Tiên Hiệp Lạn Kha Kì Duyên - Chân Phí Sự

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 1: Ván cờ.

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Lạn Kha bên cạnh ván cờ lá rụng, ở giữa rừng cây đánh cờ không người
    Hưng sở trí Thiên Nguyên một cờ, lại quay đầu sơn hải mênh mông

    ...

    Tỉnh lại sau giấc ngủ, Kế Duyên trở thành một cái cũ nát trong sơn thần miếu nửa mù hành khất.
    Thực lực không đủ miệng pháo đến gom góp, Chân Nhân một thanh kiếm, Thần Côn một cái miệng, chính là Kế Duyên tại cái này đáng sợ thế giới an thân đặt chân căn bản.

    ...

    Du Lạn Kha Sơn

    Chống gậy trèo lên đỉnh núi chơi,
    Bầu trời bát ngát mắt trông khơi.
    Vi vu gió thổi rừng thu lạnh,
    Róc rách hang liền suối nước trôi.
    Vắng vẻ cờ tiên đà mãn cuộc,
    Lạnh lùng xương Phật cách lâu đời.
    Cõi trần từng trải nay là mấy,
    Không để sau này dấu vết rơi.
    (Nguồn: Hoàng Việt thi tuyển, Tồn Am Bùi Huy Bích, NXB Văn học, 2007)

    Review Truyện:

    Tiên hiệp cổ điển rất khó viết. Một bộ tiên hiệp hay là một bộ truyện phải được viết sao cho thật dễ hiểu, thật thú vị, thật tiêu sái cũng như phải có cái hồn của tiên hiệp. Chỉ một điều kiện thôi đã khó, chứ đừng nói phải có đầy đủ các điều kiện trên. Có lẽ vì vậy mà tiên hiệp bắt đầu suy tàn.

    Kể từ sau Hoàng Đình, cũng thật lâu rồi mình mới thấy lại một bộ tiên hiệp cổ điển thuần túy như Lạn Kha Kỳ Duyên. Có yếu tố lãng mạn, thoải mái tiêu sái của tiên hiệp cổ điển trường phái xuyên không, chi tiết truyện vừa xuất sắc lại dân dã. Có yếu tố truyền thuyết phàm tục mang lại cảm giác của những câu chuyện thần thoại cổ xưa. Nam chính ở trong trò chơi hồng trần này, tuy rằng pháp lực tu vi không cao, nhưng cách xử sự làm người lại có trước có sau, thần bí khó lường, có ý cảnh, có tâm cảnh, thực sự đã mang lại cảm giác thần bí của tiên nhân. Đoạn mở đầu, khi nam chính nghèo túng cũng sợ chết như người thường, lời ăn tiếng nói cũng hơi tùy tiện. Trong truyện mỗi người đều rất lý tưởng, không dây dưa lợi ích quá nhiều, cũng không có quá tính toán, nhiều khi đọc mà không nhịn được cười.

    Trước mắt thì thấy đây là một thể loại truyền kỳ du ký cổ đại, có giang hồ, có tu sĩ, có tiên thần, có võ lâm cao thủ, có người phàm. Bàn tay vàng rất có ý nghĩa, tựa như thay đổi vận mệnh nhân vật. Mỗi khi nam chính thúc đẩy vận mệnh một người, hoặc dạy người hướng thiện, trên ván cờ sẽ ngưng tụ ra một quân cờ mới. Người đọc bị cuốn hút dần bởi những câu chuyện xung quanh Kế Duyên, muốn biết rốt cuộc quân cờ mà nam chính đã gieo sẽ trở thành những gì...







    Một khu rừng núi yên tĩnh, chim hót ca, trăm hoa khoe sắc và không khí mát mẻ quanh những con suối ở trên núi, khiến ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

    Nơi đây một nhóm người đang bận rộn, vui vẻ dựng lều và cắm trại.

    Hoạt động cắm trại dã ngoại này do các đồng nghiệp trong công ty cùng nhau tổ chức. Tất nhiên mọi người đều còn rất trẻ, bởi vì mọi người phải cõng lều vải và đồ dùng đi bộ một đoạn đường xa rất xa để lên núi, những người lớn tuổi một chút sợ rằng sẽ không đủ sức.

    Vốn dĩ mọi người muốn công ty tổ chức một lần cắm trại dã ngoại, nhưng hàng năm công ty đều tổ chức các tour du lịch theo nhóm, có hướng dẫn viên du lịch và xe đưa đón. Nhưng năm nay rất nhiều đồng nghiệp dứt khoát không đi cùng công ty nữa, mà để cho mấy người sỏi đời dẫn đầu tổ chức nên mới có lần lên núi cắm trại này.

    Kế Duyên mới vào công ty phần mềm này được có hai năm, tóc đen đầy đầu, vốn thuộc giới trẻ.

    Sau khi dựng lều vải xong, thì Kế Duyên liền chơi game online trên điện thoại cùng với một đồng nghiệp.

    "Ơ kìa! Ơ kìa! Ơ kìa! Kế Duyên! Kế Duyên cho tao đại bác nhanh lên!!! Trời ơi! Tao chết rồi!!"

    "Cho mày đại bác làm gì? Đeo lên hai giây thì chết, còn không bằng cho tao còn có thể chạy thoát. Giờ thì tốt rồi, 'Đồi Thông Hai Mộ' hừ…"

    "Tao tao… lần sau mày làm xạ thủ, tao hỗ trợ đi!"

    "Đừng đừng đừng….để tao kiếm thằng khác hỗ trợ…"

    Nhìn nơi này có vẻ như ở trong núi sâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xa xa trạm phát sóng đang đứng sừng sững trên mây. Hai người cầm điện thoại chơi thoải mái mà tốc độ đường truyền cũng chẳng bị chậm một chút nào.

    Tất nhiên Trung Quốc vẫn còn những nơi có tín hiệu rất yếu thậm chí còn không có, nhưng phần lớn người dân đã hình thành thói quen chỉ đến chỗ nào có sóng điện thoại. Điều này cũng khuyến khích việc hoàn thiện cơ sở hạ tầng, làm cho mọi người cũng vô tình quên đi chuyện tín hiệu này.

    Bọn hắn dựng lều trại ở một gò núi tương đối bằng phẳng, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ trong veo, quả thật nơi đây rất lý tưởng cho chuyến đi dã ngoại lần này.

    Tổng cộng có mười mấy người, một nhóm đang chụp ảnh ở bên ngoài, một nhóm khác thì đang chỉnh lại lều vải của mình. Chỉ có Vương Cương, Kế Duyên và Lý Quân dường như đang rảnh rỗi.

    Khi Vương Cương chuẩn bị dùng đá dựng lên một cái bếp để nướng đồ ăn. Hắn đảo mắt nhìn quanh chỗ cắm trại, cũng chỉ có thể nhờ vả Kế Duyên và Lý Quân.

    "Kế Duyên! Lý Quân! Đừng chơi nữa! Đi tìm một chút củi đốt đi! Lát nữa còn nhóm lửa, không trưa nay phải ăn đồ hộp đấy nhé!". Ở xa, Vương Cương hô hoán hai người đang ngồi ở trong lều vải kia.

    "Biết rồi !!!! OK!!" Lý Quân và Kế Duyên đồng thanh trả lời.

    Sau đó hai mắt nhìn nhau, dù sao trong game hai người cũng đã hết mạng, liền thoát game.

    Hai người đứng lên, đi về cánh rừng bên cạnh, đi sâu vào nơi bóng cây rậm rạp.

    Trong núi không thiếu củi đốt, khắp nơi đều có cành cây rơi rụng. Lý Quân cằm một cành cây to đi khắp nơi, thỉnh thoảng còn vung qua vung lại. Ngoài miệng không ngừng hô to "Hây... hây... ha... ha...". Ở trong mắt Kế Duyên bây giờ y giống như một kẻ lên cơn điên vậy.

    Vì phòng ngừa bị truyền nhiễm, cũng sợ bị côn pháp của Lý Quân "điên dại" làm bị thương, Kế Duyên vội vàng tránh xa tên này một chút.

    Giống như đại đa số người trẻ tuổi thời nay, đời ông nội Kế Duyên có một đống anh chị em ruột, đến đời cha của Kế Duyên thì là con trai độc nhất, nhưng cũng có tới mấy bà cô, đến đời Kế Duyên thì hắn thành con một.

    Có lẽ do con cháu càng ít càng quý, ông nội Kế Duyên chọn một trong các loại tên đơn giản thô thiển như "Kim Hoa, Ngân Hoa, Quốc Hưng, Thúy Phân". Đến đười thằng cháu này đột nhiên nảy ra ý thơ, ông nội hắn bèn đi xin ý kiến của một chú từng làm thầy phong thủy mấy chục năm, cuối cùng lấy tên có một chữ "Duyên", cả nhà cũng đều rất hài lòng.

    "A! Không khí trên núi tốt quá nhỉ! Nên đi du lịch những nơi non xanh nước biếc như thế này!"

    Kế Duyên cảm thán một câu, cũng không vội nhặt củi mà trước tiên đi dạo ở trong rừng, lúc quay về mới nhặt cho đỡ tốn công.

    Đi dạo khoảng hơn một phút đồng hồ, đột nhiên Kế Duyên phát hiện phía trước có mấy cây đại thu vô cùng to lớn, bằng mất thường có thể nhìn thấy chúng to hơn mấy cây xung quanh không biết bao nhiêu vòng.

    "Lý Quân! Lý Quân! Mau đến xem nè, ở đây có mấy cây khổng lồ siêu to!!!! Lý Quân!!"

    Kế Duyên hét lên một tiếng về phía bên kia, phát hiện ra tên kia vẫn còn đang múa côn, liền không thèm để ý đến nữa. Hắn định xem qua một chút, rồi lát nữa dẫn mọi người đến xem.

    Càng gần, Kế Duyên càng cảm nhận rõ ràng mấy cây đại thụ này hơn.

    Vẻn vẹn ở phía ngoài cùng, cũng đã có rất nhiều rễ cây lòi ra, nằm ngoằn nghèo trên mặt đất. Kế Duyên nhìn qua thấy chúng to cứ như bắp đùi vậy.

    "Wow, còn có cây cổ thụ như vầy hả?"

    Núi Ngưu Đầu không tính là nơi có nhiều thắng cảnh du lịch nhưng cũng không ít người đến núi này dạo chơi, nướng đồ ăn… Đáng ra cây to như vậy cùng phải có người đưa lên mạng chứ nhỉ?

    Chẳng qua Kế Duyên cũng chỉ nghĩ vớ vẩn vậy thôi. Sau đó hắn nhìn về một phía bị cây lớn che khuất tầm mắt.

    "Ồ"

    Một giọng nói nghi ngờ phát ra từ trong miệng Kế Duyên.

    Ngoài những cây cổ thụ vô cùng lớn có thể nhìn thấy kia, thế mà ở giữa mấy gốc cây còn có thể nhìn thấy một bàn cờ. Nói chính xác là có một bàn cờ được bày ra trên một gốc cây.

    Kế Duyên vô thức đi vài bước về phía trước, đến bên cạnh bàn cờ ở gốc cây.

    Nhìn xung quanh một chút, cũng không có biển cảnh báo nhắc nhở khách du lịch chú ý nào, đương nhiên cũng không có người đánh cờ.

    Cờ trắng cờ đen nhằng nhịt khắp nơi trên bàn cờ, cờ đen như bố trận, cờ trắng như rồng. Đây chính là một bộ cờ vây điển hình của Trung Quốc, còn là một nửa ván cờ.

    Cái này làm cho Kế Duyên có chút tò mò, ngọn núi nhỏ Ngưu Đầu này chuẩn bị phát triển thành khu du lịch rồi hả?

    Thế nhưng xung quanh bàn cờ đã đầy lá rụng và cành cây khô, thỉnh thoảng còn có quả thối xen lẫn với phân chim rơi vãi. Mặc kệ đánh cờ thật hay được trang trí, rõ ràng đều đã xảy ra rất lâu rồi.

    Ánh mắt hắn bỗng nhìn thấy một vật rất đặc biệt ở sau bàn cờ, có một vật rỉ sét cạnh một cây cổ thụ, vì rỉ sét nên cũng đã phồng lên rõ rệt.

    Kế Duyên bước lại gần nhìn kỹ, cảm giác giống như một cái rìu được cường điệu hóa.

    "Chờ chút! Chẳng lẽ là ván cờ Lạn Kha trong truyền thuyết?"

    Ý nghĩ này làm cho Kế Duyên bật cười, trang trí thật giống với câu chuyện kia, đồng thời cũng khiến hắn hào hứng hơn.

    Kế Duyên trở lại bên cạnh ván cờ cẩn thận tìm tòi lần nữa, nhìn cờ đen cờ trắng đầy bàn. Vốn Kế Duyên không hiểu về cờ vây bỗng nhiên hắn cảm giác cờ trắng như con rồng lớn càng nhìn càng thấy khó chịu. Rõ ràng có thể cực kỳ ăn khớp lại hết lần này tới lần khác thiếu thông suốt. Ngoài ra có vẻ như nó đang bị đám cờ đen hỗn loạn kia vây giết.

    Cũng chẳng biết tại sao, cái cảm giác thiếu hụt kia làm Kế Duyên cảm thấy thật sự rất khó kiềm chế. Hắn liếc mắt nhìn thấy một bên bàn cờ có hai hộp đựng cờ bằng gỗ. Sau đó như có ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay cầm lấy một viên cờ trắng.

    Quân cờ này cầm trong tay rất nặng, giống như hắn đang cầm một viên bi sắt, nhưng tiếp xúc lại giống như gốm sứ.

    Kế Duyên cân nhắc một chút, như có tật giật mình hắn nhìn xung quanh một lượt, rồi đưa tay cầm cờ trắng đặt vào trung tâm bàn cờ, thuật ngữ cờ vây gọi là “Thiên Nguyên”.

    "Tốt! Lần này cảm thấy thoải mái hơn nhiều!"

    Kế Duyên vỗ vỗ tay, móc điện thoại từ trong túi quần ra. Hắn định chụp mấy bức hình để ghi lại nhìn cho kỹ, rồi gọi mọi người tới xem.

    Nhưng Kế Duyên mở khóa điện thoại mấy lần, đều không thấy hiện lên thông báo mở khóa.

    "Con mẹ nó!!! Chuyện gì vậy nè? Hết pin hả?"

    Điện thoại thế mà hết pin thật, hơn nữa Kế Duyên ấn nút mở máy thật lâu, điện thoại chỉ rung một chút rồi tự ngắt. Hắn ấn lại lần nữa thì cũng chẳng còn hiện tượng gì nữa.

    Vừa nãy chơi game xong điện thoại vẫn còn 80% pin, chẳng hiểu sao bây giờ nó lại tắt nguồn mất têu rồi.

    Kế Duyên quay đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy Lý Quân đang đùa nghịch múa côn trước đó nữa.

    "Quên đi! Đi lấy sạc đã!"

    Mang theo ý nghĩ này, Kế Duyên đi về chỗ cắm trại, đi chưa được mấy bước thì hắn phát hiện ra sắc trời có chút mờ tối.

    Mấy phút sau, Kế Duyên bối rối nhìn về phía bên kia dòng suối nhỏ đang chảy xuôi, nhìn thấy gò núi bằng phẳng nhưng chỗ cắm trại đâu rồi?

    Đừng nói rằng không có ai trong công ty ở đó, lều vải cũng mất hết, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

    Hôm nay không phải 'Cá tháng Tư', hơn nữa mắc lều vải, dựng nơi cắm trai cũng rất vất vả, chỉ có đồ đần mới phá hủy đi chỉ để làm trò đùa.

    Kế Duyên nhìn xung quanh một lượt, thấy nơi xa cạnh dòng suối có hai người mặc đồng phục đang ngồi nghỉ ngơi, liền bước nhanh tới để hỏi thăm một chút.

    "Cách anh! Cho em hỏi một chút, hai anh có thấy những người cắm trại ở phía trước đã đi đâu không? Bọn em vừa mới dựng xong không bao lâu!"

    Thân thể hai người run lên bần bật vì âm thanh bất ngờ.

    Sau khi quay đầu, bọn hắn kinh ngạc nhìn Kế Duyên, mặc dù bọn hắn đang nghỉ ngơi, thế nhưng cũng chú ý bốn phía, người này giống như đột nhiên xuất hiện vậy.

    Nghe được câu hỏi của Kế Duyên, một người trong đó vô thức trả lời.

    "Nơi cắm trại dã ngoại? Vừa mới? Mấy ngày nay núi Ngưu Đầu không có ai tới dã ngoại cả, đều bận rộn tìm người mất tích rồi."

    "Hả?"

    Câu trả lời này lại làm Kế Duyên càng thêm bối rối.

    "Có người mất tích trong núi sao?"

    Trước khi đến đây, công đoàn công ty đã điều tra qua, nơi này không có chuyện gì, không khí cũng rất tốt.

    "Đúng vậy, mất tích hơn nửa tháng, một người tên gọi Kế Duyên đi cắm trại với đồng nghiệp của công ty. Mà chú em lên núi với ai? Bạn bè đâu? Không biết chuyện tìm kiếm cứu nạn người mất tích này hả?"

    Thành viên đội tìm kiếm cứu nạn khi nói chuyện cũng quan sát tỉ mỉ người trước mặt, cũng cảm thấy đặc điểm bên ngoài của người này có chút quen thuộc. Mà Kế Duyên nghe được câu chuyện này thì trực tiếp sợ ngây người.

    "Mất tích? Chính mình? Hơn nửa tháng?"

    Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là cảm thấy hoang đường và phản ứng thứ hai là cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

    Kế Duyên còn đang kinh ngạc chưa kịp nói gì, thì một cảm giác choáng váng mạnh mẽ truyền đến.

    Đôi mắt tối sầm lại, dường như trong nháy mắt Kế Duyên cũng mất đi tất cả thể lực, cảm giác suy yếu choáng váng kéo đến, chân run lên, cơ thể ngã xuống.

    Đồng thời trong quá trình đó, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cơ thể Kế Duyên gầy rộc đi, bờ môi cũng giống như bị xói mòn trở nên vô cùng nứt nẻ.

    "Chú em? Chú em sao vậy? Cẩn thận!"

    "Đỡ lấy em nó, đỡ lấy em nó"

    "Không tốt! Mau gọi giúp đỡ"

    Âm thanh cuối cùng của kiếp này mà Kế Duyên nghe được, chính là tiếng kinh hô tựa như ở nơi xa xôi của hai thanh viên đội cứu nạn.


     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 2: Tinh thần bị tàn phá

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Công việc tìm kiếm cứu nạn ở núi Ngưu Đầu kéo dài được ba tuần thì kết thúc. Kết quả làm ai cũng thương tiếc, cuối cùng cũng không thể cứu được chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi Kế Duyên. Nguyên nhân cái chết chủ yếu do cơ thể thiếu nước, cũng chính là bị chết khát.

    Theo lời kể của hai thành viên đội cứu nạn phát hiện ra Kế Duyên. Lúc ấy bầu trời có chút tờ mờ tối nhìn không rõ, khi vừa mới tìm được Kế Duyên, hắn vẫn còn có thể mở miệng nói chuyện. Sau khi Kế Duyên bị té xỉu, thì họ nhanh chóng đưa hắn đi cấp cứu. Nhưng trên đường đi tới bệnh viện hắn đã tắt thở, không thể cứu được nữa.

    Việc này ảnh hưởng không nhỏ đối với núi Ngưu Đầu và công ty của Kế Duyên, nhưng chịu đả kích nặng nhất dĩ nhiên là cha mẹ của Kế Duyên rồi.

    Nhưng tất cả chuyện này, Kế Duyên cũng chẳng thể nào nhìn thấy được.



    Toàn thân vô cùng đau nhức… Cơ thể cũng không cựa quậy được…

    Đây là cảm nhận đầu tiên của Kế Duyên sau khi tỉnh lại.

    Đầu óc ngơ ngác, tư duy cũng không nhạy bén, chỉ có chừng ấy suy nghĩ mà toàn thân đã cảm thấy đau đớn tựa như kim châm.

    Thân không thể động, miệng không thể nói, mắt không nhìn thấy, thậm chí cảm giác đối với thế giới bên ngoài cũng rất mơ hồ, chỉ cảm thấy càng lúc càng đau đớn.

    Cũng không biết qua bao lâu, cơn đau tựa như bị tra tấn kia cuối cùng cũng dần dần vơi bớt.

    Vượt qua được lần dày vò này, cả người Kế Duyên như một bãi bùn nhão, nằm co quắp thở dốc trên mặt đất. Sau khi thả lỏng một chút, Kế Duyên nhận ra có điều gì đó không đúng.

    Dưới mình cảm thấy vừa lạnh như băng, vừa tương đối bằng phẳng, nhất định không phải đang nằm trên giường giống như hắn đang nằm trên sàn nhà vậy. Xung quanh không khí cũng khá lạnh, thỉnh thoảng còn có gió lạnh nhè nhẹ thổi qua khiến hắn run rẩy.

    Nhưng cũng chỉ là cơ thể tự phản ứng run lên một chút, Kế Duyên phát hiện rằng chính mình vẫn không thể tự nhúc nhích được. Ngoài việc thở dốc thì hai mắt hắn cũng không mở ra được, cảm giác này khá giống với ‘bóng đè’. Nhưng cũng có chút khác biệt, ít nhất cơ thể hắn không bị cái gì đó đè lên.

    Sau khi suy nghĩ được khôi phục, càng lúc càng trôi chảy, xúc cảm cơ thể cũng trở về, Kế Duyên vẫn rơi vào trạng thái hoảng sợ.

    Rõ ràng mình đang không có ở nhà hay bệnh viện, xung quanh không có bất kỳ giọng nói của ai hết. Nếu có âm thanh thì Kế Duyên cũng chỉ nghe được tiếng côn trùng vo ve, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót, mũi thì ngửi được mùi nấm mốc nhàn nhạt.

    Điều này khiến Kế Duyên không khỏi hoài nghi có phải bản thân mình đang nằm trên lối đi của khu dã ngoại hoặc một chỗ nào đó còn bết bát hơn không.

    Thậm chí có khả năng mình bị ai đó bắt cóc, bị đánh thuốc rồi ném vào một nhà kho vắng vẻ nào đó.

    Trải qua cảm giác lo lắng bất an này, không biết trôi qua bao lâu, không có người đến cũng không có tiếng xe cộ qua lại, chỉ có một mảnh yên tĩnh như trước.

    Dần dần Kế Duyên nhận ra thính giác của mình trở nên cực kỳ nhạy bén, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe rất rõ.

    Có lẽ, nếu Kế Duyên không bị tạp niệm và những lo âu thấp thỏm trong lòng ảnh hưởng, thì chỉ cần hắn nghe được tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót. Hắn cũng có thể chuẩn xác chỉ ra bọn chúng đang ở nơi nào, thậm chí loáng thoáng biết được khoảng cách giữa hai bên.

    Mặc dù loại khả năng hơn người này rất thần kỳ, nhưng Kế Duyên đang càng ngày càng hoảng sợ và khó chịu.

    Kế Duyên không biết trôi qua bao lâu nhưng luôn cảm thấy thời gian đã rất dài rồi. Trong khoảng thời gian này không có bất kỳ ai xuất hiện, dù cho bọn cướp tới cũng được.

    Thân thể không thể nhúc nhích, mắt cũng không thể mở ra, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn bị nhốt trong phòng tối. Vì không muốn để cho mình bị ép tới điên, Kế Duyên chỉ có thể không ngừng đặt ra câu hỏi nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Bỏ qua khoảng thời gian bị hôn mê, ký ức cuối cùng dừng lại ở lúc gặp hai người kia bên dòng suối nhỏ, khi mình ngất đi còn nghe được tiếng hô hoán của họ.

    Hai người đó nói việc tìm kiếm người bị mất tích đã hơn nửa tháng. nhìn đồng phục của bọn họ, có thể hai người là thành viên của đội tìm kiếm. Nhưng vì sao mình không ở bệnh viện mà lại ở chỗ này?

    Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, hoặc hai người này có điểm gì đó không ổn?

    Những điều này Kế Duyên chỉ có thể đoán, rồi lại suy nghĩ tới một điểm khác.

    Trước đó, không thể phủ nhận và quan trọng nhất. Đó chính là ván cờ quỷ dị kia, không có ván cờ đó thì hết thảy chuyện này đều không xảy ra.

    Nếu trước kia Kế Duyên theo chủ nghĩa vô thần, thì hiện tại rõ ràng hắn đã thay đổi quan điểm.

    Không chỉ sau khi nơi cắm trại biến mất, lời nói của hai thành viên đội tìm kiếm và những thay đổi của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, cũng là mấy chuyện Kế Duyên đều đã trải qua. Hai cái trước có thể giả nhưng sự biến hóa của cơ thể là sự thật.

    Nói cách khác, trong mắt người ngoài, quả thật hắn đã mất tích hơn nửa tháng. Mà chính hắn cảm thấy mới trôi qua có hơn chục phút, thậm chí còn ít hơn.

    Điều này khiến cho Kế Duyên nhớ tới một sự tích, mà ông nội từng kể khi hắn còn bé:

    ‘Ngày xửa ngày xưa, vào một ngày nọ. Có một tiều phu lên núi đốn củi, vô tình gặp hai ông lão đang đánh cờ trong núi.

    Tiều phu bèn đặt đống củi và cây rìu xuống bên cạnh, định đứng ở một bên xem hai ông lão đánh cờ một chút, một ông lão mỉm cười, tách ra nửa trái đào cho hắn ăn để giải khát.

    Qua một hồi lâu, bỗng một ông lão quay đầu nói với tiều phu: “Ngươi nên về nhà đi.”

    Lúc này tiều phu mới giật mình nhìn thấy trời đã tối, vì vậy anh ta đưa tay lấy gánh củi và lưỡi rìu, lại phát hiện ra củi khô đã biến mất, cán rìu mục nát, chỉ còn trơ trọi một lưỡi rìu rỉ sét.

    Tiều phu có chút kinh ngạc khó hiểu, tranh thủ thời gian đi theo con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ trở về nhà, thôn xóm đã thay đổi rất nhiều, lại không gặp được gương mặt nào quen thuộc trong thôn.

    Hỏi chuyện một chút, tiều phu mới biết bản thân đã ở trong núi sáu mươi năm. Người nhà đều cho rằng tiều phu bị thú rừng ăn thịt, cha mẹ trưởng bối trong nhà cũng đã qua đời từ lâu.’

    Khi còn bé, đây là một trong những sự tích Kế Duyên thích nghe nhất, lưu truyền rằng hai ông lão trong sự tích là hai tiên nhân, đồng thời nơi xảy ra sự tích này chính là ngọn núi Lạn Kha nổi tiếng.

    Ngọn núi mà Kế Duyên cùng với các đồng nghiệp đi cắm trại dã ngoại không phải núi Lạn Kha mà là núi Ngưu Đầu, nhưng cây cổ thụ, bàn cờ và lưỡi rìu rỉ sét lại giống với bàn cờ Lạn Kha trong truyền thuyết.

    Nói như vậy, cũng không khó giải thích vì sao Kế Duyên chỉ cảm thấy thời gian trôi qua một chút mà cảnh vật bên ngoài đã đi qua hơn nửa tháng.

    Hơn nữa vận khí của Kế Duyên tốt hơn nhiều tiều phu kia. May mắn thay, hắn ra ngoài không lâu sau, thời gian cũng chỉ mới trôi qua chưa đầy một tháng. Cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, còn nữa hắn cũng không được tiên nhân cho ăn linh đan diệu dược. Cho nên chẳng khác gì hắn không ăn không uống hơn nửa tháng, cũng nhờ trời phù hộ mà không chết.

    Lúc này Kế Duyên nghĩ như vậy, còn chưa biết thật ra hắn đã chết lâu rồi.

    Nhưng dù vậy, hắn suy nghĩ lung tung mấy chuyện này cùng không tốn thêm bao nhiêu thời gian. Kế Duyên lại nhanh chóng cảm thấy cô đơn, sợ hãi và buồn bực. Dù có ép bản thân suy nghĩ đến nhiều vấn đề hơn nữa, nhưng cảm giác ngột ngạt này vẫn như cũ, càng ngày càng nghiêm trọng.

    Không có ai nói chuyện, không có tiếng bước chân, không một ai đến đây…

    Thời gian dài dằng dặc, không có ai, vẫn không có ai…

    Càng suy nghĩ nhiều, Kế Duyên mất đi cả khái niệm về thời gian. Không biết đã qua một giờ hay một ngày, hắn cũng không ép buộc bản thân tỉnh táo lại nữa.

    Hèn gì vài nhà tù ở phương Tây, những tù nhân phạm tội nghiêm trọng liền bị nhốt vào phòng tối đùng để trừng phạt, cái này tàn phá tinh thần của người khác rất nghiêm trọng.

    Bây giờ Kế Duyên không lo lắng ai bắt cóc mình, hắn đang hy vọng có tên cướp lại đây. Dù cho nghe bọn chúng chửi mắng hoặc đá hắn một cái cũng được.

    Vẫn không có người, vẫn không có người đến !!!

    “Ai đó mau đến đây!!! Mau đến đây!!! Ai cũng được!!!”

    Kế Duyên gào thét trong lòng vô số lần, hắn sợ nhất chính là không có giặc cướp nào cả. Chỉ có bản thân hắn nằm trơ trọi ở nơi hoang vu này, ngoài dã thú và rắn rết thì cũng chẳng có ai thèm lui tới…..
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 3: Vạn vật nở rộ

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Kế Duyên thử ngủ thiếp đi, nhưng hắn càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được. Thời gian dài đằng đẵng, dù một người lạc quan như Kế Duyên cũng bị cảm giác cô đơn giày vò đến tuyệt vọng.

    “Ầm ầm”

    Bỗng một tiếng sấm chớp vang lên khiến cho Kế Duyên giật nảy mình.

    Từ trước đến nay Kế Duyên chưa từng trải qua cái cảm giác, nằm nghe tiếng sấm ở trong hoàn cảnh như thế này. Dường như bản thân hắn đang nằm giữa bầu trời, cảm nhận được sấm chớp mưa giông.

    Cảm giác huyền bí này như một tia chớp xẹt qua trong lòng, quét bay nỗi sợ hãi, lo lắng, ức chế và hỗn loạn trong lòng Kế Duyên, khiến hắn cũng trở lên bình tĩnh hơn.

    “Tí tách tí tách”

    Không bao lâu sau, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống.

    Mí mắt Kế Duyên khẽ động, tai nghe được từng hạt mưa rơi xuống, cũng nghe rõ tiếng mưa rơi trên mặt đất, rơi trên từng hòn đá, ngọn hoa và cỏ dại.

    Ngay tại thời khắc này, thời gian như chậm lại.

    “Lách cách….”“Lách cách….”“Lách cách….”

    Từng giọt mưa rớt xuống rồi vỡ tan trên từng chiếc lá và mặt đất, phát ra tiếng động rồi truyền ra xa.

    Trong bóng tối, mỗi giọt mưa vỡ vụn mang theo rung động đánh vào trái tim của Kế Duyên. Mỗi một rung động lại chất chứa hàng ngàn hàng vạn tin tức từ nơi âm thanh phát ra. Những tin tức ấy ở trong đầu Kế Duyên như vẽ ra một bức tranh có: lá cây, tán cây, mặt đất, núi đá, phòng ốc, ngói vỡ, hoa cỏ, động vật chạy trốn trong mưa, đường cong của vạn vật….

    Tuy không có màu sắc nhưng vẫn cực kỳ sinh động và rực rỡ, dường như mỗi một giọt mưa mang theo Kế Duyên chạm đến hết thảy mọi vật.

    Mưa rơi nghe vạn vật, từ tâm vẽ thành tranh!

    Đây là một trải nghiệm khó có thể hình dung được, Kế Duyên quên hết mọi phiền não, thậm chí còn quên hít thở, chỉ yên tĩnh cảm nhận. Những đồ vật càng gần càng rõ ràng, xa hơn thì dần dần trở nên mờ ảo

    “Thì ra mình vẫn còn ở trong núi, thì ta mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát ở trong núi, là miếu hoang à….Mưa to đến bất ngờ quá, nhiều con thú đang hoảng hốt chạy trốn….Thật đẹp làm sao!”

    Mặc dù Kế Duyên vẫn không thể nhúc nhích, không thể mở mắt nhưng khóe miệng hắn phảng phất mỉm cười.

    Sự khó chịu trong lòng được giải tỏa một chút, hơn nữa Kế Duyên còn hơi nghi ngờ loại thính giác khác thường này hẳn là chỗ tốt mà hắn lấy được ở ván cờ kia thì phải

    Một lát sau, trái tim của Kế Duyên khẽ rung động. Cuối cùng, hắn cũng nghe được âm thanh mà mình mong đợi nhất bấy lâu nay.



    Trong cơn mưa, một đám người cõng những cái sọt lớn đang chạy nhanh về phía trước. Loại sọt này có chút giống với rương đựng sách của đám học trò thời xưa mang đi thi, phía trên có một miếng vải bố che lại, nhưng thể tích to hơn rất nhiều.

    Kế Duyên không nhìn được tướng mạo của bọn họ, chỉ có thể dựa vào tiếng mưa rơi hình dung ra tay chân mỗi người, cái sọt và miếng vải, còn khuôn mặt thì lại lờ mờ.

    Không chỉ có những cái sọt lớn khiến Kế Duyên nghi hoặc, mà một số người này mặc áo mưa như áo choàng, trong khi những người khác thì không. Tóm lại nó cũng không giống bất kỳ loại áo mưa nào của thời hiện đại.

    “Nhanh lên một chút, mọi người theo sát nào, phía trước có miếu sơn thần!!!”

    “Chú ý dưới chân, đường núi ngày mưa rất trơn!”

    “Phí sau mau đuổi kịp, vào miếu sơn thần tránh mưa rồi nhóm lửa, nhanh lên một chút!”



    Trong đám người, có người luôn nhắc nhở mọi người cẩn thận, có người thúc dục mọi người đi nhanh hơn, cũng có người dừng lại nhìn xem người phía sau có theo kịp hay không. Truyện được dịch tại bạch ngọc sách chấm

    Vượt qua mấy cây đại thụ và một núi đá đựng đứng, rốt cuộc nam tử dẫn đầu liền thấy được miếu sơn thần gần trong gang tấc.

    “Mọi người cố lên, đến miếu sơn thần rồi! nhìn xem có ai bị bỏ lại không?”

    “Tất cả đã đủ rồi!!”

    “Tranh thủ thời gian vào miếu đi, mưa trên núi rất lạnh!”

    Một đám người vừa nói chuyện vừa bước nhanh hơn, người trước người sau đi vào miếu sơn thần.

    “Phù! Cơn mưa này thật quái dị, suýt nữa dội chết ta rồi!”

    Nam tử dẫn đầu là một người đàn ông râu ngắn, từng giọt nước mưa trên người gã rơi tí tách giống như những người khác vậy. Hắn đặt cái sọt nặng nề xuống, sau đó cởi áo tơi ra.

    Vươn mình một chút rồi đếm số người sau lưng, tổng cộng có đầy đủ mười hai người.

    “Mọi người bỏ hàng hóa ở bên kia đi, Lưu Toàn và Lý Quý lấy củi ra, chúng ta nhóm lửa ủ ấm!”

    “Được!”

    “Bên kia khô ráo hơn, đi đi, đặt chỗ đấy!”

    “Ta phải sấy khô áo quần một chút. Ai! Lúc nãy chưa kịp mặc áo tơi.”

    Người di chuyển mấy cái sọt, người lấy củi nhóm lửa, người thì dùng một cái chổi đơn giản quét dọn sạch sẽ mấy chỗ đất khô ráo.

    Bọn hắn là một đám lái buôn nay đây mai đó, hàng ngày phải trèo đèo lội suối, gặp thời tiết ác liệt cũng như chuyện cơm bữa. Nên trong sọt cũng luôn chuẩn bị sẵn các loại củi than, để ứng phó với những lúc thời tiết như vầy.

    Gã dẫn đội tên là Trương Sĩ Lâm. Cha gã vốn hy vọng gã có thể đọc sách thánh hiền, tương lai đỗ trạng nguyên làm rạng danh dòng họ Trương. Nhưng trời sinh gã không phải kẻ đọc sách, với lại về sau gia cảnh khốn đốn, vì muốn kiếm tiền mà gã vất vả buôn bán khắp nơi.

    Trách nhiệm của người dẫn đội khá nặng nề, cần quan tâm an nguy của tất cả mọi người, nhưng bù lại cũng sẽ có một phần ưu đãi. Ví dụ như bây giờ, khi mọi người đang bận rộn thì Trương Sĩ Lâm có thể ngồi thư giãn xoa xoa bả vai một chút, về điểm này thì cũng không lời oán giận. Tác dụng của Trương Sĩ Lâm ai cũng rõ như mặt trời ban trưa vậy, gã cũng chính là người dẫn đội tốt nhất.

    Miếu sơn thần không lớn, cũng chỉ có dài rộng mấy trượng. Ba mặt tường vẫn còn chắc chắn, ngoại trừ mái hiên phía ngoài bị hỏng vài chỗ, còn ở bên trong cũng không bị dột. Hai cánh cửa cũng đã không cánh mà bay, để gió lạnh thỉnh thoảng lại lùa vào.

    Bên trong miếu sơn thần cực kỳ rách nát. Khắp nơi đều là mạng nhện, phân và nước tiểu của dã thú. Lư hương trên bàn thờ ngã đổ, vật cúng càng không có, còn tượng Sơn Thần cũng đã bị phá hủy đến chẳng còn thấy rõ mặt mũi

    “A! Cũng may mà miếu sơn thần này vẫn còn. Nếu cái miếu sơn thần này cũng đỗ, thì trong núi Ngưu Khuê cũng càng ít đi chỗ để dừng chân!”

    Kế Duyên nghe hết tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của những người này.

    Thì ra mình nằm ở miếu sơn thần, núi Ngưu Khuê? Chắc gã nói núi Ngưu Đầu nhưng bị sai hay là tiếng địa phương nhỉ?

    Nhìnmấy người này mang theo nhiều công cụ như củi đốt, giỏ xách.... Bọn họ tuyết đội không phải là bọn cướp.

    Nhưng âm thanh rõ ràng rất gần, miếu cũng không lớn, bản thân mình có thể nằm ở một góc nào đó, bọn họ không thể không thấy được.

    “A, Sĩ Lâm ca, bên này có người!!”

    Nghe được tiếng hét gần mình, trong lòng Kế Duyên buông lỏng một chút. Cuối cùng cũng tìm ra ta, kế tiếp chắc sẽ báo cảnh sát. Sau đó họ liền đưa mình đi bệnh viện, cái mạng nhỏ của mình sắp được cứu rồi.

    Trương Sĩ Lâm nghe thấy thế cũng nhanh chóng bước ra sau tượng Sơn Thần, quả nhiên gã cũng nhìn thấy một người đang nằm, đám thương nhân cũng tụm ba tụm năm xúm lại.

    Phía sau tượng Sơn Thần, người này nhắm nghiền hai mắt, không nhúc nhích, tóc rối bù mặt dơ bẩn quần áo rách tả tơi, không biết còn sống hay đã chết.

    Người trẻ tuổi phát hiện sớm nhất tên ăn mày này bèn bước tới, ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở rồi sờ lên trán.

    “Sĩ Lâm ca, tên ăn mày này vẫn còn thở, nhưng trán nóng quá, làm sao bây giờ?”

    Làm cái gì hả, đầu óc ngươi chứa đậu hũ à? Báo cảnh sát đi!!!

    Nếu không phải hiện tại Kế Duyên không nói chuyện được, hắn rất muốn rgào lên. Hắn cũng không để ý tới những người này còn gọi hắn là kẻ ăn mày.

    Trương Sĩ Lâm cau mày, sau đó thở dài.

    “Nơi hoang vu thế này, xem ra tên ăn mày này cũng không chịu được lâu nữa. Chút nữa cho hắn ngụm nước ấm để xem hắn có thể uống hay không. Ai... Đời là thế!!!”

    “Ai...”

    “Đi nhóm lửa thôi...”

    Đám lái buôn lắc đầu than thở rồi ào ào đi ra.

    Đợi đã!!! Đợi một chút!! Các ngươi làm gì vậy!! Sao các ngươi lại bỏ đi?? Báo cảnh sát đi chứ!!

    Không phải? Không phải chứ?

    Phản ứng của những người này chẳng giống với Kế Duyên nghĩ chút xíu nào hết, khiến hắn vừa ngơ ngác lại vừa khiếp sợ...
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 4: Chẳng lẽ, mình xuyên việt rồi?

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Mình còn cứu được, còn sống mà?

    Dù các ngươi có nhìn thấy một xác chết thì cũng phải báo cảnh sát chứ?

    Kế Duyên không hiểu trong não đám người này suy nghĩ cái gì, bọn họ làm như vậy cũng giống như giết người nha.

    Cách nói chuyện vừa rồi cũng kỳ quái, chẳng lẽ đầu óc những người này có vấn đề?

    Kế Duyên cảm nhận được đám người này không nói đùa. Bọn họ thật không để ý tới hắn nữa. Sau khi một người trong số đó đặt một miếng vải ướt lên trán hắn thì tất cả mọi người đều rối rít rời khỏi.

    Trương Sĩ Lâm dặn dò mọi người chuyển chỗ nhóm lửa lại gần tượng Sơn Thần, để tên ăn mày đang thoi thóp kia có thể ấm hơn một chút.

    “Cạch... cạch... cạch...”

    Âm thanh của đá đánh lửa nện vào nhau không ngừng vang lên, có tia lửa lóe lên. Sau một lúc, một ngọn lửa nhỏ bốc cháy.

    “Lấy củi! Lấy củi!”

    “Đến rồi! Đến rồi!.”

    “Đừng bỏ gần quá!”

    Đặt lên một ít cành cây nhỏ, cẩn thận nhóm lửa, rất nhanh ngọn lửa đã cháy lan ra.

    Đám lái buôn liền dựng lên một cái bếp lò bằng đất, rồi đặt nồi sắt lên. Có người mang theo ống trúc đựng nước mưa từ cửa miếu đi vào, đổ vào trong nồi, mọi việc đều được làm rất ngay ngắn trật tự.

    Sau khi làm xong việc, đám lái buôn mới tạm thời an tĩnh lại, tất cả ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

    “Ầm... ầm...”

    Cuối chân trời, tiếng sấm không dứt, mưa càng ngày càng nặng hạt hơn.

    Trong lúc chờ đợi nước sôi, đám lái buôn kia đều ngẩn ngơ nhìn về phía cơn mưa ở ngoài miếu Sơn Thần.

    “Mưa kiểu này chẳng biết có tạnh trước khi trời tối không?”

    Có người buồn bã than vãn

    “Nhìn sắc trời như vậy, chắc hẳn mưa sẽ không tạnh sớm đâu.”

    Có người thuận miệng trả lời, rồi tiện tay nắm chặt lấy áo quần.

    “Cơn mưa xuân này cũng lạnh quá.”

    “Đúng vậy! Ngày tám tháng hai, trâu gầy ngựa ốm mà!”

    Đám người ngồi vây quanh đống lửa nhỏ, còn áo quần ẩm ướt thì được treo ở cây cột bên cạnh trong miếu.

    Nhiệt độ nước tăng lên, nắp của nồi sắt bắt đầu rung rung. Một lát sau, tiếng “binh binh bang bang” bắt đầu rung lên.

    “Nước sôi rồi!”

    Lưu Toàn cười nói một câu, sau đó lấy ra một cái muỗng gỗ từ trong sọt. Những người khác cũng nhao nhao lấy ra chén gỗ hoặc ống trúc của chính mình.

    Lưu Toàn không sợ phiền hà, nhận lấy từng chén gỗ ống trúc, rồi dùng muỗi gỗ nhỏ múc nước trong nồi ra cho từng người một.

    Một người trẻ tuổi khác thì lấy ra một cái túi trong sọt, bên trong chứa đầy bánh bột ngô một loại giống như lương khô, mang cái túi đi chia đồ ăn cho từng người.

    “Cho ngươi”. “Cầm lấy!”

    “Triệu ca, màn thầu ca thích đây!”

    “Cám ơn!”

    Người trẻ tuổi chia mỗi người một cái, có người vỗ vỗ cánh tay y nói cám ơn, rất nhanh liền đến trước mặt Trương Sĩ Lâm.

    “Sĩ Lâm ca! Còn có bánh màn thầu và bánh bột ngô, ca muốn cái nào?”

    Trương Sĩ Lâm nhìn túi vải.

    “Cho ta bánh bột ngô đi.”

    “Vâng.”

    Người trẻ tuổi lấy một cái bánh đưa cho Trương Sĩ Lâm, rồi khẽ gật đầu. Kế tiếp y bỏ túi vải vào lại trong sọt, bản thân cũng lấy một cái bánh màn thầu, liền quay trở về chỗ ngồi lúc trước.

    Có người thổi nước trong chén gỗ, đợi nước nguội một chút rồi bắt đầu ăn lương khô.

    Trong lúc đó, Kế Duyên có thể nghe được tiếng củi cháy tí tách, tiếng bọt nước nổi lên, tiếng nắp nồi và tiếng gáo nước, cũng có thể nghe được âm thanh những người này nói chuyện phiếm.

    Kế Duyên nghĩ thầm, mẹ nó chân thật quá, thế mà từng người bắt đầu ăn, thật không ai để ý tới hắn sống chết thế nào!

    “Sĩ Lâm, lúc ở trấn Thủy Tiên, ta có nghe nói mấy năm gần đây núi Ngưu Khuê không an ổn lắm. Buổi tối đều không có ai dám ở lại trên núi. Nếu như mưa vẫn không dứt, chẳng phải chúng ta phải ngủ lại trong núi sao?”

    Người nói chuyện là một nam tử trung niên đang gặm bánh, tên là Kim Thuận Phúc, khuôn mặt lão đầy những vết nhăn.

    Trương Sĩ Lâm cũng nhìn ra cơn mưa bên ngoài.

    “Buổi tối cẩn thận một chút thì không có vấn đề gì lớn, hơn nữa….”

    Gã nhìn chỗ Kế Duyên đang nằm.

    “Tên ăn mày này ở đây đã lâu, hắn còn không sao. Chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái gì? Con cọp có đến thì chúng ta cũng có thể dọa cho nó chạy.”

    Người trẻ tuổi lúc nãy chia lương khô nghe thấy thế, thì cơ thể khẽ run rẩy, đến uống nước cũng bị sặc.

    “Khụ khụ khụ…..khụ khụ khụ….Ai u Sĩ Lâm ca….khụ.. Ngươi đừng làm ta sợ!!! Núi Ngưu Khuê cũng có cọp thật sao?”

    “ Ha ha ha ha ha….” “Tên tiểu tử này….ha ha ha”.

    “Tiểu Đông, lá gan của ngươi phải được rèn luyện một chút nha ha ha ha…”

    Những người ngồi bên cạnh đều nở nụ cười. Người trẻ tuổi kia mới tham gia vào đội ngũ chưa được hai tháng, nhưng lại cực kỳ chịu khó, hơn nữa mọi người đều cùng quê nên cũng quen thuộc, cũng chiếu cố nhiều cho y.

    Trương Sĩ Lâm cười cười, nhìn Vương Đông.

    “Tiểu Đông à! Núi Ngưu Khuê này có nhiều rừng rậm, đi sâu vào khoảng hai trăm dặm nữa, có vài con cọp cũng rất bình thường. Nhưng chúng ta chỉ ở phía bên ngoài, vẫn tương đối an toàn.”

    Núi Ngưu Khuê không phải núi Ngưu Đầu hả? Cọp? Trấn Thủy Tiên?

    Kế Duyên ở một bên càng ngày càng nghi ngờ. Bản thân mình không hiểu sao lại từ núi Ngưu Đầu đến núi Ngưu Khuê, con cọp chính là con hổ hả? Ngược lại cái tên trấn Thủy Tiên chỉ là phụ, dù sao Trung Hoa rộng lớn có nhiều vùng đất không biết hết được.

    Đám người này ngồi bên đống lửa cười cười nói nói, Trương Sĩ Lâm thấy Kim Thuận Phúc vẫn nhăn mày như cũ. Gã liền đi tới, nhỏ giọng hỏi thăm lão một câu.

    “Lão Kim, sao vậy? Lão nghe được tin gì từ trấn Thủy Tiên?”

    Kim Thuận Phúc nhấp một ngụm nước ấm rồi nuốt miếng bánh trong miệng, nhìn trái nhìn phải một cái, rồi cũng thì thầm trả lời Trương Sĩ Lâm.

    “Sĩ Lâm, ta nghe một số người ở trấn Thủy Tiên nói, núi Ngưu Khuê này có thể có yêu quái…”

    Chẳng hiểu sao, nghe được lời này, Trương Sĩ Lâm cũng nổi hết da gà.

    “Lúc ấy ta còn cười, cũng không để ý tới. Hai năm trước chúng ta mới qua núi Ngưu Khuê một chuyến, cũng không có chuyện gì. Nhưng bây giờ ta tự nhiên lại có chút hoảng sợ khó hiểu. Sĩ Lâm! Ngươi đừng cười ta…”

    Kim Thuận Phúc giải thích thêm một câu, càng giống như đang an ủi chính mình.

    “Đừng có tự dọa mình, nghỉ ngơi cho tốt!”

    Trương Sĩ Lâm vỗ cánh tay Kim Thuận Phúc. Lúc đi ra ngoài, bọn họ có một quy củ nhỏ tự đặt ra, bất kể là ban ngày hay buổi tối, tuyệt đối không được vỗ vai người khác.

    Chỉ là trong miếu có một người cũng nổi da gà, đó là kẻ giống người thực vật Kế Duyên.

    Những người này nói chuyện tuyệt đối không phải là đang nói đùa, cũng chắc chắn không phải đang đóng phim rồi. Nói thật ra nếu là đóng phim thật, Kế Duyên bây giờ tự tin rằng sẽ nghe được tiếng sân bãi và dụng cụ quay phim vang lên. Hắn xác nhận rằng nơi này ngoại trừ chính mình thì chỉ có mười hai người kia.

    Có tiếng bước chân đến gần, kéo mạch suy nghĩ của Kế Duyên trở về.

    Trương Sĩ Lâm bưng một chén gỗ đi tới chỗ tên ăn mày phía sau tượng thần. Gã sờ trán của hắn vẫn nóng hổi như cũ, hơi thở cũng mong manh như có như không. Trương Sĩ Lâm cẩn thận đánh giá tên ăn mày này, mặc dù trên mặt rất bẩn, nhưng cũng không có vết mủ thối rữa nào.

    Do dự một lát, Trương Sĩ Lâm vẫn đưa tay nâng đầu Kế Duyên lên cao một chút, bưng chén gỗ lại gần khóe miệng hơi khô của Kế Duyên.

    “Việc chúng ta có thể làm cũng không nhiều, uống chút đi…”

    Nước ấm với nhiệt độ vừa đủ theo khóe miệng Kế Duyên rỉ ra, nhưng cũng có kha khá nước được rót vào trong miệng, yếu hầu phản xạ có điều kiện nuốt lấy từng ngụm nước vào trong bụng.

    Nước ấm chảy xuống như bôi trơn ngũ tạng, Kế Duyên lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

    Kế Duyên nhận ra âm thanh này, chính là người được gọi “Sĩ Lâm ca” “Sĩ Lâm” “Trương đầu”, nói cách khác chính là Trương Sĩ Lâm.

    Rõ ràng người này không giống như bị tâm thần, những người khác cũng vậy. Một suy nghĩ cực đoan nảy sinh trong lòng hắn.

    Chẳng lẽ, mình xuyên việt rồi?
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 5: Dị thường

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong ký ức của mỗi người, khi đọc qua một vài cuốn tiểu thuyết, ai chẳng có một ước mơ bản thân có thể trở thành nhân vật chính và có được kỳ ngộ nào đó ở trong câu truyện kia. Dĩ nhiên Kế Duyên cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

    Nhưng ở thời điểm này, Kế Duyên lại có chút Diệp Công thích rồng*. Hắn cảm thấy bất an, cực kỳ bất an.

    Dưới góc nhìn như một vị Thượng Đế cao cao tại thượng, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ diễn ra trong tác phẩm văn học hay trong phim ảnh, thì cảm thấy tràn đầy thử thách và hào hứng. Nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, Kế Duyên liền chẳng nghĩ đến những điều may mắn và vui vẻ, mà bản thân hắn chỉ nghĩ đến những thứ xui xẻo, nào là bệnh tật, thiên tai và cả những nguy hiểm không rõ lý do.

    Khả năng đây là một cái thế giới vẫn còn lạc hậu về y học, cũng mang đến cảm giác khẩn trương cùng bất an mãnh liệt, khiến tâm tư của Kế Duyên trở lên rối bời.

    Xuyên không đến một thế giới xa lạ, thậm chí có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm vượt xa lẽ thường. Thú dữ còn đỡ, nhỡ như yêu quái thì quá dọa người.

    Xem cờ có mấy phút lại mang theo bản thân vượt qua quá nửa tháng sau. Kế Duyên cũng không cho rằng nơi đây sẽ không có yêu ma, quỷ quái.

    Càng bết bát hơn, bây giờ Kế Duyên đơn giản chính là một kẻ tàn phế, ít nhất trước mắt là như vậy. Sức khỏe của hắn cũng không như người bình thường, cơ bản không thể tự vệ, đến con chuột cũng có thể cắn hắn tới chết.

    Điều duy nhất để Kế Duyên có thể động viên chính mình, đó là hắn mặc dù từ đầu đến chân đều không thể cử động được, nhưng mà mọi cảm giác đều có đầy đủ. Vì người bị liệt thường bị mất cảm giác với một vài bộ phận trên cơ thể, cho nên rất có thể hắn không phải bị liệt.

    Hiện tại Kế Duyên cũng không thể nào hoảng hốt được nữa rồi, bởi vì mấy người xa lạ này có vẻ cũng không phải người xấu. Chỉ là không biết có mang theo mình đi cùng hay không? Đi tìm một vị thầy thuốc gần đây xem bệnh giúp mình.

    Bây giờ cũng không phải năm 2019 ở Trung Quốc, ở núi rừng hoang vu vậy chắc chắn có rất nhiều thú dữ. Hơn nữa những chuyện kỳ quái xảy ra sau khi hắn nhìn thấy cái bàn cờ kia, cũng rất có thể hắn rơi xuống một thế giới có yêu quái thật thì sao.

    Thực tế không thể nào giống như phim hoạt hình Nhật Bản được, yêu quái sẽ không khờ khạo đáng yêu như thế được. Hẳn sẽ giống như mấy câu truyện cổ tích, đa số yêu quái sẽ ăn thịt người.

    Nếu không phải do Kế Duyên cũng không thể mở miệng được, thì hắn cũng đã xin nhờ giúp đỡ.

    Trương Sĩ Lâm đút một bát nước ấm cho tên ăn mày trước mắt này. Mặc dù khóe miệng hắn thi thoảng co giật nhẹ nhưng hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Gã chỉ có thể lắc đầu đặt nhẹ tên ăn mày này xuống, rồi đi về phía đồng bạn.

    “Sĩ Lâm ca, cái tên ăn mày kia làm sao đây? Lúc xuống núi cũng phải mang hắn theo hả?”

    Trương Sĩ Lâm lắc đầu thở dài.

    “Hắn rất yếu! Có thể hắn chẳng sống thêm được bao lâu nữa, cũng chịu không nổi dày vò…”

    Nói đến đây Trương Sĩ Lâm cũng không nói thêm gì nữa, ngụ ý mọi người cũng đều hiểu.

    Hơi hồi hộp một chút!

    Cách đó không xa ở phía sau tượng thần, trái tim của Kế Duyên dường như đã lạnh đi một nửa.

    Mưa vẫn không ngừng rả rích, đám lái buôn vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm. Chủ đề cũng chẳng khác gì so với một nhóm bạn nói chuyện phiếm ở thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng có gì hơn dăm ba câu truyện kỳ lạ được đồn thổi, cô nương nhà ai xinh đẹp xen lẫn với những câu truyện dở khóc dở cười.

    Cũng từ trong nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, Kế Duyên cũng nghe qua bọn họ đang làm gì, mặc dù không quá chi tiết. Nhưng đám lái buôn nay đây mai đó này cũng không giống như mấy người bán hàng rong ở trong ký ức thuở nhỏ của hắn, mà đám người này dựa vào vận chuyển hàng hóa đường dài để kiếm kế sinh nhai.

    Tâm trạng Kế Duyên đang vô cùng bi thương. Cũng chỉ có lắng nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài miếu, mới khiến trái tim hắn yên tĩnh lại.

    Đám người này gọi mình là tên ăn mày, có phải linh hồn mình nhập vào một tên ăn mày ở thế giới này? Còn nữa cách xưng hô của bọn hắn cũng giống hệt như trong mấy cuốn truyện tiên hiệp ấy nhỉ?**"

    Vậy có phải khi đội tìm kiếm cứu nạn kia tìm tới mình, thì mình cũng đã chết đi…

    Cũng đúng, hơn nửa tháng không ăn uống, chắc chắn phải chết rồi…

    Cha mẹ hay tin chắc hẳn rất đau lòng, ông bà cũng đã già rồi, nếu biết…

    Kế Duyên suy nghĩ miên man, trên khuôn mặt bẩn thỉu, nơi khóe mắt cũng chảy ra hai hàng nước mắt.

    Không biết đã trôi qua bao lâu, mưa cũng dần tạnh, việc này khiến trong nội tâm Kế Duyên có chút hồi hộp lo lắng. Hắn vẫn còn nhớ như in, đám người này muốn sau khi mưa tạnh liền rời khỏi.

    “Sĩ Lâm ca, mưa hình như đã tạnh!” Giọng nói của người thanh niên có tên gọi là Vương Đông vang lên.

    “Ta biết! Nhưng trời cũng sắp tối. Sau cơn mưa, ở trong núi rừng đi đường ban đêm quá nguy hiểm. Tối nay, mọi người ngủ qua đêm ở miếu Sơn Thần này đi!”

    Tiếp đó Trương Sĩ Lâm cũng hô lên.

    Trong lòng Kế Duyên hơi sững sờ, trời cũng sắp tối rồi sao? Bây giờ hắn lại cảm thấy may mắn, may mà mưa tạnh trễ. Ít nhất đêm nay mình cũng không bị bọn họ vứt bỏ.

    Sau khi mưa tạnh, bọn họ liền đi ra xung quanh miếu, nhặt thêm một chút củi khô mang về, rồi bày ra ở gần đống lửa, cam đoan đầy đủ củi lửa thiêu đốt cho đêm nay.”

    Mà hình như bọn họ cũng quên béng đi Kế Duyên, suốt đêm cũng không ai tới xem qua hắn.

    Hắn vẫn chờ đợi Trương Sĩ Lâm hoặc ai đó cầm lấy mảnh vải lau cho hắn cái trán, lại đút cho hắn ít nước. Cũng không phải là hắn cần mấy cái này mà dạng này cũng thể hiện rõ bọn họ sẽ không đành lòng vứt bỏ hắn ở lại đây.

    Nhưng mà hiện thực lại quá tàn khốc, không thân cũng chẳng quen. Chẳng qua hắn chỉ là một tên ăn mày sắp gần đất xa trời mà thôi.

    Nếu như đang ở thể kỷ hai mươi mốt, mình đã được sớm cứu đi, Kế Duyên không chỉ một lần nghĩ như vậy.

    “Ồ! Cái miếu hoang trên núi này cũng có nhiều người như vậy? Lần này ta cũng không phải sợ hãi nữa rồi!!!”

    Một tiếng nói kỳ lạ bất ngờ vang lên ở ngoài cửa miếu, làm cho bọn người Sĩ Lâm phải quay đầu nhìn về phía cửa miếu, một vài người thì đứng lên.

    Trước cửa một bóng người như thư sinh nhìn thấy trong miếu có người, tựa hồ rất cao hứng.

    “Thấy các ngươi thật tốt!!! Ban ngày ta cùng với đồng bạn đi du ngoạn ở quanh núi. Kết quả ta bị lạc đường trong núi này, đã thế trời còn mưa rất to, ta đành phải tìm nơi tránh mưa. Mưa tạnh thì trời cũng đã tối, đừng nói trong đầu sợ hãi như thế nào, cũng may nhìn thấy nơi này còn có ánh lửa!!!”

    Người tới vừa nói vừa bước vào trong miếu.

    “Coi như các ngươi là sơn tặc, dù cho ta phải ném chút tiền cũng hy vọng lúc xuống núi các ngươi có thể dẫn ta theo cùng. Ta cũng không dám ở một mình trên núi.”

    Nhìn thấy người tới vừa khẩn trương lại vừa vui mừng ra mặt, mấy người Trương Sĩ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, là một kẻ thư sinh xui xẻo.

    “Mau lại đây! Sưởi ấm đi! Chúng ta cũng không phải sơn tặc.”

    “Ha…ha…ha… Đám thư sinh các ngươi thật nhàn rỗi, chạy lên núi du ngoạn! Không biết ngươi đã có tước vị chưa?”

    “Không có… Không có… Chê cười… Chê cười rồi!”

    Thư sinh có chút khách khí nhưng cũng đã bình tĩnh hơn, ai nấy đều nhìn thấy được. Thấy vậy mọi người đều cười lên ha hả.

    Trong miếu Sơn Thần này chỉ có một người cảm thấy không ổn chút nào.

    Lưng Kế Duyên phát rét, da đầu cũng tê rần, trên người da gà cũng nổi hết lên.

    Lúc nãy hắn cũng không phát hiện cái tên thư sinh này đi đến miếu Sơn Thần này như thế nào. Từ nãy đến giờ hắn cũng không nghe được tiếng bước chân của y.

    Tên thư sinh này có vấn đề!!!

    *Diệp công thích rồng: Do tích: Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

    **Câu này trong bản gốc vốn không có. Vì Tiếng Việt xưng hô rất đa dạng và phong phú, các chương đầu là ở thời hiện đại nhóm dịch cũng dùng cách viết theo lối đô thị, ngôn tình cho phù hợp với hoàn cảnh. Đến phần này nhân vật chính đã xuyên không sang vị diện khác, nhóm dịch cũng đã chuyển sang cách xưng hô giống như các thể loại tiên hiệp khác. Câu này chính là câu chuyển do nhóm dịch tự viết thêm. Mong các bạn vào trang bạch ngọc sách chấm viết liền không dấu để đọc truyện cũng như góp ý thêm cho bản dịch hoàn thiện...
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)