FULL  Huyền Huyễn La Phù - Vô Tội

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 710: Vạn kiếm toái hư?

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Giang sịt

    Lạc Bắc gật đầu, cầm lấy tinh đồ, xoay người rời đi.

    - Đợi một chút.

    Hoàng Vô Thần đột nhiên gọi lại:

    - Du Vô Tướng sư đệ, Cửu khúc tinh không quá mức nguy hiểm, Lâm Tiểu Uyển lại là truyền nhân duy nhất của ngươi, tu vi của nàng lại không cao, không giúp được ngươi điều gì, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng không thể bảo hộ nàng, không bằng để nàng lại Côn Lôn.

    - Được.

    Lạc Bắc gật đầu:

    - Tiểu Uyển, ngươi ở lại Côn Lôn... Ta nhất định sẽ trở lại.

    Môi Lâm Tiểu Uyển khẽ động, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói, chỉ gật gật đầu.

    Tinh đồ hóa thành tinh quang, biến mất ở mi tâm Lạc Bắc. Sau khi nhìn thoáng qua Hoàng Vô Thần và Lâm Tiểu Uyển, Lạc Bắc sải bước rời khỏi, trong nháy mắt biến mất khỏi Côn Lôn cửu hoàn đảo.

    ...

    Lạc Bắc đi rồi?

    Hắn thua trong tay Hoàng Vô Thần như vậy?

    Trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, rất nhiều người tu đạo nhìn về phía Lạc Bắc biến mất.

    Trên đời này, có rất nhiều người tu đạo giống Lạc Bắc, Bắc Minh vương, Bán Diện thiên ma, không khuất phục trước cường quyền, nhưng trên đời này có rất nhiều người không dám chống lại cường quyền.

    Giờ khắc này trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, ngoại trừ đệ tử áo bạc, những kẻ cam tâm tình nguyện bán mạng cho Hoàng Vô Thần thì không còn ai.

    Bởi vì tạm thời chúng còn hữu dụng với Hoàng Vô Thần, cho nên Hoàng Vô Thần vẫn giữ lại chúng. Mà ngày nào Hoàng Vô Thần còn lưu chúng lại, chúng vẫn sẽ ảo tưởng thủ đoạn Hoàng Vô Thần dùng đối phó người khác sẽ không rơi vào đầu mình.

    Trước đó, tất cả mọi người đều nghĩ Lạc Bắc sẽ bị Hoàng Vô Thần giết, nhưng không ngờ Lạc Bắc lại trở về!

    Lạc Bắc xuyên qua tinh không mà tới, giờ khắc này tu vi của hắn khủng bố hơn trước rất nhiều.

    Nhưng dường như Lạc Bắc đã quên hết tất cả, hơn nữa trong tâm niệm còn coi Hoàng Vô Thần như người cao hơn. Dĩ nhiên hắn tin mình là sư đệ của Hoàng Vô Thần, Du Vô Tướng, bị Hoàng Vô Thần lừa đi Cửu khúc tinh không.

    Cửu khúc tinh không cách nơi này rất xa, hơn nữa trong lòng bọn họ hiểu rõ tấm tinh đồ kia chắc chắn sẽ không phải tinh đồ thật.

    Cứ như vậy, cho dù Lạc Bắc có năng lực đối chiến với Hoàng Vô Thần một trận, cuối cùng cũng chỉ có kết quả lạc trong tinh không vô tận.

    Cho nên trong thiên địa, vương giả chân chính vẫn là Hoàng Vô Thần, lợi hại nhất, nắm giữ tất cả vẫn là Hoàng Vô Thần.

    Hoàng Vô Thần vẫn nhắm hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Bắc biến mất.

    Lâm Tiểu Uyển bị hắn giữ lại đây.

    Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được Lạc Bắc sắp xé rách hư không, tiến nhập tinh không.

    Nụ cười duy ngã độc tôn hiện lên trên mặt, tay phải khẽ vung, một cây pháp trụ hiện ra trước mặt.

    Trên pháp trụ trói buộc nguyên anh của Từ Thạch Hạc.

    - Từ Thạch Hạc, giờ ngay cả Lạc Bắc cũng bị ta lừa đi, ngươi còn gì để nói.

    Một tiếng cười lạnh từ miệng Hoàng Vô Thần phát ra.

    - Chúc mừng chưởng giáo Hoàng Vô Thần nhất thống thiên hạ, mở ra thịnh thế xưa nay chưa từng có!

    Nghe vậy Hoàng Vô Thần cười lạnh, trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, vô số người tu đạo phát ra tiếng tung hô chấn động đất trời.

    - Nhất thống thiên hạ?

    Đột nhiên những lời ca tụng công đức này đỉnh chỉ.

    Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bầu trời rách ra, thân ảnh Lạc Bắc xuất hiện trước mắt mọi người.

    - Du Vô Tướng sư đệ, ngươi đã đi sao còn trở lại?

    Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc mới xuất hiện, chậm rãi hỏi.

    - Tuy ta không nhớ được chuyện gì, nhưng ta cũng không ngốc. Trên người ngươi có khí tức của pháp bảo cực mạnh. Nếu thực sự ngươi là sư huynh của ta, ta muốn đi cứu đạo lữ vậy ít nhất ngươi cũng phải cho ta mượn pháp bảo.

    Lạc Bắc đứng trên không trung, từ cao nhìn Hoàng Vô Thần ở dưới, thản nhiên lướt qua đám người tung hô kia:

    - Hiện giờ ngươi không cần che giấu quan hệ hai ta nữa chứ? Bởi vì ta tin khi ngươi nhìn ta, khẳng định giống ta nhìn ngươi, cảm thấy chán ghét.

    - Chán ghét? Đúng vậy, ngươi đối với ta mà nói đúng là một con ruồi vo ve bên tai, khiến người chán ghét.

    Hoàng Vô Thần cười lạnh nhìn Lạc Bắc:

    - Nhưng điều khiến ta tò mò là làm sao ngươi phát hiện?

    - Là ngươi gieo lạc ấn trong thần hồn của ta, khiến ta cảm thấy ngươi là người đáng kính ngưỡng, để ta cảm thấy thân cận với Côn Lôn?

    Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần:

    - Nhưng trong lòng ta, lại hận. Ta vẫn luôn tin tưởng lòng mình.

    - Lòng ngươi? Cũng là vì ngươi giống Nguyên Thiên Y, khiến ta vô cùng chán ghét, mới khiến ta căm hận ngươi không nói nên lời. Chưa diệt trừ tất cả ràng buộc bên người, sao có thể thành vô thượng đại đạo?

    Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc, cười lạnh nói:

    - Không phải ngươi muốn cứu mỗi người bên cạnh mình sao? Bán Diện thiên Ma chẳng phải đã chết? Đạo lữ Nạp Lan Nhược Tuyết đã hóa thành tro bụi, năng lực của ngươi có thể thay đổi được gì? Đồ đệ của ngươi giờ chẳng phải đã nằm trong tay ta sao?

    Nguyên Thiên Y... Bắc Minh Vương... Bán Diện thiên ma... Nạp Lan Nhược Tuyết...

    Mỗi cái tên vang lên trong đầu Lạc Bắc, nhưng hắn vẫn trống rỗng như trước, hắn không nhớ rõ những người này xảy ra chuyện, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, bọn họ đều là người thân cận nhất của hắn, trong lòng hắn lại càng cảm thấy chán ghét vòng đảo thứ chín của Côn Lôn và Hoàng Vô Thần hơn.

    Loại chán ghét này chậm rãi biến thành một thứ sát ý lạnh như băng.

    - La Phù các ngươi làm việc đơn giản, xem thường đại đạo, muốn bảo vệ mỗi người bên cạnh mình sao? Một khi đã vậy, nếu ngươi muốn cứu đồ đệ, hãy tự cắt hai tay! Nếu không La Phù các ngươi cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng, lừa mình dối người mà thôi!

    Hoàng Vô Thần vươn tay chộp nhẹ, một cái vòng tròn màu vàng di động tới trên đầu Lâm Tiểu Uyển.

    Tự cắt hai tay đối với người tu đạo như Lạc Bắc mà nói chẳng khác nào tự phế một nửa tu vi. Nhưng nhìn thấy vòng tròn màu vàng di động tới trên đỉnh đầu Lâm Tiểu Uyển, hắn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Vô Thần:

    - Nếu ta đã lo lắng về ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để đồ đệ của mình vào tay ngươi sao?

    Khi giọng nói Lạc Bắc vang lên, một tia sáng màu hồng chợt lóe, rồi một Lâm Tiểu Uyển giống như đúc xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc.

    Có lẽ thấy được tình cảm mãnh liệt của Lạc Bắc, cùng với vòng tròn màu vàng trôi nổi trên đầu mình, tuy rằng Lâm Tiểu Uyển trầm mặc, nhưng trong mắt nàng cũng lộ ra sát ý lạnh như băng.

    - Thần kiêu pháp!

    Trên mặt Hoàng Vô Thần lộ ra vẻ giận dữ vì bị người khác trêu đùa. Lập tức vòng tròn màu vàng đè xuống, phân thân của Lâm Tiểu Uyển lập tức hóa thành tro bụi.

    - Lạc Bắc, cho dù là như vậy, cho dù ngươi đột phá tới Thiên kiếp thứ sáu thì sao? Ta có pháp bảo Hoàng Thiên thần tháp, cũng có tu vi Thiên kiếp thứ sau cùng với hai ngàn đệ tử vượt qua Thiên kiếp thứ hai, ngươi giết được ta sao?

    Lạc Bắc không chú ý lời nói của Hoàng Vô Thần, hắn chỉ gật gật đầu với Lâm Tiểu Uyển, sau đó Lâm Tiểu Uyển bị hắn phong ấn, hóa vào mi tâm.

    Hai nghìn luồng khí tức cực mạnh, kinh khủng từ trong Côn Lôn tỏa ra.

    Hai nghìn người tu đạo vượt qua Thiên kiếp thứ hai tỏa ra khí tức, khiến cho Vòng đảo thứ chín của Côn Luân hóa thành một cơn lốc xoáy cực lớn.

    - Giết!

    Theo một tiếng hô của Hoàng Vô Thần, cả đất trời như bị sát ý lạnh băng làm cho đông cứng, hai ngàn tên đệ tử Thiên kiếp thứ hai đồng thời ra tay.

    Hai ngàn cao thủ Thiên kiếp thứ hai ra tay, cảnh tượng đồ sộ tới mức nào?

    Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên không bị xé rách, tất cả hư không bị đánh nát.

    Nhưng trong nháy mắt, Lạc Bắc cũng biến mất, xuất hiện trong vòng đảo thứ chín tới giữa hai ngàn tên đệ tử Côn Lôn mặc pháp y màu bạc.

    Không ai có thể chống đỡ đòn đánh của hai ngàn tên Thiên kiếp nhị trọng, nhưng lại có thể tránh né.

    Phản ứng của hai ngàn tên đệ tử này cũng cực kỳ kinh người, ngay khi Lạc Bắc hiện ra liền có phản ứng, thần thức tập trung vào vị trí của Lạc Bắc rồi vô số quang diễm bắn tới.

    Pháp lực dao động cùng thuật pháp tản ra khiến trong Vòng đảo thứ chín của Côn Luân xuất hiện vô số vết nứt và khe không gian, khiến vị trí của Lạc Bắc và Hoàng Vô Thần ở Vòng đảo thứ chín của Côn Luân cách xa gấp mấy trăm, mấy vạn lần.

    Một thứ uy năng kinh thiên động địa đè ép về phía Lạc Bắc, khiến mỗi bước của hắn như người thường bước đi đeo ngàn cân trên người, muốn đi tới Vòng đảo thứ chín của Côn Luân, ít nhất phải khoảng cách hơn vạn bước.

    Đám đệ tử Côn Lôn mặc pháp bào màu trắng liên tục thi triển thuật pháp, đánh về phía Lạc Bắc.

    Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc không hề có một chút động tác dư thừa, vô số nguyên khí tinh cầu từ thân thể hắn phóng ra, va chạm với nguyên khí dao động của hai ngàn tên đệ tử kia. Cùng lúc đó, hắn đi tới vòng đảo thứ chín của Côn Lôn.​
     
    Kieuphong827 thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 711: Một cái bạt tai

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Không thấy quầng lửa kinh người, động tác của hắn nhìn cũng không hề nhanh hơn người thường, nhưng hắn dường như biết trước ý nghĩ của đám đệ tử kia, lường trước được thời gian thi triển. Thời gian hắn thi triển luôn nhanh hơn kẻ khác một chút, mỗi đạo nếu không đánh trúng thuật pháp của hắn thì chậm một bước, rơi ở sau lưng, hoặc sát qua bên người.

    Mà theo từng bước đi, một thứ sát ý lạnh như băng tỏa ra.

    Từng đạo kiếm khí vô hình với uy năng kinh người phóng ra, những đạo kiếm khí này dường như xuyên qua giới hạn thời gian, thoạt nhìn đơn giản trực tiếp, nhưng nắm rất chắc về thời cơ. Thường khi mỗi tên đệ tử phóng ra một đạo thuật pháp, đạo kiếm khí này đột nhiên phóng tới, sau đó tên đệ tử kia liền chia làm hai nửa.

    Từ khi chữ giết trong miệng Hoàng Vô Thần vang lên, đến khi thanh âm biến mất trong không trung, chỉ tích tắc nhưng phía sau Lạc Bắc đã có một đám đệ tử Côn Lôn mặc pháp bào màu bạc ngã xuống.

    Trong quá trình này, bộ pháp của Lạc Bắc vẫn vô cùng ổn định, giống như không có trở ngại. Vô số tên đệ tử mặc pháp y màu bạc kêu to , từ bốn phương tám hướng xông tới, nhưng không thể ngăn cản cước bộ của Lạc Bắc.

    Đám đệ tử Côn Lôn bị giết căn bản mình chết như thế nào cũng không biết, chúng chỉ cảm thấy bị một thứ lực lượng ép tới mà không thể ngăn cản.

    Đoàn người kia bao vây lấy Lạc Bắc, nhưng từng kẻ ngã xuống, Lạc Bắc vẫn thẳng tiến tới Vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

    Những nhân vật vượt qua Thiên kiếp thứ hai mạnh như vậy, nhưng trong mắt hắn chỉ như kiến hôi.

    Trong Vòng đảo thứ chín của Côn Luân, đám người thần phục Hoàng Vô Thần thất thần nhìn bóng người đang tới gần, đều cảm thấy sâu trong nội tâm ớn lạnh.

    Một người khiêu chiến hai ngàn người tu đạo Thiên kiếp thứ hai cùng một Thiên kiếp thứ năm, nhưng hiện giờ hai ngàn người này không thể ngăn cản đối phương!

    Hoàng Vô Thần vẫn khoanh tay đứng nhìn.

    Nguyên anh của Từ Thạch Hạc bị trói trên Pháp trụ cũng không phát ra tiếng cười trào phúng Hoàng Vô Thần.

    Bời vì Từ Thạch Hạc cũng không ngờ lực lượng của một người lại mạnh mẽ tới vậy.

    Nhưng giờ khắc này Hoàng Vô Thần lại hiểu rõ Lạc Bắc vẫn chưa xuất toàn lực. Hắn hiểu rõ Lạc Bắc, hai ngàn tên đệ tử này chỉ là quân cờ trong tay hắn dùng để tiêu hao thực lực của Lạc Bắc mà thôi!

    - Muốn tới trước mặt ta đơn giản vậy?

    Hoàng Vô Thần nở nụ cười lạnh, một chữ "giết" càng âm lãnh hơn vang lên.

    Ầm ầm ầm ầm.

    Theo chữ "giết" này bay ra, tất cả đệ tử mặc pháp bào màu bạc khác đều phóng tới, cách Lạc Bắc chỉ trăm dặm. Trong lúc nhất thời, Lạc Bắc như bị bao vây kín. Đồng thời, trên người đám đệ tử này phóng ra quang hoa màu tím, liên kết với nhau, tạo thành một đại trận khủng bố.

    Trước mặt mỗi một tên đệ tử Thiên kiếp thứ hai đều hiện ra một phù lục màu tím tinh diệu, giống như vô số tinh quang từ bốn phía đánh về Lạc Bắc.

    Mỗi một đạo phù lục này đều là thuật pháp một tên cường giả Thiên kiếp thứ năm mới có thể phóng ra, trong đó ngưng tụ trận pháp. Những cái phù lục này xuyên qua hư không, hoàn toàn chặn kín đường tiến, lui, khiến Lạc Bắc không thể tránh né.

    Không ai có thể bằng vào thần thức phán đoán và thi pháp ngăn cản công kích như này, Lạc Bắc cũng không thể.

    Nhưng hắn vẫn kiên định bước đi, theo một bước này của hắn, hơn vạn đạo quang hoa tuyệt thế đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể.

    Hơn vạn đạo bản mạng kiếm nguyên!

    Không có bất kỳ ai có thể tưởng tượng cảnh này. Hơn vạn đạo bản mạng kiếm nguyên tỏa ra nguyên khí kinh thiên, vây quanh Lạc Bắc tạo thành một vòng tròn thật lớn. Trong nháy mắt, toàn bộ không gian xung quanh Lạc Bắc vỡ vụn.

    Phù lục màu tím vỡ vụn từng cái một, năm sáu trăm tên đệ tử Côn Lôn không kịp lui về sau cũng giống hư không, đồng loạt vỡ vụn.

    A! A! A!

    Giờ khắc này, người tu đạo thần phục với Hoàng Vô Thần ở trong Côn Lôn hoàn đảo không hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra, bởi vì hai mắt của chúng đã bị vô số tơ kiếm khí từ trên kiếm luân bộc phát ra chọc mù!

    Phụp!

    Lạc Bắc hơi run người một cái rồi từ trong các khiếu huyệt chợt phun ra những tia sáng màu vàng.

    Sử dụng Toái Hư vạn kiếm quyết cản lại một đòn đó, dưới lực lượng kinh người như vậy, kinh mạch trong cơ thể của hắn cũng xuất hiện một vài tổn thương nhưng bước chân thì không hề dừng lại.

    Hắn hơi ngẩng đầu lên, không trung phía trước vô số quầng lửa màu tím đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Rồi một tia sáng màu xanh xuất hiện khiến cho bốn mươi người định thi triển pháp thuật biến thành tro bụi.

    Trong nháy mắt, tất cả những bóng người mặc pháp y màu bạc đều dừng lại.

    Cả hai ngàn đệ tử Côn Luân mặc pháp y màu bạc tới giờ chỉ còn lại một ngàn.

    Đám đệ tử Côn Luân được Hoàng Vô Thần sử dụng ý chí của mình cải tạo cho dù đối diện với cái chết cũng không hề sợ hãi nhưng lúc này trong thâm tâm của chúng lại có cảm giác ớn lạnh.

    Không chỉ vì Lạc Bắc thể hiện lực lượng khủng bố mà vì hắn còn có một thứ khí thế nghịch thiên, không gì có thể cản nổi.

    Vì vậy mà trong nháy mắt khi bốn mươi tên đệ tử Côn Luân áo bạc hóa thành tro bụi, đám đệ tử còn lại không một ai còn dám phóng ra pháp thuật để chặn Lạc Bắc lại. Nó khiến cho không trung đang tràn ngập lực lượng khủng bố đột nhiên trở nên yên tĩnh.

    Nhìn những sợi tia sáng màu vàng từ các khiếu huyệt của Lạc Bắc phun ra mà đồng tử của Hoàng Vô Thần hơi co lại.

    Trên thực tế khi đám đệ tử Côn Luân kết trận dốc hết sức tấn công Lạc Bắc thì y cũng đã mở đôi mắt.

    Cái pháp thuật này của y phải hy sinh một trong sáu giác quan để tích tụ nhất thời, ngăn cản đối thủ thu hút nguyên khí. Nhưng cho dù vậy thì Lạc Bắc vẫn chặn được đòn liên thủ của một ngàn đệ tử vượt qua thiên kiếp thứ hai. Mà từ trong các khiếu huyệt trên người Lạc Bắc phun ra những tia sáng rồi tạo thành những điểm sáng thật nhỏ.

    Lúc này thân thể của Lạc Bắc đã mạnh tới một mức độ không thể tưởng tượng nổi.

    Trong nháy mắt khi Hoàng Vô Thần xuất hiện ở thần thức của Lạc Bắc. Hơn một vạn đạo kiếm nguyên khủng bố tản ra kiếm khí rồi ngưng tụ lại thành một cũng xuất hiện trước mặt y.

    - Nhưng cho dù vậy thì có làm sao?

    Hoàng Vô Thần nở nụ cười lạnh.

    - Một đám rác rưởi.

    Y đột nhiên lật tay một cái. Theo cái lật tay của y, hơn một ngàn bóng người mặc pháp y màu bạc đột nhiên xuất hiện những quầng sáng rồi họ không hề có sức phản kháng nào cứ thế tan biến hóa thành những vòng tròn sét màu vàng tập trung trước mặt của Hoàng Vô Thần.

    Bên trong hơn một ngàn vòng tròn sét màu vàng đó tản ra vô số những tia sáng nhìn giống như một dải ngân hà.

    Trong nháy mắt, không ngờ Hoàng Vô Thần lập tức giết chết một ngàn cao thủ vượt qua thiên kiếp thứ hai để tạo thành những vòng tròn đó.

    Uy lực của một ngàn cái vòng tròn màu vàng đó tương đương với một người tu đạo tu vi vượt qua hai lần thiên kiếp tự nổ, có uy lực không kém gì quả tinh cầu màu bạc của Hoàng Vô Thần.

    Oành!

    Khi một ngàn cái vòng tròn màu vàng tập trung lại, trước bàn tay của Hoàng Vô Thần cũng xuất hiện một thanh trường kiếm chém thẳng xuống đạo kiếm khí mà Lạc Bắc tạo ra.

    "Răng rắc!"

    Đạo kiếm khí trong suốt do Lạc Bắc phát ra vỡ vụn, lực phản lại cả lên người hắn tạo ra những vết thương kinh người.

    Tuy nhiên tất cả mọi người đều không ngờ được khi thấy Lạc Bắc vẫn không hề dừng lại. Hắn vẫn tiếp tục bước về phía trước tới trước mặt Hoàng Vô Thần.

    Một tia sáng màu vàng như từ ngón tay của hắn chảy xuống.

    Tia sáng vàng đó bay xuống khiến cho hư không trăm dặm xung quanh người Hoàng Vô Thần xuất hiện những vết rạn. Toàn thân Hoàng Vô Thần cũng bị uy năng trấn áp khiến cho không thể nhúc nhích.

    "Răng rắc!"

    Nhìn thấy Hoàng Vô Thần sắp bị vỡ vụn thì một quầng sáng màu đồng chợt xuất hiện bên cạnh người y tản ra uy năng khiến cho thân thể của y trở lại hoạt động bình thường.

    - Lạc Bắc! Ngươi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng giống như Vô Sắc định đại hoa luân của ta có tới 13000 chư thiên. Hơn nữa công pháp của ngươi là công pháp thân thể thành thánh, lượng chân nguyên tồn trữ trong người hơn người tu đạo cùng cấp bậc rất nhiều. Tuy nhiên bây giờ ta đã ngăn cách tất cả nguyên khí xung quanh. Mỗi một cái vòng tròn sét này đều tương đương với một quả tinh cầu. Cho dù ngươi có thể chịu nổi thì cũng phải từ từ mà chết.

    Hoàng Thiên thần tháp vừa xuất hiện từ trong 13000 khiếu huyệt trên người Hoàng Vô Thần lập tức có những vòng tròn màu vàng bắn ra rồi hóa thành 13000 đạo tôn tạo thành một quầng sáng màu vàng ngăn cản toàn bộ nguyên khí trời đất và nguyên khí tinh cầu.

    Vừa sử dụng cái pháp thuật đó, Hoàng Vô Thần mất rất nhiều chân nguyên. Mà cơ bản y cũng không thể nào hấp thu được nguyên khí để bổ sung.​
     
    Kieuphong827 thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 712: Răng trắng hóa rồng

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Cùng lúc đó, y vung hai tay, hơn một ngàn vòng tròn sét màu vàng lập tức biến thành một cái lốc xoáy rồi từng cái vòng tròn lao thẳng vào vòng tròn tạo ra bởi những thanh kiếm của Lạc Bắc.

    Trong nháy mắt, Hoàng Vô Thần đã lui lại mấy trăm dặm.

    Cho dù là y thì cũng không thể chịu nổi uy lực lan tỏa của số vòng tròn đó.

    Trong suy nghĩ của Hoàng Vô Thần thì cho dù chân nguyên trong cơ thể của Lạc Bắc có nhiều đến mấy thì cũng không thể chịu nổi sự tổn thất như vậy.

    Nhưng điều khiến cho y không ngờ đó là dưới sự tấn công của một ngàn vòng tròn sét, bóng dáng của Lạc Bắc lại từ trong cái không gian vỡ vụn mà bước ra.

    Một tia sáng màu vàng bay ra từ tay của hắn. Cùng lúc đó trên đỉnh đầu Lạc Bắc cũng xuất hiện một pho tượng Ma tôn khổng lồ màu đen. Pho tượng đó vừa mới xuất hiện lập tức gầm lên khiến cho 13000 đạo tôn màu vàng trên bầu trời lập tức nổ tung hóa thành từng dòng nguyên khí rồi bị Ma tôn nuốt chửng.

    Oành!

    Hoàng thiên thần tháp lại một lần nữa cản được điểm sáng của Lạc Bắc phóng ra. Đồng thời một quả tinh cầu màu bạc cùng với Diệt Phật ma nhận cũng tấn công lên người Ma tôn ngăn cản bước tiến của nó.

    Trong tình cảnh Hoàng Vô Thần sử dụng toàn bộ pháp bảo, y cũng chặn được đòn tấn công của Lạc Bắc.

    Dưới tốc độ thi triển pháp thuật khủng bố của hai bên, trong nháy mắt Lạc Bắc đã phóng ra pháp thuật tới mức tối đa.

    Tuy nhiên Lạc Bắc vẫn còn ưu thế thân thể.

    Trong khi Hoàng Thiên thần tháp cản được điểm sáng màu vàng chảy ra từ tay của hắn thì tay của Lạc Bắc cũng đã tới mặt của Hoàng Vô Thần.

    Bốp!

    Vào lúc này, Hoàng Vô Thần chợt hơi dừng lại một chút.

    Với tu vi đỉnh cao tầng thứ năm Thiên kiếp của y, mặc dù không tu luyện công pháp thân thể thành thánh thì dưới sự thẩm thấu khủng bố của nguyên khí, thân thể y cũng mạnh hơn so với vô số pháp bảo. Tuy nhiên sau tiếng động đó, trên mặt Hoàng Vô Thần xuất hiện năm ngón tay.

    Hoàng Vô Thần hơi dừng lại một chút rồi như một con quay xoay tròn mà văng thẳng đi nơi khác.

    Hoàng Vô Thần như một vị vua duy nhất dưới vòm trời lại bị Lạc Bắc tát cho văng đi như vậy.

    - Lạc Bắc!

    Nét mặt của Hoàng Vô Thần trở nên dữ tợn. Từ trong từng khiếu huyệt dường như có tiếng gầm điên cuồng của y vang lên.

    Một cái tát của Lạc Bắc không gây tổn thương cho Hoàng Vô Thần nhưng dưới vòm trời, vị vương giả như Hoàng Vô Thần có bao giờ bị như vậy?

    Hơn nữa điều khiến cho Hoàng Vô Thần mất đi lý trí đó là nét mặt của Lạc Bắc.

    Khi Lạc Bắc thu tay lại, hắn cúi xuống nhìn tay mình một cách thản nhiên giống như đập một con muỗi vậy.

    Oành!

    Trong tiếng gầm kinh người, từ mi tâm của Hoàng Vô Thần tách ra một vầng mặt trời chói chang trong đó có một cái phân thân giống hệt như y nhảy ra rồi trong nháy mắt toàn thân bốc cháy hóa thành một cái cột đá có khắc hình phật, trên bề mặt tới 13000 cái quang phù huyền ảo. Mỗi một cái quang phù lập tức trấn áp ở một cái khiếu huyệt của Lạc Bắc dường như muốn ép hết toàn bộ chúng.

    Cùng lúc đó, pháp lực dao động trên người Hoàng Vô Thần cũng tản ra khủng bố. Hoàng Thiên thần tháp và một cái vòng tròn màu vàng xuất hiện trong hư không lập tức lao về phía Lạc Bắc.

    Hoàng Vô Thần với tu vi thiên kiếp thứ năm có tất cả năm cái hóa thân. Mỗi lần mất một cái hóa thân cũng đồng thời có thể sử dụng một cái pháp thuật kinh người. Vào lúc này cái cột đá khắc hình phật và vòng tròn màu vàng kia xuất hiện khiến cho cả không trung rung chuyển, chẳng khác nào có một vị thần vương xuất hiện đang ca hát.

    Thời gian quanh người Lạc Bắc như dừng lại.

    "Răng rắc!"

    Tuy nhiên gần như khi cái vòng tròn đó vừa mới xuất hiện từng đạo kiếm quang khủng bổ cung từ trong các khiếu huyệt của Lạc Bắc bay ra khiến cho mỗi cái phong ấn ở đó bị đánh nát.

    - Hoàng Vô Thần! Ngươi muốn trở thành vị thần trong trời đất nhưng chỉ tiếc thế giới này cơ bản không có thần. Ta không phải mà ngươi lại càng không.

    - Pháp thuật của ngươi mạc dù huyền ảo nhưng ngươi cũng chỉ có tu vi thiên kiếp thứ năm nên tốc độ thi triển pháp thuật vẫn chậm một chút.

    Tiếng ca hát của vị thần vương trong không trung bị những âm thanh của Lạc Bắc phá nát. Vô số đóa hoa Ba La từ quanh người Lạc Bắc phóng ra lao về phía Hoàng Thiên thần tháp và cái vòng tròn màu vàng khiến cho chúng phải dừng lại.

    Bốp!

    Lạc Bắc lại tiếp tục sải bước tới trước mặt Hoàng Vô Thần và giáng cho y một cái tát.

    - A! Hoàng Thiên thần tháp! Thu.

    Hoàng Vô Thần hét lên điên cuồng.

    Hoàng Vô Thần tự nhận cả đất trời nằm trong tay, bản thân chính là thần nhưng bây giờ lại bị Lạc Bắc giáng cho hai cái tát, đánh bay bản thân như vậy thì làm sao mà y chịu nổi.

    "Vạn ma Phệ Tâm!"

    Theo tiếng hét chói tai của y, Diệt Phật ma nhận đang trôi nổi trong không trung lập tức hóa thành hàng vạn tia sáng rồi biến thành một dải ấn ý chui thẳng vào trong thức hải của Lạc Bắc. Mỗi một tia sáng đó chính là một con thiên ma.

    - Tâm của ta tự do. Ta không sợ thần phận nói gì đám thiên ma này.

    Hàng vạn con Thiên ma chui vào trong cơ thể Lạc Bắc lập tức bị một thứ hơi thở nghịch thiên khiến cho dập nát rồi chui vào trong cơ thể Ma tôn trên đỉnh đầu Lạc Bắc.

    Uỳnh!

    Một dải sáng màu đen từ hai tay Ma tôn bay ra khóa lấy Hoàng Thiên thần tháp như muốn cướp lấy nó.

    - Thần tháp trấn thân.

    Hoàng Thiên thần tháp tản ra ánh sáng màu cổ đồng đột nhiên chấn động rồi duỗi dài xoay quanh người Hoàng Vô Thần. Ngay lập tức trên người y xuất hiện một bộ chiến giáp tràn ngập hơi thở từ thời viễn cổ.

    - Lạc Bắc! Ta đã luyện hóa xong Hoàng thiên thần tháp. Trận pháp trong cái thần tháp này có thể chịu được người tu đạo đạt tới thiên kiếp thứ bảy tấn công mà không sao.

    Cùng với âm thanh đó, Hoàng Vô Thần mặc Hoàng thiên thần tháp liền bay thẳng lên trời cao lao vào trong tầng cửu thien kim phong.

    - Có Hoàng thiên thần tháp trấn thân, nguyên khí tinh cầu ở ngoài chín tầng thời không có ảnh hưởng với ta. Mà trong tinh không, ta cũng chẳng mất chân nguyên. Lạc Bắc! Ngươi dám ở đó giao thủ với ta thì đừng mong chiến thắng.

    Một lát sau, Hoàng Vô Thần đã thoát ra khỏi tầng kim phong mà xông vào trong tinh không.

    Đủ mọi loại nguyên khí tinh cầu với hơi thở khủng bố mà người tu đạo không thể hấp thu dưới sự thi triển pháp thuật của Hoàng Vô Thần lập tức từ bốn phương tám hướng ập tới. Mà tất cả nguyên khí ập về phía Hoàng Vô Thần liền bị Hoàng Thiên thần tháp cản lại khiến cho chúng nổ tung thành một quầng sáng hủy diệt.

    - Không mất chân nguyên?

    Lạc Bắc bám sát theo sau thản nhiên nhìn Hoàng Vô Thần. 13000 Nguyên anh từ trong các khiếu huyệt của hắn lập tức bay ra theo 13000 kiếm nguyên ở bên ngoài tạo thành một cái vòng tròn kiếm quang khổng lồ. Toàn bộ nguyên khí tinh cầu lập tức bị nó chặn lại.

    Một dải sáng thoáng hiện ra từ mắt Lạc Bắc rồi nhanh chóng biến mất.

    Theo từng dải sáng xuất hiện một đạo kiếm quang cũng hiện ra trước người Lạc Bắc rồi xé rách hư không chém thẳng lên Hoàng thiên thần tháp quanh người Hoàng Vô Thần.

    "Rầm rầm rầm oanh ... ... !"

    Chỉ trong một hơi thở, ánh sáng trong mắt của Lạc Bắc đã lóe lên tới cả vạn lần.

    Chỉ trong thời gian một cái hơi thở đó từng đạo kiếm quang trong suốt cũng giáng lên trên hoàng Thiên thần tháp bằng đó lần.

    Tách tách.

    Hoàng Vô Thần ở bên trong hoàng thiên thần tháp bị dao động cực mạnh.

    Đột nhiên từng đốm sáng màu trắng từ miệng của y rơi xuống.

    Những đốm sáng đó chính là những cái răng của Hoàng Vô Thần.

    Toàn bộ răng của Hoàng Vô Thần dưới sự chém giết điên cuồng của Lạc Bắc đã bị rụng hết.

    Từng cái răng rơi xuống lập tức hóa thành những con giao long nhỏ màu trắng đầy linh khí.

    Người tu đạo tới tu vi như Hoàng Vô Thần thì mỗi một phần thân thể đều có linh tính. Mỗi một cái răng rơi xuống cũng hóa thành những con giao long nhỏ.

    Tuy nhiên chúng còn chưa kịp bay lượn đã bị nguyên khí tinh cầu và kiếm khí làm cho dập nát.

    Bị rụng hết răng, từ xa nhìn lại Hoàng Vô Thần chẳng khác nào một lão già bảy mươi tuổi.

    - Lạc Bắc...

    Hoàng Vô Thần nói tới đó thì dừng lại. Bởi vì y chợt phát hiện ra âm thanh của mình vô cùng quái dị.​
     
    Kieuphong827 thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 713: Nếu thật sự có thần

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Vạn kiếm toái hư quyết, lại tinh thông vạn pháp, vượt qua tinh không nên sự hiểu biết đối với nguyên khí tinh cầu cùng với thần thông pháp thuật đã lợi hại hơn người tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ sáu không biết bao nhiêu lần.

    Mà vào lúc này, Hoàng Vô Thần mới cảm thấy sợ hãi.

    - Lạc Bắc! Ngươi luyện hóa thông thiên diệu thụ. Chẳng trách mà chân nguyên của ngươi có thể chịu đựng được sự tiêu hoa như thế.

    Tuy nhiên trong mắt của Hoàng Vô Thần cũng lập tức có vô số tia sáng lóe lên rõ ràng vào lúc này y cũng đang nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để đánh chết Lạc Bắc.

    - Một mình ta diệt cả giới tu đạo. Cho dù U Minh huyết ma vô địch thiên hạ cách đây bốn trăm năm cũng bị ta đùa trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một con chó. Ta sắp sửa tạo ra một thời đại thịnh vượng nhất từ trước tới nay. Làm sao mà ngươi ngăn cản được.

    Đối với công pháp của mình, răng bị rụng nhất thời không mọc lại được. Nhưng thần niệm của y cũng nhanh chóng bay ra, mặc dù miệng không có âm thanh nhưng tiếng nói của y vẫn vọng khắp không trung.

    Hai luồng ánh sáng màu vàng từ trong các khiếu huyệt trên người y tràn ra ngoài đồng thời hai cái hóa thân giống như như đúc cũng từ từ xuất hiện trong hai luồng sáng.

    - Người như ngươi có khác gì chó? Ngươi có biết trời đất này cũng coi ngươi là chó không? Đời người ngắn khổ luôn phải đấu với trời đất. Với tu vi của ngươi mà cũng tự cho mình là thần vẫn không cảm thấy buồn cười?

    - Với tu vi của ngươi bây giờ cho dù ở trước mặt ta cũng có khác gì một con chó yếu ớt?

    - Tuy nhiên trên đỉnh đầu Lạc Bắc chợt xuất hiện một pho tượng Kiếm tôn. Trước khi Lạc Bắc tới Thiên Lan hư không, do Kiếm tôn hấp thu nhiều Kim phong hỏa tiến nên có màu vàng nhạt nhưng lúc này nó lại vô cùng rực rỡ với những tia sáng lóe lên. Rõ ràng là khi xuyên qua tinh không, pho kiếm tôn Phá Thiên Liệt đã hấp thu nguyên khí trời đất rất nhiều.

    Xoẹt!

    Trong nháy mắt kiếm tôn Phá Thiên Liệt hóa thành một đạo kiếm quang chém thẳng lên người Hoàng Vô Thần.

    Lần này, nó kiếm cho Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bảo vệ bị đánh bay không biết bao xa, húc vỡ chẳng biết bao nhiêu tinh cầu. Hai cái hóa thân xuất hiện từ hai luồng sáng cũng bị Lạc Bắc đánh cho bật ngược trở lại trong khiếu huyệt của Hoàng Vô Thần.

    Từ lỗ mũi và miệng của Hoàng Vô Thần đều chảy máu tươi.

    Lạc Bắc đánh cho Hoàng Vô Thần không có một cơ hội trả đòn. Ngay cả pháp thuật lợi hại mà y cũng không có cơ hội sử dụng. Hơn nữa hai câu nói của Lạc Bắc so với hai cái tát lúc trước đối với Hoàng Vô Thần còn khó chịu hơn.

    Sắc mặt của Hoàng Vô Thần tràn ngập sự oán độc. Cái sắc mặt đó chẳng khác nào một vị thần bị biến thành một kẻ tầm thường rồi bị đánh còn hơn cả con chó. Tu vi tổn thương so với nó vẫn chưa thấm vào đâu. Quan trọng hơn nữa đó là tâm thần bị thương nặng. Nhưng Hoàng Vô Thần cũng không giao chiến với Lạc Bắc.

    Từ hoàng Thiên thần tháp chợt bắn ra vô số quầng sáng màu đồng rồi chợt biến mất.

    Bỏ chạy!

    Núi xanh còn đó, lo gì thiếu cửi. Hoàng Vô Thần cũng là một nhân vật kiêu hùng. Nếu là người tu đạo khác bị đánh ngã, ngồi trên vị trí cao bị người ta tát vào mặt rồi lại bị mắng không bằng con chó thì chắc chắn không bệnh cũng thần kinh. Nhưng lúc này Hoàng Vô Thần lại lựa chọn bỏ chạy muốn sau này vượt qua thiên kiếp thứ sáu mới quay lại giết Lạc Bắc.

    Chỉ một tia sáng lóe lên, hoàng thiên thần tháp đã ở cách đó cả ngàn dặm.

    Tuy nhiên nhưng ngay vào lúc Hoàng thiên thần tháp xuất hiện, bên cạnh Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bao bọc cũng xuất hiện một cái lỗ và gần như đồng thời Lạc Bắc cũng chui ra từ đó.

    Oành!

    Đồng tử của Hoàng Vô Thần co lại nhưng tốc độ thi triển pháp thuật của Lạc Bắc hoàn toàn áp đảo y. Trong lúc y còn chưa kịp phóng ra một cái pháp thuật nào thì 13000 đạo kiếm nguyên khủng bố đó giáng thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.

    "A!"

    13000 đạo bản mệnh kiếm nguyên từ bốn phương tám hướng tấn công thẳng vào Hoàng thiên thần tháp khiến cho nó bị cố định trong không trung. Nhưng trong nháy mắt, từ trong cơ thể của Hoàng Vô Thần vang lên những tiếng vỡ vụn theo những chân động trên Hoàng thiên thần tháp. Rồi một chút mảnh xương cũng bị đánh bay ra khỏi người y.

    Vù.

    Một sợi dây hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện trói chặt lấy thân thể của Lạc Bắc.

    Âm Dương Sinh Tử Tác!

    Sợi dây với uy năng kỳ dị nhìn giống hệt như sợi Âm Dương sinh tử tác mà năm đó Huống Vô Tâm luyện chế nhưng lúc này nó lại xuyên qua hư không cùng với uy lực mạnh hơn trước gấp mười lần.

    Khi sợi dây đó trói chặt Lạc Bắc, Hoàng Vô Thần không hề dừng lại mà tiếp tục điều khiển Hoàng thiên thần tháp bỏ chạy.

    Nhưng chỉ trong nháy mắt khi Hoàng thiên thần tháp biến mất, sợi dây đó đã bị một ngọn lửa màu lam nuốt chửng. Lạc Bắc lại xé rách hư không, khi xuất hiện đã ở phía trên Hoàng Vô Thần.

    - Vô ích! Với tu vi của ngươi cho dù có sử dụng Hoàng thiên thần tháp thì nhiều lắm cũng chỉ tới được Tử kim hư không hoặc Thiên Lan hư không, đừng hòng thoát khỏi tay ta.

    Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần thật thản nhiên. Nhưng một sự căm hận trong lòng hắn lại càng thêm dữ đội. Bởi vì vào lúc này hắn chợt cảm nhận được người này cơ bản không hề thay đổi suy nghĩ, chỉ muốn biến trời đất và tất cả mọi người phải ở dưới chân, run rẩy trong lòng bàn tay của y. Thế gian này không có một vị thần thật sự cũng chẳng có một người thống trị dưới thời thịnh thế trước nay chưa từng có. Bởi vì vẫn có một vài người không muốn sống theo suy nghĩ của người khác.

    Một cái cảm giác bi ai tràn ngập trong lòng Lạc Bắc. Lạc Bắc chưa bao giờ tự nhận mình là thần giống như Hoàng Vô Thần nên có cảm giác yêu ghét mãnh liệt, có vui, giận, yêu ghét... Khi hắn nói ra câu đó, bản thân chợt cảm thấy dường như đã từng nghe ai đó cũng nói như vậy.

    Bốp!

    Lại một cái bạt tai khác giáng lên mặt Hoàng Vô Thần.

    Lạc Bắc hiểu rõ trong hoàn cảnh hoàng thiên thần tháp bao phủ thì một cái tát của mình không làm cho Hoàng Vô Thần bị thương. Hơn nữa đối với nhân vật cấp bậc như Hoàng Vô Thần tốt nhất là giết chết. Hơn nữa trong lòng Lạc Bắc, hắn cũng không thích làm nhục đối thủ. Không biết vì lý do gì nhưng hắn lại muốn tát cho Hoàng Vô Thần một cái. Dường như cái tát đó là để chứng minh cho câu nói không có ai là một con chó. Mà bây giờ cái tát giáng vào mặt Hoàng Vô Thần khiến cho Lạc Bắc cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì hắn cảm thấy cái người mà bản thân nhớ tới đó nếu cũng tát được một cái như vậy cũng sẽ rất vui vẻ.

    Mà cùng với cái tát đó trên người Lạc Bắc tản ra vô số kiếm quang cũng chém thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.​
     
    Kieuphong827 thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 714: Ta hóa thành Phật

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Hoàng Thiên thần tháp bị đánh cho đứng nguyên trong hư không, trong nháy mắt rung chuyển không biết bao nhiêu lần.

    "A!"

    Mỗi một tấc da thịt trên người Hoàng Vô Thần đều chấn động đến mức xuất hiện những dải sáng tinh mịn đồng thời ánh mắt không giấu được sự tuyệt vọng.

    Tuy nhiên một chút tuyệt vọng đó lập tức biến thành một sự điên cuồng.

    - Ngũ thiên định đại hoa luân.

    Trong cơ thể của Hoàng Vô Thần đột nhiên bắn ra hai mươi bốn tia sáng màu vàng.

    Hai mươi bốn tia sáng màu vàng đó chính là những cái xương sườn đầy linh khí của Hoàng Vô Thần.

    Trong nháy mắt hai mươi bốn cái xương sườn hóa thành một cái vòng tròn màu vàng. Ầm! Chúng nhanh chóng ngăn cản trước mặt Lạc Bắc.

    Uy năng của cái vòng tròn màu vàng đó so với những cái vòng tròn được Hoàng Vô Thần phóng ra trước đó còn khủng bố hơn nhiều. Ánh sáng màu vàng rực rỡ của nó thậm chí còn che khuất ánh sáng từ các tinh cầu.

    Vào lúc này, Hoàng Vô Thần bất chấp thân thể bị tổn thương mà sử dụng cái pháp thuật này.

    Phù!

    Lạc Bắc vung tay lên, cái vòng tròn màu vàng do hai mươi bốn cái xương sườn của Hoàng Vô Thần hóa thành bị đánh tan nát hóa thành tro bụi.

    Oành!

    Bây giờ Hoàng Vô Thần chỉ còn lại một sự điên cuồng.

    - Lạc Bắc! Ngươi không muốn cho ta nắm trời đất này đúng không? Được vậy ta sẽ hủy diệt nó.

    Trong tiếng gầm gừ điên cuồng của Hoàng Vô Thần, bốn cái hóa thân còn lại của y nhân lúc Lạc Bắc đánh nát cái vòng tròn màu vàng kia cũng chui ra khỏi các khiếu huyệt.

    Bốn cái hóa thân giống y như đúc tràn ra rồi lập tức toàn thân chúng tản ra ngọn lửa tràn ngập đất trời. Trong nháy mắt ngọn lửa biến thành một quả tinh cầu màu vàng.

    Trong nháy mắt bốn quả tinh cầu màu vàng rơi xuống trời đất giống như bốn cái chùy khổng lồ.

    Rắc rắc!

    Hoàng thiên thần tháp ở xung quanh người Hoàng Vô Thần trở lại hình dạng ngọn tháp chín tầng rồi xoay tròn không biết bao nhiêu lần.

    Trong tốc độ xoay khủng bố của nó, những trận gió sinh ra lập tức nuốt chửng nguyên khí từ các tinh cầu tạo thành một cái lỗ đen rất to. Không ngờ bản thể của Hoàng thiên thần tháp cũng bắt đầu tan rã hóa thành từng miếng phù như mảnh giáp. Bên trong mỗi một lá phù có vô số tia sáng lóe lên với vô số đại trận.

    Rầm!

    Một đạo kiếm quang của Lạc Bắc tấn công trúng Hoàng thiên thần tháp tuy nhiên nó lập tức bị đánh văng tung tóe ra xung quanh.

    "A a a a!"

    Chân nguyên và khí huyết trong cơ thể của Hoàng Vô Thần được đốt cháy khiến cho da thịt nhanh chóng rạn nứt. Cảnh tượng đó cho thấy với tu vi của y cũng không thể chịu nổi pháp lực dao động của cái pháp thuật này.

    Tuy nhiên từ trong tay hắn lại bay ra mười hạt sen màu vàng. Vừa nuốt hết cả mười hạt sen từ trong cơ thể của Hoàng Vô Thần thấp thoáng xuất hiện mười quầng sáng bổ sung khí huyết và chân nguyên cuồn cuộn cho y.

    Xoẹt!

    Vòng tròn kiếm quanh người Lạc Bắc xoay tròn rồi lập tức dừng lại trong hư không.

    Nhưng đúng vào lúc này cả bốn quả tinh cầu cùng nổ tung khiến cho hư không vô tận bị một thứ uy lực khủng bổ xé rách tạo ra rất nhiều vết nứt khổng lồ.

    Trời tan đất vỡ.

    Khắp đất trời đột nhiên rung chuyển. Trong nháy mắt trên mặt đất vô số những cái kiến trúc, núi cao bị sập xuống kéo theo là những vết nứt khổng lồ.

    - Lạc Bắc! Lực lượng của ngươi vượt qua người tu đạo thiên kiếp thứ sáu thì sao?

    - Bốn cái hóa thân của ta tương đương với bốn người tu đạo tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ năm. Hơn nữa với uy năng của Hoàng thiên thần tháp cùng toàn bộ chân nguyên và tu vi của ta như vậy tạo ra pháp thuật này cho dù người tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ bảy cũng không sử dụng được.

    - Ngươi với ta là kẻ địch. Chẳng phải ngươi muốn có được những người bên cạnh mình đó sao? Tốt! Bây giờ trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân còn nhốt rất nhiều người Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu. Ta muốn xem ngươi có bất chấp tu vi và chân nguyên để cứu chúng không.

    - Diệt cho ta.

    Hủy thiên diệt địa.

    Quả thực Hoàng Vô Thần điên thật sự. Thấy bản thân không thể thắng được Lạc Bắc, không ngờ y bất chấp tất cả hủy diệt đất trời.

    Rầm rầm rầm! Từ trong hư không tản ra vô số những vết nứt khổng lồ cùng với nguyên khí tinh cầu, thiên thạch, thậm chí là những quả tinh cầu nhỏ rơi xuống. Rất nhiều tinh cầu còn có đám yêu thú cực mạnh.

    a a a!

    Trên mặt đất, sinh linh rơi vào cảnh lầm than. Vô số sinh linh nạp rạp xuống đất hứng chịu cảnh động đất, những vết nứt, dung nham phun trào.

    Giữa không trung, vô số những tảng thiên thạch, sao băng lao xuống. Ngoại trừ thiên thạch, sao băng ra còn có đám yêu thú như được trời giáng xuống cùng với những vết nứt không gian.

    Trong nháy mắt Lạc Bắc hạ xuống. Hắn lơ lửng bên trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

    Một thứ sát ý kinh người và hơi thở từ bi hoàn toàn khác biệt chợt xuất hiện trên người Lạc Bắc rồi tản ra xung quanh.

    13000 đạo kiếm nguyên cùng với ma tôn màu đen thoát khỏi thân thể của hắn. Mỗi một đạo kiếm nguyên ở giữa đất trời tản ra thành một quầng sáng hủy diệt.

    Đám thiên thạch lao xuống trước cùng với vô số sao băng, yêu thú bị sát ý kinh thiên, Ma tôn và 13000 đạo kiếm nguyên đánh cho nát thành tro bụi.

    Từ vị trí của Lạc Bắc vô số quầng sáng màu trắng bay ra ngoài khiến cho cả đất trời xuất hiện một quầng sáng khổng lồ.

    Lúc này ký ức của Lạc Bắc vẫn không hề có một chút liên hệ với cái thế giới này. Tuy nhiên trong tâm của hắn lại bảo hắn không được để cho Hoàng Vô Thần phá hủy nó.

    "Ha ha ha ha!"

    Trong hư không, Hoàng Vô Thần đứng giữa những mảnh vỡ của Hoàng thiên thần tháp phát ra tiếng cười điên cuồng.

    - Lạc Bắc! Người như ngươi luôn có nhược điểm trí mạng.

    - Ngươi muốn cứu vớt trời đất ở đây, với tu vi và chân nguyên của ngươi không chịu nổi sự tiêu hao như vậy. Ngươi thực sự nghĩ mình là chủ cứu thế hay sao?

    - Vạn vật trong đất trời này chẳng qua là thứ đồ chơi trong tay cường giả. Ngay cả mấy thứ đó mà ngươi không bỏ được thì ngươi chắc chắn thua ta.

    Vào lúc này trên người Hoàng Vô Thần xuất hiện đầy những vết nứt kèm theo máu tươi chảy ra khiến cho y trở nên dữ tợn và khủng bổ. Nhưng trong tiếng cười điên cuồng vô số những vòng sáng màu vàng liên tục từ tay y bay ra ngoài giống như những quả tinh cầu giáng xuống quầng sáng màu trắng.

    Rắc rắc!

    Lạc Bắc kiên cường đứng giữa đất trời. Chân nguyên vô cùng vô tận từ cơ thể hắn tuôn ra. Ngay cả Thông thiên diệu thụ cũng không thể chịu nổi chân nguyên mất đi như vậy khiến cho nó xuất hiện những vết rạn. Vòm trời màu trắng do hắn tạo ra dưới vô số những vết nứt không gian, nguyên khí và Hoàng Vô Thần tấn công lập tức vỡ ra làm bảy mảnh. Mà mặt đất dưới chân của hắn cũng bị tách ra làm bảy vùng.

    Tại Sắc Lặc tông, Đại Phạm Thiên mạn đà là bích cũng không chịu nổi uy năng hủy thiên diệt địa mà vỡ vụn.

    - Ta hóa thành Phật...

    Gần như toàn bộ Lạt Ma nhìn thấy cảnh tượng trời đất sập xuống như vậy đều kinh hãi. Tuy nhiên lão lạt ma lại thốt lên tiếng than nhẹ, hai tay chắp lại rồi trong nháy mắt toàn thân hóa thành vô số những điểm sáng tràn ngập đất trời.

    Toàn thân lão hóa thành vô số điểm sáng hòa vào trong quầng sáng màu trắng khiến cho nó đang bị vỡ thành bảy đột nhiên cố định ngưng kết lại tạo thành một màn sáng bao phủ bảy vùng đất của đại lục thần châu.

    Vô số nguyên khí tinh cầu cùng với thiên thạch, yêu thú bay xuống bên ngoài vầng sáng màu trắng. Cảnh tượng thay đổi tạo ra vô số những cánh đồng, núi cao hoàng vui. Tuy nhiên vầng sáng màu trắng vẫn đứng nguyên bảo vệ chặt bảy vùng đất của đại lục Thần châu.

    - Hoàng Vô Thần!

    Cảm nhận được vô số điểm sáng cũng có hơi thở từ bi, Lạc Bắc đang đứng yên giữa trời chợt ngẩng đầu lên.​
     
    Kieuphong827 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)