Tiên Hiệp Kiếm Vương Triều - Vô Tội

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Q4 - Chương 62: Chính là như vậy

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trương Nghi hơi ngạc nhiên. Hắn dụi dụi mắt nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không có gì thay đổi.

    Tô Tần vẫn đứng đó, trên người vẫn mặc y phục Tiên Phù Tông nhưng ký hiệu hắc tuyến thêu trên cổ áo và tay áo thì nhiều hơn. Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Trương Nghi, y mỉm cười đắc chí:

    - Ngươi hẳn là muốn biết vì sao ta chọn ở lại đất Yên, không những vậy còn thắc mắc tự hỏi làm sao một người tàn phế như ta lại có thể trở thành đệ tử Tiên Phù Tông.

    Y nâng cánh tay tàn phế, trông cực kỳ dữ tợn và không hợp với dáng người cũng như khuôn mặt của mình, giễu cợt nhìn Trương Nghi nói tiếp:

    - Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân... Tất cả đều nhờ vào hoàng hậu.

    - Là hoàng hậu Trịnh Tụ sao?

    Tuy khó tin nhưng Trương Nghi biết hoàng hậu mà Tô Tần nói đến tuyệt đối không phải là hoàng hậu của vương triều Đại Yên mà là nữ chủ nhân lãnh khốc của Trường Lăng kia.

    Tô Tần khẽ gật đầu rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, dường như ánh sáng trăng sao hơi có chút chói sáng khiến mắt y hơi nheo lại:

    - Việc Ly Lăng Quân có thể xưng đế, ta có thể bỏ nước Sở để đầu nhập thành đệ tử Tiên Phù Tông, tất cả đều nhờ nàng. Ngươi cũng có thể đến đây chắc là nhờ các cựu quý tộc của Trường Lăng an bài cho.

    Tô Tần im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Trương Nghi có ý mỉa mai, y chậm rãi nói tiếp:

    - Ta sở dĩ nói cho ngươi biết những điều này là muốn ngươi biết rằng bà ta cường đại hơn ngươi tưởng tượng nhiều... Nhiều tu hành giả ai cũng nói bà ta nắm giữ trật tự Trường Lăng trong tay nhưng thật ra càng đi xa khỏi Trường Lăng bao nhiêu thì mới biết bà ta đáng sợ bấy nhiêu. Ngươi đừng tưởng rằng đất này đã là phúc địa, rằng đã đến được nơi đây là đã có thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta, cũng đừng nghĩ rằng đám quý tộc kia vô duyên vô cớ giúp ngươi, không đòi hồi báo bất cứ điều gì.

    Trương Nghi ngơ ngẩn nhìn Tô Tần, mồ hôi tuôn như tắm, hai tay bất chợt run rẩy.

    Tất cả những điều ngày hắn đều không ngờ tới... Nếu thậm chí ngay cả việc Ly Lăng Quân xưng đế mà hoàng hậu Trịnh Tụ cũng có thể can thiệp vào, sức ảnh hưởng trong vương triều nước Yên sâu rộng đến như vậy thì tương lai của hai đại vương nước Sở và nước Yên sẽ ra sao?

    - Cho nên ngay cả 'người đó' cũng chết về tay bà ta.

    Tô Tần nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Nghi mà cười giễu, đáp:

    - Cho đến bây giờ ta vẫn luôn luôn cho rằng người đáng sợ nhất ở Trường Lăng chính là Trịnh Tụ chứ không phải là cái người tự xưng là hoàng đế kia đâu.

    Trương Nghi lấy lại bình tĩnh, nhìn Tô Tần hỏi:

    - Rốt cục ngươi muốn gì, tại sao lại nói cho ta biết những điều này?

    Vẻ mặt Tô Tần càng lúc càng trào phúng, y bật cười. Tiếng cười dần dần nghe có vẻ thê lương đến nỗi mặt mũi và cả những vết sẹo trên tay cũng trở nên rúm ró dữ tợn.

    - Đại sư huynh à, là vì cừu hận, vì cố chấp mà thôi... Hồi ở Bạch Dương động, ta vẫn luôn không biết tại sao một người như ngươi, ngu dốt thua kém ta đủ bề mà lại được các sư thúc, sư đệ yêu mến. Nếu không nhờ Đinh Ninh thì suốt đời ngươi cũng không thể là đối thủ của ta.

    - Hiện tại Đinh Ninh không có ở đây. Đây là Tiên Phù Tông. Rút cục không có ai quấy rầy chúng ta.

    Trương Nghi ngẩn ngơ nhìn bóng Tô Tần khuất dần trong bóng đêm, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng cười bi ai vọng lại, hắn bất giác kêu lên:

    - Nhưng ta không muốn tranh giành cái gì với ngươi cả."

    Tô Tần không quay người lại mà ứng tiếng, giọng rền vang:

    - Nhưng ta thì lại muốn.

    ***

    Dung cung nữ không đi nghỉ mà vẫn đứng dưới mái hiên, lặng nhìn bóng đêm dày nặng đè phủ trên thành Trường Lăng mãi cho đến khi sắc đêm tan dần dưới ánh sáng bạc từ bầu trời phương đông rọi đến.

    Thị một mực chờ đợi nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức gì từ trà viên. Người kia đã rời khỏi Trường Lăng rồi.

    Tuy Trương Lộ Dương không chết nhưng không hiểu tại sao điều đó lại khiến thị đau đớn, còn tệ hơn cả cái chết. Thị biết mình đã vĩnh viễn mất y.

    Y không hề yêu thị, không bao giờ tha thứ cho thị, cũng như không thể chấp nhận bản thân mình là một cái cớ của thị nữa.

    Tiễn đạo nhân cũng đã chết rồi.

    Trong thành này, cuối cùng thị chẳng còn ai thân thích lẫn bằng hữu.

    ***

    Tịnh Lưu Ly đang say ngủ. Buổi bình minh con người ta thường hay ngủ sâu.

    Đinh Ninh vẫn mở mắt, ngồi xếp bằng ở trên giường. Cửa phòng của hắn chỉ khép hờ, ai đó chỉ cần đẩy nhẹ một chút mà vào. Ánh mắt của hắn tuy trầm tĩnh nhưng trong lòng thì đột nhiên dậy sóng. Dù không nghe thấy tiếng bước chân nhưng chỉ cần cảm thấy mùi hương quen thuộc là hắn biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết đến. Ở nơi tàn khốc, lạnh lẽo này, chỉ cần có ý liếc mắt nhìn nhau đã là đáng quý.

    Một giọng nói thanh lãnh vang lên:

    - Có lẽ ngươi dùng được nên ta cho ngươi mượn.

    Rồi bóng một luồng hắc ảnh rơi xuống trước mặt hắn như một làn gió nhẹ.

    Nói xong, Trưởng Tôn Thiển Tuyết quay người đi thẳng ra cửa.

    Đây chính là Huyền Sương Trùng. Có điều nó không giống như con trùng hắn đã từng thấy qua, trong bóng tối, thân thể con này như một hạt kim cương lấp lánh ánh sáng, đầu của nó lại có thêm hai cái sừng.

    Ở Trường Lăng hiếm khi nào Đinh Ninh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng lúc này, hắn mỉm cười thật sự vui vẻ, vui vẻ không phải vì Huyền Sương Trùng biến dị mà ở việc nàng cho hắn con trùng này.

    Con Huyền Sương Trùng này vẫn rất sợ hắn, thân run lập cập.

    Tiếng gà gáy vang lên râm ran trong phố. Cả Trường Lăng cựa mình thức giấc.

    Tịnh Lưu Ly cũng đã thức giấc.

    Nàng đứng rửa mặt bên giếng cổ trong sân mặc viên, sau đó im lặng nhớ lại sự việc đã xảy ra trong đêm trước. Sau khi phân tích nghiệm ra được một vài điều, nàng mới thong thả đi về phía phòng ngủ của Đinh Ninh.

    - Hôm nay làm gì?

    Nàng không kiềm được hỏi.

    Mỗi ngày nàng chỉ cần rong xe ra ngoài một lần thì ít nhiều gì cũng có thu hoạch. Bởi vậy mỗi ngày nàng rất trông mong muốn biết Đinh Ninh làm việc gì.

    - Đêm qua lúc trở về, ta có gặp một người mang một đôi giày khác thường.

    Hắn nhìn nàng cười cười, nói tiếp:

    - Ta để lại cho y hai phong thư. Thành ra trong mấy ngày sắp tới chúng ta không cần phải làm gì hết. Chờ thêm hơn mười ngày nữa đi.

    Tịnh Lưu Ly nhíu chặt mày. Đêm qua chính là nàng đánh xe về nhưng lại không thấy ai cả.

    - Là ai vậy?

    - Ngươi làm sao gửi được thư cho y?

    Nàng nhìn Đinh Ninh, hỏi liền hai câu.

    Đinh Ninh nhìn thẳng nàng đáp:

    - Ta nhìn thấy người của Vương Thái Hư. Lúc xe ngựa rẽ lối, ta ném thư vào bụi cỏ bên trái. Ở vị trí đó thì không ai có thể thấy được cử động của ta.

    Tịnh Lưu Ly vẫn nhíu mày hỏi:

    - Vậy làm sao ngươi biết được người kia có bắt được hai phong thư đó hay không?

    - Bởi vì đó là người mà Vương Thái Hư phái đến.

    Đinh Ninh mỉm cười nói:

    - Vì là người của hắn nên khi ta cố ý nhìn y, mắt lại liếc nhanh qua bên trái nên tự nhiên y phải bắt được hai phong thư kia.

    Tinh Lưu Ly ngẫm nghĩ một hồi mới chấp nhận cách giải thích của Đinh Ninh. Lát sau nàng không kiềm được lại hỏi tiếp:

    - Y mang giày như thế nào? Tại sao ta lại không thấy có gì khác biệt?

    Đinh Ninh mỉm cười, cảm thấy điểm này đúng là có chỗ ngộ nghĩnh.

    - Vương Thái Hư có nói với ta là lưu người cho ta. Hai người đi giày không giống nhau nhưng ta lại không để ý khác nhau ở điểm nào. Có dịp xem kỹ sẽ hiểu thôi.

    Đinh Ninh phì cười:

    - Hắn mang giày của Vương Thái Hư, là đôi Vương Thái Hư mang khi ta gặp hắn lần gần đây nhất... Cho dù mang vừa chân thì Vương Thái Hư cũng không sợ lây bệnh phù chân cho tên kia.

    Tịnh Lưu Ly ngẩn người, cảm thấy chuyện này vô cùng hài hước nhưng tính nàng không thích chế giễu người khác nên cũng không phụ họa theo mà ngược lại còn nghiêm mặt bảo:

    - Không phải là ta không có khả năng quan sát sự việc mà là trừ ngươi ra thì e rằng không ai có thể nhìn ra đôi giày kia có điểm gì đặc biệt.

    Đinh Ninh gật đầu, vừa cười lớn vừa nói:

    - Chỉ có đôi giày bình thường đó mới có thể lây bệnh phù chân cho người kia.

    - Vậy hai bức thư kia rốt cục là gửi cho ai?

    Tịnh Lưu Ly nhìn hắn nghiêm túc hỏi, nét ngài dịu lại.

    - Một bức là cho y, yêu cầu y giúp ta, còn bức kia là dành cho một số nhân vật quan trọng của Trường Lăng. Ta có chút việc, phải nhờ cô giúp ta.

    Đinh Ninh nhìn nàng đáp.

    Tịnh Lưu Ly ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

    - Cho nên ý của ngươi là... dùng thủ đoạn cuối cùng để đối phó với Dung cung nữ? Hơn mười ngày nữa ngươi sẽ đột phá tu vi, thị không chờ được sẽ đi tìm ngươi?

    Đinh Ninh nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ là không chỉ có như thế nhưng lời ra đến miệng thì lại đáp thành:

    - Chính là như vậy.
     
    inthenight thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Q4 - Chương 63: Đêm hôm đó

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một đôi giày da bò màu đen từ trên cây đáp xuống, đè bẹp con sâu nhỏ dưới đất. Dường như cảm thấy vừa dơ vừa khó chịu nên chủ nhân đôi giày giơ chân sau lên, cọ cọ mấy cái vào phiến đá ở trên đường.

    Đôi giày này tuy trông rất tầm thường nhưng da rất mềm, mỏng, mang vào chắc chắn là rất thoải mái.

    Cùng lúc đó, ở trong một ngõ hẻm vắng vẻ có một nam tử trung niên đang phóng mắt nhìn về phía Mặc Viên, hốt nhiên trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành, giống như đang ở trong bụi cỏ mai phục địch thì độc xà đột nhiên xuất hiện phía sau. Cảm giác này gã đã kinh qua một lần nên không dám cho là ngẫu nhiên.

    Gã xoay người lại. Ở trên lầu hai của trà lâu này, sau lưng gã là một cái cầu thang tịnh không một bóng người.

    Cũng ngay trong thời khắc này, sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Gã đột nhiên nhận ra sự nguy hiểm cảm thấy hồi nãy chính là xuất phát từ đằng sau cái ấm trà kia.

    Gã há to miệng, tưởng chừng có thể rống lên một tiếng thật to. Nhưng chân nguyên của hắn phóng ra vẫn còn chậm hơn bình trà đặt trên cái khay bất động kia. Ấm trà khẽ động, từ vòi phun ra một vòng nước như một đường kiếm, dễ dàng xuyên thấu qua gáy của gã, cắm thẳng vào trong não.

    Hai mắt của gã đột nhiên trợn ngược, đồng tử tràn ngập máu tươi, thân thể trở nên cứng đờ.

    Trong tiệm trà, không ai phát hiện ra trên lầu hai xảy ra chuyện gì. Tại bàn trà ở lầu một cũng có thủ hạ của nam tử trung niên, nhưng bọn họ thậm chí cũng chẳng cảm thấy có gì khác thường.

    Còn tại chân tường, mặt hậu của trà lâu, có một người đang đứng bán hoa thì một nữ tử cao gầy đi ngang qua, quần áo rất thanh lịch nhưng không biết vì lẽ gì mà người qua kẻ lại đều không trông thấy rõ ràng diện mục.

    ***

    Tin người nam tử trung niên tử vong truyền đến trong đại trướng Liễu Hổ Lang Bắc quân.

    Một nam tử trẻ tuổi vận thường phục, một chân quỳ trên đất, vừa cung kính hướng về Lương Liên đang ngồi xếp bằng ở giữa đại trướng vừa nghiêm túc thuật lại chi tiết và phỏng đoán cá nhân về cái chết của người kia cho hắn nghe. Lương Liên lạnh lùng nhìn người thanh niên, ánh mắt cũng thờ ơ không kém.

    Hắn không thích thuộc hạ lúc bẩm báo tự phỏng đoán thêm thắt cảm tính cá nhân. Hơn nữa, hắn cũng biết, sau khi người quân sư đã đi theo mình lâu năm bị giết chết thì người trẻ tuổi này cũng quá nóng lòng biểu hiện, hòng mong muốn trở thành quân sư mới của hắn.

    Tuy trong lòng không thích người này nhưng hắn cũng vẫn dễ dàng tha thứ vì y cũng khá trung thành.

    - Người giết chết Tả tướng quân không thể nào là Bạch Sơn Thủy.

    Hắn lắc đầu, nhìn khuôn mặt người nam tử trẻ tuổi đờ ra vì bị phản bác, chậm rãi nói:

    - Cho dù ta lúc toàn thịnh cũng không thể vô thanh vô tức giết chết Tả tướng quân.

    Nam tử trẻ tuổi vốn cho rằng Lương Liên non nớt nhưng phán đoán thật ra lại chính xác, lúc này nghe Lương Liên nói vậy, thì vẻ mặt hơi suy sụp, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

    - Tên thiếu niên ở cửa hàng rượu bây giờ là người của Mân Sơn Kiếm Tông. Mân Sơn Kiếm Tông nổi tiếng là bao che khuyết điểm. Cũng chỉ có họ mới có thực lực như vậy.

    Lương Liên đứng dậy, chậm rãi vươn vai, ho khan vài tiếng. Hắn nhìn Trường Lăng mênh mông trước mặt, lạnh lùng nói tiếp:

    - Có rất nhiều người muốn mau chóng bức ta rời khỏi Trường Lăng. Ta có thể không thèm đếm xỉa đến bọn họ nhưng lại không thể bỏ qua Mân Sơn Kiếm tông.

    ***

    Tại vườn trà ở ngoại ô thành nam.

    Hôm đó, sau khi Đinh Ninh bỏ đi, tuyệt đại đa số mọi người ở Trường Lăng đều muốn biết người trà sư trung niên sau khi quỳ hẳn một ngày cuối cùng có kết cục ra sao. Hơn nữa người ta cũng bắt đầu biết được người này và Dung cung nữ - kẻ bức tử Tiết Vong Hư - thật ra là một đôi tình nhân.

    Tất cả chỉ là đoán già, đoán non. Đối với tuyệt đại đa số người ở Trường Lăng, chỉ riêng việc có liên quan đến Dung cung nữ thôi cũng đã không nên dây vào.

    Vì vậy nên sau khi Đinh Ninh đi khỏi, chẳng có ai dám vào vườn trà nhìn ngó.

    Hôm nay, có một người nông phu không hiểu chuyện đánh xe bò vào vườn trà. Gã là người quen cũ của Trương Lộ Dương, sống bằng nghề nuôi gà vịt ở ngoại thành Trường Lăng, hằng năm đều chở các loại phân bón đến, vì không sống trong nội thành nên không biết chuyện đã xảy ra nơi đây.

    Sau khi vào trong vườn, gã thấy tro bếp nguội lạnh không chỉ cách đây một vài ngày, rõ ràng trúc lư của Trương Lộ Dương đã không còn người cư ngụ. Nghi hoặc nhìn quanh, đến khi lại chỗ Trương Lộ Dương thường tắm giặt, vo gạo, gã mới ngẩn ngơ, không kiềm được kinh nghi mà kêu lên.

    Trên mặt đất có rất nhiều bạch cốt. Đây chỉ là xương vịt bình thường, đã bị kiến nhấm hết thịt, nhưng những mẩu xương nhỏ này lại được sắp xếp thành vài chữ. Tất cả hợp thành một mốc thời gian.

    Người nông phu nghĩ ngợi, đó là ngày trước khi hoàng đế Nguyên Vũ đăng cơ ba năm. Gã còn nhớ rõ rằng ba ngày sau thì tiên hoàng băng hà.

    Người nông phu không tìm thấy Trương Lộ Dương thì cảm thấy kỳ lạ, bèn rời vười đi hỏi thăm tin tức mới biết sự tình. Gã cảm thấy thật bất ngờ, sau đó tự nhiên thuận miệng nhắc đến chỗ bạch cốt tự khó hiểu kia.

    Không ai có thể giải thích được cho gã.

    Ai nghe chuyện cũng cảm thấy chỗ văn tự kia rất có thể là do Trương Lộ Dương lưu lại nhưng để nói lên điều gì, đại biểu cho cái gì thì không ai biết.

    Tuy nhiên Dung cung nữ thì biết rõ. Hay nói cho đúng hơn, cả thành Trường Lăng này chỉ có thị và hoàng hậu biết rõ.

    Lúc tin tức từ vườn trà truyền đến, thị đang ở trong khuôn viên hoàng cung. Thị không còn đứng dưới mái hiên nữa mà đờ đẫn ngồi cạnh cửa sổ, toàn thân lại không kìm được run rẩy.

    Thị nhớ rất rõ ngày này. Bởi vì đó là ngày mà 'người đó' trở về, ở cùng với hoàng hậu trong một đình viện tại Trường Lăng, cùng quấn quýt nhau cả đêm.

    Hoàng hậu tuy xuất hành bí ẩn nhưng là do thị dàn xếp nên cũng chỉ có thị biết.

    Mà khi đó hoàng hậu thật ra cũng đã muốn cùng hoàng đế Nguyên Vũ phát động binh biến để đối phó với 'người đó' và Ba Sơn Kiếm Tràng.

    Đêm hôm đó, hoàng hậu đối với 'người đó' vẫn một mực ân cần, chiều chuộng.

    Nhưng hoàng đế lại không biết việc này.

    Vào ngày đó có thể còn có rất nhiều chuyện khác phát sinh nhưng tự nhiên thị lại liên tưởng đến đêm hôm đó. Bởi vì thị biết hoàng hậu chắc chắn cũng nghĩ như vậy.

    'Người đó' đã chết rồi.

    Trương Lộ Dương làm sao biết được đêm đó đã xảy ra chuyện gì?

    Dung cung nữ run rẩy, mồ hôi đầm người.

    Thị biết bản thân tuyệt đối không nói mớ nhưng lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải hiện tại đã sinh tật hay không.

    Nhưng thị có thể chắc chắn rằng hoàng hậu nhất định sẽ cảm thấy ngày tháng mà Trương Lộ Dương lưu lại có ý ám chỉ đêm đó.

    ***

    - Hắn là có ý gì?

    Dạ Sách Lãnh có chút mỏi mệt, tiêu sái trở về tiểu viện mình ở, ung dung ngồi trên ghế trúc Mại Hoa Nữ hỏi.

    - Hình như là muốn cùng đối phó Lương Liên và Dung cung nữ.

    Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh, cười khẩy đáp:

    - Hình như mọi việc càng lúc càng trở nên thú vị.
     
    inthenight thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Q4 - Chương 64: Quen thuộc

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    - Đúng là một nữ nhân điên khùng.

    Dạ Sách Lãnh cau mày nhìn Bạch Sơn Thủy đang cười cực kỳ kiêu ngạo, nhịn không được mà lạnh giọng nói một câu.

    Mặc kệ kế hoạch của Đinh Ninh có hoàn mỹ hay không, trong kế hoạch này, Bạch Sơn Thủy muốn tự mình đối phó Từ Phần Cầm.

    Ngoài hoàng hậu ra, y chính là kiếm sư mạnh nhất cả quận Giao Đông.

    - Nói hay lắm, cứ như ngươi cũng không là một nữ nhân điên khùng không bằng.

    Bạch Sơn Thủy cười càng thêm xinh đẹp.

    Dạ Sách Lãnh ngồi xuống ghế trúc cạnh nàng, gục đầu xuống, sâu bên trong đôi mắt lại bắt đầu hiện ra một loại cảm xúc mơ màng.

    Phong cách hành sự của Đinh Ninh càng ngày càng làm cho nàng nhớ tới 'người đó', càng ngày làm nàng thấy quen thuộc.

    Kế hoạch của 'người đó' cũng thường đi theo từng bước, vô cùng hoàn mỹ.

    Sau này hắn thất bại, chỉ vì ngay từ đầu đã tin tưởng nhầm một số người.

    Thói quen của hoàng hậu Trịnh Tụ là làm bất cứ chuyện gì cũng lưu lại một hậu thủ, mà thói quen làm việc của 'người đó' lại luôn là “một đá ném hai chim”, cùng lúc tính toán nhiều người, hơn nữa thường làm cho không ai có thể tìm được liên hệ chung.

    "Không chỉ truyền thừa công pháp tu hành, chẳng lẽ phương pháp làm việc cũng đã được truyền thừa rồi hay sao, hơn nữa là sau khi ngươi chết nhiều năm như vậy?" Dạ Sách Lãnh nghĩ vậy, nhưng lại lập tức thấy suy nghĩ của mình rất điên cuồng, cảm thấy mình đúng là một nữ nhân điên khùng.

    ***

    Một ngày sau khi Đinh Ninh giết Tiền đạo nhân, tiến vào vườn trà làm tình nhân bí mật của Dung cung nữ phải quỳ lạy, tất cả người Trường Lăng lại chờ đợi chiếc xe ngựa kia lần nữa đi ra khỏi Mặc Viên.

    Lộc Sơn hội minh chấm dứt, quận Dương Sơn thu hồi, Mân Sơn kiếm hội đã kết thúc, cả vương triều Đại Tần tạm thời không có đại sự gì, nên Đinh Ninh báo thù nghiễm nhiên trở thành vở kịch lớn nhất mùa hè này.

    Nhưng khiến mọi người không ngờ là xe ngựa của Mặc Viên chưa đi ra thì đã có một chiếc xe ngựa đầy đủ sức nặng tới.

    Chiếc xe ngựa này đến từ phủ Phương hầu.

    Đinh Ninh cũng không hỏi nhiều, ra khỏi Mặc Viên, lên thẳng chiếc xe ngựa này.

    Tịnh Lưu Ly vẫn như một thị nữ thực sự, đi theo hắn, an vị như một tùy tùng dưới trướng.

    Lần này mặc dù Đinh Ninh không giải thích, Tịnh Lưu Ly cũng biết vì sao chiếc xe ngựa của phủ Phương hầu đến.

    Bởi vì thời điểm giết Tiền đạo nhân, Tá kiếm ý Đinh Ninh đã dùng để phá tiên cơ của Tiền đạo nhân, không phải xuất phát từ Bạch Dương Động, cũng không từ Mân Sơn Kiếm Tông, mà xuất phát từ phủ Phương hầu.

    Mân Sơn Kiếm Tông điều tra từng thí sinh tham gia Mân Sơn kiếm hội, tất cả các ty cũng sẽ hợp tác, mà trong tư liệu của Mân Sơn Kiếm Tông, Đinh Ninh chưa từng tiếp xúc với phủ Phương hầu, làm sao biết được bí kiếm của phủ Phương hầu.

    Chiếc xe ngựa này không chạy nhanh về phủ Phương hầu mà nhanh chóng đến một tiểu viện vắng vẻ có chút hoang vu.

    Đinh Ninh vẫn rất bình tĩnh, vì hắn quen thuộc từng phố lớn ngõ nhỏ của Trường Lăng hơn bất cứ người nào, thậm chí hắn biết chủ nhân tiểu viện này là người nào.

    Tiểu viện vắng vẻ mà có chút hoang vu này là nơi lúc trước Phương Tú Mạc bế quan tu hành.

    Lúc cửa tiểu viện mở, một mùi thuốc nồng đậm bay ra làm hô hấp của Tịnh Lưu Ly vô thức ngừng lại.

    Nàng đã thay Đinh Ninh sắc thuốc khá lâu, nhưng mùi vị đắng chát của những dược vật đó vẫn kém hơn nhiều so với mùi thuốc này.

    Trong mùi thuốc này chứa ít nhất năm, sáu chục loại dược vật có dược tính cực kỳ mãnh liệt.

    Mùi thuốc đến từ một nam tử ngồi trên ghế mây trước hồ nước.

    Gần như toàn bộ thân thể y được băng bó dày đặc.

    Tựa như chỉ có băng bó như vậy, y mới có thể miễn cưỡng duy trì hình người, miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế kia quan sát Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly.

    Tịnh Lưu Ly vô thức nheo mắt lại.

    Không phải vì mùi thuốc, mà bởi vì thân phận và sự tôn kính với nam tử này.

    Nàng biết rõ nam tử này là Phương Hướng.

    Tuy ở Lộc Sơn hội minh có ảnh hưởng mấu chốt, nhưng kinh mạch Phương Hướng lại đứt thành từng khúc.

    - Mời ngồi.

    Hầu gia từng uy chấn bốn phương nhưng khuôn mặt hiện giờ vô cùng tái nhợt, hư nhược hơn rất nhiều so với Vương Thái Hư thời điểm bị ám sát, hơi ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly đi vào tiểu viện, nói.

    Đầu cũng là bộ vị duy nhất hắn có thể cử động.

    Đinh Ninh rất nghiêm túc khom mình hành lễ với y, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mây trước mặt Phương Hướng.

    Bên cạnh Đinh Ninh vẫn còn một chiếc ghế mây, hiển nhiên là chuẩn bị cho Tịnh Lưu Ly, nhưng Tịnh Lưu Ly cũng không ngồi xuống, chỉ kính cẩn cúi đầu sau lưng Đinh Ninh.

    Thấy cảnh tượng như vậy, ý vị thưởng thức trong mắt Phương Hướng càng đậm.

    - Người làm sao có Tá kiếm ý của nhà ta?

    Nhưng y nói chuyện rất trực tiếp, không có bất kỳ khai vị gì, hỏi thẳng Đinh Ninh.

    Đinh Ninh nhìn ánh mắt hắn, cũng trực tiếp trả lời:

    - Phương Tú Mạc từng đến Ngô Đồng Lạc xem ta.

    Tịnh Lưu Ly lập tức nhíu mày.

    Cái này có thể là chi tiết Mân Sơn Kiếm Tông xem nhẹ, nàng nhớ rất rõ trong ghi chép không có sự kiện như vậy.

    Phương Hướng nhìn Đinh Ninh, nhất thời không nói gì thêm, sau đó nở nụ cười:

    - Vậy là chính đệ đệ ta đã truyền cho ngươi, dù lúc đó ngươi vẫn chưa là tu hành giả?

    Đinh Ninh bình tĩnh nhìn ánh mắt cùng điệu bộ tươi cười của y, không trả lời.

    Phương Hướng nói tiếp:

    - Cho nên chỉ cần ta xác định chuyện này là thật, tức là tiến cảnh tu vi của ngươi có liên quan đến đệ đệ ta, hay nói cách khác, ngay từ lúc đó, ngươi là đệ tử thân truyền của hắn?

    Lông mày Tịnh Lưu Ly chậm rãi vén lên, nàng cảm thấy những lời này của Phương Hướng có ý vị công kích rất đậm.

    Nhưng Đinh Ninh chỉ bình tĩnh nghe, không trả lời.

    - Chuyện này có thật hay không, chỉ cần đệ đệ ta về, dĩ nhiên biết rõ.

    Phương Hướng nhìn Đinh Ninh tiếp tục nói.

    Đinh Ninh nhìn y đáp:

    - Có lẽ hắn vĩnh viễn không về được Trường Lăng, hoặc là lúc hắn trở về ông đã không còn ở đây.

    Nghe Đinh Ninh trả lời như vậy, Phương Hướng thu lại bộ dáng tươi cười, trở lại là một người hư nhược. Y chăm chú nhìn Đinh Ninh, nói:

    - Chỉ cần ngươi cho rằng lúc đó đệ đệ ta thật đã truyền thụ cho ngươi công pháp tu luyện, chuyện đó luôn luôn là sự thật.

    Tịnh Lưu Ly không khỏi ngơ ngẩn, nàng không ngờ Phương Hướng sẽ nói như vậy.

    Đinh Ninh cũng không trả lời chính diện, chẳng qua là ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào vóc người Phương Hướng đã bị co rút một nửa, cũng rất nghiêm túc nói:

    - Kết quả có lẽ rất thê thảm.

    Phương Hướng cười cười tự giễu, cúi đầu nhìn thoáng qua người mình:

    - Còn có thể thê thảm đến đâu nữa?

    Đinh Ninh nhìn hắn nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

    - Trong xe có lễ vật ta cho ngươi.

    Phương Hướng dường như không có khí lực để lãng phí, y cúi đầu rồi nói một câu.

    Đinh Ninh nhìn bộ dáng của Phương Hướng, đôi mắt hơi nheo lại, trong đầu có một vài ý tưởng mới, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, khom người thi lễ một cái, quay người rời đi.

    Vẫn là xe ngựa đưa bọn hắn đến đây, nhưng trên chỗ nệm ngồi êm ái có thêm một cái hộp sắt màu đen.

    Đinh Ninh mở cái hộp sắt không khóa này, bên trong có một quyển tập rất mỏng.

    - Phương Hướng đưa cho người cái gì?

    Tịnh Lưu Ly rốt cuộc không nhịn được hỏi.

    - Một ít bí kiếm còn lại của phủ Phương hầu, còn có một ít trao đổi tâm đắc của ông ta và Phương Tú Mạc về công pháp và kiếm chiêu.

    Đinh Ninh cũng không ngẩng đầu lên, nói.

    Tịnh Lưu Ly ngẩn người, sau đó nàng cuối cùng đã chính thức hiểu rõ ý tứ trong cuộc nói chuyện của hai người.

    Sau mấy tức, nàng lại hiểu thêm một vài chuyện, quay đầu nhìn Đinh Ninh:

    - Có phải lúc ngươi khiêu chiến Tiền đạo nhân, ngươi cố ý dùng Tá kiếm ý để dẫn dắt cục diện như hiện tại… Tất cả đã nằm trong kế hoạch của ngươi? Hoặc có thể nói, ngươi có rất nhiều phương pháp có thể giết chết Tiền đạo nhân, nhưng lựa chọn dùng Tá kiếm ý để mở màn?

    - Trên đời không có nhiều trùng hợp như vậy.

    Đinh Ninh nhìn nàng một cái, chậm rãi nói tiếp:

    - Ta chỉ biết nhất định phủ Phương hầu không vì năm đó lựa chọn ta mà hối hận.

    Tịnh Lưu Ly trầm mặc một lát, nói:

    - Tình tiết trong kế hoạch đều rất hoàn mỹ.

    Đinh Ninh không hề nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn quyển tập mỏng trong tay, nói khẽ:

    - Ta nhất định phải hiểu rõ nhiều thứ bên trong, để khi đối mặt với Dung cung nữ, ta phải dùng một ít thứ trong đây để giết chết nàng. Quyển tập này không phải hôm nay mới đến tay ta, mà đã đến vào ngày Phương Tú Mạc đến xem ta, vậy nên ta phải biểu hiện ra là ta đã rất quen thuộc với những thứ bên trong.
     
    inthenight thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Q4 - Chương 65: Một bức tranh thủy mạc

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Vở kịch lớn giữa hè dường như càng ngày càng biến hóa, làm người ta cảm thấy thêm thích thú.

    Một nam nhân bình thường, một mực ru rú trong vườn trà lại là tình nhân bí mật của cung nữ tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu.

    Thiếu niên quán rượu mà mọi người cho rằng không có bối cảnh gì, hóa ra lại có quan hệ không tầm thường với Phương Hầu phủ.

    Tình tiết trong vở kịch được tận lực lưu truyền, nên tốc độ truyền bá vô cùng nhanh.

    Hơn một nửa người dân Trường Lăng rất nhanh chóng cũng biết được sự thật kia, mà những hàng xóm láng giềng của Đinh Ninh từng sinh hoạt tại Ngô Đồng Rụng Lá cũng đã xác minh, trước khi Đinh Ninh tiến vào Bạch Dương Động tu hành, Phương Tú Mạc quả có tiếp xúc với Đinh Ninh.

    Trong hồ sơ điều tra của Thần Đô Giám cũng chỉ ghi là: Phương Tú Mạc từng đến Ngô Đồng Rụng Lá xem Đinh Ninh.

    Nhưng ai biết được Phương Tú Mạc đơn thuần chỉ “xem” Đinh Ninh hay còn làm chuyện bí mật gì khác?

    Trước khi Lộc Sơn hội minh diễn ra, Nguyên Vũ Hoàng đế đã tỏ ý muốn Phương Tú Mạc đi theo nhưng Phương Tú Mạc lại lựa chọn rời bỏ Trường Lăng, rất nhiều Tu hành giả cường đại lúc đó đã bắt đầu mơ hồ cảm thấy, cường giả mạnh nhất Phương Hầu phủ không phải là Phương Hướng, mà là tu hành si Phương Tú Mạc.

    . . .

    - Phương Tú Mạc chẳng lẽ đã thực sự dạy hắn thứ gì đó, ta cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng nếu không đúng thì làm sao hắn có được Tá kiếm ý của Phương Hầu phủ?

    Tạ Trường Thắng đứng trước ô cửa sổ màu xanh, cảm thấy khó hiểu, tự mình nói vài câu rồi quay người nhìn Tu hành giả trung niên mặc bào phục xanh ngọc phía sau.

    Tu hành giả trung niên lặng yên nhìn hắn nghĩ thầm: “Hắn là bằng hữu tốt của ngươi, ngươi còn không rõ thì ta làm sao mà hiểu được.”

    - Muốn ta làm chuyện như vậy, xem ra trận chiến giữa hắn và Dung cung nữ sẽ đến rất nhanh thôi.

    Không tìm được câu trả lời, Tạ Trường Thắng thở dài một cái, vươn tay phải ra ngoài cửa sổ.

    Những mẩu giấy viết thư bị xé nát từ đầu ngón tay của hắn bay bay đi, trông như những bông tuyết trắng.

    - Chỉ tiếc là ta vẫn còn thương nặng, không thể tận mắt nhìn thấy trận chiến này.

    Nghe được câu phía trước của Tạ Trường Thắng, tu hành giả mặc bào phục xanh ngọc của Mân Sơn kiếm tông sinh ra chút ít chờ mong, nhưng nghe được câu kế tiếp của Tạ Trường Thắng, mặc dù thường thấy sóng to gió lớn, hắn vẫn không nhịn được mà trợn mắt há mồm, nghĩ thầm tại sao trên đời lại có người da mặt dày như vậy?

    “Bị thương nặng?”

    “Còn tổn thương cái quái gì nữa?”

    “Tên mặt dày này ở Mân Sơn kiếm tông lâu như vậy rồi, mỗi ngày chỉ nghĩ xem có học trộm được cái gì không, vẫn muốn ỷ lại thêm nữa?”

    Nghĩ đến một vị sư thúc đã nói, da mặt dày đến mức làm người ta phải tán thưởng cũng là một loại bản lãnh, Tu hành giả trung niên này không nhịn được lắc đầu, nhưng trong lòng không có chút tức giận nào cả, thậm chí còn vì Đinh Ninh mà thêm hảo cảm với Tạ Trường Thắng, lông mày cau lại nói:

    - Ngươi là một trong những bằng hữu tốt nhất của Đinh Ninh, nếu như cảm thấy hắn sắp quyết đấu với Dung cung nữ, chẳng lẽ không muốn rời Mân Sơn kiếm tông để xem? Dùng da mặt của ngươi …

    Hắn vốn là muốn nói, da mặt dày như ngươi, có lẽ ra khỏi Mân Sơn kiếm tông cũng tìm được cớ trở về, dù sao Bách Tông chủ cũng ngầm đồng ý thái độ của ngươi. Nhưng sau lại thấy lời nói như vậy không ổn, hắn cuối cùng cũng không nói ra miệng.

    Tạ Trường Thắng với mấy tên sư trưởng Mân Sơn kiếm tông trong điện đã tiếp xúc nhiều rồi, sớm hiểu rõ tính cách của những người này, cũng đã đoán ra nửa câu sau hắn muốn nói gì, nhưng hắn chỉ cười cười, không chút xấu hổ, đương nhiên nói:

    - Ta lại không hề lo lắng, dù sao kết quả vẫn là Đinh Ninh thắng. Một trận chiến chẳng có tý hồi hộp nào, ta ngay cả đem bạc đi đánh cược cũng không có hứng thú.

    Sư trưởng Mân Sơn kiếm tông này từ lâu đã vô cùng thưởng thức Đinh Ninh, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:

    - Dù sao tu vi vẫn chênh lệch quá nhiều.

    Tạ Trường Thắng liếc hắn một cái nói:

    - Chuyện này khó hơn được đoạt thủ danh trong Mân Sơn kiếm hội? Khó hơn được bức Dung cung nữ kia đến mức này? Khó hơn được dùng thời gian ngắn như vậy đã tiếp cận Ngũ cảnh?

    Nghe Tạ Trường Thắng liên tiếp chất vấn ba câu như vậy, sư trưởng của Mân Sơn kiếm tông này sững sờ, nhưng ngay lập tức cảm thấy rất có lý.

    Tạ Trường Thắng quay đầu về phía cửa sổ, nhìn một vài Tu hành giả Mân Sơn kiếm tông đang luyện kiếm trong sơn cốc, ngạo nghễ cười cười, nói tiếp:

    - Huống chi hắn lúc trước phá mấy cảnh đầu đều không có bất kỳ khó khăn nào, nếu bây giờ nói với ta, hắn trực tiếp từ Tứ cảnh lên Ngũ cảnh, hoàn toàn không gặp trở ngại khi phá cảnh, ta cũng sẽ không bất ngờ chút nào.

    Sư trưởng trung niên này cùa Mân Sơn kiếm tông không nhịn được mà đứng dậy, sắc mặt hơi trắng ra.

    Nghe những lời này, hắn vô thức nghĩ đến, nếu phá cảnh không gặp bất kỳ trở ngại nào, loại Tu hành giả này thật sự quá khủng bố, chưa từng có trong sử sách của Trường Lăng, toàn bộ Vương triều Đại Tần hay toàn bộ thiên hạ.

    Đối với tất cả Tu hành giả mà nói, thời gian phá cảnh luôn dài hơn thời gian tu luyện đến ranh giới phá cảnh.

    Bởi vì khó khăn nhất luôn là thăm dò trong một thế giới chưa biết để tìm ra những quy tắc vận hành, cảm nhận được nguyên khí trong thế giới bí ẩn đó, chứ không ở quá trình rèn luyện thân thể hay tích lũy chân nguyên.

    Thế nên những người ngu ngốc đều giống nhau, coi tu hành đơn thuần là kiên trì tích lũy chân nguyên, cả đời chỉ có thể dừng ở Tam cảnh Tứ cảnh, họ không có năng lực khám phá tân thế giới như những cường giả trên Thất cảnh.

    Nếu như mới nhìn qua mà đã hiểu rõ được tân thế giới, căn bản không tồn tại trở ngại, người đó sẽ là loại thiên tài gì đây?

    Cuối cùng hắn có thể đến cảnh giới gì?

    Sư trưởng trung niên của Mân Sơn kiếm tông càng nghĩ càng thấy đáng sợ, căn bản không thể tưởng tượng nổi.

    Thân thể của hắn bắt đầu run rẩy.

    Ô...ô...n…g một tiếng, trên không trung hiện ra một đạo kiếm quang xanh biếc, chiếu sáng cả gian phòng.

    Thư hồi âm của Tạ Trường Thắng đã quay về Trường Lăng.

    Gia nhân cửa ngõ của Tạ gia bắt đầu có một số hoạt động, nhiều người Trường Lăng đã phát hiện ra, thần kinh không khỏi căng lên.

    Những người này đều cảm thấy chuyện này đã đến thời điểm kết thúc, lúc đó không phải Dung cung nữ chết, mà chính là Mặc Viên Đinh Ninh chết.

    Thế nhưng mặc dù Đinh Ninh đã làm nhiều sự tình như vậy, làm cho Dung cung nữ rất nhục nhã, làm cho thị trở thành người thực sự cô đơn, nhưng giờ phút này thị vẫn ở sâu bên trong Hoàng cung.

    Những chuyện kia cuối cùng cũng không bức được Dung cung nữ ra ngoài, Đinh Ninh còn có thủ đoạn gì nữa để ép thị xuất cung?



    Việc quan trọng nhất của Tịnh Lưu Ly trong những ngày qua là quan sát Đinh Ninh.

    Nàng hiểu rõ hơn Tạ Trường Thắng, vở kịch lớn này hiện đã đến thời điểm kết thúc rồi, nhất là khi thấy Đinh Ninh sáng sớm hôm nay không ở trong tiểu viện tu hành như thường lệ, mà đi đến một ngọn núi nhỏ, địa phương cao nhất trong Mặc Viên. Thần sắc của Đinh Ninh hôm nay cũng làm nàng hơi lạ lẫm.

    Nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cọng rơm cuối cùng để đè chết lạc đà là cái gì.

    Đinh Ninh đã đi đến chỗ cao nhất ngọn núi.

    Trên đây có một ngôi lầu, chính là chỗ Chu gia gia chủ và Tiết Vong Hư từng ngồi uống trà.

    Đinh Ninh nhìn khay trà bày biện trên một cái bàn lớn có lẽ được dùng vào khi đó, trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn đi lên sân thượng của tòa lầu, quan sát toàn bộ Mặc Viên, rồi nhìn Hoàng cung ở phía xa xa.

    - Kỳ thực có một số việc không phức tạp như tưởng tượng.

    Đinh Ninh quay đầu nhìn Tịnh Lưu Ly đi phía sau, chậm rãi nói:

    - Đã có lúc tưởng không còn biện pháp nào, nhưng khi đã thông suốt rồi lại thấy đơn giản đến không ngờ.

    - Cọng rơm cuối cùng để đè chết lạc đà, kỳ thực đến từ chính bản thân ta.

    Nói xong những lời này, Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời cao.

    Tịnh Lưu Ly bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, tuy rằng sớm biết chuyện như vậy có thể xảy ra, nhưng trong thời khắc này, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, hô hấp vô thức ngừng lại.

    Một cỗ khí tức mới lạ từ trên người Đinh Ninh khuếch tán ra, giống như thủy ngân chảy xuôi từ dốc núi xuống.

    Rất nhiều Thiên Địa Nguyên Khí từ trên bầu trời hân hoan lao đến, hòa nhập vào thân thể Đinh Ninh.

    Oanh một tiếng từ trong thân thể Đinh Ninh, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên mấy lần.

    Một đám mây màu trắng khác thường xuất hiện trên đỉnh núi nhỏ này, tựa như một cái đuôi trắng tà mị.

    Rất nhiều người bên ngoài Mặc Viên thấy được dị trạng như vậy, trong nội tâm bắt đầu thấy khiếp sợ.

    Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

    Mạt Hoa tàn kiếm bên eo Đinh Ninh bắt đầu tỏa sáng.

    Tay Đinh Ninh cũng không động, cũng không chạm vào thanh kiếm, nhưng thanh Mạt Hoa tàn kiếm này bắt đầu nở rộ vô số bông hoa nhỏ trắng noãn.

    Sau đó thanh tàn kiếm này không gặp bất cứ trở ngại nào mà phi ra, bay lên cao.

    Rất nhiều bông hoa nhỏ xíu trên bầu trời rơi xuống.

    Rất nhiều người thấy một đạo kiếm quang lặng lẽ phóng lên bầu trời, tràn đầy tinh thần bất khuất.

    Đạo kiếm quang này xông thẳng vào đám mây trắng.

    Ba

    Một tiếng vang nhỏ.

    Như tiếng bong bóng vỡ tan.

    “Phá cảnh…”

    Không cần suy nghĩ nhiều, hai chữ kia hiện ra trong đầu rất nhiều người.

    Tiếp theo là tiếng ầm ầm như đá lăn.

    Tiếp theo là tiếng sấm cùng tiếng trống.

    Tiếp theo mây trắng biến thành mây đen.

    Tiếp theo hơi nước tràn ngập bầu trời.

    Tịnh Lưu Ly chỉ nhìn lên bầu trời, vẫn chưa hít thở lại bình thường.

    Bầu trời như hiện ra một bức tranh thủy mạc khổng lồ, toàn bộ bầu trời như biến thành một bức tranh.

    Vô số hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

    Tất cả các hạt mưa đều có hai màu đen trắng.

    Rất nhiều người khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn bức tranh thủy mạc trên bầu trời Mặc Viên.

    Bọn họ nhìn thấy đạo kiếm quang trong bức tranh vẫn còn lóe sáng, đang bay lượn trong màn mưa.

    Đó là một thanh phi kiếm.

    Phi kiếm của Đinh Ninh.

    “Ngũ cảnh.”

    “Đinh Ninh vậy mà phá Ngũ cảnh.”

    “Vừa vào Ngũ cảnh vậy mà đã sử dụng được phi kiếm.”

    “Tại sao có thể như vậy?”

    Vô số âm thanh xôn xao như dòng nước lũ truyền vào Mặc Viên, vào tai Tinh Lưu Ly.

    Tịnh Lưu Ly chậm chạp hô hấp trở lại.

    Nàng rốt cuộc hiểu cọng rơm cuối cùng là cái gì?

    Đinh Ninh phá cảnh… Sự kiện như vậy chắc chắn đè sập phòng tuyến rơm rạ cuối cùng trong nội tâm Dung cung nữ.
     
    inthenight thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Q4 - Chương 66: Chưa gặp nhau

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cơn mưa hai màu đen trắng mờ ảo bao phủ toàn bộ Mặc Viên.

    Trường Lăng trong bao nhiêu năm qua cũng đã không còn thấy những ánh mắt cuồng nhiệt và sùng bái của những tài năng trẻ tuổi như khi họ dõi theo trận mưa này.

    Xa xa bên trong một tòa vọng lâu màu trắng tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, Hoàng Chân Vệ và Mặc Thủ Thành cảm khái, trong mắt cũng toát ra vẻ khiếp sợ.

    Lão nhân có mái tóc phất phơ như rễ nhân sâm thu lại ánh mắt đang nhìn cơn mưa, rồi chuyển sang nhìn xuống đường phố bên cạnh.

    Lão bắt gặp ánh mắt cuồng nhiệt của những người tuổi trẻ này, thì không kìm được nhẹ giọng thở dài:

    - Cũng giống như năm đó.

    Hơi thở Hoàng Chân Vệ hơi ngừng một chút.

    Hắn hiểu rõ ý tứ trong những lời này của Mặc Thủ Thành.

    Chỉ có trong những trận so kiếm trước kia tại Trường Lăng, lúc người đó xuất thế ngang trời, thì toàn bộ người trẻ tuổi trong thành Trường Lăng mới xuất hiện ánh mắt như vậy.

    Sau khi người đó chết đi, người ta không còn nhìn thấy thần sắc như vậy trên người trẻ tuổi nữa.

    Cũng không chỉ có Hoàng Chân Vệ và vị lão nhân chủ quản của tất cả các tòa vọng lâu từ trên cao quan sát Mặc Viên.

    Trong Trường Lăng Hoàng cung Tu hành địa, Vị Ương Cung Cung chủ Phan Nhược Diệp lúc này cũng đã ở trên một tòa vọng lâu khác ngắm nhìn Mặc Viên.

    Nàng vẫn luôn rất yêu quý Đinh Ninh .

    Trong tất cả ghi chép của vô số triều đại tại thế giới Tu Hành Giả, thời gian nhanh nhất bước vào Ngũ Cảnh là ba năm .

    Mà Đinh Ninh cũng dùng tốc độ tu hành như vậy để đột phá cảnh giới, thêm nữa khi đột phá cảnh giới thì liền dùng phi kiếm suất ra vô vàn kiếm ý trong Mặc Viên tàn quyển, điều này không thể nghi ngờ đã làm thay đổi toàn bộ nhận thức, lập nên kỳ tích chưa từng có trong thế giới Tu hành giả.

    Chỉ có điều là hôm nay trong khi nhìn trận mưa kia ở Mặc Viên, chẳng biết tại sao nàng lại không hề có chút vui mừng.

    Nàng đang dự đoán một số chuyện.

    Chẳng qua là nàng bất giác nghĩ đến kết cục của Dung cung nữ . . . bất kể là tốt hay xấu, thì cũng đều có thể là kết cục trong tương lai của nàng.

    Xa xa bên ngoài Mặc Viên có rất nhiều ngọn núi nhỏ.

    Trên một ngọn núi nhỏ đó có một tòa phủ đệ rất lớn.

    Lúc này trong một lương đình trên ngọn núi nhỏ đó, có một thân ảnh nhìn giống như một ngọn núi bằng thịt.

    Thân hình to béo như thế khiến người ta cảm giác như một ngọn núi, rõ ràng cũng chỉ có thể là Hoành Sơn Hứa hầu.

    Đại Tần vương Triều mười ba Vương hầu, không mấy người thường xuyên xuất hiện ở Trường Lăng, mà vị Hứa Hầu Hoành Sơn này lại hầu như chưa bao giờ ly khai Trường Lăng .

    - Cũng chỉ là một cung nữ, chẳng lẽ lại quan trọng hơn cả thiên hạ hay sao?

    Thân hình như ngọn núi thịt của hắn lắc lư một cái, hình như là lắc đầu cảm thán, vậy mà làm cho cả cả ngọn núi chấn động theo.

    Bạch Sơn Thủy và Dạ Sách Lãnh cũng đang nhìn về hướng Mặc Viên.

    Hai người là những người có cảm giác nhạy bén nhất đối với hơi nước trong Trường Lăng, lúc này đương nhiên biết rõ những biến hóa ở trên bầu trời Mặc Viên là do đâu.

    - Trận mưa này thật sự rất tốt.

    Bạch Sơn Thủy nhịn không được bật cười.

    Vô số người cũng nhìn về hướng Mặc Viên.

    Thực tế, đối với những người không phải ở Trường Lăng hay ở Đại Tần Vương triều mà nói thì trận mưa đen trắng này không chỉ có ý nghĩa là phá vỡ kỷ lục tu luyện trong thế giới Tu hành giả, mà còn có nghĩa là bố cục trong tương lai của toàn bộ thiên hạ đã bị thay đổi triệt để.

    Một trận mưa này chẳng qua chỉ là bao phủ Chu gia Mặc Viên.

    Nhưng mà lại tựa như bao phủ toàn bộ Trường Lăng, cùng toàn bộ thiên hạ.

    Bên trong Hoàng cung Trường Lăng, Hoàng hậu nương nương Trịnh Tụ đứng trên một vài cọng sen rơi xuống, còn lại toàn bộ đã kết thành linh liên đài sen, trầm mặc không nói gì. Hiện giờ đang là ban ngày mà mơ hồ lại có tinh quang từ người nàng phát ra, không ngừng rơi vãi vào sân vườn, cùng với thân thể của nàng tạo thành một hình ảnh xinh đẹp khó có thể tưởng tượng được.

    Cách vị trí của nàng một khoảng không xa nhưng bị ngăn cách bởi rất nhiều sân nhỏ, hướng vào sâu bên trong Hoàng cung, Nguyên Vũ Hoàng đế mặc áo vải cũng ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Viên.

    Ánh mắt của y bị che khuất bởi cung điện trùng trùng điệp điệp, nhưng mà sâu trong đôi mắt lại phản chiếu rõ tia sáng đen trắng.

    - Thật sự là kỳ tích.

    Dù người này có là vị Đế vương cường đại nhất thì cũng không khỏi cảm thán một tiếng, cất lời tán thưởng từ tận đáy lòng.

    Trong đại doanh của Hổ Lang Bắc quân, Lương Liên bỗng nhiên nghe được một tiếng rít gió dị thường.

    Hắn đi ra khỏi đại doanh, hướng về nơi đóng quân bên ngoài.

    . . .

    Dung cung nữ đứng ở dưới mái hiên màu vàng.

    Thị không nhìn thấy được Mặc Viên.

    Nhưng mà thị cũng đã biết có một trận mưa đen trắng đang rơi xuống Mặc Viên, thị cũng biết rõ vừa rồi có một đạo kiếm quang bay lên từ Mặc Viên.

    Từ khi Trương Lộ Dương ly khai Trường Lăng, mỗi ngày thị đều đứng lặng tại đây rất lâu, ngơ ngác nhìn về hướng vườn trà, tựa như một cái tượng đất.

    Lúc này thị rút cuộc bắt đầu động đậy, thị nhìn về bức tường ở bốn phía, sau đó nhìn về bức tường Hoàng cung ở phía xa.

    Thị đột nhiên nở một nụ cười.

    Nụ cười cực kỳ sầu thảm.

    - Nơi đây thật sự rất giống một nhà tù.

    - Ta cả đời ở nơi này, chưa từng có ngày nào vì chính mình mà sống vui vẻ.

    - Chỉ cần ta có thể giết ngươi, ta sẽ giết ngươi.

    Vị Tu hành giả trung niên mặc áo bào màu vàng hay ra vào Hoàng cung vừa đi ra từ thư phòng của Hoàng hậu, tiến về phía cái sân nhỏ mà Dung cung nữ đang đứng.

    Bước chân hắn vẫn giống như thường ngày.

    - Ta cũng chưa bao giờ sống vì chính mình một ngày nào, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ vì chính mình mà sống một ngày trọn vẹn. Ta nghĩ ngươi cũng giống như vậy.

    Hắn nói với cung nữ họ Dung ở trước viện, trong lòng cũng tự nhủ một câu như vậy.

    Khóe miệng của hắn cũng hiện ra vẻ tươi cười, không phải vẻ tươi cười sầu thảm, mà là một loại rất kỳ quái, nụ cười ẩn dấu sự mong chờ cùng dũng cảm.

    Sau đó hắn đẩy cánh cửa sân khép hờ, bước vào.

    Ban đầu hắn còn hơi khom người, nhưng rất nhanh đứng thẳng lại.

    Nội viện trống không, không thấy bóng dáng Dung cung nữ đâu nữa.

    Dung cung nữ đã không còn ở đây.

    Lúc này, thị đang đi xuyên qua một dãy cung điện ở bên cạnh, đi về hướng lối thường dùng để ra khỏi cung nằm bên cạnh cửa cung.

    Trong Hoàng cung, đa số mọi người biết tin tức từ Mặc Viên muộn hơn thị nhiều lắm.

    Dọc đường đi, có nhiều cung nữ, thị vệ dù thấy được thị, nhưng chỉ cảm thấy kinh ngạc, chứ không rõ tại sao thị vốn đã hạ quyết tâm ở trong hoàng cung mà bây giờ lại đi ra ngoài ra.

    Thị rảo bước đi nhanh và cũng giống bình thường, không người nào dám ngăn trở thị.

    Trước khi mọi người kịp phản ứng thì thị đã xuất cung, đi vào đường phố Trường Lăng

    . . .

    Trận mưa đen trắng cũng không kéo dài lâu.

    Lúc những vụn hoa kiếm màu trắng trên không trung biến mất, Mạt Hoa tàn kiếm mang theo âm thanh rung động nhỏ bay xuống bên thân Đinh Ninh.

    Đinh Ninh nhìn thanh Mạt Hoa tàn kiếm dường như đang lắc lư rung động một cách hưng phấn, hắn cảm thấy rất hài lòng.

    - Đi thôi.

    Hắn nhẹ giọng nói với Tịnh Lưu Ly một câu.

    - Không muốn đi xe sao?

    Tịnh Lưu Ly theo thói quen đã chuẩn bị xe ngựa, nhưng nàng nhìn thấy Đinh Ninh sau khi từ trong tiểu viện đi ra lại không đi về hướng xe ngựa mà nàng chuẩn bị, mà lắc lắc đầu ra hiệu với nàng, trực tiếp đi ra ngoài. Lại liếc thấy Đinh Ninh nhét con Huyền Sương trùng vào cái hộp dài rồi đeo trên lưng, nàng lập tức ngẩn người.

    - Tại sao nó lại thành ra như vậy?

    Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng một cái, nói: "Về sau ngươi sẽ biết."

    Trước khi hắn mở miệng thì Tịnh Lưu Ly đã dự cảm được hắn trả lời như vậy, cho nên nàng cực kỳ tự nhiên mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.

    Đinh Ninh đi ra khỏi Mặc Viên.

    Bên ngoài Mặc Viên, Diệp Tránh Nam đứng cúi đầu.

    Lúc trước mỗi khi Tịnh Lưu Ly cùng Đinh Ninh ra khỏi Mặc Viên thì hắn cũng chỉ đưa mắt nhìn, giống như một gã tạp vụ sửa sang mọi thứ trong Mặc Viên, nhưng hôm nay khi thấy bóng dáng Đinh Ninh đi ra, hắn lập tức đuổi theo.

    Hắn đi phía sau Tịnh Lưu Ly, cách Tịnh Lưu Ly mấy trượng.

    Hắn nhìn bóng lưng Đinh Ninh, trong lòng càng run.

    Sau lưng Đinh Ninh đeo một cái hộp sắt đen rất lớn.

    Trường Lăng có rất nhiều Kiếm sư thích đeo hộp kiếm sau lưng, che giấu trường kiếm của bản thân.

    Chỉ có điều là không có hộp kiếm nào lớn như thế.

    Mặc dù nhìn không rõ, nhưng hắn có thể khẳng định, hôm nay Đinh Ninh đi ra ngoài, hoàn toàn khác so với thường ngày.

    Đinh Ninh cũng đi vào đường phố Trường Lăng.

    Mặc dù có vô số người ánh mắt luôn tập trung trên người hắn, nhưng hắn đối với những chuyện này thì đã vô cùng quen thuộc, hắn đi qua các ngõ hẻm trên đường với tốc độ cực nhanh.

    Cho nên bóng dáng của hắn, Tịnh Lưu Ly cùng Diệp Tránh Nam rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người .

    Tâm tình rung động vẫn còn khuếch tán và lan tràn khắp Trường Lăng .

    Khuếch tán cùng lan tràn còn có tin Dung cung nữ ra khỏi Hoàng cung và Đinh Ninh ra khỏi Mặc Viên.

    Sau đó càng nhiều người biết tin Dung cung nữ và Đinh Ninh đều đã đi vào đường phố Trường Lăng nhưng không biết hai người sẽ ghé qua những đâu hay sẽ gặp nhau ở chỗ nào.
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)