[Kiếm Hiệp] Anh Hùng Chí - Tôn Hiểu (New: Q8 - C6 - H2)

  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Anh Hùng Chí
    Tác giả: Tôn Hiểu

    Quyển I: Bão táp Tây Lương
    Chương 7: Lang bạt kỳ hồ.
    Hồi 4


    Người dịch:Yến Linh Điêu
    Biên dịch: Yến Linh Điêu
    Biên tập: Pearl
    Hiệu đính: nomore8x
    Nguồn: 4vn.eu




    Lưu Lăng Xuyên trợn mắt há mồm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang cúi đầu xem xét trường kiếm của hắn, vẻ mặt như nghĩ ngợi điều gì. Không ngờ đó chính là trung niên ngốc nghếch kia.

    Lưu Lăng Xuyên thấy người này điên điên dại dại, bộ dáng ngây ngốc nhưng võ công tà dị mà cường đại, không phải môn nhân Cửu Hoa Sơn, liền nói:

    - Tôn giá xưng hô thế nào với Thanh Y Tú Sĩ? Vì sao xuất thủ cứu người?

    Thanh Y Tú Sĩ chính là chưởng môn Cửu Hoa Sơn. Lưu Lăng Xuyên hỏi vậy là để rõ ràng lai lịch sư thừa đối phương, tránh tùy tiện đắc tội cường địch.

    Người điên lại không trả lời, chỉ ôm trường kiếm Lưu Lăng Xuyên lầu bầu nói:

    - Dường như ta gặp qua kiếm này, là... Là ở nơi nào? Ta sao không nhớ? Vừa nói ôm lấy đầu khổ tư.

    Lưu Lăng Xuyên thầm nghĩ:

    - Không biết người này điên thực hay giả điên? Mặc kệ, thừa dịp hắn đang thế này giết phắt đi rồi hẵng hay.

    Hắn liền tiếp nhận một thanh kiếm khác từ đệ tử, sau đó chém vào người điên kia.

    Hai thiếu nữ kêu sợ hãi:

    - A Ngốc, cẩn thận!

    Thấy người điên vẫn ngờ ngệch, Ngũ Định Viễn khẩn trương, không đành lòng nhìn hắn bị giết như vậy, liền sử thủ pháp Phi Thiên Ngân Thoa, đem chiếc đũa cầm trong tay ném ra ngoài.

    Lưu Lăng Xuyên nghiêng người tránh né, mắng:

    - Tiểu tử nhiều chuyện!

    Nhưng vừa dừng lại một chút như vậy người điên kia đã định thần lại. Hai tay cầm chuôi kiếm, giơ trường kiếm đâm tới người Lưu Lăng Xuyên, chiêu này chém cuồng bổ loạn nhưng lại lộ ra công lực vô cùng thâm hậu.

    Lưu Lăng Xuyên cả kinh nói:

    - Đây là kiếm pháp gì! Sao lại quái dị như vậy?

    Ngũ Định Viễn cũng rùng mình, hắn thấy người điên kia hai tay nắm chuôi kiếm như không phải kiếm pháp, xem có ba phần giống như thương pháp, võ công quỉ dị chưa từng thấy.

    Người điên kia quát lên một tiếng, bỗng nhiên hai khuỷu tay co vào trong, tiếp theo đâm thẳng trường kiếm về phía trước, chiêu này như Trường Thương Đột Thứ. Lưu Lăng Xuyên lại càng hoảng sợ, cả kinh nói:

    - Đây là chiêu thức gì?

    Thứ nhất tránh không kịp, thứ hai không rõ võ công của đối phương, đã bị người điên kia đâm trúng cổ tay.

    Lưu Lăng Xuyên vừa sợ vừa đau, biết không là đối thủ thì vội nhảy ra về phía sau, kêu lên với sư huynh Tiền Lăng Dị:

    - Tứ sư huynh! Chúng ta mau đi!

    Tiền Lăng Dị lúc này đang đại chiếm thượng phong, chỉ cần qua mấy chiêu nữa là có thể thu thập được Trương Chi Việt đáng ghét kia. Hắn cười ha hả, đáp lời:

    - Không vội rời đi! Chờ ta làm thịt này lão đầu này rồi nói! Hắn âm trầm nhìn Trương Chi Việt, không phát hiện tình cảnh bất ổn của sư đệ.

    Trương Chi Việt cơ trí loại nào, sớm rõ ràng tình thế trong điếm, liền tiếp lời nói:

    - Tiền lão huynh a! Chờ ngươi làm thịt lão già đây, ngươi sư đệ sớm bị người đánh thành chó chết rồi!

    Tiền Lăng Dị giận dữ, cổ tay rung lên tống xuất nội lực, "Vô hình Kiếm Ảnh" trở nên cực kỳ sắc bén. Trương Chi Việt thấy chiêu thức đối phương nhanh hơn càng khó chống đỡ, chỉ có liên tiếp lui về phía sau.

    Hai thiếu nữ thấy sư thúc nguy cấp, vội vàng kêu lên:

    - A Ngốc, mau cứu sư thúc!

    Bóng người chợt lóe, người điên kia đã như một con đại bàng bay về phía trước, Tiền Lăng Dị nghe sau lưng rít lên kình phong thì lấy làm kinh hãi, quay đầu đã thấy một thanh trường kiếm đâm tới trước mắt. Lưu Lăng Xuyên kinh hãi nói:

    - Sư huynh, cẩn thận một chút!

    Tiền Lăng Dị nghe kiếm phong rít lên, biết chân lực ngưng tụ nơi mũi kiếm không phải chuyện đùa, vội tránh ra rồi thầm nghĩ:

    - Người này nội lực thật thâm hậu, là kình địch.

    Hắn xoay người chém ra, Kiếm Ảnh đâm tới đầu vai người điên kia. Chiêu này gọi "Giương đông kích tây", chính là một tuyệt chiêu trong "Vô hình Kiếm Ảnh". Mũi kiếm rõ ràng điểm tới đầu vai, kỳ thật lại xả xuống bên hông. Dự liệu rằng người điên kia chắc chắn chết thảm ngay tại trận.

    Người điên thật sự ngốc đến mức không sợ nguy hiểm, chỉ hét lớn một tiếng, một kiếm chém thẳng vào đầu Tiền Lăng Dị. Chiêu này lực đạo rất lớn, chiêu thức lại đơn giản đến ngoài ý liệu của Tiền Lăng Dị. Mắt thấy kiếm pháp của người điên kia chính là lưỡng bại câu thương, nếu Tiền Lăng Dị không tránh, "Vô hình Kiếm Ảnh" dù có thể đâm bị thương eo của người điên nhưng đầu của hắn sẽ bị trảm thành hai nửa như bổ dưa. Trong lúc khẩn cấp chỉ đành thối lui một bước. Xoạt một tiếng vang lên, cái bàn đã bổ thành hai đoạn.

    Tiểu nhị trong khách điếm thấy thế sợ đến phát run, vội trốn được sau nhà bếp. Lúc này Trương Chi Việt sớm đã ngừng tay, hắn thấy chiêu này của người điên dù vụng về nhưng uy lực mạnh không ai bì được, đã bức lui Tiền Lăng Dị, không khỏi lớn tiếng khen hay.

    Lúc này Ngũ Định Viễn cũng kín đáo quan sát cuộc đấu giữa người điên cùng Tiền Lăng Dị, thấy chiêu số của người điên đại khai đại hạp, rõ ràng sử lộ võ công của thiết kích. Tròng lòng Ngũ Định Viễn sáng tỏ, biết võ công của người điên là để dùng trên chiến trường. Nếu không phải trường kiếm nọ không vừa tay, một chiêu vừa mới rồi tuyệt không để Tiền Lăng Dị lui được về phía sau.

    Lại thấy người điên kia rống một tiếng như hổ, lại chuyển thân tựa như chó điên cắn người, lại như thôn phụ loạn đả, trường kiếm trong chốc lát chém thẳng tới, trong chốc lát khác lại chém nghiêng. Dù là kẻ không có võ công cũng khó ra chiêu thức khó coi như vậy. Tiền Lăng Dị lấy làm kinh hãi, không biết ngăn cản võ công của đối phương thế nào đành vội vàng thối lui.

    Mười chiêu vừa qua, không ngờ người điên lại chiếm thượng phong, chiêu thức trên tay dù không đẹp nhưng uy lực lại rất lớn, làm cho Tiền Lăng Dị chạy trốn một hồi, hoàn toàn không dám đối mặt giao thủ cùng hắn.

    Đấu đến lúc này, tay áo Tiền Lăng Dị đã bị người điên chém rách, vội lui về sau giật mình, quát:

    - Ngươi. . . đây là công phu ‘Phương Thiên Họa Kích’, rốt cuộc ngươi là ai?

    Người nọ ngơ ngác cười đến chảy nước miếng, quay đầu hướng sang Quyên nhi nói:

    - Quyên nhi tỷ tỷ, hắn hỏi ta là ai? Ta có phải nói với hắn không?

    Mắt thấy trong lúc kịch chiến, không ngờ người điên còn quay đầu nói chuyện cùng người, có thể nói vô cùng khinh miệt đối thủ. Tiền Lăng Dị cuồng nộ, bất chấp thân phận tông sư, lập tức kiếm khẽ động liền đâm tới cổ họng người điên kia, đám người cùng cả kinh kêu lên:

    - Không được!

    Quyên nhi càng sợ hãi, khuôn mặt thanh tú trắng bệch.

    Ngũ Định Viễn giận dữ, Tiền Lăng Dị này thật hèn hạ, mắt thấy người ta là người điên, không ngờ lại còn lợi dụng lúc người ta sơ hở, có thể nói là mười phần tiểu nhân.

    Trương Chi Việt đang muốn xuất kiếm đi cứu, bỗng người điên kia quay đầu lại, ha hả cười to nói:

    - Lão huynh ngươi trúng kế ! Liền vươn hai ngón tay chắn trước cổ, Tiền Lăng Dị thu kiếm không kịp, thoáng chốc mũi kiếm Vô Hình Kiếm Ảnh lại bị người điên kia kẹp được.

    Trương Chi Việt sửng sốt, lập tức cười ha hả, nói:

    - Tên ngốc! Ngươi được lắm!

    Đám người thấy thế ai ai cũng khiếp sợ, Tiền Lăng Dị càng kinh hãi, nguyên lai người điên kia cố ý đánh lạc hướng, giả vờ lộ ra sơ hở dụ Tiền Lăng Dị công tới, Kiếm Ảnh vốn vô tung vô ảnh nhưng Tiền Lăng Dị nhất tâm công tới yết hầu địch nhân, liền bị người điên đoán được kiếm lộ của "Vô hình Kiếm Ảnh", phá được chiêu thức cực hiểm là công phu thành danh của Tiền Lăng Dị, có thể nói võ công cơ trí đều đủ cả.

    Người điên kia cười hi hi ha ha, muốn đoạt lấy "Kiếm Ảnh" của Tiền Lăng Dị, Tiền Lăng Dị dùng sức hai tay thu hồi nhưng kiếm kia như bị kìm sắt kẹp lấy, khó có thể di chuyển mảy may. Lưu Lăng Xuyên ở một bên đoạt lấy phối kiếm của đệ tử, mãnh liệt ám toán sau lưng người điên, Trương Chi Việt cười lạnh nói:

    - Môn đồ Côn Luân chỉ biết chiêu số đánh lén sao?

    Trương Chi Việt đang muốn tiến lên tiếp chiêu, người điên kia chợt khạc một tiếng phun ra một bãi đờm. Đờm này thế đi cấp bách, thoáng chốc bắn thẳng vào giữa mũi Lưu Lăng Xuyên, khiến cho bộ mặt hắn dơ bẩn chật vật không chịu nổi. Chẳng qua người điên phun đờm công địch thì kình lực trên tay hơi lỏng, Tiền Lăng Dị thừa cơ liền thu hồi trường kiếm. Chỉ là dù đoạt về trường kiếm nhưng dùng sức quá mạnh, chuôi kiếm đánh trở ngược vào lồng ngực, Tiền Lăng Dị nhất thời đau thấu tâm can.

    Tiền Lăng Dị duỗi tay che ngực, chậm rãi điều chỉnh nội tức. Mắt thấy tuyệt kỹ thành danh "Kiếm Ảnh" lại bị một người điên phá vỡ, sắc mặt không khỏi xám xịt, lúc này nói:

    - Các hạ võ công cực cao, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể để lại đại danh?

    Người điên kia mặt lộ vẻ si ngốc, hi hi ha ha cười nói:

    - Được rồi! Sẽ nói cho ngươi biết!

    Hắn hừ hừ cười lạnh hai tiếng, môi khẽ nhúc nhích như muốn nói ra tính danh bản thân. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

    - Người này võ công cao cường đủ để khai tông lập phái, không biết là thần thánh phương nào.

    Lập tức cũng chuyên tâm, muốn nghe rõ lai lịch người này.

    Mắt thấy đám người trong khách điếm thần sắc chuyên chú, đều chờ hắn nói ra danh tánh bản thân, người điên kia ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói:

    - Các ngươi nghe kỹ rồi! Ta ngồi không thay đổi danh, đứng biết không sửa họ, buổi sáng ăn ba chén cơm, buổi tối thích gặm đùi gà, nhân nghĩa ‘ A Ngốc ’ chính là ta!

    Tiếp theo chỉ vào Tiền Lăng Dị nói:

    - Ngươi là ‘ đại ngốc ’, so với ‘ A Ngốc ’ ta còn ngốc hơn!

    Đám người trong sảnh đường nhất thời cười ha hả, ngay cả điếm tiểu nhị cũng che miệng cười trộm.

    Tiền Lăng Dị thấy người này ngu ngốc đúng là hạng nhất, nhất thời chỉ cảm thấy khí giận bốc tận trời, không ngờ một thân võ nghệ lại thất bại trong tay một người điên. Chỉ muốn dừng ăn bữa cơm trên đường nhưng lại nuốt đi anh danh một đời. Có điều võ công của đối phương cao hơn bản thân, trước mắt cũng không thể rửa hận, chỉ có ngày sau hẹn Kim Lăng Sương cùng Đồ Lăng Tâm lại đến trả thù. Hắn chắp tay thở dài nói:

    - Các hạ nếu không muốn nói tên thì cũng thôi, sau này còn gặp lại.

    Một gã đệ tử nói:

    - Sư thúc, chúng ta sợ cái gì? Hắn chỉ là người điên...

    Còn chưa dứt lời thì trên mặt đã ăn một cái tát nóng rát của Tiền Lăng Dị.

    Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: "Tên Đệ tử này đúng là quá đần độn rồi, hắn nói A Ngốc chính là người điên, vậy không phải sư thúc hắn còn không bằng một người điên? Mồm mép tên đó cũng thật sự là kém cỏi”.

    Mắt thấy đệ tử kia đã trúng một cái bạt tai, những người khác nào dám nói thêm, vội vàng đi theo.

    Ngũ Định Viễn thấy đám người Côn Luân rời đi thở dài một hơi. Trương Chi Việt thấy hắn như nghĩ tới cái gì, liền đi tới:

    - Vị huynh đệ này, thủ pháp mới rồi của ngươi vừa nhanh vừa đẹp a!

    Ngũ Định Viễn nói:

    - Không dám, tại hạ chỉ là thấy vị bằng hữu kia gặp nạn, đã đa sự khiến chư vị chê cười.

    Trương Chi Việt cười nói:

    - Huynh đệ nói chuyện khiêm nhường rồi. Nếu không chê thì cùng uống chén rượu nhạt chứ?


     
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Anh Hùng Chí
    Tác giả: Tôn Hiểu

    Quyển I: Bão táp Tây Lương
    Chương 7: Lang bạt kỳ hồ.
    Hồi 5


    Người dịch:Yến Linh Điêu
    Biên dịch: Yến Linh Điêu
    Biên tập: Pearl
    Hiệu đính: nomore8x
    Nguồn: 4vn.eu




    Nam tử mập mạp không đợi Ngũ Định Viễn trả lời đã kéo tay hắn cùng ngồi xuống. Vừa rồi tình thế nguy cấp, nếu không phải Ngũ Định Viễn có ý cứu giúp, dù võ công của A Ngốc cao tới đâu chỉ sợ cũng chết không minh bạch dưới tay tặc tử. Trương Chi Việt nghĩ đến phần nhân tình này, đối với Ngũ Định Viễn một bộ thân thiện khác hẳn với đám Côn Luân Sơn.

    Ngũ Định Viễn muốn khước từ, đang do dự thì chợt thấy ánh mắt kiều mỵ của vị sư tỷ nọ đang nhìn về phía hắn. Tâm niệm vừa động, hắn thầm nghĩ:

    - Cũng được! Khó có dịp tới Trung Nguyên, không vội rời đi mà giao hảo với mấy vị anh hào vậy!

    Trương Chi Việt liền kêu một bàn tiệc rượu. Thêm Ngũ Định Viễn, hai thiếu nữ và phong hán cùng đối ẩm.

    Đám người báo danh tự, vị sư tỷ kia tên là Diễm Đình. Thiếu nữ giáo huấn phong hán kia gọi là Quyên nhi. Đám người thỉnh giáo danh tự của Ngũ Định Viễn, hắn thầm nghĩ:

    - Ta hiện đang có án trong người, tuyệt không thể bại lộ hành tung.

    Liền giả danh gọi là Hồ Nguyên. Hồ kia chính là ý tứ nói hưu nói vượn, về phần chữ Nguyên là gọi một kẻ đi xa.

    Trương Chi Việt kính một chén rượu, cười nói: - Đang tiết trời lạnh như vậy, Hồ huynh muốn tới nơi đâu a?

    Ngũ Định Viễn nói:

    - Tại hạ ngày thường làm tiểu sinh ý, vì một cuộc giao dịch mà cần tới kinh sư một chuyến.

    Lời này cũng không hề nói dối. Chỉ là vụ mua bán này không hề tầm thường, chính là tấm da dê có quan hệ đến tám mươi ba tánh mạng Yến lăng tiêu cục.

    Diễm Đình mỉm cười nói:

    - Hồ đại gia, nghe khẩu âm của ngươi dường như là nhân sĩ Thiểm Cam. Ta nói có sai chăng?

    Nếu người ngoài nói lời này chắc chắn Ngũ Định Viễn đã nổi tâm đề phòng, nhưng hắn thấy Diễm Đình ngọc tuyết đáng yêu, cũng không đa tâm mà cười một cái, nói:

    - Cô nương thông tuệ biết bao, chỉ một câu đã đoán rõ lai lịch của ta.

    Diễm Đình thản nhiên cười, nói:

    - Hồ đại gia khách khí, ta từng ở tại Tây Lương, biết thói quen cùng khẩu âm nơi đó.

    Ngũ Định Viễn mừng rỡ nói:

    - Nguyên lai cô nương là đồng hương của ta, nào, tha hương gặp bạn cố tri, ta kính cô một chén.

    Diễm Đình khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển kiều mỵ nói không nên lời. Nàng dùng thổ ngữ Tây Lương nói:

    - Hồ đại gia, ta cũng kính người một chén.

    Ngũ Định Viễn giơ chén lên, nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Diễm Đình bất giác thở dài. Lần này hắn vội vã rời đi, nghe thổ ngữ Tây Lương thì đột nhiên nhớ tới cố hương, trong lòng chua xót khó nhịn, chén rượu này đúng là nuốt không trôi. Đám người cho là hắn nhớ nhà tha thiết, chỉ đành liên tiếp mời rượu.

    Ngoài tiểu khách điếm mưa sa gió giật nhưng bên trong tràn đầy ôn nhu ấm áp. Ngũ Định Viễn đầy bụng tang thương, người mang oan ức trong lòng tràn đầy bi phẫn, cuối cùng lúc này cảm giác có điểm ấm áp, tâm trạng không khỏi bùi ngùi.

    Đám người chuyện phiếm trong tiệc, Ngũ Định Viễn rất quan tâm an nguy của đám người Linh Âm, liền hỏi:

    - Mới vừa nghe các vị nói đến Thiếu Lâm Tự, còn nói Thiếu Lâm có cừu oán với Côn Luân, không biết tình hình cụ thể ra sao?

    Quyên nhi cười nói:

    - Hồ đại gia không phải là thương nhân sao? Sao quan tâm đối với Thiếu Lâm tự, chẳng lẽ là ngươi bán dao cạo đầu cho bọn họ hay sao?

    Ngũ Định Viễn thấy nàng một lời trêu chọc, bất giác mặt ửng đỏ lên.

    Trương Chi Việt là người từng trải, vừa thấy bộ dáng Ngũ Định Viễn liền biết cũng là đồng đạo võ lâm. Đoán rằng đối phương có ẩn tình nên không muốn bộ lộ thân phận chân thật, cũng lơ đễnh cười nói:

    - Không dấu huynh đài, lần này chuyện tình hai phái Thiếu Lâm cùng Côn Luân gây nhiệt náo rất lớn, đã kinh động phương trượng Thiếu Lâm Tự. Phương trượng Thiếu Lâm lo lắng Côn Luân Sơn hạ thủ sát hại Linh Âm, nghe nói người đã đích thân sai sứ tới Côn Luân Sơn xin thả người. Chỉ là chưởng môn Côn Luân Sơn không thèm để ý, không biết Thiếu Lâm sẽ xử lý việc này ra sao!

    Ngũ Định Viễn lắc đầu nói: - Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự không biết chuyện tình Yến lăng tiêu cục sao?

    Trương Chi Việt nói:

    - Đương nhiên là biết, tên bộ khoái kia xuống tay sát hại cả nhà Yến lăng tiêu cục, thủ pháp độc ác. Hiện nay Thiếu Lâm tự cũng đang tìm hắn khắp nơi, bất kể là người này có gây ra thảm án hay không, tóm lại phải bắt hắn hỏi cho rõ ràng.

    Sắc mặt Ngũ Định Viễn xanh mét, lại có thêm một lộ nhân mã đuổi giết bản thân, thật sự không biết nói tâm trạng chán nản thế nào.

    Trong tiệc lại đề cập đến phong hán kia, Ngũ Định Viễn nói:

    - Vị đại hiệp này dường như có bệnh trong người? Ta coi thần sắc hắn không được tốt lắm.

    Trương Chi Việt thở dài một hơi, nói:

    - Hai năm trước sư huynh của ta đến Hoa Nam hành sự, trên đường nhìn thấy người này, khi đó hắn bị một đám hương dân vây đánh, nói hắn trá ngụy trong khi chơi bạc. Sư huynh của ta thấy hắn tướng mạo bất phàm mà niên kỷ đã gần trung niên, không đành lòng để hắn bị đòn hiểm, liền xuất thủ cứu hắn. Tiểu tử này rất kỳ lạ, võ công chợt cao chợt thấp, đầu óc lại không thanh tỉnh. Sư huynh ta muốn để hắn tự lo thân cũng không ổn. Đành mang hắn về Cửu Hoa Sơn. Kỳ thật tiểu tử này ngoài thói đánh bạc lưỡng thủ thì không còn tật xấu gì.

    Phong hán kia vừa nghe đến chữ "Đánh cuộc", thần sắc đang si ngốc đột nhiên biến đổi, trở nên hưng phấn lạ thường, từ trên người lấy ra hai viên xúc xắc, kêu lên một tiếng: "Đại!" Quả nhiên ném ra một điểm đại. Ngũ Định Viễn thấy thủ pháp đổ xúc sắc của hắn thuần thục như thế, khó trách sẽ bị hương dân coi là ăn gian.

    Nữ tử kia Quyên nhi cả giận nói: - A Ngốc, không cho đánh cuộc! Người ta đang nói chuyện của ngươi ở đây!

    Phong hán kia dường như rất sợ Quyên nhi, gấp rút thu hồi xúc xắc rồi lui ở một bên.

    Quyên nhi thấy hắn dường như kinh sợ, ôn nhu nói:

    - A Ngốc, ngươi ngoan ngoãn đừng chơi đánh cuộc, sẽ không ai mắng ngươi, biết chưa?

    Phong hán kia gật đầu, như đã hiểu rồi lại cười ngây ngốc. Quyên nhi thấy thần sắc si ngốc của hắn không khỏi khe khẽ thở dài, khuôn mặt ngây thơ lộ tia lo lắng.

    Diễm Đình che miệng cười nói: - Sư muội a, ngươi trông nom hắn cẩn thận như vậy, dường như. . . như. . .

    Trên mặt Quyên nhi đỏ ửng một trận, gắt giọng:

    - Như là cái gì? Là mẫu thân của hắn có phải hay không? Sư tỷ ngươi thật là xấu... Vừa nói vừa đưa tay chọc Diễm Đình.

    Diễm Đình đỏ mặt lên, cười nói:

    - Đó là tự ngươi nói, ta không nói. Vừa nói cũng vừa lách người ra.

    Ngũ Định Viễn thấy hai thiếu nữ đùa giỡn, trên mặt cũng lộ nụ cười, nói:

    - Người này nếu không si ngốc, võ công thực là một đời anh kiệt. Chưởng môn quý sơn có nhìn ra lai lịch sư thừa của hắn?

    Trương Chi Việt lắc đầu nói:

    - Võ công của hắn rất hỗn tạp, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng nhìn không ra sư thừa. Lần này ta xuống núi, một nửa cũng bởi hỏi thăm lai lịch của hắn, chỉ là vẫn không có thu hoạch.

    Ngũ Định Viễn thấy phong hán ăn đồ rớt đầy người, còn đưa bàn tay đầy mỡ lau loạn trên người Quyên nhi, Diễm Đình cười nói:

    - Sư muội, nhi tử của ngươi lại tìm mẫu thân làm nũng rồi!

    Quyên nhi gắt một cái, vẻ mặt đỏ ửng nhưng không cãi lại, chỉ lấy khăn tay tỉ mỉ lau cho phong hán. Phong hán kia híp mắt cười không ngừng, một bộ hưởng thụ không kiêng nể.

    Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

    - Không ngờ người điên này lại có thể hưởng diễm phúc lớn như vậy, so với ta rõ ràng còn đáng sống hơn rất nhiều.

    Hắn thở dài, nói:

    - Vị Phong lão huynh này được chư vị Cửu Hoa Sơn chiếu cố, xem như là đại hạnh trong bất hạnh.

    Trương Chi Việt nói:

    - Nhưng cứ để hắn như vậy cuối cùng không phải cách hay. Người này khi đầu óc thanh tỉnh thì nói chuyện đạo lý rõ ràng, chỉ là phần lớn thời gian đều si ngốc thế này, ngay cả bản thân mình là ai cũng không rõ. Có điều trên người hắn có một dấu ấn đặc thù, Hồ huynh kiến thức rộng rãi, có lẽ nhìn ra chút gì chăng?

    Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, ngạc nhiên nói:

    Người này còn có điểm đặc thù?

    Trương Chi Việt gật đầu, thấp giọng nói:

    - Đình nhi, Quyên nhi, hai ngươi tránh đi một lát.

    Quyên nhi cau mày nói: - Lại muốn xem hình xăm kia sao?

    Ngũ Định Viễn thấy Trương Chi Việt gật đầu, trong lòng liền tò mò:

    - Hình xăm? Hình xăm cái gì?

    Trương Chi Việt thúc giục:

    - Các ngươi mau ra đi, Hồ đại gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, nói không chừng đã gặp hình xăm nọ, sao chúng ta không thử một lần?

    Quyên nhi thở dài một tiếng, nói: - Cũng tốt! Coi như nuôi tia hi vọng cuối cùng.

    Nhị nữ liền tự rời khỏi phòng, chờ tạm bên ngoài.

    Ngũ Định Viễn nghe mấy người nói trịnh trọng, tâm trạng cũng hiếu kỳ, muốn xem ấn ký trên người phong hán kia. Trương Chi Việt nói:

    - A Ngốc, cởi áo ngoài để người ta xem lão hổ sau sau lưng ngươi một lát.

    A Ngốc hì hì cười, nói: - Lại muốn xem lão hổ của ta sao? Xem một lần đưa một lượng bạc.

    Trương Chi Việt gắt một cái, không ngờ lấy ra một lượng bạc giao vào trong tay A Ngốc.

    Ngũ Định Viễn mỉm cười, xem ra A Ngốc này dù ngây ngô nhưng cũng biết bạc là tốt.

    A Ngốc nhận lấy bạc, lớn tiếng nói: - Lão hổ tới! Các ngươi nhìn được rồi!

    Liền quay người sang chỗ khác tự cởi áo. Chỉ thấy sau lưng A Ngốc có xăm hình một con mãnh hổ trông rất sống động, đang tự giương nanh múa vuốt dạo trên núi. A Ngốc dù gần trung niên nhưng làn da trắng nõn bóng loáng, hình xăm càng lộ rõ ra.

    Trương Chi Việt chỉ vào một chỗ trên lưng, nói:


    - Ngươi xem, đây còn có hai hàng chữ.

    Ngũ Định Viễn chăm chú nhìn lại, thấy bên cạnh mãnh hổ có đề hai câu từ, là:

    -Kháp như mãnh hổ ngọa hoang khâu, tiềm phục trảo nha nhẫn thụ. Trên trán mãnh hổ đã có một chữ "Tây".

    Ngũ Định Viễn "ồ" một tiếng, chỉ cảm thấy hình xăm này rất quen mắt, liền nói:

    - Dường như ta đã thấy qua một hình xăm giống thế này, chỉ là không nhớ gặp qua ở đâu.

    Trương Chi Việt lớn vui vẻ nói:

    - Ngày sau nếu Hồ huynh nhớ ra thì đưa tin cho ta, vô cùng cảm kích.

    Ngũ Định Viễn cúi đầu suy tư, thầm nghĩ:

    - Ta nhất định thấy qua hình xăm này, lại không nhớ gặp qua ở đâu ta?

    Đúng lúc này, Quyên nhi đợi không được mà tự mở cửa tiến vào. Nghe được Ngũ Định Viễn biết về lai lịch hình xăm thì trở nên mừng rỡ, lôi kéo hắn hỏi lung tung này kia. Ngũ Định Viễn bị nàng quấy nhiễu như vậy, càng không cách nào tĩnh tâm suy tư, trong đầu loạn thành một đống, đành thuận miệng hừ hừ có lệ.

    Đám người đối ẩm đến khuya, lúc này mới tự trở về phòng nghỉ tạm.

    Tới giờ ngọ ngày thứ hai, Cửu Hoa Sơn thu thập đã ổn thỏa, liền muốn xuất phát. Diễm Đình nói:

    - Hồ đại gia, ngươi đi Bắc Kinh đúng lúc tiện đường cùng chúng ta, chi bằng cùng đồng hành được chăng!

    Ngũ Định Viễn rất có hảo cảm đối với đám người này nhưng thân mang đang vật trọng yếu, không tiện cùng đồng hành nhân vật võ lâm, liền nói:

    - Hảo ý của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh. Chỉ là ta đã quen thói độc lai độc vãng, hay là các vị đi trước một bước!

    Diễm Đình thấy hắn chối từ cũng không tiện mời nữa, đành nói:
    -
    - - Hồ gia, trên đường xin bảo trọng. Chúng ta phải đi rồi.

    Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng lộ ý ân cần, nghĩ thầm:

    - Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại?

    Lúc này Trương Chi Việt đã đi tới, đưa tay vỗ lên vai hắn, hào sảng cười nói:

    - Hồ lão đệ, đợi sau khi ngươi hoàn thành đại sự, sẽ đến Cửu Hoa Sơn chúng ta đến chơi vài ngày, thế nào?

    Ngũ Định Viễn vui vẻ trong lòng, sau này hắn còn có thể trở lại Tây Lương hay không còn khó nói, đột nhiên có mấy hảo hữu mà tới thì còn cầu gì bằng, vội nói:

    - Đa tạ Trương đại hiệp, tiểu đệ xong xuôi sự tình, tất đến quấy quả.

    Diễm Đình cười sán lạn, nói:

    - Hồ gia, chúng ta xin từ biệt!

    Đám người vẫy tay từ biệt. Ngũ Định Viễn nhìn mấy người Cửu Hoa Sơn rời đi, trong lòng một mảnh phiền muộn. Hắn phiêu thân lên ngựa, chậm rãi nhằm hướng đông bắc mà đi.

    Lúc này bóng trời đã ngã về tây, bầu trời rực rỡ sắc màu biến ảo mỹ lệ, gió thu thổi tới mang theo hơi lạnh, Ngũ Định Viễn thấy chỉ còn bản thân cô độc một người, không khỏi thở dài.

    Nghĩ đến hành trình gian khổ tới kinh sư, không biết có thể gặp được vị Vương đại nhân nọ hay không, không biết có thể rửa oan báo oán hay không? Cảm giác càng thêm phiền lòng.


     
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Anh Hùng Chí
    Tác giả: Tôn Hiểu

    Quyển I: Bão táp Tây Lương
    Chương 8: Lệ rải khắp kinh thành
    Hồi 1


    Người dịch:Yến Linh Điêu
    Biên dịch: Yến Linh Điêu
    Biên tập: Pearl
    Hiệu đính: nomore8x
    Nguồn: 4vn.eu




    Tới kinh sư đã là mùa đông. Bắc Kinh tuy phồn hoa mới mẻ nhưng Ngũ Định Viễn thân mang chuyện quan trọng, nào có tâm tình du lãm, liền tìm một khách điếm trọ lại.

    Ngũ Định Viễn thu xếp hành lý xong xuôi, liền tìm tiểu nhị, hỏi:

    - Trong kinh có vị Vương Ninh đại nhân, ngươi có biết phủ đệ của vị đại quan này nằm ở nơi nào chăng?

    Tiểu nhị kia cười nói:

    - Trong kinh có nhiều nơi danh lam thắng cảnh như Thiên kiều Trường thành, ngài không tới mà lại đi Ngõ Vương phủ làm gì?

    Ngũ Định Viễn mỉm cười, lấy ra một thỏi bạc dúi vào trong tay tiểu nhị kia.

    Tiểu nhị gấp rút bồi cười, nói:

    - Thì ra khách quan là người trong triều đình, tiểu nhân đã mạo phạm.

    Liền cẩn thận chỉ đường tới Ngõ Vương phủ.

    Để phòng ngừa hành tích bị lộ, Ngũ Định Viễn quyết định thừa dịp đêm tối sẽ tới bái phỏng Vương Ninh đại nhân. Lúc này sắc trời còn sáng, lại đang rãnh rỗi nên hắn liền lên lầu hai khách điếm, kêu rượu và đồ ăn nhâm nhi cho khuây khỏa.

    Hắn đang nhìn đám bình dân qua lại trong kinh thành tao nhã, chợt nghe thấy tiếng chiêng trống lớn trên đường cái như có đại quan đi tuần. Ngũ Định Viễn ở miền tây xa xôi, chưa bao giờ thấy qua uy thế kinh quan du lãm, vội đứng dậy ngẩng đầu nhìn ra xa.

    Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một nhóm quan binh áp mười mấy cỗ xe tù, chậm rãi đi trong phố đông đúc. Thì ra không phải quan viên đi tuần mà là đưa tử tù dạo phố thị chúng. Ngũ Định Viễn thấy trường diện lớn, thầm nghĩ: "Không biết là tù đồ phương nào, hung ác ra sao mà có nhiều người bị giam trảm như vậy?".

    Ở tại Tây Lương, trừ phi gặp án giết người quan trọng, nếu không thì không có chuyện thị chúng thế này. Hắn cảm thấy tò mò, muốn xem diện mạo của đám tặc đồ liền cẩn thận quan sát.

    Mười mấy cỗ xe xe tù đi tới, dẫn đầu chính là một gã thái giám. Trước kia Ngũ Định Viễn chưa bao giờ thấy qua hạng người này. Thấy một gã mặt trắng không râu ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một cây phất trần tựa như đang diễn tuồng. Đi trước thái giám có một gã võ quan dắt ngựa cho hắn, thần thái có vẻ kính cẩn.

    Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: "Xem ra đám con hát diễn không sai, thái giám đúng là có dáng vẻ như thế này".

    Cúi đầu lại nhìn, thấy cỗ xe tù đi đầu có treo tấm thẻ bài viết rằng:

    "Tả đô ngự sử Đô Sát Viện, Trương Ôn thông đồng với địch bán nước, cả nhà bị lăng trì xử tử".

    Trong xe có một lão nhân đang quỳ nhưng mở trừng hai mắt, vẻ mặt phẫn nộ bất bình. Phía sau xe tù áp mười mấy nam nữ lão ấu, không ngừng kêu khóc nỉ non.

    Ngũ Định Viễn cả kinh, thầm nghĩ: "Thì ra đám tử tù này là đại thần trong triều!"

    Hắn không biết Trương Ôn kia là người thế nào, lại càng không rõ tại sao thông đồng với địch làm Hán gian, không nói một lời nhíu mày quan sát.

    Đoàn xe tù chậm rãi mà đi. Đường phố vốn náo nhiệt ồn ào lúc này lại yên tĩnh như vào lúc đêm khuya. Dân chúng xa mọi nơi tránh xa xe tù trốn vào các góc phố, không ai dám thở mạnh. Ngũ Định Viễn thấy khí thế kia cũng rùng mình, vội lui đến sau cửa sổ, chỉ sợ rước họa vào thân.

    Trên đường cái an tĩnh không tiếng động, không khí thật là xơ xác tiêu điều. Chợt nghe mấy tiếng cục ta cục tác, bỗng có một đám gà bay loạn vào giữa đường. Ngũ Định Viễn ngạc nhiên nhìn lại. Chỉ thấy một gã buôn gà thần sắc bối rối đang vội bắt gà, một bên có hai hài tử.

    Ngũ Định Viễn vừa thấy liền rõ ràng, xem ra hai hài tử nọ không biết sự lợi hại của quan binh, không ngờ trong lúc nô đùa lại đánh đổ lồng gà, nhất định sẽ gây họa.

    Đám gà qué bay khắp tán loạn đầy đường, lại còn tới trước cả xe tù. Chúng khiến con ngựa do hoạn quan đang cưỡi cả kinh hí một tiếng rồi chồm lên. hoạn quan chợt hẫng người rời khỏi yên ngựa, thì ra hắn đã chủ động nhảy lên, chỉ thấy thân hình vừa chuyển một vòng trên không trung đã vững vàng rơi xuống mặt đất, hiển nhiên thân có võ công.

    Chỉ là mười mấy con ngựa phía sau không kịp dừng lại mà đụng vào nhau. Chỉ một thoáng trên đường cái vang vọng tiếng ngựa hí gà gáy, loạn thành một đống.

    Gã buôn gà bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, phát run che quỳ trên mặt đất trước hai hài tử. Sắc mặt võ quan dẫn ngựa xanh mét, một cước đá nặng nề vào đầu hắn, cả giận nói:

    - Muốn chết sao! Trông con gà cũng không nổi?

    Gã buôn gà bị đau cũng không dám phản ứng, chỉ cúi đầu dưới đất thở dốc nói:

    - Quân gia trách phạt tiểu nhân rất đúng.

    Võ quan kia hừ một tiếng, lại đá hắn một cước, lớn tiếng nói:

    - Lần sau mở to mắt cho ta! Nếu không toàn gia ngươi đừng mong sống

    Nói rồi xoay người lại, nói với đám quan quân phía sau:

    - Không có việc gì, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian giam trảm.

    Chợt nghe một tiếng thét chói tai, tiếp theo bộp một tiếng vang lớn. Ngũ Định Viễn xa xa nhìn lại. Chỉ thấy võ quan té trên mặt đất, là do ăn một cái tát của hoạn quan nọ.

    Hoạn quan giở giọng the thé nói:

    - Tên dân đen chết tiệt kia dám làm bổn tọa xuống ngựa, ngươi đá hắn hai cước coi như xong sao?

    Vừa vừa nói quát:

    - Người đâu! Đánh mạnh cho ta!

    Quân sĩ một bên nghe vậy liền gầm gậy loạn đả gã buôn gà một trận. Gã buôn gà chảy máu đầy đầu nhưng vân cố gắng mà quỳ, hai hài tử khóc ròng nói:

    - Đừng đánh cha ta!

    Liền chạy vội tới ôm lấy chân quân sĩ.

    Hoạn quan kia cả giận nói:

    - Phản! Phản rồi! Lớn không nghe lời, nhỏ cũng tác quái, đều đánh cả cho ta!

    Các quân sĩ quát lên một tiếng, giữ hai hài tử kia tiếp theo mãnh liệt bạt tai. Hai đứa nhỏ bị đau oa oa khóc lớn, khóe miệng đều bị đánh cho rỉ máu tươi.

    Ngũ Định Viễn cảm thấy không cam lòng, thầm nghĩ: "Hoạn quan thật ngang ngược! Cần gì lăng nhục lão bá tánh như vậy?"

    Hắn không đành lòng, muốn chạy xuống phố ngăn cản nhưng đột nhiên nhớ tới bản thân đang mang sự tình quan trọng, không thể hiện thân nên đành quay đầu đi, không nỡ lòng lại nhìn.

    Bỗng nghe một trận cười ha hả, xa xa có mười mấy thớt ngựa chạy tới. Là một đám người y phục hoa gấm, đều là trang phục võ quan. Một gã nam tử rất mập cười lạnh nói:

    - Tiết phó tổng quản, chỉ là áp giải người mà thôi, ngay cả tiểu sự như thế mà cũng làm không xong sao? Đừng hồ nháo, Giang đại nhân đang chờ giam trảm!

    Thái giám họ Tiết cả giận nói:

    - Giang Sung là chủ tử các ngươi, Đông Xưởng chúng ta không thuộc quyền quản lý của hắn!

    Ngoài miệng lải nhải nhưng người cũng đã lên ngựa. Hắn thấy gã buôn gà vẫn quỳ rạp xuống đất, mắng:

    - Đều là đồ bần tiện ngươi làm lỡ đại sự của chúng ta!

    Gã buôn gà bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ liều mạng dập đầu dưới đất. Liền vào lúc này thái giám kia vung tay lên, không biết dùng thủ pháp gì mà đã cắt thủ cấp của gã buôn gà xuống. Thoáng chốc máu tươi phun ra nhuộm đỏ đầy đường. Ngũ Định Viễn vô cùng hoảng sợ, không thể ngờ hoạn quan ra tay giết người bá đạo như vậy, nhất thời cả kinh ngây người.

    Thủ cấp của gã buôn gà văng lăn lóc dưới đất, hai ấu tử của hắn vô cùng đau đớn, cùng vọt tới khóc ròng:

    - Phụ thân a!

    Một đứa ôm đầu lấy cha, một đứa ôm lấy thân thể. Toàn thân cả hai dính đầy máu tươi của cha, đau đớn khóc lạc cả giọng.

    Lúc này những con gà đang chạy tứ tán lại giống như tò mò, xông tới nghiêng đầu nhìn hai hài tử đáng thương. Người đi đường thấy thảm họa này đều phát run từng chặp, không ai dám động một bước.

    Hoạn quan nọ cười lạnh nói:

    - Một nhà ba người các ngươi không phải thứ tốt! Tất cả đều đáng chết!

    - Tay phải chậm rãi giơ lên, liền như muốn xuống tay với hai hài đồng, thần thái vô cùng tàn bạo.

    Ngũ Định Viễn sợ hai hài tử lại gặp độc thủ, vội lấy Phi Thiên Ngân Thoa từ trong lòng ra định xuất thủ cứu người. Có điều ở bên này, vài tên võ quan mặc hoa phục mắng:

    - Đừng hồ đồ ! Mau đi thôi! Vừa nói quay ngựa tự rời đi.

    Hoạn quan kia thấy đại đội nhân mã rời đi liền hừ một tiếng, buông tay nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hai hài tử một cái, tiếp theo thúc ngựa rời đi.

    Mười mấy cỗ xe tù lại chậm rãi chuyển bánh. Mấy kẻ láng giềng ở gần thấy hai hài tử giữ được tánh mạng, vội chạy tới kéo chúng vào góc, chỉ sợ có thêm tai họa. Tiếng khóc xa xa trong xe tù truyền đến không dứt, hòa cùng với tiếng khóc hai hài tử thay nhau nổi lên, làm cho người người cảm thấy cay mũi.

    Ngũ Định Viễn thấy thảm sự cỡ này, chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời, trong lòng thẳng mắng:

    - Thái giám chết bầm! Cẩu hoạn quan!

    Hắn hận không thể xông lên phía trước, một đao chém chết hoạn quan kia. Đang lúc phẫn nộ chợt nghe một người ngồi ở cái bàn gần đó oán hận nói:

    - Thái giám hại quốc đáng hận, sát hại trung lương! Gian thần nắm giữ triều chính, thị phi bất phân!

    Ngũ Định Viễn nghe thanh âm đầy ý bi phẫn, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nho sinh vẻ mặt tức giận đang há miệng mắng to.

    Ngũ Định Viễn đang muốn tiến lên bắt chuyện, đột nhiên tâm niệm vừa động, thầm nghĩ: "Kinh thành cao thủ như mây, khắp nơi đều có tai mắt của triều đình, ta nên cẩn thận thì hơn. Liền tự nhịn xuống, chỉ cúi đầu uống rượu".

    Đã thấy một khách uống rượu từ cái bàn khác đi tới, hướng sang nho sinh nói:

    - Lão huynh a, nghe ngươi mắng thật lợi hại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

    Xem cách ăn mặc của khách uống rượu nọ thì là thương nhân. Ngũ Định Viễn thấy có người hỏi cũng vội dỏng tay lắng nghe.

    Nho sinh kia phẫn nộ nói:

    - Thế đạo không còn như xưa, ngày nay chính đạo không hiện mà gian nịnh thế đại. Giang Sung, Lưu Kính hai đại tặc tử này cầm đầu Bát Hổ vi phạm vương pháp. Triều đình còn giúp tặc nhân, hỏi thiên hạ sao lại không loạn?

    Thương nhân kia ồ một tiếng, nói:

    - Chúng ta ở tỉnh ngoài không biết chuyện trong kinh. Giang Sung, Lưu Kính là hạng người nào?

    Nho sinh kia cười lạnh nói:

    - Giang Sung, Lưu Kính tụ tập tội ác trong triều, hai người bọn chúng một tên cầm quyền bính, một tên chưởng quản Đông xưởng, đã hại chết bao không biết nhiêu người. Trương Ôn đại nhân vừa rồi chỉ là một trong số đó mà thôi.

    Ngũ Định Viễn rùng mình trong lòng. Giang Sung này có liên quan đến tấm da dê. Trên đường hắn chưa có dịp thăm dò lai lịch đối phương, không ngờ vừa vào kinh thành liền nghe được ác sự về người này. Xem ra không phải là người lương thiện.

    Thương nhân kia hỏi:

    - Nghe lão huynh nói như vậy, chẳng lẽ Trương Ôn đại nhân bị người vu hãm? Chuyện này là như thế nào?

    Nho sinh kia thở dài nói:

    - Những năm nay số đại thần bị Giang Sung mưu hại còn ít sao? Một đám đều bị mất chức đuổi về quê. Chỉ là Trương Ôn đại nhân phản kháng quá mức, trước kết thù với Đông xưởng Lưu Kính, sau lại kết oán cùng Án sát Giang Sung, hai phái cùng hãm hại nên đành rơi xuống kết cục diệt tộc.

    Thương nhân kia ngạc nhiên nói:

    - Sao, Giang Sung cùng Đông Xưởng không phải một bọn sao?

    Nho sinh kia lắc đầu nói:

    - Hai phe phái này chó cắn chó, một miệng đầy lông đều không phải thứ tốt.

    Thương nhân kia "Ồ" một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

    - Sao lại nói như thế?

    Nho sinh kia nói:

    - Thế lực của Giang Sung rất lớn, chỉ huy Cẩm Y Vệ lại quản việc quân cơ. Hiện nay kể ra thì hắn là kẻ có quyền bính kinh người nhất, nếu nói triều đình có ai có thể tranh phong với hắn, đó chính là một gian thần khác, Lưu Kính. Người này chưởng quản Đông xưởng, cũng là một ác đồ tàn nhẫn. Nhân mã hai bên đều tự lôi kéo đại thần, không từ bất cứ việc xấu nào, gặp phải người trung nghĩa thì hai phái liền cùng nhau hãm hại. Trong khi cùng lúc thì vẫn đấu đá không ngớt, không ngày nào ngưng nghỉ.

    Thương nhân kia nghe trợn mắt há mồm, cả kinh nói:

    - Chẳng lẽ trong triều đã không người nào chủ trì chính nghĩa sao?

    Nho sinh kia thở dài nói:

    - Đầu năm nay kẻ đọc sách đều không được, đã mất hết cốt khí. Ngược lại cũng có mấy quân nhân. Tỷ như Chinh Bắc đại tướng quân Liễu Ngang Thiên Liễu đại nhân...

    Nho sinh kia nói mới được nửa câu, đột nhiên bị người kéo dậy. Ngũ Định Viễn vội nhìn lại. Chỉ thấy kẻ tóm nho sinh mặc áo bào đỏ, lưng đeo cương đao, thần thái dữ tợn. Ngũ Định Viễn rùng mình, thầm nghĩ:

    - Là người của Cẩm Y Vệ!

     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Anh Hùng Chí
    Tác giả: Tôn Hiểu

    Quyển I: Bão táp Tây Lương
    Chương 8: Lệ rải khắp kinh thành
    Hồi 2


    Người dịch:Yến Linh Điêu
    Biên dịch: Yến Linh Điêu
    Biên tập: Pearl
    Hiệu đính: nomore8x
    Nguồn: 4vn.eu




    Quan quân nọ túm lấy nho sinh kia, mắng:

    - Con mẹ nó, ngươi ở đây sủa loạn cái gì? Tên của Giang đại nhân là để cho ngươi gọi sao?

    Nho sinh kia cả giận nói:

    - Hắn không phải Hoàng thượng, ta cần gì cấm kỵ danh tự của hắn?

    Quan quân giận dữ, quát:

    - Ngươi còn dám nói!

    Tay phải giơ lên cao thì ánh đao chớp động, liền chém xuống một đao. Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, vội móc Ngân thoa tương trợ nhưng đã chậm một bước. Chỉ nghe cộp một tiếng, cái đầu của nho sinh kia lăn trên mặt đất. Thoáng chốc máu tươi vẩy đầy sàn, khách nhân nơi tửu lâu thấy thảm họa lập tức la hoảng.

    Quan quân thấy đám người kinh hoảng, lập tức quát:

    - Kẻ này nghị sự triều chính đã phạm tử tội, ta xử tử tại chỗ là trừ hại cho dân! Các ngươi sợ cái gì?

    Đám người thấy hắn đầy mặt tức giận nhìn khắp thì vội vàng cúi đầu, không ai dám lên tiếng.

    Ngũ Định Viễn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng người đã chết thì hắn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể theo đám người cúi đầu, âm thầm nhẫn nại.

    Thấy quan quân kia bước lên một bước, nắm chặt thương nhân kia quát:

    - Ngươi cùng hắn nghị sự triều chính, cũng không phải thứ tốt, nên bêu đầu thị chúng!

    Thương nhân kia bị dọa phát run, quỳ xuống đất:

    - Đại nhân tha mạng a!

    Quân sĩ kia thấy hắn mặc hoa phục, bộ dáng là kẻ có tiền, liền cười lạnh nói:

    - Con mẹ nó, lão tử tha cho ngươi cũng không khó, năm trăm lượng bạc trắng, thiếu một phân cũng không được.

    Thương nhân kia rung giọng nói:

    - Tiền. . .được được.

    Vừa nói đem toàn bộ ngân phiếu trên người, hai tay run rẩy đưa lên.

    Quân sĩ thấy thương nhân kia đã dâng tiền lên, quát:

    - Lần này tha cho ngươi một mạng!

    Hắn một cước đá thương nhân ngã xuống đất, tiếp theo với lấy thủ cấp nho sinh nghênh ngang mà đi, để lại thương nhân kia đang phát run trên mặt đất, cùng một thi thể không đầu trong khách điếm.

    Trong một ngày, Ngũ Định Viễn mắt thấy hai chuyện đại bất bình mà bản thân lại bất lực, trong lòng kinh hãi phẫn nộ, thầm nghĩ:

    - Xem ra này Giang Sung là đại ác đảng, nếu là có thể lật đổ người này, ta đây khổ cực bôn ba cũng đáng.

    Ngũ Định Viễn thấy kinh thành rất loạn liền trở lại trong phòng ngồi xuống dưỡng thần, đợi đến tối mới đi bái phỏng Vương Ninh đại nhân.

    Chờ đến giờ Dậu, Ngũ Định Viễn đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lặn về tây. Trên đường phố đã bắt đầu thắp đèn lồng. Hắn hít một hơi thật sâu, cải trang sửa sang lại dung mạo, tiếp theo thay một bộ hoa phục, đem da dê dấu ở trong ngực, giả làm một gã phú thương giàu có, liền nhằm hướng phủ đệ Vương Ninh đại nhân mà đi.

    Ngũ Định Viễn theo lời của điếm tiểu nhị chỉ điểm, chậm rãi đi tới một con đường. Từ xa xa nhìn lại là những cửa đỏ hào hoa xa xỉ có treo đèn đuốc sáng choang. Chung quanh đều là biệt viện của đại quan triều đình, xem ra nơi này chính là Ngõ Vương phủ đỉnh đỉnh đại danh. Ngũ Định Viễn biết nơi đây tụ tập đám phú hộ có thế lực, sợ lộ hành tích nên càng cẩn thận gấp bội. Hắn đi vừa đi vừa dừng, chỉ cần thấy nguy cấp thì lập tức quay đầu bỏ chạy.

    Đi tới cửa ngõ thấy có nam tử gánh hàng rong, Ngũ Định Viễn chậm rãi đi qua, đang muốn vào ngõ thì thấy xa xa có vài tên thị vệ đi tới. Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, vội xoay người sang chỗ khác. Gã bán hàng rong thấy hắn nhìn về phía này liền hô:

    - Vị này khách quan, có muốn ăn một tô mì chăng?

    Ngũ Định Viễn ngẩng đầu vừa nhìn, Thấy người nọ trẻ tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, thân dài như ngọc, mày kiếm mắt sao là có dáng nhân tài, sao lại bán mì ở đây?

    Chẳng qua lúc này thân ở hiểm địa, Ngũ Định Viễn nào còn tâm tình để ý tới việc ngoài thân, liền lắc đầu. Hắn hé mắt nhìn lại, thấy vài tên thị vệ đã đi ra khỏi ngõ, lúc này mới lắc mình đi vào trong.

    Đi vài bước đã thấy một phủ trạch quy mô hùng vĩ. Dưới ánh trăng nhìn lại, thấy tấm biển trên cửa viết mấy chữ to sơn son thiếp vàng "Tả Ngự Sử phủ", xem ra nơi này là phủ đệ của Vương Ninh đại nhân.

    Ngũ Định Viễn nghĩ đến cuộc gặp với Vương Ninh thì trong lòng không yên, tự biết bản thân chỉ là một bộ đầu Tây Lương nho nhỏ, bằng vào tấm da dê đang dấu trong lòng, không biết có thể làm cho Ngự Sử đại nhân tin hay không? Có điều sự tình quan hệ đến sự trong sạch của bản thân cùng mấy chục nhân mạng vô tội, há có thể không thử một lần?

    Ngũ Định Viễn khẩn trương trong lòng, đi về phía trước vài bước. Lại gần chợt thấy đèn lồng treo nơi cửa chưa được thắp lên, cửa chính đã bị khóa kỹ, nhìn vào trong chỉ là một vùng tối đen. Ngũ Định Viễn bỗng cả kinh, dựa vào trực giác phá án khi xưa liền có cảm giác không ổn. Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy một bóng người nào ngoài trừ bản thân.

    Hắn an tâm hơn một chút, thầm nghĩ: "Ta đừng chậm trễ nữa, lát nữa cũng không nên để kẻ không phận sự hiểu rõ thân phận của ta mới được".

    Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh chậm rãi đi tới, đang định gõ cửa thì thấy trên cửa có một tờ thông cáo. Hắn rùng mình, vội ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy tờ giấy kia là một tờ niêm phong, có viết:

    "Vương Ninh tham ô lạm quyền, lấy việc công xử việc tư, cách chức điều tra, tài vật cả nhà nhất nhất sung công, bản thân xử tử".

    Ngũ Định Viễn vô cùng hoảng sợ, thối lui từng bước. Chỉ cảm thấy trong đầu vang lên những tiếng ông ông, ngây ngốc nói không nên lời.

    Tâm niệm của hắn quay cuồng: "Làm sao bây giờ? Bản thân Vương Ninh đại nhân đã bị người mưu hại còn khó bảo toàn. Ta bôn ba ngàn dặm tới đây, phải làm gì bây giờ? Ta phải đi đâu để ẩn thân?"

    Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng có một tiếng cười dài, một người lạnh lùng thốt:

    - Ngũ bộ đầu, thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới!

    Ngũ Định Viễn rùng mình như trúng một cơn gió lạnh. Quay đầu nhìn lại thấy một người lạnh lùng nhìn hắn. Chính là "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị ngàn dặm đuổi giết theo.

    Ngũ Định Viễn vừa kinh vừa sợ, bối rối muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã thấy có một người đứng chắn ở đó, đang cao ngạo nhìn hắn. Ngũ Định Viễn chăm chú nhìn lại. Người này mặt có vết đao, tướng mạo xấu xí, chính là "Kiếm cổ" Đồ Lăng Tâm hung ác tàn bạo kia.

    Hai chân Ngũ Định Viễn mềm nhũn, chỉ nghe tiếng cười ha hả ở nơi nơi không ngừng vang bên tai. Hắn liếc mắt nhìn lại. Không ngờ đứng ở bốn phía là "Kiếm hàn" Kim Lăng Sương, "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên, "Kiếm Báo" Mạc Lăng Sơn. Xem ra toàn bộ hảo thủ Côn Luân đều tề tụ nơi này.

    Ngũ Định Viễn chán nản ngã ngồi xuống đất, bên tai bỗng vang lên lời của Tri phủ Lục Thanh Chính nói với hắn ngày ấy:

    - Thiên hạ tuy lớn nhưng không có chỗ cho ngươi đi! Đừng nói là mất chức tổng bộ đầu Thiểm Cam, ngay cả tính mạng ngươi còn không bảo toàn nổi! Thân nhân bằng hữu của ngươi cũng đại họa lâm đầu!

    Ngũ Định Viễn ngửa mặt lên trời thở dài, biết mấy tháng bôn ba trốn chạy đều là uổng phí. Hắn tự biết giờ chết đã đến, trong lòng không hề e ngại, chỉ là có cảm giác không cam lòng.

    Tiền Lăng Dị đi tới bên cạnh Ngũ Định Viễn, cười lạnh nói:

    - Họ Ngũ, đừng nghĩ chuyện trốn nữa! Ngược lại nên ngoan ngoãn theo chúng ta!

    Ngũ Định Viễn tùy tiện gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi ra ngõ. Đám người Côn Luân sơn dự liệu hắn có chạy đằng trời, chỉ theo phía sau.

    Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn trời. Thấy trăng sáng treo cao, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên người hắn thê lương tịch liêu nói không nên lời. Hắn chợt nhớ tới đêm trăng ở cố hương Tây Lương, không biết lúc này đám thuộc hạ ra sao?

    Đang cảm khái thì Ngũ Định Viễn lại nhìn thấy gã bán mì rong, chợt có cảm giác đói bụng, hắn quay đầu lại nhìn phía đám người Côn Luân, thấy một người vóc người thấp bé chính là "Kiếm báo" Mạc Lăng Sơn. Người này rất có hiệp danh, chỉ là thân bất do kỷ.

    Ngũ Định Viễn liền nhìn Mạc Lăng Sơn, thản nhiên nói:

    - Mạc đại hiệp, để ta ăn bát mì đã chứ.

    Mạc Lăng Sơn kính hắn là hán tử bôn ba ngàn dặm, chỉ là không tiện đi ngược nghiêm lệnh của chưởng môn, thở dài nói:

    - Ngũ bộ đầu cứ tùy tiện!

    Đám người Tiền Lăng Dị nghe vậy có vẻ bất mãn, Mạc Lăng Sơn lắc đầu nói:

    - Làm người đừng quá tận tuyệt, đây là bữa ăn cuối cùng của hắn!

    Ngũ Định Viễn đi tới gánh hàng rong, thấp giọng nói:

    - Chủ quán, cho ta bát mì.

    Nam tử bán mì thuần thục chuyển qua một cái ghế, cười nói:

    - Tốt quá! Vị đại gia này muốn ăn sao, mì khẩu vị chính gốc mà giá rẻ, đảm bảo người sẽ hài lòng.

    Ngũ Định Viễn thở dài ngồi xuống. nam tử bán mì lại hướng về đám người Côn Luân kêu lên:

    - Các vị đại gia, cũng tới ăn bát mì đi!

    Đám người Côn Luân không thêm để ý, Tiền Lăng Dị hừ một tiếng, nói:

    - Ngươi nấu nhanh lên một chút, ở chỗ đó ít nói nhảm đi!

    Nam tử kia cười nói:

    - Cũng được, không ăn thì không ăn!

    Liền lo nấu mì, không bao lâu thì bưng một tô mì lớn đến trước mặt Ngũ Định Viễn.

    Ngũ Định Viễn nhìn tô mì nóng hổi mà trong lòng đau xót suýt nữa rơi lệ. Nghĩ tới bản thân cả đời chính trực mà hôm nay lại phải chết oan ở chỗ này. Đây là bữa ăn cuối cùng của hắn.

    Nam tử bán mì nói:

    - Vị đại gia này nhanh ăn đi! Mì không nóng ăn không ngon.

    Ngũ Định Viễn cười khổ giơ đũa gắp mì, sợi mì vào trong miệng mà nước mắt lại nhỏ giọt vào trong tô.


     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Anh Hùng Chí
    Tác giả: Tôn Hiểu

    Quyển II: Văn chương thời loạn
    Chương 1: Thi rớt tú tài
    Hồi 1


    Người dịch:Goncopius
    Biên dịch: Yến Linh Điêu
    Biên tập: Pearl
    Hiệu đính: nomore8x
    Nguồn: 4vn.eu



    Tiếng người ồn ào truyền ra trong tửu điếm, dù trời đang rét đậm nhưng sinh ý nơi này vẫn rất thịnh vượng

    Chỉ nghe một khách nhân ở một cái bàn kêu lớn:

    - Tiểu nhị nhanh một chút! Lão gia chúng ta ngồi cả buổi mà chưa có món nào mang lên.

    Một người nhìn giống như chưởng quỹ vội vàng cúi người tạ lỗi. Chỉ thấy một tên tiểu nhị nhanh chóng bưng hai chén canh từ sau phòng bếp lên:

    - Đại nhân, ngài chờ một chút.

    Tiêu nhị kia chuẩn bị đặt đồ ăn nóng trong tay lên bàn. Lúc này không biết đụng phải cái gì mà thân hình chợt loạng choạng. Hai chén canh nóng trên tay chao đảo, tung tóe lên người hắn.

    Mặc dù đang là tiết đại hàn nhưng hai tay tiểu nhị vẫn bị bỏng sưng lên. Chúng khách nhân thấy bộ dạng chật vật của hắn liền cười ha hả. Chỉ một người hảo tâm nói:

    - Cẩn thận một chút, có bị phỏng không?

    Tiểu nhị quay đầu trở lại thì thấy một gã lưu manh đang duỗi chân ra dưới bàn, đích thị người này đã làm hắn bị vấp.

    Tiểu nhị khởi thân nói với tên lưu manh kia:

    - Vị đại gia này, ngài có thể thu cái chân của mình lại được không, nếu ngài còn để đây thì sẽ gây nguy hiểm cho khách nhân lui tới trong này.

    Tên lưu manh này đang nói với kẻ bên cạnh, không xem lời nhắc nhở của tiểu nhị ra gì, hơn nữa tỏ ra côn đồ mắng:

    - Ngươi cũng ngưu a, lão tổ tông của ngươi đang ngồi ăn uống mà ngươi cũng dám lải nhải sao?

    Nói xong còn để chân ngang ngược ra ngoài hơn nữa, nhe răng cười nói:

    - Sao? Tổ tông của ngươi hôm nay đang cao hứng, ngươi muốn sao?

    Tên tiểu nhị thấy hắn ngang ngược như vậy, vội lớn tiếng nói:

    - Ngươi….sao ngươi kì quái như vậy, ta chỉ muốn ngươi rút chân vào thôi, không phải đại sự gì mà ngươi lại một bộ hung thần ác sát như vậy?

    Tên lưu manh thấy tiểu nhị mở miệng giáo huấn hắn thì không khỏi chấn động, liền đứng dậy xắn hai tay áo lớn tiếng nói:

    - Ngươi, cái thứ tiện nhân này mà cũng dám lớn gan giáo huấn gia gia của ngươi sao? Đến đây, để gia gia hảo hảo dạy cho ngươi chút đạo lý làm người.

    Tiểu nhị kia liền hừ một tiếng, đang muốn đáp lời thì chưởng quỹ chạy vội đến tát cho hắn một tát rồi mắng:

    - Hỗn trướng! Đã làm đổ đồ ăn còn dám cãi với khách nhân nữa à. Nếu không phải mấy ngày hôm nay thiếu người thì ta sớm đã đá tên phế vật như ngươi ra ngoài rồi.

    Nói xong liền vội vàng chắp tay tạ lỗi với gã lưu manh có biệt danh Ngưu Nhị nọ.

    Ngưu Nhị hừ một tiếng rồi lại ngồi xuống bàn, tiếp tục uống rượu.

    Mấy khách nhân bên cạnh thấy đồ ăn vẫn chưa được mang lên, liền la hét với chưởng quầy. Chưởng quầy thấy tiểu nhị vẫn đứng bất động một chỗ, vẻ mặt liền căm giận quát lên:

    - Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau lui xuống làm việc?

    Tên tiểu nhị lắc đầu, bất đắc dĩ đi xuống bếp bưng thức ăn lên. Mắt thấy tên Ngưu Nhị đang ngồi ở xa xa cố ý chọc ghẹo hắn, tiểu nhị vội vàng vòng qua tránh bàn của Ngưu Nhị.

    Đang muốn bưng đồ ăn tới, chợt sau lưng truyền đến chấn động mãnh liệt, nhất định lại có người đẩy hắn nữa rồi. Tiểu nhị liền ngã sấp xuống, đồ ăn trên tay đổ vào một người nọ, chỉ thấy quần áo người nọ bị nước canh đổ đầm đìa dầu mỡ. Tiểu nhị bối rối quay đầu lại nhìn, đã thấy trước mặt là tên Ngưu Nhị đang nhe răng ra cười.

    Tiểu nhị cảm thấy hoảng sợ, không biết hắn có mưu đồ gì, quay lưng lui về sau thì đã có mấy người xuất hiện chắn đường. Ngưu Nhị cười hắc hắc, duỗi tay vỗ vỗ vào má hắn rồi nói:

    - Tiểu tử kia, ngươi làm bẩn y phục của lão tử, mau bồi thường cho ta.

    Tiểu nhị biết rõ đám người này giăng bẫy để hãm hại hắn, hắn sao lại có thể khuất phục. Vì vậy dốc sức liều mạng kêu lớn:

    - Rõ ràng là ngươi đánh ta, còn muốn ta bồi thường cho ngươi sao, thiên hạ còn có đạo lý này sao?

    Ngưu Nhị nghe xong liền ngạc nhiên nói:

    - Hảo tiểu tử, còn dám mạnh miệng a!

    Hai tên thủ hạ cười nói:

    - Đại ca, nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Cứ thưởng cho hắn vài quyền để hắn học cách nghe lời.

    Ngưu Nhị cười ha ha nói:

    - Nói hay lắm!

    Thoáng chốc vươn tay tát vào mặt tên tiểu nhị hai cái.

    Hai má tiểu nhị liền sưng lên nhưng vẫn lớn tiếng mắng:

    - Các ngươi, đám lưu manh này thật là vô sỉ, sao không dùng dũng lực của bản thân đi đền đáp nước nhà? Chỉ biết ăn hiếp những người nhu nhược như ta sao, đúng là đồ vô lại.

    Đám khách nhân trong điếm nghe hắn dám giáo huấn Ngưu Nhị thì không khỏi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ bị đánh chết tại chỗ.

    Quả nhiên Ngưu Nhị cuồng nộ không thôi, hắn chính là bá chủ một phương, không ngờ được một tên sai vặt lại giáo dám huấn vũ nhục hắn, hắn làm sao có thể nuốt được cơn giận này? Lập tức lớn tiếng nói:

    - Ngươi, già mồm cứng đầu! Xem lão tử đập nát ngươi.

    Ngưu Nhị hét lớn một tiếng, liền vung quyền đám vào bụng tiểu nhị kia. Tiểu nhị dính quyền liền khom lưng nôn mửa một trận.

    Một đám người liền chạy qua đấm đá tiểu nhị kia. Tiểu nhị khóc thét, rốt cuộc chửi không nên lời.

    Ngưu Nhị đánh một hồi, nổi giận đùng đùng đi đến nắm áo tên chưởng quầy nói:

    - Bộ y phục trên người ta ít nhất phải năm mươi lượng bạc, ngươi mau đền cho ta.

    Chưởng quầy không dám trêu chọc vào Ngưu Nhị, liền cười nói:

    - Ngưu gia, tên tiểu tử này lai lịch không rõ ràng, hắn mới đến làm cho ta chưa đầy hai tuần trăng. Ngài cứ tùy ý xử lý hắn cho hả giận, ta sẽ đem ba văn tiền công của hắn giao lại cho ngài, mong ngài chấp nhận, chấp nhận a.

    Ngưu Nhị giận dữ nói:

    - Ba tiền? Ngươi cho rằng Ngưu Nhị này là kẻ ăn mày sao?

    Nói xong liền một cước đá vào chiếc bàn bên cạnh. Đám khách nhân thấy vậy liền nhao nhao rời khỏi nơi này.

    Mấy tên tiểu nhị khác kêu lên:

    - Này! Mau trả tiền đây! Đừng có chạy.

    Nhưng đám khách nhân sớm đã chạy khỏi cửa.

    Mắt thấy bộ dạng hung ác của Ngưu Nhị, biết rõ đám lưu manh này không chuyện ác gì không làm, hơn nữa nghe nói em vợ của hắn còn làm bộ đầu trong huyện nha, vì vậy chưởng quầy đành phải cầm hai mươi lượng bạc nhét vào tay hắn, vẻ mặt đau khổ nói:

    - Cầu ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu điếm.

    Ngưu Nhị cầm hai mươi lượng bạc trên tay, liền cười lạnh:

    - Được rồi, hôm nay chúng ta bỏ qua cho tiểu vương bát đản nhà ngươi! Đi thôi.

    Đám lưu manh cười to mấy tiếng liền nghênh ngang rời đi, trước khi đi vẫn không quên đạp tên tiểu nhị kia mấy cước.

    Tên tiểu nhị bị đánh cho mặt mũi cùng toàn thân đều bị bầm dập, không gượng dậy nổi. Chưởng quầy nhìn hắn bò trên đất, lạnh lùng nói với mấy tên tiểu nhị kia:

    - Đem tên này vứt ra ngoài cho ta.

    Mấy tên tiểu nhị khác vội chạy đến dựng tên tiểu nhị kia dậy, muốn đuổi hắn ra ngoài, tên tiểu nhị kia vùng vẫy giãy dụa khỏi, liền phóng tới tên chưởng quầy lớn tiếng nói:

    - Tiền công! Đưa tiền công những ngày này cho ta.

    Chưởng quầy vô duyên vô cớ bị mất đi hai mươi lượng bạc, đang rất đau lòng làm sao có thể trả thêm tiền công, liền hung ác nói:

    - Ngươi còn phóng rắm cái gì nữa? Ta chưa kêu ngươi bồi thường cho ta hai mươi lượng bạc là tốt lắm rồi! Còn dám đòi tiền công sao?

    Tiểu nhị nắm chặt lấy áo tên chưởng quầy quát lớn:

    - Ta làm công cho ngươi mà không được trả lấy nửa văn tiền, bây giờ ngươi muốn đuổi ta đi, ta lấy cái gì để ăn đây?

    Mấy tên bên cạnh giữ chặt lôi kéo nhưng tiểu nhị sống chết cũng đi. Chưởng quầy thấy vậy liền lớn tiếng kêu lên:

    - Lão Trương! Ngươi nhanh đi báo quan, bắt tên này đi cho ta.

    Gã tiểu nhị được gọi là lão Trương biết rõ trong nha môn hắc ám vô cùng, vội vàng khuyên nhủ:

    - Chưởng quầy lão gia, xin ngài thương xót cho hắn, tên tiểu tử này thất vọng vì thi rớt nên mới đến chỗ chúng ta làm để kiếm cơm ăn. Nếu chưởng quầy lão gia báo quan thì thanh danh của hắn sẽ mất hết.

    Chưởng quỹ không oán không cừu với tên tiểu nhị này nên cũng không muốn làm to chuyện, hắn liền trầm ngâm một lát rồi nói với tên tiểu nhị kia:

    - Tiểu tử kia, ngươi ngoan ngoãn cút ra ngoài cho lão tử, ta không đi báo quan, ngươi thấy sao?

    Nào ngờ tên tiểu nhị kia vẫn không để ý đến mà kêu to lên:

    - Ngươi bớt đe dọa ta đi! Ngươi đã thiếu nợ ta thì phải trả tiền! Ta không ngại để thanh thiên lão gia phán quyết xem cuối cùng là ai đúng ai sai.

    Chưởng quầy thấy bộ dạng không sợ hãi của hắn thì không khỏi tức giận, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này sống chết cũng không liên quan gì đến ta. Hôm nay vì tên nghèo kiết hủ lậu này mà ta đã tốn hết hai mươi lượng bạc, đã vậy hắn lại còn đòi tiền công nữa, bảo ta làm sao có thể nuốt cơn tức này được".

    Tiền công một tháng của tiểu nhị chỉ có ba văn tiền, hai mươi lượng bạc dư sức thuê tới cả trăm tên như vậy. Có thể nói chuyến này hắn lỗ vốn không nhỏ. Chưởng quầy càng nghĩ càng tức giận, lên tiếng quát:

    - Lão Trương! Ngươi còn không mau đi báo quan.

    Tên tiểu nhị kia lắc đầu than nhẹ một tiếng rồi bước đi.

    Chưởng quầy thấy thế thì cười lạnh, thầm nghĩ: " Ngươi tiểu tử này còn chưa biết sự lợi hại của nha môn, đến lúc đó cho dù ngươi có kêu trời oán đất cũng không được, còn dám cãi lý nữa sao?"

    Một lúc sau hai tên quan sai đeo đao đi vào, tên tiểu nhị kia vội chạy tới kêu lên:

    - Hai vị sai nha! Chưởng quầy này nợ tiền công của tiểu nhân, mong hai vị sai gia hãy giành lại cho công đạo cho ta.

    Một gã quan sai thấy vậy liền đá hắn một cước, quát :

    - Cút mẹ ngươi ra! Đúng là cái thứ nghèo xơ nghèo xác.

    Tiểu nhị kia lăn sang một bên, vẻ mặt cả kinh kêu lên:

    - Các ngươi… các ngươi đều là quan phụ mẫu! Sao có thể làm như vậy?

    Một gã quan sai giơ thanh đao trên tay lên, cười lạnh nói:

    - Ngươi lại lải nhải cái gì đó, muốn lão tử cho ngươi một đao không?

    Một tên quan sai đi về phía tên chưởng quầy, không kiên nhẫn mà nói:

    - Làm cái gì mà trời đang lạnh lại gọi huynh đệ chúng ta đến đây, chẳng lẽ muốn bắt giam tên tiểu tử này sao?

    Tên tiểu nhị ngơ ngác nhìn hai gã quan sai, cả kinh không nói lên lời.

    Tên chưởng quầy cười cười nói:

    - Làm phiền lão gia đem tên bắt tiểu tử này đi, hắn ở đây chỉ làm cho sinh ý của bổn điểm ngày càng đi xuống.

    Một gã quan sai nháy mắt ra hiệu nói:

    - Nhưng hắn trộm của ngươi cái gì? Chỉ dựa vào lời nói của ngươi thì làm sao chúng ta có thể áp giải hắn đi được?

    Chưởng quầy nghe xong làm sao còn không hiểu, liền nhìn tên tiểu nhị kia cười thầm nói: "Cái thứ chết tiệt, lão tử thà đem tiền công của ngươi cho các vị quan sai này, tuyệt không đưa cho ngươi đắc ý".

    Lập tức hắn lấy ra tiền công của tên tiểu nhị này, nhét vào trong tay của đám quan sai, vẻ mặt cười cười.

    Một tên quan sai thấy ba văn tiền liền gật đầu nói:

    - Được rồi! Tên tiểu tử này đã đi khất thực còn trộm vặt nữa, chúng ta sẽ áp giải hắn đi.

    Tiểu nhị kia nghe thấy chưởng quỹ cùng đám quan sai liên thủ vu hãm hắn, vội vàng kêu lên:

    - Oan uổng a! Ta không có trộm gì cả! Ta cũng không có khất thực ! Chính là hắn đã nợ tiền công của ta.

    Hai gã quan sai kia không kiên nhẫn, muốn kéo tên tiểu nhị đi. Tiểu nhị nọ nằm ở dưới đất giãy dụa lớn tiếng kêu oan. Hai gã quan sai dùng hết sức cuối cùng mới lôi được tên tiểu nhị ra ngoài, mặc dù bị lôi đi nhưng hai mắt tiểu nhị vẫn nhìn vào chưởng quỹ lớn tiếng kêu lên:

    - Ngươi hãm hại ta… Nhất định ta sẽ báo thù.

    Chưởng quầy cười ha hả, bước lên phía trước giơ chân đá hắn một phát:

    - Cút ra ngoài cho ta.

    Một cước của hắn đá vào ngay giữa háng của tên tiểu nhị, hắn hét thảm một tiếng rồi ngất đi.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)