[Khoa Huyễn] Gian Khách - Miêu Nị (Full: Q4 - C395)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Gian Khách
    Tác giả: Miêu Nị

    Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
    Chương 150: Thanh niên phẫn nộ (Trung) (2)

    Dịch: Địa Ngục Môn
    Nguồn: vip.vandan




    Nghe câu nói không khách khí kia, Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn gã quan chức của Bộ Công Trình công ty Quả Xác, khẽ cúi đầu nói:

    - Trong hợp đồng đã nói rất rõ ràng, tôi bất cứ lúc nào cũng có quyền được gia nhập tiến trình nghiên cứu robot mà.

    Gã nam nhân trung niên kia là một vị Chủ quản Cao cấp của Bộ Công Trình Quả Xác, đừng nói là trong Công ty Quả Xác, cho dù là trong Liên Bang đi nữa, cũng coi như là một nhân vật mà người khác vô cùng tôn kính. Hắn nhìn thấy Hứa Nhạc như vậy, nhịn không được nở nụ cười chế giễu:

    - Đúng là một thằng nhóc ngu ngốc.

    Ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói:

    - Chẳng qua đã đến đây rồi thì cũng tốt thôi. Theo như tin tình báo của chúng ta, những số liệu mô hình mà bên phía Viện Khoa Học nắm giữ còn nhiều hơn bên phía chúng ta một chút. Cậu giải thích thế nào đây? Còn nữa, những công thức quan trọng thì khi nào đưa cho ta? Hôm nay cậu đã đến đây, thì giải quyết cho xong chuyện này luôn đi.

    Loại khẩu khí nói chuyện cao cao tại thượng như thế này, trong mắt hắn vốn là một chuyện đương nhiên. Gã thanh niên ngồi đối diện với hắn, chỉ là một gã Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 nho nhỏ mà thôi, nếu không phải do vận khí quá tốt, có thể đi theo Giáo sư Trầm Lão, thì làm thế nào một nhân vật cỏn con như thế này lại có thể tham gia vào quá trình nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang đầy tính cách mạng như thế này.

    Cho nên cái gọi là hiệp nghị hợp tác đôi bên ngang hàng, vị Chủ quản Cao cấp này căn bản không hề tin. Trong suy nghĩ của hắn, loại tiểu nhân vật như Hứa Nhạc này, căn bản là không có tư cách cùng với Thai Gia, hoặc nói chính xác hơn là không có tư cách cùng mình nói chuyện hợp tác ngang hàng.

    Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn gã Chủ quản Cao cấp béo kia, đột nhiên quay đầu sang phía Chu Ngọc hỏi:

    - Ông ta không biết tôi là ai?

    Chu Ngọc cúi đầu, cười khổ một tiếng.

    Vị Chủ quản Cao cấp hôm nay đến gặp mặt Hứa Nhạc này họ Hác, vốn đảm nhận một chức vụ rất quan trọng trong Bộ Công Trình của Quả Xác. Hắn hiểu rất rõ là Chủ nhiệm Hác này đương nhiên biết rõ ràng rằng gã thanh niên họ Hứa này là nhân vật đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuyện này. Nhưng Chủ nhiệm Hác lại cho rằng, đối diện với Thai Gia, đối diện với Bộ Công Trình của Quả Xác, đối diện với bản thân ông ta, gã thanh niên trước mặt này nên tự giác giao ra toàn bộ, không được phép cò kè mặc cả gì.

    Càng nói chính xác hơn, Chủ nhiệm Hác cho rằng, Hứa Nhạc nên ôm lấy chân mình, khóc lóc cầu xin mình sử dụng những số liệu của hắn.

    Hứa Nhạc cúi đầu nói:

    - Tôi muốn một con robot.

    Vị Chủ nhiệm Cao cấp kia giống như là nghe được một chuyện cực kỳ khó tin trên đời vậy, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng lộ liễu, vẫn duy trì sự trầm mặc, căn bản không để ý lời của Hứa Nhạc, nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trên bàn.

    Hứa Nhạc trầm mặc đợi một chút, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số, nói với người ở bên kia đầu điện thoại:

    - Tôi đang nói chuyện cùng với một Chủ quản họ Hác, nói chuyện rất không thoải mái.

    - Yêu cầu của anh có chút cao quá, tôi khó mà có thể thỏa mãn anh được.

    - Hôm nay tâm tình tôi không vui...

    Hứa Nhạc nhẹ giọng nói vào trong điện thoại:

    - ... Nếu không thể đồng ý, thì thôi!

    Hắn tắt điện thoại, đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi. Chu Ngọc trong mấy ngày gần đây thường xuyên trao đổi với Hứa Nhạc, cũng dần dần đã đoán ra được tính cách của hắn. Hắn biết gã thanh niên xuất thân lính ngồi cầu này, tính tình cùng với những người bình thường trong Liên Bang cũng không giống nhau. Cái gì mà Công ty Cơ khí Quả Xác, cái gì mà Thai Gia... bình thường có lẽ hắn còn có chút kiêng kỵ, nhưng mà nếu chọc giận hắn rồi, thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được.

    Chủ nhiệm Hác mang ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hứa Nhạc đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hắn thật sự không ngờ gã thanh niên trước mặt mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, trầm giọng nói:

    - Đừng quên danh tiếng của Giáo sư Trầm... Cả Liên Bang này dưới áp lực của Lâm Viện Trưởng, còn có thể tiếp tục hỗ trợ cho cậu, cũng chỉ còn mình chúng ta thôi...

    Hứa Nhạc căn bản vốn không định cùng gã Chủ quản Cao cấp này nói chuyện tiếp nữa, nhưng khi hắn nghe được tên của Giáo sư Trầm Lão, hắn liền từ bỏ ý định muốn rời đi trong đầu, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút kiêu ngạo của Chủ nhiệm Hác, tựa như nhìn chằm chằm một đóa hoa sắp nở ra vậy.

    Chủ nhiệm Hác mỉm cười nói:

    - Bình tĩnh lại đi, người trẻ tuổi. Nóng giận quá mức, không có chuyện gì tốt đâu.

    Liền ngay lúc đó, điện thoại di động của Hứa Nhạc đột nhiên vang lên. Hắn chậm rãi bắt máy, thanh âm bên kia trầm mặc một lúc sau mới nói:

    - Tôi sẽ sắp xếp để cung cấp cho anh một con robot. Chẳng qua là, không hoàn chỉnh cho lắm...

    Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt Chủ nhiệm Hác, nói vào điện thoại:

    - Cũng được, nhưng tôi không muốn nói chuyện với gã họ Hác rác rưởi này nữa. Nếu bên phía của anh, Chu Ngọc không đủ quyền nói chuyện, như vậy thì các anh đổi một người khác đến đi.

    Chủ nhiệm Hác nghe được hai chữ 'rác rưởi' kia, ngẩng phắt đầu dậy, phẫn nộ đập mạnh lên bàn một cái, đứng bật dậy, đưa một ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, hét ầm lên:

    - Cái đồ tiểu...

    Hắn cũng chỉ kịp nói một chữ 'tiểu'.

    Hứa Nhạc cũng không phải một gã thanh niên tính tình nóng nảy, nhưng hôm nay hắn quả thật đang vô cùng phẫn nộ.

    Bạch Ngọc Lan từ khi Hứa Nhạc đứng dậy muốn rời đi, vẫn luôn đứng sau lưng hắn, luôn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của Hứa Nhạc. Hắn biết rõ nếu tên gia hỏa này mà phát tiết phẫn nộ, nhất định là sẽ gây ra chuyện vô cùng khủng bố. Cho nên ngay khi Chủ nhiệm Hác đứng bật dậy, hắn đã trầm mặc tiến lên trước một bước, cản trước người của Hứa Nhạc, trực tiếp chụp lấy ngón tay của Chủ nhiệm Hác.

    Rắc một tiếng giòn tan, ngón tay trực tiếp gãy gập xuống...

     
    matcodon thích bài này.
  2. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Gian Khách
    Tác giả: Miêu Nị

    Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
    Chương 151: Thanh niên phẫn nộ (Hạ) (1)

    Dịch: Địa Ngục Môn
    Nguồn: vip.vandan




    Cái gì là thứ giòn nhất? Trụ băng trong tuyết, cành khô trong gió, như cây củ cải mới vừa đủ độ tuổi... Một tiếng rắc giòn tan mà gãy... nhẹ nhàng tĩnh lặng, ngay cả thanh âm kia cũng không quá mức chói tai...

    Bạch Nhọc Lan cúi đầu...

    Ngón tay bị bẻ gãy... Ngón tay phẫn nộ của Chủ nhiệm Hác kia lúc này cũng giống như trái dưa chuột giòn tan trên cái bàn cơm kia, rắc một tiếng liền gập lại làm đôi.

    Khuôn mặt kiêu ngạo kia nhất thời trắng bệch... Một sự đau nhức từ chỗ gấp khúc của ngón tay kia truyền lên, rơi vào đại não của Chủ nhiệm Hác. Hắn ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không kịp, cũng không hiểu tại sao hai gã thanh niên trước mặt mình, lại dám làm xằng làm bậy như vậy, vì sao lại lớn gan đến như thế, vì sao lại ngoan độc như thế. Hắn chỉ kịp giống như một đứa con nít, há to cái miệng, lộ ra hai hàm răng vàng ỉn vì khói thuốc lá, chuẩn bị đem sự đau đớn của mình biến thành tiếng kêu thảm thiết.

    Bạch Ngọc Lan đến lúc này vẫn còn cúi đầu xuống, ôn nhu đứng ở bên cạnh Hứa Nhạc, tay trái cũng không biết từ khi nào đã cầm một khúc bánh mì vốn đặt trên bàn ăn, ngay khi Chủ nhiệm Hác mở miệng ra, đã lạnh lùng nhét thẳng vào đó, đem thứ tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, biến thành một tiếng ú ớ trầm thấp.

    Miệng Chủ nhiệm Hác bị nhét bánh mì, trên mặt thì dính đầy vụn bánh, mồ hôi chảy ròng ròng, đồng tử thoát co rút lại, cả người ngã sấp xuống đất, thống khổ ôm chặt bàn tay của mình, xô lệch cả cái ghế đang ngồi, thân thể thống khổ co rút lại.

    Chu Ngọc lúc này đã đứng bật dậy, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào gã nam nhân thanh tú. Hắn cũng không biết cái gã nam nhân thanh tú bên cạnh Hứa Nhạc này vốn có thân phận gì, nhưng Chu Ngọc thật sự không ngờ, chỉ một lời nói không hợp, đối phương đã xuống tay tàn nhẫn đến như thế.

    Bạch Ngọc Lan lại căn bản không có nhìn Chu Ngọc, vẫn như cũ cúi đầu, khẽ bước lui một bước, như trước đứng ngay sau lưng Hứa Nhạc, tựa như nãy giờ chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì vậy, ôn nhu, bình tĩnh.

    Hứa Nhạc tiếp xúc với Bộ Công Trình của Quả Xác, vì để che dấu rất nhiều ánh mắt của người trong Liên Bang, đương nhiên là vô cùng cẩn thận. Địa điểm hai bên an bày gặp mặt, là ở một gian nhà hàng không hề nổi bật, nằm trong một góc khá sâu của khu Bến Tàu 17. Một màn khi nãy, cũng không có khiến các thực khách xung quanh chú ý.

    Tay phải Hứa Nhạc cầm điện thoại, nhìn gã Chủ quản Cao cấp béo đang nằm lăn lộn trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chu Ngọc, lắc lắc đầu.

    Chu Ngọc nhíu mày, nhìn về phía Bạch Ngọc Lan, nghĩ thầm trong lòng Hứa Nhạc kiếm đâu ra một tên gia hỏa lợi hại như vậy, nhìn qua thì thanh tú như con gái, nhưng khi động thủ thì lại trực tiếp, tàn nhẫn như vậy.

    - Tôi đưa Chủ nhiệm Hác đi Bệnh viện.

    Chu Ngọc nhìn Hứa Nhạc, thở dài:

    - Tôi cũng không biết vì sao hôm nay anh lại như thế, tính tình thay đổi lớn như vậy.

    Hứa Nhạc thật sự cũng không ngờ, Bạch thư ký không ngờ lại chủ động ra tay trước mình như vậy, hơn nữa lại trực tiếp bẻ gãy ngón tay của đối phương. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không hài lòng với cách ra tay như vậy, thế nhưng không biết nguyên nhân vì sao, hôm nay hắn cũng chỉ thoáng bất ngờ, nhưng cũng không có phát biểu ý kiến gì.

    Hắn khẽ gật gật đầu với Chu Ngọc, dẫn Bạch Ngọc Lan đi ra khỏi nhà hàng, sau đó nói vào trong điện thoại cầm tay:

    - Chủ nhiệm Hác phải đi Bệnh viện rồi, không thể tiếp tục nói chuyện với tôi nữa. Anh hãy kiếm một người khác đến nói chuyện với tôi đi. Yêu cầu của tôi cũng không thay đổi...

    Chu Ngọc chạy lại đỡ Chủ nhiệm Hác đứng lên, cười khổ, định an ủi vài câu, rồi lại cũng không biết nên nói cái gì.

    Chủ nhiệm Hác lúc này cũng đã kịp thích ứng với sự đau nhức chỗ ngón tay, sắc mặt trắng bệch, dùng đầu lưỡi đẩy mạnh khúc bánh mì ra khỏi miệng, vẻ mặt chật vật vô cùng, lại cực kỳ oán độc mắng lớn:

    - Ta muốn nó chết, muốn nó phải chết ngay!

    Chu Ngọc trầm mặc khoảng vài giây, sau đó mới hạ giọng nói:

    - Hứa Nhạc từ trước đến giờ chỉ nói chuyện trực tiếp với Trầm Tổng thư ký. Cú điện thoại mà hắn nói lúc nãy, cũng là nói chuyện với Trầm Tổng thư ký.

    Câu nói này mặc dù cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức, nhưng lại vô cùng quan trọng, giống như tiếng sét vang bên tai vậy. Chủ nhiệm Hác nghe được bốn chữ 'Trầm Tổng thư ký', cả người nhất thời cứng đờ lại, ngay cả miệng đang há ra mắng chửi cũng giữ nguyên không khép lại, sau đó trầm mặc một lúc lâu, dường như cố nuốt trôi cái thông tin hắn vừa mới nghe này. Khi bình tâm lại, hắn mới oán độc nhìn ra bên ngoài cửa nhà hàng, thầm suy nghĩ hôm nay mình đã hiểu nhầm mục đích của cuộc gặp mặt hôm nay rồi. Hắn hiểu mình đã phỏng đoán hoàn toàn sai lầm về bối cảnh của gã Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 kia. Chỉ là đối phương vì sao lại xuống tay tàn nhẫn đến như vậy chứ? Chủ nhiệm Hác làm sao có thể cam tâm được? Nhưng mà nếu đối phương đã là nhân vật có thể trực tiếp đàm phán với Trầm Tổng thư ký, bản thân mình mặc dù không cam lòng, nhưng đại khái cũng không tìm ra được cách nào có thể trả thù được.

    Chu Ngọc lúc này cũng trầm mặc nhìn ra ngoài cửa của nhà hàng. Lúc này Hứa Nhạc đã ngắt điện thoại, trầm mặc đi về phía mặt trời lặn cuối con đường của Cảng Đô. Sau lưng hắn, là gã nam nhân tâm ngoan thủ lạc thanh tú ôn nhu kia, đang lôi theo một cái hòm màu đen bằng da khá lớn.

    Trong ấn tượng của Chu Ngọc, Hứa Nhạc từ trước tới nay đều là một gã bình tĩnh, trầm mặc, là gã thanh niên hòa nhã dễ gần, chưa từng có bao giờ có biểu hiện kịch liệt cùng với âm trầm giống như ngày hôm nay vậy. Đến tột cùng là có chuyện gì khiến cho tâm tình hắn xảy ra biến hóa lớn đến như vậy? Hai gã thanh niên trẻ tuổi, một cái thùng lớn màu đen, đi trong chốn thành thị phồn hoa nhất của Liên Bang, giống như là hai tên gia hỏa mang theo một gia tài lớn, bình thản đi lại trước miệng một con quái vật khổng lồ đang chảy nước dãi ròng ròng vậy.

    Có lẽ là do sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diễn tối hôm qua, cũng có lẽ là do hình ảnh diễn thuyết cảm động của vị Nghị Viên già nua trên kênh Tin tức Liên Bang tối hôm qua, đã khiến cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên thay đổi dị thường như thế, bằng không lúc nãy ở trong nhà hàng, hắn cũng sẽ không biểu hiện cường ngạnh như thế. Trên thực tế, hắn từ nhỏ đến lớn cũng đều là một gã thanh niên gần gũi dễ mến, tính cách biểu hiện khá ôn tồn.

    Nhưng cũng có thể là do tối hôm qua, khi muốn dừng lại đoàn tàu hỏa cao tốc, hai gã nam nhân kiêu hùng không ai bì nổi kia, đã lưu lại cho hắn một bóng dáng kiêu ngạo, chẳng hề để những quy tắc trên thế gian kia vào mắt, đã để lại trong nội tâm hắn một chút gì đó...

    Hứa Nhạc cũng không biết, một nhân vật kiêu ngạo, có phong cách nhất trong Liên Bang Thất Đại Gia Tộc, đã từng nhận xét hắn là một gã thanh niên không thú vị, tính tình quá phức tạp, nhàm chán... Trên thực tế, hắn vẫn cứ là một gã thanh niên hai mươi tuổi, tính tình sao lại không có sự nóng nảy tràn ngập hormon tuổi thanh xuân này cơ chứ?

    Chỉ có điều là trải qua vô số chuyện, lại bởi vì nguyên nhân khách quan hoặc là chủ quan, cho nên sự bồng bột nóng nảy bên trong tính tình của Hứa Nhạc đã được che đậy lại khá tốt, chuyển hóa thành biểu biện bên ngoài là vô cùng chấp nhất, mạnh mẽ và thần bí. Hiện tại những bản tính chân thật này bởi vì quá phẫn nộ mà bộc phát ra.

    Chỉ tiếc là hắn còn chưa kịp làm cái gì, Bạch Ngọc Lan trầm mặc kia đã ra tay trước rồi.

    Hứa Nhạc quay đầu lại liếc nhìn Bạch Ngọc Lan mấy cái, cười cười, nói:

    - Đi uống vài ly không?

     
    muthanhnam, rocklina and matcodon like this.
  3. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Gian Khách
    Tác giả: Miêu Nị

    Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
    Chương 151: Thanh niên phẫn nộ (Hạ) (2)

    Dịch: Địa Ngục Môn
    Nguồn: vip.vandan




    Ở trước mặt hai người một quãng cách đó không xa, có một quán rượu đang tỏa ra mùi rượu gạo thơm phức. Vị Hoa gia Trương Tiểu Hoa quyền lực của Nam Khoa Châu, có thể dễ dàng điều tra ra hắn rời khỏi Đặc khu Thủ đô, đi tới Cảng Đô, điều tra ra được hắn lên chuyến tàu hỏa cao tốc nào, ngồi ở phòng nào toa nào... Không biết hiện tại Viện Khoa Học Liên Bang vào Lợi Gia bên kia đã chấm dứt việc giám sát hắn chưa, nhưng Hứa Nhạc vốn là người cẩn thận...

    Nhìn thứ chấy lỏng màu hổ phách trong ly của loại rượi gạo ủ lâu hơn ba mươi năm trên tay mình, Hứa Nhạc chợt nhớ tới bào đồng dao '27 ly rượu' xa xưa, tự nhiên lại nhớ tới gã bạn thân Thi Thanh Hải thích vừa uống rượu vừa cất giọng hát bài đồng dao nghe rơi nước mắt này. Hắn nâng ly rượu lên ngang tầm mắt, kinh ngạc nhìn vào thứ chất lỏng trong veo, ánh mắt lại nhìn xuyên qua ly rượu, chú ý đến hai gã khách uống rượu ngồi ở một góc âm u bên cạnh cửa quán.

    Hai gã khách uống rượu kia nhìn qua rất tầm thường, nhưng Hứa Nhạc lại cảm giác thấy có chút vấn đề. Nếu là những gián điệp đã từng thông qua những trường lớp bài bản như Thi Thanh Hải, nhất định có thể từ những thứ xung quanh hai gã khách uống rượu kia nhận ra được vấn đề, nhưng Hứa Nhạc lại không có được loại năng lực này. Hắn chỉ có loại năng lực cảm giác mẫn tuệ tự nhiên đối với những sự nguy hiểm. Hơn nữa từ sau khi chạy ra khỏi Đại khu Đông Lâm, bất cứ thời khắc nào hắn cũng vô cùng cẩn thận.

    Không biết là Đặc công của Chính phủ, hay là những nhân viên điều tra của Bộ Công Trình, nếu là những vệ sĩ chuyên nghiệp do Lợi Gia phái tới, chuyện này đã có chút phiền phức rồi.

    Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn thứ chất lỏng trong ly rượu... Lần này chạy đến Cảng Đô, hắn vốn muốn tự mình kiểm chứng xem phía Trầm Tổng thư ký bên kia có thành ý thực hiện hiệp nghị hay không, đồng thời cũng muốn tham gia vào việc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới trong Liên Bang này. Hắn cũng muốn trực tiếp nhìn tiến độ của Bộ Công Trình, nhìn thử xem mình có nên mạo hiểm cung cấp những số liệu mà mình rất vất vả mới lấy được hay không.

    Hắn dẫn theo Bạch thư ký đi, chính là bởi vì Bạch thư ký này đã từng tự mình thao tác loại robot kiểm mới kia. Nếu như mình may mắn có thể kiếm ra được một con robot kiểu mới, như vậy, Bạch thư ký liền trở thành phi công lái robot của mình.

    Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang cũng không thể nào tin nổi mình vẫn còn nắm trong tay số liệu quan trọng. Trầm thư ký nếu như đã tin tưởng vào Bộ Công Trình, Thai Gia kia đối với thượng tầng của Bộ Công Trình Quả Xác vốn có lực ảnh hưởng nhất định, có lẽ sẽ không khiến thông tin bị tiết lộ. Nhưng mà nếu như vị Lợi Đại thiếu gia kia biết rõ ràng mình chạy tới Cảng Đô, nhưng vậy có khi nào xảy ra chuyện gì hay không?

    Ít nhất cũng không thể để đối phương tận mắt chứng kiến mình có cơ hội tiếp xúc nào với Bộ Công Trình của Quả Xác. Hứa Nhạc đặt ly rượu xuống, đang chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện ra rằng Bạch Ngọc Lan vốn đang ngồi bên trái hắn, trầm mặc uống nước chanh vắt, lại một lần nữa đứng lên, chắn trước mặt mình.

    Bạch Ngọc Lan dùng muỗng múc một ít đá lạnh bỏ vào trong miệng, không nói gì thêm, liền hướng về phía sau quán rượu mà đi tới.

    Hai người ngồi ở góc âm u ngoài kia, đối với loại tình huống này sớm đã phòng ngừa sẵn. Một người trong đó giả vờ có cảm giác say, khẽ dựa vào người còn lại, cố ý giấu đi khuôn mặt của mình.

    Thành thị dù cho có phồn hoa đến thế nào đi nữa, thời đại có hiện đại đến đâu đi nữa, phía sau quán rượu luôn có những thanh âm tương đối náo nhiệt, hỗn loạn, bẩn thỉu. Trên nắp thùng rác còn có một con chuột chết, dưới góc tường sơn phết cẩn thận còn có một vài bãi nước tiểu, lại còn có dấu vết nôn mửa từ tối hôm qua nữa.

    Bạch Ngọc Lan không hút thuốc, hôm nay hắn cũng không có uống rượu, tự nhiên cũng không phải đi ra phía sau để nôn mửa. Hắn chỉ là nhắm mắt lại, kéo phecmatua quần xuống, sảng khoái đứng tiểu.

    Tên khách uống rượu kia cũng đi tới một góc phía sau hắn, cũng bắt chước đi tiểu. Đáng lý ra hắn cũng không cần đi theo như vậy, nhưng mà lại lo lắng hai người mục tiêu chia nhau ra mà chạy mất, cho nên vì để cẩn thận... hắn cũng không muốn đối phương thoát ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình.

    - Giữa trưa ở Cảng Đô cũng có nhiều người uống rượu vậy sao?

    Bạch Ngọc Lan tiểu xong, trầm mặc đi về phía gã khách uống rượu đứng gần đó, nhẹ nhàng nói:

    - Anh tiểu không ra nước...

    - Liên quan con mẹ gì mày!

    Gã khách uống rượu kia phát hiện sự tình có chút vấn đề, nhưng hắn vẫn tiếp tục giả vờ như cũ, vô cùng bình tĩnh, lại thập phần hung ác quát lên.

    Phốc một tiếng, gã khách uống rượu kia phát hiện gã nam nhân thanh tú này đột nhiên hé miệng ra, một thứ gì đó chợt bắn thẳng tới mặt của mình. Là một gã khá chuyên nghiệp, hắn đương nhiên cũng biết rằng đây khẳng định không phải là nước miếng, tự nhiên lại liên tưởng đến mấy thứ ám khí âm độc nào đó mà trong giới hắc đạo vẫn hay sử dụng, rất nhanh lui về phía sau.

    Hắn lui nhanh nhưng cũng không kịp bước tiến của Bạch Ngọc Lan. Gã khách uống rượu kia kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải hạ xuống bên hông mình, hai ngón tay trái chỉa thẳng ra, hung hăng đâm mạnh vào cặp mắt không chút biểu tình của Bạch Ngọc Lan.

    Nhưng mà đúng lúc này, hắn lại mất cân bằng. Bởi vì không biết từ khi nào, Bạch Ngọc Lan đã tiến lên trước một bước, dẫm mạnh lên mũi giày chân phải của hắn.

    Hai ngón tay gã khách kia còn đang giơ lên trên không, tay trái Bạch Ngọc Lan đã giống như một thanh đao, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, chém mạnh lên cần cổ của gã khách uống rượu kia. Một chém này không có tiếng gió, nhưng lại đặc biệt âm lãnh.

    Gã khách uống rượu cũng không kịp rút súng ra, cánh tay phải cực kỳ mạnh mẽ từ dưới đánh lên, đồng thời chân trái rất nhanh rút về phía sau, dẫm mạnh lên vũng nước tiểu trên mặt đất phía sau mình, lấy lại cân bằng.

    Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại cảm thấy trên cần cổ mình có chút lành lạnh.

    Bạch Ngọc Lan rút tay phải ra, chẳng biết là từ khi nào, trên bàn tay phải của hắn đã có thêm một con dao nhỏ thanh tú. Lúc này chuôi của con dao thanh tú kia đã lặng yên không một tiếng động cắm vào cần cổ của gã khách uống rượu kia, giống như một nhánh cây cắm trong bùn đất vậy.

    Tiếp theo đó hắn nhấc bàn chân phải đang dẫm lên chân phải đối phương ra, duỗi nhanh tay, chụp được cà vạt của đối phương, không để cho cái thân thể đang không ngừng co rút giãy dụa kia ngã xuống.

    Mở nắp cái thùng rác cao hơn nửa thân người ra, Bạch Ngọc Lan đem gã khách uống rượu nọ nhét vào đó, cẩn thận rút nhanh thanh dao con ra, cơ hồ đồng thời nhanh chóng đóng nắp thùng rác lại.

    Bên trong thùng rác, chợt vang lên thanh âm giống như là mưa phun rào rào vậy.

    Bạch Ngọc Lan rút khăn tay lau sạch sẽ con dao thanh tú, khẽ cúi đầu quay trở vào quán rượu, vẻ mặt bình tĩnh.

     
    rocklina and matcodon like this.
  4. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Gian Khách
    Tác giả: Miêu Nị

    Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
    Chương 152: Uống rượu tắm giáp (Thượng)

    Dịch: Địa Ngục Môn
    Nguồn: vip.vandan




    Ly rượu mạnh màu hổ phách vẫn còn nằm y nguyên trên mặt bàn trải khăn màu đen trắng. Loại rượu nho lên men được ủ khá lâu năm, nay khui ra, bốc lên một mùi thơm nhàn nhạt trong không trung, chui vào mũi mọi người. Mặc dù nó cũng không rõ ràng như là thứ mùi thơm tinh dầu của loại rượu do quán đặc biệt phun ra bên ngoài cửa quán, nhưng nó vẫn có mùi thơm ngát, vô cùng cuốn hút.

    Cảng Đô là một thành thị ham thích hưởng thụ, mấy hôm nay lại là ngày nghỉ lễ Thử Hỏa của Liên Bang, cho nên lúc này mặc dù chỉ là mới gần giữa trưa, nhưng trong cái quán rượu không mấy sáng sủa này cũng đã có mấy bàn đầy người. Hứa Nhạc vốn ngồi ngay cạnh quầy bar, nên cũng không nhìn thấy những chuyện xảy ra sau quán. Hắn kinh nhạc nhìn vào ly rượu thủy tinh trên tay mình, thầm nghĩ đến những biến hóa cảm xúc của mình từ hôm qua đến giờ, nhất thời có chút trầm mặc.

    Bạch Ngọc Lan lúc này đã một mình quay trở lại, ngồi ở bên cạnh hắn, lặng yên không nói tiếng nào bắt đầu dùng muỗng khuấy nhẹ ly nước chanh đã gần cạn đến đáy của mình. Nhìn những khối đá khuy hỗn loạn trong ly nước có vẻ vô cùng vui mắt.

    Cái gã khách uống rượu kia cũng không có quay trở về, Hứa Nhạc mơ hồ cũng đã đoán ra được chuyện gì. Thật không ngờ Bạch thư ký này lại tự giác, chủ động thay mình ra tay như vậy. Hắn lại liên tưởng đến tách trà xanh trên toa tàu cao tốc, đến những việc trải chiếu, giăng mùng hằng ngày hắn vẫn làm giúp mình, thoáng có chút ngơ ngẩn một lúc. 2000 vạn quả thật là không ít tiền, nhưng mà có thể mua được sự phục vụ có thể nói gần như vạn năng của gã nam nhân thanh tú kia, hình như cũng không tính là lỗ lã.

    Hắn cũng lâu không chú ý tới, 3000 vạn mà Lợi Hiếu Thông bỏ ra để đầu tư vào hắn, đã là một sự quyết đoán vô cùng phóng khoáng, lại là sự đầu tư có tính hên xui cực lớn. Cũng giống như hắn dùng 2000 vạn đưa cho Bạch Ngọc Lan vậy, về phương diện này hắn lại có chút hàm ý nhiều hơn nữa.

    Hứa Nhạc liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan.

    Bạch Ngọc Lan hạ giọng, không nhanh không chậm, thong thả từ tốn nói:

    - Tôi không làm những chuyện gì trái với Pháp luật. Hắn chỉ hôn mê mà thôi.

    Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, cũng không phải là bởi vì Bạch Ngọc Lan tự tung tự tác, mà là bởi vì đã có người theo dõi hành tung của mình, như vậy đã khẳng định rằng cái gia tộc nổi tiếng tính toán không bao giờ bỏ sót Thiết Toán Lợi Gia kia, cũng không có bởi vì cú điện thoại của Trầm Tổng thư ký, cùng với việc nắm được số liệu trong tay mà bỏ quên đi mình. Đây là một việc vô cùng phiền toái. Cho dù là hắn có biện pháp nào mà lặng yên không một tiếng động đi vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhưng chuyện này cũng sẽ không thể nào giấu diếm được toàn bộ tất cả mọi người trong Liên Bang.

    Hắn nhịn không được phát ra một tiếng càu nhàu đáng yêu nho nhỏ trong cổ họng, Bạch Ngọc Lan mỉm cười gọi hầu bàn đem thêm một ly nước nữa.

    Hứa Nhạc liếc nhìn cái điện thoại di động nằm bên cạnh ly rượu trước bàn mình. Những điều kiện mà hắn yêu cầu Thai Gia trợ giúp mình, những người bình thường nhìn vào quả thật có chút quá đáng, thậm chí còn có thể gọi là si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng một khi hắn đã quyết định, trợ giúp Bộ Công Trình dùng tốc độ nhanh nhất để nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang, như vậy, hắn nói thế nào cũng phải nhận được một chút ích lợi cho nhu cầu cấp bách của hắn.

    Hắn đang chờ Trầm thư ký đưa ra quyết định cuối cùng. Cái hắn muốn có là một con robot quân dụng của Liên Bang, mà ngay trước buổi tối ngày hôm nay, hắn nhất định phải đi vào Bộ Công Trình sâm nghiêm của Công ty Cơ khí Quả Xác.

    Quá trình chờ đợi này có chút không thú vị gì. Hứa Nhạc nghiêng đầu, cực kỳ có hứng thú nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Bạch Ngọc Lan, đột nhiên mở miệng hỏi:

    - Tôi nhớ anh từng nói bản thân mình thích hưởng thụ, vậy ở nhà có cất chai rượu Văn Tuấn III nào không?

    Văn Tuấn Bố Lan Địch, là một loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là đặc sản của khu vực sơn dã vùng Cam Châu, được đặt tên theo vị khoa học gia đam mê uống rượu nhất trong tổ đội 5 người trong truyền thuyết năm xưa. Chiêu bài của loại rượu này đã được Cục Bản Quyền của Liên Bang cấp quyền bảo hộ. Trong đó loại Văn Tuấn III là loại rượu trân phẩm nhất, ít nhất cũng phải cất trong hầm hơn 30 năm, vị rượu hòa nhã, mùi thuần khiết, giá cả lại càng là đắt đỏ thần kỳ.

    - Rượu Bố Lan Địch tôi chỉ thích uống loại có mùi táo...

    Bạch Ngọc Lan khẽ híp mắt lại, nhìn ly nước chanh do hầu bàn vừa mới đưa tới, hạ giọng nói:

    - Loại rượu ngon nhất chân chính, là loại rượu lúa mạch được chôn lâu năm dưới đất, sau khi đem lên lại ướp trong đá lạnh, mùi vị khi uống vừa mát vừa thơm nồng, lại ẩn chứa một cảm giác nóng bức...

    Hứa Nhạc nghĩ thầm nếu như Thi Thanh Hải có mặt ở đây, nhất định là sẽ rất hợp rơ với gã nam nhân thanh tú đang ngồi trước mặt này. Thi Thanh Hải trời sinh có cặp mắt hoa anh đào, ngũ quan anh tú, là một gã có đặc tính nam nhân mười phần. Còn Bạch thư ký này thì ngũ quan mặc dù cũng không có nét quyến rũ gì, nhưng tác phong lại ôn nhu nhẹ nhàng, chân chính có chút giống như nữ nhân.

    - Sao anh không làm một ly?

    Hứa Nhạc giơ giơ ly rượu tỏa hương thơm nồng trên tay mình lên, đề nghị với Bạch Ngọc Lan:

    - Mùi vị không tệ, rượu cũng thuần lắm.

    - Trong lúc đang làm việc, tôi chưa bao giờ uống một giọt rượu nào.

    Bạch Ngọc Lan hạ giọng trả lời, mi mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua nhìn về phía gã khách uống rượu đang ngồi ngoài góc khá tối gần cửa, tựa hồ như đã cảm nhận được có chút khác thường rồi. Ly rượu trong tay hắn cứ đưa lên đặt xuống với tốc độ khá là nhanh chóng so với bình thường.

    Những chi tiết nhỏ lại chính là thứ thể hiện ra cảm xúc chân thật của một người, đưa lên đặt xuống ly rượu, thường thường là thể hiện mức độ lo lắng trong lòng của một người.

    - Còn phải đợi bao lâu nữa?

    Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng hỏi Hứa Nhạc.

    Hứa Nhạc liếc nhìn xuống cái điện thoại di dộng đang im lặng nằm trên bàn kia, trầm mặc một chút mới lắc lắc đầu. Nếu Trầm thư ký không gọi điện thoại đến nữa, như vậy tình huống sẽ thay đổi theo một phương hướng hoàn toàn khác.

    Bạch Ngọc Lan nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn, phát hiện thấy vẻ mặt của gã Chủ quản Kỹ thuật này có vẻ gì đó không bình thường, nhưng hắn cũng không nói gì. Lúc trước tại cuộc gặp bí mật trong nhà hàng kia, một ít tin tức để lộ ra trong mấy câu trao đổi trong đó, đã đủ để cho Bạch Ngọc Lan hiểu được rất nhiều chuyện. Tuy rằng đến lúc này, Hứa Nhạc vẫn như trước không hề nói gì rõ ràng với hắn, nhưng hắn hiểu rất rõ ràng...

    2000 vạn đồng Liên Bang này quả thật cũng không dễ dàng bỏ túi chút nào.

    Sự tình tựa hồ như có liên quan đến việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thì phải. Bạch Ngọc Lan thân là cựu Chủ quản Chiến đấu của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, mùa thu năm trước còn đích thân tham gia vào lần tiến hành thí nghiệm bí mật tại Tam Giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, đương nhiên hiểu rõ chuyện này đại biểu cho cái gì.

    Bạch Ngọc Lan không kềm được lại thoáng nhìn liếc sang khuôn mặt có chút kỳ lạ của Hứa Nhạc, nghĩ thầm lần này thật sự là đùa một trận lớn. Tất cả những việc riêng mà cả đời này hắn từng nhận, dù cho cộng lại hết cũng không có lớn như lần này.

    Chẳng qua là gã nam nhân thanh tú này, từ trước đến nay vốn là một người có đạo đức nghề nghiệp cực tốt. Một khi hắn đã nhận khoản tiền 2000 vạn khá lớn kia, hắn liền nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành thứ việc làm thêm này. Cho nên lúc nãy trong hẻm nhỏ phía sau quán, có thể thẳng tay giết người như vậy, sử dụng loại thủ đoạn máu tươi tàn nhẫn này để tạm thời đe dọa những kẻ muốn gây bất lợi cho Hứa Nhạc.

    Bạch Ngọc Lan chỉ biết làm việc mà mình cho rằng đúng, cũng không cần phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả.

    Thân là một gã quân nhân chuyên nghiệp tinh nhuệ nhất của Liên Bang, mặc dù đã rời khỏi Quân đội khá nhiều năm, lại thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ không thể công bố của Chính phủ, hắn cũng không có quá nhiều quan niệm về thiện ác. Cho nên quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương vốn bao phủ toàn bộ Liên Bang kia, hắn cũng có đủ biện pháp và tiểu xảo để tránh né và lừa dối nó. Hệ thống điện tử theo dõi chặt chẽ của Liên Bang, nói về mật độ cùng với phạm vi bao phủ của nó, cũng không có mấy người có thể rõ ràng hơn so với những gã lính đánh thuê chuyên nghiệp của Liên Bang bọn hắn.

    Gã nam nhân thanh tú này sẽ không vì tiền mà làm những chuyện trái với pháp luật, nhưng nếu là rất nhiều tiền, như vậy thì giết người dùm Hứa Nhạc, cũng giống như là bưng bê trà nước, trải chiếu mắc mùng dùm Hứa Nhạc, chẳng có gì khác nhau cả.

    Điện thoại di động trên bàn rốt cuộc cũng đã vang lên, thanh âm cũng không vang dội này, đã lôi Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan từ việc suy ngẫm kia tỉnh táo trở lại. Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại trao đổi vài câu, biểu tình dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn híp lại, toát ra nụ cười mỉm. Nhưng nụ cười mỉm này tựa hồ là thói quen của hắn, chứ cũng không phải là phát ra từ sự vui sướng trong nội tâm.

    - Đi thôi...

    Lấy ra 500 đồng Liên Bang tiền mặt đặt lên trên bàn, quay đầu cười một cái với gã hầu bàn, Hứa Nhạc đứng dậy bước ra ngoài cửa.

    Nhìn thấy mục tiêu theo dõi của mình có ý muốn rời đi, gã nam nhân giả say ngồi trong cái bàn tại góc tối gần cửa kia nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào. Đồng đội của mình đi theo cái gã nam nhân nhìn giống như con gái kia đi ra sau quán, thế nhưng mục tiêu đã trở về, còn gã đồng bọn kia lại biến đâu mất tăm. Một cỗ cảm giác báo động dâng lên trong lòng của hắn, nhưng hắn lại cũng không có khả năng từ bỏ nhiệm vụ theo dõi của mình.

    Hứa Nhạc cứ như vậy bình thản đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Lan vẫn như trước, chậm rãi bước theo sau lưng hắn, cố tình hơi nhích về phía bên trái một chút. Nếu cứ đi như vậy, lúc trước khi ra khỏi cửa quán, nhất định sẽ lướt sát bên người gã khách giả vờ say kia. Trên đường đi tới, Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn trong đầu ba loại thủ pháp, có thể khiến cho gã theo dõi kia vĩnh viễn nằm lại trên bàn, không thể tiếp tục theo dõi bọn hắn nữa. Hơn nữa cả ba loại thủ pháp này tuyệt đối cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.

    Nhưng mà trong lúc tay trái của Bạch Ngọc Lan khẽ đút vào trong túi quần, Hứa Nhạc lại đi hơi hơi chếch về phía bên trái một chút, thoáng đi lướt qua sau lưng của gã nam nhân theo đang ngồi xoay lưng ra đó. Cước bộ của hắn vẫn không thề có chút nào thay đổi, tay trái đã nhẹ nhàng lướt nhẹ qua phần hông của gã nam nhân kia.

    Thân thể của gã nam nhân theo dõi kia khẽ rung nhẹ một cái, chợt xụi lơ vô lực ngã sấp xuống mặt bàn. Lúc này hắn cũng không cần giả vờ say nữa, mà đã thật sự bất tỉnh nhân sự, biến thành một gã chân chính say như chết nằm yên ở đó.

    Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan cũng không có dừng lại chút nào, tốc độ di chuyển cũng không hề thay đổi, trực tiếp đi ra khỏi quán rượu. Bạch Ngọc Lan đi phía sau cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt hơi hơi co lại, tràn ngập cảm xúc phức tạo nhìn về phía bóng dáng của Hứa Nhạc ở phía trước.

    Một khoảnh khắc trước đó, cặp mắt cực kỳ nhạy bén của Bạch Ngọc Lan đã phát hiện ra, ngay khi tay của Hứa Nhạc thoáng lướt lên trên lưng của gã khách uống rượu đang ngồi ở đó, có một đạo hào quang nhàn nhạt màu lam chợt từ trong ống tay áo của Hứa Nhạc phóng ra...

    Giống hệt như một con rắn màu lam nhanh như điện xẹt...

    Ngoại trừ loại gậy chích điện cao áp, trang bị quân dụng của bộ đội Đặc Công Liên Bang ra, không có bất cứ loại vũ khí cận chiến nào có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngất một người khỏe mạnh, hơn nữa lại không phát ra bất cứ thanh âm hay mùi khen khét nào trong không khí... Quần áo của phía sau lưng gã khách uống rượu đang theo dõi kia cũng không hề nhìn thấy bất cứ vết cháy xém hay nhăn nhúm gì...

    Bạch Ngọc Lan cảm xúc có chút phức tạp nhìn chằm chằm Hứa Nhạc. Một phần trong lòng hắn đang nghĩ, cái gã Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà mình bán mạng cho này, xem ra bối cảnh quả nhiên tuyệt đối không tầm thường. Một phần khác, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực. Nếu hắn sớm biết trong tay Hứa Nhạc có thứ đồ tốt như thế này, khi nãy cái gã giả vờ đi tiểu kia căn bản cũng không cần phải chết oan như vậy.

    o0o
    Dựa theo hướng dẫn của người bên kia điện thoại, Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan hai người rất nhanh rời khỏi khu phố Bến Tàu 17, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đi về phía khu rừng vành đai phía Tây của Cảng Đô, sau đó đi về phía cảng thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi xuyên qua khu vực suối nhỏ băng gần nửa khu thành phố Cảng Đô, sắp sửa đi vào khu vực của Tang Hồ, thì lại bỏ thuyền đi bộ một quãng.

    Bạch Ngọc Lan vẫn lôi theo cái thùng màu đen nặng nề kia, trầm mặc đi sau Hứa Nhạc. Đột nhiên hắn mở miệng hỏi:

    - Đối phương là người có thể tin tưởng được không?

    - Tôi có quen biết với người trong điện thoại.

    Hứa Nhạc trả lời.

    Đi tới bên cạnh một tòa nhà có phong cách kiến trúc cổ điển, hai người rốt cuộc gặp được người đến đón mình. Hứa Nhạc nhìn một gã đại hán mặc bộ áo vest màu đen, ngắt điện thoại, mỉm cười nói:

    - Chúng ta lại phối hợp lần nữa.

    Đội trưởng Tiết Là Ấn của Công ty Bảo an Hắc Ưng cười khổ nói:

    - Trầm Tổng thư ký trước kia là thượng cấp trực tiếp của tôi. Hôm nay vừa may tôi lại đang ở Cảng Đô. Chuyện này tôi không làm, thì còn ai tới làm nữa chứ?

    Nửa năm trước tại Lâm Hải Châu, chính là vị đội trưởng xuất thân từ Đặc công Liên Bang này đã mang theo ba chiếc trực thăng, giả làm trực thăng cảnh sát, mang Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải từ trong vòng vây của Cục Điều Tra Liên Bang cứu ra ngoài.

    - Cái tôi muốn là quyền ra vào lâu dài...

    Hứa Nhạc nhìn thấy hắn, bình thản nói:

    - Trước khi Tổng tuyển cử Tổng Thống cuối năm, còn đến 5 tháng nữa. Trong thời gian này tôi sẽ thường xuyên đến Cảng Đô. Nếu chỉ có quyền hạn ra vào lâm thời, như vậy đi vào Bộ Công Trình sẽ có khá nhiều phiền phức.

    Tiết Là Ấn trầm mặc một lát sau mới nói:

    - Chuyện này thật sự là rất khó khăn. Thậm chí còn khó hơn việc kiếm cho cậu một con robot thế hệ mới nữa. Anh nên hiểu rõ rằng, chúng ta đối với Bộ Công Trình mặc dù có khả năng ảnh hưởng nhất định, nhưng mà đối với toàn bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không phải là ai cũng có thể một mình khống chế được.

    - Tôi rất có lòng tin đối với các ông!

    Hứa Nhạc bắt tay với hắn, nói với vẻ vô cùng thành khẩn.

    Bạch Ngọc Lan cho đến lúc này vẫn đang trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc. Hắn đã sớm nhận ra thân phận của Tiết Là Ấn. Dù sao Công ty Bảo an Hắc Ưng cũng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Hắn cũng đã từng không ít lần sóng vai tác chiến cùng với người của Hắc Ưng rồi, đương nhiên cũng biết vị quân nhân cao cấp của Hắc Ưng này.

    Chỉ là khi nghe câu nói kia của Hứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan đột nhiên cúi đầu nở nụ cười mỉm. Xem ra lần này hắn bán mạng cũng không phải nhầm đối tượng. Gã nam nhân Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi cũng không phải là một kẻ chỉ biết chấp nhất cổ hủ, mà đã dần dần bắt đầu toát ra vẻ giảo hoạt rồi...

    Như vậy rất tốt. Như vậy mình cũng sẽ... không dễ dàng chết...

     
    Chỉnh sửa cuối: 28/12/11
    muthanhnam, rocklina and matcodon like this.
  5. Duy Linh

    Duy Linh Premium Member

    Tham gia ngày:
    8/9/11
    Bài viết:
    18,689
    Được thích:
    17,628
    Gian Khách
    Tác giả: Miêu Nị

    Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm


    Dịch: Địa Ngục Môn
    Nguồn: vip.vandan




     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)