Huyền Huyễn Long Huyết Chiến Thần - Phong Thanh Dương

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    LONG HUYẾT CHIẾN THẦN
    Tác giả: Phong Thanh Dương
    Nguồn: VipVanDan

    === oOo ===



    Long Thần vốn là công tử bột ăn ngồi chờ chết, nhưng bởi vì một khối ngọc bội thần bí mới được truyền thừa tinh huyết rồng thần. Từ đó hắn một đường chém giết, tranh bá thiên hạ, giai nhân mỹ nữ thu vào trong tay.

    Phá Long mạch, Ngưng Thần đan, vũ động Thiên Hà, thân độ Luân Hồi vạn kiếp. Mặc ngươi tu vi thông thiên triệt địa, thực lực phách tuyệt hoàn vũ, ta đây có chiến lực viễn cổ Thần Long đánh cho ngươi vĩnh viễn không siêu sinh, phá vỡ luân hồi, vạn cổ trường tồn.

    Liệu đến cuối cùng những câu hỏi về sự tồn tại dài lâu, vững bền là biểu tượng của võ học có được giải đáp; đâu mới là điểm dừng chân của mọi thứ. Phải chăng mọi chuyện trong nhân thế đều như vậy mời bạn đón đọc truyện, bàn luận nghe thương thảo về võ hiệp. Đọc truyện bạn sẽ được giải đáp những thắc mắc, trải qua những gì đầy màu sắc võ hiệp. Bạn cũng có thể tìm đọc những truyện đặc sắc khác như: Kiếm Đạo Độc Tôn, Linh Vũ Cửu Thiên,...
     
    motminhmai, Buồn, darkntnt and 3 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    LONG HUYẾT CHIẾN THẦN
    Tác giả: Phong Thanh Dương
    Nguồn: VipVanDan
    === oOo ===


    Chương 1: Ngọc Bội Hình Rồng





    "Cô nàng, có cái gì làm cho đại gia sướng một, đại gia cho ngươi vui mừng gấp mười."

    "Cái gì, không chịu? Xem đại gia cầm ngân phiếu tát chết ngươi."

    Tại Bạch Dương trấn, lầu hai Phỉ Thúy ngọc lâu.

    Trong một gian nhã phòng, trên hai chân Dương Thần là hai nữ tử kiều mỵ. Lúc này Dương Thần đang thu hồi bàn tay vừa mới vuốt ve cái mông tròn trịa, êm ái. Sau đó hắn lấy mấy tấm ngân phiếu ném lên bàn, mở miệng cười đắc ý.

    Hai nữ tử thanh lâu vừa thấy ngân phiếu nhất thời hai mắt sáng rực, vội vàng tranh nhau áp bộ ngực trắng nõn cọ cọ cánh tay Dương Thần, trên mặt không ngừng cười duyên:

    "Dương gia, ngài xuất thủ đúng là hào phóng. Tối nay tỷ muội chúng ta…"

    Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một gã tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy đến bên cạnh thiếu niên, nói nhỏ vào tai hắn:

    "Thần thiếu gia, Tam lão cô gia qua đời."

    Vẻ mặt Dương Thần lập tức dại ra, một lúc lâu mới phất tay áo đứng dậy, thản nhiên nói:

    "Tiểu Hoàng, những năm này ngươi trung thành cảnh cảnh đối với ta. Tối nay ta thưởng cho ngươi hai cô nương này, ta đi trước !"

    Tiểu Hoàng cả kinh trong lòng, sau đó mới lộ vẻ hạnh phúc đến choáng váng.

    Đi trên đường lớn, Dương Thần thầm nghĩ:

    "Mặc dù lão phụ thân của mình sống mơ mơ màng màng, ăn chơi gấp mấy chục lần. Nhưng mà năm nay không tới bốn mươi, tại sao đột nhiên chết rồi?"

    Cước bộ hắn tăng nhanh, mau chóng trở về Dương gia.

    Bạch Dương trấn có hai đại bá chủ, theo thứ tự là Bạch gia và Dương gia. Dương gia chiếm cứ gần nửa tài nguyên là thổ hoàng đế chân chính ở nơi này.

    Sinh ra ở trong thế gia vốn đã may mắn hơn người khác rất nhiều, nhưng mà đối với Dương Thần lại không phải như thế.

    Khi lão tổ Dương gia tuổi còn trẻ thiên phú tung hoành, tu vi sâu không lường được. Trải qua mấy chục năm cố gắng đã xây dựng cơ nghiệp hiển hách tại Bạch Dương trấn.

    Mẫu thân Dương Thần là nữ nhi lão tổ, xếp hạng thứ ba, thiên phú siêu nhiên, tại Bạch Dương trấn không người nào không biết. Thế nhưng, phụ thân Dương Thần lại chấp nhận ở rể, Dương Thần không biết lúc tuổi còn trẻ đã làm những gì, từ hiểu chuyện thì phụ thân cả ngày uống rượu, một mình một người sống cô đơn trong căn nhà tranh đơn sơ, bộ dạng giống như là ngồi ăn chờ chết.

    “Lão tử làm con của một phế vật đúng là xui xẻo.”

    Dương Thần lăn lộn ở trong đại gia tộc cũng không tốt lắm, thuộc loại hàng có cũng được không có cũng không sao. Nhưng mẫu thân chỉ có một mình hắn, cho nên từ nhỏ tự do, trời sinh phóng khoáng, dựa vào ánh hào quang Dương gia trên người thường xuyên ra ngoài ăn uống miễn phí, lấn nam ép nữ, cuộc sống coi như thoải mái.

    Dương Thần không thèm để ý thái độ lạnh lùng của những gã vệ sĩ gác cửa, từ cửa hông tiến vào Dương gia.

    Đại viện Dương gia là một khoảng sân rộng lớn, lầu đình trang nhã, hoa cỏ rực rỡ tươi mát. Từ phong cảnh đã cho thấy nội tình hùng hậu của một đại gia tộc.

    Hắn đi chưa được mấy bước đã thấy hai người từ phía đối diện đi tới. Người đi trước là một gã nam tử mặc cẩm y màu trắng, thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, chính là nhi tử Nhị bá, cũng là đường ca của hắn -Dương Chiến.

    Phía sau Dương Chiến là gã biểu đệ phương xa, tên là Trần Lục. Tên này vẫn thường bám theo nịnh hót Dương Chiến, hi vọng tìm kiếm chỗ tốt.

    Song phương chuẩn bị đi lướt qua nhau, Dương Chiến đột nhiên xoay người ngăn cản trước mặt Dương Thần.

    "Nghe nói ngươi gã phụ thân phế vật của ngươi xong đời?"

    Ánh mắt Dương Chiến nhìn Dương Thần tràn đầy miệt thị, ngữ khí trào phúng lộ liễu.

    Danh tiếng Dương Chiến tại Bạch Dương trấn khá tốt, năm nay mười bảy tuổi đã đạt tới trình độ Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, xem như là một cao thủ mới nổi.

    Dương Thần từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đứng chung hàng ngũ với những nhân vật cỡ này tại Dương gia.

    Bọn họ từ nhỏ đã được gia tộc cung cấp đủ loại tài nguyên bồi dưỡng, công pháp bí tịch tự do tuyển chọn. Về phần Dương Thần không có cái phúc này rồi.

    Không biết tại sao mẫu thân không quan tâm nhiều lắm đến sự tình của hắn, những người khác lại càng mặt kệ. Lúc ban đầu còn được tham gia rèn luyện chung với tộc nhân khác, hắn tiến cảnh thật nhanh, lực áp nhiều người. Nhưng mà sau đó không có công pháp, tiến cảnh từ từ chậm lại, hắn nản lòng thoái chí không tu luyện nữa. Từ đó cũng mất đi cơ hội đột phá Long Mạch cảnh.

    Dương Thần đã từng âm thầm cố gắng tu luyện, nhưng mà không có công pháp bí tịch, không có lão sư chỉ đạo nên con đường tu luyện cực kỳ khó khăn.

    "Tại sao trầm mặc? Ta nói phụ thân ngươi là một phế vật, chẳng lẽ ngươi còn không phục?"

    Dương Chiến đứng ở trước mặt Dương Thần, lấy thái độ bề trên nhìn xuống lộ vẻ hài hước.

    Dương Thần đã gặp tình huống khi nhục kiểu này quá nhiều rồi, hắn ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhưng mà về tới Dương gia chẳng khác nào một con chó. Hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên thường thường nhẫn nhịn một chút là có thể đi qua. Nào ngờ ngày hôm nay không biết có phải do lão quỷ phụ thân chết đi hay không, vừa mới vào cửa đã bị người ta chèn ép một đầu. Chính vì thế, trong lòng hắn cực kỳ phiền não, nhưng không biết trả lời thế nào cho tốt.

    "Ngươi tránh ra cho ta !"

    Hồi lâu sau, Dương Thần hít sâu một hơi rồi lạnh giọng quát.

    "Lão đệ, tại sao ngươi nói chuyện với ca ca như thế. Chẳng lẽ trong lòng ngươi bất mãn đối với ta? Ngươi là cái đồ bất học vô thuật làm bại hoại danh tiếng Dương gia. Ta là ca ca giáo huấn ngươi vài câu không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?"

    Dương Chiến vẫn cười nói như thường, từ thái độ cho thấy không muốn buông tha Dương Thần. Sau đó hắn nắm tay đánh một quyền đánh vào bụng Dương Thần rồi mới xoay người rời đi.

    Dương Thần kêu lên một tiếng, thân thể loạng choạng té ngã xuống đất.

    Dương Chiến vừa rời khỏi, Trần Lục hấp tấp chạy theo sau. Thời điểm đi ngang qua Dương Thần, hắn quay đầu lại nhổ một ngụm nước bọt tràn đầy khinh bỉ.

    Dương Thần đang đau đớn co quắp dưới đất, thấy thế vội vàng lăn sang một bên né tránh.

    "Ai u, tránh nha, né được luôn? Đường ca, con chó này cũng quá linh hoạt đi !"

    Trần Lục giễu cợt một câu rồi tăng tốc chạy theo Dương Chiến.

    Mấy nha hoàn chung quanh thấy một màn như vậy cũng không phản ứng gì, bọn họ đã quen với loại tình huống này lắm rồi.

    Không có một người nào đồng tình với Dương Thần, ngược lại còn có vẻ đứng xem cuộc vui.

    Dương Thần từ trên mặt đất bò dậy, đưa tay lau khóe miệng. Ánh mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn nhìn bóng lưng Dương Chiến và Trần Lục biến mất bên ngoài hành lang.

    "Võ giả, nếu ta cũng là võ giả, nếu như ta đạt tới Long Mạch cảnh. Ta nhất định sẽ trả thù."

    "Dương Chiến, còn có cẩu nô tài Trần Lục, sỉ nhục ngày hôm nay lão tử nhớ kỹ. Đừng để lão tử bắt được cơ hội, nếu không các ngươi sẽ chết rất thảm."

    Dương Thần nắm chặt quả đấm đi về phía căn nhà của phụ thân.

    Trong quãng thời gian mười mấy năm này, hắn đều ghi tạc trong lòng những kẻ nhục nhã mình. Nếu như có cơ hội lật mình, hắn sẽ cho những người đó mở rộng tầm mắt, sống không bằng chết.

    Đây mới chính là hắn, trong vòng tròn quan hệ bằng hữu, tất cả những người quen biết đều gọi Dương Thần là Tiếu diện hổ, lòng dạ hiểm độc không ai sánh nổi.

    Phụ thân Dương Thần tên là Long Thanh Lan, cái tên thư sinh văn nhã không chút tục khí. Nghe nói lúc tuổi còn trẻ vô cùng phong tao, tài năng hơn người rất được Dương gia thưởng thức, sau đó mới đồng ý gả Dương tam nương Dương Tuyết cho hắn.

    Dương Thần tiến vào gian phòng đơn sơ lại bị một đám nha hoàn tạp dịch ngăn trở. Đám người này vây quanh Long Thanh Lan nằm gục trên mặt đất, trong phòng tràn ngập mùi rượu và mùi hôi thối trộn lẫn cực kỳ khó chịu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/9/14
    motminhmai, Buồn, ichuoi and 23 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    LONG HUYẾT CHIẾN THẦN
    Tác giả: Phong Thanh Dương
    Nguồn: VipVanDan
    === oOo ===


    Chương 2: Ta Là Long Thần !





    "Hắn tới !"

    Vừa thấy Dương Thần đi vào phòng, đám nha hoàn lập tức ngừng bàn luận, xoay người rời khỏi. Xem ra bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ ở nơi này.

    Lúc này ánh mắt Dương Thần đang quan sát thân thể Long Thanh Lan, tinh thần nam nhân này đã suy sụp từ lâu rồi. Bất kỳ người nào cũng có thể đoán được kết quả này.

    Dương Thần ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đã xạm đen kia.

    "Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Mười sáu năm qua, hình như ta chưa từng hiểu được ngươi. Mà ngươi cũng không có giải thích với ta. Thật đáng buồn chính là hôm nay ta đứng ở chỗ này cảm giác ngươi vô cùng xa lạ. Phụ thân à phụ thân, ta còn nghĩ mình là đứa con bất hiếu như mấy cuốn sách dở hơi kia từng nói. Ngươi qua đời, mà ta cũng không rơi nổi một giọt nước mắt."

    Nguyên bản Dương Thần cảm giác mình là người không tim không phổi, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút khổ sở.

    Lưu lại trong chốc lát, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân làm cho Dương Thần bừng tỉnh. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, sau đó một mỹ phụ mặc y phục màu đỏ nhạt, đầu tóc bới cao lẳng lặng đi tới. Nàng nhìn thi thể Long Thanh Lan một lúc, khẽ thở dài rồi nói:

    "Nghiệt duyên đời này đã kết thúc, Dương Thần, hắn là phụ thân của ngươi. Nhìn trên phương diện tình cảm, ngươi nên tìm địa phương thật tốt chôn hắn."

    Vừa mới dứt lời, nàng không thèm nhìn Dương Thần một cái, trực tiếp xoay người rời đi.

    Dương Thần chỉ cười cười không nói, tập mãi thành thói quen, hắn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn xuống thi thể Long Thanh Lan, mở miệng nói:

    "Phụ thân à phụ thân, ngươi lớn lên coi như là nhân tài kiệt xuất, tuổi còn trẻ thanh danh lan xa, vô số mỹ nữ quỳ gối dưới chân ngươi chờ được ân sủng. Không nghĩ tới ngươi chết đi, thê tử lại hờ hững như thế. Nếu như biết được chuyện này, ngươi có đành lòng ra đi như vậy không ?"

    Trong lòng hắn bi thương, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể dùng lời nói than thở dùm cho phụ thân của mình.

    Dương Thần không muốn lo lắng dư thừa, chậm rãi vác thi thể Long Thanh Lan lên lưng, bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của đám hạ nhân rời khỏi Dương phủ. Sau đó hắn lấy một chiếc xe ngựa tự mình đánh xe ra ngoài trấn, tìm rừng cây phong cảnh không tệ dự định chôn cất Long Thanh Lan.

    "Nơi này non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở xem như thích hợp ngươi an nghỉ. Hơn nữa âm khí tương đối nặng, hẳn là nữ quỷ không ít. Nếu như ngươi chết đi còn giữ được vẻ phong tao, anh tuấn thì tìm thê tử mới đi. Khung cảnh ưu nhã thế này quả thật phù hợp mấy chuyện điên loan đảo phượng.”

    "Dương Thần ta nói thế nào cũng là nhi tử của ngươi, một thân máu thịt là do ngươi chịu khó phun châu nhả ngọc tạo thành. Thế nhưng, không nghĩ tới ngươi chết sớm, ta lại chưa có trưởng thành, chôn cất ngươi chỗ này xem như báo đáp một phần ân tình. Nếu như ngươi biến thành quỷ có pháp lực, khi nào rỗi rãnh nhớ phù hộ ta có thể sống sót tốt hơn một chút."

    Nhìn xuống khuôn mặt đã đen thui của Long Thanh Lan, thân thể hắn chợt run rẩy mấy đợt, không biết vô tình hay cố ý chợt nhỏ xuống một giọt nước mắt.

    Dương Thần vội vã lau đi, không nói dài dòng nữa, trực tiếp dùng hai bàn tay đào một cái hố thật to làm mộ cho phụ thân.

    Mặc dù hắn bất học vô thuật, nhưng mà thiên phú rất tốt. Mấy năm trước rèn luyện thân thể cũng thuộc nhóm đứng đầu thanh niên trẻ tuổi, dùng tay đào hố đương nhiên không thành vấn đề.

    Dương Thần chuẩn bị chôn cất Long Thanh Lan đột nhiên thi thể trợn mắt thật to.

    “A …aa…aaa !”

    Dương Thần hét lớn một tiếng, hai tay không tự chủ đẩy “xác chết sống dậy” xuống hố.

    Nhìn xác chết dưới hố, Dương Thần kinh hồn tán đảm, ấp úng nói:

    "Lão… lão già, ta không có nói nói xấu ngươi. Ta đang làm người tốt nha! Xem đi, ta đích thân đào phần mộ cho ngươi nhập thổ vi an."

    Long Thanh Lan trở mình đứng dậy, mở miệng mắng to:

    "Vi an tổ tông mười tám đời nhà ngươi, lão tử còn chưa chết đã muốn chôn ta. Tên khốn kiếp, ta sống lại chính là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, trong đan điền của ta có một khối ngọc bội hình rồng, sau khi ta chết ngươi mở đan điền lấy ngọc bội ra. Đó là cơ hội của ngươi, đồng thời cũng là giải thoát cho ta."

    Phế đi sức lực chín trâu hai hổ, Dương Thần mới đưa Long Thanh Lan ra khỏi hố, để cho hắn tựa lưng vào thân cây.

    "Lão này vốn là giả chết."

    Quan sát một hồi, Dương Thần phát hiện Long Thanh Lan căn bản không có chuyện gì. Hắn thật sự buồn bực được muốn nhào tới đánh gã phụ thân chết toi này mấy quyền.

    Long Thanh Lan nhìn chằm chằm hắn, bình thản nói:

    "Đừng tưởng rằng lão tử sống lại là không chết. Lão tử bây giờ tỉnh lại chủ yếu là muốn dặn dò ngươi vài chuyện. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu làm sai, ta thành quỷ cũng hiện hồn về giết ngươi."

    Dương Thần trợn mắt nhìn lão phụ thân. Trước kia không nghe lão gia hỏa này nói chuyện, không nghĩ tới phong cách hành sự quá giống hắn. Xem ra tính cách của hắn cũng có vài phần di truyền.

    "Được rồi, ta biết phụ thân ngươi không sao cả. Hôm nay ngươi bình thường một chút đi, có rắm mau thả !"

    Long Thanh Lan cười ha hả một tiếng, rồi nói:

    "Trước kia ta đã lưu ý ngươi rất nhiều lần, ngươi đây … thằng nhóc, quả nhiên có phong cách giống lão tử lúc còn trẻ. Ta đây nói ngắn gọn, sau khi ta chết, chuyện đầu tiên cần làm là lấy ngọc bội hình rồng trong đan điền của ta ra."

    Nghe thấy Long Thanh Lan nhắc tới Long ngọc lần nữa, Dương Thần mới ngẩn người ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

    "Phụ thân, ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Trong đan điền của ngươi nhét khối ngọc bội to đùng làm sao sống tới bây giờ ?"

    "Ngậm cái miệng thối lại, bộ dáng ta chẳng lẽ ốm lắm sao? Lão tử mười tám năm trước đi tới Bạch Dương trấn rèn luyện, lão nương ngươi không phải là đối thủ lão tử mới ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, lão tử làm sao lừa gạt mỹ nhân lên giường? Nhưng mà từ khi Long ngọc chui vào ngươi, cỗ chân khí Long Mạch cảnh đệ bát trọng của lão tử bị thôn phệ sạch sẽ trong vòng nửa năm, cuối cùng trở thành phế vật."

    Thì ra còn có loại chuyện này, Dương Thần đúng là không biết. Nhìn bộ dạng lão đầu này kích động như thế, hẳn là không nói dối hắn. Nhưng mà rốt cuộc Long ngọc là vật gì lại có năng lực hấp thu chân khí?

    Mà trọng yếu hơn là lão gia hỏa này đã từng là siêu cấp cao thủ Long Mạch cảnh đệ bát trọng? Lúc tuổi còn trẻ đã đạt tới thành tựu này đúng là khó tin.

    Tương truyền Nhân tộc có huyết mạch viễn cổ Thần Long, trong cơ thể con người có chín huyết mạch lớn được gọi là Long Mạch. Trong quá trình tu luyện sẽ cảm ứng nguyên khí trong thiên địa, tiến hành hấp thu và luyện hóa thành chân khí. Từ đó lấy đà xông phá Long Mạch cửu trọng trở thành tuyệt đỉnh cao thủ.

    Dương Thần biết mấy người mạnh nhất Bạch Dương trấn, trong đó có ông nội hắn được là xưng tuyệt thế cao thủ. Thế nhưng, người thực lực cao nhất cũng chỉ là Long Mạch cảnh đệ cửu trọng mà thôi.

    Long Thanh Lan không thèm để ý vẻ mặt hoài nghi của Dương Thần, tiếp tục nói:

    "Đây là chuyện thứ nhất. Còn chuyện thứ hai chính là đổi họ, từ nay về sau họ tên của ngươi là Long Thần. Long gia chúng ta vốn là siêu cấp bá chủ trên thế giới này, hậu duệ Long gia không thể nào đổi họ."

    "Siêu cấp bá chủ? Lừa gạt con nít còn được, đừng có dụ dỗ đại gia. Nhưng mà chuyện này không lớn lắm, họ Long thì họ Long."

    Dương Thần ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới giờ phút này lão quỷ còn có tâm tư đùa giỡn. Trên thực tế, đúng lúc hắn cũng không muốn mang họ Dương nữa rồi. Mặc dù quan hệ giữa phụ thân và hắn không tốt, nhưng mà họ Long vẫn có thể thông qua.

    Long Thần, đây chính là tên mới của hắn.

    Hắn mặc niệm ở trong lòng mấy lần, cảm giác cũng không tệ lắm. Rồi lại nhìn thấy lão quỷ này nở nụ cười đắc ý, trong lòng Long Thần đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay vui vẻ kỳ lạ.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    LONG HUYẾT CHIẾN THẦN
    Tác giả: Phong Thanh Dương
    Nguồn: VipVanDan
    === oOo ===


    Chương 3: Long Mạch Cảnh





    Hắn ngồi xuống bên cạnh Long Thanh Lan, không khí từ từ yên tĩnh lại.

    "Ngươi là nhi tử của ta, gọi ngươi một tiếng Thần nhi cũng không quá đáng. Cả đời lão tử hô phong hoán vũ, tung hoành Long Tế đại lục, không ngờ cuối cùng lại chết cái xó Bạch Dương trấn này. Nhân sinh gặp gỡ đúng là khó lường."

    "Ngươi hôm nay đầu óc hỏng mất rồi hả? Ta nắm rõ cuộc sống của ngươi như lòng bàn tay, chớ có ba xạo ở trước mặt ta. Đúng rồi, chúng ta không cần trở về Dương gia, bằng năng lực của ta tìm địa phương nào cũng được. Ta tìm việc nào đó nuôi lão tửu quỷ ngươi hẳn là không khó, ngươi thấy thế nào?"

    Long Thần vừa nói dứt lời liền dõi mắt nhìn về phương xa, im lặng chờ đợi phụ thân trả lời. Nhưng mà thật lâu không có động tĩnh, hắn mới quay đầu lại lập tức phát hiện Long Thanh Lan bất động như tượng, trên mặt lệ nóng hai hàng.

    "Lão quỷ, tại sao ngươi... ?"

    Bị một đại nam nhân vừa khóc vừa nhìn chằm chằm, Long Thần cảm giác cả người mất tự nhiên. Mặc dù hắn ăn nói không chừng mực, nhưng dù sao người này vẫn là phụ thân của hắn.

    "Thần nhi !"

    "Chuyện gì ?"

    Long Thanh Lan suy nghĩ một lát rồi nói:

    "Ta không phải là một phụ thân tốt, không có làm đúng trách nhiệm của mình. Đoạn thời gian qua ta đã đi lầm đường, rất nhiều chuyện trong tương lai cần ngươi tự mình đối mặt. Hiện tại ta nói cho ngươi biết sẽ làm hại ngươi, đến khi thực lực ngươi đầy đủ tự nhiên sẽ biết hết thảy."

    "Mà ta muốn nói cho ngươi một chuyện cuối cùng, ngươi rửa lỗ tai nghe kỹ cho ta. Thế giới này cực kỳ tàn nhẫn, thực lực của chính mình mới là quan trọng nhất. Nam nhân không có thực lực chỉ là một con chó chạy rong ngoài đường mà thôi."

    "Sau khi ta chết chỉ hi vọng ngươi trở nên mạnh mẽ, dốc hết tinh thần theo đuổi cảnh giới tối cao. Bởi vì cả đời ta đã bị vận mệnh đùa giỡn, ta không muốn ngươi giẫm lên con đường cũ của mình."

    Đột nhiên nghe phụ thân dặn dò mấy câu nghiêm túc như vậy, Long Thần cũng sững sờ trong chốc lát.

    Long Thanh Lan cười khẩy giơ tay đập vào đầu hắn, bộ dạng thật sự vui vẻ:

    "Những chuyện cần nói đã nói xong, chỉ còn lại mấy chuyện nhỏ nhặt. Qua ít lâu nữa, Dương gia sẽ tổ chức đại hội gia tộc, đệ tử thế hệ trẻ tiến hành tỷ võ lựa chọn nhân tài. Người chiến thắng sẽ được Dương gia ban cho bí điển cao nhất «Long ấn», đây là điểm mấu chốt để ngươi trở thành Long võ giả. Cho nên bất luận thế nào, ngươi cũng phải lấy bí điển cho bằng được. Nhớ đó !"

    Long Thần quả thật nghe thấy một ít tin tức về đại hội gia tộc, thế nhưng chuyện này không hề liên quan đến hắn.

    "Thực lực ta đánh bại mấy tên lưu manh, du côn còn được. Ngươi bảo ta đi tham gia đại hội gia tộc không sợ bôi nhọ thanh danh của ngươi à? Còn nữa, lão già, ngươi mới nói Long võ giả là cái gì ?"

    "Long võ giả là truyền thuyết xa xưa lưu truyền khắp Long Tế đại lục."

    Nói xong câu đó, trên mặt Long Thanh Lan hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn chân trời xa xăm vô cùng mong đợi ngày đó xuất hiện. Sau đó hắn tựa đầu vào vai Long Thần, cánh tay mềm nhũn rũ xuống.

    Long Thần đang muốn hỏi tin tức về Long Tế đại lục, nhưng thấy cánh tay Long Thanh Lan vô lực lập tức hoảng hốt một trận. Hắn, vội vàng xoay người đỡ lấy thân thể Long Thanh Lan.

    Mặc dù trên mặt hắn còn đang cười, nhưng Long Thần lại phát hiện lão đầu này đã chết thật rồi.

    Đầu óc Long Thần vô cùng hỗn loạn, tinh thần hỏng bét không thể suy nghĩ gì nữa.

    Nếu như lúc nãy Long Thanh Lan lẳng lặng chết đi, hắn còn có thể tiếp nhận. Hoặc là lão quỷ này sống lại, hắn có thể dẫn phụ thân mình cao bay xa chạy, tìm một địa phương sinh sống tiêu dao, khoái lạc.

    Nhưng hiện tại đã quá muộn rồi …

    Long Thần thống khổ gục đầu xuống đất.

    "Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu không làm tốt ta thành quỷ cũng hiện hồn về giết ngươi !"

    "Ta không phải là phụ thân tốt, không có làm đúng trách nhiệm của mình."

    "Nơi này là thế giới tàn nhẫn, thực lực của ngươi mới là quan trọng. Nam nhân không có thực lực chỉ là một con chó."

    Những lời của phụ thân vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai hắn.

    Long Thần chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng không ngờ mình lại thống khổ khi đối mặt với sanh ly tử biệt như vậy. Vốn cho rằng mình đã sớm vô tình vô nghĩa rồi, nhưng mà giờ phút này nội tâm hắn vẫn đau đớn từng đợt, cảm giác này xuất phát từ đâu?

    Mãi cho đến đêm khuya, sau khi xác nhận lão già kia chết thật rồi, Long Thần mới chuẩn bị công việc mai táng.

    Nhìn khuôn mặt đen gầy dưới mộ phần, Long Thần lẳng lặng nắm chặt quả đấm.

    "Phụ thân, ta đã nhớ kỹ những lời ngươi nói. Cho dù lão tử đời này phế đi cũng sẽ làm tốt chuyện ngươi dặn dò. Đổi họ, Long ấn, tăng cường thực lực ... hết thảy mọi thứ sẽ diễn ra đúng như ý nguyện của ngươi"

    Nghĩ đến lời nói cuối cùng của Long Thanh Lan, hẳn là ở trong đan điền hắn có một khối Long ngọc thần bí.

    "Tuy rằng hắn đã chết, nhưng xâm phạm thi thể phụ thân là hành vi đại nghịch bất đạo."

    Long Thần nghĩ đến đây đã muốn từ bỏ ý định, nhưng hắn chợt nhớ lại một chuyện…

    "Không đúng, lão gia hỏa nói rằng Long ngọc hành hạ hắn nửa đời, lại còn liên tục dặn dò hẳn là phải có huyền cơ.”

    Long Thần không phải là hạng người do dự, vừa nghĩ đến đây lập tức móc chủy thủ ra, hít sâu một hơi rồi bắt đầu rạch bụng hắn.

    Quả nhiên, bên trong đan điền Long Thanh Lan có một khối ngọc bội màu đen.

    Long Thần đặt ngọc bội trên mặt đất, sau đó chỉnh lại thi thể Long Thanh Lan cho an ổn mới lắp đất lên. Hắn cắm xuống một tảng đá coi như mộ bia, thực hiện ba quỳ chín lạy đầy đủ mới ngồi xuống quan sát khối ngọc bội kỳ lạ.

    Đây chính là ngọc bội hình rồng mà Long Thanh Lan nhắc đến.

    "Là do ngươi hút khô chân khí phá hủy thành tựu cả đời hắn?"

    Phía trên Long ngọc có khắc hoa văn cổ quái, ngọc bội một màu đen nhánh, chất liệu thoạt nhìn rất bình thường. Long Thần thật sự nghĩ không ra vật này làm sao hành hạ Long Thanh Lan thê thảm như thế?

    Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng chiếu xuống, sương mù dần dần tràn ngập rừng cây. Long ngọc thần bí trong tay Long Thần bỗng nhiên phát ra ánh sáng làm hắn ngẩn người ngạc nhiên. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Long ngọc đã biến mất.

    "Chuyện gì xảy ra ?"

    Long Thần cảm giác đầu óc choáng váng một hồi, ý thức của hắn xuất hiện tình trạng hỗn loạn, tinh thần chìm vào trong thế giới sương mù dày đặc. Hắn không biết đây là thế nào, ánh mắt khiếp sợ nhìn quanh bốn phía.

    "Tình huống này khá giống Thức Hải trong thư tịch miêu tả. Thức Hải tồn tại sâu trong linh hồn, là điểm mấu chốt để trở thành võ giả. Nhưng phải đạt tới cảnh giới cao cấp, mở ra tâm nhãn mới có khả năng nhìn thấy Thức Hải. Chuyện này là sao?"

    Trong lòng Long Thần cực kỳ hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy như điên ở trong Thức Hải. Nhưng mà hắn cảm giác được mình làm thế nào cũng trốn không thoát thế giới sương mù vô cùng vô tận. Đúng lúc này, Long Thần mới nhìn thấy một khối ngọc bội hình rồng đang trôi nổi tại cách đó không xa.

    Ánh mắt Long Thần trợn lên thật to, trong lòng hiện ra vô số câu hỏi khó thể giải thích.

    " Long ngọc tiến vào Thức Hải của ta, không phải là chuẩn bị thôn phệ chân khí chứ ?"

    Vừa nghĩ đến chuyện này, Long Thần càng thêm kinh hãi.

    "Không đúng, lão tử làm gì có chân khí. Nó hút cái rắm á?"

    Đúng lúc này một cỗ lực lượng hùng hồn từ Long ngọc tràn ra mãnh liệt, vượt qua giới hạn linh hồn xuất hiện ở trong đan điền Long Thần.

    Cỗ nhiệt khí này lan tràn ra khắp cơ thể khiến cho Long Thần cảm thấy vô cùng sảng khoái.

    "Chân khí ?"
     
    motminhmai, Buồn, ichuoi and 19 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    LONG HUYẾT CHIẾN THẦN
    Tác giả: Phong Thanh Dương
    Nguồn: VipVanDan
    === oOo ===


    Chương 4: Vẫn Tinh Quyền





    Trong khi Long Thần ngây người hồi lâu, Long ngọc thần bí bộc phát ra một cỗ chân khí hùng hồn nhanh chóng lấp đầy đan điền của hắn.

    "Cỗ chân khí này ở đâu ra? Chẳng lẽ là Long ngọc hấp thu từ phụ thân?”

    “Ào ào ào !”

    Long Thần chỉ là tay mơ luyện thể đỉnh phong, mà cỗ chân khí này quá mức khổng lồ đã vượt qua năng lực khống chế của hắn. Năng lượng bộc phát tràn ra ngoài biến thành cuồng phong dữ dội.

    Một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt dâng trào trong bụng, Long Thần kêu lên một tiếng, mồ hôi tuôn ra như tắm.

    Chân khí trong đan điền dao động kịch liệt, thoạt nhìn tùy thời đều có thể nổ tung. Nếu như tiếp tục như vậy khẳng định sẽ bạo thể chết chắc rồi. Long Thần nghĩ đến hậu quả kinh khủng kia, ánh mắt hắn lập tức đỏ bừng nổi đầy gân máu.

    "Lão tử làm sao chết dễ dàng như vậy. Long mạch sao? Mở ra cho ta !"

    Quá trình luyện thể sẽ trải qua Long mạch cửu cảnh, trong đan điền võ giả sinh ra đầy đủ chân khí sẽ hóa thành Thần Long xông phá bình cảnh. Mà lúc này cỗ chân khí trong đan điền Long Thần vượt xa điều kiện.

    "Phá !"

    Long Thần cắn chặt răng, mồ hôi nhỏ xuống đất từng giọt nặng nề. Hắn gầm lên giận dữ, dùng ý niệm điều động chân khí chảy tới Long mạch đầu tiên.

    “Ầm !”

    Đầu óc hắn bất chợt choáng váng một trận, chân khí phá vỡ bức tường cản trở ngoài Long mạch tràn vào như thác lũ. Nguyên bản Long mạch yếu ớt được chân khí bồi dưỡng lập tức lớn mạnh thật nhanh.

    “A ~!”

    Thời gian trôi qua khoảng nửa nén nhang, toàn bộ Long mạch đột nhiên quán thông. Chân khí như long tuần hoàn khắp Long mạch mấy lần mới quay trở về đan điền.

    Thế nhưng, lúc chân khí quay trở lại đan điền vẫn còn dao động mãnh liệt, kình khí cường đại khiến cho tinh thần Long Thần như muốn nứt vỡ.

    "Chỉ là quán thông Long mạch đầu tiên đã khó khăn như vậy rồi. Nhưng mà không sao, ta rốt cuộc thành tựu Long Mạch cảnh đệ nhất trọng. Cỗ chân khí trong đan điền lớn mạnh phi phàm hẳn là dư sức đột phá Long Mạch cảnh đệ nhị trọng. Thế nào cũng phải thử một chút !"

    Tâm lý hắn tương đối nắm chắc, lúc nãy quán thông Long mạch thứ nhất cơ hồ không tốn nhiều sức. Cơ hội hiếm có như thế làm sao bỏ qua được, hắn dĩ nhiên phải tận dụng triệt để tăng cường thực lực của mình.

    Ánh mắt Long Thần nhìn chăm chú phần mộ của phụ thần, khẽ cắn răng khống chế chân khí dẫn tới đạo Long mạch thứ hai.

    Quá trình quán thông Long mạch thứ hai khó khăn hơn một chút, lượng chân khí và tinh thần tiêu tốn nhiều hơn mấy lần. Long Thần suy nghĩ sơ qua cũng thấy đột phá Long Mạch cảnh quá mức gian khổ.

    Dù sao cao thủ tại Bạch Dương trấn cũng có không ít, bọn họ hao phí thời gian cả đời, sử dụng vô số tài nguyên gia tộc cũng chỉ quanh quẩn trong vòng Long Mạch cảnh mà thôi.

    Chân khí quay cuồng trước phần mộ phụ thân hắn. Ngày hôm nay coi như là bất cứ giá nào rồi, hắn cố nhịn cơn đau nhức dẫn dắt chân khí tràn vào đạo Long mạch thứ hai. Nếu như thất bại sợ rằng lành ít dữ nhiều, thậm chí cuộc đời hắn sẽ chấm dứt ở đây.

    Thời gian qua đi thật nhanh, Long Thần chỉ mới thông suốt Long mạch khoảng chừng mười tấc. Lúc này đây, hắn đã kiệt sức, nhưng mà nhớ tới phụ thân dặn dò trước khi chết, hắn lại cảm thấy mình thừa nhận thống khổ không coi vào đâu.

    "Lão già kia muốn ta trở thành cường giả, ta đã đáp ứng rồi làm sao bỏ cuộc giữa chừng? Cho dù đánh cược tính mạng của mình cũng phải làm cho thỏa đáng. Ta cũng không tin xông phá không nổi đạo Long mạch thứ hai này."

    Đồng thời, hắn còn nhớ tới những kẻ ở Dương gia đã từng khi nhục mình, còn có tiếng cười nhạo và giễu cợt ngày nào cũng phải nghe.

    "Cũng tốt, lão tử không phải là hạng người lòng dạ độc ác, nhưng ta có thể phân biệt thiện ác rõ ràng. Ai đã từng khi nhục ta cứ chờ đi !"

    “Ầm !”

    Một lúc lâu sau, Long mạch thứ hai rốt cuộc xông phá thành công, cỗ chân khí mạnh mẽ từ trong hai đạo Long mạch tuôn ra truyền đi khắp thân thể Long Thần, không ngừng bồi dưỡng và rèn luyện kinh mạch trong người hắn. Sau đó toàn bộ chân khí lại trở về đan điền, tụ lại thành một đoàn vô cùng yên tĩnh.

    Chân khí tràn qua tai mắt mũi miệng, ngũ giác Long Thần rõ ràng trước nay chưa từng có. Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy chim trời bay lượn ở trên cao, tiếng côn trùng kêu vang ở vị trí cách đó rất xa.

    Sau khi đạt tới Long Mạch cảnh, hắn cảm giác toàn thân mình lột xác, lực lượng trên người trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hắn bây giờ thân nhẹ như yến, tứ chi lại ẩn chứa sức mạnh vạn cân.

    Long Thần đứng lên, cảm giác toàn thân dư thừa lực lượng lập tức nở nụ cười sảng khoái.

    Hắn lúc này đã là võ giả Long Mạch cảnh đệ nhị trọng. Nếu dùng chân khí đánh ra một quyền, đoán chừng chặt ngang một gốc cây to cũng không phải là việc khó.

    Bắt đầu từ hôm nay, hắn rốt cuộc đã tiến vào hàng ngũ võ giả chân chính.

    Nhìn thoáng qua phần mộ Long Thanh Lan, Long Thần lại quỳ xuống dập đầu mấy lạy.

    "Ta có được thành tựu như hiện tại là nhờ ngươi. Trước kia ta oán hận ngươi không ngó ngàng gì đến mình, xem như ta đánh giá sai lầm. Ngươi là một người phụ thân tốt, an nghỉ đi !"

    Long Thần nói xong liền đánh xe ngựa trở về Bạch Dương trấn.

    "Không đúng !"

    Long Thần bỗng nhiên cau mày nghĩ ngợi.

    " Long ngọc thần bí nguyên bản nằm trong đan điền phụ thân, ta vốn cho rằng Long ngọc xuất hiện ở trong Thức Hải là biến cố ngoài dự liệu. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại có tám phần phụ thân biết trước rồi, cho nên mới yên tâm bảo ta thu hồi Long ngọc. Mà khối Long ngọc này vô cùng cổ quái, ngoài ra còn có Long Tế đại lục, siêu cấp bá chủ gì gì đó đúng là khó hiểu. Chẳng lẽ lai lịch phụ thân không chỉ nhiêu đó ?"

    "Nghĩ lại thì cũng đúng, trước khi phụ thân tới Bạch Dương trấn, mọi người không biết gì về hắn cả."

    Long Thần cau mày lẩm bẩm:

    "Một điểm tối trọng yếu là phụ thân khẳng định biết Long ngọc là vật gì, nhưng lại không ngờ bị nó thôn phệ toàn bộ chân khí trong cơ thể mới biến thành phế vật. Bây giờ hắn truyền thừa vật này chẳng lẽ không sợ nó làm hại nhi tử của mình sao? Trong chuyện này sương mù tầng tầng, rốt cuộc là đạo lý gì?"

    Ý thức hắn trở về trong Thức Hải vẫn thấy Long ngọc thần bí trôi nổi ở khu vực trung tâm. Cho dù Long Thần nghĩ nát óc cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này.

    Thức Hải là không gian hư vô, nếu hắn nói có đồ vật chui vào trong đầu mình hẳn là không có ai tin tưởng. Thậm chí còn cho rằng hắn bị điên.

    Bởi vậy Long ngọc đối với hắn càng thêm thần bí.

    Thế nhưng vào lúc này, Long Thần phát hiện Long ngọc vẫn đang phát ra chân khí chuyển vào trong đan điền của mình, chỉ có điều tốc độ không có mãnh liệt như lúc nãy.

    Long Thần thấy thế mới mừng rỡ trong lòng.

    "Chân khí của ta tùy thời vẫn không ngừng gia tăng, tốc độ tu luyện hiển nhiên nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Có lẽ sau này ta có thể đuổi kịp đám cao thủ ở trong trấn."

    Vốn là hắn cho rằng nhân sinh của mình sẽ trôi qua bình bình đạm đạm, nhưng mà lúc này rốt cuộc đã có một tia hi vọng.

    Nhìn Bạch Dương trấn cách đó không xa, Long Thần nghĩ tới lời Long Thanh Lan dặn dò.

    "Đại hội gia tộc, đệ tử kiệt xuất Dương gia đều là tuyệt đỉnh thiên tài. Ta đánh không lại Dương Chiến làm sao thắng những người khác? Phụ thân muốn ta đoạt chức vô địch còn khó hơn lên trời nữa. Cái gì mà Long võ giả thật sự trọng yếu như vậy sao?"

    Hắn trở về Bạch Dương trấn đã là đêm khuya.

    Long Thần không có ở tại Dương gia, mà sống trong một gian lầu các phía đông thị trấn. Hắn từ nhỏ đến lớn khi dễ một đống lớn bá tánh thường dân, đại nhân vật lại đắc tội không nổi. Cho nên hắn sống một thân một mình tương đối thoải mái.
     
    motminhmai, shaoyun, Buồn and 20 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)