Huyền Huyễn Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 106: Sẽ có điều tốt?

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Lúc Đường Vũ Lân tỉnh lại, cả người thư thái, mọi đau đớn đều hoàn toàn biến mất. Nó tiến vào thế giới tinh thần.

    “Ngươi tỉnh rồi.” giọng Lão Đường rất vui vẻ.

    “Ta đã phá phong ấn thành công?” Đường Vũ Lân hỏi.

    “Ừ. Đã phá thành công, hấp thu được tinh hoa Kim Long Vương. Vạn sự khởi đầu nan, lần này đột phá là lần quan trọng nhất. Sau này, ngươi sẽ từ từ cảm nhận được những lợi ích lần đột phá này mang tới.”

    Đường Vũ Lân vội hỏi: “Lợi ích gì? Hồn Lực có tăng lên nhiều không?”

    “Không. Tác dụng chủ yếu của tinh hoa Kim Long Vương đều chỉ dành cho thân thể của ngươi. Hồn Lực của ngươi sau phong ấn sẽ tăng lên, nhưng không nhiều. Nhưng thân thể của ngươi thì được tinh hoa Kim Long Vương cải tạo, sẽ có được một ít năng lực của Kim Long Vương. Ngươi sẽ có được một tia Long uy. Mọi loài Hồn Thú có huyết mạch long trước mặt ngươi, nếu cấp độ thấp hơn Kim Long Vương, thì đều sẽ bị uy áp của ngươi ảnh hưởng. Đương nhiên, nếu ngươi chênh lệch với đối phương quá nhiều, thì sức ảnh hưởng cũng sẽ yếu đi.”

    “Chỗ ngươi dung hợp sức mạnh Kim Long Vương đầu tiên là tay phải, nên sau này tay phải sẽ biến thành Long trảo, Kim Long Trảo rất mạnh, có một đặc tính, là đánh nát. Nói đơn giản chính là đánh đâu thắng đó. Dù vật đó cứng tới mức nào, bị Kim Long Trảo công kích, đều sẽ vỡ tùy mức độ, đương nhiên điều kiện tiên quyết, là chênh lệch tu vi với ngươi không quá nhiều.”

    “Sau này phá thêm phong ấn, dung hợp được thêm sức mạnh, thì sẽ có lợi ích nhiều hơn. Bình thường đừng dùng tới Kim Long Trảo, dù nó đã trở thành sức mạnh của ngươi, nhưng muốn dùng nó phải cần hồn lực, sẽ làm tiêu hao hồn lực của mình rất nhiều.”

    Kim Long Trảo? Ta khống chế được Kim Long Trảo?

    Đường Vũ Lân theo bản năng nhìn xuống tay phải, một ý niệm buông ra, tay phải dần biến thành màu vàng, ngoài da mơ hồ có vảy muốn nổi lên, nhưng chỉ đến thế, không hơn.

    “Đừng nóng vội, hấp thu tinh hoa Kim Long Vương cần phải có thời gian nhất định. Từ từ rồi ngươi sẽ thấy. Được rồi, đi ra đi, đạo phong ấn thứ hai, trước khi mười lăm tuổi, ngươi phải phá nó. Muốn phá phong ấn thứ hai cần bốn loại thiên tài địa bảo. Ngươi cố tìm từ bây giờ đi. Ta đã khắc hình ảnh chúng vào đầu ngươi. À, còn nữa, nếu thành công dung hợp sức mạnh của đạo phong ấn thứ hai, ngươi sẽ có điều rất tốt.”

    “Điều tốt?” Đường Vũ Lân còn muốn hỏi thêm, nhưng lão Đường đã biến mất.



    Lúc Đường Vũ Lân trở lại ký túc xá, Vân Tiểu, Chu Trường Khê đều đã trở về.

    “Tạ Giải sao rồi?” Hai người vội hỏi.

    Đường Vũ Lân nói: “Phải nghỉ ngơi một thời gian. Không ngờ bọn chúng ra tay ác như vậy. Đây chỉ là trận đấu thôi!”

    Vân Tiểu và Chu Trường Khê liếc nhau, Vân Tiểu ho khan, “Ngươi ra tay cũng đâu có nhẹ. Trương Dương Tử gãy cả hai chân, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải. Vi Tiểu Phong nghe nói sợ tới mức đái ra quần.”

    Đường Vũ Lân ngẩn người, lúc này mới nhớ tới tình huống lúc đó. Xem ra, hai chân của Trương Dương Tử là biến thành cái đuôi của Vương Kim Tỷ, bị đặc tính đánh nát của Kim Long Trảo làm cho gãy.

    Tình huống lúc đó quá nguy cấp, bây giờ hồi tưởng lại, lúc mình đánh trúng hai người đó, hình như họ hơi khựng lại, nhưng cơ thể dung hợp vẫn còn, có lẽ Võ Hồn dung hợp kỹ của họ chưa hoàn mỹ.

    Hơn nữa, sau khi dung hợp, ảnh hưởng long uy của mình lên Vương Kim Tỷ rõ ràng nhỏ đi. Nếu thật là hoàn toàn dung hợp thành công, e rằng mình không có khả năng chiến thắng.

    Kim Long Trảo tuy làm cho cánh tay phải của mình cực mạnh, nhưng cũng có hạn chế, sức mạnh chỉ tăng lên chừng gấp đôi, chủ yếu là đặc tính đánh nát.

    “Chủ nhiệm có phán chúng ta thắng không?” Đường Vũ Lân hỏi.

    Vân Tiểu lắc đầu: “Không. Long chủ nhiệm mặt rất khó coi, chỉ sắp xếp việc cứu chữa cho các ngươi, không tuyên bố ai thắng lợi. Nhưng tình huống lúc đó mọi người đều nhìn thấy, nếu không phải Vũ lão sư kịp thời ra tay, e là hai tên đó đã bị ngươi phế đi. Thực không nhìn ra, ngươi vẫn còn che giấu năng lực, tay phải của ngươi, rốt cuộc là thế nào thế hả?”

    Đường Vũ Lân cười khổ: “Võ Hồn của ta biến dị, cụ thể ta không nói được. Ta đi minh tưởng một chút.”

    Trận đấu vừa rồi để lại ấn tượng rất sâu đậm trong đầu nó, trong lòng nó cực kì hối hận, lúc cuối đó, mình không nên kích động như vậy.

    Hy vọng hai người đó không sao.

    May mà bọn nó vẫn thắng lợi, sau này, chúng ta đã là Lớp Một rồi.

    Từ lúc tỉnh lại, nó vội chạy tới cho kịp giờ thi đấu, chưa hề nghỉ ngơi. Bây giờ mọi việc đã xong, nó nhanh chóng chìm vào trạng thái minh tưởng.



    Phòng viện trưởng.

    “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Úc Trẫm sầm mặt nhìn Long Hằng Húc.

    Long Hằng Húc cười khổ: “Đám tân sinh lần này thực là hiếm thấy. Tất cả đều là lỗi của ta, ta không ngăn chặn kịp, để mọi việc xảy ra. Ta đồng ý gánh chịu toàn bộ hậu quả. Nhưng, ta nhất định phải nói điều này, tân sinh đợt này có rất nhiều nhân tài, nếu dạy dỗ tốt, tương lai chúng nhất định sẽ trở thành tài năng chủ chốt của Đông Hải Học Viện.”

    “Trận đấu hôm nay sở dĩ không khống chế được, là bởi vì tới lúc cuối, hai đứa học viên nhị hoàn của Lớp Một đột ngột thi triển một màn Võ Hồn dung hợp kỹ chưa hoàn chỉnh. Chiêu Võ Hồn dung hợp kỹ đó thuộc hàng đỉnh cấp, bọn chúng ít nhất phải đạt tới Tam Hoàn may ra mới thi triển ra hiệu quả đ đúng.”

    “Võ Hồn dung hợp kỹ?” Úc Trẫm nhướng mày, vô cùng kinh ngạc. Sự tức giận trong lòng cũng giảm bớt vài phần.

    “Đúng vậy, Võ Hồn dung hợp kỹ. Chính là dùng cái Võ Hồn dung hợp kỹ không hoàn chỉnh đó, chúng đã đánh gãy cả hai tay học viên Tạ Giải của Lớp Năm. Nhưng thứ đáng kinh ngạc là chuyện tiếp sau đó. Một học viên Lớp Năm, chỉ có Nhất Hoàn, Hồn Hoàn chỉ có mười năm đột nhiên bộc phát, tay phải của hắn sinh ra biến dị, biến thành một thứ như Long trảo, chỉ sau hai lần công kích, đã phá nát Võ Hồn dung hợp kỹ. May mà ngăn cản kịp thời, nếu không đám học viên còn bị thương nặng hơn.”

    Úc Trẫm giật mình: “Một Hồn Sư Nhất Hoàn có cánh tay phải biến dị, đánh tan hai Đại Hồn Sư Song Hoàn hợp lực thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ? Ngươi đang kể chuyện cổ tích cho ta nghe đó hả?”

    Long Hằng Húc thở dài: “Lúc ấy ta cũng không tin. Nhưng sự thật sờ sờ ngay trước mắt, hơn một ngàn cả học viên lẫn lão sư đều nhìn thấy, ta đâu có dám bịa ra! Ngài không tin thì cứ đi điều tra. Theo ta thấy, cái học viên Đường Vũ Lân kia, cái Võ Hồn biến dị của hắn chính là võ hồn bản thể chỉ có Sử Lai Khắc Học Viện trong truyền thuyết mới có!”

    Úc Trẫm kinh hãi, bản thể Võ Hồn ý nghĩa như thế nào, hắn đương nhiên biết, mọi hồn sư có võ hồn loại hình bản thể sau khi kết hợp với Cơ Giáp đều trở nên cực mạnh.

    Sử Lai Khắc Học Viện, năm chữ này làm trong mắt viện trưởng Đông Hải Học Viện trở nên đầy sùng kính.

    “Nếu là như vậy, tình huống hôm nay đúng là không thể nào xử lý được. Long chủ nhiệm, chuyện này ngươi hãy viết một bản báo cáo chi tiết, nộp lại cho ta.”

    Long Hằng Húc nói: ” Võ Hồn nguyên bản của Đường Vũ Lân là phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo, nếu hắn xuất hiện Võ Hồn bản thể biến dị, cái này có nghĩa là, hắn có khả năng sẽ là song sinh Võ Hồn, hắn sẽ không còn là phế vật, mà là thiên tài. Viện trưởng, ta có một đề nghị.”

    “Cái gì?” Úc Trẫm nghi hoặc nhìn hắn.

    Long Hằng Húc cười khổ: “Ta cảm thấy tình hình năm nhất bây giờ không còn thích hợp tiếp tục tham dự thi đấu lên lớp. Theo tình hình ngày hôm nay mà nghĩ, thì đừng nói năm thứ hai, cả năm thứ ba cũng không đỡ nổi bọn chúng, điều này không tốt cho các học viên. Ta cho rằng, đợt tân sinh lần này, chúng ta phải ra cơ chế đối xử đặc biệt.”

    “Đối xử đặc biệt là sao?”​
     
    trung17788 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 107: Nghĩ về Kim Long Trảo

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Mắt Long Hằng Húc hào quang lập loè, “Với trình độ thiên tài của bọn chúng, dạy bình thường theo ta là không đủ. Không bằng, chúng ta lập ra một lớp đặc biệt, chọn lão sư ưu tú nhất học viên tới chuyên dạy cho cái đám học viên thiên phú khủng bố này. Từ bây giờ tới khi lên hệ cao cấp, bọn chúng còn phải học ở học viện ít nhất tám, chín năm. Chỉ cần dạy dỗ tốt, tương lai Đông Hải Học Viện chúng ta khởi sắc là chuyện trong tầm tay a!”

    Úc Trẫm suy tư, không thể không nói, hắn đã bị Long Hằng Húc lung lay. Bồi dưỡng người đặc biệt thì phải có lớp đặc biệt, tập trung tất cả tài nguyên tốt nhất của học viện để bồi dưỡng cho chúng, dùng đám tân sinh siêu cấp này để tạo nên hào quang trong tương lai cho học viện, giúp học viện thu hút được thêm nhiều tài năng nữa.

    Hắn rất hâm mộ những học viện đỉnh cấp ở những thành phố lớn có khả năng chiêu sinh trên phạm vi cả liên minh, nó chính là nguyên nhân chính tạo nên những cường giả.

    Đông Hải Thành là thành cỡ lớn ở phía Đông, buôn bán phát đạt, tài nguyên biển phong phú nên rất giàu, nhưng nó vẫn chỉ tung hoành ở trong một góc nhỏ, không thu hút được học viên ở những nơi tốt hơn. Trong hàng ngũ học viện trung cấp của cả đại lục, Đông Hải Học Viện chỉ thuộc cỡ trung hạ, không phải là xuất sắc.

    Đám tân sinh năm nay, chính là cơ hội có phải không?

    “Lão sư ngươi định chọn ai?” xử lý về mặt phần cứng, nếu lập lớp đặc biệt, thì dồn hết nguồn lực của học viện là được.

    Long Hằng Húc rõ ràng đã tính toán hết, không chút do dự nói: “Điều Vũ Trường Không lão sư đảm nhiệm chủ nhiệm lớp. Hắn là đệ nhất cường giả của học viện có danh xứng với thực, hơn nữa, kết quả thi đấu lên lớp lần này cũng đủ chứng minh trình độ dạy học của hắn. Trong hệ cao cấp, hắn bị các lão sư khác xa lánh, lại không thích sống chung, nên chưa bao giờ thể hiện ra được năng lực của mình. Ta cho rằng, để cho hắn bồi dưỡng đám học viên đỉnh cấp này là thích hợp nhất.”

    “Ừ.” Úc Trẫm nhẹ gật đầu, “Ta đồng ý với đề nghị này của ngươi về nguyên tắc, ta sẽ đệ trình cho ban giám đốc học viện xem xét. Được rồi, ngươi đi về trước đi.”

    Long Hằng Húc cung kính nói: “Viện trưởng, vậy ta đi ra ngoài trước.” Trong lòng hắn mừng thầm, Viện trưởng quả nhiên bị mình đả động, chuyện lần này đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng cũng sẽ không bị xử phạt. Hắn vắt hết óc mới nghĩ ra cách này, coi như là một cách để né bớt tội cho mình, nhưng thực lòng hắn cũng coi trọng lớp đặc biệt này.

    Lúc Đường Vũ Lân từ trong minh tưởng tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.

    Tạ Giải vẫn chưa trở về, chắc là ở lại trong phòng y vụ để theo dõi. Chu Trường Khê và Vân Tiểu vẫn còn đang minh tưởng. Lớp Năm trong kì thi đấu lên lớp liên tục thắng lợi, khiến học viên trong lớp đều bị kích thích vươn lên, ai cũng trở nên chăm chỉ tu luyện.

    Trong người sức lực tràn trề khiến Đường Vũ Lân chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên.

    Nó nhìn xuống hai tay. Nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt trước đây, chỉ có làn da hơi trắng thêm một tí, sờ sờ vào, rất là co dãn.

    Hồn Lực rõ ràng có tăng lên, ít nhất là một cấp, khả năng khống chế hồn lực cũng mạnh hơn, chứng tỏ Tinh Thần Lực cũng đã tăng lên.

    Sức mạnh tăng được bao nhiêu thì Đường Vũ Lân mình không biết, vì nó chưa làm kiểm tra.

    Nhớ lại cảm giác lúc thúc giục năng lượng Kim Long Vương hôm qua, Đường Vũ Lân thử làm lại lần nữa, tập trung vào cánh tay phải của mình.

    Lập tức, cánh tay phải của nó dần hiện ra một tầng vảy hình thoi màu vàng rất mượt, góc vảy gồ lên, như có một cái áo giáp màu vàng bao quanh cánh tay, cảm thấy cánh tay mạnh lên thấy rõ, nhưng nó không hề biến thành hình thái Kim Long Trảo.

    Khí tức Kim Long Vương bắt đầu tỏa ra, Đường Vũ Lân tận lực thúc giục, Hồn Lực, lực lượng cảm giác đều dồn vào cánh tay phải. Cánh tay nó bắt đầu thay đổi. Bàn tay phình to ra, móng tay dài ra biến thành long trảo, nó cảm nhận được có một luồng hung lệ chi khí xuất hiện.

    Đây chính là biến hóa lớn nhất khi phá vỡ đạo phong ấn thứ nhất mang lại. Kim Lân bao trùm, cánh tay phải mạnh lên chừng gấp hai lần, Kim Long Trảo lại tăng thêm hai lần nữa, còn cộng thêm năng lực đánh nát.

    Quả là rất mạnh.

    Lần này, Đường Vũ Lân rõ ràng cảm nhận được sau khi phóng xuất ra Kim Long Trảo, thân thể của mình có biến hóa.

    Trực tiếp nhất chính là Hồn Lực, Hồn Lực đang giảm đi với tốc độ kinh người, cứ thế này chỉ sau vài lần hô hấp, sẽ mất khoảng một phần ba Hồn Lực.

    Với tốc độ này, Kim Long Trảo chỉ duy trì được tối đa mười giây mà thôi.

    Quả nhiên, sau mười giây, Đường Vũ Lân thấy mình yếu hẳn đi, tay phải nhanh chóng trở về nguyên trạng, nhưng lực lượng cảm giác do long lân mang tới vẫn còn.

    Nó giật mình, Kim Long Trảo là cần phải có sức mạnh huyết mạch Kim Long Vương và Hồn Lực cộng vào để thúc giục, trong khi Long lân màu vàng chỉ cần có sức mạnh huyết mạch của Kim Long Vương mà thôi.

    Như vậy, hôm qua chiến thắng Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ là nó rất gặp may!

    Vì lúc đó, Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ hẳn là không khống chế được hết sức mạnh Võ Hồn dung hợp kỹ mang lại, nên Kim Long Trảo mới tạo ra được đả kích với họ, cộng với sức chấn nhiếp của Kim Long Vương với Cốt Long Vương nên nó mới thành công.

    Nói cách khác, nó chiến thắng, là bởi vì Võ Hồn Cốt Long Vương của Vương Kim Tỷ bị Võ Hồn của nó khắc chế.

    Thực lực của mình vẫn còn yếu quá! Nếu đối phương đấu với mình mấy lần nữa, biết đặc tính thời gian duy trì ngắn hạn của Kim Long Trảo, thì chỉ cần né tránh trong thời gian đó, sau đó phản công, thì nó chắc chắn sẽ thua.

    Nhưng Đường Vũ Lân không vì thế mà chán nản, dù sao nó cũng đã có được nhiều điều lợi sau khi giải phong ấn. Nó không còn là phế vật nữa.

    Ừ, Kim Quang hình như cũng đã biến hóa.

    Đường Vũ Lân định phóng Hồn Linh ra xem, nhưng rồi phải lắc đầu. Hồn Lực đã tiêu hao hết, lấy cái gì phóng thích Võ Hồn! Tu vi của mình, còn yếu quá đi! Lần này mình mới lên cấp mười ba, thì người ta đã đột phá Song Hoàn. Chênh lệch thế này, trong thời gian ngắn làm sao đuổi kịp.

    Cố gắng, phải tiếp tục cố gắng mới được!

    Nhảy xuống giường, Đường Vũ Lân không làm kinh động bạn cùng phòng, chạy vô phòng rửa mặt, uống nước rồi đi ra ngoài chạy bộ. Một ngày mới đã bắt đầu, làm nóng người đã rồi tính.

    Vừa chạy, Đường Vũ Lân vừa muốn hô to: Oa, cả người mới nhẹ làm sao.

    Hắn chạy rất nhanh, hấp thu tinh hoa Kim Long Vương rồi, chạy như vậy cũng chẳng thấy mệt tí nào. Cảnh hai bên ào ào xẹt qua, gió lạnh thổi quất vào má, cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái khó tả.

    Đột ngột một người xuất hiện ngay trước mặt, Đường Vũ Lân không né kịp, tông thẳng vào.

    “Cẩn thận!” một tiếng la to, Đường Vũ Lân bị một luồng lực nhu hòa quấn lấy, cả người quay tròn một vòng, mất luôn lực quán tính đang lao tới.

    Nó đứng lại, nhìn người trước mặt, cả người ngây dại.

    So với bạn bè cùng tuổi, Đường Vũ Lân đã được coi là cao, nhưng vẫn thấp hơn cô gái trước mặt. Cô gái này chừng mười bốn mười lăm, cơ thể đã bắt đầu ra đường ra nét, mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, da trắng muốt, tóc dài màu lam cột cao, cổ quàng khăn lông màu trắng.​
     
    trung17788 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 108: Âu Dương Tử Hinh

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Cô gái rất đẹp, mặt mũi thanh tú, đôi mắt to tròn, dáng vẻ rạng rỡ, làm Đường Vũ Lân ngẩn người.

    “Xin, xin lỗi.” Đường Vũ Lân lên tiếng. Đẹp quá! Còn đẹp hơn Lưu Ngữ Tâm học tỷ nữa.

    “Tiểu học đệ, chạy bộ phải chú ý.” Thiếu nữ xoa đầu nó, cười tủm tỉm.

    “Ồ, dễ thương quá.” Thiếu nữ nhìn đôi mắt nhìn còn có vẻ to hơn cả mắt mình của Đường Vũ Lân, hàng mi dài cong cong, ma xui quỷ khiến bẹo má nó một cái, khẽ cười, quay người chạy đi.

    Cái bẹo má làm Đường Vũ Lân tỉnh táo hẳn. Học tỉ xinh đẹp chạy bộ ở đây, vậy là học trong hệ sơ cấp?

    Thiếu nữ đã chạy xa, Đường Vũ Lân mới bắt đầu chạy tiếp. Nó quá khỏe, nên chỉ sau chốc lát đã đuổi kịp người ta.

    “Tiểu học đệ, ngươi tên là gì?” Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi.

    “Ta là Đường Vũ Lân, học viên năm nhất, học tỷ học năm mấy?” Vì tính háo thắng, nó không nói mình học Lớp Năm, dù sao, bây giờ cũng đã nên được gọi là Lớp Một.

    “Còn nhỏ mà không lo học, muốn tán tỉnh học tỷ hả?” Thiếu nữ liếc nó, ánh mắt nghịch ngợm.

    “Ta, ta không…” mặt Đường Vũ Lân đỏ bừng.

    “Hi hi, nhóc con xấu hổ nhìn dễ thương quá! Như vậy đi, chúng ta thi mười vòng, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thiếu nữ nói xong, lập tức tăng tốc vọt đi.

    Mười vòng?

    Đường Vũ Lân đâu có sợ, tăng tốc, đuổi theo.

    Thiếu nữ cao hơn nó nửa cái đầu, chạy băng băng, tóc dài bay bay, dáng chạy rất đẹp, cả người căng đầy sức sống.

    Đường Vũ Lân thể lực mạnh mẽ, tuy dáng vóc hơi thua kém chút, nhưng lại có ưu thế về tốc độ. Nó quyết định không vượt qua cô gái, nó muốn ngắm cô.

    Cho nên, nó duy trì một khoảng cách nhất định, chạy theo sau cô.

    Thiếu nữ thể lực cũng không tệ, càng chạy càng nhanh. Hai người thi nhau chạy băng băng.

    Mười vòng sắp kết thúc.

    Chỉ còn chừng một trăm mét.

    Đường Vũ Lân tăng tốc, cả người vọt mạnh lên, khi còn cách vạch đích năm mươi mét, đã dễ dàng vượt qua thiếu nữ.

    “Ai da!!!.” Tiếng kêu đau đột nhiên từ phía sau truyền tới.

    Đường Vũ Lân vội quay đầu lại nhìn. Một bóng màu hồng lướt vụt qua mặt nó, cán qua đích.

    “Ha ha, nhóc ngố, mắc lừa rồi!” cô gái cười lảnh lót, trong veo.

    Rõ ràng bị gạt, nhưng thấy cô cười rạng rỡ vui vẻ quá, Đường Vũ Lân lại không thấy giận chút nào.

    Nó chạy tới,đứng trước mặt cô, cúi đầu, “Học tỷ thật là lợi hại.”

    Thiếu nữ nhìn cái vẻ ngại ngùng của nó, cười càng thêm vui vẻ, “Được rồi, không đùa ngươi người, tiểu học đệ thể lực không tệ tí nào. Cố mà duy trì nha.” Nói xong, cô quay người đi về Lầu Ký Túc Xá, tay vẫy vẫy ra sau, tạm biệt Đường Vũ Lân.

    Đường Vũ Lân nhìn theo, trong lòng có cảm giác kì kì, nó không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết mình rất thích nhìn theo học tỉ này.

    “Ta là Âu Dương Tử Hinh, Lớp Một năm thứ năm.” Tiếng thiếu nữ từ xa bay tới.

    Âu Dương Tử Hinh, tên đẹp quá.

    “Đừng nhìn, học tỷ đi xa rồi.” một giọng nói khó chịu vang lên sau lưng nó.

    Nó quay phắt lại, cái mặt đầy hài hước của Tạ Giải đứng cách đó k hông xa, tay còn đeo băng, nửa cười nửa không nhìn nó.

    “Ngươi khỏe rồi? Tay thế nào?” Đường Vũ Lân mừng rỡ chạy lại.

    “Không sao cả, xương đã nối lại, được Hồn Kỹ hệ trị liệu trị cho rồi. Phải mười ngày nữa mới trở lại bình thường. Giỏi nhỉ Vũ Lân, ta đây mới một đêm không về, ngươi đã cua cả học tỉ, trình độ tăng vọt ha.”

    “Ta đâu có.” Đường Vũ Lân vội chối.

    “Không có à? Trình độ thật, người ta ngay cả tên cũng nói cho ngươi nghe rồi còn gì. Ờ, mà ngươi chưa bao giờ nghe thấy cái tên Âu Dương Tử Hinh thật à?” Tạ Giải cười xấu xa.

    “Chưa!” Đường Vũ Lân ngẩn người.

    Tạ Giải nói: “Là hoa hậu của hệ trung cấp chúng ta đó! Ngươi không biết? Nghe nói hệ cao cấp có nhiều học trưởng theo đuổi người ta lắm. Người ta là năm thứ năm, lớn hơn chúng ta bốn tuổi lận đấy. Ngươi đừng có mơ.”

    Đường Vũ Lân bất đắc dĩ, “Ngươi nói ngươi cũng còn nhỏ, mà sao trong lòng chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đó? Ta chỉ là thấy học tỷ đẹp quá, chỉ là ý thưởng thức mà thôi, không có ý gì khác cả!”

    Tạ Giải nhếch mép, “Thôi đi, nhìn theo người ta đến ngây cả ra, còn không chịu nhận. Nhưng mà thôi, bộ dạng ngươi dễ thương thế kia, học tỉ ai mà chả thích? Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ hết.”

    Trong lòng thằng con trai nào cũng nhớ kĩ tên một học tỉ?

    Đường Vũ Lân giật mình, Âu Dương Tử Hinh, nó sẽ nhớ kĩ cái tên này.

    Ăn sáng xong, rồi tới lớp. Đám học viên đã được thông báo, tất cả các lớp năm nhất đều tới sân để tham dự hội nghị năm nhất các cấp do trường tổ chức.

    Tạ Giải bị thương, nhưng tình hình đã ổn định, nên cũng được đi.

    Vũ Trường Không vẫn lạnh tanh như thường, dẫn đám học viên Lớp Năm đi tới sân.

    Lớp Năm bây giờ xưa đâu bằng nay, lúc bọn chúng tới sân, các lớp khác đều quay sang nhìn, chủ yếu là nhìn Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt.

    Đường Vũ Lân là đứa được quan sát kĩ nhất, biểu hiện vượt trội của nó vào khúc cuối ngày hôm qua khiến nhiều người rất ấn tượng!

    “Chúng ta trở thành người nổi tiếng rồi?” Cổ Nguyệt khẽ nói.

    Tạ Giải khinh bỉ liếc cô, “Đầu óc thiển cận, chỉ là bị người ta nhìn thôi! Nói chính xác, là chỉ có Vũ Lân là nổi tiếng thôi. Ta nghe nói, ngày hôm qua chính là nhờ hắn chúng ta mới thắng đó. Ừ, Vũ Lân vẫn chưa cám ơn ngươi báo thù cho ta!”

    Đường Vũ Lân lắc đầu, “Thật ra ta không nên làm như vậy. Bọn họ làm ngươi bị thương là họ không đúng, nhưng ta đánh họ bị thương, ta cũng không đúng, vì mọi người đều là đồng học.”

    Cổ Nguyệt hừ lạnh, “Ngươi nhìn tính tình của Vũ Lân rồi nhìn lại ngươi đi. Ta có thành người nổi tiếng hay không cũng chẳng sao, dù sao kẻ bị người ta đánh cho ngất xỉu tại chỗ đó mới là kẻ không biết tự lượng sức mình.”

    “Ngươi ——” Tạ Giải hằm hằm nhìn Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt khinh bỉ: “Thế nào? May cho ngươi không phải đối thủ của ta, tay thành ra thế kia rồi, còn muốn ra vẻ?”

    “Ta nhịn!” Tạ Giải rầu rĩ, hắn không thể không chịu đựng! Hai tay đều bị thương, không dùng được võ hồn võ kĩ, chẳng làm cái gì được.

    Đường Vũ Lân đã quen nghe hai người đấu võ mồm, ôm vai Tạ Giải, “Hôm qua là ta gặp may, bọn họ thực sự là rất mạnh, lo dưỡng thương đi. Sau này chúng ta cùng nhau tu luyện.”

    Các lớp khác của năm nhất đều đã tới. Đường Vũ Lân không nhìn thấy Trương Dương Tử, chân bị gãy chắc là không đi được, còn Vương Kim Tỷ và Tạ Giải tay đều phải treo băng.

    Đi đầu không phải là chủ nhiệm Long Hằng Húc tới, mà là Viện trưởng Úc Trẫm.

    Long Hằng Húc nhìn Úc Trẫm hội ý, rồi lên tiếng, “Hôm nay triệu tập mọi người tổ chức đại hội dành cho năm nhất, là có hai việc muốn tuyên bố. Thứ nhất, bởi vì năm nhất năm nay khá đặc biệt, lớp chiến thắng năm nhất sẽ không được tiếp tục khiêu chiến thi đấu lên lớp cao hơn nữa. Các lớp sẽ được điều chỉnh lại theo kết quả thi đấu vừa qua. Lớp Năm trở thành Lớp Một, bốn lớp còn lại cứ thế mà tính.”

    Không cho tiếp thi đấu lên lớp nữa? Đám Lớp Năm cũ nhảy dựng lên, không được thi đấu lên lớp, nghĩa là không được vượt cấp khiêu chiến, nghĩa là không có giải thưởng thi đấu vượt cấp!​
     
    trung17788 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 109: Linh ban năm nhất

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Long Hằng Húc tiếp tục nói: “Xét thấy Lớp một năm nhất năm nay có biểu hiện ưu tú trong kì thi đấu lên lớp, viện đặc biệt ban thưởng cho cả lớp mỗi ngày được ăn một bữa ăn Giáp suốt học kì này.”

    Cả lớp ào lên hoan hô, món ăn Giáp, là món ăn Giáp đó! Là đại bổ đó! Chưa tính hương vị, chỉ riêng hiệu quả đã cực kì có lợi cho việc tu luyện của bọn nhóc, đa số học viên trong lớp gia đình vốn không đủ tiền để ăn món Giáp, được ăn miễn phí cả một học kỳ, nhà trường thực là hào phóng.

    Chủ nhiệm lớp Hai Diệp Anh Ngọc sầm mặt.

    Long Hằng Húc quát: “Im lặng.”

    Tiếng hoan hô mới dần dần hạ xuống.

    Long Hằng Húc tiếp tục nói: “Bởi vì học viên năm nhất năm nay quá xuất sắc, ban giám đốc học viện sau khi bàn bạc, quyết định sẽ thành lập một lớp thí điểm, dành cho các học viên ưu tú. Tạm gọi là Linh ban năm nhất, do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp. Học viên Linh ban chọn từ những học viên tham dự thi đấu lên lớp, trước mắt là sáu người. Lớp Một, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt. Lớp hai, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ, Vi Tiểu Phong. Nếu sau này có thêm học viên nào có thành tích xuất sắc, đều sẽ được xem xét gia nhập vào Linh ban.”

    Linh ban?

    Là cái gì?

    Đám học trò sững sờ, trong lịch sử Đông Hải Học Viện chưa bao giờ có cái lớp gọi là Linh ban! Còn do Vũ Trường Không lão sư làm chủ nhiệm lớp, thế nghĩa là sao?

    Đám Đường Vũ Lân giật mình, Vương Kim Tỷ và Vi Tiểu Phong cũng ngơ ngác không kém, năm đứa nhìn nhau.

    Ánh mắt Vi Tiểu Phong đầy căm hận, Vương Kim Tỷ thì phức tạp!

    Vũ Trường Không mặt lạnh tanh, ban giám đốc học viện đã báo cho hắn biết rồi.

    Long Hằng Húc nói: “Ngoài hai thông báo này, còn có một thông báo về quyết định xử phạt. Trận thi đấu hôm qua, mục đích của thi đấu lên lớp là hữu nghị, nhưng hôm qua lại có ba người bị trọng thương, học viện nghiêm khắc phê bình cả sáu học viên, quyết định hủy bỏ mọi ban thưởng dành cho sáu học viên này, để răn đe.”

    Hủy bỏ ban thưởng? Nghĩa là đánh thắng mà không có thưởng? Chỉ được lên lớp thôi?

    Long Hằng Húc nói rất nghiêm khắc, nhưng chẳng có vẻ gì là mang ý tứ trừng phạt gì cả.

    “Viện trưởng, ngài có định nói gì không?” Long Hằng Húc khẽ hỏi Úc Trẫm.

    Úc Trẫm gật đầu, cao giọng nói: “Các học sinh, ta nghĩ mọi người đều thấy ngạc nhiên, vì sao lại thành lập Linh ban. Đây là bởi vì, những bạn học này của các ngươi có năng lực cá nhân vượt qua các ngươi quá xa. Nếu tiếp tục học tập theo giáo trình giống như các ngươi, sẽ làm thiên phú của họ bị mai một. Điều đó có nghĩa, nếu trong tương lai, các ngươi muốn có thành tích xuất sắc, thì phải nỗ lực cố gắng nhiều hơn nữa. Ta hy vọng trong tương lai, sẽ nhìn thấy có thêm nhiều người nữa trong số các ngươi được gia nhập vào Linh, trở thành nhóm những người mới ưu tú nhất của Đông Hải Học Viện chúng ta. Được rồi, giải tán, các chủ nhiệm lớp vui lòng dẫn học viên về lớp. Chủ nhiệm Lớp Một tạm thời do thầy Long Hằng Húc làm chủ nhiệm đến khi tìm được chủ nhiệm mới. Lão sư Vũ Trường Không và các học viên lớp Linh ban mời ở lại.”

    Đám học viên trong kinh ngạc và hâm mộ trở về lớp học, trong sân chỉ còn Viện trưởng và năm học viên của lớp Linh ban.

    “Bọn nhỏ, tới đây.” Úc Trẫm vẫy tay.

    Dù không cam lòng, nhưng năm đứa nhóc vẫn đi tới.

    Trước mặt Viện trưởng, Vi Tiểu Phong không dám láo xược, nhưng thái độ xa cách rõ rệt.

    Úc Trẫm nhìn năm thằng nhó, lạnh lùng nói: “Mấy đứa các ngươi oai quá nhỉ! Có phải thấy nổi tiếng hơn đám bạn học là oai lắm không? Nhìn mình đi, xem ra bộ dáng gì? Năm đứa, hai đứa gãy tay, còn một đứa gãy chân nữa.”

    Năm đứa nhóc sững sờ, không ngờ Úc Trẫm lại gọi tới để mắng.

    Úc Trẫm nói tiếp: “Mục đích thành lập Linh ban ta vừa nói rồi, không nói thêm nữa. Đám nhóc con các ngươi, dẹp cái thói cậy tài khinh người đi, đàng hoàng mà học hành cho ta. Ta cảnh cáo cho mà biết, nếu còn để xảy ra chuyện giống hôm qua, tất cả đều sẽ bị xử phạt. Đừng tưởng các ngươi có thiên phú tốt là giỏi, nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trong liên bang, có khối kẻ bằng tuổi ưu tú hơn các ngươi rất nhiều.”

    “Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài, cũng chưa bao giờ ít thiên tài bị chết non, một thiên tài muốn trở thành đại tài, thì cũng phải cố gắng rất nhiều, mới phát triển được thiên phú mà các ngươi có. Hiểu chưa?”

    “Dạ hiểu.” năm đứa đều không ngẩng đầu lên được.

    “Ký tên vào đây.” Úc Trẫm khẽ vẫy tay, một xấp giấy đầy chữ xuất hiện, chia ra đưa cho năm đứa.

    Năm đứa theo bản năng nhận giấy bút, Đường Vũ Lân đọc lướt qua, bên trên viết hai chữ to: Hợp đồng.

    Nội dung bên dưới đại khái rằng cá nhân XXX tự nguyện cùng Đông Hải Học Viện ký bản hợp đồng, rằng trước khi học xong cấp trung cấp và cao cấp tại học viện, sẽ không chuyển trường.

    Nội dung đại khái là như vậy.

    Đây là ý gì? Năm đứa ngơ ra.

    “Học viện thành lập Linh ban, sẽ tận lực đầu tư cho các ngươi, tận dụng mọi tài nguyên, nên học viện muốn các ngươi cam đoan sẽ luôn học ở đây, không vì những nguyên nhân không xác định mà rời khỏi trường. Đấy, ký đi.”

    Tạ Giải yếu ớt hỏi: “Viện trưởng, ký cái này, chúng ta có thể bàn với người nhà một chút được không?”

    Úc Trẫm nhướng nhướng mắt, “Được! Ngươi báo về nhà đi, nhưng thế thì đừng vào Linh ban nữa. Ta bận nhiều việc lắm, không có thời gian chờ các ngươi làm chuyện đó đâu.”

    Hai người còn đang nói, Đường Vũ Lân đã ký xong, đối với nó, cái hợp đồng này chẳng ảnh hưởng gì cả. Nó vốn không biết trường học nào khác ngoài Đông Hải Học Viện. Học viện chịu bỏ ra tài nguyên đầu tư cho nó, với nó thế đã là bánh từ trên trời rớt xuống, chẳng có lý nào mà không kí.

    Cổ Nguyệt ký ngay sau Đường Vũ Lân, nhìn hai đứa ký, Tạ Giải không tiện nói gì nữa, không rời khỏi Đông Hải Học Viện, hình như cũng không sao.

    Bên kia, Vương Kim Tỷ ký, chỉ có Vi Tiểu Phong do dự, “Viện trưởng, chuyện này mà không bàn với người nhà thì không hay lắm. Ta nghĩ ta phải báo về nhà, vì sau này gia tộc sẽ đưa ta tới một học viện tốt hơn để học hệ cao cấp.”

    Úc Trẫm gật đầu, “Người có chí riêng. Ngươi trở về Lớp Hai đi. Linh ban giờ chỉ còn năm người.” Hắn lấy lại tờ hợp đồng trên tay Vi Tiểu Phong rồi khẽ phất tay với thằng bé.

    Vi Tiểu Phong lần chần, nhưng cuối cùng cũng không lấy lại tờ hợp đồng, khẽ khom người chào Viện trưởng rồi đi về hướng lớp học.

    Vi Tiểu Phong đi rồi, mặt Úc Trẫm từ nghiêm nghị lạnh lùng chuyển sang mỉm cười ôn hòa.

    Đám Đường Vũ Lân nhìn mà không hiểu nổi.

    “Tốt, các ngươi đã kí tên vào đây, có nghĩa từ bây giờ, các ngươi đã trở thành những tinh anh ưu tú nhất học viện. Học viện tôn trọng sự lựa chọn của bạn học Vi Tiểu Phong, nhưng ta tin rằng, sau này hắn sẽ phải hối hận. Tuy Đông Hải Học Viện không có thứ hạng cao trong thứ tự học viện của Đại Lục, nhưng cũng là học viện Hồn Sư trung cấp duy nhất của một thành thị lớn, tài nguyên của cả học viện đều ưu tiên dành cho các ngươi, ngay cả Sử Lai Khắc Học Viện trong truyền thuyết, cũng chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.”

    Viện trưởng nói đầy tự tin, làm bốn đứa cũng thấy hi vọng. Chỉ có khóe miệng Vũ Trường Không hơi giật giật.​
     
    trung17788 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 110: Đấu Khải

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Đông Hải Học Viện thành lập Linh ban, đãi ngộ quả nhiên khác hẳn. Phòng học riêng rất rộng, phòng ở trong kí túc xá cũng thay đổi. Không còn ở bốn đứa một phòng, mà bây giờ mỗi người một phòng, trang bị trong phòng không khác gì phòng dành cho lão sư. Chúng đang được đãi ngộ ngang hàng với các giáo sư.

    Trương Dương Tử nghe Vương Kim Tỷ ký hợp đồng, thì cũng không ngần ngừ kí tên ngay. Linh ban, chính thức thành lập, cộng cả chủ nhiệm lớp, tổng cộng là sáu người.

    Vũ Trường Không được phân phòng ký túc xá mới, ngay bên cạnh ký túc xá của đám nhóc.

    Học viện cho cả bọn một ngày để chuẩn bị, sang hôm sau mới đi học chính thức.

    Ngày đầu tiên đi học, năm người hết ba đứa bị thương, đều là gãy xương, nên hôm đó chỉ học lý thuyết.

    Một lớp học chỉ có năm đứa, nên rất là rộng.

    Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ ngồi một bên, ba người Đường Vũ Lân ngồi bên kia, năm người, phân thành hai phía rõ ràng.

    Trương Dương Tử gác cả hai chân trên ghế, mặt đen xì xì, Vương Kim Tỷ vẫn bộ dạng trầm mặc, thỉnh thoảng lại lơ đãng lướt qua Đường Vũ Lân.

    Vũ Trường Không lạnh lùng đi vào lớp, đứng ngay giữa lớp, nhìn năm đứa.

    “Từ hôm nay, chương trình các ngươi học sẽ thay đổi một chút.”

    Năm đứa đều tập trung lắng nghe, Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ đều rất sùng bái nam thần, trận chiến Vũ Trường Không đấu với Quang Tiêu bọn chúng cũng nhìn thấy.

    Vũ Trường Không lạnh lùng: “Vì cơ thể các ngươi không tiện, nên việc tu luyện sẽ dời lại mấy ngày, hôm nay học lí thuyết trước. Hôm nay giảng về Cơ Giáp.”

    Cơ Giáp?

    Năm đứa ngẩn ra nhìn nhau.

    Trương Dương Tử nhịn không được hỏi: “Vũ lão sư, Cơ Giáp không phải lên hệ cao cấp mới học à? Chúng ta mới có năm nhất thôi! Có phải là quá sớm hay không?”

    Theo giáo trình bình thường, ở học viện hồn sư trung cấp, phải học hệ sơ cấp sáu năm, lên hệ cao cấp mới bắt đầu học kiến thức về cơ giáp. Sau khi tốt nghiệp hệ cao cấp, tùy theo hướng phát triển sẽ thi vào những học viện cao cấp khác nhau để được đào tạo sâu hơn. Thường những ai tốt nghiệp học viện cao cấp, đều là tinh anh cấp cao của xã hội.

    Hệ sơ cấp học sáu năm, bọn chúng mới chỉ vừa năm nhất, mà đã học luôn kiến thức cơ giáp? Thế chả phải là đốt cháy giai đoạn?

    Vũ Trường Không nói: “Chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi, nội dung học không nhiều lắm. Có ai không muốn trở thành Cơ Giáp Sư à?”

    Năm đứa im bặt. Cơ Giáp Sư là tên gọi dành cho cường giả hiện nay.

    Vũ Trường Không nói: “Nếu vậy, thì học thôi.” Hắn liếc Trương Dương Tử, Trương Dương Tử lạnh toát từ đầu tới chân, im thin thít không dám lên tiếng nữa.

    “Cơ Giáp hiện nay, được phát triển từ vạn năm trước. Khi đó, Hồn Đạo Khí đã có mấy nghìn năm phát triển, được ứng dụng rộng rãi. Mọi khoa học kỹ thuật lúc đầu được nghiên cứu là để phục vụ cho chiến tranh. Hồn Đạo Khí cũng vậy, sau này mới chuyển dần sang ứng dụng cho dân dụng.”

    “Lúc đó Hồn Đạo Sư vốn muốn dùng Hồn Đạo Khí để tăng phúc mọi mặt cho Hồn Sư, giúp Hồn Sư trở nên càng cường đại hơn, họ mới bắt đầu nghiên cứu về cơ giáp.”

    “Vào thời viễn cổ mấy vạn năm trước, Hồn Sư là một nghề quan trọng. Vì số lượng quá ít, trong đó đa số lại chỉ là Hồn Sư đẳng cấp cực thấp, không thể trở thành cường giả. Sau khi Hồn Đạo Khí xuất hiện, mới dần thay đổi bố cục đó, những hồn sư cấp thấp, nhất là hồn sư phụ trợ, phối hợp hồn lực với Hồn Đạo Khí, để có sức mạnh chiến đấu. Cơ giáp Hồn Đạo xuất hiện khiến sự thay đổi này càng thêm triệt để.”

    ” Cơ Giáp Hồn Đạo được Hồn Lực truyền vào, giúp người sử dụng có thể phát huy sức mạnh vượt xa thực lực bản thân. Cơ giáp Hồn Đạo lúc đầu có thể tích rất to, để có chỗ chứa được nhiều hồn lực và mang theo được nhiều vũ khí.”

    “Nhưng sau này khoa học kỹ thuật tiến bộ, người thường cũng còn điều khiển được Hồn Đạo Cơ Giáp, khiến cơ giáp trở thành vũ khí chủ yếu dùng cho quân đội.”

    “Lịch sử phát triển của cơ giáp từ thể tích nhỏ tới to, sau nhỏ thu lại còn cỡ trung, tiến hóa thành kích cỡ hiện giờ. Đó là cả một quá trình dài kiểm nghiệm và điều chỉnh, hoàn thiện pháp trận hồn đạo, sáng tạo ra những điểm mới. Càng ngày, cơ giáp càng có vai trò quan trọng trong chiến tranh.”

    Đường Vũ Lân nghe rất chăm chú, mọi kiến thức về cơ giáp, bây giờ nó mới được nghe, nó muốn trở thành Cơ Giáp Sư, nên kiến thức về món này rất quan trọng.

    “Nhưng, kiến thức về cơ giáp mà ta muốn cung cấp cho các ngươi không phải là những thứ này.” Vũ Trường Không hơi dừng lại, rồi mới nói câu này.

    Không phải những thứ này?

    Vũ Trường Không thản nhiên nói: “Các ngươi nghĩ, thời đại tiến bộ, Hồn Đạo Khí phát triển, người thường sẽ càng ngày càng có khả năng khống chế vũ khí cường đại? Không đâu, kiến thức đó chỉ là nhận thức của người thường mà thôi. Ở Đấu La Đại Lục, mấy vạn năm nay, có một sự thật chưa bao giờ thay đổi, chính là tồn tại cường đại nhất, luôn luôn vẫn là Hồn Sư cấp cao.”

    “Một người bình thường, nhờ Hồn Đạo Khí sẽ có được sức chiến đấu tương đương hồn sư Nhị Hoàn, thậm chí Tam Hoàn, Tứ hoàn, Ngũ hoàn. Cơ Giáp giúp hắn làm được điều đó. Nhưng dù nó là Cơ Giáp gì, thì cũng không thể biến một người bình thường thành hồn sư Bát Hoàn, Cửu Hoàn. Cho tới bây giờ, vẫn là chưa thể.”

    Tạ Giải hỏi: “Vậy nếu dùng vũ khí siêu cấp thì sao? Nếu cho người thường dùng chúng thì sao?”

    Vũ Trường Không gật đầu, “Chuyện đó có. Ta hỏi lại ngươi một câu, nếu cả hai bên cùng dùng vũ khí siêu cấp thì sao? Ai sẽ phát huy được uy lực mạnh hơn? Có một điều ngươi cần phải biết, dù có là vũ khí cường đại nhất, thì cũng không thể tiêu diệt được một cường giả có lực chiến đấu cường đại.”

    Vũ Trường Không nói như chém đinh chặt sắt, năm đứa chăm chú lắng nghe.

    Thoáng dừng lại, Vũ Trường Không tiếp tục nói: “Có lẽ, sau này khả năng đó có thể sẽ xuất hiện. Dù sao, vũ khí không ngừng được phát triển, nhưng ít nhất trước mắt thì chưa.”

    “Vũ lão sư, ngài nói cường giả có lực chiến đấu cá nhân cường đại đó là ai, là Cơ Giáp Sư? Hay vẫn là Hồn Sư?” Đường Vũ Lân hỏi.

    Vũ Trường Không nói: “Chuẩn xác mà nói, là hai người kết hợp.”

    “Các ngươi cũng đã nhìn thấy Cơ Giáp, cao bình thường từ năm tới tám mét, loại hình khác nhau sẽ có điểm khác nhau. Đây là ta đang nói cơ giáp hiện đại cỡ trung. Các Hồn Đạo Sư hiện nay cho rằng, thể tích này là tối ưu nhất giúp cơ giáp có được tính linh hoạt, khả năng công kích, và phòng ngự thích hợp nhất cho quân đội. Nhưng đây là Cơ Giáp quy chuẩn cho quân đội, hoặc nói là Cơ Giáp bình thường. Cơ Giáp trắng, vàng đều như vậy. Nhưng đó không phải là mục tiêu của các ngươi. Thiên phú của các ngươi cho thấy tương lai phát triển của các ngươi không phải là vào cơ giáp, mà phải là Đấu Khải!”

    Đấu Khải?

    Đây là lần đầu tiên năm đứa nghe thấy cái tên này.

    Vũ Trường Không nói: “Cường giả chân chính, sẽ không làm cho cơ thể mình cồng kềnh. Cơ Giáp tồn tại là để tăng phúc, chứ không phải để làm cho bản thân trở thành mục tiêu kích thước lớn. Cho nên, những cơ giáp từ màu tím trở lên sẽ phát triển theo hướng càng ngày càng nhỏ về thể tích. Vì chúng nhỏ chỉ như một cái áo giáp, nên được gọi là, Đấu Khải!”

    “Hồn Sư có đấu khải, mới được gọi là cường giả, mới có khả năng kết hợp hoàn mỹ võ hồn của bản thân với cơ giáp, tạo nên sức chiến đấu cường đại.”​
     
    Thầy Tướng and trung17788 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)