Khoa Huyễn Long Thành - Phương Tưởng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Thành
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 7: Kế hoạch của Phí Mễ

    Dịch: kimsonvnus
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Vào thời đại Quang Giáp cổ điển, làm cách nào để thoát khỏi việc khoá mục tiêu của Quang Giáp tấn công tầm xa?

    Thao tác kinh điển được sử dụng nhiều nhất chính là "bước nhảy hình sóng bất quy tắc - Vô tự ba hình khiêu dược". Cái gọi là “bước nhảy hình sóng bất quy tắc” chính là lợi dụng việc đổi hướng không có quy luật, khi thực hiện một quá trình di chuyển với tần suất cao, điều đó khiến cho việc tấn công từ xa rất khó để khóa chặt mục tiêu. Vì quỹ tích di chuyển hình thành một xâu chuỗi to nhỏ lộn xộn dạng gợn sóng, cho nên được gọi là “ bước nhảy hình sóng bất quy tắc”.

    Tại thời đại Quang Giáp cổ điển, “bước nhảy hình sóng bất quy tắc” là kỹ năng mà mỗi vị Sư sĩ đều phải nắm giữ.

    Nhưng bây giờ là năm 4019.

    Kỹ năng công thủ có thể ví dụ như hai đường cong xoắn ốc kéo dài, công và thủ không ngừng luân chuyển. Các kỹ năng Quang Giáp bị loại bỏ chỉ có một nguyên nhân, nó đã không còn phù hợp với yêu cầu của thời đại.

    Khi Quang Giáp tiến vào thời đại sử dụng Quang Não, đồng thời cũng tiến vào thời đại Quang Giáp hình người, các loại kỹ năng mới phát triểnvà thay đổi từng ngày. Các sản phẩm yếu tố khoa học kỹ thuật càng cao, mang lại hiệu suất càng lớn, càng dễ dàng sử dụng, yếu tố phụ tải đối với Sư sĩ càng nhỏ hơn.

    Phí Mễ cũng không biết phải đối phó với bước nhảy hình sóng bất quy tắc như thế nào?

    Ai còn nghiên cứu kỹ năng cổ điển đã sớm chôn vùi ngàn năm?

    Tuy nhiên dựa vào toàn bộ phòng an ninh trung tâm cùng với Phí Mễ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sau khi tỉnh táo, rất nhanh mọi người đã có phương án đối phó. Bước nhảy hình sóng bất quy tắc, về mặt nguyên lý cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, ngày xưa được coi là vấn đề khó khăn không cách nào giải quyết, nhưng đối với khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay lại có rất nhiều phương án để xử lý.

    Điều duy nhất để Phí Mễ cảm thấy bó tay bó chân là cấp bậc phòng ngự, phòng ngự cấp ba đồng nghĩa với tài nguyên gã có thể sử dụng không nhiều, gã cần phải bố trí một cách tỉ mỉ.

    Gã trầm ổn nói: "Tính toán điểm tiến lên của mục tiêu phải đi qua"

    Quang Não: "Bắt đầu tính toán."

    Sau hai giây, trên hình chiếu của địa đồ chỉ ra từng điểm màu đỏ, những điểm đỏ này đều là nơi Thiết Canh Vương nhất định phải đi qua, tổng cộng có tám chỗ. Trường học yêu cầu thời gian hành động vô cùng gấp gáp, tài nguyên có thể sử dụng cũng hạn chế rất lớn. Phí Mễ đối với mỗi góc sân trường đều rõ như lòng bàn tay, vị trí và địa hình của tám điểm đỏ Thiết Canh Vương nhất định phải đi qua ngay lập tức hiện lên ở trong đầu gã.

    Gã lựa chọn đưa chiến trường đến “hồ nhân tạo”.

    Nơi đó chiến trường tốt nhất !

    Mặt hồ trống trải, chỉ có duy nhất một cây cầu lớn qua hồ, không có bất kỳ công trình kiến trúc nào. Phí Mễ đã phát hiện đối phương rất sở trường sử dụng các loại kiến trúc và địa hình để che chắn cho mình.

    Gã rất nhanh đưa ra một kế hoạch tác chiến ổn thoả, sau đó gửi thông tin cho tất cả mọi người. Toàn bộ kế hoạch chiến đấu, gã hầu như đã điều động toàn bộ tài nguyên của hệ thống phòng ngự cấp ba, vì vậy gã cần sự đồng ý của mọi người.

    Nghĩ lại lúc trước, Phí Mễ cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc khi suýt chút nữa thiết lập công suất vũ khí về 10%.

    Phòng an ninh đang ồn ào nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đã bị kế hoạch tác chiến này của Phí Mễ hấp dẫn. Có mặt ở đây đều là dân chuyên nghiệp, ưu khuyết điểm của một kế hoạch chiến đấu chỉ mất một chút thời gian là có thể phân biệt rõ ràng.

    Bầu không khí trong phòng an ninh bỗng nóng lên, thậm chí có mấy người còn phát ra tiếng hoan hô. Tình huống vừa rồi áp lực quá lớn, khiến mọi người hầu như không thở nổi. Không ai dám tưởng tượng việc thất bại bởi một cái Quang Giáp nông nghiệp sẽ khiến hiệu trưởng tức giận cỡ nào, cho dù là toàn bộ phòng an ninh trung tâm bị gạt bỏ một lần mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

    Kế hoạch tác chiến của Phí Mễ khiến bọn hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm xúc cũng khôi phục bình thường, ngay lập tức cả đám cảm thấy sự khẩn trương vừa rồi có hơi cường điệu hoá vấn đề.

    "Kế hoạch hoàn mỹ!"

    "Chắc chắn trăm phần trăm!"

    "Quá âm hiểm, ta rất thích! Lão đại, để ta mang cà phê cho ngươi!"

    ...

    Thậm chí ngay cả người luôn ăn nói giữ ý tứ như Phó phòng an ninh cũng cười ha hả trêu chọc: "Quả nhiên không hổ danh là “sát thủ nông giáp - Phí Mễ”! Triển khai kế hoạch này cho ta! Tất cả đều phải giữ vững tinh thần, ta nói cho các ngươi biết, nếu kế hoạch này còn thất bại, tất cả các ngươi đều đi đớp cứt cho ta!"

    Tâm trạng vừa buông lỏng, cả phòng an ninh nghe xong đều bật cười.

    Long thành bỗng nhiên phát hiện toàn bộ hoả lực bám sát mình không tha đột nhiên tất cả đều tịt ngòi. Hắn không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm cẩn thận. Xem ra đối phương đã điều chỉnh phương án chiến đấu, nếu thế ở phía trước chắc chắn có sự chuẩn bị đang chờ mình. Trên chiến trường, đặt hi vọng vào sự sai lầm và thương hại của kẻ địch cũng đồng nghĩa với tự sát.

    Huấn luyện viên đã từng nói:” Phải luôn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”

    Mặc dù trong lòng biết rõ có nguy hiểm đang chờ mình phía trước, Long Thành vẫn không hề dừng lại chút nào, thậm chí còn gia tăng tốc độ. Hắn biết rõ mình đến đây vì cái gì, đạt được thắng lợi trong cuộc chiến này không phải là mục đích của hắn, có tư cách nhập học mới coi là thắng lợi thật sự.

    Mỗi giây thời gian giá trị ngàn vàng, thắng bại trong chiến đấu không đáng nhắc tới.

    Nếu như buộc phải chịu thua để có thể đạt được tư cách nhập học, hắn có thể lập tức quỳ xuống hét to “ba ba.”

    Tốc độ của Thiết Canh Vương đột ngột gia tăng, hầu như là tiến về phía trước theo một đường thẳng tắp, trên tuyến đường này cũng không gặp phải bất kỳ sự tấn công nào. Bản thân Long Thành cũng cần giảm bớt thời gian di chuyển trên đường, để dành thời gian cho vụ xung đột đang chờ mình phía trước.

    Radar khảo sát địa hình trên Thiết Canh Vương được hắn vận hành với công suất tối đa, hắn cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương một cách tổng thể.

    Khi tầm mắt hắn xác định một điểm trên bản đồ địa hình, ngay lập tức, một khung thông báo chỉ rõ các thông tin chi tiết của khu vực này được hiển thị.

    "Địa điểm: Hồ nước, diện tích 32 km2, chiều sâu lớn nhất đo được 66m, chất lượng nước đạt tiêu chuẩn, có thể tiến hành nuôi trồng thuỷ sản nước ngọt, đề nghị nuôi trồng: Tôm..."

    Không quan tâm đến các thông tin đề nghị đang hiện ra trong thông báo trước mặt, đầu óc Long thành đang tính toán cực nhanh.

    Đối với hắn, địa hình này chắc chắn là nơi chiến đấu tồi tệ nhất không thể nghi ngờ.

    Không chỉ Long thành phát hiện ra ý đồ của phòng phòng an ninh, các học viên đang quan sát xung quanh cũng đã đoán được. Thậm chí không chỉ đoán được, các học viên còn có thể "nhìn thấy". Những Quang Giáp của các học viên đều được trang bị các loại radar hiện đại và tiên tiến nhất, tất cả đều nhận ra sự thay đổi trong việc bố trí hoả lực của phòng an ninh.

    "Có lẽ là hồ nhân tạo!"

    "Nếu không chúng ta lén nói cho hắn biết, dù sao việc này cũng không coi là gian lận chứ hả?"

    "Ta đã thử rồi, hắn không mở tần số liên lạc, nếu không thì đã không có cái kênh này”

    "Vậy thì mong hắn có thể tự cầu phúc cho mình. Khốn nạn thật, ta sắp phát điên rồi, có muốn thử làm nổ trường học hay không?"

    "Từ từ sẽ có cơ hội."

    "Thiết Canh Vương tiến vào trong hồ sẽ thật sự biến thành vịt rồi!"(*)

    * Thiết canh vương trùng áp, trùng tiến hồ lý biến thành áp!" – Tác giả có chơi chữ ở đây: trùng áp - xung phong và áp – con vịt

    Nhiếp Tiểu Như ngồi trong khoang điều khiển của phi thuyền lại đang hờ hững tán gẫu cùng bạn thân trên kênh thông tin:

    "Thiết Canh Vương nhất định sẽ thất bại. Cái trường học này cũng chẳng ra gì, chỉ là đối phó một cái Quang Giáp nông nghiệp cũng phải làm ồn ào như vậy, nếu ta làm hiệu trưởng nhất định đuổi việc tất cả bọn chúng."

    Trên kênh thông tin truyền tới một âm thanh dịu dàng: "Không vào được học viện quang giáp Phụng Nhân, đối với hắn có lẽ cũng là chuyện tốt."

    Nhiếp Tiểu Như trả lời một cách lười biếng: "Tên điều khiển Thiết Canh Vương này cũng có chút trình độ, tuổi tác cũng không lớn lắm, có thể cân nhắc đào tạo thêm."

    "Ngươi định mời chào hắn hay sao?"

    Nhiếp Tiểu Như khịt mũi coi thường: "Ta mời chào hắn làm quái gì, cái ngôi trường rách này không cho mang theo người hầu. Ngươi đưa hắn đến chỗ Lưu thúc để bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ kết quả cũng không tệ."

    Âm thanh người bạn thân hơi kinh ngạc: "Lưu Hằng Chương thúc thúc? Ngươi đánh giá hắn cao như thế sao?"

    Bạn thân của nàng tên là Hà Lệ Văn, hai nhà Hà-Nhiếp đã kết giao mấy đời, có nhiều việc đối với nhau hiểu rất rõ. Lưu thúc trong lời của Nhiếp Tiểu Như tên là Lưu Hằng Chương, một trong những thân tín được Nhiếp Kế Hổ tin tưởng nhất. Danh tiếng của Lưu Hằng chương ở bên ngoài không nổi bật cho lắm, cũng ít có người biết, nhưng đối với người nắm rõ thông tin sẽ biết được điểm lợi hại của người này. Thành viên trong cơ cấu của Nhiếp Kế Hổ hiện nay phần lớn đều do Lưu Hằng Chương đào tạo nên. Những Sư Sĩ này được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ một cách nghiêm khắc, tất cả đều là kẻ hung hãn không sợ chết, tuyệt đối trung thành, còn được họi là thành viên của đội "Tòng Hổ". (*)

    *Tòng Hổ: nghe theo Hổ, tuân lệnh Hổ - Nhiếp Kế Hổ

    Nhiếp Tiểu Như lại tỏ vẻ như chuyện nhỏ không đáng kể: " Cũng tạm được, dù sao hắn tuổi còn nhỏ, cho dù không đạt yêu cầu cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."

    Hà Lệ Văn và Nhiếp Tiểu Như chơi với nhau từ bé đến lớn, hiểu rõ người bạn này có ánh mắt khá cao. Đừng xem Nhiếp Tiểu Như ngoài miệng nói tỏ vẻ như không quan trọng, nhưng lại đề cử đưa người đến chỗ Lưu Hằng Chương, có thể thấy được sự xem trọng đối với người này.

    Hà Lệ Văn cười nhẹ một tiếng: "Khó có người lọt được vào mắt xanh của ngươi, tiểu tử nghèo này coi như đổi đời rồi."

    Mặc dù nói như vậy nhưng thực tế Hà Lệ Văn cũng không coi trọng việc này. Dù sao trên đời này người có thiên phú xuất sắc có rất nhiều, nhưng đi đến cuối cùng để đạt được thành tựu lại được bao nhiêu người? Các nàng từ nhỏ đã gặp rất nhiều thanh niên tài tuấn, cho nên đối với việc này cũng chỉ là đề tài “trà dư tửu hậu” để nói mà thôi.

    Hai người lại tiếp tục kể về những chuyện sinh hoạt riêng tư thú vị hay phiền não gần đây, đúng vào lúc cả hai đang nói chuyện một cách cao hứng, bỗng nhiên Nhiếp Tiểu Như hô nhỏ một tiếng: “Ồ”.

    Hà Lệ Văn rất thông minh tiếp lời: "Quyết chiến bắt đầu rồi hả?"

    Nhiếp Tiểu Như cũng “ừ” một tiếng, vào lúc này, sự chú ý của nàng đang bị hoả lực tại hồ nhân tạo hấp dẫn.

    Bởi vì hai người vô cùng quen thuộc, cho nên Hà Lệ Văn cũng không lên tiếng quấy rầy sự chú ý của nàng, bèn tự mình tìm đọc những tin tức giải trí mới nhất trên mạng. Trái ngược với tính cách thích “chém chém giết giết” của Nhiếp Tiểu Như, tính cách của Hà Lệ Văn lại tương đối dịu dàng, rất có hứng thú với nghành nghề giải trí. Hà Lệ Văn bất kể là dung mạo, thân hình hay khí chất đều là người đẹp ngàn dặm mới tìm được một, tụ tập ngàn vạn sủng ái vào một thân là học ngọc quý trên tay Hà lão, khi biết rõ hứng thú của nàng, Hà gia cũng sớm vì nàng trải đường sẵn.

    Có chuyện thì tán gẫu vài câu, nếu mỗi người đều có việc thì tự bận bịu chuyện của mình, đây cũng là cách các nàng ở chung.

    Phía trên mặt hồ nhân tạo, mười sáu chiếc máy bay không người lái【 Hoả Phong Bạo 】 với khả năng tấn công cực mạnh đã vào vị trí.【 Hoả Phong Bạo 】là loại máy bay không người lái có hỏa lực hạng nặng, trên máy bay được lắp đặt ba khẩu trọng pháo cho phép triển khai hình thức tấn công áp chế cực kỳ mạnh mẽ. Ngoài ra nó còn được thiết kế bên ngoài một lớp vỏ quang thuẫn kiên cố, có thể xem như một loại vũ khí bổ sung hiệu quả và linh hoạt cho các phương án phòng ngự. Khuyết điểm của nó là tốc độ di chuyển có phần hơi chậm chạp, khả năng chống lại các tác động quấy nhiễu bên ngoài khá kém cỏi, vì vậy trong những hoàn cảnh phức tạp hoàn toàn không có tác dụng, tuy nhiên nếu đổi lại là địa hình trống trải, 【 Hoả Phong Bạo 】chính là một loại vũ khí đắc lực.

    Đối với hệ thống phòng ngự cấp 3 tại học viện Phụng Nhân, mười sáu cái 【 Hoả Phong Bạo 】 chính là số lượng lớn nhất có thể điều động. Để tập trung bố trí mười sáu cái【 Hoả Phong Bạo 】này, phòng an ninh đành phải ngừng hoạt động phần lớn các bệ pháo khác.

    Một điểm may mắn nữa là vị trí của hồ nhân tạo nằm ở vị trí nửa sau của tuyến đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến phòng hiệu trưởng, chính vì có điều kiện này, phòng an ninh mới có đủ thời gian bố trí trận địa tác chiến.

    Cả mặt hồ nhân tạo với tầm nhìn trống trải, chỉ có duy nhất một cây cầu lớn với bề mặt cầu không có vật che chắn, tổng chiều dài 5km bắc ngang hai bờ. Mười sáu cái 【 Hoả Phong Bạo 】 được bố trí tại đoạn chính giữa cầu.

    Đây chính là kế hoạch của Phí Mễ.

    Nếu ngươi đã am hiểu mượn nhờ địa hình che chở, vậy ta sẽ bố trí một hoàn cảnh chiến đấu trống trải. Nếu ngươi lại am hiểu tìm ra góc chết của hỏa lực tấn công, vậy ta sẽ thiết kế một chiến trường không tồn tại góc chết của hệ thống hoả lực. Nếu định dùng dước nhảy hình sóng bất quy tắc, vậy ta sẽ lựa chọn không gian tấn công chật hẹp, thậm chí gia tăng mật độ hỏa lực tấn công để hình thành hỏa lực theo phạm vi bao trùm! (*)

    *Chơi damage AoE

    Nếu đổi lại một cái Quang Giáp khác, Phí Mễ tuyệt đối không dám làm như thế này, gã là đang ức hiếp Thiết Canh Vương có tốc độ phi hành vô cùng đáng thương (150km/h), nếu phi hành với tốc độ này chắc chắn là không có khả năng né tránh, còn tính năng di chuyển trên mặt nước của Thiết Canh Vương cũng chắc chắn bằng không.

    Thật ra Phí Mễ còn có một biện pháp tốt hơn, đó chính là cho nổ một đoạn cầu, thật đáng tiếc là hệ thống phòng ngự cấp ba lại không cho phép gã tiến hành việc này.

    Phí Mễ cũng không che giấu ý đồ của mình, vì vậy Nhiếp Tiểu Như chỉ cần nhìn qua đã hiểu.

    Nếu đổi lại là mình, điều khiển một cái Quang Giáp nông nghiệp liệu có thể triển khai hành động đột kích qua cầu hay không ? Nàng cẩn thận suy nghĩ một lần nữa, sau đó lắc đầu khẳng định:”tuyệt đối không thể”. Mặt cầu chật hẹp khiến kỹ thuật “Bước nhảy hình sóng bất quy tắc” không thể phát huy tác dụng, cộng thêm hoả lực của【 Hoả Phong Bạo 】 đã đủ để hình thành một khu vực phong toả không tồn tại bất kỳ phương án đột kích nào.

    Đây là một loại kế hoạch bố trí hoả lực có hàng trăm ngàn lỗ hổng, bất kỳ cái Quang Giáp chiến đấu thông thường nào cũng đều có thể dễ dàng đột phá.

    Nhưng mà đối phương đã thể hiện rõ mục đích, chính là ức hiếp một cái Quang Giáp nông nghiệp.

    Không có phần thắng! Một phần trăm khả năng thắng đều không có!

    Nhiếp Tiểu Như đã chuẩn bị dặn dò mấy kẻ dưới, đợi mọi chuyện kết thúc, tiến hành tiếp xúc người này một chút. Hành động chiêu mộ cần phải để đối phương cam tâm tình nguyện mới được.

    Bởi vì đang cùng bạn khuê mật (bạn thân) tán gẫu, cho nên nàng cũng không có tắt máy liên lạc, lập tức soạn tin nhắn nhưng không dự định gửi cho mẹ mình mà sẽ gửi cho dì Lý. Dì Lý là quản gia của Nhiếp gia, hành xử lão luyện không giống người mẹ chẳng có đầu óc của mình.

    Đang chuẩn bị gửi tin nhắn, Thiết Canh Vương lại xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

    Động tác của nàng dừng lại một cách vô ý thức, trên mặt lộ ra vẻ nhiều hứng thú, có lẽ đây là một lần khảo sát không tồi.

    Hắn lựa chọn như thế nào?

    Từ bỏ một cách lý trí, giữ mặt mũi rời khỏi trường học hay mang theo một bầu nhiệt huyết xông qua cầu?

    Nàng bất ngờ sửng sốt:” Hả?”

    Khi Thiết Canh Vương đến vị trí của hồ nhân tạo lại bất ngờ làm ra một động tác vượt quá dự đoán của nàng.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Long Thành
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 8: Vượt Cầu

    Dịch: kimsonvnus
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Long thành dừng lại tại đầu cầu của hồ nhân tạo.

    Cây cầu lớn vượt hồ được thiết kế hoàn toàn bằng thép, bề mặt cầu rộng khoảng ba mươi mét, thân cầu thẳng tắp, hoàn toàn không có bất kỳ đường cong nào.

    Phía xa trên cao, có thể nhìn thấy mười sáu cái【 Hoả Phong Bạo 】đã được đối phương bố trí dọc hai bên cầu. Có thể thấy người bố trí hỏa lực là một kẻ giàu kinh nghiệm. Mười sáu cái 【 Hoả Phong Bạo 】 cái cao cái thấp xen kẽ nhau, hình thành một lưới hỏa lực đan xen, chúng tạo ra một “khu vực tử vong” trên mặt cầu với chiều dài xấp xỉ 1km . Bề mặt cầu không có bất kỳ vật che chắn nào, vô cùng chật hẹp, đột kích qua cầu chắc chắn là con đường chết.

    Có thể thấy đối phương đã đem tất cả “tiền đặt cược” đều bố trí ở chỗ này.

    Nói một cách khác, chỉ cần có thể vượt qua "khu vực tử vong" này, phía sau cho dù không phải là vùng đất bằng phẳng thì hệ số nguy hiểm cũng sẽ rất nhỏ

    Thiết Canh Vương đứng thẳng nửa người phía trên, một lần nữa khôi phục dáng đứng thẳng bằng hai chân, động tác tiếp theo của nó khiến mọi người đang quan sát không hiểu thể hiểu nổi.

    Thiết Canh Vương đứng từ đầu cầu nhảy thẳng vào trong hồ, vị trí nhảy xuống rất gần bờ, mặt nước khá nông, chỉ ngập đến phần eo của nó.

    Trên tần số liên lạc công cộng, các học viên bàn tán vô cùng náo nhiệt.

    "Hắn đang làm cái gì vậy? Thật sự muốn biến thành “vịt” để qua hồ hay sao?"

    "Thiết Canh Vương không có chức năng này, cho dù biến thành vịt cũng là một con vịt cạn."

    "Người ta chỉ khát nước thôi mà, xuống uống ngụm nước, chút nữa ăn cho ngon."

    Bầu không khí trong phòng an ninh cũng đồng thời buông lỏng, ý nghĩ của tất cả mọi người đều giống nhau:”Hành động này của Thiết Canh Vương là chuẩn bị bỏ cuộc”. Quang Não sau khi tiến hành tính toán và suy diễn, tất cả các kết quả đều nhất trí, một khi Thiết Canh Vương tiến vào khu vực phong tỏa, nhất định sẽ bị bắn thành “Thiết Sàng Vương.” (*)

    * cái sàng

    Khi tất cả mọi người đều đang chờ đợi Thiết Canh Vương chịu thua cuộc, Thiết Canh Vương lại rầm rập, sải bước, một lần nữa bước lên bờ, đi đến đầu cầu.

    Thân thể nó ép xuống mặt đất, tiếp tục là hình thức tứ chi chạm đất, bắt đầu tiến hành gia tăng tốc độ.

    Nhìn hình ảnh này cùng những động tác trước đó không có gì khác biệt.

    "Đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

    "Vùng vẫy giãy chết mà thôi."

    "Gọi đội cấp cứu và đội hồi sức chuẩn bị cứu người, hiệu trưởng đã nói rồi, không được gây thiệt mạng, hi vọng cái thằng này mạng lớn một chút."

    Phí Mễ cầm cốc cà phê, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng của gã cảm thấy có chút bất an. Trên màn hình giám sát, Thiết Canh Vương với tứ chi chạm đất đang không ngừng gia tốc, nó tiến hành đột kích vô cùng kiên quyết.

    Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy chẳng có chút phần thắng nào hay sao? Do người điều khiển tính cách cứng rắn? Hay giống như các đồng sự nói đây là vùng vẫy giãy chết?

    Bàn tay của gã vuốt ve cốc cà phê, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh Thiết Canh Vương đang tiến hành đột kích dọc theo mặt cầu được hiển thị trên màn hình giám sát.

    Phí Mễ đột nhiên cảm giác được dường như có điều gì đó không đúng.

    Khoảng cách giữa Thiết Canh Vương và chiếc máy bay không người lái đầu tiên càng ngày càng gần, Phí Mễ không dám nháy mắt, hắn cảm thấy mình có khả năng đã mắc phải sai sót nào đó.

    Chiếc【 Hoả Phong Bạo 】 đầu tiên tiến hành khai hỏa, nó phun lửa kèm theo hàng loạt quang đạn như mưa rơi bắn về phía Thiết Canh Vương đang lao tới. Thiết Canh Vương đang đột kích tốc độ cao tiến hành đổi hướng né qua quang đạn, tiếp tục tiến về phía trước.

    “Hả?” Phí Mễ phát hiện một điểm khác thường, Thiết Canh Vương dường như không linh hoạt như trước. Sau khi tiến hành đổi hướng, động tác thoáng chậm chạp một chút. Chi tiết nhỏ này, nếu là người bình thường rất khó phát hiện, nhưng nếu là người có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt sẽ thấy ngay.

    Đông đông đông!

    Thiết Canh Vương đang tiến hành đột kích ngày càng tới gần khu vực hỏa lực phong tỏa, tứ chi của nó mỗi lần tiếp đất đều sẽ phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, tựa như “cuồng phong bạo vũ” hay như tiếng trống lớn nặng nề mà dồn dập.

    Không đúng! Âm thanh không đúng!

    Thiết Canh Vương trở nên... nặng nề hơn!

    Nghĩ lại hình ảnh vừa rồi, khi Thiết Canh Vương nhảy vào trong hồ nước, sắc mặt Phí Mễ bỗng nhiên thay đổi: "Nguy rồi..."

    Trong khoang điều khiển của Thiết Canh Vương, những ô cảnh báo màu lục không ngừng xuất hiện trước mặt Long Thành.

    "Súng phun nước cao áp đã sẵn sàng, vui lòng lựa chọn dung dịch được sử dụng: 1, Nước thuốc. 2, Dung dịch dinh dưỡng..."

    Long Thành lựa chọn:”Dung dịch dinh dưỡng.”

    Ngay lập tức xuất hiện một khung cảnh báo màu đổ: "Chú ý! Không tìm thấy dung dịch dinh dưỡng, vui lòng xác nhận không pha chế dung dịch dinh dưỡng?"

    Long thành lựa chọn: "Xác nhận".

    Tiếp theo đó, trong danh mục cấp độ dung dịch cô đọng tiến hành lựa chọn mức nén cấp "6". Đây là hắn tận dụng vật liệu phế thải để chế tạo ra thiết bị nén dung dịch. Điều kiện vật liệu tại nông trường có hạn, hắn chỉ có thể tận dụng những gì có sẵn, dung dịch nén cấp 6 đối với các loại radar sẽ có tác dụng quấy nhiễu.

    Quá trình nén cấp 6 nhanh chóng vận hành trong hai cái ống thô kệch phía sau Thiết Canh Vương, tại thời điểm nhảy vào hồ, hai cái ống đã chứa đầy nước, vừa tròn hai mươi tấn..

    Long thành lập tức chuyển đổi sang hình thức dùng “tay” thay cho trang bị đóng cọc, và lựa chọn hình thức phun dung dịch dạng "sương mù” .

    Nội dung sách hướng dẫn các hệ thống của Thiết Canh Vương hắn có thể thuộc lòng đến từng chữ, hình thức phun dịch dinh dưỡng dạng sương mù có thể giúp lá cây nông nghiệp hấp thu một cách dễ dàng , thông thường được sử dụng cho một vài loại dịch dinh dưỡng và cây nông nghiệp đặc thù.

    Long thành nhanh chóng khởi động súng phun nước.

    Súng phun nước áp lực cao trong tay Thiết Canh Vương bắn ra cuồn cuộn bụi nước màu trắng nồng đậm như sương mù, phía trước ngay lập tức hình thành một dải hơi nước với chiều dài hơn trăm mét. Bản thân Thiết Canh Vương cũng không dừng lại một giây nào, ngay khi tạo ra màn sương cũng đồng thời lao về phía trước biến mất trong màn sương mù.

    Sương mù màu trắng cuồn cuộn không ngừng được tạo ra, trông giống như một con quái vật giương nanh vuốt đang nhanh chóng tràn lan khắp nơi.

    Trên mặt cầu tất cả đều là một vùng trắng xóa.

    Tần số liên lạc công cộng hoàn toàn bùng nổ.

    "Mẹ nó, có ai ở đó không!"

    "Ta cần uống ngụm nước!"

    "Quang giáp nông nghiệp đây sao ! Ta có bị hoa mắt không nhỉ? Hay là đang nằm mơ? Có ai hôn ta một cái kiểm tra xem ta có phải đang nằm mơ hay không?"

    "Nhanh lên! Máu của ta như muốn sôi lên không kièm nén được rồi!"

    Cũng trong trạng thái bùng nổ còn bao gồm cả phòng an ninh.

    "Trời ạ, đây là cái thứ quỷ gì?"

    "Tại sao lại như vậy? Sương mù màu trắng này là cái gì? Liệu có độc hay không?"

    Sắc mặt Phí Mễ vô cùng khó nhìn, gã ngơ ngác nhìn cả cây cầu lớn bị sương mù màu trắng bao phủ, sương mù dày đặc, ngưng tụ mà không tan khiến mọi vật đều nhìn không rõ ràng. Sương mù màu trắng giống như tuyết lở cuồn cuộn tràn về phía trước, ba chiếc【 Hoả Phong Bạo 】gần nhất không kịp phản ứng liền bị sương mù màu trắng bao phủ.

    Ba chiếc【 Hoả Phong Bạo 】trở nên rối loạn mất khống chế, chúng xoay tròn trong làn sương mù dày đặc bắn quang đạn khắp nơi. Khoảng cách giữa những chiếc máy bay không người lái được bố trí trên mặt cầu không quá xa nhau, có hai chiếc xui xẻo bị bắn trúng bốc cháy ngùn ngụt rơi xuống hồ.

    【 Hoả Phong Bạo 】là máy bay không người lái có hỏa lực mạnh mẽ với rất nhiều ưu điểm, nhưng phạm vi ứng dụng lại không rộng, nguyên nhân lớn nhất chính là do khả năng chống nhiễu loạn quá kém.

    “Thật là một kẻ lợi hại”, Phí Mễ cảm thấy vô cùng bội phục. Thời điểm gã phát hiện trọng lượng của Thiết Canh Vương tăng lên rất nhiều đã liên tưởng đến những hành động trước đó của nó, Phí Mễ đoán không sai, trong hai cái ống thô kệch của nó đã chứa đầy nước.

    Mặc dù đoán được Thiết Canh Vương chứa nước trong hai cái ống thô kệch đó, nhưng Phí Mễ cũng vạn lần không nghĩ ra việc đối phương lại dùng phương pháp tạo hơi nước để phá vỡ cục diện trước mặt.

    “Quá lợi hại!”

    Tuy nhiên, Phí Mễ cũng không vì thế mà từ bỏ, gã vẫn còn cơ hội.

    Những chiếc máy bay không người lái còn lại lập tức lùi lại, tránh xa làn sương mù màu trắng, sau đó chúng mở hết hỏa lực, điên cuồng bắn hàng loạt mưa quang đạn về phía làn sương mù trên mặt cầu. Sương mù cản trở tầm quan sát đối với máy bay không người lái vô cùng bất lợi, nhưng cũng đồng thời cản trở tầm quan sát của Thiết Canh Vương.

    Chỉ cần có đủ máy bay không người lái với hỏa lực mãnh liệt, dựa theo kế hoạch phong tỏa mặt cầu được thiết lập, Thiết Canh Vương cho dù mọc cánh cũng khó thoát.

    Trọn vẹn một phút công kích, những chiếc máy bay không người lái buộc phải tạm ngừng tấn công, tất cả các họng pháo đều bị nóng đến đỏ bừng, nhưng đổi diện lại không hề nghe được tiếng Quang Giáp phát nổ.

    "Bắn trúng rồi phải không?"

    "Chắc là như vậy, với mật độ hoả lực như thế này, làm sao có thể trốn thoát?"

    Nghe tiếng những đồng nghiệp khác đang bàn tán ầm ĩ bên tai, Phí Mễ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nắm đấm siết chặt nói rõ nội tâm của gã không giống với vẻ bình tĩnh đang biểu hiện trên khuôn mặt.

    Gã cảm thấy có chút khẩn trương, theo lý thuyết, Thiết Canh Vương tuyệt đối không thể vượt qua được mặt cầu. Mười chiếc máy bay không người lái còn lại tạo thành một lưới hỏa lực vô cùng kín kẽ. Gã còn đặc biệt bố trí hai chiếc máy bay không người lái bồng bềnh trên mặt cầu hướng phía đối diện toàn lực tấn công.

    Thế nhưng kết quả là trong lòng của gã vẫn không có niềm tin chắc chắn.

    Thiết Canh Vương mỗi lần đưa ra phản ứng đều vượt quá dự đoán của gã. Các loại thao tác như là “linh dương quải giác”, không hề để lại dấu vết mà lần theo. Một cái Quang Giáp nông nghiệp rách nát từ hai mươi năm trước lại có thể làm ra hàng loạt các động tác đa dạng hoàn toàn không theo lẽ thường.

    Sương mù dày đặc, ngưng tụ mà không tan.

    Trong phòng an ninh, tất cả mọi người như ngừng thở, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, không ai dám chớp mắt một cái. “Thắng rồi sao?”

    Bỗng nhiên có người thét lên: "Có cái gì đó đang cử động!"

    "Phía dưới mặt cầu!"

    "Nhanh nhanh nhanh!"

    Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, những âm thanh kèm theo sự kinh hoàng có chút lộn xộn.

    Phía dưới mặt cầu, một thân hình thô kệch, tráng kiện hoàn toàn tương phản với những động tác linh xảo không tương xứng, trông nó giống như một con cự viên bằng sắt thép, dọc theo những thanh dầm thép dưới cầu lắc lư tiến lên. Trang bị đóng cọc đã chuyển đổi thành những cái móc sắt thô to, những cây dầm thép nâng đỡ mặt cầu đã trở thành những nhánh cây bằng thép cho Thiết Canh Vương tiến lên

    Phí Mễ rốt cuộc cũng hiểu ra gã để sót cái gì.

    “Dưới gầm cầu!”

    Dựa vào sự che chắn của sương mù, Thiết Canh Vương lặng lẽ ẩn nấp dưới gầm cầu, bề mặt cầu với những tấm kim loại to và dày đã trở thành những lá chắn, giúp Thiết Canh Vương ngăn cản tất cả sự tấn công của Hoả Phong Bạo.

    Miệng Phí Mễ cảm thấy phát khô, trong lòng lại phiền muộn vạn phần, làm sao mình lại không nghĩ đến gầm cầu cơ chứ? Gã đã quên một việc, nếu không có sương trắng che đi tầm quan sát, việc di chuyển dưới gầm cầu, một nơi không dễ dàng né tránh, cùng muốn chết chẳng có gì khác nhau.

    Hắn mạnh mẽ tự kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, vẫn còn cơ hội!

    Vị trí Thiết Canh Vương lao ra khỏi màn sương trắng không được coi là tốt, nó vẫn phải đối mặt với hai cái máy bay không người lái sau cùng ở đầu cầu bên kia, Phí Mễ suy đoán dung dịch chứa trong hai cái ống nước của Thiết Canh Vương đã sử dụng hết.

    Hai chiếc【 Hoả Phong Bạo 】bắt đầu sử dụng tốc độ cao nhất trầm xuống, bay dọc theo thân cầu.

    Suy đoán của Phí Mễ hoàn toàn chính xác, hai mươi tấn nước chứa trong hai cái ống phía sau Thiết Canh Vương không còn lại chút nào, tất cả đã được sử dụng để hỗ trợ đến lúc này.

    Long Thành đã làm tốt công tác chuẩn bị trước khi xông ra khỏi làn sương mù.

    Hai cái móc câu của Thiết Canh Vương móc vào thành cầu đột nhiên phát lực, giống như nhảy dây, đem mình quăng một vòng bay lên mặt cầu. Ngay khi còn lơ lửng giữa không trung, Thiết Canh Vương lập tức hoàn thành chuyển đổi công năng của hai tay, trang bị đóng cọc chuyển đổi hoàn thành, bắt đầu khởi động.

    Rầm!

    Cảm giác như thiên thạch nện trên mặt cầu ầm ầm nổ vang, ngay khi tứ chi của Thiết Canh Vương tiếp xúc với bề mặt cầu, cả thân hình bỗng nhiên trùn xuống, ngay sau đó giống như mũi tên bắn vọt ra.

    Gia tốc, gia tốc, lại gia tốc!

    Lõi năng lượng【R6 】toàn lực vận hành, những tiếng trầm thấp ong ong truyền vào tai Long Thành, vẻ mặt hắn lạnh lùng không biểu cảm. Trong tầm mắt, hai bên thành cầu nhanh chóng trôi qua, quang đạn phía trước mặt bắn tới như là như mưa rơi.

    Thiết Canh Vương tốc độ không giảm trái lại còn gia tăng, khoảnh khắc tiếp đất trong nháy mắt thân hình bỗng nhiên quỷ dị vặn eo, trọng tâm lệch 10%.

    Phốc phốc phốc, quang đạn như mưa rơi trên lá chuối, tất cả đều rơi xuống vị trí hắn vừa rời khỏi, để lại rậm rạp những hố bom nông trên mặt cầu.

    Lại là “bước nhảy hình sóng bất quy tắc” đáng chết!

    Răng Phí Mễ hầu như sắp bị nghiến nát, trên mặt cầu chật hẹp vận dụng “bước nhảy hình sóng bất quy tắc” không hề có hiệu quả, tất nhiên đó là với điều kiện có đủ số lượng máy bay không người lái 【 Hoả Phong Bạo 】. Hiện tại chỉ còn lại hai chiếc, số lượng đã không đủ để phong tỏa Thiết Canh Vương.

    Phí Mễ cảm thấy đã bị ép đến tuyệt cảnh, gã quyết định đánh cược lần cuối cùng!

    Hai chiếc【 Hoả Phong Bạo 】lập tức trầm xuống, lơ lửng cách mặt cầu năm mét, vị trí của chúng đang đối diện hướng di chuyển của Thiết Canh Vương, tại vị trí này chúng sẽ có góc bắn tốt nhất.

    Hai chiếc 【 Hoả Phong Bạo 】điên cuồng bắn ra hàng loạt quang đạn.

    Khoảng cách của hai bên không đến một trăm mét, với khoảng cách gần như thế này, hầu như không có khả năng né tránh.

    Quang đạn dày đặc hầu như chiếu sáng toàn bộ tầm nhìn của Long Thành, điều này lại một lần nữa khiến hắn sinh ra một thứ cảm giác quen thuộc, ánh mắt của hắn đã khóa chặt hai chiếc máy bay không người lái phía trước.

    Đây chính là chướng ngại cuối cùng ngăn cản mình nhập học hay sao?

    Thiết Canh Vương với tốc độ đột kích cao nhất đột nhiên giảm tốc, thân hình hoàn toàn dừng lại, hoàn toàn vi phạm các nguyên tắc vật lý thông thường

    Phốc phốc phốc.

    Hai chiếc【 Hoả Phong Bạo 】không kịp xử lý tình huống, các họng pháo theo thiết lập tiếp tục bắn quang đạn như mưa vào bề mặt cầu trước mặt Thiết Canh Vương, ánh lửa tung toé khắp nơi, tạo thành một cái hố cạn.

    Long Thành tự nói trong lòng:”Tiến lên.”

    Lõi năng lượng【R6 】với cuồn cuộn động lực truyền tới các khớp nối của Thiết Canh Vương, tiếng kim loại ma sát rợn người bên trong khi khớp đầu gối bị uốn lượn đến cực hạn. Sau một giấy, chi kim loại phía sau của Thiết Canh Vương đạp mạnh lên bề mặt cầu, toàn bộ khớp đầu gối uốn lượn duỗi thẳng, trang bị đóng cọc bị hãm lại trong nháy mắt bộc phát công suất lớn nhất, tất cả cùng một lúc nện mạnh xuống mặt cầu.

    Thân hình Thiết Canh Vương bỗng nhiên biến mất.

    Một tàn ảnh khổng lồ mà mơ hồ như một cơn gió lướt qua.

    Phía sau lưng nó, hai vụ nổ kèm theo một cơn mưa linh kiện bốc cháy vương vãi rơii xuống.

    Long thành tự nói với mình phải giữ vững tốc độ, qua cầu đã tốn không ít thời gian
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)