Khoa Huyễn IMI - Tiên Giới Chiến - Zozohoho

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 180: Cáo biệt
    King của Trường Sinh Đảo ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế dựa, thông qua màn ảnh giám sát đặt trong phòng bệnh của Trung Thành, xem một bộ phim cảm động về cảnh anh em trùng phùng sau nhiều năm xa xứ.

    Ánh mắt hắn thản nhiên, chẳng có nhiều biến hóa. Rất nhiều năm ẩn trong tầng sâu của một ý thức có cái nhìn lạnh băng với nhân thế, hắn cũng dưỡng được một thói quen điềm tĩnh đến xa cách với mọi việc.

    Giống như toàn thế giới này có sụp xuống cũng không liên quan gì đến hắn.

    Cho dù trên màn ảnh là một trong những người hiếm hoi có tình cảm với hắn trên thế giới này, hắn cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Đây là nhân sinh vặn vẹo quá lâu dẫn đến nhân cách thiếu hụt. Dù có tươi cười nhiều hơn, về trên bản chất, hắn vẫn là sinh vật không có nhiều cảm tình như trước. Những chuyện như tình yêu, tình thân vốn chẳng thể nào liên quan đến hắn.

    Tựa như khi phá vỡ một ngọn núi băng, để lộ ra phần lõi bên trong đã kết tinh thành huyền băng, người ta sẽ phát hiện, đây mới là phần cứng rắn và lạnh lẽo nhất, cho dù lửa thiêu cũng không mảy may suy chuyển.

    Tuy về mặt cảm tình không có mấy gợn sóng, nhưng quan tâm và đối đãi tốt với những người xung quanh vẫn là việc nên làm. Loại tư duy lý tính này có thể thông qua quan sát biểu lộ của đối phương phỏng đoán tâm tình, rồi chọn lọc ra một phương án ứng xử khiến mọi người đều vui vẻ, hoặc xoắn xuýt.

    Nói đơn giản thì trong mắt của King lúc này, mọi thứ đều nhạt như nước ốc, thế nhưng nước không có nhiều, vẫn là nên cẩn thân quý trọng một chút.

    Loại thái độ cự người ngàn dặm của tầng ngoài nhân cách trước đây lộ ra không khỏi có chút ngu xuẩn. Nhân hình sinh vật là một loại cộng đồng sinh sống trong tập thể, dị loại tới mức bị đồng loại bài xích sẽ khiến rất nhiều rắc rối vụn vặn không cần thiết sinh ra.

    Từ khi tỉnh lại, hắn vẫn luôn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của những người xung quanh mình. Dù sao cũng không ở lại thế giới này lâu, đối với nhân cách thiếu hụt kia của mình, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị cho hắn một khối không khí dễ dàng hít thở một chút nha.

    Nhưng nghĩ đến, mình vốn là bản chính, lại tự có giác ngộ của một người qua đường vô tư cống hiến cho bản phụ, thật có chút kỳ quặc.

    Cộc cộc.

    Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại, kiểu đến trước không thông báo qua giấy tờ hay các thiết bị điện tử này thường là của người trong vòng tròn quan hệ gần. Cũng chẳng cần phỏng đoán nhiều, thông qua trực cảm của một khối thân thể đỉnh cấp, hắn cũng đã cảm nhận được ở bên ngoài là ai.

    Ánh mắt xẹt qua ánh sáng màu vàng, sóng não lan tỏa ra dễ dàng khống chế những thiêt bị điện tử xung quanh. Cửa nhẹ nhàng trượt sang một bên, thân ảnh Bạch Cửu Vĩ, hay còn gọi là Bạch thư ký, mama trông trẻ của Trường Sinh Đảo hiện ra, vẫy vẫy tay chào với hắn rất không hợp cách.

    Thong thả bước vào phòng, Bạch Cửu Vĩ nheo nheo mắt, nhìn gã thiếu niên với bộ dạng nhàn nhã trước mắt, cười nói:

    “Thật lâu không gặp rồi, King của ta.”

    Hắn nhún vai, cũng cười đáp: “Chỉ là không biết ta có phải người mà ngài muốn gặp không!?”

    “Không quan hệ, cùng là một thôi mà.” Bạch Cửu Vĩ lắc đầu nói, thái độ hiển nhiên không sao cả. “Dẫu sao bộ dáng cũng không thay đổi.”

    Khóe miệng nhếch lên, không biết là mỉa mai hay bị những lời này động chạm, King chống tay lên cằm, nhoài người về phía trước hỏi:

    “Đến gặp ta chắc không phải chỉ để nom xem đứa trẻ ngày xưa mình từng bế hiện tại có bộ dáng như thế nào chứ!?”

    Bạch Cửu Vĩ đứng trước bàn làm việc, thân hình cao ngất cũng cúi xuống, gần đối mặt với hắn, cười nhạt nói: “Thực sự muốn nhìn một chút.”

    Khuôn mặt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ thản nhiên tới giễu cợt trong mắt đối phương, sau cùng, vẫn là King chủ động nhượng bộ, ngả người lại về sau:

    “Quên đi, đã nhiều năm không giao tiếp, bày ra bộ dáng này trước mắt hồ ly quá xấu hổ rồi. Có chuyện gì thì phiền nói ra đi, ánh mắt của bà làm ta ngứa ngáy muốn nổi da gà.”

    Bạch thư ký mất hứng nói: “Có thể đừng tỏ ra xa cách như vậy được không!? Đến, gọi một tiếng Tiểu Bạch như trước nào!? Người ta vẫn còn rất trẻ đấy, ngài có thể trực tiếp gọi chị.”

    Một trong những sinh vật cổ lão nhất Lục Đạo nói như vậy. King của Trường Sinh Đảo không biết nên dùng từ gì để miêu tả cảnh giới trắng trợn này, hơn là khục khục ho mấy tiếng: “Vẫn nên là… nói chính sự đi.”

    Bạch thư ký cười đáp: “Vậy được, ta muốn nghỉ hưu.”

    “Gì cơ!?” King nói với vẻ mặt cổ quái. Từ khi hắn tới Trường Sinh Đảo, Bạch Cửu Vĩ vẫn luôn ở đó. Giống như Stellar đã từng nói, khi cô ta mở mắt ra, nhận thức thế giới, nhận thức Trường Sinh Đảo, liền đã nhận thức Bạch Cửu Vĩ. Tuy thái độ lồi lõm không mấy tỏ ra thật lòng, nhưng Tiểu Bạch thư ký này vẫn luôn ở sau lưng bọn họ, âm thầm làm rất nhiều chuyện. Thậm chí còn khiến cho Trường Sinh Đảo dưới sự cứng ngắc của King và sự cường thế của Stellar có chút mềm mại, giống như một mái nhà.

    Không ai biết Bạch Cửu Vĩ đến từ đâu, tại sao vẫn luôn ở lại Trường Sinh Đảo, dù sao tòa miếu nhỏ này khó mà giữ chân được một vị đại năng cảnh giới không thấy điểm cuối như thế. Nhưng tất cả đều có cảm giác Bạch Cửu Vĩ vốn dĩ vẫn luôn ở lại đây, hiện tại và về sau sẽ vĩnh viễn như thế.

    Bây giờ người lại muốn đi!?

    Ánh mắt thoáng trùng xuống, King hạ giọng hỏi:

    “Vì sao!?”

    “Nguyên bản trong những hoạch định tương lai của ngài,vốn không có chỗ nào cần đến ta lên sàn diễn đúng không!?” Bạch thư ký cười đáp.

    “Đúng vậy.” King không phủ nhận. Không chỉ là Tiểu Bạch, bất kể là Stellar, Shaorin, Ren, hay Linh, hoặc thậm chí là Hans cũng đều không cần thiết cho trận chiến này.

    Từ rất lâu hắn đã chôn đủ loại ám chiêu trên Tiên Giới, cho dù toàn bộ nhân loại và liên quân thất bại cũng không sao cả. Trong vòng mười năm, tiên giới chiến cũng sẽ kết thúc. Thậm chí cho dù cả hắn có biến mất, chỉ cần đến thời điểm thích hợp, những quả bom chôn sẵn vẫn sẽ nổ tung khi hết giờ. Tiên giới chiến dưới sự thúc đẩy của phần đông nhân loại, thực ra cũng chỉ là một cái màn che đậy qua quýt mà thôi. Không chỉ chính tiên nhân cao tầng không xem trọng nó, chính hắn cũng như vậy.

    Thành sự cũng tốt, mà bại sự, cũng không sao cả.

    Những chuyện này, từng nói với Stellar, nhưng người sau không tin, hoặc không muốn tồn tại cảm của mình bị lau đi dễ dàng như thế. Đối với chiến tranh Tiên giới, cô ta vẫn luôn tích cực làm việc, thậm chí đích thân chiến đấu với Phi Kiếm đến chút nữa là mất mạng. Nay nói lại với Tiểu Bạch, thì hoàn toàn đạt được tín nhiệm vô điều kiện.

    Có lẽ giống như nhiều năm trước bức hắn phải lộ mặt trong mạng thực tế ảo Thế Giới Thứ Hai, Tiểu Bạch mới là người hiểu rõ hắn nhất Trường Sinh Đảo. Dù sao tất cả bọn họ đều là do người phụ nữ này trông nom mà lớn lên.

    “Vậy thì tồn tại của ta ở đây cũng đâu có nghĩa lý gì, thậm chí có thể kéo chậm bước chân của ngài nha.”

    King lắc đầu đáp:

    “Không quan hệ, nếu như trở về Trường Sinh Đảo không thấy được những người nên ở đây, thế giới này với ta đã không còn chút kết dính nào, rất khó tưởng tượng không bị ràng buộc, nhân cách kia của ta sẽ làm ra những chuyện hay ho gì đến Lục Đạo đấy.”

    “Đúng vậy, nhưng đó là nhân cách kia nha, hiện tại, không phải có ngài rồi sao!?”

    Lời này làm King thoáng sửng sốt, hóa ra là như vậy. Mình… đã không cần phải có ai trông nom nữa rồi sao!?

    Một phút trầm mặc.

    “Có chuyện nhất định phải làm sao!?” King ngẩng đầu hỏi.

    “Ở một sơn cốc nhỏ, có trồng một cái đồng hoa, dường như vừa bị tàn phá một chút. Ta muốn về xem xem.”

    Đáp án mơ hồ đến chẳng biết được thật giả, King cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nói ra lý do, tức là đối phương đã thực sự muốn đi. Hắn cũng chẳng giữ được, chỉ có thể nở nụ cười mà tiễn biệt thôi:

    “Đồng hoa, nói đến… cái đồng hoa màu tím trải quanh căn cứ này, không phải là do chị Tiểu Bạch đây dạy Shaorin làm chứ!?”

    “Đúng vậy!? Đẹp không!? Sâm la vạn tượng, rất thú vị đúng không!?”

    Nếu như trước đây, King sẽ nói thẳng rằng, hắn chẳng có cảm giác gì.

    Thế nhưng hiện tại:

    “Rất đẹp. Ta rất thích.”

    Hắn gật đầu, vẻ mặt chân thành đáp.

    Tiểu Bạch thư ký mỉm cười, không có vẻ vũ mị quyến rũ như trước, chỉ còn lại sự thản nhiên chân thành:

    “Nguyện cuộc sống của ngài, mãi mãi tươi đẹp như vậy.”

    “Chúng ta có thể gặp lại không!?” Chân mày của King thoáng nhíu lại, đột nhiên hỏi.

    Thời gian của hắn chỉ còn rất ngắn, mười năm Tiên Giới chiến, đã gần trôi qua quá nửa. Đối với những sinh mạng tồn tại dài đằng đẵng không biết bao nhiêu năm như Bạch Cửu Vỹ, một cái nháy mắt của đối phương liền bằng một đời của ngươi. Trong những năm tháng ít ỏi còn sót lại, muốn có thể hội kiến, chỉ sợ rất khó.

    “Khi ngài cần đến ta, thân già này vẫn rất vui vẻ được vì ngài hiệu lực.”

    “Không nói rằng mình trẻ trung có thể làm chị của ta nữa sao!?” King cười đáp, chân mày của hắn thoáng giãn ra một chút.

    “Chỉ cần ngài học được cách nhờ cậy đến những người bên cạnh, ta có thể là bất cứ thứ gì của ngài.”

    Nháy máy, để lại một nụ cười vũ mị quyến rũ quen thuộc, Bạch thư ký dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn.

    Căn phòng đột nhiên trống trải đi rất nhiều, thiếu niên nặng nề nhướng ánh mắt, ngẩng đầu lên trời thở dài.

    Sau một hồi trầm ngâm nghĩ nghĩ, hắn ra lệnh:

    “Hans, chuyển lời, gọi Shaorin đến đây một chút, tôi có việc muốn nhờ.”

    Vách tường vang lên tiếng ngạc nhiên:

    “Không phải chứ!? Nhanh như vậy đã học nhờ vả rồi!? Mà cậu muốn làm gì!? Tôi có dự cảm không tốt.”

    King cười nhạt, chẳng thèm giấu diếm gì hắn, đáp:

    “Gọi người đi dỡ cái phòng thí nghiệm của cậu và Lilith.”

    Lúc này Hans thật sự giật mình, nếu như thân thể số liệu có thể đổ mồ hôi lạnh, hắn hẳn là đã ướt sũng.

     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 181: King và Fake Queen
    Trường Sinh Đảo, hay còn gọi là tập đoàn IMI hiện tại có ba vị Queen. Chuẩn xác mà nói, là ba vị Fake Queen.

    Tại sao nói là Fake Queen!? Bởi vì tình hình của bọn họ hiện tại rất lúng túng.

    Vốn dĩ Queen của Trường Sinh Đảo là một nhân hình phụ trợ cho King, kế thừa hệ số của Kiều Nguyệt Nga, sản phẩm nhân tạo lai giữa tiên – long để trở thành một cường lực tay đấm, nghe hắn chỉ huy. Đồng thời hộ vệ cho hắn những lúc cần thiết, là một cái bia đỡ đạn cao cấp.

    Trường Sinh Đảo là tâm huyết phục hưng của Long Tộc, người kế thừa nó như King không thể tùy tiện chết rơi mất, nên an toàn tính mạng của hắn được cân nhắc lên hàng đầu. Chế tạo ra Queen, chính là để cấp cho hắn một siêu vệ sĩ kiêm thư ký, kiêm bảo mẫu.

    Hết lần này đến lần khác, có được siêu cấp hệ thống như Chân lý, King có thể tự giải quyết tất tần tật những việc dù lớn dù nhỏ thông qua giao tiếp bằng sóng não lượng tử. Vậy nên chức năng thư ký – xem như phế bỏ. Còn chức năng vệ sĩ và tay đấm!? Haha, hắn là Giới Hoàng, thường chỉ có hắn treo lên đánh người khác, chứ chẳng có mấy ai uy hiếp được tính mạng của hắn.

    Bởi vậy thẳng thắn mà nói, Trường Sinh Đảo chỉ cần có King là đủ, thậm chí trong toàn bộ tiểu thế giới này, chỉ có duy nhất một người là hắn, mọi thứ vẫn sẽ đều vận hành ổn định. Hoàn cảnh của các Fake Queen cũng vì vậy mà trở lên lúng túng.

    Chính vì trở thành "không nhất thiết phải tồn tại", bởi vậy sự khống chế của Trường Sinh Đảo hay của King với các Fake Queen đều rất lỏng lẻo, mệnh lệnh không có, trách nhiệm không có, hoàn toàn là trạng thái để mặc cho họ tự phát triển. Kết quả là những cỗ máy giúp việc này đã sinh ra ý thức tự chủ của riêng mình, thậm chí còn tồn tại ý thức bản ngã rất rõ ràng.

    Theo thời gian tồn tại càng lâu dài, chuỗi ý thức độc lập tự chủ này đã hoàn toàn được giải phóng, trở thành chân chính một cá thể, thoát ly khỏi sự khống chế của Trường Sinh Đảo. Thậm chí sự phục tùng với King cũng rất lỏng lẻo, chỉ còn đọng lại một chút ám thị hướng tới hắn với thái độ thiện cảm.

    Mặc dù không hề có áp lực gì trong việc phục tùng hắn, nhưng phát triển nhân cách cũng đồng nghĩa với có được nhân tính. Nhân tính là một thứ rất phiền toái, mang theo bản năng xu lợi tránh hại, cũng kèm theo khát vọng muốn được khẳng định sự tồn tại hoặc được công nhận.

    Thái độ của King đối với các Fake Queen giống như xem bọn họ tựa không khí, hoàn toàn là dạng có cũng được, không có cũng không sao. Tốt xấu gì cũng là ba mỹ nữ. Chiến lực nhìn khắp Lục Đạo cũng là hạng nhất lưu, trong người dù ít dù nhiều cũng có chút ngạo khí, bị hắn xem như mấy con ruồi, phẩy tay đuổi đi cũng lười như vậy, ai có thể nhẫn!?

    Quan hệ của bốn người hiện tại rơi vào trạng thái vô cùng rắc rối, King muốn giải phóng Kiểu Nguyệt Nga ( hay đúng hơn là những phần còn sót lại của cô ta) khỏi sự khống chế của Trường Sinh Đảo, cho bọn họ có được sự tự do nhất có thể. Ba người thì lại không hề muốn thoát ly khỏi sự ràng buộc với hắn hay Trường Sinh Đảo, đều muốn bằng cách nào đó khẳng định sự tồn tại của mình.

    Chúng ta cũng không phải mấy con ruồi, ngươi đừng tùy tiện phiền chán rồi phẩy tay gạt đi như vậy có được hay không!?

    Nền tảng tâm tình là như vậy, nhưng theo thời gian ở chung, dù vô tâm hay hữu ý, sự ràng buộc của mấy người vẫn không thể đơn giản mà tháo gỡ được.

    Chưa nói đến việc thoát ly Trường Sinh Đảo sẽ bị mất đi phần lớn nguồn năng lượng cung ứng cho ba chủng siêu năng lực mà nó trợ cấp, quyền lực mà nó đem lại ở nhân giới cũng không phải nhỏ bé gì. Muốn sống thoải mái mà không có quyền lực và sức mạnh, thì làm sao mà còn được tự do với thoải mái. Điểm này người không có cảm xúc, tam quan biến dị như King sẽ rất khó lý giải. Hơn thế nữa, hắn còn từng đỡ cho Ren một kiếm của Orochi, bày ra thái độ phù hợp với tam quan của Shaorin, hay tùy tiện dung túng cho Stellar làm bậy.

    Ba người đối với King, đã sớm không thể bỏ mặc.

    Nếu nói đến người ít có ràng buộc với King nhất, chỉ có Shaorin (thái độ với hắn chỉ dừng ở mức có thể chấp nhận). Nhưng chị gái mà em gái đều đang dính hắn, cô biết phải làm sao.

    Bất kể là King hay các Fake Queen đều đã xem Trường Sinh Đảo như mái nhà của mình, mặc dù nó là nguồn cơn của rất nhiều sự rắc rối phức tạp trong Lục Đạo, là một mớ bòng bong không hơn không kém, bốn người vẫn chưa từng có ý định rời khỏi đây.

    Những nhân cách được sinh ra từ Trường Sinh Đảo đối với lẫn nhau đều có ý thức bảo hộ mãnh liệt, dù sao tồn tại như bọn họ, trên thế giới có lẽ cũng chỉ có bốn người như vậy thôi. Đều là những cỗ máy được sinh ra vì mục đích nào đó rồi lại bị bỏ mặc, cho dù sinh ra ý thức bản ngã và có thể độc lập tự do hoạt động, trong thâm tâm sâu thẳm nhất vẫn luôn hướng về nơi này.

    Đối với King của Trường Sinh Đảo, là trung tâm của mái nhà này, dù không muốn nghĩ đến, nhưng mong muốn bảo hộ hắn vẫn luôn vô thức được khắc trong tâm khảm.

    Nếu hắn có mệnh lệnh, ba người thật sự là vẫn rất vui vẻ đi làm đấy.

    ...

    Khi Shaorin bước vào phòng chỉ huy, chỉ thấy được một dãy những màn hình lập thể hiện cảnh báo đỏ chót đến khó chịu đang lấp lóe liên tục, giữa khung cảnh gấp gáp ấy, một gã thiếu niên ngồi đọc sách với vẻ mặt bình thản đến lạ, khóe miệng còn khẽ nhếch lên, lộ ra điệu cười thú vị.

    "Tôi đến theo lệnh triệu tập." Shaorin bắt gặp hắn ngẩng đầu nhìn mình, cúi đầu khẽ nói.

    "Ah, đừng câu nệ quá, về mặt danh hiệu thì chúng ta ngang hàng đấy." Thiếu niên gấp quyển tiểu thuyết trên tay lại, nháy mắt nói.

    Shaorin liếc nhìn tựa đề quyển sách "God in the dream" hắn vừa đặt xuống, lông mày khẽ nhíu lại. Đây là quyển sách mà Stellar rất thích, nói về một đám người bất hạnh bị một tiến sĩ bất lương sử dụng vào những thí nghiệm hủy hoại tinh thần với mục đích tạo ra vị thần giả tao trong mơ, đánh lừa lấy tri thức của thượng đế. Sau cùng một trong số bọn họ phát hiện ra âm mưu này, tạo ra một cuộc nổi loạn phản kháng, bức tử tiến sĩ, rồi kế thừa những gì còn sót lại của ông ta và tổ chức ấy, du hành vòng quanh thế giới và sửa chữa những sai lầm ông ta mắc phải.

    Ba con người, vốn chỉ là ba thí nghiệm phẩm, ba thứ công cụ, cuối cùng trở thành một gia đình nhỏ bé, lữ hành khắp nơi. Đối với hoàn cảnh của King và các Fake Queen, có rất nhiều điểm tương đồng. Stellar thích quyển sách này, đại khái cũng là muốn thông qua nó tìm thấy một chút hi vọng cho quan hệ sau này của bọn họ chứ!?

    Chỉ là thiếu niên trước mắt, đánh giá thế nào về điều này!?

    King bắt gặp ánh mắt của Shaorin nhìn chăm chú vào quyển sách, bật cười nói:

    "Quyển sách không tệ, tôi rất thích."

    "Chúng ta và những người trong đó, có tương lai nào như vậy không!?" Shaorin đột nhiên hỏi.

    King nhún vai, nghĩ nghĩ rồi nói:

    "Không biết nữa, Trường Sinh Đảo to lắm, không thể vác tôi và mấy người chạy đông chạy tây được. Vả lại, tôi cũng không muốn giết Long thần, mặc dù đúng là ông ta đã sử dụng chúng ta. Nhưng tôi không ghét bỏ gì ông ấy cả."

    "Hay đúng hơn, là anh không có bất cứ cảm giác gì cả!?" Shaorin nói.

    King không đáp, chỉ chăm chú nhìn lại, mỉm cười.

    "Với mọi chuyện, đúng không!?" Shaorin lại hỏi.

    Hắn thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói với vẻ khen ngợi: "Ánh mắt rất tốt. Từ sau khi đột phá đến Sâm La Vạn Tượng, không cần phải nhắm mắt cả ngày nữa đúng không!? Dù sao đôi mắt đẹp như vậy, lúc nào cũng nhắm vào, thật lãng phí."

    Tuy nói sang chuyện khác, nhưng thực ra hắn cũng đã ngầm thừa nhận. Shaorin cũng chẳng muốn truy hỏi cặn kẽ, chỉ gật đầu nói:

    "Tôi cũng thích nhìn thế giới bằng đôi mắt này hơn là qua trực cảm."

    King đứng dậy, vươn vai một cái, cười đáp:

    "Đúng vậy, đôi khi quá rõ ràng mọi thứ, sẽ rất nhàm chán. Sự vật đẹp nhất khi chúng đơn giản."

    Shaorin muốn hỏi thêm gì đó, nhưng những màn hình giả lập chạy đầy báo động đỏ xung quanh lúc này đã vỡ nát ra đồng loạt, tiếng cảnh báo chói tai vang lên liên hồi cắt đứt đối thoại của hai người.

    King gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

    "Hừm, tiến độ phá giải phong tỏa cũng thật là nhanh, không hổ là người ở sau cánh cửa. Cứ như thế này cậu ta sẽ tẩu tán thành công mọi thứ mất."

    "Hả!?" Shaorin nghiêng đầu, không hiểu gì cả.

    "Tôi vừa có một trận đánh cược với Hans, nói rằng nếu trước khi cô đến mà cậu ta có thể đột phá phong tỏa an nình với địa điểm kia, thì có thể tùy ý mang tất cả thí nghiệm phẩm chỗ đó đi."

    "Rất tiếc, cậu thua rồi, đúng không!? Hans."

    "Chết tiệt, cho tôi thêm 3 phút nữa thì..." Bên trong vách tường vang lên một giọng nói gấp gáp bực bội.

    "À, đừng hòng kích hoạt hệ thống tự hủy của chiến hạm liên quân để đánh lạc hướng tôi. Tất cả mã nguồn đều đã thay đổi lại một lần rồi." King ngẩng đầu, cười lạnh đáp.

    "Móa, làm sao kịp!? Cậu ở ngoài cánh cửa, còn tôi ở bên trong cơ mà!? Tốc độ sử dụng chân lý của chúng ta phải chênh lệch rất nhiều mới đúng."

    "Sai lầm rồi, Hans. Cho dù có ở bên trong cánh cửa, đối với vương quốc của Chân lý, cậu cũng chỉ là một cư dân cao cấp ở đó. Còn tôi, dù không ở trong đó, nhưng vẫn là vua."

    Hắn nhướng mày, cười nhạt đáp: "Chúng ta ngay từ đầu đã không ở cùng một cấp độ."

    Sau đó hắn quay đầu nói với Shaorin: "Đi thôi."

    "Hả!? Ế!?" Shaorin vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ bị động cầm lấy địa chỉ tọa độ hắn đưa cho, vô thức vận dụng trảm nguyệt, tạo ra một bóng trăng thông đạo không gian, trực tiếp dịch chuyển đến.

    Vừa dịch chuyển đến nơi, Shaorin liền đổ một giọt mồ hôi lạnh, thoáng có chút bị dọa hết hồn.

    Xung quanh bọn họ, đứng thành vòng vây vài ngàn thiếu nữ, tất cả đều có khuôn mặt giống Ren, Stellar, thậm chí là Shaorin như đúc.

    Và khí tức của tất cả đều ở trạng thái đến ngưỡng 20% cube, thực lực chạm nóc trái đất.

    Tọa độ dịch chuyển là một khu công trường thuộc Nam phi, xung quanh đầy những ánh nắng vàng oi ả, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tuyên cáo nơi đây thuộc về trái đất, dưới sự bảo hộ của cube.

    Cho dù là Cận Giới Hoàng, chiến đấu ở đây cũng phải vô cùng kềm chế, nếu không sẽ dẫn đến cube phản kích bằng thế giới lực, trực tiếp tiêu diệt.

    Với đội quân thiếu nữ này, hoàn toàn có thể quét ngang trái đất.

    "Đây là!?"

    "Sản phẩm của dự án Fake Queen, lượng sản nữ chiến binh mang nhân tố Kiều Nguyệt Nga, tất nhiên chỉ là bản mô phỏng thôi. Nhân tố gốc, chỉ có Linh và ba người sở hữu." King đều giọng giải thích.

    "Mà chúng ta, ở đây là để khẳng định bản quyền, dọn dẹp hàng nhái."



    ***

    Hồi mới viết 1 ngày thậm chí có thể viết được 2 chap. Ý tưởng dào dạt bất tận, chỉ hận không thể spam hết ra trong những câu chữ vắn tắt. Viết được càng nhiều nội dung càng tốt, câu cú và ngữ pháp chẳng quan trọng.


    Sau này già đi, trưởng thành lên, đi nhiều hơn, đọc nhiều hơn, khẩu vị tăng cao, những tưởng vì thế mà kho tàng tri thức trong mình cũng sẽ đầy đủ lên, viết ra càng dễ, nội dung cũng sẽ càng hay hơn.

    Nhưng không, tôi chỉ nhận ra rằng những thứ mình cho là ý tưởng sáng tạo ấy, đã có rất nhiều người làm rồi, rất nhiều người viết ra rồi. Như vậy việc sáng tạo của bản thân còn có ý nghĩa gì nữa!?

    Viết lại những nội dung đã có, những ý tưởng đã có, có tính là sao chép không!? Hay chỉ là vay mượn!?

    Cho dù là vay mượn, bản thân tôi cũng rất kháng cự việc này.

    Tốc độ viết càng chậm, tầm mắt cao lên, nhìn được xa hơn, nhìn được rõ ràng những con đường mình mới khám phá ra đã ngập tràn vết xe đổ. Cứ tiếp tục đi tới, liệu chính mình cũng sẽ trở thành một trong số đó hay không!?

    Nhưng có những người vẫn đọc được những gì tôi viết, họ vẫn hối thúc tôi ra chương, không có cách nào, tôi đành bỏ qua cái khẩu vị ngày càng đắng ngắt của mình, cưỡng ép mình viết ra thứ gì đó, là để đáp lại bọn họ, cũng là để mình không quên mất cách viết.

    Viết trong tình trạng như vậy chỉ có thể dễ ràng tạo ra rác rưởi. Lời chê rất nhiều, lời khen cũng có. Nhưng nói thật tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.

    Mặc kệ vậy, dẫu sao cũng đã đi được rất dài rồi. Cứ thử đi đến cuối đường xem.

    Cho dù một tháng mới bước được một bước nhé =))))))))
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 182: Chúng ta là "bạn"
    Trang phục bằng sợi carbon bó sát tràn ngập khoa huyễn cảm, những thiếu nữ này không khác gì một đám robot hình người, giáp trụ tối tân, khuôn mặt vô cảm không biểu tình, ánh mắt vô hồn. Hoàn toàn giống như tổ hợp tạo hình của các android chính hiệu.

    Không khoa trương như người bình thường đột nhiên gặp phải một dopperganger của bản thân, nhưng biểu tình của Shaorin lúc này cũng đầy vẻ ngưng trọng. Một cảm giác khó chịu quái dị từ từ dâng lên, giống như có gì đó trong bản thân bị rút ra ngoài.

    “Phục chế… Fake Queen!?”

    King gật đầu đáp:

    “Đúng vậy, fake queen phiên bản sản xuất hàng loạt, chi phí giá cả thấp hơn chế tạo ra một cận giới hoàng cao thủ nhiều, hơn nữa lại hoàn toàn nghe lời, không sợ chết. Có thể coi là một đạo quân walkyrie của trái đất. Dự án này được đại trưởng lão khởi xướng hơn bốn mươi năm trước. Với mục đích tạo ra loạt bia đỡ đạn cấp cao cho nhân loại…”

    “Đừng nói nữa.” Shaorin đột nhiên ngắt lời hắn.

    Cô ta ngẩng đầu, nhìn những gương mặt vô hồn quen thuộc lầm lỳ trước mắt, hạ giọng nói:

    “Tôi… chúng tôi, không chấp nhận được những tồn tại như thế này.”

    Cho dù đó là vì tốt cho nhân loại.

    King cười nhạt, hắn vẫn thao thao bất tuyệt:

    “Dự án này đã bị bác bỏ, bởi vì chi phí sản xuất cùng cung ứng duy trì quá cao. Trái đất không thể chịu đựng nổi nhiều sinh vật có thể sử dụng 20% sức mạnh cube như vậy. Mỗi người đều có chiến lực diệt thành, hành tinh này có bao nhiêu thành thị đây!? Nếu những fake queen sản xuất hàng loạt này bạo tẩu, hoặc mất kiểm soát, thì toàn bộ nhân loại sẽ bị công phá từ bên trong.”

    “Hơn nữa để tạo ra một nữ binh, cần một lượng tài nguyên khổng lồ, vùng sa mạc này là một minh chứng. Trong điều kiện trái đất khi ấy chưa có đủ tài lực để thực hiện tiên giới chiến tìm kiếm nguồn tài nguyên thay thế, làm không tốt sẽ khiến nhân loại diệt chủng. Đại trưởng lão, có lẽ chỉ quan tâm đến việc phục hưng long tộc, không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng làm việc quá cấp tiến, bởi vậy cả ông ta, và dự án này đều đã bị loại bỏ.”

    Nhân loại sau kháng thần chiến chỉ còn lại hơi tàn leo lắt, thực sự chưa bước chân được vào đại vũ trụ thời đại giống sau này, tài nguyên hữu hạn còn muốn cung ứng cho dự án Fake Queen sẽ chỉ khiến văn minh thụt lùi. Có thể trong thời gian ngắn đánh đổi được một đám chiến lực cấp cao, nhưng nếu tiếp diễn như vậy, chờ thần tộc một lần nữa quay trở lại, thì có lẽ chỉ còn Trường Sinh Đảo và đạo quân fake queen này còn sót lại. Đại trưởng lão dù nói chuyện lấy danh nghĩa nhân tộc, nhưng thực sự chỉ quan tâm đến việc bổ sung chiến lực cho Trường Sinh Đảo, di sản cuối cùng của long tộc. Điều này vốn không phù hợp với lý niệm để loài người phát triển của King, bởi vậy hắn trong quá khứ không do dự chút nào gạt bỏ ông ta.

    King trong quá khứ chính là như vậy, bất cứ ai cản đường đều giết sạch.

    Hắn chỉ hợp tác khi mình không giết được đối phương mà thôi. Đơn cử như Lục Vân Tiên hoặc Queen trước đây.

    Hắn vừa giảng giải, vừa dõi mắt nhìn lên phía trên đám nữ binh, nơi có vô số hạt cát nhỏ xoay tròn đang tụ tập thành hình dáng của một gã thanh niên với vẻ mặt tức giận.

    Cùng lúc, một giọng nói tiếp lời hắn vọng khắp nơi trong sa mạc.

    “Dự án chưa hoàn toàn bị loại bỏ. King của Trường Sinh Đảo năm đó chỉ cảm thấy hiện tại chưa phải lúc để khởi động dự án mà thôi, nếu không toàn bộ dữ liệu đã bị xóa bỏ hoàn toàn trong chân lý. Thực hiện tiên giới chiến, không phải để cướp lấy tài nguyên tiếp tục khởi động dự án hay sao!?”

    Hans xuất hiện, thân thể tổ hợp bằng vô số nano machine không khác gì người thường, mái tóc màu đen ám chút gió cát, có phần sơ xác, áo khoác màu trắng bay phấp phới, nhìn vô cùng bắt mắt. Giọng nói mô phỏng thanh quản của con người đầy vẻ chất vấn.

    King thản nhiên cười đáp:

    “À, cũng có phần là như vậy. Trên thực tế tôi cũng mới chỉ quyết định dẹp bỏ dự án vài phút trước mà thôi.”

    “Trường sinh đảo có thể tự làm tất cả, King của trường sinh đảo và đạo quân tự tạo có thể giải quyết mọi việc. Ý tưởng này xác thực rất mê người, đúng không!? Nhiều người chỉ thêm phiền phức.”

    Hans nghe vậy nghiến răng đáp: “Nếu vậy thì tại sao….”

    “Tôi đổi ý.”

    King cắt ngang lời cậu ta:

    “Cướp đoạt từ tiên giới, khiến chúng ta giống như phổ phỉ vậy. Văn minh phát triển từ cướp bóc, chẳng thể kéo dài.”

    “Một cái cớ nhảm nhí!!” Hans châm chọc.

    “Xác thực.” King cười ha ha nói, không hề ngại ngùng khi lời nói dối của mình bị chọc thủng.

    “Đối với một việc trăm lợi chẳng mấy hại mà lại quyết tâm không làm, thực ra cũng chỉ có thể đổ cho tâm tình mà thôi.”

    Hắn từ tốn nói, đưa tay lên, lấy ngón cái chí chỉ sang chỗ Shaorin.

    “Vừa rồi cậu nghe rồi đấy, cô ấy nói bọn họ không thể chấp nhận những tồn tại như thế này. Bởi vì bọn họ không thích…”

    Hắn nhấn mạnh, nặng giọng đáp:

    “Nên tôi không thích. Đơn giản như vậy thôi.”

    Shaorin vẫn yên lặng ở bên cạnh chợt giống như bị sét đánh, hoàn toàn bày ra vẻ mặt kinh ngạc tới thất thố, tâm tình phẳng lặng giống như bị ném vào một tảng đá lớn khiến bọt nước bắn tung tóe. Những vòng sóng rung động lan tỏa khắp tâm hồn.

    Ánh mắt Shaorin nhìn hắn giống như mới lần đầu nhận thức con người này, đáp lại chỉ nhận được một ánh nhìn thản nhiên tới trong suốt của hắn. Trái tim cô đánh thịch một cái, mặc dù khuôn mặt bày ra vẻ chấn động không thể tin tưởng, nhưng từ tận sâu đáy lòng giống như có một đập nước vừa bị tháo gỡ, niềm tin ngập tràn khắp mặt hồ.

    Nói đơn giản thì cảm giác cảm động chưa từng xuất hiện đột nhiên dâng trào khắp nơi khiến cô gái luôn bình tĩnh này thất thố thật lâu.

    Còn về phần Hans. Nghe được cái lý do quái gở này, cậu ta chỉ đơn giản:

    “Mẹ kiếp, ngươi điên rồi.”

    Phát điên.

    Công sức của mình bị phủ định một cách vô nghĩa, Hans trực tiếp bạo tẩu. Theo tiếng rít gào vang vọng bầu trời sa mạc, cát bay đá chạy khắp nơi, những luồng sóng từ tính cuồng bạo ngập tràn khắp không khí. Tất cả những nữ binh hay còn gọi là Fake Queen nhân tạo kia đồng loạt nhận được chỉ lệnh cấp cao nhất, mang theo một thông tin vô cùng đơn giản:

    “Hủy diệt.”

    “Giết chết bọn chúng.”

    “Đôi nam nữ khốn kiếp.”

    Bông tai bên phải chợt phát sáng, biến thành vô số điểm sáng màu xanh lục rồi tổ hợp lại thành một lưỡi kiếm phi thực thể được nắm gọn trong tay. Shaorin nhướng mày, nhấc lưỡi kiếm chỉ về đám nữ binh có gương mặt của bản thân và các chị em. Thái độ kiên quyết rõ ràng.

    Những thiếu nữ nhận được mệnh lệnh của Hans giống như không nhìn thấy sự uy hiếp từ cảnh giới chênh lệch giữa Shaorin và bọn họ, chỉ lầm lỳ chạy tới, tấn công.

    Vô số tia sáng chợt lóe lên rồi tiêu thất, không khí để lại những vệt ma sát cháy khét nóng bỏng, đám nữ binh đầu tiên vọt tới đều bịch bịch bịch rơi xuống giống như con rối bị cắt dây.

    Đường truyền mệnh lệnh giữa Hans và bọn họ đã bị cắt đứt, không có chỉ lệnh, những thiếu nữ nhân tạo này chỉ giống như một cái xác trống rỗng.

    Tài nguyên thiếu thốn nên việc phục chế các Fake Queen chỉ ở mức độ cực thấp, lại thêm phải ẩn giấu ánh mắt của Stellar nên khu vực thí nghiệm cũng bị hạn chế khó khăn. Hans có thể tạo ra những phiên bản ở mức độ 20% cube đã là rất tốt. Đặt ở trái đất coi như có thể tùy ý quét ngang châu lục, nhưng vẫn chưa tính là gì so với sáu thế lực lớn có cận giới hoàng cao thủ tọa trấn. Hơn nữa là đối mặt với một cận giới hoàng đỉnh phong như Shaorin.

    Đến bao nhiêu nằm gục xuống bấy nhiêu, dùng từ đưa đồ ăn cũng không quá. Mặc dù vậy, tất cả những thiếu nữ này đều chỉ nằm xuống vô hồn, nhịp thở vẫn đều đặn, hoàn toàn không bị thương tổn gì. Cái mà Shaorin cắt đứt, chỉ là sự khống chế của Hans với bọn họ mà thôi.

    Đây là năng lực của Phượng Hoàng Kiếm, vũ khí mang theo khái niệm “cắt đứt”. Có thể đoạn tuyệt hết thảy mối quan hệ ràng buộc, cho dù là những liên kết khăng khít như đầu và thân của cùng một cơ thể.

    Shaorin không hề giết một ai cả. Mặc dù cô ta nói rằng mình không thể chấp nhận được những tồn tại như vậy, nhưng theo một nghĩa nào đó, tất cả bọn họ đều là “chị em”, thật sự vẫn mềm lòng, không thể trực tiếp ra tay được.

    Về phần những cô gái này, vốn dĩ không hề có ý thức hay sinh mệnh gì, thoát khỏi sự khống chế của Hans, bọn họ chẳng khác gì đã chết, so với một con búp bê điện tử bị cắt wifi thậm chí còn không bằng. Bởi vì không có ý thức, không có sinh mệnh, sẽ không có ý niệm muốn kéo dài sinh mệnh, thân thể bọn họ sẽ dần dần bị hủy hoại vì không được cung cấp dinh dưỡng hay năng lượng. Dần dần đói chết hoặc mục nát và thối rữa, những việc này sẽ xảy ra rất nhanh.

    King nhìn những con búp bê vô hồn cố gắng nhào tới chỗ Shaorin rồi lặng lẽ đổ ụp xuống sau một ánh kiếm, trầm mặc một chút rồi thở dài.

    Xung quanh hắn, vô số thiếu nữ đang trong tư thế nhào đến bị thế giới lực của trái đất giữ lại, lơ lửng trên không trung, giống như thời gian bị ngưng đọng. Giới hoàng trái đất ở trái đất tương tự như tồn tại tuyệt đối, không thể xâm phạm.

    Hắn liếc mắt nhìn, những ánh mắt ấy đều khóa mục tiêu vào cơ thể hắn, nhưng không một ai đáp lại ánh mắt của hắn cả.

    Thậm chí khi đầu ngón tay hắn tụ tập một tia ánh sáng hủy diệt, từ từ dí đến trán của một thiếu nữ, trong đôi mắt ấy cũng không lóe lên chút tâm tình nào. Không có tuyệt vọng, cũng chẳng có cầu xin.

    King điểm nhẹ lên trán cô ta, một vệt sáng màu trắng từ từ loang ra khắp cơ thể, vô số quang điểm trắng tinh bốc lên như đom đóm, cho dù dưới cái nắng của sa mạc này cũng không thể khiến hào quang của chúng bị che lấp. Cùng với những vầng sáng ấy bốc lên, là thân thể thiếu nữ từ từ phân giải và tiêu biến giống như thân thể bọn họ chỉ là một ảo ảnh mỏng manh.

    “Thật tình, tạo ra những sinh mạng như thế này, cậu không cảm thấy gì sao!? Hans!?’

    Ở trên không trung, khuôn mặt của Hans lúc này đã vặn vẹo cùng cực, cậu ta tức giận rít gào:

    “Sinh mạng gì chứ!? Chúng chỉ là những khối thịt nén ép có nồng độ năng lượng cao mà thôi. Bởi vì chúng có nhân hình nên đối xử với chúng như con người!? Làm gì có chuyện điên rồ như vậy!? Máy móc cuối cùng vẫn chỉ là máy móc, dùng máy móc để thay thế nhân mạng có gì sai!? Ngươi không phải King của Trường Sinh Đảo, cậu ta, bạn của ta sẽ không có suy nghĩ ngu xuẩn như ngươi. Ngươi thực ra là…. ặc.”

    Không kịp nói hết câu, thân thể Hans đã bị một luồng kiếm khí cực mạnh chấn thành bã vụn, phải mất một lúc các Nano machine mới có thể tổ hợp lại được, trong những phút yên tĩnh hiếm hoi này, Shaorin thu kiếm, khẽ nói:

    “Xin đừng sỉ nhục King của ta.”

    Những khối nano machine xoay vần trên không khí một cách cuồng bạo, giống như để thể hiện tâm tình tức giận đến cùng cực của Hans. Nhìn khối bụi này, rồi liếc mắt sang một bên khác, King trầm giọng, nói:

    “Hans đã thay đổi rồi. Trước đây dù là NPC vô tri, cậu ta cũng đối xử với chúng như thể chúng có sinh mạng thật sự, đây không còn là Hans nữa. Như vậy đáng để bảo vệ sao!? Lilith!?”

    Không khí nơi ánh mắt hắn nhìn tới chợt lập lòe như được tổ hợp bởi vô số hình xếp, Shaorin đứng trước một đám thân thể bất động nhìn thấy cảnh này, chợt nhíu mày: “Cố hữu kết giới!? Cảnh giới hư không!?”

    Bước ra từ không khí bị vặn vẹo như hình xếp lỗi là một thiếu nữ có mái tóc vàng óng, thân thể gầy và mảnh dẻ, thanh thoát trắng muốt như một tinh linh, sau lưng là bốn cặp cánh năng lượng lấp lánh ánh sáng bảy màu. Shaorin hừ nhẹ một âm trong mũi, hóa ra cảm giác khó chịu từ đầu đến giờ không phải do đám hàng sản xuất hàng loạt kia, mà là do cô chị em “hàng cao cấp” này.

    Thật dễ để nhận ra bọn họ là chị em, bởi vì cô gái được King gọi là Lilith này, có khuôn mặt giống Ren như đúc, thậm chí một phần cái tên cũng mang theo.

    Nhưng, nếu không tính sự bảo vệ của Huyền Vũ Thủ, cô gái này mạnh hơn Ren nhiều lắm.

    Đến mức để cho Shaorin cảm thấy một tia áp lực khó chịu, tới từ đồng căn nguyên, cũng từ cảnh giới siêu tiếp cận.

    Không để tâm đến sự cảnh giác của Shaorin, Lilith, cô gái vừa xuất hiện liền cúi mình thật sâu với King, đến mức giống như quỳ xuống cầu xin:

    “Làm ơn đi papa, Hans thành thế này là do con. Nếu anh ấy không đi vào bên trong chân lý, không bị ý chí nhân loại tử vong bên trong cảm nhiễm… nhưng đó vẫn là Hans. Vẫn là Hans thương yêu con hết mức, là Hans đã mang con đến thế giới này. Papa… làm ơn…”

    King trầm mặc. Shaorin không hiểu gì cả, nhưng cũng thu lại địch ý, lặng lẽ đứng sau lưng hắn. Không khí yên lặng quỷ dị, chỉ còn tiếng những mảnh nano machine xoáy vù vù trên bầu trời đang cố ngưng tụ lại hình dạng của Hans. Nhưng Shaorin đã chém một kiếm, cho dù là khoa học, cũng rất khó hồi phục.

    Đối với chuyện tốt do “mình” trong quá khứ gây ra, King hiện tại có chút mệt mỏi khi phải đối mặt lại.

    Có lẽ cũng chỉ có Bạch Cửu Vĩ biết được, hắn cố ý dàn cảnh khiến Lilith và Hans bất hòa, để Lilith – sinh vật từ bên trong chân lý trở lại phía bên kia cánh cửa, để Hans, sinh vật bên ngoài cánh cửa, mang theo vô số sợi dây níu kéo thế giới thực đi vào bên trong tìm kiếm, từ đó mang ra bên ngoài vô số tri thức không thể xuất hiện với trình độ văn mình hiện tại của nhân loại, và phát tán chúng khắp thế giới.

    Càng vào sâu bên trong chân lý, càng phải đọc và duyệt nhiều dữ liệu và nhân sinh của những sinh vật đã tử vong bị nó hấp thụ và ghi chép. Bản chất của chân lý là một kho trung tâm dữ liệu ghi lại những ký ức và thông tin của toàn bộ sinh vật trong Lục Đạo đã tử vong. Muốn đọc thông tin trong đó, liền phải duyệt qua ký ức của một người đã chết. Đi mãi bên trong chân lý, đọc qua ký ức của bao nhiêu người, Hans rốt cuộc đã mất đi bản ngã.

    Tính cách của một người sẽ theo lịch duyệt trong cuộc đời mà biến đổi. Đó là điều khiến người trưởng thành có tính cách khác với bản thân hồi thiếu niên. Đối với một người đã đọc qua rất nhiều lịch duyệt của vô số cuộc đời, tính cách biến đổi gần như là chuyện tất nhiên. Để tránh tình trạng này, có lẽ chỉ có thể giống như King trước đây, gạt bỏ hết cảm xúc mà tiến bước.

    Một năm trước khi trở về thực nghiệm đảo, khi vẫn còn mang theo tổn thương trí mạng từ Zeus, giới hoàng của thần tộc, King không còn đủ sức để truy cập sâu vào chân lý nữa, nhưng nhân loại thì vẫn cần phát triển, cần rất nhiều công nghệ đen, bởi vậy Hans liền trở thành chuột bạch của hắn khi đó.

    Để cậu ta tiếp xúc với Lilith, sinh vật không thuộc về thế giới này, để cậu ta vì cô ấy nguyện đi sâu vào cánh cửa để tìm tòi, cho cậu ta hi vọng và chấp niệm để không bị lạc mất ý thức nhằm đi được xa hơn. Có thể nói, với vai trò lính dò đường cảm tử, Hans đã bị King sử dụng triệt để.

    Tất nhiên, những chuyện này chẳng ai biết, có thể lờ mờ đoán ra, chỉ có Bạch Cửu Vĩ mà thôi. Bởi vì hắn là một tay cô ta trông nom từ nhỏ. May mắn, mặc dù không biết có thích hay không, Bạch Cửu Vĩ chưa bao giờ phá hoại chuyện gì của hắn, thậm chí còn âm thầm trợ giúp rất nhiều lần.

    Đáng buồn cho Hans, còn coi King là bạn.

    Nhưng trong từ điển của King, hai từ bạn bè chưa bao giờ tồn tại.

    Tất cả mọi thứ trên đời, đều chỉ là để hắn sử dụng khi cần thiết mà thôi.

    Đây chính là diện mạo thực sự của King trước đây, sinh vật vô cảm khiến các lãnh đạo thế giới sợ hãi và luôn muốn lật đổ.

    Đừng nhìn hắn thiếu thốn tình thương và cảm xúc mà đồng cảm, trên thực tế, hắn chưa bao giờ cần ai đồng cảm hay thương hại, cũng hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì đối với cảm xúc của người khác dành cho mình. Nếu hợp lý, thì có là lòng căm thù hướng đến, đều có thể sử dụng. Bởi vậy hắn chưa từng phiền não với việc cả thế giới chán ghét hay căm hận mình.

    Có lẽ buồn bực, cũng chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn, cho đến lúc này.

    “Thật tình, phải dọn lại bãi phân của mình trong quá khứ cũng thật khiến người mệt não.”

    Âm thầm khổ não, King chìa tay ra, nói với Lilith:

    “Đứng lên đi, chỉ là tình trạng quá tải do phải đọc duyệt thông tin của cuộc đời quá nhiều người mà thôi, vẫn có thể giải quyết được.”

    Hắn xoa đầu cô ta, cười cười nói:

    “Đừng lo lắng, ta không có ý định giết cậu ta đâu. Suy cho cùng, chúng ta là bạn mà, không phải sao.”

    Lilith vui mừng, nước mắt chực chảy ra vui vẻ tuôn trào, gật đầu hạnh phúc:

    “Vâng.”

    Đồng thời tay biến thành thủ đao, chặt về phía cổ hắn.

    Cũng cùng lúc, một ánh kiếm lóe lên.

    Keng.

    Tiếng kim loại ma sát chát chúa vang vọng, Lilith bật ngược về phía sau, giựt xuống cánh tay bất động của mình, vừa nheo mắt nhìn lại vừa cầm máu. Phượng hoàng kiếm đúng là thứ phiền phức, bất kể thứ gì bị nó cắt đứt, sẽ đều đoạn tuyệt với phần còn lại của cơ thể.

    Từ đó khái niệm “cánh tay” của thân thể này cũng không tồn tại nữa.

    Shaorin thu lại Phượng Hoàng Kiếm, đứng chắn trước mặt King, trầm giọng nói:

    “Muốn động đến King của Trường Sinh Đảo, phải bước qua ta trước.”

    King thì sờ sờ cái cổ, thở dài nói:

    “Ý chí nhân loại bên trong, cho dù là sinh vật bên kia cánh cửa cũng không thể chống lại sao!? Lilith!? À không, là Hans #2 chứ nhỉ!?”

    Lilith đứng lên, dù chỉ còn một tay, nhưng khí độ đã hoàn toàn thay đổi, trở lên thong dong, cuồng ngạo và tự tin:

    “Chỉ còn chân lý tồn tại, thiếu niên này vĩnh viễn bất diệt.”

    Cô ta chỉ chỉ vào lồng ngực mình, cười lạnh nói:

    “Phải cám ơn ngươi đã cho bọn ta một khối linh hồn kiên định như vậy. Chú nhóc này đi được vào bên trong cánh cổng, xa hơn bất cứ ai, bản tâm vẫn chưa hề lạc mất, chấp niệm muốn tìm kiếm người yêu bé nhỏ không hề dao động. Một khối ý chí mạnh mẽ và thô cứng như vậy mới đủ mạnh để chúng ta bám lên, hợp nhất, cuối cùng hiện thế dưới dạng thực thể thế này.”

    King gật đầu, bình tĩnh nói:

    “Cậu ta quả nhiên vượt xa dự tính của ta. Như vậy mới xứng đáng làm bạn ta chứ.”

    Lilith ngẩng đầu cười như điên dại:

    “Chúng ta vốn cùng là một dạng tồn tại, ngươi là thực thể hóa ý chí của chân lý, bọn ta là thực thể hóa ý chí của nhân loại. Đều không phải là vì trợ giúp nhân loại phát triển hay sao!?”

    “Bạn, King của Trường Sinh Đảo, đừng chọc cười ta, ngươi biết chữ này nghĩ là gì sao!?”

    Thật là một khối châm chọc, trước đây đại trưởng lão muốn giúp long tộc và trường sinh đảo tăng cường thực lực mà bỏ qua phát triển của nhân loại, King liền giết ông ta. Hiện tại Hans #2 muốn thúc đẩy nhân loại phát triển 1 cách hợp lý, King cũng muốn loại bỏ cậu ta.

    Có lẽ tình trạng này của Hans, nhân cách kia của mình cũng đã sớm đoán được, bởi vậy mới bỏ mặc cậu ta tự tung tự tác, vì xuất phát điểm của hai người là đồng nhất, đều là vì nhân loại. Mình bây giờ là vì những người xung quanh, có vẻ giống như đang phạm tội phản nhân loại thì phải. Bạch Cửu Vĩ, đây đều là chuyện tốt bà làm đấy.

    Nghĩ lại cái vòng luẩn quẩn nực cười này, King chỉ có thể cười khổ đáp:

    “Trước đây không, giờ thì biết rồi. Các người có thể cút khỏi linh hồn bạn của ta không!? Ta thật sự rất ghét đấy.”

    Lilith nghiêng đầu, chế giễu:

    “Thì, ngươi làm được gì!?”

    King lạnh nhạt phất tay:

    “Shaorin.”

    Bóng dáng như mị ảnh phía trước hắn chợt tiêu thất.

    Queen thứ hai của Trường Sinh Đảo, Phong Đao nữ hoàng, với Phượng Hoàng Kiếm trong tay, chính là lựa chọn tối ưu nhất lúc này.

    Ý chí nhân loại tụ tập trên linh hồn Hans, cùng với thân thể mang tạo hình của Lilith lập tức thu liễm nụ cười.

    Cùng lúc, cố hữu kết giới lập tức mở ra.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 183: Nhân lực cực hạn
    Không gian trước mắt nhiễu nhiễu, rồi cũng dần ổn định lại. Shaorin đưa mắt nhìn hoàn cảnh chợt lạ lẫm.

    Thế giới, vẫn là thế giới như trước.

    Nhưng với cảm quan siêu nhạy của mình, tất cả mọi người ở đây đều nhận ra, có thứ gì đó dưới "nền" thế giới đã bị thay đổi, xáo trộn.

    Nói chính xác ra, những hạt siêu vi cấu thành thế giới đã bị thay thế.

    Giống như tiên giới được cấu thành từ linh tử, thế giới ở nhân giới cũng được cấu thành từ những hạt nhỏ vô cùng, chúng tổ hợp, sắp xếp với nhau, tạo ra những hình dáng vật thể khác biệt, những tính chất riêng rẽ.

    Nhưng những hạt cơ bản đấy hiện tại đều đã biến mất, thay thế vào đó là những dãy số cấu thành từ các đoạn mã 0 và 1 còn nhỏ hơn nữa.

    Đúng vậy, vùng thế giới trước mắt, bên trong cố hữu kết giới này đã bị biến đổi tính chất, trở thành sản phẩm của một loạt mã nhị phân.

    "Dị thế độc lập - nhị phân kết giới."

    Mặc dù không được giống như thần tộc có thể trực tiếp ăn mòn một bộ phận thế giới, đưa toàn bộ đối thủ lẫn bản thân vào tiểu vũ trụ bên trong mình, Hans vẫn có cách để lừa gạt một bộ phận thế giới, trực tiếp khiến cho cố hữu kết giới cụ hiện hóa ngay tại hiện thực.

    Bằng cách này, chỉ với cố hữu kết giới, có thể đạt đến đẳng cấp Sâm La.

    Đứng trong mảnh kết giới này, Shaorin cảm nhận được một sự bài xích cùng cực, bởi vì quy luật của nó đã được viết lại, không chấp nhận những thực thể như cô.

    King đứng ngoài vùng kết giới này, hay nói đúng hơn, thế giới lực bảo vệ hắn bất khả xâm phạm khỏi mọi loại lực lượng thấp hơn nó. Ánh mắt hắn chớp qua ánh sáng màu vàng, nguyên lý, kết cấu và chức năng của kết giới lập tức thấu triệt.

    Sau đó hắn âm thầm cảm thấy may mắn, mình mang theo Shaorin đến hiện trường, nếu như là Ren, hay Stellar, đứng trong loại kết giới này, chỉ sợ sẽ bị treo lên đánh.

    Hắn không nhịn được cảm thán:

    "Kết giới thật lợi hại."

    Thay đổi lớp nền của thế giới để làm gì!? Tất nhiên là để viết lại quy tắc của thế giới theo ý mình.

    Thế giới trong vùng kết giới này đã biến thành một hệ điều hành nền. Toàn bộ mã nguồn và quyền chưởng khống đều đã bị cài đặt thành một quy tắc khác. Tuy không thể trực tiếp điều khiển vặn vẹo hiện tượng tùy tâm như sâm la vạn tượng, nhưng thế giới nhị phân này lại có quyền cưỡng ép áp đặt số liệu lên những vật thể nằm trên phông nền của nó.

    Cho dù là cường giả Cận Giới Hoàng cũng không ngoại lệ.

    Và thậm chí là các loại siêu năng lực.

    Lilith/Hans #2 thử đưa cánh tay đã bị phượng hoàng kiếm lên, cử động và nắm duỗi vài cái, gương mặt thỏa mãn cười nói:

    “Đúng như dự tính, phải cảm tạ ngươi không thực sự chặt xuống cánh tay này của ta. Siêu năng lực của Phượng Hoàng biến mất, mọi thứ đều trở lại bình thường.”

    “Như thế này... vậy, năng lực của phượng hoàng, ta đã hiểu rồi. Ngươi chỉ cưỡng chế nhét vào vùng bị chém khái niệm “Đã bị cắt đứt”, từ đó khiến cho thế giới và bản thân thứ bị chém nghĩ rằng nó đã bị cắt đứt, một loại đánh lừa cảm quan, hả!?”

    “Rất tiếc, ta có đôi mắt chân lý, haha, những trò lừa gạt như thế này, liền dễ dàng bị xuyên thấu.”

    Shaorin ngẩng đầu nhìn hắn, từ tốn nói: “Phượng hoàng không lừa gạt, khái niệm cắt đứt và việc bị cắt đứt vốn là liền một thể. Chỉ có trong thế giới vặn vẹo này của ngươi mới khiến chúng bị tách rời. Việc nói phượng hoàng là lừa gạt, cũng giống như ngươi phủ nhận luật vạn vật hấp dẫn của thế giới nhân loại vậy. Và, ngươi vẫn tự gọi mình là ý chí của nhân loại sao!?”

    Lilith đưa cánh tay đã thoát khỏi siêu năng lực của Phượng Hoàng lên che mặt, cười ha hả nói:

    “Ta, tập hợp đại diện cho dục vọng muốn tiến lên của nhân loại. Ta khiến cho hệ thống phản trọng lực xuất hiện, khiến cho giáp linh tử được thực thi, khiến cho con người biến mạnh bằng GMS và MS, đưa nhân loại ra ngoài không gian bằng chiến hạm. Ta còn muốn làm rất nhiều thứ, hệ thống thánh y chưa hoàn thiện, còn cần cải tiến, hệ thống dịch chuyển lượng tử đang bắt đầu vào thử nghiệm quy mô lớn, ta thậm chí đã thử nghiệm tới bước nhảy alpha, ta còn muốn dựa vào lý thuyết dây biến vũ trụ này thành một cái vòng tay, tất cả những gì các nhà khoa học tiếc nuối còn chưa hoàn tất, ta đều thực hiện. Tất cả những gì nhân loại muốn đạt tới, ta đều tìm cách đạt tới. Ngươi nói tại sao ta không thể gọi mình là ý chí của nhân loại đây!?

    Hắn chỉ vào bản thân mình, nói với giọng tự hào:

    “Ta, chính là thực thể hình thành từ ước vọng muốn tiến lên không giới hạn. Cản đường ta chính là cản đường tiến lên của nhân loại. Thứ sản phẩm của Long tộc và Trường Sinh Đảo như ngươi sẽ không bao giờ có thể so sánh. Ngươi chỉ là những gì tiếc nuối còn sót lại của một chủng tộc đã diệt vong, còn ta chính là người dẫn dắt một chủng tộc mới đi lên tới vô hạn.”

    “Ta, chính là dẫn đạo giả, là Innovator của thế giới này.”

    Shaorin lắc đầu đáp:

    “Ta không quá thông minh để đối đáp lại ngươi trong những chuyện thế này, nhưng ta chỉ từ ánh mắt mình nhận thấy, trước mắt ta là một tên điên hoang tưởng, ngông cuồng tự đại đến hết thuốc chữa. Ngươi nói ngươi là dẫn đạo giả của nhân loại, vậy, là một sinh vật mang trên mình hình dáng của con người, ta sẽ không để nhân loại cho thứ như ngươi dẫn dắt.”

    Ánh sáng màu xanh khẽ chuyển, phượng hoàng kiếm được nâng lên, chắn ngang trước ngực, gió xung quanh gào thét, phong nguyên tố nhanh chóng theo siêu năng lực triệu tập về, ủng hộ thế công của Shaorin.

    Gió nổi mạnh khiến tóc tai bay ngược, Lilith/Hans#2 cười lạnh đáp:

    “Tự biết mình không đủ thông minh còn muốn dùng ánh mắt thiển cận để đối đãi sự vật, cũng tốt, để ta cho ngươi thấy thế giới mà ta dự định tạo ra cho nhân loại sẽ bài xích những thứ phi nhân như các ngươi thế nào đi.”

    Hắn/cô ta đưa một tay lên trời, cao giọng vinh xướng:

    “Dưới nền tảng của tân thế giới, với tư cách dẫn đạo giả của nhân loại, ta ra lệnh cho không gian, thời gian, nguyên tố, và mọi khái niệm, hãy trục xuất tất cả những gì phi nhân.”

    Một vòng tròn vô sắc từ trung tâm của kẻ tự xưng là dẫn dạo giả tỏa ra xung quanh với tốc độ ánh sáng, nhanh chóng lướt qua Shaorin, rồi nhẹ nhàng tiêu thất. Không hề có sát thương thực chất gì, nhưng chỉ ngay sau đó, bất kể là Shaorin hay King đang đứng ngoài vòng chiến, đều toát ra vẻ kinh ngạc tột độ.

    Phượng hoàng kiếm, hay đúng hơn là lưỡi kiếm phượng hoàng cấu thành từ những hạt sáng màu xanh, đã tiêu thất. Chỉ còn lại cán kiếm nắm trong tay Shaorin, vô tri vô giác, toàn bộ ánh sáng và quang hoa của một bảo khí đã ảm đạm không còn.

    Phong nguyên tố luôn ủng hộ Shaorin cũng đã ngừng gào thét, gió lặng đất bình, bản thân Shaorin cũng phát giác liên kết của mình với gió đã bị ngăn cách, thậm chí nghiêm trọng hơn, siêu năng lực của cô đã biến mất hoàn toàn. Và khó tin nhất, là thể năng đang xói mòn với tốc độ rợn người.

    Đây chính là năng lực của nhị phân kết giới, trục xuất phi nhân. Lấy bộ phận nhân loại trung bình làm tiêu chuẩn, xóa xạch tất cả những hiệu ứng không thuộc về nhân loại, mạnh hơn nhân loại.

    Đây chính là thế giới lấy nhân loại làm tiêu chuẩn, gạt bỏ hết tất cả những quy tắc và định nghĩa siêu năng khác.

    Chỉ vài cái chớp mắt, Shaorin liền cảm thấy thân thể nặng như chì, cùng với cái nóng oi bức của Sa mạc đốt nhệ trên làn da, trong mũi ngửi được mùi cát vụn trong không khí. Cô phát hiện mình đã hoàn toàn trở thành một người bình thường.

    Ở bên kia, Lilith/Hans #2 cũng chịu tình cảnh tương tự, lấy khái niệm “nhân loại” hiện tại, hắc khoa kỹ như nano machine hắn đang sử dụng cũng không được chấp nhận. Thế nhưng thân thể của hắn là khoa học cấu thành, bộ phận thể năng bảo lưu được vẫn tốt hơn Shaorin nhiều lắm.

    “Sao rồi, phong đao nữ hoàng, cảm thụ được sự yếu đuối nhỏ bé của nhân loại rồi chứ hả!?”

    “Nếu như không có sự yếu đuối này, chúng ta vì cái gì phải muốn tiến lên bất chấp mọi thứ như vậy đâu.”

    Lilith/Hans #2 vừa cười nói, vừa nghiến răng ken két, sắc mặt thay đổi liên tục:

    “Những kẻ sinh ra đã có siêu năng như các ngươi làm sao hiểu được sự nhỏ bé của sinh mạng bọn ta. Các ngươi không hiểu gì cả.”

    Nói xong hắn/cô ta lấy ra một khẩu súng lục, nhằm vào Shaorin, bóp cò.

    Shaorin cũng phản xạ nhanh như chớp, cò súng vừa khẽ siết, cán kiếm Phượng Hoàng lập tức xoay tròn trong lòng bàn tay, đưa lên chắn trước ngực.

    Chỉ nghe thấy choang một tiếng, hoa lửa tóe lên, Shaorin bị bắn bật ngược về phía sau, lưng mài xuống, đẩy dồn lên một đụn cát, cánh tay tê rần.

    Cô nhíu mày đưa tay lên nhìn xem, kẹp giữa phần cánh của Phượng Hoàng nơi cán kiếm là một viên đạn chì hết sức bình thường. Thế nhưng viên đạn này lại tạo ra cảm giác sát thương không kém gì bị thiên thạch đụng phải.

    Với tố chất cơ thể của một cận giới hoàng bình thường, bị thiên thạch nện trúng cũng chỉ đau nhức cỡ này mà thôi. Nhưng một viên đạn chì có thể gây ra sát thương như vậy lên cơ thể Shaorin, chỉ có thể quy công cho kết giới này.

    Lần đầu tiên trải nghiệm tư vị của một viên đạn phàm nhân, khiến cho nhị nữ hoàng của Trường Sinh Đảo lâm vào một quãng ngốc trệ. Thì ra, nhân loại yếu đuối tới mức này.

    Quá dễ chết, quá dễ giết.

    Chẳng để cho Shaorin có thời gian nghiền ngẫm tư vị của quãng thời gian “hạ phàm”, Lilith/Hans #2 chỉ lạnh lùng tiếp tục bóp cò.

    Lách mình né qua, một hàng tóc bị bắn tung lên cùng với đụn cát sau lưng, những mảnh cát nhỏ xíu mà sắc bén cắt qua da thịt kèm theo vị nóng bỏng rát, Shaorin lần đầu tiên cảm thấy sự chật vật khi phải đối phó với kẻ địch có tốc độ công kích cao hơn mình.

    Đoàng đoàng đoàng.

    Tiếng súng khô khốc liên tục nổ ra, dưới ánh mắt chân lý, những viên đạn nhắm và bay tới đều cực kỳ xảo quyệt, dù phản ứng linh mẫn, Shaorin vẫn không thể hoàn toàn né được bất cứ viên nào, đều chỉ có thể khiến chúng sượt qua mà thôi.

    Gió nóng ở sa mạc, ánh nắng gay gắt, công kích liên tiếp nhanh chóng rút đi thể lực của cô, mồ hôi chảy ra như suối, bám vào lớp áo lót bên trong, để lại cảm giác dinh dính khó chịu. Những nơi có viên đạn xẹt qua, vết thương chậm chạp không hề có dấu hiệu khép lại. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, oxi chưa bao giờ cần thiết như lúc này, cảm giác dồn dập thở dốc khiến tư duy muốn đình trệ, cổ họng khô rát, và lá phổi giống như đã bị đốt bỏng.

    Tuy vậy, cô vẫn không phải chịu bất cứ vết thương nào chí mạng.

    “Tsk, mất đi sự cấp dưỡng từ Trường Sinh Đảo vẫn còn cầm cư được lâu như vậy!? Ngươi đã luyện được trực giác!? Một thứ sản phẩm hạng hai, thôi mà, làm sao có thể!?”

    Kẻ tự xưng là dẫn đạo giả khẽ nghiến răng càu nhàu.

    Tất cả các Fake Queen, đều chỉ là phiên bản nhái lại ở cấp độ thấp hơn của Kiều Nguyệt Nga, giống như một cỗ máy đã được thiết lập sẵn thông số, vốn không thể nào tiến bộ được, bởi vì thông số thiết lập ban đầu là cố định. Đây là lý do Stellar từ bỏ việc chiến đấu, chỉ tập trung vào nội chính, hay vì sao Ren dù chiến đấu rất nhiều cũng không mạnh lên.

    Chỉ duy nhất Shaorin là đánh vỡ được giới hạn này, đây cũng là lý do King cảm thấy may mắn vì lần này đi cùng hắn là Shaorin chứ không phải Ren hay Stellar.

    Từ bỏ việc dựa dẫm vào sự cung cấp của Trường Sinh Đảo, một thân một mình chạy tới Phật giới, học Tâm Nguyệt Kiếm để ưu hóa khả năng cắt đứt của Phượng Hoàng, trong khi siêu năng lực của bản thân là phong hệ. Cho dù mất đi sự hỗ trợ từ trường sinh đảo, hay bị kết giới hạ thấp thể năng đến chỉ còn như người thường, Shaorin cũng không hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

    Điều này khiến Liltih/Hans mất kiên nhẫn.

    Hắn vốn cho rằng nếu xuất phát điểm giống nhau, thứ sản phẩm hạng hai như Shaorin sẽ chỉ như con rối gỗ tùy ý mình bắn giết, không ngờ chuyện này còn dai dẳng đến vậy.

    Dẫn đạo giả buồn bực, ném khẩu súng lục sang một bên, khẽ dâm chân, một ụ súng máy liên thanh hình hộp vuông từ dưới chân hắn từ từ dâng lên, gã này vuốt vuốt lên hộp súng, cười gằn.

    “Hê hê, Metal Storm, một triệu viên mỗi phút, ngươi có giỏi né cho ta xem.”

    Hắn điểm hỏa, một dòng điện từ nhanh chóng chạy khắp thân súng, đạn nhanh chóng ào ào chảy vào từng nòng, một khi nhả ra, sẽ là một cơn bão kim loại.

    Dùng công nghệ điện từ khiến các viên đạn xếp hàng thẳng trong rãnh bắn, chỉ cần một lần điểm hỏa duy nhất, tất cả tràn ra gần như đồng loạt trên đường thẳng, hủy diệt tất cả mọi thứ trước cơn bão kim loại này. Đây chính là loại súng thường được sử dụng nhất trong kháng thần chiến, thuần túy dùng số lượng đạn phế đi con mồi.

    Cho dù là thần tộc với tế bào thần tính cũng ăn không tiêu.

    Shaorin bây giờ chỉ là người thường, nếu bị mưa đạn này tràn qua, chắc chắn sẽ chỉ còn một bãi máu còn sót lại.

    Cô nghiến răng, chuẩn bị bật Sâm La Vạn Tượng lên để xóa đi thứ kết giới này, thế nhưng làm như vậy khác gì thừa nhận những gì hắn nói là đúng. Rằng con người rất yếu đuối, chỉ có thể dựa vào siêu nhiên và những thứ vay mượn để tiến lên, thừa nhận ý nghĩa của việc cướp đoạt và những thí nghiệm vô nhân tính để thúc đẩy tiến bộ!?

    Khó khăn và bối rối, cô quay đầu lại, nhìn về phía King, phát hiện hắn đang lắc đầu cười cười, rồi đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên màu vàng kim quen thuộc, một dòng tin tức theo sóng điện từ chớp nhoáng chảy vào đại não.

    Đôi mắt Shaorin cũng theo đó sáng lên.

    Cùng lúc đó, toàn bộ giới hạn cơ thể được giải khai, những cảm giác mệt nhọc nhanh chóng bị các tín hiệu cưỡng chế từ đại não truyền xuống ra lệnh chèn vào, cơ bắp săn lại, và bàn chân đạt được sức bật cực hạn của nhân loại.

    Shaorin bắt đầu chạy theo một lộ tuyến quỷ dị, với sức bật vượt trội, khiến cho nòng súng khổng lồ kia không thể theo kịp.

    “Gì vậy!? Di chuyển hình bắc đẩu thất tinh!?” Litith/Hans có nhãn lực của nhân lý, dĩ nhiên đọc vị hoàn toàn được lối chạy nhìn qua rất quỷ dị này. Nhưng đồng thời hăn cũng quan sát được, với tốc độ cao cùng với sự chấn động không khí hình thành từ rung động của bắp thịt này, các khối không khí xung quanh Shaorin đang bị dẫn động, chuẩn bị va chạm.

    “Không tốt, di hành bắc địa...”

    Kết quả của những khối không khí va chạm với nhau là gì!? Shaorin đã rất nhanh tiếp lời hắn:

    “Lạc lôi thiểm.”

    “Mẹ kiếp.” Dẫn đạo giả không nhịn được chửi tục một cái, rồi chật vật lăn sang một bên, những khối không khí kia đã va chạm vào nhau, tỏe ra lửa điện, đồng thời tạo thành một cột sét kéo dài thẳng đến chỗ hắn.

    Nòng súng kim loại sử dụng công nghệ điện từ trở thành cột thu lôi dễ thấy nhất, lập tức hứng trọn cú đánh, nổ tung và biến thành một mớ sắt vụn.

    “Di hành bắc địa lạc lôi thiểm, khốn kiếp, King của Trường Sinh Đảo, ngươi có thể biến nó thành thật sao!? Cái này trong manga mà!?” Lảo đảo đứng dậy từ vụ nổ, Lilith/Hans không nhịn được mà chửi tục.

    Ở ngoài kết giới, King cười ha ha nói:

    “Ta chỉ nói lý thuyết thôi, thực hiện vẫn là Shaorin mà. Kiếm đạo dẫn phát lực lượng tự nhiên vẫn tính là lực lượng của con người, kết giới của ngươi rộng rãi đấy chứ nhỉ!?”

    “Mẹ...” Hans muốn tiếp tục chửi, nhưng đột nhiên toàn bộ nhiệt lượng của vụ nổ quanh hắn bị thứ gì đó hút đi hết, khiến hắn cảm nhận được một cơn mát lạnh chạy dọc sống lưng dù đang ở giữa sa mạc.

    “Lại đến cái này nữa!? Hư không trảm tuyệt...!?” Hans chỉ liếc mắt đã đoán được khởi thức của chiêu kiếm vốn dĩ chỉ có trong tưởng tượng được hiện thế, nhưng nhìn được, đoán được, không có nghĩa là có thể phá giải được ngay. Kiếm kỹ chỉ có trong tưởng tượng đạt đến nhân lực cực hạn, trên thế giới chưa từng xuất hiện, trong chân lý làm gì có cách phá giải.

    Tận dụng nhiệt lượng từ vụ nổ, Shaorin nhặt một mảnh sắt vụn, coi nó như lưỡi kiếm, từ lúc nào đã chạy đến sau lưng Hans, trùng người xuống, làm ra tư thế xúc lực, bạt đao.

    Lưỡi thép thu về như lưỡi kiếm được tra vào vỏ, tốc độ cực nhanh kéo theo một mảng không khí lớn, bạo lực tạo ra một đoạn chân không, rồi chèn vào đó lượng lớn khí nóng giãn nở không đúng với thể tich thực của khoảng trống.

    Khi thể tích khí vượt qua khoảng không mà nó nên có, kết quả là sự nổ sinh ra.

    “Hư không trảm tuyệt bạo viêm phá.”

    Uỳnh.

    Một vụ nổ nhỏ tràn ngập trước mắt dẫn đạo giả khi hắn xoay người lại, gã này chỉ kịp hét lên nửa đoạn kiếm kỹ đã bị vụ nổ nuốt trọn, đánh bay lên trời, toàn thân cháy đen khét lẹt.

    Chỉ còn đôi mắt màu vàng kim sáng ngời trợn trừng đầy vẻ bất cam.

    Hắn rơi bịch xuống trước mặt King, người sau đi đến, chống tay vào hông, cúi người nhìn xuống cười nói:

    “Ngươi thỏa mãn rồi chứ!? Con người cũng mạnh ra phết, đúng không!?”

    “Hai loại kiếm kỹ này ta đọc bừa trong một quyển tiểu thuyết nào đó, vốn dĩ chỉ là tưởng tượng, nhưng Shaorin có thể biến nó thành sự thật. Sản phẩm hạng hai mà ngươi xem thường, người ta vốn là thiên tài đấy.”

    “Ngươi... khốn kiếp.” Dẫn đạo giả thật muốn chửi tục, lẽ ra hắn có thể ngược sát Shaorin nếu như King không dùng chân lý can thiệp.

    Nhưng King có thể không can thiệp sao!?

    Và cho dù King không can thiệp, mọi chuyện cũng sẽ không theo chiều hướng mà hắn suy nghĩ:

    “Có một chuyện ngươi đúng, ta vẫn đang phân vân, không biết sự tồn tại của ngươi và những gì ngươi làm là đúng hay sai. Ít nhất thì nhân cách kia của ta không hề phủ nhận ngươi, nên ta không thể ra tay với ngươi. Bởi vậy mới cần Shaorin quyết định. Ngươi cũng đoán được như vậy nên mới không cố kỵ gì liền mở ra kết giới muốn dùng cái chết của Shaorin để cho ta thấy, đúng không!?”

    “Thế nhưng, cho dù ta không can thiệp, ngươi cũng không thể giết được Shaorin.”

    Hắn nói đến đây, liền đưa mắt nhìn tới, dẫn dạo giả cũng theo đó nhìn lại, phát hiện Shaorin vẫn đang đứng giữa kết giới của hắn, cầm lấy cán kiếm Phượng Hoàng, vuốt vuốt, khẽ nói:

    “Thật xin lỗi phượng hoàng, ta sẽ giúp ngươi trở lại ngay thôi.”

    Shaorin quay sang nhìn về phía King, hắn gật gật đầu. Liền ngay sau đó, một luồng sức mạnh tràn ngập tâm linh mọi người ở tại đây, dẫn phát thiên địa, cải biến pháp tắc, phá vỡ kết giới, thay đổi sự vật.

    Bờ cát biến thành biển hoa, tổ hợp mã nhị phân đã bị loại bỏ hoàn toàn, thay bằng những hạt siêu vi quen thuộc vốn có của thế giới này, chúng theo ý chí của Shaorin tổ hợp lại thành những hình dạng mới, trở thành một bộ phận của vật chất mới.

    Sâm La Vạn Tượng, dùng ý chí chế tạo ra hiện thực, bản chất vốn dĩ cao cấp hơn cố hữu kết giới nhiều lần. Nếu ngay từ đầu Shaorin sử dụng trạng thái này, trận đấu đã sớm ngã ngũ.

    Cồn cát trở thành ốc đảo, Hans nằm giữa biển hoa, thở dài:

    “Thôi rồi, ta thua. Vô lý thật, một thử phẩm hạng hai, làm sao có thể...”

    King lắc đầu, nhìn biển hoa trước mắt với vẻ tán thưởng, cười đáp:

    “Không, ngươi nhầm lẫn ngay từ đầu rồi. Sở dĩ ta loại bỏ dự án Fake Queen, chỉ để lại ba người bọn họ, vì ta muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ trở thành con người đấy.”

    “Trước mắt ngươi không phải là một sản phẩm của Long tộc hay Trường Sinh Đảo gì cả, chỉ là một con người đã vượt qua được cực hạn mà thôi.”

    Hắn nhìn Shaorin đang vui mừng vì sự trở lại của Phượng Hoàng kiếm, khẽ cảm thán nói:

    “Rất xinh đẹp đúng không!?”

    Lilith/Hans nghiến răng đáp lại: “Hàng thẩm mỹ nhân tạo, không đẹp sao được.”

    King lập tức mất hứng:

    “Ngươi đi chết đi.”

    Sau đó là Phượng Hoàng kiếm quét qua, những linh hồn đeo bám vào Hans dù không muốn nhưng cũng bị cắt rời sạch sẽ.

    Chỉ để lại một mảnh linh hồn tàn khuyết không còn chút tư duy nào. Đây chính là những gì còn sót lại của Hans. King thu nó vào một lọ chứa tạm thời, sau đó liền kết thúc hành trình lần này.

    ...
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 184: Cái giá của cảm xúc
    Trở về lại tổng bộ căn cứ liên quân, Shaorin có chút bối rối bất an đi theo sau lưng King.

    Đoạn hành lang với ánh sáng lành lạnh không quá dài, nhưng người tâm trạng không tốt luôn kèm theo cảm xúc bất an và mất kiên nhẫn với mọi thứ.

    Từ khi phá không trở về, King luôn giữ thái độ trầm mặc, khuôn mặt của hắn không có mấy biến hóa, nhưng quen thuộc King mấy ngày nay đều cảm nhận được sự bất thường của hắn lúc này.

    Đối với người đã có thói quen nắm giữ đại cục trong tay, cùng với lực lượng đủ để trấn thủ một giới, những chuyện có thể khiến tâm tình hắn phiền muộn chẳng còn bao nhiêu.

    Là do nghe được chữ "bạn" từ người kia sao!?

    Shaorin lẳng lặng đi theo sau lưng King, nội tâm lại không hề bình tĩnh như vậy. King của Trường Sinh Đảo trước giờ đều là một bộ dáng ta không cần ai, cũng chẳng ai cần ta, hắn vỗn dĩ không có bạn, thế giới quan của hắn chỉ có những kẻ ngáng đường, những người sử dụng được mà thôi.

    Đối với khái niệm "bạn bè" này, hắn phải là cảm thấy rất xa lạ.

    Như vậy, nếu tự tay mình biến bạn bè thành một mảng tàn hồn trống rỗng, tâm tình sẽ là như thế nào đây!?

    Khoảng thời gian King và Hans kết giao, bất kể là hắn hay Shaorin đều chưa trở về Trường Sinh Đảo, chuyện của hai người bọn họ, Shaorin không biết được bao nhiêu cả.

    Nhưng chính miệng King đã thừa nhận Hans là bạn của hắn.

    Nhìn đến cái lọ thủy tinh chứa đựng tàn hồn của người bạn duy nhất trong nhận thức của vua trái đất, Shaorin không tự chủ được dâng lên một cỗ ưu thương nhàn nhạt.

    "Shaorin, lúc còn nhỏ, mọi người sống như thế nào!?"

    Bất ngờ nhận được câu hỏi của hắn, Shaorin bối rối một chút rồi ngập ngừng hỏi lại:

    "Anh không biết sao!?"

    Với đôi mắt chân lý và những mảnh camera nano phủ khắp trái đất, hắn muốn giám thị ai mà không được.

    "Tôi chưa bao giờ quan sát ba người."

    Shaorin trùng ánh mắt xuống, nói như vậy, tư cách để hắn quan tâm bọn họ cũng không có sao!?

    "Loại người như tôi lúc đó, giống như có một chứng vọng tưởng hoàn mỹ, luôn muốn mọi thứ phải được sắp đặt chính xác. Nếu như tôi quan sát cuộc sống của ba người, rất có thể tôi sẽ nghĩ rằng, làm như vậy không đúng, lựa chọn như vậy là không được, rồi lại ngầm ra tay can thiệp gì đó, thay đổi quỹ tích cuộc sống của mọi người. Đây không giống với tự do mà tôi muốn mọi người được trải nghiệm."

    Hắn giống như nhìn ra được tâm tình của Shaorin, liền nói một tràng giải thích nhẹ nhàng, rồi cười nhạt:

    "Hơn hai mươi năm sống theo ý mình, như vậy mới có thể hình thành bản ngã chuẫn xác nhất, đúng không!?"

    Shaorin ngây người, rồi cười có chút ngốc:

    "Nhưng cảm giác rất giống như bị vứt bỏ."

    King lắc đầu đáp:

    "Không bao giờ, cho dù không muốn sử dụng đến mọi người, tôi cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ."

    Lời này là khẳng định chắc chắn, King của Trường Sinh Đảo chưa bao giờ nói dối, tuy ngữ nghĩa có chút quái dị, nhưng tất cả những gì Shaorin cần chỉ là đáp án khẳng định này. Cô thở ra một hơi, cảm thụ sự am tâm dễ chịu.

    Rồi chợt nghĩ đến, Shaorin chỉ tay vào chiếc lọ có chứa mảnh tàn hồn của Hans:

    "Vậy, còn người đó!?"

    "Cũng sẽ không, thật vất vả có được một người bạn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy."

    King lắc lắc cái lọ, giơ lên ngang tầm mắt, ánh mắt hắn đen láy, không còn ánh màu vàng lạnh lẽo, mà thay vào đó là một khoảng trống, không có tiêu cự.

    Phảng phất giống như đã thả hồn ở chỗ khác, hắn vậy mà không bước đi nữa, chỉ đứng bên hành lang cầm cái lọ cùng ánh mắt trống rỗng, ánh nắng bên ngoài mang theo sắc tím từ đồng hoa chiếu lên người bị ánh sáng hủy diệt của bản thân cưỡng chế thành màu trắng cũng không phát giác.

    Mỗi khi ánh sáng hủy diệt không tự chủ được phát ra, những tia sáng khác đều bị nó bá đạo chèn ép và gạt bỏ, khiến cho bất kể là mái tóc hay làn da, thậm chí là trang phục của King đều trở thành một màu trắng đơn nhất. Loại trạng thái này chỉ xuất hiện khi hắn đang chiến đấu, hoặc cực độ suy yếu, đến mức không còn khả năng không chế ánh sáng của chính bản thân mình nữa.

    Hay đơn giản, chỉ là do hắn không còn tâm tình quản chế ánh sáng hủy diệt nữa.

    "King, trước khi Hans trở thành thế này, anh có để cậu ta lựa chọn không!?"

    Shaorin đột nhiên hỏi, khiến King giống như trở lại thực tại, hắn nghĩ nghĩ một chút, rồi gật đầu.

    "Không phải anh luôn muốn mọi người xung quanh mình đạt được tự do lựa chọn sao!? Hãy giả định, giả định thôi, một lúc nào đó, anh kể toàn bộ cho Hans biết, rồi cho cậu ta lựa chọn lại từ đầu, như vậy... người đó, sẽ lựa chọn như thế nào đây!?"

    King nhắm mắt, nhíu mày, rồi thở ra một hơi nặng nề đáp:

    "Với chấp niệm của cậu ta với Lilith, chỉ sợ lựa chọn vẫn sẽ như vậy thôi."

    "Nếu thế thì..."

    Shaorin đang muốn nói, nhưng King lại ngắt lời:

    "Nhưng nếu cậu ta không gặp Lilith ngay từ đầu, thì sẽ không như thế này, ngay từ đầu, cuộc gặp gỡ của bọn họ là do tôi sắp đặt. Nói đến tự do, lựa chọn trong một giả thiết và con đường đã được định sẵn vốn dĩ không có ý nghĩa gì cả."

    "Nếu nói đến ngay từ đầu, liệu bọn tôi, Ren, Stellar, không phải đều bị anh sắp đặt cách ly không màng tới hay sao!?" Shaorin không chần chừ một giây, lập tức đáp lại.

    "Hả!?" King tròn mắt, còn có cách nói này!?

    "Cho nên, King của Trường Sinh Đảo, đừng mãi để ý đến tự do của những người xung quanh anh nữa. Tự do mà chúng ta được trải nghiệm, kết quả mà chúng ta được chọn lựa, luôn chỉ nằm trên một khoảng nhất định của số phận mà thôi. Thay vì đưa chuỗi kết quả cho số phận, được tự do lựa chọn trong sự khống chế của anh, kết quả sẽ rõ ràng và tốt đẹp hơn, không phải sao!?"

    Shaorin cảm giác cả một năm nay, mình cũng không nói nhiều bằng một ngày này, nhưng cơ hội đối thoại với King trước giờ không có là mấy, rất nhiều từ ngữ từ sâu thẳm trong trái tim tuôn ra ào ạt:

    "Cho dù chúng tôi lựa chọn sai lầm, cho dù kết quả không giống như mong đợi của anh, anh vẫn sẽ không để cho khoảnh khắc cuối cùng của chúng tôi kết thúc trong đau khổ và hối tiếc, đúng hay không!?"

    "Tôi..." King sững người, khuôn mặt hắn khẽ trùng xuống, mái tóc bạc phủ lên ánh mắt, hai bàn tay nắm chặt lại.

    "Tôi tin anh, chắc chắn, Ren và Stellar cũng như vậy. Thậm chí cả người gọi anh là bạn kia, chắc hẳn cũng như vậy, bởi vì anh chưa bao giờ nói dối, luôn thành thật với tất cả mọi người, cho dù lời nói của anh có là sự thật tàn khốc, hành vi của anh có ác độc xấu xa, nhưng xuất phát điểm luôn là hướng đến hạnh phúc ở cuối cùng..."

    King trầm mặc, Shaorin đã cúi đầu, nắm lấy tay áo hắn, ngẩng lên một đôi mắt đẫm lệ, với sự chấp nhất đến cùng cực.

    Hắn, còn có thể trả lời khác sao!?

    "Phải, cho đến cuối cùng, tôi luôn muốn mọi người được hạnh phúc."

    "Tất cả khổ đau và dằn vặt về cái ác hay những sự xấu xa, cứ để một mình tôi gánh chịu là đủ."

    "Dẫu sao thân này, không có cảm xúc."

    "A..."

    King ngẩn người, vì Shaorin đột nhiên ôm chăt lấy hắn, mùi thơm từ mái tóc nhẹ nhàng truyền đến, hơi ấm trên lồng ngực chậm rãi lan tỏa, Shaorin rúc đầu vào lồng ngực hắn, nói:

    "Tôi đang cảm thấy rất ấm áp, nếu anh không cảm nhận được những gì tôi cảm thấy, hãy sử dụng chân lý đi, đọc ý nghĩ của tôi, đọc cảm xúc của tôi...."

    Shaorin ngưng nói, vì trên lưng cô có một đôi vòng tay ôm chặt lấy, đỉnh đầu có một bờ má áp vào.

    "Không cần thiết, tôi cảm thấy, ấm áp lắm."

    "Thật đấy."

    "Ừm."

    Shaorin rúc vào người hắn, ôm chặt hơn, hắn chưa bao giờ nói dối, nhất định là như vậy.

    ...

    Cuối hành lang trải dài này, ở một ngã ba, Ling đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường, bộ dáng trầm mặc. Nhìn hai con người ôm nhau dưới ánh nắng bên sắc tím của đồng hoa, khung cảnh tốt đẹp đến mức không cách nào chen chân, tâm tình của cô gái đầy một chuỗi phiền muộn.

    "Cứ để mặc như vậy sao!?" Trung Thành hắng giọng, rụt rè hỏi.

    "Thời gian em ở cùng với cậu ta đã rất nhiều, như vậy thật không công bằng với bọn họ. Dẫu sao bản nguyên của linh hồn này đều vì chăm sóc cậu ta mà sinh." Linh lắc đầu, đặt tay lên ngực nói.

    Trung Thành đần mặt không biết nên nói gì cho phải, hắn không giỏi đính đến những chuyện quá phức tạp, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. King của Trường Sinh Đảo lúc nào cần đến người khác chăm sóc rồi hả!?

    Nhưng lúc này đây, không biết tại sao, hắn cảm nhận được:

    "Dường như trạng thái của King không được ổn cho lắm."

    "Cậu ấy không còn nhiều thời gian nữa." Linh buồn rầu nói.

    "Có ý gì!?" Trung Thành sửng sốt hỏi.

    "Linh hồn tiếp xúc với chân lý, thường chỉ có hai kết quả, một là trở thành người phía bên kia cánh cửa giống như Hans. Hai là không thừa nhận nổi quá trình tiếp nhận, thống khổ và nổ tung."

    Linh cắn môi nói tiếp:

    "Còn một kết quả thứ ba, từ trước tới nay chỉ có ba người làm được: Athena, Queen, và King, hai người trước là trạng thái đặc thù được sinh ra để trở thành chủ nhân chân chính của Trường Sinh Đảo và chân lý. Chỉ có riêng King, không hề như vậy, suốt bao nhiêu năm qua, cậu ấy vẫn luôn đứng ở giữa cánh cửa, không bị đồng hóa, cũng không bị tiêu diệt, dùng ý chí của một cá nhân đối đầu với toàn bộ ý chí nhân loại."

    "Nhiều năm như vậy, sớm đã nên tới giới hạn."

    Trung Thành sợ hãi nhìn, hắn từng thôn phệ ý chí của một người khác, đủ biết quá trình giằng co ý thức này thống khổ và hung hiểm đến mức nào. Chỉ một người năm đó cũng đã đủ khiến hắn suýt chút nữa tan vỡ linh hồn, đi đời nhà ma.

    Đối kháng với ý thức toàn bộ nhân loại là khái niệm gì!?

    Thiếu niên luôn lãnh đạm mà hắn thấy, nếu như hắn có tâm tình, thì sẽ phải nhận sự thống khổ nhiều đến thế nào!?

    Trung Thành còn không biết được, trận chiến với Lục Vân Tiên đã làm mất đi lớp vỏ linh hồn bảo vệ King bấy lâu nay. Hắn bây giờ đã có trở lại toàn bộ cảm xúc, cũng như sự thống khổ nên được ngăn cách.

    Đây là thời khắc khổ đau và suy yếu nhất của hắn.

    Có lẽ cũng là quãng thời gian sau cùng của vị vua nhân loại.

    Đây cũng là lý do Linh không tiếp xúc với hắn từ khi hắn tỉnh lại. Bởi vì quãng thời gian cuối cùng này, nên dành cho tất cả những người quan tâm đến hắn.

    Cô không có cách nào độc chiếm.

    ...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)