Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mạc - FULL 441C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 407: Phong Trần tam hiệp (1)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Chương 407: Phong Trần tam hiệp (1)

    – Anh còn nhớ ông nội em là Bách Lý Thủ Nghiệp không? Giọng nói Bách Lý Băng có chút run rẩy.

    – Đương nhiên là còn nhớ rồi, chẳng phải ông ấy từ Thượng Hải trở về không bao lâu thì bị chết sao? Lâm Dật Phi có chút kỳ quái: – Em có phát hiện gì vậy?

    – Hình như năm đó ông nội của em không chết. Bách Lý Băng thấp giọng nói.

    – Không chết? Lâm Dật Phi nhíu mày:
    – Ai nói vậy? Bác trai à?

    – Không, chuyện này nói ra thì dài lắm. Bách Lý Băng lắc đầu: – Nói trong điện thoại không tiện, anh xử lý xong mọi việc thì về đi, em chờ anh.

    Lâm Dật Phi cúp máy xong thì ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nếu như Bạch Lý Thủ Nghiệp không chết thì năm đó có chuyện gì vậy? Giả chết sao? Nhưng tại sao ông ấy phải giả chết?

    Tuy hắn nhìn thì không di chuyển vị trí nhưng những tin tức thu được cũng không ít, hơn nữa trên nhiều phương diện còn nhiều hơn so với những tin tức Bách Lý Băng chạy đôn chạy đáo mới có được.
    Đây không phải là may mắn của Lâm Dật Phi mà là hắn biết thực ra mấu chốt của chuyện này chỉ cần tập trung vào mấy người, có nhiều lúc anh sốt ruột đi tìm khắp nơi nhưng còn không bằng việc xác định mục đích đi tìm ở đâu.

    Đương nhiên Hoàn Nhan Phi Hoa có bản lĩnh tung lưới, tổng hợp và phân tích toàn diện nhưng hắn thì khác. Hắn có cách riêng của mình, có nhiều lúc anh điều tra mấy năm nhưng những thông tin thu được chưa chắc đã nhiều bằng một ngày.

    Hắn giả thiết Hoàn Nhan Phi Hoa và Quân Ức có mối quan hệ phức tạp, hiển nhiên Thiên Lý Phượng Minh không phải Hoàn Nhan Phi Hoa đưa cho Quân Ức bởi vì Hoàn Nhan Phi Hoa xuất hiện vào ba năm trước, hơn nữa nhìn từ dung mạo thì Hoàn Nhan Phi Hoa chẳng những không già đi mà còn lạnh lùng diễm lệ hơn, cho nên cho dù thời gian có chênh lệch nhưng cũng sẽ không xa quá.
    Vậy tại sao võ công của Quân Ức lại cao cường như vậy, cao hơn nhiều so với những nhân vật ở thời của bà ta, hiện giờ nếu như bảo Lâm Dật Phi đưa ra lời giải thích hợp lý thì hắn chỉ cho rằng Quân Ức có được võ công chân truyền của Hoàn Nhan Phi Hoa.

    – Sự xuất hiện của người tên Quân Ức kia rất đột ngột. Tần Vũ thấy Lâm Dật Phi nhìn mình một cái thì hứng lên: – Khi bà ta xuất hiện thì xuất hiện cùng một người đàn ông, trong kịch bản nói người đàn ông đó tên là Bách Lý Thủ Nghiệp, công phu cũng không tệ nhưng lúc đó lại không có ai biết thực ra Quân Ức mới là cao thủ võ công thực sự nhưng tôi thấy trong kịch bản nói có chút khoa trương. Mọi người thử nghĩ mà xem, một người phụ nữ, võ công dù có tốt thì có thể tốt đến đâu chứ? Tôi nghĩ chỗ này có chút văn vẻ.

    Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng, đây là cậu không nhìn thấy Hoàn Nhan Phi Hoa đấy, nếu không e là cũng không dám nhắc đến hai chữ võ công này nữa.

    Trần Lương Hòa lại mỉm cười: – Tần Vũ, cậu đừng có mà xem thường người phụ nữ này, cậu nhìn đạo diễn Triệu đi, có được mấy nam đạo diễn mạnh bằng cô ấy chứ?

    Hách Hi Nhân nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội đả kích Tần Vũ: – Đúng vậy, Tần Vũ cậu ngàn vạn lần đừng có xem thường phụ nữ, tôi khâm phục đạo diễn Triệu từ tận đáy lòng đấy.

    Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Hôm nay chúng ta thảo luận nội dung kịch bản chứ không phải thảo luận về phụ nữ, nếu như mấy người muốn thảo luận thật thì đợi sau này hoàn thành đã nhé. Dật Phi, sao anh không nói gì vậy?
    Lâm Dật Phi cười cười: – Tần Vũ đã nói rất chi tiết rồi, có chỗ tôi còn không ngờ tới cơ.

    Hách Hi Nhân vỗ mông ngựa (nịnh hót) thì vỗ đến tận móng ngựa, nói một câu: – Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ nghe Tần Vũ nói tiếp đi.

    Tần Vũ có chút mặt mũi, tiếp tục nói: – Bách Lý Thủ Nghiệp, Dương Hổ và Quân Ức gặp nhau tại Thượng Hải cũng được coi như Phong Trần tam hiệp phiên bản hiện đại.

    – Phong Trần tam hiệp? Triệu Mộng Điềm chỉ ngồi nghe, nghe đến đây thì hai mắt tỏa sáng, mỉm cười: – So sánh này quả thực rất hay, Dật Phi, anh nói xem có đúng không?
    Lời khen trước của cô khiến cậu ta mừng như điên nhưng câu sau lại khiến cậu ta có chút chán nản. Cậu ta phát hiện bất luận bản thân mình biểu diễn thế nào thì trong suy nghĩ của Triệu Mộng Điềm vẫn đơn giản chỉ là một diễn viên, trọng lượng đó còn lâu mới bằng Lâm Dật Phi.

    – Có khả năng đấy. Lâm Dật Phi cười gật đầu: – Nhìn mục đích của kịch bản thì dường như Dương Hoành Binh cũng có quan điểm này.

    Rốt cuộc thì đạo diễn Triệu thích gì ở hắn? Lẽ nào chỉ là vì võ công cao cường thôi sao? Tần Vũ có chút thở dài, con gái mà, có lúc không thể hiểu được. Hắn không đẹp trai bằng mình, tài văn chương cũng không cao bằng mình, chỉ có điều biết vâng vâng dạ dạ, biết nói chuyện với người khác, không có một chút kiến giải nào của bản thân. Người như vậy mà cũng được con gái thích, xem ra con gái đúng là một loài động vật không thể hiểu được.

    Triệu Mộng Điềm đã quen với sự trầm mặc của Lâm Dật Phi, cũng biết rằng có nhiều lúc không phải là hắn không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là hắn không nói ra mà thôi. Hắn chính là người như vậy, vốn anh tin rằng mình có thể moi được gì từ miệng hắn nhưng lại phát hiện dường như hắn nói rất nhiều mà lại như chưa nói gì trong khi chính bản thân mình lại vô tình bị hắn nhìn thấu.

    – Chỉ đạo Trần, nói thế nào thì anh cũng phải phát biểu chút ý kiến đi chứ. Triệu Mộng Điềm chuyển mục tiêu.

    Trần Lương Hòa hít một hơi rồi phun ra một ngụm khói, lúc này mới cười cười: – Tôi là người thô kệch, sao có thể hiểu được nhiều thứ như mấy người Tần Vũ chứ? Bọn họ đều là những người văn võ song toàn, tôi rất khâm phục những người như Tần Vũ.

    – Chỉ đạo Trần khiêm tốn quá đấy, ai mà chẳng biết chỉ đạo Trần có thanh danh lớn cả về văn và võ trong giới biểu diễn nghệ thuật chứ? Tôi đây chỉ nói tùy tiện, thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Tần Vũ quả thực có chút sợ hãi, vốn cậu ta muốn thể hiện bản thân một chút, đả kích Lâm Dật Phi nhưng không ngờ chỉ đạo Trần cũng ở đây, vậy mà anh đã đặt chỉ đạo Trần nhà người ta ở vị trí nào chứ?

    Bình thường Trần Lương Hòa hút thuốc để thể hiện sự uy nghiêm và hào hoa của bản thân, giá một điếu thuốc của anh ta tương đương với giá một bữa ăn lớn của người ta. Hút thuốc lúc này không phải là do nghiện thuốc mà là thể hiện mối quan hệ của mình với đạo diễn Triệu rất khác biệt, mình là người mà bọn họ không thể so sánh được. Nghe thấy Tần Vũ nói vậy thì trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút khó chịu. Đây là chỗ nào chứ? Tiểu tử nhà cậu còn vắt mũi chưa sạch, khi lão tử đóng phim thì tiểu tử cậu còn đang mặc yếm ấy chứ.

    Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Tần Vũ thì Trần Lương Hòa ít nhiều cũng có chút vừa lòng nhưng thấy Lâm Dật Phi vẫn có vẻ không mặn không nhạt, không có vẻ coi trọng kịch bản này như Tần Vũ, hiển nhiên đóng phim gì đó không phải là chuyện mà hắn đặc biệt quan tâm.

    Người trên đời này đều sống vì danh lợi, tên tiểu tử này không màng công danh, không bị dụ dỗ, quả thực có thể coi là một nhân vật lợi hại. Trần Lương Hòa nghĩ đến đây thì trong lòng thầm run sợ, vẻ đắc ý khi nãy hóa thành sương khói, không biết sẽ bay về đâu.
    – Thực ra tôi cũng biết những gì đạo diễn Triệu và Tần Vũ nói không sai. Dương Hổ, Bách Lý Thủ Nghiệp, còn cả cái người tên Quân Ức kia nữa, khi quay phim chúng ta có thể tưởng tượng đến Cầu Nhiêm Khách, Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ cuối đời Tùy và đầu đời Đường. Sách cũ thời Đường từng nói khi Lý Tĩnh còn trẻ thì tướng mạo đặc biệt, lòng ôm chí lớn, tinh thông binh pháp mưu lược.

    Trần Lương Hòa nói ra, không ngờ còn có thể nói có sách, mách có chứng, hiển nhiên không phải là người thô kệch như anh ta nói: – Còn Hồng Phất Nữ lại là một tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Theo như trong sách miêu tả thì chính là nhìn da thịt, dung mạo và ngôn từ tính cách thì đúng là tiên trên trời. Năm đó Hồng Phất Nữ sau khi gặp được Lý Tĩnh trong phủ quyền thần Dương Tố thì có thể nói là mỹ nữ yêu anh hùng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, lúc đó mới gặp gỡ nhau giữa đêm khuya rồi như ý nguyện trở thành Tần Tấn đồng thời hành tẩu giang hồ. Tôi thấy trong kịch bản không chỉ rõ quan hệ giữa Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng một chút những huyền thoại cổ đại. Trên thực tế thì sau khi đến Thượng Hải, tôi thấy lấy Dương Hổ so với Cầu Nhiêm Khách thì gần gũi hơn.

    Mọi người không chú ý tới điều gì nhưng sắc mặt Lâm Dật Phi lại vừa động, phát hiện ra một thứ đối với người khác mà nói dường như không phải là vấn đề. Hắn chú ý đến Trần Lương Hòa không phải là do anh ta đọc kịch bản thế nào, hơn nữa Tần Vũ cũng không giảng giải tỉ mỉ như vậy, hiển nhiên Trần Lương Hòa cũng không phải là biết trước. Triệu Mộng Điềm nói hình như kịch bản này như bánh màn thầu mới ra lò, rất hot, biểu hiện lúc đó của Trần Lương Hòa cũng rất kinh ngạc nhưng hiện ra xem ra thì anh ta lại vô cùng quen thuộc với kịch bản này. Anh ta đọc được cuốn kịch bản này ở đâu vậy?​
     
    haihoq and Kenshin8995 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 407: Phong Trần tam hiệp (2)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Chương 407: Phong Trần tam hiệp (2)

    Nếu như anh ta đã biết kịch bản này nhưng lại che giấu ngay từ đầu, vậy thì anh ta muốn che giấu điều gì chứ? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Triệu Mộng Điềm? Chỉ đơn giản là một đạo diễn và một chỉ đạo võ thuật sao?

    Đương nhiên mối quan hệ ở đây không phải là mối quan hệ mờ ám như mọi người thường tưởng tượng, Lâm Dật Phi luôn cảm thấy hai người này trừ mối quan hệ công việc ra thì chắc chắn còn có quan hệ cá nhân nhưng Triệu Mộng Điềm rất khách khí với Trần Lương Hòa, Trần Lương Hòa đối với Triệu Mộng Điềm tuy khá tùy tiện nhưng cũng không có hành động gì quá đáng, dường như biểu hiện của hai người cũng che giấu điều gì đó.

    Võ công của Thiên Lý Phượng Minh Hoàn Nhan Phi Hoa từng luyện qua, Quân Ức từng luyện qua, Phương Vũ Dương cũng từng luyện qua, Hoàn Nhan Liệt biết phương pháp luyện nhưng muốn tìm Quân Ức thì rõ ràng là nên xuống tay từ Phương Vũ Dương.

    Chỉ có điều loại võ công này thuộc tính sai một ly đi một dặm, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, Phương Vũ Dương luyện vẫn chưa sâu, lần trước khi gặp anh ta thì đã có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên Phương Vũ Dương không có bản lĩnh tự cứu bản thân nhưng người cứu anh ta là ai chứ?

    Bản thân hắn chọc giận Phương Vũ Dương, đánh bị thương thủ hạ của anh ta, đánh chó thì đương nhiên chủ nhân sẽ ra mặt, đánh đồ đệ thì đương nhiên sư phụ cũng sẽ ra mặt. Đây là đạo lý rất đơn giản, hắn muốn dựa vào sự âm hiểm của Phương Vũ Dương, đạo lý này hắn không phải là không hiểu.
    Chỉ có điều hôm nay có người đến tìm rắc rối, hắn thấy nội thương của Phương Vũ Dương đã tốt lên rất nhiều, hắn tưởng rằng sư phụ của anh ta đã đến nhưng không ngờ chỉ có Trần Lương Hòa ra mặt. Mối quan hệ giữa Trần Lương Hòa và Phương Vũ Dương không tệ, ngồi xe cũng cố ý ngồi cùng một chiếc. Lần trước hắn có nhìn thấy Triệu Mộng Điềm và Trần Lương Hòa đến Phương gia, nói vậy thì bọn họ có giao tình với nhau đã lâu.

    Triệu Mộng Điềm, Trần Lương Hòa, Phương Vũ Dương, còn có ông cụ Phương Chấn Đình kia, hình như mối quan hệ của mấy người này đều có liên hệ đến Quân Ức. Lâm Dật Phi thầm thở dài trong lòng, liệu Phương lão gia đã từng đọc kịch bản này chưa nhỉ? Nếu như ông ấy đã từng đọc qua cuốn kịch bản thì không biết ông ấy có suy nghĩ gì?

    Hắn không cho rằng những tình tiết sau đó của ba người Dương Hổ và Phong Trần tam hiệp có gì giống nhau. Lý Tĩnh và Hồng Phất Nữ năm đó trên đường đi gặp được Cầu Nhiêm Khách, tuy Cầu Nhiêm Khách làm người tiếu ngạo phong trần nhưng cũng bị vẻ đẹp của Hồng Phất Nữ thu hút. Thực ra nói đúng hơn một chút phải là bị nội hàm của cô thu hút, Hồng Phất Nữ thông minh tuyệt đỉnh, chưa từng làm tổn thương tình cảm của mấy người, lúc đó đã nghĩ ra chủ ý chủ động kết bái huynh muội với Cầu Nhiêm Khách. Cầu Nhiêm Khách sao lại không hiểu hàm ý của cô chứ, sau đó vì nghĩa muội đã tán gia bại sản, chạy đông chạy tây, lập ra được cơ nghiệp bất thế nhưng ở đây người tán gia bại sản lại là Dương Hổ, còn người bôn ba lại là Quân Ức, Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là những người đàn ông đáng thương.

    Nếu người ở thảo nguyên là Quân Ức, người bôn ba cũng là Quân Ức thì với thân thủ của bà ta, muốn lập một cơ nghiệp cũng không phải là khó. Trang web giết người liệu có phải do chính tay bà ta thành lập hay không? Giang Hải Đào là một cô nhi nhưng sát thủ có thể vô danh, cũng có thể nổi danh, ngoài mặt Phương Vũ Dương là một chàng công tử nhưng đương nhiên cũng có thể làm một chút kinh doanh về sát nhân nghiệp dư. Còn Trần Lương Hòa thì sao? Liệu anh ta có như vậy không?

    Nghe thấy Trần Lương Hòa nói đến Quân Ức một cách chậm rãi ngay thẳng, trên mặt không có gì khác thường và kiêng kị thì Lâm Dật Phi gần như muốn xông lên túm cổ áo anh ta hỏi xem anh thực sự không biết Quân Ức sao?

    Nhưng Trần Lương Hòa có thể quả quyết phủ nhận. Trong lòng Lâm Dật Phi chỉ có thể phỏng đoán, thứ nhất là bọn họ che giấu, làm bộ như không biết Quân Ức, những người mơ hồ chỉ có Tần Vũ và Hách Hi Nhân, thứ hai, bọn họ thực sự không biết Quân Ức, Quân Ức đã giấu đi thân phận, không còn là Quân Ức cô đơn trước kia nữa, có khả năng bà ta đã thay đổi thân phận, trở thành một người được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ cũng nên.
    – Căn cứ theo những gì kịch bản ghi lại thì Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – mối quan hệ giữa Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp không rõ ràng nhưng Quân Ức đến là để tìm người. Lúc đó khi Dương Hổ gặp Quân Ức thì cũng giống như Cầu Nhiêm Khách gặp Hồng Phất Nữ, kinh động thiên nhân nhưng cũng có tương giao với Bách Lý Thủ Nghiệp, dẫn đến là tri kỷ. Mối quan hệ của ba người có chút mờ ám, Dương Hổ vì Quân Ức mà ngày nhớ đêm mong nhưng ngại Bách Lý Thủ Nghiệp nên cũng không dám bày tỏ tấm lòng này. Nhưng khi ông ta biết được Quân Ức vì tìm người thì đã phát động một hoạt động tìm người rầm rộ, phạm vi bao phủ rất rộng, những người bị kinh động cũng rất nhiều, có thể nói là tình huống trước nay chưa từng có. Trên bức tranh vẽ một Dạ Xoa dữ tợn, chỉ hỏi mọi người một câu anh đã từng gặp người này chưa? Mỗi một lúc như vậy thì Dương Hổ lại phát hiện dáng vẻ của Bách Lý Thủ Nghiệp rất kỳ lạ, mơ hồ có một tia đau khổ.
    – Vốn Dương Hổ tích được tài sản bạc triệu nhưng vì tìm người mà ông ta đã làm tổn thương nặng nề đến nguyên khí, từ đó có thể nhận ra được ông ta rất thích Quân Ức. Bách Lý Thủ Nghiệp tự biết tình cảm Dương Hổ dành cho Quân Ức quá sâu thì có chút ảm đạm rút lui. Trần Lương Hòa nói đến đây thì cười cười, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy dáng vẻ thất thần của hắn thì nhíu mày một cái, giây lát sau lại cười nói: – Như vậy thì sau này mới xuất hiển cảnh Quân Ức và Dương Hổ sắp kết hôn nhưng lúc đó ông ta cũng không biết võ công của Quân Ức, chỉ biết rằng bà ta biết một chút võ. Người có võ công có võ đức đều khiêm tốn, sẽ không cậy nắm đấm mà gây chuyện thị phi, sẽ không giống như nhà giàu mới nổi, sợ mọi người không biết mình có tiền mà đến đầu ngón chân cũng muốn đeo nhẫn vàng để khoe khoang. Cậu Lâm, cậu nói xem có đúng không?

    Tất cả mọi người đều cười, thể hiện sự khâm phục của mình và tán thưởng sự hài hước của chỉ đạo Trần.

    Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần, cười gật đầu: – Chỉ đạo Trần nói rất đúng.

    Trần Lương Hòa nhận được câu trả lời như dự liệu thì ít nhiều cũng có chút thất vọng. Anh ta hy vọng Lâm Dật Phi tỏ ra kiêu ngạo một chút nhưng cái tính cách như cây kim ẩn trong sự mềm mại này khiến người ta không thể nhìn thấu được: – Chỉ có điều trên đời này không có gì là như ý nguyện. Dương Hổ đã có vợ, lại muốn lấy thêm một người đã là tham lam, chỉ có điều ông ta rất có thủ đoạn nên hôn lễ vẫn được tiến hành như đã định. Bách Lý Thủ Nghiệp không hề phản đối nhưng đến buổi hôn lễ thì lại uống say khướt, say đến hôn mê bất tỉnh nhưng không ngờ mình đã gặp phải chuyện đáng tiếc của cuộc đời.
    Hiển nhiên Triệu Mộng Điềm cũng từng xem qua kịch bản này, nghe đến đó thì đột nhiên nhìn Tần Vũ: – Anh có suy nghĩ gì về những chuyện xảy ra trong hôn lễ của bọn họ?

    – Cây to đón gió chẳng sai chút nào. Hiển nhiên Tần Vũ đã sớm có chuẩn bị: – Ngày kết hôn, kẻ thù của Dương Hổ có khoảng mười người đến chém giết, đồng thời Dương Hổ không biết trong khi bọn họ bận rộn tìm người, không còn lòng dạ nào kinh doanh thì kẻ thù đã chuẩn bị các hành động đâu vào đấy. Hôm cử hành hôn lễ, tất cả các thế lực của Dương Hổ đã bị nhổ tận gốc, sau đó những người này mới nhân lúc trong làm náo loạn phòng cưới mà chém giết vào tận phòng cưới. Lúc đó hỏa lực của bọn họ chiếm ưu thế, đánh đâu thắng đó, phòng cưới biến thành địa ngục trần gian, đó có thể là chuyện mà không ai ngờ tới được.
    – Khoan đã. Đột nhiên Hách Hi Nhân cắt đứt lời của Tần Vũ: – Tuy trong kịch bản không nói rõ, Dương Hoành Binh cũng không ý thức được điều đó nhưng liệu chúng ta có thể cho rằng Bách Lý Thủ Nghiệp mới là người giả heo ăn thịt hổ chân chính không? Ông ta cũng thích Quân Ức nhưng không có thực lực để xoay chuyển Quân Ức như Dương Hổ nên mới âm thầm liên hệ với người khác nhưng chính bản thân ông ta lại tạo ra bằng chứng ngoại phạm, bởi vì dựa vào thân thủ của ông ta thì không thể không ai biết đến và không được người khác tán thưởng.

    – Hi Nhân, cậu coi câu chuyện này là thật sao? Đây chỉ là một kịch bản thôi. Tần Vũ mỉm cười, nhìn mọi người một cái, thấy không ai cười rộ lên thì khó hiểu hỏi: – Tôi nói có vấn đề gì sao?
    Triệu Mộng Điềm lắc đầu: – Đây là những điều căn cứ theo những gì mẹ của Dương Hoành Binh kể rồi nhớ lại, tôi lại cảm thấy tính chân thực của chuyện này rất lớn.

    Cô vừa lên tiếng thì đương nhiên Tần Vũ không thể phản bác lại, quan to đè chết người, nửa cuộc đời sau này của cậu ta có hạnh phúc hay không còn phải xem đạo diễn Triệu có thể dùng cậu ta hay không, cho nên cậu ta chỉ có thể gật đầu: – Đạo diễn Triệu nói rất có lý.​
     
    haihoq and Kenshin8995 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 408: Người ẩn thân.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Chương 408: Người ẩn thân

    Triệu Mộng Điềm cười cười: – Thực ra chúng ta bàn bạc lâu như vậy lại phát hiện ra được rất nhiều điểm tôi không ngờ tới. Những gì Hách Hi Nhân nói cũng có khả năng, nhưng nếu quay phim theo những gì cậu ấy nói thì chủ đề phim cũng bị lệch lạc đi nhiều. Những gì chúng ta thể hiện ở đây không nên là tôi lừa anh gạt quá nhiều mà nên là nhân tính. Giống như tại sao phải đến sau này Quân Ức mới ra tay giết kẻ thù của Dương Hổ rồi cứu ông ta. Suy nghĩ của bà ta chắc chắn là rất phức tạp mặc dù nhân vật này trong kịch bản rất yếu ớt. Dương Hổ từ một người hô phong hoán vũ trở thành người bị chúng bạn xa lánh, lý do là sao? Bách Lý Thủ Nghiệp cũng thích một người, rốt cuộc là mức độ nào? Hời hợt hay là chôn giấu đến tận xương cốt? Điều này không thể hiện ra, ở đây có quá nhiều thứ cần biểu đạt, tôi vẫn câu nói đó, bộ phim này khiến mọi người khi mới xem có thể là náo nhiệt nhưng sau khi anh xem xong thì chỉ muốn nghĩ xem có bao nhiêu thứ được khám phá ra. Dật Phi, anh thấy tôi nói có đúng hay không?

    Lâm Dật Phi mỉm cười, gật gật đầu, nói một câu mà Tần Vũ có nhắm mắt lại cũng đoán ra được: – Cô nói rất đúng.

    – Đạo diễn Triệu, tôi có thể hỏi một chuyện không? Tần Vũ phát biểu xong kiến giải của mình thì nói có chút khúm núm.

    – Oh, anh nói đi. Triệu Mộng Điềm có chút kỳ quái.

    – Tôi muốn hỏi một chút, với con mắt tinh tường của đạo diễn Triệu thì cô cảm thấy nếu như quay kịch bản này thành một bộ phim thì liệu tôitôi có thích hợp với một vai diễn trong này không? Lúc cậu ta hỏi thì trong lòng thấp thỏm, chỉ nghĩ đến người nào đó không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch thì cũng không quan tâm quá nhiều. Bản thân cậu ta đến đây cũng chỉ mong được diễn một vai, nếu không vừa rồi cậu ta đã không phí nhiều công sức như vậy.

    Hách Hi Nhân nghe đến đó thì có chút hối hận, bản thân cậu ta da mặt vẫn còn quá mỏng, không ngờ Tần Vũ còn có chiêu này. Trước tiên cậu ta muốn một vai diễn, đó chính là người đầu tiên thì được ăn cua (người làm liều đầu tiên thì được lợi), nếu như mình cũng a dua theo thì e là đến uống canh cũng chẳng còn vị gì.

    Triệu Mộng Điềm hơi ngẩn ra, trầm ngâm một chút.

    Mấy giây này đối với Tần Vũ mà nói thì quả thực là còn khó khăn hơn mấy năm. Cậu ta thấy mặt Trần Lương Hòa trầm lặng như nước thì cũng hơi hối hận đã lỗ mãng, gần như cậu ta muốn nói, nếu như không có vai nào thích hợp thì đóng vai người qua đường vô danh thôi cũng được.

    Đối với việc lựa chọn diễn viên chính thì cậu ta quả thực cũng không có bất cứ hy vọng nào nhưng không ngờ Triệu Mộng Điềm lại mỉm cười: – Ngoại hình của Tần Vũ không tệ, có đầu óc, tôi thấy cậu khá hợp với vai Dương Hổ. Chỉ đạo Trần, anh thấy thế nào?

    – Cái gì? Tuy không biết những lời Triệu Mộng Điềm nói có mấy phần đáng tin nhưng điều này đã đem lại niềm vui bất ngờ cho Tần Vũ. Đây là sự khẳng định của đạo diễn trứ danh Triệu Mộng Điềm dành cho mình, cho dù chuyện này không thành thì bản thân mình ra ngoài cũng chắc chắn có cái để khoác lác.
    Trần Lương Hòa chậm rãi gật đầu: – Tôi thấy cũng được. Anh ta nói xong mấy lời này thì cảm nhận được ánh mắt cảm kích của Tần Vũ, khóe miệng lộ ra ý cười: – Nhưngnhưng chuyện chọn vai này chỉ cần đạo diễn Triệu nhìn trúng thì tôi cảm thấy không còn bất cứ vấn đề gì cả. Tôi vẫn còn nhớ một diễn viên không có tiếng tăm gì năm đó chỉ cần đóng phim của đạo diễn Triệu mà hiện nổi như cồn, hiện gặp người khác còn nói tuệ nhãn của đạo diễn Triệu có thể nhận thức được anh hùng đó.

    Trái tim của Tần Vũ khi nãy vừa mới bị câu nói của Trần Lương Hòa làm cho suýt nữa thì vọt đến tận cổ họng nhưng nghe thấy anh ta nói vậy thì thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm kích nói một tiếng hai người đúng là quý nhân của tôi.
    – Đạo diễn Triệu, cô cô thấy tôi thế nào? Hách Hi Nhân ngồi cũng không yên nữa, như thế thì không được. Nếu như cậu ta còn không lên tiếng nữa thì đừng nói là ăn thịt, ngay cả nước canh để uống cũng không còn. Nếu như Tần Vũ diễn Dương Hổ, Lâm Dật Phi không cần hỏi, chắc chắn là Bách Lý Thủ Nghiệp, hai vai nam chính đã do hai người này diễn, Phong Trần tam hiệp, chắc sẽ không để mình diễn vai Hồng Phất Nữ đấy chứ?

    – Anh à? Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Nếu như có thể thì tôi thấy khí chất trầm mặc của anh khá giống với Bách Lý Thủ Nghiệp, thực ra anh diễn vai Bách Lý Thủ Nghiệp khá thích hợp.

    – Hả? Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều có chút sững sờ, đồng thanh hỏi:
    – Vậy còn cậu Lâm?

    – Dật Phi hả? Triệu Mộng Điềm quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái: – Đương nhiên tôi không quên anh ấy rồi.

    Lần này thì coi như Trần Lương Hòa cũng có chút kỳ quái: – Không biết đạo diễn Triệu thấy cậu Lâm thích hợp diễn vai gì vậy? Chắc không phải là Hồng Phất Nữ Quân Ức đấy chứ?

    Tất cả mọi người cười ầm kên nhưng không dám nói ra những điều người khác đã nói, thoạt nghe cũng thấy không tệ.

    Lâm Dật Phi cũng cười cười:
    – Chắc hẳn đạo diễn Triệu đã sớm có sắp xếp rồi.

    – Thực ra những gì các anh lý giải đều có chút khác biệt. Đột nhiên Triệu Mộng Điềm thở dài một tiếng: – Những gì các anh thảo luận chỉ là những gì trong kịch bản mà không nhìn ra được thực ra trong kịch bản vẫn còn một tuyến ngầm nữa, một nhân vật quan trọng đóng vai trò thúc đầy nội dung kịch bản.

    – Hả? Trần Lương Hòa có vẻ ngạc nhiên, đột nhiên vỗ đùi một cái: – Tôi biết rồi, đó là sư phụ của Quân Ức hoặc là người trong bức tranh kia.

    Mi tâm Lâm Dật Phi nhảy lên một cái nhưng nháy mắt lại như thường, đối với Tần Vũ và Hách Hi Nhân mà nói thì hiện giờ kịch bản này đã kết thúc nhưng đối với Lâm Dật Phi thì lúc này vở kịch này mới chính thức bắt đầu.

    – Quả nhiên đạo diễn Trần tinh mắt. Bàn tay mềm mại của Triệu Mộng Điềm vỗ xuống bàn một cái, vẻ mặt hưng phấn.

    Lâm Dật Phi nhìn thấy thần thái của cô thì quả thực không đoán được cô dựa vào sự thông minh của bản thân để biết được kết cục hay là vốn dĩ cô đã biết được kết thúc nhưng lại đóng kịch.

    – Quân Ức tìm một người, người đó xuất hiện với diện mạo của Dạ Xoa. Cuối cùng Triệu Mộng Điềm cũng nói ra chuyện mà cô muốn nói: – Võ công cao cường của Quân Ức không phải tự nhiên mà có, do tự học thành tài, người dạy võ cho bà ta cũng là một kỳ nhân nhưng sau đó do một số bí mật không muốn người khác biết mà biến mất tăm mất tích. Bà ta bắt đầu một cuộc hành trình tìm kiếm lâu dài, cố ý giấu đi võ công. Tôi dám nói là cho dù sau này Dương Hổ không có kẻ thù tìm đến tận cửa thì Quân Ức cũng sẽ không gả cho Dương Hổ mà sẽ chọn cách biến mất. Điều này cũng giống với kết cục sau này của bà ta vì Dương Hổ trở về quê thì cũng không còn ai biết được tin tức về Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp nữa. Ở đây rõ ràng Bách Lý Thủ Nghiệp cũng là một người thất bại, người có thể khiến Quân Ức ái mộ tuyệt đối không phải là Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp mà là một người có võ công trác tuyệt, thái độ làm người hơn hẳn người thường. Người như vậy không phải là Lâm Dật Phi thì hoàn toàn không còn ai tương xứng.

    Trần Lương Hòa cũng đập bàn tán dương: – Đạo diễn Triệu quả là cao kiến, cô vừa nói ra thì tôi cũng cảm thấy không tệ. Anh ta liếc nhanh Lâm Dật Phi một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ, dáng vẻ như phát hiện ra đại lục Colombus:
    – Vốn tôi cũng cảm thấy thực ra kịch bản này không có vai diễn nào hợp với Lâm Dật Phi vì những người đàn ông trong này đều có chút đáng thương, khí độ cũng kém cậu Lâm quá xa.

    – Quá khen, quá khen, mọi người vừa nói thì tôi cũng cảm thấy nhân vật được che giấu kia càng hợp với tôi hơn. Lâm Dật Phi mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì, cái người ẩn thân này diễn thế nào cũng hơi khó khăn nhưng trong lòng hắn lại có chút khác thường. Không biết Triệu Mộng Điềm quả thực chỉ đoán ra hay là đã biết về nhân vật Hoàn Nhan Liệt này? Hay là cô muốn diễn vở kịch này cùng Trần Lương Hòa, muốn lấy được gì đó từ hắn?

    Lúc Lâm Dật Phi từ trong nhà Triệu Mộng Điềm đi ra thì sắc trời vẫn còn sáng, hắn đã khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Triệu Mộng Điềm. Hắn nhìn thấy ánh mắt phóng ra lửa mang chút thù hận của Tần Vũ và Hách Hi Nhân trong lòng không khỏi tự lắc đầu.

    Rất nhiều người có thói quen khó hiểu là tạo cho mình một kẻ thù, hai người hiển nhiên coi bản thân là đối thủ cản đường sau này, nhưng họ không biết rằng đối với tất cả những thứ này bản thân không có chút hứng thú nào.

    Gió lạnh thổi vào mặt, nhưng Lâm Dật Phi lại không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy tinh thần phấn chấn hơn, xem ra tất cả mọi việc khó phân tích chính xác xảy ra năm đó hóa ra người biết được còn rất nhiều.

    Tuyết càng ngày càng nhiều, nhưng trong lòng Lâm Dật Phi lại càng nhiều hơn những bất đắc dĩ, đối với chuyện năm đó, hắn cảm thấy có chút bi thương, cho dù là Hoàn Nhan Liệt, cũng không phải là mấy chục năm như một ngày chờ đợi Tiêu Biệt Ly sao?

    Hoàn Nhan Liệt muốn trở về, ý định trở về của y thậm chí còn mãnh liệt hơn cả bản thân mình tưởng. Y cho rằng Tiêu Biệt Ly cũng như vậy cho nên y cứ đợi, cứ tìm kiếm, nhưng mà y lại không biết rằng Tiêu Biệt Ly lại trễ hơn đến mấy chục năm.​
     
    haihoq and Kenshin8995 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 409: Xuân xanh vô thường.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Mấy chục năm đối với trời xanh mây trắng thì chỉ là phảng phất thoáng qua. Nhưng đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói thì đó quả thật như là như một hồi tra tấn thống khổ, y không buông bỏ được gì chứ? Nghe Kế mập miêu tả, y hiển nhiên không giống như mình, từ từ thích ứng với xã hội này, bị xã hội này đồng hóa từ từ. Nhưng mà nếu bản thân không phải là mượn thân xác của Lâm Dật Phi, bất đắc dĩ nằm viện, bắt đầu không tự chủ được, sau lại không có cách nào khác, bản thân sẽ biến thành Lâm Dật Phi sao?

    Lúc Lâm Dật Phi trở lại nhà khách, nhìn thấy gần đó có bán kẹo hồ lô lạnh liền mua mấy xiên. Lúc đi đến nhà thì dừng lại một chút, nở một nụ cười, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi vào, ùa một tiếng giống như một ngọn gió đi qua sau đầu, một tiếng hô lên, ngọn gió đó đã bổ vào phía sau đầu.

    Lâm Dật Phi trở tay phủi nhẹ, ngón tay gảy nhẹ, thuận thế đưa xiên kẹo qua, mỉm cười:
    – Băng nhi, đừng có đùa, nhưng mà gần đây võ công của em đã tiến bộ nhiều rồi đó.

    – Giỏi thế nào cũng không đánh lén được anh.
    Bách Lý Băng thoạt nhìn có chút buồn bực, nhưng khi nắm chặt kẹo hồ lô liền tỏ ra vui mừng:
    – Sao anh biết em thích ăn kẹo hồ lô lạnh vậy?

    – Anh nghe em nói qua.
    Lâm Dật Phi cảm giác chỉ có lúc đối diện với Bách Lý Băng thì mới có thể thả lỏng người. Hắn thoải mái ngồi xuống ghế:
    – Em đến khi nào thế?

    – Anh nghe em nói qua khi nào?
    Bách Lý Băng cảm thấy có chút kỳ lạ.

    – Hả? Em không có nói qua à?
    Lâm Dật Phi cười cười.
    – Vậy thì là Lưu Minh Lý hoặc là ba của em nói, họ nhắc đến chuyện này đều nói em là nha đầu ngốc, lúc nhỏ không có tiền, đi dụ dỗ người khác mua cho mình kẹo hồ lô mà mình thích nhất.

    – Hay ghê, họ ở sau lưng nói xấu em.
    Bách Lý Băng không tuân theo nhưng cũng không buông tha xông đến, ngồi xuống tay vịn của ghế sô pha, giơ tay lên nhéo lấy tai của Lâm Dật Phi.

    – Họ nói xấu là chuyện của họ, sao em lại nhéo tai anh?
    Lâm Dật Phi làm bộ như là không hiểu.

    Bách Lý Băng lại mỉm cười, vẫn nắm lấy tai của hắn:
    – Anh có tình địch không báo, coi như là làm hỏng việc quân cơ, đáng bị đánh tám mươi gậy.

    – Em trở về gấp như vậy, là có quân cơ gì muốn báo sao?
    Lâm Dật Phi tuy rằng vẫn cười nhưng trong mắt đã có chút cảm thán.

    – Bẩm báo tiên phong đại nhân, tôi phát hiện một bí mật vô cùng lớn.
    Bách Lý Băng khoa tay múa chân một chút, làm như dáng vẻ khoa trương vậy, nhưng cô cũng rất chú ý đến nét mặt của Lâm Dật Phi.
    – Anh cũng có một bí mật trọng đại muốn nói cho em nghe.
    Lâm Dật Phi cười nói.

    – Anh nói trước đi.
    Bách Lý Băng nhìn thấy thần sắc Lâm Dật Phi như bình thường, biết là những từ như là tiên phong đối với hắn mà nói thì đã không còn ý nghĩa như ban đầu rồi.

    – Hay là em nói trước đi, chuyện gì thì cũng phải có thứ tự trước sau, năm đó ông em không chết có ý gì chứ?
    Lâm Dật Phi cảm thấy có chút kỳ lạ.

    – Em gọi điện thoại cho ba, ba cũng không biết chuyện.
    Bách Lý Băng có chút cười khổ.
    – Lúc đó ba em vẫn còn rất nhỏ, có thể nói là ăn cơm của Bách gia mà lớn lên, sau khi em đến nhà Dương gia hỏi chuyện thì đến truy hỏi ba, đúng rồi, vở kịch của Dương Hồng Binh anh biết bao nhiêu?

    Lâm Dật Phi kể lại đại khái những gì nghe được trong nhà Triệu Mộng Điềm, đương nhiên không phân tích cẩn thận giống như Tần Vũ, hắn nói những điều bản thân cho rằng là trọng điểm, cũng không ngông cuồng tự phỏng đoán, có kể thêm tình tiết chuyện Hách Hi Nhân phát huy cái gì Vương tử báo thù vào.

    – Em nghe giống giống anh đó.
    Bách Lý Băng có chút thất vọng.
    – Xem ra chuyến đi Dương gia của em là uổng phí rồi, vốn dĩ cảm thấy quen biết được Dương Hồng Binh là một phát hiện đột phá, hắn là căn cứ theo lời của mẹ hắn, cũng là một số ghi chép của vợ trước Dương Hổ kể, nhưng mà trong đó nhất định là khó tránh một số sắc thái chủ quan của người kể.

    Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
    – Em nói không sai, thông tin là người ta cung cấp nhưng mà phân tích thì phải dựa vào bản thân.

    – Nhưng mà tin tức chúng ta nhận được tuy hơi phức tạp nhưng mà có thể từ những ghi chép của ba gã rút ra vài kết luận. Sự tồn tại của Quân Ức, chuyện Phượng Chấn Đình nói thì có sự tin cậy rất cao. Năm đó Quân Ức rời khỏi Phương Chấn Đình, quả thực là cùng Bách Lý Thủ Nghiệp đến Đại Thượng Hải, sau đó lại xảy ra những chuyện đó.
    Bách Lý Băng khẽ mất tinh thần, nhưng sau đó thì lấy lại tinh thần ngay lập tức, nếu so sánh thì Lâm Dật Phi lại có bộ dạng mệt mỏi hơn chút.
    – Băng Nhi, anh muốn hỏi em một câu.

    – Hỏi cái gì?
    Bách Lý Băng có chút kinh ngạc.

    – Chúng ta cứ miệt mài truy tìm những chuyện cũ đó có ý nghĩa và cần thiết gì chứ?
    Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm Bách Lý Băng, giọng điệu có hạ thấp chút, nhưng mà đương nhiên vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi.

    – Ý nghĩa và cần thiết?
    Bách Lý Băng ngây ra một lúc, trầm tư một lúc lâu sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng.

    – Cho dù chúng ta chứng minh Hoàn Nhan Liệt không có chết, sát thủ Vũ Dạ cũng là thủ hạ của y, Lỗ Thượng Nhâm cũng là một tay y đào tạo, y có võ công cao siêu, dạy ra được Tu La đao trận gì đó cũng không có gì kì lạ. Y không ngừng bắt cóc các nhà khoa học, chỉ là do y tìm không ra anh cho nên y mới thay đổi suy nghĩ, cuồng vọng muốn chế tạo ra được cỗ máy thời gian trở về quá khứ. Nhưng mà cho tới bây giờ y vẫn còn bắc cóc Mã Đắc Lợi, sẵn tiện dẫn Nhạc Hạo Phong đi luôn. Nếu việc này quả thật là do y làm, thì có thế nói là đến bây giờ y vẫn chưa thành công, hơn nữa rất có khả năng y mãi mãi không thành công, bởi vì máy vượt không gian, thời gian này đối với y mà nói, đối với thời đại này mà nói thì chỉ là ảo tưởng, nhưng mà cho dù tất cả đều là sự thật, chúng ta chứng minh được rồi thì có ích lợi gì chứ?

    Bách Lý Băng gục đầu xuống, trầm mặc không nói.

    – Kỳ thật anh vốn không nói với em.
    Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
    – Lúc Quân Ức xuất hiện, anh nhận định cô ấy là Nhạc Ngân Bình, nhưng anh biết, đó tuyệt đối là không phải.
    Lâm Dật Phi nói đến đây, ánh mắt khẽ lộ ra vẻ đau khổ.
    – Trước đây chúng ta nói chẳng qua là giả thiết, anh biết rằng Ngân Bình chưa từng vượt thời gian, cô ấy đã chết tám trăm năm trước rồi, đừng nói là tám trăm năm, người sống một đời cũng chỉ là vội vàng mấy thập niên, không có ai không thể không chết, Nhạc nguyên soái cũng vậy, Ngân Bình cũng vậy. Anh không biết cô ấy hy vọng bản thân có thể xuyên thời gian hay không, nhưng mà anh biết, anh không hy vọng cô ấy đến đây! Cô ấy không đến sẽ đau khổ, nhưng đến rồi sẽ càng đau khổ hơn, bởi vì cô ấy đối với Nhạc gia quân, niềm tin đối với người cha chống đỡ mãi mãi khó mà vứt bỏ được. Trên thế giới này có rất nhiều tuyến, nhưng mà anh không tìm thấy một chút dấu vết tồn tại nào của Ngân Bình.

    Bách Lý Băng không ngẩng đầu, khóe miệng khẽ động đậy như muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.

    Một tay của Lâm Dật Phi nắm chặt tay vịn ghế đến mức nổi cả gân xanh, đã hõm sâu vào trong:
    – Nhưng mà tại sao chúng ta lại tự mình gạt mình chứ? Tại sao chúng ta không thể tin đó là sự thật?

    Bách Lý Băng cuối thấp đầu, chỉ là hai mắt vừa nhắm lại, hai giọt nước mắt đã rơi xuống, lặng lẽ.

    – Nhưng người luôn phải chết.
    Lâm Dật Phi tay dùng lực bóp mạnh, tay vịn không chịu nổi lực “teng” vỡ nát ra. Lâm Dật Phi nhìn mảnh vỡ trong tay mình, đột nhiên cười to:
    – Đại trượng phu chết thì chết, nhưng mà phải chết cho có ý nghĩa, Tiêu Biệt Ly cả chết còn không sợ thì còn sợ gì chứ?

    Hắn nói tới đây, cổ họng đã nghẹn ngào, nhìn Bách Lý Băng một cái, ngàn vạn lời nói bây giờ chỉ còn lại vài chữ:
    – Băng Nhi, em yên tâm.

    Bách Lý Băng đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, khóc ồ lên nức nở. Lâm Dật Phi vòng tay qua ôm lấy cô, lần đầu tiên ôm chặt như thế, cũng là lần đầu tiên trong mắt lộ ra cái gì đó óng ánh.

    Trong phòng có chút thê lương, lại có chút ấm áp. Bách Lý Băng không biết tại sao lòng mình lại xót xa như vậy, cũng không biết bản thân mình khóc là vì cái gì, chỉ có điều cô nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Dật Phi thì chỉ muốn khóc.

    – Cuộc đời còn rất nhiều chuyện khác đợi chúng ta làm.
    Giọng của Lâm Dật Phi trầm xuống, khẽ vuốt mái tóc dài của Bách Lý Băng, trong giọng điệu có cảm thán,
    – Hoàn Nhan Phi Hoa không buông bỏ được, Hoàn Nhan Liệt không buông bỏ được, anh cũng không buông bỏ được, ba người bọn anh có võ công cái thế nhưng đều là vì quá khứ mà làm phức tạp. Nhưng mà anh cảm thấy, sự việc cho đến bây giờ có lẽ cũng nên phải kết thúc rồi, hoặc là anh cũng nên làm chuyện gì đó có ý nghĩa.

    – Ai nói chuyện anh làm là không có ích chứ. Hoàn Nhan Phi Hoa có tiền, có quyền, thì có thể như thế nào chứ, cô ấy ở đây ba năm có giúp qua bất cứ ai chưa? Còn Hoàn Nhan Liệt, võ công của y cho dù mạnh hơn anh, nhưng anh ở đây chưa tới nửa năm, người nhận được ân huệ của anh là bao nhiêu?​
     
    haihoq and Kenshin8995 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 410: Đáp án ở cạnh bên ta.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Khuôn mặt khóc mếu máo xinh đẹp của Bách Lý Băng như là hoa lê gặp mưa.
    – Dật Phi, anh đã làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với người khác rồi, cho dù bản thân anh có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà trước giờ anh không quên giúp đỡ ai cả, ai có thể như thế chứ? Tám trăm năm trước anh là đại hiệp, tám trăm năm sau anh vẫn là đại hiệp, trong suy nghĩ của em anh mãi mãi là đại hiệp, trong cuộc đời này bất kể anh như thế nào, người em yêu chỉ có một mình anh thôi. Thượng đế nếu đã cho anh đến tám trăm năm sau, nghĩa là Thượng đế đã chỉ định cho anh yêu em, không còn lựa chọn nào khác, người như anh vậy, trên thế giới này không chê quá ít, không chê quá nhiều, cho dù cha em không hay khen người nhưng mà khi nhắc đến anh thì cũng giơ ngón tay cái lên. Còn Lưu Minh Lý anh đừng tưởng anh ấy giả vờ rất tuyệt vời, kỳ thật là phục anh sát đất. Anh mở tiệm thuốc, em biết là nhiều lúc anh đều miễn phí cho những người không có tiền, cứu sống rất nhiều người, anh mở quỹ từ thiện, người được anh giúp đỡ nhiều vô số. Dật Phi, nếu như những việc này không tính là có ý nghĩa thì trên thế gian này còn có việc nào là có ý nghĩa chứ?

    Sự thấu hiểu của người yêu chính là sự đền bù tổn thất tốt cho vết thương lòng.

    Lâm Dật Phi ôm lấy Bách Lý Băng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trầm giọng nói:
    – Băng nhi, em nói quá nghiêm trọng rồi, quan tâm làm gì cách nhìn của người khác, không phải là Tiêu Biệt Ly, cũng sẽ không là Lâm Dật Phi bây giờ, anh làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, làm sao lo được nhiều như vậy, nhưng mà tuy là anh không hổ thẹn với lương tâm nhưng những ngày nay đã làm khổ em rồi.

    Những lời hắn nói ra liền khiến cho Bách Lý Băng ngừng khóc, ngược lại còn mỉm cười, mặc kệ khóe mắt còn vương nước mắt:
    – Em không cảm thấy vậy, em chỉ cần vì anh làm một chuyện có ý nghĩa, chỉ cần là chuyện của anh, em sẽ không cảm thấy cực khổ.

    Lâm Dật Phi cười cười.
    – Kỳ thật hiện giờ có rất nhiều chuyện đã rõ rành rành, nếu như em thật sự suy nghĩ kĩ càng, chắc chắn em sẽ thấy manh mối trong những dấu vết để lại.

    – Nếu như quả thật giống như lời anh nói thì lúc đầu vượt thời gian chỉ có ba người bọn anh, lần lượt xuất hiện ở thời đại khác nhau.
    Bách Lý Băng cố ý lướt qua cái tên Nhạc Ngân Bình, sợ Lâm Dật Phi lo lắng, cô quả thật là một cô gái rất cẩn thận, biết suy nghĩ cho người khác.
    – Em bây giờ thật sự có rất nhiều chuyện, có những thứ lại không rõ ràng.

    – Hả?
    Lâm Dật Phi cười cười.
    – Em muốn điều tra rõ ràng sao, nhưng mà em hỏi xong rồi thì anh cũng chỉ đưa ra phỏng đoán, không chính xác đâu.

    – Anh nói thử đi, cơ bản coi như là kết luận.
    Bách Lý Băng gật đầu, đưa ra kết luận
    – Bởi vì em biết anh tuyệt đối không bắn tên không đích.

    – Hãy khoan vội tâng bốc đã.
    Lâm Dật Phi lắc đầu nói, chỉ có điều trong mắt đã hiện ra một ánh hào quang.

    – Quân Ức nếu như là đồ đệ của Hoàn Nhan Liệt, cô ta tại sao lại đi lấy bức tranh Dạ Xoa, cũng là hình tượng chị Ngân Bình ra chiến trường mà đi tìm người, cô ấy đi tìm ai? Tại sao tìm đến tận Thượng Hải?

    – Cô ấy đương nhiên là tìm anh.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.

    – Cô ấy tại sao tìm anh?
    Bách Lý Băng thay đổi sắc mặt, đột nhiên nói một cách thất thanh:
    – Là Hoàn Nhan Liệt tìm anh?

    Lâm Dật Phi mỉm cười, híp cả hai mắt, trong ánh mắt hiện ra chút ánh sáng lạnh băng.
    – Đáng tiếc là y đến sớm hơn anh đến cả mấy chục năm, thông tin lúc đó không bằng bây giờ, nếu không thì với thời gian mà Hoàn Nhan Phi Hoa tìm thì chỉ cần anh lộ diện, y đã có thể tìm ra anh một cách chuẩn xác.

    – Đúng vậy, thời đại của y chỉ có thể dùng những phương pháp thủ công. Thật ra cách của Quân Ức cũng tính ra là cách có hiệu quả.
    Bách Lý Băng cười khổ nói:
    – Cô ta chỉ lấy ra một bức tranh, Tiêu đại hiệp nhìn vào sao có thể không nhận ra, lại hỏi bức họa này là của người nào. Hoàn Nhan Liệt lại chỉ ngồi trong mộ cổ chờ anh, hai người dùng cách này cũng coi như là đã hết cách rồi, chẳng qua người đó không đoán được là anh không đến thời đại đó.

    Trên mặt Lâm Dật Phi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
    – Cho nên tất cả ý định của y đều là uổng phí, anh cũng chỉ là cảm thấy tiếc cho y thôi. Lúc thấy bức tranh Dạ Xoa, kỳ thật anh cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, nếu như y đã gặp qua Ngân Bình thì có thể vẽ ra mặt mũi, tướng mạo sẵn có của cô ấy, nhưng Hoàn Nhan Liệt lại chỉ có thể vẽ bức Dạ Xoa thần thương tướng này thôi.

    – Vì sao?
    Bách Lý Băng hoang mang khó hiểu.

    – Bởi vì y chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của Ngân Bình, thật ra cho dù trong quân doanh, người thấy qua mặt mũi thật sự của Ngân Bình cũng không phải là nhiều.
    Lâm Dật Phi than thở nói:
    – Hoàn Nhan Liệt muốn dùng Nhạc Ngân Bình dụ anh ra, nhưng không biết tướng mạo thật sự của cô ấy cho nên chỉ vẽ Dạ xoa thần thương tướng, cũng chính là người mà y gặp trên sa trường.

    Bách Lý Băng thở dài một tiếng.
    – Chỉ là chiêu này của y không gạt được anh.

    – Y không cần giấu diếm gì hết.
    Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
    – Kỳ thật bất luận như thế nào, chỉ cần năm đó Tiêu Biệt Ly nhìn thấy bức họa này thì nhất định cũng sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện, y sớm đã có tính toán, chỉ cần anh biết tin tức, bất luận thế nào cũng phải đến đó, cho nên y để cho Quân Ức đi khiêu chiến với các cao thủ võ công cao cường, hy vọng anh có thể thấy hứng thú, tự mà chui ra. Quân Ức được chân truyền của y cho nên võ công đã cao hơn những người ngoài rất nhiều, khiêu chiến để thắng không phải là mục đích nữa rồi.

    – Quân Ức tại sao lại cứ một lòng với Hoàn Nhan Liệt vậy chứ?
    Bách Lý Băng cảm thấy nghi ngờ:
    – Chỉ là vì Hoàn Nhan Liệt truyền thụ võ công cho cô ta?

    – Đương nhên không phải. Trong đó có rất nhiều nguyên nhân có thể xảy ra,
    Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát.
    – Thứ nhất là cô ta có thể bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, bởi vì đối với người có võ công cao cường như Hoàn Nhan Liệt thì dùng một điểm huyệt độc môn nào đó để khống chế một người là chuyện rất dễ, y có thể dùng cách điểm huyệt độc môn nào đó khống chế Quân Ức, bắt cô ấy trong một khoảng thời gian nào đó nhất định đi tìm y.

    – Suy đoán này hình như không đúng lắm.
    Bách Lý Băng do dự một chút, tìm ra điểm đáng ngờ.
    – Đầu tiên, Quân Ức và Phương Chấn Đình trong quân lữ lâu như vậy, nếu như Quân Ức biến mất một thời gian dài thì Phương Chấn Đình không có lý nào không biết, nhưng mà lần trước chúng ta gặp ông ấy, ông ấy hình như không có nhắc đến chuyện này.

    Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
    – Nếu Phương Chấn Đình nói dối hoặc là cố ý giấu diếm thì sao?

    – À?
    Bách Lý Băng ngây ra một lúc.
    – Tại sao ông ấy nói dối hoặc giấu diếm?

    Lâm Dật Phi trầm tư một chút:
    – Anh chỉ mới đưa ra giả thiết thôi, quan hệ của Phương Chấn Đình và Quân Ức có lẽ cũng không đơn giản như ông ta nói, không còn liên lạc gì, ít nhất võ công của cháu Phương Chấn Đình là Phương Vũ Dương, cũng là của Quân Ức, có thể đây là thói quen của anh, manh mối đưa cho em trước giờ đều phải tự mình phân tích đúng sai, nếu như có sự ỷ lại thì dễ dẫn đến lạc lối.

    Bách Lý Băng chậm rãi gật đầu:
    – Nhưng mà nếu như giả thiết thứ nhất không thành lập, còn có lý do khác nữa sao?

    – Lý do đương nhiên là có, hơn nữa còn có manh mối cung cấp.
    Lâm Dật Phi nhăn mặt.
    – Em vẫn còn nhớ thạch thất sau thác nước Ngọc Long không?

    – Đương nhiên nhớ rồi.
    Bách Lý Băng ngạc nhiên.
    – Anh nói là những chữ ghi trên cửa đá?

    – Đúng vậy, em có thể nghĩ đến chuyện này cũng coi như là không tệ.
    Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
    – Em còn nhớ lúc đó em đau lòng gì không, anh nói với em gì không?

    – Trên cửa đá còn hai hàng chữ, hàng thứ nhất là viết “Tiêu Biệt Ly chi mộ”, dòng thứ hai lại là một loại thổ lộ, viết là “sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!”
    (Núi vô lăng, nước sông cạn kiệt, sét mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, đất trời giao hợp, dám cùng Quân tuyệt!)
    Bách Lý Băng khẽ trầm mặt, suy nghĩ lại mọi thứ:
    – Lúc đó anh phân tích chữ là do hai người viết.

    Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
    – Có một khoảng thời gian Hoàn Nhan Liệt khẳng định cho rằng anh đã chết.

    – Vì sao y không cho rằng anh không có xuyên thời gian?
    Bách lý Băng lập tức đưa ra nghi ngờ.

    – Nếu như anh không có xuyên thời gian thì nếu trên chiến trường không chết thì tại sao không đem binh khí tùy thân theo? Chuyện đầu tiên y khẳng định sau khi xuyên thời gian là trở về điểm xuất phát năm đó nhưng mà không phát hiện ra thi thể của anh, chỉ phát hiện kiếm của anh. Nếu không phải đích thân anh trải qua, thì nếu anh là Hoàn Nhan Liệt thì anh cũng rất khó xác định Tiêu Biệt Ly cuối cùng như thế nào.
    Lâm Dật Phi dừng một chút, rồi nói tiếp:
    – Đa phần y đã cho rằng anh vượt thời gian nhưng mà chưa đến đây, cho nên y đem thanh Vấn Thiên Kiếm của anh đi, mang thanh Địa Ma Viêm đao của y đi, để Tiêu Biệt Ly biết Hoàn Nhan Liệt chưa có chết, nhưng mà sau đó đợi chờ quá lâu, y cảm thấy là anh chắc chắn đã chết cho nên mới lấy kiếm lập mộ, làm ra cái mộ thất đó, anh hùng trọng anh hùng mà. Chúng ta tuy là đạo bất đồng nhưng mà đều coi nhau là đối thủ ngang tầm, tôn kính đối phương.​
     
    binhdn, haihoq and Kenshin8995 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 6)