Linh Dị Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tử

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 2843: Cơ hội (2)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Bọn họ là tam lưu cường giả tiêu chuẩn.

    Nhuế Lãnh Ngọc thấy bọn họ tán gẫu xong, sốt ruột không chờ nổi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, người tên Trần Duyệt kia, thật sự là sinh cùng ngày càng tháng cùng năm với anh?”

    “A, không sai, dù sao trên chứng minh thư là viết như vậy."

    Đạo Phong vừa nghe, hỏi: Người nào?”

    Bởi vì không liên quan tới đầu mối chính, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng chưa nhắc tới Trần Duyệt, lập tức đành phải đem tình huống có liên quan Trần Duyệt nói một lần.

    Mất trí nhớ, ù ù cạc cạc gặp gỡ Diệp Thiếu Dương, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trong khí hải có lượng lớn lệ khí thần bí...

    Trong lòng Đạo Phong lộp bộp, điều nên đến, vẫn đến rồi.

    Trong nội tâm không một gợn sóng của hắn tràn ra bọt sóng hiếm thấy, ra vẻ bình tĩnh nói với Diệp Thiếu Dương: “Người theo dõi gắt gao cô ta, đừng để cô ta chạy mất, mặt khác cũng đề phòng cô ta, làm rõ thân phận của cô ta trước, đến lúc đó, người đem cô ta đưa đến chỗ này của ta...”.

    “Có ý tứ gì.”

    “Không có gì, người nghe theo là được.” Đạo Phong ngậm miệng không nói về chuyện này nữa.

    Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Đạo Phong không mở miệng, cũng không có cách nào cả.

    “Được rồi, ngươi có thể đi, ta còn cần tĩnh dưỡng. Đúng rồi, ngươi ra ngoài nói cho Lâm Tam Sinh, chuẩn bị cho ta một ít nước thạch cao...”

    “Ngươi muốn làm đậu phụ sao?”

    Đạo Phong không muốn nói giỡn với hắn, nói: “Lại tìm một người gỗ, kích cỡ giống với ta, gỗ táo từng bị sét đánh là tốt nhất, còn có một chút tài liệu, ta viết lên giấy, người bảo hắn dựa theo bên trên chuẩn bị là được.”

    Diệp Thiếu Dương từ trong tay hắn tiếp nhận tờ giấy kia, lúc đọc kỹ, Đạo Phong nói: “Còn có, Thiếu Dương, người phải cẩn thận âm ty, ngươi bây giờ không là đối tượng bọn hắn bảo hộ nữa, thậm chí, bọn họ sẽ đi đối phó ngươi.”

    Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen nói: “Ta nghe Vũ Tình nói, thằng cha lúc trước giả mạo ta, chính là bị Địa Tạng Bồ Tát phái tới vài người đuổi giết, còn tìm từ trong địa ngục, bốn huynh đệ Si MỊ Võng Lượng. Địa Tạng Bồ Tát vì sao đột nhiên xuống tay đối với ta.”

    Đạo Phong trầm ngâm nói: “Thứ nhất, là vì Sơn Hải An, Địa Tạng Bồ Tát không muốn pháp bảo thần thông như thế ở lại nhân gian, thứ hai... Hắn đang thử.”

    “Thử cái gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

    “Thử giới hạn của đại để bên này, giới hạn ở trên người người, bởi vậy để phán đoán thân phận chân thật của ngươi.”

    “Thân phận chân thật?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, “Ta chính là Diệp Thiếu Dương mà, ta còn Có thân phận gì?”

    “Chuyện này, ngươi không cần hỏi nữa, nếu không cũng không có lợi đối với người, người tu luyện cho tốt, đem thực lực nâng cao trước rồi nói tiếp.”

    Diệp Thiếu Dương muốn mở miệng, bị Đạo Phong lấy tay ngắn lại, nói: “Ta biết người tò mò, nhưng cho ta chút thời gian, ta đáp ứng người, chỉ cần thời cơ chín muồi chút nữa, nhất định nói cho người chân tướng.”

    Đạo Phong cũng đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương sốt ruột nữa cũng không có cách nào cả, gật gật đầu, nói: “Người hoàn toàn ở đây không ra ngoài nữa?”

    “Chờ ta tu vi đại thành, ta mới ra, bây giờ chỉ cần lộ mặt, lập tức sẽ bị giết.”

    Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Đạo Phong nói: “Được rồi, ta chỗ này không có việc gì, các người đi tản bộ một lúc đi, ta cần điều tức. Qua Qua ngươi tới hộ pháp cho ta.”

    “Tuân mệnh!” Qua Qua hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, nhảy đến ngồi bên cạnh Đạo Phong.

    Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết, đây là Đạo Phong cố ý cho mình và Nhuế Lãnh Ngọc thời gian bên nhau, vì thể kéo Nhuế Lãnh Ngọc đi ra bên ngoài.

    “Đi đâu?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi hắn.

    “Tùy tiện đi một chút, nơi này em quen hơn anh, em dẫn đường đi.”

    “Được rồi, em dẫn anh đi phía sau một chút, nơi đó phong cảnh không tệ.”

    Trên núi phía sau đạo quan mọc đầy hoa đào, đầy khắp núi đồi, hoa tương đối lệch về màu trắng, có chút khác với nhân gian, hương thơm hơi hăng. Hai người tàn bộ ở giữa bụi hoa.

    “Vì sao là em ở đây chiếu cố hắn, vì sao không phải Trần Lộ hoặc là Cung Tử?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi.

    Nhuế Lãnh Ngọc hé miệng cười, “Anh là ghen sao?”

    “Ac, không có đâu.” Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.

    Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên ôm cánh tay hắn, đi cùng hắn, nói: “Em chỉ biết là, bởi vì em và hắn bây giờ giống nhau, đều là không thể lộ mặt, nếu không sẽ bị nhiều phe đuổi giết, còn có một nguyên nhân... Hắn chưa nói cho em biết, em cũng không biết. Bọn Cung Tử, bởi vì cần ở lại Phong Chi Cốc chỉ huy chiến tranh, đương nhiên không thể tới nơi này.”

    Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh yên tâm đi, Đạo Phong đẹp trai nữa, cũng không phải gu của em, càng không cần nói hắn là sự huynh."

    “Anh không phải ý tử này..." Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

    “Được rồi.”

    Hai người dọc theo sơn đạo xuống núi, đi đến trong thung lũng, lúc này đã ra khỏi phạm vi kết giới, tuy Hóa Xà ẩn núp ở phụ cận, Nhuế Lãnh Ngọc bình thường không xuống núi, nhưng có Diệp Thiếu Dương đi cùng, là không cần sợ.

    Trong thung lũng giống với nhân gian, nở đầy các loại hoa, hơn nữa là nguyên sinh thái, không có một chút dấu vết nhân công, hai người tản bộ ở bên trong, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhất thời nổi hứng, đem cô ép ở trên một gốc cây bông, cúi người hôn cô.

    Hai người đang lúc triền miên, một cơn gió từ lối vào thung lũng thổi tới, mang đến một mùi máu tươi nồng đậm, Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác quay đầu nhìn qua.

    Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một cái, nói: “Đừng kích động, đó là hoàng yêu đang hiến tế.”

    “Hiến tế?

    “Đi thôi, em dẫn anh đi xem chút, anh dán tấm Ẩn Khí Phù (bùa che giấu hơi thở) trước, đừng quấy rầy bọn họ.”

    Diệp Thiếu Dương vì thế vẽ hai tấm Ẩn Khí Phù dán ở trên người cho cô cùng mình, tay nắm tay đi qua, lúc sắp đến cửa thung lũng, Nhuế Lãnh Ngọc dẫn đường, trèo lên một ngọn núi, từ bên cạnh vách núi nhìn xuống phía dưới.

    Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy, ở giữa thung lũng có một cái hồ sâu hình trăng non, bên trong nhộn nhạo nước màu máu, ít nhất có hơn trăm con chồn vây quanh ở bên cạnh thong thả bước đi, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị trầm thấp, thỉnh thoảng có chồn nhảy vào trong máu, lập tức có một làn khói trắng, chỗ rơi xuống nước sẽ bốc lên bọt sóng, có thể nhìn thấy những con chồn nhảy vào đảo mắt đã trở thành một đống xương trắng.

    Cảnh này có chút ghê người.

    “Bọn họ là đang chọn ra thủ lĩnh.” Nhuế Lãnh Ngọc giải thích, “Đây là nghi thức thần thánh bên trong bọn nó, tựa như nhân gian, thủ lĩnh rất nhiều yêu tộc chính là dựa vào loại hiến tế này chọn

    ra."

    “Cái này anh biết.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới tràng hiến tế kia lúc ban đầu Tiểu Cửu gỡ bỏ phong ấn, xấp xỉ với cái này trước mắt. “Anh chỉ là không ngờ, nơi này vậy mà cũng có loại nghi thức này.”

    “Nơi này chính là nhân gian vạn ngàn năm trước, hoàng hồ hai tộc (hai tộc hồ ly và chồn) từ khi đó trở đi đã dùng loại phương thức nguyên thủy này để chọn thủ lĩnh, đây là mô phỏng nghi thức hiến tế giai đoạn sớm nhất của nhân loại.”

    Diệp Thiếu Dương nhìn một màn tàn nhẫn trước mắt, hít một hơi.

    Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh cảm thấy tàn nhẫn sao.”

    “Có chút.”

    “Đúng vậy, nhưng, đây là đạo của yêu tộc, đối với bọn họ mà nói, cũng là điều bắt buộc, chỉ có thủ lĩnh hùng mạnh, mới có thể dẫn dắt bọn họ quật khởi, không đến mức bị ngoại tộc ức hiếp.”
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 2844: Minh đạo (1)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì, lẩm bẩm: “Nhân loại ngàn vạn năm trước cũng là như vậy nhỉ.”

    “Nhân loại lúc ban đầu cũng chỉ là một loại động vật, khi đó lại không có đạo đức ước thúc gì, nhân loại giống với toàn bộ sinh linh, đều là cá lớn nuốt cá bé, đây là bản tính của sinh linh.”

    Cá lớn nuốt cá bé...

    Diệp Thiếu Dương nghĩ đến điều gì đó, nói: “Nói như vậy, đây mới là thiên địa đại đạo thật sự, thiên địa đại đạo nguyên thủy nhất.”

    Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu ý tứ của hắn, gật đầu một cái, nói: “Cho nên, có rất nhiều nhân loại và tà vật, đều là lấy giết chóc cầu đạo, cuối cùng cũng có không ít kẻ cũng nhìn thấu đại đạo.”

    Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Nếu đây mới là thiên địa đại đạo đích thực, vậy về sau đạo đức, pháp luật, còn có luật pháp tạm giới, chẳng lẽ đều là sai lầm sao?"

    Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, cẩn thận nghĩ một chút, nói: “Vấn đề này của anh thật triết học, anh nên đến hỏi giáo sư hệ triết học.”

    Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, hắn cảm giác được giống như có cái gì tích tụ ở trong lòng mình, ép tới mức cả người khó chịu, hít thở cũng trở nên có chút không thông thuận.

    Hắn lập tức ý thức được, đây là cơ hội, cũng là nguy cơ của mình!

    Cơ duyên đến bất ngờ không kịp đề phòng như vậy. Chẳng qua, cơ duyên này tràn ngập hung hiểm: nếu có thể nhìn thấu một tầng nghi hoặc này, thực lực của hắn lập tức sẽ được tận thăng, nếu không, vấn đề này sẽ quấy nhiễu bản thân mãi, ảnh hưởng đạo tâm của mình, không giải quyết nó, mình khó tiến bộ nữa.

    Lệ khí chưa luyện hóa trong cơ thể bắt đầu rục rịch, sinh động hẳn lên.

    Đây là siêu cảm thể nghiệm đến theo cơ hội, là có thời gian hạn chế, nếu không thể ở giai đoạn mình có siêu cảm thể nghiệm làm rõ chuyện này, như vậy tương lai sẽ biến thành khúc mắc, cho dù có một ngày gỡ bỏ được, cũng chỉ là thoải mái, Cơ duyên lại đã bỏ lỡ.

    Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, bắt đầu nhắm mắt trầm ngâm.

    Nhuế Lãnh Ngọc thấy định đầu hắn có hào quang quanh quẩn, lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra, nhất thời vừa kích động vừa khẩn trương, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng có cái gì xuất hiện, cắt ngang cơ hội khó có được này của hắn.

    Cơ hội của pháp sư, thần diệu không thể tả, ở giới pháp thuật truyền lưu một ý kiến: cái gọi là CƠ hội, trên thực tế là một số tiết diện thần thức nào đó của thần tiên, hoặc là những người đắc đạo kia ở sau khi phi thăng, sau khi thần thức hóa giải, lưu lại tàn niệm ở nhân gian, lấy phương thức không thể nhận ra trôi giạt khắp nơi, nếu rơi vào trong đầu pháp sư, thì sẽ sinh ra loại siêu cảm thể nghiệm giống như thông minh này.

    Nếu có thể lĩnh ngộ tàn niệm của thần linh hoặc là tông sư đời trước, tu vị tự nhiên sẽ được tăng lên một bước dài.

    Nói từ trên nguyên tắc, chỉ cần là pháp sư, mỗi người đều có cơ hội gặp được khế cơ (khế cơ: Cơ hội, kỳ ngộ...) ( người thường cũng có, sẽ dẫn tới siêu cảm phản ứng, nhưng bình thường đều bị xem nhẹ, sẽ bị người thường coi là linh hồn xuất khiếu hoặc cho rằng có một giấc mơ hoang đường), nhưng trên thực tế, người thiên phú càng mạnh, càng dễ gặp được khế cơ.

    Đối với điều này, các nhà nghiên cứu lý luận của giới pháp thuật tỏ vẻ, đây là vì người thiên phú mạnh -- nhất là tiên thiên linh thể các thứ, bản thân có một loại hiệu quả như từ trường, có thể chủ động hấp dẫn các loại tàn niệm đến.

    Pháp thuật có thể học tập ở ngày sau, nhưng khế CƠ, trông vào là thiên phú. Các ngành các nghề đều là như thế, việc này thật sự không có đạo lý mà giảng.

    Diệp Thiếu Dương sau khi nhắm mắt, lập tức có một vài hình ảnh bay qua trước mắt mình.

    Hình ảnh rất trừu tượng, giây lát lướt qua, thậm chí hắn cũng không biết hình ảnh này là điều mình nhìn thấy, hay là cảm giác siêu nhiên mang đến.

    Từng nam tử cả người trần trụi, bên hông treo váy CỎ, vây quanh bên cạnh đống lửa nhảy múa, trên đống lửa nướng mấy cái đầu người.

    Hình ảnh chuyển.

    Một đám võ sĩ đầu đội sừng trâu, mặc váy da, cầm trường mầu, đang đuổi theo đàn hươu, sau đó hình ảnh lại chuyển, là một đám cùng tiện thủ mặc giáp trụ, cưỡi ở trên lưng ngựa, đang đuổi theo bắn, không ngừng có người ngã ngựa...

    Mấy hình ảnh sau đó cũng đều là chủ đề chiến tranh, nhưng cách ăn mặc cùng vũ khí của người ta cũng đều càng ngày càng tiên tiến, cuối cùng đến vũ khí nóng... Những hình ảnh này cuối cùng quấn vào nhau, nhào lộn ở trước mắt.

    Lệ khí trong cơ thể cũng hầu như sôi trào lên, nhưng tâm tình Diệp Thiếu Dương lại dần dần từ kích động và không khoẻ chậm rãi bình tĩnh trở lại... Hình ảnh chiến tranh chấm dứt, lại là một vài bức hoạ cuộn tròn về sinh hoạt: xã hội nguyên thuỷ ăn tươi nuốt sống, xã hội nô lệ đốt rẫy gieo hạt, xã hội phong kiến vua vua tôi tôi...

    Khởi điểm, Diệp Thiếu Dương cảm giác mình như là người tham dự, nhưng dần dần lột xác thành một người đứng xem, không biết vì sao, trong đầu hắn nhớ tới một hồi đối thoại về thiện ác lúc đó với Thông Huyền đạo nhân:

    “Đạo đức, pháp luật, thậm chí thiện ác, đều luôn luôn thay đổi, ở cổ đại, nữ tử phải bó chân, quả phụ không nên tái giá, người hầu cần phục tùng chủ nhân, một người phạm tội, vợ Con đều phải tội liên đới... Nếu đây là đúng, vậy pháp luật của chúng ta hôm nay, chẳng lẽ là sai? Nếu hôm nay là đúng, cổ đại là sai, vậy nếu người thân là cổ nhân, ngươi là tuân thủ hay là không tuân thủ?”

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương có một thanh âm, hóa thành Thông Huyền đạo nhân, đang tra hỏi đối với bản thân:

    “Diệp Thiếu Dương, nếu một sự kiện, chính người cho rằng là đúng, nhưng người khác đều cho rằng là sai, vậy rốt cuộc là đúng hay sai, người làm sao dám nói, thứ mình kiên trì chính là đúng.”

    “Diệp Thiếu Dương, nếu người đời lấy ác làm thiện, hoặc lấy thiện làm ác, vậy rốt cuộc cái gì là thiện, cái gì là ác?”

    Lúc trước, đối mặt phen chất vấn này, Diệp Thiếu Dương cũng thực sự từng hoang mang, về sau từ trong đó tìm được đạo mình thủ vững: nơi đạo tồn tại, tuy ngàn vạn người ta vẫn hướng tới. -- chỉ cần điều ta kiên trì là đúng, cho dù có ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn sẽ kiên trì đi làm!

    Lần khai ngộ này, làm đạo tâm Diệp Thiếu Dương được tiến một bước củng cố, sau đó tu hành thông thuận, mới liên tiếp phá tan cảnh giới.

    Nhưng hôm nay nghĩ đến, mình chỉ lĩnh ngộ một cái phương diện trong đó, cái gọi là thiện ác, chính tà, đúng sai, căn bản không có tuyệt đối, hành vi của mọi người, quyết định bởi thời đại cùng hoàn cảnh bọn họ sống.

    Xã hội nguyên thuỷ, người ăn thịt người là vì sinh tồn, bên kia là đúng, xã hội hiện đại, nếu ăn thịt người, tự nhiên chính là sai.

    Thời đại chiến tranh, giết chết kẻ địch, là đúng, nên được thưởng, niên đại hòa bình, giết chết người khác, chính là sai, là phải ăn củ lạc.

    Mượn hiến tế mà nói, chồn dùng sinh mệnh hiến tế, tuy người ngoài thấy tàn nhẫn, nhưng với chính bọn nó mà nói, đây là việc không thể không đi làm. Nhân loại nếu làm như thế này, vậy tự nhiên chính là tà ác.

    Về phần sinh sát cướp đoạt, cũng không thể quơ đũa cả nắm.

    Tất cả cái này đều là tương đối.

    Nếu quy tắc chính là thiên địa đại đạo, như vậy đại đạo cũng là đang biến hóa, mình không phải cổ nhân, cho nên không cần tuân thủ đạo của cổ đại. Mình không phải chồn, cho nên cũng không cần dùng đạo của nhân loại đi ước thúc chúng nó...

    Đường ai nấy đi, đạo ở nơi này, đó là ý tứ này.

    Cái gọi là thiện ác chỉ đạo, là như thế.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 2845: Minh đạo (2)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Diệp Thiếu Dương chợt ngộ.

    Nghĩ thông một điểm này rồi, trong đầu Diệp Thiếu Dương nhảy ra một đoạn trong Đạo Đức Kinh từng thuộc lòng từ nhỏ: thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dã. Giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cô hữu vô tương sinh, nan dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy...

    Thì ra Lão Quân sớm ở mấy ngàn năm trước đã nhìn thấu chân lý có liên quan thiện ác chi đạo.

    Nói tới pháp sư ngộ đạo, giống với triết nhân cổ đại, quá trình rất vất vả, cũng rất vi diệu, nhưng sau khi nghĩ thông, tổng kết ra được lại là đạo lý rất dễ hiểu. Hơn nữa quá nửa đều là người khác trước đó từng tổng kết.

    Nhưng chỉ có bản thân lĩnh ngộ được, mới là đạo của mình, bằng không người làm sao biết tiền nhân nói là đúng?

    Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi, mở mắt.

    Lệ khí còn thừa trong cơ thể đều dung nhập ở trong cương khí trong cơ thể.

    Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác tại thính mắt tinh, cảm giác nhìn sự vật cũng sinh ra một ít biến hóa, loại biến hóa này rất vi diệu, tựa như sáng ngời hơn so với trước kia, như toàn bộ thế giới vừa trải qua một trận mưa rửa tội.

    Lần khai ngộ này, tăng lên không phải cảnh giới, mà là thực lực cứng. Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng nhiều nhất là luyện hóa một ít lệ khí, thử vận khí, đột nhiên phát hiện, cường độ pháp thuật thể mà tăng lên mấy lần!

    Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, lại thử vài lần, hoàn toàn xác định một điểm này, có lẽ là tích lũy đủ nhiều, khiến chất biến dẫn tới lượng biến. Lúc trước là Linh Tiên sơ giai, hắn hôm nay lập tức tăng lên tới trung giai trở lên, tuy nhìn qua chỉ tăng lên một đoạn ngắn, thực lực chênh lệch lại cực lớn, nói thông tục một chút, thực lực cứng của mình bây giờ, là ước chừng 1. 5 lần trước đây.

    Đây là khái niệm gì?

    Diệp Thiếu Dương cảm thụ được lực lượng trong cơ thể của mình, tuy còn chưa thực chiến với người ta, nhưng hắn có một loại trực giác và tin tưởng, mình hôm nay, đã có sức chiến một trận cùng các đại năng Xiển giáo Kim tiến và Phật môn ở Không Giới.

    Chính là bất ngờ không kịp phòng bị như vậy.

    Tích lũy lâu như vậy, luôn nghẹn khuất bị bọn họ bắt nạt, mà nay cuối cùng đứng ở trên cùng một vạch xuất phát rồi.

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ có loại cảm giác, mình hôm nay, mới tính là thật sự thoát ly hạn chế của giới pháp thuật nhân gian, thật sự đi lên con đường cường giả, cũng chính là tam lưu cường giả theo như lời Đạo Phong.

    Tuy, con đường phía trước còn rất xa, các tuyệt thế cường giả đích thực kia, nhìn qua vẫn cách mình rất xa, nhưng ít ra về sau đánh nhau với người ta không cần luôn đi gọi người.

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoải mái, vội vàng đem tin tức tốt này nói cho Nhuế Lãnh Ngọc.

    Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, so với hắn còn kích động hơn.

    Một tay Diệp Thiếu Dương từ phía sau ôm bả vai CÔ, đầy cõi lòng khát khao nói: “Chờ anh có một ngày trở thành nhất lưu cường giả, anh liền có thể mang em về nhân gian, khi đó, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được.”

    Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay véo mũi hắn, vui vẻ nói: “Em tin tưởng anh!”

    Hai người trở lại trong bụi hoa, tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu.

    Thời gian qua rất nhanh, sau đó ở dưới sự thúc giục của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương mới theo cô cùng nhau trở lại trong đạo quan, nhìn thấy Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương lập tức nói chuyện mình ngộ đạo, Đạo Phong chưa nói gì, nhưng trong nét mặt cũng có thể nhìn ra, là cảm thấy cao hứng cho hắn.

    Lúc chia tay, Đạo Phong dặn mãi, bảo Diệp Thiếu Dương sau khi trở về, nhất định phải làm rõ thân phận Trần Duyệt kia, sau đó đem cô ấy mang đến nơi đây.

    Nhuế Lãnh Ngọc tiễn Diệp Thiếu Dương và Qua Qua mãi đến bên cạnh tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc lưu luyến chia tay, mang theo Qua Qua đi ra ngoài.

    Tiểu Cửu với Lâm Tam Sinh đang uống trà nói chuyện phiếm.

    Diệp Thiếu Dương đem “danh sách tài liệu” Đạo Phong viết giao cho Lâm Tam Sinh, kể lại tình huống mình khai ngộ, hai người cũng vừa mừng vừa sợ, Tiểu Cửu cố ý một lần nữa pha một ấm trà, bốn người lại ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương nói về chuyện Đạo Phong muốn mình đem Trần Duyệt mang đến, bảo Lâm Tam Sinh giúp đỡ nghiền ngẫm xem là có ý tứ gì.

    Lâm Tam Sinh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Thiếu Dương, ta không biết lai lịch Trần Duyệt này, nhưng ta nghĩ tới một người.”

    "Ai?"

    “Hậu Khanh.”

    Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của hắn: lúc trước Nhuế Lãnh Ngọc bất ngờ cứu Hậu Khanh, khi đó, Hậu Khanh cũng tựa như Trần Duyệt bây giờ, hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ ra được mình là ai.

    “Vậy không đến mức chứ, Trần Duyệt... Nhìn qua cũng được.” Diệp Thiếu Dương chậm chạp nói.

    “Hậu Khanh thì sao? Ở trước khi hắn thức tỉnh, lúc đó chẳng phải nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, các ngươi còn đặt cho hắn cái tên A Ngốc.”

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp, quả thực, “A Ngốc" lúc đó, nhìn qua ngốc nghếch khù khờ, ai cũng không thể ngờ được đó lại là cương thi vương, hơn nữa sau khi thức tỉnh, gã dẫn dắt Thị tộc

    • Thanh Minh Giới nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, cho tới bây giờ chiến tranh vẫn đang tiếp tục, mà bản thân gã cũng hấp thu máu Tương Thần, tương lai thậm chí có cơ hội trở thành nhất lưu cường giả...

    Nếu lúc trước không cứu gã, hoặc là dứt khoát giết gã, cũng sẽ không xảy ra mọi chuyện về sau.

    Qua Qua có chút khó chịu hướng Lâm Tam Sinh ồn ào: “Mẹ ta không phải cương thi, bà ấy sẽ không giống Hậu Khanh!”

    Lâm Tam Sinh không thèm để ý đến nó.

    Tiểu Cửu kéo Qua Qua, ngồi ở trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Qua Qua, đó không phải mẹ ruột người, cho dù các ngươi cảm tình rất sâu, cũng là thành lập ở trên cơ sở cô ấy sẽ không thương tổn người khác, nhỡ đâu Cô ấy tương lai muốn giết Thiếu Dương, người làm sao bây giờ?

    Qua Qua cắn môi nói: “Ta không muốn giả thiết loại chuyện này, hơn nữa, cảm tình của ta đối với lão đại không thua các ngươi, ta biết phải làm thế nào. Nhưng nếu bà ấy không phải như vậy, vậy bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn bà ấy.”

    Tiểu Cửu hài lòng gật gật đầu.

    Diệp Thiếu Dương xoa đầu Qua Qua một cái rồi nói: “Nếu cô ấy là người tốt, vậy chính là người một nhà với chúng ta.”

    Uống xong một ấm trà, Diệp Thiếu Dương cũng phải về. Tiểu Cửu lưu luyến không rời tiễn bọn họ xuống núi, sau đó Lâm Tam Sinh cũng cần đi.

    “Ngươi bây giờ là đại nguyên soái, không biết bao nhiêu người muốn hại ngươi, ngươi cũng chú ý hơn chút nữa, cố gắng đừng ở một mình, nhất là đi đường vân vân. Khi chia tay, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến điều này, dặn dò một câu.

    Lâm Tam Sinh lập tức vỗ tay ba cái, vài giây sau, tám người lập tức từ trong cây cối phụ cận nhảy ra, bốn người mặc giáp trụ, bốn người đạo bào xanh, tám người đều mặt không biểu cảm, đứng thành một hàng ở phía sau Lâm Tam Sinh.

    Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, đại khái nhìn lướt qua, tám người này trán có linh quang, nhìn qua là biết thực lực không tệ, tuy so với tầng cấp của bản thân hắn mà nói, tám người cùng một chỗ cũng không phải đối thủ, nhưng chỉ cần đối thủ không phải đặc biệt nhiều, bọn họ đều có thể ngay lập tức bám trụ đối thủ, để Lâm Tam Sinh có cơ hội chạy trốn.

    Cam đoan Lâm Tam Sinh an toàn, đây là nhiệm vụ duy nhất của bọn họ.

    Diệp Thiếu Dương nhún vai.

    Lâm Tam Sinh cười cười, lại vỗ tay hai phát, tám người cùng nhau tung người, biến mất ở trong cây cối. Lâm Tam Sinh hướng Diệp Thiếu Dương và Qua Qua chắp tay, xoay người rời đi.

    “Nhiều bảo tiêu như vậy đi theo, hắn bây giờ hút mắt ghê.” Qua Qua chậc chậc khen.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 2846: Minh đạo (3)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 2847: Vào rọ (1)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)