Linh Dị Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tử

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 1512: Lưỡng đạo tương phùng nhất đạo vong

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    “Nghe theo Chanh Tử tỷ phân phó.”

    Chanh Tử vì thế dặn dò vài câu, đi ra ngoài gọi một quỷ sai đến, dẫn Mộc Tử rời khỏi.

    Chờ hắn đi rồi, Chanh Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Ta thấy thế nào tên đầu gỗ kia, cảm giác có chút là lạ?”

    Tiêu Dật Vân nói: “Ta cũng vậy.”

    Chanh Tử tự mình nghĩ nghĩ nói: “Đại khái là bởi bề ngoài hắn giống lão đại đi, ta không thích loại cảm giác này.”

    Ở sâu trong Quỷ Vực, dưới một cái dốc đất, hai lão giả thân mặc đạo bào ngồi ở dưới một thân cây.

    Giữa hai người bày một bộ bàn cờ, bên cạnh đặt một bầu rượu, còn có một cái bàn nhỏ, bên trên bày mấy khay quả khô hình dạng giống củ lạc.

    Thanh Vân Tử cầm một nắm ở trong tay, thỉnh thoảng ăn một viên, trên cây bên người không ngừng có sâu bọ rơi xuống, bò ở phụ cận, nhưng trong vòng năm mét chung quanh hai người, không có một con sâu bọ nào tới gần.

    Thanh Vân Tử vùi đầu suy tư ván cờ, nhìn cũng không nhìn Từ Văn Trường đối diện nói: “Ngươi cũng lợi hại, ta chạy đến nơi đây, thế mà cũng có thể bị ngươi tìm được.”

    Từ Văn Trường vuốt râu cười nói: “Ta biết bói thẻ.”

    “Ngươi bói được cái gì?”

    “Hôm nay, một người đi âm ty, nhắm chừng hiện tại đã đến âm ty rồi.”

    Thanh Vân Tử dừng hạ cờ, bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán, thở dài.

    “Thằng đầy tớ lớn mật, lại dám bày ra một bố cục hung hiểm như vậy.” Từ Văn Trường chỉ tay nơi nào đó trên bàn cờ nói: “Nếu là bị người ta đánh một quân ở đây, thất bại trong gang tấc.”

    Thanh Vân Tử nói: “Ta là tục nhân, không biết cái gì mượn cờ nói người, chuyện này, thực không phải ta khống chế, một cái ngẫu nhiên, tạo thành cục diện này.”

    Từ Văn Trường nói: “Việc đã đến nước này, kiếp số mở ra, ngươi có cái nhìn thế nào?”

    Thanh Vân Tử nói: “Phúc họa lưỡng tương y, không đến một bước cuối cùng, ai cũng không biết kết quả, chúng ta cũng chỉ có thể tận sức người mà thôi. Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ, ta không thể ra mặt, bằng không làm quá rõ ràng.”

    Từ Văn Trường nói: “Ngươi muốn cho hắn thay thế Diệp Thiếu Dương...”

    “Nhìn thấu đừng nói toạc, ta chỉ có một đồ đệ.”

    Từ Văn Trường nói: “Vậy ta trở về tìm hắn?”

    “Đợi thêm một chút, việc này không vội được.”

    Từ Văn Trường cười nói: “Vì đồ đệ bảo bối đó của ngươi, ngươi cũng hao hết tâm tư.”

    “Ta đã không đi luân hồi, vậy chung quy phải làm chút gì đó.” Thanh Vân Tử đem “củ lạc” trong tay đưa hết vào miệng ăn: “Đó là đứa nhỏ ta nuôi từ bé, dù có không nên thân nữa, cũng là truyền nhân của ta.”

    Nói xong, ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua khe hở của cành cây, nhìn xa xa, thở dài, “Lưỡng đạo tương phùng nhất đạo vong, đều cho rằng nói là sư huynh đệ bọn nó, thật ra không phải nha.”

    Tường phía nam học viện ngoại ngữ, trước một cái cống thoát nước kín nhất.

    Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn cống thoát nước tối om, bên trong cái gì bẩn cũng có, ở giữa một đống đồ bẩn sinh trưởng từng lùm thực vật màu đỏ, cành lá thật dài lắc lư ở trong nước, giống như tảo biển.

    “Má nó, nhiều địa ngục Ma Tâm Thảo như vậy!”

    Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi khí lạnh.

    Đây là nguyên nhân lão Quách bảo hắn đến hiện trường xem. Trong cống thoát nước bị cạy ra mọc đầy địa ngục Ma Tâm Thảo.

    “Mấy đường chính của cống thoát nước ta đều kiểm tra rồi, tất cả đều là Ma Tâm Thảo, con rết nhỏ kia của ta ăn không nổi nữa, nhắm chừng một phần mười còn chưa ăn xong, đã phải bị độc chết, phải nghĩ cách.”

    Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Có gì có thể giết chết chúng nó hay không?”

    “Có, chỉ cần hái một cái lá cây, để ta trở về phân tích, khẳng định có thể điều phối ra pháp dược đối phó chúng nó.” Lão Quách vỗ ngực nói.

    Diệp Thiếu Dương đối với điểm ấy không chút nghi ngờ.

    “Nhưng, chúng ta chung quy không thể đem toàn bộ cống thoát nước đều cạy ra, thứ nhất lượng công việc quá lớn, thứ hai cho dù chúng ta đi làm, trường học lớn như vậy, cống thoát nước rắc rối, chung quy cũng có chỗ bỏ sót, hơn nữa Ma Tâm Thảo này có thể tự mình sinh sôi nảy nở, nhỡ đâu có chỗ nào chưa thanh lý sạch sẽ, để chúng nó một lần nữa sinh sản, thì thất bại trong gang tấc.”

    Lão Quách nói xong, mấy người đều trở nên trầm ngâm, cuối cùng Tạ Vũ Tình đề nghị: “Tôi có biện pháp, những cống thoát nước này đều là thông với nhau nhỉ, chúng ta chỉ cần tìm được chỗ đường ống chính, đổ vào bên trong nước hòa pháp dược, đem nước đưa đến từng góc của cống thoát nước, như vậy có thể đem toàn bộ Ma Tâm Thảo đều giết chết, cũng sẽ không có gì bỏ sót.”

    Lão Quách nghe xong, nhíu mày nói: “Biện pháp là không tệ, nhưng làm như cô nói, cần bao nhiêu pháp dược mới đủ, phí tổn quá cao.”

    Tạ Vũ Tình nói: “Tìm Lưu Minh là được, lại không cần anh tiêu tiền, anh còn có thể kiếm tiền, để ý phí tổn cái gì.”

    Lão Quách nghĩ cũng thấy đúng, đáp ứng, thu thập phiến lá Ma Tâm Thảo, tỏ vẻ muốn đem về phân tích nghiên cứu.

    “Sư huynh chờ một chút.”

    Diệp Thiếu Dương nói xong cống thoát nước dặm này Ma Tâm Thảo nói: “Hiện tại có vấn đề cần xác định, hơn nữa phi thường quan trọng, hệ thống cống thoát nước của trường học cùng toàn bộ hệ thống thoát nước là nối liền nhỉ? Ma Tâm Thảo là chỉ có trong phạm vi trường học có, hay là...”

    “Cái này ta đã tra, may mắn, Ma Tâm Thảo chỉ có bên trong vườn trường có.”

    Lão Quách nói xong câu đó, bản thân cũng thở phào một cái. Hắn hiểu ý tứ Diệp Thiếu Dương, nếu phạm vi dị biến chỉ là trường học này, mặc kệ nguyên nhân gì, đều còn có cơ hội cứu lại, nếu đường nước ngầm của cả thành thị đều bị Ma Tâm Thảo chiếm lĩnh... Vậy quả thực chính là chuyện thiết nghĩ không chịu nổi.

    May mắn loại chuyện này chưa xảy ra.

    Lão Quách còn tỏ vẻ, hệ thống cống thoát nước của trường học tuy phức tạp, nhưng tự thành một bộ, nối liền với bên ngoài cũng chỉ là ống dẫn chủ yếu nhất, chỉ cần đem đường ống chính này bóp nghẹt, Ma Tâm Thảo sẽ không thể lan tràn ra bên ngoài, bởi vậy hắn đã bảo Thất Vĩ Ngô Công bò vào đường ống chính, thủ ở nơi đó...

    “Ở loại địa phương đó... Thật đúng là vất vả nó.”

    “Nó còn chưa thành yêu, tạm thời vẫn là tập tính con rết, vốn là thích hoàn cảnh ẩm thấp, phía dưới có rất nhiều tiểu trùng, có thể cho nó ăn đủ, bằng không đệ cho rằng ta phái được nó.”

    “Sau chuyện này, nó có thể tích lũy rất nhiều âm đức, đến lúc đó trải kiếp cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

    Đem hiện trường giao cho lão Quách, sau đó ba người tạm thời rời khỏi trước, tới trong nhà người năm đó thầm mến Hạng Tiểu Vũ.

    “Hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất, Ma Tâm Thảo là người nào trồng, thứ hai, có mục đích gì, hoặc là nói có thể tạo thành hậu quả thế nào?”

    Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa hỏi.

    “Hai vấn đề, tôi đều không biết.”

    Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy nghẹn khuất: “Chuyện này điều tra đến bây giờ, tôi ngay cả đối thủ của mình là ai cũng không biết, cảm giác này thực con mẹ nó khiến người ta khó chịu.”

    “Không phải Vương Mạn Tư kia sao, cậu từng nói, cô ta là phi cương.”

    “Nhưng lúc ấy đem tôi đưa vào trong ảo cảnh, cũng không phải cô ta, tôi ở trong tòa nhà số năm cuối cùng nhìn thấy, hẳn mới là cô ta. Còn có đám người Đặng Tuệ, tôi bây giờ không làm rõ được, những người này rốt cuộc là quỷ hồn hay là hư ảo...”

    Nhắc tới những cái này, Diệp Thiếu Dương nhất thời trở nên có chút bực bội không chịu nổi.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 1513: Kê túc sơn (1)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Trương Tiểu Nhị cũng cảm khái nói: “Sư phụ, em ban đầu cho rằng, bắt quỷ chính là giống như trong phim, dùng các loại pháp thuật va chạm với quỷ, vậy mới thích, không ngờ phức tạp như vậy, ngay cả kỹ thuật trinh thám xử án cũng dùng tới, em loại dây thần kinh thô này, sao cảm giác ngay cả làm pháp sư cũng không có tư cách?”

    Diệp Thiếu Dương lười để ý tới cô, nói với Tạ Vũ Tình: “Tôi nghĩ đến hai điểm, mục đích đối phương gieo trồng Ma Tâm Thảo, thứ nhất, giống chúng ta trước đó ở góc trường học nhìn thấy, Ma Tâm Thảo có thể phun ra mê chướng, làm người ta dần dần trúng độc, cuối cùng trở thành hành thi.”

    Tạ Vũ Tình vừa nghe, hít sâu một hơi nói: “Chị trái lại đã quên cái này, nhưng mà, vì sao những Ma Tâm Thảo này chưa phóng thích chướng khí gì?”

    “Có lẽ là thời cơ chưa đến, đang chờ đợi cái gì.” Nghĩ đến bộ dáng trong vườn trường trải rộng mê chướng, Diệp Thiếu Dương căn bản không dám nghĩ, dù sao có nhiều học sinh như vậy...

    “Cậu mới nói một điểm, còn có một điểm là?” Tạ Vũ Tình nói.

    “Còn có, chị cũng đừng quên. Không biết có phải Vương Mạn Tư hay không, tám phần là cô ta, cô ta có được năng lực lợi dụng Ma Tâm Thảo giết người, sau đó biến hóa thành bộ dáng bản tôn, lúc ấy vài gốc Ma Tâm Thảo đã giết bốn người, hiện tại trong cống thoát nước mọc đầy Ma Tâm Thảo, nếu bọn chúng đồng thời xuất động...”

    Khuôn mặt Tạ Vũ Tình nháy mắt tái đi.

    “Nhưng may mắn, chúng ta phát hiện sớm, hiện tại chỉ trông vào lão Quách.” Diệp Thiếu Dương nói xong, lại gọi điện thoại cho lão Quách, dặn hắn ở một buổi sáng hôm nay xử lý xong, Ma Tâm Thảo giống với mọi tà vật, ngày nghỉ đêm ra, lại là ở nhân gian, ở ban ngày không có khả năng sinh ra trò trống gì, nhưng đến buổi tối thì lại khác.

    Lái xe tiến vào vùng núi, xuyên qua vài thôn, cuối cùng đỗ ở trên một trấn nhỏ, Tạ Vũ Tình hỏi dân bản xứ, xác định là nơi này không sai.

    Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện nơi này tuy địa phương nhỏ, nhưng cũng là ngũ tạng đều đủ cả, các loại cửa hàng cái gì cũng đều có.

    Ven đường có bán canh thịt bò, mùi thơm từ trong cửa hàng bay ra, bụng Diệp Thiếu Dương lập tức kêu lên ọc ọc.

    “Em đói rồi.” Trương Tiểu Nhị nói.

    “Anh cũng đói, kiên trì một lát đi, xong việc lại đến ăn.”

    Ba người bọn Diệp Thiếu Dương hỏi đường, xuyên qua lui tới ở giữa nhà cửa thôn dân tự xây, cuối cùng tìm được một cửa hàng nhỏ, Diệp Thiếu Dương mua một bao quẩy cay, sau đó hỏi thăm chủ cửa hàng địa chỉ người nọ.

    “Lý Tố Chân, biết, ở phía sau cùng của ngõ nhỏ này, một nhà sát núi.”

    Diệp Thiếu Dương cảm ơn, nhận lấy trả tiền, vừa muốn đi, ông chủ lại tự lẩm bẩm một câu: “Sao mấy người đều đang tìm bà ấy?”

    “Lão bản có ý tứ gì, trừ chúng tôi còn có người khác tìm bà ấy?”

    “Cũng là một đôi trẻ tuổi, so với các người không lớn hơn bao nhiêu, nghe nói chuyện hẳn là đến từ nơi khác. Người ta rất hào phóng, tìm tôi hỏi đường, trực tiếp mua một bao thuốc Trung Hoa.”

    Diệp Thiếu Dương nhìn quẩy cay trong tay mình, nhất thời có chút xấu hổ, thầm nghĩ bằng không mình mua thêm một gói quẩy cay?

    Tới ngoài cổng nhà Lý Tố Chân, Diệp Thiếu Dương tiến lên gõ cửa, đợi một lúc, cửa nhà mở ra, một bà dì từ phía sau cửa đi ra, bộ dáng nhìn qua năm mươi mấy tuổi, ăn mặc rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, vẫn có một chút sự khác biệt so với loại phụ nữ nông thôn bình thường.

    Dù sao cũng từng vào đại học. Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ.

    “Dì Lý Tố Chân phải không?”

    Tạ Vũ Tình tiến lên, đưa ra giấy chứng nhận: “Chúng tôi là cảnh sát, có một vụ án, muốn tìm ngài tìm hiểu tình huống, có tiện để cho chúng tôi đi vào không?”

    Lý Tố Chân nghe nói là cảnh sát, không có loại tò mò kia của người bình thường, gật gật đầu nói: “Mời vào.”

    Ba người bước vào cửa sân, xuyên qua một cái sân nhỏ nhà nông bình thường, tiến vào nhà chính.

    Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, phòng thu thập rất sạch sẽ, quan trọng là, mình chưa cảm nhận được bất cứ tà khí nào tồn tại.

    “Uống trà không?” Lý Tố Chân hỏi.

    “Dì à không cần phiền đâu, chúng con chính là tới hỏi chút sự tình.” Tạ Vũ Tình rất khách khí.

    “Ồ, vậy mời ngồi đi.” Lý Tố Chân bảo bọn họ ngồi xuống, ánh mắt đánh giá ba người nói: “Các người là muốn hỏi chuyện ở trường học của ta năm đó phải không?”

    Tạ Vũ Tình sửng sốt một phen, cười nói: “Sao dì biết?”

    Lý Tố Chân thở dài nói: “Vốn ta cho rằng chuyện đã qua đi lâu như vậy, sẽ không có ai nhắc tới nữa, nhưng mấy ngày hôm trước có hai người trẻ tuổi tới đây, hỏi thăm chuyện năm đó, ta bình thường sống một mình, cũng không có qua lại với bất luận kẻ nào, mấy người đột nhiên tới cửa, tự nhiên cũng là đến vì chuyện năm đó.”

    Ánh mắt bà dừng ở trên mặt Tạ Vũ Tình, lặng lẽ hỏi một câu: “Chẳng lẽ Tư Tư lại đi ra rồi?”

    Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, không ngờ bà ấy hỏi trực tiếp như vậy, xem ra lần này không tìm lầm người, bà ấy thật sự biết cái gì!

    Diệp Thiếu Dương nói: “Ngài nói là Vương Mạn Tư à, con không biết cô ta đi ra chưa, nhưng... Chuyện năm đó cũng chưa kết thúc, lại xuất hiện tình trạng mới.”

    Lý Tố Chân thầm than một tiếng, ánh mắt nhìn ba người nói: “Các người đã có thể tìm được tôi, nói rõ nhất định cũng điều tra ra cái gì rồi, tôi cũng nói thẳng vào việc, các người hẳn là biết, đây là một sự kiện thần quái.”

    Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

    “Cảnh sát mấy người là vô dụng, một đôi mấy ngày hôm trước đến, là pháp sư, nói đơn giản, chính là biết bắt quỷ, các người có thể hợp tác cùng bọn họ, về phần có thể thành công hay không, tôi cũng không biết.”

    Câu này, triệt để khiến Diệp Thiếu Dương sửng sốt, có thể nói ra hai chữ “pháp sư”, khẳng định không phải người thường, lập tức đứng dậy, hai tay bắt một cái Tử Ngọ Quyết, cao giọng nói: “Mao Sơn minh uy thiên sư đạo.”

    Lần này tới lượt Lý Tố Chân giật mình, kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hòa hoãn xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nên nghĩ đến, các người đã điều tra chuyện này, không có khả năng không có pháp sư tham dự.”

    Nói xong đứng lên, hướng Diệp Thiếu Dương bắt một cái Lan Hoa Chỉ nói: “Kê túc trường minh khởi phạm âm.”

    Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đệ tử Kê Túc Sơn!

    Vân Nam Kê Túc Sơn, là một trong năm đại danh sơn Phật giáo, cũng là phật môn thuần túy nhất hiện nay, ở giới pháp thuật cũng là môn phái lịch sử lâu đời, chẳng qua bởi vì nằm phía nam Thải Vân, rời xa Trung Nguyên, một đoạn thời gian rất dài thời cổ đại đều không thuộc về một quốc gia với địa khu Trung Nguyên, về sau liên hệ càng ngày càng ít.

    Nghe nói giữa đó còn trải qua kiếp nạn gì, nhân tài điêu linh, ở đương đại càng không có bất cứ sức ảnh hưởng gì, nhiều lần hội nghị cùng đàn tràng của giới pháp thuật cũng không có ai trình diện, “Kê Túc Sơn” ba chữ này, hầu như đã phai nhạt ra khỏi giới pháp thuật.

    Bởi vậy ở sau khi nghe bà nói là đệ tử Kê Túc Sơn, Diệp Thiếu Dương mới sẽ giật mình như vậy.

    “Tiền bối, ngài là đệ tử Kê Túc Sơn, sao lại tới nơi này vào đại học?” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, niên đại đó không giống với hiện tại, tính lưu động không mạnh như vậy.

    “Tôi chính là người Thạch Thành, tôi bái vào Kê Túc Sơn, cha tôi ở Vân Nam làm công nhân kiến trúc, ông tin phật, thường xuyên đi Kê Túc Sơn thắp hương, thời điểm cách mạng văn hóa, môn phái pháp thuật Kê Túc Sơn cũng chịu chấn động, chưởng môn thời điểm đó Tử Sam pháp sư, bị ép vào bước đường cùng.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 1514: Kê túc sơn (2)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Cha tôi phát thiện tâm, vụng trộm dẫn ông ấy về, giấu ở trong núi sâu, thường xuyên bảo tôi đi đưa cơm cho ông ấy, Tử Sam pháp sư mỗi ngày nhàm chán, thấy tôi có chút tuệ căn, liền thu tôi làm đệ tử.

    Nhưng ông ấy nói tôi không có phật duyên, cho nên chỉ truyền thụ cho tôi pháp thuật, chưa truyền thụ phật pháp, cho nên tôi chỉ là ký danh đệ tử của ông ấy, vẫn chưa vào Kê Túc Sơn. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, sư phụ được sửa lại án xử sai, trở lại Kê Túc Sơn, tôi không đi theo. Lúc ấy khôi phục thi đại học cao đẳng, tôi cũng là một cái trùng hợp, thi vào học viện ngoại ngữ.”

    Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, mới coi như là hiểu.

    Lý Tố Chân nhìn Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị nói: “Hai vị này cũng là pháp sư sao?”

    Trương Tiểu Nhị vỗ vỗ bộ ngực căng, đắc ý trả lời: “Chị ấy là cảnh sát, con là pháp sư, con là đồ đệ của anh ấy.”

    Lý Tố Chân sự chút giật mình, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu trẻ tuổi như vậy đã thu đồ đệ.”

    Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Nhặt được đồ đệ, cô ấy cứ muốn bái sư con cũng không có cách nào cả.”

    Trương Tiểu Nhị nói: “Dì đừng nhìn sư phụ con trẻ tuổi, anh ấy lợi hại lắm.”

    Thấy Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn mình một cái, câu nói kế tiếp phải nuốt trở vào.

    “Tôi cũng từng nghe sư phụ nói, Mao Sơn là một trong mấy môn phái lớn nhất giới pháp thuật, cậu là Mao Sơn đệ tử, hẳn là không kém.”

    Nói đến đây, Lý Tố Chân thở dài: “Chẳng qua lợi hại nữa thì thế nào, năm đó Hạng Tiểu Vũ mạnh như vậy, lúc đó chẳng phải rơi vào kết cục đầu một nơi mình một nẻo.”

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, cũng không quản đối phương có cảm giác hạ thấp mình nói: “Tiền bối, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

    “Vốn tôi là hạ quyết tâm không nói, năm đó chính phủ và trường học cùng nhau điều tra tôi, tôi cũng thủ khẩu như bình, bởi vì tôi cho rằng tai nạn tới đó đã kết thúc, chuyện quá khứ, thì không cần nhắc lại, hơn nữa người thường cũng hoàn toàn sẽ không tin tưởng những thứ tôi từng trải qua.

    Thẳng đến mấy ngày hôm trước, hai người trẻ tuổi kia tìm tới tôi, nói Tư Tư có thể lại đi ra rồi, tôi mới ý thức được mình đơn thuần cỡ nào, cho nên, tôi nguyện ý đem thứ mình biết đều nói ra.”

    Diệp Thiếu Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vốn đang lo lắng sau khi tìm được bà, bà ấy cái gì cũng không muốn nói, không ngờ nhẹ nhàng như vậy có thể làm bà mở miệng, cái này coi như là niềm vui ngoài dự liệu.

    “Tiền bối, tôi muốn xen vào một câu, bà nói một đôi pháp sư trẻ tuổi kia, là lai lịch gì?”

    “Bọn họ là đến từ Hongkong, là môn nhân của Hạng Tiểu Vũ, tuy trẻ tuổi, nhưng pháp lực thông huyền, cho nên mới được tông môn phái ra điều tra chuyện năm đó, cái này đối với cậu mà nói, là một chuyện tốt.”

    “Tôi?”

    “Đúng vậy, Vương Mạn Tư hầu như là không thể chiến thắng, nếu cậu tự mình hành động, tất nhiên không phải đối thủ của cô ấy, vừa lúc bây giờ có bọn họ chống đỡ ở phía trước, cậu có thể giúp bọn họ, cũng miễn cho giẫm vào vết xe đổ của mấy người chúng tôi.”

    Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười.

    Trương Tiểu Nhị bĩu môi, rõ ràng không phục.

    Tạ Vũ Tình cố ý nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cậu đừng có không phục.”

    “Tôi phục.” Diệp Thiếu Dương hỏi Lý Tố Chân: “Bọn họ ở chỗ nào?”

    “Bọn họ ở khách sạn trên trấn, bọn họ đều là có lai lịch, tự nhiên không có khả năng ở trong ngôi nhà tồi tàn của tôi.”

    Trương Tiểu Nhị nói: “Thì ra là đại nhân vật, ha ha, lát nữa ta phải xem bọn họ là nhân vật lớn cỡ nào.”

    Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô nói: “Chuyện của giới pháp thuật, em đừng xen vào.”

    Lý Tố Chân lấy ra di động, gọi điện thoại, một lát sau lại buông xuống nói: “Điện thoại không gọi được, các người có thể giúp tôi đi gọi bọn họ một chút hay không, có chút tình huống, tôi cũng chưa nói với bọn họ, vừa lúc các người cũng đến đây, tôi muốn cùng nhau nói cho mấy người, cũng không cần nói hai lần, nhớ lại thêm một lần, với tôi mà nói cũng là một loại thống khổ.”

    Diệp Thiếu Dương nói với Trương Tiểu Nhị: “Em đi.”

    “Vì sao là em, em không đi.” Sau đó đảo đảo tròng mắt nói: “Được, em đi.”

    Diệp Thiếu Dương nói: “Em có chủ ý gì?”

    “Không có chủ ý mà, đồ đệ làm việc cho sư phụ, không phải nên thế sao.” Trương Tiểu Nhị cười lên xấu xa, hướng Lý Tố Chân hỏi vị trí khách sạn cùng tên họ đối phương, sau đó trực tiếp đi.

    “Mấy người chờ một chút, tôi vừa lúc tìm mấy món đồ.”

    Lý Tố Chân nói xong, đi đến mé giong cái giường, nơi đó còn có một cánh cửa nhỏ, đi thông nhà sau.

    Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy, trên cửa nhỏ treo một tấm gương, phía dưới có vài dấu ấn màu đỏ, lập tức đoán được đây là một cái kết giới cùng loại môn thần, bảo hộ gian phòng nhỏ kia bên trong không bị tà vật quấy nhiễu.

    Trong quá trình chờ đợi, trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó một người đi vào, đứng ở cửa nói: “Tiền bối có nhà không, ta thấy cửa mở liền vào.”

    Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là một muội tử, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo da quần da bó sát, dáng người không tệ, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, có chút ý tứ đặc công.

    Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng muội tử trước mắt này tuy bề ngoài cũng tính là ưa nhìn, nhưng không có loại khí chất nội liễm kia của Nhuế Lãnh Ngọc, tuy lãnh khốc, thoạt nhìn chính là khí chất bộc lộ hết sự sắc bén ra.

    Cô vừa đứng ở cửa, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm nhận được một luồng linh lực từ trên thân cô phát ra, cái này nói lên trên người nhất định là mang theo pháp khí lợi hại nào đó.

    Cũng không biết là cố ý không khóa linh lực hay không, cứ như vậy trút ra, pháp sư hơi có thực lực lập tức có thể phát hiện được.

    Pháp khí của bản thân Diệp Thiếu Dương, từ trước tới giờ đều là dùng linh phù cố định linh khí, không cho tiết ra ngoài, thật ra không phải khiêm tốn, mà là linh lực nếu tiết ra ngoài, ở thời điểm đấu pháp với quỷ yêu, tương đương đem thực lực cùng vị trí của mình nói cho đối phương trước.

    Thực lực là vương đạo, nhưng chi tiết cũng có thể quyết định thành bại.

    Những điều này đều là Thanh Vân Tử dạy.

    Diệp Thiếu Dương đột nhiên lại nhớ tới sư phụ, ẩn tàng cả đời, người khác đều cho rằng ông nhiều nhất là Địa tiên, kết quả cuối cùng dám sống mái với Vô Cực thiên sư công nhận thiên hạ đệ nhất... Đây mới là cảnh giới của khiêm tốn.

    Cô nương nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình, cũng sửng sốt một phen nói: “Mấy người là loại người nào.”

    Chào hỏi vậy cũng quá không lễ phép. Tạ Vũ Tình khó chịu nói: “Chúng tôi là loại người nào chuyện liên quan gì tới cô, cô là chủ nhân nhà này?”

    Cô nương cười lạnh một tiếng, cố ý làm ra vẻ khoan dung không so đo, đi vào trong phòng.

    Lúc này Lý Tố Chân ôm một cái hộp từ trong buồng đi ra, nhìn thấy cô nương, gật gật đầu nói: “Cô đã đến rồi, vừa lúc tôi muốn đi tìm cô, sư huynh cô đâu?”

    “Hắn còn ở khách sạn, tôi đến trước một bước. Hai kẻ này là loại người nào?”

    Lý Tố Chân đem cái hộp đặt ở trên giường, giới thiệu: “Cô nương này là cảnh sát, cậu ấy là pháp sư, Mao Sơn. Vị này là pháp sư Hongkong Tam Thần Miếu, tên Lý Đồng. Mục đích mấy người tới là giống nhau, vừa lúc làm quen một chút.”

    Diệp Thiếu Dương sửng sốt, Tam Thần Miếu? Đó là cái quỷ gì, chưa từng nghe nói.

    Lý Đồng lập tức lấy ánh mắt không khách khí nhìn quét cao thấp Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi là đệ tử Mao Sơn, Mao Sơn ta từng nghe nói, nghe nói trước kia ở giới pháp thuật rất lợi hại, thật?”

    Cái ngữ khí này, làm Diệp Thiếu Dương rất khó chịu, trả lại một câu: “Hiện tại cũng rất lợi hại.”​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 1515: Tam thần miếu (1)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    Lý Đồng cười cười nói: “Tông môn lợi hại nữa, cũng không quan hệ với đệ tử bình thường, không biết ngươi là ký danh đệ tử hay là ngoại môn đệ tử?”

    “Mao Sơn, không có ký danh đệ tử.”

    “Vậy là ngoại môn đệ tử rồi, ngươi trẻ tuổi như vậy, xuất sư chưa, sư phụ ngươi yên tâm để ngươi một mình xuống núi hành tẩu?”

    Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Lý Đồng đột nhiên nhấc tới một cây ghế dựa, ngồi xuống trước mặt hắn nói: “Ta không phải trào phúng ngươi, cũng không phải khinh thường ngươi. Lý tiền bối nói, ngươi và ta giống nhau, là vì vụ án năm đó của học viện ngoại ngữ mà đến?”

    Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

    “Vậy thì đúng rồi, ta rất nghiêm túc nói cho ngươi, vụ án này cực kỳ hung hiểm, tuyệt đối không phải ngươi có thể ứng phó, các ngươi loại vừa xuống núi này, nghé con mới sinh không sợ hổ, đến lúc đó vô duyên vô cớ mất mạng, hối hận cũng không kịp, ta là tốt cho ngươi, mới nói những thứ này, loại chuyện này ta đã gặp quá nhiều rồi.”

    Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Đa tạ nhắc nhở, nhưng nghe ý tứ này của cô, cô hẳn là rất lợi hại?”

    Đáy mắt Lý Đồng hiện lên một tia đắc ý nói: “Ta là xếp hạng thứ hai trong đương đại đệ tử Tam Thần Miếu, hạng nhất là sư huynh ta, cho nên tông môn phái hai chúng ta đến điều tra vụ án này.”

    “Tam Thần Miếu? Xin lỗi, tôi thực sự chưa từng nghe nói, tôi chỉ từng nghe nói sơn thần miếu, các người là thờ sơn thần?”

    Diệp Thiếu Dương cảm thấy thú vị, cười lên hắc hắc.

    Ánh mắt Lý Đồng phát lạnh nói: “Đó là ngươi có mắt như mù, thiếu hiểu biết.”

    Tạ Vũ Tình vừa nghe lời này, biến sắc, lập tức rút còng tay, tiến lên vỗ bả vai cô ta nói: “Tôi hoài nghi cô có liên quan với vụ án, theo tôi trở về phối hợp điều tra.”

    “Ta là người Hongkong, đừng có lấy thân phận công an nội địa của ngươi ra dọa.” Nói xong một tay chộp lấy tay Tạ Vũ Tình, muốn để cô âm thầm chịu thiệt.

    Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, bắn ra như tia chớp, bắt lấy cánh tay Tạ Vũ Tình, lạnh lùng nhìn Lý Đồng, nói từng chữ một: “Ngươi động vào cô ấy một cái thử xem?”

    Lý Đồng ngẩn ra, từ trong mắt hắn nhìn thấy một tia sát khí, không khỏi sửng sốt.

    “Mấy người đừng như vậy!” Lý Tố Chân đi lên hoà giải: “Các người đều là pháp sư, vì sao vừa gặp mặt đã muốn động thủ, lại không phải nhân sĩ võ lâm.”

    Lý Đồng nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ ra một cái vẻ mặt không thèm tranh đấu với ngươi, buông tay Tạ Vũ Tình, ngồi trở lại trên ghế.

    Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình lắc lắc đầu, bảo cô bình tĩnh, tới nơi này là tìm manh mối, không phải đánh nhau, thật muốn đánh chờ hỏi xong cũng không muộn.

    Lý Tố Chân tiến tới nói: “Mấy người có mục đích chung, tốt nhất vẫn là hợp tác.”

    Quay đầu nói với Lý Đồng: “Các cô chỉ hai người lại đây, để hắn làm trợ thủ cho các cô cũng được, tôi thấy tiểu tử này rất tốt.”

    Lý Đồng lạnh lùng nói: “Tôi không cần trợ thủ, vướng chân vướng tay, loại người mới này, nói không chừng còn phải bảo hộ hắn.”

    Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao ngươi cho rằng ta nhất định là người mới?”

    “Ha ha, cái tuổi này của ngươi, chẳng lẽ còn là nhất đại tông sư hay sao?”

    Diệp Thiếu Dương cũng lười cãi với cô ta, nói với Lý Tố Chân: “Tiền bối, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mời ngài nói từ đầu đi.”

    Lý Tố Chân gật gật đầu, ánh mắt rơi trên cái hộp gỗ trong lòng. Đây là một cái hộp gỗ loại khắc hoa kiểu cũ, nhìn qua là biết đồ cổ, như là một cái hộp trang điểm, nhưng Diệp Thiếu Dương chú ý tới trên mặt trước, có một dấu ấn lõm xuống, là một chữ “Vạn”, mới biết được cái hộp gỗ này thì ra là pháp khí.

    Công năng tám phần tương tự cái hộp đồng kia trong tay Lưu Minh, là vì ngăn cách khí tức trong ngoài hộp gỗ.

    Lý Tố Chân một tay đè dấu ấn chữ “Vạn” trên hộp gỗ, tay khác sờ ở bên dưới, gạt một phen, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, hộp gỗ mở ra.

    Ba người bọn Diệp Thiếu Dương đều tò mò ghé tới nhìn, chỉ thấy bên trong là một tập ảnh chụp cùng thư, phía dưới cùng còn có một túi vải loại nhỏ, nhìn qua như là túi thơm.

    Lý Tố Chân đem ảnh chụp lấy ra trước, cầm lấy tấm đầu tiên, đưa đến trước mắt bắt đầu xem, trên mặt hiện ra nét phức tạp.

    “Tôi của năm đó.” Lý Tố Chân nói xong, đưa tay sờ sờ mặt mình: “Tất cả đều thay đổi rồi.”

    Diệp Thiếu Dương ghé tới nhìn, là một tấm ảnh chụp đen trắng, bên trên là một cô nương mặc áo khoác vải nỉ màu đỏ, đứng ở trong bụi hoa, mặt hướng lên trời, mi thanh mục tú.

    Tuy không tính là mỹ mạo bao nhiêu, nhưng cũng cho người ta một loại cảm giác thanh tú.

    Tạ Vũ Tình cũng ghé lên nhìn, rồi khen: “Rất khó nói nha, năm đó không có chỉnh sửa ảnh, cũng không có máy ảnh làm đẹp lên, khi đó mới là mỹ nữ thật sự.”

    Lý Tố Chân cười cười nói: “Đây là Hạng Tiểu Vũ chụp cho tôi, niên đại đó chúng tôi hầu như không có cơ hội chụp ảnh, Tiểu Vũ sư huynh có một bộ máy ảnh đứng từ Hongkong mang đến, rất nhiều cô nương đều quấn quít lấy hắn chụp ảnh, hắn rất ít đáp ứng, chỉ chụp cho mấy người chúng tôi.”

    Nói xong lật tấm ảnh thứ hai, là một nam tử, mặc áo gió, lấy ao hoa làm bối cảnh, đứng ở giữa đất tuyết, tóc hơi chải về phía sau, đeo một cái kính mắt gọng vàng, đứng hiên ngang.

    “Đây là Tiểu Vũ sư huynh, mấy người xem, có phải rất đẹp trai hay không?”

    “Tiểu sư thúc của ta đúng là đẹp trai!” Lý Đồng tán dương: “Không riêng gì đẹp trai, ta nghe sư phụ bọn họ nói, tiểu sư thúc năm đó phi thường có tài hoa, pháp lực cao cường, vạn pháp giai thông, nếu không chết mà nói, hắn nhất định sẽ là người đứng trên giới pháp thuật, thật sự là quá đáng tiếc.”

    Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương âm thầm bĩu môi.

    Lý Tố Chân vuốt ve người trên ảnh chụp, lâm vào trong hồi ức thật sâu. Lý Đồng chờ thật sự sốt ruột, nhịn không được hỏi: “Tiền bối, tiểu sư thúc của tôi rốt cuộc chết như thế nào?”

    Diệp Thiếu Dương âm thầm nhíu mày, cảm thấy Lý Đồng không nên ở thời điểm người ta nhớ lại mở lời quấy rầy.

    Lý Tố Chân hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy qua đi, tôi vẫn canh cánh trong lòng, để mấy người chê cười rồi. Chúng ta nói chính sự.”

    Nói xong lại từ phía dưới hộp gỗ rút ra một tấm ảnh chụp, là một tấm ảnh bốn cô nương chụp chung.

    “Đây là ảnh bốn chúng tôi chụp chung, hiện tại, chỉ có tôi và Ngô Tang còn sống.”

    Ngô Tang? Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới là ai, ở trên ảnh chụp tìm một phen, quả nhiên đã tìm được Ngô Tang.

    Xem ra Lý Tố Chân còn chưa biết tin Ngô Tang chết, Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình nháy mắt, tạm thời vẫn là không nên nói cho bà ấy biết.

    Lý Tố Chân nói: “Bốn chúng tôi, cùng Tiểu Vũ sư huynh là chung một xã đoàn, chúng tôi trên danh nghĩa là võ thuật xã, thật ra tu luyện là pháp thuật... Ngô Tang là sư muội của Tiểu Vũ sư huynh, hai bọn họ là cùng nhau, hai cô nương khác, một người cũng là pháp sư, một người khác không phải pháp sư, nhưng vừa khéo là nữ mệnh Mèo, bởi vậy bị Tiểu Vũ sư huynh tìm tới...”

    Tạ Vũ Tình nghe đến đó, thật sự nhịn không được chen vào một câu: “Cái gì là nữ mệnh Mèo?”

    “Năm Hổ nếu là năm nhuận, cô nương sinh vào ngày 29 tháng 2, chính là nữ mệnh Mèo, là trời sinh linh môi giới chất, có thể thông linh.”

    “Còn có loại cách nói này? Ngày 29 tháng 2, bốn năm mới có một lần, còn cần là năm Hổ, vậy là... Tôi tính không nổi, tóm lại loại tỷ lệ này cực nhỏ nhỉ?”​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 1516: Tam thần miếu (2)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các+Tang Diệp+Ngạo Thiên Môn, Huntercd
    Nguồn: iRead

    “Đương nhiên tỷ lệ cực nhỏ. Nếu năm nhuận là năm Dậu, sinh ngày 29 tháng 2...”

    Tạ Vũ Tình cướp lời: “Sinh năm Dần là nữ mệnh Miêu, sinh năm gà là... Phượng hoàng nữ?”

    Diệp Thiếu Dương cạn lời, sửa đúng: “Là ô nha (quạ đen) nữ, trời sinh miệng quạ đen, tốt không linh xấu linh.”

    Tạ Vũ Tình giật mình, còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương ra hiệu cô ngậm miệng, đừng đánh gãy tiết tấu.

    Lý Tố Chân lúc này mới nói tiếp: “Trừ Ngô Tang, bốn chúng tôi, là người Tiểu Vũ sư huynh tự mình chọn, mỗi ngày đều bí mật diễn luyện một loại trận pháp pháp thuật, mục đích... là vì trừ khử Vương Mạn Tư.”

    Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Cái gì!”

    Lý Tố Chân nói: “Không sai, chân tướng sự tình, sẽ làm mấy người trợn mắt cứng lưỡi, mấy người nghe kỹ, đừng nói chen vào: Tiểu Vũ sư huynh lựa chọn đến nội địa theo học, vốn là hướng tới tòa nhà ký túc xá số bốn, tòa nhà ký túc xá số bốn mấy người từng nghe nói chứ, đó là một cái âm sào đang trong ngủ đông.

    Tiểu Vũ sư huynh vốn là có hùng tâm tráng chí diệt trừ nó, nhưng về sau quen biết Vương Mạn Tư, hắn dần dần phát hiện thân phận của Vương Mạn Tư, là một con phi cương.”

    Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, trong lòng cũng bắt đầu tự hỏi, phi cương thực lực nếu đủ mạnh, lại có da người làm yểm hộ mà nói, là rất khó bị phát hiện.

    Lý Đồng cũng nghĩ đến một điểm này, nhịn không được hỏi: “Tôi không muốn nói chen vào, nhưng tiểu sư thúc là như thế nào phát hiện thân phận Vương Mạn Tư, hơn nữa, Vương Mạn Tư đã là phi cương, ở trong đại học làm cái gì?”

    Lý Tố Chân nói: “Vương Mạn Tư vốn là muốn lợi dụng âm sào trong tòa nhà ký túc xá số bốn giúp bản thân tu luyện, nhưng bên trong có một tà vật rất lợi hại, hơn nữa bên ngoài âm sào có phong ấn cường đại, Vương Mạn Tư luôn luôn nghĩ cách mở ra phong ấn, đánh bại tà vật bên trong...”

    Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, tà vật trong miệng bà ấy, hẳn chính là Phùng Tâm Vũ bị mình siêu độ, chúa tể âm sào dưới tòa nhà ký túc xá số bốn.

    Thì ra tất cả cái này vẫn quay quanh tòa nhà ký túc xá số bốn triển khai. Lúc trước mình còn từng nghĩ, hai sự kiện thần quái này hiện trường xảy ra ở trong cùng vườn trường, một cái tòa nhà số bốn, một cái tòa nhà số năm, muốn nói không có một tia quan hệ thật sự nói không thông.

    Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, lại nghĩ đến Vương Mạn Tư này cũng không đơn giản, lại dám có ý đồ với Phùng Tâm Vũ, phải biết rằng ở trong âm sào, thực lực Phùng Tâm Vũ ít nhất có thể tăng gấp đôi, mình lúc ấy cũng mất cả đống sức mới đánh bại được cô ta.

    Đó là kẻ địch khó giải quyết thứ nhất mình sau khi xuống núi gặp được, đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.

    Sau đó lại nghĩ đến, Lý Tố Chân khẳng định không quan tâm sự tình sau đó, nếu không bà không có khả năng không biết Phùng Tâm Vũ đã bị mình siêu độ, lại càng không thể không biết mình.

    “Ở trong quá trình điều tra tòa nhà số bốn, Vương Mạn Tư gặp Tiểu Vũ sư huynh, hai người ngay từ đầu cũng đấu một trận, về sau Vương Mạn Tư thích hắn, Tiểu Vũ sư huynh vì ổn định cô ta, giả ý yêu đương với cô ta, hai người ước định không bao giờ quản việc khác nữa, làm một đôi tình lữ khác loại.

    Vương Mạn Tư tin Tiểu Vũ sư huynh. Nhưng Tiểu Vũ sư huynh chưa từng từ bỏ điều mình thủ vững, hắn vừa dỗ Vương Mạn Tư, vừa âm thầm vận hành thao tác, tìm tới tôi, còn có Chu Thanh Thanh, Lý Hiểu, hơn nữa Ngô Tang, hắn truyền thụ cho chúng tôi một bộ trận pháp, chúng tôi lén diễn tập.

    Sau đó Tiểu Vũ sư huynh bởi vì là chủ tịch hội học sinh, có một số đặc quyền, hắn cầm chìa khóa tiểu lễ đường trong tòa nhà số năm, ở bên trong bố trí các loại pháp khí, tổng cộng bảy món, góp lại chính là ‘Thiên Công Tru Tà Trận’, mỗi một món pháp khí đều tế luyện bốn mươi chín ngày. Dùng một năm thời gian, tế luyện ra bảy món.

    Mấy người đều là pháp sư, hẳn cũng biết, một cái trận pháp dùng một năm thời gian chuẩn bị, rốt cuộc cường đại bao nhiêu. Về phần bốn người chúng ta, cũng là đều có tác dụng, chúng ta sớm định ra ở sau khi trận pháp kích hoạt, miêu mệnh nữ dùng thông linh thuật khóa Vương Mạn Tư, mấy người chúng ta đều tự dựa theo quá trình diễn luyện, lần lượt kích hoạt bảy món pháp khí, tru sát Vương Mạn Tư...

    Các cô cậu có thể sẽ kỳ quái, vì sao chúng tôi cẩn thận như thế, bày mưu nghĩ kế cả một năm, trên thực tế, đây là Tiểu Vũ sư huynh trầm ổn, hắn cần là vạn vô nhất thất, bởi vì nơi này là vườn trường, một khi giết địch bất thành, chọc Vương Mạn Tư bạo tẩu, chung quanh đều là học sinh, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

    Hơn nữa Vương Mạn Tư không phải phi cương bình thường, thân phận cô ta... Nói ra các cô cậu nhất định sẽ chấn động, cô ta là một trong bốn đại linh tôn của thi tộc Thanh Minh Giới, lời đồn là em gái Nữ Bạt.”

    “Cái gì, em gái Nữ Bạt!” Diệp Thiếu Dương kêu lên.

    Lý Đồng hiển nhiên biết đã sớm một điểm này, hướng hắn cười lạnh: “Đã sớm nói vụ này không phải các ngươi có thể xử lý, hiện tại rời khỏi còn kịp.”

    Diệp Thiếu Dương xem cô ta là con ngốc, trực tiếp không để ý, hỏi Lý Tố Chân: “Tiền bối, ngài xác định chứ, sao tôi không biết Nữ Bạt còn có em gái?”

    “Tôi cũng không biết, nhưng đây là điều Tiểu Vũ sư huynh nói, là Vương Mạn Tư tự mình nói cho hắn, nếu không phải như thế, lấy pháp lực của hắn, cần gì phải ủy khuất cầu toàn ở bên cô ta, lại bố trí lâu như vậy?”

    Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ngây dại, đột nhiên nghĩ đến, nếu Vương Mạn Tư thật là em gái của Nữ Bạt, vậy trước mắt Nữ Bạt đã thoát ly phong ấn, sẽ không là cô ta thả ra Vương Mạn Tư hay gần gần như thế chứ?

    Mặc kệ thế nào, Diệp Thiếu Dương đều cảm giác được chuyện này phức tạp.

    Từng cho rằng chỉ là một tà vật bình thường, nếu có thể tìm ra, mình có thể dễ dàng chém giết, hiện tại xem ra... Mình vẫn nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi.

    Lý Tố Chân nói tiếp: “Chúng tôi lúc ấy đã làm sẵn chuẩn bị hy sinh, ở sau khi sắp xếp tất cả, chọn một ngày hoàng đạo làm phép, mấy người chúng tôi ở tiểu lễ đường mai phục sẵn, Tiểu Vũ sư huynh đem Vương Mạn Tư hẹn ra, sau đó... Chúng tôi cùng nhau phát động trận pháp.

    Làm chúng tôi không ngờ là, chúng tôi vẫn đã xem nhẹ thực lực của Vương Mạn Tư, cô ta ở sau khi biết được tất cả cái này đều là Tiểu Vũ sư huynh bố cục, lâm vào điên cuồng, thực lực tăng vọt, mấy người chúng tôi, lại thêm trận pháp bố trí một năm, cũng chỉ cầm cự được cô ta.

    Vốn, một trận chiến đó chúng tôi là có thể thắng, nhưng mà ở thời điểm giằng co, Tang Tang nghe được Vương Mạn Tư hướng mình lên án, có chút do dự, tâm niệm mềm nhũn, chỉ là chuyện trong nháy mắt, kết quả bị Vương Mạn Tư chui vào chỗ trống, lấy chỗ hắn làm cửa đột phá, thi triển hồng hoang chi lực của thi tộc, phá trận pháp...

    Chu Thanh Thanh và Lý Hiểu chết thảm tại chỗ, thời khắc mấu chốt, Tiểu Vũ sư huynh mang theo tôi cùng Tang Tang cùng nhau kết thành Sinh Tử Ấn, giữ được một cái mạng, trốn ra, ra khỏi trường học, chúng tôi liền hôn mê, chờ thời điểm tôi tỉnh lại, tôi phát hiện tôi đã mất đi pháp lực, Tang Tang cũng vậy.

    Tiểu Vũ sư huynh ngay tại bên cạnh chúng tôi, hắn nói cho chúng tôi biết, hắn đã dùng tà thuật nào đó, hấp thụ pháp lực trên người hai chúng tôi, muốn tiếp tục đi trường học tìm được Vương Mạn Tư, liều một ván cuối cùng.

    Bởi vì bản thân Vương Mạn Tư lúc ấy cũng bị thương nặng, bản tôn hầu như chia năm xẻ bảy, cho nên Tiểu Vũ sư huynh cảm thấy còn có sức chiến một trận.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)