FULL  Đô Thị  Khoa Huyễn  Võng Du Lãnh địa ác ma (Ác Ma Doanh Địa) - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. ilovenovel97

    ilovenovel97 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    22/3/20
    Bài viết:
    288
    Được thích:
    16
    Chương 4: Phàm Muội Muội Là Một Cô Bé Dễ Thương (3)

    Phóng viên Tiểu Miêu: Vậy rốt cuộc người chơi của Ác ma và những người chơi khác có những điểm gì khác nhau?
    Nhà cung cấp: Hệ thống sẽ cung cấp cho người chơi ác ma từng kỹ năng thiên phú cá tính hóa. Ví dụ như nhóm kỹ năng cuồng bạo (tăng 10% lực tấn công, liên tục trong mười giây). Nhưng tương đương với đó, người chơi ác ma không có hệ thống chuyển chức. Ví dụ như người chơi Nhân tộc sau cấp 10 nếu muốn chuyển chức thành Kỵ sĩ có thể sẽ phải trả một cái giá nhất định để giành lấy kỹ năng chức nghiệp chuyên nghiệp ở chỗ người hướng dẫn.

    Nhưng người chơi ác ma chỉ có thể tự tìm kiếm và tự phát hiện kỹ năng học tập của bản thân, không thể lấy được kỹ năng từ chỗ người hướng dẫn. Hệ thống sẽ dựa trên tác phong chơi game của người chơi ác ma để đưa ra một tên gọi phù hợp với người chơi ác ma. Đồng thời, người chơi ác ma có thể giành được tên gọi kỹ năng vĩnh viễn, sự xuất hiện của tên gọi được hình thành bởi thói quen lâu ngày, một khi hình thành sẽ không thể thay đổi được. Hệ thống đa dạng hóa như vậy có thể tăng cường tính đa dạng hóa cho trò chơi. Nhưng tóm lại, dưới sự kiểm soát của hệ thống máy chủ, sẽ không xuất hiện kỹ năng làm ảnh hưởng đến tính cân bằng của người chơi, không có kỹ năng nghịch thiên và cũng không có kỹ năng vô dụng mà chỉ có người chơi nghịch thiên.

    Phóng viên Tiểu Miêu: Xin cảm ơn nhà cung cấp đã tham gia cuộc phỏng vấn này.

    Hào Đại Bàn: Trong bar có anh em người chơi Ác ma nào không? Tình hình bên đó thế nào rồi?

    Anh A Quý: Cạn!

    Anh A Phát: Tuyệt!

    Chị A Hoa: Đều là một lũ háo sắc.

    Hoàng Trẻ Trâu: Tôi thích không khí nghệ thuật ở nơi này.

    …..

    Tiêu Phàm bỏ qua vô số tin tức của bạn rượu, cái đám người chơi thông thường không biết chân tướng thật sự, còn có cái đám người chơi biến thái não tàn, chẳng nhẽ không ai phát hiện được có gì đó sai sai sao, lại còn vui vẻ gia nhập nữa chứ. Xem ra, thế giới “người mới” của tôi cứu không nổi rồi. Ác ma trận doanh, được thôi, đã đến rồi thì cứ an tâm, cho dù là ác ma trận doanh, tôi cũng muốn nghịch thiên!

    “Sao nào, mau nói cho tôi biết ham muốn biến thái của anh thôi!”

    Vừa mới online đã gặp ngay cái bản mặt háo hức của nữ vương biến thái SM, tâm trạng ổn định sau khi logout lại bắt đầu rối loạn rồi: “Cô chơi game mà không đi làm nhiệm vụ luyện cấp gì sao?”

    “Tôi đã nói là chờ anh mà, anh xem tôi giữ lời như vậy, chẳng phải anh đã hứa là khi online sẽ nói cho tôi biết ham muốn biến thái của anh là gì rồi sao? Nhìn anh nóng tính như vậy, chẳng lẽ điểm biến thái của anh là do đến kỳ "đèn đỏ" à. Anh ở đâu thế, tôi có thể gửi cho anh chút đường đỏ, mang đi pha nước uống đảm bảo hết đau ngay.”

    “Cút!”

    “Ái chà chà, chỉ đùa thôi mà, thế hóa ra anh…?”

    “Tôi không phải biến thái!”

    “Có phải anh thích đàn ông không? Sao lại hung dữ với một người đẹp siêu cấp như tôi vậy chứ?” Hổ Nữu thể hiện bộ dạng đáng thương nhưng lại không thể lấy được một tí đồng tình nào của Tiêu Phàm.

    “Cô mới thích đàn ông ấy!”

    “Đúng rồi, tôi thích đàn ông mà!”

    “A a a! Cô có thể để cho tôi yên tĩnh một lúc không?”

    “Ừ ừ! Chắc chắn anh thích đàn ông rồi, nếu không thì chẳng thể đối xử với tôi bằng cái thái độ như vậy được. Hóa ra mọi chuyện là như vậy à?”

    “…”

    Kênh Thế Giới: Người chơi đầu tiên đạt cấp 10, Long Ngạo Thiên.

    [Người chơi: Long Ngạo Thiên (sever Trung Quốc nói): Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, trong tương lại tôi sẽ thành lập công hội Ngạo Thiên, hoan nghênh mọi người đến tham gia.]

    “Đờ mờ, con X ngu ngốc lên cấp 10 rồi, lại còn tốn nhiều tiền để lên loa như vậy nữa chứ, cmn xa xỉ thật, mình phải tăng tốc độ lên thôi, bị trễ quá lâu rồi!” Tiêu Phàm bị thông báo của thế giới này thúc giục.

    Giai đoạn đầu tiên, vật dụng dùng RMB (1) mua được chỉ mới mở một cái, đó là trang chị X chuyên dùng để phóng to âm thanh, hét một phát cần dùng đến 1000 RMB lận! Con X này thật sự nhiều tiền quá hóa ngu rồi!

    *(1) RMB được viết tắt bởi tên tiếng anh là RENMINBI, đây là đại diện cho đồng tiền của người dân Trung Quốc. Tên thường gọi là yuan – Đồng nhân dân tệ được quy ước quốc tế là RMB là tên gọi chính thức của đơn vị tiền tệ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa – Trung Quốc.

    *

    “Vậy thì nhóm chúng ta đi luyện cấp đi, Phàm muội muội!”

    “Ai là Phàm muội muội?”

    “Em đó, Phàm muội muội thích đàn ông còn gì. ID của chị là Hổ Nữu, gọi chị là chị Hổ Nữu là được. Sau này bị bắt nạt thì nói tên chị ra, chị sẽ giúp em!”

    “Phàm muội muội cái con khỉ!”

    “Em chính là em của chị đó! Phàm muội muội là một cô bé dễ thương!”

    ...

    “Ngoài miệng cứ lem lẻm bảo không muốn, thế mà cơ thể lại cứ xuôi theo. Phàm muội muội... Không phải cuối cùng cũng đành phải theo chị lập thành một đội à?”

    “Hổ Nữu, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là thăng cấp đấy!” Tiêu Phàm nhức hết cả đầu. Cô tiểu thư này cứ thích chọc hắn để mua vui. Nếu là một người bình thường thì chắc cũng ái muội lắm đấy, nhưng vừa nghĩ tới độ biến thái kinh khủng của người này thì... thôi, giữ mạng vẫn hơn.

    “Phải gọi là chị chứ! Em gái ngoan, chị biết em thích chị mà, đừng ra vẻ ngại ngùng như thế.”

    ...

    Đúng vậy, đội của Tiêu Phàm vừa hoan nghênh thành viên đầu tiên: Một kẻ S nghiện đi ngược người khác cực kỳ biến thái - Hổ Nữu!

    Còn về lý do tại sao phải để cô gia nhập vào đội của mình thì Tiêu Phàm nghĩ thế này:
    Thứ nhất, theo quỹ đạo của những trò chơi thông thường thì phải tập hợp lại thành một đội mới nhận nhiệm vụ được. Mà hiện giờ cấp bậc của Tiêu Phàm đang tụt lút ở đằng sau, cứ tốn thời gian đi tìm đồng đội thì thật sự quá lãng phí.

    Thứ hai, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà muốn tìm một đồng đội nằm trong diện chấp nhận được thật sự quá khó! Chỗ này toàn là mấy tên biến thái hết, tính ra Hổ Nữu vẫn còn có thể đào tạo lại được, vả lại ngoại hình cũng khá ok. Chỉ có vài khuyết điểm chẳng hạn như cô ấy là một tên sadist bạo ngược, thần kinh không bình thường, miệng lưỡi cũng rất đê tiện, kỹ thuật lại chả thể tin tưởng nổi, hệt như một kẻ bệnh hoạn khó ưa...

    Vừa nhắc đến khuyết điểm, Tiêu Phàm có cảm giác như mình có thể liệt kê ra hẳn một danh sách dài dằng dặc chẳng dứt. Nhưng cuối cùng hắn vẫn ráng ngừng hành động ấy lại, thôi không tự đả kích lòng tin của bản thân mình nữa, bởi dù sao cô cũng là đồng đội của hắn.

    Lúc Tiêu Phàm logout, Hổ Nữu cũng out ra khỏi trò chơi, sau đó lên mạng tìm kiếm ID có vẻ khá quen ấy...
    Không lâu sau, cô tìm được một tin tức thứ vị: “Hay đấy...”

    Beater: Mệnh Phàm

    Năm 2885, trò chơi trực tuyến thịnh hành khi đó là "Thịnh thế" bước vào giai đoạn thử nghiệm, có một người chơi với ID Mệnh Phàm đã dùng kỹ thuật chơi cao siêu của mình để cướp đoạt rất nhiều tài nguyên trong trò chơi, tài khoản mà hắn tạo ra đã sỉ nhục những người chơi nạp RMB. Thậm chí khi công hội cỡ lớn trong giới võng du khi ấy là công hội Ngạo Thiên và hắn sinh ra mâu thuẫn, hắn còn một mình chống lại cả công hội, cuối cùng đánh bại công hội Ngạo Thiên. Điều này làm cho mấy người chơi tốn rất nhiều RMB khác cảm thấy thật sự bất công, đã mất tiền mà còn không chiếm được những trang bị có hiệu quả cao nên họ rất khó chịu, cùng nhau khiếu nại rằng có người ăn gian. Cuối cùng, mấy công ty vì mục đích thương mại của mình nên đã thỏa hiệp với những người chơi nạp tiền, bảo rằng sẽ khóa tài khoản của hắn vĩnh viễn. Những hạng mục cụ thể trong đó thì không ai biết rõ. Đến lúc này, anh Phàm đã chịu hi sinh vì tấm màn đen lớn nhất trong giới võng du. Anh Phàm xin cung kính cúi chào những người chơi bình dân! (Ai đọc được tin này tức là có duyên với nhau, xin đừng tố cáo để bị đám tư bản chủ nghĩa cực kỳ gian ác kia cắt bỏ đi. Hãy gìn giữ tinh thần của anh Phàm -- 2885. 4. 1)

    Vậy là người này đã quen sử dụng cùng một ID để chơi những trò khác nhau. Mà lúc nghe thông báo về Long Ngạo Thiên trong thế giới trò chơi, Mệnh Phàm có vẻ rất khó chịu, cũng phần nào xác minh rằng hắn chính là beater Mệnh Phàm kia.

    Nếu hắn quả thật là beater thì cô có thể thong thả bám vào con thuyền khổng lồ này mà đi chơi rồi. Nhưng đó cũng chưa phải là then chốt, điều chủ yếu là đến giờ cô vẫn chưa biết hắn biến thái chỗ nào, bởi thế cô mới gia nhập vào đội trước. Cho dù hắn không phải là beater thì cứ tiếp xúc với nhau một hồi, thể nào cô cũng sẽ phát hiện ra chỗ biến thái của hắn thôi! Vả lại làm vậy cũng tiện cho cô trả đũa hắn, có thể dùng lời lẽ sắc bén của mình để giày vò chà đạp hắn. Niềm vui thú của cô chính là trông thấy hắn nổi điên mà!

    Cuối cùng, hai người này cứ ôm những tính toán của riêng mình mà hợp thành một đội. Bọn họ cùng đi đến trước mặt một con dê núi mặc đồ tây...
     
  2. ilovenovel97

    ilovenovel97 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    22/3/20
    Bài viết:
    288
    Được thích:
    16
    Chương 5: Có Muốn Phạt Người Ta Không?


    “Chào ngài, chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Tiêu Phàm nhìn con dê kia, thở dài rồi nói.

    Bản thân hắn phải chịu trăm cay ngàn đắng mới nói chuyện được với một NPC trong trò chơi, ấy thế mà NPC lại là một con dê! Chẳng lẽ chỗ này chính là thôn Dê trong lời đồn bấy lâu nay? Quả không hổ danh là thôn của những lính mới biến thái, chứ người bình thường ai mà chấp nhận được việc nói chuyện với động vật!

    “Be he, chào tiểu ác ma mới đến! Ta chính là Đại nhân ác ma Sừng Dê Alistar vĩ đại! Người như ta thì làm gì mà phải nhờ đám người yếu đuối thấp hèn như các ngươi giúp đỡ!” Ông ta hếch cái mũi dê lên trời, liếc xéo Tiêu Phàm một cái.

    Có nhầm không vậy trời? Cái thôn lính mới này hoang vu chẳng khác nào địa ngục. Ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, đi vòng vòng cả nửa ngày trời cũng chỉ gặp mỗi một con dê này là NPC thôi! Ít ra mấy năm trước dân số ở thôn Dê cũng đâu có thưa thớt đến thế.

    Mà chủ yếu là con dê này lại còn kiêu ngạo không thèm giao nhiệm vụ nữa chứ! Vậy bọn họ làm thế quái nào chơi tiếp được?

    “Xin ông đừng đùa tôi nữa mà!” Tiêu Phàm không tài nào kìm nén được nỗi phiền não nữa, bèn ngẩng đầu gào lên.

    “Thôi, niệm tình ngươi cầu xin ta như vậy, ta có thể để ngươi đi xử lý mấy sinh vật cấp thấp lảng vảng bên ngoài thôn đấy! Không phải ta đang nhờ ngươi giúp đỡ đâu nhé, chỉ là do ngươi cầu xin ta tha thiết quá thôi!” Con dê kia lại kiêu căng nói.

    [Nhiệm vụ: Tiêu diệt mười con chó địa ngục ở ngoài thôn, sau khi hoàn thành thì về đây báo lại cho ác ma Sừng Dê Alistar.]

    Tiêu Phàm sửng sốt, cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ rồi? Không lẽ phải vượt qua bài kiểm tra ngôn ngữ biến thái cấp 4 mới có thể nói chuyện hòa bình với bọn họ? Mấy tên ở đây nói năng chẳng logic gì cả, người bình thường bố ai mà hiểu được cơ chứ!

    “Ha ha, nhìn anh thế mà lại bị một con dê khinh thường, còn phải đi cầu xin nó nữa chứ! Thú vị thật! Lập đội chung với anh đúng là thú vị quá đi!” Bên cạnh lại còn có một đồng đội không tim không phổi bị mình làm lơ nữa chứ!

    ...

    “Ở đây đâu có gì đâu? Hay là em gái đi nhầm chỗ rồi?”

    Tiêu Phàm cũng lười chẳng thèm bật lại cái cách xưng hô vô lý ấy nữa: “Theo như tọa độ thì đúng là chỗ này.” Tiêu Phàm kiểm tra đối chiếu lại lần nữa rồi đáp lời. Nhưng trước mắt chỉ có mỗi một khu đất vàng đồng không mông quạnh, thậm chí cả một cọng cỏ héo cũng chả có. Hay là mấy con chó địa ngục kia bị người chơi săn đuổi đến mức tuyệt chủng luôn rồi? Chả nhẽ nào! Lúc mình rời khỏi thôn thì cái đám nhũn não ấy còn đang tập hợp lại PK nhau kia mà!

    “Thôi, chúng ta đi dạo quanh một chút đi. Dù có bị người chơi diệt hết rồi thì một thời gian ngắn sau chúng cũng sẽ sản sinh thêm mấy con mới thôi.”

    “Rồi rồi, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”

    ...

    “Em gái, bình thường em hay làm gì?”

    “Em gái, em có bạn trai không?”

    “Em gái, em thích mặc váy kiểu gì thế?”

    ...

    Cô gái này! Đề tài nói chuyện càng lúc càng quá đáng!

    “Cô làm ơn im giùm tôi được không!”

    “Em gái bình tĩnh nào, phải thùy mị một chút chứ!” Lúc này Hổ Nữu thực sự đang quá sung sướng. Mọi khi cô luôn phải giả vờ đoan trang nết na trước mặt cô dì chú bác nên toàn bị hỏi mấy câu nhàm chán đó. Bây giờ thì rốt cuộc cô cũng hưởng thụ được cảm giác vui sướng khi hỏi người ta mấy câu như thế.

    Có điều cô chẳng hề biết mục đích hỏi của cô chú hoàn toàn khác hẳn mình...

    “Em gái, nhìn đằng kia kìa! Cái gì vậy?”

    “Im ngay!” Tiêu Phàm bị cô làm phiền đến mức không chịu nổi nữa. Đã là S rồi lại còn nói nhiều, hắn bắt đầu thấy hối hận vì ghép đội với cô rồi!

    “Tôi không đùa đâu, nhìn đằng kia kìa!”

    Sao nghe giọng cô kinh hoảng thế nhỉ?

    “Bé ngoan của tôi mà cũng biết sợ cơ à!”

    Ở trước mặt Tiêu Phàm là một cụm mây đen dày đặc được tạo ra bởi vô số những con chó địa ngục...

    Chó địa ngục có vẻ ngoài hệt như giống chó sa bì. Chúng có mấy cái chân ngắn cũn cỡn và bộ lông đen thui, to cỡ một trái bóng. Lúc này chúng đang há mõm thật to, nước dãi chảy ra nhiễu thành giọt. Quái vật địa ngục đúng là chẳng dễ thương tẹo nào, xấu xí kinh khủng.

    Theo như ngoại hình của đám quái vật này thì có thể đoán được chúng di chuyển khá chậm. Quả nhiên là thôn lính mới, mấy sinh vật này chủ yếu chỉ để cho mấy tên mới vào luyện tập mà thôi.

    Nhưng sao lúc này chúng nó cứ quay hết mông vào mặt bọn họ thế nhỉ? Lại còn liều mạng chen chúc nhau chui vào trong nữa? Thôi kệ nó, làm nhiệm vụ quan trọng hơn!

    “Mấy con chó biến chất kia! Hãy xem ta trừng trị các ngươi đây!” Tiêu Phàm đã đợi lâu lắm rồi, đến mức dao gọt hoa quả trong tay cũng đói khát không chịu nổi!

    Một dao chém xuống, chó địa ngục còn chẳng kịp phản kháng đã chết tươi, không hổ là quái vật dành cho lính mới.
    [Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

    “Quá tệ! Xem tư thế anh dũng của chị đây này!”

    “Ha ha ha! Ha ha!” Cùng với mấy tiếng cười ghê tởm ấy, tiếng roi da vun vút vang lên, từng đám chó địa ngục bị quấn ra khỏi đàn.

    Một roi vụt xuống...

    [Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

    [Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

    [Đội của ngài đã giết được chó địa ngục, kinh nghiệm + 1]

    ...

    “Thật không ngờ phạm vi công kích của roi da này rất hợp để xử lý cả một đàn nhung nhúc chó địa ngục ấy. Rất có hiệu suất!”

    Nhìn vẻ điên cuồng khoái chí trên mặt Hổ Nữu, Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi cảm khái. AOE (phạm vi thương tổn) của mình thật là đáng thẹn!

    “Phàm muội muội, đã nhìn rõ chưa? Chị đây nói sẽ bảo kê em thì em cứ yên tâm đi nhé!”

    Nhìn vẻ vênh váo của Hổ Nữu, Tiêu Phàm càng khó chịu hơn nhưng lại chẳng nói được gì. Nhìn lại mình mỗi đao chỉ chém được một con, mà không biết cái dao gọt trái cây này chịu được bao lâu nữa. Lỡ lát nữa quay về nó bị mẻ mất thì biết làm sao đây? Khi đó hắn cũng chỉ đành dùng luôn hai bàn tay không mà giết đám quái vật hoa cúc nghìn năm để lấy điểm kinh nghiệm mà thôi! Tiêu Phàm cứ tưởng là mình dẫn dắt Hổ Nữu, ai dè lại ngược lại.

    Mà có kinh nghiệm đưa tới thì dại gì lại không làm. Thôi thì cứ chém giết hết đám yêu quái đông đúc này rồi tính sau.

    “A!”

    Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai chợt vang lên làm cho Tiêu Phàm đang ngẩn người buồn chán chợt tỉnh táo lại.

    “Gì vậy?”

    Dưới từng nhát roi tiêu diệt đàn chó địa ngục của Hổ Nữu, “nguyên nhân” khiến chúng tụ tập lại một cách kỳ lạ như thế cũng dần dần hiện ra...

    Tiếng kêu đau đớn vừa nãy là do Hổ Nữu cầm cây roi da trong trạng thái buff kéo lấy người chơi bị kẹt ngay giữa trung tâm đàn chó ấy.

    Khi đàn chó địa ngục lương thiện kia đã dâng hiến hết thân mình để biến thành điểm kinh nghiệm cho Hổ Nữu và Tiêu Phàm, rốt cuộc hắn cũng có thể trông thấy kẻ quái dị khiến đàn chó tụ tập lại. Người này mặc bộ đồ của lính mới rất bình thường, vóc người không cao không lùn không mập không ốm, tóm lại là thuộc diện trung bình.

    Gương mặt thanh tú khiến người ta có cảm giác như cô là tiểu thư của một gia đình danh giá nào đó, trên cái mũi thẳng xinh đẹp là cặp kính đen đơn giản, khá giống với một hoa khôi của khoa Khoa học tự nhiên.

    Nếu là ngoài đời thì cô gái ấy chắc chắn đúng kiểu mà Tiêu Phàm muốn tiếp cận nhưng bọn họ đang ở trong trận doanh Ác Ma! Những người ở đây đều có chung một đặc điểm!

    Chỉ thấy thiếu nữ đang bước ra từ đàn chó địa ngục kia có vẻ rất phấn khích, làm cho người ta cảm thấy thần kinh của cô đang ở trong trạng thái cực kỳ bất thường.

    “Cô không sao chứ?” Tuy hỏi vậy nhưng thật ra Tiêu Phàm chẳng hề quan tâm đến chuyện cô ấy có bị gì không, thậm chí còn muốn lỉnh đi mất. Nhưng vì thói quen lịch sự thường ngày mà hắn hỏi ra một câu như thế, bởi vì đã gặp rồi thì chẳng thể chỉ đứng im được.

    Thiếu nữ nghe thấy tiếng nói chuyện thì như chợt thoát khỏi trạng thái hốt hoảng nào đó, quay sang nhìn Tiêu Phàm. Trong lòng hắn bỗng dưng trào dâng một dự cảm không lành, bất giác lùi về sau hẳn hai bước.

    Đôi mắt cô ấy khá mơ màng, bờ môi mỏng hơi mở ra: “Anh trai, có muốn phạt người ta không?”
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)