FULL  Hài  LS Q.Sự Minh Triều Ngụy Quân Tử - Tặc Mi Thử Nhãn

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. vide

    vide Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    377
    Được thích:
    464
    Minh Triều Ngụy Quân Tử

    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn

    Nguồn: Banlong.us

    Dịch: Vide

    === oOo ===

    Chương 7: Tay không bắt giặc!(Thượng)

    Co ro trong ngõ nhỏ lạnh lẽo âm u, Tần Kham trằn trọc cả đêm.

    Từ khi xuyên việt về sau, Tần tướng công cũng không có dã tâm lớn lao gì cả, những câu chuyện thanh niên xuyên việt khác cày cấp tranh bá giang sơn, trèo đỉnh thiên hạ đối với hắn mà nói bất quá chẳng qua chỉ là chút chuyện vui vui mà thôi. Thực trạng của hắn bây giờ so với mấy cái đó thật quá cách biệt, ít nhất một kẻ co ro trong góc ngõ, đến no ấm cũng không có đảm bảo thì tuyệt đối cóc thể nảy ra cái ý tưởng lên đỉnh thiên hạ đấy. Ý tưởng thực tế nhất trong hoàn cảnh này là tìm cách ăn cho no bụng, kiếm cái chỗ ngả lưng ấm áp một chút, đặc biệt là... kiếm cái phương pháp cách xa nữ nhân kia ra một chút.

    Tuy rằng Tần Kham không rành lắm về môn xem tướng học nên cũng chẳng biết nữ nhân dã man kia có tướng khắc chồng hay không nữa, nhưng có thể khẳng định dây dưa với nàng chắc chắn sẽ có tai họa… mà hắn chính là một cái ví dụ kinh điển.

    Mưa vẫn rơi, lạnh thấu xương...

    Tần Kham móc bánh bao lạnh ngắt cứng đơ trong ngực ra gặm từng miếng từng miếng một, vừa ăn vừa vươn tay hứng lấy mưa bụi giăng đầy trời đêm, hứng đầy một tay thì đưa lên miệng uống.

    Ăn xong màn thầu, Tần Kham càng cảm thấy rét hơn nữa nên đứng bật người dậy khoa khoa chân tay đang lạnh như băng… rồi trong đêm đen vắng vẻ, một thân ảnh cô độc liêu xiêu chạy bộ dọc theo đường cái Thiệu Hưng thành để luyện tập thân thể, chạy hết nửa cái thành lại quay về ngõ nhỏ, ngồi xổm xuống hai tay ôm lấy thân hình cuộn mình lại trong một góc tương đối khuất gió hơn một chút.

    Đây là một đêm khó khăn, Tần Kham làm người hai thế giới cũng vẫn chưa có trải qua khốn khổ thất vọng như thế này bao giờ.

    Tài tử làm thơ mưa ăn mày lo cái rét… Tần Kham cười khổ ngửa đầu nhìn mưa phùn giăng giăng đầy trời, hắn chưa từng nghĩ mình cũng có lúc ở cảnh màn trời chiếu đất như thế này.

    ************************************************** ********

    Sắc trời dần dần sáng, trong thành thỉnh thoảng truyền đến gà trống gáy sáng, một đêm này cuối cùng cũng qua.

    Tần Kham cả người sớm đã ướt đẫm, mưa bụi dính trên thân thể khiến cả người hắn phảng phất như đeo một khối băng lạnh ngàn năm vậy.

    Bụng lại đói, Tần Kham lết ra đầu ngõ định lại đi tới quán bánh bao trong chợ đông kiếm chác hai cái bánh nóng hổi… Hôm qua đã đắc thủ hai lần, có thể thấy chủ quán bánh bao có chỉ số thông minh cùng nhãn lực rất bình thường, loại người này thuộc về quả hồng mềm, rất thích hợp bóp đi bóp lại.

    Vừa mới ra tới đầu ngõ, tâm tình phấn khởi của Tần Kham lúc sáng sớm đột nhiên rơi xuống cực thấp.

    Bởi vì hắn thấy một người, một nữ nhân đúng điệu âm hồn bất tán, nữ nhân cao một mét bảy...

    Đỗ Yên lù lù ở đầu ngõ, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt tươi vui. Hôm nay nàng không trang điểm, mặt ngọc mày ngài, mặc một thân áo dài xanh nhạt, tay áo rộng quý phái được bó túm lại bằng một cặp bao cổ tay hoa lệ. Kiểu ăn mặc yểu điệu thục nữ này ở trên người nàng lại lộ ra một vẻ tháo vát cuồng dã, đằng đằng sát khí.

    Giờ phút này Đỗ Yên hết sức kiên cố ngăn ở đầu ngõ, hai tay chống nạnh làm ra một bộ tư thế kiểu đóng cửa đánh chó.

    "Này, ngươi thật sự ngủ cả đêm ở cái chỗ rách bươm này hả?" Ngữ khí của Đỗ Yên không thân mật tí nào cả, hiển nhiên nàng vẫn còn ấm ức chuyện ngày hôm qua.

    Tần Kham xụ mặt nói: "Đương nhiên là không, tối hôm qua có một tiểu thư gia đình giàu có vừa thấy được ta thì liền nảy lòng ái mộ, sau đó sống chết khóc lóc nài nỉ mời ta về nhà nàng, an bài ta nghỉ trong khuê phòng của nàng rồi còn đượm tình lăn lóc ngủ cùng ta một đêm nữa..."

    Đỗ Yên giật mình há hốc miệng: "Làm sao có thể?"

    Tần Kham lạnh lùng nói: "Nếu đã biết không có khả năng thì cũng đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí như vừa rồi nữa."

    Sắc mặt Đỗ Yên lập tức âm trầm: "Ta đây sẽ không nói nhảm với ngươi nữa, biết rõ ta tới làm gì sao?"

    Tần Kham ảm đạm thở dài: "Rất hiển nhiên, lai giả bất thiện..."

    Đỗ Yên khẽ khịt khịt cánh mũi đẹp đẽ tinh xảo, biểu tình lộ ra chút vẻ tinh nghịch đáng yêu, thần sắc hả hê.

    "Hôm qua ngươi nói gì còn nhớ không hả? Ngươi bảo hôm nay có thể gom đủ hai mươi lượng bạc phạt, vậy bạc đâu?"

    Nói xong Đỗ Yên duỗi bàn tay mảnh khảnh trắng ngần ra khua khua trước mặt Tần Kham....

    Tần Kham lẩm bẩm: "Đều nói ‘Huyện lệnh phá gia - Thích sứ diệt môn’… Xem ra là con gái của Huyện lệnh cũng có nghề..."

    Đỗ Yên cười tới cặp mắt to đẹp híp lại thành hai cái khe hở: "Con gái Huyện lệnh tuy còn chưa đành lòng phá gia diệt môn, nhưng ít nhất cũng biết đòi nợ."

    Tần Kham thở dài: "Muốn ta xuất ra hai mươi lượng bạc ngay bây giờ thì chỉ có hai biện pháp..."

    Đỗ Yên có chút háo hức nhìn Tần Kham nói, so với hai mươi lượng bạc thì nàng càng hiếu kỳ hơn về cái cách mà một gã nam tử nghèo kiết xác không xu dính túi kiếm ra bạc phạt.

    Tần Kham ho khùng khục nói: "Biện pháp thứ nhất... Ta đâm đầu tự sát trước mặt cô."

    Đỗ Yên nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, mãnh liệt gật đầu như gà con mổ thóc: "Biện pháp này không tệ, dùng cái này đi..."

    Tần Kham: "... ..."

    Cô nàng này hung tàn, tuyệt không phải người lương thiện...

    May là Tần Kham còn có biện pháp thứ hai…

    Biện pháp này là hắn suy nghĩ cả đêm mới ra được đấy...

    "Biện pháp thứ hai..." Tần Kham ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Thời cơ chưa tới, một canh giờ sau thì chỉ nhiều hơn chứ không ít đi hai mươi lượng bạc của cô a."

    Hai mắt Đỗ Yên càng trừng lớn hơn: "Ngươi định đi làm thịt nhà giàu hay đánh cướp quan kho hả?"

    Tần Kham mím môi hết cách nói.

    Nữ nhân này chẳng những hung tàn, hơn nữa điểm mấu chốt về mặt đạo đức rõ ràng hơi thấp...

    Thật không nên dây với nàng a....

    ************************************************** ********

    Sống không nên để bị ngẹn nước tiểu mà die, anh hùng hảo hán càng không nên bị mấy đồng tiền ép chết.

    Chủ ý đi cướp bóc kỳ thật cũng không tệ, chẳng qua Tần Kham tương đối tỉnh táo tính lại giá trị vũ lực của mình hiện tại thì thấy chủ ý này có độ mạo hiểm quá cao rồi.

    Đương kim thiên tử Hoằng Trị có lẽ là hoàng đế tốt, Đỗ Tri huyện ở đây có lẽ cũng là một quan tốt nhưng thật hiển nhiên bất luận dù là hoàng đế hay là quan tốt thì bọn họ cũng tốt có giới hạn thôi đấy… Cướp bóc rõ ràng không ở trong giới hạn của bọn họ rồi. Nếu bị bắt vẫn chắc chắn sẽ không tránh được cảnh bóc lịch trong nhà lao.

    Cho nên kế hoạch kiếm tiền của Tần Kham tương đối điềm đạm nho nhã, hắn còn chưa có gan khiêu chiến với " Đại Minh luật ", nhiều lắm là chỉ dám dẫm dẫm vạch một lát là cùng.

    Từ khi Tần Kham tự tin đầy ắp hùng hồn tuyên bố trong hôm nay giao nạp hai mươi lượng tiền phạt xong thì lòng hiếu kỳ của Đỗ Yên đã triệt để bị kích phát. Hiện nàng tựa như một cục bã kẹo cao su bám dính khít khìn khịt sau lưng hắn, làm thế nào cũng không rũ ra nổi.

    Chủ nợ một mực khăng khăng theo sau, Tần Kham tự nhiên không có cớ gì đuổi nàng đi nổi, cũng còn may hắn đã nghĩ ra cách kiếm tiền nên nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì một canh giờ nữa hắn cũng có nắm chắc có thể trả lại hai mươi lượng bạc phạt từ trên trời rơi xuống kia. Sau đó thì cả đời đoạn tuyệt với cái cô nàng dã man hung tàn này mà sống.

    Tần Kham nhìn Đỗ Yên lẽo đẽo bám đuôi sau lưng cả đoạn đường mà trong nội tâm lạnh lùng cười cười.

    Hôm nay ông sẽ dạy cho vị đại tiểu thư này một bài học, để cho nàng mở mang kiến thức cái gì gọi là "Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng", cái gì gọi là "Tay không bắt giặc".

    Giờ là buổi sáng, đường phố trong nội thành dần dần náo nhiệt lên, chợ phiên ở đông thành lại càng nô nức tấp nập, người qua kẻ lại liên miên không dứt.

    Tần Kham ậm ừ một lát, tìm một chỗ thư quán rồi lân la cùng vị thư sinh dựa vào việc viết thư từ văn bản cho người mà kiếm cơm kia nói chuyện một phen. Đôi bên cùng là người đọc sách, mà nói cho đúng ra là ít nhất bề ngoài xem ra đều là người đọc sách nên cũng khá dễ bắt chuyện. Thư sinh nọ cũng rất hào phóng, sau một lúc đã đồng ý cho Tần Kham hơn mười tờ giấy trắng, cũng có thể chỉ là vì Tần Kham hứa một lát sau sẽ gửi lại hắn một lượng bạc.

    Sau đó Tần Kham lại tìm được một gánh xiếc rong nơi đầu đường, mượn họ một cái chiêng đồng cùng một bộ rương gỗ đạo cụ ảo thuật.

    Đỗ Yên đứng một bên im lặng nhìn hết thảy những động tác này của Tần Kham, một câu cũng không nói chen vào, sự hiếu kỳ trong lòng nàng lại như lửa cháy thêm dầu, hừng hực không thể kìm lại nữa rồi.

    Tần Kham đem giấy trắng mượn được xé thành mấy trăm mảnh nhỏ rồi vo hết lại bỏ vào trong rương gỗ… chỉ có một mảnh là hắn có dùng bút lông vẽ thành một cái đầu heo theo trường phái cực kỳ trừu tượng, rồi đem nó vò thành một cục nhét vào trong tay áo của mình.

    Tần Kham chọn một bãi đất khá trống trải trong phiên chợ rồi vươn người hít sâu một hơi đem chiếc chiêng đồng trong tay gõ rung trời.

    Bang bang bang bang...

    "Thưa ông đi qua ới bà đi lại, xin đừng bỏ qua đừng bỏ qua! Xin các vị phụ lão hương thân tạm dừng bước! Ở đây có tiền của phi nghĩa trời cho đang chờ mọi người tới lấy, chỉ mất có hai tiền bạc thì đã có cơ hội trúng giải thưởng to đùng, cơ hội chia đều cho tất cả mọi người, già trẻ không gạt..."

    Bang bang bang bang...

    Trên phố xá sầm uất người qua kẻ lại nườm nượp, tiếng chiêng đinh tai nhức óc cũng lời mời chào hấp dẫn rất nhanh thu hút được rất nhiều sự chú ý chung quanh, người người xúm lại xem nhanh chóng vây quanh thành ba bốn vòng trong vòng ngoài.

    Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai bàn tán.

    "Trò gì nữa đây? Tiền phi nghĩa trời cho? Thiệt hay giả?"

    "Nghe nói là cái gì ‘Rút thưởng’, cứ hai tiền bạc rút một lần, rút trúng thì có thưởng để cầm..."

    "Hả? Thế chẳng phải cũng như là xổ số của triều đình à? Bất quá cái kiểu ‘Rút thưởng’ này có chút mới lạ à nha..."

    Tiếng bàn tán rơi vào trong tai Tần Kham, hắn chỉ cười nhạt một tiếng. Đỗ Yên ở một bên lại hết sức ngạc nhiên, mở to mắt nhìn thẳng Tần Kham nghi hoặc.

    Người vây quanh xì xầm hồi lâu mà vẫn không có ai dám tiến lên làm người đầu tiên rút thưởng.

    Một đại hán có vẻ khá nhiều máu đỏ đen cuối cùng cũng không nhịn được to giọng hỏi: "Này, thanh niên gõ chiêng, ngươi nói rút trúng có giải thưởng lớn thì đến cùng thưởng cái gì? Nói rõ ràng chút xem? Nếu như phần thưởng không đáng hai tiền thì bọn ta bỏ tiền ra chẳng phải là lỗ chổng vó à?"

    Tần Kham lập tức cười mà không nói, Đỗ Yên nhìn bộ dạng của hắn thì không khỏi hừ hừ trong mũi mấy tiếng.

    Người khác còn không biết, Đỗ Yên lại hết sức rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của Tần Kham, thằng này cả người dù có rút xương ra cũng chẳng thể moi nổi một cắc bạc, phần thưởng ở đâu mà trả cho người ta chứ?

    Tiếng hừ lạnh mang hương vị châm chọc khiến Tần Kham nhịn không được nhìn lướt về phía Đỗ Yên, nàng ta đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt có chút hả hê nhìn hắn.

    Đợi tới khi người chung quanh có chút nóng nảy thì Tần Kham mới chậm rãi nói: "Phần thưởng tuyệt sẽ không để cho chư vị thất vọng..."

    Nói xong Tần Kham đảo đảo mắt le lé nhìn rồi cười hắc hắc xấu xa hai tiếng, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào Đỗ Yên...

    Đám đông vây quanh bỗng yên bặt, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được...

    Đỗ Yên trợn ngược đôi mắt hạnh, hít sâu một hơi, tiếp đó hai mắt phun ra lửa giận tới cực điểm, hai chân thon dài dưới váy bỗng nhúc nhích… mặc dù không thông võ thuật nhưng Tần Kham bằng cảm giác cũng phán đoán được là nữ nhân này hẳn đang lên tấn lấy đà...

    … vì vậy hắn cực kỳ lý trí đổi giọng: "Phần thưởng là… con lừa!"

    Mọi người vây quanh tiếc hận thở dài…

    Lửa giận trong mắt Đỗ Yên càng trở nên rừng rực, khuôn mặt băng giá, nghiến răng ken két rít lên: "Phần thưởng là con lừa, ngươi chỉa vào ta làm gì?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/7/14
    xaxiubaby, buinhi99, ichuoi and 4 others like this.
  2. vide

    vide Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    377
    Được thích:
    464
    Minh Triều Ngụy Quân Tử

    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn

    Nguồn: Banlong.us

    Dịch: Vide

    === oOo ===

    Chương 8: Tay không bắt giặc!(Hạ)









    Một con lừa bao nhiêu bạc thì không có định giá chắc chắn.

    Theo giá cả giữa đời nhà Minh mà tính thì một con ngựa tốt ước chừng mười hai lừaợng bạc, một con lừa theo đó mà suy thì khoảng trên dưới sáu lừaợng bạc.

    Vào năm Hoằng Trị, Tam biên Tổng chế Dương Nhất Thanh theo lệnh vua phát triển mạnh ‘mã chính’ ( Dịch giả : ‘mã chính’ là chính sách khuyến khích người dân ở những vùng biên cảnh có đồng cỏ rộng rãi dùng ngựa thay bạc để nộp thuế. ), bảo đảm ngựa, la, lừa có đủ để sử dụng trong dân dụng hay quân sự… cho nên giá sức kéo trong dân gian cũng khá ổn định.

    Nhưng mà một con lừa giá trị sáu lừaợng bạc vẫn khiến đám người vây xem hết sức động tâm.

    Thái tổ sau khi đăng vị từng nghiêm lệnh cấm các hình thức hoạt động bài bạc xổ số trong dân gian, người vi phạm sẽ nghiêm khắc luận tội… nhưng hiển nhiên người dân vốn thiên tính có máu đỏ đen, cấm mấy cũng không hết. Hơn nữa đương kim thiên tử Hoằng Trị vốn khoan dung nhân hậu khiến mấy năm nay không khí đỏ đen trong dân gian có phần thịnh hành trở lại do pháp lệnh không còn nghiêm như trước, bởi vậy nên trước tình hình này thì quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

    Thiệu Hưng phủ thuộc Giang Nam giàu có và đông đúc. Sở dĩ nơi đây giàu có và đông đúc là vì ngoại trừ có được sự ưu đãi về thổ địa khí hậu cùng vị trí địa lý thì còn có một nguyên nhân khác nữa… đó là người Giang Nam luôn giỏi về khả năng nhận thức cái mới. Dân chúng ở đây cởi mở hướng ngoại, không bị gò bó với các quy định cũ, hơn nữa to gan lớn mật dám nghĩ dám làm. Đơn cử như năm đó Thái tổ Hoàng đế hạ chỉ cấm biển - nghiêm lệnh thuyền bè không được ra biển, nhưng mà đám thương buôn của Giang Nam lại bằng mặt không bằng lòng len lén chế tạo thương thuyền quay vòng giao dịch cùng Nhật Bản và Triều Tiên, đây có thể nói là khí khái cần tiền không cần mạng cả nhà đấy.

    Cho nên đối với cái hoạt động ‘Rút thưởng’ này của Tần Kham thì đám đông vây xem biểu hiện ra hứng thú cực lớn.

    Hai tiền ở Thiệu Hưng phủ có thể làm gì? Có lẽ nó có thể đổi lại một tuần trà Long tỉnh mới ở trà lầu, cũng có thể đem ra ăn vài món ăn thường thường bậc trung ở Ngọc Xuân lâu… thế nhưng mà hiện tại nó có lẽ còn có thể đổi lấy một con lừa giá trị tới sáu lừaợng bạc nữa cơ đấy...

    Bàn đi tính lại, mọi người đều cảm thấy bỏ ra hai tiền này không thiệt tí nào.

    Sau một lúc ngắn yên tĩnh thì đám người đang vây xem dần dần sôi trào.

    "Thanh niên trẻ! Bạc đây, ta tới rút một cái..."

    "Ta cũng tới!"

    "... ..."

    "... ..."

    Tần Kham đứng ở thùng tiền, nhìn thấy vô số bàn tay đưa tới bạc vụn đã ước lừaợng đúng hai tiền rồi nhanh chóng cho vào trong thùng bốc ra mấy mảnh giấy đã được vo tròn từ trước, đương nhiên sau đó là vô số tiếng thở dài không cam lòng…

    Tần Kham nở nụ cười, cười đến thực ngọt ngào. Trong lòng hắn nặng trịch cơ số những mảnh bạc vụn, sơ sơ ước chừng cũng phải tới hai mươi mấy lừaợng khiến áo dài của hắn căng phồng cả ra. Cả dáng người cũng gù xuống nhưng vẻ tươi cười trên mặt Tần Kham lại nở rộn ràng tựa hoa đào cuối tháng ba vậy.

    Đỗ Yên ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn hết thảy tràng cảnh này, mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi, miệng nhỏ xinh xắn hốc ra thật to một lúc lâu không khép lại.

    Trong lúc nhốn nháo, Tần Kham còn tranh thủ quay đầu nhe răng cười với nàng: "Hiện có phải cô đang cảm thấy vô cùng khâm phục ta phải không mà không muốn nói ra miệng chứ gì?"

    Cái miệng của Đỗ Yên bỗng khép lại, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường nói: "Có gì đáng để bội phục đâu hả...?"

    Đỗ Yên còn chưa dứt lời thì chợt ngậm miệng, nàng đột nhiên phát giác ra câu hỏi này của Tần Kham rất hố người, bất luận trả lời ra sao thì đều lọt tròng của hắn đấy.

    Đỗ Yên oán hận trừng mắt, cười lạnh nói: "Đừng cao hứng quá sớm , trong rương còn hơn một trăm mẩu giấy nữa đấy, vạn nhất ngay lúc này mà đã có người rút trúng thưởng thì một trăm mẩu giấy kia của ngươi sẽ chẳng ai thèm mua nữa rồi nha..."

    Tần Kham lạnh nhạt liếc xéo Đỗ Yên một cái, thừa dịp đám đông không chú ý lặng lẽ moi trong tay áo ra một mẩu giấy khác, ung da ung dung hoa lên trước mắt nàng nhoáng một cái, tiếp theo mẩu giấy đó bằng một tốc độ thần kỳ lại biến mất trong tay áo của hắn.

    Mắt hạnh của Đỗ Yên chớp chớp mất một lúc thì nàng mới phản ứng lại được, hít sâu một hơi lạnh.

    "Ngươi... Mẩu giấy trúng thưởng kia..." Đỗ Yên lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng.

    "Hừ... Chặn đường kiếm cơm như thù giết cha, cô sẽ không thiếu đạo đức đến mức la toáng lên chứ?" Tần Kham thấp giọng nói.

    Đỗ Yên phẫn nộ xiết chặt nắm tay rít lên: "Đê tiện quá mức! Lừa gạt nhiều người như vậy..."

    "Một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu đòn mà thôi… không cần nghiêm trọng hóa sự tình như vậy."

    "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta vạch trần ngươi?"

    Tần Kham mặt không đổi sắc: "Không sợ, cô dám vạch trần thì ta nói đôi ta cùng đồng mưu là được..."

    "Ngươi..."

    Tần Kham thở dài nói: "Tục ngữ nói ‘Ngàn vàng khó mua một nụ cười’… Cô xem xem những người này chỉ tốn có hai tiền mà cao hứng phấn chấn tới như vậy thì trên đời tìm đâu ra chuyện tiện nghi thế nữa chứ? Bọn họ nên cảm ơn ta mới đúng..."

    Đỗ Yên chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn cứng ở họng, nghiến răng khẽ rít lên: "‘Ngàn vàng khó mua một nụ cười’ là câu tục ngữ của thằng khốn khiếp nào nói hả?"

    Tần Kham sắp phát tài nên lúc này tâm tình cực tốt, ngón cái nhếch lên chỉ vào mặt mình cười tủm tỉm: "Đương nhiên là thằng khốn khiếp này nói rồi!"

    Đỗ Yên không nói nên lời, nàng sâu sắc cảm thấy thằng thư sinh trước mắt này nhìn như văn nhược là thế nhưng nhất định đã bị cao thủ giang hồ điểm mất cha nó cái huyệt liêm sỉ rồi đấy...

    Sức mua của người Giang Nam nhân quả thực kinh người, chỉ mất thời gian khoảng chừng hai nén hương thì mấy mẩu giấy trong rương đã chẳng còn là bao. Tần Kham thấy trong rương chỉ còn lại có mười mấy mẩu giấy thì hắn thi triển thân thủ lặng lẽ không một dấu vết đem mảnh trúng thưởng ném vào trong rương.

    Không được bao lâu, một trung niên thư sinh bộ dáng gầy yếu bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Trúng ! Trúng ! Ta rút trúng !"

    Trung niên thư sinh hưng phấn vọt tới trước mặt Tần Kham huơ huơ ra mẩu giấy trúng thưởng, hào hứng nói gấp gáp: "Ngươi xem, mau nhìn! Có phải ta đã trúng hay không hả?"

    Trên mẩu giấy, một cái đầu heo với phong cách vẽ tranh nham nhở của Tần Kham đang hàm súc cười cười đầy ý vị với hắn.

    Tần Kham vội vàng chắp tay thành khẩn nói: "Huynh đài trúng thưởng lớn, thật sự vô cùng đáng mừng..."

    Đám người vây xem vừa nghe phần thưởng đã bị rút đi mất thì đồng loạt phát ra một tràng thở dài tiếc nuối rồi túm năm tụm ba tản đi.

    Mà trung niên thư sinh lại giơ đầu heo lên cao như cờ xí đón gió phần phật rồi cười ha hả như điên: "Hay, hay a! Rốt cục lần đầu tiên ta đã được..."

    Tần Kham thở dài, lẩm bẩm: "Trúng thưởng mà thôi, vì cái gì la hét giống như là khách làng chơi mới bị mấy con heo mẹ trong lầu xanh phá thân thế chứ?"

    Đỗ Yên nheo mắt nhìn Tần Kham, nàng đang câu chuyện phát triển tiếp.

    Trúng thưởng rồi, lừa đâu?

    Trung niên thư sinh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hưng phấn thét to vào mặt Tần Kham: "Lừa!"

    Biểu tình của Tần Kham chợt trở nên hết sức nghiêm túc: "Xin tôn trọng nhân cách của ta, ta không phải là lừa."

    "Phần thưởng không phải là lừa sao? Lừa đâu?" Trung niên thư sinh hiển nhiên nói năng có chút lộn xộn.

    Tần Kham theo bản năng khẽ duyên dáng nhìn về phía Đỗ Yên một cái.

    Đỗ Yên tóc gáy dựng ngược lửa giận phun ra mũi, xiết chặt nắm tay gầm nhẹ: "Nhìn ta làm cái gì? Ta cũng không phải là lừa!"

    Tần Kham vì thế ung dung quay lại nhìn thư sinh, chậm rãi nói: "Huynh đài muốn khiêng lừa trở về hay là hóa giá cầm bạc vậy?"

    Trung niên thư sinh hưng phấn hoa tay múa chân nói: "Không quan trọng, chủ yếu là... may mắn. Mấy trăm người mà chỉ có mình ta rút trúng, kỳ thi mùa xuân năm sau tất ông trời sẽ không phụ ta a."

    Tần Kham gật gật đầu.

    Hiểu! Người ta phải chính là đỏ đen, mà không quan trọng phần thưởng.

    Quân tử vì sao có thể trọng nghĩa khinh tài? Là bởi vì người đọc sách đều ngây ngốc, đặc biệt là cái loại quân tử muốn đi thi tiến sĩ đấy.

    "Một con lừa giá thị trường là sáu... Không, là năm lượng bạc. Đây là năm lượng bạc của huynh đài." Tần Kham sảng khoái móc từ trong lòng ra năm lượng bạc đưa cho hắn.

    Trung niên thư sinh nhận bạc, tiện tay đút vào trong lòng, ưỡn ngực hào hứng tung tẩy xoay người rời đi.

    Đỗ Yên thở dài thườn thượt: "Nhìn ngươi tạo nghiệt kìa, lừa gạt mấy trăm người một lúc, rồi cái tên trúng thưởng còn chút nữa bị ngươi biến thành thằng điên nữa..."

    "Đỗ cô nương, ngươi dùng cái chữ ‘lừa gạt’ này khiến ta thực không thoải mái..."

    Tần Kham móc ra một đống bạc vụn to từ trong lòng, ước lượng ra khoảng hai mươi lượng đưa cho Đỗ Yên: "Ta nói chuyện giữ lời, hai mươi lượng quan phủ phạt ta ở đây rồi, giao cho cô đi."

    Đỗ Yên vừa mới chuẩn bị nhận bạc từ trong tay hắn thì Tần Kham lại rụt mạnh tay lại: "Chậm đã! Viết biên lai!"

    Đỗ Yên dở khóc dở cười: "Ngươi không tin ta thế cơ à?"

    Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc: "Tha thứ ta nói thẳng, tín nhiệm đối với quan chức chính là tàn nhẫn đối với bản thân... Chúng ta cũng không thân thiết gì, hơn nữa từ nay về sau ta không hy vọng chúng ta còn gặp lại nhau nữa nên cứ làm việc đúng trình tự là tốt nhất."

    Đỗ Yên hung hăng lườm hắn một cái, mua giấy bút ở thư quán bên đường rồi như rồng bay phượng múa viết xuống một tờ biên lai.

    Chữ viết của Đỗ Yên khá tốt, vẫn nói chữ tựa như người, chữ viết của nàng trong vẻ đẹp đẽ tiêu sái lại mang thêm vài phần khí phách, giữa những hàng chữ còn lộ ra một cỗ hương vị không an phận, từng từ từng câu tựa như những hàng tinh linh nhảy múa dưới ánh trăng rằm.

    "Cầm!" Đỗ Yên đem biên lai hung hăng ném cho Tần Kham, tay kia thì không chút khách khí cầm bạc mà hắn đưa.

    Tần Kham như bắt đượng vàng đem biên lai nhét vào trong lồng ngực, lúc này sắc mặt của hắn cũng không hay ho gì.

    Đối mặt một nữ nhân gây cho mình một mớ phiền toái như vậy thì nam nhân nào cũng chẳng thể có sắc mặt đẹp đẽ nổi. Phiền toái vĩnh viễn là phiền toái, bộ dạng có xinh đẹp mấy thì cũng chỉ là cái phiền toái xinh đẹp mà thôi.

    Tần Kham chán ghét phiền toái.

    "Đỗ cô nương, chúng ta đã thanh toán xong , về sau ai đi đường nấy, nước sông không đụng nước giếng có được không?"

    Đỗ Yên cả giận: "Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lắm nên thừa hơi đi trêu chọc ngươi sao?"

    Tần Kham cười gượng: "Không thừa hơi là tốt rồi, tại hạ thực không có chỗ nào đáng để cô nương hiếm lạ cả."

    Nếu đôi bên cùng không ưa gì nhau thì chia tay là chuyện chẳng ai phản đối cả.

    Tần Kham ước lượng qua thì thấy trong lòng còn thừa khoảng mười hai lượng bạc, cái này khiến hắn vô cùng vui vẻ.

    Sau cơn mưa trời lại sáng rồi, xui xẻo thời gian qua đã cùng với số bạc phạt bay đi xa, số bạc hôm qua bị trộm cũng đã kiếm lại được.

    Vẫn là chân lý thiên cổ kia —— người thông minh bất luận ở đâu cũng đêk chết đói nổi.

    Tự mình vui vẻ hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên quay đầu: "Sao cô còn không đi?"

    Đỗ Yên tức giận hừ lạnh: "Đường trong thành là của nhà ngươi chắc? Ngươi quản ta có đi hay không làm gì!"

    Tần Kham thở dài, thì thào lẩm bẩm tựa như đang nói chuyện với ai đó: "Nữ nhân này ngoại trừ hung tàn cùng điểm mấu chốt của đạo đức hơi thấp thì da mặt cũng rất dầy nữa..."

    ************************************************** ********

    Hai người một trước một sau đi thêm một đoạn đường… Tần Kham dừng, Đỗ Yên cũng dừng, Tần Kham đi, Đỗ Yên cũng đi, nàng liên tục nghiến răng oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng hắn khiến Tần Kham không khỏi lạnh cả tóc gáy.

    Cảm giác hết sức cổ quái, thật giống như mấy khúc xương trên người bị một con chó đói nhìn chằm chằm vào, rồi gắt gao theo sau rình rập...

    May mắn loại hoàn cảnh xấu hổ quỷ dị này cũng cũng không bảo trì lâu mấy.

    Đang bước đi thì đầu vai của Tần Kham bỗng bị người khác vỗ vào một chút, hắn quay đầu lại thì thấy trung niên thư sinh vừa mới trúng thưởng khi rồi.

    "Huynh đài còn có việc?" Tần Kham nhíu mày.

    Ánh mắt trung niên thư sinh lúc này có chút trống rỗng, từ khi trúng thưởng đền giờ thì biểu hiện của hắn có chút thần kinh hỗn loạn.

    "Vừa rồi,mẩu giấy trúng thưởng của ta... Ở trên đó vẽ cái gì thế?" Trên mặt thư sinh có nồng đậm tò mò.

    "Thưởng đã thưởng rồi, ngươi quản tranh vẽ làm cái gì nữa."

    Thư sinh lắc đầu, bướng bỉnh kiên trì: "Không, cái mẩu giấy trúng thưởng kia… cho ta coi lại lần nữa..."

    Tần Kham sảng khoái lấy ra mẩu giấy vẽ cái đầu heo kia đưa cho hắn… Thằng này thoạt nhìn có điểm không bình thường, kẻ điên cùng nữ nhân giống nhau đều đại biểu cho phiền toái. Hiện bên người đã có một cái phiền toái đuổi mãi không đi nên Tần Kham không muốn có thêm phiền toái nào nữa.

    Thư sinh mở ra mẩu giấy, một cái đầu heo theo trường phái phi thường trừu tượng đang châm biếm nở nụ cười hàm súc với hắn.

    Thư sinh bình tĩnh nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hít một hơi cực sâu rồi thất thanh kêu to: "Ô hô ai tai! Đây là cai gì? Xấu chết ta mất!"

    Mẹ nó...

    Tần Kham đang ra vẻ tao nhã cũng đột nhiên rất muốn chửi đổng.

    Đỗ yên vốn vẫn đi theo Tần Kham bỗng bật cười khúc khích, sau đó không chút cố kỵ ha hả cười to lên.

    Tần Kham sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn thư sinh: "Ngươi có ý gì?"

    Thư sinh cũng không thèm nhìn hắn, hai cái ngón tay khẽ gắp một góc của mẩu giấy, tay kia thì bịt mũi, biểu tình kiểu như bị người khác ném một bô cứt vào mặt, chỉ thiếu mỗi cái là chưa ói ra nữa thôi.

    Biểu tình này so với chỉ vào cái mũi chửi má nó càng tổn thương người hơn nhiều, đỉnh đầu Tần Kham bắt đầu bốc khói.

    Thư sinh hiển nhiên chẳng thèm quan tâm đến tự ái của Tần Kham, hắn đắm chìm trong nỗi bi thương khi thấy đầu heo dị dạng nọ...

    Sau lại chỉ chỉ vào Đỗ Yên đang cười đến rũ người, thư sinh thần tình hoang mang thình lình hỏi: "Ngươi vẽ chính là nàng sao?"

    Tiếng cười của Đỗ Yên nhất thời cứng lại, giống như bị người khác đột ngột bóp lấy yết hầu vậy, cả khuôn mặt trong nháy mắt tím tái.

    Tần Kham nhịn cười, nghiêm túc đáp: "Không, ta vẽ chính là..."

    "A! Chẳng lẽ là lừa?" Thư sinh giật mình, tiếp theo vẻ khinh ghét càng sâu hơn: "Đây là lừa sao? Lừa còn có thể như vậy nữa cơ á?"

    Tần Kham mới vừa mở miệng định nói thì thư sinh đã cắt ngang với vẻ mặt oán giận: "Sao có thể vẽ con lừa như vậy được? Vạn vật thế gian đều có thần thái hình vận của nó, ngươi đây là khinh nhờn đối vạn vật a!"

    Người nầy không biết là đang làm gì mà lại tùy thân mang theo bút mực, cũng không thèm lý tới biểu tình của Tần Kham với Đỗ Yên mà tiêu sái ngồi xổm xuống bắt đầu sửa chữa bức vẽ đầu heo kia ngay tại vệ đường.

    Chỉ ít ỏi thêm vào vài nét bút, một cái đầu heo theo trường phái siêu trừu tượng liền đã bị thư sinh biến thành đầu một con lừa, hai tai dài thẳng, mặt dài, trông rất sống động, pha đủ cả thần lẫn vận.

    Tần Kham cùng Đỗ Yên không khỏi than thở sợ hãi.

    Thư sinh nhìn trái ngó phải xem bức vẽ một lúc lâu thì mới hài lòng gật gật đầu, rồi thô lỗ đem bức vẽ ấn vào ngực Tần Kham, cả giận nói: "Thấy chưa? Đây mới là lừa! Ngươi vẽ khi nãy thì phải là heo mới đúng!"

    Tần Kham gãi gãi mũi, bình tĩnh nói: "Ta khi trước vẽ vốn chính là heo..."

    Thư sinh ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn Tần Kham hồi lâu, bỗng nhiên cúi gập người ho khan kịch liệt.

    Tần Kham thì lại híp mắt nở nụ cười.

    Người này tuy rằng thoạt nhìn có điểm không bình thường, bất quá dường như nhân cách còn chưa có hỏng mất...

    Tần Kham chắp tay, khách khí hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tên họ huynh đài?"

    "Khụ khụ khụ... Ta á… Tại hạ Tô Châu Đường Dần, tự Bá Hổ…!"

    "Khụ khụ khụ..." Lúc này đến phiên Tần Kham ho khan, hắn ho so với Đường Dần còn thảm thiết hơn.
     
    xaxiubaby, buinhi99, ichuoi and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)