Tiên Hiệp Lạn Kha Kì Duyên - Chân Phí Sự

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 61: Yên lặng chờ ở khu rừng phía trước

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ban đầu, Kế Duyên muốn rời đi lúc trời còn chưa sáng. Sở dĩ hắn chưa đi, chủ yếu là do hắn sợ Thành Hoàng huyện Tuế Viễn tìm đến. Còn chuyện hỏi đường cũng chỉ là thứ yếu mà thôi. Nhưng hắn chờ đến khi trời đã sáng trưng mà chẳng có sứ giả Âm Ti nào đến cả. Kế Duyên nghĩ một chút, quả thực là hắn cũng không có ý định lưu lại nữa.

    Tình huống lần này không giống với lúc hắn còn ở huyện Ninh An. Lúc ấy, trong huyện có lời đồn rằng Kế Duyên là kỳ nhân, nhưng đó cũng chỉ là tin bát quái bí mật giữa dân chúng, không liên quan nhiều đến sinh hoạt của người dân. Khi chuyện bát quái này trôi qua thì vào lúc bình thường, khi đi ăn cơm trên đường hay làm gì đó thì ai cũng có thể gặp được hắn, khiến bọn họ cảm giác được đây là một người sống sờ sờ như bao người khác mà thôi.

    Lần này, do hắn trực tiếp động thủ với yêu vật nên sẽ ảnh hưởng nhiều hơn một chút, cứ nhìn phản ứng của người trong thôn sẽ biết.

    Còn xà yêu kia, nếu nó không chết thì chắc chắn cũng đại thương nguyên khí. Hơn nữa, tất cả các ti trực thuộc Thành Hoàng huyện Tuế Viễn đã có phòng bị, có lẽ là không có vấn đề gì.

    Hắn hỏi mấy tên lái buôn về đường đi thích hợp nhất đến phủ Xuân Huệ, nên ở chỗ nào, rẽ chỗ nào. Hỏi xong, Kế Duyên lấy cớ về phòng nhỏ ở đầu thôn ngủ một giấc, thực ra là sau khi vào phòng, hắn thi triển Chướng Nhãn Pháp rồi vụng trộm trốn đi.

    Đợi đến giờ Ngọ, thôn trưởng niềm nở tự mình đến mời Kế Duyên đi ăn trưa thì phát hiện ra đã không còn ai từ lâu. Gã hỏi người dân sống gần đó thì bọn họ đều nói là chưa thấy ai đi ra hết..

    Mà Kế Duyên chính chủ đã rời khỏi thôn gần nửa ngày rồi.

    Dựa vào đề nghị của đám lái buôn, bây giờ trở lại huyện Thuận Bảo còn không bằng đâm lao thì đi theo lao về phía trước luôn. Hắn có thể đi theo phương hướng hiện tại, băng qua huyện Đức Viễn, Thiên Chu, Đường Thụ Tam, sau đó lại đi dọc theo huyện Cửu Đạo Khẩu qua núi Lão Hoa. Rồi hắn đi men theo một con sông nhỏ tên là Tiểu Thuận Hà, cuối cùng tiến vào Xuân Mộc Giang, xuôi theo dòng sông là tới phủ thành Xuân Huệ.

    Dĩ nhiên ở giữa còn có một vài chi tiết nhỏ và dấu hiệu chỉ đường, hắn cũng sẽ phải vòng qua một ít nơi không có người ở. Nghe thì khá là phức tạp nhưng Kế Duyên cho rằng việc đi lại trên thực tế sẽ không quá khó khăn. Bởi vì, hắn chỉ cần dựa vào cảm giác về phương hướng không tệ của mình rồi đi thẳng qua mấy chỗ hoang vu vắng bóng người và mấy khe núi là được. Mà khi đi theo mấy huyện ven đường thì chỉ cần hắn không rẽ sai đường là có thể tìm được đường đi phù hợp. Nhất là huyện Cửu Đạo Khẩu được xem là đầu mối giao thông then chốt, dân số trong huyện rất đông đúc, hắn khó mà bỏ sót được.

    Vào đường lớn ở hướng đông bắc, Kế Duyên khống chế tốc độ giống như người bình thường chạy bộ. Nhìn thoáng qua thì hắn giống như đang đi bộ, nhưng không thấy rõ dưới chân. Hắn bước một bước dài hơn so với người bình thường nhưng bàn chân cách mặt đất rất gần nên cho dù tốc độ khá nhanh nhưng lại không mang đến cảm giác như đang chạy trốn, mà lại tựa như hắn đang thong thả đi bộ vậy.

    Với tình huống một bước đi một thước rồi một bước đi năm thước này, Kế Duyên tính toán sơ về khoảng cách hắn đi được, hẳn là sẽ không chạy quá nhanh, vừa phân phối thể lực vừa thưởng thức cảnh đẹp ven đường.

    Hắn nhảy qua một gò đất. Phía trước lại có một rừng cây nhỏ. Đứng ở xa nhìn lại, bóng cây bên ấy tựa như có chút rậm rạp, mang đến cảm giác là một mảng rừng tối đen như mực.

    Kế Duyên dụi mắt, cẩn thận quan sát.

    ‘Khá lắm… Vậy mà lại đứng đây chờ ta…’

    Rừng cây phía trước là nơi giao nhau giữa huyện Tuế Viễn và huyện Hòa Đức Viễn. Mà đứng dưới bóng cây chính là Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cùng chủ quan của hai ti Thưởng Thiện, Phạt Ác, còn có vài tên Câu Hồn sứ giả đang đứng chống một cây dù, Phược Hồn Tỏa trong tay đang khóa một đầu xà hồn khá dài.

    Tất nhiên là Kế Duyên chưa từng gặp Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nhưng pháp thể Thành Hoàng bình thường đều cao hơn đám quan dưới trướng một bậc, thần quang cũng dễ làm người khác chú ý, cho nên hắn vẫn có thể phân biệt được.

    Hắn thấy xà yêu kia bị trói hồn phách lại, với lại bộ dáng ngốc trệ, chỉ e là nó đã chịu không ít đau khổ, điệu bộ này có chút vi diệu a!

    “Ực …”

    Kế Duyên nuốt một ngụm nước miếng, chân hắn đi nhanh hơn một chút, kiên trì tiến về khu rừng nhỏ phía trước.

    Xa hơn một chút, mấy vị Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cũng đã thấy Kế Duyên. Ai nấy đều mặt mày nghiêm túc nhìn hắn đến gần.

    Kế Duyên vẫn còn có chút tự giác, cũng bởi tình hình tối hôm qua rất khẩn cấp, chứ thật sự không phải là hắn xem thường đám Âm Ti huyện.

    Vì vậy, lúc hắn còn chưa tới gần khu từng nhỏ, hắn đã chắp tay thi lễ, sau đó dưới chân hơi vận thân pháp rút ngắn khoảng cách.

    “Tại hạ là Kế Duyên, ra mắt Thành Hoàng và các vị đại nhân các ti huyện Tuế Viễn. Tối hôm qua tình huống cấp bách, tại hạ lại không có khả năng truy kích, cho nên lúc đó mới mời Âm Ti huyện Tuế Viễn tương trợ. Quả nhiên là xà yêu đã đền tội. Đa tạ Thành Hoàng đại nhân và các vị đại nhân đã kết thúc việc này giùm Kế mỗ!”

    Kế Duyên tự thấy những lời này mặc dù thành khẩn và lễ phép nhưng ít nhất cũng đã nói ra được tình hình thực tế tối hôm qua.

    Quả là trên mặt Thành Hoàng cùng chủ quan hai ti huyện Tuế Viễn lập tức trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

    “Nguyên lai là Kế tiên sinh. Trong huyện xuất hiện yêu vật quấy phá, suýt chút nữa đã thực hiện được. Đa tạ Kế tiên sinh trượng nghĩa ra tay. Hôm nay dĩ nhiên là xà yêu đã đền tội, đây là hồn phách của nó, mời Kế tiên sinh xem qua!”

    Thành Hoàng và các ti huyện Tuế Viễn đều ôm quyền thi lễ với Kế Duyên, ánh mắt bọn họ đều chú ý đến hai mắt Kế Duyên giống như của người mù.

    Có cái gọi là: Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Từ xưa đến nay, phần lớn thể diện và lễ độ đều là hai bên cùng tôn trọng lẫn nhau.

    Có thể nói là Kế Duyên đã cho bọn họ đủ thể diện, đổi lại Âm Ti huyện Tuế Viễn cũng thoải mái hạ một bậc thang cho hắn. Câu nói “không có khả năng truy kích, cho nên lúc đó mới mời Âm Ti tương trợ” thực ra là nói dối, bậc thang này được hạ xuống thì kể cả chủ quan Phạt Ác Ti cũng cảm thấy hắn có mười phần thành ý.

    “Đúng vậy, mời Kế tiên sinh xem, có phải là súc sinh này không?”

    chủ quan Thưởng Thiện Ti vung tay lên, vài tên Âm sai lập tức mang một đoạn xà hồn kia đến.

    “Đúng là yêu tinh kia. Hôm qua trời chưa sáng, nó mượn Chướng Nhãn Pháp lừa gạt một tên lái buôn đến từ nơi khác. Kế mỗ đoán là nó đã đến giai đoạn đột phá quan trọng, nên muốn câu dẫn nguyên dương dục niệm để trợ giúp bản thân nó giao hòa âm dương.”

    “Hừ, Kế tiên sinh nói rất đúng. Đáng tiếc là nghiệp chướng này không có mắt, gặp phải thanh kiếm của Kế tiên sinh rồi.”

    Đang nói chuyện, chủ quan Phạt Ác Ti đã nắm một đoạn Phược Hồn Tỏa, kéo hồn của xà yêu lại gần, chỉ về phần đuôi, ở nơi đó hồn phách có một loại cảm giác hư vô. Đây đúng là nơi mà một kiếm của Kế Duyên chém xuống.

    “Kế tiên sinh diệu pháp cao siêu, Tuần Du đi tuần hành đã từng nói, lúc ấy ngọn lửa trên đuôi rắn bám dai dẳng không buông, rất thần kỳ. Ta không thể thấy được kiếm phong ấy thật là đáng tiếc!”

    Kế Duyên nhìn chăm chú tình trạng hồn phách của xà yêu. Đối với lý giải về Dân Sinh Chi Hỏa, hắn lại càng nhận thức sâu hơn. Bất quá, cũng bởi vì đạo hạnh của xà yêu kia còn nông cạn, nếu đổi lại là một yêu vật lợi hại hơn một chút thì thủ đoạn ấy không đủ xem vào mắt. Kế Duyên nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

    Nhưng lúc chủ quan Phạt Ác Ti nhắc tới hai chữ “diệu pháp”, đột nhiên trong lòng Kế Duyên khẽ động.

    “Đại nhân quá khen rồi. Kế mỗ chỉ là một nông dân nơi sơn dã, thời gian tu hành còn ngắn, cũng không có diệu pháp cao minh gì. Bất quá, tại hạ biết một Tiểu Khống Hỏa Thuật dẫn dắt Dân Sinh Chi Hỏa, thi triển lĩnh ngộ từ kiếm ý võ học chốn phàm trần, mới may mắn làm bị thương xà yêu mà thôi!”

    “Tiểu Khống Hỏa Thuật? Kiếm thuật võ học phàm nhân sao?”

    Mấy vị quan viên Âm Ti huyện Tuế Viễn kể cả Thành Hoàng đều kinh ngạc. Điều này cũng không phải là bọn họ nghi ngờ võ học phàm nhân có thể trừ yêu hay không.

    Trên thực tế, thế hệ cao thủ có võ công tuyệt thế, khí huyết tràn đầy, bình thường đều là quỷ tà khó xâm. Chỉ cần không gặp yêu vật đã đạt thành tựu thì cũng không phải là không chém giết được. Bọn họ chính là đạt tới trình độ này.

    “Đúng vậy, bởi vì cái gọi là Dân Hỏa sinh sôi không ngừng, mà Kế mỗ lĩnh ngộ kiếm thế từ một vị võ học kỳ tài lưu lại, có thể nói là kỹ tiến hồ đạo. Thuật pháp của phàm trần không thể coi thường!”

    Đây cũng là lời nói trong lòng Kế Duyên. Đối với Kiếm Ý Thiếp, hắn đánh giá rất cao, thậm chí còn vượt qua hai bộ thẻ tre tu tiên ban đầu mà hắn đạt được. Vì vậy, hắn cũng cực kỳ chờ mong vào kiếm pháp của Tả Cuồng Đồ.

    Thành Hoàng và hai vị chủ quan trầm mặc một lát. Cuối cùng, bọn họ vẫn không tin hoàn toàn.

    “Công phu ngự hỏa của Kế tiên sinh thật tốt, làm cho ai cũng thán phục!”

    “Chuyện đã như vậy thì chúng ta cũng không làm phiền Kế tiên sinh đi đường nữa. Ngày nào đó nếu ngài có đi ngang qua huyện Tuế Viễn lần nữa, cần chúng ta trợ giúp cái gì thì xin cứ nói là được!”

    Thành Hoàng nói xong câu này, tất cả các ti dưới quyền đều chắp tay, xem bộ dáng là chuẩn bị trở về rồi. Nếu như tất cả đều vui vẻ thì đặt một bàn tiệc hay không cũng không có ý nghĩa gì.

    “Đừng đi! Hiện tại có một chuyện mà ta cần các ngài giúp rồi đấy!”

    Hai đời này, da mặt của Kế Duyên khá dày, hắn cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn gì cả. Vì vậy, hắn vội mở miệng giữ họ lại.

    “Thành Hoàng đại nhân và các ti đại nhân khoan hẵng đi. Quả thật là tại hạ có một yêu cầu quá đáng. Ách. Không biết Âm Ti quý huyện có điển tịch tiên đạo hoặc pháp quyết nào không, nếu đây không phải là chuyện kiêng kị gì thì có thể cho tại hạ tham khảo được không?”

    Nói xong câu này, Kế Duyên như nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng bổ sung thêm một câu.

    “Điển tịch pháp quyết bất kể lớn nhỏ đều được!”

    Nói xong, Kế Duyên lại tràn đầy thành ý, một lần nữa khom người thi lễ. Bất kể là có phải các loại Tiểu Tị Thủy Thuật hay không, lúc này muốn thì cứ nói, mất mặt cũng không sao.

    Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 62: Thiên Lục tạp thư

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nghe được thỉnh cầu của Kế Duyên, Thành Hoàng và các chủ quan thuộc hạ nhìn nhau. Quả thật nghĩ không thông.

    “Việc này… Kế tiên sinh, ngài muốn những thứ này dùng vào việc gì?”

    “Đương nhiên là Kế mỗ dùng để tham khảo cho việc tu hành! Tại hạ cũng là người cầu tiên hướng đạo nhưng không có cách nào theo đuổi. Mong Thành Hoàng đại nhân giúp đỡ, Kế Duyên sẽ khắc ghi ân tình này!”

    Tình huống hôm nay lại không giống với lần trước tại huyện Ninh An. Lúc đó cho dù là chó ngáp phải ruồi nhưng Kế Duyên thật sự có trợ giúp rất lớn.

    Mà lần này chỉ là một con Xà tinh đạo hạnh nông cạn, hơn nữa hai bên ban đầu còn có chút hiểu lầm. Bất kỳ Thành Hoàng nào khi còn sống cũng đều là người tài đức vẹn toàn, một thân đầy công đức hương hỏa. Khi Kế Duyên hắn đã thành khẩn nói lời xin lỗi thì Thành Hoàng vẫn phải cho chút khoan dung.

    Kế Duyên đã làm mọi việc trong khả năng, thành khẩn đến mức không thể thành khẩn hơn nữa. Cuối cùng chỉ là yêu cầu giúp một chuyện nhỏ, thành hay bại phải xem đối phương. Nếu không được thì hắn cũng không ép buộc.

    Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cùng tất cả thuộc hạ có chút lúng túng. Yêu cầu này tự nhiên không quá đáng. Chỉ là tham khảo một vài sách cổ không trọng yếu! Có điều bọn họ đã thầm nghĩ Kế Duyên có địa vị không thấp nên cảm thấy hơi khó hiểu với yêu cầu này.

    ‘Chẳng lẽ vị này thật sự thiếu những loại pháp quyết này?’

    Mặc dù suy nghĩ này có chút hoang đường nhưng Thành Hoàng có thể đáp ứng yêu cầu của Kế Duyên.

    Thành Hoàng huyện Tuế Viễn tinh tế nhìn Kế Duyên một hồi, hắn cũng không tránh né ánh mắt ấy. Đôi mắt ấy xám đục vô thần, tĩnh như giếng cổ.

    “Tốt, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của Kế tiên sinh, bản huyện cũng không có kiệt tác tiên đạo, chỉ có một cuốn chuyện xưa Ngoại Đạo Truyện và một cuốn Thông Minh Sách. Tặng cho tiên sinh vậy!”

    Ngoại Đạo Truyện? Thông Minh Sách?

    Điều này làm cho Kế Duyên thấy lâng lâng, cảm giác hưng phấn dâng tràn. Mặc dù không biết là sách gì nhưng ít nhất nó không phải là Tiểu Thuật Khống Hỏa và Tiểu Thuật Tỵ Thủy mà hắn đã có.

    Mỗi vị Thành Hoàng đều có phạm vi quản lý của mình, nhận hương khói cũng phải ra tay giải phiền, vị nào nhận nhiều hương hỏa thì sẽ rất ít khi bước ra địa phận quản hạt. Cho dù Thành Hoàng tu hành đến cảnh giới nhất định nhưng nếu đi ra khỏi địa bàn thì thực lực bản thân sẽ giảm xuống không ít. Nếu cảnh giới thấp hơn thì thực lực không xê dịch nhiều lắm.

    Đối với các huyện nhỏ khá hẻo lánh với bên ngoài như Ninh An, Tuế Viễn, Kế Duyên lại có thể đạt được thu hoạch khiến hắn cực kỳ vui sướng.

    Khi Kế Duyên nghĩ phải đi theo một nhóm Âm sai để quay lại huyện Tuế Viễn thì Thành Hoàng bất ngờ lấy ra hai cuốn sách rất dày từ trong tay áo. Điều này khiến cho hắn sửng sốt một hồi. Sách còn mang theo bên người?

    “Ta sẵn tiện mang theo Ngoại Đạo Truyện và Thông Minh Sách, dùng để đọc lúc nghỉ ngơi. Mặc dù sách này không có danh tiếng gì nhưng thời nay hiếm thấy. Hôm nay tặng cho Kế tiên sinh vậy!”

    Thành Hoàng đưa sách tới, Kế Duyên hoàn hồn vội vàng đưa hai tay đón. Sách vào tay thì hơi lạnh, Kế Duyên phát hiện bản thân hắn vậy mà có thể nhìn thấy rõ tựa đề <> và <> trên tấm bìa xanh của hai cuốn sách. Trong lòng hắn cảm thấy sách này không phải vật tầm thường.

    “Đa tạ Thành Hoàng đại nhân đã tặng sách!”

    Cảm giác hiện tại của Kế Duyên như thế nào?

    Hắn tưởng tượng lại thời trung học kiếp trước, đúng lúc tiểu thuyết mạng nở rộ, có rất nhiều sách lậu in cỡ giấy A4 dày cộm mà mỗi cuốn đều là thiên thư kinh người. Lúc này, Kế Duyên cảm thấy hưng phấn vui vẻ, so với cảm giác chán nản lúc trước nhận được một cuốn tiểu thuyết ngoại cỡ chính là một trời một vực.

    Hắn vừa nói lời cảm tạ vừa không nhịn được lật qua lật lại Ngoại Đạo Truyện, nhưng mới lật ra thì phát hiện bên trong những trang giấy ố vàng không có gì, một chữ cũng không có.

    Trước kia, hắn đọc sách có thể mơ hồ nhìn thấy, chí ít vẫn có chữ. Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là Vô Tự Thiên Thư?

    Kế Duyên định thần nhìn kỹ, trên sách bỗng nhiên xuất hiện biến hóa, chữ viết dần hiện rõ ràng. Kế Duyên có thể đọc được nội dung, đúng lúc nhìn thấy một hàng chữ nhỏ: Thuộc tính yêu tinh sông ngòi, kẻ khó lường chính là giao long, việc ác làm ngập lụt trăm dặm, hành thiện gọi mây ban mưa….

    Kế Duyên không kìm được vui sướng, nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn bỗng ý thức được không phải lúc đọc sách bèn vội vàng cầm sách, một lần nữa nói lời cảm tạ với Thành Hoàng huyện Tuế Viễn.

    “Đa tạ Thành Hoàng đại nhân tặng sách, đây chính là vật mà tại hạ rất cần, lần nữa bái tạ!”

    “Vâng, tiên sinh ưa thích là được. Chúc tiên sinh đi đường thuận lợi, ngày khác gặp lại. Cáo từ!”

    Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nói xong câu đó rồi thi lễ. Trong lúc Kế Duyên bận rộn đáp lễ thì Thành Hoàng đi đầu, dẫn theo quan sai, Âm ti thuộc hạ, vận chuyển pháp lực biến mất.

    Lần này, Kế Duyên mơ hồ phát giác cảm xúc biến hóa vi diệu của Thành Hoàng dù đã được che giấu rất kỹ. Vị Thành Hoàng này rời đi rất nhanh, hơi đột ngột, nhưng lý do thật sự là gì? Chuyện gì đã xảy ra? Ban nãy không phải nói chuyện rất hòa hợp sao? Vị ấy đi rồi mà hắn chưa kịp biết tên họ.

    Gió mát nhè nhẹ thổi, lay động ống tay áo, tóc mai của Kế Duyên. Hắn gãi đầu cảm thấy có chút khó hiểu.

    “Ấy, chẳng lẽ Thành Hoàng cực kỳ yêu thích hai cuốn sách này?”

    Kế Duyên nghĩ không ra nên cũng không nghĩ nữa. Nếu hắn trả lại sách thì thật không nỡ, cùng lắm sau này hắn hồi báo lại là được rồi.

    Sau đó, Kế Duyên lật đến trang thứ nhất của Ngoại Đạo Truyện.

    Trang đầu tiên hiện lên dòng chữ: Ngoại Đạo Truyện cũng là Thiên Lục ghi thành sách, người tâm linh đắc đạo có thể đọc trong nháy mắt, người có huyền cơ nhất định có thể xem, người thông tuệ hữu duyên ngẫu nhiên nhìn thấy chữ, hạng thô bỉ phàm tục vô duyên nhìn thấy gì.

    Khóe miệng hắn co quắp một chút. Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm… Ta nhất định là người thông minh hữu duyên, hơn nữa hai mắt của ta có vấn đề!

    Oan này có tẩy cũng không sạch được. Có lẽ Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nghĩ rằng ban nãy hắn đùa nghịch. Vị ấy bỏ đi đã rất có khí khái rồi.

    ‘Lần sau sẽ giải thích, hiện tại thì … nơi này không nên ở lâu!”

    Hắn biết rằng mình không làm sai điều gì, chỉ có chút chột dạ khó hiểu. Kế Duyên khởi động linh khí chạy như bay, một lần nữa hóa thành thanh ảnh lướt qua địa giới huyện Tuế Viễn đi về phía xa.

    Sau khi Kế Duyên rời đi, ở xa xa phía sau gò đất, pháp thể của Thành Hoàng huyện Tuế Viễn một lần nữa hiện ra, cau mày suy nghĩ điều gì đó.

    ‘Kế Duyên người này đến cùng là thần thánh phương nào, thật sự không biết Thiên Lục Thư sao?’



    Người gặp việc vui, tinh thần lập tức thoải mái. Dù trước đó xảy ra chút náo loạn hiểu lầm tại, nhưng khi vừa ra khỏi địa giới huyện Tuế Viễn thì tâm trạng hắn chỉ có vui sướng.

    Hắn không còn sử dụng cách vừa đi vừa nghỉ mà là một hơi phi nước đại hơn mười dặm. Cho đến khi cơ thể mệt mỏi, không chịu nổi mới dừng lại. Kế Duyên thậm chí cố hết sức lựa đường vắng mà chạy. Trong lòng hắn vô thức muốn tìm chỗ yên tĩnh xem kỹ sách.

    Vùng đất phía nam Kê Châu có nhiều dạng địa hình đồi núi không hề hiếm thấy: gò đất, sườn đồi, núi nhỏ, vách động.

    Phía xa xa có một dốc đất đá, cao bốn, năm trượng, dài mười mấy trượng. Hai bên sườn núi thì dốc, ở giữa nhô cao. Mặt dốc đối diện phía Kế Duyên là một vách đá lớn nhô nghiêng ra ngoài.

    Có lẽ do thiên nhiên thần kỳ, bên trong vách đá tự nhiên lõm xuống, tạo thành một động lớn hình dạng cây đậu cô-ve, chỉ sâu khoảng vài thước nhưng dài trên năm trượng. Chiều cao có vẻ hơi thấp hơn một chút so với người thường.

    “Ha ha ha… Chỗ tốt!”

    Kế Duyên cười lớn một tiếng, thân hình hắn một lần nữa tăng tốc, giống như không kịp chờ mà phóng về phía trước.

    Chờ đến bên dưới vách đá, hắn ngẩng đầu quan sát, ngẫm nghĩ về quan hệ của góc nghiêng. Nơi này chắc có thể trú mưa một hồi.

    Kế Duyên đi đến phía bắc vách động uốn lượn, phất mạnh tay áo một phát. Tất cả tro bụi đá vụn trên vách bị một cơn gió mạnh thổi bay.

    Hắn để dù che mưa sang một bên, đặt tay nải dưới đất làm gối rồi thoải mái nằm bệt xuống. Từ trong ngực, hắn lấy ra một cuốn <>.

    Xem một hồi liền say mê. Nội dung trong sách có chỗ trùng khớp với lần nói chuyện phiếm với Tống lão Thành Hoàng và mấy cuốn thẻ tre được tặng. Phần lớn kiến thức đều mới lạ. Dù có chỗ đã hiểu rõ nhưng trong sách giảng giải càng thêm tường tận hoặc khơi gợi một vài chuyện xưa thú vị.

    Kế Duyên sớm đã nhìn ra. Loại sách này không phải là tiên đạo bí pháp nghiêm chỉnh, nhưng lại đẹp mắt dễ xem, không thể bỏ xuống!

    Sắc trời chuyển từ sáng sang tối, lại chuyển từ đêm sang ngày lúc nào không hay, ròng rã một ngày một đêm. Tinh thần của Kế Duyên vẫn minh mẫn như ban đầu. Khi ánh bình minh vừa ló dạng, hắn vận chuyển Thiên Địa Hóa Sinh dẫn nạp linh khí nhưng tầm mắt không hề rời khỏi Ngoại Đạo Truyện.

    Chữ viết trên mỗi trang sách cũng không lớn, nội dung lại cực kỳ phong phú. Có nhiều chỗ cho dù là Kế Duyên cũng cần phải tinh tế suy ngẫm mới có thể hiểu người viết sách muốn biểu đạt điều gì. Dường như địa phương viết cũng cực kỳ tùy ý, rất nhiều chỗ lấy các góc nhìn không giống nhau xem đi xem lại thì có sự thú vị khác biệt.

    Do Kế Duyên đã trải qua một kiếp nên sức tưởng tượng phong phú. Có vài chuyện xưa chỉ có một vài dòng ngắn nhưng nhờ tâm linh ghi nhớ đầy đủ nên khi minh tưởng lại có thể hiện ra một bức tranh minh họa thần kỳ. Điều này khiến cho Kế Duyên cam tâm tình nguyện hao tốn thời gian cực lâu, để hiện ra trong đầu một tích xưa hoàn chỉnh.

    Hắn đọc say mê đến mất ăn mất ngủ. Cho dù đói bụng lắm cũng chỉ lấy mấy quả táo lớn trong tay nải ăn giải khát. Khi mệt lắm thì chỉ híp mắt một hồi, tinh thần thế mà lại không tệ. Chỉ có thân thể hắn là gặp họa, đọc sách mấy ngày liên tiếp nên cả người vô cùng lôi thôi, y phục lại dính không ít bụi xám.

    “Ầm ầm…”

    Chân trời vang lên sấm sét, làm gián đoạn mạch đọc sách của Kế Duyên. Lòng hắn cảm giác được điều gì bèn nhìn về phương xa. Mây đen lúc này đã che khuất mặt trời.

    Trùng hợp thay, hắn nhìn thấy có giao long gọi gió hô mưa thì cảm thán thốt lên.

    “Một cơn mưa tiết Mang chủng tốt lành!”

    Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 63: Một chữ duyên này thật kỳ diệu

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hôm nay đã là mồng bốn tháng năm.

    Kế Duyên nhanh chóng nhận ra ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu đã yếu dần đi, một đám mây đen đang trôi lững lờ đến.

    “Ầm đùng đùng…”

    Lại có một đợt tiếng sấm vang lên mãnh liệt, trước đó là những tia chớp giống như ánh sáng nháy đèn của một máy chụp ảnh siêu to khổng lồ từ đám mây đen chiếu đến vùng đất rộng lớn, mờ mịt ở phía dưới.

    Ô. . . . Ô...

    Ở vùng đất đồng không mông quạnh ngoài kia, trời vẫn chưa đổ mưa nhưng những trận gió đã thổi đến, cuốn sạch đám tro bụi. Bất quá, hang đá nhỏ mà Kế Duyên đang trú mưa có chút đặc thù. Hai bên tường đá ngăn cản gió lùa vào, hơn nữa ở bên trên rõ ràng là cũng có gió nhưng còn cách mấy trượng thì gió đã bị cuốn đi hướng khác. Tình huống bên trong hang đá khá yên tĩnh.

    “Xem ra trận mưa này sẽ rất lớn đây!”

    Kế Duyên cười khẽ, sờ tay vào bao đựng quần áo. Một giây sau, nụ cười trên môi hắn đã trở nên cứng ngắc.

    Hắn kéo bọc quần áo ra, nhìn đi nhìn lại. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy bốn trái táo còn tươi đang nằm ở một góc khuất, ngoài ra không còn gì cả.

    ‘Thế mà ta đã ăn hết táo rồi ư?’

    Kế Duyên gãi da đầu. Lần này hắn nhận ra có lẽ là hắn đã ở nơi này hơi lâu, cuối cùng thì đói bụng đã trở thành một vấn đề rồi.

    “Ai nha… Kiếm ra quả táo như vậy cũng không dễ, cũng chống đói được chút, vốn dĩ còn muốn ăn ít lại một chút, không nghĩ tới, ai ôi, không nghĩ tới, lúc này mới được mấy ngày chứ…”

    Vừa mới ai thán xong, đột nhiên lỗ tai Kế Duyên khẽ động. Hắn nghe được một âm thanh không giống tiếng gió chút nào cả.

    Kế Duyên nhìn theo hướng âm thanh rồi quan sát bên trái. Hắn thấy cái gì đó mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng chứng minh rằng hắn không nghe nhầm, quả thực là có người đang đến.

    ‘Nơi này mà cũng có người tới sao? Hình như là từ trên đường cái rẽ tới đây!’

    Không lâu sau, âm thanh của đám người đã truyền đến. Hắn nghe được nhóm này có ba người, một người điều khiển xe ngựa, hai người cưỡi trên hai con ngựa, đang vội vàng chạy về hướng gò đất bên này.

    “Phía trước chính là Ngọa Long Bích rồi, nhanh lên nhanh lên, tranh thủ trời còn chưa mưa, mau chạy qua đó tránh mưa thôi!”

    “Nhanh lên! Trụ Tử, Ngọc Liên, hai người bước xuống xe đi, như vậy xe ngựa sẽ đi nhanh hơn.”



    Tiếng hét to và tiếng vung roi truyền đến cùng lúc, dường như là bọn họ thường phải tránh mưa như vậy.

    Kế Duyên nghe bọn họ nói chuyện, một lần nữa hắn nhìn lại vách đá có cây đậu chỗ mình đang nằm.

    “Ngọa Long Bích? Đây rốt cuộc là ở đâu đây?”

    Chỉ một lát sau, cuối cùng thì đoàn người cùng xe ngựa cũng đã tới gần Ngọa Long Bích.

    Nhóm người này tự nhiên là đều phát hiện ra bên trong hang đá có một người đang nằm dựa lên bọc đựng quần áo nhìn bọn họ. Lúc này, một trưởng bối trong đoàn khoảng năm mươi tuổi khẽ chắp tay với Kế Duyên. Kế Duyên thật sự cũng không muốn đứng dậy, liền cầm sách rồi yếu ớt đáp lễ.

    Hai bên không nói gì. Kế Duyên nhìn bọn họ vội vàng đưa xe ngựa đến gần cửa hang. Trong đó có hai gã tráng hán nhanh nhẹn lấy vài mảnh gỗ và một cây chùy từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu đóng cọc buộc ngựa.

    Bọn họ bận rộn một hồi, rốt cuộc cũng đã cột xe ngựa và ba con ngựa vào bên cạnh hang đá. Cả đoàn người cũng buông lỏng một chút. Mấy người ở trên xe đi xuống, cùng với đám người bên ngoài rối rít đi vào trong hang đá rồi ngồi xuống.

    Tổng cộng có bảy người. Ngoại trừ vị trưởng bối đã chắp tay thi lễ với Kế Duyên thì có hai gã thanh niên trai tráng, còn lại là một người phụ nữ lớn tuổi, một thiếu nữ 16, 17 tuổi và hai đứa bé trai. Đứa nhỏ nhất còn nhỏ tuổi hơn Doãn Thanh một chút, còn đứa lớn hơn thì tầm 13,14 tuổi.

    Ánh mắt Kế Duyên lại chú ý đến ba con ngựa bên ngoài, rồi nhìn một lượt đám người đang trú mưa trong hang đá. Hắn cũng không thấy có gì đặc biệt hứng thú nữa nên lại một lần nữa đọc sách.

    “Ầm đùng đùng….”

    Tiếng sấm lại vang lên. Khoảng mười mấy hơi thở sau đó, từng hạt mưa thật to “ầm ầm” rơi xuống vùng đất bên dưới. Lúc này bên ngoài trở nên cực kỳ ồn ào nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác trời đất an tĩnh lạ thường.

    “Ai ôi!!! Thiếu chút nữa là chạy không kịp rồi. Con đường này phía trước không có thôn xóm, phía sau không có khách điếm, cũng may là không xa Ngọa Long Bích này!”

    Vị trưởng bối trong nhóm nhẹ nhàng nói một câu, một đoàn bảy người bắt đầu nói chuyện sôi nổi.

    “Chung thúc, khoảng bao lâu thì tạnh mưa ạ?”

    “Hình như những trận mưa to kèm cơn giông đến đột ngột như thế này mỗi năm một nhiều hơn, loại này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chắc là khoảng một canh giờ nữa sẽ tạnh mưa.”

    “Đại bá, đại bá, người bên kia nằm không nhúc nhích, còn ngủ trên mặt đất bẩn như vậy nữa, có phải là một tên ăn mày không ạ?”

    Có một đứa bé trai chỉ vào Kế Duyên rồi nói một câu.

    “Con nít con nôi, đừng có chỉ trỏ người khác, họ cũng là khách đi đường đang tránh mưa mà thôi!”

    Vị trưởng bối họ Chung có chút nghiêm khắc nói một câu trách móc.

    Chẳng qua là câu nói này của cậu bé cũng khiến Kế Duyên phải nhìn lại bộ dáng của chính mình. Tốt xấu gì thì hắn cũng có đầy đủ quần áo, chỉ là hơi dơ so với trước đây một chút mà thôi, cũng không phải là nói quá… Ai, nghĩ sao lại nói hắn giống một tên ăn mày vậy?

    “Hắc hắc hắc… Lại bị người khác gọi là ăn mày~!”

    Kế Duyên nghĩ tới lại thấy buồn cười, chủ yếu là hắn nhớ tới bản thân lúc trước, lại liên tưởng đến lúc hắn đóng vai Đường Bá Hổ ở kiếp trước, có thể nói là “Tâm tình hôm nay không giống hôm qua!”

    Tiếc là sự thật không giống như vị trưởng bối họ Chung nói. Mưa rơi đến hơn nửa canh giờ sau thì yếu đi một chút, mưa to chuyển sang mưa phùn, đang có dấu hiệu chuẩn bị tạnh. Mà phần lớn mọi người ở trong hang đá, ngoại trừ Kế Duyên, đều đã buồn ngủ.

    “Chao ôi, có người đội mưa tới đây!”

    Hang đá vừa an tĩnh một lát thì bé trai lại lên tiếng.

    “Ai ôi!!! Người này còn đi chậm như vậy, không sợ nước mưa giội cho ướt sũng sao?”

    Có người cũng nói phụ họa một tiếng.

    Kế Duyên nhướng mày, tạm thời đặt sách xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cơn mưa. Trong mưa, hắn mơ hồ nhìn thấy một người lớn tuổi mặc áo dài cổ tròn, hai vạt áo khoác cân đối, đang chậm rãi đi đến hang đá này.

    Chẳng những Kế Duyên có thể nhìn thấy người này rõ ràng, mà thậm chí hắn còn không nghe được tiếng mưa rơi xuống trên người nọ. Nhưng khi đối phương đến càng lúc càng gần thì hắn thấy áo quần của lão đều đã ướt nhẹp.

    Theo bản năng, Kế Duyên ngước nhìn bảy người đang ngồi trong góc, hy vọng đây không phải là tình huống gay go gì.

    Người vừa mới tới dường như tâm tình không tệ. Lão bước chậm rãi đến bên cạnh hang đá. Đột nhiên lão sửng sốt một chút, rồi nhìn chăm chú về phía Kế Duyên, làm như mới phát hiện ra hắn vậy. Lúc này, Kế Duyên đã cầm sách ngồi dậy.

    Ánh mắt hai người giao nhau. Sau hai nhịp thở, người vừa tới nở nụ cười, lão cứ đứng ở trong mưa như vậy rồi chắp tay về phía Kế Duyên. Kế Duyên có chút buông lỏng, cũng cười đáp lễ.

    Người vừa mới đến từ trong mưa bước chậm đến, đi vào trong hang đá. Lão chỉ gật đầu cười với bảy ánh mắt tò mò đang nhìn mình. Sau đó lão giả liền trực tiếp đi về phía Kế Duyên.

    Người chưa tới mà tiếng nói đã tới trước.

    “Tiên sinh vẫn thật có nhã hứng a!”

    Lão giả đã quan sát kỹ càng Kế Duyên từ trên xuống dưới từ lâu. Nhìn quần áo Kế Duyên bụi bặm, tóc hơi rối, có thể thấy được hắn đã nằm đây khá lâu.

    Kế Duyên cũng tinh tế quan sát lão. Người này không cao không thấp, dáng người thẳng, mũ vuông đội trên đầu, mày râu đều dài, ánh mắt thanh tĩnh, trông rất giàu có, không giống mấy ông lão 70 tuổi nhưng cũng phải hơn 60. Kế Duyên thấy đối phương không biết là đang tán thưởng hay trêu chọc, nên hắn cũng vui vẻ đáp lại.

    “Ha ha… Chẳng qua là ta đang nghỉ ngơi một lát thôi, nếu nói là có nhã hứng thì làm sao có thể so được với các hạ bước đi tiêu sái trong mưa chứ.”

    Khi Kế Duyên đang nói chuyện thì ánh mắt hắn vẫn chú ý đến những giọt nước đang nhỏ xuống từ quần áo của đối phương, hắn còn nghe được tiếng bước chân và âm thanh nước mưa rơi xuống mặt đất, những âm thanh này không phải là giả.

    Người mới đến chắc chắn không phải là phàm nhân, nhưng không rõ là yêu hay là tiên. Dù trong lòng Kế Duyên nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cũng không tự đắc.

    Mà người kia thong dong như vậy cũng không giống giả bộ, lão chậm rãi đến bên cạnh Kế Duyên, rồi liếc mắt nhìn quyển sách trên tay hắn, dường như hai mắt lão mở to hơn một chút.

    “Ngoại Đạo Truyện? Tạp thư này đã có từ nhiều năm trước rồi! Ngươi không phiền nếu ta ngồi đây chứ?”

    “Mời tiên sinh cứ tự nhiên.”

    Cho dù hắn có để ý thì nói ra lúc này cũng không thích hợp nha.

    Lão giả kia cứ như vậy ngồi cách Kế Duyên khoảng một xích. Nước mưa trên người vẫn nhỏ xuống đất, chảy dài đến chỗ Kế Duyên. Nhưng chẳng qua, đối với Kế Duyên thì chuyện này cũng không sao cả, hắn tạm thời không muốn nói gì, cho nên là hắn sẽ không chủ động bắt chuyện. Kế Duyên cầm sách lên rồi giả vờ đọc tiếp, nhưng hơn phân nửa tinh thần của hắn vẫn để ý đến người kia.

    Một người không tập trung đọc sách, một người nhìn mưa bên ngoài hang đá. Cả hai đều trầm mặc trong chốc lát.

    “Đại bá, bọn họ đang làm gì vậy ạ?”

    “Suỵt… Đừng nói lung tung! Mọi người dọn dẹp một chút, hết mưa thì chúng ta sẽ đi…”

    Vị trưởng bối họ Chung kia nói nhỏ giọng, dường như y đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Trong lúc nói chuyện, y nháy mắt với hai gã thanh niên, khiến hai người này đi ra rút cọc buộc ngựa.

    Người xưa từng nói, lúc có gió yêu ma, mưa tà đạo thì dễ gặp phải yêu ma quỷ quái. Ở chốn hoang vu như nơi này, người mới đến kia không giống người bình thường, bây giờ xem tra người ở trong hang đá lúc trước cũng không bình thường.

    Quả thực là vậy, ở trong tình huống này, ngoại trừ mấy đứa nhỏ còn thấy hiếu kỳ, chứ thực ra những người khác đã nảy sinh cảm giác sợ hãi từ lâu. Dù kinh nghiệm của người xưa chưa chắc đã đúng, nhưng thực sự đã tránh được không ít chuyện yêu tà. Những người chưa từng trải qua thì ngay lúc này có lẽ rất khó tưởng tượng được. Nếu đổi lại là Kế Duyên lúc trước thì chắc chắn sẽ có không ít người mắng bọn họ là đồ ngốc đấy.

    Bên trong hang đá trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng mưa đang ngớt dần ở bên ngoài. Đợi chừng hơn một khắc, mưa dần dần tạnh hẳn. Bảy người lập tức nghe theo sự chỉ dẫn của vị trưởng bối, vội vàng dẫn ngựa đánh xe đi ra ngoài.

    Lúc này, Kế Duyên cũng hy vọng bảy người này tranh thủ thời gian rời đi. Nhưng thấy bọn họ ra đi dứt khoát như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm khái:

    Một chữ “Duyên” này thật kỳ diệu. Có người truy tìm sự huyền bí cả đời, cuối cùng đến chết cũng không tìm ra. Có người không hiểu gì, đánh bậy đánh bạ, rồi lại kinh hồn bạt vía, có lẽ sau đó sẽ thấy hối hận vì đã làm như vậy.

    Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 64: Bàn luận về sách

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sau khi một xe, hai ngựa và bảy người kia rời đi không lâu, lão giả ngồi im lặng nãy giờ mới bắt chuyện.

    “Tiên sinh có kiến giải gì với Ngoại Đạo Truyện đang đọc không?”

    Kiến giải ư? Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên tự nhiên là quyển sách này đẹp mắt, thú vị và giúp mở mang đầu óc, nhưng tất nhiên là lời này không thích hợp để nói ra. Hơn nữa, quyển sách này nếu nói tốt thì cũng tốt đấy, nhưng vẫn có nhiều chỗ đọc rất khó chịu.

    Hắn cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy được trang sách đang vô tình lật tới một đoạn ghi chép về chuyện Thủy Trạch tinh quái. Có lẽ là lão giả cũng thoáng nhìn thấy rồi.

    Hắn liên tưởng đến một ít nội dung ghi ở phần đầu cuốn sách, quả thực ấn tượng nhất chính là ác cảm rất sâu với yêu quái.

    Lấy ví dụ như Long Giao mà nói, vốn cũng không có gì, trên đó ghi lại việc Đại Giao gây ra lũ lụt, không cần nói cũng biết việc ác này quả thực là tai họa cho muôn dân trăm họ.

    Cũng có ngoại lệ là có những con Giao Long vẫn làm việc ân trạch như tạo mây ban mưa cho người dân. Ngoài mặt thì người ta gọi đây là “việc thiện”, nhưng một khi Giao Long làm việc có chút sai lầm, ví dụ như một con Tiểu Giao đằng vân không vững, chỉ là vung đuôi lại biến thành rồng cuốn, quét sạch vài nhà dân, thì cảm giác “yêu quái vẫn mãi là yêu quái” lại xuất hiện.

    Mà đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong sách mà thôi, những quyển sách tương tự như vậy chắc chắn có không ít. Nếu nói như cách nói của kiếp trước thì người viết sách luôn luôn thiếu tính khách quan.

    Dưới tình huống bình thường thì kỳ thật chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc một cuốn sách có đẹp mắt hay không, Kế Duyên cũng chẳng phải mất ăn mất ngủ nghiền ngẫm lâu như vậy. Nhưng lúc này, có người hỏi thì cảm giác không được tự nhiên trong lòng hắn lại nổi lên.

    Nhìn bộ dạng lão tiên sinh này cũng là người biết phân rõ phải trái, nếu lão là thần tiên thì đương nhiên là tốt, mà cho dù lão có là yêu quái thì Kế Duyên cảm thấy nếu hắn nói về chuyện khiến hắn cảm thấy không thoải mái kia ra thì cũng lọt tai. Vì vậy, hắn hơi do dự một chút rồi nói thẳng.

    “Ngoại Đạo Truyện là một cuốn sách ta có được lúc mặt trời còn chưa lên cao, đọc say mê không rời tay, sách này quả thực là sách hay…”

    Ca tụng một phen, Kế Duyên nhìn thấy lão giả không có phản ứng gì thì lời nói của hắn mới thay đổi.

    “Nhưng cuốn sách này có rất nhiều khuyết điểm nhỏ khiến người ta tiếc nuối!”

    “Không biết đó là khiếm khuyết gì?”

    Kế Duyên hơi híp mắt, thân thể đang nằm lười nhác cũng ngồi thẳng dậy, đặt sách lên trên đầu gối, sửa sang lại mũ áo. Một loạt động tác này là muốn thể hiện những lời hắn chuẩn bị nói không phải là thuận miệng nói đùa.

    “Quyển sách này nói hay thì cũng hay đấy, nhưng thực sự trong cả cuốn sách, chỗ nào cũng có thành kiến. Có đạo lý rằng trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác. Phàm nhân cũng hiểu rõ đạo lý này, há gì người viết sách lại không hiểu chứ? Như vậy mà những câu chuyện trong sách có liên quan đến yêu tinh lại có rất nhiều điều bất công, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc!”

    “Ồ?”

    Ánh mắt lão giả sáng lên. Lúc nãy lão còn ngồi dựa vào tường đá, giờ đã thẳng lưng ngay ngắn, nhìn về Kế Duyên đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

    “Tiên sinh có thể nói kỹ hơn không?”

    “Ha ha, có gì mà không được chứ, chẳng lẽ lão tiên sinh lại chính là người viết sách này, nghe xong sẽ cho tại hạ vài cước sao?”

    Kế Duyên hài hước hỏi, cũng đã chọc cho ông lão cười lên.

    “Tất nhiên là không phải.”

    “Vậy thì tại hạ yên tâm nói thẳng rồi.”

    “Hặc hặc, tiên sinh cứ nói, không sao cả!”

    Thấy bộ dáng lão giả cũng cởi mở, trong lòng Kế Duyên liền thoải mái hơn, sắc mặt nghiêm túc.

    “Quả thật là cây cỏ cầm thú sơn tinh yêu quái có nhiều loài đã hại rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không thể đại diện cho toàn bộ được. Trong sách có nói Vương Lang cứu mèo yêu, mèo yêu hóa thành hình người muốn làm vợ Vương Lang. Sau đó có phú hộ kia vì háo sắc nên đã nhiều lần làm hại nhà Vương Lang. Cuối cùng khiến cho Vương gia cửa nát nhà tan. Lúc ấy, mèo yêu đã giết cả nhà phú hộ kia để báo thù cho Vương Lang. Trong sách cũng nói, hai trăm năm sau, mặc dù người ta trách lòng người hiểm ác, nhưng ấn tượng về việc yêu vật hại người cũng rất sâu!”

    “Kế mỗ rất không thích!”

    Không chờ lão giả nói chuyện, Kế Duyên mở sách ra, lật tới trang Thủy Trạch.

    “Nơi này có nói, cả nước nước Thiên Thu gặp hạn hán mấy năm liên tục. Người viết sách còn nói đây là số trời. Hàng tháng, người dân trong nước đều hiến tế súc vật cầu mưa ở Tu Đồng Giang. Có con Giao Long kia ăn vật tế lâu ngày, nhưng lại không tạo gió ban mưa gì hết mà đã bỏ đi. Sau đó nó gặp kiếp số quấn thân. Người viết sách nói rằng yêu vật thì không thể khai hóa!”

    “Ha ha ha…”

    Kế Duyên cười lạnh vài tiếng, cũng không nói thẳng quan điểm của mình. Thế nhưng tiếng cười mang theo hàm ý châm chọc này lại rất rõ ràng.

    “Mấy chuyện như vậy được đề cập khá nhiều trong quyển sách này, vậy chẳng lẽ bất cứ ai không thuộc về Tiên Đạo đều là phường gian tà hay sao? Buồn cười quá đi!”

    Nói xong câu này, Kế Duyên cũng không có ý định nói tiếp.

    “Mà thôi, mà thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, càng nói càng tức giận.”

    Lão giả thấy Kế Duyên đọc nội dung của Ngoại Đạo Truyện có phần tùy ý và thong thả, lại nghe hắn nói về chuyện kiêng kị phạm húy như vậy, lão cảm thấy khâm phục một cách khó hiểu đối với Kế Duyên.

    Bên trong hang đá tạm thời khôi phục vẻ yên tĩnh, Kế Duyên lại đọc sách, lão giả cũng dựa vào tường tĩnh tọa.

    Ước chừng thời gian uống xong một chén trà, sự yên lặng lại bị phá vỡ.

    “Tiên sinh có biết tên của hang đá này không?”

    Kế Duyên buông sách, vô thức nhìn lướt qua hang động này một chút rồi mới trả lời.

    “Hình như là… Ngọa Long Bích.”

    “Đúng vậy.”

    Lão giả cũng không đứng dậy, giơ tay lên, yếu ớt đo độ cao của hang đá. Trong mắt lão có một ý vị khó hiểu.

    “Tiên sinh có biết nguồn gốc của Ngọa Long Bích này không?”

    Cái này thì Kế Duyên làm sao biết được. Nhìn qua vách đá giống cây đậu, giống nhau lắm đấy, chẳng lẽ có ngụ ý gì sao? Suy nghĩ của Kế Duyên bắt đầu bay bổng.

    Chẳng qua là lão giả bên cạnh không đợi Kế Duyên nghĩ xong thì tiếp tục nói.

    “Khoảng 300 năm trước, ở dưới mặt đất cách chỗ này 1600 thước là một đầm nước âm u có Ly Giao ẩn nấp trong đó.”

    Trong lòng Kế Duyên khẽ động, một lần nữa nhìn về phía hang đá.

    “Một năm kia, cũng vào tiết mang chủng, Ly Giao tự thấy mình tu hành viên mãn, muốn rời nước hóa rồng!”

    Lão cũng không hề bận tâm đến ánh mắt xám trắng của Kế Duyên đang nhìn, dừng một chút rồi tiếp tục kể chuyện.

    “Giao Long rời nước, chỉ cần động một tí đều khiến cho đại địa chìm xuống. Nhưng Ly Giao tu hành đã lâu, nó chờ đợi mấy trăm năm, chờ đến một khắc này.. Năm đó chưa đến tiết mang chủng, mưa to gió lớn nửa tháng không dứt. Phủ Đức Thắng gặp lũ lụt. Ly Giao dẫn nước phá đất ra ngoài, rồi lại lặn ngụp dưới nước men theo sông ngòi mà đi, khiến nước ngập lênh láng vùng đất của cả ba phủ!”

    Lão giả nói đến đây thì ngừng một chút. Lão dựa vào tường đá phía sau lưng, chậm rãi vuốt râu rồi trầm mặc hồi lâu.

    “Ai ôi… Những nơi nó đi qua, sinh linh đồ thán!”

    Kế Duyên dường như có thể cảm nhận được sức nặng của mấy chữ này, tưởng tượng thấy một trận hồng thủy ngập trời ba trăm năm trước.

    Cho dù kiếp trước là thời đại phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại, lại có đội thuyền và máy bay cứu hộ, có những người lính quân đội nhân dân phản ứng nhanh, nhưng hồng thủy vẫn rất đáng sợ, huống chi là ba trăm năm trước đây.

    Lão giả vỗ vào vách đá sau lưng rồi nói với Kế Duyên.

    “Hang đá này chính là đầm nước của Ly Giao, do năm đó nó phá đất chui ra nên nơi này đã bị nâng lên khỏi lòng đất. Năm sau đó, ở phủ Đức Thắng có nhiều lời đồn về việc Ly Giao rời nước. Mười năm sau đó, huyệt động này đã trở nên bằng phẳng. Thiên hạ đại loạn, binh phong nổi lên. Ngược lại, tên của hang đá này lại được lưu truyền khắp nơi.

    Kế Duyên cau mày trầm mặc một lát, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn hỏi một câu.

    “Từng nghe nói Kê Châu có tiên phủ, tên là Ngọc Hoài Sơn, vào thời điểm Giao Long rời đi, có người tu tiên nào đến đây không?”

    Về phần tới làm gì thì dĩ nhiên là có thể tới cứu người hoặc là ngăn cản Giao Long, hoặc là nếu có năng lực thì có thể thi triển diệu pháp khống chế lũ lụt, hoặc là gõ cho Giao Long tỉnh ra, còn không thì có khi trực tiếp chém chết Giao Long, nhưng những chuyện này thì Kế Duyên cũng không nói rõ.

    Lão giả không biết có nghe hiểu được ngụ ý của Kế Duyên không, chỉ cảm thán nói tiếp.

    “Nó đã ở ẩn mấy trăm năm, một khi được tự do thì không cần nói cũng biết Ly Giao sẽ hưng phấn như thế nào, còn việc gây sóng gió mà dẫn tới tiên đạo cao nhân… Xùy…”

    Lão giả nói đến đây thì rõ ràng cười nhạo một tiếng, khiến cho Kế Duyên nhất thời không hiểu gì cả. Lão tiên sinh này, rốt cuộc là tiên đạo cao nhân đến đây có quan hệ gì với Ly Giao không?

    “Những tiên đạo cao nhân kia không đề cập đến cũng được. Nếu nói là lúc ấy người mà Ly Giao ấn tượng sâu sắc nhất là Thành Hoàng Đỗ Minh Phủ, tức giận động thủ đến nỗi Kim Thân vỡ vụn, nhờ đó đánh thức Ly Giao, rồi dẫn nó đi xem trận lũ lụt kinh hoàng do nó gây ra…”

    Lão giả nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục.

    “Con đường tu hành muôn vàn khó khăn, dũng cảm đánh đổi cả tính mạng của mình để phấn đấu, thật đáng buồn, cũng thật đáng ngưỡng mộ!”

    Nghe đến đây, Kế Duyên đã có suy đoán nhất định về thân phận của lão giả, chỉ là không biết có phải chính chủ hay không thôi.

    “Thế thì xin hỏi lão tiên sinh, Ly Giao có hóa rồng thành công không, trong ba trăm năm này nó đã làm gì?”

    “Tự nhiên là thành công, nó bơi theo dòng nước từ sông lớn ra biển rộng, cuối cùng sau trăm năm cũng hóa rồng!”

    Lão giả nói một câu cuối với khí thế mạnh mẽ, sau đó lại dịu xuống.

    “Khoảng hai trăm năm sau khi hóa rồng thành công, nó ở vùng Kê Châu tạo mây ban mưa. Hai trăm năm đó, cả vùng mưa thuận gió hòa, không biết hạn hán là gì, tộc của nó càng có nhiều ràng buộc với giang hà thủy trạch…”

    Nói tới chỗ này, lão giả quay đầu nhìn sang Kế Duyên.

    “Tiên sinh cho rằng con rồng này như thế nào? Có như trên Ngoại Đạo Truyện viết không?”

    Mặc dù với tâm cảnh hôm nay của Kế Duyên thì lúc này trong lòng hắn vẫn khẽ run rẩy. Đây là một tồn tại muốn gặp cũng không thể gặp, kết hợp với câu nói đầu tiên của hắn, hắn gần như chắc chắn lão giả trước mắt không phải người. Không phải Long, tức là Giao!

    Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 65: Mỹ tửu cõi tiên niềm ưa thích, Hoa Điêu trần tục thú đam mê

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Từ xưa tới nay, Rồng vốn là biểu tượng của dân tộc Trung Hoa. Dẫu cho ở thế giới này vị thế loài rồng không sánh được với kiếp trước của hắn thì y phục của vua một nước vẫn là long bào, bởi vậy, chữ "long" vẫn mang ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.

    Vào lúc này, nếu nói Kế Duyên không khẩn trương sẽ là nói dối. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, dù nội tâm hắn hưng phấn kịch liệt thì phản ứng cơ thể hắn vẫn hoàn toàn bình thường. Dường như trong câu chuyện trà dư tửu hậu trước đó, Kế Duyên đã có những suy đoán và chuẩn bị tâm lý nhất định. Hoặc cũng có thể vấn đề này đã tác động đến suy nghĩ của hắn.

    Thực ra "Ngoại đạo truyện" không ghi chép lại điển tích này, lại càng không nhắc gì đến việc loài rồng tạo ơn mưa móc hai trăm năm ở Kê Châu vì bách tính. Tuy Kế Duyên không biết lão già này đã đọc hết nội dung cuốn sách chưa, nhưng suy cho cùng thì nội dung “Ngoại đạo truyện” và tư tưởng của tác giả cũng chẳng mâu thuẫn hay liên quan gì nhiều với chuyện rồng làm mưa ở Kê Châu cả.

    Lão hỏi vậy là cần sự công nhận ở hậu thế sao?

    Gìn giữ Kê Châu mưa thuận gió hoà không quá khó khăn, vì thời tiết vốn thay đổi theo quy luật tự nhiên. Chỉ cần không gặp tình huống bất thường thì tiết khí sẽ đến như trời giáng cam lộ. Hiếm gặp là ở chỗ đảm bảo không có các biến số ngoài ý muốn như đại hạn, duy trì mưa thuận gió hoà đều đặn hai trăm năm.

    Kế Duyên thầm nghĩ, để làm được việc này e rằng mỗi năng lực phun mưa đơn giản thì không thể hoàn thành.

    Lời khích lệ đầu môi chẳng hề khó nói, cũng chẳng hiếm gặp. Lão ấy chỉ muốn nghe mình vuốt đuôi lấy lệ sao? Kế Duyên cảm thấy, dường như đây là khúc mắc, là cái gai trong lòng lão Giao này.

    Nhưng có lẽ bởi lão già trông rất ôn hoà lại minh mẫn biết phân rõ trái phải, hoặc có lẽ bởi sức nặng của từ “Long” trong lòng người Hoa, Kế Duyên sau khi kích động thì nội tâm cũng cuộn sóng. Hắn nhìn không chớp mắt vào lão già bằng đôi mắt xám trắng chẳng thấy nhãn cầu rồi trả lời chẳng chút ăn nhập gì với câu hỏi.

    - “Kế mỗ hết sức kính phục việc y bảo hộ một cõi mưa thuận gió hoà tận hai trăm năm, lại càng cao hứng khi thấy y ra tay hành thiện. Nhưng nếu ba trăm năm trước ta gặp gỡ con Ác Giao kia lúc nó gây hoạ, mà ta đủ khả năng trấn áp thì sẽ chém chết không tha”.

    Lão giả nhíu mày híp mắt, khóe miệng phảng phất có dòng khí màu trắng phun ra.

    - “Vậy tiên sinh có cho rằng, công đức tích suốt hai trăm năm có thể bù trừ với hoạ hồng thuỷ năm xưa chăng?”

    Giọng điệu và thần thái của lão ta khiến tim Kế Duyên đập thình thịch. Dù lão không hề phóng ra chỉ lực nào nhưng cảm giác bức bách tràn ngập lòng hắn nặng tựa ngàn cân.

    Xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong được rồi, bên ngoài coi bộ thân thiện dễ nói chuyện chứ thực ra cũng “gắt” lắm nha.

    Nếu ban đầu Kế Duyên nghi ngờ con Li Giao đi gây hoạ năm xưa không phải rồng ắt cũng là thuồng luồng, thì bây giờ hắn đã có thể khẳng định, ông lão trước mặt hắn chính là con rồng kia. Mặc dù ăn ngay nói thẳng nhưng Kế Duyên cũng không vì nỗi sợ hãi vừa dấy lên trong lòng mà gió chiều nào xoay chiều ấy. Cứ suy bụng ta ra bụng người, hắn mà là kẻ ngồi đối diện kia thì tuyệt đối sẽ không thích kẻ nào lật mặt nhanh hơn nướng bánh vậy đâu.

    Kệ cho ông lão biến sắc, Kế Duyên giả bộ không nhìn thấy gì dù lòng dạ thấp thỏm như đánh lô tô. Hắn nhét “Ngoại đạo truyện” vào túi quần áo, tận lực dùng thời gian ngắn ngủi này để tránh ánh mắt lão ta và kiềm chế trạng thái căng thẳng của mình.

    Sau khi cẩn thận cất cuốn sách đi, Kế Duyên đưa mắt nhìn thẳng vào ông lão.

    - “Kế mỗ cũng muốn hỏi lão tiên sinh một câu: Nếu tất cả mọi người đều cho rằng hai trăm năm tích đức có thể xoá đi tội nghiệt năm xưa, công đức vô lượng đã viên mãn rồi, vậy lão còn tiếp tục hành vân bố vũ ở Kê Châu nữa không?”

    Câu hỏi của Kế Duyên vạch trần thân phận loài rồng, nửa đầu câu còn hoà nhã nhưng khúc sau đã mang giọng điệu chất vấn rõ ràng, dường như hắn đang kháng cự cảm giác sợ hãi trong lòng mình.

    Tuy rằng Kế Duyên ngoài mặt nghiêm túc cương quyết nhưng trong lòng hắn cực kỳ hoang mang thấp thỏm, thậm chí còn có phần ân hận vì ban nãy trót mạnh miệng.

    Lão già nghe xong câu hỏi thì ngây ngẩn cả người. Lão trầm ngâm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhíu mày nhìn ra ngoài hang đá, dõi mắt trông theo những đám mây đen nằm lững thững chẳng chịu tản đi dù mưa đã ngừng rơi.

    - “Kế mỗ cảm thấy, công là công, tội là tội. Có thể lấy công chuộc tội nhưng không thể lấy công và tội bù trừ cho nhau. Như Kế mỗ căm ghét Nghiệt Giao trước đây, khâm phục Chân Long hiện tại, điều này không hề mâu thuẫn”.

    Dù ngoài mặt ra vẻ nghiêm túc đạo mạo để nói cho xong nhưng trong lòng Kế Duyên phải cật lực kìm nén để giữ bình tĩnh, nào dám manh động dám hó hé gì.

    Lão già đang cau mày nghe câu này thì “được lời như cởi tấm lòng”, rung động quay sang nhìn Kế Duyên:

    - “Nói hay lắm, nói hay lắm!”

    Lão già đáp lời bằng hai câu tán thưởng. Rồi dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, lão lãng đãng tựa lưng vào vách đá vuốt râu, thỉnh thoảng lại mỉm cười lắc đầu, cứ như trong lòng ông lão đang liên tưởng đến bản thân rồi tự giễu vậy.

    “Phù....”

    Góc kia Kế Duyên vốn đang căng như dây đàn bỗng như chùng nhẹ một nhịp. Thậm chí hắn có ảo giác đến bây giờ hơi thở của mình vẫn còn run rẩy, khi nghe được từ “hay” thốt ra từ miệng lão già mới kịp hoàn hồn.

    Cảm giác “tai qua nạn khỏi” vừa đến, thân thể Kế Duyên như được giải phóng, nghiêng ngả trượt chân ngã vào túi đồ đạc mang theo, cũng may là tiếng động không lớn.

    Cân nhắc về chuyện “tăng điểm cống hiến” có khi sẽ có hiệu quả, hắn lấy bốn quả táo còn sót lại trong túi quần áo, đưa cho lão già hai quả.

    - “Lão ăn thử táo tươi đi, đây là táo trồng ở nội viện nhà ta, tuy không quá đặc biệt nhưng ngọt thơm lắm!”

    Ông lão ngoái đầu nhìn hắn, cầm lấy hai quả táo cười vui như tết.

    - “Táo trái mùa thật là hiếm thấy. Còn nữa không? Mỗi hai quả táo ta ăn làm sao đủ?”

    Yêu cầu này nếu hỏi lúc Kế Duyên còn đang lập cập sợ hãi thì có lẽ hắn sẽ đồng ý, còn vào thời điểm này hắn dĩ nhiên là không chịu rồi.

    - “Ta chỉ còn bốn quả thì đã cho lão một nửa rồi, có sao ăn vậy đi”

    Vừa nói hắn vừa cho cả hai quả táo vào miệng rồi liên tục nhai rau ráu để cho hương táo tràn khắp khoang miệng, động tác không khác gì bọn trẻ con khư khư bảo vệ đồ ăn vặt.

    Lão già vừa cười vừa hít hà quả táo rồi cũng học Kế Duyên cho hai quả táo vào miệng nhai, tận hưởng hương vị thanh mát quẩn quanh tứ phía.

    - “Táo ngon, táo ngon. Linh khí tuy ít nhưng vị ngọt khó quên. Không biết nhà tiên sinh ở đâu? Có thể nể mặt cho ta đi hái thêm mấy quả nếm thử không?”

    Kế Duyên nhịn cười không nổi. Lão này đúng là con rồng tham ăn nha.

    - “Bây giờ thì đã hết sạch rồi. Trước khi Kế mỗ đi du ngoạn đã căn dặn một vị bạn hữu rằng sau khi ta rời đi hãy hái hết số táo trên cây, một phần tặng cho láng giềng, phần còn lại để gia đình vị ấy sử dụng. Thời gian từ khi ta rời nhà cũng đã khá lâu rồi đấy”.

    Ông lão đầy bụng tiếc nuối nhưng vẫn bám đuổi không tha.

    - “Hảo bằng hữu của tiên sinh liệu còn cất trữ quả nào không nhỉ, bảo vị ấy nhường lại cho ta vài quả cũng tốt mà”.

    - “Ồ, huynh ấy là phu tử ở trường tư thục huyện, không có tài phép gì, ở nhà lại có một cậu nhóc tham ăn, giấu không được mà để dành cũng không nổi đâu lão”.

    Xem ra táo thì không có quả nào rồi đây, nhưng nghe Kế Duyên nói, lão giả lại nảy sinh hiếu kỳ.

    - “Bằng hữu của tiên sinh là phàm nhân ư?”

    Kế Duyên sững sờ một lúc rồi gật đầu.

    - “ Không sai.”

    - “Là người tài đức vang danh xa gần sao?”

    Kế Duyên nghĩ tới sắc phong, hiểu ý cười cười.

    - “Còn chưa có danh hiền tài”.

    Nghe vậy ông lão nhíu mày:

    - “Một phàm nhân là phu tử chốn thôn quê, có tài đức gì mà được làm hảo hữu với tiên sinh cơ chứ?”

    Kế Duyên phun hạt táo hắn mân mê trong miệng nãy giờ rồi đáp:

    - “Đọc sách có tài đức gì sao? Kế mỗ ta coi huynh ấy là bạn, thế còn không đủ ư?”

    Lần thứ hai trong ngày lão giả đứng hình, thậm chí so với lần đầu thì lần này còn sững sờ lâu hơn.

    - “Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha... Hay lắm hay lắm, nói đúng lắm, nói hay lắm! Kế tiên sinh coi ai đó là bằng hữu đều do tiên sinh tự nói mới tính, ha ha ha ha ha...”

    Tiếng cười sảng khoái vang lên đột ngột khiến Kế Duyên sợ run cả người, muốn giấu cũng không giấu được. Còn lão già đã kéo bộ y phục ướt đẫm rồi đứng lên:

    - “Không biết một kẻ Yêu Tộc như lão hủ có tư cách làm bằng hữu của Kế tiên sinh chăng?”

    Trong câu nói của ông lão không giấu nổi cảm giác khát khao mong chờ.

    Kế Duyên chậm rãi xoa xoa yết hầu rồi đứng lên, ổn định tâm trạng, cố dằn xuống lời đồng ý một cách sảng khoái mà thay bằng một câu khác:

    - “Còn phải xem lần sau lão có mời Kế mỗ uống rượu một bữa không đã!”

    - “Kế tiên sinh muốn uống loại rượu gì chỉ cần nói với ta là được!”

    - “Ha ha, ta chỉ nhìn người chẳng quản rượu. Mỹ tửu cõi tiên niềm ưa thích, Hoa Điêu trần tục thú đam mê!"

    - “Ha ha ha, hay cho câu Hoa Điêu trần tục thú đam mê”

    Rồi ông lão chắp tay thi lễ, cao giọng mở miệng:

    - “Lão hủ chính là Ứng Hoành của sông Thông Thiên”

    Kế Duyên không dám chậm trễ, đồng thời chắp tay đáp lễ.

    - “Tại hạ Kế Duyên, cũng xem như là người huyện An Ninh”

    Ông lão mặt mày hồng hào, tươi cười sảng khoái thi lễ với Kế Duyên, chậm rãi đi ra khỏi phạm vi thạch bích động rồi quay sang Kế Duyên và bảo:

    - “Ta còn cần bố vũ cho tất cả các phủ ở Kê Châu vào tiết Mang Chủng. Lần gặp sau sẽ cùng uống với Kế tiên sinh một trận sảng khoái”

    Vừa dứt lời thì thân ảnh biến hoá thành một con rồng phá mây tức tốc bay đi.

    “Gràooo ~~~~~ “

    Phía chân trời xa vọng lên tiếng rồng ngâm, dư vị như là tiếng sấm.

    Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới an lành, ấm áp, hạnh phúc bên người thân. Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)