Huyền Huyễn Lâm Uyên Hành - Trạch Trư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 36: Thiên Thị viên - mảnh đất vô trật tự

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Vân và bốn đứa bé tiểu yêu đi tới dưới một cây liễu vẹo cổ.

    Dưới cây liễu này chỉ có một ngôi mộ hoang bị tuyết phủ lấp, cũng không có nhà tranh, cũng không có Sầm bá.

    Tô Vân ngẩng đầu, sau khi tuyết rơi, bầu trời như được tẩy rửa mà xanh thẳm, trên trời cũng không có chợ phiên người tới người đi như Sầm bá nói.

    Hắn quay đầu nhìn xuống tuyết, nhìn "ngôi nhà" nho nhỏ của mình, nơi đó cũng không có nhà, trong tuyết chỉ có một phần mộ nho nhỏ.

    Mộ này bị mở ra, để lộ một quan tài nho nhỏ, đó chính là "nhà" nhỏ bé trong ấn tượng thời thơ ấu của Tô Vân.

    Lúc đó hai mắt hắn mù, lại bị nhốt trong căn phòng vô cùng chật hẹp, hắn giãy dụa, hắn đập cửa, tuyệt vọng gào khóc.

    Thiếu niên bảy tuổi thực sự cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

    Ngay lúc hắn hoảng hốt lo sợ, hắn nghe thấy tiếng loạt soạt, rồi "cửa phòng" được mở ra. Sầm bá cầm tay hắn, kéo hắn ra khỏi "căn phòng nhỏ hẹp" kia.

    Hiện giờ khi nhớ lại ký ức đó, trong lòng Tô Vân bùi ngùi với vô vàn cảm xúc mà không biết nên bày tỏ như thế nào, cuối cùng hắn dập đầu bái lạy ngôi mộ của Sầm bá trong tuyết một phen, rồi mới đứng dậy tiếp tục đi.

    Hắn quay đầu nhìn lại trấn Thiên Môn, xa xa thấy Thiên Môn sừng sững một mình đứng đó.

    Advertisement / Quảng cáo


    Thiếu niên rời nhà mơ hồ lại nghe thấy làn điệu độc hữu của Sóc Phương đầy hoang vắng đau thương của Khúc bá, cùng với tiếng trống Khương có vẻ hơi đơn điệu và tang thương.

    "Cho tới bây giờ, thế sự khó lường!"

    Tùng! Tùng! Tùng!

    "Trong trời đất không thấy bóng anh hùng!"

    "Không thấy dáng hào kiệt!"

    Tùng! Tùng! Tùng!"

    ...

    Đám người Tô Vân đi qua Khe Rắn, tới thôn Hoàng.

    Trên ngôi mộ hoang to lớn đầy những lỗ thủng, đám chồn đứng trước cửa hang của mình, nhìn bốn phương tám hướng đề phòng kẻ địch tập kích. Có mấy con thì chạy ra tuyết chui vào trong chơi đùa, có con lại vòng ra sau cây, biến thành nam tử trẻ tuổi đi ra, cũng là đang luyện tập pháp thuật.

    "Đám nhóc xấu xa thôn Hoàng!"

    Hoa Hồ giơ hai tay làm hình loa bên miệng, hô to với đám chồn thôn Hoàng: "Bọn ta phải vào thành đây! Không đánh các ngươi nữa. Ngày lễ tết Hoa gia gia sẽ rời thành quay về đánh các ngươi! Đừng nhớ bọn ta!"

    Rầm!

    Không trung đầy những quả cầu phân bị phơi khô rào rào ném tới bọn họ. Hoa Hồ cười ha ha, cùng đám người Tô Vân xoay người bỏ chạy.

    Qua một phen náo nhiệt, bọn họ lại về tới thôn Hồ Khâu. Nụ cười trên mặt Hoa Hồ vụt tắt, hắn ta đi tới trước mộ của thôn dân thôn Hồ Khâu bái lạy một lượt.

    Tô Vân đi tới trước mộ của Dã Hồ tiên sinh, vô cùng trịnh trọng tế bái người thầy vỡ lòng này.

    Đám người Sầm bá, Khúc bá, La đại nương đều có ơn rất lớn với hắn. Sầm bá có ơn cứu mạng, đám người Khúc bá La đại nương có công ơn nuôi dưỡng, mà Dã Hồ tiên sinh thì có ơn vỡ lòng Tô Vân, mở linh trí cho hắn.

    Không nhờ ông vỡ lòng, không mở linh trí cho hắn, hắn chỉ là một thằng nhóc thất học trong núi rừng, khác gì đám chim muông gia súc?

    Dã Hồ tiên sinh dường như đã mở con mắt tâm linh cho hắn, làm cho hắn học được cách phân biệt đúng sai, làm cho hắn học được cách làm người.

    Bọn họ rời khỏi thôn Hồ Khâu. Khi đi qua trường làng, Tô Vân và bốn hồ yêu trẻ con vào quét dọn một lượt, dọn sạch tro bụi. Bọn họ ngồi xuống chỗ của mình, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng Dã Hồ tiên sinh giảng bài, dường như vẫn thấy bóng dáng các học trò khác.

    Cầu cân.

    Tô Vân giơ tay, khí huyết hóa thành giao long bay vụt ra, vuốt của giao long túm lấy đầu cầu đang vểnh cao rồi kéo nó xuống.

    Bọn họ đi lên cầu cân sang bờ bên kia. Một đội bào hào bay tới, kêu lên: "Thằng nhóc Tô gia định đi sao? Vào thành nguy hiểm lắm!"

    Tô Vân ngẩng đầu, vẫy tay chào đám cư dân thôn Lâm Ấp.

    Một con bào hào đáp xuống đầu cầu phía trước bọn họ, khuôn mặt tròn tròn đầy vẻ nghiêm túc, nó vươn cánh ra dấu: "Vùng quê này của chúng ta là rừng rậm, còn trong thành là rừng rậm sắt thép, cực kỳ nguy hiểm! Người trong thành ăn thịt người, không nhả xương!"

    Đám bào hào trên không trung bay xa, tiếng ùng ục vẫn còn truyền tới, như đang kêu gọi con ở dưới.

    Con bào hào dẫn đầu vỗ cánh bay đi, âm thanh vọng xuống từ trong không trung: "Ở lại làm yêu quái không được sao? Trong mắt ngươi, bọn ta là yêu quái, nhưng ở trong mắt bọn ta, ngươi cũng là yêu quái mà! Sao cứ phải vào thành?"

    Tô Vân cười nói: "Không muốn sống u mê, nên mới phải vào thành."

    "Trong thành còn nguy hiểm hơn Thiên Thị viên gấp trăm lần! Ùng ục, cẩn thận, ùng ục!"

    Đầu cầu đặt lên bờ bên kia, Tô Vân mang theo bốn đứa bé tiểu yêu xuống. Tuyết phủ kín mọi nơi, trấn Hoang Tập cũng lạnh lẽo hơn hẳn. Hoa Hồ dẫn bọn họ đi tới nhà lão cẩu thăm hỏi. Vợ chồng lão cẩu tóc tai cũng đã hoa râm, trông khá già nua.

    "Vào thành sớm vậy sao?"

    Cẩu bà múc một chén canh nóng cho bọn họ, cau mày nói: "Sao không đợi năm sau hẵng vào thành? Giờ mà vào thành, không ai đồng hành, rất nguy hiểm."

    Hoa Hồ đáp: "Đại nương, mắt Tiểu Vân khỏi rồi, có thể nhìn thấy rồi, nên bị đuổi ra khỏi trấn Thiên Môn. Thiên Thị viên không có chỗ nào đáng lưu luyến, nên bọn ta định vào thành mưu sinh, tìm kẻ thù để báo thù."

    Advertisement / Quảng cáo


    Cẩu bà còn định nói thêm, lão Cẩu đã giơ tay quát: "Yêu quái đực trưởng thành là phải ra ngoài xông pha kiếm công danh sự nghiệp, một con yêu quái cái như bà thì biết cái gì? Đi, thêm ít hạt tiêu vào chén canh này cho ta!"

    Cẩu bà tức giận thở hổn hển bước đi.

    Lão Cẩu nhìn Tô Vân với ánh mắt đầy nghiêm túc, nói: "Ngươi là người, bọn ta là yêu, đến địa bàn của con người các ngươi, ngươi phải chăm sóc đám Tiểu Hoa với đấy."

    Tô Vân trịnh trọng gật đầu, có chút bứt rứt cầm chén canh lên húp.

    Lão Cẩu lại nói tiếp: "Phía đông trấn Hoang Tập rất an toàn, nhưng phía tây trấn Hoang Tập thì khó mà nói. Ra trấn Hoang Tập đi ba mươi lăm dặm về phía tây chính là trạm dịch Thiên Thị viên, từ trạm dịch ngồi Chúc Long vào thành. Nhưng tuyết lớn chặn đường, tuyết đọng dầy khó đi, có lẽ các ngươi phải qua đêm ven đường, hôm sau mới có thể đến trạm dịch. Dọc đường đi...""

    Khóe mắt lão Cẩu giật giật, giọng khàn khàn nói: "Phía tây trấn Hoang Tập chính là khu vực vô trật tự, các ngươi ắt phải cẩn thận! Đêm đến, nhất định không được ăn ngủ bên ngoài, nhất định phải tìm được miếu thờ cựu thánh, nghỉ ngơi trong đó!"

    Trong mắt lão toát lên vẻ sợ hãi mà khó có thể che giấu được: "Còn có một việc, lửa trong miếu nhất định không được để tắt! Nhớ lấy, nhất định không được dập tắt lửa! Nếu buổi tối nghe bên ngoài có người gọi các ngươi thì cũng đừng đi ra ngoài, nhất định không được đi ra ngoài!"

    Ánh mắt của lão đầy vẻ âm u khủng bố, khẽ quát lên với đám người Tô Vân Hoa Hồ với ngữ khí như đang uy hiếp.

    Đám người Tô Vân Hoa Hồ vội vã gật đầu lia lịa.

    Sắc mặt lão cẩu bình thường trở lại, cầm chén canh lên, nói tiếp: "Trời lạnh, tranh thủ nóng húp luôn đi, đến khi người toát mồ hôi rồi hãy đi. Bà nó, lấy hạt tiêu đến chưa? Lại đi nướng mấy cái bánh tráng nhúng canh ăn, nướng nhiều nhiều xíu, cho mấy thằng nhóc con mang đi làm lương khô ăn dọc đường! Nhớ đập vài quả trứng cho vào trong nữa!"

    Đám người Tô Vân ăn tới no nên ở nhà lão cẩu, ăn tới khi cả người ấm áp rồi mới lên đường.

    Hồ Bất Bình khen: "Cẩu đại gia thật oách, mắng cho đại nương không dám cãi lại câu nào, là tấm gương cho đám nam tử hán chúng ta!"

    Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng chảo sắt đập lên đầu truyền tới từ phía sau, chỉ nghe thấy Cẩu bà hạ nhỏ giọng xuống, hổn hển nói: "Nể mặt lão, nể mặt lão phải không? Yêu quái cái thì không vào thành phải không? Không xông pha được phải không? Không kiếm công danh sự nghiệp được phải không? Canh bà đây nấu, lão uống không ngon hả? Lại còn ra vẻ trước mặt bà đây..."

    Tiếp theo là tiếng đầu đụng vào cửa, trong đó có xen lẫn tiếng cầu xin tha thứ của lão Cẩu: "Bọn trẻ còn chưa đi xa, chờ chúng đi ra rồi bà hẵng đánh..."

    Hồ Bất Bình câm như hến, cúi đầu theo đám người Tô Vân đi ra khỏi trấn, không dám nói câu nào nữa.

    Tuyết trắng mênh mông, bên ngoài trấn Hoang Tập là những dãy núi lớn nối tiếp nhau, trắng một màu tuyết cực kỳ đẹp, nhưng đi trong tuyết quá lâu lại có chút đơn điệu.

    Tuyết rất dày, vẫn chưa tan đi, đường đi bị lấp kín, nếu không cẩn thận còn ngã vào trong hố tuyết.

    May là bọn họ đều có bản lĩnh bất phàm, tu vi nguyên khí cũng rất hùng hậu, không phải lo sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là di chuyển trong đường tuyết quá hao sức, bởi vậy tốc độ cũng không nhanh.

    "Với tốc độ này, tới khi trời tối chúng ta chưa chắc có thể đến được trạm dịch Thiên Thị viên."

    Tô Vân ngẩng đầu quan sát phương xa. hai bên đường là mương rãnh, có thể nhìn ra đường đi lối lại, nhưng nếu không cẩn thận hơi vào trong mương, quá nửa là sẽ bị ẩm quần áo, lạnh buốt tới phát run.

    Bọn họ cứ thế đi chừng sáu bảy dặm, mặt trời đã dần chuyển sang đằng tây, tuy rằng vẫn nhìn thấy mặt trời, nhưng ánh nắng dường như cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo buốt giá, không hề có chút độ ấm nào.

    Đằng trước là một mảng sườn núi, bên trên có dựng những ngôi nhà thấp thấp màu đỏ, chừng khoảng ba bốn hộ gia đình.

    Hoa Hồ nhảy lên muốn nhìn cho rõ, tiếc rằng người không cao nên không thấy gì. Tô Vân ôm hắn ta lên, đặt lên vai mình, lúc này Hoa Hồ mới nhìn thấy rõ.

    Chỉ thấy tuyết đọng trên những ngôi nhà màu đỏ kia đã được người ta xúc đi, mà tuyết đọng trên quan đạo cũng được cào sạch, để lộ ra cây cầu dài tầm năm sáu trượng, đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua, vắt ngang một con sông nhỏ.

    "Cẩu đại gia nói phía tây trấn đều là điêu dân, sao ta cảm thấy ông ấy nói bậy nhỉ?"

    Hoa Hồ nhảy xuống khỏi vai Tô Vân, cười nói: "Quá nửa là Cẩu đại gia từng phải chịu thiệt ở chỗ này."

    Tô Vân mỉm cười nói: "Loại yêu có thể khiến Cẩu đại gia chịu thiệt không thể không khiến chúng ta đề phòng."

    Hoa Hồ nghiêm nghị trong lòng.

    Bọn họ bước đi, chỉ thấy đầu cầu bên này và bên kia đều có vượn người ôm đao ngồi canh ở đó. Tên vượn người kia có cơ thể cường tráng, dù trời đông giá rét, tuyết bay lả tả nhưng gã cũng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng.

    Tô Vân quan sát từ xa, chỉ thấy phần lưng của vượn người kia rộng hơn con người rất nhiều, có thể thấy được những khối cơ bắp gồ lên dưới lớp áo lót, số lượng của chúng cũng nhiều hơn của con người.

    "Nếu con người có nhiều cơ bắp như vậy, đó chính là thiên phú dị bẩm. Mà vượn yêu của tộc Vượn vừa ra đời đã có được thiên phú như thế!"

    Tô Vân khen ngợi, loại thiên phú này dù có hâm mộ cũng không có được.

    Advertisement / Quảng cáo


    Bọn họ lại đi tiếp vài bước thì thấy một tấm bia đá dựng thẳng bên đường, trên đó có viết mấy chữ dãy Viên Gia Lĩnh.

    Tô Vân liếc mấy căn nhà màu đỏ trên triền núi, nhướng mày: "Xem ra trên núi đều là vượn yêu. Thiên phú tốt như vậy..."

    "Qua cầu à?"

    Tên vượn yêu ngồi trên ghế dựa ở đầu cầu giương mắt liếc bọn họ một cúi, rồi giơ tay lên: "Mỗi người hai đồng Ngũ Thù."

    Hồ Bất Bình giận dữ: "Sao phải đưa tiền cho ngươi?"

    Vượn yêu kia lắc lư đứng dậy, duỗi lưng thư giãn, liếc Hồ Bất Bình một cái rồi biếng nhác nói: "Đường ở Viên Gia Lĩnh là do thôn bọn ta làm, cầu do thôn bọn ta dựng, tuyết cũng do bọn ta quét, lấy tiền không phải là quá đáng chứ?"

    Hồ Bất Bình còn định nói, Tô Vân đã cười cắt ngang: "Không quá đáng."

    Dứt lời, hắn móc tiền ra khỏi túi, đếm mười đồng Ngũ Thù rồi đưa cho vượn yêu kia.

    Vượn yêu nhận tiền, lại nằm xuống.

    Đám người Tô Vân đi lên cầu, chờ khi đến bờ bên kia, cũng thấy một con vượn yêu đang nằm, cũng lười biếng nói: "Phí xuống cầu, mỗi người hai đồng Ngũ Thù."

    Hồ Bất Bình nổi quạu: "Nãy đã cho tiền rồi, sao còn đòi nữa?"

    Vượn yêu kia ngồi dậy, cười khì khì nói: "Ban nãy là phí lên cầu, giờ là trả phí xuống cầu."
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 37: Tác phong yêu ma

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đến cả kẻ luôn chững chạc như Hoa Hồ cũng không khỏi thốt lên: "Các ngươi thu tiền một lần là được rồi, lại còn thu hai lần! Các ngươi đây là đang giở trò ăn chặn!"

    Vượn yêu kia rút thanh đao trong lòng ra, ánh sáng lóe mắt, cười nói: "Các ngươi có thể không xuống cầu chứ sao, ta cũng đâu cứ phải thu tiền phí xuống cầu của các ngươi. Đừng lải nhải nữa, hoặc là giao tiền, hoặc vươn đầu ra cho ta chém một đao!"

    Con vượn yêu thu phí lên cầu ở phía sau đám người Tô Vân thản nhiên nói: "Này các vị, bọn ta từ khi xây cầu đường và thu phí qua đường tới nay, chưa từng làm mấy trò giết người cướp của. Đừng ép bọn ta trở lại nghề cũ."

    Tô Vân liếc thôn trang trên triền núi, lại nhìn hai con vượn yêu phía trước và sau mình, nói: "Thu phí lên cầu không quá đáng, thu phí xuống cầu đương nhiên cũng không quá đáng."

    Hắn bước lên trước, đếm mười đồng Ngũ Thù từ trong túi tiền rồi lấy ra. Con vượn yêu kia giật lấy, lại liếc túi tiền của hắn, cười nói: "Trong đó còn nhiều ghê. Các ngươi đang định đi đâu?"

    Hồ Bất Bình nói: "Vào thành..."

    Tô Vân cuống quít che miệng hắn lại, cười nói: "Bọn ta tới phía trước thăm người thân." Hãy qua Bạchh Nngọc Sách đọc và ủng hộ dịch giả.

    Hồ Bất Bình hiểu ý, vội sửa lời: "Đi thôn phía trước thăm người thân!"

    "Trời tuyết to mà đi thăm người thân, đúng là hiếm có đấy."

    Vượn yêu kia chớp mắt, thấy Tô Vân nhét túi tiền vào trong bọc đựng quần áo, lại làm rơi mấy đồng Thanh Hồng từ trong bọc.

    Advertisement / Quảng cáo


    Hoa Hồ vội vã chạy tới nhặt tiền Thanh Hồng nhét lại bọc.

    Mấy người Tô Vân buộc kỹ bọc đồ, vội vàng bước đi.

    Vượn yêu kia dõi mắt nhìn bọn họ đi xa, đột nhiên nói: "Lão Lục, có vụ làm ăn tới rồi!"

    Vượn yêu bên kia nhíu mày, khuyên can: "Mấy đứa trẻ mà, chừa cho chúng nó chút đường sống đi. Viên Võ, để bọn chúng đi là được. Chờ bọn chúng về lại có thể thu thêm hai lần tiền."

    Viên Võ kia cười nói: "Bọn chúng vào thành! Mấy tên tiểu quỷ này, lông mọc chưa hết mà đã định vào thành. Bọn chúng chắc chắn không thể sống sót tới trạm dịch được, nhất định sẽ chết trên đường đi. Chúng mang theo không ít tiền, thay vì để số tiền đó rơi vào tay kẻ khác, không bằng vào tay ta!"

    Viên Lão Lục đang định nói, Viên Võ đã lao đi rồi.

    "Giết cả trẻ con, đúng là không biết tích âm đức gì cả." Viên Lão Lục lắc đầu, nhưng không có đuổi theo gọi Viên Võ về.

    Tô Vân và đám người Hoa Hồ bước vội mà đi. Tô Vân nhỏ giọng nói: "Lại đi xa thêm chút nữa."

    Đám người Hoa Hồ hiểu ý. Một người và bốn đứa trẻ tiểu yêu nhanh chóng chạy đi. Chỉ thấy hai bên đường tuyết đọng một lớp cực dày, thoáng chốc đã tới ngã rẽ. Đột nhiên đám người Hoa Hồ tung người nhảy vào đống tuyết hai bên đường, không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Viên Võ dựa vào những cú nhảy vút nên đuổi theo với tốc độ cực nhanh, khi tới ngã rẽ thì thấy Tô Vân đang đứng ở phía trước.

    Thiếu niên quay lưng về phía gã, mà lại còn cởi áo trên người xuống, gấp gọn đặt bên cạnh, để lộ phần lưng với những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.

    Viên Võ kinh ngạc, cười nói: "Nhóc con này đúng là hiểu chuyện ghê, chẳng lẽ sợ máu dây lên quần áo? Vậy cũng tốt, đao ta vào trắng ra đỏ, đâm rách y phục, để nó dính máu thì không đáng tiền nữa."

    Nhưng đúng lúc này, gã chợt thấy lưng Tô Vân giãn ra, không ngờ lại mọc thêm mười hai chiếc xương sườn, số cơ bắp trên lưng cũng như là gấp đôi bình thường vậy!

    Những gân lớn sau lưng Tô Vân kéo căng, hai mươi tư chiếc xương sườn cắm trên cột sống, cơ bắp trải rộng nối liền với cột sống, gân nối liền cơ bắp và xương sườn.

    "Thật cường tráng!" Viên Võ thầm giật mình.

    Trên người Tô Vân bỗng có giao long bay quanh, giao long lượn tới lưng hắn, tổ hợp với cơ bắp trên lưng tạo nên hình ảnh rồng uốn lượn trên bầu trời.

    Bờm con giao long khí huyết kia bay lượn, nó thò đầu ra từ sau lưng Tô Vân, há mồm gầm lên với Viên Võ.

    Tuyết đọng trên tán cây tùng hai bên đường rơi tán loạn, rào rào rớt xuống đất.

    Viên Võ bị khí huyết của Tô Vân xộc tới làm cho không kìm được hú lên, nguyên khí mênh mông trong cơ thể gã hòa với máu xông thẳng ra ngoài, lớp lông rậm trên người bị xộc lên làm tung bay không ngừng!

    "Trúc Cơ tầng sáu? Ta cũng thế!"

    Leng keng!

    Trường đao trong tay gã phát ra tiếng kêu vang giòn, thế mà lại như không thể tiếp nhận được khí huyết cuồng bạo của gã, bị khí huyết của gã chấn cho càng ngày càng dữ dội, hệt như một tấm sắt mỏng càng lúc càng rung mạnh, đột nhiên bị xé rách!

    Khí huyết cuồng bạo của gã tạo nên dị tượng một người vượn khôi ngô cao lớn phía sau gã. Người vượn kia có bộ lông vàng chói mắt, hàm răng nanh dữ tợn với bốn cái răng nanh phải dài tới năm sáu tấc, đầu còn cao và to hơn Viên Võ mấy lần.

    Tiên Viên Dưỡng Khí thiên.

    Công pháp này là một loại công pháp Dưỡng Khí Trúc Cơ của thời kỳ kinh điển cựu thánh, nhưng không được thực hiện trong quan học thời đó ở Sóc Phương, mà là công pháp Trúc Cơ trong quan học của các châu quận khác.

    Các châu quận thường có công pháp Dưỡng Khí Trúc Cơ khác nhau, ví dụ như Sóc Phương sử dụng công pháp Trúc Cơ là Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên.

    Hẳn là đám vượn yêu của Viên Gia Lĩnh đã học được Tiên Viên Dưỡng Khí thiên ở các châu quận khác.

    Điểm khác biệt lớn nhất giữa Tiên Viên Dưỡng Khí thiên và các công pháp Trúc Cơ khác nằm ở chỗ, tu luyện môn công pháp này có thể nâng cao khả năng cốt tủy tạo huyết, tăng mật độ xương cốt, cường gân kiện mô, rèn luyện mỗi một thớ cơ bắp trên cơ thể, làm cho sức lực của bản thân được tăng lên rất lớn!

    Phần hạ của môn công pháp này tên là Viên Công quyết, cũng có sáu chiêu, là những chiêu thức cực kỳ bạo lực.

    So với con người, Tiên Viên Dưỡng Khí thiên càng phù hợp với tộc Vượn hơn. Vượn yêu tu luyện loại công pháp Trúc Cơ này phải nói là làm ít nhưng được nhiều, uy lực càng mạnh hơn hẳn!

    Advertisement / Quảng cáo


    Khí huyết cuồng bạo của Viên Võ khiến thân thể gã đã cao lớn thêm một thước nữa chỉ trong khoảnh khắc, tay và chân to hơn, đôi mắt đỏ ngầu. Đột nhiên gã nhún chân rồi tung người nhảy vọt lên.

    Tô Vân cách gã chừng bốn trượng, Viên Võ tung người nhảy lên, rút ngắn khoảng cách giữa gã với Tô Vân lại chỉ còn hơn một trượng.

    Con vượn hung bạo này đưa ra một bước đệm, vai phải rụt ra sau, kết hợp sức lực ở eo, con vượn lông vàng sau lưng gã cũng tạo ra động tác tương tự, cũng rụt vai ra sau, kết hợp với sức lực phần eo hông, tung một quyền đánh tới!

    Quyền phong rít gào, cây cối hai bên đường cũng bị tiếng gió kéo theo, tuyết bay lên giữa không trung rồi rơi lả tả xuống.

    Tô Vân xoay người, hình ảnh rồng sau lưng cũng lượn khắp toàn thân, hắn giơ tay tung ra chiêu thứ nhất của Giao Long Ngâm, Giao Long Xuất Uyên.

    Các khối cơ bắp trên dưới toàn thân hắn rung rung, đem sức mạnh từ mặt đất truyền vào chân tay, từ chân tay truyền lên thắt lưng, cơ bắp ở eo hông nảy lên, xương sống uốn như giao long đang bò, truyền thứ sức mạnh này vào trong một quyền này của hắn.

    Một quyền này khiến cơ thể hắn ngả tới phía trước, có vuốt và đuôi rồng do khí huyết biến thành trào ra từ trong cơ thể hắn,. Móng vuốt cào lên mặt đất, bốn cái chân rồng phát lực làm cho đòn tấn công này của hắn đạt được sức mạnh tới mức tột cùng, nghênh đón Viên Võ.

    Sau khi hắn nghiên cứu xương rồng trong Táng Long lăng, lĩnh ngộ và thấu hiểu Giao Long Ngâm đã đạt tới tiêu chuẩn cực cao, dùng hình thái rồng để vận chuyển khí huyết tăng cường thân thể.

    Đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi hắn nghiên cứu xương rồng tới nay.

    Hắn muốn kiểm nghiệm thành quả những ngày truy nguyên đó của hắn xem thế nào.

    Nắm đấm của Viên Võ to như bình rượu, lớn gấp mấy lần nắm tay của Tô Vân. Trong tích tắc, nắm đấm của hai người đụng vào nhau.

    Tuyết đọng hai bên đường như bị vô hình đánh trúng, bông tuyết bay lên giữa không trung. Sắc mặt Viên Võ chợt biến đổi, gã nghe thấy tiếng xương tay của mình chấn động.

    Tiếng này giòn vang, là âm thanh phát ra khi xương ngón tay giữa vỡ ra, hệt như tiếng vang khi cây búa sắc bén bổ vào củi vậy.

    Âm thanh này truyền từ trong xương cốt vào trong màng nhĩ của gã, nhanh hơn cả từ không trung rơi vào lỗ tai của gã rất nhiều.

    Tiếp đó là ngón trỏ và ngón áp út nổ vang, lập tức là tiếng gân và da thịt nơi cổ tay gã đứt phựt. Sức lực vô cùng mạnh liệt này từ xương cổ tay cánh tay truyền tới xương bả vai của gã.

    Đầu của gã chợt lệch sang bên hệt như bị một con trâu đực biến thành đại yêu đụng phải, đầu óc u mê.

    Những lực khác thì phân tán từ bả vai tới ba mươi ba xương sống với mười hai chiếc xương sườn, khiến thế tấn công của gã lập tức bị ngừng lại, cơ thể to lớn bị đánh bay ra sau.

    Gã còn chưa rơi xuống đất thì chợt thấy tuyết hai bên đường nổ tung, bốn đứa trẻ đáng yêu lao ra, túm lấy chân tay gã, thi triển Ngạc Long Phiên Cổn và Giao Long Phiên Cổn ngay giữa không trung!

    Răng rắc, răng rắc!

    Bốn tiếng gãy giòn tan vang lên, Viên Võ thấy tứ chi của mình bị vặn gập thành hình bánh quai chèo, lòng trầm xuống: "Quanh năm đánh nhạn, bị nhạn mổ mù mắt. Ta bị mấy tên tiểu quỷ này chơi rồi!"

    Gã nhất thời tỉnh ngộ, Tô Vân để lộ tiền bạc là lợi dụng lòng tham của gã để dẫn gã tới đây. Nếu gã không tham, đương nhiên là không sao cả, nhưng nếu gã tham lam đuổi theo định giết người cướp của, như vậy sẽ bị đám người Tô Vân tiêu diệt!

    Đám người Hoa Hồ từng người tiếp đất. Viên Võ ngã bịch ra sau, lưng chạm đất, chân tay bị vặn cong.

    "Nơi đây là Viên Gia Lĩnh, ai dám giết ta?" Viên Võ quát lên, rồi lạnh lùng nói: "Viên Gia lão tổ ta tọa trấn trong núi, là bá chủ của nơi đây, giết ta thì các ngươi đừng có hòng..."

    Vụt!

    Chân phải của Tô Vân quét qua, kình lực trong cú quét này sục sôi, mạch máu tràn đầy khí huyết cuồng bạo, hệt như một con giao long quẫy đuôi đánh mạnh lên cổ gã.

    Gân ở cổ Viên Võ vang lên tiếng pằng pằng, cổ vẹo đi, bị chân của Tô Vân đè xuống khiến đầu đánh mạnh xuống đất.

    Mặt đất rung lên dữ dội.

    Tô Vân thu chân phải lại, nhanh chóng lục soát người Viên Võ, tìm được một túi tiền Ngũ Thù, mở ra rồi lấy mười đồng Ngũ Thù.

    Trong túi còn rất nhiều tiền, nhưng hắn không lấy.

    "Tiểu Vân ca, hắn lấy của chúng ta hai mươi đồng!" Hồ Bất Bình sửa sang lại chiếc mũ tai chó, nhắc nhở.

    Advertisement / Quảng cáo


    "Mười đồng kia là phí qua cầu, nên đưa. Hắn muốn giết chúng ta, chúng ta giết ngược lại hắn, đây là chính đạo. Giết hắn rồi, không ít người sẽ thoát được cái chết."

    Tô Vân lại lục được một cuốn sách mỏng từ trong ngực Viên Võ, hắn cúi đầu xem lướt qua, lòng ngẩn ra, rồi lại đặt mười đồng Ngũ Thù kia lên xác Viên Võ, nói: "Ta lấy cuốn sách này, để lại mười đồng mua nó từ ngươi, hai ta không ai nợ ai."

    Hắn đứng dậy, bốn đứa trẻ bước nhanh đuổi theo hắn. Hoa Hồ hỏi: "Tiểu Vân, đây là sách gì, đáng hẳn mười đồng? Thủy Kính tiên sinh dạy chúng ta mà chỉ thu có một đồng."

    "Quyển này tên là Tiên Viên Dưỡng Khí thiên." Tô Vân vừa đi vừa giở ra, đáp: "Tâm pháp phần thượng Hàng Phục Tâm Viên, Giá Ngự Ý Mã, Bạo Viên Tọa Đan Điền, rất bất phàm. Phần hạ là Viên Công quyết có sáu thức viên công, chiêu thức cũng rất bất phàm."

    Thanh Khâu Nguyệt rung đôi tai thỏ: "Vậy cũng không đáng mười đồng."

    Tô Vân ảo não nói: "Hắn bị chúng ta đánh chết, không mặc cả được. Biết thế thì mặc cả trước rồi hãy đánh chết hắn."

    Là con người duy nhất ở khu không người này, phong cách hành xử của hắn cũng sớm theo tác phong của đám yêu ma quỷ quái nơi này.

    Cần đưa tiền là nhất định phải đưa, không thiếu một đồng, giao dịch công bằng. Cho dù đối phương đã chết, cũng nhất định phải đưa.

    Là tiền của mình thì nhất định phải cầm trong tay, nếu bị cướp là phải giành lại, tuyệt đối không khuất phục.

    Không phải tiền của mình, cho dù có để trước mặt thì hắn cũng không lấy dù chỉ một đồng.

    Nguyên tắc của hắn đơn giản mà rõ ràng như thế đó.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 38: Miếu Văn Thánh công

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hoa Hồ vẫn có chút khó hiểu:

    Tô Vân vừa lật xem Tiên Viên Dưỡng Khí thiên vừa tiếp tục bước đi, trong đầu không khỏi nhớ tới những gì mình gặp được ở thế giới sau Thiên Môn kia, trong lồng ngực bùng lên hào khí: "Vậy để ta làm tiên sinh dạy Tiên Viên Dưỡng Khí thiên này cho các ngươi."

    Mấy tiểu hồ ly thể hiện vẻ lo lắng ra mặt.

    Không phải ai cũng có thể làm tiên sinh.

    Nếu ngươi hiểu sai công pháp, không những bản thân ngươi luyện sai, mà truyền cho sĩ tử thì sẽ để lại tai họa không nhỏ.

    Nhưng đám người Hoa Hồ cũng hiểu được ý của Tô Vân, sớm muộn gì Viên Gia Lĩnh sẽ phát hiện thi thể của Viên Võ, nhất định sẽ truy đuổi bọn họ.

    Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện giờ hiểu công pháp của Viên Gia Lĩnh, lo trước khỏi họa!

    Đường phía trước ngập đầy tuyết, rất khó đi. Tô Vân mặc đồ rồi cùng đám người Hoa Hồ lội tuyết nhanh chóng bước đi, được chừng vài dặm đường thì đã mệt tới thở hồng hộc.

    Tuyết ngập tới tận eo, khi đi đường căn bản không thấy đám người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt đâu cả.

    Hơn nữa tuyết lại tiếp tục rơi.

    Advertisement / Quảng cáo


    Ban nãy trời còn sáng sủa, giờ tuyết bay mịt mù, nguy hiểm hơn là sắc trời càng lúc càng tối xuống.

    "Tuyết rơi rồi, không phải sợ bị đuổi kịp nữa."

    Tô Vân thở phào một hơi, hắn rút Thần Tiên Tác ra ném lên không trung. Bốn đứa trẻ trong tuyết nhao nhao nhảy lên ôm lấy dây thừng, rồi được đưa lên trên trời.

    Tô Vân cũng bắt lấy dây thừng, lên tới không trung.

    Thần Tiên Tác là một bảo vật rất tuyệt, nhưng phải sử dụng món bảo vật này như thế nào mới là quan trọng. Hắn chỉ nghĩ ra cách quăng dây thừng lên không trung mà thôi.

    Dây thừng này có thể đưa bọn đi được khoảng cách một dây thừng, dây thừng bay lên không trung, sẽ trải rộng tới phía trước.

    Khi nó ngắn thì chỉ là một sợi dây thừng treo cổ, chỉ dài chừng bảy thước, có thể tạm dùng buộc lên cây rồi treo một người, nhưng khi dài ra thì phải tới bảy trăm trượng. Bởi vậy khoảng cách một dây thừng chính là bảy trăm trượng.

    Đám người Tô Vân giẫm lên dây thừng, di chuyển được một khoảng cách bảy trăm trượng, rồi mới túm lấy đầu dây rồi tuột xuống.

    Trên cao gió lạnh, bọn họ lạnh cứng tới mức gần như không bắt được dây thừng. Thanh Khâu Nguyệt suýt thì ngã xuống, may là Tô Vân bắt được con bé.

    Mọi người đáp xuống đất, Tô Vân trầm giọng nói: "Tuyết rơi mù mịt, mà vẫn còn đang rơi, sắc trời lại tối, đám vượn yêu Viên Gia Lĩnh chắc chắn không tìm thấy dấu chân của chúng ta!"

    Bọn họ mạo hiểm gió tuyết tiếp tục di chuyển. Hồ Bất Bình chê biến thành người đi quá chậm, vì thế cởi quần áo cất vào trong bọc rồi biến về hồ ly.

    Chỉ là con tiểu hồ yêu này chui vào trong tuyết một chốc rồi lại biến thành đứa bé, lẳng lặng mặc y phục.

    Ly Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi, Hồ Bất Bình im lặng một lát rồi mới đáp: "Lạnh. Lạnh cứng mông, lạnh buốt tai."

    Hoa Hồ trêu ghẹo: "Đây đúng là tằn tiện vào xa hoa dễ, mà từ xa hoa về tằn tiện khó. Mùa đông trước kia chẳng mặc gì, giờ mặc rồi cởi ra khó."

    Bọn họ cứ đi như thế sáu bảy dặm, trời càng lúc càng tối. Tô Vân cao, nên hắn nhìn xung quanh, thấy trong gió tuyết u ám một tòa nhà bị ép tới tối sầm.

    Tuyết đọng bao phủ cả miếu thờ, từ xa chỉ nhìn thấy nóc nhà trắng xóa cùng một màu với xung quanh, chỗ cửa không có tuyết nên mới miễn cưỡng nhìn ra.

    Bọn họ đi ngược gió tuyết tới miếu thờ kia. Khi tới trước miếu thờ, Tô Vân ngửa đầu nhìn lên, chữ viết trên bức hoành bị tuyết phủ lên, khó nhận ra được là chữ nào.

    Hắn há mồm thổi một hơi, tuyết trên bức hoành bay lên, để lộ ra ba chữ "Miếu Văn Thánh".

    Tô Vân thở phào nhẹ nhõm: "Miếu Văn Thánh cung phụng Thánh nhân Nho gia. Thánh nhân Nho gia hành xử chính phái, tá túc nơi đây sẽ không làm sao."

    Hắn tự tay gõ cửa, một lúc lâu sau không thấy ai trả lời thì mới đẩy cửa đi vào.

    Sân của miếu Văn Thánh không lớn, ngoài chính điện thì là phòng phía đông và tây. Gian phòng phía đông là nơi để củi và nấu nướng, còn gian phòng phía tây là nơi cho khách tá túc nghỉ ngơi.

    Tô Vân dẫn đám người Hoa Hồ đi tới chính điện, chỉ thấy nơi đây thờ phụng Thánh nhân Nho gia, đang khom người, một tay cầm cuốn sách, tay kia giơ một ngón tay chỉ vào chữ trong sách, không biết là đang thỉnh giáo người khác hay đang giảng giải về chữ trong sách cho người ta.

    Tô Vân tìm được nhang trong dưới đàn tế, bèn đốt rồi cắm vào lư hương. Bọn họ bái lạy vị Thánh nhân Nho gia này rồi mới rời khỏi đại điện.

    Hắn và Hoa Hồ đi gian phòng phía đông ôm ít củi về đốt. Đám người Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình thì dọn dẹp gian phòng phía tây, nơi này không có chăn đệm, chỉ là dọn dẹp đôi chút, quét dọn tro bụi mà thôi.

    Tô Vân dựng một đống củi nhỏ nhỏ rồi châm lửa, lại dựng một cái giá đơn giản lên trên, đặt một chiếc nồi nhỏ lên trên.

    Hoa Hồ ôm ít tuyết bỏ vào trong nồi, tuyết dần tan ra.

    Tô Vân lấy bánh tráng từ trong bọc quần áo, đặt nướng bên mép lửa, đến khi mùi thơm của mì và trứng gà xộc lên thì chia ra cho mọi người ăn.

    Bọn họ ăn ngon nghẻ, nước lại sôi, bọn họ tự múc ít nước lên uống. Hồ Bất Bình mở cửa nhìn tiết trời bên ngoài, chỉ thấy trời đã tối sầm, gió tuyết dần ngừng lại.

    Bầu trời sau gió tuyết không u tối cho lắm, trái lại có thể lờ mờ nhìn thấy phương xa.

    "Đóng cửa, đóng cửa!"

    Mọi người ở phía sau giục giã: "Lạnh quá! Đừng để gió lạnh thổi vào!"

    Hồ Bất Bình đứng trước cửa, quay đầu nói: "Bên ngoài náo nhiệt lắm!"

    Advertisement / Quảng cáo


    Mọi người kinh ngạc, Tô Vân đi đến, nhìn ra ngoài miếu qua bức tường cũ hỏng, chỉ thấy quả nhiên bên ngoài kia sáng rực và náo nhiệt.

    Cách miếu thờ một trăm bước là một tòa nhà lớn với diện tích chừng hơn mười mẫu, đèn đuốc sáng trưng, bên trong truyền tới tiếng đàn sáo cùng tiếng cười đùa ồn ào, hệt như có người dự tiệc, uống rượu mua vui bên trong.

    Cách đó không xa lại có tòa nhà rộng lớn hệt như cung điện, tiếng ca hát cười vui càng to hơn. Mang máng thấy được có người tới người đi, xe ngựa như rồng rắn kéo đến.

    Mà ở phương xa, trên cánh đồng tuyết và sông núi hoang vắng vào ban ngày, từng cung điện tòa nhà đột nhiên mọc lên khỏi mặt đất, rực rỡ ánh đèn đuốc, vô cùng náo nhiệt.

    Còn có những nhân vật như thị nữ công tử nhân bóng tối ra ngoài ngắm tuyết, chơi tuyết. Lại có mấy cậu bé tinh nghịch chơi trò ném tuyết với nhau, làm cho đám hồ ly bên người Tô Vân kích động, chỉ muốn chạy ra tuyết chơi đùa.

    Nhưng ban ngày thì lại chẳng thấy cảnh tượng này, không nhìn thấy những tòa nhà kia, nhưng đến tối thì chúng nó lại hiện lên từ đâu không rõ, trông có vẻ hết sức kỳ dị.

    "Là những ngôi mộ chúng ta nhìn thấy ban ngày." Tô Vân nhìn ngó xung quanh, suy đoán: "Quá nửa là đêm đến, tính linh ra ngoài chơi đùa."

    Nhưng đúng lúc này, bên ngoài miếu vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, rồi nghe thấy có người hỏi từ bên ngoài: "Văn Thánh công, Văn Thánh công! Ở nhà không?"

    "Chuyện gì?" Từ gian phòng phía đông vang lên tiếng người đáp lại.

    Bốn đứa bé yêu hồ bên người Tô Vân dựng hết lông tơ lên, Hoa Hồ run rẩy nói: "Rõ ràng phòng phía đông không có ai..."

    Mang máng nghe thấy tiếng cửa mở, chỉ nghe bên ngoài miếu có người đối thoại với nhau, nói: "Ta tới từ Đông Lăng, chủ nhân nhà ta nói chả mấy khi có được cảnh tuyết đẹp nhường này, mời Văn Thánh công di giá tới làm khách. Chủ nhân đã chuẩn bị rượu ngon và cao lương mỹ vị, bày tịch chờ sẵn. Làm phiền thông báo một tiếng."

    "Chờ chút, để ta đi bẩm báo."

    Tiếng bước chân truyền tới, càng lúc càng gần, rồi đi qua phòng phía tây. Đám người Tô Vân lại chẳng thấy bóng người nào, chỉ thấy tiếng bước chân dần đi tới chính điện.

    Chỗ chính điện vang lên tiếng mở cửa, bên trong dường như có tiếng người thì thầm với nhau.

    Một lát sau, tiếng bước chân lại truyền tới, dần tới gần rồi đi tới trước cửa miếu.

    "Thánh công nói, nhà của ta có khách tới, đang ở tại phòng phía tây. Nếu chủ nhân rời nhà đi dự tiệc chính là tiếp đón khách không chu đáo, không đúng lễ nghĩa. Bởi vậy đành phải từ chối thôi, kính xin chủ nhân Đông Lăng thứ tội."

    "Vậy thì tiếc quá. Lần này chủ nhân nhà ta mời cả mấy vị Thánh công khác nữa."

    "Có những vị Thánh công nào?"

    "Quanh đây thì còn có những vị Thánh công nào nữa? Đơn giản là Cầm Kỳ Thi Họa thôi."

    "Chờ ta đi bẩm báo lại đã."

    Lại không lâu sau, chỗ cửa miếu lại vang lên tiếng người: "Làm phiền huynh đài báo cho chủ nhân Đông Lăng, Thánh công sẽ lập tức tới ngay, chỉ có thể mong khách ở phòng phía tây thông cảm cho."

    "Chỉ cần lửa không tắt, còn có ai dám to gan gây sự trong miếu Văn Thánh sao?"

    "Cũng đúng."

    Trong phòng phía tây, Tô Vân và bốn tiểu hồ yêu quay sang nhìn nhau.

    Lúc này, cửa chính điện mở ra. Tô Vân vội đóng cửa phòng phía tây lại. Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng phía tây rồi dừng lại, khiến một người và bốn hồ yêu trong phòng tim đập dồn dập, nhìn chằm chằm đống lửa, không dám động đậy.

    Ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hồn mà ôn hòa: "Khách tới tá túc, chủ nhà vốn là không nên đi dự tiệc, tiếc rằng là chí hữu ước hẹn, không thể không đi. Khách nhớ trong đêm đừng dập lửa, chỉ cần còn lửa, ta có thể phân biệt được phương hướng của miếu thờ trong đêm, tức thời trở về."

    Tiếng bước chân vang lên, chỗ cửa miếu truyền tới tiếng cửa mở, rồi lại truyền tới tiếng đóng cửa.

    Bên đống lửa, đám người Tô Vân nhìn nhau một hồi lâu mà không ai nói gì.

    Lúc sau, Tô Vân nói: "Dọc đường đi ta nghiên cứu Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, đã sắp nghiên cứu thấu triệt rồi. Các ngươi ngủ trước đi, ta xem thêm một lúc nữa, chờ khi nửa đêm gần sáng, ai tỉnh thì tới thay ta."

    Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình đều hóa thành hồ ly, nằm ngủ bên cạnh đống lửa. Hoa Hồ chăm sóc bọn họ, một lát sau, ba tiểu hồ yêu ngủ say, Hoa Hồ cũng dần chìm vào mộng đẹp.

    Đống lửa thi thoảng vang lên tiếng lách tách nổ, bắn ra một đốm lửa nhỏ.

    Tô Vân tranh thủ ánh lửa xem lại Tiên Viên Dưỡng Khí thiên một lần, lòng thoáng động, cẩn thận điều khiển nguyên khí, khí huyết đưa vào trong đôi mắt của mình.

    Advertisement / Quảng cáo


    Từ khi hắn tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ sáu, khí huyết đã đẩy dấu ấn tiên kiếm và trấn Thiên Môn chặn con ngươi của hắn ra, nhưng cho dù là tiên kiếm hay trấn Thiên Môn thì đều chưa từng biến mất, mà vẫn hiện lên trong tầm nhìn của hắn.

    Nếu không nhìn kỹ thì không cách nào nhìn thấy dị trạng trong mắt hắn. Nhưng trong tầm nhìn của Tô Vân, những gì mà hắn nhìn thấy thì ngoài thế giới xung quanh ra, còn có thanh tiên kiếm đang bay, Bắc Hải rộng lớn ầm ầm sóng dậy, cùng với trấn Thiên Môn chưa từng bị hủy diệt.

    Đương nhiên là còn cả tám tòa tháp cổng triều thiên nguy nga sừng sững nữa.

    "Thế giới kia, ta tới đây!"

    Tô Vân thôi động khí huyết, khiến nó phóng mạnh tới tám tháp cổng triều thiên kia.

    Lần trước thì hắn không thấy rõ hình dáng của tháp cổng, cũng không thấy rõ nó đã mở Thiên Môn ra như thế nào. Nhưng lần này thì hắn rốt cuộc đã thấy rõ.

    Chỉ thấy trên tháp cổng có những hình điêu khắc nổi của thần thú dị thú, khi khí huyết của hắn tới trước mặt thì bị những bức hình chạm nổi trên tháp cổng hút lấy, mà những bức điêu khắc chạm nổi kia thì dần dần hóa thành các cơ thể máu thịt.

    Tô Vân còn chưa nhìn cẩn thận, tám tháp cổng triều thiên này đã bị kích phát rồi.

    Đám dị thú thần thú trên tháp cổng sống lại, bay vọt lên không trung, bám lấy Thiên Môn của trấn Thiên Môn.

    Thiên Môn xảy ra dị biến, ánh sáng chảy ra từ trong những cánh cửa, rồi hội tụ lại ở cánh cửa chính giữa.

    Ù!

    Tô Vân cảm giác được chấn động kỳ dị truyền tới, tầm mắt hắn trắng xóa. Chờ khi mắt hắn nhìn được trở lại, hắn phát hiện mình đã lại đi tới thế giới sau Thiên Môn kia.

    Đằng xa, tiên sơn mênh mông, tiên đài lơ lửng giữa đám mây, cây cầu đá thật dài hệt như con rồng uốn lượn nhấp nhô trong biển mây.
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)