Huyền Huyễn Kiếm Tôn - Thanh Phong Loan Thượng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 1: Ai Dám Động Muội Muội Ta!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Giới thiệu:
    Một kiếm độc nhất vô nhị! Một kiếm làm bá chủ thiên hạ!

    Ai không phục cứ tới! Chư Thiên Thần Phật, sinh tử không màng!

    Nhất Kiếm Độc Tôn!





    Thanh thành!

    Từ đường Diệp gia!



    - Tiên tổ ở trên, Diệp Huyền vô tài vô đức… Từ giờ trở đi, tước vị Thế tử của Diệp Huyền, chuyển cho Diệp Lang kế thừa.

    Người cất tiếng nói, chính là một lão giả hắc bào.

    Sau lưng lão không xa, là một thiếu niên đang đứng, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười nhàn nhạt. Người này, chính là Diệp Lang được nhắc tới.

    Mà hai bên, đều là Trưởng lão Diệp gia.

    - Tại sao?

    Đúng lúc này, một thanh âm có chút sợ hãi đột nhiên vang lên.

    Đám người theo tiếng nhìn lại, ngoài cửa có một tiểu nữ hài, tuổi chừng mười hai mười ba, hai tay nắm chặt mép áo, sắc mặt còn có một tia trắng nhợt bệnh tật, nhìn qua có chút suy yếu, trong mắt còn mang theo một tia e sợ.

    Tiểu nữ hài này tên Diệp Linh, cũng là thân muội muội của Diệp Huyền còn lại trong lời lão giả hắc bào nói, lần này nghe gia tộc muốn tước vị Diệp Huyền, lập tức mặc kệ trên người đang có bệnh mà chạy tới.

    Lão giả hắc bào cau mày:

    - Diệp Linh, ngươi muốn làm gì!

    Tiểu nữ hài tên Diệp Linh hơi khom người thi lễ, e sợ lên tiếng:

    - Đại trưởng lão, ca ca Diệp Huyền của ta là Thế tử, vì sao ngươi vô duyên vô cớ muốn tước vị của hắn?

    Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn lại:

    - Đây là đại sự của gia tộc, không có chỗ cho ngươi chen miệng! Xuống!

    Hiển nhiên Diệp Linh có chút e ngại, không dám nhìn thẳng Đại trưởng lão, nhưng nàng cũng không rời đi, hít một hơi thật sâu, bước vào trong từ đường, lần nữa thi lễ với Trưởng lão hai bên:

    - Chư vị Trưởng lão, ca ca ta ở Nam Sơn tranh đoạt quặng mỏ với Lý gia, giờ hắn đang liều mạng vì gia tộc, sinh tử coi nhẹ, mà cũng lúc này, gia tộc lại vô duyên vô cớ tước vị trí Thế tử của hắn, chuyện này thực sự không công bằng.

    - Càn rỡ!

    Đại trưởng lão đột nhiên cả giận:

    - Tước hay không tước vị của hắn, còn chưa tới phiên một tiểu nha đầu như ngươi nói. Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho ta.

    Đúng lúc này, tân nhiệm Thế tử Diệp Lang đột nhiên cười nói:

    - Nên phạt ba mươi trượng, lấy đó làm răn đe!

    Đại trưởng lão lạnh lùng nói:

    - Vậy thì phạt ba mươi trượng!

    Rất nhanh, hai tên thị vệ Diệp gia vọt tới.

    Diệp Linh nắm chặt hai tay, có chút tức giận nói:

    - Không công bằng, ca ca ta vì gia tộc mà vào sinh ra tử, thời thời khắc khắc đều liều mạng vì lợi ích Diệp gia, gia tộc làm vậy quá không công bằng với hắn…

    Một tên thị vệ nhìn qua tân nhiệm Thế tử Diệp Lang, hắn biết, cơ hội biểu hiện của hắn tới.

    Thị vệ cười lạnh:

    - Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử, chính là chúng vọng sở quy, ngươi ồn ào cái gì?

    Nói xong, hắn nâng tay đánh lên mặt Diệp Linh.

    Ba!
    Một cái tát vang lên thanh thúy, má phải Diệp Linh lập tức đỏ hồng sưng lên, có điều, nàng không khóc, chỉ gắt gao bưng lấy má phải.

    Diệp Lang liếc mắt đánh giá tên thị vệ kia, cười nói:

    - Ngươi tên là gì?

    Thị vệ kia vội vàng thi lễ:

    - Thuộc hạ Chương Mộc, bái kiến Thế tử.

    Diệp Lang gật nhẹ:

    - Không tồi, sau khi ta thành Thế tử, cũng cần thân vệ với, sau này ngươi làm thân vệ cho ta đi.

    Nghe vậy, Chương Mộc lập tức mừng rỡ, vội vàng thi lễ thật sâu:

    - Thuộc hạ nguyện vì Thế tử mà xông pha khói lửa, muôn chết không từ!

    Diệp Lang khẽ gật đầu:

    - Mang xuống đi, người này nhiễu loạn từ đường, không cần lưu thủ, hiểu chứ?

    Chương Mộc nhìn thoáng qua Diệp Lang, thấy sát ý trong mắt đối phương, hắn hiểu, lập tức tóm tóc Diệp Linh kéo ra ngoài.

    Đúng lúc này, không biết Chương Mộc nhìn thấy cái gì, đột nhiên dừng lại.

    Mà đám người trong từ đường, cũng dồn dập quay đầu nhìn ra ngoài.

    Từ ngoài cách từ đường không xa, một thiếu niên nhanh chóng bước tới, một bộ võ phục nhẹ nhàng nhưng đã sớm rách tung tóe, khắp nơi đều là máu.

    Người tới, chính là Diệp Huyền gấp gáp chạy từ Nam Sơn trở về!

    Thấy Diệp Huyền, khóe miệng Diệp Lang hơi vểnh lên một nụ cười âm trầm, mà đám Trưởng lão trong từ đường, cũng đều khẽ nhíu mày lại.

    Đại trưởng lão híp mắt, vẻ mặt âm trầm tới đáng sợ, không biết đang suy nghĩ gì.

    Nơi xa, Diệp Huyền vừa nhìn thấy Chương Mộc kéo tóc Diệp Linh, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn:

    - Ai cho ngươi gan chó đụng tới muội muội ta?

    Chương một nhìn thấy Diệp Huyền, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nhìn về phía Diệp Lang, đang muốn nói chuyện, đã thấy Diệp Huyền cuồng nộ vồ tới, còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã đập tới trước mặt.

    Ầm!

    Chương Mộc choáng váng, thân hình lảo đảo té ngã.

    Mà Diệp Huyền cũng khogn dừng tay, lần nữa vọt tới, đúng lúc này, Diệp Lang trong từ đường đột nhiên cả giận:

    - Diệp Huyền, hắn là người của ta, ngươi dám…

    Diệp Huyền đạp một cước, giữa ngực Chương Mộc, dí chặt đối phương xuống mặt đất.

    Phốc!

    Chương Mộc lập tức hộc máu.

    Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Lang càng thêm khó coi, mà Diệp Huyền lại ngẩng đầu nhìn hắn, gằn giọng nói:

    - Người của ngươi?

    Nói xong, bỗng lại đạp một cước lên mặt Chương Mộc.

    Ngũ quan chương một lập tức be bét, trong miệng không ngừng kêu rên:

    - Thế tử, cứu, cứu ta…

    timviec taitro

    Diệp Huyền không để ý tới Chương Mộc kêu cứu, vội đi tới bên cạnh Diệp Linh, thấy gương mặt sưng đỏ, lập tức cảm thấy lòng đau như cắt, hai tay xiết chặt, thân hình run nhẹ.

    Mà khi Diệp Linh nhìn thấy Diệp Huyền, nước mắt lập tức không kìm được mà trào ra:

    - Ca, đau, đau quá…

    Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trở nên dữ tợn, sau một khắc, lại vọt tới trước mặt Chương Mộc, một cước đạp tới.

    Ầm!

    Đầu Chương Mộc đập vào thềm đá, nháy mắt nổ bạo như dưa, máu tươi bắn tung tóe!

    Nhìn thấy cảnh này, đám người trong từ đường cùng cảm thấy ngây người.

    Nhưng Diệp Huyền còn chưa dừng tay, hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Lang kia, gằn giọng nói:

    - Muội muội ta là người mà ngươi có thể động? Ta con mẹ nó tổ tông ngươi!

    Nói xong, liền vọt thẳng tới chỗ Diệp Lang.

    Đại trưởng lão biến sắc:

    - Càn rỡ!

    Vừa nói, mũi chân liền điểm xuống đất, thân hình vọt tới trước mặt Diệp Huyền, một chưởng vỗ tới.

    Chưởng mang kình phong, lăng lệ bức nhân.

    Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên vẻ dữ tợn, tay phải nắm chắc thành quyền, trong nháy mắt, tay áo trực tiếp bị đánh rách tả tơi, một quyền đánh tới.

    Quyền kình đối chưởng phong!

    Bành!

    Quyền chưởng đối kích, một tiếng bạo phá trầm thấp vang lên.

    Diệp Huyền lui tới thẳng cửa, mà đại tưởng lão cũng bị bức lui mấy bước.

    Thấy cảnh này, đám người trong từ đường đều khiếp sợ không thôi.

    Tại Thanh châu này, võ giả chia thành Lục phẩm, Nhất phẩm Thối Thể cảnh, Nhị phẩm Luyện Lực cảnh, Tam phẩm Nội Tráng cảnh, Tứ phẩm Kiêm Tu cảnh, Ngũ phẩm Bất Tức cảnh, Lục phẩm Khí Biến cảnh… trên nữa là Ngự Khí cảnh. Mà Đại trưởng lão chính là tồn tại Ngự Khí cảnh thực sự, còn Diệp Huyền mới chỉ là Ngũ phẩm Bất Tức cảnh, cách nhau tới hai đại cảnh giới, nhưng một kích vừa rồi, Diệp Huyền lại chỉ hơi chút rơi xuống hạ phong.

    Đại trưởng lão cũng kinh hãi không thôi, hắn biết thiên phú Diệp Huyền vô cùng tốt, còn là Thế tử mà Diệp gia tỉ mỉ bồi dưỡng, hơn nữa còn trải qua tử chiến thực sự ở ngoài, tất phải có chiến lực vượt gia. Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, chiến lực của Diệp Huyền lại mạnh tới mức này!

    Lông cánh cứng cáp rồi!

    Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Đại trưởng lão lại càng thêm dày đặc.

    Đại trưởng lão gắt gao nhìn Diệp Huyền:

    - Diệp Huyền, ngươi lại dám công nhiên công kích Thế tử!

    Diệp Huyền nhíu mày:

    - Thế tử?

    - ------------

    Phóng tác: xonevictory

    Sau bê bối Ta Là Chí Tôn, Hắc Ám Chi Địa trở lại với Kiếm Tôn, hy vọng chư vị đón đọc!


     
    buinhi99, banhdacua25 and bachcusy like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 2: Thất Thế

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đại trưởng lão cười lạnh:

    - Diệp Huyền, quên nói cho người biết. Ngươi đã bị tước đoạt vị trí thế tử, từ giờ phút này, Diệp Lang mới là thế tử Diệp gia ta!

    Diệp Huyền nhắm hai mắt lại:

    - Ta bị tước vị trí thế tử?

    Đại trưởng lão lạnh lùng:

    - Đây là quyết định thống nhất của tất cả trưởng lão chúng ta.

    Diệp Huyền cười gằn:

    - Ta ở ngoài liều sống liều chết, các ngươi lại ở trong phế vị trí thế tử của ta?

    Đại trưởng lão cười lạnh, chỉ Diệp Lang cách đó không xa:

    - Ngươi biết hắn là ai không?

    Không đợi Diệp Huyền trả lời, hắn lại nói:

    - Diệp Lang là Thiên Tuyển Chi Nhân, là Thiên Tuyển Chi Nhân mới thức tỉnh.

    Diệp Huyền ngây người.

    Cái gì gọi là Thiên Tuyển Chi Nhân?

    Thiên Tuyển Chi Nhân, chính là người được Thượng Thiên tuyển lựa.

    Thanh Thương giới, có một số người, thủa nhỏ có thể thường thường không có gì đặc biệt, thế nhưng một ngày nào đó, bọn hắn lại đột nhiên “Thức tỉnh”, sau khi thức tỉnh, bọn hắn như biến thành một người khác, không chỉ có tốc độ tu luyện tăng lên gấp bội, mà còn sẽ có kỳ ngộ vô tận, bọn hắn, tựa như chính là con cưng của thiên địa!

    Thanh Thương giới chi làm tam đại châu, nơi bọn hắn đang ở là Thanh Châu, các nước lớn nhỏ ở Thanh Châu cũng có tới mấy trăm, mà Khương quốc của bọn hắn, mấy chục năm nay cũng chỉ có không tới mười người thức tỉnh, mà những người này, có ai mà không trở thành cự phách một phương.

    Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, hắn biết, Diệp gia muốn từ bỏ hắn. Thậm chí không chỉ là muốn từ bỏ hắn, mà còn có thể muốn giết hắn!

    Đúng lúc này, Diệp Lang đột nhiên cười nói:

    - Chư vị trưởng lão, Diệp Huyền này giết người ngay trước mặt mọi người, lại còn xuất thủ với Đại trưởng lão, dựa theo tộc quy, nên xử lý thế nào?

    Trong điện, đám người cùng nhìn về phía Diệp Lang, Diệp Lang cười lạnh:

    - Dựa theo tộc quy, nên dùng trượng hình đánh chết, không phải sao?

    Đám trưởng lão dồn dập gật đầu, biểu thị đồng ý, Diệp Lang chính là Thiên Tuyển Chi Nhân, hơn nữa còn là cháu ruột của Đại trưởng lão, bọn hắn đương nhiên sẽ không muốn đắc tội Diệp Lang cùng Đại trưởng lão.

    Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

    - Người đâu!

    Rất nhanh, mười mấy tên thị vệ Diệp gia chạy tới.

    Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

    - Tại Diệp phủ này, có một quy củ, vì để Thế tử phục chúng, không thể cự tuyệt bất cứ khiêu chiến nào của người cùng thế hệ.

    Nói xong, hắn nhìn thẳng vào Diệp Lang kia:

    - Ta khiêu chiến ngươi!

    Diệp Lang híp mắt, cười nói:

    - Khiêu chiến? Được, có điều, ta muốn lên Sinh Tử đài, ngươi có dám không?

    Sinh Tử đài?

    Đám người xôn xao!

    Ở Diệp gia, một khi người cùng tộc có mâu thuẫn không thể điều tiết, liền sẽ chọn lên Sinh Tử đài giải quyết, vừa lên Sinh Tử đài, sinh tử tự chịu!

    Diệp Huyền cười lạnh:

    - Đi, đi Sinh Tử đài!

    Diệp Lang lại lắc đầu:

    - Sau một tháng, ngươi ta lên Sinh Tử đài, lúc đó, vừa hay tộc trưởng xuất quan, ngươi ta quyết sinh tử, có hắn tới làm chứng, tránh cho việc nói chúng ta âm thầm ám hại ngươi!

    Diệp Huyền suy nghĩ một hòi, sau đó nói:

    - Có khả năng!

    Nói xong, hắn không tiếp tục nói, trực tiếp ôm lấy Diệp Linh, bước ra khỏi từ đường.

    Nhìn huynh muội Diệp Huyền rời đi, Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Lang:

    - Hắn thường xuyên chém giết ở ngoài, chiến lực không tầm thường, ngươi có nắm chắc hay không?

    Khóe môi Diệp Lang khẽ nhếch lên một đường dữ tợn, sát ý trong mắt như ngưng thành thực chất:

    - Ta mới thức tỉnh, thần hồn còn chưa triệt để dung hợp với bộ thân thể này, bằng không thì, bóp chết hắn cũng chẳng khó hơn ngắt chết một con kiến là mấy! Sau một tháng, Thanh thành này không có đối thủ Diệp Lang ta!

    Nghe vậy, Đại trưởng lão khé gật đầu, cười nói:

    - Như vậy cũng tốt.

    Nói xong, hắn nhìn về một tên trưởng lão bên cạnh, nói khẽ:

    - Người ta phái đi Nam Sơn còn chưa về, mà ta thấy sắc mặt Diệp Huyền vừa rồi cũng cực tái nhợt, có chút không bình thường, Diệp Khổ ngươi đi dò tra, xem Diệp Huyền ở Nam Sơn đã xảy ra chuyện gì.

    Trưởng lão kia gật nhẹ, quay người rời đi.



    Diệp Huyền ôm Diệp Linh về tiểu viện của bản thân, nhẹ nhàng đặt Diệp Linh lên giường, sau đó vuốt nhẹ lên gương mặt sưng đỏ, ôn nhu nói:

    - Đau không?

    Diệp Linh đưa tay lau nước mắt:

    - Không, không đau! Ca, bọn hắn dựa vào cái gì mà tước đoạt vị trí thể cử của ca? Ca vì gia tộc liều sống liều chết, dựa vào cái gì mà vì tên Diệp Lang Thiên Tuyển Chi Nhân kia mà tước đoạt vị trí của ca? Không công bằng!

    Diệp Huyền lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt gương mặt còn sưng đỏ của Diệp Linh:

    timviec taitro

    - Không có chuyện công bằng hay không công bằng, chuyện này, là do ca không đủ năng lực, không thể bảo vệ tốt cho muội, mới khiến cho muội bị người đánh!

    Diệp Linh lắc đầu, nước mắt lần nữa chảy ra:

    - Đúng, đúng là muội vô dung, không thể giúp gì cho ca, muội, muội là vướng víu của ca.

    Diệp Huyền mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mũi nhỏ của Diệp Linh:

    - Đồ ngốc, ta là ca của muội, ca ca bảo hộ muội muội, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiểu chưa?

    Diệp Linh đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Huyền, chân thành nói:

    - Ca, chờ muội khỏi bệnh rồi, muội cũng muốn tu luyện, muội cũng muốn bảo vệ ca!

    Diệp Huyền cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Linh:

    - Tốt, ca nhất định sẽ chữa tốt bệnh cho muội! Giờ muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi!

    Diệp Linh nhẹ gật đầu:

    - Muội muốn nghe chuyện xưa.

    Diệp Huyền cười cười, sau đó nói:

    - Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có mộ ngôi miếu, trong miếu có một…

    Diệp Linh liếc Diệp Huyền một cái:

    - Ca, truyện này ca đã kể quá nhiều rồi. Có điều, muội thích nghe…

    Sau nửa canh giờ, Diệp Linh đã ngủ thiếp đi.

    Diệp Huyền thay Diệp Linh đắp chăn, sau đó ngồi một bên, nhẹ nhàng xốc áo choàng của bản thân, phần bụng, có một vết sẹo thật dài, mà bên trong, còn đang không ngừng rỉ máu.

    Vì tranh thủ quặng mỏ kia, hắn huyết chiến với mười hai cao thủ Lý gia, nháy mắt chủ quan, bị một kẻ thần bí đánh lén, mặc dù đã giết được đối phương, thế nhưng đao kia, cũng đã thành công đâm vào đan điền của hắn, đan điền của hắn, hắn là đã toái.

    Đan điền phá toái!

    Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt, chuyện này có nghĩa hắn chỉ có thể chuyển tu thân thể, không cách nào đột phá tới Lục phẩm Khí Biến cảnh!

    Mà chuyện không thể tu luyện cũng chỉ là phụ!

    Diệp Huyền nhìn thoáng qua Diệp Linh đang ngủ, sắc mặt Diệp Linh vẫn tái nhợt ốm yếu, dù đã đắp chăn, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn cảm thấy lạnh.

    Chứng bệnh thương hàn!

    Diệp Linh bị hàn khí xâm nhập, thân thể suy yếu, nếu không phải hắn liều mạng trở thành Thế tử, lập vô số công lao cho Diệp gia, vì thế Diệp gia mới không ngừng cung cấp dược thiện cùng đan dược giúp duy trì, nếu không, có khi Diệp Linh đã sớm tạ thế.

    Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, hiện hắn đã không phải là Thế tử, Diệp gia sẽ còn cung cấp dược thiện hàng tháng cho Diệp Linh nữa sao?

    Hơn nữa, bệnh trạng của Diệp Linh đã ngày càng thêm nghiêm trọng, nếu như muốn trị tốt, e là chỉ có đi Thương Mộc học viện ở Đế đô thì may mới có thể. Bởi ở đó có y sư giỏi nhất của Khương quốc. Mà muốn tới Thương Mộc học viện, lại cần phải đạt tới Ngự Khí cảnh trước mười tám tuổi!

    Vốn hắn cũng có cơ hội, bởi hắn còn sáu tháng nữa mới đạt tới mười chín tuổi. Nhưng hiện tại, đan điền đã nát, muốn đạt tới Ngự Khí cảnh, đã gần như là con số không!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 3: Giới Ngục Tháp!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nghĩ tới việc này, Diệp Huyền lại nhìn Diệp Linh đang ngủ:

    - Bất kể phải trả giá thế nào, ca nhất định phải chữa tốt cho muội!

    Sau một hồi, như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lấy ra một sợi dây chuyền, trên dây chuyền là một chiếc nhẫn đen nhánh, chiếc nhẫn này, là mẫu thân hắn lưu lại.

    Đối với người mẫu thân kia, hắn cũng chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, bởi từ khi hắn mười tuổi, đối phương đã rời đi.

    Năm đó, tại cửa sau Diệp phủ, nữ nhân kia ôm hắn thật chặt, nước mắt không ngừng rơi.

    Mà sau lưng người kia không xa, là một trung niên đứng thẳng mặc hắc bào, kỳ thực, trung niên kia cũng không phải đứng đó, mà là lơ lửng ở đó!

    Trong ấn tượng của hắn, trung niên kia nói một câu:

    - Tiểu thư, nếu còn không đi, để tộc trưởng biết tới sự tồn tại của thiếu gia, trong lúc tức giận, e là giới này sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, thiếu gia cũng khó mà sống sót!

    Nghe người này nói, nữ nhân kia nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó lặng lẽ nắm chiếc nhẫn kia, nhét vào trong ngực hắn:

    - Huyền nhi, chiếu cố Linh nhi cho tốt, chiếu cố bản thân cho tốt, không nên hận mẫu thân…

    Nói xong câu này, nữ nhân kia quay người cùng trung niên hắn bào rời đi.

    Hắn ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc, hắn cũng không đuổi được, bởi trung niên hắc bào cùng nữ nhân kia đã bay đi.

    Dù như thế, hắn một mực đuổi, mãi cho tới khi đuổi không nổi nữa mới dừng lại, mà nữ nhân kia, cũng không quay đầu lại, cứ thế cùng trung niên kia biến mất cuối chân trời.

    Một lát sau, Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, tay phải nắm chặt chiếc nhẫn kia, tay phải hắn vốn đã bị thương, hiện lại dùng sức, vết thương nứt ra, một giọt máu tươi đột nhiên tiếp xúc lên hắc sắc giới chỉ.

    Chiếc nhẫn đột nhiên rung lên, Diệp Huyền thầm giật mình, vội cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, ngay chớp mắt hắn cúi đầu, chiếc nhẫn đã hóa thành một đạo hắc quang bắn thẳng vào giữa mi tâm.

    Trong nháy mắt, Diệp Huyền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại, đã đứng giữa một mảnh tinh không vô tận.

    Mà trước mặt hắn không xa, một tòa hắc tháp lơ lửng, cao mười hai tầng, cứ vậy trôi nổi ở đó. Bốn phía tháp cao có bốn cây cột lớn cột chặt xích sắt, mà đỉnh tháp, còn cắm ba thanh kiếm!

    Cả tòa tháp, vừa đen vừa âm u.

    Diệp Huyền ngăn rung động trong lòng, nhìn về lối vào tầng thứ nhất, nơi đó, có hai chữ lớn như được viết bằng máu: Giới Ngục.

    Hai bên cổng, cũng có hai hàng huyết tự, tựa như một đôi câu đối:

    Bên trái: Tù Thiên, Tù Địa, Tù Chư Thiên Thần Ma.

    Bên phải: Cấm Đạo, Cấm Mệnh, Cấm Vạn Giới Nhân Tiên.



    Nhìn tòa hắc tháp trước mắt, Diệp Huyền thầm chấn động không thôi.

    Tất cả những thứ trước mắt này, đã xa xa vượt qua nhận biết của hắn.

    Rất nhanh, hắn cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại. Hắn biết, thứ này có thể là kỳ ngộ, hoặc cũng có thể là nguy hiểm khó lường.

    Kỳ ngộ đi liền với hung hiểm.

    Diệp Huyền cuối cùng vẫn lựa chọn đẩy cửa tháp đi vào, hiện mà rời đi, hắn không cam lòng.

    Sau khi bước vào trong, Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, vách tường bốn phía, vẻ đủ loại dị thú mà hắn chưa từng nhìn qua, trừ đó ra, còn có một số tử kim phù văn thần bí, thậm chí còn có phù văn đang rung động.

    Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào một vị trí cách đó không xa, nơi đó, có một bộ xương khô, bên cạnh xương khô, dựng thẳng một thanh trường kiếm.

    Tầm mắt hắn rơi vào bên cạnh bộ xương khô, trên mặt đất có một hàng chữ:

    - Ta là Thương Giới Kiếm chủ, mười hai tuổi luyện kiếm, mười bảy tuổi đại thành Kiếm đạo, hai mốt tổi vô địch Thương Giới, hai bảy tuổi, lấy kiếm phá tâm, thành tựu Vô thượng Kiếm đạo. Bị nhốt trong ngục này một ngàn hai trăm năm, cố gắng cả đời không thể thoát khỏi tháp, hôm nay tự biết chắc chắn phải chết, nên quyết lưu lại truyền thừa, xem kẻ đến sau có thể kế tục, nếu niệm tình này, mong trông nom Thương Kiếm tông một ít.

    Thương Giới Kiếm chủ?

    Diệp Huyền nhíu mày, hắn căn bản chưa từng nghe qua danh hào này. Ánh mắt lại dời xuống, dưới dòng chữ, bày một viên ngọc thạch chừng nắm đấm!

    Truyền Thừa thạch!

    Máu huyết Diệp Huyền lập tức sôi trào.

    Kiếm tu!

    Ở Thanh Châu này, có vô số võ giả, thế nhưng, Kiếm tu lại vô cùng ít, thậm chí nói là Phượng mao Lân giác cũng không ngoa. Bởi vì muốn trở thành kiếm tu, nghe nói phải có một loại Linh căn đặc thù. Mà thứ gọi là Linh căn này, hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ mới nghe qua. Ngay khi Diệp Huyền đang nghĩ, một âm thanh vang lên:

    - Giới này ai chủ Thiên Đạo?

    Diệp Huyền sửng sốt:

    - Thiên Đạo? Là cái gì?

    Chớp mắt yên lặng, âm thanh kia lại lần nữa vang lên:

    - Sao lại có thể yếu như thế? Không đúng, ngươi không phải là bị nhốt vào đây!

    Diệp Huyền nghe lơ ngơ.

    Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí kia hơi kinh ngạc:

    - Thiên Sinh Đạo Thể thì cũng thôi, còn có cả song trọng Linh căn, hai thứ hợp một thân, khó tránh lại được Giới Ngục tháp tuyển chọn.

    Thiên Sinh Đạo Thể? Song trọng Linh căn?

    Diệp Huyền đầy nghi hoặc:

    - Tiền bối, ngươi là?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Ngươi đã trưởng thành, theo lý mà nói, ít nhất cũng phải đạt tới Thông U cảnh, sao lại yếu như thế? Hơn nữa căn cơ lại còn kém như vậy, thực sự quá khó coi.

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi:

    - Ngươi rèn thể thế nào?

    Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

    - Chính là chống đẩy, gánh nặng chạy dài, va chạm các thứ…

    Nữ tử thần bí lạnh lùng:

    timviec taitro

    - Ngươi sống ở thời nguyên thủy sao? Lại có chỗ dùng phương thức tu luyện lạc hậu như thế, thực sự đúng là lãng phí thể chất, lãng phí Linh căn của ngươi!

    Diệp Huyền cười khổ:

    - Tiền bối, người Thanh thành chúng ta, đều tu luyện như vậy.

    Nữ tử trầm mặc.

    Diệp Huyền có chút im lặng, hắn liếc mắt đánh giá bốn phía, vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai.

    Nơi này, nhìn đâu cũng thấy quỷ dị.

    Thấy nữ tử thần bí kia không nói nữa, ánh mắt hắn lần nữa rơi vào viên Truyền Thừa thạch không xa, ánh mắt không chút che giấu vẻ nóng bỏng.

    - Ngươi muốn học kiếm?

    Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi.

    Diệp Huyền vội gật đầu:

    - Muốn!

    Có ai mà không muốn được ngự kiếm phi thiên độn địa? Từ cao nhìn xuống quan sát thiên khung vạn vật?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Đan điền của ngươi đã nát, không tu được truyền thừa của người này.

    Nghe vậy, thần sắc Diệp Huyền liền ảm đạm xuống.

    Đan điền đã phá, đừng nói là Kiếm tu, coi như là võ giả bình thường cũng đã ngoài tầm với. Hiện tại, hắn chỉ có thể được tính là một tên võ đồ.

    Ngay lúc này, nữ tử thần bí kia đột nhiên nói:

    - Thế này, ta có một phương thức luyện Kiếm không giống các loại bình thường, ngươi muốn học không?

    Diệp Huyền ngây người, sau đó vội vàng nói:

    - Không có đan điền cũng có thể học?

    Nữ tử thần bí:

    - Không có đan điền càng tốt hơn.

    Không có đan điền cũng có thể học!

    Diệp Huyền hưng phấn tới mức kém chút nhảy dựng lên, nhưng hắn vẫn cố để bản thân bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua bốn phía:

    - Tiền bối có điều kiện gì không a?

    Hắn hiểu, trên đời này không có bất cứ bữa cơm nào miễn phí.

    - -------------
     
    banhdacua25 and bachcusy like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 4: Vô Địch Kiếm Thể Quyết

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nữ tử thần bí nói:

    - Tháp này đã bị tổn thương nghiêm trọng, chín đạo Đạo tắc đã tản mát khắp Thanh Thương giới này, các tầng phong ấn vì thế mà bị nới lỏng, ngươi đúng là đủ may mắn, trước khi ngươi tới, tên Kiếm tu này đã chết, nếu không, chỉ sợ hiện ngươi đã biến thành một bộ thi thể.

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí lại nói:

    - Ta biết giờ ngươi đang rất nghi hoặc về sự tồn tại của tòa tháp này, có điều, có nói thì ngươi cũng không hiểu. Cho nên ngươi chỉ cần biết, tháp này có mười hai tầng, mỗi tầng đều giam cầm một số tồn tại đứng trên đỉnh thế giới, có người, có linh, có yêu, thậm chí còn có cả một cái Thiên Đạo chi hồn của một thế giới…. Tháp này đã từng có thể trấn áp bọn hắn, thế nhưng tới hiện tại, phong ấn đã bị nới lỏng, đã sắp không trấn áp được nữa.

    Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, lại nói tiếp:

    - Điều ngươi cần làm, chính là tìm những Đạo tắc bị tản mất, tới gia cố tháp này, đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn thả bọn hắn rời đi.

    - Thả bọn hắn rời đi?

    Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

    - Như vậy sẽ thế nào?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Sẽ có hai loại kết quả, thứ nhất, bọn hắn giết ngươi, đoạt tháp. Thứ hai, ngươi áp chế được bọn hắn, bọn hắn sẽ vì ngươi mà làm việc. Đương nhiên, dùng thực lực hiện tại của ngươi, tỷ lệ để bọn hắn chơi chết ngươi đạt tới trăm phần trăm.

    Diệp Huyền cười khổ, là phúc cũng là họa a!

    Dường như nghĩ tới cái gì đó, Diệp Huyền lại vội hỏi:

    - Tiền bối cũng bị giam ở đây sao?

    Nữ tử thần bí:

    - Không phải!

    Diệp Huyền truy vấn:

    - Vậy là?

    Nữ tử thần bí:

    - Ngươi hỏi quá nhiều.

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí nói:

    - Hiện ngươi chính là Giới Ngục tháp chi chủ, mỗi khi ngươi tìm được một đạo Đạo tắc, thực lực ngươi cũng sẽ theo đó mà tăng vọt, mà khả năng khống chế tháp này, cũng sẽ được tăng lớn, neus ngươi có thể tìm được một đạo Đạo tắc, ngươi có thể chưởng khống tầng thứ nhất, ngày sau đối địch với người, chỉ cần kẻ địch không mạnh hơn ngươi quá nhiều, ngươi có thể sử dụng Giới Ngục tháp thu đối phương vào trong. Nhưng hiện thì một đạo Đạo tắc cũng không có, tháp này hoàn toàn không có tác dụng, không chỉ mất tác dụng, mà mỗi tầng phong ấn đều đang nới lỏng, một khi tháp này triệt để tan vỡ, những tồn tại bị giam cầm trong đó thoát được ra ngoài, giới này của các ngươi, chết chắ. Mà ngươi, chính là kẻ chết đầu tiên.

    Diệp Huyền trầm giọng nói:

    - Tiền bối, ngươi muốn ta cứu vớt thiên hạ thương sinh sao?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Thứ ngươi cần cứu là chính bản thân ngươi, người bị giam trên tầng hai cũng không phải kẻ lương thiện gì, nếu như tính không sai, nhiều nhất còn một năm nữa thì phong ấn tầng hai sẽ hoàn toàn biến mất, khi đó, ngươi chỉ có thể vĩnh biệt thế giới tươi đẹp này thôi a.

    Diệp Huyền chấn động, thi lễ với hư không:

    - Còn xin tiền bối dạy ta phương pháp tu luyện không cần đan điền.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Đương nhiên là có thể, ngươi lấy kiếm làm đan điền, đi trên con đường Kiếm đạo. Lấy Kiếm làm đan, kiếm càng tốt, cũng có nghĩa là đan điền càng tốt, không chỉ như thế, ngươi khác luyện khí ngươi luyện kiếm, sau này việc tu luyện, không cần ngồi xuống thổ nạp, chỉ cần tìm Kiếm tốt tới hấp thu là được, kiếm càng tốt, tu vi càng tiến nhanh, giai đoạn đầu luyện tới tiểu thành, thân thể của ngươi sẽ trở thành Kiếm thể, khi đó, ngươi liền miễn dịch với kiếm. Thậm chí không chỉ là miễn dịch, mà là ngươi vừa xuất hiện, liền có thể khiến vạn kiếm thần phục.

    Vạn Kiếm Thần Phục!

    Diệp Huyền nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hắn đã có chút không thể đợi thêm được nữa.

    Lúc này, nữ tử thần bí lại nói:

    - Trước khi ngươi vào đây, có thấy ba thanh kiếm cắm trên đỉnh tháp không?

    Diệp Huyền gật đầu:

    - Ta thấy.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Ba thanh kiếm kia, đại biểu cho ba loại Kiếm đạo cực hạn trong thiên địa, nếu ngươi có thể thu chúng vào cơ thể, dùng chúng nó làm đan điền, đồng thời hấp thu chúng nó, thực lực của ngươi sẽ đạt tới một độ cao chưa từng có.

    Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

    - Ta thấy dường như ba thanh kiếm kia đang trấn áp tháp này, nếu ta hấp thu chúng nó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

    - Thế nào?

    Nữ tử thần bí trả lời rất nhanh:

    - Sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết, tin tưởng ta, ta sẽ bảo hộ ngươi.

    Diệp Huyền có chút hoài nghi, nhưng hắn biết, hiện hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể chọn cách tin tưởng.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Ngươi thấy thanh kiếm trước mặt ngươi chứ?

    Diệp Huyền nhìn về chỗ cách đó không xa, bên cạnh bộ xương có một thanh kiếm, kiếm dài ba thước, rộng chừng ngón tay, toàn thân màu bạc, nhìn hết sức đẹp mắt. Mà trên thân kiếm, còn khắc hai chữ nhỏ: Linh Tiêu!

    Linh Tiêu kiếm!

    Nữ tử thần bí nói:

    - Kiếm này đã bị giam cầm ở đây một ngàn hai trăm năm, linh lực gần như đã mất mất chín phần, vừa hay lại thích hợp cho ngươi sử dụng, ta truyền cho ngươi một bộ công pháp, ngươi dựa theo phương pháp trên này mà thu kiếm vào trong cơ thể. Ngươi giờ đã đạt tới Ngũ phẩm Bất Tức cảnh đỉnh phong, nếu như thành công, hẳn là có thể đạt tới Lục phẩm Khí Biến cảnh.

    Diệp Huyền nghe được ý trong lời nữ tử thần bí, lập tức vội hỏi:

    - Còn có khả năng thất bại sao?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Có thể sẽ thất bại!

    Diệp Huyền ngây cả người:

    - Tiền bối, người đừng nói là, con đường này trước giờ chưa từng có người đi qua a!

    Nữ tử thần bí trầm mặc một hồi, sau đó nói:

    - Đúng là chưa từng có người đi qua, ngươi là người đầu tiên, nếu như người thành công, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi chính là tồn tại cổ kim chưa từng có.

    Diệp Huyền cứng đờ, sau một hồi mới cười khổ:

    - Tiền bối, nếu như thất bại, vậy sẽ thế nào?

    Nữ tử thần bí nói:

    timviec taitro

    - Kiếm phá thể, khả năng, không, là chắc chắn… chết!

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí nói:

    - Hiện đan điền ngươi đã nát, vốn đã là cảnh sống không bằng chết, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Liều là được.

    Nghe vậy, Diệp Huyền nghiêm mặt lại, cũng đúng, đan điền hắn đã nát, đã là tuyệt cảnh không đường, giờ không liều, như vậy hắn không có bất cứ hy vọng, mà muội muội Diệp Linh cũng mất đi đường sống!

    Nhất định phải liều!

    Diệp Huyền nhẹ gật đầu:

    - Tới đi!

    Thanh âm hắn vừa dứt, một đạo bạch quang đột nhiên bắn vào giữa mi tâm, rất nhanh, từng đạo tin tức như thủy triều tràn vào não hải.

    Vô Địch Kiếm Thể quyết!

    “Dùng thần làm kiếm, lấy kiếm làm đan, dùng đan thôn vạn kiếm, dùng vạn kiếm dưỡng thể, sinh sinh bất tức…”

    Sau một hồi, một đạo bạch quang bắn tới thanh kiếm cách Diệp Huyền không xa kia, trường kiếm khẽ run lên, sau đó liền hóa thành một Đạo kiếm quang, trực tiếp chui vào cơ thể Diệp Huyền.

    - A…

    Trong nháy mắt, hai mắt Diệp Huyền trợn lên, ngũ quan vặn vẹo.

    Đau!

    Đau tới không muốn sống!

    Giờ khắc này, Diệp Huyền như thấy toàn thân như bị từng lưỡi dao cắt chém!

    Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí lại vang lên:

    - Kiếm nhập thể ngươi, ngươi nhất định phải chịu được đau đớn mà nó mang tới, nếu không chịu nổi, ngươi không thể lấy kiếm làm đan! Không chỉ như thế, còn có thể mất mạng!

    Diệp Huyền cắn răng, toàn thân kịch liệt run rẩy.

    Không thành công thì thành nhân!

    Thời gian từng khắc trôi qua, ngũ quan hắn vặn vẹo như biến thành mặt quỷ, không chỉ như thể, thân thể hắn cũng thỉnh thoảng run lên. Từ rất sớm, hắn đã đau tới mức muốn ngất đi, thế nhưng hắn biết, một khi ngất đi, như vậy hắn liền không thể tỉnh lại.

    Phải nhịn!

    Cứ như vậy, Diệp Huyền gắt gao nhẫn nhịn, thời gian qua chừng một ngày, một âm kiếm minh vang lên trong cơ thể Diệp Huyền, trong nháy mắt này, cả người hắn ngả xuống, cùng lúc đó, một đạo khí lưu đột nhiên tản ra!

    Khí Biến cảnh!

    Mà nơi vốn là đan điền của hắn, giờ lơ lửng một thanh tiểu kiếm.

    Mà trong tháp, một thanh âm lẩm bẩm cũng vang lên:

    - Không nghĩ tới, lại thực sự có khả năng…

    Đáng tiếc, Diệp Huyền giờ đã hôn mê, căn bản không nghe được câu này.
     
    banhdacua25, bachcusy and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 5: Lão Sư Tốt Nhất

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Không biết qua bao lâu, hai mắt Diệp Huyền chậm rãi mở ra, dường như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng ngồi dậy, giọng khó tin nói:

    - Ta đạt tới Khí Biến cảnh rồi sao?

    Khí Biến cảnh!

    Giờ khắc này, hắn có thể cảm nhận được khí lưu đang di chuyển một cách rõ ràng trong cơ thể, không đúng, không phải là khí lưu, mà là kiếm khí! Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được nơi đan điền, có lơ lửng một thanh tiểu kiếm màu bạc.

    Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí kia đột nhiên vang lên:

    - Ngươi đã đạt tới Khí Biến cảnh.

    Xác thực đã đạt tới Khí Biến cảnh!

    Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, thân thể run lên nhè nhẹ, không phải phẫn nộ, mà là hưng phấn. Giờ phút này, hắn như nhìn thấy ánh sáng nơi vực thẳm. Thấy hy vọng trong tuyệt cảnh, sao có thể không hưng phấn?

    Quan trọng nhất chính là, hắn hoàn toàn có cơ hội đạt tới Ngự Khí cảnh, sau đó mang muội muội đi Thương Mộc học viện cầu y.

    - Ngươi hưng phấn cái gì!

    Nữ tử thần bí đột nhiên nói:

    - Chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

    Diệp Huyền ngượng ngùng cười cười:

    - Khiến tiền bối chê cười rồi.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Lấy kiếm làm đan, bù được thiếu hụt đan điền phá toái của ngươi, thế nhưng cũng có tai hại nhất định. Kiếm phân thành Tục kiếm, Linh kiếm, Minh kiếm, Chân kiếm, Thiên kiếm, Đạo kiếm cùng Bất Hủ Chi Kiếm. Chuôi kiếm trong cơ thể ngươi hiện tại, vốn đã từng là Chân kiếm, thế nhưng qua hơn ngàn năm hao mòn, “Chân” ban đầu của nó đã tiêu tán, mà không chỉ “Chân” tiêu tán, cả Kiếm tâm chi minh cũng biến mất không thấy, hiện nó chỉ là một thanh Linh kiếm.

    Nói tới đây, nữ tử thần bí có chút dừng lại, sau đó lại nói:

    - Linh của một thanh kiếm, cũng sẽ có ngày biến mất, mà một khi biến mất, sẽ dân tới kiếm toái, kẻ chết đầu chính là ngươi!

    Diệp Huyền ngẩn lại.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Ngươi có hai cách để giải quyết vấn đề này, thứ nhất, không ngừng tìm kiếm Linh kiếm mới để thôn phệ, sau khi thôn phệ, không những có thể giúp ngươi tăng cường tự thân, mà còn bổ sung Linh lực cho chuôi kiếm trong cơ thể ngươi. Mà loại thứ hai, chính là tìm một thanh kiếm mới thay thế chuôi kiếm trong cơ thể ngươi, kiếm càng tốt, như vậy cũng có nghĩa là đan điền ngươi càng tốt, đan điền cảnh tốt, tự nhiên chiến lực của ngươi cũng càng khủng bố hơn. Đương nhiên, với một tên quỷ nghèo như ngươi, sợ là một thanh Tục kiếm cũng không có!

    Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói:

    - Không phải đỉnh tháp còn ba thanh kiếm sao? Ba thanh kiếm kia đạt tới cấp bậc gì?

    Nữ tử thần bí đạm mạc nói:

    - Không có cấp bậc.

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí lại nói:

    - Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng nghĩ lung tung, không có ba thanh kiếm này ở đây trấn áp, thế giới của các ngươi đã sớm tao ngộ hủy diệt. Chuyện tìm Kiếm, không cần phải gấp, chuôi kiếm trong cơ thể ngươi, hẳn là có thể duy trì chừng một năm, việc cấp bách hiện tại của ngươi, chính là luyện kiếm.

    Luyện kiếm!

    Diệp Huyền vội càng nói:

    - Luyện thế nào?

    - Giết người!

    Nữ tử thần bí nói.

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí lại nói:

    - Kiếm, là lợi khí giết người, chỉ có giết người, ngươi mới có thể thực sự hiểu được diệu dụng của kiếm. Đương nhiên, giờ ngươi mới bắt đầu, cần phải rèn luyện tốc độ cùng lực lượng. Sử dụng kiếm quyết mà ta truyền thụ cho ngươi, gọi thanh kiếm trong cơ thể ngươi ra đi!

    Diệp Huyền ngây người, sau đó vội nhắm hai mắt lại, rất nhanh, lòng bàn tay hắn mở ra, một sợi kiếm quang thoáng hiện trong tay, theo sát, một thanh kiếm trôi nổi trong lòng bàn tay hắn.

    Chính là chuôi tiểu kiếm màu bạc trong cơ thể: Linh Tiêu kiếm!

    Diệp Huyền ngây ngẩn:

    - Tiền bối, có thể gọi kiếm này ra không?

    Nữ tử thần bí nói:

    - Có thể, có điều tốt nhất là ngươi đừng lấy nó ra đánh nhau, bởi một khi kiếm này hủy, ngươi cũng chết chắc. Giờ ngươi còn thiếu một đối thủ, để ta tìm cho ngươi!

    Nữ tử thần bí vừa nói, trước mặt Diệp Huyền đã xuất hiện một thân ảnh hư ảo.

    Nữ tử thần bí nói:

    - Thân ảnh trước mắt ngươi cũng là Khí Biến cảnh, bắt đầu đi!

    Thanh âm nữ tử thần bí vừa dứt, thân ảnh hư ảo trước mặt Diệp Huyền đã trực tiếp biến mất tại chỗ!

    Con ngươi Diệp Huyền bỗng co lại, tốc độ của đối phương thật nhanh, bằng bản năng phản ứng, hắn nghiêng người lóe lên, nhưng mà dường như đối phương biến hắn muốn tránh, ngay khi hắn lách qua, kiếm của đối phương lập tức thay đổi.

    Hai chân Diệp Huyền vừa chạm đất, thanh kiếm kia đã đâm thẳng vào ngực hắn!

    timviec taitro

    Máu tươi tràn ra!

    Diệp Huyền sửng sốt, sau đó nói:

    - Tiền bối, không phải là luyện kiếm sao? Sao còn đâm thật? Hơn nữa, tiền bối còn không có truyền thụ kiếm chiêu kiếm kỹ gì cho ta a!

    Thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên lạnh xuống:

    - Luyện kiếm? Sát chiêu mạnh nhất của một kiếm tu, chưa bao giờ nhờ luyện mà ra, mà là giết người mà thành. Hư ảnh trước mặt ngươi, là địch nhân, cũng là thầy của ngươi, nếu như ngươi thông minh, hắn sẽ dạy ngươi hết thảy kiếm thuật căn bản. Bị thương, chính là người thầy tốt nhất, hiểu chưa? Còn kiếm kỹ, kiếm chiêu, trước mắt không vội, tạo cơ sở vững chắc, mới là quan trọng nhất!

    Diệp Huyền trầm tư một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu:

    - Ta hiểu.

    Nói xong, hắn đạp mạnh chân phải xuống đất, cả người trực tiếp xông lên.

    Trong tháp, vết thương trên người Diệp Huyền ngày càng nhiều, có điều, hắn càng đánh lại càng hăng.

    Chiến đấu?

    Trước giờ Diệp Huyền hắn chưa từng sợ chiến. Hắn đã từng là thế tử Diệp phủ, vị trí thế tử này chính là nhờ tham gia đủ loại sinh tử chiến đấu giành giật lợi ích cho Diệp phủ mà có, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể đối kháng lại Đại trưởng lão mạnh mẽ kia.

    Cảnh giới của hắn, không phải nuôi mà ra, mà là giết mà tới.

    Thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu học được một chút phương thức chiến đấu của hư ảnh kia. Không chỉ như thế, mỗi khi hắn bị thương, hắn đều có thể hiểu vì sao lại như thế, hiểu được làm thế nào để không lặp lại lỗi tương tự!

    Ba ngày khổ chiến nhanh chóng trôi qua, tần suất bị thương của hắn cũng ngày càng ít.

    Đương nhiên, hắn cũng không học được kiếm chiêu kiếm kỹ gì, thế nhưng, hắn hiểu lúc nào nên xuất kiếm, lúc nào không nên xuất kiếm, lúc nào nên nhanh, lúc nào nên chậm… tất cả, đều là hắn dùng máu tươi để đổi lấy.

    Đối luyện như vậy, dù tàn nhẫn, nhưng lại có hiệu quả nhất.

    Lại thêm hai ngày.

    Hiện tại, hắn đã bắt đầu có thể chậm rãi phản kích. Mà từ khi hắn bắt đầu phản kích, lại ngạc nhiên phát hiện, năng lực phòng ngự của hư ảnh này cũng không tầm thường, hơn hắn lúc trước rất nhiều.

    Đối với hắn mà nói, phòng thủ của hư ảnh này quả thực đạt tới mức độ giọt nước cũng không lọt, bất kể hắn tiến công thế nào, đối phương đều có thể hóa giải một cách hoàn mỹ. Dĩ nhiên, đối với hắn mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, bởi cái bóng này, đang dạy hắn phòng ngự thế nào cho phải.

    Thời gian từng chút trôi qua, trong tháp, Diệp Huyền không ngủ không nghỉ đối luyện với hư ảnh, trong thời gian này, lực lượng, tốc độ cùng năng lực phản ứng của hắn, đều mạnh hơn trước rất rất nhiều.

    Phát hiện này, khiến Diệp Huyền mừng như điên, càng thêm điên cuồng tu luyện.


     
    banhdacua25, bachcusy and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)