[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.


  1. Chương 36 : Sở linh tiên tung
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Hai người đang đứng ở một đầm nước bên sông Mịch La, đầm nước ở đây xanh biếc trong suốt, tương truyền Khuất Nguyên chính là ở chỗ này buộc đá rồi gieo mình xuống nước.

    Ngụy Đích thấy Sở Phong mắt nhìn đăm đăm nhìn phía dưới đầm nước, bèn hỏi:
    -Ngươi đang nhìn cái gì?

    Sở Phong cười, nói:
    -Ta muốn tìm kiếm một chút dấu vết của người xưa . Cô xem, nước ở đây thật trong, khó trách ông ấy lại muốn tại đây nhảy xuống.

    Ngụy Đích cười nói:
    -Ngươi cũng thật là đa sầu đa cảm.

    Sở Phong cười nói:
    -Ta chính là đa cảm, nhưng không có đa sầu.

    Hai người dọc theo sông Mịch La đi được một đoạn, mặt trời đã hoàn toàn lặn về phía tây, thuyền đánh cá trên sông cũng đã bắt đầu lên đèn, trên mặt sông nhất thời hiện lên từng điểm đỏ rực. Ngụy Đích bỗng nhiên dừng lại cước bộ, Sở Phong cũng lập tức dừng lại, nhìn phía nàng.

    Ngụy Đích nói:
    -Ngươi. . . có tức giận ta ngày ấy hay không. . .

    Sở Phong biết nàng là nói chuyện trước Vọng Giang Lâu Giang Thiếu Bảo làm nhục đánh mình, bèn ngắt lời nói:
    -Cô nương vốn không có cần phải xuất thủ, cô và ta chẳng qua thỉnh thoảng gặp nhau, ta ngay cả tên của cô cũng không biết, hà tất phải nói đến tức giận!

    Ngụy Đích không có lên tiếng, nàng nghe được ngữ khí của Sở Phong vẫn ngầm hàm chứa sự buồn bực, có thể ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện.

    Nàng nói:
    -Kỳ thực ta vốn nên cảm tạ ngươi, đêm đó nếu không phải ngươi. . .

    Sở Phong lúng túng nói:
    -Đêm đó là ta thiếu chút nữa hại cô nương, ta cho rằng cô nương là bị điểm huyệt, nguyên lai cô nương đang vận khí điều tức, còn thiếu một chút mạo phạm cô nương, ta còn muốn xin cô nương đừng trách móc!

    Ngụy Đích cười cười, chợt hỏi:
    -Ngày mai ngươi muốn đi Giang Nam tiêu cục?

    -Đúng vậy.

    -Ngươi có biết hiện tại ngươi là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo hay không?

    -Cho nên ta mới càng phải đi!

    -Ngươi. . . Muốn đi giải thích?

    -Đúng vậy!

    -Ngươi cho là sẽ có người nghe ngươi giải thích sao?

    -Không biết! Ta một thân trong sạch, sao lại có thể không rõ ràng chịu oan khuất!

    -Ngươi có biết hiện tại toàn bộ võ lâm Giang Nam cũng tề tập tại Giang Nam tiêu cục không, chính là vì chờ ngươi hiện thân?

    -Thanh giả tự thanh, ta chính đạo mà đi, không có lỗi với thiên địa quỷ thần, ta không sợ bọn họ!

    Ngụy Đích lắc đầu, nói:
    -Ngươi thực sự. . . quá. . . ngây thơ.

    Sở Phong cười nói:
    -Ngây thơ cũng không có gì không tốt.

    -Ngươi có biết hay không, tại trên giang hồ, ngây thơ cùng ngu xuẩn không có bất luận cái gì khác nhau.

    Sở Phong cười, nói:
    -Ta không biết, ta mới vừa giao thiệp với giang hồ, không hiểu được giang hồ này chứa nhiều quy củ, ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, Ta chỉ là làm những việc ta cho rằng phải làm.

    -Đây chính là ngây thơ! Ngu xuẩn! Ngốc!
    Ngụy Đích không chút khách khí nói.

    -Ngây thơ cũng được, ngu xuẩn cũng được, ta đã quyết định!
    Trên mặt Sở Phong hiện ra một tia kiên nghị.

    Ngụy Đích nhìn một tia kiên nghị biểu lộ trên mặt Sở Phong, biết mình không có khả năng thuyết phục hắn. Nàng thở dài, nói :
    -Lấy võ công của ngươi, cũng chỉ uổng phí tính mệnh.

    Sở Phong mỉm cười, nói :
    "Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kỳ do vị hối!"
    ( Câu thơ trích trong [Ly tao] : Làm việc mình thích, chết chín lần cũng không si nhê )

    Ngụy Đích nói :
    -Ngươi có nhớ lời nói của Quỷ Tử Tiên Sinh khi tặng ngươi hai quân cờ hay không? Hắc bạch có lúc cũng không phân minh, nhất là giang hồ, hắc bạch vốn là luôn luôn điên đảo. Ngươi không bằng ẩn núp trước, đợi vài ngày sau khi điều tra rõ chân tướng, mới hiện thân nói rõ tất cả?

    Sở Phong kiên quyết nói :
    -Ta một thân thanh bạch, không thẹn với lương tâm, vì sao phải dấu đầu lộ đuôi, sống tạm bợ qua ngày!

    Ngụy Đích lặng lẽ không nói, ánh mắt lần nữa rơi vào vết chỉ ngân cong cong kia trên mặt Sở Phong, Sở Phong sờ sờ đạo chỉ ngân , lang lảnh cười, nói :
    -Ngươi không cần chú ý, ta rất thích đạo chỉ ngân này.

    Ngụy Đích hết sức kinh ngạc, đạo chỉ ngân này chẳng những không tổn hao chút nào vẻ tuấn lãng của hắn, thậm chí còn hiện lên nét cương nghị quả cảm, một mặt cứng cỏi quật cường.

    Sở Phong thấy nàng có chút thất thần nhìn mình, bèn nói:
    -Cô nương. . .

    -Ta họ Ngụy, tên Đích.

    Ngụy Đích đột nhiên tự báo tên họ, Sở Phong vừa ngoài ý muốn lại vừa hưng phấn, thậm chí có chút kích động, nói :
    -Nguyên lai là Ngụy Đích cô nương, không ngờ mấy lần gặp nhau, hôm nay rốt cuộc biết được phương danh của cô nương.

    Hắn thấy Ngụy Đích nhìn mình, hình như chờ mình nói cái gì, nhất thời không rõ, chỉ có nhìn nàng, có chút ngây ngốc. Ngụy Đích 'Khì' cười nói:
    -Ngươi không dự định nói cho ta biết tên của ngươi sao?

    -Ôi chao!
    Sở Phong vỗ đầu:
    -Vừa rồi biết được tên cô nương, nhất thời vui vẻ quá mức. Tại hạ họ Sở, tên Phong, Sở Phong.

    -Nguyên lai là Sở công tử.

    Sở Phong vội vàng nói:
    -Ta cũng không phải cái gì vương tôn công tử, cô nương không cần gọi công tử, gọi Sở. . . Sở. . .
    Sở cái gì, hắn lại nghĩ không ra cách xưng hô thích hợp.

    Ngụy Đích thấy hắn nói quanh co nửa ngày, không khỏi cười nói:
    -Gọi Sở thiếu hiệp thế nào?

    Sở Phong do dự một chút nói :
    -Cái này không dám nhận.

    -Vậy Sở đại hiệp nha?

    -Cái này càng không dám nhận.
    Sở Phong vội vã xua tay.

    -Vậy không bằng gọi Sở anh hùng đi.
    Ngụy Đích đang cố tình chọc hắn một chút.

    Sở Phong vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng, nói quanh co:
    -Đừng. . Cái này. . . Sao được, cô nương vẫn là gọi Sở công tử. . .thôi.

    Ngụy Đích nở nụ cười, dáng tươi cười rất đẹp.

    Một áng mây đỏ cuối cùng nơi chân trời rốt cuộc biến mất, Ngụy Đích nhẹ giọng nói :
    -Ta đi.

    Sở Phong không hiểu sinh lên một tia phiền muộn, nói :
    -Từ lần đầu gặp mặt tại Tây hồ, cùng cô nương đã ba lần không hẹn mà gặp. Không biết tiếp theo sẽ là lúc nào, ở địa phương nào?

    Ngụy Đích con mắt như thu thủy nhìn Sở Phong, lại một lần nữa hỏi:
    -Ngày mai ngươi có thật là phải đi Giang Nam tiêu cục không?

    -Đúng vậy! Ta nói đi thì nhất định sẽ đi. Huống hồ ta còn hẹn với Mộ Dung huynh muốn tại Giang Nam tiêu cục thống ẩm vài ly.
    Nhớ tới Mộ Dung, trên mặt Sở Phong không khỏi hiện ra dáng tươi cười.

    Trong mắt Ngụy Đích hiện lên một tia cổ quái, hỏi:
    -Ngươi cùng Mộ Dung rất quen biết?

    Sở Phong nói :
    -Hắn là vị bằng hữu đầu tiên ta kết bạn khi mới sơ xuất giang hồ.

    Ngụy Đích nói :
    -Hắn có thể sẽ không đi.

    -A, vì sao?
    Sở Phong ngạc nhiên hỏi.

    -Hắn có một số việc sợ rằng không thể tới.

    Sở Phong lắc đầu, nói :
    -Hắn đáp ứng qua ta, nhất định sẽ đi, hắn không phải là người thất tín, hắn nhất định sẽ đến cùng ta uống vài ly!

    Ngụy Đích không có lên tiếng, xoay người ly khai, bỗng quay đầu lại, yếu ớt nói :
    -Con đường giang hồ hiểm ác vô tận, một ngày đặt chân đi rồi, lại khó có thể thoát ra, ngươi cẩn thận bảo trọng!

    Sở Phong cười, khẽ đọc một câu:
    "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!"
    (Đường dằng dặc mà xa ngút , vì chính đạo ta quản gì lặn lội)
     

  2. Chương 37 : Giang Nam tiêu cục
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Giang Nam tiêu cục tại Nhạc Dương là Giang Nam đệ nhất đại tiêu cục, cùng nổi danh với Trấn Bắc tiêu cục tại phương bắc, cũng được xưng là Trung Nguyên hai đại tiêu cục . Giang Nam tiêu cục Tổng tiêu đầu Giang Trấn Nam ngang dọc giang hồ, hành tiêu khắp thiên hạ, kết giao vô số, rất được giang hồ hào kiệt kính ngưỡng. Giang Nam tiêu cục hành tiêu chỉ nói một chữ —— "Tín" . Đầu có thể mất, tiêu không được mất! Đây là tín điều hành tiêu của Giang Nam tiêu cục. Chỉ cần tiêu được Giang Nam tiêu cục tiếp nhận, vô luận có bao nhiêu gian khổ hung hiểm, đều sẽ được bảo chứng đưa đến nơi, chẳng bao giờ thất tín.

    Ngày hôm nay, Giang Nam tiêu cục đặc biệt náo nhiệt, không chỉ bởi vì hôm nay là đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, càng bởi vì một người —— Sở Phong, tiểu tử này nhất cử phá vỡ ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, lại trong một đêm diệt môn Chấn Giang Bảo. Hắn tuyên bố rằng muốn tại ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, đích thân tới chúc thọ, này quả thực chính là khiêu khích toàn bộ võ lâm Giang Nam! Giang Nam hào kiệt làm sao nuốt được khẩu khí này! Huống hồ, đến nay còn không có người biết tiểu tử này đến từ phương nào, sư thừa nơi đâu, thậm chí ngay cả tên cũng không rõ ràng lắm, càng khiến cho hắn được bao phủ bởi một loại thần bí. Tuy nhiên, tất cả mọi người biết, hắn họ Sở, ăn mặc một thân lam sam, đeo một thanh cổ trường kiếm, trên mặt còn có một đạo chỉ ngân cong.

    Đủ các dạng giang hồ nhân sĩ đều tập hợp đến Giang Nam tiêu cục, có người đặc biệt chúc thọ, có biểu diễn hiến nghệ, có vô giúp vui, có một lòng muốn vì Chấn Giang Bảo đòi một công đạo, cũng có thuần túy là lừa ăn lừa uống, phàm có những các loại thế này, náo nhiệt khác thường, một cảnh tượng hết sức hân hoan. Giang hồ chính là như thế này, Chấn Giang Bảo vừa mới bị diệt môn, Giang Nam tiêu cục lại ca vũ tưng bừng nhộn nhịp.

    Hôm qua buồn thì hôm nay vui, hoặc hôm nay buồn thì hôm qua vui, tại trong mắt giang hồ nhân sĩ thực sự là một việc bình thường nhất trên đời, chính ứng với bài thơ của cổ nhân: thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca, tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a!
    (Thân thuộc còn xót xa,người dưng thà vui vẻ,chết đi là hết nói,thân vùi bên sườn đồi)

    Đến buổi trưa, đại sảnh đã khách khứa đông đúc, ồn ào náo động nói cười, thập phần náo nhiệt.

    Giang Trấn Nam mặc tiên hạc đoạn tú cẩm bào, ngồi ngay ngắn tại chính giữa đại sảnh, mặc dù năm nay đã tám mươi, nhưng râu tóc vẫn còn đen, hai mắt lấp lánh có thần. Hôm nay hắn đặc biệt vui vẻ, mặt mày hớn hở, không ngừng xã giao với những tân khách bằng hữu đến chúc mừng, hoặc hàn huyên, hoặc đàm tiếu.

    Bên ngoài chợt có môn nhân cao giọng hô:
    -Võ Đang đệ tử Tống Tử Đô đến đây bái hạ!

    Phòng khách tức thời một trận rối loạn, vô cùng kinh ngạc. Giang lão tiền bối tuy rằng hành tiêu thiên hạ, kết giao vô số, nhưng tới cùng chẳng qua là một tiêu cục tiêu đầu, cùng cửu đại môn phái mặt ngoài khá xa, hiện tại Võ Đang thân là võ lâm minh chủ lại phái người đến đây chúc thọ, nhưng lại là Tống Tử Đô đệ tử xuất sắc nhất, đương nhiên làm cho người kinh ngạc.

    Giang Trấn Nam cũng kinh ngạc một chút, hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

    Chỉ thấy một thiếu niên đang đi vào rất nhanh nhẹn, khoảng 24,25 tuổi, mặt như quan ngọc, mi thanh mục tú, một thân tử thanh trường sam, đầu buộc tử dương cân, chân đi thanh vân ngoa, thân đeo thất tinh bảo kiếm, hai mắt thần anh, quả nhiên là lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong.

    Có người âm thầm hoan hô: thật không hổ là đệ tử xuất sắc nhất Võ Đang, quả nhiên khí vũ hiên ngang, phong thái chiếu nhân.

    Tống Tử Đô hướng Giang Trấn Nam vái chào, nói :
    -Võ Đang đệ tử Tống Tử Đô bái kiến Giang lão tiền bối, chúc Giang lão tiền bối lưu hoa hiến thụy, thiên bảo cửu như!
    *Thiên-bảo: Một chương trong Kinh Thi (Nhã phong), có 9 chữ như chúc tụng nhà vua :
    Như sơn như phụ,
    như cương như lăng,
    như xuyên như phương chí dĩ mặc bất tăng,
    như nguyệt chi hằng,
    như nhật chi thăng,
    như nam sơn chi thọ, bất khiên bất băng,
    như tùng bách chi mậu, vô bất nhĩ hoặc thừng.


    Giang Trấn Nam ha ha cười nói:
    -Hảo! Hảo! Khó có được Tống thiếu hiệp đến đây chúc thọ, quả nhiên trẻ tuổi anh tuấn, nhân trung chi long!

    Tống Tử Đô vội vàng nói:
    -Đa tạ Giang lão tiền bối khích lệ!
    Nói rồi từ trên người lấy ra một quyển trục, hai tay dâng, nói :
    -Vãn bối du ngoạn sơn thuỷ bái hạ, chỉ chuẩn bị một bộ tự thiếp, mong rằng tiền bối thứ lỗi.

    Giang Trấn Nam vừa nghe là tự thiếp, nhất thời hai mắt chiếu sáng. Nguyên lai Giang Trấn Nam xưa nay cực thích sưu tầm nét mực tự thiếp của các danh gia cổ đại, mà thư pháp của hắn tạo nghệ cũng là rất cao, rất có phong cách quý phái.

    Hắn lập tức tiếp nhận tự thiếp, cũng không khách khí, vừa mở ra nhìn, nhất thời động dung cả kinh nói:
    -Là tác phẩm Cuồng Thảo[ thiên tự văn ] của Tống Huy Tông!
    Thì ra bức tự thiếp này là [ thảo thư thiên tự văn ] của Tống Huy Tông Triệu Cát.

    Tống Huy Tông tuy nói là hôn quân có tiếng hoang dâm vô năng, nhưng hắn lại rất có nghệ thuật tài hoa, nhất là thư pháp, thành tựu cực cao, thậm chí tự thành một trường phái riêng, tự mình sáng tạo thể chữ ' Sấu kim thư ', cùng ' Kim thác đao' của Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục giao tương huy ánh, có thể xưng là song bích thư pháp trên lịch sử.

    Giang Trấn Nam nhìn tự thiếp, than thở:
    -Quả nhiên thế bút lăng không, biến hoá thất thường, giống như Trường Giang bôn đằng, nhất tả thiên lý, lại như phi điểu xuất lâm, kinh xà nhập thảo! Quả thật là tuyệt thế mặc bảo, tuyệt thế mặc bảo!
    Giang Trấn Nam một hơi ca ngợi, thậm chí đã quên hướng Tống Tử Đô nói lời cảm tạ.

    Tống Tử Đô mỉm cười thối lui, tự mình ngồi xuống một bên.

    Giang Trấn Nam đang say sưa ca ngợi, bỗng nhiên môn nhân bên ngoài lại cao giọng hô:
    -Truyền nhân Tích Thủy Kiếm phái Trích Tiên Tử đến đây bái hạ!

    Trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, không có người sẽ nghĩ đến Trích Tiên Tử sẽ đột nhiên hiện thân, toàn bộ ánh mắt cũng rơi vào cửa đại sảnh, ai không muốn nhìn thấy thần thái thiên hạ đệ nhất tiên tử!

    Một thân ảnh bạch y như tuyết phiêu nhiên đi vào, hướng Giang Trấn Nam nhẹ nhàng hạ bái, nói :
    -Ngụy Đích ra mắt Giang bá bá, chúc Giang bá bá thọ bỉ tùng linh, cổ bách trường thanh!
    Thanh âm thanh uyển yên nhiên, như chim hoàng oanh.

    Giang Trấn Nam đích thân nâng nàng dậy, ha ha cười nói:
    -Cô bé, mười năm không gặp, đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp ngay cả Giang bá bá cũng hầu như nhận không ra. Sư phụ ngươi khỏe chứ?

    Ngụy Đích thản nhiên cười nói:
    -Giang bá bá lại pha trò Đích tử. Sư phụ nàng rất tốt, nàng còn đặc biệt mệnh đệ tử tặng một bức tự thiếp cho Giang bá bá, coi là quà mừng!
    Nói rồi từ trong tay áo lấy ra một quyển tố trục, hai tay tôn kính dâng lên.

    Giang Trấn Nam chưa tiếp nhận đã kinh hô lên tiếng nói :
    -Là Thục Tố! Chẳng lẽ là. . .
    Hắn vội vã tiếp nhận, mở tố quyển, lại lần nữa kinh hô:
    -Quả nhiên! Quả nhiên là [ Thục Tố thiếp]

    [ Thục Tố thiếp] là do danh gia thư pháp Mễ Phất thời Bắc Tống ghi chép, được hậu nhân ca tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ thiếp. Cái gọi là Thục Tố, chính là dệt bằng tơ lụa của tỉnh Tứ Xuyên thời Bắc Tống có phẩm chất cực kỳ hoàn mỹ, dệt mặt trên có trang trí Ô Ti Lan, chế tác khá tinh tế.

    [ Thục Tố thiếp] này rất có lai lịch. Nghe đồn lúc đó có người đem một đoạn thục tố trang hoàng thành quyển trục, nhằm đợi danh gia lưu lại mặc bảo. Ai ngờ truyền qua tổ tôn ba đời, lại không người dám viết! Nguyên lai bởi vì vải dệt bằng tơ lụa hoa văn thô ráp,sần sùi khó viết, cho nên người không có công lực thâm hậu không dám hạ bút. Đoạn thục tố này vẫn lưu truyền, sau đó là Hồ Châu quận thủ giấu đi, lại giấu hai mươi năm, thế là mời Mễ Phất bậc thầy thư pháp đương thời viết lên thục tố. Mễ Phất tài đảm hơn người, việc đáng làm không thể bỏ qua, một hơi thở viết tại trên mặt tám bài thơ, hoàn thành [Thục Tố thiếp] nổi danh thiên hạ.

    Ánh mắt mọi người thoáng cái chuyển tới thiếp mời này, chỉ thấy nét bút suất ý phóng túng, dụng bút tuấn mại, huy sái linh động, khúc tẫn biến hóa, càng về sau càng phi động lưu sái, thần thải siêu dật, quả thật trân phẩm có một không hai!

    Trong đại sảnh nhất thời lời khen ngợi không ngừng bên tai.

    -Hảo thiếp!
    Giang Trấn Nam bật thốt lên khen:
    -Bát diện xuất phong, biến huyễn linh động, tàng phong xử vi lộ phong mang, lộ phong xuất diệc hiển hàm súc, hảo thiếp! Hảo thiếp!

    Ngụy Đích lại cười nói:
    -Sư phụ xưa nay biết Giang bá bá thích cất giữ thiếp, cho nên đặc biệt mệnh đệ tử mang theo thiếp đến đây, Giang bá bá thích là tốt rồi.
    Giang Trấn Nam đương nhiên thích, quả thực như châu như ngọc, yêu thích không buông tay.

    Ngụy Đích lui tới một bên ngồi xuống, Tống Tử Đô lập tức hướng nàng chắp tay, nho nhã lễ độ nói :
    -Tại hạ Võ Đang đệ tử Tống Tử Đô, không ngờ ở đây may mắn nhìn thấy phương dung của Trích Tiên Tử.

    Ngụy Đích nhìn sang, cũng chắp tay, đáp lễ nói :
    -Nguyên lai là Tống thiểu hiệp, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

    -Vốn thường nghe Trích Tiên Tử thiên sinh lệ chất, Tích Thủy Kiếm quyết càng độc nhất vô nhị, hôm nay vừa gặp, đã biết đồn đãi không hư!
    Vài câu khen ngợi này của Tống Tử Đô không ôn không hỏa, mà lại vô cùng làm cho người ra hưởng thụ.

    Ngụy Đích mỉm cười, nói :
    -Giang hồ đồn đãi cũng nhiều là vô căn cứ không thật, Tống thiểu hiệp quá khích lệ.

    -Tại hạ cho rằng bất luận lời đồn đãi nào của giang hồ cũng không đủ để phác hoạ một vạn nhất phương dung của tiên tử.

    Lời này của Tống Tử Đô có thể có hơi quá mức, Ngụy Đích không khỏi nhíu mày, nói :
    -Đồn đãi chung quy cũng là đồn đãi, Tống thiểu hiệp có cần thiết phải xem nó là thật hay không!

    Tống Tử Đô vừa nhìn này thần sắc này, biết bản thân mở miệng tiếp ngược lại sẽ dẫn đến nàng phản cảm, vì vậy nhẹ nhàng cười, không hề lên tiếng.

    -Hắc Hổ bang bang chủ Chu Nhất Hổ đến bái hạ!

    -Hồi Toàn Đao Đao Sử Mã Quan Đao đến bái hạ!

    -Truy Phong Kiếm Khách Hồ Tam Hải đến bái hạ!

    . . .

    Tân khách từng đám tiến đến, môn nhân từng tiếng hô to, cũng đã gần đến buổi trưa, khách nên đến cũng đã đến hết, trong đại sảnh mặc dù khắp nơi bàn luận viển vông, chuyện trò vui vẻ, trên thực tế tất cả mọi người đang chờ một người xuất hiện —— Sở Phong.
     
  3. [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]Chương 38 :Vô danh tiểu tử
    [FONT=&quot][/FONT] Dich : mts86vt[FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com[FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]Đã tới buổi trưa, có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:
    -Tiểu tử kia còn tới hay không?

    -Sợ rằng không đến, muốn đến thì đã đến sớm rồi!
    Có người đáp.

    -Phi! Không dám tới thì cũng đừng khẩu xuất cuồng ngôn, còn tưởng là hắn có cái gì ba đầu sáu tay!

    -Hắc! Ta sớm đoán được hắn không có cái dũng khí này! Võ lâm Giang Nam chúng ta cũng không phải là ngồi không, hắn dù cho ăn gan báo cũng không dám tới!

    Mọi người đang ngươi một câu, ta một câu nghị luận, môn nhân bên ngoài bỗng nhiên cao giọng hô:
    -Vô danh tiểu tử Sở Phong đến bái hạ!

    Phòng khách nhất thời tĩnh xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng đại môn.

    Một vị lam sam thiếu niên lửng thững đi vào, thân đeo cổ trường kiếm, hai mắt tàng anh, làm người khác chú ý nhất chính là một đạo chỉ ngân cong trên mặt hắn, không những không tổn hao gì vẻ tuấn lãng của hắn, còn khiến hắn tản ra một loại mị lực khí chất đặc biệt.

    Sở Phong thong dong hướng Giang Trấn Nam vái chào, cất cao giọng nói:
    -Tại hạ Sở Phong, bái kiến Giang lão tiền bối, chúc Giang lão tiền bối. . . Giang lão tiền bối. . .

    Hắn nói không nên lời, hoá ra hắn dĩ nhiên quên lời chúc mừng! Vốn có hắn từ lâu đã suy nghĩ kĩ càng hai câu chúc thọ rồi, trước khi vào phòng khách còn lẩm nhẩm một lần, ai ngờ khi nói tới bên mép, lại nhất thời quên đi.

    Hắn ấp úng một lát, chính là nghĩ không ra, có chút lúng túng, ngay cả Giang Trấn Nam cũng hiện ra vài phần xấu hổ, chuyện như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

    Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn, không biết hắn đang đùa nghịch cái trò quỉ quái gì, chỉ có Ngụy Đích trong lòng hiểu rõ Sở Phong lại bí từ, tiểu tử này chính là có vài phần ngớ ngẩn.

    Sở Phong dưới ánh mắt mọi người nói quanh co nửa ngày, vỗ đầu, rốt cuộc nghĩ tới, hưng phấn đọc ra:
    -Chúc Giang lão tiền bối 'Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ nam sơn bất lão tùng!'

    Mọi người vừa nghe, hầu như té xỉu phân nửa. Một câu chúc mừng này lại quá mức tầm thường, nhưng tiểu tử này lại suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới được, quả nhiên là quá đần độn!

    Giang Trấn Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ha ha cười không ngừng, đang muốn mở miệng, sớm có người quát lớn:
    -Hỗn trướng! Cố lộng huyền hư, rõ ràng là cố tình quấy rối! Hắn chính là hung thủ sát hại Chấn Giang Bảo, hắn là cố tình tới gây sự!

    Tên đó vừa nói như vậy, mọi người đều đứng lên, "Tranh tranh keng keng " thi nhau rút đao, rút kiếm, muốn lên vây quanh! Sở Phong vừa nhìn tình cảnh này, không xong rồi, lập tức hét lớn một tiếng:
    -Chậm đã!
    Thanh âm không lớn, nhưng đủ kinh sợ, mọi người không tự chủ được dừng lại.

    Sở Phong vội vã chắ tay bốn phía, nói :
    -Các vị, ngày hôm nay là đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, trước mắt quan trọng là mọi người vui vẻ hòa khí, nếu như bởi vì tại hạ đến mà phá hư bầu không khí tưng bừng này, vậy thì tại hạ thực sự rất áy náy. Các vị đường xa mà đến, cũng là một lòng muốn chúc thọ cho Giang lão tiền bối, việc Chấn Giang Bảo nhất thời nửa khắc khó có thể nói rõ, không bằng các vị tạm thời đem việc này gác lại một bên, chờ chúc thọ hoàn tất, tại hạ tất sẽ cho các vị một cái công đạo. Các vị nghĩ như thế nào?

    Một màn nói nói vang dội này, hợp tình hợp lý, mọi người nhất thời không thể làm khó dễ hắn, Muốn xuất thủ sao, nơi đây suy cho cùng là Giang Nam tiêu cục, vẫn là thời gian chúc mừng đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, thực sự không thích hợp để động đao động thương.

    Giang Trấn Nam ha ha cười, nói :
    -Hảo! Tiểu huynh đệ sảng khoái! Nếu ngày hôm nay là ngày đại thọ tám mươi của lão phu, các vị chỉ cần phải uống cho thống khoái, bất luận ân oán gì hết thảy tạm thời gác lại một bên. Trước giờ tý, mong muốn các vị không được thảo luận đến việc Chấn Giang Bảo, bằng không thì quá không nế mặt lão phu.

    Nếu chủ nhân đã mở miệng, mọi người cũng không tiện nói cái gì nữa, huống hồ trước mắt bao người, còn sợ tiểu tử này bay mất hay sao! Vì vậy mọi người thu hồi đao kiếm, lui về nguyên vị.

    Ngụy Đích ngồi ở một bên âm thầm thở dài một hơi.

    Giang Trấn Nam nhìn Sở Phong, loát râu mép nói :
    -Tiểu huynh đệ thực sự là trẻ tuổi anh hùng, hậu sinh khả uý! Hảo! Hảo!

    Sở Phong nói :
    -Lão đạo sĩ nói lão tiền bối hành tiêu thiên hạ, kết giao vô số, khi bảo ta xuống núi chuyện thứ nhất đó là đến đây bái hạ đại thọ tám mươi của tiền bối!

    Giang Trấn Nam kỳ quái hỏi:
    -Lão đạo sĩ trong lời nói của tiểu huynh đệ không biết là ai?

    Sở Phong ngạc nhiên nói :
    -Lão đạo sĩ đó là lão đạo sĩ, tiền bối không nhận ra lão đạo sĩ sao?

    Giang Trấn Nam ngẩn ra, quả thật lần mò khắp trong đầu cũng nghĩ không ra lão đạo sĩ là nhân vật nào, chỉ có cười thôi.

    Bên cạnh có người nhỏ giọng nói :
    -Hừ! Ta sớm nhìn ra tiểu tử này cố tình quấy rối, tại cố lộng huyền hư!

    -Hắc,thì chúng ta cứ nhìn xem hắn có thể giở ra trò gì nữa!

    Sở Phong lại hướng Giang Trấn Nam vái chào, nhìn khắp một lượt, liếc mắt thấy Ngụy Đích vừa kinh vừa sợ, trực tiếp đi qua, kinh hỉ nói :
    -Nguyên lai Ngụy Đích cô nương cũng tới mừng thọ? Nghĩ không ra hôm qua vội vã chia tay, hôm nay đã gặp lại, thật sự là quá tốt!
    Vừa nói rồi trực tiếp ngồi bên cạnh nàng.

    Ngụy Đích thấy hắn trước mắt bao nhiêu người nói không gì cố kỵ, nhất thời không biết làm sao trả lời.

    Mọi người kinh ngạc nhìn hai người, thập phần ngoài ý muốn, bởi vì nghe giọng điệu Sở Phong, hai người dường như rất là quen biết.

    Sở Phong lại nhìn mọi nơi xung quanh, Ngụy Đích hỏi:
    -Ngươi đang tìm Mộ Dung?

    Sở Phong gật đầu.

    Ngụy Đích nói :
    -Hắn sợ rằng sẽ không tới!

    -Hắn nhất định sẽ đến, hắn đáp ứng qua với ta, muốn cùng ta thống khoái uống vài chén!

    Ngữ khí của Sở Phong thập phần khẳng định. Hắn thấy Tống Tử Đô bên cạnh khí độ bất phàm, nhịn không được hỏi Ngụy Đích:
    -Hắn là ai, lại khí vũ bất phàm như vậy!

    -Hắn là đệ tử Võ Đang.
    Ngụy Đích đáp.

    Sở Phong đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói :
    -Chẳng lẽ hắn chính là Tống. . . Tống. . .
    Tống cái gì thì hắn lại nghĩ không ra.

    Tống Tử Đô đương nhiên nghe được lời đối thoại hai người, hướng Sở Phong chắp tay, mỉm cười nói:
    -Đệ tử Võ Đang Tống Tử Đô, Sở huynh có lễ.

    Sở Phong vội vã cũng chắp tay, nói :
    -Tại hạ Sở Phong, có lễ.

    Quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Ngụy Đích:
    -Hắn chính là đệ tử Võ Đang chém lãnh diện cái gì quân hai tay đó hả?

    Ngụy Đích gật đầu, nhỏ giọng đáp:
    -Hắn là đệ tử nổi tiếng nhất của Võ Đang hiện nay.

    Nàng tiếng tuy nhỏ, nhưng có thể nào tránh được song nhĩ của Tống Tử Đô, lúc này hướng Ngụy Đích mỉm cười, nói :
    -Trích Tiên Tử quá khen.

    Sở Phong vừa nghe, nhìn phía Ngụy Đích, thì thào lẩm bẩm:
    -Nguyên lai ngươi gọi Trích Tiên Tử. Trích Tiên Tử, trích lạc nhân gian chi tiên tử, phàm trần bất nhiễm, băng thanh ngọc khiết, quả thật chuẩn xác không thể chuẩn xác hơn!

    Hắn thanh âm không lớn, nhưng mỗi một chữ cũng rõ ràng truyền tới trong tai mỗi người.

    Ngụy Đích thấy hắn trước mặt mọi người ca ngợi mình, nhất thời bị khiến cho mặt phát lên một tia đỏ bừng, không khỏi hơi giận dữ liếc mắt nhìn hắn. Sở Phong không rõ cho nên còn đang ngây ngốc nhìn nàng.

    Ngụy Đích bị hắn nhìn cũng không có biện pháp, chỉ có hỏi:
    -Vừa rồi sao ngươi ngay cả lời chúc mừng cũng quên mất?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
    -Ta từ trước đến nay trí nhớ không tốt, vốn là trước khi đi vào đại sảnh đã lẩm nhẩm vài lần lời chúc mừng rồi, ai dè nói đến bên mép lại quên mất tiêu, may mà vẫn còn nghĩ ra, bằng không thì không biết như thế nào cho phải.

    Ngụy Đích nở nụ cười, lại hỏi:
    -Vừa rồi khi ngươi tiến vào, môn nhân sao lại gọi ngươi vô danh tiểu tử?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
    -Khi ta đến, môn nhân kia hỏi ta có danh hiệu là gì, ta nói không có, hắn nói cái đó thì không tốt lắm, người khác đều có một danh hiệu rất vang dội, cái gì Hắc Hổ bang bang chủ, Hồi Toàn Đao Đao Sử, Truy Phong Kiếm Khách, Tiêu Tương đại hiệp, quá mức uy phong. Hắn nói ta cũng phải có một cái, ta thực sự nghĩ không ra cái danh hiệu gì, liền kêu hắn gọi vô danh tiểu tử đi, cho nên môn nhân kia liền hô vô danh tiểu tử.

    Ngụy Đích 'khì' bật cười nói:
    -Nào có người tự xưng vô danh tiểu tử? Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra!

    Sở Phong cũng nở nụ cười, nói :
    -Ta thật là vô danh tiểu tử mà!

    Tống Tử Đô nhìn tại trong mắt, cảm thấy rất là không khoan khoái, Hắn là đệ tử xuất sắc nhất Võ Đang, mặt ngoài khiêm tốn có lễ, nhưng đáy lòng thập phần cao ngạo tự phụ, hắn thực sự không rõ, bản thân luận võ công, xuất sắc vượt trội, luận tướng mạo, ngọc thụ lâm phong, Ngụy Đích vì sao đối với mình không chú ý, mà đối với tiểu tử trước mắt ngốc ngốc ngớ ngẩn này, trên mặt lại còn có đạo chỉ ngân lại biểu hiện thân cận như vậy.

    Hay rồi, Sở Phong rốt cuộc xuất hiện, vậy kế tiếp tột cùng sẽ phát sinh ra chuyện gì chứ?
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
     
  4. [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]Chương 39 : Ba lăng toàn ngư
    [FONT=&quot][/FONT] Dich : mts86vt[FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com[FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]Giang Trấn Nam đứng lên, cao giọng nói:
    -Thời gian không còn sớm, xin mời các vị dời bước tới hậu viện, uống một trận thống khoái, nghìn vạn lần chớ khách khí!

    Mọi người đợi nửa ngày, từ lâu bụng đói kêu vang, chỉ chờ một câu này của Giang Trấn Nam, tức thời "Ôi" một tiếng, tất cả hướng hậu viện đi đến.

    Sở Phong đang đi tới, bỗng nhiên vai bị người nào vỗ một cái:
    -Tiểu tử, rất thú vị, hợp với khẩu vị của ta!
    Trong giọng nói một thân ảnh lắc mình lướt qua.

    Sở Phong nhìn phía Ngụy Đích, Ngụy Đích nói :
    -Hắn là nhân vật rất nổi danh trên giang hồ, biệt hiệu Tiêu Dao Tử, cuồng phóng bất kham, bất nhập chính tà, luận võ công tu vi, ở đây sợ rằng không người nào có thể so sánh!

    -Ngay cả cô nương cũng thua kém?
    Sở Phong hỏi.

    Ngụy Đích không biết làm sao trả lời, chỉ có nói :
    -Trên giang hồ ngọa hổ tàng long, võ công cao hơn ta có khối người!

    -A!
    Sở Phong lên tiếng, lại nói:
    -Trên người hắn cũng đeo kiếm.

    Ngụy Đích nói :
    -Hắn rất ít khi xuất kiếm, thông thường đều là dùng chưởng!

    Sở Phong không có hỏi lại.

    Hậu viện đã chuẩn bị tốt tiệc rươu xung quanh, tiên hương tràn ngập vườn.

    Sở Phong vừa nhìn, chỉ thấy trên mỗi một cái bàn đều bày mười tám loại món ăn, kỳ quái chính là, mười tám món ăn này tất cả đều là do đủ loại cá khác nhau làm thành. Có quế ngư, có giáp ngư, có thiện ngư, có rùa, tôm, cua. . . Phương pháp nấu nướng càng không giống nhau, chiên, xào ,ninh, hầm ,hấp, chưng, tô, nướng, các loại đầy đủ hết, còn có dùng ống trúc chưng, có dùng giấy bao, hết sức đặc sắc.

    Sở Phong cảm thấy rất thú vị, lại nhìn phía Ngụy Đích, Ngụy Đích nói :
    -Đây là tiệc Ba Lăng Toàn Ngư, là mỹ thực nổi danh nhất Nhạc Dương!

    -Cô trước đây đã ăn qua?
    Sở Phong hỏi.

    -Ta nghe nói qua, cũng là lần đầu tiên thấy.
    Ngụy Đích đáp.

    -Ha ha, vậy chúng ta hôm nay có lộc ăn rồi.
    Sở Phong đã nước bọt chảy ròng.

    Ngụy Đích nhìn hình dạng thèm nhỏ dãi ba thước của hắn, thật muốn cười lên tiếng.

    Giang Trấn Nam hướng mọi người chắp tay, nói :
    -Các vị bằng hữu hôm nay đường xa mà đến, lão phu không có gì tốt để chiêu đãi, liền chuẩn bị mấy bàn tiệc toàn ngư, các vị mời nhập tọa, không cần khách khí, nhất định phải uống một trận thống khoái mới thôi. Mời!

    Mọi người đương nhiên không khách khí, tìm vị trí ngồi xuống liền thoải mái chè chén.

    Sở Phong bất chấp tất cả, an vị tại bên cạnh Ngụy Đích, Tống Tử Đô cũng đồng tịch ngồi xuống.

    "Phịch!"
    Có người đặt mông ngồi ở chỗ bên trái Sở Phong, cười híp mắt nhìn Sở Phong, chính là người vừa rồi vỗ vai Sở Phong một cái- Tiêu Dao Tử.

    Sở Phong chắp tay, nói :
    -Vãn bối Sở Phong, ra mắt Tiêu Dao tiền bối!

    Tiêu Dao Tử nhất thời nghiêm mặt nói :
    -Cái gì vãn bối tiền bối, đừng đem ta gọi già đi như vậy!

    Sở Phong vội vã sửa lời nói:
    -Tại hạ Sở Phong. . .

    -Cái gì tại hạ tại thượng, ta còn chưa có thăng thiên!
    Tiêu Dao Tử vẫn là không thích.

    Sở Phong vội vàng lại mở miệng nói :
    -Tiểu đệ Sở Phong, ra mắt Tiêu Dao đại ca.

    Lúc này Tiêu Dao Tử hắc hắc cười nói:
    -Hảo, trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy!

    Sở Phong cũng cười, nói :
    -Lão đạo sĩ nói sau khi xuống núi phải khắp nơi khiêm tốn, cũng không thể có chút ngạo mạn.

    -Hắc, tiểu tử ngươi rất nghe lời dạy.
    Tiêu Dao Tử nói .

    Sở Phong lại nói:
    -Tiêu Dao đại ca được xưng Tiêu Dao Tử, nhất định là du hí nhân gian, tiêu dao giang hồ, ta khi xuống núi đã lập chí muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!

    Tiêu Dao Tử ha ha cười nói:
    -Hảo! Có chí khí! Tiểu tử có hoài bão!

    -Thật sao?
    Sở Phong vui vẻ nói:
    -Tiêu Dao đại ca, võ công của ngươi nhất định rất cao, vừa rồi ngươi vỗ ta một cái, ta một chút cũng không phát hiện.

    Tiêu Dao Tử hắc hắc cười nói:
    -Không cao không cao, cũng tàm tạm, so với cô nhóc bên cạnh ngươi còn có tên đệ tử Võ Đang ngồi đối diện kia kém xa!

    -A.
    Sở Phong tin là thật, nói:
    -Lão đạo sĩ nói ta võ công cũng là tàm tạm, nói sau khi xuống núi phải khiêm tốn thỉnh giáo, còn phải cái kia. . . Bất sỉ hạ vấn. Sau này tiểu đệ có gì không biết, vậy hướng Tiêu Dao đại ca. . . Bất sỉ hạ vấn là được rồi!
    * Bất sỉ hạ vấn: Không ngại học hỏi kẻ kém cỏi hơn mình

    Ngụy Đích ở bên nghe, một ngụm rượu mới uống hầu như muốn phun ra. Tiêu Dao Tử lại cười ha ha, hết sức hài lòng.

    Cái bụng Sở Phong đột ngột "Ùng ục!" kêu một tiếng, quả thật là ' thanh thúy vang dội ', rước lấy mọi người đều đồng loạt nhìn phía hắn.

    Sở Phong có chút xấu hổ, cười nói:
    -Nửa ngày không ăn cái gì, cái bụng này của ta lại muốn nổi loạn, ăn cho no rồi hãy nói đi!

    Nói rồi cũng không cầm đũa, đưa tay thành trảo, tính chụp ngay một con cá chiên ở giữa bàn, đang muốn cầm lấy, chợt thấy toàn bộ mọi người trên bàn giương mắt mà nhìn bản thân, nhất là một đôi mắt thu thủy động nhân sáng ngời của Ngụy Đích.

    Sở Phong có chút mặt đỏ tới mang tai, tự cảm thấy quá thất lễ, đang muốn thu tay về, Tiêu Dao Tử bên cạnh cười ha ha lên:
    -Hảo! Hảo! Như vậy mới ăn được thống khoái!

    Nói rồi đưa một tay, cũng chụp lấy một con cá chiên, để vào trong miệng ăn khí thế không coi ai ra gì.

    Sở Phong vui vẻ, cũng không quản nhiều nữa, chụp lấy một con cá chiên khác cũng ăn không kém, vừa nhai vừa nói :
    -Ngon quá! So với của ta nướng kém một chút, cũng coi như không tệ. Tiêu Dao đại ca, có cơ hội ta nướng cho ngươi ăn, công phu ta nướng cá cũng là thiên hạ nhất tuyệt, độc nhất vô nhị!

    Ngụy Đích hầu như lại một ngụm rượu muốn phun ra.

    Tiêu Dao Tử lại hắc hắc cười nói:
    -Hảo a, tiểu tử, lão ca sẽ chờ ăn cá nướng của ngươi!

    Sở Phong vui vẻ nói :
    -Một lời đã định! Tiêu Dao đại ca, ta trước kính ngươi một chén!

    -Hảo! Thống khoái!

    Hai người lúc này đối ẩm một chén, Sở Phong khen:
    -Là quy xà tửu, nghe nói chính là Ba Lăng trân phẩm!

    -Tiểu tử thật là có kiến thức, hảo, để cho lão ca cũng kính ngươi một chén!
    Tiêu Dao Tử nâng chén.

    Hai người lại đối ẩm một chén.

    Sở Phong vừa uống, đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía.

    -Tiểu tử, ngươi đang tìm cái gì?
    Tiêu Dao Tử hiếu kỳ hỏi.

    Sở Phong nói :
    -Ta đang đợi một vị bằng hữu, chúng ta đã hẹn muốn tại đây thống ẩm mấy chén.

    -Cái gì? Chỉ thống ẩm mấy chén? Không chí khí! Tới, Tiêu Dao đại ca với ngươi thống ẩm thiên bôi!

    -Hảo a! Tiểu đệ mặc dù không dám nói ngàn ly không ngã, cũng coi như là phúc tàng hải lượng.

    Vì vậy hai người ngươi một chén, ta một chén, vừa uống vừa nói chuyện, lại thập phần hợp ý.
    . . .
    Rượu qua ba tuần, bỗng nhiên có người cao giọng hô:
    -Nghe nói Giang lão tiền bối cất dấu một bức tự thiếp bản chính của Thư Thánh Vương Hi Chi, Giang lão tiền bối sao không lấy ra để cho chúng ta khen ngợi một chút thần vận văn chương của Thư Thánh!

    Mọi người lập tức phụ hoạ theo, mỗi người cũng la hét ầm ĩ muốn nhìn thấy mặc bảo của Thư Thánh.

    Giang Trấn Nam ha ha cười nói:
    -Tấm thiếp này lão phu cất kỹ hơn mười năm, yêu nó như mạng, ngày đêm nghiền ngẫm, chẳng bao giờ rời khỏi người. Hôm nay khó có được có tri âm cùng nhau thưởng thức, lão phu sao dám tự sướng một mình, các vị xin chờ chỉ chốc lát.
    Nói rồi vẫy tay, lập tức có một thư đồng đi ra hậu viện, có lẽ là đi lấy tự thiếp.

    Mọi người bắt đầu nghị luận, suy đoán Giang Trấn Nam cất dấu sẽ là bản tự thiếp nào của Thư Thánh.

    Sở Phong nhịn không được nói với Ngụy Đích:
    -Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy văn chương thần vận của Thư Thánh, nếu như lão đạo sĩ biết, nhất định hối hận không có tự mình tới đây, nói không chừng ba ngày ba đêm không thể chợp mắt.

    Ngụy Đích cười hỏi:
    -Lão đạo sĩ rất thích thư pháp sao?

    -Thích được muốn chết!
    Sở Phong nói :
    -Lão cất giấu một bức [ Tự Tự Thiếp ] của Hoài Tố, tâm thiếp đó cũng là thiên hạ trân phẩm, khi ta xuống núi, lão nói ta khi tới Giang Nam tiêu cục chúc thọ cho Giang lão tiền bối, phải nhận thức một chút giang hồ bằng hữu. Ta đã nói ta lần đầu tiên bái phỏng người ta, chung quy không thể tay không mà đi, cầu hắn đem [ Tự Tự Thiếp] cho ta làm hạ lễ, hắn thì chết sống không chịu, khiến cho ta chỉ có thể tay không mà đến, quá xấu hổ đi , giống như là tới ăn chùa, uống chùa của người ta.

    Ngụy Đích nhịn không được ' Khì' bật cười nói:
    -Ta cũng vậy lần đầu tiên gặp người ta cũng hai tay trống trơn tới chúc thọ.

    -Kỳ thực cũng không có thể nói là hai tay trống trơn, ít nhất ta tặng Giang lão tiền bối hai câu chúc mừng.

    -Phi! Hai câu chúc mừng đó của ngươi nhưng lại rặn cả nữa ngày mới vất vả tống xuất ra được.
    Ngữ khí của Ngụy Đích hơi có chút pha trò.

    Sở Phong cũng cười, nói :
    -Ta chỉ nhất thời quên đi, ta vẫn là lần đầu tiên tới chúc thọ cho người ta mà.

    Ngụy Đích hỏi:
    -Ngươi nói Giang lão tiền bối cất dấu sẽ là một bản tự thiếp nào của Thư Thánh?

    Sở Phong nói :
    -Vương Hi Chi nổi danh nhất đương nhiên là thiên hạ đệ nhất hành thư [ Lan Đình Tự], tuy nhiên từ lâu đã thất truyền. Bản chính duy nhất truyền lại đời sau của hắn chính là [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] , bởi vậy, Giang lão tiền bối cất dấu nhất định là [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] .

    Bên cạnh Tiêu Dao Tử hắc hắc cười nói:
    -Tiểu tử có kiến thức, không sai!

    Sở Phong cười nói:
    -Ta cũng chỉ là nghe lão đạo sĩ nói quá nhiều nên cũng mưa dầm thấm đất thôi, Hắn nói bình sinh duyệt thiếp vô số, chuyện ăn năn lớn nhất chính là chưa bao giờ nhìn thấy bản gốc của Thư Thánh. Hắn còn nói, [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] đứng sau thiên hạ đệ nhất hành thư [ Lan Đình Tự] , độc nhất vô nhị, cổ kim tiên đối!

    Ngụy Đích hỏi:
    -Nếu lão đạo sĩ cũng không có gặp qua bản gốc của Thư Thánh, hắn sao biết tấm thiếp này độc nhất vô nhị, cổ kim tiên đối?

    Sở Phong nói :
    -Hắn dù chưa gặp qua bút tích thực, nhưng người khác viết phỏng theo thì gặp qua không ít, hắn nói riêng là bút tích viết phỏng theo đó, cũng đủ để cho mọi người xem hài lòng!

    Ngụy Đích cười nói:
    -Nghe giọng của ngươi, hình như còn rất tinh thông thư pháp?

    -Tinh thông không dám, có chút lĩnh ngộ, có chút lĩnh ngộ.
    Sở Phong ngữ khí hơi có chút dương dương tự đắc

    Ngụy Đích hầu như muốn bật cười.

    Lúc này, thư đồng kia đang cầm một quyển tự thiếp đi tới, Giang Trấn Nam lấy ra tự thiếp, cẩn thận mở ra, Mọi người sớm trông ngóng đã lâu, đồng loạt nhìn về phía tự thiếp.[FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
     
  5. Chương 40 : Tức tịch huy hào
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    [FONT=&quot]
    [/FONT]Quả nhiên đúng là [Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp], bốn hàng hai mươi tám chữ trong thiếp như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ phóng khoáng, hùng hồn chi khí hiển lộ ra trên mặt. Mọi người không khỏi cùng kêu lên khen ngợi:
    -Không hổ là bút tích thực của Thư Thánh, quả thật tinh diệu tuyệt luân, thiên hạ vô song!

    Giang Trấn Nam nghe mọi người trăm miệng một lời tán thưởng, cười đến hầu như trẹo cả quai hàm, tay trái cầm tự thiếp, tay phải vuốt râu, vô cùng tự đắc.

    Tống Tử Đô liếc mắt nhìn tự thiếp, khẽ nhíu mày nhưng không có lên tiếng.

    Sở Phong lại đứng lên, trực tiếp đi trước mặt Giang Trấn Nam, vái chào nói :
    -Giang lão tiền bối, tha thứ vãn bối nói thẳng, thiếp này sợ rằng không phải là bút tích thực của Thư Thánh!

    Lời vừa nói ra, mọi người một mảnh ồ lên! Vẻ tươi cười đang xuân phong đắc ý của Giang Trấn Nam bỗng chốc cứng đơ lại, ngạc nhiên nói :
    -Thiếp này chính là lão phu trăm cay nghìn đắng mới đoạt được, sớm chiều không rời, sao lại là giả!

    Sở Phong nhìn bút tích trong thiếp nói :
    -Chữ viết trong thiếp tuy là hùng hồn mạnh mẽ, bút tích tác phong cũng là bậc thầy, nhưng khi nhìn tỉ mĩ, thế bút hơi chút biểu hiện ra sự ứ đọng, cũng không liền mạch lưu loát, cần phải là người có công lực thâm hậu mới vẽ được tác phẩm này.

    Mọi người vừa nghe, nhất thời đều cười rộ lên. Có người nói :
    -Chỉ biết nói bậy nói bạ! Nét bút của Thư Thánh, hoàng mao tiểu tử như ngươi thì có thể hiểu được gì? Dám phát ngôn bừa bãi!

    -Đúng vậy, có bản lĩnh cũng viết ra một thiếp để so sánh thế nào, đừng ở đây ăn nói lung tung!

    -Đúng, có bản lĩnh cũng viết ra một thiếp để so sánh, đừng ở đây khẩu xuất cuồng ngôn!

    Mọi người la hét ầm ĩ muốn Sở Phong cũng viết một thiếp.

    Sở Phong mỉm cười, nói :
    -Hôm nay là ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, tại hạ hai tay không mà đến, thực sự xấu hổ, đã như vậy, tại hạ liền cả gan vì Giang lão tiền bối ngay trong bữa tiệc viết một thiếp!

    Lời này vừa nói ngược lại làm mọi người rất ngạc nhiên, không ngờ tiểu tử này thật đúng là dám ngay trong bữa tiệc múa bút, ngay cả Ngụy Đích cũng kinh ngạc nhìn hắn. Tống Tử Đô cũng có chút bội phục loại hào khí tự nhiên này của Sở Phong, mà Tiêu Dao Tử thì híp mắt cười một mình uống rượu.

    Thư đồng rất nhanh đã chuẩn bị giấy và bút mực, Sở Phong bắt đầu mài mực một bên trầm tư. Chỉ nhìn thủ pháp mài mực này, Giang Trấn Nam đã thầm gật đầu.

    Sở Phong cầm bút chấm mực nước, vung lên một cái, viết xuống hai câu thơ:
    "Vị thủy nhất can nhàn thí điếu, vũ lăng thiên thụ tiếu hành chu!"

    -Hảo! Hảo một chữ 'Nhàn', một chữ 'Tiếu' , thật sự là đã viết ra tâm cảnh của lão phu!
    Giang Trấn Nam tán thưởng nói .

    Nguyên lai hai câu thơ này chất chứa mộ điển tích. Câu đầu là chỉ Khương Tử Nha khi tám mươi tuổi tại tại sông Vị Hà thả câu, được Chu Văn Vương đến bái làm tể tướng, sau đó nhà Chu hưng thịnh tám trăm năm, còn câu sau là chỉ người ngư dân thành Vũ Lăng trong [ Đào Hoa Nguyên Ký] của Đào Uyên Minh, lầm đi vào thế ngoại đào nguyên, nhìn thấy cảnh người già, trẻ em sống thanh bình, trong lòng thấy vui mừng.

    Sở Phong buông bút, nhẹ nhàng thối lui.

    Chỉ thấy hai hàng chữ to được vận bút ung dung, chuyển nét tự nhiên, ý vị lưu loát, hành văn liền mạch,phiêu dật linh động! Mọi người không khỏi âm thầm khen hay.

    Giang Trấn Nam đem tấm thiếp của Sở Phong cùng [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] đặt song song với nhau, nếu như luận về tinh diệu hùng hậu, tinh tế chặt chẽ, thiếp của Sở Phong có chút không bằng, nhưng chữ của hắn thoả sức dâng trào, như nước chảy mây trôi, hoàn toàn tự nhiên, lại càng lộ vẻ thần thái. Đem so sánh với [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] lại đỡ lộ vẻ ngưng trệ, ít thấy câu thúc.

    Giang Trấn Nam nhìn hai tấm tự thiếp, một lúc lâu, thở dài một tiếng, thất vọng như đánh mất cái gì.

    Hắn đột nhiên 'Xoạt,xoạt!' vài cái, cuối cùng đem [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] xé thành từng mảnh! Tất cả mọi người sợ ngây người, đây chính là bản gốc duy nhất của Thư Thánh!

    Giang Trấn Nam chậm rãi từ ống tay áo lấy ra một quyển tự thiếp, nín hơi tĩnh khí, dè dặt từng chút một mở ra.

    Tự thiếp đồng dạng cũng là 4 hàng 28 chữ, cư nhiên cũng là [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp]!

    Tuy nhiên thiếp này vận bút như thần, hàm sướng lâm li, hùng tú chi khí, xuất hồ thiên nhiên, vừa như rồng vượt thiên môn, lại vừa như hổ nằm phượng các, hai mươi tám chữ, từng chữ như châu như ngọc, thần hồ kỳ kỹ! Trên thiếp còn có rất nhiều giám tàng ấn chương, cho thấy thiếp này không biết trải qua bao nhiêu danh gia sưu tầm.

    Cái gọi là con dấu giám tàng ấn chương, đó là người sưu tầm vì biểu thị bản thân từng thu giữ qua một tác phẩm thư hoạ nào đó, thường thường sẽ ở trên tác phẩm của mình đóng vào ấn chương, con dấu này liền được xưng là giám tàng ấn chương.

    Mọi người thấy tự thiếp, quả thực bị thần vận của nó, hoàn toàn thu hút, hầu như cũng quên hô hấp.

    Giang Trấn Nam nói :
    -Thiếp này mới là bút mực thật sự của Thư Thánh. Lão phu hơn mười năm qua chuyên tâm vẽ, mong muốn có thể được một phần vạn thần vận của nó, đáng tiếc. . . Ai, thiếp vừa rồi kỳ thực là tác phẩm đắc ý nhất của lão phu hơn mười năm qua, vốn định cố gắng bắt chước bản chính, đùa với các vị một phen, không nghĩ tới để cho vị tiểu huynh đệ này liếc mắt nhìn thấu, thực sự là làm trò cười cho người trong nghề.

    Nói xong tự mình cười ha hả, chỉ là trong tiếng cười có phần ý thất lạc buồn rầu.

    Sở Phong nói :
    -Vãn bối trước khi xuống núi, thường nghe lão đạo sĩ đàm luận đạo thư pháp. Hắn nói, cầm kỳ thư họa, đều do tâm sinh, Vãn bối xem ra, lấy tạo nghệ thư pháp của Giang lão tiền bối, hoàn toàn có thể bút tùy ý chuyển, ứng vận tự nhiên. Nhưng tiền bối lại tận lực bắt chước theo mẫu của nguyên thiếp, nên trong 'khởi, thừa, chuyển, hợp' ngược lại lộ vẻ do dự trì trệ, không thể thu phóng tự nhiên, chỉ có được cái hình mà mất đi cái thần. Đây là cách nhìn thô thiển của vãn bối , lão tiền bối cũng đừng chú ý.

    Giang Trấn Nam đột nhiên tinh thần chấn động, hai mắt trở nên sinh quang, nói :
    -Bút tùy ý chuyển, ý do tâm sinh! Nói rất hay, nói rất hay! Lão phu hơn mười năm tận lực nghiên cứu, trái lại không bằng một lời nói của tiểu huynh đệ còn hữu dụng hơn, lão phu hôm nay cuối cùng cũng hiểu được đạo của nó rồi! Ha ha ha ha!
    Tiếng cười vô cùng vui sướng, vô cùng thoải mái.

    Sở Phong trở về chỗ ngồi, Ngụy Đích lại cười nói:
    -Không ngờ ngươi thật đúng là tinh thông đạo thư pháp, liếc mắt nhìn ra đó là thiếp được viết lại!

    Sở Phong ghé sát lại, đè nặng thanh âm, thần bí nói :
    -Kỳ thực ta vốn cũng nhìn không ra đó là tác phẩm được viết lại.

    -A?
    Ngụy Đích kinh ngạc nhìn hắn.

    Sở Phong nói :
    -Là ta thấy trên tự thiếp kia cư nhiên ngay cả một cái giám tàng ấn chương cũng không có, cho nên mới sinh lòng nghi ngờ.

    Ngụy Đích không ngờ Sở Phong lại phát hiện ra như thế này, vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười.

    Sở Phong lại nói:
    -Cô nương ngẫm lại, [ Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp] là trân phẩm trên đời, sao có thể một cái giám tàng ấn chương cũng không có?

    Ngụy Đích quá đỗi buồn cười nói :
    -Vậy ngươi vừa rồi cũng thật khoác lác, nói được rõ ràng mạch lạc có bài bản hẳn hoi.

    Sở Phong lại nghiêm trang nói :
    -Ta vừa rồi nói cũng không phải là ăn nói lung tung, xác thực là đạo của thư pháp. Ai, cô nương cảm thấy hai câu thơ kia ta viết thế nào?

    Ngụy Đích cười hỏi:
    -Ngươi là chỉ thơ, hay là chỉ chữ?

    -Thơ cùng chữ vốn là một thể mà.

    Ngụy Đích cười nói:
    -Nếu như đem mười chia ra, thì thơ à, chiếm 9 phần, còn lại là chữ.

    -A?
    Sở Phong cau mày nói :
    -Không thể nào, chữ của ta chỉ giá trị một phần, sao lại kém như vậy? Lão đạo sĩ cũng khen chữ của ta không tệ mà, ta vừa rồi thấy Giang lão tiền bối cũng rất là thoả mãn nó, thế nào chỉ có giá trị một phần?

    -Thơ của ngươi có chín phần, cộng lại cũng là đầy đủ rồi, còn không hài lòng sao?
    Ngụy Đích nhịn cười nói .

    -Vấn đề là bài thơ kia cũng không phải ta làm.
    Sở Phong ảo não nói .

    Ngụy Đích thực sự nhịn không được, "Phù" Một tiếng bật cười. Nàng thực sự cảm thấy lam sam thiếu niên trước mắt này bất luận lời nói hay là cử chỉ, chung quy làm cho người ta rất ngoài ý muốn, nhưng lại tự nhiên bộc lộ, không hề giả tạo.

    Tống Tử Đô ngồi ở đối diện cũng thầm nghĩ: "Tên Sở Phong này tới cùng là dạng nhân vật nào, nhìn võ công tu vi của hắn cũng không quá cao, lại mọi lúc làm cho người khac không ngờ tới, làm cho người đoán không ra."

    Sở Phong lại nhìn xung quanh bốn phía, vẻ mặt kỳ vọng. Ngụy Đích đương nhiên biết hắn lại đang định tìm kiếm thân ảnh Mộ Dung.

    Giờ tý rất nhanh sẽ đến, tất cả mọi người đang chờ giờ khắc này, vô luận bầu không khí là cao hứng bừng bừng cỡ nào, bên trong sân cuối cùng vẫn tràn ngập sát khí! Vô luận như thế nào, việc Chấn Giang Bảo diệt môn dù sao vẫn phải có một kết thúc.[FONT=&quot]
    [/FONT]
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)