HOT  Võng Du Liệp Giả Thiên Hạ - New Q5 C19 - banlong.us - Na Thì Yên Hoa

  1. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: KangKang.
    Nguồn: Banlong.us

    Quyển 3
    Chương 75: Ác chiến trực diện.





    Chương 75: Ác chiến trực diện

    Đánh vương thành đại lục khác không phải muốn đánh đến bao giờ cũng được. Trên thực tế, chiến đấu như vậy, tối đa chỉ có thể duy trì liên tục bốn giờ, đương nhiên nếu như trong vòng chưa đầy bốn giờ có thể chiếm đóng vương thành của đối phương, hệ thống sẽ an bài một nghi thức đưa tiễn vô cùng thú vị, cho bạn mang theo tài phú trên đại lục này rời đi. Nếu như quá bốn tiếng đồng hồ bạn chưa chiếm đóng được vương đô của đối phương, vừa tròn bốn giờ hệ thống cũng sẽ ngay lập tức truyền tống những kẻ xâm lược này về đại lục của mình.

    Tới thời điểm hiện tại, game thủ Tây đại lục đặt chân lên Quán Quân Thành cũng đã tới ba giờ, bất quá, Tu Viện cũng chưa có xu hướng bị công hạ.

    Đương nhiên, đó cũng không phải bởi vì game thủ Tây đại lục thiếu nỗ lực, cũng không phải là bởi vì Tu Viện vô cùng kiên cố, mà là bởi vì game thủ Đông đại lục không ngừng xông tới, mỗi lần đều có thể mang đi không sinh mệnh của game thủ Tây đại lục, sau đó điểm phục sinh của game thủ Tây bộ đại lục cũng bị canh giữ, lúc này thật sự là hai mặt thụ địch.

    Absalom cũng biết, nếu cứ tiếp tục, đánh lâu dài như vậy bọn họ sẽ hao tổn vô cùng lớn, không vì cái gì khác, chỉ vì bọn họ không có nơi tiếp tế, mà phía game thủ Đông đại lục lại có thể tùy thời tùy chỗ tiếp tế tiếp viện, bằng vào điểm này, trong vòng ba giờ này, bọn họ đã sức cùng lực kiệt.

    Bất quá, mặc dù từng game thủ Tây bộ đại lục đều đã biết một trận chiến này chỉ sợ phần thắng không lớn, nhưng là bọn hắn vẫn dũng mãnh chiến đấu hăng hái như trước, không thối lui chút nào, coi như là phải thua ở chỗ này, bọn họ cũng muốn thua oanh oanh liệt liệt.

    Tây đại lục bị chết rất nhiều người, Game thủ Đông đại lục bị chết càng nhiều. Bởi vì điều này liên quan đến lợi ích toàn bộ game thủ trên đại lục, cho nên mặc kệ cập thấp hay cấp cao đều tự giác đi tới map Quán Quân Thành gia nhập trận chiến tranh này. Tình huống như vậy đưa đến kết quả chính là, nhân số map Quán Quân Thành đầy, game thủ muốn tới map này phải xếp hàng, hoặc là bị hệ thống trực tiếp ném ra khỏi map này, toàn bộ đều bị ngăn lại ở biên giới map.

    Tình huống như vậy tạo thành trở ngại lớn nhất cho lực lượng viện trợ. Bởi vì bên cạnh map Quán Quân Thành này là một map cấp thấp, cho nên, ngay lúc bắt đầu khai chiến , có rất nhiều game thủ cấp bậc thấp vọt vào Quán Quân Thành trước, mà bọn họ đã chết rồi lại không muốn ly khai Quán Quân Thành, khiến cho những game thủ cấp cao tới sau không có cách nào tiến vào map, Khinh Ca Công Tử muốn dùng người lại không có người nào để dùng.

    Tại thời điểm nguy cấp này, Khinh Ca Công Tử phải hô hào ở kênh khu vực: "Hiện tại map Quán Quân Thành đã kín người hết chỗ, để đảm bảo trận chiến anyf có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, mời game thủ dưới 25 cấp rời khỏi map Quán Quân Thành!"

    Tin tức này xoát mấy lần, thế nhưng vẫn có không ít ngoạn gia không muốn ly khai, lại thấy các hội trưởng công hội khác cũng lần lượt lên tiếng.

    Linh Độ Không Gian Vãng Nhật Tình Hoài: "Mời game thủ dưới 25 cấp rời khỏi map Quán Quân Thành, để cho game thủ trên 25 cấp gia nhập map tham chiến, tôi biết một trận ngày hôm nay, toàn bộ game thủ trên đại lục đều cùng chung mối thù, thế nhưng xin mọi người lấy đại cục làm trọng, điều chúng ta phải đối mặt vượt qua là 5000 game thủ tinh anh của Tây đại lục, không để cho game thủ của chúng ta hy sinh vô ích!"

    Đại Đường Hắc Dạ Thanh Thiên: "Game thủ dưới 25 cấp tạm thời không nên tham chiến, mời mọi người đợi ở map phụ cận Quán Quân Thành, nếu như tới lúc cần, mọi người lập tức tiếp nối, hiện tại mời mọi người rời khỏi map Quán Quân Thành."

    Chiến Thiên Hạ Thủy Nguyệt Vô Thương: "Loại pk công chiếm đại lục sau này vẫn còn, mọi người không cần gấp gáp nhất thời a, ngày hôm nay trước tiên hãy đem cơ hội nhượng lại cho những game thủ trên cấp 25 đi, game thủ dưới 25 cấp xin tạm thời rời khỏi map Quán Quân Thành." Mời bạn gia nhập công hội Chiến Thiên Hạ.
    (Thằng cha này đến lúc này còn không quên PR nữa =))) )

    Phòng Làm Việc Ngã Tư Đường Ma Độ Chúng Sinh: "người dưới 25 cấp mau lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Quán Quân Thành."

    Lưỡi Dao Hắc Ám Đan Ân: "Xin mọi người nghe theo chỉ huy, cấp tốc ly khai map Quán Quân Thành, chúng ta đừng để cho game thủ đại lục khác chê cười chúng ta không có tính kỷ luật a!"

    ...

    Dưới sự hô hào của đông đảo các hội trưởng công hội, game thủ cấp thấp bắt đầu lục tục rời khỏi Quán Quân Thành, để cho những game thủ trên 25 cấp gia nhập map. Điều này làm cho Khinh Ca Công Tử muốn thở dài một hơi, như vậy sẽ không sợ không có viện trợ rồi.

    Khinh Ca Công Tử thở dài một hơi, ngược lại Absalom lại thấy áp lực rất lớn a. Anh rõ ràng cảm thấy game thủ cấp thấp của Đông đại lục càng ngày càng ít, game thủ cứ một lớp lại một lớp dâng lên, đẳng cấp càng ngày càng cao, trang bị càng ngày càng tốt, vừa rồi còn cảm thấy một người Tây đại lục có thể chống lại hai người , hiện tại rõ ràng cảm giác được chỉ phải ứng phó với một game thủ Đông đại lục lại có chút thở không ra hơi.

    Huyền Túy ở kênh chi huy nói với Absalom: "Absalom, chỉ sợ game thủ chủ lực của bọn họ đều tới đây."

    "Ừ, vừa rồi tôi còn phát hiện có rất nhiều game thủ cấp thấp, hiện tại một người cũng không có. Tôi nghĩ những game thủ này vừa rồi đều bởi vì map kín người nên bị ngăn ở phía ngoài, mấy tên Đông đại lục này chắc chắn vừa mới tiến hành điều chỉnh nhân lực." Văn Sơn cũng nói ra quan sát của bản thân.

    Bọn họ nói xong những lời này Absalom tự nhiên cũng hiểu ra, anh thở dài một hơi, : " Từ Điển Tân Hoa, Mạc Ngôn Mạc Tiếu các ngươi có thể chống đỡ bao lâu?"

    Chiến khu của Từ Điển Tân Hoa và Mạc Ngôn Mạc Tiếu, một là chủ lực công kích chính diện với game thủ Đông đại lục, một là chủ lực công kích Tu Viện, cho nên cũng coi là chiến thuật của lực lượng chủ lực, ở tình huống game thủ Tây đại lục không có cách nào để tiếp viện, Absalom đem đồ tiếp viện cùng vật phẩm tiêu hao của đội Huyền Túy cùng Văn Sơn cho họ trợ giúp hai chiến khu này, nếu như trên người bọn họ dược còn không nhiều lắm, chỉ sợ trận này kiên trì không được bao lâu nữa.

    "Chỗ này tôi không không thể cầm cự được nữa, tối đa là 15 phút, không, 20 phút là thăng thiên rồi." Từ Điển Tân Hoa đối mặt trực diện, cho nên dược lại càng tốn nhiều.

    “Chỗ của tôi có thể chống cự ngoài nửa tiếng, bất quá, tôi phát hiện có càng ngày càng nhiều game thủ Đông đại lục đổ vào Tu Viện, bọn họ trong ngoài giáp công, người tôi phái đi vào cơ bản đều có đi không có về, những thứ đem đi đều không lấy lại được." Mạc Ngôn Mạc Tiếu cau mày, tình huống của hắn cũng là thập phần không lạc quan.

    Nhìn tình huống như đầu Absalom muốn to gấp đôi, anh lập tức liên hệ Lưu Niên: "Lưu Niên, cậu bây giờ có lôi được đại giáo chủ ra không."

    Lưu Niên thở dài một hơi: "Absalom, chỉ sợ hôm nay không được."

    "Vì sao?"

    "Gặp phải người quen."

    "Công Tử U!" Absalom rít lên một tiếng.

    "Ừ."
    "Gặp lúc nào?" Absalom nói ra cũng thấy lời này không đúng lắm. Vì vậy lại hỏi: "Ý của tớ là, cô ta đi vào lúc nào?"

    "Lúc chúng ta tiến vào tối đa năm phút liền tới, đoán chừng là vào từ Bắc môn."

    Lưu Niên một bên chạy trốn một bên chỉ huy dơi hút máu bay về phía diệp Từ, một bên nhanh chóng hướng phía Diệp Từ phóng xuất Đa Trọng Tiễn.

    Ở trong một căn phòng như thế này, kỹ năng tốt nhất của thợ săn là Đa Trọng Tiễn, bởi vì vị trí tránh né vô cùng nhỏ, nếu như sơ ý một chút sẽ trúng tên, liền tạo thành thương tổn. Chỉ là, Đa Trọng Tiễn có điểm phí lam.

    Dơi hút máu tiến công, Lão Tứ tự nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan, hắn và dơi hút máu hỗn chiến với nhau, chỉ tiếc, những kỹ năng bá đạo của Lão Tứ chỉ có tác dụng với những sinh vật trên đất bằng, đối với cái tên dơi hút máu chân không chạm đất này, uy lực liền giảm đi rất nhiều. Mà đại chiêu của dơi hút máu chính là hút máu, thế nhưng Lão Tứ da dày thịt béo, lại có skill kháng độc, khiến cho con dơi thật sự là không thể nào hạ miệng. Cứ như vậy hai tên sủng vật chẳng lấy gì làm hiền lành bị cuốn vào một chỗ, đánh cho toàn bộ trong phòng hỗn động thành một mảnh.

    Mà Diệp Từ đã ở trong phòng nhanh chóng chạy trốn, lợi dụng tất cả cây cột hoặc gia cụ làm bàn đạp, hoặc trốn, hoặc bay vọt, lấy mọi góc độ công kích Lưu Niên. Chỉ là có một chút khiến Diệp Từ có chút phiền muộn. Cô cũng muốn sử dụng Đa Trọng Tiễn giống như Lưu Niên, thế nhưng Đa Trọng Tiễn hao lam kinh khủng, cô bởi vì có kỹ năng chuyển hóa lam nên vốn không mang nhiều lam. Thế nhưng kỹ năng chuyển hóa yêu cầu phải tạo ra thương tổn mới có thể đem thương tổn chuyển hóa thành lam, bất đắc dĩ ở nơi này, Đa Trọng Tiễn tuy rằng có thể tạo thành một màn tên hình quạt phóng ra, thế nhưng, nếu như bị tránh thoát một cái, sẽ không có thương tổn, không có thương tổn thì sẽ không có lam.

    Mà đối thủ của Diệp Từ là Lưu Niên, tên kia động tác linh hoạt, mỗi lần đều có thể tránh thoát Đa Trọng Tiễn, Diệp Từ dĩ nhiên là không có lam. Khác với Lưu Niên, Lưu Niên lại có mang lam, thế nhưng nàng không có mang, cho nên cô không thể liên tục sử dụng Đa Trọng Tiễn mà phải sử dụng một ít kỹ năng đơn thể tạo thành thương tổn để kéo lam lên.

    Bất quá cách thức công kích của cô như vậy cũng khiến cho Lưu Niên nảy sinh nghi hoặc. anh không rõ, vì sao Công Tử U không sử dụng Đa Trọng Tiễn, phải biết rằng Đa Trọng Tiễn của anh một lần chỉ có thể bắn ra sáu mũi tên, mà Diệp Từ lại có thể bắn ra bảy mũi tên, nếu như dựa theo số liệu mà suy đoán, phạm vi công kích của Diệp từ lớn hơn anh nhiều lắm, thương tổn đánh ra cũng hơn nhiều lắm.

    Anh tin tưởng, loại cân nhắc này Công Tử U hẳn là biết, chỉ là vì sao cô không trực tiếp chọn dùng Đa Trọng Tiễn? Lưu Niên trăm mối không thể giải. Bất quá chính là bởi vì Diệp Từ bất đắc dĩ, mới có thể khiến cho Lưu Niên trở nên rối rắm, mới có thể khiến cho Lưu Niên không thể đoán ra động tác kế tiếp của cô.

    Tình huống như vậy ngay từ đầu cũng không có cái gì đặc biệt hơn người, thế nhưng sau khi chạy vài vòng, Lưu Niên liền phát hiện mình không thể phán đoán ra động tác kế tiếp của cao thủ là điều bất lợi đến thế nào, đúng là anh bình thường có khả năng chính xác dự phán động tác của Công Tử U, khiến anh có thể khắp nơi khống chế Công Tử U, thế nhưng hiện tại không giống.

    Công Tử U không xuất chiêu như dự đoán khiến Lưu Niên trở nên cực độ hỗn loạn, dưới sự hỗn loạn như vậy, tự nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều kẽ hở.

    Lưu Niên quay người lại, Diệp Từ lập tức liền phát hiện góc độ bôn chạy của Lưu Niên lưu lại cho mình một sinh cơ, cái kẽ hở này nếu đổi một người khác thì chắc chắn sẽ không nhìn ra, thế nhưng người này không là người khác, là Diệp Từ, cô làm sao có thể bỏ qua?

    Lưu Niên ở khoảnh khắc xoay người cũng lập tức phát hiện ra mình chạy vị sai lầm, thế nhưng lại không kịp vãn hồi, anh đem phía sau lưng để lại cho Công Tử U, khiến Công Tử có không chút nào lưu tình phóng ngay một chiêu liên hoàn, đánh cho anh trực tiếp chỉ còn lại vạch máu!













    Thảo luận: Tại Đây :yy38:
     
    phuongbeo, tóc xù, mamoknok and 9 others like this.
  2. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: KangKang.
    Nguồn: Banlong.us

    Quyển 3
    Chương 76: Giá quá rẻ.





    Chương 76: Giá quá rẻ.

    Cô gái này, thật đúng là một giây cũng không cho người ta thở.

    Lưu Niên lập tức hạ trọng tâm lăn một vòng, thuận tiện đem một lọ hồng quăng vào trong miệng, mày ngay sát đấy, những mũi tên truy sát của Diệp Từ găm lên thảm thành một mảng, nếu như động tác của Lưu Niên không nhanh, chỉ sợ hiện tại đã trực tiếp bị cắm đầy tên, biến thành con nhím rồi.

    Nếu muốn nghịch chuyển tình thế hiện tại thì chỉ có thể nhanh hơn Công tử U. Lưu Niên một bên lại ăn một lọ dược nhanh nhẹn, trong mười giây, mẫn tiệp tăng 15%. Mặc dù chỉ là 15%, thế nhưng trong cuộc chiến của cao thủ thì 1% cũng đủ để tình thế nghịch chuyển.

    Tự nhiên lại uống thuốc! Diệp Từ lập tức liền phát hiện tốc độ của Lưu Niên nhanh hẳn lên, vô luận là tốc độ di động hay thương tổn công kích đều cao lên không ít. Cô cũng lấy ra một lọ dược nhanh nhẹn uống, lại phát hiện, thế nhưng hết mất rồi, thực sự là quá không đúng dịp. Bất quá cho dù không có dược, Diệp Từ nghĩ cô cũng tuyệt đối sẽ không ở hạ phong.

    Trên thực tế đúng là như vậy, Diệp Từ hít một hơi, bôn chạy nhanh hơn, cô nhất định phải nắm chắc tiết tấu hiện tại, tiếp tục khiến Lưu Niên nhìn không ra phương thức tấn công của mình, lần thứ hai bức anh ta lộ sơ hở.

    Chiến đấu trên sân nhà có đôi khi có ưu thế hơn chiến đấu trên sân khách, thật giống như hiện tại, ngay tại lúc Diệp từ và Lưu Niên đang hăng say diễn màn ngươi truy ta đuổi, đại giáo chủ vẫn ngồi trên cao bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay.

    "Tuy rằng đây là một cuộc chiến tay đôi, thế nhưng ta vẫn cảm tạ hai vị đã đem đến cho ta một màn biểu diễn phấn khích như vậy." Đại chủ giáo ngoài cười nhưng trong không cười nói, đối ngược hoàn toàn với bộ dáng im lìm như một pho tượng vừa rồi.

    Mặc dù động tác đứng lên của Đại giáo chủ khiến hai người cũng có liếc qua một cái, thế nhưng cũng không thể khiến hai người dừng lại. Hiện tại hai người đang ác chiến say sưa, làm sao có thể dừng lại nghe một tên NPC ba hoa. Vì vậy hai người tiếp tục ngươi tranh ta đoạt trong phòng của Đại giáo chủ, khiến căn phòng vốn dĩ đã hỗn độn này còn loạn hơn.

    Tuy rằng tai hai người kia không hề nghe Đại giáo chủ ba hoa, bất quá đại chủ giáo vẫn tiếp tục nói một mình, tựa hồ một chút cũng không quan tâm người ta có nghe mình hay không.

    "... Hài tử đáng yêu của ta, nhìn, để con bảo hộ ta khổ cực như thế, ta thay mặt thần linh ban cho con một lời chúc phúc..." Đại giáo chủ vẫn còn tiếp tục ba hoa, bất quá sau khi nói xong những lời này, ông ta bắt đầu dùng một loại ngôn ngữ không ai hiểu nổi ngâm một câu gì đó.

    Diệp Từ bỗng nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy lực lượng, mẫn tiệp tăng vọt, sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện mục buff của mình có thêm một cái buff.
    Chúc phúc của thần: Thần linh chúc phúc cho con dân trung thành của mình, mọi thuộc tính tăng 20%, duy trì liên tục 30 phút.

    Thật không hổ là buff của Đại giáo chủ, hàng cao cấp a. Diệp Từ nhìn cái buff này không nhịn được nghĩ, nếu như ở thời điểm khai hoang phó bản có được cái thuộc tính này, kia có bao nhiêu nghịch thiên, đánh sẽ rất thuật lợi. Tối thiểu bọn họ bây giờ liền có thể thông quan Tòa Thành Phế Tích, không đến mức còn loanh quanh trước mặt boss số 4 như vậy giờ. Nếu không phải là MT thiếu điểm phòng ngự, nếu không phải là vú em thiếu điểm trị liệu, nếu không phải là DPS thiếu điểm sát thương, thực sự là hố cha a.

    Bất quá bây giờ, có được hàng cao cấp thế này mà không thể đốn ngã Lưu Niên, Diệp Từ cảm giác mình cũng có thể về úp mặt vào tường được rồi.

    Công kích của cô từng bước ép sát, không để cho Lưu Niên có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, khiến cô toàn thân không một sơ hở, kỹ năng cũng được tính toán kín kẽ toàn bộ, khiến cho Lưu Niên đều có chút thở không nổi.

    Chiến đấu ở sân nhà thật tốt, còn có đội cổ động viên cấp BUFF. Sau khi Lưu Niên nhìn Đại chủ giáo ngâm xướng một kỹ năng thật dài, tốc độ và các hạng mục công kích của Diệp từ bỗng dưng tăng mạnh, lập tức hiểu được Đại giáo chủ buff cái gì cho Diệp Từ, hơn nữa cái buff này tuyệt đôi là một cái buff nghịch thiên, bằng không, Diệp Từ làm sao trong nháy mắt trở nên quá mức lợi hại như vậy?

    Chiến đấu sắp kết thúc.

    Cho dù Lưu Niên không muốn thừa nhận, thế nhưng, hiện tại anh phải thầm tự thán với mình. Dược trên người anh đã dùng hết, hơn nữa, buff trên người anh cơ bản cũng đến lúc kết thúc, quan trọng nhất là, anh đã sắp hết tên.

    Một thợ săn không có tiễnkhác gì chiến sĩ không có đao?

    Không hề khác nhau. Tuy rằng rất không cam lòng, thế nhưng Lưu Niên hiện tại chỉ có thể liều mạng duy trì, thiên thời địa lợi nhân hoà, anh hiện tại không có lấy một điểm, chi hy vọng mình chết không quá chật vật.

    Kỳ thực trong lòng Diệp Từ có chút sốt ruột, cái này tên Lưu Niên này rốt cuộc sâu đến đâu? Vì sao mình có cái buff nghịch thiên như vậy cũng không thể nhanh chóng đốn ngã anh ta? Anh ta tựa hồ vẫn còn một búng máu, mỗi khi Diệp Từ nghĩ lần này anh ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, anh ta đều có thể xảo diệu né qua công kích của Diệp Từ, điều này bảo làm sao Diệp Từ không căm tức cho được.

    Đột nhiên, Lưu Niên bỗng bật hẳn lên, giống như thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất mà vọt lên từ giữa đại sảnh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Diệp Từ một liên chiêu, Diệp Từ lập tức né tránh, bất quá, Lưu Niên nhảy rất cao, vị trí rất có lợi, dự đoán động tác của cô quá mức chuẩn xác, để cho cô chỉ có thể tránh được công kích đầu tiên, những công kích phía sau đều dùng toàn bộ thân thể đón lấy. Nếu không phải ở khoảnh khắc né tránh cô kịp uống một lọ hồng dược, chỉ sợ hiện tại đã treo.

    Sau khi hứng chịu liên chiêu ban nãy Diệp Từ bay về phía cây cột phía Tây, lấy một lộ tuyến xảo diệu hình số 8 vòng quanh cây cột một vòng, cả người đột nhiên từ phía sau cây cột xuất kỳ bất ý bay ra, phóng một đại chiêu về phía Lưu Niên.

    Mà để cho cô kinh ngạc là, lần này Lưu Niên tuyệt không né tránh, thậm chí còn không đánh trả, chỉ đứng tại chỗ, hướng về phía cô mỉm cười. Diệp Từ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ có bẫy, nghĩ như vậy, thân thể của cô cũng đã lao về hướng khác, lần này trực tiếp vọt tới phía sau Lưu Niên, nhanh chóng thả một mũi tên.

    Bất quá khiến Diệp Từ càng thêm kỳ quái là, Lưu Niên vẫn đứng tại chỗ bất động, giống như, giống như lag. Bất quá, hiện ở thời đại này, loại trò chơi này cùng loại game online thời đó khác nhau nào có tình huống lag.

    (Chỗ này rất $^&$@*&*, thứ cho ta diễn giải theo ý mình…)

    Diệp Từ đều còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng chuyện gì xảy ra, kỹ năng cuối cùng cô phóng lên người Lưu Niên biến thành bạo kích, tiếp theo liền thấy Lưu Niên thẳng tắp ngã xuống.

    "Vinh dự giá trị +2 "

    Trước mắt Diệp Từ nhảy ra một dòng chữ màu vàng, điều này đại biểu đối phương đã tử vong.

    Cái gì? Tử vong?

    Diệp Từ chỉ cảm thấy mình bị choáng. Không thể nào, Lưu Niên bị cô giết? Cô lăng lăng đứng tại chỗ, nhìn cỗ thi thể nằm trong đại sảnh kia, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại, nếu Lão Tứ không cọ mông đòi ăn, phỏng chừng trong đầu cô vẫn còn trống rỗng. Móc ra mấy khối thịt quay ném cho Lão Tứ, Diệp Từ bắt đầu chậm rãi đi về phía thi thể Lưu Niên.

    Cư nhiên chết rồi? Cái này cũng quá hố cha rồi! Vừa rồi Lưu Niên căn bản là có cơ hội phản kích, thế nhưng anh ta không phản kích, đứng ở nơi đó, giống như cọc gỗ. Giống như anh ta cố tình đứng đó để mình chém giết vậy.

    Lưu Niên sẽ là người mặc cho người khác làm thịt? Không, không thể nào. Nhớ lại vào lần tình huống giao thủ cùng Lưu Niên, người đàn ông này là dù cho còn dư lại một tia máu, còn lại một giây thời gian, cũng phải vùng lên nghịch chuyển một phen, thực sự không được sẽ phải kéo theo một kẻ chết cùng. Một người như vậy, làm sao sẽ thẳng tắp đứng ở chỗ này để mình giết?

    Không không không, đây nhất định là đang nằm mơ.

    Lúc này Diệp Từ đã tới bên cạnh thi thể của Lưu Niên. Theo thiết kế của Vận Mệnh, nếu như game thủ sau khi chết đi không chạy hồn, như vậy game thủ tử vong vẫn có thể giao tiếp với những game thủ khác, chỉ là chế độ hình ảnh sẽ chuyển sang đen trắng, miêu tả cho sự thê lương sau khi chết.

    Thật giống như hiện tại Lưu Niên nhìn Công Tử U đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt tái nhợt của cô tựa hồ càng trắng hơn, một đôi mắt màu hổ phách thoạt nhìn hơi mông lung, trang bị màu xanh trên người biến thành màu xám. Bất quá, khiến cho anh cảm thấy thú vị chính là biểu cảm trên mặt, giống như gặp quỷ, trợn tròn mắt nhìn thi thể của anh, làm cho anh có cảm giác giống như mình đang giả chết.

    Bỗng nhiên, Lưu Niên nghĩ thua trận cũng tốt, chí ít có thể thấy nữ thợ săn lúc nào cũng mang khuôn mặt hàn băng vạn năm làm ra cái bộ dáng này, thực sự quá thú vị.

    "Cô nhìn tôi như vậy, là sợ tôi sẽ xác chết vùng dậy sao?" Lưu Niên nhịn không được cười, bất quá, Diệp Từ không thể nhìn thấy nụ cười của thi thể, cô chỉ có thể nhìn thấy một khung đối thoại bay ra từ trên đầu Lưu Niên, bên trong có dòng chữ như vậy.

    Diệp Từ lúc này mới nhận ra mình có chút ngạc nhiên quá độ, dù sao cũng chỉ là trò chơi, dù là ai, chỉ cần anh ta là game thủ, dù là cao thủ đỉnh cao, tử vong cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng cô còn giơ chân, không chút khách khí dẫm lên ngực Lưu Niên, đạp vài cái, "Ngất?"

    Đây đại khái là lần đầu tiên Diệp Từ thực sự nói chuyện cùng Lưu Niên.

    Mà Lưu Niên nghe cô nói vậy, thật sự là nhịn không được cười đến lợi hại, chỉ tiếc, Diệp Từ không thấy được, không nghe được."Cô lẽ nào không có vinh dự giết địch?”

    "Có. 2 điểm."

    "Vậy là đúng rồi, có vinh sự giết địch, cô còn hỏi tôi có ngất hay không?"

    Diệp Từ nheo mắt, có vẻ thập phần khinh thường: "Tôi thấy giá này quá thấp, mới hỏi thôi."

    "Có ý gì?"

    "Tôi phí nhiều sức như vậy giết được anh lại chỉ được có 2 điểm, sức lực này, tôi hiện tại tiềm hành đi ra ngoài, chạy vào trong đám người Tây đại lục ném một bom, tôi phải được 500 điểm, thực sự không có lời." Nói xong chô lại chắt lưỡi, từ trên nhìn xuống thi thể Lưu Niên, gương mặt khó chịu: "Mạng của anh thật là rẻ."

    Nếu thi thể có thể phát ra tiếng, như vậy, hiện tại Diệp Từ nhất định sẽ nghe thấy tiếng cười của Lưu Niên. Anh nghĩ cái nữ thợ săn Công Tử U này tựa hồ cũng không lạnh lùng như bên ngoài, cũng không khó giao tiếp như trên diễn đàn vẫn nói. Chí ít cuộc đối thoại với cô hiện tại cũng làm cho tâm tình Lưu Niên thoải mái không ít

    Đương nhiên, nếu như Diệp Từ biết trong lòng Lưu Niên bây giờ nghĩ gì, phỏng chừng sẽ không chút khách khí rút roi tiên thi.














    Thảo luận: Tại Đây :yy38:
     
  3. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: KangKang.
    Nguồn: Banlong.us

    Quyển 3
    Chương 77: Hẹn gặp lại.





    Chương 77: Hẹn gặp lại.

    "Nghe cô giải thích như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi thực thiệt thòi." Lưu Niên thực nghiêm túc trả lời Diệp Từ.

    "Anh thiệt thòi?" Diệp từ cảm thấy có điểm không hiểu, tên Lưu Niên này nói một câu không đầu không đuôi là ý gì? “Anh thiệt cái gì?"

    "Tôi đánh với cô lâu như vậy cũng chưa có lấy nửa điểm vinh dự, chẳng phải là thiệt thòi à?" Lưu Niên trả lời vẫn bằng khung thoại bay ra từ trên đầu, tuy rằng thi thể không có biểu tình , Diệp Từ cũng không thể nghe thấy giọng nói đầy trêu chọc kia, nhưng, Diệp Từ có thể cảm giác được răng Lưu Niên đang trêu mình.

    Cô nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn thi thể Lưu Niên, trên mặt không chút biểu tình, cho người khác đoán không được rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì.

    Mà Lưu Niên cũng vô cùng tò mò, nhưng anh không đoán, trực tiếp hỏi: "Cô đang nghĩ gì?"

    Diệp Từ hừ mũi, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ. Anh là Lưu Niên thật sao? Hay là bị người khác trộm tài khoản? Nếu không thì là lag?"

    “Tình huống cô đưa ra này hẳn là ở khoảng 3, 40 năm trước rất thịnh hành, bây giờ dường như rất ít nghe tới có chuyện như vậy. Sao lại hỏi như vậy?"

    " Lưu Niên mà tôi biết là loại người dù còn một hơi thở cũng sẽ vùng lên phản kích, vì sao vừa rồi anh không phản ứng lại?" Diệp từ thật sự rất ngạc nhiên về điều này này, tò mò đến mức nếu không có được đáp án từ Lưu Niên, phỏng chừng cô sẽ có một khoảng thời gian ngắn khó chịu trong lòng .

    Sau khi Lưu Niên nghe được câu nói của Diệp Từ, cũng không trả lời ngay, ngược lại lại trở nên trầm mặc. Trong lúc nhất thời, anh giống như thực sự biến thành một khối thi thể im lìm, không có phản ứng gì. Diệp Từ đợi một hồi, vẫn không thấy Lưu Niên trả lời, thậm chí bắt đầu hoài nghi tên kia có phải đang chạy thi rồi hay không.

    Vì thế, cô lại giơ chân, nhẹ nhàng đạp lên thi thể Lưu Niên, "Uy, anh có còn đó không?"

    "Còn." Lưu Niên lúc này lại trả lời rất nhanh.

    "Chueyenj vừa rồi nếu anh không muốn trả lời thì thôi đi." Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng mà Diệp Từ chưa bao giờ ép buộc ai, cô thấy Lưu Niên thật lâu không trả lời cô, trong lòng nghĩ có lẽ vẫn đề này không tiện trả lời, hoặc là liên quan đến chuyện gì bất đắc dĩ, cho nên cô liền bỏ qua ý định tiếp tục hỏi.

    Lưu Niên lại cười, kỳ thật anh trầm mặc cũng không phải không biết trả lời Diệp Từ thế nào, mà là vừa rồi đúng lúc Absalom hỏi tình huống bên này. Hiện tại Absalom biết mình đã tử vong, liền muốn rút lui, cho nên, bắt anh nhanh chóng sống lại, sau đó toàn bộ game thủ Tây đại lục sẽ bắt đầu truyền tống.

    "Bởi vì tôi hết tên ." Lưu Niên lẳng lặng nói: "Cô nói đúng, tôi đúng là loại người chỉ cần còn một tia cơ hội cũng sẽ vùng dậy phản kích, nhưng, có đôi khi Vận Mệnh cũng không lưu lại cho người ta một cơ hội."

    Lưu Niên nói xong, đổi lấy Diệp Từ lâm vào trầm mặc. Kỳ thật Lưu Niên vẫn muốn lưu lại đây tán gẫu với Công Tử U một lúc nữa, dù sao, trừ bỏ dưới loại tình huống này, Lưu Niên thật sự là nghĩ không ra dưới tình huống như thế nào mình mới có thể chung sống hòa bình với cô như lúc này.

    Chỉ là, sự thật thời gian còn lại của bọn họ cũng chỉ có một chút như vậy.

    "Tôi phải đi."

    "Hồi sinh?"

    "Rút lui." Lưu Niên biết mình không nên cùng Diệp Từ nói lời này, nhưng, chuyện cho tới bây giờ, anh lại nhịn không được nói thật."Chúc mừng các người thủ thành thắng lợi." Anh dừng lại một chút: "Lần tới, các người sẽ không dễ dàng thắng lợi như vậy đâu."

    Diệp Từ mỉm cười, không biết vì sao, Lưu Niên hiện tại làm cho cô cảm thấy thoải mái. Đương nhiên, tuyệt đối không phải bởi vì lý do Lưu Niên nằm trên mặt đất, mà cách nói chuyện như vậy, giống như bằng hữu lâu năm. Cô thực ra lại thấy thích cái cảm giác ăn ý kỳ lạ này.

    "Chỉ cần Đông đại lục còn có tôi, những lời này không tới phiên anh nói." Diệp Từ cúi người xuống, nhìn Lưu Niên, cô tin chắc, Lưu Niên đang nằm trên mặt đất lúc này nhất định thấy được vẻ mặt của cô, cô cong khóe miệng: "Tuy rằng hôm nay anh ngã xuống, nhưng, tôi biết được chúng ta bất phân thắng bại, lần sau, Lưu Niên, lần sau tôi sẽ cho anh tâm phục khẩu phục, cho nên, trước khi tôi tới, anh không được bại dưới tay kẻ khác."

    Lưu Niên cũng nheo nheo mắt, anh nhìn khuôn mặt đang kề sát mình kia, khuôn mặt kia, biểu tình kia, một cái nhăn mày một nụ cười đều giống như đang tỏa sáng, gắt gao thu hút sự chú ý củ người khác. Anh kỳ thật rất muốn cười thật lớn với cô, nếu không thì cũng muốn đưa tay bắt lấy tay cô một cái, như thế mới xem như đã nhận lời khiêu chiến của cô?

    Nhưng mà, hiện tại anh không thể làm được điều gì, chỉ có thể nằm ở đó, còn thực sự cẩn thận đánh ra vài chữ: "Công tử U, chúc cô mọi việc thuận lợi cho đến khi chúng ta tái ngộ."

    Diệp Từ nở nụ cười, cực kỳ vui vẻ. Thật sự, cô hiện tại cũng đã bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo .

    Lưu Niên phóng thích linh hồn, không lựa chọn sống lại ở điểm phục sinh, mà giống như bị ma xui quỷ khiến lựa chọn chạy thi. Kỳ thật làm như vậy thật sự không thông minh, nhưng Lưu Niên cũng hiểu được rất rõ ràng, vì sao lại muốn chạy thi.

    Khi linh hồn anh rời khỏi thi thể, anh nhìn thấy Công Tử U vẫn đứng đó, chẳng qua hiện tại cô ngồi bên cạnh thi thể của mình, lẳng lặng nhìn mình, trên mặt không lộ vẻ gì, trước sau vẫn bình tĩnh như vậy. Lưu Niên lấy trạng thái linh hồn đi tới trước mặt Công Tử U, ngồi xuống.

    Như vậy thoạt nhìn, vóc dáng của Công Tử U không lớn, nhưng, chính cái vóc dáng nho nhỏ này, lại có thể ở trong chiến đấu bùng nổ một sức mạnh phi thường, khiến cho người ta bỏ qua hình dáng của cô mà chỉ nhớ kỹ những động tác sắc bén và tàn nhẫn của cô.


    Khoảng cách của bọn họ gần như vậy, Lưu Niên giống như có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của Công Tử U phả lên mặt mình

    Diệp từ chỉ cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình chăm chú, cô thu hồi ánh mắt đang nhìn thi thể Lưu Niên, ngẩng đầu lên, tìm kiếm chung quanh, cũng không phát hiện điều gì. Đúng lúc Khinh Ca Công Tử phát tới một cái mật ngữ: "U, tình hình chiến đấu bên cô thế nào rồi?"

    "Lưu Niên chết." Diệp từ quay đầu, lẳng lặng nhìn thi thể Lưu Niên, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng thật là kỳ quái, cô cũng không cảm thấy thực sự cao hứng, ngược lại có một loại cảm giác không quá bằng lòng.

    "Thật không hổ là Công Tử U, Lưu Niên cũng phải bại dưới tay cô." Khinh Ca Công Tử đối với tin tức này có thể nói là cao hứng cực kỳ: "Vì tránh cho những người khác lại đến Diều Đại giáo chủ, cô vẫn cứ ở lại trong phòng canh chừng Đại Giáo Chủ đi."

    "Được." Diệp Từ vươn tay, cầm lên một lọn tóc bạc giống của mình của Lưu Niên, có chút không yên lòng trả lời .

    "Vậy tôi cúp, kiên trì một chút, chiến đấu sắp kết thúc!" Khinh Ca Công Tử cao hứng phấn chấn ngắt mật ngữ, tiếp tục hừng hực khí thế lao vào giữa trận tuyến của Tây đại lục chém giết.

    "May mắn cũng gọi là thắng sao?" Nụ cười bên môi Diệp Từ càng ngày càng lạnh, tuy rằng nói may mắn cũng là một loại năng lực, nhưng Diệp Từ không thích may mắn. May mắn biểu thị cho thực lực không bằng người, Diệp Từ chán ghét loại cảm giác này. Cái cô muốn là danh phù kỳ thực, chỉ sợ con đường này còn rất xa xôi.

    *Danh phù kỳ thực: Xứng đáng, kiểu như chiến thắng thực sự dựa vào bản lãnh ấy.

    Thời điểm bị vậy trong trạng thái linh hồn, người chơi không nghe được người chơi còn sống nói gì , nhưng có thể thấy biểu tình của đối phương. Cho nên, Lưu Niên nhìn Công Tử U mấp máy khóe môi, chỉ biết là cô đang nói chuyện, nhưng không biết cô đang nói gì.

    "Lưu Niên, phục sinh chưa? Cậu còn muốn chết bao lâu? Chết thì cũng chết rồi, còn không chịu đứng lên!" Lưu Niên nghe Absalom nói, cười khổ: "Được, lập tức sẽ trở lại ."

    Quay đầu, anh nhìn Diệp Từ, khẽ cười, nhẹ nhàng nói một câu mà Diệp Từ vĩnh viễn cũng không nghe thấy: "Hẹn gặp lại, Công Tử U."

    Dứt lời, anh lùi lại vài bước, lựa chọn một góc chết của tầm mắt Công Tử U, nhanh chóng sống lại, sau đó lập tức tiến vào trạng thái tiềm hành, chạy về phía đại sảnh.

    Diệp Từ phát hiện lọn tóc màu bạc kia biến mất trong lòng bàn tay mình, trong nháy mắt sững sờ, khối thi thể mời vừa rồi còn nằm cạnh mình bây giờ đã biến thành một khung xương lởm chởm. Trong lòng nao nao, nhanh chóng ngẩng đầu lên tìm kiếm chung quanh, đâu còn thấy bóng dáng Lưu Niên?

    Thở dài một tiếng, Diệp Từ cong khóe miệng, một trận này, xem như đã kết thúc đi.

    Còn muốn thủ ở đây sao? Diệp Từ ngẩng đầu nhìn tên Đại Giáo Chủ đang ngồi tại chỗ cười đến vui vẻ kia, thấy từ giờ tới thời điểm kết thúc 4 giờ công thành cũng không còn nhiều. Cho dù hiện tại không có ai ở trong này, để cho game thủ Tây đại lục xông vào, để cho bọn họ tập thể luân cái tên Đại giáo chủ này, ít nhất dưới 1 giờ cũng không đốn ngã nổi ông ta.

    Nếu như thế, mình còn ở lại đây làm gì?

    Đứng lên, Diệp Từ theo thói quen cúi xuống phủi bụi trên giày của mình, lại phát hiện một chiếc nhẫn trong suốt nằm bên cạnh khung xương của Lưu Niên, hình như vừa rồi lúc Lưu Niên tử vong thì rơi xuống. Kia cái nhẫn thoạt nhìn cũng không có gì bắt mắt, chỉ là một chiếc nhẫn bằng đồng thau, được mài nhẵn, giống như trang bị bình thường của Lưu Niên.

    Diệp Từ cũng không nghĩ nhiều, nhặt lên, nhìn kỹ.

    Nhẫn Chính Xác: trang bị lam, tỷ lệ chính xác +10%, tỷ lên chính xác công thêm 35%, có tỷ lệ 100% đánh trúng mục tiêu cùng cấp bậc. Cấp bậc yêu cầu:15. Người chế tác: Chưởng Thượng Nhật Quang.

    Quả nhiên là thứ tốt.

    Diệp Từ nghĩ, trách không được mình cao hơn Lưu Niên ngần ấy cấp, chính xác của anh còn cao như vậy, mặc dù có ít nhiều trừng phạt cấp bậc, cũng tuyệt đối không nhiều như trừng phạt cấp bậc như người khác, hóa ra là do có chiếc nhẫn này.

    Chưởng Thượng Nhật Quang là Đại sư chế tạo trang sức nổi danh của Tây đại lục, người này nói đến thực sự điểm kỳ lạ, vận khí của anh ta rất tốt, tốt đến nghich thiên, ở thời điểm chế tạo trang bị thường xuyên tạo ra được trang bị cực phẩm. Cho nên, cho dù chế tạo trang sức là kỹ năng thấp nhất trong ba kỹ năng của anh ta, nhưng cũng có thể đứng trong hàng ngũ ba đại sư chế tạo trang sức tốt nhất. Tay rất đỏ, làm ra cái gì cũng là cực phẩm, đây mới là thực sự đáng sợ.

    Giống như chiếc nhẫn trong tay Diệp Từ bây giờ, bình thường nhẫn chính xác chỉ có tỷ lệ chính xác 10%, nhưng chiếc nhẫn này, lại khoa trương đến mức cộng thêm 35% chính xác, không chỉ có như thế, còn có thuộc tính đính kèm, chiếc nhẫn kia đâu phải chỉ dùng một từ cực phẩm là có thể khái quát, quả thực có thể nói là thuộc tính nghịch thiên.

    Tuy rằng trong Vận Mệnh, mỗi game thủ chỉ có thể đeo 4 chiếc nhẫn, nhưng nếu như là một Thợ Săn có được chiếc nhẫn này, chỉ sợ có thể đeo tới cấp 200.

















    Thảo luận: Tại Đây :yy38:
     
  4. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: KangKang.
    Nguồn: Banlong.us

    Quyển 3
    Chương 78: Cao xử bất thắng hàn.





    Chương 78: Cao xử bất thắng hàn

    Nhìn chiếc nhẫn trong tay, Diệp Từ suy nghĩ một hồi rồi đem nó ném vào trong bao. Tuy rằng bây giờ cô cũng rất cần nâng cao chỉ số chính xác, thế nhưng, cô không muốn đeo nhẫn của người khác, cô vẫn có biện pháp khác để nâng cao chỉ số chính xác. Đương nhiên đây là Diệp Từ đang cố lấy một cái lý do đường hoàng, trên thực tế, cô có chút chướng ngại tâm lý, đây là đồ Lưu Niên đã dùng qua, bây giờ cô mang thì thành ra cái gì?

    Dù đây là trò chơi, đầu tư thuộc tính là rất quan trọng, thế nhưng Diệp Từ vẫn cảm thấy mình có chút rối rắm với việc này, cuối cùng đơn giản ném nó vào đáy bao rồi quên đi.

    Vốn đang dự định lao ra cửa, lại ném một bom, thuận tiện kiếm chút điểm vinh dự, thế nhưng Diệp Từ vừa mới đi tới cửa Tu Viện, đã nhìn thấy đám người Tây đại lục mới vừa rồi còn nhốn nha nhốn nháo bỗng biến thành từng đạo bạch quang, sau đó biến mất toàn bộ.

    Sao mà lại xui xẻo vậy chứ? Vừa mới chuẩn bị tới kiếm một mẻ, cư nhiên chẳng còn gì.

    "Tây đại lục công chiến Quán Quân Thành Đông đại lục vì lý do game thủ Tây đại lục khởi động hệ thống truyền tống mà đột ngột kết thúc. Chúc mừng các game thủ Đông đại lục đã bảo vệ thành công Quán Quân Thành, cũng chúc mừng các game thủ Tây đại lục trở thành những người đầu tiên có can đảm khiêu chiến..."

    Hệ thống phát thông báo ngay sau khi game thủ Tây đại lục biến mất, vang lên bên tai mỗi người, hơn nữa, vang lên rất nhiều lần.

    Diệp Từ nghe thông báo này của hệ thống, chỉ cảm thấy đầy đầu hắc tuyến, mấy tên này lại ra vẻ làm người tốt, bởi vì là lần đầu tiên, đánh cho mỗi người năm mươi đại bản, tuy rằng mối một bên đều có phần thưởng tượng trưng, thế nhưng, vẫn thấy khó chịu.

    Bất quá, dường như chỉ có mỗi mình Diệp từ cảm thấy khó chịu, thời điểm những gam thủ khác của Đông đại lục nghe được hệ thống thông báo họ đã bảo vệ thành công Vương đô Quán Quân Thành, toàn bộ đều kích động hét ầm lên, toàn bộ Quán Quân Thành đều phát ra những tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc, giống như nếu không hét lên như vậy họ sẽ không thể phát tiết được hết bao nhiêu kích tình họ đã nghẹn hàng giờ qua.

    Tiếp theo, hệ thống thậm chí mở yến hội ăn mừng ở Quán Quân Thành, khắp nơi đều rộn rã đèn màu, mọi tửu quán trong thành đều bày ra rượu ngon hoan nghênh những anh hùng.

    Diệp Từ là không thích náo nhiệt, cô không có thói quen tham gia những màn chúc mừng như thế này. Cô yên lặng ly khai Quán Quân Thành, gọi Lão Tứ ra, lại phóng về phía Đao Phong Đồi, cô còn muốn tiếp tục đi luyện cấp.

    Vừa mới chạy được vài bước, Khinh Ca Công Tử đã mật ngữ tới rồi: "Cô đang ở đâu?"

    "Tôi mới ra khỏi Thành."

    "Ra khỏi thành làm gì! Mau quay lại Vương cung! Quốc vương thiết yến ở đại sảnh đây, cô nhất định phải tới uống một chén!"

    "Anh uống thay tôi là tốt rồi." Diệp Từ câu câu khóe miệng, cái loại trường hợp phi thường náo nhiệt này, cô không thích.

    Khinh Ca Công Tử lại khuyên cô vài câu, thế nhưng cô vẫn uyển chuyển cự tuyệt, sau cùng Khinh Ca Công Tử cũng chỉ có thể từ bỏ. Bất quá ngay sau đó, Vãn Nhật Tình Hoài, Thủy Nguyệt Vô Thương, Ma Độ Chúng Sinh, Đan Dạ và vài tên hội trưởng công hội đều đồng loạt phát mật ngữ tới cô, muốn cô quay lại uống một chén, khiến cho Diệp Từ thực sự không có cách nào cự tuyệt, sau cùng không thể làm gì khác hơn là điều khiển Lão Tứ, chạy về phía Vương cung Quán Quân Thành.

    Buổi tối ngày hôm nay, toàn bộ Quán Quân Thành dường như đều đắm chìm trong vui sướng, người tới người đi, không ngừng ca hát khiêu vũ, nhậu nhẹt. Trong trời đêm nở rộ từng chùm pháo hoa lớn, đẹp đến lóa mắt. Diệp Từ nhìn thấy rất nhiều người quen, có người có quan hệ tốt, cũng có người có quan hệ không tốt.

    Bất quá ở trong buổi tối ngày hôm nay, dường như tất cả mọi nười đều đã rũ bỏ hết những ân oán ngày xưa, chỉ muốn vui vẻ. Ngày mai sẽ như thế nào, đó là chuyện của ngày mai.

    Bạch Mạch và Diệp Từ ngồi ở cầu thang đài phun nước cạnh Ngân hàng quốc gia. Bên cạnh Bạch Mạch để một bình rượu nho lớn, hệ thống vì mở tiệc ăn mừng, đem ra loại rượu còn ngon hơn ở tửu lâu bình thường, hơn nữa, quan trọng ngất là không lấy tiền. Bạch Mạch uống một ngụm thật to, vị chua chát nống đậm thấm vào khoang miệng, "Nếu như bình thường cũng được uống loại rượu nho tốt như vậy thì thật tốt."

    Diệp Từ trợn trắng mắt: "Em nhìn không ra nha, anh uống hết một ngụm?"

    "Bớt nói nhảm, anh cũng đều do uống một chai bia liền gục, cho nên không thể oai hùng uống một chén lớn cắn miếng thịt to giống trong ti vi. Cho nên, chỉ có thể trở thành con nghiện trong game thôi." Bạch Mạch cười hắc hắc, lại nhanh chóng uống thêm một ngụm rượu nho, có thể nhận ra anh đang vui sướng từ tận trong tâm.

    "Có vẻ như em không được cao hứng cho lắm?" Bạch Mạch thấy Diệp Từ im lặng ngồi bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhìn suối phun, vì vậy dùng cùi chỏ huých cô một cái.

    "Không phải." Diệp Từ lắc đầu: "Có thể hộ thành làm sao lại mất hứng."

    "Chỉ là không quá cao hứng mà thôi." Bạch Mạch cười hắc hắc: "Đối với em mà nói, chỗ tốt lớn nhất của hộ thành chính là không bị hệ thống trừng phạt có phải không."

    Diệp Từ quay sang nhìn Bạch Mạch, tên kia thật đúng là rất hiểu mình, sự thật đúng là như vậy. Bất quá, nói thật, ở kiếp trước cô đã trải qua vô số lần thành chiến như vậy, đã sớm coi trận công thành này trở thành một thứ duy trì lợi ích cá nhân mà thôi. Chỉ là lúc này lại có chút bất đồng, cô cảm giác mình cũng có chút cống hiến cho trận công thành này, có thể loại cống hiến này ở kiếp trước mà nói, thật sự là bé nhỏ đến không đáng kể, thế nhưng, ở kiếp này, cô vẫn có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

    Cái loại cảm giác này, không phải vui vẻ, không phải kích động, mà là một loại cảm giác thuộc về.

    Đúng vậy, thuộc về, một loại chứng minh mình đã một lần nữa có được một nơi để thuộc về, một loại chứng minh mình đã thuộc về kiếp này.

    Đây là một điều rất kỳ diệu.

    Đương nhiên, cô vẫn không quá cao hứng, tuy rằng theo kết quả thì cô thắng Lưu Niên, thế nhưng, trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, chính là không có cảm giác cao hứng tự đáy lòng.

    "Anh nghe Khinh Ca nói, em hạ Lưu Niên?" Bạch Mạch bỗng nhiên nhắc tới điều này.

    Điều này khiến cho Diệp Từ nao nao, sau đó, cười khổ gật đầu: "Theo kết quả, thì đúng như vậy."

    "Vậy mà còn không cao hứng, không phải em vẫn coi tên kia là đối thủ mạnh nhất của mình sao?" Bạch Mạch từ trong nụ cười của Diệp Từ thực sự không thấy có mấy vui vẻ.

    "Chỉ là may mắn, không phải thực lực." Diệp Từ thở dài một hơi, duỗi người, nhìn vầng trăng tròn vạnh trên trời: "Nếu như em thắng bằng thực lực của mình, chỉ sợ bây giờ em đã cao hứng đến mức nhảy cỡn lên."

    Bạch Mạch nhìn sườn mặt Diệp Từ giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nói gì.

    "Anh muối nói gì? Không được cười trừ, cái biểu tình này thật đáng ghét." Diệp Từ qua khóe mắt nhìn thấy biểu tình của Bạch Mạch, lập tức kháng nghị.

    "Anh nghĩ, cho dù không thắng được cũng tốt." Bạch Mạch lại uống thêm một ngụm rượu nho thật to.

    "Vì sao?" Thanh âm của Diệp Từ lập tức cao gấp đôi, có thể nhìn ra cô không hiểu câu này, cô nghĩ, Lưu Niên nhất định sẽ thắng, bằng không, cô sống lại kiếp này chẳng phải là mất đi rất nhiều lạc thú?

    "Em có biết cái gì gọi là cao xử bất thắng hàn hay không?" Bạch Mạch quay đầu nhìn Diệp Từ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ấm áp.

    Diệp Từ hơi sững sờ, không trả lời.


    Bạch Mạch không chờ cô trả lời, nói tiếp: "Tiểu Từ, em đã rất mạnh rồi, em bây giờ vẫn chú ý Lưu Niên, bất quá là bởi vì anh ta mạnh hơn em, thế nhưng, Tiểu Từ, nếu có một ngày em vượt qua Lưu Niên, em có nghĩ tới không, mục tiêu kế tiếp của em sẽ là ai?"

    Diệp Từ vẫn không nói gì.

    "Em bây giờ, đối thủ cũng đã lác đác không có mấy ai. Nếu như ngay cả Lưu Niên em cũng vượt qua, em có nghĩ rằng lúc đó Vận Mệnh cũng sẽ không còn bao nhiêu ý nghĩa với em không?"

    "Em còn có thể đánh phó bản..." Diệp Từ thật lâu sau mới trả lời.

    "Phó bản đương nhiên sẽ được thiết kế làm sao cho game thủ vĩnh viễn không thể chinh phục, hơn nữa, đánh phó bản là chơi cùng máy tính, làm gì còn chút ý nghĩa chiến đấu nào?" Bạch Mạch cười, nụ cười của anh trong sáng ôn nhuận giống như ánh trăng.

    Đây là lần đầu tiên Diệp Từ tự hỏi về vấn đề này, nếu như cô vượt qua Lưu Niên thì sẽ làm sao? Thực sự sẽ giống như những gì Bạch Mạch đã nói sao? Không còn đối thủ?

    "Em đã đọc tiểu thuyết Kim Dung rồi đúng không?”

    "Ừ."

    "Biết Độc Cô Cầu Bại chứ?"

    "Biết."

    Bạch Mạch cũng không nói tiếp, anh chỉ quay đầu nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi thở dài một hơi mới nói: "Hắn vô địch một đời, nhưng sau cùng thì sao? Khắp bốn biển, chỉ cầu bại một lần. Những lời này đại đa số mọi người sẽ cảm thấy thực khí phách, thực phong cách, thực không ai bì nổi, thế nhưng, em có thấy lời này thật thê lương không? Khắp bốn biển, ngươi cũng không có lấy một đối thủ, tư vị tất cả mọi người đều ở dưới ngươi là tịch mịch cỡ nào?"

    Ánh mắt Diệp Từ hơi lóe lên một cái, cô tựa hồ nghĩ tới chuyện gì.

    "Em biết King chứ?" Bạch Mạch bỗng nhiên đổi đề tài, nói đến một người.

    "Ừ."

    "Lần trước về nhà, anh cùng Phá Lãng đi bơi, cậu ấy nói với anh về anh ta, em có biết vì sao King không tham gia trận đấu năm nay không?"

    "Không phải Phá Lãng nói do anh ta chơi Vận Mệnh sao?"

    "Đây chẳng qua cũng chỉ là một trong số những lý do thôi, quan trọng nhất là…” Bạch Mạch quay đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Diệp Từ, thở dài: "Bởi vì, King cho rằng trong trò chơi điện tử không có ai có thể làm đối thủ của mình."

    "A?" Đáp án này khiến Diệp Từ vô cùng kinh ngạc.

    "King đã từng nói, anh ta một lần lại một lần tham gia tranh tài, không phải là bởi thực sự thích chơi điện tử, mà là muốn ở đó tìm một đối thủ, thế nhưng năm năm trôi qua, đối thủ mà anh ta tìm kiếm kia cũng không hề xuất hiện, cho nên..."

    "Cho nên liền từ bỏ?" Diệp Từ vẻ mặt không thể tin nổi.

    "Đúng vậy." Bạch Mạch mỉm cười.

    "Đầu óc anh ta bị nước vào chắc." Diệp Từ trợn trắng mắt, thực sự không thể gật bừa.

    "Em nói như vậy là bởi vì em chưa đứng ở đỉnh, em không thể hiểu được cảm giác này." Bạch Mạch haha cười thành tiếng.

    "Làm như anh cũng vậy ấy." Diệp Từ có chút tức giận hừ hừ mũi.

    "Tiểu Từ, giữ lại cho mình một đối thủ, như vậy mới có thể vui vẻ lâu dài." Bạch Mạch cảm giác mình không cần phải tranh cãi ưu khuyết điểm của vẫn đề này cùng Diệp Từ ở chỗ này, cho nên, cũng không tranh hơn thua cùng Diệp Từ, chỉ cười cười nói ra những lời mình muốn nói.

    Diệp Từ nhìn Bạch Mạch, lại nghe anh nói: "Anh chi muốn em mãi mãi vui vẻ."

    Đêm đó ánh trăng thật sự rất đẹp, sáng tỏ như ngân bạch, thiên địa một mảnh ôn nhu, phảng phất giống như trong thiên địa đều là nụ cười của Bạch Mạch.



















    Thảo luận: Tại Đây :yy38:
     
    Lép, phuongbeo, tóc xù and 9 others like this.
  5. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: KangKang.
    Nguồn: Banlong.us

    Quyển 3
    Chương 79: Có kẻ buồn bực.





    Chương 79: Có kẻ buồn bực.

    Gần đây Du Du Phi Vân cảm thấy có chỗ nào đấy không thích hợp.

    Không rõ là không thích hợp chỗ nào, thế nhưng vẫn thấy không thích hợp.

    Mây qua mưa tạnh, kích tình qua đi, hắn tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc, cau mày nghĩ không ra đầu mối.

    "Đang suy nghĩ gì vậy?" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đắp kín chăn cho hai người, ôn ôn nhu nhu dựa vào ngực của hắn, ngón tay thanh mảnh vẽ từng vòng lên ngực hắn, gương mặt ửng hồng, thanh âm hơi có chút khàn, nhìn một cái liền biết vừa mới làm cái gì.

    "Không có gì." Du Du Phi Vân nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên mở miệng từ đâu, cuối cùng chỉ chán nản lắc đầu.

    "Còn nói không có gì!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nhếch khóe môi kiều diễm hừ một tiếng, đem hai khối thịt mềm tuyết trắng cọ cọ lên ngực hắn: "Mọi khi anh có như vậy đâu."

    "Mọi khi anh thế nào?" Du Du Phi Vân thấy cô ta làm cái trò kia, cũng híp mắt lại, cúi đầu hỏi.

    "Ai nha, anh đáng ghét muốn chết. Loại chuyện này còn đi hỏi người ta!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn bày ra một bộ thẹn thùng, chui vào trong lòng Du Du Phi Vân.

    *(Ta ói!!!)

    "Tiểu tiện nhân." Du Du Phi Vân cười: "Tiểu tiện nhân dục cầu bất mãn!"

    *Dục cầu bất mãn: hình như chưa thỏa mãn dục vọng, phải ko nhỉ?

    "Cũng là tại anh biến người ta thành như vậy!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn cũng không tức giận, trái lại lại càng trở nên kiều mị.

    ...

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thỏa mãn tựa vào trong lòng Du Du Phi Vân, thoải mái đến híp cả mắt, liên tục hai trận kích tình khiến cho cô ta có chút mệt mỏi.

    Bất quá Du Du Phi Vân lại không thoải mái giống như vậy, hắn chỉ ôm Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, trong đầu vẫn đang suy những sự việc gần đây trong công hội, càng nghĩ càng thấy có cái gì đấy không đúng. Trước đây hắn và Hắc Dạ Thanh Thiên đều bỏ ra một khoản tiền để sáng lập ra Đại Đường hiện tại, cùng nhau cố gắng cũng 5, 6 năm, mới có huy hoàng như bây giờ. Tuy rằng chuyện tình của hắn và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn là có lỗi với Hắc Dạ Thanh Thiên, thế nhưng hắn không muốn cả đời đều làm một kẻ xui xẻo.

    Nếu trước kia mọi người đều ra tiền, như vậy hắn nhất định phải có một phần của mình, bao gồm cả nữ nhân này. Tuy rằng hắn vẫn luôn rất cẩn thận, Hắc Dạ Thanh Thiên cũng không nghi ngờ gì, thế nhưng gần đây hắn thấy trong lời nói của Hắc Dạ Thanh Thiên tựa hồ như có ám chỉ gì đó.

    "Vãn Vãn, em có thấy Hắc Dạ Thanh Thiên gần đây có gì bất thường không?" Suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra đầu mối gì, vì vậy đánh thức Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đã ngủ.

    "Có bất thường gì đâu, ai nha, anh không nên phiền em ngủ nha, người ta vừa rồi mệt mỏi quá nha." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thực rất mệt mỏi, đột nhiên bị Du Du Phi Vân lay tỉnh, đại gia mất hứng, lầm bầm một tiếng, trở mình định tiếp tục ngủ.

    "Em đừng ngủ vội, anh thực sự muốn hỏi em, gần đây Hắc Dạ nói chuyện với em có cái gì ….không bình thường không? Có hành động gì bất thường không?" Du Du Phi Vân thấy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lại muốn ngủ, liên tục lay tỉnh cô ta.

    "Nào có cái gì bất thường a." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, "Cũng ăn ngủ chơi trò chơi, bất quá tuần trước hắn ta nói, ngày sinh nhật của em muốn dẫn em đi chơi xa." Cô ta ngáp một cái, bất quá vừa nhìn sắc mặt của Du Du Phi Vân, liền vội vàng nói: "Em từ chối rồi, em muốn cùng tổ chức với bạn bè, hắc hắc, anh phải bồi thường em nha."

    Sắc mặt Du Du Phi Vân âm tình bất định, nhưng thủy chung không biểu hiện ra điều gì, qua một hồi lâu mới nói: "Anh nghĩ, hắn hình như biết chuyện của chúng ta."

    Lời này thực sự là đem cơn buồn ngủ của Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn đánh bay, cô ta nhổm mạnh dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Du Du Phi Vân: "A! Anh đừng dọa em!"

    Du Du Phi Vân nghe Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nói xong, cũng không trả lời ngay. Chỉ là vẻ mặt của hắn trở nên rất kỳ quái, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn tựa hồ rất bất mãn, giống như chưa bao giờ quen biết nữ nhân này. Ánh mắt như thế khiến Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn có chút hoảng sợ, vừa rồi cô ta nghe Du Du Phi Vân nói liền cảm thấy rất lo lắng, hiện tại nhìn biểu tình của Du Du Phi Vân lại càng không biết nên làm như thế nào cho phải.

    "Anh nhìn em như vậy làm gì!" Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn bị Du Du Phi Vân nhìn đến phát run, đưa tay ra đẩy hắn một cái.

    Nhưng không nghĩ, lại bị Du Du Phi Vân tóm lấy cổ tay, Du Du Phi Vân tuyệt đối không phải kẻ ôn nhu, trên tay dùng lực, khiến cho Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn có chút đau, cô ta cau mày la lên: "Anh làm gì! Anh làm đau em, mau buông ra."

    Cô ta càng giãy dụa, Du Du Phi Vân bóp càng chặt, cuối cùng sắc mặt của hắn trở nên vô cùng xấu xí, hắn lom lom nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, tuyệt không thả lỏng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta mới dừng lại.

    Du Du Phi Vân càng như vậy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn càng sợ hãi, cô ta càng giãy giụa lợi hại, bỗng nhiên trong nháy mắt, cô ta nghĩ tên đàn ông âm tình bất định trước mặt này thực đáng sợ: "Anh buông ra! Buông ra!" Cô ta hét lên, thậm chí mang theo một chút nức nở.

    Du Du Phi Vân tựa hồ lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, hắn thu liễm thần sắc đáng sợ trên mặt, thả Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn, sau đó nhàn nhạt nói: "Em rất sợ Hắc Dạ?"

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn rút tay mình về, cô ta đưa mắt nhìn thoáng qua Du Du Phi Vân, dường như, kẻ khiến cho người khác phải sợ hãi vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Cô ta vừa xoa tay vừa tức giận trừng Du Du Phi Vân, hơi dừng lại rồi chậm rãi nói: "Tại sao phải sợ hắn."

    "Vậy vì sao em tỏ ra kinh ngạc như thế?"

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn thở dài một hơi: "Nếu nói không sợ, hắn cũng là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của em, bọn em cũng đã gặp mặt song thân hai bên, ngay cả thân thích hai bên cũng đã công nhận, nếu như để hắn biết quan hệ giữa chúng ta, em cũng không sợ hắn sẽ làm gì, chỉ sợ trong nhà sẽ hỗn loạn."

    Du Du Phi Vân không hé răng, qua một lát mới nói: "Cũng đúng, rốt cuộc hai người mới là danh chính ngôn thuận, anh và em không thấy được ánh sáng."

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn biết Du Du Phi Vân giận dỗi, vội vã nhào đến trước mặt hắn, cười tươi như hoa làm nũng: "Ai nha, sao anh lại phải tức giận cái chuyện này, em bây giờ không phải đang ở bên cạnh anh sao? Em bây giờ không phải đang ở trước mặt anh sao? Còn có điều gì quan trọng hơi điều này? Giống như em cùng Hắc Dạ, nói là vị hôn phu thê, thế nhưng hai người đến mười ngày nửa tháng cũng không gặp một lần."

    Du Du Phi Vân hừ mũi: "Vậy là vì hai người không ở cùng một chỗ, nếu như ở cùng một chỗ, không phải là mỗi ngày đều gặp à?"

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn híp mắt lại cười hắc hắc: "Làm sao có thể ở cùng một chỗ đây? Mẹ em dạy, con gái tốt, trước khi kết hôn không thể ở cùng đàn ông

    "Vậy em bây giờ tính là cái gì?"

    "Ai nha, người ta là tiểu tiện nhân của anh mà." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn không để ý cười quyến rũ, thực sự nhìn không ra bộ dáng đoan trang e lệ ngày thường.

    Du Du Phi Vân chỉ nhìn cô ta cười cười, không nói gì, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng. Nếu như mình bây giờ có thể có thành tựu giống như Hắc Dạ Thanh Thiên bây giờ, chỉ sợ, người hôm nay kết hôn cùng Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn chính là mình đi. Tham niệm này chỉ cần xuất hiện một lần, sẽ không bao giờ biến mất, trái lại càng ngày càng khắc cốt ghi tâm. Du Du Phi Vân là người như thế, càng nghĩ như vậy, thì càng muốn đưa tay chiếm đoạt.

    Hai người trêu đùa một trận, Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lại một lần nữa nhắc lại đề tài vừa rồi: "Anh mới nói, hắn biết được chuyện của chúng ta? Thiệt hay giả? Làm sao anh biết?"

    "Không có, anh chỉ là mơ hồ cảm nhận được thôi." Du Du Phi Vân lắc đầu, đối với Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn mà nói, hắn cũng không muốn giấu diếm cái gì, dù sao kể từ bây giờ, hai người bọn họ đã là hai con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây.

    "Ai nha, chỉ là cảm giác mà thôi, anh đừng nên nói lung tung có được hay không, hù chết em rồi." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lúc này mới thở hắt ra, vừa rồi Du Du Phi Vân nói, thực sự làm cho cô ta giật mình

    Du Du Phi Vân dừng lại một hồi, hắn lại hỏi: "Em mới vừa nói, Hắc Dạ tổ chức sinh nhật cho em?"

    "Ừ, em cũng nói, em từ chối rồi, em muốn trải qua cùng anh."

    "Những sinh nhật trước đây của em, Hắc Dạ có chủ động yêu cầu tổ chức cho em không?" Du Du Phi Vân vẫn thấy có cái gì đó rất không thích hợp, thế nhưng lại không thể nói rõ ràng, chỉ có thể hỏi từ một vấn đề hắn cảm thấy kỳ quái.

    "Không, tên kia một chút tế bào lãng mạn cũng không có, em bảo hắn ta đưa em đi xem pháo hoa, hắn nói buổi tối không an toàn, đừng nói chủ động tổ chức sinh nhật cho em, năm nay cũng không biết trúng gió cái gì." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn hừ một tiếng: "Em phải cho hắn biết, hắn hiện tại mới muốn theo đuổi em, muộn rồi!"

    Sắc mặt của Du Du Phi Vân lại biến đổi, hắn rốt cục phát hiện chỗ nào bất thường rồi. Vì vậy liên vội vàng tóm lấy Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn hỏi: "Hắn nói muốn tổ chức sinh nhật cho em lúc nào!"

    "Hơn một tháng trước đi, có lẽ hai tháng trước..." Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó lại thở dài: "Em cũng không nhớ rõ, dù sao em cũng không quan tâm hắn, từ trước tới giờ vẫn không để ý."

    "Em tốt nhất suy nghĩ ký một chút, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào!" Du Du Phi Vân nhìn Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn một bộ gấp đến mức đầu muốn bốc hỏa, muốn cô ta nghĩ lại cho thật rõ ràng.

    Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn tuy rằng thích làm nũng, nhưng nhìn bộ dạng của Du Du Phi Vân cũng không khỏi chó chút nghiêm túc nhớ lại. Cô ta suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên la lên: "A, emnhớ ra rồi!"

    "Lúc nào!"

    "Anh còn nhớ rõ hôm chúng ta vây công công hội Thiên Thiên Hướng Thượng không? Sau hôm vây công, không quá hai ngày hắn ta liền nói với em."

    Du Du Phi Vân cả người cứng đờ, nhớ tới chuyện ngày đó. Công Tử U và Hắc Dạ Thanh Thiên hai người mật ngữ nói một hồi, sau đó Hắc Dạ Thanh Thiên đen mặt lui binh, tuy rằng lúc đó mình cũng rất kỳ quái cộng thêm kinh hoảng, vì sao Hắc Dạ Thanh Thiên lại lui binh nhanh như vậy, sợ là Công Tử Unói với hắn ta cái gì đó. Thế nhưng Hắc Dạ Thanh Thiên lại nói, Công Tử U nguyện ý dùng video thông quan phó bản tiếp theo làm điều kiện lui binh.

    Lời Hắc Dạ Thanh Thiên giải thích lúc đó khiến Du Du Phi Vân tin, nhưng là bây giờ ngẫm lại, những gì Hắc Dạ Thanh Thiên nói không chừng là đang dối gạt mình.











    Thảo luận: Tại Đây :yy38:
     
    Lép, phuongbeo, tóc xù and 9 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)