HOT  Huyền Huyễn  Linh Dị Ma Lâm Thiên Hạ - 1295 - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: Ta Mù A
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Lời A Minh nói, khiến nội tâm Trịnh Phàm yên tĩnh lại.

    Hắn là người từng trải qua sự dằn vặt của “Bệnh nan y”, lại si mê với việc sáng tác những tác phẩm khủng bố vặn vẹo, có thể nói là tinh thần thất thường.

    Thế giới xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, lại bởi một câu “Ngươi không vứt bỏ chúng ta, chúng ta cũng không vứ bỏ người” mà trở nên không còn đáng kể nữa.

    Trịnh Phàm ngồi góc tiền thính, nghe Tiết Tam kể những câu chuyện ngắn trên sân khấu cùng với tiếng khách nhân bên dưới cười to.

    Trên tầng hai, mấy cô nương chào hỏi khách khứa, điều kiện Hổ Đầu thành không có gì đặc biệt, nhu cầu bình thường, dịch vụ cũng bình thường, nhưng Phong Tứ Nương biết làm thế nào để dùng cái có hạn, thu được giá trị càng to lớn hơn.

    Từng vị khách cười hả hả đi tới, không bao lâu lại có chút ngượng ngùng đi ra, tốc độ như thịt lợn chạy trên dây truyền sản xuất.

    “Đùng!”

    Đóng đấu kiểm dịch một cái một cái, lại đổi sang miếng tiếp theo.

    Mặt khác, rượu của A Minh cũng rất ngon.

    Uống vào quên ưu sầu, bỏ hoảng loạn, rời hiện thực, tách khỏi quá khứ…

    Trịnh Phàm, say rồi…

    Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng.

    Trịnh Phàm từ trên giường ngồi dậy, Lan nha đầu nghe động liền đẩy cửa ra, bưng chậu nước cùng bàn chải đánh răng tới.

    Đương nhiên là không có kem đánh răng, mà bàn chải cũng cực thô ráp, nhưng có mà dùng đã là rất tốt rồi, vẩy lên chút muối, cọ cọ hàm răm, lại rửa mặt, sau đó, Trịnh Phàm lần nữa tới tiền thính.

    Buổi sáng không có hoạt động kinh doanh, ngoại trừ đám người làm quét tước, phần lớn những người còn lại đều lười biếng nằm ngồi khắp nơi.

    Bữa sáng là mì vằn thắng, hương vị không tệ.

    Sau khi ăn xong, Trịnh Phàm liền ra trước cửa khách sạn.

    Đừng cười, từ khi tỉnh lại tới nay đã hơn một ngày, đây là lần đầu hắn rời khỏi cửa, tuy chỉ bước ra một bước nhỏ, nhưng cảm giác bất an mới bị hương rượu đè xuống hôm qua, nay đã lần nữa nhảy lên.

    Trên đường có không ít người, cũng bởi đây là thành thị biên cảnh, cho nên thành phần giao tạp, thậm chí Trịnh Phàm còn nhìn thấy mấy kẻ có quần áo khá tương tự với hắn, hẳn là tín đồ Bái Hỏa giáo.

    “Keng!”

    Trước cửa khách sạn, bày một sạp đoán mệnh, người mù Bắc gõ lục lạc, đồng thời hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

    - Chủ thượng, chào buổi sáng.

    - Chào buổi sáng.

    Trịnh Phàm ngồi xuống trước bậc thang.

    Người mù Bắc cũng không có ý định đứng dậy nhường ghế cho Trịnh Phàm, tiếp tục an ổn ngồi đó.

    Ánh mặt trời ôn hòa ấm áp chiếu lên người, trên mặt lộ thần sắc hưởng thụ.

    Thực sự khó thể tưởng tượng được, một ma đầu giết người làm vui, lại có thần sắc ôn hòa như thế.

    Trịnh Phàm mím mím môi, hắn có chút muốn hút thuốc.

    - Có thuốc lào.

    Người mù Bắc đột nhiên mở miệng.

    - Ngươi có thể nhìn thấy nội tâm của ta?

    - Không, chẳng qua chỉ cảm thấy, lúc này chủ thượng hẳn đang nghĩ muốn một điếu thuốc.

    - Thuốc lào thì thôi, ta cũng không quen.

    - Chút nữa ta sẽ nói với Tứ Nương, để nàng thử tìm người làm thuốc lá.

    - Nơi này, có thể mua được thuốc lá?

    Người mù Bắc dừng một chutý, tự như biết suy nghĩ của Trịnh Phàm, mở miệng giới thiệu:

    - Tòa thành chúng ta đang ở, gọi là Hổ Đầu thành, tiếp giáp hoang mạc, nhân khẩu chỉ chừng hai ba vạn người, nhưng bởi nơi này là vị trí giao tiếp với Man tộc, cho nên có rất nhiều thương đội đi lấy đây làm điểm trung chuyển, khách của khách sạn của chúng ta, cũng phần lớn là tới từ các thương đội.

    Trịnh Phàm gật gù.

    Trước đó A Minh đã nói, bởi vì hắn không tỉnh lại, cho nên bọn họ cũng không có hứng thú thăm dò thế giới này.

    Người hơi chút hiểu về thế giới này cũng chỉ có người mù Bắc vẫn luôn ngồi ở cửa khách sạn.

    - Tòa thành này, thuộc về ai?

    Trịnh Phàm tiếp tục hỏi.

    Người mù Bắc gõ nhẹ tay lên mặt bàn, nói:

    - Hổ Đầu thành, thuộc về phạm vi Yến quốc.

    - Yến quốc?

    - Có điều, hẳn không phải triều đại trong lịch sử thế giới kia, bởi phía nam Yến quốc này, có một cái Càn quốc, còn có cả những quốc gia khác nữa, chỉ có điều, thương đội của bọn hắn đi qua đây không nhiều, phần lớn vẫn là thương đội của Yến quốc và Càn quốc là chính.

    Đầu bên kia hoang mạc, là bộ lạc Man tộc, cung phụng một vương đình, nhưng kỳ thực là tự theo ý mình, chủ thượng có thể coi bọn hắn là dân tộc thảo nguyên cổ đại trong thế giới trước. Trình độ văn minh lạc hậu hơn đồng bằng, chính vì vậy bọn hắn cần tiến hành các giao dịch, mua bán vật tư cần thiết.

    - Nói cách khác, vị trí hiện tại của chúng ta, là trên đường biên giới?

    - Hừm, gần như vậy.

    - Như vậy, thế giới này, là một thế giới bình thường sao?

    - Thế giới bình thường?

    Hiển nhiên, Bắc tạm thời không hiểu ý Trịnh Phàm đang nói.

    - Ý ta là, người ở đây, đều là người bình thường sao, không có ma pháp, đấu khí, tu sĩ…

    Nếu như vậy, dù bảy tên Ma vương dưới tay hắn đều sẽ không thể khôi phục được thực lực chân chính, chí ít muốn sinh sống cũng không vấn đề gì.

    Người mù Bắc gật gù, nói:

    - Là thế giới bình thường, trong nửa năm qua, ta chưa từng gặp người nào đặc biệt.

    - Vậy thì tốt.

    Nếu mọi người cùng có một vạch xuất phát, chí ít hắn có thể cảm thấy an toàn.

    Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên dồn dập truyền tới, một đội kỵ sĩ thúc ngựa vọt tới.

    Hổ Đầu thành này tuy nhỏ, nhưng người dám phi ngựa trong thành, hiển nhiên phải có chỗ dựa lớn.

    Chờ đám kỵ binh chỉ còn cách một đoạn, Trịnh Phàm nhìn thấy đám kỵ binh mặc giáp trụ thống nhất, trên lưng treo cờ hiệu, hẳn là một đội kỵ binh, kỵ binh của quan phương, hoặc có thể nói là, kỵ binh của Yến quốc.

    - Tránh ra, tránh ra!

    - Tránh ra, tránh ra!

    Đám kỵ binh đi trước mở đường, cầm roi da vung vẩy, người vật ven đường ngã đổ ngả nghiêng, còn có hai ngươi qua đường vì né tránh mà đụng tới chỗ người mù Bắc bày sạp.

    Cũng may Trịnh Phàm đã đỡ người mù Bắc, cho nên mới không bị đẩy ngã cùng sạp bói.

    Đúng lúc này, từ một đầu phố khác, một đám giáp sĩ xuất hiện, người trước cầm trường mâu, người sau cầm cung tiễn.

    Đám kỵ binh không thể không khống chế chiến mã dưới thân ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ phẫn nộ.

    - Phóng ngựa trong thành, trọng tội!

    Một tên tướng lĩnh trong đám giáp sĩ quát lớn.

    Hổ đầu này này tuy nhỏ, nhưng vì là thành trấn nơi biên cảnh, cho nên binh sĩ đóng giữ ở đây đều có tố chất rất khá.

    - Làm càn, Chiêu Thảo sứ đại nhân ở đây, có quân tình hỏa tốc cần thông cáo với tướng thủ hộ Hổ Đầu thành, ai dám ngăn cản!

    Giáp sĩ cản đường nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc, dù là vị đầu lĩnh dẫn đội cũng có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không lập tức lui lại.

    Vị đầu lĩnh nhắm mắt hô:

    - Có bằng chứng gì không?!

    Chỉ có điều, ngữ khí đã yếu hơn trước nhiều.

    Đám kỵ sĩ lập tức tách ra, một tên mập mạp mặc lam bào, đội mũ quan thúc ngựa tiến lên.

    Người này bụng phệ, hẳn là chỉ huy đám kỵ sĩ, tuy rằng mập, nhưng trên người vẫn tản ra một cỗ quan uy không chút che giấu.

    Trịnh Phàm hơi há miệng, có chút kinh ngạc.

    Cũng không phải bị quan uy của tên mập áp chế, dù sao người hiện đại tuy vẫn có thái độ cung kính nhất định với người làm quan, nhưng không đến nỗi quỳ rạp hô thanh thiên đại lão gia như người cổ đại.

    Điều khiến Trịnh Phàm kinh ngạc, đó chính là tọa kỵ dưới thân tên mập này.

    Ban đầu, hắn nghĩ nói là ngựa, một con ngựa cường tràng hơn đám tọa kỵ của đám người xung quanh, nhưng chờ hắn thúc ngựa tách hẳn ra, Trịnh Phàm mới nhìn thấy rõ.

    Nó không phải ngựa, đầu giống ngựa, nhưng miệng càng lớn hơn, mặt cũng dài hơn, càng xấu hơn, hơn nữa, trên đầu ngựa còn có một cái sừng.

    Đồng thời, lúc nhìn thấy tọa kỵ này phát phản xạ ánh sáng, cứ nghĩ là do nó mặc chiến giáp, nhưng khi tới gần, mới phát hiện, trên người tọa kỵ vốn là mọc vảy!

    Tên mập đưa tay chỉ tọa kỵ dưới thân, quát với giáp sĩ trước mặt.

    - Bằng chứng? Đây chính là bằng chứng của bản sứ! Được chưa?

    Đầu lĩnh trong đám giáp sĩ lập tức quỳ xuống hành lễ:

    - Tham kiến Chiêu Thảo sứ đại nhân!

    Đồng thời, hắn quát lớn đám thủ hạ sau lưng nhường đường.

    Trịnh Phàm lại vươn ngón trở tay trái, chọc chọc lên vai người mù Bắc.

    - Ngươi nhìn.

    Ngươi nhìn xem, đây là thế giới bình thường?

    - Cái gì?

    Người mù Bắc nghi ngờ hỏi.

    - Tư ngươi nhìn đi.

    Trịnh Phàm nói.

    - Ta mù a.

    Trịnh Phàm: “…”
     
    tempking1970 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 7: Tên Của Khách Sạn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Phòng ngủ hậu viện.

    Quanh bàn tròn trong phòng Trịnh Phàm, tám người ngồi thành một vòng.

    Giờ là buổi sáng, từ giờ tới lúc mở cửa đón khách còn một thời gian nữa.

    Đương nhiên, theo lý để nói, chủ thượng triệu tập mọi người tới, dù là đang làm việc, cũng phải trước tạm gác qua một bên.

    Ngay cả cái hộp đựng hòn đá đen kia, cũng được đặt lên bàn, mọi người, đều tập hợp đủ.

    - Chuyện này… đại khái là như vậy.

    Trịnh Phàm bưng chén trà trước mặt, nhấp nhẹ.

    Sau đó, phải xem ý của đám “Ma vương” này.

    Dù bọn hắn đều đã biến thành người bình thường, nhưng dù có mất sức mạnh, cũng không thể dùng tư duy bình thường để cân nhắc bọn hắn.

    Người mù Bắc hơi ngẩng đầu, như đang suy nghĩ.

    Tiết Tam ngồi xổm trên ghế, nhìn Lương Trình cùng A Minh, cũng không có ý nói chuyện.

    Phiền Lực cố ép thân thể, tận lực để người xung quanh có đủ chỗ ngồi, nhưng nhìn bộ dạng này, có vẻ cũng không phải đang suy tư.

    Tảng đá, vẫn cứ im lặng ở đó.

    Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm có chút lúng túng, vì che giấu lúng túng của bản thân, Trịnh Phàm không thể không tiếp tục nhấp vài ngụm trà.

    Sao đám này lại không nói gì chứ?

    Tối hôm qua, A Minh nói sẽ không vứt bỏ hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp, nhưng lúc này, đám A Minh lại trầm mặc, khiến Trịnh Phàm có chút như ngồi trên đống lửa.

    Kỳ thực, suy nghĩ của Trịnh Phàm rất đơn giản, người mù Bắc đã nói, đây là một thế giới bình thường, chỉ là có bối cảnh cổ đại mà thôi.

    Nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng, thứ tuyệt không thể xuất hiện ở thế giới bình thường, cho nên, hắn cảm thấy bản thân nên nói chuyện này với đám người.

    Cuối cùng, Phong Tứ Nương đánh vỡ im lặng.

    Phong Tứ Nương đứng dậy, cầm ấm trà trên bàn, châm trà cho Trịnh Phàm, lại ngồi xuống, thành khẩn nhìn Trịnh Phàm:

    - Chủ thượng.

    - Hả?

    - Chuyện ngài vừa nói, trước cứ tạm gác qua một bên, trước khi nói tới chuyện đó,chúng ta muốn hỏi chủ thượng ngài một vấn đề.

    - Vấn đề?

    - Đó chính là, trước đó là do chủ thượng ngài hôn mê, nhưng hiện tại ngài đã tỉnh, cho nên chúng ta muốn hỏi chủ thượng, tiếp tới đây, ngài muốn làm gì, muốn đi con đường thế nào?

    - Con đường nào?

    Trịnh Phàm có chút mê man, chuyện này sao lại liên quan tới việc lựa chọn con đường gì rồi?

    - Con đường thứ nhất, đó là an ổn sống ở cái thế giới này, chúng ta sẽ bảo vệ ngài, bảo vệ ngài một đời an ổn. Ngài có thể kết hôn, sinh con, chúng ta sẽ cung phụng ngài mọi thứ cần thiết. Nếu ngài chọn con đường này, như vậy vấn đề kia, căn bản không phải vấn đề, bất kể thế giới này là thế giới bình thường hay thế giới cao võ, cho cùng, đều có thể cho ngài một hoàn cảnh sinh hoạt bình thường.

    - Còn… con đường thứ hai?

    Phong Tứ Nương nở nụ cười, Tiết Tam, Phiền Lực, người mù Bắc… mọi người đều nở nụ cười:

    - Chủ thượng, con đường thứ hai, chính là…

    Nói tới đây, Phong Tứ Nương bỗng đưa tay chỉ chỉ ra ngoài tiền thính, nói:

    - Không biết chủ thượng có phát hiện không, trên biển khách sạn của chúng ta, chỉ có hai chữ khách sạn, không có tên cụ thể. Lúc mở khách sạn, mọi người đã cùng thương nghị, chờ ngài tỉnh, để ngài quyết định đặt tên cho khách sạn.

    - Tên?

    - Đúng vậy, ví như nên gọi là Đồng Phúc khách sạn, hay là Long Môn khách sạn, tất cả do ngài quyết định.

    Trịnh Phàm hiểu.

    Con đường thứ nhất, chính là ăn nó chờ chết.

    Con đường thứ hai, là đi kiếm chuyện!

    - Chủ thượng, ngài có thể nghĩ một chút.

    Phiền Lực nói.

    Hắn là người phúc hậu, hắn nghĩ rằng, Trịnh Phàm cần phải cân nhắc suy nghĩ hai vấn đề này.

    Huống chi, Trịnh Phàm mới tỉnh lại chưa được hai ngày.

    Nhưng, Trịnh Phàm căn bản không cân nhắc quá nhiều, đường chỉ có hai cái, không phải trái thì là phải, rất rõ ràng, đơn giản.

    - Cái thứ hai.

    Đáp án, rất nhanh sẽ có.

    Thẳng thẳng tới mức khiến đám người có chút sửng sốt.

    Ngay cả khối đá nhỏ trong hộp cũng khẽ run lên tỏ vẻ tôn kính.

    - Chủ thượng, hay là nghĩ thêm một chút…

    Trong giọng Phong Tứ Nương, ẩn ẩn tâm tình vui sướng, nhưng vẫn cố gắng kìm lại nhắc nhở Trịnh Phàm.

    Trong những người còn lại, dù là tên “Mặt Lạnh” A Minh cùng Cương thi Lương Trình, đều lộ ánh mắt lay động.

    Tiết Tam liếm liếm môi, ba chân lộ rõ.

    Phiền Lực bẻ ngón, một đợt lách tách giòn giã vang lên.

    Bọn hắn đang chờ, rất chờ, vô cùng mong chờ!

    Trịnh Phàm cũng cười:

    - Đã chọn con đường thứ hai, ta cũng có một lời không sợ mọi người cười, thứ ta thích nhất, chính là thứ khủng bố kích thích nhất, bởi điều này có thể khiến ta cảm thấy hưng phấn, có thể khiến ta vui vẻ, đáng tiếc, trong thế giới lúc trước, chỉ có thể thông qua viết truyện để khiến bản thân cảm nhận được không khí này. Hơn nữa, trong thế giới này, ta không có người thân, không có ràng buộc, có thể nói, không có bất cứ điều gì cần lo lắng. Mặt khác, ta còn là người tự mình tự sát, giờ, mỗi ngày tồn tại ở thế giới này, đều là ta lời một ngày, sao có chuyện ăn no chờ chết? Còn không bằng tìm một vài chuyện thú vị để làm, coi như tự chơi hỏng bản thân, thì cũng chỉ là trò chơi kết thúc, không có bất cứ hối hận.

    Nụ cười trên mặt đám Phong Tứ Nương càng đậ.

    Phong Tứ Nương đứng lên, nhìn về phía người mù Bắc.

    Bắc gật đầu, hai tay đặt lên bàn, khẽ đập nhẹ, tựa như trước mặt hắn có một cây đàn dương cầm.

    Có điều, hắn cũng không chìm đắm trong tự ngu tự nhạc, mở miệng nói:

    - Tiết Tam.

    “Tặc.”

    Tiết Tam tặc lưỡi, chân đạp lên ghế, thân thể lung lay, bộ dạng không thể đợi thêm được nữa.

    - Đêm nay ngươi đi huyện nha Hổ Đầu thành một chuyến, thư tín công vằn, chỉ cần là văn tự mà ngươi thấy có giá trị, đều mang về đây, tốc độ phải nhanh, giờ tí bắt đầu, nửa giờ phải mang đồ về đây, trước hừng đông, ngươi còn phải đem chúng trả lại vị trí cũ.

    Tiết Tam có vóc người nhỏ bẻ, trước khi trở thành Ma đầu, nghề lúc đầu là trộm cướp, vóc người nhỏ bé của hắn cũng thực sự hợp với nghề này.

    - Ta hiểu.

    Tiết Tam kích động, tần suất lay động càng lúc càng lớn, tựa như thuyền nhỏ vung vẩy ba mái chèo.

    - A Lục.

    Phiền Lực siết chặt hai nắm, ầm ầm đáp một tiếng.

    - Tên Lĩnh đội của thương đội Man tộc rất thưởng thức sức mạnh của ngươi, đêm nay ngươi đi tìm hắn, nói ngươi đáp ứng theo hắn, trà trộn vào trong thương đội của hắn, vào trong hoang mạc, tìm xem có nơi nào thích hợp cho chúng ta đặt chân hay không, nhớ kỹ, thời gian qua lại chỉ được trong vòng một tháng.

    - Đã nhớ.

    Phiền Lực dùng sức gật đầu.

    Kỳ thực, để Phiền Lực vào hoang mạc xem tình hình, cũng là để xếp một đường lui cho mọi người, dù sao, so với Yến quốc, hoang mang phân tán càng tiện cho bọn hắn làm việc.

    - Thê tử của tên giáo úy tuần thành vẫn chịu nỗi khổ không con, từng tới chỗ ta tính một quẻ, chiều nay ta sẽ chủ động tìm nàng, cho nàng một chút ma thủy.

    Tiếp đó,

    “Ánh mắt” Bắc nhìn tới Phong Tứ Nương:

    - Tứ Nương, đêm nay ngươi tiếp khách đi.

    - Chút nữa lão nương đánh tiếng, đêm nay lão nương tự mình tiếp khác, người trả giá cao thì được.

    Người mù Bắc gật gù, ở đây mỗi người một tính, thân phận cũng khác nhau, nhưng bản chất lại tương tự, dù vẻ ngoài ngây thơ chất phát, nhưng tuyệt không phải hạng người tâm địa thuần lương.

    Hơn nữa, trong nửa năm Trịnh Phàm hôn mê, đám người cũng tiếp xúc hiểu lẫn nhau, chờ tới lúc thực sự làm việc, tự nhiên sẽ thuần thục phối hợp.

    Phong Tứ Nương là một đóa hoa, một đóa hoa thành thục kiều diễm, có điều này chưa từng tự tiếp khách, chỉ phụ trách quản lý những cô nương này, nửa năm qua, nam nhân trong cái Hổ Đầu thành có hứng thú với nàng, tuyệt đối có thể xếp từ đầu thành bên này tới đầu thành bên kia.

    Đánh tiếng ra ngoài, người ra giá cao thì được, trước bài trừ số không có tiền, bắt một con cá lớn, sau đó để con cá lớn này nói ra một vài tin tức liên quan tới thế giới này.

    Người bình thường chỉ mơ mơ hồ hồ qua ngày, nếu không có đại biến cục, bọn hắn cũng chỉ cả đời an an ổn ổn, làm việc, nộp thuế, lao dịch, sinh lão bệnh tử.

    Chính vì như vậy, nửa năm qua, bọn hắn chỉ tiếp xúc với tầng lớp thấp, cho nên người mù Bắc chưa từng nhìn thấy dấu hiệu của thế giới “Cao võ”.

    Đương nhiên, cũng có thể bọn hắn không muốn tìm hiểu, chỉ muốn an an ổn ổn chờ Trịnh Phàm tỉnh lại.

    Người mù Bắc đưa tay chỉ A Minh cùng Lương Trình, tuy mọi người đều đã biến thành người bình thường, nhưng ít ra còn giữ được một chút đặc tính, Lương Trình còn có thể dùng ngực đập đá lớn.

    - A Minh, Lương Trình, các ngươi phụ trách giúp Tứ Nương, đừng để tiền mất mà tật lại mang. Tứ Nương có bị ăn, thì cũng nên để chủ thượng ăn trước, nếu không thực sự tiếc cho khối thịt non chín rục này rồi.

    Chuyện cười này không đáng cười, bởi nó không tôn trọng Phong Tứ Nương.

    Nhưng tất cả đều cười, cả Phong Tứ Nương cũng cười.

    Phong Tứ Nương vừa cười, còn vừa thẹn thùng liếc mắt đưa tình với Trịnh Phàm.

    Đám ma đầu, lại còn là ma đầu giết người không chớp mắt này, sao có thể để ý mấy chuyện này?

    Chỉ có Trịnh Phàm, bị chuyện này khiến hắn có chút cục xúc bất an.

    Hiển nhiên, bởi hắn vẫn không thể dung nhập vào trong bầu không khí này.

    Đồng thời, Trịnh Phàm cũng có chút khiếp sợ với hành động của đám người này.

    Trong nửa năm hắn hôn mê, đám người này chỉ mở tiệm buôn bán giữ khuôn phép, nhưng đây vốn không phải tính cách của bọn hắn.

    Từ sâu trong u minh, có một sợi tơ nối hắn với đám người này.

    Bọn họ đang chờ hắn, chờ hắn thức tỉnh, chờ hắn… ra lệnh.

    Lời A Minh nói tối qua lần nữa vang vọng trong đầu Trịnh Phàm, hắn đã hỏi A Minh, các ngươi không hiếu kỳ với thế giới này sao?

    A Minh đã nói: “Trước khi ngươi tỉnh, chuyện đó không có ý nghĩa.”

    Cuối cùng, người mù Bắc đột nhiên cảm khái:

    - Nếu thực lực của chúng ta có thể khôi phục, dù chỉ là khôi phục một chút, chúng ta cũng có thể thong dong hơn nhiều.

    Đám người trầm mặc, hiển nhiên, đây vẫn là điểm khiến bọn hắn đau đầu.

    - Cái đó không vội, hẳn sẽ có biện pháp, giờ chúng ta ăn cơm trước đi.

    Trịnh Phàm đứng ra xoa dịu bầu không khí.

    Đám người nể mặt cầm đùa, bắt đầu ăn uống.

    A Minh yên lặng húp một miếng tiết dê, sau đó lại yên lặng nhả lại.

    Phong Tứ Nương hơi nghi hoặc nhìn A Minh, hỏi:

    - Đầu bếp làm không tốt sao?

    A Minh gật gù, nói:

    - Hư rồi.
     
    tempking1970 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)