[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.

  1. Chương 11: Tương ước hữu kỳ
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Sở Phong cùng Mộ Dung đánh nhau một lúc, Sở Phong đã mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng tất cả đều biến hóa, Mộ Dung thủy chung vẫn khí định thần nhàn, thong dong tiêu sái.

    "Tranh!"Sở Phong đem kiếm hồi vỏ, Mộ Dung cũng thu hồi song chưởng, Sở Phong thở gấp nói:
    -Mộ Dung huynh quả nhiên cao cường, lần luận bàn này thật là làm cho tiểu đệ nhận được nhiều ích lợi.

    Mộ Dung mỉm cười, nói:
    -Kiếm pháp của Sở huynh cũng làm cho người kinh ngạc.

    -Ai, đừng pha trò, nếu không phải Mộ Dung huynh mọi nơi đều hỗ trợ, ta có lẽ không được qua mấy chiêu. Bản thân ta không có gì, chỉ là có tự mình biết mình.

    Mộ Dung nở nụ cười, Sở Phong lại nói:
    -Mộ Dung huynh, huynh nói kiếm pháp của ta có điểm nào còn thiếu sót?


    -Kiếm pháp Sở huynh kỳ thực đã tương đối không tầm thường rồi.
    Mộ Dung đáp.

    Sở Phong cau mày:
    -Mộ Dung huynh nói như vậy quá khách khí rồi, ta cũng không muốn Mộ Dung huynh nói cho có lệ với ta.

    Mộ Dung ngẩn ra, nói:
    -Kiếm pháp của Sở huynh vừa cương vừa nhu, bác đại thâm diệu, nếu như nói còn thiếu sót, chính là thiếu một cổ sát kình!

    -Sát kình?

    -Không sai! Chính là nói Sở huynh xuất thủ còn chưa đủ độc ác, điều này mặc dù cùng vấn đề công lực không đủ của Sở huynh có quan hệ, nhưng chủ yếu là Sở huynh lòng dạ nhân hậu.Huynh với ta hiện tại là tùy ý luận bàn, điểm đến liền ngừng, đây cũng không có là gì, nhưng nếu là cùng người khác chiến đấu sinh tử, vậy thì rất hung hiểm. Sở huynh, ngươi tâm địa thiện lương, cho nên xuất kiếm bất tri bất giác lưu lại đường sống, nhưng cao thủ tranh chấp, đều không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, nào cho phép một chút trắc ẩn nào.Huynh đối với người khác có tấm lòng trắc ẩn, người khác chưa hẳn đối với huynh như vậy. Hình như vừa rồi tại trên núi, huynh lựa chọn đi nước cờ 3-3 ta minh bạch tâm tư của huynh, huynh không đành lòng bóp chết quân đen, cũng không muốn quân trắng bị diệt, nhưng trong chốn giang hồ không có việc vẹn toàn đôi bên như vậy, huynh đây là lòng dạ đàn bà, sẽ hại bản thân.Huynh phải nhớ kỹ, tại trong chốn giang hồ huynh không muốn giết người, người khác cũng sẽ giết huynh!

    Sở Phong ngạc nhiên một lúc lâu, mới nói:
    -Mộ Dung huynh,huynh thế nào đem giang hồ nói được đáng sợ như vậy.

    -Sở huynh,huynh sơ thiệp giang hồ, chưa trải qua sinh tử, lại độc thân lang bạt, không nơi nương tựa vào, huynh phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi!
    Mộ Dung trong lời nói mang theo sự quan tâm.

    -Buổi nói chuyện này của Mộ Dung huynh, ta sẽ nhớ kỹ đích. Kỳ thực hành tẩu giang hồ, thực sự không giết người không được sao?
    Sở Phong vẫn là có chút không hiểu.

    Mộ Dung nhìn hắn, nói:
    -Nếu như huynh chưa bao giờ nghĩ tới giết người, còn không bằng rời khỏi giang hồ!

    Sở Phong nở nụ cười, nói:
    -Không thể nào, ta mới xuống núi không vài ngày,huynh đã liền muốn ta chậu vàng rửa tay? Ta còn muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ chứ.

    Mộ Dung cũng nở nụ cười.

    Sở Phong lại hỏi:
    -Mộ Dung huynh, huynh thì lúc nào bắt đầu mới bước chân vào giang hồ?

    Mộ Dung nói:
    -Ta mười tám tuổi xuất đạo, hiện tại cũng có bốn năm.

    -A, Mộ Dung huynh so với ta thì mạnh mẽ hơn nhiều, ta hiện tại mới xuống núi. Ai, Mộ Dung huynh,huynh khi mới xuất đạo, võ công có cao như ta bây giờ không?

    Mộ Dung hầu như muốn bật cười, tuy nhiên vẫn là chịu đựng.

    -Mộ Dung huynh không cần ngại, nói thẳng là được, ta sẽ không chế nhạo huynh.

    Mộ Dung không thể tránh được, chỉ có nói:
    -Võ công của ta lúc đó so với Sở huynh kém xa.

    Sở Phong vừa nghe, vui vẻ, nói:
    -Ta đây chẳng phải rất nhanh là có thể vượt qua Mộ Dung huynh?

    -Đúng vậy, nếu như Sở huynh siêng năng luyện công một chút, mỗi ngày có thể thức dậy giờ mẹo, rất nhanh là có thể vượt qua ta.
    Mộ Dung nhưng lại nói rất nghiêm túc.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Cái này... có chút khó khăn.

    Mộ Dung nhịn không được "Khì "Nở nụ cười.

    Sở Phong lại hỏi:
    -Mộ Dung huynh,huynh bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, có thể có... có thể có...

    Mộ Dung thấy Sở Phong giọng điệu úp úp mở mở, kỳ quái hỏi:
    -Sở huynh có cái gì muốn hỏi, không ngại nói thẳng?

    Sở Phong nói:
    -Ta là muốn hỏi Mộ Dung huynh có thể gặp nữ tử ngưỡng mộ trong lòng chưa?

    Mộ Dung ngạc nhiên nhìn Sở Phong, thực sự nghĩ không ra hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, bèn nói:
    -Huynh vì sao phải hỏi cái này?

    Sở Phong đáp:
    -Ta nghe lão đạo sĩ nói, trong chốn giang hồ nữ tử mỗi người đều là xinh đẹp phi phàm, thì ra thật đúng là như vậy, lão muốn ta sau khi xuống núi cưới tám, mười người nương tử mới có thể trở về núi gặp lão.

    -A?
    Mộ Dung ngạc nhiên nói,
    -Lão đạo sĩ của huynh thật có chút... có chút...

    -Có chút cái gì?
    Sở Phong hỏi.

    -Có chút già mà không đứng đắn.
    Mộ Dung đáp.

    -Cũng không phải, cha ta cũng từng nói qua như vậy với ta, chỉ có điều để cho nương ta nghe được, hung hăng mắng hắn một chầu.

    Mộ Dung thực sự nhịn không được "Khì " bật cười, hỏi:
    -Cha mẹ của huynh hiện tại thế nào?

    Sở Phong hai mắt đột nhiên phát lên một tia buồn bã bi thương, Mộ Dung trong lòng chấn động, thiếu niên trước mắt nhìn như vô ưu vô lự này nguyên lai cất dấu bi thương rất lớn, xem ra mình lời nói vô tâm nhất định là chạm đến nỗi đau của nội tâm hắn.

    Hắn vội vã chuyển hướng câu chuyện hỏi:
    -Hiện tại Sở huynh tính toán đến đâu rồi?

    Sở Phong thần sắc phục hồi lại, đáp:
    -Ta muốn đi sông Tiền Đường xem một lần.

    -A, vậy thì huynh đi không đúng thời gian rồi. Thủy triều của Sông Tiền Đường là thiên hạ kỳ quan, nhưng hiện tại là vào tháng 8 , tháng 9, mà còn nhằm vào ngày 18/8 là hùng vĩ nhất, hiện tại đi thì gió êm sóng lặng.

    Sở Phong cười, nói:
    -Chỉ là tùy tâm mà tới , nào có quan tâm đến thủy triều.

    Mộ Dung cười nói:
    -Sở huynh thực sự là người hào hiệp.

    -Mộ Dung huynh, huynh nhất định đã thấy qua thủy triều ở sông Tiền Đường rồi chứ?

    -Không dối gạt Sở huynh, ta mặc dù tại Cô Tô, nhưng chưa bao giờ đi qua Tiền Đường xem thủy triều.

    -Thật sao?
    Sở Phong kinh hỉ nói,
    Vậy ngày thủy triều ở sông Tiền Đường không bằng chúng ta cùng nhau đi xem một chút, có người làm bạn càng hào hứng.

    Vậy ngày 18/8 , ta ngay tại bờ sông Tiền Đường chờ Sở huynh.

    -Một lời đã định!

    -Một lời đã định!

    -Ai, Mộ Dung huynh, nếu như lúc đó ta chưa tới, huynh cũng không được phép nhìn lén đó?
    Sở Phong nghiêm trang nói.

    Mộ Dung nở nụ cười, dáng tươi cười đó tuyệt đối so với hàng ngàn cánh đào hồng còn xinh đẹp hơn.

    -Yên tâm, ta sẽ không nhìn lén!

    -Ta cùng Mộ Dung huynh thực sự gặp nhau có chút chậm trễ, không thì hiện tại cùng đi xem sông Tiền Đường một cái?
    Sở Phong nhìn Mộ Dung, vẻ mặt chờ đợi.

    -Ta. . .

    Mộ Dung đang muốn nói, đột ngột có một người vội vã đi tới, thi lễ với Mộ Dung, nói:
    -Thiếu chủ, có truyền thư khẩn cấp!

    Nói xong ra một mảnh giấy, hai tay đưa cho Mộ Dung. Mộ Dung tiếp nhận vừa nhìn, thầm lấy làm kinh hãi, trên mặt lại bất động thanh sắc, nói:
    -Biết rồi, ngươi trở về đi.

    -Vâng!
    Người nọ ly khai.

    -Sao hắn gọi huynh là thiếu chủ?
    Sở Phong kinh ngạc hỏi.

    -Bọn họ chẳng qua là đã quen xưng hô như vậy thôi.
    Mộ Dung đáp.

    -A.

    -Sở huynh, ta lập tức phải đi rồi, từ biệt nơi này, sau này còn gặp lại!

    Sở Phong thấy hắn bỗng nhiên nôn nóng như vậy, vội vã hỏi:
    -Mộ Dung huynh, có phải là có chuyện gì không? Có cần tiểu đệ hỗ trợ?

    Mộ Dung mỉm cười, nói:
    -Không có gì, chỉ là có chút việc phải lập tức xử lý, không tiện nán lại!

    Sở Phong có chút không muốn, nói:
    -Mộ Dung huynh, huynh là người bằng hữu đầu tiên ta nhận thức khi mới vào giang hồ, ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, ngươi nhất định phải tới, tiểu đệ muốn với huynh đối ẩm mấy chén!

    Mộ Dung nhìn Sở Phong, ánh mắt có chút cổ quái, sau đó nói:
    -Một lời đã định!

    -Một lời đã định!

    Vì vậy hai người phân đường mà đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/2/11
  2. Chương 12 : Đao quang sạ hiện
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Khi Sở Phong đi tới sông Tiền Đường, trăng đã lên đầu cành. Hắn còn chưa đi tới bờ sông, nhưng lại thấy được một thân ảnh yểu điệu đang ở bờ sông dựa vào lan can nhìn ra xa, chính là thanh bào nữ tử lần trước tại trên núi Cổ Đãng mở miệng chỉ điểm mình. Nàng vẫn như cũ được che bằng lụa mỏng xanh, mà hai tỳ nữ một tả một hữu đứng ở bên cạnh.

    Thanh bào nữ tử đứng nghiêng ở bờ sông, ánh trăng trong vắt chiếu vào bộ thanh y của nàng cùng với mái tóc đen tú lệ, hiện vẻ điềm tĩnh u nhã không gì sánh được. Sở Phong cũng không muốn phá hư cảnh vật tuyệt vời như thế này, vì vậy ẩn thân một chỗ, lẳng lặng thưởng thức.

    Mặt sông vô cùng bình tĩnh, chỉ có cơn gió nhẹ nhàng êm dịu lướt qua, sông Tiền Đường dưới bóng đêm tĩnh lặng khác thường, thanh bào nữ tử kia hiển nhiên đang chìm đắm tại trong sự tĩnh lặng này.

    Đao quang chợt hiện, hai thân ảnh hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, hai thanh lợi đao sáng loáng, thẳng hướng yết hầu thanh bào nữ tử. Lần này quá đột nhiên, không hề có sự báo trước, Sở Phong muốn ra tay cứu giúp cũng không kịp.

    Tuy nhiên hai tỳ nữ bên người thanh bào nữ tử nhưng lại người mang võ công, một mực ngưng thần đề phòng, vừa nghe tiếng vang lạ, lập tức đưa tay kéo tại bên hông, rút ra nhuyễn kiếm, đi nghênh đón.

    Nguyên lai bên hông hai tỳ nữ này đều là ngầm quấn quanh nhuyễn kiếm rất mỏng, tùy thời bảo hộ thanh bào nữ tử.

    Một trận âm thanh" Keng keng " đao kiếm va chạm, còn kèm theo vài tiếng khẽ hô.
    Sở Phong thấy rõ, hai sát thủ kia một thân trang phục võ sĩ Đông Doanh, cả người bọc hắc y, chỉ lộ ra hai mắt, nhìn thân hình thập phần thanh tú, hình như còn là nữ. Lợi đao trong tay bọn họ cũng là đao võ sĩ đặc biệt của võ sĩ Đông Doanh. Loại đao này kiên cố lại vừa sắc bén, đồng thời sở hữu uy lực bổ chém cùng đâm thẳng, xứng đôi với loại đao như vậy tất không phải là kẻ bình thường.

    Quả nhiên, hai Đông Doanh sát thủ kia đao pháp cao ngoài dự đoán, vả lại hung ác quỷ dị ,từng nhát đao đều trí mạng, hơn nữa hai người phối hợp ăn ý, hai tỳ nữ rất nhanh bị vây vào hạ phong.

    Thanh bào nữ tử hiển nhiên không rành một chút võ công, nhìn đao quang kiếm ảnh tại trước mắt giao nhau chớp động, từ lâu thất kinh, lộ vẻ sợ hãi. Hai tỳ nữ kiếm pháp cũng coi như không tệ, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không phải đối thủ, nhưng lại còn phân tâm bảo hộ thanh bào nữ tử, nhất thời cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ nghĩ che chở thanh bào nữ tử rút đi, nhưng phía sau đó là sông Tiền Đường, lui cũng không thể lui.

    Đao quang đã vài lần đột nhập vào sự phòng hộ của kiếm ảnh, ngay tại bên yết hầu thanh bào nữ tử xẹt qua. Sở Phong thấy tình thế nguy cấp, thân hình chợt lóe, tại giữa đao quang kiếm ảnh đột phá xuyên vào, đưa tay kéo lấy, ôm eo nhỏ của thanh bào nữ tử, thân hình tung lên, đầu ngón chân đạp tại trên lan can , mang theo thanh bào nữ tử lăng không nhảy ra xa mấy trượng.

    Hai tên sát thủ lấy làm kinh hãi, quay người lại, đang muốn lao tới chặn lại Sở Phong, Sở Phong bỗng chốc giương tay lên, "Xuy! Xuy!" Hai quân cờ một đen một trắng chia ra tấn công vào hai người. Hai người bạt đao ngăn cản, "Keng!Keng!" hai tiếng, một quân cờ bị ngăn cản rơi xuống đất, một quân khác thì bị ngăn cản bay xuống sông Tiền Đường. Sở Phong lại thừa dịp rảnh tay này lại kéo thanh bào nữ tử chạy xa mấy trượng. Hai sát thủ đang muốn truy đuổi,hai tỳ nữ đã vũ khởi song kiếm gắt gao ngăn trở.

    Sở Phong ôm thanh bào nữ tử liên tục phi nước đại, xoay trái lách phải. Thanh bào nữ tử chỉ cảm thấy tiếng gió tại hai bên tai, tóc dài tung bay, thoáng như cưỡi mây đạp gió, nàng còn chưa bao giờ thử qua cảm giác như vậy, nhất thời vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bởi vì không biết người đang ôm mình là ai, sẽ mang bản thân đi đâu, sẽ đối bản thân thế nào, không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm bất an để tùy ý bị ôm chạy vội.

    Sở Phong chạy cực nhanh, vòng quanh một vòng lớn, không ngờ lại chạy về bên sông Tiền Đường, trở lại chỗ vừa rồi thanh bào nữ tử đứng dựa vào lan can.

    Hắn buông ra thanh bào nữ tử, thanh bào nữ tử nhận ra là Sở Phong, kinh ngạc nói:
    -Là ngươi?

    Sở Phong cười cười nói:
    -Không ngờ sao?

    Thanh bào nữ tử cuối cùng cũng yên lòng, rồi lại giật mình hỏi:
    -Công tử sao lại mang ta tới chỗ này?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Ta cũng không biết nên mang cô nương đến nơi nào, không thể làm gì khác hơn là lại nhớ tới nơi đây.

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    -Vạn nhất hai tên sát thủ kia quay lại...

    Sở Phong vội vàng nói:
    -Không sợ, hai tên sát thủ kia nếu thấy ta đem cô cứu đi ở chỗ này, sẽ không ngờ tới ta lại đem cô mang về nơi này. Nói thật, ta đối với ở đây không quen thuộc lắm, chạy bậy bạ ngược lại dễ chạm bọn họ, huống hồ...
    Sở Phong nhìn mặt sông Tiền Đường từng đợt sóng trong vắt, lại nói,
    -Cho dù hai tên sát thủ kia có tìm đến nơi đây, ta cũng có biện pháp bảo hộ cô nương.

    Thanh bào nữ tử không có lên tiếng.

    Sở Phong xoay người nhìn phía sông Tiền Đường, nói:
    -Cái gì tới sẽ tới, không cần lo lắng, Chúng ta sao không thưởng thức đêm trăng ở sông Tiền Đường một hồi?

    Thanh bào nữ tử cũng xoay người, hai người sóng vai đứng ở bờ sông, dựa vào lan can mà nhìn. Mặt sông thủy quang trong vắt, gió mát lướt nhẹ qua, ánh trăng trong sáng cũng lẳng lặng nằm ở trong lòng sông, nhẹ nhàng bập bềnh.

    Thanh bào nữ tử lo lắng nói:
    -Không biết hai tỳ nữ của ta ra sao?

    Sở Phong an ủi nói:
    -Cô không cần lo lắng, mục đích của hai tên sát thủ kia chính là cô, ngươi thoát thân, bọn họ trái lại an toàn.

    -Thật sao?
    Thanh bào nữ tử một đôi mắt mỹ lệ động nhân nhìn Sở Phong.

    -uhm.
    Sở Phong gật đầu, hết sức khẳng định. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không có yên lòng, nhưng hắn phải làm cho nữ tử yếu nhược này vừa rồi bị chấn kinh được an tâm.

    Đạt được câu trả lời khẳng định của Sở Phong, thanh bào nữ tử thần sắc quả nhiên chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói:
    -Vừa rồi thực sự là có được công tử tương cứu.

    Sở Phong cười nói:
    -Cũng là cơ duyên xảo hợp, nói đến ta còn chưa cảm tạ qua cô nương tại trên núi Cổ Đãng chỉ điểm mà!

    -Chỉ là việc nhỏ, há để nhắc đến, nhưng thật ra công tử tự mình thí quân, chủ động tiêu kiếp, thực sự long trời lở đất, làm cho người xem thế là đủ rồi!

    -Long trời lở đất?
    Sở Phong không ngờ nàng sẽ dùng từ này tới khen mình.

    -Đích xác long trời lở đất, cổ kim mới thấy!

    -Cô nương thực sự quá khích lệ. Nếu không có cô nương trước đó nhiều lần chỉ điểm, kích phát tinh thần của tại hạ, ta cũng sẽ không lớn mật tiêu kiếp! Ta cũng hiểu được có chút khó tin!
    Sở Phong thật là có vài phần lâng lâng.

    Thanh bào nữ tử không khỏi nhếch miệng, nhưng không có cười ra tiếng.

    Sở Phong ngược lại than tiếc nói:
    -Tuy nhiên ta tới cùng vẫn là thua.

    -Vậy công tử có hối hận khi chủ động tiêu kiếp không?

    -Không có!

    -Nếu như không có một nước cờ đó của công tử, ván cờ đó cũng bất quá là tứ kiếp liên hoàn hiếm thấy mà thôi, nhưng một nước đi đó công tử, ván cờ biến thành thí quân phá kiếp diệu tuyệt thiên cổ!

    Sở Phong nói:
    -Ta dám phá kiếp, là bởi vì ta muốn thử nghiệm, muốn mạo hiểm, cô có phải là cảm thấy ta chỉ là gặp may, vô cùng lỗ mãng?

    -Không đâu, nếu như công tử không có sự đáp trả ở phía sau, thì sẽ là lỗ mãng ngu dốt, nhưng nước cờ 'ám độ trần thương' lúc sau của công tử , làm thế thắng bại biến đổi lại biến, đủ thấy công tử dũng lược hơn người, cũng không ngu dốt!

    -Nhưng từ xưa cuối cùng lấy thành bại luận anh hùng!

    -Nhưng một nước cờ đó của công tử, cũng chỉ có anh hùng chân chính mới có khí khái như vậy!

    Sở Phong cười ha ha, nói:
    -Cô nương quá khích lệ ta, còn đem ta trở thành anh hùng, ta cũng không làm qua cái việc kinh thiên động địa gì!

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    -Anh hùng cũng không nhất định phải làm việc kinh thiên động địa.

    -Tỷ như việc gì chứ?
    Sở Phong hỏi.

    -Tỷ như Tôn Thúc Ngao.
    Thanh bào nữ tử đáp.

    -Tôn Thúc Ngao?
    Sở Phong gãi gãi đầu.

    -Công tử nghe qua chuyện Tôn Thúc Ngao cùng rắn hai đầu chưa?
    Thanh bào nữ tử hỏi.

    -Nói đi nghe một chút.
    Sở Phong dựng thẳng lên hai lỗ tai, bởi vì có chuyện xưa để nghe.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/2/11
  3. Chương 13 : Tiền Đường giang nguyệt
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com

    Thanh bào nữ tử nói:
    -Vùng Trung Nguyên các ngươi có một truyền thuyết, ai thấy rắn hai đầu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tôn Thúc Ngao tuổi nhỏ khi đi chơi rồi trở về, sau khi về nhà lo lắng không ăn. Mẫu thân hỏi hắn nguyên do, Tôn Thúc Ngao nói: 'Hôm nay con tại trên đường nhìn thấy một con rắn hai đầu, con nghe nói, ai thấy rắn hai đầu sẽ chết, con sợ rằng cách chết không xa.' mẹ của hắn lại hỏi: ' Hiện tại con rắn kia đâu?' Tôn Thúc Ngao đáp: 'Con sợ người khác lại nhìn thấy nó nữa, cho nên đem nó chôn rồi.' mẹ hắn bèn nói:' Con cũng đừng lo, mẹ nghe nói, người có âm đức, sẽ được phúc trời báo, con sẽ không chết!' Sau đó Tôn Thúc Ngao lên làm lệnh duẫn của Sở quốc, lấy hiền năng nổi tiếng hậu thế. Hành động chôn rắn hai đầu của Tôn Thúc Ngao đó là của anh hùng, ngươi nghĩ sao?

    Sở Phong gật đầu, nói:
    -Tự biết thân chết, cũng không quên người khác, xác thực anh hùng.

    Thanh bào nữ tử lại nói:
    -Theo ta thấy, cứu một con cá đang bị mắc cạn hoặc chim bị ngã cành cong, cũng là cử chỉ của anh hùng.

    Sở Phong cười nói:
    -Cô nương thật là thiện tâm.

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    -Tấm lòng trắc ẩn, mỗi người đều có. Ngươi tại trên núi Cổ Đãng lựa chọn nước đi 3-3, không phải là không đành lòng bóp chết cờ đen sao?

    Sở Phong cười cười, nói:
    -Lòng dạ cô nương thiện lương như vậy, sao lại có người muốn giết chứ? hai tên sát thủ kia là ai?

    Thanh bào nữ tử lắc đầu:
    -Ta không biết.

    -Nhìn trang phục bọn họ, như là võ sĩ Đông Doanh, chẳng lẽ cùng cô nương từng có khúc mắc?

    Thanh bào nữ tử vẫn là lắc đầu.

    Sở Phong không hỏi thêm, cười nói:
    -Ta xem cô nương vừa rồi kinh hoàng lúng túng, nhất định là lần đầu gặp phải hiểm cảnh như thế này?

    -Làm cho công tử chê cười.

    Sở Phong nói:
    -Cô nương, kỳ đạo của cô tinh thâm như vậy, vì sao vừa rồi tại trên núi không cùng Quỷ Tử Tiên Sinh đánh một ván cờ?

    -Ta không bằng hắn.
    Thanh bào nữ tử nói.

    Sở Phong không đồng ý nói:
    -Chưa từng đấu cờ, vì sao nói không bằng? Ta dù biết rõ không bằng hắn, cũng muốn cùng hắn đấu cờ, cho dù xấu mặt, cũng phải biết rằng vì sao xấu mặt!

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    -Ta không có thoải mái như công tử, ta sợ xấu mặt. Huống hồ một ván đó của công tử coi như là ta cùng công tử liên thủ đánh với hắn, ngươi nói đúng hay không?

    Hai người bèn nhìn nhau cười.

    Đêm càng về khuya, sông Tiền Đường càng lộ vẻ tĩnh mịch, mà vầng trăng lưỡi liềm sáng trong kia như trước lẳng lặng nằm ở trên mặt sông, khẽ bập bềnh. Từng đợt gió sông êm dịu thổi qua quần áo hai người, mà dưới chân, từng con sóng nhỏ nhẹ nhàng mà vỗ trên bờ sông, thật giống như một đôi tình nhân đang tựa sát vào nhau khẽ vuốt ve.

    Thanh bào nữ tử đột nhiên nói:
    -Mọi người đều nói thủy triều trên sông Tiền Đường là thiên hạ kỳ quan, có ai lại để ý đến sự bình thản của nó, điềm tĩnh càng thêm có giá trị thưởng thức.

    -Cô nương không phải là tới xem thuỷ triều sao?
    Sở Phong hỏi.

    -Không phải, ta biết thủy triều không phải là phải lúc này. Ngươi thì sao?

    -Ta cũng không phải, ta chỉ là muốn tới thì tới, không nghĩ tới lại gặp cô.

    Hai người cũng cười cười.

    Sở Phong hỏi:
    -Nghe giọng nói của cô, hình như không phải người Trung Nguyên?

    Thanh bào nữ tử không có trả lời.

    -Ngươi vì sao phải che khuất khuôn mặt?

    Thanh bào nữ tử vẫn là không có trả lời.

    -Ngươi có thể hay không tháo xuống thanh sa quan?

    Thanh bào nữ tử vẫn là không có lên tiếng.

    -Gia đình cô nương tại phương nào?

    Thanh bào nữ tử nhìn con sóng trên mặt sông trong vắt, thủy chung không nói được một lời.

    Sở Phong cười cười, không có hỏi tiếp, quay đầu nhìn phía mặt sông.

    Thanh bào nữ tử lại mở miệng nói:
    -Ngươi vì sao phải hỏi những cái này?

    -Ta muốn biết, cho nên liền hỏi.

    -Nếu như. . . Chúng ta lại có cơ hội gặp mặt, ta liền tháo xuống thanh sa quan.

    Sở Phong ngạc nhiên nói:
    -Ý của cô nương là sao?

    Thanh bào nữ tử không có lên tiếng.

    Sở Phong nói:
    -Kỳ thực chúng ta đã gặp mặt qua ba lần mà?

    -A?
    Thanh bào nữ tử nhìn Sở Phong.

    Sở Phong đưa ngón tay lên bắt đầu đếm:
    -Tại trên sơn đạo Cổ Đãng sơn là lần đầu tiên, tại trên đỉnh Cổ Đãng sơn là lần thứ hai, hôm nay ở chỗ này là lần thứ ba.

    Thanh bào nữ tử nở nụ cười, tiếng cười kia quả thực so với hoàng anh xuất cốc còn muốn êm tai hơn.

    Sở Phong chợt hỏi:
    -Cô nương có biết vì sao ta lại đem cô về nơi này không?

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    -Không phải ngươi đã nói rồi sao? Ngươi đối với ở đây không quen thuộc lắm, sợ chạy loạn dễ chạm phải hai tên sát thủ kia.

    Sở Phong lắc đầu, nói:
    -Vừa rồi là lừa gạt cô. Kỳ thực là khi ta bỏ chạy, quẹo trái quẹo phải, nhất thời ngay cả bản thân ta cũng xoay đến hồ đồ, cuối cùng mới phát hiện lại quay về nơi này.

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    -Nguyên lai là ngươi lạc đường, vậy vừa rồi vì sao. . .

    Sở Phong cười nói:
    -Ta mới vừa rồi nói như vậy là vì cho cô an tâm, cô ban nãy còn rất hoảng hốt mà.

    -Vậy hiện tại vì sao ngươi lại nói thật?

    -Ta thấy cô nương đã an tâm rồi, cho nên liền ăn ngay nói thật, nói dối dù sao vẫn không tính đại trượng phu, không phải là hành vi của anh hùng!
    Sở Phong thần sắc thập phần nghiêm túc.

    Thanh bào nữ tử hầu như nhịn không được muốn bật cười, nói:
    -Thật không ngờ, võ công ngươi cao như thế, dĩ nhiên sẽ. . . lạc đường?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Cái này hình như. . . Cùng võ công không có quan hệ gì.Bản thân ta trời sinh không phân biệt phương hướng, chỉ cần quẹo hai ba lần, liền phân không ra phương hướng. Hình như đêm qua, ta vừa đến Hàng Châu, tìm một gian quán trọ cư trú, sau đó thì trên đường phố đi dạo, ai ngờ đi qua hai ba con đường, quay đầu lại thì đã quên quán trọ ở nơi nào, muốn chết là ta không có ghi nhớ tên quán trọ kia, đành phải tìm kiếm chung quanh, đủ tại Hàng Châu đi một vòng, rốt cuộc mới tìm được, ngay cả chưởng quỹ kia cũng cười ta một trận.

    Thanh bào nữ tử "Vèo" bật cười, nói:
    -Vậy ngươi bây giờ còn có nhớ làm sao quay về quán trọ kia hay không?

    Sở Phong lại gãi gãi đầu, nói:
    -Nói thật, nhớ thì không nhớ lắm, tuy nhiên không có vấn đề gì, ta đã nhớ kỹ tên quán trọ rồi.

    -Chỉ sợ công tử ngay cả tên quán trọ cũng đã quên.

    -Tên của nó. . . Ai nha, ta thật đúng là đã quên, tuy nhiên không có vấn đề gì, sáng sớm hôm nay ta đã đem chỗ ở dọn tới tửu lâu cao nhất ở Hàng Châu rồi, Vọng Giang Lâu, liếc mắt là có thể thấy, khẳng định có thể tìm được.

    Thanh bào nữ tử lại cười, tiếng cười quả thật là thanh nhã êm tai. ( he he)

    Một trận gió nhẹ phất qua, tấm thanh sa che khuôn mặt bị vung lên một ít, lộ ra cái cằm như bạch ngọc cùng hàm răng trắng như tuyết của nàng, còn có cặp môi kiều nhuận đỏ mọng.

    Sở Phong thấy có chút ngây người, lẩm bẩm nói:
    -Thật đẹp! Cô nương nhất định rất đẹp! Đáng tiếc. . .

    Thanh bào nữ tử nhìn hắn, một hồi lâu, đột nhiên nói:
    -Ngươi. . . Thực sự muốn ta tháo xuống thanh sa quan?

    Sở Phong đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên có tiếng gió thổi vang lên, Sở Phong bỗng nhiên xoay người, chạy ra phía trước, che ở trước mặt thanh bào nữ tử.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/2/11
  4. Chương 14 : Bạch ngọc kỳ tử
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Hai bóng người lướt qua, nhưng là hai tỳ nữ của thanh bào nữ tử. Bọn họ vừa thấy thanh bào nữ tử bình yên vô sự, vừa mừng vừa sợ, nói:
    -Quốc... Tiểu thư, cô không sao chứ?

    Thanh bào nữ tử cũng kinh hỉ nói:
    -Ta không sao.
    Đảo mắt lại thấy vết máu loang lổ trên người cả hai, kinh hãi hỏi:
    -Các ngươi bị thương?

    -Chỉ là vết thương nhẹ, cũng không lo ngại, chúng ta bảo hộ không chu toàn, làm cho tiểu thư bị sợ hãi.

    -Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, các ngươi sao lại tìm tới đây?

    -Chúng ta ngăn cản không được bọn họ, thấy bọn họ đuổi theo tiểu thư, chỉ có theo ở phía sau, theo một đoạn đã theo không kịp. Chúng ta tìm kiếm mọi nơi, không gặp bóng người nào, vì vậy trở về, nào ngờ quả thật thấy tiểu thư. Tiểu thư sao lại trở về nơi này?

    Sở Phong đang muốn mở miệng, thanh bào nữ tử vội vàng nói:
    -Vị công tử này đã cứu ta đem đi, nghĩ các ngươi có thể sẽ trở về nơi đây tìm ta, cho nên lại mang ta về chỗ này.

    Sở Phong không khỏi một trận xấu hổ.

    Hai tỳ nữ vội vã hướng Sở Phong khom người nói:
    -Đa tạ công tử cứu tiểu thư.

    Sở Phong cười nói:
    -Ta đột nhiên bắt đi tiểu thư của các ngươi, các ngươi sẽ không trách chứ?

    Hai tỳ nữ vội vàng nói:
    -Nếu không có công tử, chúng ta dù cho liều mạng cũng khó bảo vệ tiểu thư chu toàn.

    Sở Phong nói:
    -Nếu các ngươi đã trở về nơi này tìm kiếm, hai sát thủ kia cũng có thể quay trở lại nơi này. Nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là mau nhanh ly khai!

    Hai tỳ nữ nói:
    -Công tử nói rất đúng, chúng ta mau nhanh chóng rời đi.

    Đang muốn xoay người, đột ngột "Di" khẽ hô một tiếng, cảm thấy dưới chân có chút dị dạng, dời đi vừa nhìn, thấy có một quân cờ màu đen, vội cúi người nhặt lên, đưa cho Sở Phong nói:
    -Công tử, đây là quân cờ của ngươi.

    Thì ra đây là quân cờ lúc trước hắn bắn ra tập kích hai sát thủ kia, một miếng khác đã bị đánh rớt xuống sông.

    Sở Phong nhận về quân cờ, nói:
    -Không bằng ta đưa các cô một đoạn đường?

    Hai tỳ nữ nói:
    -Không cần, chúng ta sẽ bảo vệ tốt tiểu thư

    -Vạn nhất các ngươi gặp lại hai tên sát thủ kia, có thêm một người tiếp ứng cũng tốt hơn?

    -Chúng ta sẽ đi đường cẩn thận.

    Sở Phong còn muốn nói cái gì, thanh bào nữ tử kia nói:
    -Đa tạ tâm ý công tử, có bọn họ bảo hộ là được, chúng ta cũng không muốn liên luỵ công tử.

    Nếu người ta đã mở miệng như vậy, Sở Phong cũng không quá cưỡng cầu, chỉ có nói:
    -Vậy cô nương cẩn thận bảo trọng!

    Thanh bào nữ tử hạ thấp người, đang muốn xoay người,

    -Chờ một chút!
    Sở Phong đột ngột gọi lại, nói:
    -Cô nương có thể nói cho ta biết tên hay không ?

    Thanh bào nữ tử trầm mặc chỉ chốc lát, từ trong lòng lấy ra một quân cờ màu trắng, đưa cho Sở Phong, nói:
    -Công tử vì cứu ta đã đánh mất một quân cờ, vậy ta đem quân cờ bạch ngọc này tặng cho công tử, mặc dù không phải là trân bảo quý hiếm gì, cũng một chút bày tỏ lòng biết ơn.

    Hai tỳ nữ "A" khẽ hô một tiếng, trừng lớn mắt nhìn thanh bào nữ tử.

    Sở Phong thấy thanh bào nữ tử tay như cỏ mềm, làn da nõn nà, ngọc chỉ thon thon, trắng khiết ôn nhuận, lòng bàn tay còn cầm một quân cờ bằng ngọc tuyết trắng trong suốt, chính là loại tuyệt vời, Sở Phong nhìn cũng đã quên lấy đi quân cờ bạch ngọc. Hai tỳ nữ ho nhẹ một tiếng, Sở Phong ngạc nhiên hoàn hồn, vội vã đưa tay tiếp nhận quân cờ bằng ngọc, chỉ cảm thấy quân cờ ấm áp trơn bóng, nắm trong tay có một loại cảm giác thoải mái rất kỳ diệu.

    -Công tử, từ biệt nơi này, bảo trọng!

    Sở Phong ngẩng đầu lại nhìn lên, thanh bào nữ tử đã theo hai tỳ nữ tiêu thất tại trong bóng đêm mênh mông.

    Sở Phong đem quân cờ bằng ngọc thu vào trong lòng, liếc mắt nhìn ánh trăng đêm dưới sông Tiền Đường, đang chuẩn bị rời đi, hai lỗ tai phút chốc dựng thẳng, sau đó phi thân nhảy xuống bờ sông, thân thể thoáng như thằn lằn dính sát vào bờ tường, nước sông ngay tại bên chân từng chút thấm vào.

    "Sưu, sưu" có hai bóng đen lướt tới bờ sông, chính là hai tên sát thủ Đông Doanh vừa rồi muốn giết thanh bào nữ tử. Hai người nhìn lướt qua mọi nơi, không thấy nữa cái thân ảnh, trong đó một người nói:
    -Tỷ tỷ, bọn họ sao dám trở lại nơi đây, không bằng đến nơi khác xem sao?

    Thanh âm thập phần mềm mại, quả nhiên là nữ, vả lại giọng nói không quá thuần khiết, hiển nhiên cũng không phải người Trung Nguyên.

    Một người khác nói:
    -Bỏ đi, hiện tại đã rất khó tìm được bọn họ.
    Thanh âm đồng dạng rất mềm mại, nghe ngữ khí hình như hai tỷ muội.

    -Thực sự là đáng tiếc, mắt thấy liền muốn đắc thủ, không biết ở đâu chui ra một tiểu tử thối, cố gắng đem người đoạt đi!

    -Nhìn thân pháp của tiểu tử kia, thân thủ có lẽ không kém.

    -Thanh bào nữ tử kia thì ra một chút võ công cũng không biết, không biết môn chủ vì sao phải giết nàng? Tỷ tỷ, tỷ có biết thân phận của nàng không?

    -Chúng ta là sát thủ, chuyện gì không được biết thì sẽ không nên hỏi , nhất là tại trước mặt môn chủ, tuyệt không thể hỏi nửa câu, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ!

    -Biết rồi, tỷ tỷ. Chúng ta hiện tại làm gì? Giết không được nàng làm sao hướng môn chủ ăn nói?

    -Cũng may môn chủ chỉ là bảo chúng ta tùy thời giết nàng, cũng không có nói nhất định phải giết nàng. Chúng ta liền đem tiểu tử thối kia bắt được đem giết, đó cũng là môn quy, ai kêu hắn phá hủy chuyện của chúng ta!

    -Tỷ tỷ nói rất đúng, giết hắn cũng có thể hướng môn chủ bàn giao. Tiểu tử kia cũng thật chết tiệt, lại làm hại chúng ta thất thủ, chúng ta từ khi đặt chân đến Trung Nguyên, còn chưa bao từng giờ thất thủ qua!

    -Muội đừng đắc ý, cao thủ chân chính của Trung Nguyên chúng ta còn chưa chạm mặt, môn chủ bây giờ cũng chỉ là đang huấn luyện chúng ta mà thôi.

    Sở Phong dán vào trên bờ tường nghe được rõ ràng, âm thầm kinh hãi. Hai nữ võ sĩ này thân thủ so với mình cao hơn rất nhiều, bị bọn họ truy tìm, cũng không phải là chuyện tốt gì! Nghe giọng nói cùng trang phục bọn họ, nhất định là nữ tử Đông Doanh, chỉ sợ cũng là vừa đặt chân đến Trung Nguyên không lâu, cũng không biết môn phái mà bọn họ nói trong miệng kia đến tột cùng là môn phái nào.

    Hai nữ sát thủ ở trên mặt lại nói thầm một hồi, rốt cuộc ly khai.

    Sở Phong phi thân trở lại trên bờ, mọi nơi nhìn một chút, không có bóng người nào nữa. Hắn lại nhìn sắc trời, đã đến canh tư, bèn ngồi xếp bằng tại bờ sông, đối mặt với nước sông trong vắt, ngưng thần tĩnh khí. Gió mát lướt nhẹ qua, nghe từng âm thanh đợt sóng, hôm nay xem như là hắn chân chính lần đầu tiên đặt chân vào giang hồ, chỉ cảm thấy mới lạ kinh hỉ không gì sánh được.

    Hắn nghĩ tới nữ tử ngồi xếp bằng trên Tây hồ phi vũ đánh đàn, tiếng đàn kia thật thoáng như âm thanh của tự nhiên, mà phong thái đánh đàn của nàng càng phảng phất như khói lửa nhân gian. Nàng là ai chứ? Tên họ là gì? Vì sao phải phi vũ đánh đàn?

    Hắn lại nghĩ đến nữ tử một thân bạch y như tuyết, đầu che dù giấy phiêu nhiên mà đến lại phiêu nhiên mà đi, gương mặt đó như tiên nữ, tuyết trắng không chút tì vết như vậy, lẽ nào thực sự là tiên tử hạ phàm sao?

    Hắn lại nghĩ tới Mộ Dung, đây chính là vị bằng hữu đầu tiên mà hắn kết bạn khi hắn mới gia nhập giang hồ, hắn cảm thấy bản thân cùng Mộ Dung có một loại hợp ý nói không nên lời.

    Hắn lại nghĩ tới thanh bào nữ tử, tình cảnh vừa rồi sóng vai dựa vào lan can, lại nghĩ tới ván cờ đánh với Quỷ Tử Tiên Sinh, nghĩ nghĩ, bất tri bất giác rơi vào không minh.

    -o0o-

    Ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn bị một tiểu tử vô danh phá vỡ, tin tức này lan truyền nhanh chóng, khiến cho giang hồ cũng hơi chấn động. Không ai biết lai lịch tiểu tử này, chỉ biết là hắn mới bước chân vào giang hồ, một thân lam sam, lưng đeo trường kiếm cổ, mang theo vài phần ngớ ngẩn

     
  5. Chương 15 : Phi dương bạt hỗ
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Sở Phong từ sông Tiền Đường trở về, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng. Hắn đi ở trên đường lớn trong thành Hàng Châu, hai bên là cửa hàng cao to bắt mắt, phía dưới là quầy hàng bán đồ ăn đủ loại kiểu dáng, người đi trên đường nối liền không dứt, náo nhiệt khác thường.

    Hắn cảm thấy có chút khát nước, thấy bên cạnh đúng lúc có một lão tẩu đang bán đậu hủ hoa rất thơm mát, vì vậy liền muốn một chén tới nếm thử, quả nhiên thơm ngon mềm trơn, đậu hủ hoa thành Hàng Châu cũng là rất có tiếng.

    Sở Phong đang nếm thử, lúc này có ba thiếu gia giàu có ăn mặc hoa lệ, đeo châu mang ngọc tại trên đường nghênh ngang đi tới, vừa nhìn bộ dạng động tác đó liền biết những tên đó suốt ngày ăn nhậu chơi bời, du thủ du thực.

    Dẫn đầu là một tên ăn mặc gọn gàng hoa mỹ nhất, cũng một bộ tướng mạo đường đường, chỉ là tô son điểm phấn, cả người tóc trơn má phấn, vừa nhìn làm cho người ta khó chịu. Hắn ngông nghênh đi ở trên đường, người đi đường đều phải né tránh sang một bên, cả nhìn cũng không dám liếc hắn một cái, nhưng hắn thật ra lại hết sức hưởng thụ cái điệu bộ vênh váo hung hăng này.

    Tay phải hắn phe phẩy quạt xếp, trên quạt có một chữ "Giang" rất lớn, đại khái là một vị đại thiếu gia gia đình họ Giang.

    Hắn bỗng nhiên bước đi thong thả tới trước một quầy hàng bán trái cây, hét lớn một tiếng:
    -Lớn mật! Thuế ruộng còn chưa đóng, cũng dám tại trước mặt bản thiếu gia bày hàng buôn bán!

    Bày bán hàng chính là hai bà cháu, lão bà mái tóc đã trắng xoá, lưng còng, một thân y phục vừa rách vừa cũ, mà tiểu cô nương chỉ có 13,14 tuổi, da có chút ngăm đen, dáng dấp nhưng cũng thanh tú, đôi mắt to rất sáng, chỉ là một thân áo đơn cũng vừa rách vừa cũ, vá víu nhiều nơi, hơn nữa đã không vừa với vóc người.

    Lão bà bà vừa thấy tên cậu ấm kia, đã biến sắc, lại nghe hắn gầm lên một tiếng, lập tức hai chân run run, mặt cố nặn ra nụ cười, run thanh âm nói:
    -Giang. . . Giang thiếu gia, hàng năm khô hạn, đất cũng không ra gì, vì nộp tô, trong nhà tiểu nhân cái gì có thể bán cũng đã bán, ngày hôm trước Giang thiếu gia phái người tới, đem một tấm chăn bông rách nát còn sót lại cũng lấy đi, tiểu nhân. . .

    Thiếu gia kia quả nhiên họ Giang, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt:
    -Hừ, ngươi là nói bản thiếu gia đoạt cái chăn bông rách nát đó của ngươi?

    -Không, không, tiểu nhân không dám, trong nhà tiểu nhân cũng chỉ thừa lại bốn bức tường thủng, cái gì cũng không có, xin thiếu gia thương cảm thư thả cho mấy ngày, hiện tại tiểu nhân cũng chỉ có lên núi hái chút trái cây dại miễn cưỡng sống tạm qua ngày. . .

    -Quả dại?
    Tên công tử bột kia tiện tay cầm lấy một quả để vào trong miệng cắn, "Phi!" Tức giận quát một tiếng, đem trái cây ném xuống đất rồi giẫm lên, đem trái cây đập nát bét, mắng:
    -Quả này mà cũng có thể ăn sao!

    Nói xong lại cầm lấy một trái, cắn một cái, rồi lại ném xuống đất. Hắn liên tiếp cầm lấy mười mấy quả, lại liên tiếp đập bẹp trên mặt đất, lão bà bà chỉ biết trơ mắt nhìn, rất đau lòng mà, cũng không dám mở miệng nói nửa tiếng, thậm chí còn phải cùng cười theo, tiểu cô nương càng sợ đến trốn ở phía sau lão bà bà, cũng không dám liếc mắt nhìn tên công tử bột đó một cái.

    Công tử bột kia đại khái là đập được có chút mệt mỏi, mới ngừng tay, ói ra một ngụm nước bọt, nói:
    -Phi! So với thứ heo nhà ta ăn còn khó khăn ăn hơn, thứ này là người ăn sao!

    Lão thái bà vội vã cùng cười nói:
    -Thiếu gia thân thể cao quý, đương nhiên không thể ăn thứ bỏ đi thế này.

    -Hừ! Ta nói cho ngươi, cha ta đồng ý cho ngươi nợ tô, bản thiếu gia không có thể dễ dãi như vậy. Ngày mai ta trở lại, nếu như còn không nộp tiền tô, đừng nói bản thiếu gia phá bỏ quầy hàng này của ngươi, còn hỏa thiêu luôn gian nhà tranh của ngươi, hơn nữa. . .

    Tên công tử bột kia bỗng nhiên dùng quạt xếp nâng cằm tiểu cô nương trốn ở phía sau lão bà bà, "Hắc hắc" âm hiểm cười hai tiếng.

    Tiểu cô nương kia "Oa!" một tiếng, sợ đến lao thẳng tới trong lòng lão bà, cả người run không ngừng. Lão bà bà một tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng, 'Phịch' một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu mạnh một cái nói:
    -Giang thiếu gia đại nhân có đại lượng, buông tha chúng ta, tiểu nhân chỉ còn lại một người cháu gái này, cầu thiếu gia khai ân, cầu thiếu gia khai ân.

    Nói xong, nước mắt đã ngang dọc, nức nở không thể thành tiếng, Người bên ngoài nhìn, cũng chỉ có thể thầm lắc đầu thở dài. Hai tên công tử bột khác liếc mắt nhìn hai bà cháu một cái, tiến lên nói:
    -Giang huynh hà tất ham muốn mặt hàng thế này, chúng ta vẫn là đi tìm xuân hoa thu nguyệt đi!

    Tên công tử họ Giang kia cười ha ha nói:
    -Ta nhìn cô nàng này lớn lên cũng có vài phần xinh xắn, chỉ là đen một chút, không hợp vị.

    Hắn bỗng chốc thu hồi dáng tươi cười, quay hai bà cháu hừ lạnh một tiếng, nói:
    -Nhớ kỹ! Đừng tưởng rằng ta quên đi như vậy, ngày mai ta còn muốn tới!

    Nói xong lại quét mắt nhìn tiểu cô nương, cùng hai tên kia cười haha bỏ đi.

    Sở Phong nhìn không khỏi đau lòng, hỏi lão tẩu bán đậu hủ hoa:
    -Lão trượng, thiếu gia đó vừa rồi là ai, lại ngang ngược hung ác như vậy?

    Lão tẩu vội vã nhìn trái liếc phải, đè nặng thanh âm nói:
    -Công tử nhất định là lần đầu tới Hàng Châu, không hiểu được chuyện. Thiếu gia đó gọi Giang Thiếu Bảo, chính là Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo, tên ác bá nổi danh nhất Hàng Châu, thường ngày chỉ biết ức hiếp người lương thiện, cưỡng đoạt dân nữ, đốt hàng phá quán, không chuyện ác nào không làm!

    -Vậy quan phủ sao mặc kệ không quản hắn?
    Sở Phong cau mày.

    Lão tẩu lắc đầu nói:
    -Hắn cùng quan lão gia quan hệ vô cùng tốt. Hơn nữa tại Hàng Châu, ai dám đắc tội Chấn Giang Bảo!

    -Vậy cứ để mặc hắn sao?

    -Ai, Giang lão bảo chủ trượng nghĩa rộng rãi, anh hùng một đời, đáng tiếc sinh ra đứa con lại. . Ai!
    Lão tẩu nói thở dài một tiếng, cúi đầu không nói.

    Sở Phong đi tới trước quầy hàng bán trái cây kia, lão bà bà cùng tiểu cô nương đang bày bán trở lại số trái cây còn thừa. Sở Phong hỏi:
    -Lão bà bà, trái cây này bán thế nào?

    Lão bà bà vội vã gạt nước mắt, miễn cưỡng cười đáp:
    -Chỉ một đồng tiền một quả, công tử mời nếm thử, vô cùng thơm ngon.

    Sở Phong cầm lấy một quả, thấy những trái cây này có chút đặc biệt, to như trứng ngỗng, hình dạng giống như lê, da nâu, lại hỏi:
    -Đây là trái cây gì?

    -Đây là quả sổ, hái được trên núi, rất mới mẻ, công tử nếm thử đi.
    Tiểu cô nương bên cạnh cũng đáp, thanh âm rất thanh thúy.

    Sở Phong đem trái cây để vào trong miệng, đang muốn cắn xuống, tiểu cô nương kia vội gọi:
    -Công tử, trái cây này phải lột vỏ!

    Sở Phong ngạc nhiên, đem trái cây từ trong miệng lấy ra, nhìn một vòng, lại không biết làm sao lột vỏ, nhất thời nhìn trái cây đờ ra.

    Tiểu cô nương kia "Khì" cười nói:
    -Công tử, để ta tới giúp ngươi.

    Sở Phong đem trái cây đưa cho nàng, trong lòng không khỏi buồn cười: tên công tử bột kia ngay cả da cũng không lột thì đã cắn, đương nhiên thì khó ăn rồi!

    Tiểu cô nương tiếp nhận trái cây, động tác rất nhanh nhẹn, trước dùng móng tay tại trên quả khứa vài cái, chia làm bốn múi, sau đó lại lột xuống từng cái, vỏ trái cây lột xong giống hệt bốn cánh hoa, bao vây bên trong thịt quả màu lục nhạt, trông rất đẹp. Tiểu cô nương đem trái cây đưa cho Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận, nhưng thấy nước trái cây xanh biếc tại mặt ngoài thịt quả chảy xuôi, tản ra hương thơm nhè nhẹ, nhìn đã muốn ăn. Hắn cắn một miếng, chỉ cảm thấy chua chua chát chát, trong chua có vị ngọt, thập phần mỹ vị.

    -Rất có hương vị ! Quả thật là thơm ngon thơm ngọt!
    Sở Phong không khỏi khen ngợi một câu, hắn rất thích hương vị này trong chua có chát, trong chát có vị ngọt.

    Tiểu cô nương thấy Sở Phong tán thưởng, trên mặt bất giác lộ ra dáng tươi cười, rất rực rỡ, rất khả ái, nói:
    -Công tử vẫn là người thứ nhất nói trái cây này ăn ngon, công tử thích, ăn nhiều mấy quả đi.

    Sở Phong gật đầu, lại tiện tay cầm hai quả, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, chừng 10 lượng, để vào trong tay tiểu cô nương, nói:
    -Trái cây mỹ vị như vậy, đâu chỉ một đồng! Ba quả ít nhất giá trị một thỏi bạc này.

    Nói xong xoay người rời đi.

    Lão bà bà cùng tiểu cô nương kinh ngạc nhìn ngân lượng trong tay, lại ngẩng đầu lên thì Sở Phong đã tiêu thất thân ảnh, hắn mơ hồ đằng sau nghe được tiểu cô nương nói một câu:
    -Bà bà, công tử này cùng hắc y cô nương kia như nhau, tâm địa đều rất tốt!

    -Tiểu tử!
    Sở Phong đang đi, chợt nghe được một thanh âm già nua hình như đang gọi hắn, nhưng lại không rõ ràng, như có như không. Hắn dừng lại cước bộ, nhìn một chút xung quanh, không thấy cái gì, lại tiếp tục đi về phía trước.

    -Tiểu tử!
    Thanh âm đó lại vang lên, Sở Phong lại dừng lại, tả hữu nhìn một chút, vẫn là không có gì, lại tiếp tục đi về phía trước.

    -Tiểu tử!
    Thanh âm kia lại vang lên một lần nữa,, lúc này Sở Phong nghe được, thanh âm là đến từ lão khất cái nằm tựa ở dưới chân tường một tửu lâu, tửu lâu này vừa lúc chính là Vọng Giang Lâu.

    Lão khất cái một thân y phục rách nát, mái tóc bù xù khuôn mặt bẩn thỉu, bên cạnh đặt một cây trúc khô.

    Sở Phong đi qua, khom người chào, nói:
    -Lão nhân gia đang gọi ta à?

    Lão khất cái kia uể oải thoáng trương mắt liếc nhìn Sở Phong, lại chợp mắt nói:
    -Tiểu tử, ngươi là mới bước vào giang hồ sao?

    -Đúng vậy, không biết lão nhân gia có gì chỉ giáo?
    Sở Phong hỏi.

    -Trên người ngươi có rất nhiều ngân lượng hả?
    Lão khất cái lại hỏi.

    Sở Phong sửng sốt, thò tay vào ngực sờ sờ, nói:
    -Cũng không có rất nhiều.

    -Ngươi hào phóng như vậy, còn không bằng đem bạc đưa cho lão khất cái ta đi!

    Sở Phong ngạc nhiên nói:
    -Tại hạ không rõ ý lão nhân gia. Nếu như lão nhân gia thiếu bạc, ta ở đây còn có một chút, tuy nhiên cũng không nhiều. . .

    -Tiểu tử mới bước vào giang hồ , đều là tràn đầy nhiệt huyết, lòng mang hiệp nghĩa!

    Sở Phong kỳ quái nói:
    -Điều này có gì không tốt?

    -Tiểu tử, ngươi không biết lai lịch của ác thiếu gia kia sao? Ngươi giúp được một lần, không giúp được lần thứ hai, giúp được hôm nay, không giúp được ngày mai!

    Sở Phong lặng lẽ nói:
    -Lẽ nào bởi vì như vậy, mà khoanh tay đứng nhìn sao?

    -Tiểu tử, bọn họ chung quy tránh không được phải lâm vào tình cảnh ăn xin giống như ta vậy, tiểu cô nương kia cũng tránh không được phải bị người đoạt đi, chuyện như vậy khắp nơi có thể thấy được, ngươi hà tất làm điều thừa!

    -Cho dù như vậy, dù sao vẫn không thể trơ mắt nhìn.

    -Tiểu tử, từ từ ngươi sẽ quen, khó tránh khỏi sẽ giống như lão khất cái, chợp mắt nhìn, trong lòng thở dài liền qua thôi.

    Sở Phong im lặng một hồi, mở miệng nói:
    -Hi vọng ta sẽ không giống như lão nhân gia nói.

    Lão khất cái duỗi duỗi người, nói:
    -Tiểu tử ngu đần không linh hoạt. Ngươi đi đi, đừng trở ngại lão khất cái ngủ một giấc.
    Nói đã ngáy "Khò khè, khò khè" ở mũi.

    Sở Phong chào rồi xoay người đang muốn rời đi.

    -Chờ một chút!
    Lão khất cái bỗng nhiên gọi lại, nói:
    - Ngươi không phải nói trái cây gì đó thơm ngon thơm ngọt sao? Ngươi cầm hai quả cho lão khất cái ta nếm thử.

    Cái lỗ tai của lão khất cái này nhưng thật ra rất thính, Sở Phong vừa nghĩ, đem hai quả sổ trong tay áo đặt ở trong tay lão khất cái, hỏi:
    -Lão nhân gia, ông có phải là người trong Cái Bang hay không?

    -Ngươi đi đi, đừng trở ngại lão khất cái ngủ một giấc.
    Lão khất cái nói ,lại ngáy "Khò khè, khò khè" ở mũi.

    Sở Phong cúi chào rồi lại xoay người lên Vọng Giang Lâu.

    __________________
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)