HOT  Huyền Huyễn  Linh Dị Ma Lâm Thiên Hạ - 1295 - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 8: Ma Nhân Khiêu
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Người mù Bắc bố trí nhiệm vụ rõ ràng cho từng người, điểm này rất hợp với hình tượng của hắn, từ xưa tới nay, vốn rất nhiều bặc sư cùng quân sư đều có hình tượng người mù.

    Chỉ có điều cái nghề quân sư này có lực cạnh tranh khá lớn, vị trí lại ít, cho nên đa số người mù đi xem bói.

    Những điểm này, A Thu cũng không viết trong truyện, theo suy nghĩ của nàng, đây là hình tượng tư thiết công đường, chính nghĩa hóa thân ác ma.

    Chỉ có điều, người không phải hình ảnh trên giấy, không thể chỉ có hai mặt chính phản, cho nên ở thế giới này, sau khi đám người thoát khỏi trói buộc trên trang giấy, tính cách cũng trở nên sống động hơn nhiều.

    Sau đó, đám người bắt đầu bắt tay vào làm việc.

    Phong Tứ Nương dặn dò mấy tên sai vặt ra ngoài loan tin.

    Tiết Tam ngồi bên miệng giếng, mài đao.,

    Có điều thứ hắn mài là chủy thủ cùng kìm nhỏ, đại khái là đồ dành cho việc trộm cướp.

    Trịnh Phàm có chút ngạc nhiên bước tới:

    - Kiếm của ngươi đâu?

    Trịnh Phàm nhớ trong truyện, sau lưng Tiết Tam có một thanh Đại kiếm, có lẽ Tần Tư Vũ rất thích kiểu hình ảnh tương phản nên mới để vậy.

    Tiết Tam vừa mài đao, vừa nhìn Trịnh Phàm cười:

    - Chủ thượng, không có.

    - Không còn?

    - Lúc tới thế giới này, trừ bỏ quần áo trên người, mọi người không có bất cứ thứ gì khác.

    Trịnh Phàm gật đầu, hóa ra là vậy.

    Ngay sau đó, lòng hắn lại thầm có chút tiếc hận, đồ của đám người này trong truyện, đặt vào trong thực tế, hẳn cũng có thể tính là thần binh lợi khí đi.

    - Chủ thượng vào trong nghỉ ngơi, uống trà uống rượu, chờ sau đêm nay, chúng ta hẳn có thể bẩm báo lại tình hình thế giới này cho chủ thượng.

    - Khổ cực các ngươi rồi.

    Trịnh Phàm cũng không ra tiền thính, thành thật mà nói, hắn có chút sợ đối mặt với thứ chưa biết kia, ngồi trong tiền thính, chờ tới chiều, khách khứa sẽ tới, nhìn đám khách nhân mặt trang phục cổ đại, cảm giác này, khiến hắn cảm thấy khó thở.

    Nhưng hắn cũng không kiềm chế được, muốn khám phá thứ mà hắn chưa biết này.

    Có thể, còn không quen, như một người bình thường đi xem phim kinh dị vậy, vừa đau vừa sướng.

    Trịnh Phàm trở lại trong phòng, nằm trên giường, mọi người ở ngoài bận rộn chuẩn bị, Trịnh Phàm ngủ qua một buổi trưa.

    Giấc ngủ này, ngủ lâu hơn hắn dự định không ít, lúc tỉnh lại, bên ngoài đã tối.

    - Ngủ không ít!

    Trịnh Phàm bất đắc dĩ tự giễu một tiếng.

    Kỳ thực, hắn cũng muốn giúp đám Phong Tứ Nương một chút, chứ không lúc nào cũng bị bọn họ gọi “Chủ thượng”, lại không làm được gì cũng ngại.

    Nhưng Trịnh Phàm cũng hiểu rõ, hắn cũng không giúp được gì, nếu cứ cố giúp đỡ, có khi lại thành phá hoại.

    Có lẽ, hắn cần thành thực ngủ trong phòng, để bọn hắn cung phụng như linh vật, như vậy có khi bọn hắn lại càng vui vẻ hơn.

    Ra khỏi phòng, vừa bước vào sân đã nhìn thấy A Minh.

    A Minh đang đứng dưới bóng râm cửa hầm rượu, trong tay cầm một cây giũa nhỏ, có vẻ như đang sửa móng tay.

    Nhận thấy Trịnh Phàm bước tới, A Minh ngẩng đầu nhìn lên, nói:

    - Chủ thượng, chiều nay Phiền Lực đã theo thương đội Man tộc đi hoang mạc, Tiết Tam cũng đi làm việc rồi, người mù đi tìm vị phu nhân của giáo úy tuần thành, hiện còn chưa trở lại.

    A Minh vừa nòi, vừa tiếp tục sửa móng.

    - Ừm.

    Trịnh Phàm gật một tiếng, hơi do dự:

    - Ta có thể giúp gì không?

    A Minh hơi chút sửng sốt, ánh mắt hiện vẻ sâu xa, nói:

    - Kỳ thực, chủ thượng ở đây, đã là sự trợ giúp lớn nhất với chúng ta rồi.

    Trịnh Phàm có chút không có gì để nói, hắn hiểu ý A Minh, là hắn không làm phiền thêm, đã là giúp đỡ lớn nhất.

    Ai biết, A Minh tiếp tục nói:

    - Bên đấu giá, đã xong rồi, có điều có chút phiền phức.

    - Phiền gì?

    - Người trả giá, ra hơi nhiều tiền.

    - Cho nên…

    Trịnh Phàm chưa từng hoài nghi mị lực của Phong Tứ Nương, khẩu vị của nam nhân mỗi người mỗi khác, có người thích nhỏ nhắn xinh xắn, có người thích đầy đặt mỡ màng…

    Nhưng Phong Tứ Nương, là hình tượng nữ nhân thành thục mà Tần Tư Dao tưởng tượng ra, một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng, tuyệt đối có sức hấp dẫn không gì sánh nổi.

    Một phương pháp rất hay để biết một người đàn ông có háo sắc hay không, đó chính là đặt tay lên ngực hắn, nếu thấy tim còn đập, chứng minh hắn háo sắc.

    - Người kia còn có một tên tùy tùng, nói là tùy tùng, nhưng thực tế hẳn là bảo tiêu.

    Tên công tử ca này mới tới Hổ Đầu thành, vừa tới hắn liền tới hắn liền vào một khách sạn gọi hai cô nương, nhưng sau khi hắn ra, hai người kia một trực tiếp đoạn khí, một không trị được cũng đã bỏ mình. Hắn có bồi thường cho khách sạn kia, khách sạn kia cũng không gây chuyện.

    Dựa theo sắp xếp trước đó, lần này Phong Tứ Nương mở cửa đón khách, muốn câu một con cá lớn, mục đích chính là từ trong miệng con cá này hỏi thông tin về thế giới. Sau đó, để đảm bảo không có sai sót, sẽ để Lương Trình hoặc A Minh mặc đồ của con cá lớn kia, lấy tư thái “Xong việc” nghênh ngang rời khách sạn, rửa sạch hiềm nghi cho khách sạn.

    Vốn dĩ, chỉ cần xuất thủ với con cá kia, hơn nữa nam nhân mà, trong lúc giao hoan, thường không có tính cảnh giác nhất.

    Nhưng giờ bỗng nhiên có thêm một tên hộ vệ, như vậy sẽ có thể không ít biến số, lại thêm cái giá mà người này đưa ra còn thuộc dạng nghiền ép toàn trường, chứng tỏ hắn vừa có tiền vừa có thân phận, thực lực tên hộ vệ kia, cũng sẽ không kém đi đâu.

    Muốn gài người ta, không cẩn thận lại ném bản thân ở lại.

    - Hay là, hạ độc?

    Trịnh Phàm đề nghị.

    - Ta đã quan sát qua, tên hộ vệ kia một mực theo tên chủ nhân của hắn, không ăn không uống.

    Loại hộ vệ này thường sẽ đảm bảo bản thân luôn tỉnh táo, cho nên sẽ không dễ đối phó.

    Đặc biệt là đám Ma vương dưới tay Trịnh Phàm, giờ vẫn là người bình thường.

    - Như vậy không được, bỏ qua đi.

    Trịnh Phàm không muốn để bọn hắn có tổn thất.

    A Minh nở nụ cười, hàm răng rất trắng, lắc đầu một cái, nói:

    - Hộ vệ càng lợi hại, chứng minh thứ người kia biết sẽ càng nhiều, chúng ta càng thu được nhiều tin tức, huống chi, Tứ Nương đã thu tiền của người ta, nhưng cũng không thể để Tứ Nương thực sự ngủ với hắn.

    - Cũng đúng.

    - Chủ thương, nếu ngươi muốn giúp chúng ta, vậy có thể giúp ta cầm vò rượu này ra tiền thính, tính thời gian thì cũng tới lúc rồi.

    - Há, được.

    Ánh mắt Trịnh Phàm nhìn xuống đấy, thấy vò rượu nhỏ liền cúi người ôm đi.

    - Nặng thật…

    - Trong đó là tàn hương.

    - Thứ này, dùng để đánh lén?

    - Hừm, chủ thượng xem thời cơ, đập tên hộ vệ kia là được, còn lại cứ giao cho ta cùng Lương Trình.

    - Được được.

    Trịnh Phàm gật đầu.

    - Chủ thượng đi trước, Lương Trình đã chờ ở thanh gác tiền thính rồi.

    - Còn ngươi?

    A Minh chỉ sang phía nam sân, nơi đó có một cái thang, trực tiếp bắc tới tầng hai tiền thính.

    - Từ thang đó đi vào phòng Tứ Nương, giúp Tứ Nương khống chế con cá lớn kia, tên hộ vệ kia ở ngoài phòng, chờ mọi người ở ngoài động thủ, ta lại từ trong đánh lén hắn.

    - Được.

    Tuy rằng trong tác phẩm của hắn, Trịnh Phàm từng “Giết người vô số” “Tràn đầy huyết tinh” “Tội ác ngập trời”, nhưng nói thật, hắn chỉ là anh hùng bút, chỉ là hơn anh hùng bút bình thường một chút trí tưởng tượng.

    Tính ra, ngay cả một con gà hắn còn chưa từng giết, còn giết người… ách, cái này thực sự từng giết qua, hắn giết chính hắn.

    Trịnh Phàm cầm vò rượu ra tiền thính, Lương Trình đang đứng trước thang chờ, thấy Trịnh Phàm ôm vò rượu đi tới, Lương Trình có chút bất ngờ, trong bất ngờ còn có chút phẫn nộ.

    - Là A Minh nói chủ thượng tới?

    - Là ta yêu cầu tới.

    Trịnh Phàm đáp.

    Lương Trình cau mày, có thể thấy hắn tương đối không hài lòng.

    Trịnh Phàm có chút bất an, chỉ có thể tiếp tục:

    - Ta sẽ nghe lời ngươi, đập vò tàn tương sau đó liền chạy.

    Hắn cảm thấy Lương Trình nghĩ hắn cực vô dụng, chỉ có thể làm vướng bận, cho nên có chút không hài lòng.

    Nhưng lời Lương Trình tiếp đó lại khiến Trịnh Phàm kinh ngạc:

    - An nguy của chủ thượng, không thể sai sót.

    Là, quan tâm hắn sao?

    - Ta đập sau đó liền chạy, sẽ không sao, hơn nữa, không phải còn có các ngươi sao.

    Như thấy Trịnh Phàm rất kiên trì, Lương Trình bất đắc dĩ gật gù, biểu thị đồng ý một cách bất đắc dĩ.

    Lập tức, hắn xoay người lên lầu.

    Trịnh Phàm ôm vò rượu đi theo, kỳ thực, hắn thấy việc lần này có chút cấp tiến.

    Phiền Lực theo thương đội đi hoang mạc, mở mang tầm nhìn. Tiết Tam đi phủ thành chủ trộm công văn giấy tờ, người mù Bắc đi câu dẫn lão bà của tướng lĩnh, mấy chuyện kỳ thực thực cũng đã đủ?

    Nhưng bên này lại muốn diệt khẩu để thu được tình báo, thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại?

    Có điều, Trịnh Phàm cũng có chút hiểu, đám gia hỏa này vốn trời sinh giết người không chớp mắt, thậm chí lấy giết chóc hành hạ người khác làm vui, việc của bọn hắn làm, nhiều lúc chỉ cần chú trọng kết quả, mà không quá để ý thủ đoạn và quá trình.

    Người bình thường cảm thấy đủ lực thì làm, người điên lại cứ làm rồi hắng tính!

    Mà hiện tại, đã bắt đầu hành động, tiễn đã lên dây, không còn thời gian để nghĩ tới đường lùi, Phong Tứ Nương đã đón người ta vào khuê phòng, cũng không thể thực sự để Phong Tứ Nương ngủ với người kia a?



    Trong sân.

    Sau khi Trịnh Phàm bước vào tiền thính.

    A Minh vẫn đứng trước cửa hầm rượu.

    Trong tay cầm cây giũa nhỏ, nhưng không phải là sửa móng tay như Trịnh Phàm nghĩ, mà là…

    Đâm mũi nhọn vào trong lòng bàn tay.

    “Phốc!”

    “Phốc!”

    “Phốc!”

    Từng vết máu trào ra, tiếp đó lại lập tức khép lại.

    Cuối cùng, A Minh dừng hành động tự ngược bản thân, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía mặt trăng không quá sáng.

    Nở nụ cười.
     
    tempking1970 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Lương Trình đi trước, Trịnh Phàm theo sau, phòng trên tầng hai không ít, đại thể đều là phòng “Làm việc” của các “Bà thím” dưới tay Phong Tứ Nương.

    Trên cửa mỗi phòng đều treo một cái túi nhỏ theo tục lệ địa phương.

    Phòng Tứ Nương ở trong cùng, kỳ thực, phòng Tứ Nương là ở hậu viện, nàng chưa bao giờ tiếp khác, lần này muốn hành động, nên nàng chọn gian phòng phía góc này.

    Phòng bị ngăn thành hai phần, một nội một ngoại.

    Lúc Lương Trình đẩy cửa vào, Trịnh Phàm đã nhìn thấy tay hộ vệ ôm kiếm ngồi trước cửa.

    Tên hộ vệ này không có gì đặc biệt, chỉ có điều sống lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm hờ.

    Phải biết, chủ nhân của hắn đang ở trong “Điên loan đảo phượng”, hắn còn có thể tiếp tục nghiêm khắc với bản thân, đủ để thấy đánh giá của A Minh với hắn tuyệt không sai.

    Lương Trình cùng Trịnh Phàm đi vào, hộ vệ lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn sang.

    - Có chuyện gì?

    Hộ vệ lên tiếng.

    - Theo dặn dò của chưởng quỹ, chúng ta mang rượu tới, rượu của khách sạn chúng ta chính là rượu ngon nổi tiếng Hổ Đầu thành, cho nên…

    - Ta không uống.

    Hộ vệ trực tiếp từ chối.

    Lương Trình từng thấy vô số cảnh tượng hoành tráng, loại Ma vương như hắn, dù có biến thành người bình thường thì sự can đảm của hắn cũng không phải người thường có thể sánh bằng.

    Cho nên, tên hộ vệ này trực tiếp từ chối, Lương Trình bình tĩnh đưa tay chỉ vào cửa buồng:

    - Khách nhân, ngài hiểu nhầm rồi, đây là rượu tình chưởng quỹ dặn ta mang vào cho nàng cùng khách quý, không phải cho ngài uống.

    Hộ vệ nghe vậy, hơi chút sửng sốt.

    Hiển nhiên, hắn không uống rượu, nhưng nếu chủ nhân bên trong cần…

    Thành thực mà nói, đối với người từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành tử sĩ như hắn, vẫn thực không hiểu chuyện này lắm.

    Đúng là chủ nhân của hắn có vẻ am hiểu vấn đề này, lúc ở nhà còn đỡ, ra khỏi cửa một cái, triệt để bỏ trói buộc, mới đi mấy nơi, mà đã có không ít cô nương bị hắn chơi chết.

    Trịnh Phàm vẫn đứng sau lưng Lương Trình, hắn đang tìm cơ hội, từ lúc mở cửa, hắn đã cảm nhận được một cỗ khí cơ tập trung thẳng vào hắn.

    Nhưng lúc này, luồng khí cơ kia lại đột nhiên biến mất.

    Hiển nhiên, tên hộ vệ này đang phân tâm!

    Trịnh Phàm không chút do dự, tuy hắn không có kinh nghiệm thực tế, Lương Trình cũng không có ám hiệu phát động gì, nhưng hắn thấy, đây là một cơ hội!

    - A!

    Trịnh Phàm gầm nhẹ, vò rượu trong tay trực tiếp đập tới!



    - Ta đẹp không?

    - Đẹp, đẹp, quá đẹp, trước giờ bổn công tử chưa từng gặp người đẹp như nàng, đây là gì?

    - Cái này là tất chân, thích không?

    - Thích, thích chết mất.

    - Nô gia còn có rất nhiều đây, màu sắc đa dạng, đêm dài đằng đẵng, nô gia thay từng cái cho công tử ngắm, công tử chọn một cái thích nhất, nô gia sẽ mặc nó hầu hạ công tử.

    Hổ Đầu thành chỉ là một thành trấn nơi biên thùy, tiếp giáp honag mạc, điều kiện đương nhiên không thể tốt được, loại tình trạng này, xuất hiện ở mọi mặt đời sống ở đây.

    Ví như đám “Thím” dưới tay Phong Tứ Nương, đủ để ứng phó khách nhân ở Hổ Đầu thành hoặc là đám đã lâu không đụng tới phụ nữ, chứ nếu đặt ở ngoài, có cho cũng không có người động.

    Cũng bất đắc dĩ, dù sao nơi này nhỏ, nào có thể có cái gì tốt.

    Tuy rằng không biết ôn nhu nội địa Yến quốc thế nào, nhưng trong truyện, Phong Tứ Nương mở thanh lâu ở bất cứ đâu, các cô nương trước khi hành sự đều nghịch chút phong tình, lộ ra đôi tất chân hiện đại, cũng đủ để hớp hồn tên công tử ca địa vị không thấp này.

    - Cái này thế nào?

    - Đẹp.

    - Còn cái này?

    - Cũng đẹp.

    - Vậy cái này?

    - Đẹp, cực kỳ đẹp.

    Tứ Nương đổi từng cái một, thay xong liền treo trên cổ tên công tử ca, công tử ca này ngửi mùi cũng cảm thấy mê say.

    Đúng lúc này…

    Tứ Nương đột nhiên xiết tay, tất chân treo trên cổ công tử ca lập tức hóa thành bó sợi ghì chặt cổ hắn.

    - Ách ách…

    Tứ Nương ghì hết sức, tên công tử ca giãy dụa kịch liệt.

    Một bóng người từ cửa sổ lao vào, thấy cảnh phát sinh trong phòng, không những không chút bất ngờ, mà còn thấy có chút thú vị.

    Nhưng nhìn thấy Phong Tứ Nương có chút cố sức, A Minh khẽ cau mày, có chút nghi hoặc.

    Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ, A Minh lập tức tiến lên, thuận tay cầm một cây trâm trên bàn trang điểm.

    Chờ tới lúc đi tới sau tên công tử ca, một châm đâm xuống.

    “Phốc!”

    Thân thể tên công tử ca khẽ co giật, lập tức ngất đi.

    Phong Tứ Nương buông tay, ngồi bên giường há miệng thở dốc, mồ hôi đã thấm đẫm bộ đồ mỏng trên người.

    - Hắn, sẽ không chết luôn chứ?

    A Minh lắc đầu:

    - Ta có chừng mực.

    - Ầm!

    Bên ngoài truyền tới tiếng vò rượu vỡ nát.



    Vò rượu bị Trịnh Phàm đập xuống, tình huống tốt nhất là trực tiếp đánh ngã tên hộ vệ.

    Nhưng hiển nhiên, tình huống cũng không phát triển theo hướng tốt nhất.

    Vừa rồi là tên hộ vệ mất cảnh giác, nhưng tốc độ phản ứng của hắn lại rất kinh người.

    “Vù!”

    Kiếm trong ngực lập tức đánh ra, đánh nát vò rượu.

    “Ầm!”

    Vò rượu vỡ vụn, nhưng tàn hương bên trong đã phát huy công dụng, mù mịt bắn về phía hắn.

    Tên hộ vệ này cũng không nghĩ tới, lại bị người ta tính kế như vậy, hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt bị tàn hương che phủ, vừa nhắm mắt lại, liền lộ vẻ thống khổ.

    Lương Trình không chút do dự, hai tay duỗi xuống một cái, hai cái chùy sắt đã nắm chắc trong tay, thân hình bổ nhào về phía trước, cầm chùy sắt đập tới tên hộ vệ.

    “Ầm!”

    Nhưng thực lực tên hộ vệ này thực sự không tệ, sau khi bị tập kích, dù là ánh mắt không thể nhìn rõ được, nhưng linh giác vẫn vô cùng nhạy cảm.

    Trường kiếm vung lên, hai cái chùy sắt trong tay Lương Trình không thể đập trúng thân thể đối phương, lại còn bị trường kiếm của đối phương đón đỡ.

    Ánh mắt Lương Trình ngưng lại, hai tay kéo một cái, lại lần nữa đập tới.

    Trường kiếm trong tay tên hộ vệ cũng thuận thế biến hóa, quét ngang một đường, trừ phi Lương Trình là tử sĩ, nếu không tuyệt đối sẽ lui bước.

    Lương Trình không phải tử sĩ, nhưng hắn không chút lùi lại.

    “Phốc!”

    Kiếm quét qua bụng Lương Trình, nhưng hai chùy trong tay Lương Trình cũng thành công đập vào bả vai đối phương.

    Tên hộ vệ kinh ngạc, sự liều mạng của đối phương cùng với sự đau đớn của bản thân khiến hắn có chút bối rối, hơn nữa hắn cảm thấy đối phương mặc một bộ nội giáp thực sự chất lượng, bởi mũi kiếm của hắn có thể cảm nhận được một lực cản rõ ràng.

    Hắn đương nhiên không nghĩ tới, kẻ đang đánh với hắn, lại là người ngày ngày dùng ngực đập đá lớn, hơn nữa tuy không có năng lực đặc biệt, nhưng dù sao cũng là một Cương thi!

    Chỉ có điều, trong lúc Lương Trình cảm thấy sắp đắc thủ, trên người tên hộ vệ đột nhiên xuất hiện một đạo lam quang yếu ớt.

    Trịnh Phàm đập vò rượu đựng tàn hương, lập tức đứng ở bên, không phải hắn không muốn chạy như kế hoạch, mà là từ lúc đập vò tàn hương tới giờ, mới được hai ba hơi thở, hắn còn chưa kịp chạy.

    Cho nên, Trịnh Phàm nhìn thấy lam quang yết ớt trên người tên hộ vệ.

    Thứ này là… nội lực? Đấu khí hay là thứ gì khác?

    Tuy rằng không rõ đây chính xác là thứ gì, nhưng kết hợp với đầu tọa kỵ kỳ lạ lúc trước, hắn có thể xác định một việc, thế giới này tuyệt không phải thế giới cổ đại bình thường.

    Lương Trình đang giao thủ với tên hộ vệ lập tức cảm nhận được, bởi lam quang vừa lóe lên, Lương Trình liền cảm thấy lực lượng của đối phương gia tăng gấp đôi, không chỉ trực tiếp dùng thân kiếm đỡ chùy sắt của hắn, mà còn giơ chân đạp trúng hắn.

    “Ầm!”

    Trịnh Phàm trơ mắt nhìn Lương Trình bị tên hộ vệ đạp bay, đập nát ván cửa.

    Trong lúc này, tâm Trịnh Phàm hắn như rơi xuống đáy vực, lần này, đúng là bắt được con cá lớn rồi, nhưng con cá này là cá mập, có thể ăn người.

    Có điều, tên hộ vệ này cũng không quay người sang giết Trịnh Phàm, mà đi vào buồng trong.

    Trong mắt hắn, chủ nhân mới là quan trọng nhất.

    “Kẹt kẹt!”

    Tên hộ vệ vừa bước tới trước cửa buồng trong, cánh cửa đã tự mở ra.

    A Minh trực tiếp chặn giữa cửa, trong tay còn cầm cây trâm ngọc.

    Tên hộ vệ khẽ quát một tiếng, lam quang lần nữa hiện lên, chỉ có điều, lần này yếu hơn lần trước không ít.

    Dù mắt hắn bị tàn hương vấy đục, không thể trợn mắt nhìn rõ, nhưng kiếm của hắn vẫn vô cùng sắc bén.

    - Cẩn thận!

    Trịnh Phàm chỉ có thể hô một tiếng.

    Hắn không phải Đoàn Dự, sau khi đập nát vò rượu, chuyện ở đây biến hóa quá nhanh, hắn cũng không thể can thiệp.

    Dường như A Minh có chút ngây người, không dự liệu được vừa mở cửa đã thấy người ta lao tới.

    Cho nên, A Minh chưa kịp né tránh, chí ít, Trịnh Phàm thấy như vậy.

    - Phốc!

    Kiếm trong tay tên hộ vệ đâm vào bụng A Minh, lực lượng trong kiếm đâm thủng thân thể A Minh, ghim hắn lên ván cửa.

    Thân thể A Minh nhẹ nhàng run rẩy, đầu ngửa ra, tóc xõa xuống.

    - Các ngươi, đến cùng là do nhà nào phái tới, nói!

    Rõ ràng chỉ cùng chủ nhân ra ngoài chơi gái, thế mà lại bị đánh lén!

    A Minh chậm rãi gật đầu xuóng, thân thể vẫn đang run rẩy, thế nhưng, trên mặt lại nở nụ cười điên cuồng.

    Cảm giác này, trở về, trở về rồi sao!!!

    - Ha ha ha…

    Cổ họng A Minh phát ra tiếng cười lớn.

    - Tử sĩ?

    Tên hộ vệ hơi nghi hoặc, đám người đánh lén hắn lại là là tử sĩ?

    Đáng chết, sao cái kỹ viện này lại có nhiều tử sĩ tới vậy?

    Tên lúc trước bị hắn đâm trúng, vẫn liều mạng công kích hắn, mà hiện tại, tên này bị hắn ghim lên cửa cũng vậy!

    Đến cùng là ai, là nhà nào, lại có thể bố trí nhiều tử sĩ ở đây ám sát chủ nhân hắn như vậy?

    A Minh cười một tiếng, khiến tên hộ vệ nổi nóng, tay nắm chặt đầu kiếm, quấy một vòng trong cơ thể A Minh.

    Thân thể A Minh càng thêm run rẩy.

    Ánh mắt tên hộ vệ không thể nhìn rõ, cho rằng đối thủ đang chịu thống khổ kịch kiệt, nhưng Trịnh Phàm đứng bên lại thấy rõ, tâm tình vui sướng trên mặt A Minh ngày càng nồng đậm!

    Sau một khắc, A Minh há miêg, hai cái răng nanh xuất hiện.

    Sau đó… cắn phập vào cổ tên hộ vệ!

    - A a a a a a!!!!
     
    tempking1970 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)