HOT  Võng Du Liệp Giả Thiên Hạ - New Q5 C19 - banlong.us - Na Thì Yên Hoa

  1. ZizZaz

    ZizZaz Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/4/15
    Bài viết:
    234
    Được thích:
    2,789
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: Chiz
    Nguồn: Banlong.us
    Quyển 1
    Chương 10:
    Nếu bạn tìm được bản đồ thì…


    Trong một đêm, game thủ đạt đến cấp 5 mọc đầy như nấm.

    Lúc Lưu Sướng đi vào Hang Động Băng Giá tập hợp với Diệp Từ, ánh mắt cô không ngừng trừng lớn.

    “A, không thể nào, sao có thể có nhiều người cấp 5 như vậy?” Cô dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn game thủ cầm các loại vũ khí, mặc các dạng trang bị, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Luyện cấp trong Vận Mệnh khó như vậy, mấy người này đều dùng hỏa tiễn hay sao? Cả một đám đều luyện quá nhanh rồi!”

    Diệp Từ chỉ mỉm cười, không hề nói chuyện. Dù sao ở Vận Mệnh trước cấp 10 rất dễ luyện, qua cấp 10, muốn thăng một cấp thì khó hơn cả lên trời, không có gì phải kinh hãi. Cô hướng về phía Lưu Sướng nói:“Đi thôi, chúng ta vào phó bản.”

    Lưu Sướng nhất thời chưa phục hồi tinh thần, sửng sốt một chút, cô mở ra kênh đội nhóm ánh mắt lại lần nữa thể hiện sự nghi ngờ, đúng vậy, cô quả thật không nhìn lầm, đội này chỉ có hai người cô cùng Diệp Từ ……

    “Mình nói: cậu không phát sốt đi! Hai người chúng ta đi phó bản?”

    “Ừ.”

    “Diệp Từ, cho dù mình đã đến cấp 5, còn mang theo bảo bối, có thể dùng hai đánh một, nhưng cậu cũng không thể làm qua loa như vậy!” Lưu Sướng kéo Diệp Từ lại lấy một loại ngữ khí tiền bối dạy hậu bối nói:“Phó bản Vận Mệnh độ khó rất cao, không nên thấy chữ phó bản dự bị là xem thường chúng……”

    Diệp Từ lại mỉm cười, cô nhìn Lưu Sướng còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt mở miệng đánh gãy câu nói của cô ấy :“Chúng ta chỉ vào xem, có thể đánh tới đâu thì tới đó, dù sao không đến cấp 10 có chết cũng không bị trừng phạt, cùng lắm thì lại lần nữa làm lại phó bản này.”

    “Vậy không bằng chúng ta tìm vài người tổ đội đi ……”

    Diệp Từ cười cười bí hiểm, xoay người đốt một cây đuốc mới quay đầu hướng về phía Lưu Sướng nói:“Cậu sợ chết đến vậy sao?”

    Lưu Sướng nhìn bóng dáng Diệp Từ, gải đầu, biểu hiện có chút nghiêm trọng. Cô khẽ cắn môi bước nhanh lên :“Được rồi! Cùng lắm là chết thôi!”

    Cho dù Lưu Sướng đã muốn chuẩn bị sẵn sàng để chết, bất quá bên người có còn có Diệp Từ, muốn chết đó cũng là một chuyện khó khăn.

    Caesarder và hai thị vệ lần lượt ngã xuống, Lưu Sướng đứng ở bên cạnh sững sờ, thật sự thực không có cảm giác chân thật.

    “Lưu Sướng, đi lên nhặt trang bị……” Không thể phủ nhận, Diệp Từ mang Lưu Sướng đến phó bản ngoại trừ mục đích giúp cô ấy luyện cấp, nhân tiện giúp cô đổi vận. Tuy rằng tay đen, chỉ cần bạn kiên trì không ngừng, tốt xấu cũng có ngày sẽ đỏ nhưng cô không nghĩ phải chờ quá lâu.

    “Ừ……”

    Lưu Sướng giương miệng đáp ứng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn đỉnh động sơn đen sì, lại duỗi tay ra hung hăng cáu trên đùi mình một cái, lập tức cô đau đến nhảy vài cái. Cô âm thầm than thở, đây là sự thật……

    Quả nhiên không sai. Tay của Lưu Sướng so với tay của Diệp Từ đỏ hơn rất nhiều.

    Ba con Boss thu được tổng cộng sáu kiện lam trang, hai kiện da trang, hai kiện bố giáp, còn có hai kiện khóa giáp.

    Màu lam trang bị trong phó bản tốt hơn sáo trang đổi ở bên ngoài một chút, tuy rằng trong lục kiện trang không có vũ khí thuộc tính chất công kích Băng, nhưng so với mọi người bây giờ, cũng được coi là trang bị tốt có một không hai.

    Thợ săn ở thời kì đầu chỉ có thể mặc bì giáp, hai kiện bì giáp Diệp Từ trực tiếp bỏ vào ba lô của mình, Lưu Sướng là bố giáp chức nghiệp, hai kiện bố giáp còn lại chắc chắn của cô ấy. Về phần hai kiện khóa giáp, Đổng Âm và Dịch Thương một người là chiến sĩ người kia là kỵ sĩ, vừa vặn đều là khóa giáp chức nghiệp, Diệp Từ nghĩ đợi lúc ra khỏi phó bản liền tặng cho bọn họ.

    Hai kiện bì giáp một kiện là quần áo, một kiện là bao tay, tuy rằng không phải loại Diệp Từ mong muốn là Nhanh nhẹn và Tốc độ nhưng so với trang bị trên người cô thật sự tốt hơn nhiều. Không chút do dự thay bì giáp, Diệp Từ liếc qua một ít con quái trên chiến trường, liền chuẩn bị rời phó bản.

    Lưu Sướng đang kích động cực kỳ cầm lấy một kiện lam trang bố giáp, vuốt ve liên tục một lúc bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Từ, một mình cậu cư nhiên có thể thông qua phó bản này?”

    Diệp Từ ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng cười:“Không phải còn có cậu.”

    Lưu Sướng gãi tóc có chút xấu hổ cười:“Đúng thế, đúng thế.”

    Tuy rằng miệng trả lời như vậy, nhưng Lưu Sướng thực hiểu biết thực lực của mình. Cô có thể dẫn theo hỏa diễm cục cưng, nhưng lực công kích không phải rất cao, hơn nữa hiện tại mới hỏa cục cưng cấp 1 rất dễ chết. Cô ở phía sau cũng có công kích, bất quá thi triển kỹ năng điều cần thời gian dài, cô cùng cục cưng hai người dù thêm nhiều công kích cũng chẳng giúp ích gì.

    Nhưng Diệp Từ công kích không giống, thậm chí cô thấy vừa rồi Diệp Từ công kích vượt qua 500 HP……

    Hiện tại nhìn qua là do hai người cùng đi phó bản, thực chất cô tin tưởng chỉ mình Diệp Từ cũng có thể tuyệt đối thông qua phó bản này. Nói không chừng cô ấy còn là nhân vật thần bí một mình solo thông qua phó bản kia đầu tiên.

    Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lưu Sướng bỗng hiểu ra gì đó, vừa định hỏi, chợt nghe thấy Diệp Từ nói: “Nắm chặt thời gian, chúng ta lại đi vài lần đi.”

    Lưu Sướng sửng sốt một chút, gật gật đầu, đem việc muốn hỏi nuốt vào bụng, đi theo Diệp Từ ra phó bản, sau đó lại vào phó bản lần nữa.

    Đánh liên tục vài lần, Lưu Sướng cuối cùng hiểu biết toàn bộ phó bản này. Phó bản độ khó khó khăn ngoại trừ thân mình quái vật rất cường, đại khái chỉ cần di chuyển tiêu chuẩn , cô cẩn thận xem xét vị trí đi của Diệp Từ vài lần, phát hiện mỗi lần cô di chuyển đều rất tinh chuẩn không dư không thừa động tác nào, thao tác cực lưu loát .

    Tuy rằng trình độ thao tác của Lưu Sướng xem như không cao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết dạng gì mới được coi là cao thủ. Đi theo Diệp Từ vài lần, cô đối với thao tác của Diệp Từ có chút bội phục, chẳng những động tác nhanh chóng, di chuyển chuẩn xác, phản ứng nhanh nhẹn, đối với các tình huống đột nhiên xuất hiện ứng phó cẩn thận, ngay cả công kích sai cũng xuất hiện rất ít.

    Nếu nói như vậy còn không phải cao thủ, như vậy khoảng cách để thành cao thủ chủ kém một chút.

    Lúc hai người chuẩn bị về Tân Thủ Thôn tiếp tế, Lưu Sướng rốt cục nhịn không được hỏi ra vấn đề trong lòng :“Từ, ngày hôm qua người một mình solo phó bản là cậu à?”

    Diệp Từ hắc hắc cười hai tiếng:“Chết nhiều, sau đó nhờ may mắn liền thông qua.” Cô nói hàm hồ, dù sao cũng không có khả năng gạt cô ấy cả đời, nếu chính Lưu Sướng đã muốn hỏi, cô cũng liền thuận thế thừa nhận .

    “Woa!” Được đến đáp án như vậy khiến con ngươi của Lưu sướng thiếu chút nữa rơi ra ngoài, vội vàng hỏi Diệp Từ toàn bộ sự tình. Diệp Từ hàm hồ có lệ, cô không thể nói cho Lưu Sướng, bản thân cô từ mười năm sau sống lại mà đến, cho nên cái gì đều biết.

    Đương nhiên, Diệp Từ vẫn nhắc nhở Lưu Sướng muốn giữ bí mật chuyện này, tốt nhất ngay cả Đổng Âm cùng Dịch Thương đều không cần kể.

    Lưu Sướng cũng hiểu được Diệp Từ không muốn nổi tiếng, cô cũng biết trong trò chơi nếu kiêu ngạo thì sớm hay muộn tai họa cũng sẽ tới, tự nhiên đáp ứng ngay.

    Đi một chuyến thu hoạch rất nhiều, trên cơ bản hai người thay đổi toàn bộ trang bị, càng khiến Diệp Từ vui sướng, chỉnh là đạt được một đôi giày tăng Tốc độ +2. Mang đôi giày này, cảm giác rõ ràng so với mang với đôi cũ tốt hơn không ít.

    Lưu Sướng đã đến cấp 6, sốt ruột trở về tìm kỹ năng sư thăng cấp hỏa diễm cục cưng, tiếp tục làm nhiệm vụ, vui vẻ tạm biệt Diệp Từ. Diệp Từ cũng tính mua thêm mũi tên, trở về Tân Thủ Thôn học tập Thợ săn kỹ năng “Nuôi dưỡng sủng vật” .

    Tới ngã tư đường hai người chia ra mỗ người đi một ngả, Lưu Sướng về Tân Thủ Thôn người sói, mà Diệp Từ lại vào phòng ốc của Dasa.

    Qua hôm nay, người mua mũi tên Thợ săn rõ ràng nhiều hơn hôm qua, khiến cho phòng ốc vốn yên tĩnh giờ náo nhiệt hơn rất nhiều.

    Diệp Từ trả mười bạc, Dasa ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, đôi mắt xinh đẹp mị mị, sau đó mở miệng hỏi:“Thợ săn trẻ tuổi, thám hiểm Hang Động Băng Giá khó khăn sao?”

    “Cũng không tệ lắm, rất có ý tứ.” Diệp Từ mỉm cười.

    Đáp án này khiến mày Dasa hơi hơi nhướng một chút, sau đó cô gật gật đầu, không nhanh không chậm nói:“Bạn có biết một truyền thuyết không?”

    “Truyền thuyết gì?”

    “Tinh linh Vương vĩ đại đem linh hồn của chính mình phong ấn tại điểm cuối của Thế giới, nơi đó được họa trên bản đồ, nếu cô có thể tìm được tấm bản đồ kia thì……” Nói đến chỗ này, Dasa luôn giống một con búp bê xinh đẹp lộ ra nụ cười giảo hoạt.

    “Tìm được thì thế nào?” Đây là nhiệm vụ mà Diệp Từ chưa từng nghe qua, cô nhịn không được nghĩ, hệ thống nghiệm vụ bên ngoài Vận Mệnh đã khổng lồ khiến người ta kinh ngạc nhiệm rốt cuộc bên trong còn cất dấu bao nhiêu bí mật mà game thủ không biết đây?

    Dasa mỉm cười, cô vươn ngón trỏ chỉ nhẹ nhàng đưa lên môi, cười đến giống tiểu hồ ly, vô cùng xinh đẹp:“Nếu bạn tìm được tấm bản đồ đó…… Tôi nghĩ tôi sẽ nói cho bạn biết bước tiếp theo.”

    Âm của cô mới dứt, Diệp Từ chợt nghe thấy hệ thống nêu lên: Muốn tiếp nhận che dấu nhiệm vụ “Nếu bạn tìm được tấm bản đồ thì…” hay không?

    Không chút do dự kích nhận, loại che dấu nhiệm vụ xuất hiện vốn đã ít, nào có vụ không nhận, huống chi đối với hiện tại Diệp Từ, nếu có thể gặp được vài thứ trước kia chưa từng gặp được, như vậy cũng rất có ý tứ .

    Tựa hồ npc Vận Mệnh đều thực thích xem người khác như đứa ngốc. Cũng giống như Thôn trưởng trông có vẻ hiền hậu, Dasa cũng đưa cho Diệp Từ một quyển kĩ năng.

    Chế tạo tên phép thuật: Thượng cổ thuật tạo nên, có thể làm ra mũi tên chứa đựng ma pháp. Cần tạo tên thuật: Trung cấp.

    Diệp Từ nhìn bản kỹ năng khiến người ta chảy nước miếng, trong lòng cực bi thương, trong tay đều có hai bản chế tạo tên, nhưng chính mình ngay cả nhập môn Tạo tên thuật đều còn không biết, trên Thế Giới rốt cuộc còn có chuyện nào đau lòng hơn chuyện này không?

    Căm giận đem Chế tạo tên phép thuật ném vào ba lô, Diệp Từ xoay người chạy nhanh về Tân Thủ Thôn.

    Không có đi quá xa, lại phát hiện phía trước dòng người tập trung đông đúc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

    “Nơi này đã được Xuân Vũ Các bao hết, toàn bộ những người khác đổi địa phương!!” Trong sự ồn ào, một giọng nam sắc sảo đặc biệt khiến người khác chú ý……






     
    Chỉnh sửa cuối: 6/4/15
    bachcusy, Lép, phuongbeo and 10 others like this.
  2. ZizZaz

    ZizZaz Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/4/15
    Bài viết:
    234
    Được thích:
    2,789
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: Chiz
    Nguồn: Banlong.us
    Quyển 1

    Chương 11: Vạ lây

    Thanh âm này……

    Dù Diệp Từ hóa thành tro cũng không thể nào quên được.

    Phải biết rằng, năm đó người kia đã cùng vài game thủ có thao tác không tồi ngăn cô ở trong thành, thề thốt dù chết cũng phải cướp đi trang bị trên người cô. Theo dõi bọn họ vài ngày, Diệp Từ sử dụng một loại truyền tống khác mỗi lần đi thu phí mấy vạn kim tệ đem Bạch mã của chính mình ra dẫn dụ bọn hắn chơi trò mèo vờn chuột.

    Đương nhiên về sau, Diệp Từ gặp người nào của hội này thì giết người đó, nếu bọn họ nhìn thấy Diệp Từ cũng không quên quần ẩu một phen. Bất quá, tính qua tính lại, nói tới nói lui vẫn là Diệp Từ thắng nhiều hơn, số lần thắng lợi vẫn bảo trì hơn khoảng mười mấy lần.

    Xuân Vũ Các chủ nghiệp đoàn là Mỗi Ngày Ăn Thịt, Diệp Từ nghĩ, sự việc kia cho dù đã qua mười năm cô cũng phải khiến hắn từ trong mộ chui ra.

    Kiếp trước người kia thực vô dụng nhưng vẫn nổi tiếng, tuy rằng level cao, trang bị không tồi, thao tác không tệ, chẳng qua đơn giản là do nhân phẩm không tốt nên đã từng “được” phong thành nhân vật bị phong giết nhiều nhất trong Vận Mệnh .

    Muốn thăng cấp nhanh phải dành địa bàn của người khác, trong game này gặp nhiều lắm, cũng mang đến rất nhiều phiền toái cho người mới.

    Bọn họ có hơn hai mươi người, ngăn chặn đường đi vào Tân Thủ Thôn cùng Sói Hoang Cốc Tam Xoa.

    Không thể không nói, đây là nơi luyện cấp tốt.

    Sói Hoang Cốc thuộc nhiệm vụ của trên cấp 5, ai muốn luyện cấp thì phải vào, tại đây có thể thu được không ít kim tệ và kinh nghiệm. Mặt khác game thủ nhất định phải trở về Tân Thủ Thôn.

    Hiện tại Mỗi Ngày Ăn Thịt mặt một thân lục trang có vẻ tinh xảo đứng giữa đường, một đám game thủ phía sau cũng có trang bị không tồi. Càng khiến mọi người ghê rợn là game thủ phía sau Mỗi Ngày Ăn Thịt toàn thân đều là màu đỏ ……

    Vận Mệnh không cấm giết hại game thủ, chỉ là phải trả giá tương đối lớn. Thường thường áp lực của game thủ trưởng thành bị hồng danh so với áp lực một game thủ bình thường lớn hơn nhiều, hiện tại nhiều người hồng danh như vậy toàn bộ lại đứng sau Mỗi Ngày Ăn Thịt, đã chứng tỏ những người này đều thuộc Xuân Vũ Các công hội.

    Một công hội thực lực chưa hề đạt đến vị trí ba mươi trên bảng xếp hạng có thể có nhiều tâm phúc như vậy, không thể xem thường bọn họ.

    Chẳng qua, Xuân Vũ Các dù có nhân thủ ở trong trò chơi có nhiều hơn đi nữa.

    Mượn cớ chiếm đoạt địa bàn, như vậy sẽ bị phần đông game thủ khác phản đối gay gắt.

    “Mấy người dựa vào gì mà dành địa bàn! Chúng viết thuộc quyền sở hữu của mấy người sao?!”

    “Đúng đúng, nó là nhà của ngươi à!”

    “Không cần nhiều lời vô nghĩa với bọn họn, mọi người cùng tiến lên, giết chết bọn họ là được! Đánh chết hồng danh có thể bạo ra rất nhiều đồ vật!!”

    ……

    Vốn không khí đã khẩn trương, cũng không biết ai hô hào, toàn bộ game thủ săn tay áo lộ cánh tay vọt đi lên. Gặp tình huống như vậy, Xuân Vũ Các không có khả năng không động, Mỗi Ngày Ăn Thịt vung tay lên, hai ba sát thủ hồng danh lao tới……

    Nhất thời, toàn bộ ngã ba đường… loạn.

    Diệp Từ nhảy lên cây, cẩn thận quan sát cuộc chiến. Tuy rằng, kiếp trước cô cùng Mỗi Ngày Ăn Thịt có thù rất sâu, nhưng giờ cô không ngốc đến độ trực tiếp đánh hắn.

    “Lão đại, trên cây có người muốn ngồi mát ăn bát vàng !” Bỗng nhiên có người kêu lớn, mọi người đang quần loạn bỗng chốc dừng lại toàn bộ ánh mắt cùng hướng về một địa phương.

    Diệp Từ đứng trên cây vừa định rời đi, bỗng cảm thấy rùng mình ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông dựng thẳng, khiến cô nao nao. Nhìn lại, cừ thật! Không biết lúc nào cô biến thành mục tiêu của mọi người !

    Ngã ba đường bên dưới gốc cây, vô luận là đánh nhau hay là chặn đường, toàn bộ đều nhìn chằm chằm cô.

    Bị một người nhìn chăm chú bạn có thể cảm thấy người ấy bị mị lực của mình hấp dẫn, nếu như bị nhiều như vậy đồng thời chăm chú, vậy cảm giác đại khái như “như đứng đống lửa, như ngồi đống than” đi, đặc biệt, bạn vốn là người bình thường, lại bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý, chênh lệch cỡ này thật sự khiến người ta không tiếp thu được.

    Diệp Từ giật giật khóe miệng, quay đầu sang một khác gốc cây khác nhảy đi.

    -73

    -79

    -81

    Cô chỉ mới chuyển thân, bỗng cảm thấy ngực chợt lạnh, huyết đã giảm đến một nửa.

    “Bạn bị Thợ săn Thí Thí Cẩu Mao đánh lén, tự do phản kích thời gian 10 phút.”

    “Bạn bị Thuật sĩ Thiên Hà Nam đánh lén, tự do phản kích thời gian 10 phút.”

    “Bạn bị Pháp sư Kim Cương Lòe Lòe đánh lén , tự do phản kích thời gian 10 phút.”

    Hệ thống tin tức vang lên bên tai Diệp Từ.

    Trong chớp mắt sau khi bị công kích, Diệp Từ đem thân thể ép xuống, khiến thân thể bị lá cây che đi, thuận tiện tiến nhập tiềm hành trạng thái.

    Ông trời, thực sự có chuyện vạ lây điên rồ như thế? Cô chỉ muốn trèo cây để về Tân Thủ Thôn thôi.

    Là vì không muốn trêu ai chọc ai, nào ngờ…

    “Mẹ kiếp! Thợ săn kia đâu!”

    “Đã chết đi……”

    “Không thấy thông báo tử vong!”

    Diệp Từ nhìn qua kẻ hở của lá cây, thấy ngã ba đường người tụ tập chẳng còn bao nhiêu, những game thủ bởi vị cấp cùng trang bị cùi, hiện tại cơ bản đều chết mà người của Xuân Vũ Các thương tổn chưa đến vài người.

    Mấy cái hồng danh đang đứng trên đống thi thể đánh về phía Diệp Từ.

    Tiến nhập tiềm hành trạng thái tuy rằng đối phương nhìn không thấy chính mình, bất quá Tốc độ di chuyển cũng chậm đi 50%. Nếu lấy Tốc độ này chuyển sang một cây khác, dù cái cây khác ấy chỉ hơi rung trong chớp mắt, cũng khiến cô biến thành cái bia ngắm của đoàn người.

    Lúc Diệp Từ đang suy nghĩ, một trận gió thổi qua, Diệp Từ nhân cơ hội đó, lao qua cây bên cạnh, nói thì lâu làm lại chỉ trong nháy mắt. Ngừng lại một chút, mở cung ra cài tên, tặng Thợ săn Thí Thí Cẩu Mao một tễn ngay lập tức.

    -132

    -45

    “Đối phương đã bị ngài đánh gục!” Hệ thống vừa thông báo, Thí Thí Cẩu Mao đã nằm trên mặt đất, Xuân Vũ Các hơi hơi chần chờ một chút, sau đó chạy về cây lúc nãy Diệp Từ trốn, muốn tìm ra cô.

    Lợi dụng gió lớn, Diệp Từ ẩn thân trong vòm lá, rất nhanh chuyển hướng khác, vừa rời đi vừa công kích tới Thiên Hà Nam và Kim Cương Lòe Lòe, thuận lợi đánh ngã bọn họ xong, Diệp Từ vốn nghĩ thu tay.

    Nào ngờ lại lần nữa nghe tiếng hét thảm trong đám người Xuân Vũ Các, cô ngẩng đầu tập trung nhìn, cư nhiên là Mỗi Ngày Ăn Thịt ngã xuống.

    Là ai làm?

    Lại nhìn tiếp, mũi tên xông lên ở bất đồng phương hướng.

    Mỗi Ngày Ăn Thịt tử vong khiến nội bộ Xuân Vũ Các cũng bối rối, bất quá cũng là công hội có danh tiếng, rất nhanh liền ổn định. Không ai chỉ huy, bọn họ tức khắc phân chia nhóm, chạy về phía mũi tên cùng phép thuật bắn ra.

    Tất nhiên những người khác không hề đi theo bọn họ.

    Ngã ba đường bây giờ còn nói nhiệt hơn hồi nãy, có game thủ trở về kiếm thi thể đồng bạn, có người muốn đánh lén Xuân Vũ Các, còn có người nhân cơ hội đánh lén người bên cạnh, xen lẫn với nhau, thật sự rất ầm ĩ.

    Diệp Từ ngừng tay, cô là loại người có thù tất báo nhưng lại không có nhiều hứng thú với hỗn chiến, nếu đã giết người muốn đánh lén mình, cô không còn nguyên nhân gì để tiếp tục nháo thêm nữa.

    Trọng điểm bây giờ là nhanh hồi Tân Thủ Thôn học tập kỹ năng, lên tới 10 cấp vào thành mới là đại sự.

    Nhìn lại đoàn hỗn chiến, Diệp Từ thấy Mỗi Ngày Ăn Thịt, hắn chỉ vừa sống lại đã bị hỏa tiễn thuật đưa về con đường sống lại lần nữa, không riêng gì hắn mấy hồng danh khác cũng như thế. Xem ra Xuân Vũ Các đang chuẩn bị tổ chức phục kích lại, nếu đã vậy cô nên nhanh rời đi nơi này.

    Tiếp tục tiềm hành thân thể, Diệp Từ xẹt qua ngọn cây, chạy về Tân Thủ Thôn, rất nhanh đã rời xa khỏi đoạn đường ngã ba.

    Thợ săn 8 cấp có thể học kỹ năng Nuôi dưỡng sủng vật, Độc xà đinh thứ cùng Sủng vật bảo vệ — Liệp ưng thủ hộ.

    Chỉ thông qua bản sao Hang Động Băng Giá độ khó bình thường, level Diệp Từ đã đạt tới cấp 9, khoảng cách lên cấp 10 còn thiếu 70%. Nhìn xem Bảng xếp hạng Level, Buông Muội Tử Kia Ra đã đến cấp 8 80%, so với cô còn cách khá xa, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thán, người kia thật sự cuồng thăng cấp.

    Kiếp trước Buông Muội Tử Kia Ra được xem là danh nhân, anh là người cuồng level nhất trong Vận Mệnh.

    Mỗi một trò chơi giống như một xã hội thu nhỏ, bên trong không có người giống nhau, có người thích tiền, một chút tiền cũng không tha; Có người thích trang bị, cả người thật cường hãn; Có người thích bạn bè, anh em bốn phương; Có người thích thăng cấp, cao cao tại thượng. Có yêu tiền, có yêu lợi, có thích chưng diện, có yêu mạo hiểm, có yêu công danh, rất nhều rất nhiều.

    Mà Buông Muội Tử Kia Ra chính là loại đặc biệt người thích luyện cấp. Người này Diệp Từ có thể coi là quen biết, cũng có thể coi là không quen biết.

    Cái gọi là nhận thức, bởi vì anh luôn luôn xuất hiện trên bảng xếp hạng, nói không biết, đó là bởi vì cô chỉ biết qua bảng xếp hạng, chứ chưa từng có chạm mặt qua.

    Bất quá, cho dù như thế, người có thể xuất hiện trên bảng xếp hạng để cho người khác ghi nhớ đó là một vinh dự.

    Đóng lại bảng xếp hạng, Diệp Từ nhìn thuộc tính hiện tại.

    id: Công Tử U

    Chủng tộc: Tinh Linh.

    Level:9 cấp 29%

    Hp:420

    Mp:200

    Thể chất:37+5 [cộng vào từ trang bị]

    Tinh lực:20 lực lượng:23+2 [cộng vào từ trang bị]

    Trí lực:20

    Nhanh nhẹn:42+2+5[cộng vào từ chủng tộc][cộng vào từ trang bị]

    Tốc độ:2+2[cộng vào từ trang bị]

    Cân bằng:20+1+3[cộng vào từ chủng tộc][cộng vào từ trang bị]

    Cảm giác:10+1[cộng vào từ chủng tộc]

    Vật đặc tính: Tiềm hành [cộng vào từ chủng tộc], che dấu [cộng vào từ chức nghiệp], Gian trá, Ngoại giao, Nhảy, Vượt qua, Trả giá.

    Nhanh nhẹn và Cân bằng không tồi, nhưng Lực lượng thấp một chút.

    Thuộc tính Thợ săn, Nhanh nhẹn ảnh hưởng đến Bạo đánh và Né tránh, Cân bằng ảnh hưởng Di động và Thương tổn, còn lại Lực lượng ảnh hưởng lực Công kích.

    Hiện tại nhân vật của cô lực lượng thấp, giá trị thương tổn khiến Diệp Từ không hài lòng nhưng những thứ này chỉ có thể dựa thiên phú của trang bị sau này cô kiếm được, tạm thời không có cách giải quyết nào.

    Đóng lại bảng thuộc tính nhân vật, Diệp Từ đi vào trong phòng Đạo sư kỹ năng sơ cấp. Mới nhìn, cừ thật, quá náo nhiệt, nơi nơi đều là người, chẳng khác chợ là bao.





     
    Chỉnh sửa cuối: 6/4/15
    bachcusy, Lép, phuongbeo and 10 others like this.
  3. ZizZaz

    ZizZaz Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/4/15
    Bài viết:
    234
    Được thích:
    2,789
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: Chiz
    Nguồn: Banlong.us
    Quyển 1
    Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên.



    Dasa đảo mắt một cái liền thấy Diệp Từ, Diệp Từ đạt được vài first kill lại phát động chi hệ nhiệm vụ, giá trị danh vọng trong thôn cũng từ từ tăng cao khiến tất cả npc của thôn đối cô khá dễ chịu, bây giờ ngay cả Dasa người luôn không muốn tiếp xúc với game thủ cũng rất dễ tính với Diệp Từ.

    “Thợ săn trẻ tuổi, thấy bạn trưởng thành là một chuyện rất đáng vui mừng, một Thợ săn có tiềm lực giống bạn sinh ra ở Tinh linh bộ tộc, tôi nghĩ Tinh linh Vương Doul nhất định rất cao hứng.” Đây có lẽ là câu nói dài nhất của Dasa kể từ trước tới nay.

    Để bảo mật chuyện buôn bán hoặc trao sách kỹ năng nên game thủ không thể nghe được cuộc hội thoại của npc với game thủ khác, nếu mọi game thủ có thể biết được Dasa có thể nói nhiều như vậy chắc chắn sẽ hâm mộ mười phần.

    “Xin chào, tôi muốn học kỹ năng mới.” Diệp Từ thi lễ với Dasa, tỏ vẻ tôn kính.

    Dù trong lòng bạn nghĩ như thế nào đi nữa nhưng có thể tránh đắc tội với npc, tốt nhất phải lễ phép.

    “Bạn muốn học kỹ năng gì?” Dasa mở hai tay ra, hai mắt khép hờ, lập tức trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng màu lam, sau một lát, mở mắt, nhìn Diệp Từ:“Tôi thấy, hiện tại bạn có thể học tập kỹ năng Nuôi dưỡng sủng vật, Độc Xà Đinh Thứ cùng Liệp Ưng Thủ Hộ, đương nhiên, Trảm Đánh cùng Cung Tiễn Thuần Thục cũng có thể thăng cấp , bạn muốn học tập những gì?”

    “Tất cả.”

    “Thật sao?” Dasa hơi hơi nhướng mày, tại Vận Mệnh học tập kỹ năng cần một ít tiền tài, tuy rằng chút tiền ấy nếu so sánh với thời kỳ sau thì không là gì cả nhưng vào lúc này thì chẳng khác gì muốn mạng người cả.

    Mỗi một kỹ năng cần 50 bạc mà game thủ trước cấp 10 kim tệ trên người sẽ không vượt qua 2 tệ, nếu muốn học toàn bộ đó lại là một việc quá xa xỉ.

    Diệp Từ đem ra 2 kim 50 ngân, Dasa không chút khách khí lập tức thu lấy tiền của cô. Sau đó trên người Diệp Từ xuất hiện hào quang màu vàng, hệ thống thông báo cô học xong Nuôi dưỡng sủng vật, Độc Xà Đinh Thứ còn có Liệp Ưng Thủ Hộ, cùng với Trảm Đánh cùng Cung Tiễn Thuần Thục đều đạt tới cấp 2.

    “Thợ săn trẻ tuổi, bạn thật sự có phong phạm của tộc Tinh linh, tiêu sái không câu nệ, có thể nhìn thấy hậu nhân như bạn, trong lòng tôi rất vui vẻ, nếu bạn có thể đến Sói Hoang Cốc mang về cho tôi một trăm con ngươi của sói hoang, tôi nghĩ tôi sẽ tặng bạn một ít lễ vật.”

    Sau khi Dasa giáo sư cho Diệp Từ kỹ năng không hề bảo cô rời đi ngay mà tuyên bố thêm một nhiệm vụ.

    “Rất vinh hạnh.” Diệp Từ vội vàng hành lễ nhận nhiệm vụ, cô vừa xoay người vừa nghĩ lại thêm một nhiệm vụ ẩn. Có phải vận khí của cô đều bị nhiệm vụ ẩn nuốt hết?

    Theo dự định, Diệp Từ muốn đi Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn, thử xem bản thân có thể solo được không, nếu vận khí tốt có thể bắt được một con nhện tinh anh làm cục cưng.

    Bất quá, kế hoạch không hề biến hóa, trước khi gặp Dasa, Diệp Từ chưa bao giờ nghĩ đến có thể nhận được nhiệm vụ loại này, hơn nữa còn là nhiệm vụ ẩn không mấy khó khăn. Ra khỏi phòng, đứng dưới ánh mặt trời Diệp Từ mở ra bảng nhiệm vụ, thử nhìn xem phần thưởng của ẩn tàng nhiệm vụ gồm những gì, ……

    Bất ngờ là nhiệm vụ này khác với ẩn tàng nhiệm vụ khác, phẩn thưởng không phải chỉ là một dấu hỏi lớn, Dasa tuyên bố nhiệm vụ ẩn cư nhiên có thể nhìn thấy phần thưởng.

    Nhiệm vụ: 100 mắt sói.

    Nhiệm vụ miêu tả:……

    Nhiệm vụ thưởng cho: Thợ săn ấn ký kỹ năng.

    Vừa thấy phần thưởng của nhiệm vụ Diệp Từ vui sướng nhảy dựng lên.

    Giống Nuôi dưỡng sủng vật, Thợ săn ấn ký là Thợ săn dấu hiệu tính kỹ năng. Trong trận đấu chỉ có đồng đội mới có thể nhìn thấy nó, thời gian hạn 15 phút, hơn nữa level tăng kỹ năng càng cao, Thợ săn ấn ký có thể đề cao 15% thương tổn.

    Kỹ năng này có thể giết người cướp của, tại phó bản đánh quái rất nghịch thiên, đương nhiên nếu từng cái Thợ săn đều có, phỏng chừng toàn bộ Vận Mệnh chỉ có mỗi Thợ săn đi.

    Chúng ta nói qua, Vận Mệnh là một trò chơi thực vô sỉ, Vinh Quang cũng là một công ty thực vô sỉ.

    Bọn họ nếu có thể thiết kế ra kỹ năng nghịch thiên như thế, lại không để tất cả mọi người có được…… Vì sao?

    Bởi vì cân bằng.

    Thực tế, tại Vận Mệnh toàn bộ chức nghiệp kỹ năng đều phải đến bất đồng kỹ năng sư thăng cấp. Nhìn rõ ràng, là thăng cấp, không phải học tập.

    Nói cách khác trong Vận Mệnh, tại kỹ năng sư game thủ nào cũng có thể thấy được kỹ năng hoa lệ, nghịch thiên, biến thái , nhưng …… NPC chỉ phụ trách giúp bạn thăng cấp. Thăng cấp có ý tứ gì? Thăng cấp là bạn đã biết, đã học……

    Kỹ năng tự bản thân học là gì? Gồm hai loại. Một, kỹ năng thông thường. Hai, gặp được thần bí NPC……

    Điều thứ hai cơ bản không cần suy nghĩ, bởi vì không ai chứng thật, về phần điều thứ nhất còn có vẻ đúng.

    Kỹ năng xuất hiện rất đơn giản npc tặng hoặc là đánh quái ra.

    Lại nói tiếp, tỷ lệ này khiến cho người người thực rối rắm .

    Rất giống với bản Thợ săn ấn ký này, ai nghe nói qua NPC sẽ đưa tặng quyển sách này, mà đánh quái tỷ lệ thì…… 1/10.000 – Giết chết phó bản chung cực Boss cấp 40.

    Khụ khụ, cái gọi là 1/10 000, không phải đánh xong 10.000 lần sẽ ra một quyển sao, ai chẳng biết điều đó.

    Kỹ năng nghịch thiên như vậy, bạo dẫn một cái, có thể không khiến Diệp Từ mừng rỡ như điên sao?

    Nhất thời, Hang Động Băng Giá hay Thổ thạch lâm, tất cả đều không đi! Hiện tại mục tiêu của cô chính là Sói Hoang Cốc!

    Bởi vì hôm nay đi phó bản khá nhiều, trên tay Diệp Từ có không ít trang bị, đầu tiên cô vào hòm thư chuyển cho Đổng Âm cùng Dịch Thương hai bộ lam trang khóa giáp. Sau đó xoay người đi tiệm tạp hoá, đem lam trang trên người không dùng nữa bán cho cửa hàng, tăng lên gần 2 kim.

    Đương nhiên, nếu đem đống trang bị đó mở quán bày bán chắc chắn không chỉ chừng ấy tiền, chẳng qua Diệp Từ không muốn làm vậy. Nếu bày bán, lam trang quá nhiều chẳng phải tuyên bố với người khác việc cô tự mình đi phó bản sao. Tuy rằng chỉ là một cái phó bản, nhưng nếu bị người không tốt biết được, không chừng ra chuyện phiền toái.

    Thứ hai, bày bán có thể lời vài kim tệ nhưng so với việc tổn thất thời gian xem qua hại nhiều hơn.

    Trọng yếu nhất là, Diệp Từ muốn rời Tân Thủ Thôn nhanh chóng vào thành, nơi đó có dịch vụ bán đấu giá, thuận lợi hơn bày bán nhiều.

    Tìm Thợ Rèn sửa chữa trang bị, Diệp Từ lại tiến về ngã ba đường.

    Vừa đi của trong đầu cô xẹt qua ý nghĩ—Chỗ ấy vẫn còn kéo bè kéo lũ đánh nhau không?

    Quả nhiên chưa tan.

    Nhưng không kịch liệt bằng lúc nãy. Phần đông người mới chỉ còn không đến ba phần đấu với Xuân Vũ Các, mà Xuân Vũ Các lúc nãy thực hoành hành cũng đã rời đi bảy tám phần, thoạt nhìn không lâu nữa sẽ tán.

    Diệp Từ rất muốn lướt qua trận hỗn chiến đến Sói Hoang Cốc, nhưng lại không thuận lợi.

    Bỗng nhiên một thân ảnh ở bên cạnh cô đứng lên, Diệp Từ theo bản năng nhảy sang bên khác, giương mắt nhìn, đó chẳng phải Mỗi Ngày Ăn Thịt sao? Xem ra do nơi cô đứng dễ ẩn nấp, cho nên sống lại ở đây .

    Hắn không phải hồng danh, lại không đến cấp 10, được Tân Thủ Thôn bảo hộ, sau khi chết sẽ không rớt trang bị, nhưng… dù vậy bị người khác chém đi chém lại thi thể của mình là một chuyện tình rất đau khổ.

    Huống chi, trong Vận Mệnh có thể cảm nhận cảm giác chân thật cao nhất đến 30%, tử vong quá nhiều, phỏng chừng Mỗi Ngày Ăn Thịt cũng bị đau đến điên rồi.

    “Chính là ngươi! Vừa rồi chính là ngươi giết ta!” Mỗi Ngày Ăn Thịt vừa sống lại liền thấy Diệp Từ đứng cạnh hắn, ánh mắt bốc lên một đống hỏa, không suy nghĩ vội bắt lấy Diệp Từ.

    Diệp Từ nghi hoặc, cô đã biểu hiện thật rõ ràng rằng không liên quan tới cô, sao lại đến nữa?

    Cô nâng tay đẩy tay của Mỗi Ngày Ăn Thịt, lạnh lùng nói:“Nhìn rõ ràng hãy nói!”

    “Tôi sao có thể nhìn không rõ!” Mỗi Ngày Ăn Thịt không dong dài, ỷ vào vị trí ẩn nấp tốt, rút ra pháp trượng quăng ra một hỏa cầu tới Diệp Từ.

    -107

    Diệp Từ nhanh nhẹn nghiêng thân mình, hỏa cầu xẹt qua cánh tay, mà ngực Mỗi Ngày Ăn Thịt lại bị cắm vào một nhánh tên, hắn tức khắc quỳ xuống.

    Nhìn Mỗi Ngày Ăn Thịt hành đại lễ, Diệp Từ nghĩ chắc hắn không dám sống lại, chỉ dám chờ. Bên môi cô lộ ra một nụ cười xấu xa, cô ngồi xuống, trêu chọc thi thể Mỗi Ngày Ăn Thịt biểu tình mang theo chút vui sướng khi người gặp họa:“Tôi đã nói , không phải tôi, đúng chưa!”

    Dứt lời, cô đứng lên, vỗ vỗ tay. Cúi đầu đối với thi thể nói:“Tôi đi đây, thực không liên quan tôi.” Sau đó, thoải mái đạp lên thi thể, nghênh ngang mà đi, Mỗi Ngày Ăn Thịt quỳ trên đất tức giận đến hộc máu ba lần, kêu to trong nghiệp đoàn liên tục, phải tìm được chủ mưu của sự kiện lần này.

    Sói Hoang Cốc quả nhiên là kín người.

    Vốn nơi này Sói rất nhiều, nhưng hiện tại nhìn qua toàn bộ sói hoang gần như biến thành thi thể.

    Diệp Từ khụt khịt, trời ạ, kiếm 100 mắt sói rõ ràng là một nhiệm vụ khó khăn đi.

    Nhưng vì Thợ săn ấn ký, phải liều mạng đoạt quái.

    Nhảy lên cây, từ vách núi Sói Hoang Cốc tiếp tục trèo lên, dựa vào cân bằng tốt, không tốn bao nhiêu thời gian cô liền ở trên sườn núi.

    Diệp Từ tới nơi này vốn định nhìn xuống Sói Hoang Cốc có chỗ nào người ít cùng sói nhiều, không nghĩ đến giữa sườn núi cư nhiên có hơn 10 con sói hoang. Càng trọng yếu là không ai đánh!

    A, không đúng. Cô tập trung nhìn lại, phía Tây Bắc, có người đang vung vũ khí mồ hôi như mưa giao tranh ……




     
    Chỉnh sửa cuối: 6/4/15
    Lép, phuongbeo, tóc xù and 8 others like this.
  4. ZizZaz

    ZizZaz Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/4/15
    Bài viết:
    234
    Được thích:
    2,789
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: Chiz
    Nguồn: Banlong.us
    Quyển 1
    Chương 13: Bảng xếp hạng.





    Tốc độ giết sói của anh cực nhanh, nhưng vì là người mới chưa đến cấp 10 nên dù giết sói nhanh đến chừng nào thì cũng chẳng bằng tốc độ hồi sinh của chúng, vì vậy anh không thể nào diệt hết toàn bộ sói trong hang được, chỉ đứng ở phía Tây Bắc, đánh sói tại nơi này.

    Vừa vặn, hai người mỗi người một chỗ, việc ai người náy làm, đâu đã vào đấy.

    Mở Liệp Ưng Thủ Hộ ra, Diệp Từ lập tức nâng cung, di chuyển cũng được, đứng nguyên tại chỗ cũng không sao, giết sói cực vui vẻ.

    Qua không lâu, bỗng nhiên cô nhận được một lời mời tổ đội: Nhất Danh Kim Nhân mời bạn tham gia tổ đội.

    Nhất Danh Kim Nhân? Diệp Từ thấy tên này không khỏi sửng sốt, người nọ không phải theo sát Buông Muội Tử Kia Ra trên bảng xếp hạng hay sao?

    Diệp Từ nhớ người này, tuy rằng không cuồng thăng cấp như Buông Muội Tử Kia Ra nhưng vẫn là một trong số những người cuồng thăng cấp, khi xưa luôn luôn có mặt trên bảng xếp hạng, bây giờ cô có thể gặp trực tiếp!

    Diệp Từ không chút do dự kích chấp nhận, sau đó mở ra bản đồ, phát hiện Nhất Danh Kim Nhân là người đang giết sói bên phía Tây bắc.

    Chức nghiệp của anh là Đạo tặc, Bạo đánh cao, Tốc độ mau, trách không được luyện cấp nhanh như vậy.

    “Chúng ta cùng luyện đi, như thế nhanh hơn.” Nhất Danh Kim Nhân xem Thợ săn trong đội, cô che dấu tất cả tin tức, nhất thời không biết nên gọi cô như thế nào. Nhất Danh Kim Nhân kỳ thật thực không muốn tổ đội với người khác, lúc nãy thấy Diệp Từ xuất hiện cũng không có ý tưởng này.

    Nhưng khi anh thấy Diệp Từ giết quái rất tiêu sái, lập tức liền quyết định tổ đội với cô.

    Tốc độ giết quái của Thợ săn không hề kém anh, thậm chí còn nhanh hơn, có thể cùng cô tổ đội nhất định sẽ không chậm.

    “Anh là Nhất Danh Kim Nhân.” Diệp Từ giương mắt nhìn Nhất Danh Kim Nhân cách đó không xa, có chút cảm giác nói không nên lời, kiếp trước chỉ gặp thoáng qua trên bảng xếp hạng giờ lại tổ đội với “Người quen”, nghĩ thế nào đều cảm thấy kỳ lạ.

    “Ừ, cô là……”

    “Tôi là Công Tử U.” Diệp Từ cười cười lập tức đã sửa đổi tính năng trong đội của mình để anh có thể thấy được.

    “Ừ.” Nhất Danh Kim Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Từ lại nhìn nhìn tên của cô, nhịn không được cười rộ lên:“Là cái tên thực đặc biệt.”

    Lại nữa, lại nữa…… Tên của cô là do ngẫu nhiên, không phải gay!

    Hai người hàn huyên vài câu, sau đó bắt đầu giết sói. Vốn chính là hai cường giả, tổ đội như vậy liền trở thành chiến xa chuyên giết sói, đi qua nơi nào, nơi ấy chất đống thi thể.

    Mắt của sói hoang tỉ lệ đánh ra rất thấp, đại khái giết hơn mười con mới thu về được một con mắt, cho nên Diệp Từ chỉ có thể phóng bình tâm tính từ từ sát sói. Không biết Nhất Danh Kim Nhân có nhiệm vụ gì mà phải vùi đầu sát sói như vậy, nếu làm nhiệm vụ hẳn là đã xong rất lâu rồi.

    “Anh sao phải giết nhiều sói như thế, nếu như làm nhiệm vụ thông thường thì đã xong từ sớm.” Diệp Từ nghĩ đến liền hỏi.

    “Nhiệm vụ.” Nhất Danh Kim Nhân nhếch môi cười cười, nhìn ra được, anh là loại người không thích nói chuyện.“Vậy còn cô? Vì sao cũng giết nhiều vậy.”

    “Giống nhau.”

    Hai người nhìn nhau cười, đàm tiếu đủ chuyện, bỗng nhiên phát hiện toàn bộ sói không xuất hiện nữa, ở một góc phía nam có một Con nhện.

    Đi qua bên ấy, Con nhện liền nói với hai người: “Chính là mấy người! Giết nhiều sói như vậy! Mấy người đến đàm phán với tôi sao?”

    Npc ẩn!

    Hai người liếc nhau một cái, trong lòng lập tức kích động, bọn họ gật gật đầu với Con nhện:“Xin hỏi chúng tôi có thể làm gì cho ngài?”

    “Làm gì? Đương nhiên là phải đàm phán với Hắc sơn ! Súc sinh chết tiệt! Tôi nói tôi đến khai quật mạch khoáng, nó dám giam cầm tôi ở đây! Nó dám không nghe lời nói của tôi! Hai người mau đi vào Hắc sơn sau lưng tôi! Đi nói cho Hắc sơn, trả lại bảo bối cho tôi!”

    Diệp Từ trừng mắt nhìn Con nhện, tình huống này? “Nhốt ngài? Chúng tôi phải làm cách nào để cứu ngài?”

    “A! Chết tiệt! Tôi có nói dối sao! Không, Phất La Nhiều là Con nhện thành thực nhất! Bọn họ nhốt tôi tại nơi này! Trời ạ! Mấy người đang cười nhạo tôi sao? Còn không mau vào Hắc sơn đàm phán! Nếu không đi, Phất La Nhiều đá mông của mấy người!” Con nhện Phất La Nhiều thoạt nhìn rất tức giận, nó liều mạng nhảy, hai mắt đỏ lên.

    Nhốt trong này? Diệp Từ nhìn nhìn thân thể Phất La Nhiều lập tức hiểu được toàn bộ, haiz, thoạt nhìn lợi thế của bạn có đôi khi cũng thành nhược điểm.

    Nhất Danh Kim Nhân cắn môi xuy xuy cười:“Được, bọn tôi lập tức khởi hành.”

    Giương mắt nhìn, phía sau Phất La Nhiều đột nhiên nổi lên ánh sáng, dòng chữ phó bản dần dần hiện ra.

    Hai người vừa định tiến vào phó bản, chợt thấy Thông báo: Phó bản Sào Huyệt Hắc Sơn, yêu cầu cấp thấp nhất level 8, yêu cầu tổ đội 5 người, các bạn không đạt đủ yêu cầu, tùy tiện tiến vào sinh mệnh sẽ gặp nguy hiểm, xác định muốn đi vào không?

    Nguy hiểm thật ra cũng chẳng quan trọng, dù sao hai người đều không đến cấp 10, chết đi kinh nghiệm không mất, chỉ là nếu tiến vào phó bản quý hiếm như vậy không đạt được gì đã chết sẽ rất đáng tiếc.

    “Cô có bạn đã tới cấp 8 không?” Nhất Danh Kim Nhân quay sang hỏi Diệp Từ.

    “Cao nhất mới đến cấp 7.” Diệp Từ xem danh sách bạn tốt, chỉ có một mình Lưu Sướng đang quay về thành giao nhiệm vụ còn những người khác vẫn đang phấn đấu qua cấp 4.

    Nhất Danh Kim Nhân mời Diệp Từ làm bạn tốt, đồng thời nói:“Tôi có vài người bạn đã đến cấp 8, có thể tới sao?”

    “Đương nhiên. Anh tìm thì tốt rồi.” Diệp Từ gật đầu đồng ý, phó bản loại này hai người không thể thông qua, nếu có bạn bè hỗ trợ vì lý gì lại không đồng ý.

    Nhất Danh Kim Nhân lập tức liên hệ với bạn bè, sau đó nói với Diệp Từ:“Công tử, tôi liên lạc được với hai người cấp 8, còn có một người cũng tới cấp 8, nhưng tôi không biết kỹ thuật ra sao, có thể tới hay không?”

    Diệp Từ hào khí cười cười:“Vì sao không thể tới, trước lạ sau quen mà.”

    Diệp Từ thiệt tình nói, kiếp trước cô không hề có bạn bè, bởi vì cô không thích kết giao với người khác, cũng không muốn vì ai mà trả giá cả, vì thế cuối cùng rơi vào kết cục thành người cô đơn. Kiếp này cô tuyệt đối phạm vào sai lầm như vậy nữa.

    Lời nói của Diệp Từ khiến nụ cười trên gương mặt Nhất Danh Kim Nhân ôn hòa hơn, anh gật gật đầu, lại liên hệ bạn bè. Một lúc lâu sau, anh mới nói với Diệp Từ tiếp:“Bọn họ đều đang làm nhiệm vụ chắc là lúc nữa mới xong, chúng ta về tiếp tế trước đã”.

    “Không thành vấn đề, lát nữa gặp lại tại đây”. Diệp Từ gật đầu, tạm biệt Nhất Danh Kim Nhân, cô lưu loát nhảy lên nhánh cây, nhanh chóng biến mất.

    Nhất Danh Kim Nhân đi theo phương hướng của Diệp Từ, rời khỏi nơi này nhanh cũng chẳng kém.

    Trở về sửa chữa trang bị, mua mũi tên, mỹ nhân thần bí Dasa phá lệ cho Diệp Từ một túi gồm mười hai mũi tên, sau đó thông báo cô đã tích lũy đủ tiêu phí kim tệ nhất định, nên cho cô phần thưởng.

    Không tưởng được chế độ miễn phí của siêu thị cũng xuất hiện trong trò chơi, Diệp Từ cười nhận túi tên, mũi tên đạt đến mãn phân, cô lại chạy nhanh về sườn núi giữa Sói Hoang Cốc.

    Cô nghĩ tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, thật không ngờ còn có người nhanh hơn cô. Nhất Danh Kim Nhân đã chờ cô ở đấy, anh ngồi dưới đất bên bờ suối, đang ăn bánh, thấy cô tới vội vàng vẫy vẫy cô.

    Hai người ngồi xuống, Diệp Từ cũng bắt đầu ăn bánh, bổ sung độ đói khát, trò chuyện vài câu, một người lùn thở hổn hển xuất hiện, anh thở thực mạnh, sau lưng còn mang theo cả Con nhện muội muội đi đến sườn núi.

    Anh mới đặt chân lên sườn núi liền ngồi xuống đất, nói với Nhất Danh Kim Nhân: “Cậu là đồ đểu, vì sao phải vào phó bản nơi sườn núi! Cậu không biết chân tôi ngắn hả? Chân tôi có thể so với đôi chân dài của chủng tộc Tinh linh sao!”

    Con nhện muội muội trực tiếp ngã lên cỏ, há mồm thở dốc:“Mệt chết tôi mệt chết tôi, vì sao lúc đầu tôi lại đi chọn chủng tộc con nhện! Leo lên ngọn núi chẳng khác gì mất nửa mạng.”

    Nhất Danh Kim Nhân ha ha cười, nhìn Diệp Từ nói: “Công tử tôi giới thiệu với cậu, người lùn là bạn của tôi id Buông Muội Tử Kia Ra, còn Con nhện muội muội là em gái bạn thân Giấc Mộng Thân Cao 1m7.”

    Diệp Từ giật mình sững sờ tại chỗ, ngây người nhìn người lùn, thật không ngờ, người này chính là người đứng đầu bảng xếp hạng Buông Muội Tử Kia Ra. Kiếp trước không hề quen biết ai, kiếp này đều được gặp mặt tất cả.

    “Em gái Giấc Mộng, đây là Công Tử U, thao tác rất mạnh mẽ!” Nhất Danh Kim Nhân giới thiệu Diệp Từ với hai người.

    “Ồ, chị thật là nữ sao? Tên giống con trai thế? Trò chơi không cho phép gay xuất hiện mà.” Giấc Mộng Thân Cao 1m7 nhìn Diệp Từ, mắt to chớp chớp tỏ vẻ tò mò.

    “Ngẫu nhiên .” Diệp Từ nhìn trời, trong lòng thầm khóc rống.

    Buông Muội Tử Kia Ra là Chiến sĩ, da dày thịt béo, luyện cấp cuồng, nói chuyện sang sảng.

    Giấc Mộng Thân Cao 1m7, Thuật sĩ, quan hệ cùng Buông Muội Tử Kia Ra rất mờ ám, làm người đơn thuần, nói chuyện trắng ra.

    Mấy người đang nói chuyện, lại thấy một người nữa đi lên, thân hình run run da lông thay đổi, biến thành hình người, đi về phía bọn họ, vừa đi vừa cười:“Này này này, mấy cậu không được xấu như vậy, sao có thể bảo người sói đi giết sói chứ?”

    Buông Muội Tử Kia Ra nhảy dựng lên, nước mắt lưng tròng nhìn người sói :“Tứ Hải, người nọ thực sự tìm được cậu rồi, tôi còn nghĩ cậu ấy tùy tiện tìm người đối phó tôi đâu!”

    “Cậu cho tùy tiện kiếm người cùng tên tôi dễ vậy sao?” Mục Sư Người Sói Tứ Hải lập tức đẩy Buông Muội Tử Kia Ra đang chuẩn bị cho cậu cái ôm nồng nhiệt ra xa, đi tới trước mặt Diệp Từ ……






     
    Chỉnh sửa cuối: 6/4/15
    bachcusy, Lép, phuongbeo and 8 others like this.
  5. ZizZaz

    ZizZaz Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/4/15
    Bài viết:
    234
    Được thích:
    2,789
    Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
    Na Thì Yên Hoa
    Dịch: Chiz
    Nguồn: Banlong.us
    Quyển 1

    Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp.

    “Công Tử U? Kính đã lâu.” Tứ Hải mỉm cười đưa tay về phía Diệp Từ.

    Kính đã lâu? Diệp Từ nghi hoặc nhìn Tứ Hải, trò chơi mới mở, anh làm thế nào biết cô?

    Không nên đánh mặt người muốn thân cận, Diệp Từ cũng lễ phép chào lại, cầm lấy tay Tứ Hải. Vẫn có chút khó hiểu: “Kính đã lâu?”

    “Hôm nay làm nhiệm vụ ở Black Forest, gặp một người bạn, cậu ấy nói trong lúc chạy trốn quái gặp được một nữ cao thủ là Tinh linh Thợ săn, lúc nãy Kim Nhân liên hệ với tôi, vốn không có ý định đến, nào ngờ biết được trong đội ngũ có một nữ Tinh linh Thợ săn trình độ rất tốt, tôi muốn gặp mặt một lần, rốt cuộc thấy được cô đúng là rất soái.”

    Cừ thật, giải thích kiểu này khiến Diệp Từ đổ mồ hôi đầy người.

    “Người nọ là Ôn Khai Thủy?” Diệp Từ không hề nghĩ ngợi liền hỏi, bởi vì ngoài cái người trời sinh lộ si ấy ra thì cô không còn quen thêm ai có tình huống như vậy cả.

    Tứ Hải không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ ngồi xuống ăn bánh. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười ha ha, gương mặt anh xuất hiện một loại nghiền ngẫm hương vị.

    Loại hương vị này Diệp Từ không hề xa lạ, thể hiện sự không tin tưởng hoặc là cảm thấy người khác nói về cô có chút khoa trương, không đúng sự thật. Kiếp trước, nếu gặp phải biểu tình như vậy, Diệp Từ nhất định sẽ ganh đua bằng được nhưng đến kiếp này cô bỗng nhiên cảm thấy điều đó không còn trọng yếu nữa.

    Quan trọng nhất là dùng tâm tình chân thực kết giao nhiều bạn bè, sống thật vui vẻ.

    Cô cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt phần bánh còn lại, sắc mặt như thường.

    Tứ Hải nhìn chằm chằm Diệp Từ, bỗng nhiên mở miệng: “Đúng vậy, chính là Ôn Khai Thủy.”

    Ngây người một hồi, Diệp Từ mới lấy lại tinh thần. Cô không rõ Tứ Hải cố ý đợi thật lâu mới trả lời lại hay là do dây thần kinh phản xạ của anh quá dài. Cô gật gật đầu:“Thao tác của tôi thật bình thường.”

    Tứ Hải không tin nhíu nhíu mày, muốn nói thêm gì đó. Nhưng Nhất Danh Kim Nhân đã đứng lên, nói với bốn người : “Tất cả đều đã tiếp tế đủ, vậy chúng ta vào đi thôi.”

    Cầm miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, lại uống chút nước suối, Diệp Từ đứng dậy, đi theo bọn họ vào Sào Huyệt Hắc Sơn.

    Phó bản này Diệp Từ chưa tới lần nào. Không phải chỉ mình cô chưa đến, mà kiếp trước ở diễn đàn tất cả tư liệu đều chưa từng đề cập qua. Nếu vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là căn bản không có ai phát hiện, còn không thì do người phát hiện phó bản không muốn công bố ra.

    Nhưng dù đó là nguyên nhân gì đi nữa. Đi vào phó bản này, bóng đêm không hề khiến Diệp Từ có chút khẩn trương hoặc sợ hãi nào, ngược lại cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện đang dần nổi lên.

    Cảm giác hưng phấn đối với cô bây giờ rất khó để tìm lại. Kiếp trước cô đã làm hết tất cả phó bản ở Vận Mệnh, nguyên bản cô tưởng loại cảm giác hiếu kì với sự vật sẽ không có nữa, nhưng không ngờ lại không như suy nghĩ của mình.

    “Sơn động tối quá? Vì sao không có loại phó bản nào có phong cảnh đẹp một chút?” Giấc Mộng Thân Cao 1m71 vừa vào phó bản liền không hài lòng, lạch bạch một tiếng… cô lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.

    Vội vàng đứng lên, bất bình oán giận.

    Diệp Từ mỉm cười, muốn nói với cô ấy, giai đoạn sau của Vận Mệnh có rất nhiều phó bản phong cảnh vừa ý cô ấy, mĩ lệ đến độ khiến cho game thủ quên cả việc đánh quái.

    “Phong cảnh? Em nói đây là phong cảnh ……” Buông Muội Tử Kia Ra sờ sờ mũi, nheo lại ánh mắt đánh giá xung quanh: “Không có đèn làm sao đi đây?”

    “Ánh mắt nhìn về đêm của Tinh Linh không tệ, người sói có thiên phú nhìn trong bóng tối, người lùn cũng chẳng có trở ngại gì, nhưng còn Con nhện……” Tứ Hải quay đầu nhìn Giấc Mộng Thân Cao 1m7, có chút lo lắng.

    Mũi Giấc Mộng Thân Cao 1m7 phát ra tiếng hừ hừ :“Không có điều kiện sẽ sáng tạo điều kiện, mọi người không cần lo lắng cho tôi.” Nói xong cô lấy một cây đuốc trong ba lô ra, giao cho người cao nhất là Nhất Danh Kim Nhân:“Anh đốt, vậy mọi người đều nhìn được.”

    Nhất Danh Kim Nhân cầm cây đuốc cẩn thận đi về phía trước dò đường, nhưng thực kỳ quái, phó bản này im ắng đến độ ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

    Im lặng như vậy thật sự rất bất thường, khiến lòng người sợ hãi.

    Diệp Từ là người đi cuối cùng của đội ngũ, Mục sư Tứ Hải và Thuật sĩ Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đều trong phạm vi bảo vệ của cô. Trong phó bản Mục sư luôn là người hấp dẫn cừu hận, chỉ cần có quái lao tới, nếu Tốc độ chiến sĩ không kịp kéo cừu hận hoặc không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra thì tất cả Mục sư đều bị giây giết*(chết ngay lập tức).

    Mà chức nghiệp của Giấc Mộng Thân Cao 1m7 là Pháp hệ cũng thuộc dạng gần như Mục sư, Tinh anh quái trong phó bản này chắc chỉ cần một hai kích là đủ để đưa cô ấy về tây thiên.

    Tay cô nắm cung, lẳng lặng đi cuối cùng đội ngũ, một mũi tên đã lên cót, nếu chỗ nào có động tĩnh cô sẽ không chút do dự thả ra công kích trí mạng.

    Tứ Hải quay đầu nhìn Diệp Từ, chỉ thấy gương mặt cô thật bình tĩnh, trừ chút ấy ra không có cảm xúc gì khác. Nhưng khi cô nâng ánh mắt lên lơ đãng lướt qua anh, anh nhận thấy ánh mắt cô ấy bỗng nhiên thay đổi, trong đôi con ngươi màu hổ phách ấy ánh lên sự hưng phấn.

    Diệp Từ phát hiện Tứ Hải vẫn nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái, “Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”

    “Cô không khẩn trương.” Tứ Hải thực trực tiếp, liền hỏi ra nghi hoặc của anh.

    “Vì sao phải khẩn trương?” Gương mặt không thay đổi của Diệp Từ xuất hiện một nụ cười:“Cái gọi là phó bản, không phải chúng ta thông qua thì bị giết, kiểu gì cũng trốn không thoát hai phương án này.”

    Tứ Hải hơi hơi khó hiểu, nữ game thủ Công Tử U có chút khác với nữ game thủ khác trong game.“Tử vong rất đau .”

    “Kĩ thuật chạy trốn của tôi rất tốt.” Diệp Từ cười nửa thật nửa đùa, sau đó nhìn Tứ Hải cô lại bỏ thêm một câu:“Chỉ cần anh không chết, muốn thông qua cũng không phải không có khả năng.”

    “Cô rất tin tưởng tôi?” Nghe Diệp Từ đánh giá, khiến Tứ Hải có chút ngoài ý muốn, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức, cô ấy làm sao tin tưởng anh nhanh đến vậy?

    “Nhìn qua hệ của anh với Nhất Danh Kim Nhân và Buông Muội Tử Kia Ra không tệ, người có thể khiến người trên Bảng xếp hạng yên tâm như vậy, hẳn là sẽ không quá tệ.” Diệp Từ bình tĩnh xem xét,“Chỉ cần là người bình thường đều đoán được, không hề có liên quan gì đến việc tin hay không tin cả.”

    Cô vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tứ Hải, vừa cẩn thận quan sát bốn phía. Thanh âm của cô không lớn, còn mang theo đặc điểm mềm mại của Tinh linh, rất dễ nghe.

    Tứ Hải cũng không có lập tức trả lời, anh cúi đầu không biết đang nghĩ đến gì.

    Sờ túi tên, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, như nói với Tứ Hải nhưng cũng như là nói với chính cô: “Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp, không phải mỗi người đều có được. Tôi chỉ là cố gắng học tập, hy vọng chính mình có thể……” Dừng một lát, cô nói tiếp với ngữ điệu có chút lực bất tòng tâm:“Có được nó.”

    Biểu tình của Tứ Hải có chút khác đi, cảm giác rất khó diễn tả. Nhưng anh không nói gì, chỉ là anh nhìn Diệp Từ với ánh mắt khác hơn trong chốc lát, sau đó quay mặt sang hướng khác. Trong thanh âm mang theo vài phần ý cười:“Uy, Công Tử U, nhiều người đều khen thao tác của cô rất tốt, vậy tôi và Giấc Mộng đều trông cậy vào cô cả, đừng để bọn tôi trở thành người thứ nhất ngã xuống.”

    Diệp Từ ngây ngẩn cả người, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn tấm lưng thẳng tắp của Tứ Hải, bỗng nhiên cảm thấy có một loại áp lực thật lớn đè nặng lên vai.

    Vừa nặng, vừa kiên cố.

    Loại áp lực này tên là…… Tín nhiệm.

    “Được.” Bên bờ môi cô cong lên một nụ cười không dễ nhìn thấy.

    Vẫn im lặng như vậy, vẫn là một mảng tối tăm, khiến lòng người bất an.

    “Mẹ, có phải đi nhầm phó bản không đây! Hay là bug, đều đi gần 10 phút, ngay cả một cọng lông cũng chẳng thấy!” Buông Muội Tử Kia Ra đi bên cạnh Cùng Nhất Danh Kim Nhân có chút nôn nóng nhịn không được mắng to.

    “Bình tĩnh, cậu phải bình tĩnh.”

    Nhất Danh Kim Nhân không cảm giác được gì, chậm rãi vừa đi vừa điều tra.

    Bỗng nhiên một làn gió thổi qua gáy của Diệp Từ, cảm giác ớn lạnh khiến Diệp Từ rợn cả tóc gáy. Cô ngừng thở, dừng cước bộ, âm thầm nói:“Đến rồi.”

    Lúc này, Nhất Danh Kim Nhân cũng dừng bước, cơ hồ nói cùng lúc với Diệp Từ:“Đến rồi.”

    Thanh âm bọn họ chưa dứt, ngay lập tức ánh sáng chói mắt dâng lên, khiến ánh mắt không thể nào mở ra được.

    “Các vị tiên sinh, nữ sĩ đến địa bàn của tôi làm gì?” Thanh âm như đao nhọn.

    Diệp Từ nheo lại ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy trước cửa có một đầu gỗ, bên cạnh đầu gỗ có một người, hắn dùng thanh âm sắc nhọn cười to:“Vì danh dự của Thủ lĩnh nhanh tiêu diệt bọn chúng!”

    Lúc nói chuyện đầu gỗ treo ở cửa dần dần rơi xuống, lỗ tai Nhất Danh Kim Nhân giật giật, sau đó nói:“Sau cửa có quái! Mọi người chú ý!”

    Mọi người lập tức đề cao cảnh giác nhưng nhìn đến bày sói chen chúc như thủy triều xuất hiện vẫn khiến năm người nhịn không được đổ mồ hôi.

    Lấy ít đánh nhiều, cần tốc độ, còn cần cả lực công kích.

    Có thể tại lúc bầy sói chưa lao tới khiến chúng bị tổn thất trầm trọng chỉ có Viễn trình Chức nghiệp, mà trong năm người, có viễn trình công kích thì chỉ mỗi Diệp Từ.

    “Công tử, cô……”

    Không đợi Nhất Danh Kim Nhân nói chuyện, Diệp Từ đã không phòng thủ phía sau nữa, lợi dụng cân bằng cao, mạnh nhảy lên cây đèn bên đường, cả người bay lên trời, tên trong tay bắn liên tục về phía bầy sói.

    Cân bằng của cô rất cao, thuận lợi di chuyển qua lại giữa hai cây đèn bên đường, giữ chặt cừu hận của bầy sói, càng giảm xóc cho Nhất Danh Kim Nhân cùng Buông Muội Tử Kia Ra phải đánh cận chiến, bọn họ thoải mái giết chết những con sói bị Diệp Từ làm mất hơn một nửa máu.

    Đặt chỗ đứng của bốn người kia làm gốc, Diệp Từ thật giống như một con diều không chịu lực hút của trái đất, lợi dụng quán tính ở trên không trung phiêu đãng, sắc bén đến cực hạn……






    Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp.

    “Công Tử U? Kính đã lâu.” Tứ Hải mỉm cười đưa tay về phía Diệp Từ.

    Kính đã lâu? Diệp Từ nghi hoặc nhìn Tứ Hải, trò chơi mới mở, anh làm thế nào biết cô?

    Không nên đánh mặt người muốn thân cận, Diệp Từ cũng lễ phép chào lại, cầm lấy tay Tứ Hải. Vẫn có chút khó hiểu: “Kính đã lâu?”

    “Hôm nay làm nhiệm vụ ở Black Forest, gặp một người bạn, cậu ấy nói trong lúc chạy trốn quái gặp được một nữ cao thủ là Tinh linh Thợ săn, lúc nãy Kim Nhân liên hệ với tôi, vốn không có ý định đến, nào ngờ biết được trong đội ngũ có một nữ Tinh linh Thợ săn trình độ rất tốt, tôi muốn gặp mặt một lần, rốt cuộc thấy được cô đúng là rất soái.”

    Cừ thật, giải thích kiểu này khiến Diệp Từ đổ mồ hôi đầy người.

    “Người nọ là Ôn Khai Thủy?” Diệp Từ không hề nghĩ ngợi liền hỏi, bởi vì ngoài cái người trời sinh lộ si ấy ra thì cô không còn quen thêm ai có tình huống như vậy cả.

    Tứ Hải không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ ngồi xuống ăn bánh. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười ha ha, gương mặt anh xuất hiện một loại nghiền ngẫm hương vị.

    Loại hương vị này Diệp Từ không hề xa lạ, thể hiện sự không tin tưởng hoặc là cảm thấy người khác nói về cô có chút khoa trương, không đúng sự thật. Kiếp trước, nếu gặp phải biểu tình như vậy, Diệp Từ nhất định sẽ ganh đua bằng được nhưng đến kiếp này cô bỗng nhiên cảm thấy điều đó không còn trọng yếu nữa.

    Quan trọng nhất là dùng tâm tình chân thực kết giao nhiều bạn bè, sống thật vui vẻ.

    Cô cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt phần bánh còn lại, sắc mặt như thường.

    Tứ Hải nhìn chằm chằm Diệp Từ, bỗng nhiên mở miệng: “Đúng vậy, chính là Ôn Khai Thủy.”

    Ngây người một hồi, Diệp Từ mới lấy lại tinh thần. Cô không rõ Tứ Hải cố ý đợi thật lâu mới trả lời lại hay là do dây thần kinh phản xạ của anh quá dài. Cô gật gật đầu:“Thao tác của tôi thật bình thường.”

    Tứ Hải không tin nhíu nhíu mày, muốn nói thêm gì đó. Nhưng Nhất Danh Kim Nhân đã đứng lên, nói với bốn người : “Tất cả đều đã tiếp tế đủ, vậy chúng ta vào đi thôi.”

    Cầm miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, lại uống chút nước suối, Diệp Từ đứng dậy, đi theo bọn họ vào Sào Huyệt Hắc Sơn.

    Phó bản này Diệp Từ chưa tới lần nào. Không phải chỉ mình cô chưa đến, mà kiếp trước ở diễn đàn tất cả tư liệu đều chưa từng đề cập qua. Nếu vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là căn bản không có ai phát hiện, còn không thì do người phát hiện phó bản không muốn công bố ra.

    Nhưng dù đó là nguyên nhân gì đi nữa. Đi vào phó bản này, bóng đêm không hề khiến Diệp Từ có chút khẩn trương hoặc sợ hãi nào, ngược lại cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện đang dần nổi lên.

    Cảm giác hưng phấn đối với cô bây giờ rất khó để tìm lại. Kiếp trước cô đã làm hết tất cả phó bản ở Vận Mệnh, nguyên bản cô tưởng loại cảm giác hiếu kì với sự vật sẽ không có nữa, nhưng không ngờ lại không như suy nghĩ của mình.

    “Sơn động tối quá? Vì sao không có loại phó bản nào có phong cảnh đẹp một chút?” Giấc Mộng Thân Cao 1m71 vừa vào phó bản liền không hài lòng, lạch bạch một tiếng… cô lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.

    Vội vàng đứng lên, bất bình oán giận.

    Diệp Từ mỉm cười, muốn nói với cô ấy, giai đoạn sau của Vận Mệnh có rất nhiều phó bản phong cảnh vừa ý cô ấy, mĩ lệ đến độ khiến cho game thủ quên cả việc đánh quái.

    “Phong cảnh? Em nói đây là phong cảnh ……” Buông Muội Tử Kia Ra sờ sờ mũi, nheo lại ánh mắt đánh giá xung quanh: “Không có đèn làm sao đi đây?”

    “Ánh mắt nhìn về đêm của Tinh Linh không tệ, người sói có thiên phú nhìn trong bóng tối, người lùn cũng chẳng có trở ngại gì, nhưng còn Con nhện……” Tứ Hải quay đầu nhìn Giấc Mộng Thân Cao 1m7, có chút lo lắng.

    Mũi Giấc Mộng Thân Cao 1m7 phát ra tiếng hừ hừ :“Không có điều kiện sẽ sáng tạo điều kiện, mọi người không cần lo lắng cho tôi.” Nói xong cô lấy một cây đuốc trong ba lô ra, giao cho người cao nhất là Nhất Danh Kim Nhân:“Anh đốt, vậy mọi người đều nhìn được.”

    Nhất Danh Kim Nhân cầm cây đuốc cẩn thận đi về phía trước dò đường, nhưng thực kỳ quái, phó bản này im ắng đến độ ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

    Im lặng như vậy thật sự rất bất thường, khiến lòng người sợ hãi.

    Diệp Từ là người đi cuối cùng của đội ngũ, Mục sư Tứ Hải và Thuật sĩ Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đều trong phạm vi bảo vệ của cô. Trong phó bản Mục sư luôn là người hấp dẫn cừu hận, chỉ cần có quái lao tới, nếu Tốc độ chiến sĩ không kịp kéo cừu hận hoặc không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra thì tất cả Mục sư đều bị giây giết*(chết ngay lập tức).

    Mà chức nghiệp của Giấc Mộng Thân Cao 1m7 là Pháp hệ cũng thuộc dạng gần như Mục sư, Tinh anh quái trong phó bản này chắc chỉ cần một hai kích là đủ để đưa cô ấy về tây thiên.

    Tay cô nắm cung, lẳng lặng đi cuối cùng đội ngũ, một mũi tên đã lên cót, nếu chỗ nào có động tĩnh cô sẽ không chút do dự thả ra công kích trí mạng.

    Tứ Hải quay đầu nhìn Diệp Từ, chỉ thấy gương mặt cô thật bình tĩnh, trừ chút ấy ra không có cảm xúc gì khác. Nhưng khi cô nâng ánh mắt lên lơ đãng lướt qua anh, anh nhận thấy ánh mắt cô ấy bỗng nhiên thay đổi, trong đôi con ngươi màu hổ phách ấy ánh lên sự hưng phấn.

    Diệp Từ phát hiện Tứ Hải vẫn nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái, “Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”

    “Cô không khẩn trương.” Tứ Hải thực trực tiếp, liền hỏi ra nghi hoặc của anh.

    “Vì sao phải khẩn trương?” Gương mặt không thay đổi của Diệp Từ xuất hiện một nụ cười:“Cái gọi là phó bản, không phải chúng ta thông qua thì bị giết, kiểu gì cũng trốn không thoát hai phương án này.”

    Tứ Hải hơi hơi khó hiểu, nữ game thủ Công Tử U có chút khác với nữ game thủ khác trong game.“Tử vong rất đau .”

    “Kĩ thuật chạy trốn của tôi rất tốt.” Diệp Từ cười nửa thật nửa đùa, sau đó nhìn Tứ Hải cô lại bỏ thêm một câu:“Chỉ cần anh không chết, muốn thông qua cũng không phải không có khả năng.”

    “Cô rất tin tưởng tôi?” Nghe Diệp Từ đánh giá, khiến Tứ Hải có chút ngoài ý muốn, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức, cô ấy làm sao tin tưởng anh nhanh đến vậy?

    “Nhìn qua hệ của anh với Nhất Danh Kim Nhân và Buông Muội Tử Kia Ra không tệ, người có thể khiến người trên Bảng xếp hạng yên tâm như vậy, hẳn là sẽ không quá tệ.” Diệp Từ bình tĩnh xem xét,“Chỉ cần là người bình thường đều đoán được, không hề có liên quan gì đến việc tin hay không tin cả.”

    Cô vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tứ Hải, vừa cẩn thận quan sát bốn phía. Thanh âm của cô không lớn, còn mang theo đặc điểm mềm mại của Tinh linh, rất dễ nghe.

    Tứ Hải cũng không có lập tức trả lời, anh cúi đầu không biết đang nghĩ đến gì.

    Sờ túi tên, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, như nói với Tứ Hải nhưng cũng như là nói với chính cô: “Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp, không phải mỗi người đều có được. Tôi chỉ là cố gắng học tập, hy vọng chính mình có thể……” Dừng một lát, cô nói tiếp với ngữ điệu có chút lực bất tòng tâm:“Có được nó.”

    Biểu tình của Tứ Hải có chút khác đi, cảm giác rất khó diễn tả. Nhưng anh không nói gì, chỉ là anh nhìn Diệp Từ với ánh mắt khác hơn trong chốc lát, sau đó quay mặt sang hướng khác. Trong thanh âm mang theo vài phần ý cười:“Uy, Công Tử U, nhiều người đều khen thao tác của cô rất tốt, vậy tôi và Giấc Mộng đều trông cậy vào cô cả, đừng để bọn tôi trở thành người thứ nhất ngã xuống.”

    Diệp Từ ngây ngẩn cả người, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn tấm lưng thẳng tắp của Tứ Hải, bỗng nhiên cảm thấy có một loại áp lực thật lớn đè nặng lên vai.

    Vừa nặng, vừa kiên cố.

    Loại áp lực này tên là…… Tín nhiệm.

    “Được.” Bên bờ môi cô cong lên một nụ cười không dễ nhìn thấy.

    Vẫn im lặng như vậy, vẫn là một mảng tối tăm, khiến lòng người bất an.

    “Mẹ, có phải đi nhầm phó bản không đây! Hay là bug, đều đi gần 10 phút, ngay cả một cọng lông cũng chẳng thấy!” Buông Muội Tử Kia Ra đi bên cạnh Cùng Nhất Danh Kim Nhân có chút nôn nóng nhịn không được mắng to.

    “Bình tĩnh, cậu phải bình tĩnh.”

    Nhất Danh Kim Nhân không cảm giác được gì, chậm rãi vừa đi vừa điều tra.

    Bỗng nhiên một làn gió thổi qua gáy của Diệp Từ, cảm giác ớn lạnh khiến Diệp Từ rợn cả tóc gáy. Cô ngừng thở, dừng cước bộ, âm thầm nói:“Đến rồi.”

    Lúc này, Nhất Danh Kim Nhân cũng dừng bước, cơ hồ nói cùng lúc với Diệp Từ:“Đến rồi.”

    Thanh âm bọn họ chưa dứt, ngay lập tức ánh sáng chói mắt dâng lên, khiến ánh mắt không thể nào mở ra được.

    “Các vị tiên sinh, nữ sĩ đến địa bàn của tôi làm gì?” Thanh âm như đao nhọn.

    Diệp Từ nheo lại ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy trước cửa có một đầu gỗ, bên cạnh đầu gỗ có một người, hắn dùng thanh âm sắc nhọn cười to:“Vì danh dự của Thủ lĩnh nhanh tiêu diệt bọn chúng!”

    Lúc nói chuyện đầu gỗ treo ở cửa dần dần rơi xuống, lỗ tai Nhất Danh Kim Nhân giật giật, sau đó nói:“Sau cửa có quái! Mọi người chú ý!”

    Mọi người lập tức đề cao cảnh giác nhưng nhìn đến bày sói chen chúc như thủy triều xuất hiện vẫn khiến năm người nhịn không được đổ mồ hôi.

    Lấy ít đánh nhiều, cần tốc độ, còn cần cả lực công kích.

    Có thể tại lúc bầy sói chưa lao tới khiến chúng bị tổn thất trầm trọng chỉ có Viễn trình Chức nghiệp, mà trong năm người, có viễn trình công kích thì chỉ mỗi Diệp Từ.

    “Công tử, cô……”

    Không đợi Nhất Danh Kim Nhân nói chuyện, Diệp Từ đã không phòng thủ phía sau nữa, lợi dụng cân bằng cao, mạnh nhảy lên cây đèn bên đường, cả người bay lên trời, tên trong tay bắn liên tục về phía bầy sói.

    Cân bằng của cô rất cao, thuận lợi di chuyển qua lại giữa hai cây đèn bên đường, giữ chặt cừu hận của bầy sói, càng giảm xóc cho Nhất Danh Kim Nhân cùng Buông Muội Tử Kia Ra phải đánh cận chiến, bọn họ thoải mái giết chết những con sói bị Diệp Từ làm mất hơn một nửa máu.

    Đặt chỗ đứng của bốn người kia làm gốc, Diệp Từ thật giống như một con diều không chịu lực hút của trái đất, lợi dụng quán tính ở trên không trung phiêu đãng, sắc bén đến cực hạn……





     
    Chỉnh sửa cuối: 6/4/15
    Lép, phuongbeo, tóc xù and 8 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)