Cổ Điển Mật Thám Phong Vân - Thần Long

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. atkd1890

    atkd1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    25/4/15
    Bài viết:
    10
    Được thích:
    0
    .

    [​IMG]

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn

    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Thể loại: Cổ đại, Kiếm hiệp, Hài hước, Nghiêm túc
    Tình trạng: Đang viết.
    Chỉ định: PG-13.
    Dẫn truyện:
    Nhận xét của bạn đọc:
    N.C.T (truyenhixx.info)
    U.C.T (truyenyy.com)
    P.T.L (viptruyen.vn)
     
  2. atkd1890

    atkd1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    25/4/15
    Bài viết:
    10
    Được thích:
    0

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Quyển 1 : Xuyên cũng như không
    Chương 1 : Âm phủ cũng xài mobile



    (Like page : http://facebook.com/atkd1890fic để được thông báo khi có chương, xem album ảnh nhân vật, etc)

    Khách sạn X.

    Trong một căn phòng ở lầu hai, một cặp nam nữ đang nằm dài trên giường, mắt âu yếm nhìn nhau, thân mình chỉ còn độc khăn tắm. Xem ra sắp đến đoạn quan trọng.

    Người nam chậm rãi cúi đầu, chuẩn bị hôn lên làn ...

    "Choang."

    Có tiếng thứ gì đó đổ vỡ.

    ...

    Địa ngục, một trong Diêm La Thập điện, điện Chuyển Luân,

    Lúc này, chính giữa điện có một bóng người đang quỳ.

    Hàn Phong thấy mình vô cùng oan ức, đầu hắn thậm chí vẫn còn âm ỉ. Tốn biết bao thời gian công sức, khó khăn lắm mới dẫn được mỹ nữ lên giường, còn chưa kịp thu hoạch thì lăn quay ra.

    Ban đầu Hàn Phong không hề biết đây là đâu, chẳng qua bị hai tên hình thù kỳ quái kẹp nách lòng và lòng vòng một lúc, hắn đại khái hiểu được, mình đã chết, lại còn "bất đắc kỳ tử".

    Hàn Phong cũng không biết mình là trường hợp ngàn năm có một, vừa xuống đã trực tiếp được giải đến điện thứ mười trong Diêm La, điện Chuyển Luân.

    Kể ra chết là chết thôi, điện thứ mấy mà chả như nhau?

    Bình thường người trần chết đi, xuống địa ngục sẽ phải lần lượt qua cả mười điện chịu phạt. Tùy công tội trên trần mà có thể bị nhốt vào ngục này ngục nọ. Đến khi nào hết tội thì được đưa đến điện Chuyển Luân luân hồi đầu thai.

    Tất nhiên, trong quá trình đi lại giao lưu, nếu biết thể hiện tài năng tạo dựng quan hệ một chút, vậy thì lại khác. Không biết chừng được giữ lại làm quan, khỏi cần đầu thai nữa. Đại loại sinh viên học tốt được giữ lại trường.

    Đang lúc Hàn Phong còn mơ màng, có tiếng oang oang vang lên :

    - Đứa nào trực ban hôm đấy?

    - Điện hạ, là tiểu thần.

    - Ngươi làm ăn kiểu gì mà đánh nhầm dấu thế này được?

    Người mắng chửi mặt đen như than, nước miếng phun tung tóe. Lão là người cai quản chỗ này, Chuyển Luân Vương.

    "Cái gì đây? Nhầm?" Hàn Phong nhăn nhó nghĩ thầm.

    - Điện hạ tha mạng, tiểu thần hôm đó hơi quá chén, mắt mũi không được tốt.

    - Trực ban mà còn dám uống. Uống với thằng nào? Xử luôn một thể.

    - Dạ, thần uống với ... - Tên "tiểu thần" kia lắp ba lắp bắp.

    - Nói.

    - Dạ, điện hạ.

    Quanh điện tĩnh lặng.

    Chuyển Luân Vương xem chừng đang bực, nghe không được rõ. Lão hắng giọng nhắc lại :

    - Khỏi phải xưng điện hạ. Thằng nào? Lòng vòng cái gì?

    Chuyển Luân Vương có lý do để bực. Năn nỉ gãy lưỡi từ sáng, Chuyển Luân phu nhân mới chịu thử "kiểu mới". Chuyển Luân đại ca vừa chuẩn bị "đưa quân tiến vào ổ địch" thì bị thủ hạ eo éo dựng dậy. Hỏi sao không bực?

    Nói thêm một chút, số là gần đây địa ngục phổ cập công nghệ thông tin, ứng dụg quản lý điện tử, đỡ phải thua kém trần gian quá. Điện Chuyển Luân là thí điểm đầu tiên, sổ tử không dùng giấy chuyển hẳn qua dùng điện thoại.

    Lại nói, Chuyển Luân Vương hôm nọ bị bà nhà chửi mắng, đành lôi một đám thủ hạ ra uống rượu giải sầu. Mấy anh em được cơ hộ thân cận thủ trưởng, liền bỏ hết việc chạy ra. Tên xấu số kia cũng có trong số đó, nhậu xong mắt mũi kèm nhèm đầu óc hỗn loạn, nhập dữ liệu đánh nhầm dấu "đã chết" cho tên Hàn Phong nào đó, mới ra cơ sự hôm nay.

    Tên kia cố gắng ép nhỏ giọng, mồ hôi rịn ra :

    - Dạ, dạ. Ý thần là ... uống với điện hạ.

    - Đem điện hạ ra vạc dầu. - Chuyển Luân Vương giận quên trời đất hô to.

    Quanh điện lại tĩnh lặng.

    Nhận thấy có gì đó không ổn, Chuyển Luân Vương tỉnh táo lại, mặt già đỏ lên đằng hắng :

    - E hèm, coi như ta chưa nói. Tên đang quỳ dưới kia, tên gì bao tuổi, tại sao chết?

    - Ặc. Ta đang thắc mắc tại sao lại chết nhảm đây? Ông là Diêm Vương còn đi hỏi ta?

    Hàn Phong đang sẵn bực mình, ngẩng đầu nói to. Diêm với chả Vương, làm ăn tắc trách. Đằng nào cũng chết rồi, chẳng lẽ còn sợ chết nữa không bằng?

    - Ngươi ... giỏi.

    Chuyển Luân Vương bật ngửa, không khỏi giơ ngón tay giữa.

    Bội phục, đụng phải thằng liều. Thể loại trâu chó thế này lâu lâu mới gặp. Lão nhớ phải mấy chục năm trước có một tên như thế xuống đây, tên đâu Chí Phèo thì phải.

    Chuyển Luân Vương đang định chửi tiếp, nhưng đột nhiên "thần thương" dưới khố có vẻ đã lấy lại hùng phong. Thầm nghĩ đôi co thêm mất giờ đẹp, lão liền qua loa :

    - Hai thằng trâu ngựa đâu, lại đây.

    Kỳ thực, vụ này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, muốn to muốn nhỏ đều được. Sổ sách sai sót, tìm tên nào giỏi công nghệ một chút chắc là ổn.

    - Đem thằng này xử đại đi, làm sạch chút ta còn ngủ tiếp.

    - Điện hạ, xử đại ... cụ thể là xử thế nào? - Một tên đầu như con trâu đứng ra hỏi.

    Chuyển Luân Vương phẩy tay :

    - Cho lên nhà nào đó, coi như trả thọ cho hắn.

    - Dạ, thế thủ tục các kiểu thì ... - Tên còn lại, mặt dài như ngựa, chắp tay hỏi.

    - Gọn lẹ, nhớ không lưu sổ sách, bị tra ra phiền lắm.

    - Dạ dạ. - Hai tên kia nhìn nhau chốc lát, gật đầu lui ra.

    - Dạo này làm m* gì năm tuổi hay sao mà chả có gì suôn sẻ.

    Chuyển Luân Vương bực dọc lẩm bẩm, đứng lên bỏ đi.

    Hai tên đầu trâu mặt ngựa đợi lão kia đi khuất, vội vàng chạy ra giữa điện, hai bên kẹp lấy Hàn Phong.

    - Phiền nhân huynh quá, lại phải lên lại.

    Tên đầu trâu tỏ vẻ nịnh nọt.

    Hàn Phong nghiêng đầu tránh ra. Tên này đầu như đầu trâu tạm bỏ qua, mùi cũng như trâu luôn, chịu không nổi.

    - Khoan đã, anh ngửi thấy mùi lạ ở đây? Lên lại?

    Mặt ngựa cười trừ :

    - Ài, tụi anh dạo này lao lực, có tí nhầm lẫn, lỡ tay làm chú em xuống đây. Nhưng mà không hề gì, coi như đi tham quan một chuyến. Nói cho chú em biết, không phải thằng nào cũng được phúc thế đâu, cùng lắm đi một vòng Quỷ Môn thôi. Riêng chú còn được vào tận chính điện, được lão đại thăm hỏi.

    Hàn Phong hiểu lờ mờ ra, không khỏi chửi tục.

    - Ặc. V*. Các ông giỡn chơi à? Làm quỷ cũng phải có tí nhân đạo chứ? Anh đang lúc khẩn cấp thì bị kéo xuống đây, bây giờ bảo về là xong chuyện sao?

    - Chú em nhỏ mồm tí. Có gì anh em tính toán cho, làm gì mà oang oang thế? Lão đại mà ra lại phiền phức ra.

    Mặt ngựa giảo hoạt nhìn Hàn Phong. Làm ở đây cả trăm năm, ngựa ca biết tỏng đối phương đang đòi tiền bồi thường.

    Đầu trâu trầm ngâm thêm một câu :

    - Thực ra có quay lại cũng không thể về chỗ cũ được.

    - Ý gì? Thế anh sẽ về đâu?

    - Thì bây giờ mới cần bàn bạc đây.

    - Còn bàn bạc gì? Không lẽ anh sẽ thành người khác?

    Hàn Phong buột miệng nói, có điều thâm tâm lại nghĩ làm ơn đừng thành thật. Sống hai chục năm khổ lắm mới an ổn chút. Thời buổi này kiếm việc kiếm gái khó v* ra, giờ bắt làm lại từ đầu, nghĩ cũng không buồn nghĩ.

    - Cái mạng kia của chú coi như xong rồi, không thể thay đổi được nữa. Vừa rồi nhầm, bên tụi anh đã mệt mỏi che chắn lắm. Giờ mà thêm vụ lật sổ sống lại, chắc tụi anh bị cách chức mất.

    - Cái đó không phải chuyện của ông.

    Hàn Phong nghe mà muốn đạp cho con trâu một cái.

    Có điều lại thôi, bên người bên thú, không thèm chấp, mất tư cách.

    Thực ra, cái kiếp vừa rồi của hắn cũng tệ lắm. Xuất thân tầm thường, gia cảnh tầm thường, cuộc sống vô vị. Cho sống lại kiếp khác có khi lại tốt, khối người đang muốn như hắn mà không được.

    - Thế này đi, tụi anh sẽ xem xét cho chú cái số tốt chút, được chưa?

    - Nói luôn đi, dài dòng.

    Đầu trâu dở một cái điện thoại ra :

    - Xem nào ...

    - Dưới này cũng xài thứ này? - Hàn Phong bật ngửa.

    - Có chứ, anh phải trấn lột mấy thằng mới xuống. Nhà tụi nó đốt xuống toàn hàng mới. - Đầu trâu hớn hở khoe.

    Hàn Phong chum đầu nhìn, cái cục kia thế mà lại iPhone cơ đấy.

    - Điện đóm mạng miếc các kiểu thì thế nào?

    - Có gì khó đâu. Mấy tên thiên tài gì kia cũng xuống cả đây thôi. Muốn làm lại chả dễ. - Đầu trâu cười khẩy.

    Chỉ là, loay hoay một lúc đầu trâu ca vẫn chưa mò ra cách "unlock", tay chọt chọt loạn xạ, mồ hôi tứa ra.

    - Cái này ... làm thế nào ấy nhỉ?

    - Ôi, sợ các bố quá. Không biết xài mà đua đòi. Lấy ngón tay chạm vào đó ... Đúng rồi ... rồi kéo sang.

    Hàn Phong đến bực với thằng trâu nước hai lúa này.

    - À đấy, haha. Chú em thế mà giỏi. Có gì anh lại thêm cho chú tí ưu đãi.

    Có điều Hàn Phong không hề biết, cái "tí ưu đãi" này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của hắn.

    Được một lúc.

    - Chú em hỏi điều kiện gì trước?

    - Gái.

    Hàn Phong không buồn nghĩ đáp luôn. Hắn sống bấy lâu có lẽ cái này là thiếu nhất.

    - Được. Đây, tạm thời có hai chỗ, một là thê thiếp đầy đàn, một là chưa vợ.

    - Thế cũng phải hỏi, dĩ nhiên thằng thê thiếp.

    - Thằng này chuẩn bị làm đại thọ thì lăn ra ...

    - Khoan, đại thọ gì?

    - Lão này cũng 60 rồi, nhưng ...

    - Khỏi nhưng nhị gì, dẹp đi. 60 rồi sống lại làm khỉ gì, chả lẽ vừa lên lại xuống tiếp đây? Chọn thằng kia.

    - Ok luôn. Thằng kia số hơi khổ một chút nhưng ...

    - Lại nhưng cái gì nữa? Không quan tâm, nói chung 60 chắc chắn không được.

    - Ok, vậy lên nhé.

    - Từ từ, đùa bố à, ưu đãi gì đâu?

    - Hề hề, chú em thế mà nhớ dai, hai anh tí nữa quên.

    "Hai thằng mày cố ý quên thì có." Hàn Phong cười khẩy nghĩ thầm.

    - Bình thường phải qua chỗ Mạnh Bà uống canh, qua cầu này nọ. Riêng trường hợp chú em anh đặc cách khỏi làm.

    - Chỉ có thế? Cái đấy có gì mà là ưu đãi? - Hàn Phong trợn mắt.

    - Còn đòi gì nữa, thằng em lên lại không bị mất ký ức cũ. Bao nhiêu người muốn không được đấy.

    - Thua. Sống kiếp khác giữ ký ức cũ làm quái gì? Chỉ tổ to đầu chết sớm.

    - Ài, thôi được rồi, chú em đòi hỏi quá. Nể mặt chú chỉ anh xài điện thoại đấy. Vừa có một lão chết mang theo vài thứ hay ho, tụi anh sẽ chuyển qua chỗ chú đem lên. Thế nhé.

    "Hóa ra còn cò kè, đưa thì đưa từ đầu cho rồi." Hàn Phong bực bội nghĩ.

    - Là thứ gì?

    - Lên thì biết.

    - Ít nhất cũng phải nói cách dùng chứ?

    - Lên thì biết.

    - Đệch.

    Cuộc sống mới bắt đầu.


    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  3. atkd1890

    atkd1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    25/4/15
    Bài viết:
    10
    Được thích:
    0

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 2 : Diêm vương còn chửi, ngán gì dị giới



    Hàn Phong tỉnh lại.

    Vừa rồi qua cửa luân hồi rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim, hóa ra nháy mắt một cái đã xong, rất mất hứng.

    "Chỗ nào đây? Sao giống thời cổ đại thế này?" Hàn Phong lẩm bẩm nghĩ thầm.

    Bỗng một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai.

    - Phong con, tỉnh rồi à?

    Hàn Phong nhướng mày quan sát.

    "Ai đây?"

    Một luồng ký ức kỳ quái không biết từ đâu ào ào hiện ra trong đầu hắn.

    Lăng Phong, 20 năm cuộc đời chả có gì đặc sắc. Kẻ này sống cùng mẹ trong một căn nhà đất rách nát cũ kỹ. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, người cha lại không để lại ấn tượng nào.

    Cuộc sống của Lăng Phong vô cùng nhỏ hẹp, cả cái ký ức chỉ vỏn vẹn vài khuôn mặt trung niên hàng xóm, ngay cả bạn bè cũng không có ai. Những thông tin thời gian địa điểm lại càng không.

    Xem ra, kể từ giờ không còn ai là Hàn Phong, chỉ có Lăng Phong.

    "Đều một chữ Phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn. Xin lỗi người anh em vậy. Từ giờ để ta thay thế ngươi thành Lăng Phong đi." Hàn Phong nghĩ thầm.

    Bóng người mờ mờ ở kia chắc là mẹ Lăng Phong.

    Theo những gì có trong đầu Lăng Phong, bà họ Lâm, tên không rõ, hàng xóm thường gọi Lâm đại nương. Làm con trai ngay cả tên cha mẹ đều không biết, thật không hiểu tên "Lăng Phong" kia sinh ra với mục đích gì nữa, chả khác gì mồ côi.

    Kỳ thực cũng đúng, Lăng Phong là con rơi. Kẻ này được sinh ra sau một cuộc tình "một đêm" của cha mẹ hắn.

    Cha hắn, tên Lăng Chiến, trêu hoa ghẹo nguyệt xong thì quên mất tiêu mẹ con hắn.

    Lâm thị khổ sở sinh Lăng Phong lúc chỉ 17 18 tuổi. Cũng vì chuyện này mà bà bị gia tộc đuổi ra ngoài. Gia tộc họ Lâm có tên tuổi địa vị không thấp, loại chuyện chửa hoang kiểu này bị đồn ra sẽ vô cùng xấu mặt. Ngoài ra, nghe đâu còn vì vài cuộc tranh chấp trong nội bộ gia tộc, Lâm thị trở thành người chịu tội thay.

    Lâm thị ngay khi rời khỏi gia tộc, cất công tìm tới nhà Lăng Chiến muốn ông ta nhận lại con, nhưng số phận nghiệt ngã, Lăng Chiến lại xua hạ nhân đuổi đánh. Lâm thị dù vậy vẫn gắng lấy họ Lăng cho Lăng Phong, hy vọng ngày nào đó lấy lại danh phận cho con trai. Nếu không có khi hắn đã theo họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong cũng nên.

    Lăng Phong trải qua một tuổi thơ khổ nhục. Cổ đại chửa hoang là tối kỵ, người khác đặt điều mẹ con hắn, ngay cả may vá kiếm sống qua ngày cũng bị làm khó nọ kia. Lâm thị từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, dần dần sống điệu thấp đến không thể thấp hơn. Lăng Phong cũng trở nên nội tâm, bản tính lầm lì, đầy thù hận và cực đoan. Ngoài Lâm thị và một vị bá bá ra, còn lại Lăng Phong nhìn ai cũng muốn giết sạch hết.

    Vô tình cái tính khí này lại khá trùng với Hàn Phong kiếp trước. Cũng loại chán đời chửi xã hội, thấy đứa nào cũng muốn chửi.

    Lão bá kia họ Mặc, tên Lăng Phong cũng không rõ.

    Lại nói tên này cái gì cũng chỉ biết một nửa, rõ đau đầu.

    Mặc lão là nô bộc Lâm gia, nghe đâu từng phục vụ trong quân đội.

    Ông ngoại Lăng Phong là một vị đại tướng, nhưng đã mất trong chiến trận. Sau khi Lâm tướng quân mất, Mặc lão cũng rời quân đội trở về. Tình cờ vừa đúng lúc Lâm đại tiểu thư bị gia tộc đuổi đi, Mặc lão liền đi theo bảo vệ hai mẹ con.

    Âu cũng nhờ Mặc lão mà hai mẹ con Lâm thị yên ổn đến giờ.

    Lâm thị tuổi trẻ xinh đẹp, ôn nhu hiền thục. Chỉ vì chút dại dột thiếu nữ, rung động với tên sở khanh Lăng Chiến. Nếu không với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong có khi đã là "nhị thế tổ" đang đùa gái ngoài phố, làm gì phải chịu nghèo khó đến nỗi bệnh chết thế này.

    Lâm thị giờ này tuy đã gần 40, nhưng thủ tiết bấy lâu nét đẹp vẫn còn đó. Xung quanh không thiếu người để ý đến, chủ yếu mấy trung niên bốc vác nông phu ở cái xóm nghèo này.

    - Đói không? Để nương chuẩn bị ít đồ ăn cho con.

    - Không đói, để chốc nữa. - Lăng Phong cố nói.

    Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ.

    Hàn Phong tất nhiên còn có cha mẹ kiếp trước. Chỉ là tính khí hắn cô độc đã quen, tạm thời vẫn chưa thấy nhớ. Chuyện "trọng sinh" này xảy ra quá nhanh, chả khác nào một giấc mơ. Hàn Phong có cảm giác đang đi du lịch vài ngày ở nước ngoài, dùng tạm hộ chiếu của một tên Lăng Phong nào đó.

    Lâm thị không hề biết, đứa con trai thực sự của mình bị phong hàn nhẹ thế mà chết rồi. Kẻ đang nằm kia là một người xa lạ.

    Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt.

    ...

    "Nghèo quá."

    Lăng Phong đứng ở cổng nhìn ra xung quanh, cảm thán buông một câu. Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài ngắm thế giới mới sau mấy ngày nằm liệt giường.

    Chỗ này vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người thất thểu qua lại, Lăng Phong thấy chả khác gì đám zombie trong phim kinh dị từng xem.

    Mấy ngày qua Lăng Phong liên tục tránh ánh mắt của Lâm thị. Không phải hắn ngại ngùng gì, mà vì lo lắng.

    Con người ai cũng có thứ cảm giác thân thuộc đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện "tráo hồn đổi xác" với con trai bà. Càng thấy Lâm thị dù cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.

    Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng.

    Việc đầu tiên, hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào.

    - Đại thẩm. Chỗ này là chỗ nào?

    - Xúi quẩy, ta không biết.

    - Thằng con nhà Lâm thị, bị bệnh điên rồi sao?

    - Có lẽ vậy. Tội nghiệp.

    - Lão bá, chỗ này ...

    - Công tử, sao lại đi ra đây?

    Lăng Phong quay lại nheo mắt nhìn người nọ, trong đầu liền nhớ ra.

    Mặc lão.

    Lão nhân này mặc trang phục nông dân màu xám, râu tóc đều bạc cả, xem ra đã xấp xỉ 60. Tuy già nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, thậm chí cơ thịt còn săn chắc hơn cả Lăng Phong. Trên mặt lão có vết sẹo nhỏ, xem chừng thời trẻ xông pha không ít. Điểm đặc biệt nhất là ánh mắt của lão. Trong, sâu, giống như lão chỉ cần liếc qua là nhìn thấu mọi việc vậy. Lăng Phong tuy trải hai kiếp người cũng bất giác thấy bất an.

    Lăng Phong bịa ra cái lý do, hỏi :

    - Ta mới bệnh dậy, tự nhiên quên đi vài chuyện. Đây là đâu?

    - Đây là ... kinh thành.

    Mặc lão hơi bất ngờ. Lão kỳ lạ không phải vì câu hỏi kỳ quái của Lăng Phong, mà vì thái độ của hắn.

    "Kinh thành?" Lăng Phong trầm tư.

    "Thủ đô có chỗ nghèo thế này sao? Sao ta không biết? Vả lại không khí hoàn toàn khác, rất trong lành. Ngay cả nhà cửa chọc trời xa xa cũng không có. Thật vô lý."

    - Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?

    - Haha, làm sao có thể.

    Lăng Phong toát mồ hôi lạnh cười trừ. Lão già này thật nhanh nhạy, kiếm cớ tránh đi thì hơn.

    Lăng Phong vội vàng qua loa vài câu rồi tiếp tục đi dạo.

    Càng đi càng giật mình.

    Xóm nghèo không rộng, đi một lát đã ra đường lớn. Thế nhưng nhìn nhà cửa, nhìn trang phục, nghe cách nói chuyện, Lăng Phong dần nhận định một điều.

    Hắn có lẽ đã quay về thời cổ đại.

    Lần đầu thai chuyển kiếp này, không chỉ số phận thay đổi, địa điểm thay đổi, mà thời gian cũng bị quay ngược rồi.

    Ngay lập tức, một câu hỏi kinh điển bật ra trong đầu hắn.

    "Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?"

    Lăng Phong vừa đi vừa nghĩ không biết bao lần vấn đề này.

    Tạm bỏ qua chyện đai đầu kia, phải mất thêm cả ngày nghe ngóng, Lăng Phong mới thu về vài thông tin "có ích".

    Chỗ hắn ở là một làng nghèo tập trung dân làm thuê mướn, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, thuộc đạo Kinh Kỳ, quốc gia Đại Tống. Còn chính xác vào năm nào thời nào, 500 hay 1000 thì Lăng Phong không hỏi ra được, người cổ không dùng lịch phương Tây, chỉ nghe niên hiệu là Bảo Nguyên gì đó.

    Ở phía bắc còn có một quốc gia lấy quốc hiệu Kim, ngoài ra nghe đâu còn một nhà Ngụy ở phía tây bắc.

    "Thời Kim - Tống? Vậy không biết lúc nào sẽ xuất hiện quân Mông Cổ đây, hy vọng muộn một chút, kẻo lại dính vào chạy nạn thì khổ." Lăng Phong nghĩ thầm.

    Có điều, Đại Tống kinh đô đâu phải Trường An? Lại có cả nhà Ngụy?

    Lăng Phong tuy không giỏi sử, thế nhưng Tống - Kim - Tây Hạ là kiến thức cơ bản, chỉ cần chơi game là biết.

    Vả lại, ngay cả Nhạc Phi, Tần Cối hỏi cũng không ai biết. Chẳng lẽ chưa tới thời hai người này? Vậy nhà Liêu chạy đi đâu mất?

    Thực ra, còn khá nhiều chuyện lặt vặt khác khiến Lăng Phong có một cảm giác, thế giới này hình như không giống thế giới của hắn. Ví dụ hắn nghe mấy tên bốc vác kể rằng, nhà Tống nhờ lật đổ nhà Minh của họ Chu mà thành. Điều này vô cùng phi lý, trình tự cơ bản phải là Đường - Tống, Minh - Thanh, làm sao lại thành Minh - Tống?

    "Hay lúc này đang giữa lúc loạn lạc Minh - Thanh?"

    Lăng Phong nhớ mang máng, khi nhà Minh sắp sụp đổ có một giai đoạn gọi là Nam Minh Tứ Quốc. Trong đó có nước Đại Thuận của Lý Tự Thành. Như vậy nếu lòi ra một cái Đại Tống hay Ngụy gì đó cũng không có gì lạ. Thời kỳ này đất đai rộng lớn thông tin lại bó hẹp, nếu ở một vùng nào đó có một kẻ tự lập quốc, dân đen dốt chữ cũng chỉ biết thế thôi.

    Nghĩ vậy liền cố hỏi một vài cái tên như Lý Tự Thành, Ngô Tam Quế, thậm chí đại mỹ nữ Trần Viên Viên cũng đánh bạo thăm dò, rút cục vẫn không ai biết. Báo hại Lăng Phong còn mơ tưởng sẽ có ngày được gặp mặt Trần mỹ nhân hí lộng một phen.

    Chuyện này là sao? Dị giới?

    "Ọc ọc"

    Cái bụng đói bỗng cất tiếng phản đối. Lăng Phong cũng chả thèm suy nghĩ thêm nữa. Dù sao âm phủ đều đã ghé qua, liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, Tống với chả Ngụy gì cũng mặc kệ.


    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  4. atkd1890

    atkd1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    25/4/15
    Bài viết:
    10
    Được thích:
    0

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 3 : Mặt thú dạ thú nốt



    Một góc Trường An.

    - Tiên sư hai thằng lừa đảo ...

    Lăng Phong mặc một bộ đồ rách không thể rách hơn, vươn vai chửi một câu.

    Hắn dần hòa nhập vào cuộc sống mới. Dù vậy, mỗi sáng thức dậy Phong ca vẫn không quên chửi đầu trâu mặt ngựa một câu gọi là "chào buổi sáng".

    Người ta nói "mặt người dạ thú", đây là "mặt thú dạ thú". Cái gì "cứ lên đi ta cho ngươi ưu đãi tốt", căn bản đều là nói láo. Chết oan ức đến vì sao chết đã không rõ ràng. Ngay cả hồi sinh xong xuôi còn bị lừa một vố.

    Xuất thân quá kém, thiếu gia công tử đã không phải, ít ra nhà trung nông cũng được đi. Đằng này nghèo khó đến không đỡ được. Một ngày ăn không đủ bữa, thịt cá là chuyện mơ tưởng, cơm toàn nát như hạt cát. Mãi cả tuần mới được một bữa cơm độn khoai, ăn vào no đâu chưa biết, chỉ biết sau đó cứng cả bụng.

    Cái sức lực kiểu này, Lăng Phong thầm nghĩ có tán đổ gái đẹp xong cũng không làm gì được, đừng nói gì chuyện cao xa hơn. Chung quy cũng vì không có việc làm.

    Kiếp trước ngán nhất đi tìm việc, sống kiếp khác vẫn bị ám ảnh.

    Lâm thị làm chút thủ công nhưng rất khó khăn, không mấy ai thuê mướn. Lăng Phong thì căn bản chỉ là phường "giá áo túi cơm", vô dụng đến không thể vô dụng hơn. Đến "áo để treo cơm để đựng" cũng không có.

    Thời cổ đại có kiểu kiếm ăn của cổ đại, người hiện đại như Lăng Phong quả thật không quen tẹo nào.

    Thời gian đầu, Lăng Phong vẫn bảo trì khoảng cách với Lâm thị, một kiểu mẹ con trên danh nghĩa. Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng dần thấy xấu hổ cho bản thân. Một tên thanh niên không tự kiếm nổi bữa cơm, nhìn kiểu gì cũng thấy không xong.

    Rút cục hắn quyết tâm ra ngoài kiếm ăn, cả tuần mới về nhà một lần. Lăng Phong thà chết đói ở ngoài còn hơn về nhà ngồi chờ cơm.

    Chỉ là, đừng nói việc gì to tát, xin bổ củi rửa bát cũng vô vàn khó khăn. Nghĩ lại, cái đám bạn bè thất nghiệp của hắn kiếp trước, lúc nào cũng chửi xã hội không công bằng, người tài không được trọng dụng. Nói hay lắm, vứt hết về thời này, để xem bên nào chán hơn, chỗ này ngay cả chỗ nộp đơn xin việc cũng không có.

    Người ta xuyên không ầm ầm, thậm chí lên cả phim, cũng chả ai khởi đầu tệ hại như Phong ca.

    Người hiện đại về lại thời cổ, tri thức đi trước cả ngàn năm, nói vậy chẳng phải cứ tiện tay chôm vài bài thơ, buồn buồn phác thảo ra quả bom đủ giàu sao?

    "Ài. Đời không như phim." Lăng Phong chỉ biết thở dài, một ngày đến mấy lần.

    Lăng Phong trước kia là một kiểu thanh niên mạng điển hình, có vẻ cái gì cũng biết, nhưng đi sâu thì mù tịt. Đại khái thơ văn "râu ông nọ chắp cằm bà kia", chế thuốc súng hình như cần có lưu huỳnh, trái đất này là hình tròn, bla bla bla. Khổ nỗi thời này không có máy tính, không thể "google". Bây giờ ngồi liệt kê ra, trong đầu Lăng Phong một đống hỗn loạn, có lẽ số lượng từ chửi bậy là nhiều hơn cả.

    Hắn hơn người cổ có lẽ chút kiến thức khoa học phổ thông. Một chút số học hiện đại, một vài hiện tượng lý hóa sinh, mấy thứ này đem ra chém gió cho trẻ con nghe thì được, đem vào ứng dụng thì Phong ca chịu thua. Chẳng lẽ còn giải thích cho chúng thế nào là HTML, thế nào là CSS, nghĩ cũng chả buồn nghĩ tiếp. Thầm nghĩ kiếp trước tưởng học được nhiều lắm, hóa ra đều thành vứt đi.

    Nói cho cùng, ở thời đại này "cầm kỳ thi họa" mới là chính đạo, "toán lý hóa sinh" đều là tiểu ngạch.

    "Ài, anh đây tốt nghiệp đại học, về đây chả khác gì vô học, một chút tác dụng cũng phất không lên." Lăng Phong thầm buồn bực.

    Cái duy nhất còn sót lại, có lẽ là ... kiến thức lịch sử.

    Nghĩ lại mấy truyện xuyên không từng đọc, ít ra cũng phải mang được khẩu súng ngắn theo, chí ít cũng trí nhớ siêu phàm, tệ đi nữa cũng phải đẹp trai ngời ngời. Ra đường quét tay một cái, nhả vài câu thơ gái gú xin chết chạy theo, đại thần thái tử kéo về dưới trướng.

    Nếu chẳng may là phế vật? Vậy cũng phải xuất thân danh gia vọng tộc, danh chấn đại lục nọ kia.

    Nghĩ đến đây, lại nhớ ở điện Chuyển Luân chẳng phải hai tên trâu ngựa kia nói có ưu đãi cho hắn sao?

    Lăng Phong cả tháng trời dần mất hy vọng. Xem ra hai tên kia chỉ an ủi qua loa, xong xuôi tống tiễn hắn lên trần. Bây giờ chuyện đã rồi biết kêu ai, không lẽ lại tự sát xuống đó ăn vạ.

    "Ông mà xuống lại đấy, không tìm tụi mày xử đẹp không làm người."

    Chỉ là, đã xuống lại âm phủ thì đâu còn là người.

    - Cho đại ca nè.

    Một cánh tay giơ ra trước mặt Lăng Phong, kèm theo một miếng bánh bị cắn dở.

    Lăng Phong vẫn nhìn vào mông lung, hắn biết ai đang đưa bánh cho mình.

    - Muội ăn nốt đi.

    Đứng trước mặt hắn là một tiểu cô nương tầm 13 14 tuổi.

    Cô bé này tên Tiểu Hoa, quanh đây vẫn gọi là "tiểu ăn mày". Bản thân tiểu nha đầu cũng không biết tên thật của mình, cái tên Tiểu Hoa do Lăng Phong đặt cho. Hắn nói cô bé mỗi khi cười nhìn như hoa nở nên đặt tên như vậy.

    Tiểu Hoa đang tuổi lớn, nhưng cuộc sống quá khó khăn khiến cô bé nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật của mình.

    Tóc tai cắt ngắn như con trai, người gầy còm rách rưới, lăn lộn suốt ngày khắp người đều bụi đất. Điểm sáng nhất của cô bé là đôi mắt, đặc biệt trong suốt, nhất là khi cười luôn tít cả lại thành một đường cong, cả khuôn mặt bừng sáng như bông hoa nở, khiến người khác dù không vui cũng phải vui theo.

    Lăng Phong đến thế giới này một thời gian, chán ngán tất cả mọi thứ. Thế nhưng mỗi khi nhìn Tiểu Hoa, có lúc chỉ vì bắt được con dế nhỏ mà cười, cũng khiến Lăng Phong lấy lại tinh thần.

    Cô gái nhỏ, không mục đích sống, không người thân, vẫn vui vẻ ăn xin sống sót qua ngày, lại cười đùa với hắn. Không lý gì một đại nam nhân lại ngồi ủ rũ chửi đời bất công.

    Người như Tiểu Hoa, trong vạn kẻ ăn mày cũng hiếm cố. Từ nhỏ đã phải bươn chải kiếm sống, phải giành giật từng miếng ăn hàng ngày, tâm tính khó có thể đơn thuần mãi được. Thế nhưng Tiểu Hoa lại làm được.

    Cái nghề ăn xin này, chịu khổ nhục nhất trong mọi tầng lớp. Đắc tội người quyền quý thì phải làm sao? Xin được miếng ăn thì phải dùng thế nào? Mấy điểm này, Lăng Phong tự thấy mình không thể bằng Tiểu Hoa.

    Tiểu Hoa vẫn cầm miếng bánh dở, mắt tỏa sáng nói :

    - Ca ca, hôm nay Tiểu Hoa chùi giày cho một vị đại gia, mới được thưởng bánh đó. Huynh ăn đi ...

    - Thôi, ta no rồi, muội ăn đi.

    Lăng Phong xoa đầu Tiểu Hoa. Cô bé đáng yêu này, kể chuyện gì cũng rất lạc quan.

    "Cái xã hội này, làm gì có thằng nào thưởng bánh cho ăn mày. Còn chưa đánh đập là may."

    Lăng Phong nhìn dấu răng trên bánh nghĩ thầm, hắn đoán đến tám phần có tên nhà giàu nào cắn dở vứt bánh ra đất, còn Tiểu Hoa lượm lại.

    Lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Tiểu Hoa ôm thức ăn nằm co dưới đất, xung quanh người phun nước miếng kẻ dẫm đạp. Lăng Phong nhìn thấy quá phẫn nộ, chạy tới phá tan đám đông ôm cô bé chạy đi, từ đó mới quen biết nhau. Thậm chí có lần hắn bắt gặp cô bé bị chính đám ăn mày khác giành mất miếng ăn, có thể thấy cuộc sống của cô bé khó khăn thế nào.

    Lăng Phong hiện tại không còn là tên "Lăng Phong" ngu ngốc cũ nữa. Kiếp trước hắn làm ở phòng marketing, nghiệp vụ vẫn còn sót đôi chút. Chính thế, mặc dù vẫn chưa có việc ổn định, nhưng nhờ mồm mép Lăng Phong cũng xin được vài việc thuê mướn, hết việc thì ra góc này ngồi chờ. Ai thuê gì làm đó, tất tần tật mọi việc. Lăng Phong thậm chí nghĩ, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá cao hắn cũng sẽ làm.

    Nhóm làm thuê của Lăng Phong do một tên đại ca đảm nhiệm, tên Hùng. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục cai lệ, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi việc.

    Ngoài ra còn có ba người, một người tên Vinh, dáng người nhỏ gầy thư sinh, thích nịnh hót tên Hùng đại ca. Một người khác tên Diệp, mặt vuông râu ria, nhưng võ công xem ra khá nhất. Tên Diệp rất ít nói, chỉ biết dùng sức, tên Hùng phân phó gì làm đó. Còn lại một tên thiếu niên khác tuổi kém hơn Lăng Phong, mặt nhỏ khá điển trai, cũng là kẻ thân thiết với Lăng Phong nhất, tên Quyền.

    Tham gia cái nhóm này, kỳ thực lúc đầu Lăng Phong rất không muốn. Hắn dù sao từng làm nhân viên công ty, tự xem mình là tầng lớp trung lưu. Bây giờ lại phải trộn lẫn trong đám đầu trộm đuôi cướp, là ai cũng không thể thích nghi ngay được.

    Tuy nhiên, nói chuyện tiếp xúc một thời gian, Lăng Phong dần thấy cũng không tệ lắm. Hắn nhận ra, người ở tầng lớp nào cũng có cái hay cái dở riêng. Bề ngoài chợ búa, nhưng bên trong thẳng thắn, nói là làm. Đem so với đám nhiều chữ, suốt ngày suy tính, nói một đằng làm một nẻo.

    Thực ra Lăng Phong cũng từng đi xin việc ở mấy tửu lầu này nọ.

    Chỉ là, đừng tưởng muốn làm tiểu nhị quét dọn cứ xin là được. Thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên mù chữ thất nghiệp muốn làm tiểu nhị thì nhiều vô kể. Chưa kể đây là kinh thành, người quá đông. Những công việc lặt vặt tiểu nhị bốc vác gì kia, hầu hết đều đã có chỗ cả. Đại khái "con cháu xa của chưởng quầy", không dễ gì trên trời rơi xuống cho Lăng Phong.

    Lại nói, chỗ thuê việc này và chỗ ở của ăn mày khá gần nhau, Tiểu Hoa nhờ vậy thường xuyên chạy qua đây tìm Lăng Phong, cũng giúp hắn giết thời gian.

    Trời đang trưa nắng, Lăng Phong đưa tay che miệng ngáp một cái, bỗng có tiếng the thé vang lên :

    - Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn ...


    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  5. atkd1890

    atkd1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    25/4/15
    Bài viết:
    10
    Được thích:
    0

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 4 : Đâu mới là chó?



    Chói lóa. Người không thấy đâu, chỉ thấy toàn trang sức.

    Chỉ thấy một đám nghênh ngang đi tới, ở giữa dĩ nhiên là một tên "nhị thế tổ".

    Thời đại này nói riêng về trang phục, không hợp mắt người hiện đại như Lăng Phong cho lắm. Những gì hắn biết về thời cổ đều chủ yếu qua phim ảnh. Có điều, trên phim ảnh đều màu sắc đẹp đẽ, thực tế hắn nhìn thấy hoàn toàn khác. Trang phục thời cổ kể cả người giàu, hơi xám và đơn điệu, hoàn toàn không hoa văn màu sắc lòe loẹt nhiều như trong phim. Xem ra phim ảnh hiện đại cách điệu cho hợp thẩm mỹ hiện đại, lại nói mấy trường phái phối đồ theo lớp, theo tông, mãi sau này mới định hình ra.

    Thành ra, thời này nếu muốn khoe khoang một chút, vậy ngoài đem theo gia đinh dạo phố thị uy, chỉ có cách đeo luôn vàng lên người. Cái tên trước mặt Lăng Phong là một điển hình. Chỉ e nếu thời này có nước hoa cho nam giới, dám chắc gã kia cũng sẽ xức đủ các loại mùi lên người, chỉ sợ thiếu đường viết chữ "nhà ta có tiền" lên mặt.

    Tiểu Hoa bỗng khép nép trốn ra ra sau lưng Lăng Phong :

    - Ca ca, là vị đại gia kia ...

    - Đừng lo, ta biết rồi.

    "Có chuyện rồi đây." Lăng Phong đẩy Tiểu Hoa ra sau lưng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

    Quả nhiên. Tên nhà giàu kia một bộ muốn chơi đùa, cất giọng cười the thé :

    - Con nhỏ, mau chui ra đây cho Đại Hắc nhà ta hỏi tội.

    - Đại Hắc là ai? - Tiểu Hoa chỉ ló mỗi khuôn mặt ra rụt rè hỏi.

    Tên kia chỉ tay sang bên cạnh, cười ha ha :

    - Là ai? Haha, chính nó. Ngươi không nhớ sao?

    - Ta ... ta nhớ. - Tiểu Hoa lắp bắp.

    - Vừa rồi ngươi dám giành mất miếng bánh của nó. Còn không mau đền tiền. Không làm cho nó vui, đánh chết ngươi.

    Lăng Phong trợn mắt.

    "Đại Hắc" kia còn tưởng người nào, hóa ra một con chó. Con chó này thân hình cực lớn, toàn thân lông trắng, xem ra giống sói. Chỉ là, rõ ràng lông trắng, lại đặt tên Đại Hắc, đến sợ tên nhà giàu kia. Đã thế chó mà phải đền tiền mới vui, cũng quá ác liệt đi, đền đến sang năm cũng vô ích.

    - Muội ... giành đồ ăn với nó?

    Lăng Phong quay đầu qua hỏi Tiểu Hoa, tim hắn nhói lên. Hắn tưởng tượng ra cảnh cô bé dễ thương như vậy, lại lăn ra đất tranh miếng ăn với một con súc vật, quả thực không muốn nghĩ tiếp.

    Vừa rồi cô bé còn đưa cho hắn miếng bánh này. Lăng Phong không hề giận. Hắn biết Tiểu Hoa thực lòng muốn chia sẻ đồ ăn với mình, không hề có ý khác. Quen biết bấy lâu Lăng Phong biết rõ điều này. Nếu là người khác, Lăng Phong có thể nghi ngờ, chỉ riêng Tiểu Hoa tin tưởng tuyệt đối.

    Tiểu Hoa mắt bắt đầu đỏ lên :

    - Muội ... không giành, đại gia kia rõ ràng cho muội mà.

    - Ta tin muội. Đừng khóc.

    Lăng Phong xoa đầu, tay chùi hai má đã lem luốc của Tiểu Hoa.

    Cô bé đã nói không cướp, tức là không cướp.

    Bốn người Hùng đại ca cũng có mặt từ đầu, chỉ là giờ này bọn họ ngồi xem như không liên quan, thậm chí tên Hùng liếc cũng không thèm liếc. Những kẻ này đã tập thành thói quen giữ mình từ lâu. May ra mỗi tên Quyền để ý chút đỉnh.

    Lăng Phong đứng thẳng dậy, bước tới cười khổ nói :

    - Gặp qua đại thiếu gia, tiểu muội ta nhỏ bé như vậy, làm sao mà giành nổi với Đại Hắc uy vũ của ngài chứ, ngài xem có phải ...

    - Im mồm, nó là tiểu muội của ngươi? Vậy được, ngươi trả thay nó.

    - Không biết đáng bao tiền?

    - 500 lượng bạc.

    - Ta ... trả lại miếng bánh.

    Tiểu Hoa ngây lạp tức chạy theo, chìa miếng bánh ra.

    "500 lượng? Con m* nó thật biết cách hiếp người."

    500 lượng, đủ cho Lăng Phong sống no đủ cả năm. Lăng Phong biết đối phương muốn tìm trò tiêu khiển cho vui, chuyện trả tiền chỉ lấy cớ. Với loại người này, trừ khi bắt trúng chỗ sướng của hắn, bằng không chuyện sẽ còn dài. Không hẳn cứ yêu cầu gì cũng làm theo sẽ được yên thân, kể cả có quỳ xuống lạy cũng vô ích, càng lạy càng bị hành thêm.

    Lăng Phong quay lại hỏi Tiểu Hoa :

    - Làm sao hắn cho muội bánh?

    - Vị đại gia này nói nếu muội lấy được miếng bánh sẽ cho muội, muội rõ ràng lấy được nên ...

    Lăng Phong quay sang nhìn tên nhà giàu kia.

    Tên thiếu gia phớt lờ, một tên gia đinh đứng một bên chen vào nói :

    - Hừ, Đại Hắc tướng quân nhà chúng ta còn chưa bắt đầu, con nhỏ kia đã giành chạy mất, làm sao tính được.

    "Hóa ra là vậy." Lăng Phong cười khinh thường đám kia.

    Đến một tiểu cô nương cũng đi chấp nhặt. Đám kia chắc muốn vứt bánh ra xem trò "người chó tranh nhau" cho vui, chẳng may Tiểu Hoa nhanh nhẹn lấy được thật làm chúng mất hứng.

    Nhìn lại, con chó kia to gấp đôi Tiểu Hoa, nếu chẳng may lúc đó cô bé chậm chạp, không bị nó vồ chết mới lạ.

    Miếng ăn, trong mắt người này là mạng sống, trong mắt kẻ khác là trò chơi. Đám khốn kiếp này rõ ràng vẫn muốn tiêu khiển, bị mất hứng còn tới đây gây sự. Có Lăng Phong ở đây, hắn sẽ không bao giờ để cô bé chịu thiệt thêm nữa.

    Một tên gia đinh lấy ra một cái túi khăn, trong đó có mấy chục miếng bánh còn nguyên, ném ra đất một cái. Con chó trắng lại cuồng lên, nhưng bị dây thừng kéo lại.

    - Nhanh đi, con nhóc kia yếu quá, rất mất vui. Ông đây thấy ngươi thay nó cũng được. Làm Đại Hắc vui lên, chuyện này cho qua.

    "Hừ, còn không biết đâu mới là chó?" Lăng Phong nghiến răng.

    Lăng Phong biết lúc này không thể nóng đầu làm bậy. Thứ nhất hắn không có võ công, ăn uống thiếu thốn sức lực lại chả vào đâu. Kể cả có đấm được đi nữa, còn phải nghĩ đến chuyện phía sau.

    Cả tháng nay ngồi ở đây quan sát, đủ thứ kịch bản xem cũng mòn con mắt. Cái đám công tử thiếu gia này, kỳ thực đều đi ức hiếp theo tầng. Con vương hầu chèn ép con quan lại, con quan lại đi tìm con nhà giàu, đám nhà giàu này hết chỗ xả, đành kiếm dân thường gây sự.

    Chỗ này, những người như Lăng Phong có chết cũng không ai quan tâm. Hắn chấp nhận làm liều, xong việc Tiểu Hoa vẫn phải hứng chịu.

    Lăng Phong cố nặn ra mặt cười nói :

    - Thiếu gia, ngài xem ta thế này, chẳng may làm thương Đại Hắc của ngài, lại làm các vị mất hứng ...

    - Bằng vào ngươi? ... Haha. - Đám kia cười rộ lên.

    Tiểu Hoa nắm tay hắn, mắt ngân ngấn nước nhìn như cầu xin :

    - Ca ca, muội ...

    Lăng Phong chỉ biết xoa đầu, biết nói gì đây?

    Bình thường trong phim ảnh mà nói, lúc thế này nên có vài đồng chí trị an tới dẹp loạn, hoặc cao thủ nào đó hành hiệp trượng nghĩa. Có điều thực tế lại khác, xung quanh hầu hết đều đứng xa xa xem trò, tốt lắm thì lắc đầu bỏ đi, chắc đều đã nhìn quen.

    "Nhịn." Lăng Phong mắt long sòng sọc, dần ngồi xuống.

    - Haha, tốt lắm, tản ra xem nào.

    Xung quanh ồn ào hẳn lên.

    Tiểu Hoa quá sợ hãi, lắc lắc tay Lăng Phong khóc nói :

    - Ca ca ...

    - Đừng lo, ca ca khỏe thế này, sợ gì chứ.

    - Quyền, canh chừng Tiểu Hoa giúp.

    - Được. - Tên Quyền đi tới kéo Tiểu Hoa ra sau.

    Lăng Phong ngồi xổm, mắt trừng lên nhìn vào con Đại Hắc kia.

    Con chó chỉ lo vẫy đuôi với chủ của nó, như kiểu khinh thường Lăng Phong.

    Lăng Phong định ngồi thủ thế, nhìn vào mắt con chó kia để trấn áp, hắn nhớ mang máng đâu đó có nói, người đi rừng khi gặp ác thú có thể dùng cách này để đuổi chúng đi. Tiếc là dùng ánh mắt thì phải đủ sự bình tĩnh và uy hiếp, trong khi ánh mắt của Lăng Phong chỉ có sự tức giận và hỗn loạn.

    "Ào"

    Lúc Lăng Phong còn đang tính xem tiếp theo nên làm gì thì tên gia đinh kia đã thả dây, ngay tức khắc Đại Hắc thay đổi 180 độ, vồ tới chỗ Lăng Phong.

    Lăng Phong giật mình. Hắn theo phản xạ ngả người, đưa cánh tay lên chắn. Hắn không thể ngờ con thú vừa vẫy vẫy đuôi kia, chỉ trong tích tắc biến thành một thứ uy hiếp đáng sợ đến vậy.

    "Aaa."

    Đại Hắc ngoạm nguyên hàm răng vào cánh tay Lăng Phong, có lẽ thấu tận xương tay. Hắn đau đến muốn hôn mê đi, nhói đến tận phổi, không thể kêu nổi, tiếng kêu vừa rồi là của Tiểu Hoa.

    Con chó này quá to khỏe, Lăng Phong không khác gì cái bao cát để nó cắn. Lại thêm một nhát nữa vào tay trái.

    Lăng Phong trong đầu chỉ còn biết đưa tay ra che mặt. Hắn không phải đến nỗi quá yếu ớt, mà vì con chó quá khủng bố. Lăng Phong trước lúc bị tấn công cũng nghĩ trò này chỉ đùa qua loa. Dù sao, chỉ một con chó thôi có cái gì to tát, đại khái chờ nó xông tới, đạp cho nó một cái là xong.

    Có lẽ hầu hết mọi người đều nghĩ thế. Có điều, có rơi vào tình hình của Lăng Phong mới biết, con Đại Hắc này căn bản không phải thứ để đùa. Xem ra nó đã được huấn luyện cho trò vồ người này từ lâu.

    Lăng Phong nhắm mắt, thân hình run lên vì đau. Hắn cố gắng vừa đỡ đòn vừa cuộn người lăn ra sau, hai chân cố gắng đạp mạnh ra trước. Có lẽ nhờ may mắn, hắn đạp trúng con chó kia, tạm thời tránh ra được một đoạn.

    Lăng Phong cố mở mắt nhìn.

    Xung quanh một mảnh cười đùa. Kể cả những người qua đường, những kẻ làm thuê, không ngoại trừ ai. Lăng Phong cảm giác thật cô độc và căm hận.

    Những kẻ này, hàng ngày bị chèn ép khinh nhục, đến lúc thấy người cùng cảnh, thay vì cảm thông thì sẽ lấy đó làm thứ giải tỏa cho mình.

    Tiểu Hoa khóc lớn lên :

    - Ca ca, chạy đi. Huhu.

    - Haha, Đại Hắc uy vũ, có chạy đằng trời.

    Đám gia đinh thích thú vỗ tay.

    "Bịch."

    Bỗng một cái bao tay bằng vải rơi trước mặt Lăng Phong.

    - Mang vào đi.

    Là tiếng của tên Hùng từ đằng sau.


    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)