Khoa Huyễn IMI - Tiên Giới Chiến - Zozohoho

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 150: Đổi vai đăng tràng
    Hoài Nam không thể nhớ được mình đã chết bao nhiêu lần.

    Mỗi một lần luân hồi, toàn bộ tâm trí của hắn cũng đều bị xóa bỏ như khi mới bước vào sơn cốc ngập nắng này.

    Tương tự với Mặc Sương Vũ, hai người họ, một người giết, một người bị giết, cứ như vậy lặp đi lặp lại hơn ba trăm lần, săp được một năm.

    Ít nhất với Kim Thiền Tử được Kim Thư bảo vệ phía trên, người phải làm khán giả bất đắc dĩ của đôi trẻ này, ông ta đã sớm chai sạn.

    “Sư phụ, nhị sư huynh lại biến thành con heo rồi.”

    Gần đây thì tầm ảnh hưởng của Luân Hồi Chi Lực lại càng thẩm thấu vào Kim Thư nhiều hơn, hai gã đồ đệ của Kim Thiền Tử cũng bắt đầu lặp lại những câu thoại cũ, giống như một cái đĩa xước. Kim Thiền Tử đã sớm chán, chẳng muốn đối thoại với chúng nó nữa.

    Xuyên thấu qua tầng ảnh hưởng của Kim Thư, tác động đến cả cao thủ cấp độ cận giới hoàng, thế giới lực Luân Hồi này thật sự vô cùng mạnh mẽ. Kim Thư có thể hấp thụ được một kích mang theo lực lượng Hủy Diệt từ khẩu siêu pháo của Trường Sinh Đảo, và một chấn mang theo lực lượng Âm Dương từ Đế Thức của Tiên Đế vẫn có thể hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng đối đầu với Luân Hồi Chi Lực này lại có vẻ không thể phòng thủ và hấp thụ hoàn mỹ.

    Điều này nói lên, ít nhất về khả năng sử dụng thế giới lực, chủ nhân của Luân Hồi Chi Lực cao hơn hẳn chủ nhân của Âm Dương và Hủy Diệt chi lực một cấp bậc.

    Hẳn đây là chênh lệch giữa cổ giới hoàng và tân giới hoàng chứ!?

    Kim Thiền Tử một mặt tụng kinh, một mặt miên man nghĩ. Ông ta phát hiện, với tâm cảnh của mình, dường như cũng không thể đề kháng lại xự xâm lấn của Luân Hồi Chi Lực, hiện tại muốn tĩnh tâm càng lúc càng khó.

    Có nên xuất thủ phá cục!?

    Nhưng nếu mười hai trang chân kinh chưa được thu thập đủ mà lộ ra ngoài ánh sáng, để cho Giám Sát Viên Lục Đạo biết được, mọi thứ sẽ đổ bể hết.

    Kim Thiền Tử cảm thấy mình càng lúc càng dần trở nên nôn nóng.

    Nhận lấy trách nhiệm thỉnh chân kinh từ các giới hoàng, không thể ngờ là khó khăn đến vậy.

    Hủy Diệt và Âm Dương chi lực lấy được là nhờ có người đàn ông đeo mặt nạ chỉ điểm, chỉ hữu kinh vô hiểm thu lấy. Mặc dù nếu bị dư uy của Thế Giới Lực đánh trúng sẽ rất thảm, nhưng nếu có chuẩn bị trước thì cũng không phải là không thể tránh né.

    Kim Thiền Tử có chút hối hận mình đã lỡ mồm làm tiểu thí chủ đeo mặt nạ kia rời đi quá sớm. Ông ta không ngờ dưới sự bảo vệ của Kim Thư, mà ba thầy trò bọn họ cũng bị luân hãm trong luân hồi chi cảnh luôn.

    Không giống như Đế Thức hay Siêu Pháo có định hướng rõ ràng, lực lượng Luân Hồi trải khắp phiến sơn cốc này, muốn thu lấy cũng không biết nên thu từ đâu.

    Luân Hồi Chi Lực đã như thế này, những thứ như Không Gian, Thời Gian, Trí Tuệ và Chân Lý, chỉ sợ càng thêm gian khổ.

    Thở dài một tiếng phiền muộn, Kim Thiền Tử âm thầm nhủ, nếu như đến lượt thứ ba trăm sáu mươi năm mà Hoài Nam vẫn cứ chết rồi lại luân hồi. Ông ta sẽ bất chấp tất cả mà xuất thủ, dù lật cả phiến sơn cốc này lên cũng phải tìm được căn nguyên của lực lượng luân hồi, thu vào chân kinh.

    Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.

    ….

    Vòng lặp thứ ba trăm sáu mươi hai.

    Mặc Sương Vũ vừa tế ra Chư Thiên Tinh Thần Đa Bảo Thiên Quân Trận. Hoài Nam ở bên dưới đã bất chấp ánh nắng chói trang, dặm chân bắn vọt lên trời. Đá bay đi quyển trục.

    “Tiểu Vũ mm, không biết tại sao ta cứ cảm thấy nếu bé mở quyển trục này ra, ta sẽ chết rất thảm, thứ đồ chơi nguy hiểm này, tạm thời cứ cất đi nhé.”

    Mặc Sương Vũ mặt không đổi sắc, chẳng biết vì sao, cô ta cảm thấy không hề bất ngờ trước hành động này của Hoài Nam, khóe miệng chỉ cười nhạt một tiếng:

    “Ngu ngốc, ngươi không biết tu chân giả bọn ta điều khiển pháp bảo bằng thần thức sao!?”

    Hoài Nam giật thót, quay đầu, xoay người theo một thói quen mà hắn cũng không biết từ đâu quen ra, vừa vặn thấy được vô số quang điểm từ xa lóe lên, sau đó là tiếng không khí rách toạc, cùng cảm giác đau nhức của vật thể sắc bén với vận tốc cao bay xuyên qua người.

    “Shit. Lại cái gì đây!?”

    Mặc Sương Vũ nhanh chóng bắt quyết, bầu trời nắng chói lại một lần nữa ngập trong sắc màu bảo khí cùng những hạt linh tử lấp lánh.

    “Chư Thiên Tinh Thần – Đa Bảo Thiên Quân Trận.”

    “Má ơi!!”

    Bùm bùm bùm bùm.

    Liên tục những tiếng bạo không của vật thể bay siêu thanh, xen lẫn cùng tiếng đất đá nổ tung bạo phát, cánh đồng hoa dưới chân hai người bị cày xới lung tung, cánh hoa đủ loại màu sắc phiên tán trong không khí dưới nắng vàng, rực rỡ.

    Hoài Nam như con chuột chạy qua đồng, liên tục chạy theo bộ pháp mà Cecilia dạy hắn, bứt phá tốc độ, chuyển hướng đột ngột, chật vật né tránh cơn mưa bảo khí rơi xuống.

    Giống như đang chạy trên mưa bom bão đạn.

    Gặp quỷ, cái thời lính bộ binh phải chạy qua mưa đạn này đã qua từ thời trước kháng thần lịch rồi mà.

    Và cái cảm giác Déjà vu chết tiệt này là sao đây!?

    Hoài Nam bắt đầu hoài niệm những bộ Mobile Suit quen thuộc với lớp giáp chắc chắn. Mặc dù bây giờ tốc độ chạy của hắn cao hơn Mobile Suit nhiều lắm.

    Phập.

    Một thanh trường thương âm hiểm xuyên từ dưới mặt đất lên, đục thủng bắp chân của Hoài Nam, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhất là khi đang di chuyển cao tốc, không ngừng kịp, mũi thương sắc bén mạnh mẽ cắt ra một mảng thịt lớn của hắn, khiến một chùm huyết vụ phun ra cùng cánh hoa phấp phới. Nhuộm theo cho muôn hoa một màu đỏ tươi tuyệt sắc.

    “Chết tiệt, dưới đất cũng là trận pháp!?”

    Hoài Nam mất chân trụ đặt chân, bộ pháp lập tức bị phá vỡ, hắn lăn lông lốc trên cánh đồng hoa, búng tay bật người dậy, hiểm hóc tránh thoáng chục mũi nhọn từ bốn phương tám hướng đâm tới.

    Ma lực vận chuyển đến mỗi thớ thịt, vùng bị thương đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

    Lơ lửng trên không, không còn chỗ mượn lực để bạo phát tốc độ, Hoài Nam nghiến răng quét mắt qua khắp nơi, ba trăm sáu mươi độ xung quanh, vô số quang điểm xanh lục lại tiếp tục lóe sáng, biểu thị đang có một bảo khí được phóng tới chỗ hắn với vận tốc cực cao.

    “Cecilia, còn không ra tay là ta chết đó.”

    Cực chẳng đã, Hoài Nam gào lên cầu cứu.

    Ma lực trên cơ thể Hoài Nam đột nhiên bùng phát, nhuộm đen một mảng không gian xung quanh hắn. Dưới cái nắng chói trang của mặt trời, một điểm màu đen thuần sắc xuất hiện vô cùng tương phản bắt mắt.

    Mặc Sương Vũ dùng thần thức nhìn qua lớp sương đen, kinh ngạc thấy được cơ thể Hoài Nam đang thay đổi với vận tốc chóng mặt. Tóc hắn chuyển thành màu xám, bập bùng giống như một ngọn lửa thiêu đốt qua gót chân. Trên đầu dựng lên hai cái tai nhọn thấp thoáng dưới mái tóc mềm mại, thân hình chữ V hoàn mỹ chuyển thành dáng đồng hồ cát cùng những đường cong lả lướt. Cặp mắt màu nâu chuyển sang màu đen u tối.

    Đây là một người hoàn toàn khác.

    Bảo khí từ bốn phương tám hướng bắn tới chuẩn xác bị người phụ nữ này tiếp được, bằng mấy cái phất tay đơn giản khiến chúng đổi hướng va chạm vào lẫn nhau, có cái thì bị bạo lực đánh văng đi, có cái lại bị cô ta dùng hàm răng ngoạm nát khiến Mặc Sương Vũ chấn kinh.

    Một màn tuyệt sát bị hóa giải dễ dàng.

    Mặc Sương Vũ cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai!?”

    Hoài Nam trong chế độ biến thân, từ từ hạ xuống cùng lớp ma khí dày đặc, đưa tay lên che miệng cười khẽ:

    “Kufufufu… tiểu tiên nhân, tinh thần lực phát triển quá nhanh khiến tâm cảnh mất ổn định, ký ức lẫn lộn rồi phải không. Ngươi gây khó khăn cho bọn ta nhiều lắm đấy.”

    Sau đó nhìn nhìn cơ thể mình, lại nghĩ nghĩ, đưa tay sờ xuống đũng quần Hoài Nam, vẻ mặt cổ quái nói:

    “Tiểu chủ nhân, phần trên đã biến rồi, tại sao phần dưới không biến nốt!? Người biến thái!?”

    Hai cái tai trên đầu lập tức cụp xuống, giống như nghe thấy lời mắng chửi gì đó khó nghe, Hoài Nam ở trạng thái biến thân này tương phản, lại cười cười có vẻ như thấy chuyện gì đó rất thú vị, hoàn toàn bơ Mặc Sương Vũ.

    Mặc Sương Vũ cũng chẳng có nhu cầu giao lưu với kẻ địch, chỉ cười lạnh nói:

    “Chủ nhân, vậy ra ngươi là ma vật ký kết khế ước với hắn. Ta đang thấy lạ là một phàm nhân làm sao có thể đạt tới cảnh giới này, lại sống sót được dưới Đa Bảo Thiên Quân Trận của Mặc Gia ta lâu đến như vậy. Nhân loại quả nhiên giống như mọi người nói, vì truy cầu lực lượng, sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình cho ma quỷ.”

    Quyển trục màu vàng kim trên đầu Mặc Sương Vũ phát tán quang mang rực rỡ. Vô số ảnh chiếu của bảo khí lại một lần nữa lập thể hóa, che kín cả một mảng trời.

    “Cũng tốt, trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của tiên gia chúng ta. Hôm nay để ta vệ đạo một lần đi.”

    Đứng dưới bầu trời vô tận bảo khí, lại nhận thêm lực lượng tăng trưởng không ngừng từ Luân Hồi Chi Cảnh, Mặc Sương Vũ đang có cảm giác tự tin tuyệt đối. Dù là Hóa Thần cảnh cũng chiến cho người xem.

    Huống chi giao thủ một lúc, cô ta cũng biết Hoài Nam mới chỉ là một Hóa Hình cảnh Sơ kỳ mà thôi, lại bị ánh nắng mặt trời áp chế, so với một Kim Đan đỉnh phong như mình, còn chưa đủ uy hiếp.

    Trên thực tế, đúng là Hoài Nam mặc dù cao hơn một cảnh giới, cũng đã bị Mặc Sương Vũ giết đi giết lại không biết bao nhiêu lần.

    Nhưng đó là Hoài Nam, chú không phải Hoài Nam version biến thân, Cecilia này.

    Hoài Nam hiện tại đã kích hoạt lực lượng khế ước ác quỷ, nhường lại thân thể cho Cecilia. Hắn đã đạt tới Hóa Hình cảnh giới, có thể tùy tiện thay đổi cấu trúc cơ thể. Biến thân thành dạng này, là để Cecilia có thể phát huy lực lượng hoàn mỹ, tránh khỏi vì cơ thể dài ngắn bất đồng mà bị hố.

    Hắn hiện tại ở trạng thái biến thân, giống Cecilia đến 99%, chỉ ngoại trừ một bộ vị mấu chốt giữ lại tôn nghiêm đàn ông.

    Cũng có thể nói, ở dạng này, Hoài Nam chính là dưới đực trên cái, hoàn toàn là một gã biến thái.

    Đây cũng là lý do hắn không còn mặt mũi nào thò đầu ra đối thoại, mà nhường toàn quyền cho Cecilia.

    Bởi vậy, đứng trước mặt Mặc Sương Vũ hiện tại, là Cecilia chính bản 99%.

    “A… đã lâu như vậy rồi, mới có cảm giác này. Tiểu tiên nhân, thật hi vọng ngươi có thể mua vui cho ta thêm chút nữa.”

    “Nói thật nhé, hơn ba trăm lần bị ngươi dùng đủ loại binh khí đâm chết, ta còn chưa đã thèm đâu. Nhưng linh hồn của tiểu chủ nhân đã tới giới hạn, nếu cứ tiếp tục luân hồn sẽ vĩnh viễn chìm trong đó. Ta vẫn còn muốn ở cùng hắn một thời gian rất lâu nữa.”

    “Vậy nên….” Cecilia phất phất tay, một đợt kình phong nổ mạnh chấn cho mấy cánh qua xung quanh bung lên. Ma khí trên thân bập bùng dần chuyển hóa thành một ngọn lửa màu xám trắng, khiến mọi vật xung quanh đều từ từ mục nát.

    “Chúng ta kết thúc ở đây được rồi.”



    Ở trên Kim Thư, Kim Thiền Tử nghe những lời này mà chấn kinh rồi.

    Không thể nào.

    Không có lực lượng của Kim Thư bảo vệ, tại sao nữ ma đầu này vẫn giữ được ý thức!?

    Vậy những lần bị giết trước đó, cô ta chỉ đang chơi đùa!?

    Lẽ nào tâm cảnh của một ma vật đã sa đọa ma hóa còn cao hơn mình rất nhiều lần!?

    Kim Thiền Tử cảm thấy lá gan mình có chút đau nhức, dường như có thứ gì đó đang đả kích, lại có thứ gì đó đang sinh ra vết rạn nứt.

    Giống như lòng tự hào.

     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 151: Cecilia vs Mặc Sương Vũ
    Nguyên nhân Cecilia không bị ảnh hưởng bởi Luân Hồi Chi Lực!?

    Rất đơn giản, thứ nhất, linh hồn của Cecilia có một nửa bị phong ấn trong Khế Ước Ác Ma. Đây là khế ước mang theo luật tối cao của Ma Giới, ngoại trừ ma chủ, cho dù là Luân Hồi Chi Lực cũng không thể can thiệp được. Loại khế ước này có tính vĩnh cửu truyền thừa, cho dù người sử dụng có chết đi mà phong ấn vẫn được bảo tồn và giao cho hậu nhân của hắn, ác quỷ bên trong khế ước vẫn phải tuân theo điều kiện ở bên trong. Hoặc cho dù chủ nhân có lỡ may chết trận, đầu thai kiếp mới mà hiệu lực của khế ước vẫn chưa hết, thì ma bộc bên trong cũng phải phục vụ cả kiếp sau của hắn. Luân Hồi không có tác dụng.

    Lý do thứ hai, tuy không có giá trị tham khảo lắm, nhưng đúng là về mặt tâm cảnh và ý thức, Cecilia mạnh hơn Kim Thiền Tử. Cô ta đã phải trải qua hơn bốn ngàn năm tự kỷ, tinh thần đã sớm được mài giũa đến cực hạn. Tự thân lại là một cái biến thái thuần khiết, những ngoại lực tác động được lên ý thức của cô ta rất hữu hạn.

    Hai tầng lý do này khiến Cecilia là người duy nhất ở đây miễn nhiễm với Luân Hồi Chi Cảnh.

    Trải qua hơn ba trăm lần bị Chư Thiên Tinh Thần – Đa Bảo Thiên Quân Trận bắn chết, bất kể là ai cũng có thể thuộc nằm lòng lộ tuyến bắn ra của những cái pháp bảo này.

    Cecilia luôn giữ trên môi nụ cười vui vẻ, giống như mọi chuyện trên đời thấy được đều rất thú vị. Cho dù đang chiến đấu, cũng luôn giữ vẻ hăng hái thích thú. Dù có dùng sức bắt lấy một thanh họa kích, chém văng một thanh trường thương, xoay tròn gạt phăng đi một bó tiễn bắn tới, lại chẻ đôi một thanh trường kiếm nữa, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt.

    Giống như đang khinh thường, càng khiến Mặc Sương Vũ cáu tiết.

    Linh lực đổ dồn vào trong Đa Bảo Thiên Quân Trận, Mặc Sương Vũ điên cuồng phát huy toàn bộ công xuất của cái máy bắn bảo khí này, khiến cả vùng đồng hoa không lúc này ngừng lại tiếng gió gào thét và tiếng nổ mạnh của bảo khí va chạm.

    Nhưng Cecilia vẫn thong dong ứng đối.

    Ma lực bọc vào trong lòng bàn tay, độ tinh thuần của ma lực cô ta sử dụng cao hơn Hoài Nam rất nhiều, Hoài Nam sử dụng ma khí giống như một lớp khói mù phát tán tứ phía, còn Cecilia khiến ma khí ngưng đọng như một lớp mực đen bám dính lấy lòng bàn tay, hoàn toàn trung hòa sự phản kháng nổ mạnh của linh khí trên mỗi thanh bảo khí bắt được, thậm chí ma lực còn mạnh mẽ xâm chiếm ngược, ăn mòn luôn món bảo khí này.

    Cecilia còn có hai thứ mà Hoài Nam không có, thứ nhất là ngọn lửa hủ hóa.

    Giống như Tam Muội Chân Hỏa của Tiên Giới sẽ thiêu đốt bất cứ thứ gì nó chạm phải đến khi thành tro tàn, không thể dập tắt. Ngọn lửa hủ hóa này có Cecilia cũng có thuộc tính đặc biệt, khiến nó biến tất cả vạn vật thành mục nát, hơn nữa tốc độ mục nát cực kỳ nhanh, không hề kém hơn tốc độ nung chảy của Bạch Hỏa từ Stellar.

    Một lớp lửa xám bám trên mũi bảo khí, lập tức biến nó thành một vũ khí đáng sợ nhất, khiến tất cả bảo khí khác va chạm với nó đều mục ruỗng, gõ nhẹ một cái cũng đã gãy làm vài đoạn. Hoàn toàn mất đi hiệu ứng linh bạo mỗi khi va chạm.

    Giống như đang cầm một lưỡi kiếm thật đi chém một đám kiếm xốp vậy, không thể dễ dàng hơn.

    Và điểm chết người nhất, là tốc độ phản ứng của Cecilia cao hơn Hoài Nam rất nhiều.

    Bất luận bảo khí bắn tới từ phương hướng nào, thậm chí là từ dưới đất đâm lên, cũng đều bị trực giác cùng kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm nay dự phán ra.

    Vậy nên mặc kệ Mặc Sương Vũ điên cuồng phát động Đa Bảo Thiên Quân Trận đến cỡ nào, trong mắt Cecilia đều chỉ là trò hề mà thôi.

    Vì Hoài Nam không nhớ, nên hắn không thể biết được, Cecilia để hắn chết vài trăm lần, chỉ là để trải nghiệm cảm giác chết bằng hàng vạn thứ báo khí khác nhau mà thôi. Đừng hỏi lý do, đây chỉ là vấn đề sở thích.

    Ở một vòng lặp nào đó, Cecilia đã hướng dẫn Hoài Nam, để hắn cũng có thể chia xẻ niềm vui của việc bị vật cứng đâm xuyên qua thịt này, nhưng Hoài Nam chỉ nổi giận mắng to, liền vậy, Cecilia đành mặc kệ hắn, ngồi xem hắn chết, cùng lấy khả năng chia xẻ đau đớn mà thể nghiệm sự thống khoái khi bị đâm xuyên.

    Nếu không phải linh hồn Hoài Nam đã bị reset đến điểm băng hoại, sắp sửa thật sự luân hồn thành một sinh mạng mới, Cecilia có lẽ sẽ còn ngồi xem hắn chết vài trăm lần nữa.

    Dù sao cơ hội chết miễn phí như thế này cũng không có nhiều nha.

    Mặc dù ở vòng lặp đầu tiên, Mặc Sương Vũ đột nhiên nổi điên, đâm lén sau lưng Hoài Nam khi Cecilia và hắn đang mải tán dóc, làm cô ta cũng sợ hết hồn, tưởng mình đã chết thật.

    “Nỗi sợ không thống khoái đó, để ta từ từ trả lại cho ngươi đi”.

    Cecilia vừa cười nhạt, vừa tiện tay đánh văng ba cái bảo khí phá không bắn đến, từ từ bước lại gần chỗ Mặc Sương Vũ.

    Người sau lập tức hoảng hốt, không tự chủ được dần dần lùi lại.

    “Sao vậy tiên nhân!? Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của các ngươi cơ mà!?” Cecilia trào phúng nói.

    “Đừng…” Mặc Sương Vũ nghiến răng.

    “Hở!?” Cecilia nghiêng đầu, hai cái tai vẫy vẫy.

    “Đừng xem thường ta.”

    Mặc Sương Vũ gào lên tức giận. Hư ảnh bảo khí ngập trời rung lên ông ông, bốn cái bảo khí có hào quang chói lọi nhất xé toạc không khí bắn xuống như phi lao.

    “Còn chưa bỏ cuộc sao!?” Cecilia quay quay thanh trường thương mình tiện tay vớ được, chuẩn bị đánh văng một lượt bảo khí nữa.

    Đột nhiên dị biến xảy ra.

    Bốn thanh bảo khí trên đường bay, đột nhiên lại bị bốn thanh bảo khí khác bắn tới, đâm vào cán, sau đó lại có vô số hư ảnh bảo khí khác được tạo ra trong chớp nhoáng, tiếp tục công kích vào phần cán, tạo ra lực đẩy mạnh khiến chúng gia tốc đột ngột.

    Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh.

    Cecilia xoa xoa vết máu trên mặt, và cánh tay cầm thương đã bị chặt đứt của mình, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Lập tức đỏ mặt cười ngất.

    “Hahaha, được lắm, được lắm!! Rất vui đấy.”

    Ma khí trào dâng ra chỗ đoạn tay cụt. Một cánh tay mới nhanh chóng tân sinh cùng khói đen phiêu hốt.

    “Hi vọng ngươi có thể tiếp tục mua vui cho ta!! Tiểu tiên nhân.”

    Mặc Sương Vũ thật sự đã cảm thấy áp lực, đối mặt với sinh vật bất tử như ma tộc, tất cả đều căng thẳng vô cùng. Dù sao mình đánh chúng nó mãi không chết, nhưng lỡ mà bị ma khí bám vào cơ thể thì xong luôn. Ma tộc là một cái chủng tộc vừa đáng ghét vừa đáng sợ.

    Bởi vậy, Mặc Sương Vũ làm ra quyết định.

    Chạy.

    Bảo khí đầy trời liên tục phát sáng rồi bắn vọt xuống để yểm hộ, Mặc Sương Vũ chân đạp phi kiếm nhanh chóng xoay người bay vút đi, tìm cốc khẩu.

    Đúng lúc này, một tiếng xé gió lạnh người vang lên.

    Mặc Sương Vũ thông qua thần thức, biết được sau lưng là một thanh trường kích bị Cecilia tiện tay cầm lấy ném tới. Lực tay mạnh mẽ khiến tốc độ của nó không thua gì được bắn ra từ Đa Bảo Thiên Quân Trận. Đối mặt với dạng công kích này, Hoài Nam có thể dùng thể chất vượt trội của cảnh giới Hóa Hình để tránh né, Cecilia có thể dùng kinh nghiệm chiến đấu để nhẹ nhàng lách qua. Nhưng Mặc Sương Vũ không thể làm được. Cô ta là pháp tu thuần túy, hơn nữa còn là nghiên cứu giả, cận chiến và phản xạ đều yếu ớt vô cùng. Dù có thần thức nhạy cảm cảm nhận được, cũng phản xạ không được.

    Bùm.

    Thanh phi kiếm dưới chân bị trường kích đâm vào, linh lực bên trong nổ tung, chấn bay Mặc Sương Vũ khiến cô ta lảo đảo ổn định thân thể giữa không trung.

    Kim Đan kỳ cũng có thể bay, nhưng rất phí sức, không tiện như đạp phi kiếm.

    Mặc Sương Vũ phải mất vài giây mới khiến thân thể ổn định lại được.

    Nhưng chỉ một thoáng này, cũng đã quá đủ cho Cecilia với sức bật mạnh mẽ tiếp cận.

    “Nếu muốn ta không xem thường ngươi, thì nên cố gắng hơn, tiên nhân vô dụng à.”

    Bụp.

    Một quyền mạnh mẽ móc từ dưới lên, đấm ngập vào bụng. Mặc Sương Vũ ho ra máu, muốn ói ra hết mật xanh mật vàng, chấn động từ cơn sốc đau đớn khiến cô ta hôn mê tại chỗ.

    Cecilia giữ nguyên tư thế ra quyền, cười nhạt, nâng Mặc Sương Vũ lên bằng nắm đấm, rồi tùy tiện quăng xuống đồng hoa bên dưới.

    Sau đâu đấy, Cecilia phủi phủi tay, ngẩng đầu, liếc xung quanh, cười nói:

    “Mặc dù ta không biết các người núp ở đâu, nhưng hẳn là các người cũng đã chán cái vòng lặp này rồi chứ hả!? Có ý kiến gì giúp bọn ta rời khỏi đây không!? Ta muốn đến một tinh cầu khác.”

    Bên tai vang lên tiếng thở dài, Cecilia vẫy vẫy hai tai theo bản năng, khóe miệng khẽ cong lên, là tiếng truyền âm nhập mật. Xem ra đám người này nhất quyết không lộ diện.

    “Thí chủ thật mạnh mẽ, bần băng bội phục.”

    “Ha, người của phật giới!?”

    “Xác thực.”

    “Ngồi xem bọn ta diễn kịch, có thú vị không!?”

    “Tiểu thí chủ kia có được ma vệ như ngài, không biết là phúc hay họa của hắn.” Người trong hư không sợ hãi than. Cecilia nghe vậy chỉ cười đáp: “Kufuufu, ta thật sự thích hắn đấy.”

    “…”

    “Có thể cho bần tăng biết, tại sao ngài phát hiện ra chúng tôi không!?”

    “Này này, ta tốt xấu gì cũng từng đạt tới cảnh giới hư không nha, mới đầu thì có thể không ý thức được, nhưng qua mỗi lần luân hồi, tâm tình các ngươi lại nhộn nhạo nhốn nháo hết cả, muốn không cảm thấy gì cũng khó khăn lắm.” Cecilia đưa tay lên lắc lắc nói.

    Chỉ nghe người bên kia cười khổ. Quả nhiên vẫn là vấn đề tâm cảnh quá thấp.

    “Tại sao không lộ mặt!? Với cảnh giới của các ngươi hiện tại, chắc không phải sợ ta đâu ha.”

    “Lộ mặt thì không thể, cảm phiền thí chủ tới chỗ bọn ta được hay không!?”

    Cecilia ồ lên, trước mặt xuất hiện một trang sách mờ mờ ảo ảo. Cô ta hạ xuống, kéo chân Mặc Sương Vũ lôi đi. Lại gần trang sách, đưa tay chạm vào.

    Lập tức không gian xung quanh biến ảo. Cecilia xuất hiện trên một cao nguyên đá vôi, cảnh vật hùng vĩ tráng lệ, trải rộng bạt ngàn.

    “Cố hữu kết giới!?” Cecilia giật mình. Có được cố hữu kết giới tức là đã vượt trên cảnh giới hư không rất nhiều. Tiếp cận đỉnh phong không còn xa.

    “Không phải, đây là thế giới. Một thế giới độc lập, nằm bên ngoài Lục Đạo.”

    Liền có người tiếp lời, Cecilia quay đầu ra đằng sau, đập vào mắt là một vị hòa thượng, đi cùng một con heo và một con kappa.

    Vị hòa thượng kia mỉm cười tiếp tục nói:

    “Thế giới này, không chịu sự giám sát và cai quản của giám sát viên Lục Đạo.”

    “Tại đây, ngăn cách với hết thảy thế giới lực, cho dù là thần Odin sở hữu Trí Tuệ Chi Lực cũng không có biện pháp lấy thông tin từ người ở thế giới này.”

    Trí tuệ là một dạng tương đồng lại tương phản với Chân Lý. Nếu như Chân Lý là dạng “Ta biết những gì các người không biết” bằng cách lấy dữ liệu từ sau cánh cổng, thì Trí Tuệ lại là “Ta biết những gì các người biết”, bằng cách trực tiếp sưu tầm thông tin từ trí nhớ của mọi sinh vật nằm bên trong Lục Đạo.

    Sở hữu Trí Tuệ chi lực, Odin được mệnh danh là vị giới hoàng thông thái nhất Lục Đạo, người biết tất cả mọi điều trên thế gian (ngoại trừ những thứ từ Chân Lý).

    Ngoài Odin, còn một dạng người nữa cũng có thể sử dụng Trí Tuệ Thế Giới Lực mặc dù cấp độ không quá cao.

    Đó là Giám Sát Viên Lục Đạo, với Thiên Đạo Pháp Luân.

    Kim Thiền Tử và hai đồ đệ không dám rời khỏi Kim Thư để can thiệp vào Luân Hồi Chi Cảnh cũng vì lý do này. Ông ta không muốn tùy tiện bước ra ngoài để ký ức của mình bị sưu tầm được, dẫn đến mọi kế hoạch của mặt na nam đổ bể từ trong trứng nước.

     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 152: Đồng hoa ký ức còn lưu lại
    Ghi chú: hai chương này liên quan đến phụ chương ở vị trí

    Cơ thể Hoài Nam dần dần thay đổi, toàn bộ đặc điểm nữ tính nhanh chóng thu về, chỉ trong thoáng chốc, bộ dáng nguyên bản của Hoài Nam đã trở lại. Cecilia thì trở thành một đoàn khói đen lơ lửng quanh người hắn.

    Hoài Nam ngồi khoanh chân, đặt tay lên hai gối, trọng tâm hạ thấp xuống, đầu hơi cúi, trầm ngâm tiêu hóa chỗ thông tin vừa tiếp nhận được.

    “Nói đơn giản một chút, thê giới này hình thành bởi bánh xe Thiên Đạo Pháp Luân liên tục xoay tròn, giống như phần mềm của hệ điều hành. Còn các Giới Hoàng giống như virus được sinh ra từ mười hai cung của nó!? Nhiệm vụ của các Giám Sát Viên Lục Đạo là tìm cách nào đó gỡ thế giới lực ra khỏi các Giới Hoàng. Đúng không nhỉ!?”

    Hắn ngẩng đầu nói với đoàn khói đen bên cạnh, trong đó, bóng dáng Cecilila mờ mờ ảo ảo, khoanh tay lơ lửng, ngáp dài bộ dáng chẳng hề quan tâm.

    Trước mặt hắn nhô lên một bàn đá, Kim Thiền Tử mỉm cười đặt xuống một bộ bàn trà, thong thả pha, khiến vùng cao nguyên đá này có thêm chút hơi ấm của hương khói. Ông ta đáp:

    “Mặc dù ta không thể cắt nghĩa rõ ràng phần mềm hay hệ điều hành thí chủ nói đến là gì, nhưng với sự thông tuệ của thí chủ, chắc hẳn không sai đâu.”

    “Tiểu chủ nhân, biết ba thứ chuyện này làm gì!? Cảnh giới của ngài hiện tại chẳng ra sao, coi như con tép chỉ sợ cũng không bằng, nếu biết thứ gì đó không nên biết, bị Trí Tuệ Chi Lực tra ra, chỉ sợ mạng nhỏ không giữ được.” Cecilia lúc này mới nói.

    Hoài Nam hiện tại là chuẩn Hóa Hình cảnh của Ma Tộc, so sánh ra, tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tiên Giới và Thánh Giai của Thần Giới, về trái đất chắc có thể đo được sức mạnh đại khái là 20% cube, tính ra cũng là một cường giả nhất lưu. Nhưng trong mắt những tồn tại đã từng đạt tới cảnh giới Hư Không như Cecilia, vậy vẫn chưa đủ nhìn, đều trong dạng tùy tiện búng tay là có thể giết chết. Ngược lại trong mắt Hoài Nam, lấy tố chất thân thể người thường mấy chục năm như hắn, đột nhiên vọt lên cảnh giới này, toàn thân luôn có cảm giác sinh cơ bừng bừng, ngập tràn lực lượng, vô cùng phấn chấn, nếu không thường hay bị đói.

    Bỏ qua cơn đói, thì tinh thần hắn hiện tại khá tốt, rất có tâm tình hóng chuyện bát quái.

    “Mặc dù không biết Trí Tuệ chi đạo hoạt động như thế nào, nhưng nhiều sinh linh như vậy, muốn nắm giữ triệt để hẳn là không thể nào nha.” Hoài Nam bĩu môi nói:

    “Ta đoán, cần có một từ khóa gì đó thuận tiện cho việc điều tra, chỉ cần không ghi nhớ từ khóa đó, muốn tra ra ta hơi bị khó.”

    “Mà từ khóa, đại sư đây chắc hẳn là biết đúng không!?” Hoài Nam nhìn Kim Thiền Tử nháy mắt.

    Người sau cười cười đáp: “Xác thực, nhưng bần tăng cũng không dám chắc, dù sao người ngộ đạo trí tuệ trên đời không nhiều, không ai dám đảm bảo sự thông tuệ của bọn họ đến đâu. Bần tăng cũng có cùng ý nghĩ với ma vệ của thí chủ. Loại chuyện này, thí chủ không nên can dự vào thì tốt hơn.”

    “Chỉ hơi tò mò mà thôi.”

    Người ta đã nói đến vậy, Hoài Nam cũng chẳng tiện đào móc thêm thông tin, chẳng qua tính hắn thích mấy chuyện bát quái như thế này, nên mới dò la hỏi mà thôi.

    Khởi đầu còn không biết được nhiều thứ như vậy, do hắn bám dính lấy, dùng đủ chiêu trò đào móc, nên mới có thể tổng kết lại thành mấy thứ kha khá ở trên.

    “Vậy được rồi, ta không hỏi nữa, nhưng còn nhờ đại sư chỉ cho bọn ta cách rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này. À không, nghe giọng điệu của Cecilia, ngài chắc hẳn cũng là cảnh giới hư không, thỉnh tùy tiện đập vỡ chỗ không gian nào đó, làm ơn làm phước cho bọn ta về trái đất giùm.”

    Kim Thiền Tử lắc đầu đáp:

    “Thí chủ thứ lỗi cho bần tăng vô năng. Thế giới chân kinh vẫn còn chưa ổn định, bọn ta mới chỉ thu được một phần sáu số trang sách để có thể tạo ra một thứ tương tự Thiên Đạo Pháp Luân, nếu tùy tiện đánh vỡ hư không ở nơi đây, chỉ sợ tạo thành hạo kiếp diệt thế cho thế giới này.”

    Hoài Nam vểnh vênh tai, gật gù cười khà khà nói:

    “Thì ra là vậy... ha ha, các người không tin tưởng vào các giới hoàng có thể duy trì được trật tự của Lục Đạo nên muốn tự tạo ra một thế giới mới, chính mình làm chủ, dã tâm không nhỏ nha.”

    “...”

    Kim Thiền Tử cảm thấy mình đang có xúc động tự vỗ vỗ cái đầu bóng loáng của mình mà cười méo xệch, người này...

    Thật phiền phức.

    “Nói hươu nói vượn. Ụt ịt.... sư phụ đây là muốn tạo ra nơi trú thân cuối cùng cho sinh linh Lục Đạo... Ụt Ịt....” Con heo bên cạnh đó liền rống lên.

    Kim Thiền Tử trán đầy vạch đen, người ta chỉ tùy tiện thăm dò một câu, mắc mớ gì ngươi lại tự khai nhận hết rồi!? Quả nhiên biến trở lại thành heo thì trí lực cũng suy giảm sao!?

    Ở bên cạnh Hoài Nam, Cecilia chế giễu nói:

    “Kufufufu, tăng nhân, nếu như ngươi không muốn có thêm phiền phức, tốt nhất vẫn là nên tìm cách tống chúng ta đi thì hơn đấy. Chỉ cần ngươi không động sát niệm, vĩnh viễn sẽ không thấy giới hạn cái da mặt chủ nhân ta đâu.”

    Kim Thiền Tử gật đầu đáp:

    “Phật pháp dạy ta không sát sinh, ta vĩnh viễn sẽ không có sát niệm. Thí chủ nói đúng, nếu cứ để hai người ở lại đây, vị tất không phải là đang gián tiếp hại hai người.”

    Hoài Nam cười nhạt:

    “Chỉ sợ chính mấy người cũng không có cách rời khỏi đây, nếu không đã chẳng rảnh háng ngồi xem bọn ta chọt nhau cả năm trời như vậy.”

    Kim Thiền Tử cười lắc đầu:

    “Khởi đầu thì thật sự đúng là không có cách nào, nhưng một năm này liên tục quan sát, bần tăng cũng đã nhận ra chút môn đạo của Hư Không Chỉ Cảnh.”

    Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp:

    “… hay đúng hơn là điều kiện phát động của nó.”



    Lại một vòng lặp qua đi, Hoài Nam vậy mà phát hiện cho dù chui vào thế giới chân kinh, một phần nhỏ Luân Hồi Chi Lực đã xâm nhập vào cơ thể vẫn như cũ khiến hắn và Mặc Sương Vũ chết già.

    Đồng thời cũng kiểm chứng luôn điều Cecilia nói, cho dù chết già, Hoài Nam vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi trẻ. Chẳng bù với Mặc Sương Vũ, cho dù đang bị đánh bất tỉnh, cơ thể vẫn lão hóa nhanh dần đều, cuối cùng thành cái bộ dáng Hoài Nam chẳng nỡ nhìn rồi mới chết héo.

    Không đạt tới Tiên Đài, tu chân giả cũng chẳng khác gì phàm nhân, chỉ là sống dai hơn, lực mạnh hơn chút mà thôi. Sinh lão bệnh tử vẫn dính như thường.

    Vòng lặp mới xuất hiện, Cecilia nghiêm túc không đùa giỡn nữa, canh chuẩn thời gian khi Hoài Nam và Mặc Sương Vũ bị reset, bước từ bên ngoài màn sương vào, lập tức phát động ma lực, nhấc bổng cả hai người lên.

    “Cecilia, ngươi dám khống chế thân thể ta!?” Hoài Nam bực mình gào lên, con hàng này quyết định làm phản rồi hả!?

    Ở bên cạnh hắn, Mặc Sương Vũ im re, không dám nhúc nhích, đối với Cecilia, cô ta vẫn có nỗi sợ hãi theo bản năng.

    “Kufufufu, tiểu chủ nhân, ngoan ngoãn một chút, ta chuyển một đoạn ký ức cho ngài.”

    Hoài Nam ngừng ầm ĩ, trong đầu hắn xác thực nhiều thêm một chút tin tức gì đó, chính là trải nghiệm của bản thân ở hơn ba trăm vòng lặp trước. Những ký ức này đều theo thị giác thứ ba của Cecilia ghi lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hoài Nam chợt cảm thấy mình đã chết vài trăm lần, cảm giác nhộn nhạo muốn nôn mửa.

    Bất kể là ai, tự thân chứng kiến mình lần lượt bị đánh lòi phèo, ộc máu rơi ruột, đầu thân chân tay văng loạn tứ tung cũng đều không dễ chịu đấy.

    Hoài Nam cảm thấy toàn thân ngập trong một trận âm hàn, quay sang nhìn Mặc Sương Vũ loli. Người sau còn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trưng bộ mặt ngây ngốc khó hiểu nhìn hắn.

    Hoài Nam bị ánh nhìn thiên chân vô ta quét tới, toàn thân run rẩy theo bản năng, răng lắp bắp mấy cái:

    “Tiểu Vũ MM, bé cũng thật là cường hãn, có thể làm anh đây nhiều lần như vậy không biết mệt. Sau này ai cưới bé thật có phúc.”

    “Hả!? Hoài Nam ca ca, anh nói gì vậy!? Thật khiếm nhã.” Mặc Sương Vũ phồng má nói. Chân tay khua khua, cả hai vẫn còn bị Cecilia dùng ma lực nhấc bổng lên đấy.

    Hoài Nam tạm thời không muốn đối thoại với Mặc Sương Vũ, tránh cho ký ức hắc ám tái hiện, hắn chỉ lặng lẽ trao đổi ý niệm với Cecilia.

    [Vậy, nhấc bọn ta lên mần chi!?]

    [Tiểu chủ nhân, nhìn xuống dưới chân xem.]

    [Hoa!?] Hoài Nam kỳ quái hỏi.

    [Là đồng hoa.] Cecilia chữa lại.

    Cánh đồng hoa này kéo dài tới biên giới của sương mù. Ngay khi bước vào, Hoài Nam đã phải dẵm lên chúng. Cả sơn cốc này là một cánh đồng hoa trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Hoài Nam biết xuyên qua sương mù là một vùng trời nắng chói trang, hắn cảm thấy mình như gặp quỷ.

    Rành rành là cái ma giới, một điểm sáng cũng không có, sinh vật đều có thuộc tính bóng đêm, nắng to như vậy chiếu lên chúng sẽ còn chết thảm hơn cá mắc cạn. Tự thân hắn cũng đã thể nghiệm cái nắng kinh người kia. Nắng dã man, nắng tàn bạo, nắng vô nhân đạo, có thể trực tiếp đem mỡ của hắn rán thịt hắn. Nếu khứu giác còn chưa bị đổi, Hoài Nam chắc hẳn sẽ còn phát hiện ra người minh bốc lên mùi thịt rán thơm phức.

    Dưới cái nắng này, sinh vật ma giới đại khái đều chết sạch, cũng chỉ có cái đồng hoa này còn phát triển tươi tốt đi, bảo sao chúng ngập tràn sơn cốc.

    Cái này gọi là gì nhỉ!? “Cúc hoa bạo mãn sơn à!?”

    Mặc dù Hoài Nam không biết những loài hoa này tên gì, nhưng bộ dáng có phần giống hoa cúc, sắc màu thì đủ loại, ở một hoàn cảnh khác, đây thật sự là một cái mỹ cảnh.

    Chỉ tiếc rằng nó lại là Luân Hồi Chi Cảnh.

    Và cánh đồng hoa này…

    [Đồng hoa chính là chất xúc tác, là công tắc khởi động luân hồi chi cảnh.]

    [Mỗi khi có một cánh hoa rơi xuống, Luân Hồi Chi Cảnh sẽ lập tức phát động.]

    Cecilia thong thả truyền âm khiến Hoài Nam toát mồ hôi lạnh.

    Ngay khi bước vào sơn cốc, chính hắn và Mặc Sương Vũ đã đạp lên bao nhiêu cánh hoa rồi chứ hả!?

    Nếu không có Cecilia, chỉ sợ hắn và Mặc Sương Vũ sẽ vĩnh viễn chìm trong cái vòng lặp đáng sợ kia, không có một vòng lặp nào may mắn thoát khỏi.

    Bởi lẽ cứ bước vào sơn cốc, chắc chắn sẽ đạp lên đồng hoa, trừ khi hai người họ từ đầu liền bay vào đây.

    Thậm chí bay sinh ra gió mạnh cũng có thể khiến cánh hoa rơi xuống.

    Hoài Nam muốn chửi thề.

    [Mẹ nó, đây là đứa nào rảnh háng nhức trứng làm ra cái bẫy trêu người vậy hả!?]

    [Tiểu chủ nhân, sai rồi.] Hiếm khi thấy Cecilia nói chuyện không mang theo giọng cười cợt:

    [Chủ nhân nơi này chỉ muốn giữ lại một khoảnh khắc nào đó vĩnh viễn mà thôi.]

    [Giữa sơn cốc này có một căn nhà gỗ nhỏ, khoảnh khắc đó chắc hẳn vẫn còn được lưu trữ ở đấy.]

    [Chúng ta đi xem.]

     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 153: Sâm La Vạn Tượng vì ngài khóc than
    Trữ vật giới chỉ của Mặc Sương Vũ đã từng bị Cecilia nuốt trong quá khứ. Còn may mấy thứ có thuộc tính không gian này không dễ tiêu hóa, về sau chỉ cần Cecilia ói ra là còn xài được. Tất nhiên quá trình không mấy xinh đẹp, nhưng Mặc Sương Vũ cũng không có tư cách kén chọn.

    Trong trữ vật giới chỉ này là kho báu của chi nhánh Mặc Gia được giao cho Mặc Sương Vũ bảo quản, với những thứ bên trong, thậm chí có thể mua lại một tầng trời cũng không tính hiếm lạ.

    Mặc gia là gia tộc giàu nhất tiên giới, thậm chí kho tàng của Tiên Đế trên Thiên Đình cũng chưa chắc đã bằng. Là tiểu công chúa của Mặc Gia, Mặc Sương Vũ chính là một cái kho tàng di động.

    Tất nhiên là trong trường hợp trữ vật giới chỉ vẫn còn.

    Mặc Sương Vũ vung tay, trữ vật giới chỉ trên ngón tay sáng lên, một thanh phi kiếm phiêu phù ở bên cạnh, cô ta nhẹ nhàng nhảy lên, chân trần dẵm sống kiếm, coi nó như tấm ván, từ từ lăng không phi hành.

    Hoài Nam gồng mình, sau lưng hắn chỉa ra một đôi cánh dơi bằng xương thịt. Tạo hình khá hung ác. Nếu như hắn không cầm một cái ô màu hồng dễ thương theo.

    Hai người họ đều ráng bay lên thật cao, tránh vì lúc di chuyển khiến khí lưu phát ra, xúc động đến đồng hoa bên dưới.

    Cảnh sắc mỹ lệ lúc này không khiến bất cứ ai ưa thích, nhìn đám hoa lung linh khoe sắc phía dưới, Hoài Nam chỉ cảm thấy một trận ghét bỏ. Từ rày ra đường gặp cửa hàng hoa, Hoài Nam thấy một cái đập một cái, bất kể cô gái bán hoa có xinh đẹp hay không.

    Hắn liếc nhìn sang Mặc Sương Vũ, tiêu cự ánh mắt rơi xuống ngực, người sau với thần thức nhạy cảm nhận thấy, liền đỏ mặt đưa tay lên che theo bản năng.

    “Hoài Nam ca ca, anh nhìn gì vậy!?”

    “Không có gì.” Hoài Nam lắc đầu.

    Vẫn là loli tốt nhất, loli rule the world. Phiên bản BB Mặc Sương Vũ nhìn thích mắt thật, nhưng cũng giống như cánh đồng hoa kia, Hoài Nam cũng đã bị ám ảnh ác cảm, từ rày ra đường thấy ngực lớn hắn sẽ… khục…

    Được rồi, thứ đó hủy đi thật quá đáng tiếc.

    Suy nghĩ rơi vào ngõ cụt, Hoài Nam lai tìm đến Cecilia than phiền:

    [Ngươi còn giấu ta chuyện gì đúng không!?]

    [Có hả, có hả!?]

    [Đừng làm trò. Tại sao ngươi có ký ức về đồng hoa mà ta không có. Là ai nói phương pháp này cho ngươi. Đừng nói người tự suy ra, ký ức chia sẻ ta chỉ thấy ngươi hưởng thụ mỗi lần ta ngỏm củ tỏi, chẳng có chút nào giống như đang xem xét cái vòng lặp này cả. Hơn nữa ta đều chết giữa đồng, không hề đi đến điểm cuối, làm sao ngươi biết giữa đồng hoa là một căn nhà gỗ nhỏ!?]

    [Tiểu chủ nhân thật thông minh.] Cecilia thán phục nói. Cô ta đúng là đã giấu đi ký ức về vòng lặp cuối cùng. Bản thân Cecilia đã là sinh vật trong khế ước, không còn thuộc về Lục Đạo, không sợ bị tra ra, còn Hoài Nam thì không làm được. Chẳng việc gì phải cho hắn biết, thêm phiền phức

    [Chứ sao.] Hoài Nam phổng mũi, hắn biết hắn ưu tú, nhưng có người khen hắn vẫn thấy thích.

    [Ơ mà chết tiệt, tiết tấu không đúng. Đừng đánh trống lảng.]

    [Kufufufu, tiểu chủ nhân, ta dạy cho ngài một bộ thủ pháp bức cung nữ phạm nhân nhé, nếu thỏa mãn được ta, ngài muốn gì ta cũng chiều hết.]

    Hoài Nam buồn bực hừ một tiếng, nếu có thể, hắn cũng muốn đem con ma cẩu này ngược đãi một lần cho bõ ghét, nhưng cả hai đều chia xẻ cảm giác, hắn còn chưa biến thái tới mức tự ngược.

    Cecilia đã thừa nhận thẳng thắn, tức là không hề có ý định muốn nói. Hoài Nam cũng đành chịu, hắn đối với Cecilia giờ còn chưa có biện pháp nào.



    Cứ bay lượn như vậy khoảng hai cây số, dưới cái nắng khắc nghiệt muốn mạng của Hoài Nam, bọn họ cuối cùng cũng tới được giữa sơn cốc.

    Giữa đồng hoa bát ngát này, là một căn nhà bằng gỗ nhỏ, cũ kỹ, mộc mạc.

    Đơn sơ, mùi cổ phác của mạt gỗ bay lên nhè nhẹ giữa hơi nắng.

    Nơi đây đón lấy đã biết bao nhiêu lần mặt trời lên rồi lặn xuống, luân phiên cùng ánh trăng mỗi ngày. Nơi ở của chủ nhân sơn cốc và đồng hoa, người đã tạo ra kỳ cảnh về một thung lũng ngập hoa và ánh nắng giữa ma giới toàn đêm đen lạnh lẽo.

    Hoài Nam và Mặc Sương Vũ nhìn nhau, đều cảm nhận được một cỗ cảm giác ưu thương nhàn nhạt bao phủ nồng đậm mỗi phiến không gian xung quanh đây. Một cảm giác bi thương dâng lên từ tận đáy lòng, khiến hốc mắt cả hai thoáng ướt át.

    [Tiểu chủ nhân, cẩn thận. Đây là Sâm La Vạn Tượng của cao thủ vượt lên cảnh giới hư không. Loại tồn tại này, khi hắn bi thương, toàn bộ thiên địa xung quanh đều phải khóc thay cho hắn, ánh sáng tâm linh của hắn sẽ nhuộm lên vạn vật trong vùng ảnh hưởng, dù là một tảng đá cũng có thể rơi nước mắt. Tuy đã nhiều năm qua đi rồi, nhưng nếu tâm linh của ngài thất thủ, chính ngài cũng sẽ biến thành một phần của Sâm La Vạn Tượng này.]

    Hoài Nam thoáng rên một tiếng, đầu hắn giống như bị búa bổ gõ một cái. Đây là Cecilia dùng biện pháp trực tiếp nhất gõ tỉnh hắn mang lại. Thoát ra từ cảm giác bi thương dâng trào, Hoài Nam liền rùng mình sợ hãi.

    Cứ tưởng Cận Giới Hoàng với khả năng đánh phá chân không đã là tồn tại đáng sợ nhất Lục Đạo, không ngờ bên trong đó còn có loại tồn tại như thế này.

    Để ánh sáng tâm linh xâm nhiễm mọi thứ, hình thành Sâm La Vạn Tượng, một loại tuyệt đối lĩnh vực, khiến mình trở thành ý chí của một mảng thiên địa.

    Làm hơn chút nữa. Chính là đấng tối cao rồi còn gì!?

    Đứng trước loại tồn tại này, vạn quân thật sự không hề có ý nghĩa gì. Vạn vật đều không thể chống lại ý chí của ngươi, không cần phải giơ tay nhấc chân, chỉ khẽ động một ý niệm cũng có thể miễu sát toàn bộ sinh linh nằm trong Sâm La Vạn Tượng của mình.

    Đây là bản update cực kỳ khủng bố của Cố Hữu Kết Giới.

    Nếu như Cố Hữu Kết Giới chỉ đem lại lợi thế sân nhà cho người sử dụng, Sâm La Vạn Tượng là vạn năng. Chỉ cần người sử dụng có ý chí đủ mạnh mẽ, loại chuyện như khiến một tảng đá phải khóc cũng không phải không làm được.

    [Cecilia, trong Lục Đạo, có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới này!?]

    Cecilia nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

    [Ở thời đại của ta, Tiên Giới có Đạm Bích Tuyền của Linh Kiếm Sơn. Thần giới có Aprodite của Olympus và Loki của Argards, Phật giới có Vishnu của Tam bảo điện, ma giới có…]

    Cecilia khịt khịt mũi, giống như nghĩ đến chuyện gì không hay, rồi nói tiếp:

    [Hừm hừm… có lẽ là thất đại tội.]

    [Thất đại tội!? Bảy con ác quỷ trong truyền thuyết!? Nhiều như vậy à!?] Hoài Nam sợ hãi than.

    Ma giới này nước có vẻ quá sâu đi. Tiên Giới và Phật Giới chỉ có mỗi một, Thần Giới có hai, ma giới liền có bảy!?

    [Ta đoán vậy thôi. Dù sao những người đụng độ với chúng đều đã chết. Đám đó đều ăn sạch đối thủ đến xương vụn cũng không để lại. Nghe nói trước đây Thiên Đình từng có một gã cường nhân tên là Hậu Nghệ, một mình một cung xông thẳng vào ma giới, gã này từng dùng một tiễn giết chết chín đứa con của Tiên Đế, thực lực sâu không lường được, có lẽ là Tiên Giới đệ nhất nhân dưới Giới Hoàng thời đại đó. Vậy mà năm đó xông vào ma giới, đụng độ bảy con quỷ này, kết quả liền chết rơi rồi. Trận đó đánh rất lớn, nếu không cũng đã chẳng có ai biết. Chỉ khi có người đuổi đến hóng tin, liền chứng kiến mỗi con trong đám đó đang gặm nốt những phần cuối cùng của Hậu Nghệ. Đặc biệt là Satan, còn đang nhai dở cái sọ của hắn. Cảnh vật xung quanh lúc đó rất quỷ dị, giống như đã bị ánh sáng tâm linh xâm nhiễm qua, nên ta đoán vậy.]

    Cecilia trần thuật bằng ngữ điệu lười biếng, nhưng Hoài Nam vẫn ẩn ẩn nghe trong đó một tia sợ hãi. Thầm nghĩ: cái đứa chứng kiến đó không phải ngươi chứ!?

    “Hoài Nam ca ca, chúng ta vào chứ!?” Mặc Sương Vũ ở một bên bất an hỏi. Bên người cô bé lơ lửng một khối định tâm phù, có tác dụng củng cố ý chí, dù là vậy vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng, khóe mắt luôn ướt át, lúc nào cũng chỉ trực rơi lệ.

    “Tiểu Vũ, bé ở ngoài đi, càng vào bên trong Sâm La Vạn Tượng sẽ càng mạnh, một lá bùa như vậy không có tác dụng đâu.” Hoài Nam nghĩ nghĩ nói.

    “Sâm La Vạn Tượng!? Là cảnh giới cuối cùng của Tiên Đài!? Ở bên trong ạ!?” Mặc Sương Vũ lập tức lùi lại hai bước theo bản năng.

    [Xem, người ta vừa nghe đến là sợ, ngài còn cho nó là bản nâng cấp của Cố Hữu Kết Giới!?]

    Bên tai không lúc nào ngớt tiếng châm chọc của Cecilia, Hoài Nam lười đáp, con hàng này bị giam quá nhiều năm, nhu cầu nói chuyện cực mạnh, cứ tiếp chuyện cô ta thì đến tết tây cũng không hết.

    Hoài Nam làm mặt khinh khỉnh, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác, bước tới, đẩy đẩy cánh cửa gỗ trước mặt.

    Két két…

    Giống như đã có rất nhiều năm tháng không sử dụng, tiếng kêu kẽo kẹt giống như tắc khóa vang lên. Đồng thời trong một khắc này, cảnh vật trước mắt Hoài Nam biến đổi.

    Luân Hồi chi lực cuộn trào.

    Ngày và đêm liên tục xoay vần, ánh mặt trời và ánh trăng thay phiên nhau xuất hiện, hoa cỏ xung quanh héo rồi lại tàn, căn nhà trước mắt cũng dần dần biến đổi.

    [Cái gì vậy!? Lại loop à!?] Hoài Nam kinh hãi gào thét trong nội tâm.

    [Bình tĩnh, tiểu chủ nhân, vòng lặp này không ảnh hưởng đến người đứng ngoài phạm vi đồng hoa. Nhưng mà thời gian…]

    Hoài Nam nhìn căn nhà gỗ trước mắt đang dần dần mất đi vẻ cổ phác, trái lại ngày càng trở lên mới mẻ giống như được tân trang từ từ, trầm giọng:

    “Thời gian quay trở lại!?”

    Mặc Sương Vũ này đã mặc kệ cái gì Sâm La Vạn Tương, chỉ chạy lại sau lưng, bám chặt lấy góc áo hắn, toàn thân run rẩy.

    Loại không thời gian di động thế này, vẫn là một kỳ cảnh quá lớn với một đứa trẻ Kim Đan kỳ.

    Cho dù là Hoài Nam, nếu không phải thường xuyên đọc và nghiên cứu đủ thể loại hiện tượng siêu nhiên, cũng sẽ rất chấn động.

    Không biết bao lâu sau, trạng thái thời gian tua ngược liền chậm lại, luân hồi chi cảnh đã an tĩnh xuống. Hoài Nam gõ gõ phần đầu đang liên tục đau nhức của mình, tầm mắt dần thoát khỏi cảnh nhập nhằng.

    Liền sau đó, hắn phát hiện:

    Trước cửa căn nhà, dưới ánh nắng chiều ta, in xuống bóng mờ của hai con người.

    Hay đúng hơn là một người và một con cáo.

    Cùng lúc đó, trong nội tâm của Hoài Nam, Cecilia thoáng rên một tiếng, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi:

    “Quang… quang long vương…”

    Long Thần, Giới Hoàng của Trái Đất trong quá khứ, người đã khiến Cecilia trọng thương chỉ với dư ba công kích khi đang chiến đấu với ba vị Giới Hoàng khác.

    Liền chỉ một đạo Hủy Diệt Chi Lực, đã khiến Cecilia vật vã khổ sở suốt bốn ngàn năm, thậm chí đến cuối cùng còn mất đi hai cái đầu. Khắc sâu nỗi sợ hãi và tâm khảm.

    Hoài Nam đã nghe Cecilia kể lại chuyện này không biết bao nhiêu lần, liền giật mình không thôi, ánh mắt nheo lại, nhìn vào bóng dáng đang dần dần mờ ảo phía trước.

    Người đàn ông được gọi là Quang Long Vương kia, có một khuôn mặt vuông vức kiên nghị, cùng vô số vết sẹo hằn sâu, thân hình đã từng rất hùng vĩ nay có chút khom xuống, lộ vẻ bạc nhược của cường giả lúc về xế chiều.

    Ông ta giống như không nhìn thấy bọn hắn, chỉ nhè nhẹ vỗ một chỗ bên cạnh mình, quay sang nói với cáo nhỏ:

    “Đến đây nào, nghe ta kể chuyện. Một đêm cuối cùng này, xin hãy nghe và nhớ kỹ mọi thứ về cuộc đời ta, những nuối tiếc và chấp niệm. Những nổi buồn và sự bất cam, những theo đuổi và mộng tưởng…”

    “Và nguyện ước cuối cùng của ta…”

    Hoài Nam phát hiện nước mắt mình chảy xuống, thành hai hàng lệ thật dài, một cảm giác đau khổ bi thương mãnh liệt dâng trào khiến tuyến lệ của hắn không thể ức chế được.

    Mặc cho Cecilia gào thét bên trong nội tâm, hắn đã bị Sâm La Vạn Tượng mạnh mẽ này hoàn toàn bao trùm lấy, tự thân trở thành một phần của ảo cảnh.

    Hoài Nam gạt đi nước mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống, sóng vai cùng Mặc Sương Vũ, nghe ông ta kể chuyện.

    Trong hư không, chỉ có Cecilia ẩn ẩn nghe được một giọng nói có chút thất lạc:

    “Ta khi đó không hoàn chỉnh, còn không thể khóc. Xin nhờ các người, khóc thay cho ta đi. Xem như cái giá phải trả khi nghe câu chuyện này.”

    Đây là lời nhắn nhủ của chủ nhân sơn cốc đồng hoa để lại.

    Đã từ rất lâu.

    Luân Hồi Chi Cảnh lưu giữ Đồng Hoa ký ức còn nguyên vẹn.

    Sâm La Vạn Tượng, chỉ vì muốn tìm người khóc than cho ngài mà thôi.

     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    IMI - Tiên Giới Chiến
    Chương 154: Kết tội
    Đâu đó trong Lục Đạo.

    Hư không đột nhiên sinh ra một vệt nứt vỡ kéo dài tưởng như vô tận. Rồi theo sau vô số vòng sóng gợn, thế giới lực tự động vận chuyển, tu bổ lại vết rách này, nhưng vẫn không thể xóa được một bộ phận ở trung tâm.

    Vết rách không được tu bổ dần nhăn nhúm lại, vặn vẹo, cuối cùng tự thân nó dần biến chất, trở thành một lỗ đen xoay tròn, cắn nuốt mọi thứ vật chất lân cận.

    Lỗ đen, thứ đáng sợ nhất trong mắt đại đa số sinh vật trên Lục Đạo cứ như vậy mà sinh ra.

    Nhưng với một số người, lỗ đen lại chỉ như một cánh cửa dẫn tới thế giới khác.

    Ít nhất, đối với Lục Vân Tiên là như vậy.

    Hắn thò đầu ra khỏi lỗ đen, ngó ngó, xác định xung quanh không có gì lạ, liền thò đầu lại vào trong.

    Yên lặng vài giây.

    Lục Vân Tiên một lần nữa thò đầu ra từ lỗ đen, ngửi ngửi cái vị chân không quen thuộc. Đã thật sự xác định đây chính là Lục Đạo, liền mỉm cười vui vẻ bước ra khỏi lỗ đen.

    Lực hút của lỗ đen không có tác dụng gì với hắn, chỉ khiến mái tóc dài được buộc đuôi ngựa tùy tiện sau đầu hắn nhẹ rung lên. Lực hút hay nghiền ép chết người này cũng chẳng có tác dụng với hai cá thể bước ra sau hắn. Lục Vân Tiên nhìn hai người từ từ bước ra khỏi lỗ đen, cười nói:

    “Thành công. Chúng ta đã trở về Lục Đạo.”

    Từ trong lỗ đen bước ra, Linh và gã Giới Hoàng nhân giới – King của Trường Sinh Đảo khẽ điểm đầu với hắn, đều dựa vào phương pháp của riêng mình, trải rộng cảm giác, định vị vị trí của mình trên thế giới.

    “Tính theo hệ sao, thì có lẽ chúng ta vẫn đang ở nhân giới. Hành tinh gần đây nhất là Pluto. Cách mặt trời khoảng 4 tỷ km. Nếu di chuyển đến điểm gấp không gian cách đây khoảng 142 tỷ km nữa, chúng ta sẽ tiến vào địa vực của Thần Giới.”

    Lục Đạo là một vũ trụ có 8 điểm gấp không gian nối liền với nhau thành một hình khối vuông vức. 6 thế giới, phân biệt là Hỗn Độn giới, Thần giới, Tiên giới, Phật giới, Ma giới và Nhân giới nằm trên sáu mặt của khối vuông này.

    Mỗi một thế giới đều nằm trên một mặt phẳng không gian riêng biệt được kết nối với nhau bởi điểm gấp không gian. Bên trong mặt phẳng không gian có đầy đủ hệ sao và là một tiểu vũ trụ hoàn chỉnh.

    Trên lý thuyết, thì nếu có một vật thể di chuyển theo chỉ một đường thẳng duy nhất, nó sẽ phải đi qua tám mặt không gian tiếp điểm, và đi một vòng qua sáu thế giới.

    Chỉ tiếc là sinh vật tiến vào Hỗn Độn giới đều chỉ có đi không về, nên kể cả là một cường giả Cận Giới Hoàng, hay thậm chí cả bản thân Giới Hoàng, đều chưa ai thực hiện được tour du lịch vòng quanh Lục Đạo này cả.

    Lục Đạo là một hệ sáu thế giới liên kết bởi không gian tiếp điểm tại mỗi nơi được gọi là “Chân Trời”, bởi vậy sáu thế giới này là một vòng khép kín, hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với tất cả các thế giới song song khác.

    Cũng có nghĩa là: Một tồn tại tuyệt đối ở thế giới khác tiến vào Lục Đạo, hắn cũng sẽ mất đi vị thế tuyệt đối của mình, và phải chịu sự quản chế của Giới Hoàng và Thế giới lực ở đây.

    Muốn đánh vỡ pháp tắc này, chỉ có thể một đòn hủy đi Thiên Đạo pháp luân cấu thành Lục Đạo. Tuy thế, việc đánh vỡ không gian đã vô cùng khó, đánh vỡ thế giới lại càng khó hơn. Đánh vỡ một hệ thế giới, gần như là chuyện không tưởng.

    Nếu thật sự có tồn tại có thể đánh vỡ một hệ thế giới, hắn có lẽ cũng sẽ bởi vì nhân sinh quá tịch mịch mà mất đi ý nghĩa tồn tại, rồi cũng sẽ lâm vào ngủ say vĩnh viễn.

    Nhưng với đôi mắt chân lý, có thể nhìn ra bên ngoài Lục Đạo để lấy về kiến thức từ nhiều hệ không gian khác nhau, King vẫn cảm thấy, loại tồn tại đó không phải chỉ là hư cấu. Vô số hệ không gian song song ngoài kia, hẳn vẫn sẽ có thứ tồn tại như vậy.

    Đấng sáng tạo kiến tạo ra Lục Đạo, chắc gì đã không phải là một tồn tại như thế.

    Bởi vì biết rằng trên đời có những tồn tại có thể hủy đi vị diện như vậy, nên mới biến Lục Đạo thành một vòng khép kín, ngăn cấm bất cứ sinh vật nào có khả năng xuyên không đến nơi đây. Giống như một vị lão nhân già khó tính luôn muốn đóng cửa không tiếp khách vậy.

    “Chúng ta thật sự trở về.” Linh thở dài cảm thán, không biết là vui hay buồn.

    “Ừm, sớm hơn dự kiến một năm.” King gật đầu nói.

    “Nếu hai người chịu hợp tác với nhau hẳn hoi một chút, có lẽ còn có thể sớm hơn nữa.” Linh cười nhợt nhạt, nói có vẻ vô lực.

    “Lục Vân Tiên là nhân tố bất ổn định, tính tùy biến quá cao, không phải đối tượng hợp tác tốt.”

    King thản nhiên nói.

    Lục Vân Tiên quay người, cười nói:

    “Sự đệ, nếu như cậu có thể thành thật một chút, bớt gian trá đi một chút, thì cũng là đối tượng hợp tác không tệ đâu.”

    King ngẩng đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

    “Chúng ta vốn không thể hợp tác hoàn toàn được.”

    Lục Vân Tiên nhún vai: “Nhất chí.”

    “Tuy không thể hợp tác tốt, nhưng nói về mặt ăn ý, tôi cảm thấy chúng ta rất tốt.”

    Lục Vân Tiên đạp lên hư không, dần tách xa khỏi Linh, bên kia đồng dạng, King cũng làm như vậy. Gã ma chủ tùy hứng nói:

    “Tôi sắp làm một chuyện cần thiết để giải quyết vấn đề giữa chúng ta.”

    “Tôi cũng có dự định như vậy.” King gật đầu đáp.

    Lục Vân Tiên cười nhạt, King hừ lạnh, cả hai cùng lúc phất tay.

    Linh đứng ở giữa hai người, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy hư không sau lưng vỡ vụn, cùng lúc, có một lực đẩy cực mạnh đánh tới từ trước người cô, đánh văng cô vào phiến hư không mới bị phá nát ra đó.

    “Cái...”

    Không kịp phản ứng, thân ảnh Linh lập tức biến mất sau lớp hư không vỡ vụn chồng chất.

    Định thần lại, mình đã đứng trên một hành tinh đầy sỏi đá hoang vu và đỏ rực, không khí nóng bức thiêu đốt không muốn cho sinh vật nào sống, Huyền Vũ Thủ đã tự động mở ra từ lâu, ngăn cách hết mọi khí nóng, nhưng vẫn như cũ khiến cô toát hết mồ hôi.

    “Aaaaa.... hai tên ngốc khốn kiếp này.”

    Linh hoàn toàn sai lầm, vốn nghĩ rằng hai năm ở chung sẽ khiến mối quan hệ căng thẳng giữa King và Lục Vân Tiên trở nên hòa hoãn, nhưng ngược lại, ma sát và va chạm nhiều chỉ càng làm mọi thứ leo thang đến mức độ cao hơn mà thôi.

    Trở lại Lục Đạo, nghĩa là cả hai đã không còn là đồng bọn hợp tác bất đắc dĩ, mà đã quay lại thành hai cá thể với thuộc tính, cách nào, lý niệm và giá trị quan xung đột từ tận gốc rễ, việc đầu tiên cần làm, chính là phủ nhận sự tồn tại của đối phương.

    Vì biết Linh có thể sẽ can thiệp, nên cả hai đã đồng thời hợp tác thêm một lần cuối cùng nữa, ném cô đi thật xa.

    Hoặc họ chỉ đơn giản nghĩ rằng, không muốn cho Linh phải thấy cảnh hai người chém giết lẫn nhau mà thôi.

    “Nghĩ rằng như vậy là được sao!? Tôi sẽ ngăn cản hai người, bằng mọi giá.” Linh nghiến răng nghiến lợi nói. Nắm tay vung lên, một vùng hư không bị đánh phá.

    “Thanh long, dùng mũi tên vận mệnh, định vị bọn họ cho ta.”

    ...

    Lục Vân Tiên nhìn mảnh hư không đang dần khép lại, cười nói:

    “Cô ấy sẽ trở lại đây rất nhanh thôi.”

    King gật đầu, lạnh nhạt nói:

    “Như vậy là đủ rồi.”

    “Trước khi trở về, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, Lục Vân Tiên.”

    Đối với câu hỏi bất chợt của King, Lục Vân Tiên chỉ thản nhiên cười, không có vẻ ngoài ý muốn.

    King luôn mặc kệ thái độ người khác như thế nào, hắn chỉ nói chuyện mình cần nói:

    “Tôi sẽ tiếp tục Tiên Giới Chiến. Anh sẽ giống như trước, ngăn cản hay mặc kệ!?”

    Chỉ cần Lục Vân Tiên không can dự, mọi thứ đều sẽ hoạt động theo quỹ tích ban đầu. King chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hợp tác với hắn một lần nữa. Hắn không tùy tiện nhảy vào phá đám là tốt rồi.

    Lục Vân Tiên nhíu mày hỏi lại:

    “Ngoại trừ đánh đánh giết giết, cậu không còn cách nào khác hay sao!?”

    “Giống như một khối ung nhọt đã ăn quá sâu vào cơ thể Lục Đạo, biện pháp tốt nhất là tiêu hủy. Một lần và mãi mãi.” Đôi chân mày của King hơi nhướng lên, cảm giác như không thể lý giải, nhìn Lục Vân Tiên.

    “Trên đời này không có gì là vĩnh viễn không cải biến, không thể thay đổi. Nếu như chỉ vì thiếu đi lòng kiên nhẫn mà chọn lấy biện pháp ngắn nhất, cực đoan nhất. Cuối cùng còn lại, sẽ chỉ là hư không.” Lục Vân Tiên chậm rãi nói.

    “Bất kể một sự thay đổi nào cũng đều cần phải trả giá, trong một thời gian thật dài về sau, những cái giá phải trả chồng chất lên, ai nói nó sẽ ngắn hơn trước mắt!?” King lắc đầu bình tĩnh nói.

    “Ma giới thay đổi như hiện tại, so với thời đại quần ma loạn vũ, chém giết từng giờ như trước, đúng là có yên bình hơn. Nhưng trước đó, đã có bao nhiêu thứ đã nằm xuống, lót đường cho cái hòa bình đó. Hơn hết, trạng thái yên bình chỉ duy trì ở ma đô và mấy tầng trời anh tọa trấn. Những nơi khác, vẫn là một mảng máu tanh nhuộm đất mà thôi. Anh đã đi con đường này một lần, lẽ nào không hiểu!?”

    Lục Vân Tiên ngẩng đầu, nhìn lên phiến tinh không vô tận, ánh mắt thoáng có chút bất cam cùng đau lòng, đưa tay lên nắm lấy:

    “Bởi vì đã từng đi con đường này một lần, nên tôi mới không muốn lặp lại.”

    “Sợ hãi và trốn tránh, không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề. Xác nhận số lượng hi sinh cần thiết, trả giá và đánh đổi. Thế giới này vẫn luôn là như vậy.” King đưa tay lên, lấy ngón cái chỉ chỉ vào chính mình, đơn giản nói từng từ: “Cho dù là chính bản thân, cũng có thể lấy số lượng mà cân đo giá trị đánh đổi.”

    Lục Vân Tiên trầm mặc, điều này bất cứ một thượng vị giả nào cũng đều hiểu. Hắn cũng hiểu, chỉ là hắn không nguyện ý thừa nhận cách nghĩ này. Hơn nữa, hắn còn biết, vị sư đệ nhìn có vẻ hoàn toàn xung khắc với mình kia, chắc gì cũng đã thật sự có cách nghĩ như thế.

    Nếu là hắn khi vừa mới ra đời, là một thực thể thật sự vô cảm, có lẽ có thể làm như vậy.

    Nhưng hắn hiện tại, là không thể nào.

    Quả nhiên, tiếp sau đó, hắn nghe được, King nói:

    “Tuy vậy, chúng ta luôn có một sự đánh giá đối với sinh mệnh khác, dù là vô thức hay có ý thức. Đối với người thân bên cạnh, luôn đặt họ vào phạm trù có thể hi sinh hoặc không thể mất đi, dựa trên sự quan trọng của họ với bản thân. Chính bản thân tôi cũng không làm được cái gọi là đánh giá công bình tuyệt đối, luôn có những người tôi không muốn họ chết đi, dù với bất kể đánh đổi nào. Bởi vậy mọi kế hoạch tôi định ra, chưa bao giờ đưa họ vào danh sách tham dự.”

    Ngừng một chút, ánh mắt hắn khóa chặt Lục Vân Tiên, chậm rãi nói giống như gằn từng chữ:

    “Lục Vân Tiên, anh thì không như vậy. Bất kể là một kẻ cùng hung cực ác trong tương lai, một thứ sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của toàn bộ người chí thân với anh, nếu bọn họ hiện ra trước mắt anh là một thứ cần cứu vớt, vậy anh sẽ không do dự đi cứu, bất kể giá nào. Trong mắt anh, mọi vật đều bình đẳng. Lựa chọn của anh, chưa bao giờ do dự hay dựa trên bất kỳ sự cân đo đong đếm nào. Có thể nói, anh là tồn tại độc nhất vô nhị trong Lục Đạo, không hề bị ước thúc hay quản chế bởi bất cứ thứ gì, cho dù là tình cảm hay đạo lý. Người như anh, luôn chú định sẽ phá hư mọi quy tắc và ràng buộc. Đối với tôi, anh luôn là một biến số nguy hiểm.”

    Lục Vân Tiên vỗ vỗ đầu, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhẹ giọng nói:

    “Cho nên, ngay từ ban đầu, cậu chưa từng một lần nghĩ buông tha việc giết chết tôi!?”

    Hắn cũng không phủ nhận, vì những thứ kể trên đều là sự thật, chẳng phải là lời buộc tội gì. Chỉ là trên đời có những người chấp nhận được điều đó, hoặc không thể chấp nhận mà thôi.

    “Anh còn tồi tệ hơn đám người cân đo đong đếm sinh mạng như một loại trả giá hi sinh.” King nghiêm túc đáp.

    Lục Vân Tiên đưa tay lên gãi gãi đầu, đại khái là vì bị trỉ trích quá mức thẳng thừng làm hắn có chút bối rối:

    “Hừm, đúng là không cần biết trong tương lai sẽ có phiền toái như thế nào, hay phải trả giá những gì. Trước mắt tôi là một người cần cứu vớt, vậy tôi sẽ cứu. Nếu như vì được tôi cứu vớt mà kẻ đó trở thành tai họa cho người khác, lúc đó tôi sẽ tự tay giết chết hắn.”

    King đưa tay sang ngang, ánh sáng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại trên tay hắn, hình thành một cây gậy trắng muốt, điêu khắc những ký tự chim lạc duy mỹ. Bạch lạc trượng.

    Ánh mắt hắn chớp động, sắc vàng kim hiển hiện trên đôi đồng tử lạnh băng trong suốt, khuôn mặt không có chút gì thay đổi nói:

    “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh vì bản năng cứu vớt liền chế tạo ra vô số phiền phức trong tương lai rồi lại chật vật và đau khổ chạy đi giải quyết.”

    Lục Vân Tiên nhún vai, nói:

    “Nói thật, trong mắt người lấy việc cứu vớt làm mục tiêu sinh tồn như tôi, việc cậu tự xem bản thân mình như một con số để cân đo đánh đổi cũng vô cùng đáng ghét đấy. Liền để tôi dạy cho cậu biết quý trọng sinh mạng bản thân đi.”
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)