Lớp học dịch Tiểu Thuyết (New!)

Thảo luận trong 'Bàn Long Học Viện' bắt đầu bởi ♥Blue♥, 14/9/12.

  1. Dạ Huyên

    Dạ Huyên Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Ko down đc. thầy ơi * khóc lóc * Bài test 3 củng thế, bài này củng thế. Khóc lóc => Khàn cổ => Ko hát được. Bắt đền thầy ấy
     
  2. Răng Bay Trong Gió

    Răng Bay Trong Gió Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Tũn huynh có thể viết truyện hài đc r` =)) Mụi đọc cười đau bụng.
    Lừ huynh , bài tét 5 mụi muốn là thơ ~~~
     
  3. Dạ Huyên

    Dạ Huyên Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Cho bình luận câu cuối :)) Đừng, đừng, thầy vốn bít trình độ của trò mà, thầy cho ra thơ thì thầy trò mình mãi mãi ko gặp nhau =))))))
     
  4. Tũn

    Tũn Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Trả bài tập 4, bạn nào nói mình chỉ dịch sắc hiệp :oe95:

    Không ngờ trong đống truyện mạng Tàu nhảm nhí đầy tự sướng ngày nay vẫn còn 1 tác giả viết nhiều tình cảm như vậy, cảm ơn chủ xị đã cho mình biết đến chương truyện này, mất hơn 1h để dịch nó nhưng thời gian đó là hoàn toàn xứng đáng :oe42:

    Hỏi 1 câu nữa, tên truyện và tác giả là gì vậy lão Blue?

    - Xin chào mừng đội đã giành chiến thắng trong trận bán kết giải WCG toàn Trung Quốc năm nay – team OPK đến từ khu vực Thượng Hải. Xin tất cả mọi người hãy ghi nhớ cái tên OPK, hãy ghi nhớ cái tên Rain! Lý do ư? Đơn giản, họ vừa chém đứt mạch chiến thắng kỉ lục 42 trận liên tiếp của team MDK trong mùa giải WCG năm nay! (tự nhiên nghĩ đến anh tobiwan của joindota ^^)

    Người dẫn chương trình vừa dứt lời, khán giả trong trung tâm lập tức tạo ra cơn sóng thần của tiếng vỗ tay và hoan hô, các thành viên trong đội OPK cũng ùa tới ôm chặt lấy nhau.

    Ngược lại, trên khuôn mặt của các thành viên MDK chỉ còn lại sự mất mát và hoảng hốt vô tận.

    Đôi mắt 4S nhòa lệ, cha mẹ đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn có thể chịu đựng, bạn gái bỏ rơi, hắn có thể chịu đựng, hàng ngày phải còng lưng làm đủ thứ việc lặt vặt trong quán ăn, nhận đủ nỗi ấm lạnh cay đắng của đời người, hắn có thể chịu đựng, nhưng giờ đây, khi chỉ còn cách giấc mộng có một bước chân, mọi thứ bỗng nhiên vỡ tan như bong bong xà phòng, hắn phải chịu đựng làm sao? Có người con trai nào còn giữ được trái tim lạnh khi thấy giấc mơ lướt qua trước mặt mà không thể chạm tay vào? Nỗi đau khổ đó có thể đơn giản xóa nhòa bằng đôi ba giọt nước mắt ư?
    (tác giả tả YaphetS sau khi team DK ăn max hành trong năm 2011 chăng? Giống gớm!)

    Lương Phong thất thần nhìn Lâm Nhất ngồi bên máy đối diện, trong mắt hắn tràn ngập sự bất lực không thể nói thành lời.

    Lâm Nhất không dám đối diện với ánh mắt đó.

    Hắn lặng lẽ đứng dậy, bước về phía lối ra.

    Chiếc cúp vô địch sặc sỡ của giải WCG vẫn nằm yên lặng trên bục, khi Lâm Nhất bước ngang qua, hắn không hề liếc lấy một cái.

    Hắn biết, hắn không xứng với nó.

    ………………

    Mây đen vần vũ đầy trời khiến bầu trời dường như đang sà xuống rất thấp, ép cho người ta không thở nổi.

    Hành lang bệnh viện nhân dân thành phố C không yên lặng như thường ngày.

    - Bác sĩ, tôi van ngài, tôi van ngài. – Trong mắt Lương Phong đầy nước, một cô gái trong bộ quần áo khá mộc mạc đang nắm chặt tay hắn, đó là vợ hắn – Hứa Anh, cũng là em Ba mà hắn thường nhắc tới.

    Một vị bác sĩ trong bộ blue trắng thở dài, lắc đầu nói:

    - Anh Lương, chúng tôi hết sức xin lỗi, e rằng bệnh của mẹ anh không thể chữa được, xét hoàn cảnh gia đình anh bệnh viện đã cố gắng giúp đỡ ở mức cao nhất, toàn bộ chi phí truyền máu của bà cụ chúng tôi sẽ miễn hết, số tiền thay thận chúng tôi cũng giảm xuống mức thấp nhất có thể, xin lỗi anh một lần nữa.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Lương Phong bỗng quỳ sụp xuống rồi khóc:

    - Bác sĩ, tôi xin ngài, dẫu mai này có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ hoàn lại chi phí chữa trị cho bệnh viện, cầu xin ngài, mẹ tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, tôi… tôi… tôi thề sẽ trả đủ tiền.

    Tiểu Cẩu Tử cũng chảy nước mắt, trong kí ức của hắn, anh Phong mãi mãi là người đàn ông chân chính, không bao giờ chịu quỳ gối trước người khác, cũng không bao giờ chịu thỏa hiệp với người khác, nhưng lúc này, dường như có cái gì đó cứ chẹn cứng trong ngực hắn, khiến hắn không thể thở nổi, khiến hắn hoang mang hoảng hốt.

    Người bác sĩ buồn bã lắc đầu, ông làm việc ở bệnh viện này đã hơn mười năm, đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh li tử biệt, đã gặp không ít các gia cảnh đến từ miền núi nông thôn như nhà Lương Phong, ông cũng giận bản thân sao mà bất lực, không, không phải bất lực, bởi lẽ người bác sĩ nào cũng có năng lực cải tử hoàn sinh, nhưng loại năng lực đó cần có tiền bạc để bôi trơn, nếu không sẽ mãi mãi không thể hoạt động bình thường.

    Bệnh viện vẫn luôn là một nơi dành riêng để phục vụ những kẻ có tiền, còn với tầng lớp như nhà Lương Phong, chỉ có cái chết chờ đợi họ ở phía trước.

    Nước mắt Hứa Anh đã rơi lã chã, nàng quỳ xuống theo Lương Phong rồi run rẩy nói:

    - Bác sĩ, cầu xin ngài hãy cứu lấy mẹ tôi, bà là người tốt, người tốt không thể chết được.

    Người phụ nữ nông thôn cả đời làm bạn với đất đai này vẫn tưởng vấn đề không nằm ở chỗ tiền bạc mà do bác sĩ thấy chết không chịu cứu.

    Người bác sĩ lại thở dài trong lòng, bệnh nhân đứng xem xung quanh đã tụ thành một đám đông, một đám đông của những ánh mắt đồng tình.

    Lại một nữ bác sĩ đeo kính, mặc blue trắng độ tuổi trung niên bước ra, cô ta hỏi:

    - Bác sĩ Trương, đây là người nhà của bệnh nhân mắc chứng nhiễm trùng nước tiểu kia đúng không?

    Bác sĩ Trương quay lại trả lời:

    - Chủ nhiệm Tiếu, chị tới đúng lúc lắm, chị giúp tôi khuyên họ được không?

    Chủ nhiệm Tiếu vừa thấy Lương Phong quỳ trên mặt đất tức thì xanh mặt, cô lạnh lùng nói:

    - Mấy người là người nhà bệnh nhân hả? Chính sách của bệnh viện ra sao mấy người đã biết rồi, chúng tôi xin lỗi.

    Tuy cô ta nói lời xin lỗi mà trong giọng điệu chẳng có một thứ gì gọi là áy này hối lỗi.

    Trái lại, Lương Phong dường như đã gặp được cứu tinh, hắn vội túm lấy áo chủ nhiệm Tiếu van nài:

    - Bác sĩ, cầu xin ngài, xin ngài hãy phẫu thuật cho mẹ tôi, bác sĩ Trương đã xét nghiệm rồi, thận của tôi có thể đổi cho mẹ tôi, cầu xin ngài, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền đến thanh toán, cầu xin ngài!

    Lương Phong dường như đã không còn giữ được bình tĩnh.

    Chủ nhiệm Tiếu hất tay Lương Phong một cách khinh bỉ rồi lạnh lùng nói:

    - Các người mau đưa bệnh nhân về nhà đi, tôi đã sắp xếp bệnh nhân mới vào giường bệnh đó rồi.

    Hứa Anh dập đầu liên tục, nền nhà vang lên những tiếng côm cốp.

    Chủ nhiệm Tiếu nói:

    - Thật là… Bệnh viện không phải nơi làm từ thiện miễn phí, đã không có tiền còn tới bệnh viện làm gì? Về mà lo liệu hậu sự đi, có khi tiết kiệm được ít tiền đấy, đúng là thứ đồ quê một cục.

    Nói xong, cô ta liếc hai vợ chồng Lương Phong một cách khinh miệt rồi quay đầu định đi.

    Lương Phong vội đuổi theo túm lấy cô ta, run rẩy nói:

    - Tôi van bác sĩ, ngài chẳng phải là bác sĩ sao? Bác sĩ ai cũng cứu người mà, xin ngài hãy cứu mẹ tôi!

    Chủ nhiệm Tiếu có vẻ hết kiên nhẫn, cô ta đạp mạnh một cái hất Lương Phong ra rồi nói một cách điên tiết:

    - Đừng có chạm vào tôi, đồ nhà quê! Còn không biến đi tôi sẽ gọi bảo vệ tới đấy, cút!

    Thấy cảnh đó, 4S không thể nhịn thêm nữa, hắn giận dữ gầm lên rồi lao vọt tới.

    Trong tiếng la hoảng hốt của bác sĩ Trương và những người đứng xem xung quanh, 4S điên cuồng túm tóc của chủ nhiệm Tiếu giật lấy giật để, miệng chửi bới ầm ĩ:

    - Con mẹ mày, đồ con đĩ, mày mà cũng xứng gọi là bác sĩ à? Con mẹ mày chứ, hôm nay ông phải đập chết mày, con đĩ này!

    Nói xong, hắn liền đấm đá chủ nhiệm Tiếu túi bụi như phát điên.

    Chủ nhiệm Tiếu loạng choạng ngã xuống, tóc tai rối bù, mồm liên tục van xin tha mạng, bộ dạng trông hết sức đáng sợ.

    Bảo vệ được báo tin xộc tới ôm lấy 4S kéo tách ra.

    - Con mẹ mày, mẹ của anh Phong mà có mệnh hệ gì tao thề sẽ giết cả nhà mày! – 4S khàn khàn la hét và giãy dụa một cách kiệt sức, hắn đã mất hết lý trí.

    Tất cả những người xung quanh đều chết sững.

    Phía đầu sảnh chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người – Lâm Nhất.

    Mái tóc hắn rối bù, thân thể đầy bụi, hốc mắt vừa đỏ vừa đẫm nước, hắn hơi dựa vào cột nhà thất thần nhìn 4S.

    Chẳng biết được tiếp sức mạnh từ đâu, 4S bỗng vùng thoát khỏi sự kiềm chế của mấy tay bảo vệ, hắn lao tới tung thẳng một cú đấm vào mặt Lâm Nhất.

    - Bốp!

    Mũi Lâm Nhất lập tức chảy ra một dòng máu tươi.

    Lâm Nhất vẫn không hề nhúc nhích.

    Nắm đấm của 4S giáng xuống mặt Lâm Nhất như mưa rào khiến hắn đau gập người lại.

    - Con mẹ mày, mày hài lòng chưa, mày đã hài lòng chưa hả? Mày còn mặt mũi nào để tới đây, hả? Tại sao, tại sao ngày đó mày phải cố ý nhường đội đối phương? Thằng chó chết, ông phải giết mày… - 4S hét lên như phát điên.

    Đám Lương Phong, Tiểu Cẩu Tử vội chạy tới kéo 4S ra.

    - Anh tư, anh điên rồi, anh ấy là lão đại mà. – Tiểu Cẩu Tử kêu lớn.

    4S gào lên:

    - Tao biết nó là nó, nhưng tao muốn đấm chết mẹ cái thằng chó chết ăn cây táo rào cây sung này.

    - Anh tư, anh tư, anh hãy tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! – Tiểu Cẩu Tử điên cuồng lắc 4S.

    Rất nhanh, 4S đã bị bảo vệ kéo đi.

    Lâm Nhất chậm chạp bước tới trước mặt Lương Phong rồi lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt Lương Phong vẫn đầy những nước.

    Mãi một lúc lâu sau, Lương Phong mới mở miệng:

    - Cậu không cần phải nói gì cả, tôi biết cậu có chỗ khó của cậu, tôi cũng tin hồi đó cậu không cố ý thua trận, cũng đừng hỏi tại sao, đơn giản vì chúng ta là anh em, mãi mãi là anh em!

    Anh em, anh em ư? Trên thế giới này liệu còn bao nhiêu người nhớ tới hai từ đó? Liệu còn bao nhiêu người xứng đáng được hô chúng đây?

    Cuối cùng, Lâm Nhất đã không ngăn nổi nước mắt, hắn nắm chặt hai tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào thịt rồi run rẩy nói:

    - Anh Phong, em xin lỗi, xin lỗi anh!

    Lương Phong im lặng, vẻ mặt hắn đã gần như vẻ mặt của một người chết, hoàn toàn chỉ còn lại sự tê dại và cứng nhắc.

    Trong cuộc đời mỗi con người, còn gì đau đớn hơn nỗi đau thấy người thân sắp đi xa mãi mãi mà bản thân chỉ biết đứng nhìn?

    Lâm Nhất không dám nhìn Lương Phong nữa, kiếp này, người hắn nợ nhiều nhất chính là Lương Phong.

    Lương Phong đã đọc sách cùng hắn từ hồi hai người còn học chung một trường trung học, về sau lại cùng thi vào đại học C. Vì gia đình Lương Phong quá nghèo, mẹ hắn lại mắc bệnh nhiễm trùng nước tiểu nên Lương Phong chỉ trụ được ở đại học C đúng một năm đã xin thôi học. Những ngày trong trường đại học cũng là những ngày hắn đưa Lương Phong đến với trò CS, cũng như hắn, trong trò chơi này Lương Phong có tài năng bẩm sinh, nếu không phải vì hắn, có lẽ bọn họ đã lấy được số tiền thường dành cho nhà vô địch, nếu như vậy, bệnh của mẹ Lương Phong cũng có điều kiện chữa trị.

    Nhưng bây giờ…

    Lâm Nhất không dám nhìn Lương Phong, thậm chí hắn còn hy vọng Lương Phong cũng dùng hết sức lao tới đấm đá hắn một trận như 4S, khi ấy có lẽ trong lòng hắn sẽ nhẹ nhõm hơn, dẫu cho Lương Phong có đánh chết hắn tại chỗ hắn cũng tuyệt không nhíu mày.

    Nhưng Lương Phong lại không làm thế, lúc lâu sau hắn chỉ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt biết ơn, trong tim hắn, Lâm Nhất đã phải trả giá quá nhiều vì hắn, vì mẹ hắn, vì gia đình hắn, suốt cuộc đời này hắn và Hải Anh sẽ chẳng bao giờ quên được.

    Hắn làm sao có thể trách móc đây?
     
  5. ♥Blue♥

    ♥Blue♥ Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    620
    Bộ này là CS - Biên Thành Lãng Tử của tác giả Biên Thành Lãng Tử. 1 bộ ta cho rằng rất đáng để đọc. Mượn game để nói về mỗi mảnh đời, mỗi số phận của từng nhân vật...

    Bài 4 này hơi dài bởi vì ta không muốn cắt xén đoạn này đi 1 chút nào, các học viên thông cảm nha :)
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/9/12

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)