[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.

  1. Chương 16: Vọng giang thuyết thư
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Vọng Giang Lâu, là Hàng Châu đệ nhất cao lầu, tọa lạc tại nơi phồn hoa nhất ở Hàng Châu, lâu cao chín tầng, thẳng đứng tận trời. Ngồi ở trên lầu, không chỉ có thể đem mỹ cảnh Tây hồ thu hết vào mắt, còn có thể trông về phía xa nhìn kì quan thủy triều tại sông Tiền Đường, cho nên đặt tên là Vọng Giang Lâu.

    Hiện ở trên lầu đã tràn đầy thực khách, Sở Phong an vị tại một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, thưởng thức mỹ cảnh Tây hồ ngoài cửa sổ.

    Có người lên lầu, là một tiểu hòa thượng, hắn trái phải nhìn một lượt, đi tới bàn bên cạnh Sở Phong, hai tay chắp hình chữ thập, nói:
    -A di đà phật, thí chủ, tiểu tăng có thể ngồi xuống được không?

    Sở Phong thấy tiểu hòa thượng này vóc người không cao, đầu lại rất lớn, còn nhẵn bóng, hết sức khôi hài. Kỳ quái nhất là trên cái đầu trọc của hắn cũng không có vết giới , chính là những vết sẹo dùng nhang chấm thành, càng lộ vẻ sáng bóng không tì vết, thập phần thú vị.

    Sở Phong hầu như nhịn không được bật cười, nói:
    -Mời!

    Tiểu hòa thượng ngồi xuống, gọi mấy món chay, thấy Sở Phong nhìn quả đầu của mình cũng không nháy mắt một cái, không khỏi lấy tay sờ sờ cái đầu trọc, lại nhìn Sở Phong.

    Sở Phong cười nói:
    -Tiểu sư phụ quả đầu bóng loáng của ngươi có thể soi được gương, ta vừa rồi chỉ soi gương thôi, tiểu sư phụ sẽ không để ý chứ?

    Tiểu hòa thượng hai tay chắp thành hình chữ thập nói:
    -A di đà phật. Người xuất gia giúp cho người được thuận tiện, thí chủ cứ việc soi đi.

    Sở Phong vừa nghe, cảm thấy được tiểu hòa thượng này càng thú vị.

    "Lộc cộc,lộc cộc " Bỗng chợt truyền đến một trận thanh âm lên lầu. Theo đó chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng chống gậy, dắt theo một tiểu cô nương 15,16 tuổi, đang từ từ đi lên lầu.

    Tiểu cô nương vô cùng diễm lệ, một thân y phục thúy lăng đỏ tươi, chân đi hồng tú hài, đầu chải một đôi búi tóc hai khuyên hai bên rất loá mắt, cặp mắt xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, cả người tản mát ra linh khí. Nàng mặc dù một thân trang phục tiểu cô nương, lại che giấu không được vẻ đẹp thanh tú thoát tục của nàng, có thể nói thanh thủy xuất phù dung, là sản phẩm điêu khắc của thiên nhiên.

    Vẻ mặt lão nhân hiền hòa cùng cát tường, chòm râu tuyết trắng phiêu tại trước ngực, hai mắt mị cười, thập phần hiền lành, một tay chống gậy, tay kia còn cầm một tấm phiên tử, mặt trên viết hai hàng chữ cổ lớn:
    Bặc đoạn cát hung chuyển họa phúc, quái biện ngũ hành giải thiên ky!

    Nguyên lai hai người này là hai ông cháu, tại trên giang hồ khắp nơi kể chuyện xem bói.

    Tiểu cô nương tên là tiểu Thư, chuyên phụ trách kể chuyện, mỗi một chỗ hai người đến, nàng sẽ nói một mạch một đoạn chuyện gần đây phát sinh trên giang hồ, hơn nữa tin tức của nàng luôn luôn nhanh nhất. Lão nhân tự xưng Thiên Cơ lão nhân, chuyên phụ trách xem bói, nghe nói có thể phá giải Thiên Cơ huyền diệu, tuy nhiên cũng không có người tin tưởng, nào có một thầy tướng số xem bói đều không tự xưng mình là "Thiên ky thần toán", không gì làm không được.

    Không có một ai người lai lịch bọn họ, cũng không có người để ý, những giang hồ thuật sĩ xem bói xin quẻ đi khắp giang hồ kiếm cơm ăn như bọn họ thì quá nhiều. Mọi người chỉ biết là hai ông cháu này tại trên giang hồ đã xuất hiện rất nhiều năm, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu năm, không có người nào nắm được.

    Hai người ở trên lầu tìm một vị trí, Thiên Cơ lão nhân ngồi ở một bên.

    Tiểu Thư chắp tay chào mọi người xung quanh, thanh thúy nói:
    -Các vị khách quan đại nhân, ta cùng gia gia trên đường đi qua đây, đúng lúc gặp cảnh lộ phí thiếu hụt, cái gọi là ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra ngoài dựa vào bằng hữu, trong tứ hải đều là huynh đệ. Chúng ta đi giang hồ, không hiểu được cái gì, chỉ biết xem bói, xin quẻ, vì mọi người xu cát tị hung, còn có thể nói vài đoạn chuyện cổ quái hiếm lạ phát sinh gần đây trên giang hồ, làm cho mọi người cười vui. Các vị không ghét bỏ, ta liền kể một đoạn cho mọi người, các vị cho là dễ nghe thì thưởng một hai đồng tiền, hoặc là tùy tiện vỗ tay một cái, hò reo khen ngợi, hai chúng ta cũng vô cùng cảm kích.

    Riêng chỉ một bài khéo ăn khéo nói này, đã hấp dẫn được ánh mắt mọi người.

    Có người nói:
    -Tiểu cô nương miệng lưỡi thật linh hoạt. Hảo, kể được đặc sắc, mọi người sẽ thưởng cho ngươi vài đồng tiền.

    Tiểu Thư khom lưng một cái, sau đó thanh thanh cổ họng, nói:
    -Chúng ta là đi khắp giang hồ, liền vì mọi người nói một chút chuyện giang hồ.

    Tiểu cô nương ngừng lại một chút, nói:
    -Cái gì gọi là giang hồ? Có núi có sông gọi là giang hồ, có ân có oán gọi là giang hồ, khoái ý ân cừu gọi là giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa gọi là giang hồ, mạnh hiếp yếu, trừ bạo giúp kẻ yếu gọi là giang hồ, lấy đức báo oán, lấy oán trả ơn gọi là giang hồ, ngươi lừa ta gạt, đối xử chân thành với nhau gọi là giang hồ, anh hùng khí khái, nữ nhân tình trường cũng gọi là giang —— hồ!

    Một chuỗi lời nói này của tiểu Thư lập tức làm cho mọi người hứng thú, mỗi người đều dựng lên cái lỗ tai.

    Tiểu Thư tiếp tục nói:
    -Nói về giang hồ đã vắng lặng mấy trăm năm, rốt cuộc bắt đầu ngầm nổi lên sóng lớn! Năm gần đây, trên giang hồ nhân tài xuất hiện lớp lớp, thanh niên đệ tử nổi bật liên tiếp xuất hiện, bang hội môn phái lớn nhỏ đều tự lập môn hộ, cắt cứ một phương, có thể nói phong khởi vân dũng!

    -Đó là vì sao?
    Có người hỏi.

    Tiểu Thư nói:
    -Cái gọi là thiên chi đạo, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Giang hồ vốn có chính là phân tranh không ngừng, nhưng bỗng chốc yên bình mấy trăm năm, các đại môn phái đều cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng tinh anh, sớm muốn bùng phát.

    -Ý tiểu cô nương là giang hồ muốn có đại sự phát sinh?

    -Có đại sự hay không, nói còn quá sớm, sau này ắt sẽ gặp, cái này gọi là Thiên Cơ không được tiết lộ.

    Mọi người nở nụ cười. Có người hỏi:
    -Theo như việc này, vậy năm gần đây trên giang hồ nhất định xuất hiện không ít nhân vật tài năng?

    Tiểu Thư gật đầu, nói:
    -Hỏi rất hay. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, anh hùng tạo thời thế! Phàm là bắt đầu biến loạn, tất có một nhóm nhân vật tài ba xuất hiện. Nói năm gần đây trên giang hồ nhân vật nổi danh nhất, không thể không nhắc đến những người này:
    Võ Đang đệ tử Tống Tử Đô, Trích Tiên Tử truyền nhân Tích Thủy kiếm phái, thiên thượng Phi Tương Quân, Mộ Dung thế gia Mộ Dung công tử, Thiếu Lâm Vô Giới, Nga Mi Diệu Ngọc, Thanh Thành Thanh Bình Quân, Hoa Sơn Hoa Dương Phi, còn có Cốc A của Đông a kiếm phái, Mai đại tiểu thư của Không Động, Nam Cung Khuyết của Nam Cung thế gia, Tây Môn Phục của Tây Môn thế gia, Đường môn huynh đệ tại đất Thục. . .

    Tiểu Thư đưa tay lên đếm từng người một rồi nói, thuộc như lòng bàn tay.

    Có người kinh ngạc nói:
    -Nhiều nhân vật như vậy, vậy chẳng phải là rất náo nhiệt!

    Tiểu Thư nói:
    -Sao lại chỉ có náo nhiệt đơn giản như vậy! Đây còn chỉ là nhân vật võ lâm chính đạo, nếu như đem người của ma đạo cũng đếm ra, chỉ sợ làm các ngươi sợ hãi nhảy dựng lên!

    -Vậy tiểu cô nương mau đem nhân vật ma đạo cũng nói ra nghe một chút?

    -Cái này phải để hạ hồi phân giải đi, chỉ riêng những nhân vật phía trên đó, cũng đủ để kể vài hồi sách rồi.

    -Vậy tiểu cô nương nói một chút những nhân vật này có gì đặc biệt hơn người đi?
     
  2. Chương 17 : Anh tài bối xuất
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    -Được! Trước tiên là nói về Trích Tiên Tử, thật đúng là xinh đẹp như thiên tiên, được xưng là thiên hạ đệ nhất tiên tử. Nàng là truyền nhân duy nhất của Tích Thủy kiếm phái, một thanh Tích Thủy kiếm xuất thần nhập hóa. Có người nói Tích Thủy bí quyết của nàng, các thế hệ truyền nhân của Tích Thủy kiếm phái ở tại độ tuổi như nàng, còn không ai có thể đạt được cảnh giới như nàng. Nàng vừa xuất đạo thì dẹp yên Hắc Phong thập tam trại, liên tục đấu mười tám trại chủ, oanh động giang hồ!

    Lời còn chưa dứt, Thiên Cơ lão nhân bên cạnh xen mồm nói:
    -Là liên tục đấu mười ba trại chủ, không phải mười tám người.

    -Gia gia, người nhớ lầm rồi, là mười tám.
    Tiểu Thư chu miệng, không vui vẻ nói.

    -Mười ba sơn trại, tại sao lại mười tám trại chủ?
    Thiên Cơ lão nhân vẫn là kiên trì là tiểu Thư nói sai.

    Tiểu Thư trừng mắt Thiên Cơ lão nhân, nói:
    -Có một sơn trại là sáu trại chủ, hợp lại không phải là mười tám à.

    Mọi người vừa nghe, nở nụ cười, nào có sơn trại sáu trại chủ, rõ ràng là tiểu cô nương này nói lỡ miệng, lại không chịu mất mặt.

    Thiên Cơ lão nhân phe phẩy đầu nói:
    -Nào có sơn trại có sáu trại chủ?

    Tiểu Thư thấy gia gia vẫn còn tranh , nóng nảy, một tay kéo chùm râu bạc thật dài của gia gia, nhõng nhẽo nói:
    -Thế nào không có, Tống triều Lương Sơn bạc còn có 108 một trại chủ chứ! Ở đây mới có sáu, có cái gì ngạc nhiên!

    Râu mép lão nhân hầu như bị tiểu Thư kéo đứt, vội vã hô:
    -Ôi, hảo, hảo, là mười tám, gia gia nhất thời nhớ lầm, gia gia già rồi hồ đồ, tôn nữ ngoan chớ kéo nữa, kéo nữa thì bộ râu muốn đứt.

    Mọi người cười ầm lên, tiểu Thư lúc này mới buông lỏng tay ra.

    Có người hỏi:
    -Trích Tiên Tử thật có lợi hại như vậy sao? Ta nghe nói Hắc Phong thập tam trại nhưng không dễ chọc, giết người cướp của, cưỡng đoạt ngang ngược, làm cho dân kêu than khắp nơi, quan phủ bất đắc dĩ phái ra mấy nghìn quan binh bao vây tiêu diệt, bị thập tam trại chủ kia mang theo lâu la đánh cho thất linh bát lạc.

    Tiểu Thư chu cái miệng nói:
    -Ta lập lại lần nữa, là mười tám trại chủ!

    Mọi người vừa cười, nói:
    -Hảo, là mười tám, tiểu cô nương mau nói tiếp.

    Tiểu Thư lúc này mới tiếp tục nói:
    -Ta nói cho các ngươi, kiếm pháp Trích Tiên Tử nhưng xuất thần nhập hóa, một kiếm cắt yết hầu bốn trại chủ, lại một kiếm đâm thủng tim năm trại chủ, cuối cùng một kiếm lợi hại, chém rớt đầu tám trại chủ, Hắc Phong thập tam trại cứ như vậy một đêm bị diệt trong lúc đó.

    Tiểu Thư vừa nói vừa khoa tay múa chân, thực sự là sinh động giống như thật.

    Có người tính toán một chút, cảm thấy không đúng, liền hỏi:
    -Đó cũng chỉ là giết mười bảy trại chủ, còn có một tên nữa chứ?

    Tiểu Thư ra vẻ nói:
    -Thừa lại một người sớm bị hù dọa đến vỡ mật mà chết rồi.

    Mọi người lại cười ầm lên.

    Tiểu Thư lại nói:
    -Đây còn không ngừng, Trích Tiên Tử còn một mình xông Hắc Long đàm, trảm sát Hắc Long lão yêu, chấn động giang hồ!

    Có người kinh ngạc nói:
    -Hắc long lão yêu nhưng là thành danh hơn mười năm, không biết có bao nhiêu nhân vật nổi danh chết thảm trên tay hắn, Trích Tiên Tử cư nhiên dám một mình xông vào lão huyệt của hắn, còn đem hắn giết à!

    -Cái này gọi là tài cao mật lớn!
    Nghe ngữ khí ra vẻ đó của Tiểu Thư, giống như là đích thân nàng giết.

    Có người lại hỏi:
    -Ngươi không phải nói có một Võ Đang đệ tử Tống Tử Đô sao? Hắn thì thế nào?

    -Người này càng rất giỏi, tại trên sông Tùng Hoa, không tới mười chiêu thì đem lãnh diện Ma quân hai tay chém xuống, kinh sợ giang hồ!

    -Lãnh diện Ma quân? Chẳng lẽ chính là ác ma năm đó huyết tẩy Trần gia trang, hỏa thiêu Thanh Phong bảo?

    -Đúng vậy! Năm đó Võ Đang nhưng là phái ra hơn mười tinh anh hảo thủ đi vào tru sát, cũng không làm gì được hắn, Tống Tử Đô một lần hạ sơn thì chém hai tay hắn, làm cho người thán phục. Hắn là đệ tử nổi tiếng nhất của Võ Đang, địa vị võ lâm minh chủ cũng không phải là thứ mà hắn tập trung vào!

    -Đây là vì sao? Võ công của hắn đã thiên hạ vô địch?
    Có người hỏi.

    -Điều này thì các ngươi có điều không biết. Địa vị Võ lâm minh chủ xưa nay do Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi tam đại môn phái cầm giữ, hiện tại Võ Đang đang chấp chưởng ngôi vị võ lâm minh chủ, mà hiện nay trong tam đại phái, lại với thanh danh mạnh mẽ nhất của Võ Đang, chủ yếu nhất , Tống Tử Đô hiện nay vẫn là con trai chưởng môn Võ Đang. Các ngươi nói, tương lai không phải hắn kế nhiệm ngôi vị minh chủ thì ai tới kế nhiệm!

    -Thiếu Lâm, Nga Mi sẽ không có cơ hội sao?
    Có người hỏi.

    -Thiếu Lâm, Nga Mi tuy rằng cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng Thiếu Lâm vẫn là đang giấu tài, ở vào thế vô tranh, mà Nga Mi từ năm trăm năm trước sau một thời huy hoàng, vẫn luôn không thể hứng khởi, nếu muốn tại trong võ lâm đại hội muốn vượt qua Võ Đang, vẫn là hơi chút khó khăn.

    -Cái Bang thì sao chứ, đó chính là bang phái đệ tử khắp thiên hạ?
    Lại có người hỏi.

    -Đệ tử Cái Bang đích xác trải rộng thiên hạ, đáng tiếc như rắn mất đầu. Từ hơn mười năm trước bang chủ cùng phó bang chủ đột nhiên cùng thất tung, liền vẫn không thể tuyển ra tân bang chủ, ngày nay hôm nay Cái Bang chỉ là đám ô hợp, ngày càng suy thoái, muốn chấn hưng một lần nữa, nói dễ vậy sao!

    -Thiếu Lâm, Nga Mi xuất hiện đệ tử nổi tiếng nào?
    Có người hỏi.

    Tiểu Thư nói:
    -Đệ tử xuất sắc của Thiếu Lâm rất nhiều, tuy nhiên thú vị nhất chính là tiểu hòa thượng được gọi Vô Giới.

    Thiên Cơ lão nhân ngắt lời nói:
    -Tiểu Thư, cháu thế nào gọi người ta tiểu hòa thượng, tuổi người ta so với cháu lớn hơn thì phải?

    Tiểu Thư bỉu môi nói:
    -Ta mặc kệ, ta thích gọi hắn tiểu hòa thượng, cái đầu trọc của hắn rất thú vị, vừa bóng vừa lớn, ai thấy đều muốn đi gõ hai cái. Tuy nhiên bản lĩnh của hắn cũng rất là cao, các ngươi thấy cũng không nên gõ loạn, chọc giận hắn ta cũng không phụ trách.

    Mọi người lại cười ầm lên.

    -Về phần Nga Mi, cũng xuất hiện không ít đệ tử ưu tú, tỷ như Nga Mi thất tử cũng rất xuất sắc. Chỉ là bọn họ rất ít tại giang hồ đi lại, cho nên mọi người biết không nhiều lắm. Tuy nhiên vẫn là lấy Diệu Ngọc nổi tiếng nhất, nàng là đệ tử Nga Mi duy nhất tu luyện Thiền Mộc Quyết.

    -Thiền Mộc Quyết?
    Có người kinh ngạc nói:
    -Nghe nói Nga Mi vì tìm kiếm truyền nhân Thiền Mộc Quyết, cũng tìm cả trên trăm năm!

    -Đúng vậy! Thiền Mộc Quyết này nhưng là một trong những tâm pháp tối cao của Nga Mi, năm trăm năm trước nữ tử của Nga Mi chính là tu luyện pháp quyết này, đem danh vọng Nga Mi đẩy tới đỉnh phong!

    -Đương nhiên ngoại trừ tam đại môn phái, các môn các phái khác cũng là tinh anh sum họp, cao thủ nhiều như mây! Tỷ như Cô Tô Mộ Dung một trong tứ đại gia tộc ở Giang Nam, thực lực của hắn thậm chí có thể cùng so sánh với bất cứ một môn phái nào trong thiên hạ. Nhất là đại công tử Mộ Dung của Mộ Dung thế gia, một thân Tử Ẩn Thần Công, lô hỏa thuần thanh. Hắn ba năm trước đây thụ mệnh lúc lâm nguy, dứt khoát tiếp nhận chức vụ gia chủ của Mộ Dung thế gia, chấn động một thời, từ đó về sau được tôn sùng là người đứng đầu võ lâm Tam công tử!

    -Vì sao nói là hắn thụ mệnh lúc lâm nguy?
    Có người hỏi.

    Tiểu Thư nói:
    -Đây là việc tư của Mộ Dung thế gia, ta cũng không tiện nhiều lời. Tuy nhiên ta có thể nói cho các vị, Mộ Dung tiếp nhận chức vụ gia chủ vào lúc ban đêm, Cô Tô bên này có hai gian tửu lâu, ba gian hiệu cầm đồ bị đập phá.

    -Đây là có chuyện gì? Ai lớn mật như vậy tại khu vực của người ta gây sự.

    Tiểu Thư tiếp tục nói:
    -Điều này thì các ngươi sẽ không hiểu. Trong Giang Nam tứ đại gia tộc, Cô Tô Mộ Dung, Nam Cung ở Tầm Dương là kết minh, Tây Môn ở Lư Giang, Công Tôn tại Giang Đô cũng là kết minh. Bọn họ ngoài sáng thì liên kết với nhau, nhưng sau lưng lại lục đục với nhau. Tây Môn, Công Tôn đã sớm đỏ mắt vì thế lực của Mộ Dung thế gia, thậm chí Nam Cung cũng có vài phần đố kỵ. Cho nên có người suy đoán, đây là Lư Giang Tây Môn cùng Giang Đô Công Tôn âm thầm giở trò quỷ, mục đích là muốn lập uy đối với tân nhậm gia chủ của Mộ Dung gia chủ !

    -Vậy Mộ Dung thế gia nhưng có trả thù không?
    Lập tức có người hỏi.

    -Các ngươi đoán kết quả thế nào?
    Tiểu Thư cố ý thêm một chút hấp dẫn.

    -Ra sao?
    Lập tức lại có người hỏi.

    -Buổi tối ngày hôm sau, Lư Giang có bốn gian đổ phường, Giang Đô có sáu gian thanh lâu trong một đêm bị nhổ tận gốc!

    -A!
    Mọi người sợ hãi than một tiếng.

    -Các ngươi biết cái gì gọi là nhổ tận gốc?
    Tiểu Thư tiếp tục nói:
    Chính là tất cả những người có liên quan đến đổ phường thanh lâu này toàn bộ bị giết, hơn nữa trên thân mỗi người cũng có một tử ấn!

    -A! là Mộ Dung ra tay?

    -Ai cũng biết là ai làm, thế nhưng Công Tôn thế gia không có lên tiếng, Tây Môn thế gia cũng không có lên tiếng, Mộ Dung thế gia lại càng sẽ không nói toạc móng heo ra. Từ đó sau đó, không có người dám tại Cô Tô gây sự không nữa!

    -Nghĩ không ra vị gia chủ Mộ Dung này kiên cường như vậy!
    Có người nói.

    -Hắn thân là gia chủ Mộ Dung thế gia, tuổi lại còn trẻ, nếu như không kiên cường, có thể gánh vác được toàn bộ vận mệnh của Mộ Dung gia tộc sao! Kỳ thực võ lâm tam đại công tử, không có một người nào là đơn giản. Tỷ như đại công tử Nam Cung Khuyết của Nam Cung thế gia, có người nói Cửu Cung Kiếm Quyết của hắn không chút nào thua kém so với Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung, nhưng mà ba năm trước đây, hắn đột nhiên tuyên bố buông tha kế nhiệm ngôi vị gia chủ, khiến cho chấn động rất lớn.

    -Đây là vì sao?

    -Không có người biết. Nghe nói hắn đã hiểu thấu đáo nhân thế, vô dục vô cầu, nhiều năm chỉ ở bên ngoài chu du phiêu đãng, chuyện của Nam Cung thế gia một mực mặc kệ; tuy nhiên cũng có đồn đãi hắn là vì tình, cứ thế cam chịu, thế nhưng cô nương mà hắn thích, lại không có người biết. Tuy nhiên may mà Nam Cung thế gia còn có một vị nhị công tử, cũng coi như là một nhân vật, ngôi vị gia chủ Nam Cung ngày sau cũng chỉ có thể truyền cho hắn.

    -Ai ngu như vậy, ngay cả gia chủ của Nam Cung thế gia cũng không làm, tình nguyện ở bên ngoài phiêu đãng!
    Có người nói.

    Tiểu Thư nói:
    -Cái này gọi là làm người đều có chí hướng! Nói đến đây không thể không nói đến một đại nhân vật!

    -Ai?

    -Thiên Sơn Phi Tương Quân!
     
  3. Chương 18 : Sơ tiết thiên ky
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Tiểu Thư cố ý ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
    -Nói đến uy danh, lớp trên không ai có thể so kịp với Thiên Sơn Phi Tướng Quân. Nàng tính tình cương liệt, ghét ác như thù, cưỡi hỏa vân mã, khoác thải phượng y, cầm Kim Phượng Thương, thần uy lẫm lẫm. Nàng từng một con ngựa san bằng Quỷ Sầu Cốc, một thương dẹp yên Ma Vân Lĩnh, thương chiến ngọc diện Diêm La, truy tận Thiên Huyễn Nhân Ma mấy nghìn dặm, từ Giang Nam vùng sông nước liên tục đuổi tới đại mạc tái ngoại, đem hắn chôn trong biển cát, chấn động cả thiên hạ!

    Có người kinh hô:
    -Nghe nói Thiên Huyễn Nhân Ma thông thạo dịch dung, không biết có bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp bị chà đạp trên tay hắn, hoá ra là bị Phi Tướng Quân giết.

    -Không sai, kẻ ác mà bị Phi Tướng Quân dán mắt tới, không có năng lực có thể chạy trốn. Ở đây cũng thuận tiện nói một chút một vị nhân vật, cũng là cực nổi danh, nhưng lại không biết võ công.

    -A, là ai?

    -Thượng Quan Y Tử!

    -A, chẳng lẽ chính là thượng quan thần y được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ?
    Có người kinh ngạc nói.

    -Tính ngươi có chút kiến thức. Thượng Quan Y Tử y thuật cực kỳ cao minh, có người nói có thể sánh bằng Biển Thước, Hoa Đà. Ngô Trung quận vương các ngươi nghe qua rồi chứ, mẹ Vương gia Ngô lão thái gia bị tật ở mắt, không thể thấy mọi vật, triều đình quan tâm, phái ngự y tới trị liệu, cũng thúc thủ vô sách. Ngày đó Y Tử trên đường đi qua Ngô Trung, chỉ một cây ngân châm, châm hai ba cái liền đem tật mắt của Ngô lão thái gia trị khỏi, hiện tại Ngô lão thái cũng đã hơn 80 tuổi, còn tai thính mắt tinh.

    -Thật có thần kỳ như vậy sao?
    Có người hình như không quá tin tưởng.

    -Này còn không chỉ có vậy, Thượng Quan Y Tử là bác học đa tài, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa có năng lực xem qua là nhớ, cho nên mới được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ.

    -Nàng thông minh như vậy, vì sao không luyện võ công? Nếu như luyện võ, chẳng phải là thiên hạ vô địch?

    -Có người nói nàng chán ghét giang hồ chém giết, từ nhỏ không thích luyện võ, chỉ thích đọc sách viết chữ cùng hành y tế thế. Nàng thích nhất xem tự thiếp của cổ nhân, các vị nếu có nghi nan tạp chứng gì, đưa lên cho nàng bộ bộ tự thiếp, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.

    Mọi người nở nụ cười.

    Thiên Cơ lão nhân lập tức ngắt lời nói:
    -Không đúng, Y Tử làm nghề y đúng là không thu tiền khám bệnh, còn thường thường tặng người ta bạc, làm sao lại thu tự thiếp của người ta chứ?

    Tiểu Thư lại kéo bộ râu của gia gia nhõng nhẽo:
    -Thế nào không thu? Nàng đối với người nghèo mới không thu, những quan to quý nhân, là phải thu gấp mười. Nếu không thì gia gia đi xem một cái đi?

    Lão nhân nói:
    -Nàng sẽ không thu ta tiền khám bệnh , ta chính là người nghèo khổ a.

    Mọi người không khỏi nở nụ cười, mỗi người càng thêm có hứng thú nghe, thứ nhất là Tiểu Thư tú lệ khả ái, thứ hai là Tiểu Thư nói quả thực sinh động thú vị, hơn nữa Thiên Cơ lão nhân thỉnh thoảng tranh cãi vài câu, càng chọc người cười.

    Tiểu Thư uống một ngụm trà, nói:
    -Được rồi, còn có rất nhiều nhân vật còn chưa nói gì chứ, tạm gác lại chuyện này rồi nói sau đi, hiện tại ta. . Ôi, thiếu chút nữa đã quên, còn có một vị nhân vật không có giới thiệu!

    -Ai a?
    Mọi người có chút kinh ngạc.

    -Chính là một tiểu tử chỉ hôm qua mới xuất hiện, hắn vừa rồi phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh!

    -A?
    Mọi người kinh ngạc nói:
    -Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn chúng ta mỗi bẩy năm bày cục một lần, mời nhân sĩ trong thiên hạ phá giải, nghe nói vẫn chưa có người nào phá giải qua, thế nào lại bị một tiểu tử phá chứ, tiểu tử này có địa vị gì?

    Tiểu Thư nói:
    -Hắn họ Sở, tuy nhiên không có người biết hắn tên gọi là gì. Tiểu tử này ăn mặc một thân lam sam, lưng đeo một thanh cổ kiếm, hình dạng xem cũng được, chỉ là có chút ngốc ngốc mà thôi.

    Có người cười nói:
    -Tiểu cô nương đã gặp qua tiểu tử này sao?

    Tiểu Thư lơ đãng quét mắt nhìn Sở Phong, thấy hắn đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối cũng không có nghe mình kể chuyện, trong lòng không khỏi bực bội: chính mình kể chuyện lâu như vậy, còn chưa từng có người sẽ làm như không thấy, có tai như điếc!

    Nàng "Hừ" một tiếng nói:
    -Tiểu tử này có là gì, bản cô nương mới lười đi gặp hắn!

    -Hắn có thể phá vỡ ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, cũng coi như một nhân vật mà.
    Có người không đồng ý.

    -Hắn tính nhân vật cái rắm gì, hắn là không biết ăn cái vận cứt chó gì, mới đánh bậy đánh bạ phá ván cờ, hắn vừa ngốc lại đần độn lại ngu lại ngớ ngẩn lại một tên không có đầu óc!

    Tiểu Thư đúng là đang mắng được hết sức , Sở Phong lại một chút phản ứng cũng không có, giống như căn bản là không có nghe thấy.

    Có người ngạc nhiên nói:
    -Tiểu cô nương, ngươi hình như cùng hắn có cừu oán?

    -Ai cùng hắn có cừu oán, hắn còn không đáng cùng ta có cừu oán!
    Tiểu Thư thấy Sở Phong như trước không hề phản ứng, thực sự là bực bội, lại không thể làm gì được.

    Có người hỏi:
    -Tiểu cô nương, ta nghe nói trong chốn giang hồ có một ngọn núi gọi Thiên Cơ Phong, có đúng hay không?

    Tiểu Thư nói:
    -Không sai, đã có người nhắc tới, ta đây sẽ lại nói cho mọi người một chút về Thiên Cơ Phong. Thiên Cơ Phong được giang hồ nhân sĩ xưng là thần sơn, bởi vì nó mỗi cách mười năm đều sẽ tại trên thạch bích khắc ra mấy chữ, cảnh kỳ đại sự mười năm sau này giang hồ sẽ phát sinh, trăm nghìn năm qua, chưa từng sai lầm!

    -Là người nào tại trên Thiên Cơ Phong khắc chữ?
    Có người hỏi.

    -Không ai biết! Có người nói là Thiên Cơ Phong là nơi ở của thần nhân, cũng có người nói Thiên Cơ Phong là nơi ở của tiên nữ, cũng có người nói Thiên Cơ Phong căn bản là không có người, là thượng đế mỗi lần cách mười năm phái người tới khắc chữ cảnh kỳ cho thế nhân! Tuy nhiên ai cũng không lên qua Thiên Cơ Phong, ai cũng nói không rõ được.

    -Vậy vì sao không đi lên đó xem?
    Có người lập tức hỏi.

    -Nói thì dễ, trăm nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn lên Thiên Cơ Phong coi trên đó một lần, đều là uổng công vô ích, căn bản là tìm không được đường lên núi! Thiên Cơ Phong chân chính là nhìn thấy nhưng không với tới được, nếu không thì sao được xưng là thần sơn!

    -Vậy gần nhất Thiên Cơ Phong nói gì đó?
    Có người hỏi.

    -Đây là điều ta muốn nói. Hiện tại đã cách lần cảnh kỳ trước tròn mười một năm, Thiên Cơ Phong lại không hề động tĩnh, các ngươi nói có kỳ quái hay không?

    -Vậy sẽ thế nào? Chính là chậm lại một năm mà!
    Có người không đồng ý nói.

    "Xuy!" Tiểu Thư vẻ mặt xem thường nói:
    -Ngươi có biết hay không, một lần trước Thiên Cơ Phong lùi lại cảnh kỳ là lúc nào?

    -Lúc nào?
    Người kia hỏi.

    -Năm trăm năm trước! Ngươi có biết không sau lần dời lại đó, giang hồ xảy ra chuyện gì?

    -Chuyện gì?
    Người nọ lại hỏi.

    -Tứ đại gia tộc bị diệt một nhà, cửu đại môn phái bị diệt ba , Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang nguyên khí đại thương, đệ tử Đường môn tại đất Thục chỉ còn mười một người, các bang hội môn phái trên thiên hạ bị diệt càng vô số kể. Đông thổ vương triều khi đó cũng là đang bị quật khởi, cùng tiền triều tranh đoạt mười năm, thiên hạ bách tính thì tử vong quá nửa, mới có thể nhất thống thiên hạ.

    -Có nghiêm trọng như vậy sao?
    Người nọ nói.

    -Xuy! Ngươi có biết hay không lần đó Thiên Cơ Phong là lùi lại bao nhiêu thời gian?

    -Bao nhiêu thời gian?

    -Chỉ có ba ngày. Hiện tại là lùi lại tròn một năm, hơn nữa còn không có làm ra cảnh kỳ!

    -A! Tiểu cô nương, ý của ngươi là nói thiên hạ muốn đại loạn?
    Có người kinh hãi hỏi.

    -Ta chỉ là kể chuyện, việc thiên hạ còn không tới phiên ta định đoạt, mọi người nghe thì cười cười mà thôi, không nên tưởng thiệt. Được rồi, sách liền nói đến đây. Chúng ta ngoại trừ kể chuyện còn xem tướng, mọi người như muốn xu cát tị hung, không ngại tiến lên, để cho ta chỉ điểm một chút sai lầm.
     
  4. Chương 19 : Tam xao thành phật
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Có người cười nói:
    -Tiểu cô nương cũng hiểu được xem tướng?

    Tiểu Thư bĩu môi, nói:
    -Thế nào? Coi khinh người ta đúng không? Được, để cho các ngươi nhìn một cái bản lĩnh của ta!

    Nói xong trực tiếp đi tới trước bàn của Sở Phong và tiểu hòa thượng, nói với tiểu hòa thượng:
    -Tiểu hòa thượng, ta muốn xem tướng cho ngươi!

    Mọi người vừa nghe, thầm buồn cười, cho tới bây giờ chỉ có hòa thượng xem tướng cho người ta, nào có người khác xem tướng cho hòa thượng? Tiểu cô nương này quả thật là tinh quái.

    Tiểu hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập nói:
    -A di đà phật, người xuất gia không cần phải xem tướng.

    Tiểu Thư trợn tròn con mắt, nói:
    -Người xuất gia thì không cần phải xem tướng sao? Người xuất gia không cần phải ăn cơm sao? Người xuất gia không cần phải ngủ sao? Người xuất gia không cần phải đi tiểu sao?

    Mọi người lại cười ầm lên.

    Tiểu hòa thượng sờ sờ quả đầu trọc, vẻ mặt hết sức khôi hài.

    Tiểu Thư mặc kệ, nhìn vào quả đầu trọc trơn bóng của hắn, quét quanh một vòng, sau đó nghiêm trang nói:
    -Tiểu hòa thượng, ta xem ngươi là đã tích đức được chín đời rồi, cách thành Phật đã không xa, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

    Tiểu hòa thượng hiếu kỳ hỏi:
    -Còn thiếu một điểm nào?

    -Còn kém là có người tại trên đầu ngươi gõ ba cái. Ngươi thất khiếu đã thông lục khiếu, chỉ còn một khiếu chưa thông. Nếu có người tại trên đầu ngươi gõ ba cái, một khiếu đó sẽ thông, liền được công đức viên mãn, lập địa thành phật.

    Mọi người lại cười ầm lên.

    Tiểu hòa thượng lại nghiêm mặt nói:
    -Tiểu cô nương nói thế chính là cuồng ngôn?

    -Ngươi là người xuất gia, ta làm sao lại lừa ngươi! Nếu không ngươi để cho ta gõ ba cái, lập tức liền biết lời ta nói có phải là cuồng ngôn hay không. Nếu như không thể thành Phật, ta cho ngươi gõ toét da đầu lại.

    Tất cả mọi người đều muốn náo nhiệt, vì vậy nhất tề ồn ào nói:
    -Tiểu sư phụ, ngươi để nàng gõ ba cái đi, dù sao thì cũng không chịu thiệt thòi gì, nói không chừng có thể thật sự thành phật thật, đó là thiên đại công đức.

    Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lát, cũng hiểu được không có hại gì, vì vậy hai tay tạo thành chữ thập, đưa quả đầu trọc ra nói:
    -Vậy mời tiểu cô nương gõ đi.

    Tiểu Thư quả nhiên vươn cánh tay mềm mại, đưa lên ngón giữa cố sức tại quả đầu trọc của tiểu hòa thượng gõ một cái.

    "Cóc!"
    Thanh âm đó thật đúng là thanh thúy vang dội, tiểu hòa thượng trợn mắt một cái, hiển nhiên là chịu đựng đau nhức.

    Tiểu Thư nhịn cười, lại "Cóc!" gõ xuống một cái, càng thêm vang dội.

    Tiểu hòa thượng lại chịu đựng thêm một cái, duỗi đầu ra như trước, vẫn không nhúc nhích, chờ Tiểu Thư gõ cái thứ ba. Thế nhưng đợi nửa ngày, không hề động tĩnh, vì vậy ngẩng đầu hỏi:
    -Tiểu cô nương, sao ngươi không gõ cái thứ ba đi?

    Tiểu Thư lại "Hắc hắc" giảo hoạt cười, nói:
    -Ta chính là không gõ cái thứ ba, cho ngươi cả đời làm hòa thượng, không được thành phật.

    Mọi người đều cười vang lên.

    -Tiểu cô nương, sao ngươi nói mà không giữ lời gì hết?
    Tiểu hòa thượng lấy tay sờ sờ chỗ đầu bị gõ, còn có chút đau.

    -Sao nói ta không giữ lời? Ta chỉ gõ hai cái, vẫn còn thiếu một cái, thiếu một cái chính là xét một cái, không được thành phật.

    Lời còn chưa dứt, 'Cóc' một tiếng giòn vang, quả đầu trọc của tiểu hòa thượng lại bị người gõ một cái, nhưng là Sở Phong ngồi ở đối diện gõ.

    Sở Phong gõ xong, cười nói với Tiểu Thư:
    -Tiểu cô nương, hiện tại tiểu hòa thượng đã bị người gõ ba cái rồi, sao còn không thành Phật?

    Mọi người lập tức cùng kêu lên phụ họa:
    -Đúng vậy, tiểu cô nương, tiểu hòa thượng sao còn không thành Phật?

    Tiểu Thư mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Sở Phong, vẻ mặt giận dữ nói:
    -Ta gõ tiểu hòa thượng, quan hệ gì đến chuyện của tiểu tử ngốc nhà ngươi! Ngươi cho là người nào gõ cũng có thể sao, ngu ngốc đần độn như ngươi vậy, dù cho gõ thủng cái đầu trọc của hắn cũng thành phật không được!

    Sở Phong ngạc nhiên nhìn Tiểu Thư, không hiểu mô tê gì hết, không biết nàng vì sao đột nhiên hướng về phía mình nổi bão.

    Tiểu Thư lại chống nạnh nói:
    -Ngươi trừng mắt với ta làm gì! Nhìn ngươi trên người cõng kiếm, muốn làm đại hiệp đúng không? Nói cho ngươi, giang hồ hiểm ác đáng sợ, nhìn ngươi ngơ ngơ ngốc ngốc còn không bằng trở về làm ruộng, tránh phải uổng mất cái mạng nhỏ!

    Sở Phong thực sự là giương mắt mà nhìn, không biết bản thân thế nào lại đi đắc tội với tiểu cô nương mỏ nhọn này.

    -Ngươi ngẩn ngơ cái gì! đần độn, ta vừa rồi kể chuyện còn ngươi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, bên ngoài có cái gì đẹp? Có đúng hay không coi thường chuyện của ta kể !

    Sở Phong rốt cuộc rõ ràng, nguyên lai nàng là đang buồn bực mình không có chuyên tâm nghe nàng kể chuyện, không khỏi bật cười.

    -Ngươi cười cái gì! Có đúng hay không cười nhạo chuyện ta kể?

    Sở Phong đành phải thu hồi dáng tươi cười.

    Tiểu Thư cũng không buông tha:
    -Ngươi nói đi, ngươi có đúng hay không coi thường chuyện ta kể?

    -Ta sao dám coi thường cô nương. . .

    -Vậy ngươi vì sao không nghe! Không nghe thì thôi, còn không nói lời nào, không reo hò không vỗ tay, rõ ràng chính là coi thường người ta!
    Lời này của Tiểu Thư đúng là không nói lý mà.

    Sở Phong chỉ có nói:
    -Tiểu cô nương nói có lý, là ta không đúng, xin tiểu cô nương đọc lại từ đầu một lần, ta nhất định chăm chú lắng nghe, không dám chút nào phân tâm.

    Tiểu Thư thấy Sở Phong không hờn không giận, không thể phát tác, chỉ có "Hừ" một tiếng xoay người bỏ đi.

    Sở Phong không khỏi nở nụ cười.

    -Ngươi cười cái gì?
    Tiểu Thư bỗng nhiên xoay người, trừng mắt với Sở Phong.

    Sở Phong vội vã thu hồi dáng tươi cười nói:
    -Tiểu cô nương kể chuyện tinh thải tuyệt luân, sinh động thú vị, rất hấp dẫn người cười.

    -Phi! Ta còn chưa có bắt đầu kể, tại sao tinh thải tuyệt luân, sinh động thú vị!

    -Ôi? Nguyên lai còn chưa có bắt đầu? Tại hạ nhất thời nhớ lầm, tại hạ hồ đồ.
    Sở Phong học giả giọng của Thiên Cơ lão nhân, pha trò mọi người một trận cười vang.

    Tiểu Thư vừa tức vừa hận lại bất đắc dĩ, tức giận trở lại bên người gia gia, một tay kéo bộ râu dài của lão nhân, vừa túm vừa vung nhõng nhẽo:
    -Gia gia, hôm nay thật xui xẻo, chạm mặt một tên tiểu tử đáng ghét đần độn, thực sự là đáng giận mà! Chúng ta cũng không cần xem bói, nhìn tiểu tử này chỉ thêm bực bội!

    -Ôi, được, được, đừng kéo nữa, cháu nói thế nào thì thế đó đi." Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt đúng là cầu xin tha thứ.
     
  5. Chương 20 : Thiếu Lâm Vô Giới
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Tiểu Thư bưng ra một cái mâm, vòng quanh mọi người vừa đi vừa nói:
    -Các vị đai gia nào giàu có, thì thưởng vài đồng tiền, việc buôn bán luôn luôn thuận lợi, làm quan thì từng bước thăng chức, trồng trọt ngũ cốc thì được mùa, đi thi thì tên đề bảng vàng...

    Tất cả mọi người rất hài lòng móc ra tiền đồng, hoặc là một đồng. hoặc là hai đồng ném vào trong mâm, nhất thời leng keng vang lên.

    Sở Phong nói với tiểu hòa thượng:
    -Tiểu sư phụ, vừa rồi ta nhất thời ham chơi, gõ ngươi một cái, nghìn vạn lần đừng để bụng.

    Tiểu hòa thượng chắp tay tạo thành chữ thập nói:
    -A di đà phật, vạn sự tồn tại đều có duyên, hôm nay thí chủ gõ tiểu tăng một cái, đó là cái duyên của thí chủ cùng tiểu tăng. Chỉ là lần sau khi thí chủ gõ tiểu tăng, có thể gõ nhẹ một chút .

    Sở Phong càng lúc càng cảm thấy tiểu hòa thượng này thú vị, bèn hỏi:
    -Tiểu sư phụ, ngươi chính là đệ tử Thiếu Lâm?

    -Đúng vậy, tiểu tăng pháp hiệu Vô Giới.

    -Vô Giới? Tên này hình như đã nghe qua nơi nào...

    Sở Phong cảm thấy có chút quen tai, nhất thời lại nghĩ không ra, nguyên lai vừa rồi khi Tiểu Thư kể chuyện từng đề cập qua danh hiệu Vô Giới, nhưng hắn không có để ý nghe.

    Sở Phong cười nói:
    -Nghe nói Đường Tăng có một đồ đệ, gọi bát giới, ngươi gọi Vô Giới, như vậy xem ra tu vi của ngươi so với bát giới có thể cao hơn nhiều .

    -A di đà phật, Vô Giới, vô bất giới, giới vô bất giới, tất cả tùy duyên, nào có phân cao thấp.

    -Diệu, quả nhiên là cao nhân! Từ xưa võ công thiên hạ đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm, tiểu sư phụ nhất định là một thân bản lĩnh.

    -A di đà phật, tập võ chỉ vì cường thân, há có tác dụng gì.

    -Cái đó nhưng chưa hẳn, vừa rồi ta nhất thời ham chơi, gõ ngươi một cái, ngươi không phải là dùng Thiết đầu công tới chống đỡ sao?

    Vô Giới cười nói:
    -Thí chủ nhất định là người lòng dạ rộng rãi.

    -A?

    -Chỉ có người rộng rãi mới có thể ham chơi.

    Sở Phong nở nụ cười, nói:
    -Vậy tiểu sư phụ cũng là người rộng rãi.

    -A?

    -Bởi vì tiểu sư phụ cũng ham chơi.

    Hai người nhìn nhau cười.

    Vô Giới nói:
    -Nếu nói như thế, tiểu tăng là phạm vào giới, nổi lên dục vọng, A di đà phật.

    -Ai, ngươi không phải mới vừa nói, tất cả tùy duyên sao, đó không hề phạm giới? Huống hồ phật môn tứ đại giai không, ngươi hà tất phải chấp nhất?

    -A di đà phật, nguyên lai tiểu tăng còn không bằng thí chủ nhìn thấu sự đời, thiện tai, thiện tai!

    Đang nói, Tiểu Thư đang cầm mâm đi tới bên người Sở Phong, hô:
    -Ngốc tiểu tử, còn không bỏ tiền!

    -Cô đang gọi ta sao?
    Sở Phong hỏi.

    -Không sai, ta gọi ngốc tiểu tử chính là ngươi!

    -Cô nương lầm rồi, ta không họ ngốc, cũng không tên tiểu tử, cô nương có lẽ là nhận sai người.

    Mọi người bên cạnh đều cười vang lên.

    Tiểu Thư tức giận nói:
    -Ta gọi ngốc tiểu tử chính là ngươi, ngươi chính là ngốc tiểu tử!

    Sở Phong chỉ có nhún nhún vai, không lên tiếng.

    -Ê, ngốc tiểu tử, nghe đọc truyện xong, muốn không bỏ tiền?
    Tiểu Thư trực tiếp đem mâm đến trước ngực hắn.

    Sở Phong cười nói:
    -Cô không phải nói không có tiền, vỗ tay một cái cũng được sao, ta hiện tại thì vỗ tay cho cô một cái."
    Nói rồi 'bốp' vỗ tay vài cái.

    Mọi người lại cười ồn ào.

    Tiểu Thư buồn bực nói:
    -Ai muốn ngươi vỗ tay, ta muốn ngươi bỏ tiền!

    -Vì sao?

    -Ai kêu ngươi không có nghe ta kể chuyện

    -Nếu không có nghe ngươi kể chuyện, vậy lại càng không cần bỏ tiền!
    Sở Phong đang cố tình muốn chọc giận tiểu cô nương có chút ngang ngược này.

    Tiểu Thư vừa tức vừa giận, trừng mi trợn mắt, đang muốn phát tác, Vô Giới lại móc ra hai đồng tiền, để vào trong mâm , nói:
    -A di đà phật, phật nói giới thân giới não, tiền thưởng vị thí chủ này hãy để tiểu tăng bố thí được rồi.

    Mọi người lại một trận buồn cười, nào có hòa thượng giúp người trả tiền, thực sự là kỳ quái lại thú vị.

    Tiểu Thư "Hừ" một tiếng, rồi bỏ đi.

    Vô Giới nói với Sở Phong:
    -Tiểu tăng có chút chuyện, phải cáo từ trước .

    Sở Phong nói:
    -Cổ ngữ có nói, lễ thượng vãng lai. Nếu tiểu sư phụ trả tiền nghe truyện cho ta, vậy tiền mấy món chay này do ta trả mới được.

    -Vậy tiểu tăng tạ ơn thí chủ, cáo từ.

    -Mời!

    Tiểu Thư thấy Vô Giới đột ngột đi xuống lầu, đã đi đến trước mặt Sở Phong, trừng mắt nói:
    -Ngốc tiểu tử, sao ngươi đuổi đi tiểu hòa thượng kia đi?

    Sở Phong trả lời:
    -Tiểu hòa thượng nói, hắn sợ ngươi lại gõ cái đầu trọc của hắn, nên mới vội vàng ly khai.

    -Nói bậy, ta gõ hắn là giúp hắn thành Phật, hắn sao lại sợ?

    -Vậy thì khó nói, nghe nói thế giới cực lạc cùng vô gian địa ngục chỉ cách một đường, vạn nhất cô không cẩn thận đem hắn gõ vào vô gian địa ngục, vậy A di đà phật, thiện tai, thiện tai.

    Mọi người lại ồn ào cười to.

    -Chỉ biết nói bậy!

    Tiểu Thư trở lại bên người gia gia, nói:
    -Gia gia, chúng ta đi, đỡ phải bị ngốc tiểu tử này làm tức giận!

    Thiên Cơ lão nhân ha ha cười nói:
    -Tiểu Thư, hình như mỗi lần đều là ngươi đi chọc người ta...

    -Gia gia...
    Tiểu Thư lại lôi kéo bộ râu của lão nhân.

    -Ôi, hảo, hảo, tiểu tử kia đáng ghét, chúng ta đi, đi.

    Vì vậy hai người dìu nhau xuống lầu. Tiểu Thư còn không quên quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Sở Phong, Sở Phong nhún nhún vai, làm như không nhìn thấy.

    Tiểu Thư vừa xuống lầu vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
    -Sớm muộn ta cũng sẽ cho tiểu tử này đẹp mặt!

    Thiên Cơ lão nhân liền nói:
    -Tiểu Thư, sao ngươi chỉ nhằm vào tiểu tử kia?

    -Hừ! Ai kêu hắn không có nghe ta kể chuyện, còn cứ khi dễ người ta!

    -Ha ha, ta xem ngược lại thì ngươi đang khi dễ người ta mà.

    -Gia gia...
    Tiểu Thư lại kéo bộ râu của Thiên Cơ lão nhân.

    -Ôi, hảo, hảo, là hắn khi dễ ngươi, đừng kéo nữa.

    -Hừ, tiểu tử này thật đáng ghét, ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận!

    -Không cần ngươi đi giáo huấn hắn, tiểu tử ngốc này đã định trước suốt đời long đong, kiếp nạn trùng trùng, cũng đủ để hắn chịu rồi.

    -Thật sao?
    Tiểu Thư trừng mắt to.

    -Đương nhiên, ta vừa rồi thầm bói cho hắn một quẻ!

    -Oh, quẻ của gia gia không chuẩn bao nhiêu

    -Thế nào không chuẩn, lần trước đó không phải chuẩn sao?

    -Chuẩn chỗ nào? Lần đó người nọ nhờ gia gia bói xem nương tử hắn sinh là nam hay là nữ, ngươi tính ra là nam, kết quả người ta sinh chính là nữ.

    -Gia gia hỏi ngươi, người nọ sau khi xem quẻ xong, có trả tiền quẻ hay không?
    Thiên Cơ lão nhân không chút hoang mang hỏi.

    -Đương nhiên không có.

    -Vậy thì đúng rồi, gia gia lúc đó đã tính ra hắn không có một phân tiền, cho nên đương nhiên sẽ không tính thật cho hắn.

    -Ặc, gia gia đúng là chết vì sĩ diện.

    "..."
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)