Cổ Điển Mật Thám Phong Vân - Thần Long

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 30 : Hẹn hò




    Sáng sớm tinh mơ.

    - Lâm đại nương, mau ra chơi với ta.

    Lăng Phong ngáp một tiếng, buồn chán nói :

    - Lăng nhị tiểu thư, sáng sớm không lo ngủ chạy ra đây phá sao?

    - Hừ, tên xấu xa, tránh ra.

    "Bà cô này mới sáng sớm đã inh ỏi cả lên. Lại là con nít, muốn chửi cũng chả chửi được". Lăng Phong vừa luyện tập trong sân, thấy cô bé Lăng Hiểu Đình này ló đầu vào, liền châm chọc nghĩ.

    Lăng Hiểu Đình này nếu tính theo huyết thống, chính là bà con của Lăng Phong. Chiều cao thì có, nhưng nở nang thì không. Từ khi cô bé gặp Lâm Nghi Anh, liền bám lấy bà cứ như thể mẹ ruột, chỉ là anh họ Lăng Phong thì tuyệt nhiên không chịu nhận.

    Mặc dù Lăng Phong không để ý chuyện cô bé tránh mình, trẻ con thôi không chấp. Nhưng có một lần tình cờ hai người nhìn nhau, chính Lăng Phong cũng bất ngờ với ánh mắt kia, nó rất giống ánh mắt Lăng Phong nhìn lão già Lăng Kha lần nọ.

    Là sự căm thù.

    Căm thù? Chẳng lẽ Lăng Hiểu Đình biết mình đã góp tay giết Lăng Hùng? Không thể nào. Chuyện của lão già kia Lăng Phong và Mặc lão làm khá kín tiếng, ngay cả ở Tô Châu còn kín, làm sao trên kinh thành một cô bé có thể biết.

    Nói về chuyện của Lăng Hùng, đó có thể nói là lần đầu tiên Lăng Phong gián tiếp giết hại ai đó, cả hai kiếp làm người.

    Ban đầu Lăng Phong lạii không thấy hối hận hay cắn rứt là bao. Lão già kia đáng chết, lại muốn ra tay giết hắn. Chẳng qua mấy hôm nay gặp cô bé Lăng Hiểu Đình này, Lăng Phong mới dần thấy áy náy chút ít. Cô bé này giờ này mất cha mẹ, thành mồ côi. Lăng Phong vì vậy bị cô bé ghét bỏ cũng chỉ cười trừ qua chuyện không chấp nhặt làm gì.

    ...

    Phong Vân tơ lụa.

    Lăng Phong khoanh tay ngẩng đầu nhìn hai chữ "Phong Vân" sáng chói trên bảng hiệu, tùm tỉm cười.

    Phong ca và Vân tỷ tuy hai mà một, gian kế cứ thế vô tình hữu ý mà thành, còn không phải vì bổn công tử thần cơ diệu toán sao?

    Hắn bây giờ được Lăng Vân giao toàn quyền ở tiệm này. Tính ra, Lăng Vân vẫn là tổng giám đốc và thành viên hội đồng quả trị, còn Lăng Phong chỉ từ trưởng phòng lên giám đốc chi nhánh.

    Lăng Phong hôm nay sẽ bắt đầu phác thảo mẫu trang phục. Nghe Lăng Vân nói đã tìm được vị họa sĩ rất tốt. Lăng Phong còn mong sao trẻ một chút, nếu vẽ đồ cho nữ nhân thanh xuân mà đụng lão già nào, đảm bảo Lăng Phong sẽ bỏ chạy luôn khỏi thiết kế gì nữa. Vấn đề không phải hứng thú bị mất, mà là không khí làm việc bị ảnh hưởng.

    Vừa bước vào cửa tiệm đã gặp cục đá.

    Lại là thằng nhãi Từ Nguyên.

    "M*, tán gái cũng không cần chăm chỉ dậy sớm như vậy chứ?"

    Được rồi, hôm nào tới cũng được đi, nhưng hôm nay Lăng Phong đang muốn thể hiện tài hoa trước mặt Lăng Vân. Dù hắn chả phải tán tỉnh gì nàng ta, nhưng là thằng đàn ông muốn thể hiện trước gái đẹp một tí. Thế mà chưa kịp mở màn đã có thằng nhãi này tọa ở đây chặn họng, chả khác gì chuẩn bị ăn thì mắc ngay cổ.

    Sáng nay vừa bước chân ra đụng Lăng Hiểu Đình, ông bà nói không sai, sáng sớm gặp gái chỉ có xui trở lên.

    Đại gia Từ Nguyên hôm nay đặc biệt ăn mặc trau chuốt, tóc hình như còn cứng lên như vuốt keo, rất tiêu sái, làm vài nữ người làm trong tiệm cũng phải liếc mắt đưa tình không thôi. Không thể không nói, đại gia thì đi đâu cũng là đại gia, mặt mày không tệ, lại một thân mùi tiền, gái gú không cần đánh cũng tự ngã.

    Số là hôm nay có lễ hội xuân ở Sùng Thánh tự, nghe bảo còn có thể cầu duyên cầu may, phi thường náo nhiệt, nam thanh nữ tú toàn thành đều đi. Từ Nguyên gác hết chuyện kinh doanh buôn bán, chạy sang đây chờ Lăng Vân. Hôm trước hắn cũng đã đánh tiếng với nàng ta, Lăng Vân cũng đã ỡm ờ đồng ý, hôm nay Từ Nguyên đặc biệt phi đến sớm ngồi chờ người đẹp.

    Chỉ đen thui, gặp đầu tiên lại là tên Lăng Phong này.

    Hồi đầu tới đây Từ Nguyên cũng chả thèm để ý đến Lăng Phong, chỉ biết hắn chưởng quầy là được. Từ Nguyên còn khinh thường chào là đằng khác, đại thiếu gia của Từ gia, không phải cùng đẳng cấp với tên Phong kia.

    Có điều, gần đây tới thăm Lăng Vân, Từ Nguyên thường xuyên gặp thằng chưởng quầy này đứng cùng nàng ấy bàn bạc, máu ghen nổi lên là điều đương nhiên.

    Khinh là khinh, nhưng ghen vẫn ghen.

    Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Từ đại gia tuy rất tự tin vào mị lực của mình, nhưng nhất vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất. Từ Nguyên là dân làm ăn, đại lộ đang đi có chút tiểu lộ xuất hiện cũng phải cần chú ý, kẻo có lúc hối không kịp.

    - Lăng chưởng quầy không biết có chuyện gì lại đến sớm?

    "V* tiệm này của ông, câu này là ông hỏi mới đúng." Lăng Phong suýt nữa bật ngửa ra sau.

    - Haha, Từ thiếu gia hôm nay đặc biệt rảnh rỗi, cũng không muộn. Làm ta còn tưởng là người làm nào. Còn định tiến tới khen ngợi một phen.

    Lăng lão bản đủ thâm, vừa chửi tên kia rãnh rỗi, vừa chửi dáng điệu hạ nhân.

    Từ Nguyên dĩ nhiên nghe ra tên kia châm chọc, nhưng gã cũng lười so đo, ông đây đang tâm trạng tốt. Chỉ cần người đẹp ra cùng đi lễ chùa, thế thì chấp nhặt làm gì.

    - Bản thiếu gia có hẹn cùng Lăng tiểu thư, tấm lòng người đẹp, không nên chậm trễ.

    - Haha, vậy mời Từ thiếu gia ngồi chờ, nước nôi chắc khỏi, sợ không hợp khẩu vị của ngài.

    Lăng Phong đấm vào không khí, hậm hực đi vào trong.

    "Từ từ đã, có hẹn gì? Đừng có nói thằng này chính là họa sĩ mà Lăng Vân nói đén nha. Chả lẽ tin tưởng Từ gia đến mức này rồi. Cả bí mật kinh thương cũng cho hắn thò ta vào." Lăng Phong vừa đi vừa lộp bộp thầm nghĩ.

    Lúc này đột nhiên nghĩ đến vị Diệp thư sinh lần nọ, nghe nói sẽ theo Lăng Vân lên kinh, thế mà mãi không thấy đâu. Nếu có gã kia tham gia quấy rối, có kịch xem là một, thứ hai cũng đỡ cho thằng Từ Nguyên độc quyền, cứ cái bản mặt vênh váo như kia mãi.

    Có điều Lăng Phong lại không biết, lần đó lão Diệp đi theo đoàn xe Lăng Vân tới tận kinh thành thật, nhưng hắn ta lại bắt gặp cảnh Lăng Vân Từ Nguyên nói chuyện, liền nản lòng thoái chí, bỏ luôn ý định lên kinh kia, quay về lại Giang Nam quyết chí học hành, đáng tiếc đáng tiếc. Tên kia lúc chặn đường Lăng Vân anh hùng khí khái lắm, thế quái nào vừa gặp đối thủ đã bỏ cuộc, thật khiến đồng đạo thất vọng.

    Vào trong phòng ngồi một lúc vẫn không thấy người đâu, Lăng Phong mất kiên nhẫn lấy giấy bút ra phác thảo một chút.

    Quan sát thế giới này một thời gian, Lăng Phong nhận ra kiểu thời trang ở Đại Tống này khá cổ, so với chữ "Tống" của nó.

    Trước Tống triều là Minh triều, nhưng không phải cái Minh triều của Chu Nguyên Chương, thậm chí cho đến lúc này Lăng Phong cũng không rõ năm hiện tại là khoảng năm bao nhiêu. Có dịp tim được người Tây dương nào đó hỏi là biết ngay. Nói không chừng số năm ở thế giới này cũng hoàn toàn khác cũng nên.

    Trang phục nữ tử ở đây có xu hướng thời Hán, cổ áo khá kín, 2 tà chéo nhau che hết cả lại. Kiểu trang phục phóng khoáng, vừa hở vừa mỏng như thời Tùy Đường hoàn toàn chưa xuất hiện.

    Điều này mở ra cho Lăng Phong một con đường để đi. Cùng thời đại, chị em nhà Đường mặc được, tức là hắn có hy vọng "cải cách" thời trang.

    Lăng Phong quyết định thứ nghiệm kiểu váy áo cổ ngang hở vai, khá thịnh hành thời Đường. Kiểu này đặc biệt nhấn mạnh vào lộ nửa trên ngực, sắc lang như hắn rất thích ngắm nhìn. Sau cùng Lăng Phong cũng vẽ ra được một vài kiểu, hắn bắt đầu bằng cổ ngang. Còn cổ vuông cổ chéo cổ tròn thì cứ từ từ, ôm một lúc quá nhiều dễ loạn não. Chỉ không biết là nữ nhân thời kỳ này có tiếp nhận nổi không thôi.

    Một khi đã nhập tâm vào công việc, Lăng Phong gần như quên hết đất trời, đây là thói quen của hắn.

    Lăng Phong vẽ hỏng cũng khá nhiều, trí nhớ dù sao cũng rất hỗn loạn, vả lại phác thảo trang phục không phải chuyên ngành của hắn.

    Chỉ riêng áo cổ ngang đã đủ khiến hắn toát mồ hôi, không biết tỉ lệ bao nhiêu mới tốt. Ngoài ra Lăng Phong còn cố ý nhấn mạnh phần eo. Trang phục nữ nhân cổ đều khá bảo thủ, hầu hết đều để thụng, không tôn lên đường cong nào cả. Kể cả để hở nửa ngực như thời Đường, thì cũng chỉ hở thế thôi, phía dưới vẫn để thẳng đuột ra, rất không hợp nhãn người hiện đại. Chẳng qua về sau lên phim ảnh bị cách tân đi nhiều.

    - Ài ài, nếu có nữ nhân ở đây góp ý thì tốt rồi.

    - Ta thấy ngươi chẳng qua đang vẽ cái yếm, có gì mả phải góp ý.

    Một giọng nữ thanh thoát vang lên làm Lăng Phong giật mình suýt rơi cả bức phác thảo.

    ...

    Từ Nguyên đang mặt nhăn như ăn mướp đắng ngoài cửa.

    Lăng Vân lại đang hai tay giảo vào nhau.

    - Thật xin lỗi, hôm nay e là không được.

    - Thật sự không thể?

    - Chuyện này ... Từ thiếu gia cũng vừa thấy, là bằng hữu của ta tới, có chút việc phải bàn, cho nên ...

    - Lễ hội lần này rất lớn, cả năm chỉ có một lần, ta cũng đã sắp xếp chỗ tốt cho nàng, nghe nói còn có thể cầu may ...

    - Quả thật xin lỗi ...

    Lăng Vân cũng đang đấu tranh tư tưởng.

    Nàng muốn đi với Từ Nguyên. Nàng cũng có tuổi rồi. Cổ đại 16 đã bị coi là ế, còn nàng đã qua 20. Bấy lâu nay hai người chỉ nói chuyện, còn chưa có buổi "hẹn hò" nào ra hồn. Nàng lần trước đồng ý với Từ Nguyên, không hiểu sao đến lúc bàn bạc với Lăng Phong lại quên mất tiêu trùng ngày. Bây giờ họa sĩ kia cũng tới rồi, lại là bạn tốt của nàng, chả lẽ lại bỏ người ta đi chơi.

    Từ Nguyên cố gắng níu kéo :

    - Vậy chiều tối thì thế nào? Lễ hội kéo dài đến tận tối.

    - Chuyện này ... ta cũng không biết kéo dài bao lâu.

    - Không sao, ta sẽ quay lại. Với lại, vị bằng hữu kia, nếu không ngại cũng có thể đi cùng, coi như là ta tạ lỗi.

    Từ Nguyên miệng thì nói, mắt không kìm được liếc vào trong. Cũng may Lăng Vân đang cúi đầu, nếu không nhìn thấy cái dạng này của hắn, tám phần bỏ hắn chuyện đi lễ chùa.

    Dĩ nhiên mắt Từ Nguyên phải sáng rồi.

    Vị "bằng hữu" kia trong lời Lăng Vân, phải nói quốc sắc thiên hương, ngang ngửa Lăng Văn chứ chả đùa.

    Từ Nguyên thật không hiểu ở kinh thành bấy lâu, vậy mà không có cơ hội gặp mỹ nhân như vậy, thật là vận khí quá kém.

    Lý Minh Nguyệt, con gái của Lý học sĩ Lý Thiên Tường, Tư nghiệp Quốc Tử Giám. Cha là học sĩ, con gái cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành, có thể nói là kinh thành đệ nhất tài nữ cũng không sai biệt lắm.

    Thời cổ đại này, thương và nho cách biệt, đừng nói gì nữ nhân với nhau không dễ kết mật hữu, bời vì it khi được ra ngoài gặp gỡ. Lý Minh Nguyệt và Lăng Vân, một người thích buôn bán, một lại thích cầm kỳ thi họa, thế nhưng lại là khuê trung mật hữu.

    Từ Nguyên gia đình chuyên kinh thương, chỉ có chút quen biết bên quân đội, còn phía tài nữ tài tử giới học vấn thì mù tịt quan hệ, không biết Lý tiểu thư cũng dễ hiểu.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  2. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 31 : Siêu cấp mắt thần




    Lý tài nữ hiện tại đang đứng nhìn chằm chằm bản phác thảo của Lăng Phong, một bộ khinh thường.

    Lăng Phong dĩ nhiên không hiểu đầu cua taii nheo ra sao. Đây là mật thất, chỉ có hắn và Lăng Vân vào, tự nhiên đang thăng hoa thì có người lạ ý kiến. Cũng không biết sao thiêng vậy, gọi nữ nhân đén nhận xét đúng là có nữ nhân xuất hiện thật. Có điều, giọng nói cô ta như kiểu khinh khỉnh thì phải. Lăng Phong định quay lại chửi, vừa quay lại thì mồm há ra chả phun được câu nào.

    Người đẹp, hóa ra hôm nay không hề xui xẻo như hắn nghĩ.

    Lý Minh Nguyệt, tên như người, khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng, nhẹ nhàng thanh thoát. Đặc biệt ánh mắt trong suốt, tỏ vẻ thông minh lanh lợi. Nàng búi tóc cao cao, quanh lọn tóc quấn khăn lụa, mặc trang phục nho sinh, kiểu như nữ giả nam trang. Phục trang thì như nam giới, khuôn mặt lại nhu mì nữ giới, eo thon ngực nhô, mắt liễu mi cong. Nhìn kỹ thật yêu dị, Lăng Phong thật không biết nhận xét cô nàng này thế nào cho phải.

    - Nam không ra nam, nữ không ra nữ.

    Lăng Phong không kiêng nể gì lầm bầm.

    Lý Minh Nguyệt trừng mắt :

    - Ngươi nói cái gì đấy?

    - Cái ta vẽ không phải yếm, đó là kiểu áo mới do bản công tử đây sáng tạo ra.

    - Sáng tạo? Phì, ta khinh. Ta thấy ngươi muốn nữ nhân mang yếm ra đường mặc thì nhận đi. Ra vẻ. Sắc lang.

    - Ta nói, vị tiểu thư không biết là ai này? Chúng ta bèo nước gặp nhau, đây còn là nội viện của ta, nói gì thì nói ta là chủ chỗ này đấy. Cô nương tuy xinh đẹp, nhưng cũng không thế vô lý như vậy, vừa bước vào đã mắng người?

    - Ngươi ... hừ ... Thì ra là ngươi, ta còn tưởng thần thánh phương nào?

    Lăng Phong lại là ai? Chửi anh thì anh bất kể, mỹ nữ chứ có Hoàng đế anh cũng bật hết.

    - Chúng ta có quen sao? Bản công tử lâu nay giữ thân như ngọc, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt gì, mà có trêu cũng không trêu phường vô duyên như cô.

    - Ngươi ... ngươi ...

    Đúng lúc này Lăng Vân khó hiểu bước vào, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ không khỏi hỏi :

    - Hai người chưa gì đã cãi nhau rồi?

    - Vân Vân, ngươi xem cái gì mà phác thảo chứ, rõ ràng là dâm tặc, muốn biến yếm thành áo. Uổng công ta đến đây.

    Lăng Văn nhíu mày nhìn bản vẽ của Lăng Phong, cũng không biết nói gì cho phải.

    "Người này, còn tưởng có ý gì hay." Lăng Vân mắt nghi ngờ nhìn Lăng Phong như muốn chất vấn.

    Lăng Vân nghe Lăng Phong chém gió rất tự tin về chuyện mẫu mã, quyết định tin tưởng hắn, tới hỏi ý Lý Minh Nguyệt. Mặc dù hai nàng là bạn thân, nhưng Lăng Vân phải nói mãi người ta mới chịu giúp. Bây giờ người vừa đến, còn chưa đâu ra đâu đã thế này, nàng rất khó xử.

    Lăng Phong chợt hiểu ra, ngay lập tức xoay 180 độ mặt cười nịnh :

    - Ồ, thất lễ thất lễ. Hóa ra vị mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn đây là họa sĩ số một kinh thành sao? Hân hạnh hân hạnh. Tại hạ ... à quên ... tiểu sinh Lăng Phong.

    - Hừ, còn biết là tốt.

    Lý Minh Nguyệt tuy khó chịu, nhưng được người ta khen, phun không ra tiếp câu mắng. Lăng Phong đảo mắt nhìn, không khỏi buột miệng khen :

    - Quá chuẩn, quả thực quá chuẩn.

    - Cái gì chuẩn?

    Nhìn vẻ mặt của Lăng Phong, Lý Minh Nguyệt liền thấy khó chịu.

    "Còn không chuẩn mới sợ. Họa sĩ là nữ nhân, lại đẹp thế này, dáng người tuyệt mỹ, dĩ nhiên chuẩn hơn bất kỳ lão họa sĩ nào rồi. Nếu chịu làm người mẫu khỏa thân thì còn chuẩn gấp bội." Lăng Phong nghĩ dâm, miệng thì nói :

    - Ý ta là tìm họa sĩ như vị mỹ nữ đây, quả thật quá chuẩn đi.

    Lăng Vân thấy bộ dáng nịnh hót của Lăng Phong, liền cắt đứt mạch ba hoa của hắn, tay chỉ vào bản vẽ.

    - Còn cái này ...

    - Cái nào sao? Được được, nếu vị mỹ nữ đây chính là người thiết kế, vậy ta sẽ giải thích một chút, haha, mời ngồi, Vân nhi, nàng đem nước lên phục vụ đi thôi.

    - Vân ... Vân nhi? Ngươi muốn chết?

    Lăng Vân bừng bừng nhìn hắn. Tên này hôm nay chán sống, hay ăn phải thuốc chuột?

    Lăng Phong chột dạ cười trừ :

    - Ấy, nhầm nhầm, haha, tại hạ sẽ đi lấy nước, không biết hai vị mỹ nữ có cần bánh trái gì khác không? Dạo này trời khô lạnh, ăn tí trái cây sẽ tốt cho da dẻ.

    Nhìn Lăng Phong đi ra khỏi phòng, Lý Minh Nguyệt không kìm được nói nhỏ :

    - Vân Vân, ngươi nói người có nhiều ý tưởng độc đáo kia la hắn, ta thấy nhìn thế nào cũng giống như phường vô lại.

    - Ta ... nghĩ cứ xem thêm chút đã. - Lăng Vân xấu hổ nói.

    Đem chút điểm tâm trở về. Lăng Phong bắt đầu luyên thuyên giải thích cho hai người về kiểu áo cổ ngang này.

    Lăng Phong gần như vận dụng hết khả năng diễn thuyết được luyện thời trước. Kiếp trước dùng cho giám đốc với trưởng dự án nghe, nay cũng thế thôi.

    Keyword của slide hôm nay là "gợi cảm".

    Hở một chút ngực - "gợi cảm".

    Bóp eo - "gợi cảm".

    Nâng mông - "gợi cảm".

    Lăng Phong kiên trì bảo vệ quan điểm, đảm bảo bài nói chuyện luôn xoay quanh keyword đã đề ra, có thể nói là một bài nói chuyện trên cả xuất sắc, chỉ không để ý hai vị mỹ nữ mặt cứ đỏ dần lên.

    Thằng này nói chuyện thân thể trước mặt nữ nhân mà chém không hề kiêng kỵ. Bao nhiêu từ ngữ đều đem ra hết, cái gì mà trơn với chả tròn, thiếu điều cởi hết đồ người ta ra kể, bảo sao hai vị mỹ nữ không xấu hổ cho được.

    Lăng Phong nói đến gần hết, mới cảm giác kỳ kỳ. Cái cảnh này, giống như đang truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy vậy.

    Lý Minh Nguyệt nghe đến đoạn mông tròn đã chịu hết nổi, đập bàn nói to :

    - Đủ rồi. Ta hiểu ý ngươi. Không cần nói nữa.

    - Khụ ... - Lăng Phong ho khan.

    Hắn đang hứng thú trên trời dưới đất, đột nhiên bị cắt ngang, trước tiên lấy cốc nước uống cho nhuận cổ, chém gió nhiều khát quá. Nhìn lại thì thấy vị Lý mỹ nữ đang mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, còn Lăng mỹ nữ thì cúi gằm mặt xuống, chả hiểu đang biểu hiện gì.

    - Cái này chỉ là một kiểu cổ áo, còn thứ gì nói luôn đi.

    Lý Minh Nguyệt hỏi tiếp. Hỏi xong nàng cũng không hiểu tại sao mình còn muốn nghe tên kia tiếp tục.

    - Dĩ nhiên là ...

    - Không được dùng từ vô sĩ.

    - Dĩ nhiên là còn, có điều phải từ từ. Cái này nếu nói về phương diện kinh doanh, không thể tung hết ra từ đầu được. Dù sao cái tại hạ vẽ cũng chỉ là thứ sơ đẳng, còn cần ai đó có khiếu thẩm mỹ phát triển cho thích hợp. Chỉ không biết vị Lý mỹ nữ đây có đủ ...

    - Nói nhảm, đưa giấy bút đây.

    Bị khích tướng, Lý Minh Nguyệt dĩ nhiên không thể ngồi yên.

    Lý Minh Nguyệt là ai chứ? Trong giới sĩ tử kinh thành, Lý Minh Nguyệt rất nổi bật. Nàng được xem là tài nữ số một, đâu thể để một tên vô lại như Lăng Phong chém gió cho đã rồi khinh thường được.

    Thứ nhất, nàng là nữ nhân, lại là nữ mỹ nữ siêu hạng.

    Thứ hai, nàng là con gái Lý tư nghiệp, thân phận không hề thấp.

    Thứ ba, là nàng thực sự có tài hoa, đặc biệt là về họa. Thơ nàng làm tốt, nhưng không đủ đứng đệ nhất. Chẳng qua là nữ nhân, nên nhiều khi làm chỉ đc 80 điểm thì cũng được nâng lên thành 90 điểm.

    Nhưng về họa kỹ thì nàng thực sự rất tài, đương kim hoàng đế Triệu Cát trong một lần cao hứng từng khen nói : "Lý Minh Nguyệt vẽ tặng một bức, bằng bảo vật trăm năm.", nhờ câu này mà nàng thành họa sĩ số một kinh thành. Mặc dù ngoài nàng ra còn rất nhiều lão họa sĩ tên tuổi khác còn sống. Cũng vì nàng là nữ nhân, nên không bị mấy lão già kia cà khịa.

    Danh khí nàng lâu nay như thế, thế mà thằng trời đánh này từ đâu chui ra, đã không biết thì thôi, còn dám nghi ngờ khích tướng, bảo sao không bực cho được.

    Nhưng càng vào vẽ, Lý Minh Nguyệt còn bực mình hơn, thiếu điều muốn phi thẳng cây viết vào mặt tên Lăng Phong rồi ra về.

    Tên khó ưa này vẫn cái dạng thao thao bất tuyệt, Lý Minh Nguyệt vẽ được nét nào hắn ý kiến ý cò nét đó, đòi chỉnh sửa không ngừng, còn bảo nét vẽ nàng chỗ này không nên, chỗ kia không chuẩn.

    - Ngươi không phải họa gia, còn dám chê bai ta.

    - Ài, Lý cô nương à, ta công nhận tay ta không phải họa gia, nhưng mắt ta là mắt của họa gia nha. Còn là siêu cấp mắt thần.

    - Ta bất kể ngươi cái gì mắt thần mắt cẩu? Đừng có bày đặt chỉnh sửa nét vẽ của ta, nếu không thì tùy ngươi. Ta nể mặt Vân Vân lắm mới đứng ở đây đến giờ.

    - Ài, Vân nhi nàng xem ... Ối quên, Vân đại tỷ xem, ta chẳng qua chỉ muốn nét vẽ cụ thể dễ nhìn một chút, như thế cắt may cũng dễ. Ngươi bảo người làm chúng ta đều là người trần mắt thịt, may đồ cần chính xác tỉ lệ, vẽ bay bổng nét thanh nét đậm thế này, làm sao mà họ nhìn ra chứ?

    - Hừ, vậy đi tìm ta làm gì? Tìm người trần mắt thịt mà vẽ.

    - Nghe nói Lý mỹ nữ là họa sĩ số một kinh thành, hóa ra kiểu vẽ cũng chỉ có một.

    - Ngươi câm mồm. Ta dĩ nhiên có thể vẽ kiểu nào cũng được. Nhưng đầu tiên ngươi cút ra xa cho ta.

    - Vậy cứ vậy đi.

    - Ta thấy nếu ta là người cắt may, đúng là chỗ này vẽ không ổn ... - Đột nhiên Lăng Vân cũng nói chen vào.

    - Vân Vân, ngươi ...

    - Đấy, haha.

    ...

    Từ Nguyên nóng như lửa đốt ngồi ở sảnh.

    Gã quay lại đây được một lúc rồi, trời thì đã dần về tối, không đi tức là bỏ mất cơ hội lần này.

    Đêm qua vì lần hẹn hò này, lão Từ còn họp nội bộ suy nghĩ biết bao nhiêu thủ đoạn. Cái gì mà tình cờ nắm tay, ôm eo bảo vệ người đẹp lách qua dòng người, bị kẻ xấu lợi dụng anh hùng cứu mỹ nhân, thủ hạ diễn viên đều xếp hết ở ngoài, kịch bản kín như bưng. Thế mà giờ này phải ngồi nhìn mấy đứa người làm cứ thi thoảng liếc liếc, Từ Nguyên mặt đỏ bừng lên.

    Cái này, chẳng phải là bị cho leo cây sao.

    Từ Đại thiếu gia, bình thường hô một tiếng cả đống nữ nhân chạy tới, không ngờ còn bị cho leo cây? Chuyện này lộ ra chả phải bao nhiêu uy phong đều mất sao?

    Mấy lần Từ Nguyên bảo hạ nhân vào gọi, chỉ toàn nghe nói tiểu thư vẫn đang bận rộn bàn bạc, chưa thể đi ra.

    Đã thế, tức nhất là trong đó có cả thằng chết tiệt Lăng Phong kia.

    Thằng nhãi kia thì có cái quái gì mà ngồi bàn bạc cả ngày với Lăng Vân. Còn có vị Lý mỹ nữ kia nữa. Trong khi Từ đại thiếu gia thì ngồi ở đây lạnh lẽo. Chuyện gì đây? Thời thế đổi thay sao? Từ Nguyên thiếu điều tức chết.

    Gã đang máu nóng xông lên đầu thì có người thò đầu vào tiệm.

    - Ấy ấy, ai đây? Chẳng phải Từ Nguyên Từ đại thiếu sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ.

    - Haha, còn tưởng ai. Hóa ra Hải huynh đệ.

    Từ Nguyên ngoài mồm chào hỏi, trong lòng khinh thường.

    Lăng Hải hôm nay hết tiền tiêu, đặc biệt ghé thăm Vân Tam muội hỏi tiền. Kinh thành đúng là kinh thành, ngọa hổ tàng long, dưới chân thiên tử, tiêu xài cũng rất có phong thái thiên tử.

    Mấy hôm nay Lăng Hải mới dạo có vài vòng, đụng độ chỉ vài tiểu thiếu gia, thế mà vèo cái đã đi vài vạn lượng. Không ổn, Nhị gia nhất định phải bơm lại tí máu, lấy lại thể diện.


    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  3. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 32 : Không nhão thành trái mướp mới kỳ lạ




    Lý Minh Nguyệt hoàn toàn nhập tâm vào việc thiết kế.

    Nàng không thể không công nhận tên kia có chút khả năng. Những thứ hắn nói nàng chỉnh sửa, rõ ràng thành một trường phái vẽ hoàn toàn khác, nàng ngoài mặt thì ra vẻ khó chịu, nhưng trong lòng không thể phủ nhận suy nghĩ của tên vô lại.

    Cái trường phái này, vô cùng thực dụng, cảnh vật ngươi nhìn ra sao, vậy vẽ đúng như vậy là được.

    Phong cách này không phải quá lạ, nó là thể loại ngược với trường phái chấm phá, khá gần với phái vẽ tinh vi. Lúc đầu Lý Minh Nguyệt cũng nghĩ thế, dù sao nét vẽ có ẩn hồn ẩn ý này nọ mới khó, còn cứ thẳng tuột mà vẽ thì có gì khó chứ. Nhưng dần dà Lý Minh Nguyệt nhận ra, thứ gì cũng có môn đạo cũng nó, đi càng sâu càng thấy là một môn học vấn mới. Đối với họa sĩ như nàng, tìm ra phong cách mới, liền trầm mê vào. Cũng giống như Ngô Oánh Oánh. Tài năng sẵn có, nên càng vẽ Lý Minh Nguyệt càng nghĩ được ra nhiều thứ, yêu thích không buông tay.

    Lại nói, thế giới này có viết chì, nhưng là để người nghèo dùng, đại nhân vật học sĩ đều dùng bút lông, thế mới thanh nhã đắng cấp. Cái thứ bằng than kia, nét thanh nét đậm đều không thể viết, lúc nào cũng cứng đơ đơ, không hợp nhã nhặn, hạ thấp nhân phẩm cánh học sĩ Nam Tống.

    Lăng Phong hôm trước đặc biệt ra thợ thủ công đặt vài cây viết chì theo mẫu hắn dùng, kích cỡ đầu viết khác nhau, chất than cũng khác nhau, dùng cho việc vẽ. Hắn mặc dù nhận ra đây là một thứ đồ mới, nhưng sau đó mới biết viết chì thời này cũng có rồi. Tiếc là bị nho sinh khinh thường không dùng, chủ yếu tầng lớp khác dùng ghi chú, đôi khi để trẻ em tập viết. Lăng Phong ví thế cũng gạt ý định kinh doanh loại bút này.

    Lý Minh Nguyệt từ Lăng Phong mới thấy, cái cây viết chì này, cái phong cách vẽ này, đều rất thú vị. Một câu viết bằng than cứng ngắc, tưởng chừng sẽ khiến nét vẽ trở nên kho khan theo. Hóa ra vẽ không chỉ nét đơn mà còn chồng lên nhau, tô nhanh chậm khác nhau, rồi còn cái gì "hiệu ứng", rồi "đổ bóng" này nọ.

    "Thứ này là do một tên buôn bán nghĩ ra sao?" Lý Minh Nguyệt không tin, nàng chắc chắn tên này học lỏm ở đâu đó.

    Lý Minh Nguyệt thực ra vẫn không phục, nàng vẫn thi thoảng phản bác Lăng Phong, vì sao chỗ này thế này thế kia. Chẳng qua đang muốn hỏi hắn cho rõ.

    - Đúng rồi, nàng chỗ đó nhẹ tay là thành nếp gấp ...

    - Không phải như thế ...

    - Ta cũng chỉ biết đến thế. Còn lại Lý mỹ nữ đây tự nghiên cứu đi thôi.

    - Hừ, không nói nữa thì thôi. Ta thèm vào.

    - Haha.

    Lăng Phong thì chả sao cả, hắn có một điểm được hơn sĩ tử thời này, đó là không có thèm giấu nghề. Khụ, thực ra vì người đẹp hỏi nên Phong ca mới nói. Nếu là thằng nào hỏi, Phong ca tuyệt đối không nói một lời.

    Người đẹp yêu thích vẽ như vậy, hắn cũng chỉ biết tí da lông, có bao nhiêu đều đã nói hết ra rồi, tin hay không tùy nàng ta vậy.

    Lý Minh Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào một trường phái họa mới.

    Trường phái mới? Điều này nghĩa là gì? Tức là nàng có thể thành tông sư một phái. Tông sư sao? Đến cha nàng còn không được, cả cái triều đỉnh Tống hiện nay chả có ai là tông sư tân phái cả, toàn dùng những thứ đã có sẵn từ trước. Nghe nói Dư tài tử đang sáng tạo ra một kiểu thư pháp mới, nhưng vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, chỉ thế thôi mà hắn ta cũng đã dương dương tự đắc khắp kinh thành rồi.

    Nàng cũng có chút rung động trước tên họ Dư kia. Tài tử, anh tuấn tiêu sái có đủ, tài năng không thiếu, nhưng mà với "pride" của một tài nữ, đánh bại hắn vẫn thích hơn.

    Nàng biết trường phái này sẽ không được giới nho sĩ thích thú, lý do là nó "thực" quá. Các vị sĩ tử thanh cao sẽ không thích kiểu này, các ngài ấy thích thứ gì bay bổng, ẩn hiện này nọ, để thể hiện ta đây cao xa hơn người. Bù lại, thứ này sẽ rất hợp với đại đa số mọi người, mà càng phù hợp với nhiều người thì càng dễ nổi tiếng và truyền lưu. Có lẽ Lý Minh Nguyệt là nữ nhân, cách nghĩ của nàng cũng khác với nam sĩ tử khác.

    Nhìn Lý tài nữ đang đắm chìm vào không gian riêng, Lăng Phong không khỏi buồn cười.

    Mới lúc trước còn chửi như té nước vào mặt hắn.

    "Ài, thật chết ta mất." Nhìn cái dáng khom người vẽ của nàng ta, Lăng Phong không kìm được nhìn lần hai lần ba. Mông vểnh lên, eo uốn lượn, người thì cúi xuống. Trời ơi, cảnh này Phong thiếu gia chúng ta không bị chảy máu đã là khá lắm, cũng may hắn không đứng đối diện.

    Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt của tên kia, không thể không sẵng giọng nhắc hắn.

    - Lăng Phong, ngươi bớt vô lại đi.

    - Vân tỷ à, làm gì khó tính. Nữ nhân dáng người đẹp, chẳng phải để nam nhân ngắm sao? Tỷ cũng nên tìm ai đó ngắm mình nhiều một chút, sẽ đẹp ra đấy. Ta rất hân hạnh hy sinh làm người đó.

    - Nói ít thôi, mắt ngươi tốt nhất là đừng có dời qua đây, nếu không ta móc ra đừng trách.

    - Vân muội, làm gì trong này mà để Từ thiếu ...

    Lúc này Lăng Hải hăng hái đi vào, vừa nói nửa câu thì ngừng.

    "Ai cha thật cực phẩm. Vân muội đẹp nhưng không chạm được, không biết cô nàng này là ai?"

    - Ồ, không biết phương danh vị cô nương đây là ... ? Bổn thiếu gia Lăng Hải, đẹp trai anh tuấn, tiền tài dư thừa, thê tử vẫn chưa, hay là ...

    - Ngươi là ai cũng tránh ra để ta vẽ.

    - Lăng Hải, ai cho phép ngươi vào đây, đi ra ...

    - Vân muội, ta là người của Lăng gia mà.

    - Người của Lăng gia cũng không được, chúng ta đang bàn chuyện kinh doanh.

    - Haha, Nhị lão gia, hay là để ta tiễn ngài ra ngoài một đoạn vậy.

    Lăng Hải hôm nay tính tới vòi tiền tiêu, nhưng tự nhiên lòi đâu ra một vị mỹ nữ như kia, không thể nào trước mặt người đẹp để mất mặt được, đành ngậm ngùi cười giả lả đi ra cùng Lăng Phong.

    - Mỹ nữ, xin ghi nhớ, ta tên Lăng hải, vẫn còn xử nam ...

    Lăng Phong vừa cùng Lăng Hải ra ngoài, liền gặp Từ Nguyên.

    Có điều, cái gọi là ccười người hôm trước hôm sau người cười. Vật đổi sao dời, Từ Nguyên đang bực bội, còn Lăng Phong thì rất có hứng. Buổi sáng Từ Nguyên vênh váo ra sao, bây giờ Lăng Phong vênh váo bấy nhiêu.

    - Úi, Từ đại thiếu gia, sáng sớm tới đã gặp, giờ này vẫn ở đây, ngài dạo này mất việc sao, tới đây xin?

    - Hừ.

    Lăng Hải nóng ruột liếc mắt vào trong :

    - Lăng Phong, ngươi nói, vị trong kia là ai? Quả thật xinh đẹp quá, thế mà ta phải lặn lội mấy ngày nay đi tìm, hóa ra trong nhà đang có mỹ nữ ...

    - Vị kia sao, ài, bà cô khó tính thôi, tiểu nhân cả ngày hôm nay bị cô ta dằn vặt, cũng rất khổ sở.

    "Đệch khổ sở cái đầu mày, chắc ngắm no mắt, ở dưới cứng lên nên khổ sở hả." Cả Lăng Hải lẫn Từ Nguyên đêu chửi tục trong lòng.

    ...

    Lý Minh Nguyệt ngẩng lên tìm Lăng Phong muốn hỏi thì không thấy nữa :

    - Tên kia đâu rồi?

    - Hắn ra ngoài sảnh rồi, làm sao? Thứ trang phục này, Minh Nguyệt ngươi thấy, nếu làm ra có thể nào ...?

    Lăng Vân thấy bạn mình chăm chú, cũng vui lây, dù sao đây cũng ảnh hưởng đến tương lai việc buôn bán của mình.

    "..."

    - Minh Nguyệt?

    - Hả, à, ta xin lỗi.

    - Ngươi làm sao vậy, bình thường cũng không nhập tâm đến thế này chứ? Lúc đầu chả phải là khinh thường hắn sao?

    - Chắc do ta không khỏe thôi, chứ thứ đồ này ta vẫn rất khinh thường.

    Lúc này lại nghe tiếng Lăng Phong cười đi vào.

    - Ấy, hai vị kiều thê đang ... ái .. nhầm nhầm, hai vị mỹ nữ đang khen ta sao? Không dám không dám.

    Lăng Phong trước mỹ nữ vẫn luôn như vậy.

    Bởi vì anh nghèo, nên anh phải vô lại một chút. Đến khi anh giàu, lúc đó anh đổi chiến thuật, chuyển sang lạnh lùng tiêu sái.

    Lý Minh Nguyệt thắc mắc :

    - Ta đang nói, cái thứ này để hở vai, thế chẳng phải là lộ cả sao?

    - Lộ thì đã sao? Có thể thiết kế yếm thấp xuống chút, vừa đủ che là được. Hoặc là, làm dây yếm thành nhiều kiểu đẹp mắt, như thế này hoặc thế này ... Ngoài ra, ta còn một thứ khác thay thế cho yếm, có điều bây giờ chưa nói được.

    - Ngươi ... còn có thứ thay thế? Nói ba xạo cái gì đó? Ta không tin.

    Cả Lý Minh Nguyệt lẫn Lăng Vân đều không muốn trước mặt nam nhân bàn về yếm với chả nội y, nhưng không thể kìm được tò mò.

    - Lý mỹ nữ vẫn nên tin là hơn đi, lúc đầu là người nào nói không tin ta đấy thôi.

    - Hừ, chỉ giỏi mồm miệng. Chừng nào ngươi làm ra hẵng nói.

    - Thay thế ... yếm? Tại sao phải thay? - Lăng Vân cố nhịn xấu hổ, hỏi vào trọng điểm.

    Lăng Vân lo chuyện buôn bán, không ngại ngùng nhiều như Lý Minh Nguyệt. Tên Lăng Phong này khiến nàng đi từ hết sự tò mò này đến sự tò mò khác.

    - Vân tỷ đã hỏi thì ta sẽ ưu tiên tiết lộ.

    - Cái thứ này gọi là áo lót. Kiểu dáng vô cùng đa dạng, đảm bảo một khi xuất hàng ta sẽ có thể đưa chọ mấy vị mỹ nữ mặc cả đời không chán. Nó sẽ giúp ngươi ôm lấy bầu ngực, làm ngực ngươi giữ được hình dáng to tròn, tuyệt đẹp, không lo bị nhão xệ, mà không cần nam nhân xoa bóp ... ái ái ta nói sai gì sao?

    Lăng Phong nói trúng chuyên môn, lại chém gió quá đà.

    - Ngươi ... đồ hạ lưu.

    - Hạ lưu? Thật xin lỗi Lý cô nương. Ta nói sai sao? Cô nương còn trẻ, ngực vẫn còn căng đẹp, thử vài năm nữa, không nhão thành trái mướp mới là lạ ... ái ối ... ta nói ... ái ... là thực sự.

    Lăng Phong nói là một chuyện, mắt còn chằm chằm nhìn bộ vị kia của Lý tài nữ, tay thì ra dấu hình dạng.

    - Cút ra ngoài.

    Cả hai cô gái đều chịu hết nổi, dơ chân đạp hắn.

    Lý Minh Nguyệt hậm hực :

    - Thật là ... cái gì mà áo lót chứ? Cơ bản là thứ đồ bẩn thỉu.

    - Minh Nguyệt, có điều ta thấy hắn nói cũng đúng đấy. Ta thấy mấy vị mụ mụ trong nhà, chỗ đó đều bị trễ dài ra, nhìn rất xấu ...

    - Ngươi ... Vân muội à, muội sao lại nghĩ theo hắn chứ. Có điều, lâu rồi không kiểm tra, không biết của muội dạo này ra sao rồi? Có to hơn nhiều không?

    Đoạn tiếp theo mà để công tử thiếu gia kinh thành thấy được, không xịt máu mới là lạ.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  4. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 33 : Khảo sát thị trường




    Lăng Phong mấy lần dành thời gian đi hỏi chuyện Tiểu Hoa, nhưng một chút thông tin cũng không có, hắn cũng hêt cách.

    Mấy ngày này hắn lo lắng chuyện mẫu mã mới hơn.

    - Vân tỷ, có lẽ ta phải đi xem vài tiệm may mặc. Ta cần khảo sát thị trường.

    - Khảo sát thị trường?

    - Ví dụ xem cửa hàng khác đang bán thứ gì.

    Lăng Vân nghĩ gì đó, cũng gật đầu :

    - Được, ta cũng đang muốn ra phố mua ít đồ.

    Lăng Phong giảo hoạt :

    - Cái này ... giống hẹn hò.

    - Ngươi ngậm miệng lại một lúc không được sao?

    - Hô hô.

    Lăng Phong cười vui vẻ.

    Chiếm tiện nghi của mỹ nữ bị ăn chửi có là gì. Vả lại, đi khảo sát còn có người đẹp đi cùng, thằng ngu mới từ chối. Hắn còn trông cho tên Từ Nguyên xuất hiện, thấy cảnh này, như vậy mới là tốt nhất. Mặc dù hình như Vân tỷ là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với hắn, nhưng chọc tức Tư Nguyên là thú vui của Lăng Phong.

    Lăng Vân không hiểu sao còn chạy vào trong trang điểm nhẹ một lát. Bình thường nàng rất ít khi trang điểm.

    ...

    Lăng Phong đi dạo rất chăm chú, ít nhất người khác mặc gì hắn đều quan sát, làm Lăng Vân mấy lần nghi ngờ kẻ này lấy lý do ra đường ngắm gái.

    Lăng Phong biết công đoạn khảo sát này cực kỳ quan trọng. Phân tích thị hiếu là một, sau đó phân tích đối thủ. Chuẩn xác thì mới có hướng đi đúng. Hàng ra có tốt mấy, bán sai chỗ sai người thì cũng lỗ mà thôi. Hắn hiểu tâm lý người bán, nhưng tâm lý người mua thời này thì không. Hắn giả vờ dạo liên tục vài tiệm trang phục, lớn nhỏ đều vào. Thi thoảng giả ngu hỏi thăm. Thậm chí sẵn sàng bỏ tiền ra mua hàng để tránh bị nghi ngờ.

    Lăng Vân đi một bên cũng thấy mình học được rất nhiều, về sau cũng giúp hắn một ít.

    Đến giữa ngày, Lăng Vân cũng lộ ra chút giọng đùa nghịch :

    - Ngươi còn nói hôm nay hẹn hò. Thế này mà là hẹn hò? Ta đi theo chân muốn gãy ra, mồ hôi cả người rồi đây.

    - Chịu khó đi Vân tỷ, sắp xong rồi.

    Lăng Vân hậm hực.

    Đi theo sau tên kia, hắn vẫn nhìn ngó không biết mệt. Tên này, cứ đổ tâm vào việc gì là quên hết xung quanh, mỹ nữ cũng không thèm thương tiếc.

    - Đại tỷ, cái vòng tay giá hơi đắt thì phải? Có chiếc nào màu khác không, ta lấy một cái.

    - Đại thẩm, bộ áo quần này may bị lỗi đúng không? Tình cờ ta chỉ thiếu ít tiền ...

    Có lúc, Lăng Phong còn hỏi ý kiến Lăng Vân :

    - Vân tỷ, thiếu nữ như nàng thích kiểu này hay kiểu này?

    - Ta ...

    Lăng Vân mấy lần đều đỏ mặt không biết nói sao. Vì sao hắn lại hỏi mình?

    Chỉ là Lăng Phong không mấy để ý tâm tư Lăng Vân, lại tiếp tục màn hạ giá của mình :

    - Được rồi, kiểu này ta vừa thấy ở tiệm góc phố kia, chẳng qua lười quay lại, giảm chút giá đi.

    "..."

    Đi một lúc mỏi chân, Lăng Vân rút cục hỏi :

    - Ngươi mua nhiều như vậy để mặc sao?

    - Mua để tặng.

    "Tặng?"

    Lăng Vân không khỏi nghĩ ngợi lung tung một lát.

    - Mà Vân tỷ cũng thật đặc biệt. Đáng ra nữ nhân mới là người đi mua sắm không biết mệt, làm sao bây giờ thành ngược lại rồi?

    - Ngươi quen được bao nhiêu nữ nhân, mà nói như biết rất rõ vậy?

    Lăng Phong nói bừa :

    - À, sư phụ ta dạy thế.

    - Sư phụ ngươi? Ngươi có sư phụ?

    - Bí mật.

    Lăng Vân cười nhẹ.

    Nàng đi theo Lăng Phong một lúc rồi. Hắn ta cứ lấy nàng ra đo ướm đồ, rồi hỏi nàng ý kiến này nọ, như kiểu mua cho nàng vậy. Không khỏi khiến Lăng Vân nghĩ vẩn vơ. Lâm thị mẫu thân hắn thì đã trung niên, chắc không phải, tặng cho ai chứ?

    Nghĩ xem, Vân tỷ đây mỹ nữ đi cạnh cả buổi, khổ sở trời nắng mệt mỏi, nếu tên kia biết ý mua ít đồ tặng tạ lỗi cũng không phải cái gì quá đáng.

    "Hừ, đến lúc đó ta không thèm nhận, xem ngươi xấu hổ thế nào." Lăng Vân đang nghĩ cách làm Lăng Phong mất mặt thì nhận ra hắn đứng thừ ra.

    - Làm gì đứng ra đó?

    Lăng Phong không đáp.

    Ngay từ lúc bắt đầu ra khỏi tiệm cùng Lăng Vân, Lăng Phong đã có cảm giác có ánh mắt theo dõi mình, thứ cảm giác này là lần đầu tiên của Lăng Phong.

    Hắn chỉ là người thường, chưa hề quen bị theo dõi. Vì vậy cảm giác kỳ lạ xuất hiện khiến Lăng Phong cảnh giác hẳn lên, hắn tin vào giác quan của mình. Khả năng nghe nhìn xa của Lăng Phong lâu nay ít dùng, nhưng đây là lần đầu tự động phát hiện kỳ dị như vậy.

    Vừa rồi lúc Lăng Vân hỏi, Lăng Phong như có linh tính, tập trung cảm nhận phía xa sau lưng Lăng Vân, thì phát hiện kẻ kia tránh đi.

    "Người này ... dáng khá quen thuộc."

    Lăng Phong hiện tại chỉ có thể nhìn mờ ảo, giống như dùng kính viễn vọng bị nứt vỡ, hình ảnh méo mó.

    ...

    Về đến Phong Vân tơ lụa, Lăng Phong chỉ giao phó lại ít việc cho người làm, rồi phi luôn về nhà. Hôm nay Lăng Phong tạm thời thu hoạch cũng khá, tin tức cũng giúp hắn nhìn ra đôi chỗ. Còn kẻ theo dõi kia, không nghĩ ra thì kệ đi.

    Lăng Vân thấy hắn cứ thế ra về, không kìm được hỏi :

    - Ngươi ... cứ thế ra về?

    - Còn việc gì? - Lăng Phong khó hiểu hỏi.

    - Ngươi ... ta ...

    Lăng Vân không biết phải nói gì, chính nàng cũng không biết mình muốn nói gì.

    Lăng Phong cười cười :

    - Ài, Đại tiểu thư có gì vậy mai nói đi, hôm nay ta rất mệt.

    - Mệt? Ta thì không mệt chắc?

    - Đúng thế. Cả hai ta đều mệt, cho nên đều cần nghỉ ngơi.

    - Ngươi ... được lắm.

    Lăng Vân cũng không hiểu tại sao mình lại tức thế này, nhìn tên kia đi khuất.

    ...

    Vừa đi về Lăng phủ, Lăng Phong vừa nghĩ vẩn vơ chuyện luyện tập.

    Từ sau khi đến kinh thành, việc buôn bán cũng bận rộn hơn, thời gian dành cho việc rèn luyện giảm xuống. Tuy vậy, hắn vẫn đạt được một chút tiến bộ nhất định.

    Khả năng "nghe nhìn cách vật" kia đã tốt hơn. Trong phạm vi bán kính chục trượng xung quanh, Lăng Phong chỉ cần tập trung phóng tinh thần đến hướng nào là giống như có thêm phân thân ở đó vậy.

    Hắn cũng bắt đầu nhận thấy việc luyện cơ nhục của mình đạt tới giới hạn. Ở đây không có những thứ dụng cụ phòng tập, không tăng thêm một bước thành vận động viên thể hình được, vả lại Lăng Phong cũng chả thích như thế.

    Lăng Phong bắt đầu chuyển qua luyện tập một thứ bộ pháp di chuyển do Mặc lão dạy, làm bước đi nhẹ và nhanh hơn, như kiểu rướn người bật nhảy. Ngoài ra hắn còn cố ý làm vài thứ bao cát, người gỗ để luyện phản xạ. Dĩ nhiên các bài tập khổ cực khác hắn cũng muốn, nhưng điều kiện không cho phép. Có lẽ phải tìm cơ hội khổ tu một thời gian giống như bộ đội đặc chủng. Nội dung bài tập hắn có sơ sơ gần đủ.

    Lăng Phong cũng từng hỏi Mặc lão về khinh công. Mặc lão nói thứ này có lẽ trong võ lâm nhân sĩ mới biết được, nên hắn đành thôi mơ mộng.

    Còn thương pháp, Lăng Phong vẫn chưa sẵn sàng luyện. Lăng Phong ưa thích cận thân hơn, kiểu võ tổng hợp đấu võ đài.

    Đang suy nghĩ, thì Lăng Phong lại rùng mình, cái cảm giác có người nhìn mình kia lại trỗi dậy. Lăng Phong lấy lại bình tĩnh.

    - Các hạ là ai? Hiện thân đi.

    - Haha.

    Có tiếng cười vang lên.

    - Lâu không gặp, còn ra vẻ người trong giang hồ?

    - A Quyền?

    - Phong huynh đổi đời rồi. Rời đi một thời gian, trở về liền thành lão bản.

    Kẻ kia chính là tên Quyền, lúc trước cùng ở chợ làm thuê. Tên Quyền mặc một bộ đồ gọn gàng, nhưng khá phẳng phiu sạch sẽ, xem ra thời gian qua cũng tốt. Vừa gặp Quyền, Lăng Phong liền nhớ ra Tiểu Hoa, ngay lập tức hỏi :

    - Tiểu Hoa đâu?

    - Tiểu Hoa? Có vẻ vẫn tốt.

    Tên Quyền hơi bất ngờ nhưng vẫn cố trả lời, tên Phong này vừa gặp hắn đã tỏ vẻ khó chịu, hay là có tiền rồi quên bằng hữu.

    - Còn nói tốt? Con bé bị bắt cóc rồi.

    - Ta biết rồi. Bắt đi mới là tốt.

    - Ngươi nói cái gì?

    Lăng Phong không kìm được bước hai bước lại gần, tay muốn chụp cổ áo tên Quyền. Tên kia thật vô lại, rõ ràng mình ủy thác Tiểu Hoa cho hắn, bây giờ cô bé bị bắt đi còn nói là tốt.

    Có điều tên Quyền kia nhẹ nhàng tránh được cú chụp của Lăng Phong.

    Lăng Phong trong lúc đó cũng không để ý tiểu tiết này, tên kia phản xạ tốt hơn người thường.

    - Bình tĩnh đã. Ta biết chút tin tức về nó. Muốn nghe không?

    - Nói đi. Đừng dài dòng.

    Lăng Phong hòa hoãn một chút. Chuyện của Tiểu Hoa khiến hắn áy náy mãi. Nhất là muốn tìm tên Quyền này để hỏi.

    - Đám người kia hình như là của Thông Thiên Các.

    - Thông Thiên Các? - Lăng Phong mờ mịt.

    Hắn ở chỗ này kém nhất chính là các loại danh tự, nghe cũng chả biết cái nào ra cái nào.

    Ở Trường An, Thông Thiên Các và Sùng Thánh tự có thể coi như hai thánh địa. Hai chỗ này biểu trưng cho sự đối chọi nhau của Đạo giáo và Phật giáo, bình dân đều chọn một trong hai nơi để đến cúng bái.

    Tống không có quốc giáo, cho phép nhiều tôn giáo cùng tồn tại. Về cơ bản có ba tôn giáo mạnh, Nho, Đạo và Phật giáo.

    Nho giáo gần như chỉ độc quyền của giới sỉ tử, mang hơi hướng triết lý, khá độc lập, ít bị tranh chấp nhất. Phật giáo và Đạo giáo phổ biến hơn, hướng giáo chúng đến truy cầu rõ ràng, ví dụ trường sinh bất lão, giàu có sung túc, hoặc phổ độ chúng sinh gì đó. Bởi vì cả Đại Tống không chỉ đơn thuần có hai giáo này, mà còn nhiều chi nhánh nhỏ khác, tên gọi tuy khác, chẳng qua đều xuất phát từ giáo lý nhà Phật và Lão tử mà ra.

    Mỗi đời hoàng đế có thể vì tôn sùng tôn giáo nào đó mà khiến nó phát triển mạnh hơn một chút, Toàn Chân giáo chính là ví dụ điển hình nhất. Giáo này là một nhánh Đạo gáo. Đương kim Quan gia Triệu Cát vì muốn trường sinh mà hết lòng với tân giáo này. Vì thế mà hiện tại, người của Thông Thiên Các ở kinh thành có thể nói là đi ngang cũng không mấy người dám ý kiến.

    Lăng Phong nghe tên Quyền nói về Thông Thiên Các, còn tỏ vẻ e ngại, giống như mấy tên đạo sĩ ở Thông Thiên gì kia thần thông lắm. Lăng Phong hắn chả theo tôn giáo nào cả, mới chả buồn quan tâm là thông thiên thông sát gì, quan trọng Tiểu Hoa ra sao mới là chính yếu.

    - Ngươi chỉ biết như vậy?

    - Đệ cũng chỉ hỏi được một ít, lần đó đám người kia đưa Tiểu Hoa đi cũng không phải chuyện xấu, thậm chí còn tốt là đằng khác.

    - Nói tiếp.

    - Ấy. Đừng vội.

    Tên Quyền đứng tựa vào cái cây gần đó, liền chậm rãi nói tiếp.

    Thông Thiên Các mặt ngoài chỉ là nơi cho giáo chúng tới làm lễ. Thực chất đằng sau là cả một tổ chức, không đơn thuần chỉ có mấy lão đạo sĩ tu hành. Điều này nghe nói trước kia là bí mật. Chỉ là mấy năm gần đây, Toàn Chân giáo có hậu trường của hoàng tộc, càng ngày càng lớn mạnh, dần dà làm nhiều việc lộ liễu, nên chút thông tin mới lộ ra.

    Lăng Phong lúc đầu còn vì lo cho Tiểu Hoa, về sau dần thấy hứng thú. Mấy tin bát quái này, kỳ thực ai cũng thích nghe.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  5. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 34 : Tặng thì tặng sớm




    Lăng phủ, nội viện.

    Khương Vũ Y ngày ngày chỉ lui tới cửa tiệm, hầu như không ló đầu ra ngoài phố. Từ khi quay lại kinh thành, nàng vẫn thấp thỏm lo âu, bởi vì chỗ này là kinh thành. Lần trước nàng chạy trốn khỏi hôn sự, suýt nữa còn bị tên quản gia đi cùng làm nhục. Tên kia đã chết, nhưng đám người đuổi theo nàng, e rằng vẫn còn ở đây.

    Lúc này, ngồi bên cạnh nàng là một lão phụ nhân và nha hoàn của bà ta. Bà lão này, tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn rất hồng hào khỏe mạnh.

    - Cháu gái yêu, thực sự không trở về nhà với bà sao?

    - Ngoại tổ mẫu, cháu ...

    - Cháu không phải lo, chuyện hôn nhân của cháu, bà làm chủ, cháu không muốn, đám người kia không ép được.

    - Cám ơn tổ mẫu, nhưng cháu vẫn không muốn về.

    - Vậy được rồi, bà để lại nha hoàn Tiểu Yến cho cháu. Bà sẽ cử thêm cận vệ tới, cháu sắp xếp là được. Đại tiểu thư Khương gia, không thể ngay cả người chăm sóc cũng không có được.

    - Bà, cháu tự lo được mà. Với lại, bây giờ nếu có thêm nha hoàn, Vân tỷ cũng sẽ không vui.

    - Ài, được rồi. Bà nghe cháu.

    Bà lão này là bà ngoại của Khương Vũ Y. Lần trước trốn chạy trong đêm, nàng liên tục nhắc tới bà ngoại, nói rằng chỉ cần đem nàng về Danh Châu gặp bà, bao nhiêu tiền cũng có.

    Khương Vũ Y, đúng như những gì Lâm Nghi Anh từng dự đoán, nàng ta là thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc, thậm chí không hề kém Lâm Nghi Anh lúc trước - Danh Châu Khương gia.

    Khương lão phu nhân lần này tới đây, cũng nhờ có Lăng Vân đưa tin tới. Cháu gái mất tích bấy lâu, khiến bà rất lo lắng mệt mỏi. Cả Khương gia cũng chỉ có đứa cháu gái này là bà thương yêu nhất, đám con cháu còn lại, đứa nào Khương lão phu nhân cũng nhìn không lọt.

    Ngồi nghe cháu gái kể chuyện xảy ra thời gian qua, càng khiến bà thêm tức giận. Đám con cháu này, gia tộc suy thoái, chỉ vì chút lợi trước mắt, suýt nữa ngay cả tỷ muội đồng tộc cũng hại. Còn kẻ quản gia phản phúc kia, e rằng còn có người đằng sau giât dây mới dám làm, tiếc là chết rồi không tra hỏi được. Dù vậy, chuyện trong Khương gia gần đây xảy ra rất nhiều, Khương lão phu nhân cũng lờ mờ đoán ra ai tốt ai xấu. Cháu gái không muốn về lại cái đống hỗn tạp ở nhà kia, cũng tốt.

    Con cháu Khương gia, đều phải ra ngoài trưởng thành, kể cả là nữ nhi. Nếu cháu gái muốn ở Lăng phủ này làm chưởng quỹ, bà cũng không cản.

    - Khương cô nương, có ở đó chứ?

    - Hì hì, Khương tỷ tỷ hay là đang tắm ...

    Hai bà cháu đang trò chuyện thì có tiếng Lâm Nghi Anh và Lăng Hiểu Đình ở ngoài. Khương lão phu nhân nhìn Khương Vũ Y.

    - Ai vậy?

    - Là mẫu thân của Lăng Phong, và Lăng Nhị tiểu thư.

    - Lăng Phong?

    Khương lão phu nhân bỗng nghĩ lại.

    Lúc cháu gái kể chuyện, cái tên này xuất hiện không ít. Hơn nữa, còn là nam nhân duy nhất. Mặc dù bà không nhìn ra chút xúc cảm nào của cháu gái khi nhắc tới cái tên kia, nhưng Khương lão phu nhân không khỏi đoán già đoán non. Cháu gái không muốn về, hay là vì kẻ này.

    Mặc dù Khương gia vẫn là đại tộc, nhưng hiện tại lục đục chia năm xẻ bảy. Cháu gái bị ép hôn, khiến bà lo lắng, bây giờ nếu nó tìm ra ý trung nhân, vậy bà phải xem thử.

    - Mời họ vào đi, bà cũng muốn gặp xem.

    Khương lão phu nhân cũng tiện thể muốn xem người xung quanh cháu gái ra sao, cũng thêm yên tâm.

    - A, Khương cô nương có khách sao, thất lễ.

    - Không sao, Lâm đại nương, là gia tổ mẫu của ta tới chơi.

    Mặc dù Lâm Nghi Anh bề ngoài nhìn rất trẻ, nhưng bản thân Khương Vũ Y luôn xem nàng như cô cô của mình.

    Nếu như Lâm Nghi Anh và Khương lão phu nhân cùng tiết lộ thân phận, thì sẽ biết ngay đối phương là ai. Lâu nay Lâm Nghi Anh và Khương Vũ Y đều tận lực giấu diếm thân phận, nên chỉ biết tên.

    Ông ngoại Lâm Nghi Anh, Lâm Canh, hơn 20 năm trước là đại tướng chống Liêu, lập vô số công tích. Lão Lâm là người đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giành lại 16 châu U Vân từ tay người Liêu. Sau đó, người Kim xuất hiện. Kim Tống liên minh đánh Liêu, đáng lý ra có thể chia đôi U Vân, nhưng người Tống quá bạc nhược, đến bây giờ cả 16 châu đều thuộc về người Kim.

    Khương gia, lại là dòng dõi lập quốc công thần từ vài trăm năm trước cùng Thái Tổ nhà Tống. Cũng là gia tộc lập quốc duy nhất cùng Triệu gia Hoàng tộc còn đến bây giờ, các tộc khác đều bị Hoàng gia âm thầm xử đẹp sau khi lên ngôi. Đến đời ông ngoại của Khương Vũ Y, thì vẫn nhất mực trung thành. Khương lão tướng quân cũng là đại tướng nổi danh cùng thời với Lâm Canh. 10 năm trước, Khương lão tướng chính là người đã dẫn mười vạn quân đánh đến tận kinh thành Bắc Ngụy, rất không may trên đường rút quân bị tử trận ở Hòanh Sơn. Tuy vậy vẫn khiến người Ngụy từ đó đến nay chỉ dám co ro giữ mình trung lập, không dám thò đầu ra lần nào nữa.

    Hai lão tướng này, đều đại diện cho thế hệ tung hoành của người Tống, khiến người phương bắc phải khiếp sợ. Hơn nữa, hai vị này cũng là số ít những người thực sự vì quốc gia hy sinh, không giống như cái đống bầy nhầy hỗn loạn bây giờ.

    Hiện tại, Lâm gia và Khương gia, đều bị đám con cháu làm loạn, tình hình thé mà tương đồng, hai đại tiểu thư đều phải chạy ra ngoài sống ẩn thân.

    ...

    Lăng Phong lúc này không vui vẻ lắm. Nếu đúng như những gì tên Quyền nói, Lăng Phong quả thật muốn ngay lập tức đi tìm Tiểu Hoa.

    A Quyền mất cả nửa canh giờ luyên thuyên đủ chuyện, phần lớn đều là chuyện đồn. Nào là người Thông Thiên Các bá đạo ra sao, khi nam bá nữ khí phách thế nào. Nghe nói có lần gây chuyện với cả vương tử, quan phủ đem lính tới cũng phải nể mặt người Thông Thiên Các mà dọn dẹp chiến trường giúp. Gã kể rất hào hứng, thay vì thấy bất công, lại tỏ vẻ thèm muốn được tham gia vào nhóm người kia.

    - Ngươi nói Tiểu Hoa bị những kẻ đó đem đi?

    - Đúng vậy. Thông Thiên các gần đây mở rộng, cần người. Mấy đứa trẻ lang thang như Tiểu Hoa, chúng đem về đào tạo, nghe nói còn dạy võ công.

    - Rồi cũng ra đường phá phách, có cái gì hay? - Lăng Phong không cho là đúng.

    - Ấy. Chưa chắc. Mấy tên kia chỉ là cấp thấp nhất, tư chất thấp kém. Còn những kẻ tốt, có thể trở thành đệ tử của vài trưởng lão đức cao vọng trọng, thậm chí Các chủ. Tương lai thành cái gì không ai biết. Nhưng mà ăn uống tiêu xài chắc chắn không lo.

    Lăng Phong vẫn lắc đầu. Tiểu Hoa như vậy tuy trước mắt thoát kiếp ăn mày. Chỉ là, nghe tới nghe lui Lăng Phong cũng không có cảm tình với đám người Thông Thiên Các kia. Nghe như tổ chức xấu vậy, mặc dù chuyện xấu chủ yếu do đám tay chân không hiểu biết làm, còn đám người cao tầng mục đích gì thì dân thường làm sao biết nổi.

    Tiểu Hoa bây giờ ra sao? Thật sự cuộc sống tốt như lời tên Quyền nói sao?

    - Ta phải tới xem thử.

    - Huynh còn tìm nó làm gì? Có tới cũng không biết nó ở đâu.

    - Dù sao chỗ kia cũng chả có gì tốt. Lại còn ép buộc người khác gia nhập.

    - Ép buộc? Không hề. Đám trẻ muốn vào Thông Thiên Các không thiếu, nghe nói vài tên quan cũng muốn xin con cháu vào. Người ta muốn vào chưa chắc đã được, bọn chúng cần gì ép chứ?

    - Vậy sao không chọn ai lại chọn ăn mày?

    - Cái đó đệ không biết. Tư chất con bé tốt chăng? - Tên Quyền nói, nhưng vẻ không phục, Tiểu Hoa kia gầy còm ốm yếu, tư chất gì đây?

    Lăng Phong tạm thời buông, hắn vẫn không an tâm. Ít nhất phải tìm gặp con bé hỏi rõ mới được. Bây giờ hắn có việc làm ổn định, muốn đem Tiểu Hoa về bên cạnh.

    Lăng Phong quay sang hỏi Quyền.

    - Ngươi bây giờ làm gì?

    - Đệ? Vẫn đi làm thuê thôi.

    - Làm thuê? Làm kiểu gì mà sáng sủa thế này?.

    Nhìn bộ dáng thằng này, tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lăng Phong.

    - Hê hê, chỉ may mắn có mối tốt thôi. Phong lão huynh à, bây giờ huynh cũng là lão bản rồi. Xem xem có thể thu đệ làm chân chạy việc chứ.

    - Để xem đã.

    Lăng Phong suy nghĩ, tên Quyền cũng là người quen từ trước. Lại khá thông minh nhanh nhẹn, sắp xếp việc cũng không phải không thể.

    ...

    Lăng Vân hôm nay tinh thần thi thoảng lại hỗn loạn. Trong lòng cứ chờ đợi cái gì đó. Nàng nhìn tên Lăng Phong này từ sáng tới giờ đến phát ghét rồi.

    "Hắn đang cố ý giả vờ sao?"

    - Vân tỷ, hôm nay cứ thất hồn lạc phách mãi thế. Tương tư sao?

    - Ngươi mới tương tư đấy.

    Lăng Vân cứ lẩn quẩn mãi mấy món đồ Lăng Phong mua hôm trước. Thật tức chết, còn tưởng là mua trả công nàng đi theo hắn, vậy mà mãi không thấy.

    "Mình cũng có tiền, hắn nếu mãi không chịu tặng vậy tự mình đi mua. Chả thèm nữa."

    - Vân tỷ, tỷ xem vị khách hàng kia làm sao không chịu mua hàng cứ đứng mãi thế kia?

    - Ngươi nhìn ta làm gì?

    - Tỷ cũng là nữ nhân, tới hỏi thử.

    Lăng Vân không nói, mọt bộ làm ngơ. Lăng Phong kỳ quái, sau cùng làm phận nam nhận, đành chịu thua trước.

    - Ài, được rồi, để ta đi. Không biết hôm nay đắc tội mỹ nữ chỗ nào nữa.

    Vừa bước một chân ra liền bị gọi giật trở về.

    - Khoan đã, đứng đó, để ta đi hỏi.

    "Đệch, đại tỷ này rút cục làm sao đây? Đến tháng?"

    Lăng Phong đành chịu thua, sáng nay rời giường chân nào bước ra trước không biết, sao lại đắc tội mỹ nữ giám đốc thế này. Hay là hôm nay đến ngày đèn đỏ, khiến đại tỷ đây dễ bão nổi. Tốt nhất lẹ lẹ làm xong việc chuồn sớm, kẻo tai bay vạ gió thì khổ.

    Được một lúc sau.

    Lăng Phong cẩn trọng hỏi, miễn cho làm gì để Vân tỷ bão nổi lần hai :

    - Vân tỷ, khách hàng nói gì?

    - Nói là mua đồ tặng thì nên tặng sớm.

    - Hả? Là sao không hiểu?

    "..."

    Lăng Văn bỏ lại cho hắn cái bóng lưng đi vào gian trong. Lăng Phong đứng gãi đầu chả hiểu gì.

    Đại gia Lăng Phong nhà chúng ta công phu trên giường chưa dùng chưa biết, riêng dưới giường thì vẫn rất kém cỏi, chả nắm được tâm lý nữ nhân, so với các tay già đời bụi hoa thì vẫn còn kém cỏi lắm.

    Tuy nhiên, nếu rơi vào trường hợp của Lăng Phong đây, tám phần nam nhân đều không hiểu mình sai chỗ nào.




    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)