Khoa Huyễn  Mạt Thế Lịch Hồng Hoang - Zhttty

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lịch Hồng Hoang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 1: Thượng bộ Vĩnh Dạ!
    Chương 6: Chủ Thần không gian mở ra (Hạ)

    Dịch & Biên: No Name
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nơi này là Zeeland, thành phố cuối cùng của nhân loại. Vương Vũ nhìn cửa thành bằng kim loại đã vô cùng tàn phá trước mắt, trong lòng chỉ còn có áp lực nặng trịch

    Từ một trăm mười năm trước, trí tuệ nhân tạo đầu tiên xuất hiện, tương lai của nhân loại tràn đầy ánh sáng cùng hy vọng. Tất cả mọi người dự đều đoán thế gian đại đồng, có trí tuệ nhân tạo cùng robot thay thế con người làm việc tay chân, toàn bộ nhân loại đều sẽ thoát ly lao động cấp thấp, trở thành người người có thể sống hưởng thụ, không còn tranh đấu. Lời tiên tri về một nhân loại đại đồng dường như đang đến rất gần.

    Tuy rằng cũng có số rất ít người vô cùng cảnh giác đối với trí tuệ nhân tạo, nhưng mà bên trong đại thế, tiếng nói của bọn họ chẳng thể đủ nhấc lên một hồi phong ba. Có lẽ lúc ban đầu quả thật có người thuộc tầng lớp cao tầng cảnh giác, nhưng mà theo sự tiến hóa của trí tuệ nhân tạo, robot được điều khiển bởi trí tuệ nhân tạo ra đời, phần lớn đất đai, phần lớn công tác, phần lớn lĩnh vực nguy hiểm đều do người máy làm thay. Toàn bộ thế giới một mảnh vui sướng mà hướng tới quang vinh.

    Năm mươi năm qua đi, không hề xuất hiện một sự kiện có khả năng phát sinh nguy hiểm. Năm mươi năm, cơ hồ là thời gian của hai đời người. Dần dần, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, sợ là người nghiêm khắc nhất, cũng chỉ là cho rằng trí tuệ nhân tạo nắm giữ quá nhiều lĩnh vực, cũng không còn những lời khác có thể nói.

    Sau đó vào đúng sáu mươi năm trước, khi trí tuệ nhân tạo xuất hiện được đúng năm mươi năm, trí tuệ nhân tạo đầu tiên kia cuối cùng đã tiến hóa thành siêu trí tuệ nhân tạo. Trong nháy mắt khi nó tiến hóa, toàn bộ thế giới liền lâm vào mất điện; sau đó ở giây thứ bảy, toàn bộ kho vũ khí hạt nhân toàn thế giới đã bắt đầu khởi động; giây thứ một trăm hai mươi tám, viên đạn hạt nhân thứ nhất đánh trúng thành phố đầu tiên. . .

    "Nơi này là Zeeland, là thành phố cuối cùng của nhân loại!" Vương Vũ lớn tiếng nói xong, sau lưng hắn, mười mấy người khoác áo choàng rách rưới đi theo sau, khi cánh của kim rách nát rưới mở ra, bọn họ cất bước đi vào trong thành phố.

    Cả thành phố này hoàn toàn là do sắt thép đúc thành, vách tường bên ngoài tràn đầy vết đạn, còn có các loại dấu vết bạo tạc cùng dấu vết huyết nhục đen nhánh sau khi khô đi, thoạt nhìn lộ ra thật tơi tả, thật đúng là thời kỳ chiến tranh. Chỉ là tường ngoài thành phố cũng có thể nhìn ra được sự thảm khốc này.

    Vương Vũ năm nay bốn mươi sáu tuổi, bắt đầu từ khi sinh ra hắn đã ở trong trận tai nạn tận thế này. Cha mẹ của hắn đều đã chết bởi đại quân robot. Đồng bọn của hắn, người yêu, thậm chí là đứa con nhỏ đều không thể may mắn thoát khỏi. Thành phố Zeeland này từ khi hắn có trí nhớ đến nay đã bị công phá quá hai lần, mỗi một lần đều là vô số người lấy thân thể huyết nhục cứng rắn đoạt lại, cùng với các tiểu đội du kích bên ngoài liên tục phá hủy các tháp tín hiệu. Do đó, nhân loại mới có thể có một thành phố duy nhất này làm chỗ an thân.

    Vương Vũ bốn mươi sáu tuổi, đang là thời điểm tráng niên, hắn là chiến sĩ, hơn nữa là chiến sĩ cực kỳ ưu tú. Vào ba tháng trước trong một lần chiến đấu, tiểu đội của hắn hầu như toàn diệt. Trừ hắn cùng sĩ quan phụ tá có thể may mắn thoát khỏi, tất cả mọi người đều đã chết sạch, vì vậy bất đắc dĩ chỉ có thể trở lại Zeeland để một lần nữa chiêu mộ chiến sĩ. Ngoại trừ chiêu mộ, còn cần tiến hành huấn luyện. Hơn hai tháng liên tục huấn luyện rốt cuộc cũng trôi qua, hôm nay đem họ về chỉ là vì muốn tiếp tế một chút. Tiếp theo thì phải xông tới tiền tuyến rồi. Hắn cùng đội ngũ của hắn tối đa chỉ có thể lưu lại đây hai ngày.

    Sau khi chia tay đội ngũ, Vương Vũ về tới căn phòng của mình, đó là một gian phòng lẻ loi trơ trọi dưới mặt đất tầng hai, kèm theo một nhà vệ sinh. Không có phòng tắm, cũng không có phòng bếp, ngoại trừ một cái phòng, một cái giường bằng kim loại, cùng với một cái gương, cũng không còn gì khác.

    Không, vẫn còn có đấy, đó là mấy tấm hình: trong đó có một cậu bé năm sáu tuổi cười sáng lạn, một tấm hình khác là một người phụ nữ mỉm cười diệu dàng.

    Vợ cùng con của hắn, vào mười năm trước khi Zeeland bị công phá, đã chết trên tay đại quân robot. Từ đó về sau, tâm của hắn coi như chết rồi, chỉ có còn lại mối thù đối với người máy, còn có một mong muốn cuối cùng đói với sự phục hưng của nhân loại.

    Vương Vũ vào phòng, cởi xuống trang bị trên thân, tiếp theo hắn đi đến vách tường, yên lặng vuốt ve hình ảnh thê tử cùng hài tử, trong mắt của hắn có ôn nhu cùng thống khổ, mất một lúc lâu sau mới nhìn về một xấp tài liệu trên tay, đây là mục tiêu kế tiếp của hắn và đám binh sĩ vừa được huấn luyện.

    Vương Vũ nhìn xấp tài liệu, trong đầu chợt nhớ tới một đoạn ký ức vô cùng lâu về trước. Khi đó là hắn vẫn còn là một đứa trẻ, cha của hắn đem về cho hắn một cái Laptop cũ nát từ trên chiến trường. Bởi vì một ít phần cứng trong máy đã hư rồi, tuy rằng còn có thể khởi động máy, nhưng mà ngoại trừ chơi quét mìn ra thì chẳng làm gì khác được. Nhưng mà một món đồ như vậy, được hắn khi ấy xem như bảo bối vô giá, giữ lại rất kỹ. Cho đến con của hắn sinh ra, hắn lại tặng cho con của mình. Dáng vẻ tươi cười của con lúc đó, hắn vẫn còn một mực nhớ kỹ.

    Khi hắn còn bé, cha đem vật này cho hắn, đã từng nói với hắn về sự phồn vinh trong quá khứ của nhân loại, những toà nhà cao tầng đó, những sơn trân hải vị đó, vô số những cảnh quan nhân văn cùng khí tức nhân văn.

    ". . . Khi đó a, nhân loại chúng ta có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi trên con đường lớn, có thể yên tĩnh cảm nhận từng phút giây cuộc sống của mình, có thể không cần phải lo lắng mổi khi rời khỏi thành phố là sẽ bị người máy bắt giết, khi đó. . . chính là thế giới thuộc về nhân loại chúng ta."

    Những lời nói đó, Vương Vũ cũng nói cho con của mình nghe, hắn vốn mong đợi con mình rồi sẽ lại nói những lời này với con của nó, sau đó nhiều đời truyền xuống, thẳng đến có một ngày con cháu của hắn khi nghe sẻ hỏi ngược lại cha mình, "Không phải trước giờ nhân loại chúng ta vẫn luôn như vậy sao? cha nói những lời này cũng thật là kỳ quái.. . ."

    Vương Vũ lấy tay mân mê cái Laptop, trong mắt của hắn dường như có nước mắt, lại dường như không có gì. Trong lúc nhất thời cả người hắn đều ngây dại. Đột nhiên, máy tính trên tay hắn khởi động, hình ảnh lập thể xuất hiện ở trên Laptop, chính là màn hình điều khiển Laptop.

    Vương Vũ có chút không hiểu thấu nhìn Laptop, tưởng rằng bản thân trong lúc vô tình đã bấm phải nút Start. Hắn định tắt máy, bỗng nhiên từ Laptop xuất hiện một cửa sổ, phía trên còn có dòng chữ.

    "Muốn hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?"

    "YES - NO?"

    Ánh mắt của Vương Vũ lập tức co rút lại, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là mạng lưới internet bị xâm lấn, siêu trí tuệ nhân tạo xâm lấn nơi đây. Nhưng mà sau một khắc hắn liền buông lỏng xuống, đây là chuyện không thể nào, cả thành phố Zeeland toàn bộ chế tạo từ kim loại, ngoại trừ phòng ngự người máy xâm lấn, quan trọng nhất chính là có thể che đậy các loại sóng điện tử. Ở đây không tồn tại bất kỳ tin tức điện tử truyền ra bên ngoài, liền bản thân nhân loại cũng dựa vào nhân lực để giao lưu. Tiếp theo, Laptop của hắn đã sớm xác nhận là hư hại quá lớn, không tồn tại chức năng lên mạng, ngay cả phần cứng có chức năng đó cũng đã tháo ra rồi, làm sao có thể kết nối vào mạng được?

    "Là phần mềm của con trai thiết kế sao? Nhưng mà máy tính đã hư rồi, ngoại trừ chơi quét mìn, những chức năng khác vốn không thể sử dụng được?" Vương Vũ chăm chú nhìn Laptop, cùng dòng chữ trên đó, cách nửa ngày, hắn định đem chiếc laptop đi sửa chữa cùng hỏi thăm, dù sao vẫn nên cẩn thận một chút.

    Ngay khi hắn định đóng máy tính lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ con của hắn, khi đó, con của hắn cầm lấy Laptop mà hưng phấn vô cùng. . .

    Có chút bất tri bất giác, Vương Vũ đặt ngón tay lên chữ YES trên màn hình kia, như thể chỉ cần làm vậy thì hắn có thể được nói chuyện với con trai mình thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được. . .

    -----------------------------------------------------

    Thư sinh a, đúng là thư sinh chẳng được tích sự gì cả. . .

    Từ Văn ai thán, rơi lệ bên cạnh thi thể của thê tử. Hắn đã quyết định rồi, không trốn nữa, còn lại hắn một người, chạy thoát thì làm được gì? Không còn gì nữa cả, cha mẹ, thê tử, hài tử, thân thích, người hầu, không còn gì nữa cả. . .

    Từ Văn nhớ kỹ, từ Vĩnh Gia chi loạn cho tới bây giờ, thời gian đã qua mười mấy năm. Trong lúc này, người Tấn phía bắc sinh sống bên trong dầu sôi lửa bỏng, đặc biệt là từ khi Triệu vương Thạch Lặc đăng cơ đến nay, đã định ra rất nhiều luật lệ nhằm vào người Tấn, trong đó người Tấn không cho phép gây tổn thương cho dã thú, "quốc nhân" có thể tùy tiện khi dễ cướp đoạt người Tấn..., càng làm cho người Tấn phía Bắc sống đã sống không nổi nữa.

    Thiên Vương (Thạch Lặc) gần đây càng là nghe tin sàm ngôn, theo Từ Văn biết, tựa hồ là một tăng nhân nói với Thiên Vương là người Tấn đang khôi phục nguyên khí, điều này làm cho Thiên Vương đã quyết tâm muốn diệt sạch người Tấn ở phía bắc. Ngay sau đó, Thiên Vương vào đầu năm ban bố sát Tấn lệnh, toàn bộ người Tấn phía Bắc liền thật sự đã đến bước đường cùng rồi.

    Gia tộc Từ Văn là một cường hào địa phương, mặc dù đối với quan phủ cung kính, lúc nào cũng tiến cống với "quốc nhân" ở phụ cận, nhưng mà những kẻ này mỗi một tên đều là sài lang, căn bản lấp không no dục vọng của bọn hắn. Sau khi được ban bố sát Tấn lệnh, bọn chúng bắt đầu vây công trang viên của gia tộc Từ Văn. Sau khi thủ vững hai mười chín ngày, trang viên bị đánh vỡ, Từ Văn bởi vì là thiếu gia dòng chính, được bảo vệ của gia tộc cùng với số ít dòng chính trốn thoát.

    Từ Văn không dám tưởng tượng kết cục của các tộc nhân đã rơi vào tay giặc, hắn đã từng thấy tận mắt qua bọn chúng đem bắt người Tấn sống sờ sờ lấy hết nội tạng, sau đó treo trên củi lửa hun khô, bọn chúng vui hớn hở bảo, làm vậy mới có thể bảo trì được mùi vị tốt nhất.

    Mùi vị gì. . . mùi vị người sao? Hay là mùi vị kinh khủng?

    Từ khi chạy trốn, Từ Văn cùng theo vệ binh của gia tộc một đường xuôi nam, vốn định tìm đến triều Tấn phía nam, nhưng mà trên đường gặp phải một tiểu đội du mục của "quốc nhân" phục kích. Vệ binh của gia tộc bị giết tản ra, Từ Văn lạc đường với người nhà. Khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã lần nữa quay về chiến trường, ở chỗ này hắn đã tìm được thê tử. . . chỉ còn lại có một cái đầu lâu, biểu lộ dữ tợn khủng bố, phảng phất là đang nói với hắn, tại sao không cùng nhau đi chết luôn cho rồi?

    "Đúng vậy a, tại sao không cùng nhau đi chết luôn cho rồi?"

    Từ Văn chết lặng lẩm bẩm. Sắc trời bắt đầu tối, âm thanh quạ đen quanh quẩn bên tai, hắn cầm lấy một con dao găm trong tay, nhìn lại nhìn, nhìn lại nhìn, buồn cười chính là, rõ ràng hắn không đâm xuống được, rõ ràng là hắn vẫn muốn sống? ?

    "Đọc sách một lần nữa vậy."

    Từ Văn bỗng nhiên lấy từ đống hỗn tạp bên cạnh một mảnh thẻ tre. Bởi vì sắc trời dần tối, hắn kỳ thật cũng không thấy rõ mảnh thẻ tre này là đoạn nào trong mớ sách vở của mình, chỉ là áp sát vào mà đọc. Nhưng đọc rồi thì nội dung lại có phần không hiểu được, đây cũng không phải bất kỳ quyển sách nào hắn từng đọc, đây là viết linh tinh.

    "Muốn hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?"

    "Có - Không?"

    Từ Văn không thể hiểu được, hắn không nhớ rõ sách của mình có một đoạn như vậy, những thứ sách vở này hắn hầu như có thể đọc làu làu, có nội dung gì làm sao hắn có thể không biết?

    Hơn nữa. . . Ý nghĩa của sinh mệnh, được sống chân chính sao?

    Như khi trong sách ghi chép về thời kỳ phồn vinh của triều Hán vậy, sống như người Hán khi đó đã từng sống sao?

    Làm cho thê tử, hài tử, phụ mẫu đều trở về bên cạnh mình, sau đó không còn có đám gọi là "quốc nhân", có thể an tâm đi trên đường lớn mà sống sao?

    "Còn sống? Ha ha, còn sống. . ."

    "Ô hô ai tai, rõ ràng ta vẫn còn muốn sống. . ."

    "Ta thật đúng là một kẻ tiểu nhân, ta thật đúng là một kẻ nhu nhược mà!"

    Từ Văn ai thán, khóc rống lên. Nhưng mà, dường như mang theo mong đợi, dường như mang theo mộng tưởng, dường như mang theo sự giãy giụa tuyệt vọng cuối cùng, hắn lấy ngón tay mình chạm tới dòng chữ kia. . .

    "Có."
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lịch Hồng Hoang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 1: Thượng bộ Vĩnh Dạ!
    Chương 7: Chủ Thần?!

    Dịch & Biên: No Name
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Khi Ngô Minh tỉnh lại, hắn vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Mấy giây sau, hắn lập tức cố gắng đứng dậy, liền thấy được xác của con cự lang nằm ngay trước mắt.

    (Phải rồi, mình chết rồi... Không, mình không chết, nếu không hiện tại mình là thứ gì chứ! ? )

    Ngô Minh không ngừng suy nghĩ, lại sờ soạng thân thể của chính mình cả buổi, lúc này mới thở nhẹ ra. Thân thể hoàn hảo, toàn thân hầu như không có miệng vết thương, cơ thể cũng không cảm giác bất kỳ đau đớn nào, thậm chí ngay cả vết xước trên ngón tay cũng đã hoàn toàn lành lặn.

    Hắn căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn nhớ rõ ràng đêm qua mình đã chiến đấu anh dũng với con cự lang này, rồi bị nó dọng lên mặt đất một cái, làm vặn cong luôn xương sống của hắn, nội tạng cũng bị thương tổn nghiêm trọng. Lúc ấy hắn biết rõ mình sắp chết, nhưng bây giờ lại lông tóc vô tổn là thể nào?

    Chân lực? Không, không nói trước hắn hiện tại đã không có chân lực, cho dù là có chân lực, cũng không có khả năng khôi phục thương thế như thế này được, cho dù Chân Nguyên Lực cấp bậc Trúc Cơ cũng không làm được. Đây chính là thương thế dính đến xương sống cùng nội tạng a, có trời mới biết thực lực phải mạnh cỡ nào mới có thể triệt để khép lại trong vòng một đêm.

    Ngô Minh nghĩ nửa ngày cũng chẳng thể giải thích được gì. Mà bây giờ cũng phải lúc nghĩ ngợi nhiều, bụng hắn đã đói đến cồn cào. Hắn nhìn thi thể con cự lang trước mắt, nước miếng trong miệng không ngừng chảy xuống.

    Đống lửa đã tắt, bất quá vẫn còn có khói bốc ra. Ngô Minh dùng trường mâu nhẹ nhàng chọt vào, quả nhiên ở phía dưới còn có lửa than. Hắn lập tức lấy cỏ khô tiếp lửa, đem củi lửa chất đống vào đó. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa lại lần nửa bùng lên

    Sau đó Ngô Minh nhìn thi thể cự lang mà phát sầu, trên tay hắn không hề có dụng cụ cắt gọt, mà thân thể con cự lang này hẳn là rắn chắc hơn rất nhiều so với dã thú thông thường. Hắn đành dành cả buổi lấy hết tất cả những gì có thể xài được như trường mâu, tảng đá bén nhọn để khoét sâu vết thương trên bụng con sói, cuối cùng vất vả lắm mới lấy ra được một khối thịt cỡ lòng bàn tay. Hắn cũng bất chấp rửa sạch gì đó rồi, trực tiếp vứt khối thịt vào trong đống lửa.

    Được vài phút thì có mùi thịt từ trong đống lửa truyền đến, Ngô Minh chỉ nhẫn nại chờ thêm được một chút xíu, liền dùng trường mâu gắp lấy khối thịt. Hắn lập tức bất chấp khối thịt đang nóng bỏng, hùng hăng xé nó ra, nhét ngay một miếng thịt sói vào trong miệng. Đến lúc này, hắn mới thở phào ra một hơi.

    Sống rồi, có thể còn sống thật là tốt.

    Kế đó Ngô Minh liên tục ăn thêm ba bốn khối thịt sói nữa, lúc này mới thỏa mãn nằm phè phỡn trên đồng cỏ. Cái cảm giác vừa sống sót làm cho hắn lười đến cử động một chút cũng không muốn...

    Nghĩ vậy nhưng nằm không đến mười phút, Ngô Minh vẫn bò dậy. Hắn nhìn thi thể cự lang một cách tiếc nuối, lại nhìn đống lửa một lát, tiếp theo lấy đi một ít than gỗ, sau đó cũng không quay đầu lại mà bắt đầu bước đi về hướng sườn núi.

    Thịt không thể mang theo, có mùi máu tươi. Nơi đây cũng thể ở lâu, nhất định phải tìm được người ở mới được. Ngô Minh rất rõ ràng, hiện tại hắn vẫn còn đang trong hoàng cảnh nguy hiểm: sự xuất hiện của con cự lang này đã nói lên nơi đây cũng không phải vùng đất yên lành gì, tiếp tục ở lại đây chờ chết hay sao?

    Chỉ là Hồng Hoang sao mà to lớn a, tùy tiện một ngọn núi đã lớn bằng tinh tú, đại lục thì vô biên vô hạn; hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào, hơn nữa mạng lưới internet không thông, chân lực đều không có. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi mình căn bản cũng không ở đại lục Hồng Hoang, nếu có thể gặp được người khác thì cũng thôi, nhưng nếu không gặp được người khác...

    Hắn vẫn nhớ kỹ ở địa cầu từng có người tính toán rằng, một người nếu muốn đi bộ vòng quanh thế giới, ít nhất phải mất một năm. Mà cái thế giới này to lớn như vậy, chỉ sợ hắn đi mười năm cũng không gặp được ai. Mà có trời mới biết trong mười năm đó hắn có thể sống sót hay không. Một con cự lang đã khủng bố như vậy, nếu gặp cả đàn sói thì...

    "Phải bắt đầu luyên tập chân lực, võ công cũng không thể buông lỏng, Thượng Thanh chiến quyền cũng cần được luyện tập. Trong mấy tháng này ta cũng tìm hiểu rất nhiều công pháp, dù sao cũng là sức mạnh siêu phàm, ai không muốn có? Đặc biệt là ta đến từ thế giới vô ma đấy..."

    Ngô Minh vừa đi vừa nghĩ, hắn lựa chọn hồi lâu, rốt cuộc đã chọn được một môn công pháp như ý, đồng thời cũng âm thầm giật mình. Mặc dù hắn tìm ra rất nhiều công pháp, nhưng mà những công pháp này hắn cơ bản cũng chỉ là đọc qua một lần, sau đó lưu trữ trong tài khoản của mình. Dù sao mạng lưới internet Hồng Hoang chỉ cần ý niệm là có thể tiến vào, cũng không cần phải ghi nhớ gì hết. Nhưng bây giờ đã không có mạng lưới internet, hắn thuần túy dùng trí nhớ nhớ lại, thoáng cái nhớ hết nội dung những công pháp này. Chuyện này thực quá mức khoa trương, hắn không nhớ rõ trí nhớ của mình tốt như thế bao giờ.

    "Chẳng lẽ là phúc lợi của cái đồng hồ này sao?" Ngô Minh nhìn đồng hồ tay đeo tay của mình, mà nhìn tới rồi hắn mới lắp bắp kinh hãi, bởi vì cái đồng hồ rốt cuộc xẩy ra biến hóa.

    Lập tức Ngô Minh không dám lãnh đạm, nhìn kỹ chiếc đồng hồ đá trên cánh tay của mình, liền thấy có những điểm sáng thưa thớt lẻ tẻ xuất hiện trên bề mặt của nó.

    "Chẳng lẽ là do hôm qua giết con cự lang kia? Như vậy thương thế của ta cũng là do nó khép lại phải không?"

    Ngô Minh nhìn chiếc đồng hồ cả nửa ngày, muốn tìm được biến hóa trong đó, hoặc là mở ra nó, nhưng mà làm mãi cũng không có được kết quả nào. Sau đó hắn đành bỏ cuộc. Dù sao nếu thực sự có thay đổi gì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện, hiện tại hắn có ăn nó vào trong bụng cũng vô dụng.

    Đi đến giữa trưa, Ngô Minh vốn định dừng lại nghỉ ngơi một lát, đột nhiên hắn thấy được trên mặt cỏ có một cái hang nhỏ cở nắm tay người lớn, liền lập tức tinh thần chấn động, cẩn thận quan sát chung quanh. Quả nhiên, trên bùn đất có một chút dấu vết, đó là dấu vết của chuột hoặc thỏ, trong mấy cái hang nhỏ này không chừng có con gì đó.

    "Đây chính là thịt a." Ngô Minh lập tức vui mừng, tìm kiếm một phen ở xung quanh một ít trái cây đi ra, lại đem một ít nhánh cỏ có lẫn dây leo bện thành một vòng tròn. Mấy cái này hắn đã từng làm qua, đó là bắt chuột đồng ở nông thôn, là ông ngoại dạy cho hắn. Trong lúc nhất thời hắn cũng không xa lạ gì, rất nhanh đã xấp đặc xong cạm bẫy, sau đó tìm chỗ ẩn núp.

    Cũng không biết đã chờ đợi bao lâu, khả năng một giờ, khả năng hai giờ. Khi Ngô Minh thiếu chút nữa định bỏ cuộc, bỗng nhiên một con chuột bò ra từ cái hang nhỏ kia. Nó hơi lớn hơn chuột đồng một chút. Ngô Minh cũng nhìn không ra nó là chuột gì. Chỉ thấy chú chuột này chú ý cẩn thận đi ra khỏi hang, sau đó chậm rì rì nhìn trái nhìn phải, bỏ ra thời gian khá lâu để quan sát xung quanh, rốt cuộc, nó chậm rãi đi về phía cạm bẫy.

    Dù sao nơi này là không có người sống, con chuột này đoán chừng cũng chưa từng thấy qua nhân loại, càng không khả năng từng gặp phải cạm bẫy gì đó. Nó cẩn thận nhích tới gần cạm bẫy, sau đó chui tọt vào bắt đầu ăn trái cây, cùng lúc đó, Ngô Minh kéo mạnh dây leo một phát, trói con chuột vào trong cạm bẫy.

    Ngô Minh lập túc không dám xem nhẹ, trực tiếp chạy tới chỗ cạm bẫy, định lấy tay bắt con chuột này ra. Bỗng nhiên, một ngọn đao gió bay ra từ trong cạm bẫy, dễ dàng cắt đứt dây leo, xém nữa chém phải tay của hắn. Ngô Minh kinh hãi, những động tác cũng vô cùng quyết đoán, trực tiếp đâm trường mâu vào trong cạm bẫy, dùng sức đè trường mâu xuống. Cho đến lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

    "Cái quỷ gì! Đến chuột cũng phát ra được đao gió rồi hả?"

    Ngô Minh còn chưa kịp tiếp tục phàn nàn, bỗng nhiên một thanh vang lên trong đầu hắn.

    "Đánh chết chuột gió, đạt được điểm số ban thưởng ba điểm, rút ra trị số thân thuộc Thiên đạo thành công."

    "Cái gì, có ý gì! ?"

    Ngô Minh nhìn trái nhìn phải, căn bản không thấy được bất kỳ bóng người nào, sau đó hắn lập tức nhìn về phía đồng hồ trên tay, trong lúc nhất thời dường như đã hiểu ra gì đó mà nói: "Ta muốn cường hóa."

    Sau một câu nói đó, trước mắt Ngô Minh bổng bừng sáng. Hắn phát hiện ra mình đang ở trên một quả cầu ánh sáng thật lớn, mà xung quanh quả cầu này là một quảng trường, mà bên ngoài quảng trường lại là vô biên vô hạn hư vô.

    "Con mẹ ngươi, Chủ Thần!"

    Ngô Minh vừa tính chửi um lên như vậy thì lại chợt thấy trên quảng trường đang nằm ba nam tử: một đại hán trung niên, cơ bắp toàn thân xoắn xuýt; một thư sinh văn nhược, ăn mặc trang phục cổ dành cho thư sinh; cuối cùng là một nam tử gầy yếu có tai nhọn, mặc trường bào.

    Ba người này đều nằm trên quảng trường và không nhúc nhích, cũng không biết bọn họ sống hay chết.

    Nhưng mà có lẽ vì Ngô Minh tiến vào, hay nói chính xác là ý thức của hắn tiến vào, ba người này cũng bắt đầu từ từ thức tỉnh lại. Ngô Minh thấy đại hán trung niên kia trực tiếp trở mình dựng dậy, đồng thời triển khai tư thế cảnh giác nhìn xung quanh; tên nam tử gầy yếu tai nhọn cũng đồng thời ngồi dậy, trong nháy mắt lẩm bẩm một ít ngôn ngữ kỳ lạ, ngay lập tức một vòng phòng hộ mở ảo xuất hiện xung quanh người hắn.

    Về phần thư sinh kia thì vẫn tỏ vẻ thất thần, cứ ngồi làm bầm trên mặt đất, trong lúc nhất thời rõ ràng không chịu đứng lên.

    Chủ Thần?

    Chủ Thần!

    Ngô Minh đã rõ rồi, nơi này là Chủ Thần không gian! !
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lịch Hồng Hoang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 1: Thượng bộ Vĩnh Dạ!
    Chương 8: Chủ Thần không gian thuở ban đầu

    Dịch & Biên: No Name
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ngô Minh nhìn ba người đã thức tỉnh dưới mặt đất, hắn không ngừng suy nghĩ về tình hình trước mắt. Nếu như hắn không có lầm mà nói, quả cầu ánh sáng to lớn này rõ ràng chính là Chủ Thần trong những tiểu thuyết vô hạn mà hắn đã đọc qua không biết bao nhiêu lần rồi; về phần ba người này rõ ràng chính là thành viên luân hồi bị Chủ Thần chọn trúng, nhưng mà nói ngược lại...

    Bọn họ là thành viên Luân Hồi, vậy thì hắn là thứ gì đây?

    Hiện tại hắn rõ ràng không có thân thể, cũng không phải hóa thân thành Chủ Thần, mà là đang đứng bên trên Chủ Thần. Chuyện này hắn chưa từng thấy trong tiểu thuyết.

    Những tiểu thuyết vô hạn đó, chính thống thì kể về thành viên Luân Hồi; cải biến ít một chút thì có thể kể về cư dân bản địa của một thế giới bất kỳ mà thành viên Luân Hồi tiến vào; cải biến nhiều một chút thì kể về nhân vật chính trở thành bản thân Chủ Thần! Nhưng đứng trên Chủ Thần có nghĩa là gì, Ngô Minh trong lúc nhất thời cảm giác trí óc mình còn chưa đủ dùng.

    Đúng lúc này, trong đầu Ngô Minh bỗng nhiên xuất hiện lượng lớn thông tin, nhất thời làm cho sọ não hắn phải đau điếng, ít nhất vài giây sau mới miễn cưỡng hồi phục.

    Nơi này là Chủ Thần không gian, hơn nữa là Chủ Thần không gian thuở ban đầu. Bất quá đoạn thông tin giới thiệu này bỗng dưng dừng ngay tại đó, ngoài ra không nói thêm gì khác, ví dụ như lai lịch của Chủ Thần không gian, do ai chế tạo, chế tạo khi nào, vì sao chế tạo... hoàn toàn không có.

    Lại nói về thông tin trong các bộ tiểu thuyết. . . Không quản những tiểu thuyết này là thật hay không. Đại khái thì đều là giả tưởng, nhưng mà ít nhất cũng có thể biết được một ít công năng của Chủ Thần không gian. Cái gọi là Chủ Thần không gian, chính là chọn lựa một số người, người bình thường cũng có, nhân tài đặc thù cũng có, ném bọn họ vào đủ loại nguy hiểm. Nguy hiểm kiểu gì thì phải xem bản thân bộ tiểu thuyết: có thể là thế giới phim kịnh dị, có thể là thế giới quỷ quái, có thể là điện ảnh, tiểu thuyết, manga, trò chơi... rất nhiều loại, điểm giống nhau duy nhất chính là tính nguy hiểm mười phần, được dùng để rèn luyện những thành viên Luân Hồi.

    Nhưng mà Chủ thần không gian này bất đồng, bởi vì là Chủ Thần không gian lúc ban đầu, rất nhiều thiết lập cũng không hoàn thiện, thậm chí còn để trống. Ví dụ như phạm trù cường hóa, ngoại trừ cường hóa tố chất thân thể , hết thẩy những thuộc tính cường hóa khác đều để trống, không cách nào lựa chọn.

    Lại ví dụ như, hiện tại hắn đạt được《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》là cao nhất, là người có quyền hạn cao nhất trong Chủ Thần không gian, có thể điều khiển không gian này thực hiện một số việc nhất định. Ví dụ như hắn có thể sử dụng lệnh triệu hồi, triệu hồi ngẫu nhiên người từ tất cả các nơi trong đa nguyên vũ trụ, mỗi lần triệu hồi tốn mười điểm số ban thưởng. Sau khi có nhiều hơn mười người, mỗi lần triệu hồi tốn mười lăm điểm số ban thưởng. Người được triệu hồi sẽ có tư cách được xét duyệt trở thành thành viên Luân Hồi chính thức, một nghìn điểm số ban thưởng có thể thăng cấp một đội thành 《 Đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp 》

    Đồng thời, mỗi một đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp, nếu có thể trở thành 《 Vị diện chi tử 》 trong thế giới của người đó, như vậy sẽ phản hồi cho Chủ Thần không gian năm nghìn điểm số ban thưởng cùng với một chi tiết cấp C. Lại đồng thời, Ngô Minh có thể tùy ý triệu hồi sinh linh đến từ thế giới của đội viên Luân Hồi đã trở thành 《 Vị diện chi tử 》 đó, không hạn chế số lượng và thời gian triệu hồi. Người được triệu hồi theo hình thức này cũng không có tư cách là đội viên tiểu đội Luân Hồi, cũng sẽ không chết trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu có chết cũng chỉ là khôi lỗi thân thể do Chủ Thần không gian tạo ra, sau khi tử vong linh hồn sẽ trở về thế giới của mình.

    *《 Vị diện chi tử 》: Nhân vật chính của một thế giới, aka chân mệnh thiên tử.

    Cuối cùng là, tất cả những người được xét duyệt tư cách trở thành thành viên Luân Hồi có thể tham dự thí luyện trong các thế giới. Trong thế giới thí luyện có thể đạt được điểm số ban thưởng cùng chi tiết kịch tính, nhưng mà những điểm số ban thưởng cùng chi tiết kích tính này chỉ là quyền hạn cấp thấp, chỉ có thể dùng để cường hóa bản thân người đó, không cách nào dùng để khống chế Chủ Thần không gian sơ cấp thực hiện các hạng mục công việc.

    ... Tin tức, Ngô Minh đã biết được tất cả, ít ra là đã nắm được hết những thông tin cần thiết trước mắt. Mà sau khi tiêu hóa xong hết những thông tin này, hắn ngu ngơ cả buổi, trong lòng lập tức mừng đến phát điên.

    Tuy rằng trong lúc nhất thời hắn vẫn không hiểu được Chủ Thần không gian sơ cấp đến cùng là có ý nghĩa gì, nhưng mà hắn biết rõ đây là đại cơ duyên a, hơn nữa có thể là cơ duyên cấp bặc cao nhất. Theo kiểu nói trên internet của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình mà nói, đây là cơ duyên có thể so sánh với việc đạt được Tiên Thiên Linh Bảo a.

    Hơn nữa, chứng kiến trị số thân thuộc Thiên đạo, Ngô Minh đã có một suy đoán lớn mật. Chỉ là cái suy đoán này làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh cả người, trong lúc nhất thời cũng không thể tin được suy đoán này cóa phải thật hay không

    Thiên đạo. . . theo ghi chép trên Internet của thế giới Hồng Hoang có ghi, nhân loại trong đa nguyên vũ trụ là từ sau khi Bàn Cổ khai Thiên Địa, Hồng Quân hợp Thiên đạo mới có thể tự lập. Sau đó có Nhân Hoàng quật khởi, lập Tứ Tượng thủ bốn cực, ngộ Ngũ Hành trấn Càn Khôn, chưởng Bát Quái mà phồn thiên hạ. Từ đó mới có chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình thành lập, Nhân tộc có thể hưng thịnh. Đây là ghi chép trên chính văn lịch sử. Lúc đầu Ngô Minh vẫn cảm thấy đây là thần thoại, dù sao người Hoa trên địa cầu cũng có thần thoại cùng loại. Chỉ là khi liên tưởng tới 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》, thần thoại này bỗng dưng như xuất hiện ngay trước mắt.

    Thời kì mà Ngô Minh xuyên việt đến chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình, được ghi rõ là lịch Nhân Loại, đồng thời, thời kỳ của lịch Nhân Loại là không có Thiên đạo đấy, bởi vì Thiên Đạo bị Hồng Quân hợp rồi, hợp như thế nào , hợp thành cái gì, cũng không ai biết. Nhưng thời kỳ của lịch Nhân Loại đã không còn có Thiên đạo, điểm này có thể tin chắc không thể nghi ngờ.

    Và tuyến thời gian mà Thiên đạo vẫn tồn tại, chính là thời kỳ của lịch Hồng Hoang. Chỉ thời đại kia trở về trước mới có cái gọi là Thiên đạo, kỳ danh là Gaia. Mà theo ghi chép của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình, nhân loại ở thời đại lịch Hồng Hoang ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng, là sinh vật duy nhất không được "thân thuộc" với Thiên đạo. Trong khi bất kỳ sinh vật nào khác ít hay nhiều cũng đều có "thân thuộc" Thiên đạo, được xưng là Hồng Hoang vạn tộc. Bên trong ghi chép, nhân loại ở thời đại kia, là tồn tại bi thảm với tư cách làm đồ ăn, làm công cụ, làm đầy tớ, làm vật thí nghiệm.

    Đừng nói là ta đã xuyên việt về thời kỳ của lịch Hồng Hoang ?

    Ngô Minh trong lúc nhất thời trong lòng có trăm mối lo mà không có cách giải, rồi lại không cách nào có thể tưởng tượng được, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

    Nhưng đã có Chủ Thần không gian ban sơ này, hắn cảm giác được khả năng kiểm soát vận mệnh của mình trong tương lai trở nên nhiều hơn rất nhiều, ít nhất không còn là con sâu cái kiến đơn thuần nữa rồi.

    Kế tiếp, Ngô Minh lẳng lặng tính toán, hắn phân tích lại những gì đã trải qua. Thứ nhất, hắn đánh chết sinh vật thời đại này có thể rút ra 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 trên thân thể bọn chúng, nhiều hoặc ít. Và những trị số thân thuộc này có thể hóa thành điểm số ban thưởng, những điểm số ban thưởng này một phương diện có thể cường hóa bản thân hắn, tuy rằng trước mắt chỉ có cường hóa tố chất thân thể. Một phương diện khác là hắn hiện tại có thể triệu hồi ngẫu nhiên nhân loại trên khắp Đa nguyên vũ trụ, hơn nữa Ngô Minh hoài nghi, những người được triệu hồi không thuộc về thời đại Hồng Hoang, mà là người đến từ thời đại của lịch Nhân Loại trong tương lai.

    Những thứ này là quyền hạn cơ bản nhất, ngoài ra, hắn còn có quyền hạn mở ra không gian thí luyện. Trước mắt Chủ Thần không gian ban sơ không có sẵn một không gian thí luyện nào. Mở ra một cái cần một nghìn điểm số ban thưởng, sau khi mở ra mới có thể làm cho đội viên Luân Hồi bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

    Cuối cùng, hắn có thể triệu hồi các thành viên tiểu đội Luân Hồi đến thời gian cùng không gian mà hắn đang sống, nhưng cũng có hạn chế lớn. Đội viên tiểu đội Luân Hồi càng cường đại thì điểm số yêu cầu để triệu hồi càng cao, hơn nữa cứ cách hai mươi bốn tiếng sẽ cần phải tiêu hao thêm điểm ban thưởng để duy trì thời gian triệu hồi. Vì vậy chỉ có thể triệu hồi bọn họ ở những thời điểm quan trọng nhất.

    Nhưng đặc biệt nhất là, khi một thành viên tiểu đội Luân Hồi trở thành《 Vị diện chi tử 》ở thế giới của người đó, chẳng những Ngô Minh có thể đạt được năm nghìn điểm điểm số ban thưởng, một chi tiết cấp C. Quan trọng hơn nữa, hắn có thể đại quy mô triệu hồi các sinh vật đến từ thế giới của đội viên đã trở thành《 Vị diện chi tử 》đó, mỗi sinh vật tiêu hao một chút điểm số ban thưởng, có thể tồn tại trong thời gian không giới hạn ở thời gian cùng không gian của Ngô Minh. Chỉ là những người này chỉ là nhân loại bình thường, sẽ không mang theo bất kỳ sức mạnh siêu phàm nào, sợ bản thân người này sở hữu sức mạnh siêu phàm thì khi triệu hồi tới cũng chỉ có thân thể là clone do Chủ Thần tạo ra, không thể sử dụng được sức mạnh, bởi vì bọn họ không phải là thành viên tiểu đội Luân Hồi.

    Những tin tức này khiến Ngô Minh trầm tư hồi lâu, nói thật, hắn đã có một ý tưởng đại khái, chỉ là trước mắt thời cơ vẫn chưa chín muồi. Ba người này hiên tại còn chưa phải 《 Đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp 》, cần một nghìn 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 mới có thể thăng cấp cho bọn họ trở thành《 Đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp 》. Hơn nữa sau khi trở thành 《 Đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp 》, bọn họ cần phải cửu tử nhất sinh phát triển trong không gian thí luyện. Mà sau khi trưởng thành, bọn họ còn phải trở thành《 Vị diện chi tử 》trong thế giới của riêng mỗi người. Cơ hội này thật sự rất nhỏ rồi, hắn cũng không biết có thể làm cho ý tưởng này này trở thành sự thật hay không nữa.

    Nhưng nếu tương lai thật sự có thể. . . Hắn cảm thấy trong tương lai, mình sẽ có đủ sức mạnh để tung hoành truớc mọi cường giả hay thế lực.

    Quân bất văn, đệ tứ thiên tai hô? Quân bất văn, cước nam hô? Quân bất văn, ngoạn gia hô? (Chịu không dịch được câu này)

    Đương nhiên, cái suy nghĩ này bây giờ còn hơi sớm, hiện tại cũng chỉ có thể mơ tới mà thôi.

    Nghĩ tới đây, Ngô Minh bắt đầu cẩn thận quan sát ba người này đến. Tráng hán kia có lẽ là quân nhân, cho dù không phải, cũng là lính đánh thuê thường xuyên xông pha trên chiến trường. Nam tử gầy yếu có tai nhọn, nếu phải không Elf thì chính là bán Elf, hơn nữa nhìn bộ dạng trông rất giống một Pháp Sư. Chỉ có người thư sinh kia làm cho Ngô Minh nhíu mày, mười điểm 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 a, đoán chừng đủ chữa trị toàn thân một lần rồi, lại rõ ràng gọi đến đây một người yếu ớt như vậy.

    Ngô Minh cũng biết ba người này đều có năm trăm điểm số ban thưởng cấp thấp. Những điểm số ban thưởng cấp thấp này là điểm để thành viên tiểu đội Luân Hồi dùng để cường hóa bản thân hoặc hoán đổi dụng cụ với Chủ Thần, hoàn toàn khác biệt với điểm thưởng đến từ 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 của hắn. Năm trăm điểm chính là phần quà dành cho newbie của Chủ Thần.

    Về phần thuộc tính cường hóa, công pháp gì đó. . .

    Ngô Minh khẽ động trong lòng, đầu óc hắn trong bỗng nhiên nhớ tới hai bộ công pháp là Thượng Thanh chiến quyền, Băng Tâm công. Rất nhanh, hạng mục cường hóa của Chủ Thần liền xuất hiện thêm hai loại công pháp này. Hắn cũng đưa một ít thông tin vào trong đầu của ba người kia.

    Lập tức vẻ mặt của tráng hán cùng pháp sư lập tức biến đổi, chỉ có người thư sinh kia vẫn lộ ra vẻ ngây ngô, trong lúc nhất thời tựa hồ là ngây dại cả ra.

    Tráng hán cùng Pháp Sư đều nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra, trong mắt của bọn họ đều mang theo vẻ mừng như điên. Chỉ có người thư sinh kia là ngu ngơ cả buổi, rồi bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền thở dài nói với hai người kia: "Hai vị tiên sinh, xin hỏi đây là nơi nào? Âm tào địa phủ sao?"

    Hai người đều nhìn thư sinh với vẻ khó hiều. Tráng hán không nói chuyện, chỉ là nhìn hắn đề phòng, vị Pháp Sư kia chần chừ một chút rồi mới lên tiếng:

    "Ta cũng không biết nơi này là nơi nào, nhưng vừa mới có thông tin xuất hiện trong đầu ta. Nơi này dường như có tên là Chủ Thần không gian, cách mười ngày chúng ta có thể tiến vào một lần. Chúng ta có thể đỏi các loại ban thưởng ở nơi này. Trước mắt chúng ta đều là lần đầu tiên tiến vào, vì vậy hai cái ban thưởng ít ỏi. Nếu trong tương lai chúng ta gia tăng thực lực, có thể đạt được ban thưởng càng ngày càng nhiều. Đổi lại. chúng ta phải tham gia một ít nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nếu có thể hoàn thành và hơn nữa là sống sót, có thể càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Những điều này đều là thông tin trong đầu chúng ta, ngươi cũng phải có đi?"

    Thư sinh lại hỏi: "Cái gọi là kính quỷ thần nhi viễn chi, hơn nữa Chủ Thần là vị thần linh nào? Đông Nhạc Đại Đế? Hay là Hạo Thiên Thượng Đế? Không có tên gọi rõ ràng, sợ rằng muốn cúng tế cũng không được a, còn có. . ."

    Tráng hán kia bỗng nhiên ngắt lời thư sinh nói: "Người Hoa?"

    Thư sinh sửng sốt một chút nói: "Không, là người Tấn."

    Tráng hán dò xét thư sinh cả nửa ngày, lúc này mới cười lạnh nói: "Người Tấn? Triều Tấn? Hắc hắc, nếu không phải là người đang lừa gạt, thì chính là cái không gian này, không, là vị Chủ Thần này thần thông quảng đại quá rồi."

    "Lừa gạt, lừa đảo! ?" Mặt Thư sinh lập tức đỏ bừng lên, lớn tiếng nói: "Chúng ta sao có thể là lừa đảo, chúng ta. . ."

    Tiếp theo hắn liền nói một loạt lời lẽ làm cho người khó hiểu, cái gì mà người đọc sách tại sao có thể là lừa đảo, việc của người đọc sách sao có thể coi là lừa gạt được các loại, nói đến tráng hán cùng pháp sư đều nhìn nhau, một lúc sau, tráng hán lại cắt lời của hắn mà nói:

    "Được rồi, ta không có thời gian câu kéo với người ở chỗ này, còn hơn mười phút nữa, chúng ta sẽ bị truyền tống về thế giới của mình. Đây là đại cơ duyên, không cho phép ngươi phá hỏng, trước tiên chúng ta tự giới thiệu bản thân với nhau một chút đi, lại nói, thế giới của mỗi người chúng ta hẳn là phải khác nhau?"

    Pháp sư cũng rất thông minh, dù sao có thể trở thành Pháp Sư, sợ là Pháp Sư học đồ, phương diện trí lực khẳng định cũng cao hơn người thường, hắn gật đầu nói: "Đúng là như thế, ta còn chưa bao giờ thấy qua nhân loại mặc trang phục như của hai vị , còn có thời gian eo hẹp, chúng ta còn cần đổi cường hóa các loại, thật sự là trì hoãn không được, trước hết ta tự giới thiệu đi."

    "Ta là Alphard, là người của Liên minh Ánh Sáng, bán Elf Pháp Sư."

    Tráng hán nghe vậy hơi sững sờ, tiếp theo lại nói: "Ta là Vương Vũ, đến từ thành phố Zeeland, đội trưởng đội du kích chuyên môn đánh chặn binh đoàn người máy, danh hiệu gì đó không cần phải nói rồi, đây là thông tin đại khái của ta ."

    Thư sinh lúc này cũng nói: "Tiểu nhân là thần dân dưới sự cai trị của Thiên Vương, cũng là con cháu dòng chính của Thanh châu Từ thị."

    ( Thú vị, một người là bán Elf đến từ thế giới huyền huyễn, một người đến từ thế giới khoa học viễn tưởng ở tương lai, hơn nữa có vẻ là loại hình tận thế khoa học viễn tưởng , còn có một người dường như đến đến từ thời đại lịch sử Ngũ Hồ Loạn Hoa trong thế giới vô ma. . . Tốt lắm, cho các ngươi thêm một chút đồ tốt, hy vọng các ngươi có thể mau chóng trưởng thành, đừng có dễ dàng chết mất nhé. )

    Ngô Minh thầm suy nghĩ, tiếp theo hắn bắt đầu nhớ lại một bộ công pháp. Công pháp này chính là công pháp cao cấp nhất mà hắn có thể tìm được trên mạng internet. Không phải võ công, không phải nội lực, mà chính là công pháp tu chân chân chính, cho dù chỉ là tàn quyển, nhưng thế là rất không tồi rồi.

    Thượng Thanh Tru Tiên Công!

    Đã xuất hiện trong danh sách hoán đổi, điểm thưởng cần thiết: một nghìn năm trăm điểm!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lịch Hồng Hoang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 1: Thượng bộ Vĩnh Dạ!
    Chương 9: Hoán đổi

    Dịch & Biên: No Name
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sở dĩ đưa thứ này ra, là do Ngô Minh muốn khảo nghiệm những thành viên Luân Hồi này

    Thượng Thanh Tru Tiên Công mặc dù chỉ là tàn quyển, nhưng là công pháp tu chân thực sự. Chỉ là môn công pháp này có chút đặc thù, cho nên mới là tàn quyển, đó chính là nó có thể vừa học là có thể ứng dụng ngay lập tức.

    Hệ thống tu chân của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình cũng không phải là những thứ huyền diệu không thể giải thích đươc trong tiểu thuyết, mà lại giống như các môn ngành khoa học. Toàn bộ hệ thống tu chân chia làm rất nhiều khoa mục, hơn nữa không chỉ phụ thuộc vào một mình cái gọi là linh lực. Công pháp tu chân chính thống nhất, có thể sử dụng bất kỳ loại hình năng lượng nào, ví dụ như điện lực, ma lực, thậm chí là sức người, sức gió vân vân. Nói cách khác, môn công pháp này với bọn họ mà nói quả thực là tuyệt phối.

    Sau khi ba người giới thiệu xong xuôi, liền thảo luận về công pháp có thể đổi. Trong đó Thượng Thanh chiến quyền rẻ nhất, Chủ Thần định giá là ba trăm điểm số ban thưởng; Băng Tâm công là năm trăm điểm số ban thưởng, đây là một bộ công pháp có thể rèn luyện ra nội lực; mà thứ còn lại, chính là Thượng Thanh Tru Tiên Công Tàn Thiên, định giá là một nghìn năm trăm điểm số ban thưởng.

    Thư sinh vẫn như cũ còn có chút ngây ngốc, nhưng mà tráng hán cùng bán Elf xem qua nội dung giới thiệu của Thượng Thanh Tru Tiên Công, đặc biệt là công hiệu của nó, ánh mắt hai người cũng thay đổi.

    Tráng hán bản thân là một quân nhân đầy kinh nghiệm chiến trận, chiến đấu với đại quân robot không biết bao nhiêu năm tháng, hơn nữa trình độ khoa học kỹ thuật thế giới của hắn cũng cao, tuy rằng đã thất lạc rất nhiều, nhưng mà trên tổng thể vẫn cao hơn trình độ khoa học kỹ thuật của Địa Cầu thế kỷ hai mươi mốt một chút. Vũ khí năng lượng các loại cần có đều có, và ghi chú trên Thượng Thanh Tru Tiên Công nói rất rõ ràng, dùng năng lượng cấu thành bốn phù văn, tổ hợp lại có thể bộc phát ra uy lực to lớn. Về phần to lớn cỡ nào thì không có cách xác nhận, nhưng mà ít nhất đây cũng là một hy vọng phải không?

    Bán Elf là Pháp Sư học đồ, cũng học qua môn học phù văn ma pháp, nhưng mà phù văn ma pháp bình thường dùng để phù phép (Enchant), phương pháp trực tiếp sử dụng phù văn để bộc phát ra uy lực to lớn, hắn thật sự là mới nghe lần đầu.

    Hai người sau khi xem xong liền nhìn nhau, sau đó bọn họ đồng thời nhìn về phía thư sinh kia.

    Thư sinh vẫn còn chậm chạp xem các loại hoán đổi, trong nội tâm quả thực không tin chút nào. Các loại công pháp trong tàng thư nhà hắn có nhiều, rất nhiều, nhưng đều là kiểu sách Thần Tiên chí dị, nghe nói những quan lại quyền quý triều đình phía nam đó rất tin tưởng, nhưng mà thân là người Tấn ở phương bắc căn bản không có lòng dạ thanh thản cùng tính mạng đi tin những thứ này. Nói thật, chẳng bằng đổi cho hắn một thanh cương đao cũng tốt hơn nhiều, ít nhất khi tự sát cũng sẽ nhanh gọn không đau đớn.

    Giờ phút này chứng kiến hai người nhìn mình, thư sinh trong lúc nhất thời có chút co quắp, liền thở dài nói: "Hai vị tiên sinh có lời gì muốn nói với tiểu nhân sao?"

    Tráng hán thấy thế bỗng nhíu mày, trực tiếp đi tới bên cạnh thư sinh, dựng cho lưng hắn thẳng lên, đồng thời nói ra: "Nghe nói người Hoa các ngươi, dù trong lịch sử có những giai đoạn rất thảm liệt, nhưng tương lai cuối cùng vẫn có một ngày phục hưng. Cho nên đứng thẳng lưng lên, đừng có khúm núm như vậy."

    Thư sinh nghe mà sững sờ, hắn nhìn tráng hán, lại nhìn bán Elf, bán Elf cũng nói: "Ngoại trừ đối với thiên địa cùng Thần Linh, chúng ta không cần tỏ ra hèn mọn đối với bất kỳ người nào, hắn nói đúng... Chúng ta có chuyện cần thương lượng với ngươi một chút."

    Tráng hán liền tiếp nhận đề tài nói: "Ta có năm trăm điểm số ban thưởng, không biết có phải hai vị cũng như vậy không ?"

    Bán Elf gật đầu, thư sinh cũng gật đầu theo, tráng hán tiếp tục nói:

    "Nhìn ba vật phẩm có thể đổi, Thượng Thanh chiến quyền ta không biết lợi hại bao nhiêu, nhưng ta đã học qua rất nhiều kỹ thuật chiến đấu cận chiến, chắc hẳn cũng sẽ không kém hơn nhiều, vật này hầu như vô dụng trong việc đối phó với đại quân robot, chắc chắn ta sẽ không đổi đấy. Về phần Băng Tâm công, tuy nói là có thể tu luyện ra nội lực, tạm không nói đến là thực hay giả, cho dù muốn tu luyện, cũng không phải chỉ cần một ngày hai ngày là được. Nói không dễ nghe, hiện tại ta không tin nổi Chủ thần không gian là chân thật, hay là ảo ảnh của bản thân ta, vì vậy chúng ta nên dùng phương pháp nhanh nhất để nghiệm chứng. . . Thượng Thanh Tru Tiên Công."

    Bán Elf cũng đồng thời nói ra:

    "Ta học qua môn học ma pháp phù văn, vì vậy chỉ cần đổi ra là ta có thể lập tức biết được có thật hay không, đây là thứ nhất, thứ hai chính là như vừa nói, bốn phù văn tổ hợp có thể bộc phát ra uy lực to lớn, có thể dựa vào ngoại vật, cũng có thể dựa vào bản thân. Dựa vào ngoại vật cần phải rời khỏi nơi này mới có thể nghiệm chứng, nhưng mà dựa vào bản thân thì đơn giản rồi, ta có ma lực, lập tức có thể nghiệm chứng, hai vị tuy nhìn có vẻ không có ma lực, nhưng mà vẫn có các loại năng lượng như nhiệt năng của nhân thể, đường phân trong mạch máu, nếu lời chú thích là thật, ta có thể dùng ma lực khắc bốn phù văn này lên trên thân thể hai vị, sau đó liền có thể kiểm tra công pháp này là chân thật hay hư giả."

    Tráng hán nghe vậy liền gật đầu, tuy rằng hắn vốn không tin ma lực gì đó, nhưng để thuyết phục thư sinh, hắn cũng nói thêm: "Ta xem ngươi máu đen đầy người, nghĩ chắc là lúc trước khi vào đây đã gặp nguy hiểm đi? Thượng Thanh chiến quyền cùng Băng Tâm công đối với tình cảnh hiện giờ của người đều vô dụng, vậy tại sao không thử nghiệm một chút Thượng Thanh Tru Tiên công? Một nghìn năm trăm điểm số ban thưởng, ba người chúng ta cộng lại liền vừa đủ, một khi đổi, ba người chúng ta sẽ chia sẻ với nhau, lập tức có thể đạt được vật này, như vậy không phải ngươi cũng có cơ hội thoát ly hiểm cảnh sao?"

    Thư sinh ngu ngơ nửa ngày, bỗng nhiên nói ra: "Nhưng ai trong chúng ta sẽ đổi đây?"

    Thư sinh này một mực có chút ngây ngốc, nhưng mà lời nói lại đúng vào điểm chính yếu, hai người kia nhất thời trầm mặc. Một lúc sau, thư sinh mới ôm quyền nói ra: "Tại hạ bất tài, cũng đọc thuộc lòng thi thư hơn hai mươi năm, không bằng để tại hạ đổi được không? Tại hạ nhất định có thể truyền đạt kỹ càng nội dung cho nhị vị, hơn nữa tại hạ tay trói gà không chặt, bây giờ thời gian còn lại đến khi thoát khỏi chỗ này là chừng một nén nhang, nếu hai vị phát hiện ra tại hạ có bất kỳ mưu đồ gì thì cũng có thể có thể tùy thời bắt trói tại hạ. Huống hồ nhìn hai vị đều có chút đề phòng lẫn nhau, đề nghị của tại hạ hẳn là tốt nhất rồi."

    Hai người đều ngạc nhiện nhìn thư sinh, thậm chí ngay cả Ngô Minh cũng có chút lau mắt mà nhìn. Trong lúc nhất thời tráng hán cùng bán Elf đều không nói lời nào, cách chừng một phút, tráng hán mới lên tiếng: "Ta cảm thấy đề nghị này có thể thực hiện, Pháp Sư ngươi thì sao?"

    Bán Elf chần chừ một chút, theo hắn biết, nhân loại mặc dù là một thành viên trong Liên minh Ánh Sáng, nhưng mà danh tiếng kỳ thật cũng không tốt, đặc biệt là quý tộc của nhân loại xảo trá vô cùng, nghe nói còn có một bộ phận quý tộc phản bội liên minh, định đầu nhập vào Liên Minh Bóng Tối. Có thể nói hắn kỳ thật không tín nhiệm nhân loại, nhưng mà trước mắt đã có hai phiếu đồng tình, trừ khi là hắn không muốn thứ này, nếu không cũng chỉ có thể đồng ý.

    Sau khi hiểu rõ, bán Elf cũng gật đầu nói: "Vậy như thế đi, đánh bạc trước một lần để kiểm tra hư thực."

    Lập tức ba người đều đồng ý quyết định này, liên hợp lại đưa ý định của mình tới Chủ Thần. Chỉ sau vài giây, hư sinh trở nên ngốc trệ đứng ngay tại chỗ, một lúc sau mới lên tiếng: "Thật là lợi hại. .. Đến, ta nói cho nhị vị nghe."

    Lập tức thư sinh liền phác họa trên nền đát bốn phù văn, cũng truyền đạt lại nội dung toàn bộ tàn quyển cho hai người kia. Hai người đều dốc sức liều mạng nhớ kỹ lấy. Ngay khi thời gian còn lại chừng một phút, bán Elf nói:

    "Ta sẽ khắc phù văn lên người hai vị. Từ nội dung bên trong công pháp, bốn phù văn này có bốn loại công dụng theo thứ tự là: hấp thu năng lượng, tập trung năng lượng, khống chế năng lượng, cùng với bộc phát năng lượng. Trong đó phù văn hấp thu năng lượng hẳn là cần khắc ở vị trí trái tim, phù văn tập trung năng lượng thì sẽ khắc ở. . ."

    Bán Elf có ma pháp, rất nhanh đã khắc phù văn lên trên thân hai người, đồng thời cũng nói thêm: "Ma lực của ta vẫn còn rất nhỏ yếu, tối đa chỉ có thể sử dụng hai lần, hơn nữa cũng không biết tác dụng phụ là cái gì, hai vị còn cần phải cẩn thận. Thời gian còn lại không nhiều lắm, hai vị trở về thế giới của mình đi thí nghiệm là được rồi, nếu đây là chân thật, mười ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại."

    Tráng hán cùng thư sinh đều gật đầu, sau đó tráng hán bỗng nhiên chộp vai thư sinh mà nói:

    "Ngươi là người Hoa, ngươi là người Hán, đừng nói mình là người Tấn nữa, nghe chẳng quen tai chút nào. Còn nữa, nếu có người muốn giết ngươi, ngươi phải giết trả, tuyệt đối không được nhắm mắt chờ chết! Chỉ có sống sót mới có hy vọng, nếu chết đi thì không còn lại gì nữa rồi. Nhớ kỷ, thư sinh, ta không hy vọng là mười ngày sau trờ lại đây sẽ không còn nhìn thấy ngươi nữa."

    Thư sinh ngây ngô gật đầu, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại để nói tiếng cám ơn, một thoáng hoảng hốt, tức thì hắn đã quay trở lại bên cạnh thi thể của thê tử mình.

    "Là ta vừa làm một giấc mộng sao, hay là thật sự có Chủ Thần hiển linh? Nhưng lại không biết là vị thần linh nào, Đông Nhạc Đại Đế hay là Hạo Thiên bệ hạ. . ."

    Thư sinh nỉ non một hồi, bỗng nhiên hắn nhìn về phía mu bàn tay của mình, chính là cái phù văn mang công dụng bộc phát năng lượng, như ẩn như hiện, phảng phất hào quang xanh biếc như màu ngọc lưu ly. Trong lúc nhất thời toàn bộ người hắn đều ngây dại.

    Bỗng dưng đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên. Thư sinh lập tức kinh hoảng đứng lên, liền chứng kiến cách đó không xa có hơn mười kỵ sĩ đang tiến tới gần. Những kỵ sĩ này Từ Văn sợ là chết cũng sẽ không quên được, đúng là những kẻ đã tập kích đội ngũ của hắn.

    Kỳ thật tổng cộng chỉ có hơn mười kỵ sĩ, và đội ngũ của bọn hắn đã có gần trăm người, trong đó vệ binh của gia tộc càng có hơn năm mươi người, nhưng mà. . . Ngoại trừ một số ít người, đa số đều không dám phản kháng a, những kỵ sĩ này nhìn trang phục đều là "Quốc nhân", cho dù không phải "Quốc nhân" cũng là Hung Nô hoặc là tạp Hồ, xa không phải là người Tấn bọn hắn có thể so sánh, kết quả mười mấy người đã giết gần sạch toàn bộ bọn họ, chỉ có hắn may mắn thoát khỏi. Nhưng trước mắt, rút cuộc đã tránh không khỏi.

    "Cũng được, chết thì chết vậy."

    Thư sinh đang định nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên hắn nghe được có tiếng hét thảm, nhìn qua, liền thấy được những kỵ sĩ đó dùng dây thừng kéo lếch theo sau lưng mười mấy người, trẻ có già có, trong đó cũng có trẻ nhỏ cỡ bốn năm tuổi, thân thể đã rách nát cả rồi, không biết là đã bị kéo đi bao lâu. Còn sống sót cũng chỉ có hai ba nam tử, nhưng nhìn bộ dạng tàn phá của họ đoán chừng cũng sẽ không sống nổi.

    Những kỵ sĩ này cũng nhìn thấy thư sinh, bọn họ đều cười quái dị, có người xuất ra dây thừng, có vẻ như muốn bắt trói thư sinh lại. Thư sinh nhìn hết thảy những gì trước mắt, trong lồng ngực hắn bỗng nhiên sôi trào lên một cỗ khí chất.

    "Nếu có người muốn giết ngươi, ngươi phải giết trả, tuyệt đối không được nhắm mắt chờ chết! Chỉ có sống sót mới có hy vọng, nếu chết đi thì không còn lại gì nữa rồi. . ."

    Tên kỵ binh du mục kia đã gần ngay trước mắt, thư sinh bỗng nhiên gào rú lên một hơi, đẩy mạnh bàn tay mình về phía phía trước, đồng thời nhớ kỹ trong đầu pháp ngôn của Thượng Thanh Tru Tiên Công.

    Chỉ trong chốc lát, một cơn khí kình mãnh liệt đánh tới, trực tiếp hóa tên tạp Hồ dữ dằn cùng con ngựa của hắn thành tro bụi, kéo theo sau lưng ít nhất bảy tám tên kỵ binh phải chịu chung kết cục.

    Thư sinh Từ Văn đứng vững, mà vài tên tạp Hồ còn lại ngây ngốc mà nhìn. Tất cả bỗng trở thành một mảnh yên lặng.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lịch Hồng Hoang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 1: Thượng bộ Vĩnh Dạ!
    Chương 10: Lựa chọn

    Dịch & Biên: No Name
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ngô Minh rời khỏi Chủ Thần không gian, lọt vào trong tầm mắt hắn vẫn là mảnh thảo nguyên kia, khu vực hắn bắt chuột gió. Mọi chuyện vừa rồi cứ như một giấc mộng.

    "Không, không phải là mộng, là chân thật đấy, Chủ Thần không gian ban sơ sao? Xem ra mình rất có... có tương lai nha."

    Từ khi Ngô Minh xuyên việt đến thế giới Hồng Hoang, kỳ thật cho tới nay hắn vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí. Thế giới Hồng Hoang thật sự quá mức kinh khủng, luận khoa học kỹ thuật, thế giới ở Địa Cầu có phát triển thêm vài ngàn năm nữa vẫn không biết có thể so sánh được hay chưa. Luận về thực lực, sức mạnh siêu phàm cao cao tại thượng, kẻ xuyên việt như hắn trong thế giới Hồng Hoang quả thực là con sâu cái kiến. Nếu như hắn để cho người khác biết được mình là người xuyên việt, hơn nữa lại là từ thế giới vô ma xuyên việt đến thế giới siêu ma duy nhất, kết cục bị mổ xẻ nghiên cứu là còn nhẹ nhành, chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình còn có rất nhiều thủ đoạn liên quan đến linh hồn, nhân quả, vận mệnh... Khi đó hắn thật sự là vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi.

    Chính vì như vậy, trong mấy tháng xuyên việt Hồng Hoang, Ngô Minh không hề dám ra ngoài thành phố nhiều, mỗi ngày chỉ lên mạng tra tìm các loại tư liệu. Và càng tra tìm, hắn càng kinh hồn bạt vía, nhưng đồng thời trong nội tâm cũng bừng lên một ngọn lửa dã tâm.

    Cho dù không có ghi chép rõ ràng, nhưng những tồn tại đứng đầu chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình, vô luận là Thánh Nhân hay Tiên Nhân, cũng có thể bắt tinh cầm nguyệt, vĩnh sinh bất tử, thậm chí những tồn tại hùng mạnh nhất có thể xuyên qua thời không! Tất cả những điều này làm cho Ngô Minh quả thực là như đang ở trong mộng, nếu hắn có thể trở thành Thánh Nhân hoặc là Tiên Nhân, chẳng phải là cũng có thể trở nên lợi hại như vậy? Thậm chí còn có thể trở về thế giới quê hương của mình đi.

    Nhưng mà quả thật quá khó khăn rồi.

    Ngô Minh từ internet đã đọc qua báo cáo nhân khẩu của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình. Tổng cộng là 7.168.000 tỷ... đây là khái niệm gì? Không phải là trăm tỷ, không phải là nghìn tỷ, mà là triệu tỷ, hơn nữa là 7.168.000 tỷ!!!

    Số lượng nhân khẩu nhiều như vậy, hơn nữa thời đại của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm, tổng cộng số người từng sinh ra và chết đi trên đại lục Hồng Hoang quả thực quá mức khổng lồ, và trong toàn bộ số người đó, có bao nhiêu người có thể trở thành Thánh?

    Số lượng Thánh Nhân của chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình đoán chừng cũng chỉ có hơn một vạn, thậm chí có khả năng còn không tới, bởi vì số lượng cụ thể Ngô Minh cũng không biết. Trên internet cũng không có số lượng cụ thể về Thánh nhân, sở dĩ hắn suy đoán có hơn một vạn Thánh Nhân, là vì Hồng Hoang Thiên Đình có một vạn tám nghìn nghị viên. Ngô Minh cũng không biết tất cả những nghị viên kia có phải đều là Thánh Nhân hay không, chỉ là trên internet lưu truyền một sự kiện: ước chừng hai trăm năm trước có một người thành thánh, hắn lập tức được trở thành nghị viên hạ viện. Vì vậy Ngô Minh tạm thời coi như mỗi nghị viên là một Thánh nhân, số lượng cao nhất có thể là khoảng 18.000 Thánh Nhân.

    Tiên Nhân có lẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà cũng tuyệt đối không có khả năng có mười vạn người khoa trương như vậy.

    Vì vậy tính toán cụ thể, nói rằng tỷ lệ trở thành Thánh nhân là một phần tỷ tỷ có lẻ là còn hơi bị thấp! Eo hẹp tới mức một câu "Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc" cũng không đủ để có thể hình dung. Hắn cũng không cảm thấy tư chất của mình đủ để có thể thành Tiên thành Thánh...

    Nhưng đã có Chủ Thần không gian ban sơ, có lẽ thành Thánh thành Tiên cũng không phải là ảo tưởng.

    Hiện tại quan trọng nhất là hắn không biết bản thân mình ở nơi nào. Ngay cả tuyến thời gian cũng không dám xác nhận, có lẽ hắn đã về tới thời đại của lịch Hồng Hoang. Ở thời đại này nhân loại chỉ là con sâu cái kiến, hắn muốn sống sót, trước tiên là phải nhờ vào sức mạnh của Chủ Thần không gian ban sơ này.

    "Đầu tiên, ta cần phải tu luyện công pháp tu chân, chỉ cần luyện ra được chân lực, chiến lực lập tức có thể đề cao gấp trăm lần. Tiếp theo chính là tận khả năng tìm được nơi có nhân loại cư trú. thăm dò rõ ràng tình hình hiện tại của thế giới này là như thế nào. Chỉ cần làm được như thế thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều so với một mình lang thang nơi hoang dã. Cuối cùng là tận khả năng săn giết sinh vật, hấp thu 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》, đổi thành điểm số ban thưởng, vô luận là triệu hồi người mới, hay là cường hóa bản thân, thậm chí trong thời khắc mấu chốt chữa trị toàn thân, những việc này đều vô cùng cần thiết."

    Ngô Minh đã quyết định chủ ý, trước mắt hắn còn lại mười điểm điểm, chỉ có thể triệu hồi một tân nhân, nhưng thời điểm hiện tại tự nhiên miễn đi, mười điểm này là dự phòng cho chữa trị. Trên đại lục Hồng Hoang này bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, hắn không thể không thủ trước bài.

    Bây giờ đã gần tới hoàng hôn, Ngô Minh vừa ăn chuột gió nướng vừa lựa chọn cẩn thận công pháp để tu hành.

    Ở Hồng Hoang, công pháp dành cho nhân loại tính bằng đơn vị hàng nghìn, trừ đi một ít công pháp tà đạo ma đạo, công pháp còn lại tổng cộng chia làm ba đại loại: Tam Thanh công pháp là một loại, loại công pháp này nhất chính bình thản, tiến độ chậm nhất, đồng thời yêu cầu tư chất cũng là nhẹ nhàng nhất. Nghe nói cho dù không hiểu tí nào về tri thức tu chân, tư chất bình thường nhất, tu hành năm mươi năm cũng có thể Trúc Cơ. Có điều Trúc Cơ như vậy cơ bản không có bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ là đề cao tuổi thọ cùng có chút đặc dị mà thôi, bất quá đây là lựa chọn phổ biến của Hồng Hoang nhân loại.

    Thứ hai là công pháp Ngũ Hành, hoặc là lựa chọn một hệ, hoặc là lựa chọn vài hệ, cũng có thể lựa chọn tu luyện toàn bộ. Thường do một số người có huyết mạch hoặc năng khiếu đặc biệt lựa chọn. Ví dụ như người có được huyết mạch thuộc tính hỏa diễm sẽ ưu tiên chọn công pháp hệ Hỏa, những hệ còn lại thì có độ ưu tiên ngang hàng nhau

    Thứ ba là công pháp hỗn tạp, những loại công pháp loại này thường thường có tính chất đặc biệt, ví dụ như có loại chuyên môn tu luyện với tốc độ nhanh, đã gần như Tà đạo Ma Đạo, chỉ là còn chưa đến nỗi, hơn nữa cũng sẽ không có sát thân tế thân, huyết tế ăn thịt người các loại; Cũng có công pháp chuyên môn đề cao năng lực tính toán, thường thường là được học sinh chuẩn bị thi Đại Học lựa chọn tu hành; Cũng có công pháp đề cao tốc độ, đề cao năng lực nhạy cảm, đề cao năng lực cảnh giới..., thường thường đều là nghề nghiệp ai có đặc thù nào thì lựa chọn công pháp có đặc thù đó.

    Ngô Minh hiện tại có trí nhớ siêu quần, công pháp đã từng xem qua hầu như nhớ rõ. Đây là một khoản tài phú vô giá a, hắn có thể thoải mái mà lựa chọn tùy thích.

    Hắn không ngừng chọn lựa, đồng thời tự xem xét lại vị trí và hoàn cảnh trước mắt của mình. Lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định được một công pháp phù hợp.

    Thủy Vận Quyết.

    Đây là một công pháp không hề có sức chiến đấu cường đại, nhưng lại có ba đặc điểm quan trọng: Một là tốc độ tu luyện nhanh, chỉ cần là nơi có thiên địa năng lượng trôi nổi sung túc, tu luyện trong vòng 49 ngày có thể đạt tới ranh giới Trúc Cơ; Hai chính là môn công pháp này có đề cao vận khí của người tu hành, tuy rằng biên độ đề cao không lớn, nhưng mà trên ghi chép xác thực có ghi rõ là đề cao vận khí; Ba là có thể đề cao giác quan thứ sáu, khiến cho người tu hành có một loại giác quan xu cát tị hung.

    Người tu hành công pháp này trên đại lục Hồng Hoang không nhiều lắm, thứ nhất là sức chiến đấu tăng lên quá ít, thứ hai là vận khí được đề cao cũng không lớn, thứ ba là đề cao giác quan thứ sáu ở đại lục Hồng Hoang cơ bản là vô dụng. Đó là thế giới đã hòa bình không biết bao nhiêu vạn năm, lưới pháp luật của Thiên Đình đường hoàng đại khí, không có khả năng để cho người dân gặp tai ương ngoài ý muốn.

    Nhưng Ngô Minh cảm thấy, công pháp này hiện tại vô cùng thích hợp với hắn, vận khí có thể giúp hắn mau chóng tìm được nơi có nhân loại, giác quan thứ sáu có giúp hắn tránh xa nguy hiểm, tốc độ tu hành nhanh thì lại càng cần thiết. Hiện tại để có thể sống sót, hắn cần phải đề cao sức chiến đấu của mình trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Về phần chiến lực của công pháp này không được cao, hắn quyết định giải quyết bằng cách cường hóa tố chất thân thể thông qua Chủ Thần không gian. Bằng không nếu đi chọn công pháp nào đó có chiến lực cực cao, tiềm lực to lớn, chỉ sợ hắn cần phải tu luyện mấy năm trời, thậm chí mười năm mới có thể tiểu thành, khi đó đoán chừng xương cốt của hắn cũng có thể gõ trống rồi.

    Ngô Minh lập tức không chậm trễ, khi trời gần tối, hắn liền nhắm mắt lại bắt đầu tu hành công pháp này... Chỉ là hắn lại không biết, một khi hắn bắt đầu tu luyện công pháp, vô luận là hấp thụ bao nhiêu năng lượng trôi nổi, những năng lượng này liền lập tức trào ra khỏi thân thể của hắn, dường như thân thể của hắn có vô số cái phễu, căn bản không thể hấp thu được bất kỳ năng lượng trôi nổi nào trong.

    Có điều đây là lần thứ nhất Ngô Minh tu luyện công pháp, hắn còn tưởng rằng chuyện này là bình thường. Thực lực trước đó của hắn vốn là do chủ nhân cũ của thân thể này tu luyện mà ra, còn hắn thì chưa từng chính thức tu luyện lần nào.

    Sau khi Ngô Minh tu luyện được gần hai giờ, những đốm ánh sáng của chiếc hồ bằng đá bắt đầu tỏa ra, sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn, rốt cuộc, thu nạp năng lượng trôi nổi trong thiên địa không còn bị trào ra ngoài nữa, mà ngưng tụ trong cơ thể của hắn, hóa thành lộ tuyến vận hành của Thủy Vận Quyết, đã dần dần có khởi sắc.

    Và Ngô Minh cũng không biết là, điểm số ban thưởng của hắn, từ 10 đã bắt đầu đếm ngược, 9, 8, 7. . . Mãi cho đến 0 mới thôi. Khi hắn tiếp tục hấp thụ năng lượng trôi nổi trong thiên địa, những năng lượng này lại lần nữa trào ra từ trong cơ thể hắn, hoàn toàn không thể hấp thu được nữa, hơn nữa chiếc đồng hồ bằng đá đã triệt để trở lại bình thường, các đốm sáng phía trên hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa.

    Đến lúc này Ngô Minh đã tu luyện được ít nhất ba tiếng, hắn cũng cảm giác biến hóa bên trong quá trình tu luyện, hắn tu luyên được hai tiếng thì hấp thu được năng lượng trôi nổi vào trong kinh mạch, nhưng mà sau đó lại không thể nào tiếp tục hấp thu được nữa. Hắn liền mở hai mắt ra, nở nụ cười khổ.

    "Xem ra tư chất mình thật đúng là kém cỏi, trên mạng nói Thủy Vận Quyết chỉ cần tu hành mười phút sẽ có khí cảm, mình tới tận hai tiếng mới cảm được khí, hơn nữa Thủy Vận Quyết có thể mỗi lần tu hành năm tiếng, mình tu hành ba tiếng đã không thể tiếp tục được, hơn nữa chỉ có một giờ trong đó là có hiệu quả đấy. . ."

    Ngô Minh thở dài lắc đầu, điều này đại biểu cho việc hắn đoán chừng cần phải tiêu tốn thời gian gấp năm lần người khác mới có thể Trúc Cơ. Nếu là người bình thường Trúc Cơ trong bốn mười chín này, như vậy hắn cần tu luyện trong gần hai trăm năm mươi ngày mới có thể. Chênh lệch này thật không khỏi quá lớn đi.

    Ngô Minh nằm xuống mà nhìn lên bầu trời. Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, hắn biết rõ những tinh quang này phần lớn đều là hình chiếu của các thế giới xung quanh đại lục Hồng Hoang, phần còn lại là hình chiếu của các Thánh Nhân hoặc Tiên Nhân trên Cửu Thiên, điểm này hoàn toàn bất đồng cùng thế giới trên Địa Cầu của hắn.

    "Không biết. . . tương lai mình có thể trở thành một trong những vì tinh tú trên kia hay không nhỉ?"

    Ngô Minh xòe bàn tay hướng thẳng lên bầu trời rồi nắm lại thật chặt, một lúc lâu sau mới thở dài mà nhắm hai mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)