[Kiếm Hiệp Cổ Điển] Án Trì Truy Xứ ( Full )

  1. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Án Trì Truy Xứ

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Hồi 45: Âm U Bóng Kỳ


    Nguồn:nhanmonquan




    Lên đến đỉnh Tung Sơn, Đường Thẩm dừng bước trước ngôi tam quan uy nghiêm của tòa cổ tự Thiếu Lâm. Suy nghĩ một lúc, Đường Thẩm mới rảo bước hướng thẳng đến tòa Đại hồng Bảo điện.

    Chàng vừa bước đến trước cửa Đại hồng Bảo điện thì một vị hòa thượng từ trong bước ra.

    - A di đà phật.

    Chàng ôm quyền thủ lễ:

    - Vãn bối là Đường Thẩm.

    - A di đà phật ... Đường Thẩm đến viếng cảnh chùa, hay có chuyện gì cầu đến phật môn?

    - Lần này vãn sinh đến Thiếu Lâm có chuyện tham kiến Phương trượng đại sư Giác Viễn.

    - A di đà phật ... Phương trượng đại sư huynh Giác Viễn đã tọa công diện bích nên không thể bồi tiếp thí chủ được.

    Đường Thẩm gượng cười, buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Tiếc thật, lần này vãn bối đến Thiếu Lâm vì có chuyện liên quan đến Thiếu Lâm Tự.

    Nếu không gặp được Giác Viễn đại sư vãn bối không biết phải làm gì.

    Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Đại sư có thể dẫn vãn bối đến nơi Giác Viễn phương trượng tọa công diện bích để vãn bối cầu kiến được không?

    - A di đà phật ... điều này trái với giới luật của phật môn, nhưng Đường Thẩm thí chủ có chuyện liên quan mật thiết đến Thiếu Lâm, chẳng hay đó là chuyện gì?

    Đường Thẩm lưỡng lự rồi nói:

    - Pháp Hành đại sư là người của Thiếu Lâm Tự. Vậy chuyện của Pháp Hành đại sư cũng là chuyện của Thiếu Lâm Tự chứ?

    - A di đà phật. Đường Thẩm thí chủ vừa nhắc đến Pháp Hành đại sư.

    Đường Thẩm gật đầu.

    - Vãn bối đến Thiếu Lâm lần này vì chuyện của Pháp Hành đại sư.

    Vị hòa thượng nhìn chàng lưỡng lự:

    - Mời Đường thí chủ theo bần tăng đến Tri Tăng Đường.

    - Đa tạ đại sư.

    Vị hòa thượng dẫn Đường Thẩm đến tòa Tri Tăng Đường tọa lạc bên ngoài địa phận Thiếu Lâm Tự.

    - Thí chủ cứ tự nhiên lưu lại tòa Tri Tăng Đường này, bần tăng vào thỉnh ý trưởng bối rồi quay lại ngay.

    - Vãn bối mạo phạm muốn biết pháp danh của đại sư.

    - Bần tăng là Giác Ngộ.

    Chàng ôm quyền thủ lễ:

    - Vãn bối rất mong Giác Ngộ đại sư giúp cho vãn bối được cầu kiến Phương trượng đại sư Giác Viễn.

    - Bần tăng sẽ hết lòng nói hộ thí chủ.

    - Đa tạ đại sư.

    Giác Ngộ đại sư đi rồi, còn lại một mình, Đường Thẩm đến bên cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ra xa. Cả một khoảng không gian bao la mênh mông đập vào mắt chàng. Chàng nghĩ thầm:

    "Mình chỉ còn thời hạn không đầy ba con trăng từ bây giờ đến lúc mình tẩu hỏa nhập ma, không biết có làm được những gì cần làm không. Ba con trăng sau Đường Thẩm đã ra người thiên cổ, không biết lúc đó Đường Thẩm có gặp lại được Đông Phương Tử Linh không?".

    Những áng mây bồng trôi lưng chừng núi dẫn tâm tưởng của Đường Thẩm đến với những ý niệm xa vời.

    Đang suy nghĩ miên man chợt Đường Thẩm nghe có tiếng gọi sau lưng mình. Chàng không cần phải suy nghĩ mà lách bộ lạng người. Vừa lách bộ, chàng vừa phát tác một đại chỉ Kim Cang đánh vào ngọn ám tiễn hình cánh sao.

    "Chát ...".

    Đạo ám tiễn đó rơi xuống sàn gạch.

    Từ ngoài cửa Tri Tăng Đường. bốn gã hắc y sứ lướt vào. Đôi chân mày của chàng nhíu lại và buột miệng nói:

    - Ở tại phật môn Thiếu Lâm cũng có người của Tử Vong Kỳ sao?

    Lời nói còn đọng trên môi thì bốn gã hắc y sứ đồng loạt phát tác những chiếc ám tiễn hình cánh sao tập kích Đường Thẩm. Bốn chiếc ám tiễn xếp thành hàng dọc từ trên xuống dưới hướng thẳng Đường Thẩm.

    Chàng nghiêm mặt vỗ chưởng vào những chiếc ám tiễn đó.

    "Bình ...".

    Chưởng khí của Đường Thẩm đẩy bật bốn chiếc ám tiễn quay lại bọn hắc y sứ.

    Bốn gã hắc y sứ lúng túng không biết phản ứng thế nào nên bị bốn chiếc ám tiễn ghim vào đầu gối. Cả bốn gã hắc y khuỵu gối xuống sàn gạch Tri Tăng Đường.

    Đường Thẩm lia mặt nhìn qua bốn gã đó gằn giọng nói:

    - Các ngươi muốn lấy mạng của Đường Thẩm thì Đường Thẩm cũng lấy mạng của các ngươi.

    Vừa nói Đường Thẩm vừa xoài người tới. Nhưng Giác Ngộ đại sư đã kịp xuất hiện lướt vút qua bốn gã hắc y sứ, chặn chàng lại. Giác Ngộ đại sư chấp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật.

    Đường Thẩm nhìn lại đại sư Giác Ngộ mỉm cười nói:

    - Đại sư ... tại phật địa Thiếu Lâm có thích khách sát thần của Tử Vong Kỳ.

    - A di đà Phật, thí chủ hãy mở lòng từ tâm tha cho họ, bởi đây là phận địa Thiếu Lâm, không thể để máu chúng sinh vấy đỏ được.

    Đường Thẩm ôm quyền. Giác Ngộ đại sư nhìn lại bốn gã hắc ý sứ.

    - Bốn vị thí chủ hãy đi đi, đừng làm phiền bần tăng và Đường Thẩm thí chủ.

    Bốn gã hắc y sứ lồm cồm bò dậy, chúng toan dợm bước ra cửa thì Đường Thẩm nói:

    - Bốn vị dừng bước.

    Cả bốn gã hắc y sứ đều dừng bước.

    Giác Ngộ đại sư nhìn chàng.

    - Đường Thẩm thí chủ sao lại bảo họ dừng bước?

    Đường Thẩm nhìn bốn gã hắc y che mặt rồi ôn nhu nói:

    - Giác Ngộ đại sư nhìn xem, bốn người này mặc dù vận võ phục thích khách che mặt nhưng tất cả đều mang giày hòa thượng, giống hệt với đôi giày của đại sư, điều này giải thích thế nào? Chẳng lẽ họ là những võ tăng hộ vệ tam bảo?

    Giác Ngộ đại sư sa sầm mặt xuống nhưng vẫn chắp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật.

    Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói:

    - Đại sư cùng nhìn qua chân diện của bốn người này xem họ có phải là tăng nhân trong chùa hay không?

    Chàng vừa nói vừa thi triển luôn thuật Phi Ma Độn Hình mà Lục Đại Thiên đã chỉ điểm cho Đường Thẩm tại Tử Vong Đảo. Phối hợp với thuật Phi Ma Độn Hình đó, Đường Thẩm dựng trảo công với những thế cầm nã thủ cực kỳ biến hóa, thoáng một cái chàng đã lột bỏ tất cả vằn khăn đen che mặt và trùm trên đầu của bốn gã hắc y sứ. Cả bốn người đều lộ chân tướng là những hòa thượng.

    Đường Thẩm quay lại chỗ cũ đối mặt với Giác Ngộ đại sư. Chàng ôm quyền:

    - Giác Ngộ đại sư hẳn biết họ?

    Chấp tay niệm phật hiệu, Giác Ngộ đại sư nhìn chàng nói:

    - A di đà phật ... bần tăng thất lễ với thí chủ.

    Lời còn đọng trên cửa miệng, Giác Ngộ đại sư phát tác ngay một đạo Thập Bát La Hán chưởng công thẳng đến Đường Thẩm.

    Thế chưởng uy mãnh của Giác Ngộ đại sư buộc Đường Thẩm phải dụng đến thuật Phi Ma Độn Hình né tránh. Chưởng công của Giác Ngộ đại sư công hút chàng vỗ vào bức vách sau lưng Đường Thẩm.

    "Ầm ...".

    Cả một mảnh vách tường đổ sụp xuống. Đường Thẩm không khỏi sững sờ trước hành động của Giác Ngộ đại sư.

    Chàng gắt giọng hỏi:

    - Đại sư ... chuyện này là thế nào?

    Không màng đến lời nói của Đường Thẩm, Giác Ngộ đại sư hoàn bộ, đôi song thủ xoay tròn tạo ra một màn khí vàng rực như con rồng.

    Đường Thẩm đanh mặt.

    Giác Ngộ đại sư quất đạo Giáng Long Chưởng về phía chàng.

    Đường Thẩm trụ tấn, chàng dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào đạo Giáng Long Chưởng đó vừa nói:

    - Vãn sinh thất lễ với đại sư.

    Chưởng công của chàng chạm thẳng vào đạo khí Giáng Long Chưởng.

    "Ầm ...".

    Đường Thẩm thối lui đúng một bộ, trong khi Giác Ngộ đại sư trượt dài về phía sau những ba trượng. Giác Ngộ đại sư vừa trụ tấn thì tiếng mõ trỗi lên.

    "Cốc ... cốc ... cốc ...".

    Nghe ba tiếng mõ đó, Giác Ngộ đại sư liền hóa giải công lực, khọp lưng xuống, bốn vị hòa thượng vận hắc y sư cùng cúi gập người. Từ ngoài cửa Tri Tăng Đường một lão hòa thượng với hàm râu quai nón hoa râm bước vào.

    Nhìn vị hòa thượng tay cầm mõ vừa bước vào Tri Tăng Đường, Đường Thẩm nghĩ thầm:

    "Mình phải đối đầu với ai đây?".

    Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Thẩm vẫn ôm quyền thủ lễ.

    Vị hòa thượng tiến đến trước mặt chàng chấp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật ... lão nạp là Giác Chánh, rất mong Đường Thẩm thí chủ bỏ qua cho chư tăng Thiếu Lâm.

    Chàng từ tốn đáp lời:

    - Vãn bối không dám trách chư tăng Thiếu Lâm, mà chỉ thắc mắc tại sao người của phật môn lại cải trang thành thích khách Tử Vong Kỳ.

    - A di đà phật ... Phương trượng sư huynh Giác Viễn đang chờ thí chủ. Mời thí chủ theo lão nạp.

    - Giác Viễn đại sư đồng ý gặp vãn bối?

    Giác Chánh đại sư gật đầu.

    - Phương trượng sư huynh đang chờ thí chủ.

    - Đại sư dẫn đường cho vãn bối.

    Giác Chánh đại sư đi trước, Đường Thẩm nối gót theo sau. Lúc chàng đi ngang qua Giác Ngộ đại sư và bốn vị hòa thượng kia và liếc trộm họ. Những người đó cúi mặt như muốn che giấu sự hổ thẹn của mình với Đường Thẩm.

    Giác Chánh đại sư dẫn Đường Thẩm quay vào Thiếu Lâm Tự đưa chàng đến gian thảo cốc tọa lạc trong hoa viên phía sau tòa Đại Hồng Bảo Điện. Giác Chánh đại sư dừng bước ngoài cửa thảo cốc, rồi chắp tay nói:

    - A di đà phật, thí chủ, Phương trượng sư huynh đang chờ thí chủ trong thảo cốc.

    Chàng ôm quyền thủ lễ:

    - Đa tạ đại sư ...

    Đường Thẩm bước đến trước cốc. Chàng hơi do dự và ngần ngại bởi không biết khi vào thảo nguyên có chuyện gì sẽ xảy ra.

    Mộ giọng nói trầm ngâm cất lên:

    - A di đà phật ... Đường Thẩm thí chủ đừng ngại. Cứ vào đi.

    - Vãn bối mạo phạm.

    Chàng nói rồi đẩy cửa bước vào thảo cốc. Trong thảo cốc là một vị đại hòa thượng cao niên, ngồi kiết đà trên bồ đoàn bằng gỗ, tay lần chuỗi hạt bồ đề.

    Đường Thẩm ôm quyền xá rồi nói:

    - Vãn bối là Đường Thẩm. Còn đại sư đây là Giác Viễn phương trượng đại sư?

    - A di đà phật, lão nạp là Giác Viễn.

    Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ:

    - Những chuyện xảy ra trên Tri Tăng Đường, đại sư đã biết. Nếu vãn bối đoán không lầm, hẳn có lệnh của đại sư?

    - A di đà phật ... phật môn bị mây đen bao phủ. Nếu có chuyện gì không phải mong thí chủ lượng thứ.

    - Vãn bối không dám trách những cao tăng Thiếu Lâm mà chỉ tò mò thôi.

    Buông tiếng thờ dài, Giác Viễn phương trượng đại sư từ tốn nói:

    - A di đà phật ... thí chủ hẳn đã gặp Pháp Hành đại sư huynh?

    Đường Thẩm gật đầu.

    - Vãn bối đã gặp Pháp Hành đại sư. Không chỉ gặp Pháp Hành đại sư mà vãn bối còn tìm thấy Ngọc trượng của Thiếu Lâm nữa.

    Chàng vừa nói vừa thò tay vào ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội đưa đến tay Giác Viễn phương trượng đại sư.

    Nhìn miếng ngọc bội, ánh mắt của đại sư Giác Viễn phương trượng sáng hẳn lên.

    - A di đà phật.

    Đường Thẩm ôm quyền:

    - Lần này vãn bối thân hành đến Thiếu Lâm là có ý muốn trả Ngọc trượng phật môn lại cho người của Phật môn. Nhưng ...

    Chàng bỏ lửng câu nói nhìn Giác Viễn phương trượng đại sư.

    Giác Viễn phương trượng đại sư lần chuỗi bồ đề vừa niệm phật hiệu.

    - A di đà phật ... thiện tai ... thiện tai ...

    Nhìn Đường Thẩm, Giác Viễn phương trượng đại sư nói:

    - Thí chủ hãy ngồi xuống đây.

    Đường Thẩm ngồi xuống đối diện với Giác Viễn phương trượng đại sư, vừa lần chuỗi hạt bồ đề vừa nói:

    - A di đà phật ... chắc chắn Đường thí chủ thắc mắc về những hành vi của chư tăng Thiếu Lâm đã giả làm thích khách định giết thí chủ?

    Đường Thẩm khẽ lắc đầu rồi ôm quyền nói:

    - Tại hạ thắc mắc những vẫn có thể đoán ra Thiếu Lâm phật môn mặc dù là bắc đẩu võ lâm nhưng vẫn bị khống chế bởi Tử Vong Kỳ.

    - A di đà phật ...

    Buông tiếng thở dài, Giác Viễn phương trượng đại sư ôn nhu nói:

    - Đường Thẩm thí chủ nói không sai.

    Đường Thẩm chau mày.

    - Đại sư, Tử Vong Kỳ đã làm gì mà có thể khống chế được cả người của phật môn.

    - A di đà phật ... Đường Thẩm thí chủ đã nhận án Tử Vong Kỳ. Nên khi thí chủ vào đến Thiếu Lâm Tự xưng danh tánh của mình thì chư tăng Thiếu Lâm phải thực hiện ngay án kỳ đó.

    - Vậy khi thực hiện xong án Kỳ Tử Vong nhưng cao tăng Thiếu Lâm quên mình là người xuất gia thoát tục sao?

    - A di đà phật.

    Đường Thẩm gắt giọng hỏi tiếp:

    - Người của phật môn cũng bị sai khiến bởi Tử Vong Kỳ ư?

    Chàng lắc đầu:

    - Vãn bối thất vọng vô cùng, vãn bối là tục nhân còn không bị sai khiến bởi Tử Vong Kỳ, nhưng những cao tăng Thiếu Lâm lại bị sai khiến. Điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của vãn bối.

    - A di đà phật ... trước đây Tử Vong Kỳ có thể sai khiến phật gia nhưng từ bây giờ trở đi sẽ không còn sai khiến được phật môn.

    Chàng không khỏi ngơ ngác trước lời nói này của Giác Viễn phương trượng đại sư.

    Đường Thẩm buột miệng hỏi:

    - Đại sư ... đã có sự thay đổi đó sao?

    - A di đà phật ... chuyện dài dòng lắm. Nếu không có Đường Thẩm thí chủ lão nạp chẳng biết Thiếu Lâm sẽ ra sao, hãy nhận của lão nạp một lạy.

    Đường Thẩm hốt hoảng nhoài người tới ngăn Giác Viễn phương trượng đại sư.

    - Đại sư đừng làm vậy ... vãn bối tổn thọ và áy náy vô cùng.

    - A di đà phật.

    Đường Thẩm ôm quyền:

    - Vãn bối muốn vì sao có sự thay đổi đó.

    Nhìn chàng, Giác Viễn phương trượng đại sư buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Lão nạp hổ thẹn cho Phật môn vô cùng.

    Đường Thẩm nghiêm mặt. Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Giác Viễn phương trượng đại sư mới từ tốn nói:

    - A di đà phật. Trước đây Pháp Hành sư huynh đã không gội rửa bụi hồng trần, vì tình mà lén lấy Ngọc trượng rời bỏ Thiếu Lâm. Sau đó Tử Vong Kỳ đã dụng Ngọc trượng như một tín vật võ lâm mở đại hội phong hoa, thu nạp tất cả các đại phái trong giang hồ.

    Đường Thẩm hỏi:

    - Thiếu Lâm cũng bị thu nạp luôn sao?

    - A di đà phật ... ngày nào Ngọc trượng còn trong tay chủ nhân Tử Vong Kỳ thì ngày đó Thiếu Lâm vẫn còn trong sự khống chế của Tử Vong Kỳ.

    - Vãn bối đã lấy lại được Ngọc trượng trả lại cho Phật môn.

    - A di đà phật ... lão nạp vô cùng cảm kích.

    Đường Thẩm ôm quyền:

    - Vãn bối mạo muội hỏi ... đại sư hẳn biết chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ? Phải chăng người đó là Đông Phương Bách?

    - A di đà phật ... chủ nhân của Tử Vong Kỳ là ai, lão nạp không biết, nhưng lệnh dụ đưa đến Thiếu Lâm đều có Ngọc trượng ấn dấu.

    Chàng mỉm cười.

    - Đại sư nghĩ chủ nhân Tử Vong Kỳ là Pháp Hành đại sư?

    Giác Viễn phương trượng đại sư lắc đầu.

    - A di đà phật ... lão nạp hoàn toàn không nghĩ Pháp Hành đại sư là chủ nhân Tử Vong Kỳ. Đại sư huynh chỉ là con cờ trong sự sai khiến của Tử Vong Kỳ mà thôi.

    - Vãn bối cũng nghĩ như vậy. Bây giờ Ngọc trượng đã trở về với Phật môn rồi, đại sư hẳn không còn thực thi lệnh dụ của Tử Vong Kỳ nữa chứ?

    - A di đà phật ...

    Nhìn Đường Thẩm, Giác Viễn phương trượng đại sư từ tốn nói:

    - Nếu Đường Thẩm thí chủ không nề hà, lão nạp xin được trao lại bí kiếp Dịch Cân Kinh của Phật môn cho thí chủ.

    - Vãn bối vô cùng cảm kích trước nhiệt tâm của đại sư. Lúc này vãn bối không cần thiết lắm đến võ công mà chỉ muốn thỉnh cầu đại sư một chuyện.

    - A di đà phật, Đường Thẩm thí chủ cần bần tăng làm bất cứ chuyện gì lão nạp cũng không từ nan.

    Đường Thẩm mỉm cười, lời nói của Giác Viễn đại sư khiến chàng cảm thấy thanh thản vô cùng.

    - Vãn bối nhờ đại sư đem những tín vật của những môn phái trên võ lâm trao lại cho họ.

    - A di đà phật, thiện tai ... Lão nạp và chư tăng sẽ làm tròn trách nhiệm này.

    Đường Thẩm cởi túi nảy sau lưng mình đặt trước mặt Giác Viễn phương trượng đại sư, rồi đứng lên ôm quyền:

    - Vãn bối còn có việc phải làm, hy vọng sẽ có cơ hội quay lại Thiếu Lâm để viếng cảnh Phật môn và nghe những lời thuyết pháp chân lý của cao tăng, giờ vãn bối cáo từ.

    - A di đà phật, lão nạp không dám giữ chân thí chủ. Sau này thí chủ có chuyện gì cần đến lão nạp. Lão nạp sẽ sẵn sàng gánh vác cùng với thí chủ.

    Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ, mỉm cười nói:

    - Thế nào vãn bối cũng cần đến cao tăng Thiếu Lâm.

    Giác Viễn phượng trượng đại sư lần chuỗi hạt bồ đề vừa gật đầu.

    - A di đà phật.

    Chàng xá Giác Viễn phương trượng đại sư ba xá rồi mới quay bước ra khỏi thảo cốc trong tâm trạng cực kỳ phấn khích. Chàng có cảm giác như vừa trút được một phần gánh nặng trên vai mình.

    Đường Thẩm chạm mặt Giác Chánh bên ngoài cửa ngọ môn.

    Giác Chánh đại sư cũng ôm quyền đáp lễ với chàng:

    - A di đà phật ... lão nạp đến tiễn thí chủ.

    Đường Thẩm gượng cười.

    - Vãn bối đến Thiếu Lâm một mình, thì ra đi cùng một mình, đại sư cần thiết phải tiễn vãn bối.

    - A di đà phật. Phật môn không có gì quý giá để trả ân sâu của thí chủ, chỉ có vật này muốn gởi đến thí chủ, phòng khi thí chủ có lúc phải cần đến.

    Giác Chánh đại sư vừa nói vừa lấy trong ống tay áo tăng bào ra một tịnh bình, đặt vào tay Đường Thẩm.

    - Đây là hoàn Tục Mệnh Sinh. Nó có thể trị nội thương lẫn ngoại thương, hoặc trúng bách độc. Thí chủ hãy giữ lấy, phòng khi có chuyện phải cần đến nó.

    Nghe Giác Chánh đại sư nói, Đường Thẩm không khỏi mừng trong lòng. Chàng nhìn Giác Chánh hòa thượng từ tốn nói:

    - Đại sư ... thảo sinh mạo phạm hỏi đại sư, thế hoàn Tục Mệnh Sinh có thể trục được Thiên Hoa Phấn không?

    Giác Chánh đại sư nhìn sững chàng.

    - Thí chủ nói đến Thiên Hoa Phấn. Phải chăng đó là thứ độc thảo kỳ ảo nhất trong võ lâm?

    - Tại hạ đã trúng Thiên Hoa Phấn, thời gian vãn bối sống không quá ba con trăng nhưng còn rất nhiều chuyện phải làm với Tử Vong Kỳ.

    - A di đà phật ... điều thí chủ muốn ắt phải nhờ đến Vạn Dược Thần Y Phó Nghị. Nếu như thí chủ muốn gặp Vạn Thần Y Phó Nghị thì đến Lạc An Cốc.

    - Đa tạ đại sư đã chỉ giáo, vãn sinh cáo từ.

    - A di đà phật.

    Chàng ôm quyền xá đại sư Giác Chánh rồi thi triển khinh công rời khỏi Thiếu Lâm Tự.

    Giác Chánh đại sư nhìn theo Đường Thẩm cho đến khi chàng mất dạng.

    Giác Chánh đại sư quay vào tòa Đại hồng Bảo điện thì bên ngoài ngọ môn xuất hiện một cỗ kiệu trang hoàng lộng lẫy do tám gã hắc y sứ khiêng. Theo sau đó là hai hàng Tử Vong Sứ với chân diện đeo mặt nạ dát vàng.

    Giác Chánh đại sư liền gióng ba hồi Đại Hồng chung Ngay lập tức các võ tăng hộ tam bảo tập trung lên Đại Hồng Bảo Điện.

    Đoàn Tử Vong Sứ hộ tống chiếc kiệu dừng trước tòa Đại Hồng Bảo Điện. Giác Chánh đại sư đứng trên thềm Đại Hồng Bảo Điện nhìn xuống chắp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật.

    Niệm phật hiệu nhưng vẻ mặt của Giác Viễn phương trượng đại sư có phần trang trọng và khẩn trương.

    Rèm kiệu vén lên, Đông Phương Bách từ trong kiệu bước xuống, khác hẳn với những lần trước, Đông Phương Bách không hề đeo kim diện che mặt.

    Y chấp tay sau lưng, định uy nhãn rọi về phía Giác Chánh đại sư, rồi nhạt nhẽo nói:

    - Bổn tọa đến Thiếu Lâm đem lệnh dụ án kỳ của Võ lâm minh chủ.

    Giác Chánh đại sư chấp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật, Thiếu Lâm đã có lại Ngọc trượng, không còn thực thi án kỳ của Võ lâm minh chủ. Tôn giá hãy về báo lại cho Võ lâm minh chủ biết.

    - Thì ra Đường Thẩm đã kịp đến trước bổn tọa một bước. Thiếu Lâm đã lấy lại Ngọc trượng rồi giờ muốn đối đầu với án Kỳ Tử Vong?

    - A di đà phật. Phương trượng đã có chỉ ngôn, Phật môn không được nhúng tay vào chuyện võ lâm giang hồ nữa.

    - Khá khen cho Giác Viễn phương trượng đại sư. Đã vậy bổn tọa thay mặt Minh chủ võ lâm thực hiện án Kỳ Tử Vong đối với Thiếu Lâm Tự.

    Vừa nói Đông Phương Bách vừa giở hữu thủ. Một ngọn Tử Vong Kỳ thoát ra hướng về Giác Chánh đại sư.

    Giác Chánh đại sư dựng chưởng tạo ra một bức tường ảo khí ngăn ngọn Tử Vong Kỳ lại.

    Ngọn Tử Vong Kỳ chạm thẳng vào bức tường ảo khí mà Giác Chánh đại sư tạo ra. Nó lơ lửng ngay trước bức tường ảo khí đó. Bất thình lình một tiếng sấm động phát ra.

    "Ầm ...".

    Bức tường ảo khí do Giác Chánh đại sư tạo ra vỡ tan và ngọn Tử Vong Kỳ xuyên thẳng qua tâm huyệt của Giác Chánh đại sư.

    Giác Chánh đại sư thối liền hai bộ, kéo theo một vòi máu tuôn ra rưới đỏ thềm Đại Hồng Bảo Điện.

    Hiệu kỳ chết chóc như được phát ra, ngay lập tức bọn Tử Vong Sứ như bầy cáo đói ào ào lướt về phía những vị võ tăng hộ tam bảo.

    Những tưởng đâu sẽ có một cuộc huyết sát tàn khốc xảy ra ngay tại phật địa Thiếu Lâm Tự, nhưng một tiếng rống Sư tử nổi lên. Thuật Sư Tử Rống của Phật môn như có uy lực oai nghiêm khiến bọn Tử Vong Sứ đồng loạt sững bộ rồi thối về chỗ cũ.

    Chân diện của Đông Phương Bách lộ vẻ bất nhẫn.

    Tiếng rống sư tử dứt thì một vị tăng nhân vận tăng bào cũ rích xuất hiện. Vị tăng nhân đó có cái trán nhô hẳn ra ngoài.

    Cùng với sự xuất hiện của vị cao tăng kia, Giác Viễn phương trượng đại sư cũng từ trong Đại Hồng Bảo Điện bước ra.

    Tất cả những võ tăng tam bảo đều ôm quyền hướng về vị tăng nhân:

    - Đệ tử Phật môn tham bái Võ Thánh Thần Tăng.

    Võ Thánh Thần Tăng bước đến ôm quyền xá Giác Viễn phương trượng đại sư.

    - Tuệ Thông bái kiến Phương trượng chưởng môn.

    - A di đà phật ... sư thúc khai môn trở lại Phật đường thật đúng lúc.

    - A di đà phật ...

    Tuệ Thông hòa thượng bước lại bên Giác Chánh đại sư đang rũ người xuống.

    Giác Chánh đại sư ngẩng mặt lên nhìn Tuệ Thông hòa thượng.

    - Đệ tử bất tài.

    - Sư thúc không trách đệ tử được.

    Miệng thì nói Tuệ Thông hòa thượng vừa áp chưởng vào lưng Giác Chánh đại sư. Ngọn Tử Vong Kỳ ghim nơi đan điền của Giác Chánh đại sư bắn vụt trở ra, rồi gãy thành nhiều đoạn.

    Giác Chánh đại sư rướn người lên.

    Một làn khói trắng tỏa ra trên đỉnh đầu Giác Chánh đại sư. Chẳng bao lâu sau vết thương nơi đan điền của Giác Chánh đại sư liền hẳn lại.

    Tuệ Thông hòa thượng rút hữu thủ lại.

    - Tịnh dưỡng một thời gian đệ tử sẽ bình phục.

    Tuệ Thông hòa thượng nhìn lại Đông Phương Bách. Người chắp tay trước ngực niệm phật hiệu.

    - A di đà phật ... lão nạp ẩn tích lâu năm nhưng vẫn nghe thuật Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương gia là thiên hạ đệ nhất kiếm. Thí chủ có thể cho lão nạp đây chứng nghiệm được không?

    Tận mục sở thị những gì Tuệ Thông hòa thượng thi triển, Đông Phương Bách không khỏi bàng hoàng trước kỳ công tuyệt thế đó. Mặc dù vậy y vẫn kiêu hãnh nói:

    - Nếu đại lão hòa thượng muốn tận mục sở thị Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương Bách. Bổn tọa sẵn sàng bồi tiếp đại lão hòa thượng.

    Y nói rồi vận công, Đông Phương Bách tạo ra bức màn kiếm khí tợ võng lưới trùng trùng điệp điệp chụp lấy Tuệ Thông hòa thượng. Màn Kiếm Khí Càn Khôn vừa được tạo ra toan lướt về Tuệ Thông hòa thượng, thì Tuệ Thông hòa thượng cũng dụng khí công huyền diệu, với thủ pháp cực kỳ chính xác và tinh xảo vẽ ngay lên bức màn kiếm khi đó.

    Khí công của vị cao tăng Phật môn vẽ đến đâu thì màn kiếm khí của Đông Phương Bách vỡ tan đến đó.

    Đông Phương Bách thu ngay kiếm khí về, nhìn Tuệ Thông hòa thượng.

    - Bổn tọa tận mục sở thị mới biết cao tăng.

    - A di đà phật. Phật địa phật gia từ trước đến này chỉ dành cho người có thiện tâm viếng cảnh phật môn, tịnh tập, hóa giải bụi trần. Thí chủ không nên vấy máu lên phật địa phật môn.

    Nói dứt lời Tuệ Thông hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu.

    - A di đà phật.

    Đông Phương Bách nghiêm mặt, rồi giở giọng ôn nhu nói:

    - Lần đầu tiên Tử Vong Kỳ mất đi sự uy nghiêm, bổn tọa sẽ nhớ ngày hôm này và sẽ báo lại cho chủ nhân Tử Kỳ, cáo từ.

    Y nói rồi quay bước trở vào trong kiệu.

    Đoàn kiệu của Đông Phương Bách cùng bọn Tử Vong Sứ nhanh chóng rời khỏi Thiếu Lâm Tự. Tuệ Thông hòa thượng nhìn theo, chắp tay niệm phật hiệu rồi buông tiếng thở dài.

    - Máu sẽ nhuộm đỏ Thiếu Lâm.




    Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
     
  2. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Án Trì Truy Xứ

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Hồi 46: Hồi Phong Động Địa Khởi(Gió Xoáy Từ Đất Dậy)


    Nguồn:nhanmonquan




    Mạch Kiếm Tùng ngồi trước bàn đại yến, bao bọc chung quanh là những hàng bạch lạp lung linh kỳ ảo. Đôi bàn thủ của y không ngừng nhịp đều lên mặt bàn có vẻ ngong ngóng và chờ đợi. Ánh sáng từ những ngọn bạch lạp hắt lên khuôn mặt Mạch Kiếm Tùng làm lộ ra những vẻ trầm ngâm và chờ đợi.

    "Cạch ...".

    Mạch Kiếm Tùng liếc trộm ra cửa, cửa dịch mở rồi Thánh Cô Kim Diện len vào.

    Mạch Kiếm Tùng điểm nụ cười đầy ẩn ý. Y nhận ra chiếc mặt nạ dát vàng che khuôn mặt của Thánh Cô Kim Diện.

    Thánh Cô Kim Diện bước đến bên bàn đại yến.

    Thục Trân nhìn Mạch Kiếm Tùng rồi từ tốn nói:

    - Mạch Kiếm Tùng công tử khách sáo quá.

    Ngẩng mặt lên nhìn Thánh Cô Kim Diện, Mạch Kiếm Tùng ôn nhu nói:

    - Mạch Kiếm Tùng không khách sáo, mà chỉ muốn đáp lại nhiệt tâm hôm nào của Thánh Cô Kim Diện ban cho Mạch Kiếm Tùng.

    Thục Trân ngồi xuống bàn đại yến nhìn Mạch Kiếm Tùng rồi nói:

    - Bổn cô nương sẽ không khách khí với Mạch Kiếm Tùng công tử đâu.

    - Mạch Kiếm Tùng cũng sẽ đáp lại Thánh Cô Kim Diện bằng sự chân tình của mình.

    Y chuốc rượu ra chén của Thục Trân. Vừa chuốc rượu Mạch Kiếm Tùng vừa nói:

    - Nếu Mạch Kiếm Tùng đoán không lầm. Thánh Cô Kim Diện hẹn Mạch Kiếm Tùng tại đây không ngoài chuyện Đường Thẩm.

    Thục Trân nhìn chén rượu Mạch Kiếm Tùng vừa rót đầy.

    - Bổn cô nương chưa nói mà công tử đã đoán được.

    Mạch Kiếm Tùng mỉm cười.

    Y bưng chén rượu hướng về Thục Trân.

    - Mời Thánh Cô Kim Diện.

    - Mời công tử.

    Hai người cùng cạn chén.

    Đặt chén xuống bàn, Mạch Kiếm Tùng nhạt nhẽo nói:

    - Thánh Cô Kim Diện muốn Mạch Kiếm Tùng giết Đường Thẩm?

    - Giết Đường Thẩm trước khi thực thi thiên chức của thiên hạ đệ nhất nhân.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn Thục Trân.

    - Đường Thẩm quan trọng hơn đương kim hoàng thượng à?

    Thục Trân mỉm cười rồi nói:

    - Y biết quá nhiều.

    Mạch Kiếm Tùng mỉm cười, y bưng chén rượu nhướng mày.

    - Thánh Cô Kim Diện uống thêm một chén nữa chứ?

    - Tất nhiên bổn nương phải bồi tiếp công tử rồi.

    Hai người lại cạn chén.

    Mạch Kiếm Tùng bâng quơ nói:

    - Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có người biết là không chết. Đường Thẩm biết quá nhiều.

    - Nhưng với ta thì có thể lấy mạng Đường Thẩm.

    Mạch Kiếm Tùng cười khẩy rồi giả lả nói:

    - Thánh Cô Kim Diện xem trọng tại hạ quá. Mạch Kiếm Tùng đâu thể bì được với Đông Phương Bách chủ nhân.

    Thục Trân lắc đầu.

    - Bổn vương có linh cảm Đông Phương Bách mặc dù có võ công cao siêu nhưng mạng số không thể bì với Đường Thẩm. Đường Thẩm lúc nào cũng vượt ra khỏi sự kiểm soát của Đông Phương Bách.

    Mạch Kiếm Tùng gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén Thục Trân. Y đặt đũa xuống nhìn nàng rồi nói:

    - Còn với Mạch Kiếm Tùng thì khác. Ngay từ buổi đầu tiên diện ngộ với Đường Thẩm, trực giác của Mạch Kiếm Tùng mách bảo, chính con người này, chính Đường Thẩm chứ không ai khác sẽ đưa Mạch Kiếm Tùng đi đến cái đích cuối cùng của mình.

    - Chính vì thế mà bổn nương mới hẹn với Mạch Kiếm Tùng công tử ở đây.

    Mạch Kiếm Tùng vê cằm, rồi bưng chén rượu.

    - Mạch Kiếm Tùng nghĩ Thánh Cô Kim Diện đã tìm đúng người. Nhưng Mạch Kiếm Tùng không biết khi mình đã thực hiện chức nghiệp đó rồi sẽ tìm ai để báo tin đây. Trí tưởng tượng của Mạch Kiếm Tùng không sao hình dung được chân diện của Thánh Cô Kim Diện.

    Thục Trân cười khẩy.

    - Bổn nương hiểu ý của Mạch Kiếm Tùng.

    Vừa nói Thục Trân vừa lột mặt nạ dát vàng ra khỏi chân diện mình.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn Thánh Cô Kim Diện Thục Trân như thể muốn nuốt chửng khuôn mặt khả ái, liêu trai kia vào mắt mình.

    Thấy Mạch Kiếm Tùng nhìn mình với ánh mắt đó, Thục Trân mỉm cười.

    - Bổn nương lạ lắm hay sao mà công tử nhìn dữ vậy?

    - Tại hạ có tưởng tượng suốt đời cũng không thể hình dung ra chân diện của Thánh Cô Kim Diện. Chân diện của Thánh Cô Kim Diện vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Mạch Kiếm Tùng.

    Nụ cười tươi như hoa hàm tiếu hiện lên hai cánh môi của Thục Trân.

    - Mạch Kiếm Tùng công tử nói quá lời khiến bổn nương phải e thẹn đó.

    - Mạch Kiếm Tùng không nói quá lời khi sự thật hiện hữu ngay trước mặt mình.

    - Công tử thật khéo nói.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn thẳng vào mắt Thánh Cô Kim Diện Thục Trân, y chỉ chén thức ăn của Thục Trân.

    - Mời Thánh Cô Kim Diện.

    - Với công tử Thục Trân rất tự nhiên.

    Nàng bưng chén lên mũi ngửi rồi đặt xuống bàn.

    Mạch Kiếm Tùng nhướng mày nhìn Thục Trân.

    - Thánh Cô Kim Diện ... sao vậy?

    Thục Trân mỉm cười.

    - Thức ăn này Thục Trân không thể ăn được?

    - Thánh Cô Kim Diện không ăn được?

    - Bổn nương không quen với thức ăn ở đây.

    Mạch Kiếm Tùng dốc chén rượu lên miệng uống cạn rồi đứng lên bước ra ngoài biệt sảnh. Một lúc sau y quay trở vào. Ngồi xuống bàn, y chuốc rượu ra chén với vẻ mặt thâm trầm, suy tư.

    Thục Trân hỏi:

    - Mạch Kiếm Tùng công tử sao vậy?

    Mạch Kiếm Tùng mỉm cười giả lả nói:

    - Mạch Kiếm Tùng không sao đâu. Mạch Kiếm Tùng chỉ cảm thấy áy náy khi mình đã không đáp ứng lại được nhiệt tâm của Thánh Cô Kim Diện thôi.

    Cửa đại sảnh dịch mở, gã tiểu nhị dẫn vào ba người.

    Y khom lưng ôm quyền nói:

    - Khách quan ... tất cả những người khách quan cần đều có mặt ở đây.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn gã tiểu nhị bằng ánh mắt cá chết rồi nhìn đĩa thức ăn vừa gắp cho Thục Trân, ôn nhu nói:

    - Tại hạ chỉ muốn hỏi ba vị hỏa đầu này, ai là người nấu món ăn này?

    Gã tiểu nhị chỉ ngay gã đầu bếp đứng giữa. Y vừa khách khí vừa nói:

    - Tất cả những thức ăn tại khách điếm của tiểu nhân đều do một mình A Lục đảm nhiệm.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn gã bếp trưởng A Lục. Gã có bộ mặt đẫy đà núc ních như muốn tươm mỡ ra ngoài.

    Tiếp nhận ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng, bếp trưởng A Lục ôm quyền:

    - Tiểu nhân đã nấu những thức ăn này, khách quan thấy có ngon miệng không? Khách quan có thể chỉ điểm thêm cho tiểu nhân.

    - Tại hạ sẽ chỉ điểm cho bếp trưởng.

    Lời nói vừa dứt thì Mạch Kiếm Tùng phát tác ngay một đạo chỉ kiếm công thẳng vào yết hầu của A Lục.

    "Bộp ...".

    Đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng xuyên thủng yết hầu của A Lục, xoáy luôn vào vách biệt thất. A Lục ôm lấy yết hầu rướn người lên. Máu tuôn xối xa qua kẽ tay gã.

    Gã cố nói:

    - Tiểu nhân ... tiểu nhân ...

    Gã không nói được hết câu thì đã đổ gục xuống hồn lìa khỏi xác. Cái chết của gã bếp trưởng A Lục khiến gã tiểu nhị lẫn hai người kia đều biến sắc, run rẩy như người lên cơn phong hàn.

    Ngay cả Thục Trân cũng hoàn toàn bất ngờ với hành động của Mạch Kiếm Tùng. Nàng buột miệng hỏi:

    - Sao công tử giết gã?

    Mạch Kiếm Tùng mỉm cười từ tốn đáp lời nàng:

    - Gã là bếp trưởng mà không làm tròn phận trách của mình, Mạch Kiếm Tùng nhờ gã nấu một bữa ăn thật ngon để tiếp Thánh Cô Kim Diện, thế Thánh Cô Kim Diện lại ăn không ngon, thậm chí không ăn được thì gã có đáng bị trừng phạt hay không?

    Thục Trân hoàn toàn bất ngờ và sửng sốt trước lời nói của Mạch Kiếm Tùng.

    Mạch Kiếm Tùng bưng chén rượu đưa về phía nàng.

    - Mạch Kiếm Tùng mời Thánh Cô Kim Diện.

    Nàng gật đầu. Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn. Mạch Kiếm Tùng hỏi:

    - Rượu ở đây Thánh Cô Kim Diện uống thấy có được không?

    Thục Trân giả lả cười rồi gật đầu.

    - Uống cũng được.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn lại gã tiểu nhị.

    - Quán chủ ... ai là người quản lý rượu của quán chủ?

    Gã tiểu nhị sắc diện tái nhờn, tái nhợt.

    Y rít một luồng chân khí mà cứ lắp bắp chẳng thể nào nói được.

    Thấy gã lắp ba lắp bắp, đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng nhíu lại.

    Thấy gã nhíu mày, gã quán chủ chỉ tay về phía hai người kia cố lắm mới bật được thành tiếng:

    - Họ ... họ khắp rượu ... rượu ... đó đó ...

    Mạch Kiếm Tùng gật đầu.

    - Họ đáng được thưởng.

    Y rút liền hai tờ ngân phiếu quăng về phía hai gã phụ điều bếp.

    Mạch Kiếm Tùng nhìn lại gã tiểu nhị.

    - Các vị mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.

    - Đa tạ ... tiểu nhân làm ngay.

    Mạch Kiếm Tùng thờ ơ ngồi ngắm Thục Trân để cho những người kia dọn sạch những vết máu rồi đưa xác gã bếp trưởng ra ngoài.

    Cửa biệt sảnh lại được đóng khịt vào với nhau.

    Mạch Kiếm Tùng chuốc rượu ra chén của gã và Thánh Cô Kim Diện rồi nói:

    - Cái gì khiến cho Thánh Cô Kim Diện không vừa lòng là đã mạo phạm đến Mạch Kiếm Tùng. Sự mạo phạm đó không thể tha thứ được.

    - Nghe Mạch Kiếm Tùng công tử thốt ra những lời này, Thục Trân chẳng còn biết nói gì hơn. Sao Thục Trân lại có phúc đó.

    - Thục Trân Thánh Cô Kim Diện là người có thể đưa Mạch Kiếm Tùng lên cái đích cuối cùng mà Mạch Kiếm Tùng đang đeo đuổi.

    Thục Trân mỉm cười.

    - Còn gì nữa không?

    - Trực giác báo cho Mạch Kiếm Tùng biết Thánh Cô Kim Diện chính là hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng.

    Thục Trân mỉm cười, nụ cười của nàng tươi hơn bao giờ hết.

    - Mạch Kiếm Tùng công tử khiến bổn nương ngạc nhiên. Thục Trân không ngờ mình có thể là tri kỷ của một trang hảo hán bản lĩnh như Mạch Kiếm Tùng.

    - Không ngờ vậy Thánh Cô Kim Diện có nhận trở thành hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng không?

    - Thục Trân sao có thể từ chối được.

    - Uống với Mạch Kiếm Tùng một chén rượu giao tình.

    Thục Trân bưng chén. Hai người bưng hai chén rượu vào với nhau. Nàng sớm nhận ra ngay ánh mắt cú vọ, long lên sòng sọc của Mạch Kiếm Tùng.

    Ánh mắt cú vọ đó chẳng biết tác động thế nào đến nàng nhưng xương sống của Thánh Cô Kim Diện xuất hiện một luồng hàn khí chạy ngược lên trên. Đồng thời nóng bừng với lớp da ốc nổi lên đầy người.

    Thục Trân gượng cười rồi uống cạn chén rượu.

    Nàng đặt chén rượu xuống bàn nhìn Mạch Kiếm Tùng.

    - Mạch Kiếm Tùng công tử nhận lời bổn nương chứ?

    Những ngón tay của Mạch Kiếm Tùng chậm rãi lên mặt bàn, y vừa nhịp những ngón tay vừa nói:

    - Mạch Kiếm Tùng sao có thể từ chối lời đề nghị của Thánh Cô Kim Diện. Mạch Kiếm Tùng biết Đường Thẩm đã mạo phạm Thục Trân Thánh Cô Kim Diện, y chẳng khác gì gã A Lục bếp trưởng kia, Mạch Kiếm Tùng sẽ bắt y nhận cái chết như gã A Lục này.

    Y bưng bình rượu chuốc ra chén của mình và Thục Trân. Đặt bình rượu xuống bàn Mạch Kiếm Tùng chậm rãi nhịp những ngón tay vừa nhìn Thục Trân.

    Ánh mắt của gã khiến Thục Trân cảm thấy rợn người, Mạch Kiếm Tùng từ tốn nói:

    - Thánh Cô Kim Diện có đồng ý mình là hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng không?

    - Thục Trân sao từ chối lời đề nghị của Mạch Kiếm Tùng công tử. Nhưng không phải đã là hồng nhan tri kỷ rồi, công tử muốn đòi hỏi gì thì Thục Trân cũng phải chiều đâu nhé.

    Nàng đứng lên, với những bước đi uyển chuyển lả lơi bước ra sau lưng Mạch Kiếm Tùng.

    Đôi thủ ngọc của Thục Trân choàng qua vai Mạch Kiếm Tùng rồi áp vào vùng thượng đẳng của gã. Mạch Kiếm Tùng cảm nhận rõ mồn một đôi quả tuyết lê mềm mại của Thục Trân dán vào lưng mình.

    Thục Trân thả ra làn hơi thơm ngát vào mặt Mạch Kiếm Tùng rồi nhỏ nhẹ nói:

    - Ít ra Mạch Kiếm Tùng phải làm cái gì đó cho Thánh Cô Kim Diện.

    Mạch Kiếm Tùng xoay chén rượu một vòng rồi nói:

    - Thủ cấp của Đường Thẩm?

    - Đúng. Thục Trân đang rất cần thủ cấp Đường Thẩm.

    Vừa nói Thánh Cô Kim Diện vừa vuốt nhẹ vùng thượng đẳng của Mạch Kiếm Tùng. Gã bưng chén rượu dốc lên miệng và không quên ngửa đầu ra sau để có thể nhìn thấy chiếc cằm thanh tú của Thánh Cô Kim Diện.

    Đặt chén xuống bàn, Kiếm Tùng nói:

    - Thánh Cô Kim Diện sẽ có thủ cấp của Đường Thẩm. Thánh Cô Kim Diện hãy cho tại hạ biết một điều.

    - Điều gì?

    - Chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ không phải là Đông Phương Bách?

    - Đông Phương Bách chỉ là chiếc bóng của chủ nhân chủ Vong Kỳ mà thôi, không chỉ Đông Phương Bách mà cả võ lâm.

    - Vậy chủ nhân thật sự của Tử Vong Kỳ là ai?

    Nàng bật cười thành tiếng. Tiếng cười của nàng tạo thành một giai điệu mê ly chuốc vào thính nhĩ Mạch Kiếm Tùng. Thục Trân áp miệng vào thính nhĩ gã nhỏ nhẹ nói:

    - Chưa làm được gì thì đừng đòi hỏi nhiều quá.

    Mạch Kiếm Tùng phá lên cười.

    - Thánh Cô Kim Diện nói đúng, Mạch Kiếm Tùng chưa làm được gì thì đừng nên đòi hỏi nhiều.

    Y cười khẩy rồi nói tiếp:

    - Nhưng Mạch Kiếm Tùng tin chân mạng của tại hạ lớn hơn Đường Thẩm.

    - Đó là trực giác của Mạch Kiếm Tùng hay linh cảm?

    - Cả trực giác lẫn linh cảm.

    Vòng tay của Thục Trân siết chặt hơn một chút. Nàng nhỏ nhẹ nói vào tai Mạch Kiếm Tùng:

    - Hãy nói cho Thục Trân biết trực giác và linh cảm đó.

    Mạch Kiếm Tùng bưng chén rượu uống cạn. Y tựa hẳn đầu mình vào người Thục Trân.

    - Đường Thẩm đã từng có cơ hội lấy mạng Mạch Kiếm Tùng. Nhưng y đã không thể xuống tay được. Không thể tận dụng những cơ hội đó và ngược lại từng cứu Mạch Kiếm Tùng.

    Y hơi nhỏm người về phía trước, nhịp những ngón tay nhanh hơn, Mạch Kiếm Tùng vừa nhịp vừa hồi tưởng lại những gì xảy ra giữa y với Đường Thẩm.

    - Hắn luôn có được những kỳ tích hiếm có trong một đời người, hắn có đủ trí tuệ và sự thông minh của một gia sư, nhưng mạng hắn không cao bằng Mạch Kiếm Tùng.

    Y từ từ đứng lên.

    Thục Trân buông y ra.

    Bưng lấy vò rượu, Mạch Kiếm Tùng quay mặt đối nhãn với nàng.

    Hai cánh môi gã nhếch lên.

    - Nói như vậy, nhưng nếu Đường Thẩm không chết thì mãi mãi Mạch Kiếm Tùng vẫn chỉ là Mạch Kiếm Tùng.

    Thục Trân nhướng đôi chân mày mỏng như lá liễu nhìn gã.

    Mạch Kiếm Tùng nhận ra ẩn ý gì đó trong ánh mắt của Thục Trân mà buột miệng thốt:

    - Thánh Cô Kim Diện có ý nghĩ gì với những lời nói của tại hạ?

    - Đông Phương Bách cũng có ý niệm như Mạch Kiếm Tùng.

    Vẻ sửng sốt hiện lên trên mặt Mạch Kiếm Tùng.

    - Đông Phương Bách cũng có ý niệm đó à?

    Thục Trân gật đầu.

    Mạch Kiếm Tùng nhếch môi rồi như không dằn được, phá lên cười khanh khách.

    Tiếng cười của gã khiến Thục Trân không khỏi ngơ ngẩn, Thánh Cô Kim Diện tò mò nghĩ thầm:

    "Y đang đắc ý điều gì, cái gì khiến cho Mạch Kiếm Tùng đắc ý như vậy?".

    Ý niệm đó trôi qua, buộc Thánh Cô Kim Diện phải hỏi:

    - Mạch Kiếm Tùng công tử có gì mà đắc ý?

    Mạch Kiếm Tùng nhìn thẳng vào mắt nàng.

    - Thánh Cô Kim Diện biết vì sao Mạch Kiếm Tùng đắc ý không?

    - Vì sao?

    - Đông Phương Bách từng là chủ nhân của Mạch Kiếm Tùng. Ngay lúc này đây Đông Phương Bách vẫn còn là chủ nhân của Mạch Kiếm Tùng, và có thể ra lệnh cho Mạch Kiếm Tùng, nhưng không ngờ Đông Phương Bách và Mạch Kiếm Tùng lại có cùng một đích đến.

    - Điều đó có gì để Mạch Kiếm Tùng công tử đắc ý?

    - Sao không chứ.

    - Vậy công tử đắc ý chỗ nào?

    Mạch Kiếm Tùng đặt tay lên hai bờ vai của Thánh Cô Kim Diện lạnh lùng nói:

    - Đông Phương Bách không là chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ, Đông Phương Tử Linh lại đã từng vi phạm luật Tử Vong Kỳ. Nếu như Mạch Kiếm Tùng là người đến trước Đông Phương Bách.

    Thục Trân nhìn vào mắt gã.

    - Mạch Kiếm Tùng công tử sẽ bước qua Đông Phương Bách.

    - Không sai ... Mạch Kiếm Tùng sẽ đến cái đích Đường Thẩm trước Đông Phương Bách.

    Y mỉm cười nhìn Thánh Cô Kim Diện chậm rãi nói tiếp:

    - Làm sao Mạch Kiếm Tùng không đắc ý.

    - Thục Trân đã hiểu ý của Mạch Kiếm Tùng.

    Y nắn nhẹ hai bờ vai nàng.

    - Thánh Cô Kim Diện sẽ nói với Đông Phương Bách chứ?

    - Nếu Thục Trân nói thì đã không cần đến Mạch Kiếm Tùng.

    Mạch Kiếm Tùng mỉm cười.

    - Thánh Cô Kim Diện đúng là hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng.

    Y vừa nói vừa kéo Thục Trân về phía gã vừa nói:

    - Khi nó thủ cấp Đường Thẩm. Thục Trân Thánh Cô Kim Diện sẽ là của Mạch Kiếm Tùng.

    Y nghiến hai hàm răng vào nhau, nói qua kẽ răng:

    - Đường Thẩm sẽ chết.




    Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
     
  3. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Án Trì Truy Xứ

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Hồi 47: Khô Tang Tri Thiên Phong(Dậu Khô Biết Gió Trời)


    Nguồn:nhanmonquan




    Khi bước chân vào thôn Lạc An, Đường Thẩm cảm nhận được cả thôn đều đã bỏ hoang, những ngôi nhà hoang phế nối tiếp nhau, những sợi dây leo và cỏ dại bò lan đến tận mái nhà. Cùng với sự hoang tàn của thôn Lạc An, chàng còn cảm nhận được sự chết chóc ẩn tàng đâu đó trong khoảng không gian vắng lặng.

    Đường Thẩm nghĩ thầm:

    "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?".

    Vừa nghĩ Đường Thẩm vừa rảo bước đến một gian nhà bỏ hoang, dây leo bò đến tận mái nhà. Chàng vừa đặt tay vào cửa thì cánh cửa đổ sầm xuống.

    Trong khoảng sân đầy ắp cỏ dại.

    Đường Thẩm lắc đầu:

    "Cả một thôn mà chẳng thấy bóng người. Chuyện gì đã xảy ra ở đây?".

    Ý niệm đó còn trong đầu Đường Thẩm thì bất thình lình có trên mười Tử Vong Sứ xuất hiện.

    Tất cả đều đeo kim diện trông vừa khủng khiếp vừa đầy vẻ hăm dọa.

    Nhìn những gã Tử Vong Sứ, Đường Thẩm nhạt nhẽo nói:

    - Tại hạ chưa đi tìm các vị mà các vị đã vội tìm đến Đường Thẩm, xem chừng chúng ta có duyên phận gặp nhau đó.

    Một gã Tử Vong Sứ, có lẽ gã là toán trưởng gằn giọng đáp lời chàng:

    - Chúng ta đã chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi.

    Chàng gượng cười:

    - Hóa ra các vị đại ca chờ tại hạ ư? Đã vậy thì tại hạ là khách, vậy đón khách, chủ nhân có mời Đường Thẩm gì không?

    - Tử Vong Sứ chỉ đón ngươi bằng án Kỳ Tử Vong.

    Đường Thẩm khoát tay giả lả nói:

    - Kỳ án đó tại hạ đã nhận rồi, không nhận thêm nữa đâu. Đường Thẩm chỉ nhận một lời giải đáp thôi.

    - Lời giải đáp gì?

    - Phải chăng chính các vị đã khiến cho thôn Lạc An trở nên vắng vẻ và hoang tàn như thế này?

    - Không sai.

    Chàng mỉm cười rồi nói:

    - Một lời giải đáp đúng như suy nghĩ của tại hạ. Mà lời giải đáp đó là án tử mà các vị tự chuốc lấy cho mình.

    Nói dứt lời Đường Thẩm thi triển ngay thuật kinh công Phi Ma Độn Hình phối hợp với Kim Cang Thần Chỉ. Thân pháp của Đường Thẩm như bóng ma quỷ, thấy bóng mà không thấy người, mặc dù nhật quang mới bước vào hoàng hôn.

    Những đạo chỉ Kim Cang uy mãnh và khốc liệt không ngừng phát ra tợ những lưỡi tầm sét tua tủa công thẳng vào bọn Tử Vong Sứ. Mặc dù bọn Tử Vong Sứ đã có sự chuẩn bị nhưng trước những đạo chỉ trùng trùng điệp điệp của Đường Thẩm phối hợp với bộ pháp thần kỳ, chúng biến ngay thành những hình nhân hứng chịu sự cuồng nộ của tử thần.

    Thây người đổ xuống như thân chuối phạt ngang, máu loang đỏ Lạc An Thôn. Sự chết chóc và máu tanh đã biến Lạc An thôn không còn là Lạc An thôn nữa.

    Bọn Tử Vong Sứ kia đâu phải là đối thủ của Đường Thẩm, bởi giờ đây chàng đã nhận được toàn bộ công lực của Lục Đại Thiên, một sát thần đệ nhất võ lâm đời trước. Chính bọn Tử Vong Sứ không nhận biết đối phương là ai, vô hình chung trở thành những bị thịt để Đường Thẩm thực thi án tử của thần chết.

    Chỉ một loáng qua một thời gian ngắn cục trường đã kết thúc. Bọn Tử Vong Sứ ví như cỏ bị cuồng phong thổi qua nằm rạp cả xuống đất.

    Chàng thi triển bộ pháp Phi Ma Độn Hình, đứng trụ thân nhìn qua cục trường. Những xác bọn Tử Vong Sứ nằm la liệt dưới đất, trong số đó có những kẻ còn bị thương đang cố lồm cồm ngồi lên.

    Đương Thẩm nhìn những gã Tử Vong Sứ đang cố đứng lên mà nghĩ thầm:

    "Thật không ngờ, có lúc mình lại trở thành một sát thần tử vong. Mình không còn là gia sư của Giang Tô nữa.".

    Ý niệm đó buộc Đường Thẩm phải buông tiếng thở dài, chàng nghĩ những gã Tử Vong Sứ bị thương, từ tốn nói:

    - Tại hạ đi tìm đường sinh lộ, tại hạ không muốn giết các vị nhưng tự các vị đi tìm tử lộ. Tại các người ngăn cản Đương Thẩm tìm sinh lộ. Đừng bao giờ các ngươi để tái diễn cục trường này nữa.

    Sáu gã Tử Vong Sứ đứng hẳn lên, nghe chàng nói cả sáu gã đều từ từ thối bộ như sợ Đường Thẩm đổi ý.

    Đường Thẩm nói:

    - Các ngươi cứ bình thản mà ra đi, nhưng đừng bao giờ để Đường Thẩm gặp lại.

    Sáu gã Tử Vong Sứ quay bước, dìu nhau toan bỏ đi thì một bóng người với khinh công siêu phàm lướt đến. Cùng với khinh công siêu phàm đó người kia tạo ra một bức màn Kiếm Khí Càn Khôn như một tấm võng được tạo ra bởi những thanh kiếm sắc cực kỳ. Cắt ngang cắt dọc những gã Tử Vong Sứ. Cái chết chụp lên bọn chúng như sự định đoạn cuối cùng của thàn chết chẳng một gã nào giữ được nguyên mạng.

    Cái chết của sáu gã Tử Vong Sứ bởi Càn Khôn Kiếm Khí khiến Đường Thẩm phải chau mày.

    Sau khi sát tử sáu gã Tử Vong Sứ, người kia mới nhìn lại Đường Thẩm.

    Chiếc mặt nạ dát vàng che chân diện y đập vào mắt chàng. Mặc dù đeo mặt nạ nhưng Đường Thẩm vẫn nhận ra người đó.

    Chàng định nhãn nhìn vào mặt Gấm y kim diện nhân.

    - Đông Phương Bách tôn giá không cần phải che đậy chân diện của mình nữa.

    Gấm y kim diện nhân lột ngay chiếc mặt nạ dát vàng. Bộ mặt chân phương uy nghi của Đông Phương Bách lộ ra.

    Lần đầu tiên tận mục sở thị chân diện của Đông Phương Bách, Đường Thẩm phải nghĩ thầm:

    "Đông Phương Bách có khuôn mặt của một chính nhân quân tử, người có khuôn mặt như thế không thể là đại ma đầu, thế nhưng y lại là đại ma đầu xem mạng người như cỏ rác chỉ vì một ngọn Tử Vong Kỳ.".

    Đông Phương Bách chấp tay sau lưng bước đến bốn bộ rồi dừng lại.

    Ánh mắt uy quang của y chiếu vào Đường Thẩm.

    - Đường Thẩm công tử nhận ra bổn nhân ư?

    - Tại hạ có thể nhận ra tôn giá. Tại hạ còn biết tôn giá tìm Đường Thẩm để thực thi án Kỳ Tử Vong.

    - Bổn nhân không nói, Đường Thẩm công tử vẫn đoán được mà.

    Y đưa một ngón tay lên trước mặt lắc qua lắc lại rồi nói:

    - Án Kỳ Tử Vong đã ban cho ai thì người đó phải chết.

    - Điều này Đường Thẩm đã nghe nói rồi, nhưng cho đến lúc này án Kỳ Tử Vong vẫn chưa thực hiện với Đường Thẩm.

    - Bổn nhân sẽ đích thân thực hiện điều đó.

    Đường Thẩm lắc đầu, trang trọng nói:

    - Đông Phương Bách tôn giá cho Đường Thẩm mạo phạm lời nói này.

    - Ngươi muốn nói gì?

    Chàng định nhãn nhìn vào mắt Đông Phương Bách. Ánh mắt của Đường Thẩm khe khắt và tàn nhẫn, chàng cất giọng lạnh lùng nói thật chậm để Đông Phương Bách có thể nghe rõ từng lời của mình:

    - Trên thế gian này, bất cứ ai cũng có thể lấy mạng của Đường Thẩm, cho dù kẻ đó là Tử Vong Sứ hoặc một người bình thường nhất cũng đều có thể giết Đường Thẩm. Nhưng riêng Đông Phương Bách, Đường Thẩm không chấp nhận điều đó xảy ra.

    Sắc diện Đông Phương Bách đỏ hẳn lên cùng với những nét tàn nhẫn vô nhân lộ ra ngoài.

    Y gằn giọng nói:

    - Đúng ra ta nên giết ngươi từ lâu rồi.

    - Tôn giá đã không giết được tại hạ. Nếu tôn giá giết tại hạ thì đâu còn ai giải được Kim đồ.

    - Đúng ... ngày đó Đông Phương Tử Linh đã nhã ý đó với bổn nhân. Ngươi đã làm được điều mà người khác không làm được. nhưng hôm nay bổn nhân giết ngươi cũng không quá muộn.

    - Không có cơ hội để tôn giá làm được điều đó đâu, Đương Thẩm đâu thể giao mạng mình cho một kể bất đạo, bất nhân, bất nghĩa như tôn giá.

    - Ta bất đạo, bất nhân, bất nghĩa ư?

    Chàng cướp lời Đông Phương Bách.

    - Đúng.

    Giọng nói của chàng trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng. Chính giọng nói đó của Đường Thẩm buộc Đông Phương Bách phải nói.

    - Đúng chỗ nào?

    - Tôn giá đã giết bào muội của mình, Phù Vân cung chủ Đông Phương Linh Tử, hành động đó có phải là hành động của một kẻ bất đạo, bất nhân, bất nghĩa hay không?

    Đông Phương Bách chau mày, cười gằn:

    - Đông Phương Linh Tử đã kháng lại Tử Vong Kỳ, nên được ban án Tử Vong Kỳ.

    - Một Tử Vong Kỳ chết chóc, vô nghĩa mà lệnh cho tôn giá biến thành kẻ bất đạo, bất nhân, bất nghĩa sao? Tôn giá là chủ nhân Tử Vong Kỳ mà lại bị ngọn tiểu kỳ chết chóc kia điều khiển, tôn giá có phải là chủ nhân Tử Vong Kỳ không?

    Đông Phương Bách im lặng không đáp lời chàng.

    Sự im lặng của Đông Phương Bách buộc Đường Thẩm phải lên tiếng:

    - Tôn giá im lặng chứng tỏ tôn giá cũng chưa phải là chủ nhân đích thực của Tử Vong Kỳ. Mà chỉ là một sát thần tử vong thôi. Vậy tử Vong Kỳ có chủ nhân đích thực là ai? Người có quyền lực như thế nào mà khả dĩ có thể sai khiến được cả Đông Phương Bách giết bào muội của mình.

    Lời nói của chàng khiến cho sắc diện của Đông Phương Bách đã đỏ càng đỏ hơn, mặt y đỏ gắt như thể vừa bị nung trong lò rèn. y miễn cưỡng nói:

    - Bất cứ ai kháng lại Tử Vong Kỳ đều bị án tử.

    Đường Thẩm cười nhạn gằn giọng đáp lời gã:

    - Chủ nhân Tử Vong Kỳ có quyền lực cỡ nào, có bản lĩnh ra sao mà lại có thể huấn luyện được Đông Phương Bách phải nghe lệnh ngọn kỳ chết chóc đó mà sát tử bào muội Đông Phương Tử Linh? Hay tôn giá có tham vọng trở thành chủ nhân Tử Vong Kỳ mà bất kể những thủ đoạn nhẫn tâm?

    Chàng lắc đầu:

    - Những kẻ sử dụng thủ đoạn nhẫn tâm để tạo nghiệp cho mình thì chẳng bao giờ trở thành chính nhân trong cuộc đời này.

    - Đủ rồi.

    - Chưa ... đúng ra Đường Thẩm cần phải đem kinh thi và luận hành giảng cho tôn giá nghe để thấu hiểu về đạo lý sống của một con người.

    Đông Phương Bách sa sầm nét mặt.

    - Im miệng.

    - Án tử vong còn không thực hiện được với Đường Thẩm, thì tôn giá đâu có lệnh cho tại hạ được. Có lẽ tôn giá muốn Đường Thẩm im lặng vì không thể nào gặm nhấm những thủ đoạn của mình. Lợi dụng Đông Phương Tử Linh rồi sát hại nàng. Một hành vi bất đạo, bất nghĩa mà quỷ thần cũng phải kinh tởm.

    Đông Phương Bách dựng đôi chân mày nhìn chăm chăm Đường Thẩm như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Y từ từ giang rộng dôi song thủ. Trên bản thủ của gã xuất hiện hai quả cầu ửng sắc xanh rờn.

    Thấy Đông Phương Bách dụng đến tuyệt công sát chiêu, Đường Thẩm không dám xem thường, chàng đề khí vào đan điền chờ đợi.

    Đông Phương Bách nhạt nhẽo nói:

    - Đông Phương Tử Linh vì yêu ngươi mà nhận cái chết oan uổng. Tình yêu đó không đáng một chút nào.

    Đương Thẩm rít giọng lặp lại:

    - Tình yêu chẳng đáng chết một chút nào, tôn giá sai rồi, không có tình yêu nào mà không xứng đáng cả. chỉ có những con người với thủ đoạn gian ác mới không xứng có tình yêu mà thôi.

    Chàng buông tiếng thở dài rồi gằn giọng nói tiếp:

    - Đông Phương Tử Linh yêu Đường Thẩm, Đường Thẩm đã yêu nàng. Tình yêu đó thôi thúc Đường Thẩm để tạo nên ý chí sắt đá buộc tại hạ không được chết vào tay Đông Phương Bách, kẻ bất đạo, bất nghĩa càng bất đạo, bất nghĩa hơn.

    - Ngươi không muốn chết bởi tay bổn nhân cũng không được. Ý của ngươi là như vậy nhưng ý của ta thì khác.

    - Giữa tại hạ và tôn giá sao có thể trùng ý nhau được.

    - Hôm nay bản nhân sẽ giết ngươi thu hồi lại những gì ngươi đã lấy tại biệt cung của Thánh Cô Kim Diện.

    Đường Thẩm lắc đầu.

    - Tôn giá viễn vông rồi đó.

    Lời nói còn đọng trên miệng chàng thì Đông Phương Bách đẩy ngay hai quả cầu ửng sắc xanh rờn về phía Đường Thẩm. Không đón thẳng, đỡ thẳng hai quả cầu tụ khí đó, chàng thi triển bộ pháp Phi Ma Độn Hình né tránh.

    "Ầm ... Ầm ...".

    Hai quả cầu tụ khí khoét hai cái lỗ to như cái nia dưới đất, dư kình của chúng phát tác đẩy cả một dãy nhà sụp xuống.

    Đường Thẩm hét lớn:

    - Dừng tay.

    Đông Phương Bách thu hồi ngay công lực, trừng mắt nhìn Đường Thẩm.

    - Ngươi muốn nói gì?

    - Tại hạ nói với tôn giá nghe lời nói sau cùng của Đông Phương Tử Linh.

    Đông Phương Bách nhíu mày.

    - Tử Linh nói gì?

    Chàng nhìn vào mắt Đông Phương Bách, trang trọng nói:

    - Tại hạ có nói ra có lẽ tôn giá cũng không tin, nhưng tin hay không là quyền của tôn giá, còn Đường Thẩm thì vẫn buộc nói ra.

    Buông một tiếng thở dài, Đường Thẩm trang trọng nói:

    - Trước cái chết, Đông Phương Tử Linh vẫn nghĩ đến bào huynh của mình. Bào huynh của Phù Vân cung chủ Đông Phương Tử Linh chẳng ai khác mà chính là tôn giá.

    Chàng thở hắt ra một cái rồi nói tiếp:

    - Vì nghĩ đến tôn giá mà Đông Phương Tử Linh nói với tại hạ. Sau này tại hạ có đối mặt với tôn giá nếu có tha được thì tha.

    Sắc diện của Đông Phương Bách đỏ rần lên. Y như không thể chịu đựng lời nói này mà rống lên lồng lộng.

    Cắt ngang tiếng rống Đông Phương Bách gằn giọng nói:

    - Nha đầu đốn mạt làm mất uy danh bổn tọa và ngươi cũng đáng chết. Lời nói đó của Đông Phương Tử Linh là án tử mà bổn tọa gắn vào ngươi, kể từ hôm nay, ta và ngươi là kẻ thù bất đội trời chung. Ngươi phải chết bởi tay Đông Phương Bách.

    Y nói dứt lời tạo ngay một bức màn Kiếm Khí Càn Khôn chụp tới Đường Thẩm.

    Thấy bức màn Kiếm Khí Càn Khôn như một tấm lưới khổng lồ chụp tới mình, Đường Thẩm cũng dụng Kim Can Thần Chỉ vẽ ngay một bức màn kiếm khí giống hệt của Đông Phương Bách để cản phá.

    Hai bức màn Kiếm Khí Càn Khôn chạm thẳng vào nhau.

    "Ầm ... Ầm ...".

    Chàng thối bộ liên tục ba trượng mới trụ lại, trong khi phía đối diện thân ảnh của Đông Phương Bách xuất hiện một màn thanh quang hộ thể.

    Thấy bức màn thanh quang hộ thể xuất hiện bao bọc thể pháp Đông Phương Bách, Đường Thẩm nhớ lại những lời của Đông Phương Bách, chàng nghĩ thầm:

    "Cho dù mình đã tiếp thu công lực của Lục Đại Thiên vẫn chưa phải là đối thủ của con người vô đạo này.".

    Ý nghĩ đó lưới nhanh qua đầu chàng thì Đông Phương Bách đã phát tác hai làn chỉ khí xanh rờn tựa như gọng kéo hướng thẳng đến chàng.

    Đường Thẩm thi triển ngay thuật Phi Ma Độn Hình tránh né hai đạo thanh quang chết chóc kia, đồng thời phát ra một đạo chỉ Kim Cang công vào đan điền đối phương.

    Đông Phương Bách không né tránh Đạo Chỉ Kim Cang của chàng mà thản nhiên hứng lấy nó, đồng thời vỗ ra một đạo phách không chưởng tập kích tiếp.

    Đạo chỉ Kim Can của Đường Thẩm chạm thẳng vào màn thanh quang hộ thể.

    "Chát.".

    Đạo chỉ Khí Kim Can của chàng bị tản mát trước khi chạm vào mà hộ thể của Đông Phương Bách, trong khi áp lực phách không chưởng của y thì đè nặng lên người Đường Thẩm.

    "Ầm.".

    Sau tiếng sấm động dữ dội, Đường Thẩm tợ như một viên đá cuội bị quẳng đi bởi một gã đại lực võ phu.

    Trong một khoảnh khắc đủ thần đủ thức, Đường Thẩm đã thi triển thuật Phi Ma Độn Hình men theo dư kình của sóng chưởng băng mình đi, mặc dù huyết khí chàng nhộn nhạo, những tưởng kinh lạc đều đứt đoạn.

    Chàng nghe văng vẳng tiếng gầm thét của Đông Phương Bách:

    - Tiểu tử Đường Thẩm ngươi chạy không thoát tay bổn nhân đâu.

    Mặc nhiên với lời nói căm phẫn của Đông Phương Bách, chàng vẫn thi triển thuật Phi Ma Độn Hình băng vào cánh rừng gần đó.

    Đường Thẩm vừa băng mình vào cánh rừng thì chợt nghe một tiếng nổ như sấm rền trên đầu mình. Mặt đất lẫn không gian rung chuyển dữ dội mà chàng không thể nào nhận thức được chuyện gì đang sẩy ra.

    Ngoài một cảm giác như bị hút vào một cơn lốc xoáy dữ dội cuốn lấy thân thể đưa vào cõi hư vô.

    Khi tất cả trở lại bình thường, Đường Thẩm hoàn toàn bất ngờ bởi không sao nhận ra mình đang ở trong rừng, mà lại ở trong một thung lũng đầy rẫy những cây cột đá trùng trùng điệp điệp xa đến hết tầm mắt.

    Đường Thẩm ngơ ngác trước hiện tượng kỳ dị này mà buột miệng nói:

    - Ta đang ở đâu thế này?

    Chàng vừa dứt câu thì rùng mình, cùng với cái rùng mình đó, Đường Thẩm không dằn được mà thổ ra một bụm máu.

    Chàng nghĩ thầm:

    "Mình đã bị nội thương.".

    Mặc dù vậy, Đường Thẩm vẫn đảo mắt nhìn quanh. Đúng là chàng đang ở trong một cảnh giới khác, một cảnh giới mà chàng không nhận thức được là hư hay thực, ngoại trừ thấy những trụ đá nối tiếp chạy dài đến hết tầm mắt.

    Đường Thẩm nghĩ thầm:

    "Mình chết rồi chăng?".

    Ý niệm đó, Đường Thẩm thổ máu còn đọng trên mép miệng, chàng vẫn nhận ra vị mặn của máu.

    - Mình vẫn còn sống.

    Suy nghĩ một lúc, Đường Thẩm quyết định vận công điều thương, trước là để điều hòa kinh lạc sau khi nhận một chưởng của Đông Phương Bách, sau mới tìm hiểu sự biến khác thường này.

    Chàng vận hành khí công chu du qua những vòng đại chu thiên và tiểu chu thiên, chẳng mấy chốc đã rơi vào cảnh giới thiền định. Trong cảnh giới vô thức thiền định, Đường Thẩm cảm nhận có những bóng người hư ảo đi qua đi lại quanh mình, cũng với những bóng người đó là những âm thanh lạ thường.

    Khi đã cảm nhận được sự hồi phục, Đường Thẩm mới hóa giải thuật vận công điều tức.

    Chàng lấy lại nhận thức, mở mắt thì giật mình.

    Trong thời gian chàng vận công điều thương, chẳng biết đã có ai đó dời những trụ đá sừng sững vây bọc chung quanh chàng, giống như cái rương nhốt lấy Đường Thẩm.

    Đường Thẩm nheo mày.

    Chàng nghĩ thầm:

    "Mình có hoa mắt không nhỉ, ai đã làm chuyện này, chẳng lẽ mình đã rơi vào cái bẫy của Đông Phương Bách?".

    Buông một tiếng thở dài, Đường Thẩm nghĩ thầm:

    "Nếu đúng đay là cái bẫy của Đông Phương Bách thì y cũng không được lấy mạng mình. Đường Thẩm có chết cũng phải chết bởi tay một người khác, nhưng y không thể là người thần thông quảng đại di dời những trụ đá khổng lồ trong thời gian ngắn để nhốt mình được. Đây là hiện tượng gì?".

    Ý nghĩa kia còn đọng trong đầu Đường Thẩm thì một giọng nói trầm trầm từ cõi hư vô vọng lên:

    - Các hạ là ai?

    Đường Thẩm nhìn quanh. Chàng ngỡ như giọng nói kia là do những trụ đá phát ra vọng đến thính nhĩ của mình.

    Đường Thẩm ôm quyền, nói:

    - Tại hạ là Đường Thẩm, còn tôn giá là ai?

    - Công tử đừng hỏi ta, mà hãy trả lời những câu hỏi của ta mà thôi. Nếu như công tử trả lời không thật thì sẽ bị chôn thây trong Thạch Lâm trận pháp.

    - Vây tại hạ đang ở trong Thạch Lâm trận pháp?

    - Đúng.

    - Hóa ra đây là trận pháp, thế mà tại hạ cứ ngỡ mình đang ở trong cảnh giới nào khác.

    - Đã lọt vào trong Thạch Lâm trận pháp thì ai cũng nghĩ mình đang ở trong cảnh giới nào khác.

    - Vậy tiên sinh muốn hỏi gì Đường Thẩm?

    - Đường công tử tự cho mình là Đường Thẩm. Vậy có thể cho ta biết Đường Thẩm làm gì ở Giang Tô?

    - Tiên sinh hình như biết tại hạ? Tại Giang Tô, tại hạ là gia sư.

    - Ngoài làm gia sư ra ta nghe nói Đường Thẩm ở Giang Tô có tài thư pháp mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Công tử có thể cho ta chiêm ngưỡng tài của mình không?

    Đường Thẩm mỉm cười, từ tốn nói:

    - Nếu tiên sinh thấy đó là cách tốt nhất để thẩm chứng thân phận của tại hạ.

    - Ta nghĩ đó là cách tốt nhất.

    - Đường Thẩm cung kính không bằng phụng mệnh.

    Chàng nói rồi vận khí vào đan điền hướng vào trụ đá trước mặt phát tác Kim Can Thần Chỉ đề bút phóng thư pháp.

    \'Tâm hư bất năng ngôn.

    Trường trung xa luân chuyển.\' Dịch:

    \'Tâm tư không thể thố lộ.

    Lòng rối như bánh xe quay.\' Đường Thẩm rút lại chỉ khí đặt trước vùng đan điền mình từ từ thở ra điều hòa khí lực.

    Không biết người trong cảnh giới kia có đọc được những dòng thư pháp chàng để lại trên trụ đá hay không, mà khi Đường Thẩm vừa rút chỉ khí lại thì ngay lập tức có sự chuyển động kỳ lạ. Vòng tròn trụ đá từ từ chuyển dịch tạo ra những âm thanh rần rần.

    Nhìn vòng tròn trụ đá đó dịch chuyển mà Đường Thẩm chờ đợi một sự biến đặc dị xảy ra đến với mình.

    "Ầm ...".

    Một tiếng sấm động phát ra ngay khoảng không gian trên đầu chàng.

    Liền sau tiếng động, những trụ đá dịch chuyển nhanh hơn rồi mở ra một con đường thẳng tắp về phía trước.

    Giọng nói kia lại cất lên:

    - Công tử có thể đến Lạc An cốc được rồi, - Tiên sinh là Vạn Dược Thần Y.

    - Lão phu đang chờ công tử.

    Chàng rảo bước đi trên con đường phẳng phiu đó rồi bước qua một bức màn sương trắng. Một lần nữa cảnh giới lại thay đổi. Lần này Đường Thẩm đang đứng trong một thung lũng. Trước mặt chàng là cánh cổng bằng cây đơn sơ.

    Đứng ngay trước cổng đó là một lão nhân tóc râu bạc trắng. Phía sau lão là lố nhố nam phụ lão ấu.

    Đường Thẩm ôm quyền:

    - Vãn bối Đường Thẩm tham bái Vạn Dược Thần Y.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vuốt chòm râu bạc.

    - Cố nhân nói không sai "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", lão tin thế nào có ngày công tử cũng sẽ đến đây.

    Phía sau bá tánh, Đại Thử chạy xồng xộc ra.

    Y vừa chạy vừa nói:

    - Sư phụ ...

    Đường Thẩm sững sờ nhận ra Đại Thử. Đại Thử chạy đến bên chàng ôm quyền hành đại xá:

    - Đại Thử biết thế nào thầy cũng có ngày đến đây, nội tổ luôn nhắc đến thầy.

    Y chỉ Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    - Nội tổ của Đại Thử đó.

    Chàng nhìn lại Vạn Dược Thần Y.

    - Tại hạ không ngờ danh y lại là nội tổ của học trò vãn bối. Sự tao phùng này ngoài sức tưởng tượng của vãn bối.

    - Chúng ta vào trong này rồi hãy đàm đạo.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị đưa Đường Thẩm về gian thảo xá của mình.

    Đại Thử đem rượu và thức ăn ra bàn. Uống được ba tuần rượu, Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vuốt chòm râu bạch từ tốn nói:

    - Lão hủ đã truyền hết tất cả y thuật cho Đại Thử. Sau này y có thể thay lão phu. Đại Thử có được sự thông minh này là nhờ Đường Thẩm gia sư, lão hủ rất cảm kích.

    - Tiên sinh có lời khen vậy, vãn bối vô cùng cảm kích.

    Khẽ buông tiếng thở dài, Vạn Dược Thần Y Phó Nghị nhìn chàng.

    - Ân của công tử, lão hủ nhớ mãi. Còn hàng ngày lão hủ vẫn ngong ngóng chờ công tử đến đây ...

    Lão bỏ lửng câu nói nửa chừng.

    Chàng ôm quyền gượng cười nói:

    - Vãn bối theo ý trời đã đến quấy nhiễu tiên sinh.

    - Đường Thẩm gia sư không quấy nhiễu còn giúp lão hủ. Lão hủ sẽ dẫn Đường Thẩm gia sư về cho chủ nhân.

    Nghe câu nói này Đường Thẩm mở mắt nhìn Vạn Dược Thần Y Phó Nghị. Chàng lắc đầu.

    - Vãn bối không hiểu ý của tiên sinh. Chẳng lẽ tiên sinh cũng là ...

    - Một sát thần Tử Vong Sứ.

    Lời lão dứt câu thì Đường Thẩm cảm thấy hoa mắt rồi đổ gục xuống bàn. Không còn biết gì nữa. Trước khi lịm hẳn, Đường Thẩm còn kịp nghĩ:

    "Đâu đâu cũng có bóng Tử Vong Kỳ.".




    Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
     
  4. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Án Trì Truy Xứ

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Hồi 48: Thiên Sơn Độc Cô Nhân


    Nguồn:nhanmonquan




    Đường Thẩm hồi tỉnh, đầu chàng nặng như có quả diệm sơn đè lên trên, nhưng vẫn nhận ra Vạn Dược Thần Y Phó Nghị ngồi bên cạnh. Đường Thẩm chỏi tay ngồi lên.

    - Tiên sinh sao chưa thực hiện án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm?

    Buông một tiếng thở dài, Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vuốt râu nhìn chàng:

    - Lão hủ đã phát hiện Đường Thẩm gia sư không còn sống bao lâu nữa.

    - Tiên sinh phát hiện điều đó nên không thực hiện án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm?

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị buông tiếng thở dài.

    Nghe tiếng thở dài của lão, Đường Thẩm gượng cười rồi nói:

    - Nếu tiên sinh không thực hiện án Kỳ Tử Vong lập công với chủ nhân Tử Vong Kỳ thì sẽ không có cơ hội dành cho tiên sinh đâu. Đúng là Đường Thẩm không còn sống được lâu nữa, có thể chưa quá ba con trăng, Đường Thẩm sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.

    - Lão hủ đã phát hiện ra chuyện này khi Đường Thẩm trúng mê dược của lão hủ.

    Đường Thẩm gia sư đã trúng Thiên Hoa Phấn kỳ bí của hắc động lại tiếp thụ nội lực uy mãnh.

    Thiên Hoa Phấn là độc thảo dụng để phá bỏ công lực nay Đường Thẩm gia sư lại tiếp nhận công lực, chẳng khác nào âm dương xung khắc, chẳng bao lâu sẽ bộc phát mà khiến cho kinh lạc của Đường Thẩm gia sư đứt đoạn, tẩu hỏa nhập ma mà chết.

    Chàng mỉm cười rồi nói:

    - Vì chuyện đó mà vãn bối mới tìm đến Lạc An Cốc để thỉnh cầu tiên sinh. Không ngờ lại chạm mặt với một sát thần Tử Vong Sứ. Xem chừng Đường Thẩm chẳng có cơ may nào tìm sinh lộ cho mình trong cảnh giới tục nhân này. Đâu đâu cũng thấy sự hiện diện của Tử Vong Kỳ.

    - Đâu đâu cũng có Tử Vong Kỳ. Đường Thẩm gia sư đã nói không sai chút nào.

    - Thế tiên sinh biết vì sao Đường Thẩm bị án Kỳ Tử Vong không?

    Lão vuốt râu buông tiếng thở dài.

    - Bất cứ ai nhận án Kỳ Tử Vong đều không thoát khỏi bàn tay tử thần. Lão phu không hiểu vì sao Đường Thẩm gia sư lại nhận án Kỳ Tử Vong.

    Chàng nhướng mày.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị với tay bưng lấy chén trà nóng đặt vào tay Đường Thẩm.

    - Đường Thẩm gia sư uống đi.

    Đón lấy chén trà, chàng nhìn Vạn Dược Thần Y Phó Nghị:

    - Tiên sinh là sát thần Tử Vong Sứ mà không biết chuyện đó à?

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vuốt râu, gượng cười rồi nói:

    - Chuyện này dài dòng lắm. Ơ... khi công tử còn là gia sư ở Giang Tô thì lão đã là sát thần tử vong chỉ dưới Lục Đại Thiên thôi, nhưng sau đó lão hủ đã rời bỏ Thiên môn, khi Lục Đại Thiên đột nhiên mất tích.

    - Chuyện đó Đường Thẩm biết, chính Lục Đại Thiên sát thần truyền nội lực cho vãn bối.

    Chàng nhìn vào mắt Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    - Mà sao tiên sinh lại rời bỏ Tử Vong Môn?

    - Lão phu chán ngán cảnh giết chóc. Hơn thế nữa Đại Thử đã quay về Lạc An Môn. Lão hủ muốn truyền lại y thuật cho y.

    - Đã rời bỏ Tử Vong Kỳ, tiên sinh vẫn biết được tin Đường Thẩm bị án Kỳ Tử Vong?

    - Mặc dù sống trong Thạch Lâm Trận nhưng lão phu vẫn nghe ngóng tình hình bên ngoài.

    Chàng mỉm cười rồi nói:

    - Tiến sinh muốn chuộc tội với Tử Vong Kỳ?

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị vuốt râu rồi gật đầu.

    Lão buông tiếng thở dài:

    - Khi lão rời bỏ Thiên môn, lão biết Thiên môn không thể nào để cho lão yên mà phải dụng đến Thạch Lâm Trận để mai danh ẩn tích. Nhưng thử hỏi Đường Thẩm gia sư, bao nhiêu người của Lạc An thôn đều là thân thích của lão lại chỉ sống trong thung lũng này, làm gì để sống làm gì để ăn? Sống kham sống khổ, do đó lão mới nảy ra ý định chuộc tội để mọi người có thể quay về Lạc An thôn sinh sống.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị lắc đầu:

    - Lão phu không muốn nhưng...

    - Vãn bối hiểu tiền bối.

    - Vậy còn Đường Thẩm gia sư sao lại chịu án Kỳ Tử Vong?

    Chàng mỉm cười.

    - Vãn bối định tiêu hủy Tử Vong Kỳ.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị lỏ mắt nhìn chàng với vẻ sửng sốt ngơ ngẩn.

    - Lão hủ có nghe nhầm không?

    - Đó là sự thật. vãn bối không chấp nhận một ngọn tiểu kỳ vô nghĩa lại khiến cả Trung Nguyên máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

    - Đường Thẩm gia sư biết chủ nhân Tử Vong Kỳ chứ?

    - Vãn bối đã ngờ ngợ đoán ra. Còn tiên sinh có biết không?

    - Lão phu không biết những lão hủ chắc hẳn đó là con người đầy quyền uy mà Đường Thẩm gia sư không thể nào với đến được.

    - Dù sao thì Đường Thẩm cũng đã phóng lao rồi, đâu còn một sự lựa chọn nào nữa.

    Chàng nhấp một ngụm trà rồi thả chân xuống chõng tre, từ từ đứng lên.

    Đường Thẩm chau mày bởi cảm thấy xây xẩm mặt mày. Chàng đứng một lúc rồi mới đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đường Thẩm thấy mọi người có vẻ ủ rũ, ai nấy cũng đều khoác vẻ mặt xanh xao, yếu đuối.

    Chàng quay bước lại bên Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    - Tiên sinh... ở đây mọi người hình như không được khỏe mặc dù sống bên cạnh danh y đệ nhất võ lâm.

    - Trong này vừa thiếu cái ăn, lại thiếu cái mặc còn thêm chướng khí nữa. Lão hủ là danh y cũng không làm gì hơn được.

    - Đúng là khó cho tiên sinh. Thế sao tiên sinh không nhân cơ hội Đường Thẩm mê man chặt đầu cống nạp cho chủ nhân Tử Vong Kỳ để chuộc tội rồi đưa mọi người về Lạc An thôn.

    - Lão hủ còn Đại Thử. Y đã phát hiện ra hành vi của lão và khẳng định nếu như lão làm chuyện đó thì y đã đi cùng với Đường Thẩm gia sư. Làm sao lão để cho Đại Thử chết theo gia sư được.

    - Đó chính là điểm khó xử của tiên sinh. Xem chừng mạng số của vãn bối qua lớn nên mới có một người học trò như Đại Thử.

    Chàng uống cạn chén trà rồi ngồi xuống bàn.

    - Đường Thẩm có một đề nghị này.

    - Đường Thẩm gia sư có đề nghị gì?

    - Tiên sinh biết Đường Thẩm chỉ sống không qua ba con trăng.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị gật đầu.

    - Đúnh như vậy.

    - Có cách nào cứu vãn bối không?

    - Cứu được Đường Thẩm gia sư phải có Cổ Linh Chi. Cổ Linh Chi thì không bao giờ tìm được.

    - Vậy xem ra vãn bối đã chết rồi, thế thì sau khi vãn bối rời khỏi đây trong thời gian mình còn sống sẽ cố gắng tiêu hủy Tử Vong Kỳ. Nếu vãn bối không làm được thì sẽ đến đó nạp mạng cho Đông Phương Bách, hoặc bất cứ ai đó và cầu xin chủ nhân Tử Vong Kỳ để cho mọi người tại thôn Lạc An có thể quay về nhà của họ. Được không?

    - Đường Thẩm gia sư không thể tiêu hủy được Tử Vong Kỳ.

    - Vãn bối sẽ nạp mạng để tiên sinh và mọi người quay về Lạc An thôn.

    Đại Thử từ ngoài cửa bước vào. Y vừa bước vào vừa nói:

    - Không... thầy không đi đâu cả. Đại Thử không để cho nội tổ hại thầy đâu.

    Đường Thẩm nghiêm mặt. Chàng khe khắt nói:

    - Đại Thử... ngươi đã học được những gì từ Đường Thẩm, nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Người có nhân, lễ, nghĩa, trí, tín thì phải biết giữ phận mình, biết tôn trọng người trưởng bối. Ta và nội tổ của ngươi đang đàm đạo sao ngươi lại dám tự tiện xen vào?

    Đại Thử biến sắc, ôm quyền:

    - Học trò biết tội.

    - Biết tội thì sửa.

    Đường Thẩm xua tay:

    - Ra ngoài.

    Đại Thử răm rắp quay bước ra ngoài.

    Đại Thử đi rồi, Đường Thẩm mới nhìn lại Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    - Tiên sinh đồng ý với đề nghị của vãn sinh chứ?

    - Lão hủ chỉ vì bá tánh thôn Lạc An này mà thôi. Lão hủ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

    Chàng lắc đầu khoát tay:

    - Vì mọi người mà bỏ một người, nếu vãn bối là tiên sinh cũng làm như vậy, chỉ cần Đường Thẩm rời khỏi đây tất cả sẽ có cơ hội tiêu hủy Tử Vong Kỳ. Tiêu hủy được ngọn tiểu kỳ tử vong đó là phúc phận của Đường Thẩm và của bá tánh.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị buông tiếng thở dài, rồi nói:

    - Lão hủ sẽ đích thân đưa Đường Thẩm gia sư rời Thạch Lâm Trận.

    Chàng ôm quyền:

    - Vãn sinh vô cùng cảm kích.

    - Lão phu hổ thẹn vì không giúp được gì cho Đường Thẩm gia sư.

    Chàm mỉm cười từ tốn nói:

    - Không trách tiên sinh được. Cổ Linh Chi không dễ tìm mà hoàn cảnh của tiên sinh lại quá khắc nghiệt. Nếu trong hoàn cảnh tiên sinh, vãn sinh cũng sẽ giống như tiên sinh thôi.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Lão phu nghĩ có một nơi duy nhất có Cổ Linh Chi, nhưng nơi đó không thể đến được.

    - Bất cứ nơi nào vãn sinh cũng có thể đến được.

    Lão nhìn chàng vuốt râu:

    - Theo lão phu chỉ đại nội mới có Cổ Linh Chi.

    - Trong đại nội cấm thành?

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị gật đầu:

    - Bất cứ báu vật gì trong thiên hạ, trong đại nội cấm thành đều có. Cụ thể hơn là tại Từ Linh Cung. Cổ Linh Chi là báu vật thì sao lại không có trong đại nội. Thiên tử là chủ nhân của thiên hạ, tất có những báu vật thuộc về thiên hạ chứ.

    Chàng mỉm cười gật đầu:

    - Tiên sinh nói rất có lý, vãn sinh cũng có ý niệm vào đại nội cấm thành một lần.

    Chàng ôm quyền:

    - Thời gian của Đường Thẩm không còn nhiều, có lẽ hôm nay phải cáo từ tiên sinh rời khỏi An Lạc Cốc.

    - Lão hủ...

    Chàng khoát tay:

    - Tiên sinh chỉ cần đưa vãn bối ra khỏi Thạch Lâm Trận đủ rồi, không cần phải tiễn vãn sinh. Sau ba con trăng, nếu như không có gì thay đổi, tiên sinh hãy rời Thạch Lâm Trận đến diện kiến chủ nhân Tử Vong Kỳ, vãn sinh nghĩ mình có thể làm được một điều gì đó có ích cho tiên sinh trước khi tẩu hỏa nhập ma.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị thở ra. Lão vuốt râu, gật đầu:

    - Lão chỉ biết nói một câu, Đường Thẩm gia sư bảo trọng.

    Lão nói rồi ôm quyền xá Đường Thẩm. Chàng đành phải miễn cưỡng ôm quyền đáp lễ.

    - Tiên sinh bảo trọng.

    Hai người rời thảo xá bước ra ngoài thì gặp Đại Thử đang đứng co ro với đôi mắt đỏ hoe.

    Đường Thẩm bước đến bên Đại Thử. Chàng mỉm cười rồi nói:

    - Ta rất tự hào có một học trò như ngươi, điều sau cùng ta dạy ngươi là hãy lấy điều nhân nghĩa làm đầu. Có nhân có nghĩa mới có thể trở thành người chính nhân quân tử trong cuộc đời, nhân nghĩa chính là điều quý giá nhất mà người ta phải đi tìm, nhưng không phải ai cũng chứng nghiệm được điều nhân nghĩa.

    - Học trò sẽ ghi tạc lời dạy của thầy.

    Chàng mỉm cười gật đầu.

    - Điều thứ hai thầy muốn nói với Đại Thử. Sau này khi học trò đã trưởng thành, có được y thuật cao minh của nội tổ thì đừng bao giờ chen chân vào chốn võ lâm.

    Đại Thử gật đầu.

    Đường Thẩm nhìn lại Vạn Dược Thần Y Phó Nghị:

    - Tiên sinh, chúng ta đi.

    Đại Thử nói:

    - Gia sư... học trò có thể đưa thầy đi?

    Đường Thẩm nhìn lại Đại Thử rồi quay sang Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị buông tiếng thở dài rồi khẽ gật đầu. Lão vuốt râu rồi nói:

    - Đại Thử có thể ra khỏi Thạch Lâm Trận dễ dàng.

    Đường Thẩm ôm quyền nói:

    - Vậy vãn sinh sẽ đi cùng với Đại Thử, tiên sinh bảo trọng.

    Chàng xá Vạn Dược Thần Y Phó Nghị rồi quay lại Đại Thử.

    Đại Thử bất ngờ quỳ xuống trước mũi giày của Vạn Dược Thần Y Phó Nghị.

    Y sụp hành lễ vừa nói:

    - Nội tổ bảo trọng.

    Vạn Dược Thần Y Phó Nghị buông tiếng thở dài khe khẽ lắc đầu.

    Đại Thử đứng lên.

    - Thầy... chúng ta đi.

    Hai người rảo bước rời khỏi Lạc An Cốc. Đại Thử cùng chàng bước vào Thạch Lâm Trận, chẳng mấy chốc Đường Thẩm và Đại Thử đã qua khỏi trận pháp để vào cánh rừng dày.

    Đường Thẩm dừng bước:

    - Ngươi đưa ta đến đây được rồi, quay lại đi.

    Đại Thử ôm quyền:

    - Con muốn theo thầy.

    Chàng mỉm cười nhìn Đại Thử.

    Đặt tay lên vai Đại Thử, Đường Thẩm nói:

    - Người biết ta đi đâu mà đòi đi chứ?

    - Thầy đi đến bất cứ nơi nào, học trò cũng đi theo thầy.

    Đường Thẩm lắc đầu:

    - Không... Đại Thử sẽ không đi theo ta. Bởi chỉ có ngươi là có thể thay vào chỗ của ta mà thôi, tìm được một học trò đủ trí, đủ nhân, đủ nghĩa đâu phải dễ. Nếu ta có mệnh hệ gì thì ít ra cũng có một hậu bối kế nghiệp mình.

    Chàng vỗ nhẹ vào vai Đại Thử:

    - Làm người ai cũng có lòng ích kỷ cả, ta cũng vậy thôi, ta đâu muốn mất một học trò như ngươi.

    Đại Thử miễn cưỡng nói:

    - Hãy cho Đại Thử theo thầy. Ít ra con cũng có thể giúp thầy. Dù sao Đại Thử cũng đã thụ học y thuật của nội tổ. Thầy lại đang cần đến y thuật.

    Đường Thẩm nheo mày:

    - Ngươi nói cái gì thế?

    - Thầy cần có một đại phu bên cạnh.

    Chàng lắc đầu:

    - Ta không cần, ta biết mình cần gì và phải làm gì.

    Đại Thử bối rối.

    - Thầy...

    Đường Thẩm khoát tay:

    - Không nói nhiều, đạo quân sư phụ, ngươi hẳn thường nghe ta nhắc đến, chẳng lẽ những lời nói của ta, ngươi dám cãi lại sao?

    Đại Thử cúi mặt nhìn xuống.

    Đường Thẩm đanh giọng nói:

    - Trở vào Lạc An Cốc đi, tại Lạc An Cốc còn rất nhiều người đang cần ngươi. Bao nhiêu con người Lạc An thôn không lẽ không bằng một Đường Thẩm.

    Chàng nói rồi nhìn vào mắt Đại Thử.

    Tiếp nhận ánh mắt của chàng, Đại Thử càng bối rối hơn.

    Đường Thẩm mỉm cười:

    - Trước khi ta đi cũng để lại cho ngươi cái gì đó chứ?

    Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

    [thiếu mất một đoạn] Nhìn lại Đại Thử, Đường Thẩm mỉm cười nói:

    - Trong thời gian ta lưu lạc trên giang hồ có biết một thuật pháp di hành có tên là Phi Ma Độn Hình. Ngươi nên luyện thuật pháp này, phòng khi có chuyện cần đến. Và cũng có thể dụng thuật di hành này để chu du thiên hạ tìm thảo dược cứu nhân độ thế.

    Đại Thử nhìn chàng.

    Đường Thẩm nghiêm giọng nói:

    - Ta muốn khi quay lại gặp ngươi thì ngươi đã luyện thành thục Phi Ma Độn Hình.

    - Học trò...

    - Đừng cãi lời ta, hãy nhớ rõ khẩu quyết luyện Phi Ma Độn Hình.

    Chàng nhìn vào mắt Đại Thử.

    Đại Thử cắn răng trên vào môi dưới.

    Đường Thẩm chậm rãi đọc lại khẩu quyết luyện thuật Phi Ma Độn Hình. Chàng lặp lại ba lần rồi buộc Đại Thử đọc lại cho chàng nghe.

    Đường Thẩm nói:

    - Tốt rồi, bảo trọng đó.

    Đường Thẩm vỗ nhẹ vào vai Đại Thử rồi lắc vai thi triển thuật Phi Ma Độn Hình bỏ đi.

    Chàng đi được một đoạn thì dừng bước quay lại, thấy Đại Thử quỳ dưới đất hướng mắt nhìn theo.

    Đường Thẩm không khỏi xúc động trước một con người tình sâu nghĩa nặng như Đại Thử.

    Chàng mỉm cười nghĩ thầm:

    "Ít ra ông trời cũng bồi đáp cho mình một đệ tử khó tìm trong cõi tục nhân này.".

    Oo Thả bước trên quan lộ, Đường Thẩm vừa đi vừa suy nghĩ:

    "Có thể tạo hóa đã sắp đặt, mình phải vào đại nội.".

    Ý nghĩ đó còn đọng trong đầu chàng thì nghe có tiếng xe ngựa lọc cọc vọng đến thính nhĩ, Đường Thẩm dừng bước nép vào ven đường, cỗ xe độc mã trờ tới. Cỗ xe độc mã dừng lại.

    Đường Thẩm tò mò nhìn.

    Rèm xe vén lên, Thiên Thiên lách người ra.

    - Đường Thẩm đại ca.

    Thấy Thiên Thiên, Đường Thẩm quá đỗi sững sờ.

    - Thiên Thiên.

    Trái tim Đường Thẩm những tưởng nhảy xổ ra khỏi lồng ngực khi gặp Thiên Thiên.

    Chàng chỉ muốn ôm chầm lấy nàng nhưng kịp nén lại.

    Thiên Thiên bước xuống, nàng như không kiềm chế được cảm xúc mà ôm lấy Đường Thẩm, bất kể gã xà ích với gương mặt đăm đăm đang cầm dây cương. Thiên Thiên bật khóc:

    - Đại ca.

    Đường Thẩm vỗ về nàng:

    - Huyng ngỡ rằng không gặp lại muội nữa. Nhưng không ngờ lại gặp muội trên quan lộ này.

    Nàng nấc nghẹn để mặc cho hai dòng lệ trào ra hai khóe mắt rồi nhiễu xuống ướt đẫm vai Đường Thẩm.

    Chàng nhìn nàng:

    - Đại ca và muội lại gặp nhau. Muội hãy cho huynh biết thời gian qua muội đã làm gì?

    Tử Vong Kỳ không tìm đến muội chứ?

    Thiên Thiên bặm hai cánh môi lại, gật đầu.

    - Tử Vong Sứ không còn tìm đến muội nữa.

    Nghe nàng nói điều này, Đường Thẩm thở phào như trút được gánh nặng trên vai mình.

    - Thế thì tốt quá rồi.

    - Muội đã quay về Bạch Vân Trang, nơi đó bây giờ hoang phế lắm.

    Nàng nhìn vào mắt Đường Thẩm. Trên khóe mắt nàng vẫn còn đọng hai dòng lệ. Thiên Thiên nghẹn ngào nói:

    - Muội những tưởng đâu sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa.

    - Nói gở... làm gì huynh muội ta lại không gặp nhau, trong tâm huynh lúc nào cũng có hình bóng muội.

    Thiên Thiên mỉm cười:

    - Đại ca định đi đâu?

    - Huynh cũng chẳng biết, nhưng có lẽ huynh muốn đến kinh thành một chuyến. Chuyện xảy đến với đại ca nhiều lắm, nhưng gặp lại muội rồi, đại ca chẳng muốn đi đâu nữa.

    Nàng nhướng đôi chân mày lá liễu:

    - Muội có nhà trên đỉnh Thiên Sơn. Nơi đó hoang vu cách xa với thiên hạ. Đại ca về nhà muội đi.

    - Nếu thế thì còn gì bằng, huynh cũng đang muốn lánh xa võ lâm một thời gian.

    Thiên Thiên thối lại hai bộ, nhìn Đường Thẩm từ đầu đến chân.

    - Huynh thay đổi nhiều quá, không giống là một gia sư mà giống như một lãng tử phong trần.

    Chàng mỉm cười từ tốn nói:

    - Võ lâm biến Đường Thẩm thành con người như vậy đó.

    Nàng gượng cười với chàng. Hai người lên cỗ xe độc mã. Gã xà ích không cần Thiên Thiên ra lệnh mà thản nhiên giật dây cương để con ngựa già kéo cỗ xe lăn bánh tiếp, đến xế chiều thì đến được chân núi Thiên Sơn, phong cảnh nơi đây bao la hùng vĩ, tợ như bức tranh thủy mặc. Ngắm nhìn phong cảnh dưới chân núi Thiên Sơn, Đường Thẩm nói:

    - Muội khéo chọn nơi lưu ngụ cho riêng mình.

    - Muội ở tận trên đỉnh Thiên Sơn. Nơi đó không một người nào đến. Nơi đó chỉ dành cho những người cô độc lưu ngụ mà thôi.

    Đường Thẩm nhìn nàng mỉm cười:

    - Nhưng ít ra muội cũng phải tìm cho mình một tấm lang quân chứ. Nữ nhân không nên sống cuộc sống cô độc.

    Nàng và Đường Thẩm thả bước theo con đường độc đạo duy nhất lên đỉnh Thiên Sơn.

    Trên đỉnh Thiên Sơn có một bãi đất trống. Tọa lạc ven rìa bờ vực là một gian mộc xá trông đơn sơ nhưng lại rất đẹp. Hai bên mộc xá là những hàng tùng thẳng tắp.

    Thiên Thiên và Đường Thẩm bước vào mộc xá. Trong gian mộc xá không thiếu vật dụng gì.

    Đường Thẩm gật đầu:

    - Huynh không ngờ muội khéo léo như vậy. Từ một người bị truy đuổi không chốn nương thân lại có thể tạo lập một gian mộc xá như thế này.

    - Muội là nữ nhân mà.

    - Nữ nhân tất phải khéo hơn nam nhân. Huynh phải bội phục muội đó. Nếu là huynh cũng khó mà sắp xếp được một cuộc sống như muội, sống có một mình cô độc ở đây chắc muội buồn lắm.

    Nàng nhìn Đường Thẩm:

    - Muội sống trong cô độc và chỉ nhớ một người thôi.

    - Ai?

    - Huynh đó.

    Đường Thẩm bật cười thành tiếng:

    - Muội không nói ra thì huynh cũng đoán được.

    Chàng nói ra rồi phá lên cười.

    Thiên Thiên bày ra bàn một vò rượu hai cân, Đường Thẩm ngồi xuống bàn.

    Nàng chuốc rượu ra chén.

    - Muội hãy nói về muội cho huynh nghe đi.

    Nàng nhìn chàng mỉm cười nhưng lại buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Muội không có gì để nói với huynh nữa cả.

    Buông tiếp tiếng thở dài nữa, Thiên Thiên nói tiếp:

    - Thật tâm mà nói, muội rất muốn gặp huynh để hỏi huynh một vài điều mà muội muốn hỏi.

    Đường Thẩm dốc cạn chén rượu. Thiên Thiên lại chuốc ra một chén nữa.

    Đường thẩm hỏi:

    - Muội muốn hỏi gì?

    - Huynh có yêu muội không?

    Câu hỏi này của nàng khiến Đường Thẩm lúng túng và bối rối, chàng bưng chén rượu uống cạn rồi nói:

    - Thật tâm mà nói, huynh xem muội như bào muội của mình.

    Chàng nghĩ thầm:

    "Mình đâu thể để Thiên Thiên trôi vào lưới tình khi biết mình sẽ chết trong những ngày tới.".

    Đường Thẩm nhướng mày mỉm cười.

    - Thiên Thiên đừng nói đến chuyện đó, với đại ca không có tình yêu đâu. Huynh rất sợ tình yêu.

    - Tại sao huynh sợ?

    - Bởi vì huynh đã từng trải qua lưới tình rồi, khi người ta rơi vào lưới tình thì khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Do đó huynh không muốn muội khổ vì tình.

    - Thế thì sao huynh lại muốn muội có một tấm lang quân?

    Chàng gượng cười rồi nói:

    - Huynh muốn muội có một tấm lang quân chỉ vì muốn có một người chăm sóc cho muội.

    - Còn huynh?

    Đường Thẩm bưng chén rượu uống cạn, Thiên Thiên lại chuốc rượu vào chén của chàng.

    Đường Thẩm nhìn nàng giả lả nói:

    - Huynh không thể chăm sóc cho muội suốt cuộc đời được, bởi vì huynh đã mang án Kỳ Tử Vong.

    - Thế thì sao huynh lại đến đây để cứu muội?

    - Chẳng lẽ đại ca lại có thể bàng quang tại sự khi biết Thiên Thiên gặp tai họa sao?

    Nàng gượng cười, nhưng lắc đầu như muốn xua đuổi đi những ý tưởng gì đó trong đầu mình.

    Thiên Thiên từ tốn nói:

    - Trang nữ nhi nào có thể khiến huynh rung động vậy. Tiểu thư Chu Uyển Thanh hay Lục Y Phụng?

    Đường Thẩm lắc đầu:

    - Không phải hai người đó, người huynh để tình là Đông Phương Tử Linh, nhưng nàng đã chết rồi.

    - Đông Phương Tử Linh đã chết mà huynh vẫn mang nặng mối tình đó sao?

    Đường Thẩm gượng cười rồi nói:

    - Huynh biết nói thế nào với muội nhỉ?

    Thiên Thiên gượng cười, đôi bản thủ của nàng bỗng đỏ hoe. Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:

    - Đại ca ... nếu đại ca là muội thì huyết án Bạch Vân trang, cần phải đòi lại không?

    Đường Thẩm nheo mày, chàng suy nghĩ rồi nói:

    - Hẳn muội đã biết người gây ra huyết án đó?

    - Tử nhân Phùng Tử Hầu.

    Đường Thẩm gật đầu:

    - Tử nhân Phùng Tử Hầu, Phùng Tử Hầu cũng đã chết rồi, nghĩa tử là nghĩa tận. Hận thù cũng nên xóa cho người đã chết.

    - Tử nhân Phùng Tử Hầu chết nhưng người ra lệnh cho y tạo lập huyết sát Bạch Vân trang là Đổng Kiều Thiếu, Kim Diện môn chủ vẫn còn sống.

    - Huynh nghĩ lưới trời lồng lộng, kẻ gian ắt cũng khó mà sống lắm, nếu cứ chạy theo chuyện trả thù huynh nghĩ chẳng bao giờ giải quyết được gì cả. Thù tiếp nối thù.

    Chàng gượng cười rồi nói:

    - Muội nghĩ xem, nếu như muội giết chết được Kim Diện môn chủ Đổng Kiều Thiếu rồi phát hiện ra Đổng Kiều Thiếu cũng chỉ là người bị sai khiến, lại tiếp tục đi tìm người trả thù, người này nối tiếp người kia.

    Buông tiếng thở dài, chàng lắc đầu nói:

    - Cuộc đời của Thiên Thiên không biết sẽ đi về đâu?

    Chàng nắm tay Thiên Thiên.

    - Muội hãy quên hận thù đi mà tạo lập cuộc sống bình thường cho mình.

    Thiên Thiên lắc đầu:

    - Thiên Thiên đã không có tình yêu thì cả cuộc đời này Thiên Thiên dành cho chuyện trả thù.

    Đường Thẩm nheo mày.

    Thiên Thiên đứng lên.

    - Nếu muội có là người bất nghĩa với huynh, huynh tha thứ cho muội nhé.

    Chân diện của Đường Thẩm nhăn hẳn lại.

    - Huynh không hiểu ý của muội?

    Nàng cắn răng trên vào môi dưới rồi chỉ vò rượu.

    - Trong rượu có độc, vì sao muội làm vậy, vì muội cần huynh để trả thù cho song đường.

    Giọng nói nàng vừa xúc động vừa nghẹn ngào nhưng cũng tỏ ra rất lạnh lùng.

    Đường Thẩm đứng lên, chàng chợt cảm nhận một cái đau quặn nhói nơi đan điền.

    Nhìn Thiên Thiên, Đường Thẩm hỏi:

    - Ai đã chỉ vẽ cho muội?

    - Muội muốn nhờ Mạch Kiếm Tùng.

    Đường Thẩm lắc đầu:

    - Muội đã sai rồi ...

    Đường Thẩm rùng mình bởi một cái quặn nhói đau hơn nữa. Chàng nghiến răng miễn cưỡng nói:

    - Muội ... đây không còn là chuyện trả thù bình thường nữa. Tử Vong Kỳ muốn lấy mạng huynh bởi huynh ... huynh đã biết quá nhiều ...

    Chàng nhìn Thiên Thiên, cổ họng như có khối than hồng chẹn ngang.

    Đường Thẩm muốn nói nhưng không thốt được thành lời.

    Chàng kịp nhận ra hai dòng lệ trào ra khóe mắt mình, Thiên Thiên bất giác quỳ xuống như người muốn chuộc tội với chàng.

    Đường Thẩm lắc đầu.

    - Huynh hiểu muội ... huynh không trách muội đâu, nhưng hành động của muội lần này thật sai nhiều lắm. Sai nhiều lắm.

    Chàng nói rồi cố lê bước ra khỏi thảo xá. Đường Thẩm dừng bước ngay ngoài cửa mộc xá, bởi lẽ trước mặt chàng là Mạch Kiếm Tùng với hàng hàng lớp bọn hắc y sứ phong bế độc đạo duy nhất dẫn xuống Thiên Sơn.

    Nhìn Mạch Kiếm Tùng, Đường Thẩm sực nhớ đến hoàn Tục Mệnh Sinh nhưng lúc này có uống Tục Mệnh Sinh cũng vô dụng, bởi chàng cần có thời gian để Tục Mệnh Sinh hóa giải chất độc trong nội thể.

    Mạch Kiếm Tùng chắp một tay sau lưng bước đến hai bộ.

    - Đường Thẩm ... ngươi nhận ra tử lộ của mình rồi chứ?

    Nhìn Mạch Kiếm Tùng, Đường Thẩm nói:

    - Mạch huynh rất khéo, đúng hơn là rất có thủ đoạn, Đường Thẩm phải bội phục thủ đoạn của huynh.

    Mạch Kiếm Tùng khoát tay:

    - Không cần ngươi phải khách sáo thốt ra những lời đó, ngươi chỉ nên biết một điều chân mạng của ngươi không thể hơn được Mạch mỗ.

    - Cứ cho là như vậy, nhưng không biết Mạch huynh có lấy được mạng của Đường Thẩm hay không? Ai cũng có số phận cả, chưa chắc số phận của tai hạ sẽ phải chết trong tay Mạch huynh?

    - Ngươi đâu còn con đường nào khác để sống. Mạch mỗ muốn lấy thủ cấp của ngươi.

    - Thủ cấp của Đường Thẩm quý giá với huynh như vậy sao?

    - Nói một cách khác, với ta thủ cấp của Đường Thẩm rất quý, thủ cấp của Đường Thẩm chính là nấc thang sau cùng để ta có thể đạt thành chí nguyện của mình.

    - Chí nguyện của huynh, nói hay lắm. Huynh đã xem Đường Thẩm như nấc thang sau cùng để dẫn huynh đến cái đích của huynh. Thế thì hãy bước lên nấc thang đó đi.

    - Mạch mỗ không khách sáo.

    Mạch Kiếm Tùng nói dứt lời phát tác ngay màn Kiếm Khí Càn Khôn tợ võng lưới chụp đến Đường Thẩm.

    Mặc dù đang bị trúng độc, nhưng Đường Thẩm vẫn không chút e dè, cũng tạo ra màn Kiếm Khí Càn Khôn giống hệt như Mạch Kiếm Tùng, đón thẳng đỡ thẳng.

    "Ầm ...".

    Hai bức màn Kiếm Khí Càn Khôn chạm thẳng vào nhau, phát ra một tiếng sấm động dữ dội.

    Nội lực của Đường Thẩm vốn được tiếp thụ của Lục Đại Thiên, một sát thần tử vong đệ nhất, còn Mạch Kiếm Tùng đâu có được kỳ tích của chàng, nên cho dù Đường Thẩm có bị trúng độc thì Mạch Kiếm Tùng vẫn không thể bì được với chàng.

    Sau tiếng sấm dữ dội khi hai bức màn Kiếm Khí Càn Khôn chạm thẳng vào nhau thì Mạch Kiếm Tùng trượt về phía sau hai trượng, trang phục của gã bị xé rách chẳng khác nào một gã hành khất lam lũ. Y không chết hay bị thương bởi dư kình của kiếm khí nhưng những đạo dư kình kiếm khí vẫn rọc rách trang phục của gã.

    Mạch Kiếm Tùng bàng hoàng trước sự biến đó.

    Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng, một cái quặn nhói nơi đan điền khiến mồ hôi tuôn ra trán chàng.

    Mặc dù vậy, chàng vẫn bình thản, ôn nhu nói:

    - Chân mạng của Mạch huynh không lớn hơn Đường Thẩm đâu, đừng quên Đường Thẩm từng là gia sư của huynh. Nếu không có Đường Thẩm, huynh chẳng bao giờ có được tuyệt kỹ Càn Khôn Kiếm Khí của Đông Phương dòng tộc.

    Sắc diện của Mạch Kiếm Tùng tái hẳn đi. Gã nghiến răng vì vừa tức vừa thẹn.

    Gã không sao ngờ được Đường Thẩm mặc dù trúng độc vẫn có thể phát Càn Khôn Kiếm Khí chống lại y và còn hơn hẳn y một bậc, thậm chí hai bậc.

    Y rít giọng nói:

    - Ngươi ... dù cho ngươi có gặp kỳ tích gì thì hôm nay là ngày giỗ đầu của ngươi năm sau đó.

    - Không có chuyện đó đâu, huynh đừng hoang tưởng viển vông.

    Mạch Kiếm Tùng thét lớn:

    - Các ngươi xông lên.

    Bọn hắc y sứ toan xông đến Đường Thẩm thì hai bong người lướt vụt qua đầu chúng.

    Hai người mới đến chẳng ai khác mà chính là Đông Phương Bách và Thánh Cô Kim Diện Thục Trân.

    Vừa xuất hiện Đông Phương Bách vừa nói:

    - Không cần.

    Bọn hắc y sứ đồng loạt thối bộ lại trước di lịnh cửa Đông Phương Bách.

    Đông Phương Bách và Thánh Cô Kim Diện nhìn Đường Thẩm.

    Đường Thẩm gượng cười.

    - Một mình tai hạ mà có quá nhiều người của Tử Vong Kỳ. Thú vị thật đó.

    Chàng vừa nói dứt câu thì một cỗ kiệu lòe loẹt với ngọn đại kỳ vàng rực trên có thêu vòm cửa Thiên môn cùng vầng nhật quang rực rỡ là đà lướt đến mặc dù chẳng có gã phu kiệu nào khiêng. Cỗ kiệu lướt qua đầu bọn hắc y và nhẹ nhàng đáp xuống ngay giữa Đông Phương Bách và Thánh Cô Kim Diện.

    Một cái quặn nhói đau nơi đan điền bởi độc công khiến Đường Thẩm rịn mồ hôi ra trán.

    Đường Thẩm nhìn cỗ kiệu lòe loẹt nghĩ thầm:

    "Đây mới đích thực là chủ nhân Tử Vơng Kỳ".

    Chàng vừa nghĩ vừa đề khí vào đan điền, cố nén cho độc công đừng phát tác ra khắp châu thân.

    Từ trong cỗ kiệu một giọng nói eo éo phát ra:

    - Tiểu tử có thể được ta ân sủng, cũng có thể bị ta xé xác thành trăm mảnh, tiểu tử chọn cái nào?

    Chàng nhướng mày từ tốn nói:

    - Nghe giọng nói của tôn giá, tai hạ biết tôn giá chính là chủ nhân Tử Vong Kỳ?

    Một tràng cười the thé cất lên từ trong cỗ kiệu, vừa cười người trong cỗ kiệu vừa nói:

    - Tiểu tử đã biết như vậy thì cũng biết quyết định như thế nào.

    - Tôn giá cho tai hạ quyết định ư?

    - Ngươi là một biệt lệ mà từ trước đến nay chưa từng có, tiểu tử đã nhận biệt lệ đó bởi vì bổn tọa có sự ngưỡng mộ ngươi.

    Đường Thẩm ôm quyền, chàng từ tốn nói:

    - Đa tạ tôn giá đã ngưỡng mộ mà hạ khác hơn những người khác. Nhưng tại sao tai hạ có được sự ngưỡng mộ đó, phải chăng trong tay của Đường Thẩm có những thứ mà tôn giá đang muốn lấy lại.

    Người trong cỗ kiệu phá lên cười khanh khách. Vừa cười y vừa cất giọng eo éo:

    - Đúng là những thứ ngươi đang có trong tay cũng rất quan trọng với bổn tọa nhưng không quan trọng lắm như tiểu tử tưởng tượng đâu. Nếu như ngươi chết thì những thứ đó đều vô nghĩa.

    - Vậy cái gì khiến tôn giá ngưỡng mộ tai hạ?

    - Ngươi dám đòi tiêu hủy Tử Vong Kỳ, ý nguyện của ngươi sẽ thành đạt nếu ngươi đi cùng với bổn tọa.

    Đường Thẩm nghiêm mặt.

    Một cái quặn nhói đau từ đan điền quặn đau tới đỉnh đầu chàng, cùng với cái quặn nhói đó là một lớp da ốc nổi đầy khắp người chàng, kéo theo luồng hàn khí chạy dọc trong cột sống khiến Đường Thẩm phải rùng mình.

    Đường Thẩm giả lả nói:

    - Hóa ra hành động phản kháng của tại hạ lại được tôn giá ngưỡng mộ.

    - Bổn tọa nghe nói về ngươi cũng có ý thích ngươi đó.

    - Đường Thẩm không ngờ mình lại có thể làm thay đổi tâm ý của một người tàn nhẫn lạnh lùng như tôn giá. Thế nào thì tại hạ phải quyết định thôi. Quyết định của tại hạ là không muốn tôn giá xem thường tại hạ mà giảm bớt sự ngưỡng mộ dành cho tại hạ.

    Cùng với lời nói đó, chàng dồn tất cả công lực phát tác một màn kiếm khí vỗ thẳng đến phía cỗ kiệu lòe loẹt.

    Màn kiếm khí chưa đến cỗ kiệu thì một khối cầu ảo khí lạ thường cứ như một quả bóng nước, hay một khối ngọc lưu ly chặn lại.

    "Ầm.".

    Sau tiếng sâm dữ dội, màn kiếm khí của Đường Thẩm tan tác, còn quả cầu lưu ly vụt đến chàng nhanh hơn tinh sa.

    Đường Thẩm không còn lấy chút thời gian để thi triển thuật Phi Ma Độn Hình để né tránh. Chàng chỉ có một sự lựa chọn hay đúng hơn là phản xạ phải có trong lúc này. Đôi bản thủ của chàng dựng lên với màn hộ công xuất hiện hứng lấy quả cầu lưu ly đó.

    "Ầm.".

    Đường Thẩm bị bắn đi như một mũi tên được phóng bởi dây cung căng hết cỡ. Chàng rơi tõm ra ngoài vực thẳm Thiên Sơn mà chẳng bật ra tiếng thét trối trăng nào.

    Tất cả chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi như thể một giấc mơ chợt đến rồi chợt đi với chàng.

    Oo Từ cõi hư vô quay về với thực tại mang theo cảm giác ê ẩm đau đớn toàn thân. Chàng còn nhớ như in trong cảnh giới hư vô kia chàng thấy một người, người đó đã chìa tay nắm lấy chàng và nói:

    - Ngươi là kẻ cô độc, ngươi phải là cô độc nhân.

    Những lời nói đó Đường Thẩm vẫn còn nhớ như in trong đầu mình, chàng chỏi tay ngồi lên nhưng lại rồi nằm vật xuống, toàn thân Đường Thẩm chẳng thể nào gượng ngồi nổi, cứ như xương cốt đều gãy vụn thành từng đoạn.

    Màn sương trắng nhàn nhạt che phủ tầm mắt chàng.

    Đường Thẩm nghĩ thầm:

    "Ta đang ở đâu, đang trong cảnh giới tận cùng của địa ngục chăng?".

    Chàng lắc đầu xua ý niệm đó.

    - Không ... mình không thể chết, đúng hơn là mình chưa chết, nếu mình chết thì đâu nhận ra những cảm giác ê ẩm toàn thân được.

    Vừa nói chàng vừa thò tay vào ngực áo, tịnh bình của hoàn dược Tục Mệnh Sinh còn nằm yên trong ngực áo chàng.

    - Ta vẫn còn sống, ta vẫn còn sống.

    Đường Thẩm cố lắm mới lấy được hoàn dược đó cho vào miệng rồi nhai nuốt.

    Chàng nằm dài trên mặt thảm lá khô ngước nhìn lên bầu trời cao, những vì tinh tú nhấp nháy như đang nói chuyện với nhau.

    Nhìn những vì tinh tú kia, Đường Thẩm hồi tưởng lại mọi chuyện, chàng nghĩ đến Thiên Thiên mà cảm thấy trái tim quặn nhói. " Thiên Thiên muội ... tại sao muội lại làm vậy, muội vì muốn trả thù mà bán đứng huynh cho kẻ thù của muội".

    Chàng gượng cười lắc đầu.

    Đường Thẩm cảm nhận thấy có hỏa khí xuất hiện trong đan điền mình. Luồng hỏa khí đó nhanh chóng tản mác ra khắp cơ thể.

    Chàng thử ngồi lên.

    Cảm giác ê buốt đã tan biến mất, thay vào đó là cảm giác khoan khoái như người vừa mới hết bệnh.

    Đường Thẩm liền vận công điều tức. Hoàn dược Tục Mệnh Sinh đúng là có công hiệu đối với tình trạng của Đường Thẩm. Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc nội thương và độc công đều đã được hoàn tục mệnh sinh hóa giải.

    Đến lúc này chàng mới thật sực phấn khích.

    Chàng ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao rồi giang rộng hai tay.

    - Ông trời ... phải chăng đây là ý của ông, Đường Thẩm chưa chết. Đường Thẩm chưa chết là ý của ông phải không?

    Chàng phấn khích hú lên một tiếng dài biểu thị sự phấn khởi của mình, chàng vừa hú vừa nghĩ:

    "Đến ngay cả chủ nhân Tử Vong Kỳ cũng không thể thực thi án Kỳ Tử Vong với Đường Thẩm. Vậy đâu còn ai thực thi được án kỳ đó. Tử Vong Kỳ, Đường Thẩm sẽ hủy ngươi".

    Một lúc sau Đường Thẩm mới bình tâm lại, chàng ngồi xuống ôm tay bó gối ngẫm nghĩ lại. Khi đã tịnh tâm nghĩ lại, chàng mới nghiệm ra rằng hủy Tử Vong Kỳ là một chuyện không thể làm được. Có thể ví chuyện này như chuyện mò trăng đáy bể, hái sao trên trời. Có giao thủ một lần với chủ nhân Tử Vong Kỳ, chàng mới nghiệm ra rằng võ công mà chàng có được nếu so với người ngồi trong cỗ kiệu lòe loẹt kia chẳng khác nào ánh đom đóm so với vầng nhật quang.

    Ý nghĩ đó khiến Đường Thẩm buông tiếng thở dài. "Y có võ công tối thượng như vậy, bên cạnh còn bao nhiêu đại cao thủ phò trợ, mình không thể gánh vác được chuyện quá lớn này. Nếu có rời được khỏi nơi đây thì chỉ mỗi con đường mai danh ẩn tích để cầu sinh".

    Chàng lắc đầu nghĩ thầm:

    "Cho dù mình có mai danh ẩn tích thì cuối cùng cũng chết bởi Thiên Hoa Phấn. Cuối cùng Đường Thẩm vẫn chết bởi án Kỳ Tử Vong".

    Chàng buông tiếng thở dài rồi miễn cưỡng đứng lên, sương lạnh phủ xuống trút lên thể pháp chàng.

    Chàng nhẩm nói:

    "Án Kỳ Tử Vong ... dù mình có vẫy vùng, có bôn ba, có làm gì đi nữa vẫn không thể thoát khỏi bóng kỳ tàn bạo vô nhân đó. Đường Thẩm còn sống chỉ là do sự may mắn mà thôi".

    Chàng nhìn xuống chân một thảm là dày như một tấm đệm khổng lồ đỡ lấy chàng.

    Chàng bước ra khỏi thảm lá cỏ, khi đã bước ra khỏi thảm lá dày kia, chàng mới phát hiện ra một điều lạ thường mà có nằm mơ cũng không tưởng tượng được.

    Nơi chàng rơi xuống trông to như một nấm mồ khổng lồ được tạo ra bằng lá rừng từ những cây bang mọc lưng chừng vực đá, những luồng nhu phong như đưa những là đó rơi xuống một điểm tạo nên nấm mồ khổng lồ này. Chung quanh nấm mồ bằng lá kia là những bãi đá sắc cạnh nhọn hoắt.

    Đường Thẩm rùng mình. "Nếu như ta không rơi đúng vào nấm mồ này thì hẳn đã ra đống thịt vụn".

    Ý nghĩ đó buộc chàng nhớ lại giấc mơ trong cảnh giới vô thức.

    Đường Thẩm nheo mày, buột miệng thốt lên:

    - Độc Cô Nhân.

    Chàng vừa thốt ra lời nói đó vừa nhớ lại từng lời của người trong mộng nói với chàng.

    Đường Thẩm lắc đầu.

    - Có chuyện kỳ lạ như vậy sao. Thật là khó tin, không thể nào tin được.

    Mặc dù nói nhưng chàng vẫn thối bộ tiếp và chú ý quan sát. Đúng như sự tưởng tượng của chàng, trước mặt Đường Thẩm là một ngôi mộ được tạo ra bằng lá rừng to bằng một quả đồi nằm giữa vực Thiên Sơn.

    Chàng ngẩng mặt nhìn về phía vách đá dựng đứng phía dưới ngôi mộ lá. Dưới ánh sang của những vì tinh tú về đêm, Đường Thẩm ngờ ngợ nhận ra một dòng chữ chập chờn như thể được tạo ra bằng những vì tinh tú. Nếu tinh mắt lắm mới nhận thấy được.

    - Thiên Sơn Độc Cô Nhân.

    Khi nhận ra những dòng chữ đó, Đường Thẩm càng bàng hoàng hơn, chàng nhủ thầm:

    "Chẳng lẽ những gì mình cảm thức được trong lúc hôn mê lại là sự thật".

    Đường Thẩm lắc đầu:

    - Không thể tin được.

    Chàng vừa nói vừa tự tát vào má mình:

    - Cảm giác đau vẫn còn.

    - Thiên Sơn Độc Cô Nhân, mình phải là Độc Cô Nhân.

    Cùng với ý niệm đó, Đường Thẩm quay mặt nhìn lại vách đá đối diện, đôi chân mày chàng nhíu lại khi phát hiện ra trên vách đá đối diện có những dấu ấn thủ cũng lập lờ như dòng chữ Thiên Sơn Độc Cô Nhân.

    Có tất cả bảy dấu ấn thủ được tạo ra bởi ánh sang của những vì tinh tú.

    Đường Thẩm đi vòng ra sau ngôi mộ khổng lồ bằng lá rừng, chàng chắp tay sau lưng nhìn lên bảy dấu thủ để lại trên vách núi.

    Vừa quan sát bảy dấu ấn thủ in trên vách đá do ánh sang của những vì tinh tú tạo ra, vừa nghĩ đến những lời nói trong giấc mộng vô thức. "Mình phải là Độc Cô Nhân ... Đường Thẩm phải là Độc Cô Nhân".

    Vừa nói Đường Thẩm vừa tập trung quan sát những dấu ấn thủ.

    - "Phải chăng đây là võ công tối thượng của Độc Cô Nhân?".

    Chàng từ từ thở ra vừa định thần chú ý quan sát từng dấu ấn thủ. Đường Thẩm nheo mày khi thấy từng dấu ấn thủ từ từ biến mất như chìm vào cõi không thực. Khi dấu ấn thủ cuối cùng mất hẳn là lúc bình minh hé mở.

    Đường Thẩm nhìn lại vách đá sau lưng mình.

    Dòng chữ Thiên Sơn Cô Độc Nhân cũng không còn.

    Khi vầng nhật quang lên cao, Đường Thẩm mới nhận ra bốn bên đều là vách đá dựng đứng, không có đường nào để lên đỉnh Thiên Sơn.

    Chàng ngồi thừ ra sau nấm mồ lá mà nghĩ thầm:

    "Mình phải ra khỏi đây, nếu không sẽ là Độc Cô Nhân thật rồi".

    Đường Thẩm ngồi kiết đà, định thần nghĩ đến những dấu ẩn thủ in trên vách đá. Chàng nghĩ thầm rồi nhẩm nói:

    - Thủ pháp đó chính là lối ra của mình.




    Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/7/12
  5. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Án Trì Truy Xứ

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Hồi 49: Tao Ngộ Trùng Phùng


    Nguồn:nhanmonquan




    Quốc Túy bới tung toàn bộ mọi ngóc ngách trong học đường của Đường Thẩm tại Giang Tô. Y vừa bới vừa nói:

    - Sao ta chẳng tìm thấy được cái gì nhỉ?

    Hành Tẩu Định Tịnh dốc bầu rượu tu một ngụm dài rồi nói:

    - Ngươi muốn tìm cái gì thì nói đi. Lão hủ chẳng biết ngươi tìm cái của nợ gì trong này.

    Nói thật cho ngươi biết, Đường Thẩm lão đệ của ta hổng phải là bậc đại gia, đại phú gì đâu mà ngươi nghĩ y có kho báu hay ngân lượng.

    Hoàng Quốc Túy phủi hai ống tay áo rồi khom người xuống nhìn vào gầm giường Hành Tẩu Định Tịnh bước đến bên lão.

    - Ngươi tìm cái gì?

    Quốc Túy chui tọt vào trong gầm giường. Một lúc sau chui ra trên tay gã là một tấm giấy nhăn nhúm.

    Hành Tẩu Định Tịnh nheo mày nhìn sang gã.

    - Cái gì trên tay ngươi vậy?

    - Thư pháp của Đường Thẩm.

    - Cái gì?

    Hành Tẩu Định Tịnh giật lấy mảnh giấy mở ra. Trong mảnh giấy đó chỉ còn lại một vài nét bút nhưng chẳng ra chữ gì.

    Lão nhìn Quốc Túy.

    - Ngươi nói mảnh giấy bị xé này là thư pháp ư?

    Quốc Túy gật đầu.

    - Theo ta nói là thư pháp. Lão nhìn xem đó là chữ gì?

    Hành Tẩu Định Tịnh trả lại mảnh giấy cho gã.

    - Ngươi nhìn xem chữ gì.

    Quốc Túy lật tờ giấy giáp vòng rồi trả lại cho lão.

    - Bổn thiếu gia không biết chữ.

    - Không biết chữ mà ngươi lại đi tìm thư pháp là sao chứ. Mà ngươi cần gì thư pháp của Đường Thẩm.

    Lão dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài rồi nhăn mặt nói:

    - Chẳng lẽ ngươi cũng muốn trở thành gia sư giống như Đường Thẩm?

    Lão vuốt râu lắc đầu.

    - Nếu như ngươi có ý nghĩ đó thì ta rất ngạc nhiên và bất ngờ đó.

    Quốc Túy lắc đầu nguầy nguậy. Y vừa lắc đầu vừa nói:

    - Hoàng Quốc Túy được làm thiếu gia của Hoàng Nghiêm lão nhân gia là đủ rồi. Chứ đâu có muốn làm gia sư đạo mạo chứ. Nếu ta mà làm gia sư ...

    Y nhìn Hành Tẩu Định Tịnh toét miệng cười.

    Lão Định Tịnh lườm Quốc Túy.

    - Ngươi mà làm gia sư chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn. Bởi chẳng có ai thèm học chữ nữa. Nhưng ngươi cần thư pháp để làm gì?

    Quốc Túy nhíu mày rồi nói:

    - Đây là bí mật hệ trọng, bổn thiếu gia không thể nói được với lão đâu.

    - Ngươi không nói được với lão à?

    Quốc Túy gật đầu.

    - Đúng. Bí mật này cực kỳ quan trọng. Nếu lộ thiên cơ thì sao bổn thiếu gia có thể phát dương quang đại trở thành quan chi phụ mẫu được.

    Hành Tẩu Định Tịnh mở to mắt hết cỡ nhìn Hoàng Quốc Túy. Lão chợt phá lên cười.

    Nghe lão cười Quốc Túy tò mò hỏi:

    - Lão cười cái gì?

    - Lão hủ cười Hoàng thiếu gia đó.

    - Quốc Túy bổn thiếu gia có gì để cười đâu.

    - Ngươi nói chuyện bí mật hệ trọng mà đã lộ ra với lão hủ rồi. Chắc chắn người cần thư pháp của Đường Thẩm lão đệ đặng tiến thân làm quan chứ gì. Nói cho ngươi biết ... Ngươi đừng hòng tìm được một tờ thư pháp của Đường Thẩm lão đệ. Tất cả thư pháp của Đường Thẩm lão đệ, lão hủ đều giấu tất cả rồi. Không có bức nào cho ngươi đâu.

    Lão vuốt cằm.

    - Hoàng thiếu gia mà làm quan chi phụ mẫu e rằng thiên hạ khốn đốn vì sự mù chữ của ngươi.

    Quốc Túy xụ mặt xuống. Y lưỡng lự rồi nói:

    - Lão huynh ... Hoàng Quốc Túy và lão huynh cũng là bằng hữu của nhau. Cũng có lúc đồng sinh đồng tử hoạn nạn cùng chia. Nay cả Y Phụng, Bạch Cúc và lão huynh đang được bổn thiếu gia đùm bọc. Ngày hai bữa cơm thịt, rượu ngon uống không thiếu chẳng lẽ lão huynh làm khó cho Quốc Túy sao?

    Y vuốt cằm rồi nói:

    - Nếu như sau này Quốc Túy có được thăng quan tiến chức, phát dương quang đại thì lão huynh cũng có phần mà.

    - Ngươi kể công đó à?

    Quốc Túy giả lả cười rồi nói:

    - Hậy ... Hoàng đệ đâu dám kể công với lão huynh, mà chỉ muốn nhắc đến tình giao hảo giữa chúng ta với nhau. Quốc Túy có thành đạt thì cũng có công lớn của huynh.

    - Thế sao ngươi không tự đề bút tự viết thư pháp.

    Quốc Túy mở to mắt hết cỡ.

    - Lão huynh cứ nói vậy hoài. Đệ làm sao phóng bút viết được thư pháp như Đường Thẩm. Hoàng Quốc Túy mà phóng bút viết thư pháp chắc chỉ có bầy gà biết thưởng thức thôi.

    Lão huynh đừng có nói chơi với đệ nữa có được không?

    - Ngươi có biết chữ nghĩa gì đâu mà viết chứ.

    - Bởi vậy đệ mới cần có thư pháp của Đường Thẩm.

    Hành Tẩu Định Tịnh dốc bầu rượu tu một ngụm. Lão từ tốn nói:

    - Thôi được ... ta sẽ cho ngươi một bức thư pháp đúng với ý nghĩa thư pháp của Đường Thẩm.

    - Chắc chắn chứ. Đúng là thư bút của Đường Thẩm.

    - Không nói ngoa với ngươi. Nhưng đổi lại ngươi phải nói thật cho lão phu biết, ngươi cần thư pháp của Đường Thẩm để làm gì. Tại sao thư pháp của Đường Thẩm lại có thể giúp ngươi trở thành quan chi phụ mẫu, phát dương quang đại.

    - Đệ nói ngay thôi, nhưng huynh phải giữ kín đó. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì không hay đâu.

    Hành Tẩu Định Tịnh dốc vò rượu tu một hơi dài rồi ngồi xuống mộc sàn.

    Lão nhìn Quốc Túy.

    - Nói đi. Đừng có làm mất thời gian của lão phu.

    Quốc Túy xoa hai bàn tay vào nhau rồi nói:

    - Thú thật đệ không cần thư pháp của Đường Thẩm đâu. Ai thì cần chứ đệ chả bao giờ quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì.

    Hành Tẩu lườm Quốc Túy rồi nói:

    - Ngươi thì chỉ biết đến tửu điếm thôi chứ quan tâm đến chuyện gì?

    Quốc Túy sa sầm mặt, gượng cười nói:

    - Từ lúc đệ theo đuổi Bạch Cúc đến giờ đã không đến tửu điếm rồi. Bạch Cúc dữ lắm.

    - Xứng với ngươi. Thôi nói đi, ngươi không cần thì ai cần.

    Quốc Túy nhìn Hành Tẩu Định Tịnh trang trọng nói:

    - Thú thật với lão huynh. Hoàng Quốc Túy không cần nhưng lão nhân gia của đệ cần.

    Hành Tẩu Định Tịnh mở to mắt nhìn Quốc Túy.

    - Hoàng đại nhân cần.

    Quốc Túy gật đầu.

    Định Tịnh nói:

    - Ngươi bắt đầu khiến lão hủ tò mò rồi đó. Hoàng đại nhân cần những bức thư pháp của Đường Thẩm để làm gì nhỉ. Ta nhớ trước đây Hoàng đại nhân đâu có thú tiêu khiển đó, nếu không muốn nói là không có chút nhả hứng nào nữa kìa.

    - Lão huynh ... Trước đây lão nhân gia khác nhưng bây giờ khác.

    - Hoàng Nghiêm đại nhân thay đổi từ bao giờ thế?

    - Lão nhân gia làm gì thay đổi. Hổng tin lão huynh cứ đem ngân lượng đến dâng nạp cho lão nhân gia xem ... Lão nhân gia nhất định không từ chối và sẽ đáp lại cho lão huynh chuyện gì khác ngay. Thí dụ ...

    Định Tịnh khoát tay:

    - Đủ rồi ... không cần ngươi phải giãy bày, lão hủ không biết Hoàng đại nhân thì còn biết gì nữa. Hãy nói cho ta biết vì sao Hoàng đại nhân lại cần những bức thư pháp của Đường Thẩm lão đệ chứ.

    - Hậy ... Là chuyện thế này.

    Quốc Túy ve cằm, rồi chắp tay sau lưng.

    - Sắp đến ngày chúc thọ Thiên tử, bá quan trong triều ai ai cũng có cống phẩm để mừng cho Hoàng Thượng. Lão nhân gia dù gì cũng là Tuần phủ đại nhân tất cũng phải có thứ gì dâng lên Hoàng thượng chứ. Xét cho cùng Hoàng Thượng là chủ của thiên hạ, cái gì cũng có. Lão nhân gia đã suy nghĩ nát óc và cả Quốc Túy cũng đã suy nghĩ nhưng chẳng tìm được thứ gì có giá trị và ý nghĩa để dâng lên Hoàng thượng. Nếu dâng không đúng ý Hoàng thượng không khéo phạm tội khi quân, tru di cửu tộc. Cuối cùng thì Quốc Túy nghĩ đến thư pháp của Đường Thẩm. Lão nhân gia đồng ý ngay. Đây là cơ hội hiếm có để lão nhân gia thăng quan tiến chức. Lão nhân gia thăng quan tiến chức thì Quốc Túy cũng được lây đó mà, nhưng khốn nỗi không tìm ra bức thư pháp của Đường Thẩm.

    - Cũng tại ngươi đuổi Đường Thẩm đi, giờ cần thì mới khó.

    Quốc Túy nhăn mặt.

    - Chuyện cũ rồi, lão huynh còn nhắc lại làm gì?

    Y gượng cười nói tiếp:

    - Đệ đã nói cả rồi, lão huynh hãy trao cho đệ bức thư pháp đẹp nhất của Đường Thẩm đi.

    Định Tịnh nghiêm mặt nói:

    - Khoan đã ... cho ta biết, sao Hoàng đại nhân lại biết Hoàng thượng thích thư pháp.

    - Cái gì Hoàng thượng cũng có, thế nên cái gì không có người mới thích. Lão nhân gia biết Hoàng thượng mà. Nếu không biết Hoàng thượng sao làm được đến chức vị tuần phủ đại nhân.

    Định Tịnh cau mày.

    - Hoàng đại nhân biết rành về Hoàng thượng à.

    - Sao lại không. Lão nhân gia là một nịnh thần có tiếng mà.

    Quốc Túy há hốc miệng, rồi đưa tay bụm lại. Y nhăn mặt.

    - Không không ... Hoàng thiếu gia không nói vậy.

    - Ngươi nói cũng đúng, ai muốn làm quan trong triều mà không biết nịnh Thiên tử thì e rằng khó giữ được cái đầu và cũng đừng hòng hưởng bổng lộc vua ban.

    - Huynh cũng hiểu như vậy à. Làm quan lớn, quan nhỏ mà không biết nịnh thì chẳng nên làm quan.

    - Thôi được.

    - Vậy là lão huynh đồng ý cho đệ một tờ thư pháp.

    - Nói là giữ lời.

    Hoàng Tẩu Định Tịnh trả tờ giấy vào tay Quốc Túy. Quốc Túy mở to mắt hết cỡ.

    - Cái gì thế này?

    - Đó không phải là thư pháp ư?

    Quốc Túy nhăn mặt.

    - Ơ ... đệ tưởng ...

    Định Tịnh chỉ vào tờ giấy nhăn nhúm còn vài nét bút của Đường Thẩm.

    - Ngươi nhìn kỹ lại xem không phải là thư pháp của Đường Thẩm thì là gì.

    Quốc Túy ngồi phịch xuống mộc sàn.

    - Bổn thiếu gia lại bị lừa. Bị lầm lão nữa rồi.

    Y chìa mảnh giấy ra trước mặt.

    - Mảnh giấy này có phải là thư pháp không?

    - Thì ngươi đã tìm được đó mà.

    - Thiên tử đâu có giống như Quốc Túy. Nhìn ngươi chẳng nhận ra chữ gì thì sao?

    - Ngươi sẽ phạm tội khi quân và sẽ bị rơi đầu.

    - Trời ơi!

    Hành Tẩu Định Tịnh đứng lên vỗ vai Hoàng Quốc Túy.

    - Ngươi nên tập viết thư pháp đi.

    - Sao ... Quốc Túy đâu có biết chữ mà viết thư pháp.

    - Thế mới bảo ngươi ráng mà tập. Lão hủ đi lấy rượu uống đây.

    Định Tịnh bỏ đi ra ngoài cửa. Còn lại một mình Quốc Túy, y ngồi thừ ra với vẻ ủ rũ.

    Quốc Túy rên rỉ.

    - Đường Thẩm ơi là Đường Thẩm, ngươi có sống khôn thác thiên về đây giúp bổn thiếu gia có được tờ thư pháp của ngươi.

    Y rên dứt câu thì Bạch Cúc bước vào.

    - Hoàng huynh nói gì vậy. Huynh trù cho Đường Thẩm huynh chết à.

    Quốc Túy đứng bật lên. Y xua tay như đuổi ruồi.

    - Huynh đâu có nói gì ... đâu có nói gì.

    Bạch Cúc lườm gã.

    - Bạch Cúc mới nghe huynh nói Đường Thẩm đại ca có sống khôn thác thiên gì đó.

    - Huynh chỉ nói vậy thôi chứ rất mong Đường Thẩm sống và có mặt tại đây. Lúc này huynh cần Đường Thẩm như người khát nước cần nước uống vậy.

    Y buông tiếng thở dài rồi đứng lên bước đến bên Bạch Cúc.

    - Theo ý Bạch Cúc, Đường Thẩm sống hay là chết.

    - Muội cũng không biết nhưng chẳng có tin tức gì của huynh ấy hết.

    Quốc Túy ve cằm.

    - Huynh nghĩ có lẽ Đường Thẩm chết rồi cũng nên.

    - Huynh nói bậy.

    - Huynh hổng nói bậy đâu. Phàm là những người không có tin tức gì thì xem như đã chết rồi. Nếu như Đường Thẩm còn sống thì chắc chắn đã quay về học đường này.

    - Huynh đừng có nói gở như vậy nữa có được không?

    Bạch Cúc lườm gã.

    Quốc Túy giả lả cười.

    - Bạch Cúc này ... Mấy hôm nay nàng thấy Uyển Thanh và Y Phụng thế nào?

    Bạch Cúc buông tiếng thở dài.

    - Uyển Thanh tỷ tỷ và Y Phụng cô nương như người thất hồn thất vía.

    Quốc Túy chặc lưỡi.

    - Huynh cũng hổng biết Đường Thẩm có cái gì mà khiến cho Uyển Thanh và Y Phụng lại ra nông nổi đó. Trên đời này đâu có thiếu nam nhân. Như huynh đây chẳng hạn.

    Bạch Cúc trừng mắt nhìn gã rồi véo mạnh vào tay Quốc Túy.

    Quốc Túy rú lên.

    Nàng trừng mắt hỏi:

    - Huynh nói thế có ý gì?

    - Huynh chỉ muốn nói ... À muốn biết Đường Thẩm cũng giống như huynh sao lại được nhiều nữ nhân để mắt đến như vậy. Huynh sợ ...

    - Huynh sợ gì?

    Y nhìn Bạch Cúc.

    - Huynh chỉ sợ một ngày nào đó Bạch Cúc muội muội cũng giống như những người kia.

    Sắc diện Bạch Cúc đỏ bừng.

    - Không chừng ý nghĩ của Hoàng huynh sẽ trở thành sự thật đó.

    Quốc Túy lỏ mắt nhìn nàng.

    - Đừng ... Bạch Cúc đừng giống như những nàng đó.

    - Tại sao huynh không muốn Bạch Cúc giống họ chứ?

    Quốc Túy lắc đầu. Hai gò má núc ních của y giần giật.

    - Ta đau khổ lắm.

    - Huynh đau khổ ...?

    Quốc Túy gật đầu.

    - Bạch Cúc ... Nàng hiểu ta mà.

    Y nắm chặt hai tay vào nhau.

    - Ta nói thật ... ta yêu nàng.

    - Hoàng huynh yêu Bạch Cúc?

    Quốc Túy gật đầu.

    - Ta yêu nàng. Yêu tha thiết lắm, bởi vì ta biết ta không có nữ nhân chân chính nào yêu ta cả nên ta phải yêu Bạch Cúc.

    Bạch Cúc mở to mắt hết cỡ nhìn gã rồi véo vào má Quốc Túy.

    Quốc Túy rú lên:

    - Ui cha.

    Bạch Cúc mỉm cười thấy vẻ nhăn nhó tội nghiệp của Quốc Túy.

    Nàng gắt giọng nói:

    - Huynh nói lại một lần nữa cho Bạch Cúc nghe nào.

    - Đau lắm ... ta không nói gì nữa ... không nói gì nữa.

    - Huynh vào kỹ lâu quen miệng rồi hay sao muốn nói gì thì nói vậy.

    - Ơ ... Ta đã bỏ kỹ lâu rồi mà. Từ lúc ta để tình đến nàng ta đã rời bỏ kỹ lâu.

    Bạch Cúc mỉm cười.

    - Được. Vậy huynh có muốn Bạch Cúc để tình cho huynh không?

    Quốc Túy như muốn nhảy đổng lên.

    - Muốn ... Muốn lắm chứ. Từ lúc biết mình không phải là con gà trống thiến đến giờ, ta chỉ nghĩ đến nàng thôi.

    Chân diện Bạch Cúc nóng bừng đỏ ửng khi nghe lời nói này của gã.

    Nàng lắc đầu nói:

    - Huynh không còn lời nào tốt hơn để nói à?

    - Ơ ... Nói vậy chứ còn nói sao nữa. Ta đâu có được chút ngôn phong văn hoa nào.

    Bạch Cúc buông tay khỏi má Quốc Túy.

    Nàng nhìn gã.

    - Vầy nhé ... Nếu huynh thực tâm có tình với Bạch Cúc thì phải giống như Đường Thẩm huynh.

    Nàng nói rồi kéo y vào một thư phòng, ấn y ngồi xuống án thư.

    - Trên án thư này có đủ văn phòng tứ bửu. Huynh phải tập viết, tập đọc khi nào thành thục thì Bạch Cúc sẽ nhận tình của huynh, ngược lại Bạch Cúc vẫn có thể biến huynh thành con gà trống thiến bất cứ lúc nào. Lần này e rằng còn hơn lần trước đó.

    Nàng nói rồi dằn mạnh ngọn trủy thủ dùng để rọc giấy xuống bàn.

    Quốc Túy ngồi thừ.

    - Nàng...

    Bạch Cúc nạt ngang.

    - Không có nàng gì hết. Đây là học đường của Đường đại ca, Đường đại ca không có ở đây thì Bạch Cúc là gia sư chỉ bảo huynh.

    Bạch Cúc nói rồi lườm gã trước khi bỏ ra ngoài.

    Bạch Cúc đi rồi còn lại một mình, Quốc Túy làu bàu nói:

    - Trời đất ơi, sao bổn thiếu gia khổ như thế này chứ. Biết thế ta đừng có tỏ tình với ả.

    Người thì đẹp sao dữ quá thế này. Khổ cho ta rồi.

    Y vừa rên xong thì nghe tiếng tằng hắng của Bạch Cúc. Chỉ tiếng tằng hắng của nàng thôi Quốc Túy đã vơ vội lấy bút chấm vào đĩa mực, nhưng lại chẳng viết gì mà lại ngậm cán bút.

    Y chống tay trên cằm suy nghĩ mông lung rồi chẳng mấy chốc giấc ngủ kéo đến. Tiếng ngáy của Quốc Túy ồn ồn nghe như tiếng bò rống. Nhìn hắn trước án thư mà cắn bút cất tiếng ngáy trông thật nực cười.

    Quốc Túy đang miên man trong giấc điệp thật sâu thì có ai đó vỗ vào vai gã. Y bị vỗ vai lần thứ hai mới phủi tay.

    - Đi ra ...

    Bị vỗ vai lần thứ ba, Quốc Túy mới dụi mắt, uể oải ngáp một cái rồi ngẩng mặt nhìn lên. Khuôn mặt của Đường Thẩm lờ mờ trong ánh mắt còn ngái ngủ của gã.

    Một lúc sao như thể tỉnh ngủ hẳn y mới nói:

    - Đường Thẩm ... Oan hồn của Đường Thẩm hay thật là Đường Thẩm.

    Đường Thẩm mỉm cười.

    - Huynh thích học từ bao giờ vậy?

    Chàng vừa nói dứt câu thì Quốc Túy ôm chầm lấy chàng. Gã vừa ôm Đường Thẩm vừa khóc tru tréo nói:

    - Đường Thẩm ... Quốc Túy đang cần Đường Thẩm ... ta đang cần Đường Thẩm.

    Không phải một mình Quốc Túy mà cả Hoàng gia đang cần, không chỉ Hoàng gia cần Đường Thẩm mà rất nhiều người cần Đường Thẩm.

    Y rít hơi lấy giọng rồi nói tiếp:

    - Uyển Thanh cần, Y Phụng cần, Bạch Cúc cần, không Bạch Cúc không cần, mà ta cần ...

    ta cần nhất trong những người đó.

    Đường Thẩm gỡ tay Quốc Túy.

    - Huynh bình tĩnh lại nào?

    Vừa buông Đường Thẩm, Quốc Túy đặt bút vào tay chàng.

    - Viết ngay ... Viết ngay cho Quốc Túy một bức thư pháp đẹp nhất. Viết ngay, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa ... Mãi mãi sau này ta sẽ không bao giờ quên Đường Thẩm.

    Đường Thẩm mỉm cười.

    - Tự dưng huynh thích thư pháp là sao. Hình như đã có sự thay đổi trong huynh làm tất cả đảo lộn những gì trong quá khứ.

    - Hậy ... viết đi rồi ta sẽ nói với Đường Thẩm. Chuyện này quan trọng lắm. Xong chuyện này nhất định Quốc Túy không quên Đường Thẩm và ta sẽ bồi hoàn cho Đường Thẩm, bao nhiêu cũng được.

    Vừa nói dứt câu thì Hành Tẩu Định Tịnh cũng vừa bước vào cùng với Y Phụng và Bạch Cúc.

    Hành Tẩu Định Tịnh nói:

    - Lão huynh biết vì sao Hoàng thiếu gia cần có một bức thư pháp của lão đệ mà.

    - Lão huynh ... Phụng muội ... Bạch Cúc ...

    Quốc Túy nắm lấy tay Đường Thẩm kéo về phía vòm cửa rồi ghé miệng vào tai chàng nhỏ giọng nói:

    - Đường Thẩm ... người là huynh đệ bằng hữu với ta, ngươi phải nhường Bạch Cúc cho ta đó. Nàng là của ta nhé. Một mình ngươi gom hết thì ta làm con gà trống thiến còn hơn.




    Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)