Võng Du Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ - Thiên Lãnh

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 12: Nguyệt Câu Thảo

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “ Vèo!”

    một cái gai nhọn hoắt hướng Lục Lâm phóng tới, hắn căn bản là không có cơ hội trốn tránh, ngay lập tức đã bị đâm vào bụng dưới. Tuy trong trò chơi cảm giác đau đã xuống đến mức thấp nhất nhưng vẫn đem lại cảm giác đau đớn, kiểu như bị kim chích vào mông vậy.

    “9” – Ca ca coi chừng! Tiểu Tiên kêu to, hơn nữa còn cầm dao găm hướng con Nhím Gai đâm tới.

    Ma hóa nhím gai (cấp 5)

    Huyết lượng : 150 – Công kích: 55

    Ma Nhím gai có cái đầu không nhỏ lắm, toàn thân khắp người đều có gai nhọn hoắt , tốc độ tấn công nhanh, nhưng có nhược điểm là gây tổn thương thấp, di động chậm. Chỉ khi nào số lượng nhím nhiều tấn công, mấy con liền cùng bắn một lượt thì rất dễ lấy tính mạng người chơi.

    Không biết vì lí do gì, Lục Lâm thấy Tiểu Tiên giống như đối với nhược điểm của đám quái vật này đều cực kì nắm chắc, sớm tránh né được rất nhiều gai nhím phóng tới.

    " Tiểu Tiên, muội làm sao làm được như vậy ? Tốc độ tấn công nhanh như vậy ngươi cũng tránh được ?’’, Lục Lâm nghi ngờ hỏi ?

    ‘Ha ha’’ Tiểu Tiên đắc ý cười, đoạn tránh né công kích của con Ma Nhím gai bên cạnh, trả lời Lục Lâm : ‘‘Chúng đều không thông minh, ca ca ngươi xem, chúng mỗi lần cúi đầu xuống, gai lưng sẽ dựng thẳng để bắn ra, hướng công kích chính là phương hướng chúng cúi xuống’’.

    ‘Thật lợi hại, muội đều có thể phát hiện.’’. Lục Lâm một chém đem kết liễu tính mạng của con Nhím Gai, ra chiều khích lệ nói.

    Tiểu Tiên khẽ ngúc ngoắc đầu , hiển nhiên là ra vẻ đắc ý lắm.

    Lục Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Tiên đang dương dương tự đắc, chịu không được muốn bẹo má hai cái, đột nhiên cảm thấy kì quái liền hỏi : ‘Thế nhưng mà muội không phải vừa bị chết sao, Có chuyện gì xảy ra ?’’

    ‘Ca ca ngươi thật là ngốc’’ Tiểu Tiên lè lưỡi trêu Lục Lâm cũng không có giải thích thêm gì hết.

    Lục Lâm mò mấy xu đồng rơi ra chỗ xác con Nhím gai, hết cách rồi, ai bảo hắn dính phải tiểu nha đầu này. Tìm kiếm khắp nơi một lần cũng không có phát hiện ra tung tích Nguyệt câu thảo, đành phải tiếp tục hướng ra chỗ khác tìm kiếm.

    Thảo nguyên rộng lớn cỏ dại um tùm, còn thêm lũ Nhím Gai rình trộm bắn gai tấn công, Lục Lâm một thân da dày thịt béo, mỗi lần gặp phải tầm 3 con Nhím Gai một chỗ, hắn bèn làm khiên thịt quấn lấy 2 con, đợi Tiểu Tiên giải quyết con còn lại bèn tiến hành tiêu diệt từng con một.

    ‘oa thật nhiều Nguyệt Câu Thảo - Thật là nhiều’’ , Rốt cục cũng tìm thấy vật phẩm nhiệm vụ, Tiểu Tiên cao hứng kêu lên, bọn học đã thu thập được một ít Nguyệt Câu Thảo. Thứ cỏ này phân bố cũng không đồng đều, làm cho nhiệm vụ càng thêm khó khăn.

    Tiếng kêu của Tiểu Tiên đồng thời hấp dẫn mấy đội chơi khác cũng đang làm nhiệm vụ, gặp một tổ đội 3 người chơi, lại gần thấy đội của Lục Lâm đã thu hoạch xong, bèn hữu nghị chào hỏi rồi rời đi, tìm về nơi khác. Những đội ngũ như vậy, Lục Lâm đã gặp không biết bao nhiêu đội.

    ‘Vèo’’ - ‘Vèo’’ - ‘Vèo’’

    Đúng lúc này, Lục Lâm nghe được một đội ngũ khác truyền đến thanh âm giao đấu, nhưng rõ ràng tiếng động có vẻ không giống với lũ Ma Nhím Gai lắm.

    ‘Á’’ - Lại thêm một đợt công kích, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

    ‘Boss’’ Lục Lâm kích động nói với Tiểu Tiên, lợi nhuận từ đánh Boss thật sự là rất phong phú, đối với lũ quái thường này, xong việc chỉ rơi ra mấy xu.

    Tiểu Tiên lắc đầu, kéo Lục Lâm hướng xa xa chạy đi, thậm chí còn liên tục thay đổi phương hướng, tận đến khi không nghe thấy tiếng động giao tranh mới ngừng lại. Nàng bèn hướng Lục Lâm giải thích : ‘Ca ca đừng vội nghĩ tới chuyện đó, con Boss kia trừ phi có nhiều người, còn không thì chúng ta tấn công bao nhiêu chết bấy nhiêu’’.

    ‘Muội biết rõ điều đó ?’’ Lục Lâm kỳ quái nhìn Tiểu Tiên, không biết tại sao nàng biết nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn cũng không tiện gặng hỏi.

    ‘vèo’’ - Lần này công kích không phải là ngắt quãng nữa mà âm thanh giống như súng máy bắn vậy, khiến cho người ta nghe xong mà phát run. Lục Lâm nhìn về nơi xa, thỉnh thoảng có bạch quang bốc lên, những thứ khác đều không quan sát được, ngoại trừ tiếng con Boss tấn công người chơi được truyền đi khá xa.

    ‘Không tệ, không tệ.’’ Lục Lâm vỗ vỗ đầu khen ngợi Tiểu Tiên, nếu không phải do nàng cơ linh, khả năng nằm trong đám người chơi bị tiêu diệt sẽ có thêm cái xác của Lục Lâm.

    Hai người bèn tránh qua lãnh địa của Boss, tiếp tục tìm kiếm Nguyệt câu thảo, bãi thảo nguyên tuy không quá lớn nhưng thứ cỏ này phi thường khó tìm, hơn nữa theo số lượng người chơi ngày càng nhiều, nhiệm vụ lại càng khó có thể hoàn thành.

    Mắt thấy cũng sắp đến rạng sáng, hai người đã bỏ ra cả đêm mà vẫn khôngcó sưu tập đủ Nguyệt câu thảo, nguyên nhân chủ yếu là do người chơi quá nhiều. Ngược lại có một số người có đầu óc thương nhân, bèn đem bán với giá tận 1 đồng bạc một cây.

    ‘Tiểu Tiên, đã muộn rồi, muội nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng hành hạ thân thể đến kiệt sức nữa, hơn nữa, cho muội này.’’ Lục Lâm thây hành động của Tiểu Tiên bắt đầu không còn minh mẫn, quan tâm nói. Mặt khác hắn cũng lấy đám Nguyệt câu thảo trong bao đồ, đưa cho Tiểu Tiên bù cho số lượng còn thiếu để nàng hoàn thành nhiệm vụ.

    ‘Ứ ! Muội còn muốn chơi thêm một lát nữa !’’ Tiểu Tiên lắc đầu quầy quậy.

    ‘Nghe lời ca.’’ Lục Lâm giả bộ tức giận nói.

    Tiểu Tiên lúc này mới gật đầu, bất quá nàng bèn ra quyết định ban ngày sẽ ngủ nhiều hơn, buổi tối tranh thủ lên chơi nhiều hơn chút.

    Lục Lâm nhìn lại trong bao đồ, vẫn chưa tới một nửa số lượng Nguyệt câu thảo cần được thu hoạch, hắn thở dài, đành tiếp tục tìm kiếm. Thảo nguyên đã trở nên đông đúc hơn trước, người chơi tăng lên khá đông khiến cho đám Ma Nhím không còn đất dụng võ.

    Không để ý, Lục Lâm theo đường vòng đi vào trung tâm khu đất, phát hiện rất nhiều người chơi đều tập hợp tại đây, trông thấy Lục Lâm xuất hiện, một gã người chơi tên gọi ‘Thần luyến Chiến thiên’’ bèn đi tới.

    ‘Hắc hắc. Anh bạn, có muốn tổ đội cùng tôi không ?’’ gã này đến đây từ trước, rất quen thuộc chỗ này, bèn tới gần Lục Lâm gợi chuyện.

    ‘Cùng tổ đội ?’’ Lục Lâm rất tò mò không biết cần tập hợp nhiều người như vậy để làm gì ?

    Giống như đoán được nghi hoặc của Lục Lâm, Thần Luyến Chiến Thiên nói : ‘Thời gian này thật không dễ sinh sống a, bên kia có con quái mà đánh tới đánh lui, ta đã chết 2 lần rồi, vậy mà không được. Ta triệu tập 1 đám huynh đệ , định tiêu diệt cái tên phiền toái này, người muốn cùng tổ đội không ?’’

    Nguyên lai là định đánh Boss, Lục Lâm đã gặp may nhiều lần, nếu không có Tiểu Tiên, hắn ta chắc cũng đã về thành (bị đánh chết quay lại điểm xuất phát) vài lần.

    Lục Lâm gật gật đầu, Tiểu Tiên đã nghỉ, hắn tự mình một người không thể đấu lại Boss. Mặt khác, Lục Lâm hoài nghi Tiểu Tiên có thiên phú trong game thiên về ‘cảm giác’’, bằng không thì như thế nào đều có thể né tránh nguy hiểm một cách trùng hợp như vậy.

    Người chơi càng lúc càng đông, rất nhanh đã tụ họp hơn trăm người hướng Boss tấn công. Lục Lâm cùng Thần Luyến Chiến Thiên cùng một đội, trong đội người chơi khác danh tự đều bắt đầu bằng cụm danh ‘Thần Luyến’’, xem ra là cùng một gia tộc, Lục Lâm nhớ kĩ tên gia tộc này, có vẻ họ khá là mạnh, cụ thế như thế nào thì hắn cũng chưa biết rõ.

    Trên trăm người chơi vây chặt Boss, thỉnh thoảng có người dính đòn, hóa thành bạch quang bay đi. Lục Lâm phát hiện, ngoài hắn và đám vãng lai, còn lại hơn một nửa số người chơi ở đây đều là thành viên gia tộc Thần Luyến. Trên danh tự trên đầu mỗi người, không sai biệt lắm đều lấy tên Thần Luyến mở đầu.

    Được rồi, hắn lại không có dã tâm cho lắm, quan tâm đến điều này làm gì, Lục Lâm thu hồi tâm tư, đưa ánh mắt nhìn về phía Boss ở chính giữa.

    [Ma Hóa Nhím Gai nhanh nhẹn] – Boss Đầu Lĩnh – (Lục danh) – Biến dị.

    Huyết lượng: 1000 Công kích 2525 Đẳng cấp: 10

    Kỹ năng: [Cường lực xạ kích]….

    Nhìn thấy thuộc tính của Boss đầu lĩnh, Lục Lâm âm thầm so sánh nó cùng Boss Goblin, phát hiện so về độ trâu bò thì kém hơn, tuy nhiên Công kích của nó rất cao, đồng thời chỉ số bố trí cũng rất cân đối không bị lệch lạc.

    Nếu chỉ là 1 con Boss đơn độc, Ma Hóa Nhím Gai đầu lĩnh không có tiền vốn để hoành hành trên thảo nguyên. Ngoại trừ con đầu lĩnh, ở vòng ngoài cạnh nó còn có thêm 2 con Tiểu Boss thủ lĩnh.

    [Ma Hóa Nhím Gai cường hóa] – Thủ lĩnh (Hắc sắc)

    Huyết lượng: 800 – Công kích: 1515 – Cấp độ 8

    Đầu lĩnh một lần bắn ra 3 gai nhọn, thủ lĩnh thì là 2 cây. Như vậy đồng thới 7 cây gai nhọn bắn trúng mục tiêu, hiện giai đoạn này không ai là không ngủm ngay lập tức cả. Cường hóa là danh tự chỉ Boss có năng lực có thể tiến giai, đồng thời so với thủ lĩnh mạnh hơn không ít.

    “Hô”!

    Đúng lúc này, con Ma Hóa Nhím Gai đầu lĩnh cúi đầu xuống, gai sau lưng dựng đứng chuẩn bị tấn công, Lục Lâm chỉ cảm thấy bộ mặt tê rần.

    “51” – KHông kịp xem cả tổn thương, Lục Lâm chỉ kịp phản ứng, bổ nhào xuống đất, vừa mới thủ phục xuống, hắn liền nghe thấy vài đạo thanh âm như tiếng gió rít qua đầu. Lúc hắn đứng lên, phát hiện một hàng người chơi thứ nhất vậy mà đã biến mất, trên đất đầy những trang bị sáng lập lòe, nhưng hiện tại người chơi chú ý nhất không phải là cái này.

    Boss đầu lĩnh tấn công trực tiếp đem vòng người chơi gần nhất xóa sổ, nhưng thấy nó lâm vào trạng thái chuẩn bị, đang bảo trì để hồi đòn thì xung quanh ai nấy đều nhất loạt xông lên.

    Lục Lâm nhổ chiếc gai nhọn cắm trên đất, cái này nếu mà găm vào mặt, thật không thể tưởng tượng được dung nhan sẽ thế nào. Kỳ quái là phía sau hắn, bọn Thần Luyến Chiến Thiên giờ phút này vẫn không tham gia chiến đấu, chỉ đứng sau quan sát cục diện.

    Khi con Ma Hóa Nhìn Gai thủ lĩnh (hắc sắc) kêu thảm thiết và ngã xuống đất, rất nhanh đã đến lượt con thứ 2. Lúc này chỉ còn Boss đầu lĩnh lẻ loi trơ trọi một mình công kích đám người chơi. Bất quá trăm tên người chơi, giờ còn lại không nhiều, ngoại trừ bọn Lục Lâm một đội hơn 10 người, phía trức còn trụ lại, cũng chỉ còn tầm 7,8 tên người chơi khác.

    Chứng kiến tình cảnh chỉ còn lại một mình Boss đầu lĩnh, Thần Luyến Chiến Thiên vung tay lên, bên cạnh hắn hơn mười người bèn xông ra. Đội người này phi thường tinh nhuệ, phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến cho Boss đầu lĩnh tấn công đại bộ phận đều không có hiệu quả, chỉnh tể áp trận không có một tia sơ hở.

    Còn 7,8 tên người chơi kia cũng không tham gia chiến đấu, mà phục trách thu thập trang bị rơi trên mặt đất, sau đó đứng qua một bên quan sát.

    Lục Lâm hiện không có gia nhập cuộc chiến, bởi vì hắn phát hiện rằng có thêm mình vào cũng chỉ vướng tay vướng chân, giờ phút này hắn bắt đầu nghi ngờ không hiểu bọn này mời mình tổ đội để làm gì.?

    “Ha Ha không có việc gì, đến đây huynh đệm ngồi đi.” Thần Luyến Chiến Thiên nhẹ nhõm ngồi xuống nói với Lục Lâm.

    Lục Lâm tuy bên trong vẫn hoài nghi, nhưng nghĩ lại dáng dấp mình cũng chẳng có gì để mà người ta tính toán, đối phương là một gia tộc có thực lực khẳng định không nhỏ, nói một cách khó nghe thì quả là hắn không có khả năng để bọn chúng để vào mắt.

    Kỳ thật Lục Lâm đã sai, sai trầm trọng khi nghĩ vậy, cái này về sau dĩ nhiên hắn sẽ biết, Bởi vì khi tiểu ác ma gián điệp đem hết sự tình nói ra, hắn về sau nếu muốn yên tĩnh trong trò chơi, thật là chuyện không hề có khả năng.

    Lúc này Boss Nhím Gai đầu lĩnh cuối cùng đã bắt đầu giãy dụa, vừa phóng thích các kỹ năng cũ, Lục Lâm trông thây con Ma Nhím kia cúi đầu xuống, dựng thẳng lông gai lên, lập tức muốn bò ra đất tránh né.

    Thần Luyến Chiến Thiên không ra vẻ gì sợ sệt vỗ vai Lục Lâm nói: “Không có việc gì đâu, nhìn xem, không thể công kích được bọn chúng.”

    Quả nhiên, ngay khi thấy động tác của Boss đầu lĩnh, ba gã người chơi đang tấn công đồng thơi đá một cái, đem con quái đầu lĩnh đá gã lăn trên mặt đất, sau đó lùi xuống vài bước.

    “Phanh”
     
    thanhson thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 13: U Minh Hoa

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Xoát xoát!

    Gai nhọn bắn ra như mưa, trực tiếp cắm lên mặt đất, Nhím Gai đầu lĩnh thời điểm rơi xuống đất liền trở mình, an toàn đáp xuống đại địa, nhưng lúc này nó đã nỏ mạnh hết đà, trở thành mục tiêu dễ dàng tấn công.

    Ngay tại lúc Boss đang hấp hối, không ngờ có một đội chơi khác chạy tới, kẻ cầm đầu, hóa ra lại cùng Lục Lâm có duyên gặp mặt qua, Bá Thiên Minh.

    Giống như biết trước truyện này, Thần Luyến Chiến Thiên căn bản là không xem Bá Thiên gia tộc vào mắt, hắn khinh bỉ nhìn về phía đầu lĩnh Bá Thiên Minh.

    Khi Boss kêu thảm thiết rồi quỵ ngã xuống đất, Bá Thiên Gia tộc cũng ào tới.

    Chứng kiến Boss đã bị tiêu diệt, Bá Thiên nhíu mày lại quan sát, tuy hắn là Bá Thiên gia tộc có thế lực không nhỏ, nhưng so với lão đại Thần Luyến gia tộc, hắn còn chưa đủ tuổi, vừa rồi chạy đến thực ra là chỉ để nhìn xem có chỗ đầu thừa đuôi thẹo nào không để kiếm chác, hiện tại Boss đã toi, lúc này đi gây hấn với Thần Luyến gia tộc thì đúng là đại ngốc.

    “ Ha Ha, ỷ trong nhà có ít tiền mà cũng dám đến đây sao, Thần Luyến Chiến Thiên vừa lầu bầu nói vừa cố ý ra vẻ cho thanh âm chỉ đủ “Nhỏ” vừa vặn cho Bá Thiên Minh nghe thấy.

    “Đáng ghét” ! Bá Thiên Minh nội tâm nổi giận, thế nhưng hắn không biểu lộ ra bên ngoài, hừ lạnh liếc quá Thần Luyến Chiến Thiên đoạn căm tức dẫn mọi người ly khai. Gã thầm tề rằng lần sau nhất định phải chơi Thần Luyến gia tộc một vố thật đẹp, đồng thời phải bảo cha mình đầu tư thêm nhiều tiền gấp bội, À mà tiểu tử bên cạnh Thần Luyến Chiến Thiên sao nhìn quen quen.

    Lục Lâm dung mạo thật sự quá mức bình thường, vì vậy Bá Thiên Minh căn bản không nhận ra hắn là kẻ bữa trước, chỉ tưởng nhầm hắn là một thành viên gia tộc Thần Luyến.

    “Huynh đệ, đến đây nào, không nên khách khí, cầm lấy đi.” Quét dọn xong chiến trường, Thần Luyến Chiến Thiên cười ha hả, đoạn giao cho Lục Lâm hai kiện đồ vât.

    [Cường hóa thạch] (Đá cường hóa) – Chưa giám định.

    Lại là một khối đá chưa giám định, bất quá ngoài khối đá này còn có cả 50 gốc Nguyệt Câu Thảo. Lục Lâm nghi hoặc nhìn Thần Luyến Chiến Thiên, thầm nghĩ: “Tại sao hắn ta lại biết được mình vừa vặn thiếu đống cỏ này?”

    Thần Luyến Chiến Thiên cười hắc hắc, vẫy vẫy tay hướng về phía những người khác, sau đó nói: “Không có ý đồ gì đâu huynh đệ à, chúng ta nhiều người, những đồ khác tất nhiên sẽ không khách khí, về sau nhớ giữ lien lạc nhé.” Cùng lúc đó hắn thêm Lục Lâm vào mục hảo hữu, đoạn dẫn người ly khai thảo nguyên.

    “ ?” Lục Lâm tâm trạng rất bối rối, hắn suy nghĩ cẩn thận thấy rằng mình chỉ làm có vài cú ngã xuống đất để tránh Boss tấn công, vậy mà được cho 50 gốc Nguyệt câu thảo để hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn thừa ra một ít, đủ để bán đi thu được một món lợi nhỏ.

    Lục Lâm đem mỗi gốc bán với giá 50 xu đồng cho những người cần, hắn lập tức thu được đến 11 đồng bạc, không còn cần phải ngẩn ngơ nhìn mấy đồng xu ít ỏi trong túi như trước nữa.

    “Hôm nay thật là một ngày tốt lành, mọi sự đều thuận lợi…” Lục Lâm một bên ngâm nga một bài hát, một bên hướng chỗ sâu hơn trong thảo nguyên mà tiến bước, nhiệm vụ của Dược sư cần đến 3 loại thảo dược nhưng hắn mới sưu tập được có một loại, mà còn là được người khác giúp đỡ đấy.

    Vừa mới đi ra một chỗ trên thảo nguyên, một cỗ khí tức hư thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi làm Lục Lâm thiếu chút nữa nôn ọe. Hắn vội vàng mở hệ thống cảm giác tinh lọc, chỉnh cho mùi khó ngửi kia biến mất, nhờ có thiết bị tinh lọc này mà người chơi có thể lựa chọn đóng cửa các giác quan, bảo hộ cho những nữ game thủ, đồng thời cải biến và bảo vệ thị giác.

    “Tê tê!”

    Một tràng tiếng tê tê vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần.

    “Là âm thanh gì?” Lục Lâm đề phòng dò xét khắp nơi, nhưng hắn chỉ cảm thấy một thứ làm vướng chân mình, sau đó cảm thấy như bị cắn một cái, sau đó mắt hắn cảm thấy choáng váng, đầu váng mắt hoa.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã trúng độc.

    Lục Lâm cúi đầu xem xét, một con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ, đang quấn quanh cổ chân hắn mà cắn xé.

    Ma Xà (Ma hóa độc xà) – (cấp 8)

    Huyết lượng : 400 – Công kích: 57

    Lục Lâm dùng sức hất lên, đem con Ma xà này đá về phía sau, rìu trong tay lập tức chém xuống

    Ma xà bèn quay lại ngoạm Lục Lâm, đinh một tiếng Hệ thống nhắc nhở rằng hắn lại trúng độc.

    “6”- “4” – Một chuỗi tổn thương xuất hiện trên đầu Lục Lâm hơn nữa dưới trạng thái trúng độc, Lục Lâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hiện tại đừng nói là trốn tránh, hắn thậm chí đứng còn không vững.

    “131” – một con số to tướng tổn thương màu vàng xuất hiện trên đầu con Ma xà, Lục Lâm nhìn chằm chằm vào con quái, cố gắng công kích trúng đích, sau ba chiêu tiếp theo, rốt cục cũng đem Ma Hóa xà đánh cho chêt ngửa bụng.

    Đợi đến khi trạng thái trúng độc biến mất, Lục Lâm phát hiện Huyết lượng của hắn đã giảm bớt một phần tư. Nhặt được từ xác con Ma Xà 15 xu đồng, Lục Lâm cẩn thận tiếp cận đóa U Minh Hoa trên mặt đất. U Minh Hoa trông thì rất bình thường nên cực dễ nhầm lẫn với đám cây dại mọc ven đường.

    Lại tiếp tục có rất nhiều người chơi đi đến, Lục Lâm hy vọng có thể tranh thủ thu thập được càng nhiều U Minh Hoa càng tốt trước khi đại bộ phận người chơi kéo tới, tốt nhất là có thể thu thập cho cả phần của Tiểu Tiên.

    “tê tê” – Lại là âm thanh đó vang lên, lúc này Lục Lâm quay qua nhìn chỗ đất trước mặt, không có phát hiện gì kì lạ mới hướng ra chỗ phát ra tiếng động nhìn lại, hắn thấy một con rắn mình đầy hoa văn loang lổ màu vàng, thân thô to trườn trong đám lá vụn và cành cây đi ra, há miện đầy răng sắc bén hướng Lục Lâm tấn công.

    Ma Hóa Hổ Xà (Cấp 10)

    Huyết lượng: 500 – Công kích: 912

    Lục Lâm trốn không kịp, bị nó cắn một cái.

    “39” – Kì quái ở chỗ lần này lại không bị trúng độc, Ma Hóa Hổ xà co lại thân thể dài ngoằng, hướng đôi xà nhãn lạnh lẽo như băng về phía Lục Lâm thủ thế.

    Lúc này Lục Lâm đã nhìn ra yếu điểm của con rắn, tuy thân thể nó có thể xoay chuyển, nhưng tốc độ lại phi thường chậm chạp.

    “68” - Lục Lâm theo đường vòng ra sau lưng con quái. Lúc nó còn chưa xoay người lại kịp, chùy Goblin trong tay hung hăng chém một cái, Ma Hóa Hổ Xà phòng ngự so với Ma Xà phòng ngự còn yếu hơn, lại không có nọc độc, thật là biếu không kinh nghiệm cho người chơi.

    “Hí!’ - Ma Hóa Hổ Xà múa may thân mình, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, tuôn ra một kiện trang bị

    [Bạch sắc xà bì] – ( Bì giáp da rắn) Bạch sắc.

    Phòng ngự: 5 – Cần đẳng cấp: 8

    Rốt cục cũng rơi ra trang bị, Lục Lâm vui vẻ nhặt lên, ngắm nghía mấy lần, lại sờ soạng kỹ lượng mới bỏ lại trong bao đồ.

    Càng đi vào trong, Lục Lâm thấy mặt đất lại càng ầm ướt. Cuối cùng hiện ra trước mắt hắn là một đầm lầy có vẻ đầy nguy hiểm, khắp nơi là đầm lầy nổi đầy bọt khí, những cây đại thụ héo rũ trơ trọi cùng đám rắn hình dạng vừa dài vừa hẹp lắc lư trên cành cây.

    Trong đầm, có một gốc cây đại thụ khá to và rậm rạp, vô số dây lay quấn lấy, liên kết dải đất trung tâm đầm lầy với những nơi xung quanh, nhìn qua tựa như một tấm lưới lớn.

    Lục Lâm nhìn từ xa, phát hiện trong đầm lầy này U Minh Hoa mọc thành từng đám lớn sinh trưởng, nhưng đồng thời cũng có vô số con Ma Xà kịch độc đang du đãng bên trong.

    “Kì quái, tại sao lại không có ai?”. Lục Lâm không vội vàng đi vào ngay, bởi vì hắn phát hiện quanh đây không hề có ai, những người chơi đến sớm hơn hắn đều không thấy bóng dánh đâu cả. Mà xung quanh cũng không có chỗ trốn, cách giải thích duy nhất đó là họ đều đã bị cho về thành (bị tiêu diệt nên phải về thôn để bắt đầu lại). Phát hiện này làm Lục Lâm càng thêm dè chừng.

    Trùng hợp là vào lúc này, đằng sau có một đội người chơi chạy tới, bọn hắn nhìn thoáng qua Lục Lâm một cách kì quái, cũng không đưa ra yêu cầu tổ đội với hắn mà ào vào đầm lầy. Trông thấy từng cụm từng cụm U Minh Hoa, mắt ai nấy đều sáng rực lên, lập tức xông tới hái.]
     
    thanhson thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 14: Xà Tai (Hiểm Họa Từ Lũ Rắn)

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhìn thấy một đám người chơi nhốn nháo gọi nhau, thỉnh thoảng còn có vài tên liếc về phía hắn một cách đề phòng, Lục Lâm không khỏi cười khổ: Chẳng lẽ bọn này không cảm thấy gì kì quái sao, không lẽ không ai tự hỏi sao trước có nhiều người chơi như vậy giờ đi đâu hết rồi? Dĩ nhiên nếu vẫn cứ ngu ngốc xông lên, chưa cần nói đến những nguy hiểm còn ẩn dấu, ngay việc quần nhau với đám Ma Xà có độc đã đủ để cả bọn mỗi người uống thêm một bình máu.

    Nhưng việc ngoài dự kiến của Lục Lâm chính là đội người chơi kia sau khi vạch ra lộ tuyến đi vào, đoạn giao chiến với đám rắn về sau, vậy mà thẳng hướng một đường an toàn đi tới cận biên khu vực có U Minh Hoa.

    Mắt thấy vài tên người chơi khác hưng phấn thu thập lấy U Minh Hoa, Lục Lâm nội tâm bỗng gấp gáp, chẳng lẽ không có nguy hiểm gì sao? Không đúng, không thể có khả năng dễ dàng như vậy lại để cho người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ hắc sắc được.

    Lục Lâm bắt đầu cẩn thận lùi về sau, một bên quan sát đám Ma Xà, một bên để ý đến nhóm người chơi và hướng đi của bọn họ. Quả nhiên, Lục Lâm phát hiện đám Ma Xà kịch độc không phải là không phát hiện ra đám người, kì thực là chúng đang nháo nhào chạy tứ tán ra phía khác.

    Đây là có chuyện gì xảy ra? Lục Lâm khẳng định đang có gì đó khiến cho Ma Xà cảm thấy sợ hãi mà chạy đi, thế nhưng đảo mắt khắp nơi, hắn cũng không phát hiện ra gì kì lạ ở địa phương này.

    Đúng vào lúc này, Lục Lâm cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua trên người hắn, khiến cho lông tóc dựng đứng hết len, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, nhưng khi hắn lùi lại hai bước về sau, cảm giác này chợt biến mất.

    “Ào Ào” - Trong đầm lầy giống như là có vật gì quấy lên đám bọt nước làm hình thành một con sóng nhỏ trên bề mặt. Lục Lâm trông thấy biến cố dị thường lập tức quay người chạy ra xa trốn ở ngoài, đoạn hướng về phía đầm lầy nhìn lại. Những tên người chơi kia giờ phút này đang cao hứng thu lấy U Minh Hoa, nào có biết được nguy hiểm sắp chồm tới. Đột nhiên, một cái bóng đen vọt ra từ đầm lầy, một miếng nuốt tươi luôn một gã người chơi đang ngồi ở rìa.

    “Khè Khè” – Một âm thanh kì quái vang lên, làm cho những kẻ còn lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, cũng không có phát hiện gì nguy hiểm, nhưng bọn hắn phát hiện lại thiếu đi một gã đội viên, lúc này tất cả đều đồng loạt dừng tay, nhìn ngó bốn phía.

    Lục Lâm lúc này sợ cứng cả người, những gì vừa rồi phát sinh, hết thảy đều bị hắn trông thấy. Hắn há hốc miệng, không thốt nên lời: “Thằng thiết kế nào kinh vậy, thế này thì quá chân thực a? Hẳn là tên người chơi bị nuốt kia cũng không biết vì cái gì mà mình bị cho về thành nữa.” Lục Lâm cảm thấy may mắn vì chính mình ngay từ đầu không có đi vào, bằng không thì chết chắc, thậm chí chết rồi mà vẫn không rõ nguyên nhân tử vong nữa.

    Lúc này xem chừng gã bị nuốt chết kia đã kịp thông báo qua tin nhắn cho bọn còn lại, vài tên người chơi bắt đầu canh chừng bên vòng ngoài đầm lầy, để ý động tĩnh đồng thời tính rút lui khỏi nơi này.

    “Xoạt”

    Một bóng đen lại từ bên cạnh nhảy ra nuốt luôn một gã người chơi, đồng thời thân thể quấn lấy một tên khác lôi vào trong đầm lầy/

    “Trời! Là Boss!” – Còn lại đúng hai gã người chơi lúc này hoảng sợ kêu to.

    Lần này Lục Lâm cũng trông thấy rõ quái vật từ đằng xa, nguyên lai là một con Bạch xà (rắn trắng) thân to như cái cối xay.

    Hai gã người chơi thối lui đến bên bờ đầm lầy, ngưng lại đứng một chỗ ở đó, xem ra là đang thông tri cho đoàn đội tiến đến đánh Boss.

    Rất nhanh, bọn hắn nhận thấy đây là một sai lầm to lớn, con Bạch Xà khổng lồ theo sát quấn một cái, kéo 2 tên này vào. Lục Lâm chứng kiến một tên người chơi bị Boss cắn còn chưa chết, kết quả là khi bị nuốt vào bụng mới bị tiêu diệt thì không khỏi kinh hồn táng đởm,

    “Thật thê thảm, Amen!” Lục Lâm đứng lên, giọng có chút hả hê nói. Ai bảo các người một tiếng hỏi thăm cũng không thèm, đáng đời.

    “Ở đâu rồi, phát hiện được Boss, có tới đánh không?” – Lục Lâm truyền tin cho Thần Luyến Chiến Thiên, 5 tên người chơi mặt đối mặt tổng hợp công kích mà còn chết thảm nữa là một mình hắn đấu với Boss.

    Rất nhanh Thần Luyến Chiến Thiên đã hồi đáp: “ Vậy sao? Ngươi không phải là đến khu đầm lầy đó chứ?” nghe khẩu khí dường như hắn ta biết rất rõ tại đây có Boss.

    Lục Lâm hỏi lại: “ Sao thế? KHông đánh được à?”, có Boss mà không đánh? Thật là kì quái.

    “ Ha Ha, hiện tại có hai con Boss được phát hiện, một là con Ma Hóa Hổ Tinh, còn lại chính là con Boss chỗ ngươi. Boss đầm lầy có quá nhiều lâu la, hơn nữa còn có thể hướng vào đầm lầy chạy trốn, rất khó đánh a.” - Thần Luyến Chiến Thiên bèn giải thích.

    Thì ra là thế, khó trách là Boss nhưng vẫn yên ổn ở đó không ai động tới.

    “Người muốn thu thập U Minh Hoa, ngươi đến tọa độ 1152.1376.51, chỗ đó vừa mới có xuất hiện mới 4 đóa, đừng có cho người ngoài biết nhé.” Rất nhanh Thần Luyến Chiến Thiên lại hồi âm, giúp Lục Lâm một chỗ có thể thu thập vật phẩm.

    Lục Lâm cảm thấy kì quái, vì lẽ gì mà Thần Luyến Chiến Thiên lại giúp hắn, nhưng mà tốt hơn là cứ trở về đã. Hăn cảm ơn Thần Luyến Chiến Thiên thì thấy tên kia đáp lại bởi một biểu tượng gương mặt tươi cười nhưng có phần sắc thái hơi kì lạ.

    Lục Lâm đi đến vị trí mà Thần Luyến Chiến Thiên đã báo, đó là phía sau một gốc cây khô, nếu khôn phải biết chính xác tọa độ thật là không thể nào biết tới. Nhưng trên mặt đấy không chỉ có 4 đóa U Minh Hoa, hơn nữa còn có hai cái thi thể Hồng Sắc Ma Xà.

    Thuộc tính loại này được Lục Lâm tra xét:

    Hồng Sắc Ma Xà (cấp 6)

    Huyết lượng:400 – Công kích: 78

    Tuy cảm thấy rất kì lạ, nhưng Lục Lâm cũng không quá để ý nhiều, lại thu thêm được 4 đóa U Minh Hoa vào trong bao, Lục Lâm ngồi trên cành cây chờ đợi đợt hoa tiếp theo đổi mới. Đây là một việc rất nhàm chán, cũng may mỗi lần đều có 2 con Hồng Sắc Ma Xà bầu bạn, khiến cho khi Lục Lâm thu được đủ 100 đóa U Minh Hoa, đã là 8 giờ sáng bên ngoài.

    Gỡ bỏ mũ trò chơi, Lục Lâm cử động cơ thể, đánh răng rửa mặt xong bèn cầm theo điện thoại đi ra khỏi nhà.

    “Lão Bản, cho một tô lớn mì thịt bò.” Lục Lâm vẫn lui tới quán cũ, lão bán hàng trông thấy Lục Lâm, cái miện lớn đang còn sưng rỉ máu lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.

    Lão bản của quán này ngoại trừ công phu làm mì nấu phở, thiệt không còn thủ đoạn nào khác, nhưng bù lại mì sợi, phở của lão là nhất phẩm, mở cửa tiệm hai năm, sinh ý càng ngày càng phát đạt. Tuy thế, lúc lão đứng bán thì nó là tiệm mì, còn khi bà chủ cầm trịch, thì nó lại biến thành tiệm cơm.

    “Đến đây, mì thịt bò.” Lão bản nhanh chóng bưng thức ăn đến, hắn quen biết Lục Lâm đã lâu, mỗi lần cùng vợ cãi nhau, hắn đều chạy đến nhà Lục Lâm xin tị nạn, nhà chưa có trẻ con, ban ngày hắn đều thích ra công viên ngắm con cái nhà khác chơi đùa.

    “Tiểu lục à, ta hỏi ngươi chuyện này.” Lão bản vừa đặt mông xuống ngồi cạnh Lục Lâm, vừa hỏi ra chiều ngượng ngùng.

    Lục Lâm vừa ăn vừa nói: “Có chuyện gì? Lại muốn đến nhà ta xin tị nạn mấy ngày hả?”

    “Sao có thể như vậy được, không phải, ngày hôm qua có người đến hỏi ta là phòng chỗ nhà ngươi có cho thuê nữa không?”

    Lục Lâm còn tưởng rằng hắn muốn hỏi cái khỉ gì, nguyên lai là vấn đề này, từ ngày nghỉ việc không đi làm, Lục Lâm kiếm sống đều dựa vào việc cho thuê phòng ở. Nghĩ vậy hắn bèn nói: “Cái này à, mấy ngày nay mọi việc bề bộn nên ta quên mất.”

    “Ngày hôm qua có 2 con bé hỏi ta, nói rằng khu đó rất thích hợp, còn tưởng rằng khi người tốt nghiệp sẽ rời khỏi đây cho nên ta mới nói là chỗ này rất không tệ để thuê trọ.” Lão bản nghe xong mới phân bua.

    Lục Lâm tích cóp cũng chẳng được bao nhiêu, hiện tại lại không có thu nhập, hắn tháng sau cơm chắc cũng chẳng có mà ăn, cũng không thể mặt dày đi ăn bám Liễu Thúc mãi. Nghĩ thế, hắn bèn đồng ý nói: “Được, gọi mấy con bé đó đến xem phòng đi, phiền ngươi rồi Hồ thúc ah.”

    “Ha Ha ta cũng biết là như vậy, cho nên đã cùng hai đứa hẹn sáng sớm ngày may đến.” Lão Hồ làm hàng xóm Lục Lâm hai năm, thế nào lại không biết được lịch nghỉ ngơi và thói quen của hắn.

    “Tính tiền.” – Lục Lâm gật gật đầu, húp hết chén súp xong lại kêu lên: “Lão bản…”

    “Ha ha lại một tô nữa đúng không..” Hồ lão nói luôn, thay hắn gọi món.

    Lục Lâm sau khi ăn uống no nê, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Mộng Tuyết, theo như hắn quyết định, hắn quyết lôi kéo được sự ủng hộ của Mộng Tuyết, dù sao thì mở Studio một mình hắn rõ ràng là không làm nổi.

    Gọi cả buổi, Liễu Mộng Tuyết cũng không nghe máy, nghĩ có điều gì không hợp lysm Mộng Tuyết không có khả năng không thèm nghe điện thoại của hắn. Nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ.

    “Rời giường đi, mặt trời sáng bảnh mắt ra rồi kìa.” Gửi tin nhắn sng, đợi cả buổi cũng không thấy hồi âm từ Mộng Tuyết. Lục Lâm bắt đầu thấy lo lắng, đang muốn tìm Liễu Thanh hỏi tin tức thì điện thoại của hắn vang lên, bất quá không phải của Mộng Tuyết mà là của bảo mẫu Vương.

    “Ồ là tiểu thiếu gia sao? Tiểu thư hiện có việc, chuyện gì cần có thể nói với ta nè.” Bảo mẫu Vương có thể nói là tại Liễu gia là đời thứ 3 làm bảo mẫu, kì thực gọi là bảo mẫu nhưng Liễu gia chưa bao giờ xem bà là người ngoài.

    Có việc? Lục Lâm kì quái nghĩ Liễu Mộng Tuyết thì có thể có việc vì mà đến cả điện thoại cũng không thèm nghe. Không phải là ốm rồi chứ. Hắn vội hỏi: “Mộng Tuyết sinh bệnh sao? “Hôm qua cô ấy còn rất ổn mà.”

    “Ha Ha không có bệnh gì đâu, ai! Ta cũng không biết giải thích thế nào, thôi cứ như vậy đi, bye nhé. Nhớ giữ sức khỏe.” Bảo Mẫu Vương không trả lời cụ thể, kể lể vài chuyện cũ rồi đóng điện thoại.

    “Thần thần bí bí làm cái gì vậy?” Lục Lâm oán thầm, bất quá biết Mộng Tuyết không có việc gì hắn cũng tạm yên tâm, đợi tối lại nói với nàng về chuyện cái Studio.

    6 giờ chiều, Lục Lâm miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, hắn ngủ một giấc, đồng thời cũng đem sự tình muốn nói với Mộng Tuyết quên phắt luôn.

    Cầm điện thoại lên, hắn thấy tin nhắn của Mộng Tuyết: “Không có việc gì, ngươi ngoan ngoãn đi, mai ta đến thăm.”

    Bộ coi hắn là đứa trẻ mấy tuổi chắc? Lục Lâm phiền muộn trong lòng, quăng luôn con di động lên mặt bàn.

    “Hoan nghênh trở lại thế giới Huyễn Tưởng.”

    “Ca ca” – vừa tiến vào trò chơi, một dòng tin tức từ nha đầu Tiểu Tiên đã vang lên.

    “Ở đâu thế? Ta đang ở chỗ đầm lầy.” Lục Lâm bèn trả lời.

    “Ôi, ca ca, muội lại bị đánh chết nữa rồi.” Tiểu Tiên khổ sở nói với Lục Lâm.

    Lục Lâm cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Tiên giống như có khả năng biết trước được nguy hiểm, thế nào mà liên tiếp đều bị tiêu diệt? Chẳng lẽ lại gặp Boss, nghĩ đến con Boss Bạch xà ở đầm lầy, hắn lại càng thêm lo lắng.

    Lúc sau, hai người gặp nhau khu cửa vào đầm lầy, Lục Lâm phát hiện Tiểu Tiên vẫn cấp 5, bèn dỗ dành: “ Ngoan đừng khóc nữa, chuyện gì xảy ra vậy?”

    Tiểu Tiên ôm lấy tay Lục Lâm bắt đầu kể lể: “ Ca ca huynh không biết đó thôi, lúc đấy có rất nhiều người bị chết, ta thấy nhiều người ngã xuống, bèn đi nhặt trang bị á… nhưng mà không cẩn thận nên bị độc xà cắn chết, con Boss đó thật là lợi hại, huynh xem đi một đám người chơi đều bị toi đời hết rồi đây này.”

    Lục Lâm đỡ Tiểu Tiên ngồi xuống, nghe lời nói của nha đầu này có thể đoán được tiểu nha đầu này tính tình không chịu an phận, ưa thích tham gia náo nhiệt…

    “ Còn nữa a, ca ca không được chứng kiến, chính là cái tên hôm trước chúng ta gặp đó, tên là gì gì khí phách thiên hạ ấy.” Tiểu Tiên chu mỏ nói ra.

    “Khí phách gia tộc? Lũ này thật đúng là âm hồn bất tán mà, muội không có việc gì chớ?”Lục Lâm nghe thế bèn lo lắng hỏi Tiểu Tiên.

    “Ha Ha!” Tiểu Tiên vui vẻ cười đáp: “huynh không thấy được cảnh tên Khí phách thiên hạ kia bị con rắn to ngoạm vào đầu, vung qua vung lại, thật là thú vị, tiếc là cuối cùng muội bị trúng độc chết, kế tiếp cũng không rõ thế nào.”
     
    thanhson thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 15: Độc Giác Ma Sư

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Xoát xoát!

    “Thật sự như vậy sao?” Đối với tình trạng của Bá Thiên Minh, hắn thật sự cảm thấy có chút hả hê.

    Tiểu Tiên cười không ngừng, lúc Lục Lâm đưa cho nàng đám U Minh Hoa để làm nhiệm vụ, đôi mắt đáng yêu mở to, cả buổi chiều Tiểu Tiên đi một vòng, một đóa cũng không tìm được, Lục Lâm vừa đăng nhập vào game, nhiệm vụ của nàng nhanh chóng đạt được số lượng yêu cầu.

    Nói chuyện một lúc, Lục Lâm nói với Tiểu Tiên: “Nhanh chân đi làm nhiệm vụ thu nhặt Hồng Anh quả thôi, nhiệm vụ này thật sự rất phiền toái, hơn nữa người chơi lại đông như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

    “ca ca ngươi đang đi đâu vậy?’ Thấy Lục Lâm lững thững đi vào đầm lầy, Tiểu Tiên cười híp mắt hỏi.

    Lục Lâm nhìn Tiểu Tiên đứng đó thấy là lạ bèn nói: “Đi tìm Hồng Anh quả chứ sao, chẳng lẽ muội đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

    “Ha Ha”, Tiểu Tiên lắc đầu, chu mỏ ra nói: “Không đâu, chẳng lẽ ca ca cho rằng Hồng Anh Quả đều mọc ở trong đầm lầy sao?”

    Chẳng lẽ phân bố nhiệm vụ bị sai? Lục Lâm trong lòng nghĩ thầm, bèn mở miệng hỏi: “Không phải ở bên trong? Vậy thì nó mọc ở đâu?”

    Phát hiện Lục Lâm cũng thuộc dạng ngốc nghếch không biết gì, Tiểu Tiên cực kì vui vẻ, đắc ý vênh mặt lên nói: “Đương nhiên là muội biết rồi, người ta rất thông minh nha, ca ca mau đi theo ta.”. Nói xong bèn kéo Lục Lâm vốn đang nghi hoặc hướng qua một chỗ khác. Nhìn đầm lầy phía sau càng ngày càng xa, Lục Lâm lòng tràn đầy nghi vấn.

    Lát sau, hai người đi tới một sườn núi, Lục Lâm nhìn Hồng Anh Quả khắp nơi mọc đầy đất thì sững sờ nói: “Như thế nào mà lại nhiều như vậy? Tiểu Tiên muội thật là lợi hại.”

    “Không có gì đâu… Muội cũng là nghe theo người khác mà đi tới đây thôi, mà không nói vấn đề này nữa, ca ca, ngươi mau dẫn quái đi ra chỗ khác đi, muội sẽ ở đây thu thập quả. Trước câu hỏi của Lục Lâm, Tiểu Tiên chỉ đỏ mặt ấp úng, đoạn tìm cách đánh trống lảng.

    Tuy trên sườn núi Hồng Anh Quả rất nhiều nhưng đám quái canh cũng không ít, từng con Độc Giác Ma Sư luôn dò xét, chỉ cần những khỏa Hồng Anh Quả nào chín đỏ, lập tức bị nó nuốt vào bụng.

    Hồng Anh Quả vừa mới bắt đầu xuất hiện cũng không thể thu thập ngay lập tức, phải đợi nó chuyển từ màu xanh đậm sang đỏ thẫm, lúc đó người chơi mới có thể thu thập. Nhưng có một sự phiền toái, chính là đám Độc giác ma sư chỉ cần trông thấy Hồng Anh Quả vừa chín, lập tức tranh với người chơi xông vào nuốt mất.

    Thử thách này, mục đích là tạo cho người chơi tập phối hợp với nhau, một người không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, ít nhất cần có 1 người chuyên đi hấp dẫn ánh mắt của Độc Giá Ma Sư, để chúng không để ý đến Hồng Anh Quả đang chín, trong khi đó người chơi còn lại sẽ tranh thủ thu hái, xong bước này mới có thể nói là thu hoạch được vật phẩm nhiệm vụ.

    Độc Giác Ma Sư một thân lông đen dài, trên đầu lại mọc ra một cái sừng, phương thức công kích chủ yếu của chúng tất nhiên là dùng cái sừng này húc thật mạnh.

    Độc Giác Ma Sư (cấp 10)

    Huyết lượng 600 – Công kích: 1015

    Tại cận rìa dốc núi đã có rất nhiều người chơi hợp tác với nhau cùng một chỗ hoàn thành nhiệm vụ, Lục Lâm cùng Tiểu Tiên tìm một góc hẻo lánh, sau đó Lục Lâm chưng ra vẻ mặt lãnh khốc tráng sĩ, quay qua gõ vài đầu Ma Sư rồi co chân chạy thật nhanh.

    “ca ca, ngươi có tư thế chạy trốn rất đẹp đó, cố gắng lên.” Tiểu Tiên một bên thu thập Hồng Anh Quả, một bên nhìn Lục Lâm chạy trốn mà buông lời trêu chọc.

    Lục Lâm mải nghe Tiểu Tiên, sau lưng lập tức bị một con Độc Giác Ma Sư húc cho một cái, hắn bèn chăm chú để ý mấy con quái, hễ con nào có dấu hiệu quay đầu từ bỏ, bèn lùi lại đánh nó vài cái, đem nó thu hút chạy trở lại.

    Đến khi Tiểu Tiên thu thập hết Hồng Anh Quả trên mặt đất rồi gia nhập vòng chiến, đánh cho một đầy Độc Giác Ma Sư nằm quay lơ trên đất, Lục Lâm mới thả lỏng đặt mông xuống nghỉ ngơi.

    Hai người cứ đánh như vậy một hồi, ngay khi Tiểu Tiên vừa thu thập xong Hồng Anh Quả, bên dưới sườn núi xuất hiện một đám người chơi của Khí Phách Gia tộc.

    Khí Phách Thiên Hạ hôm nay rất bực bội, phi thường bực bội, đánh Boss toàn quân bị diệt, hơn nữa tưởng rằng đã chết rất nhiều người rồi, vậy mà lúc nãy trong gia tộc thông báo có thành viên đi làm nhiệm vụ bị người khác giết phải treo máy trở về làm hắn vô cùng tức giận, từ lúc nào mà Khí Phách Gia tộc bị người khác coi thường như vậy.

    Chuyện bực mình này, thật không truy ra đám mắt mù đó thì thôi, tìm được sẽ đánh cho chúng không ra khỏi cửa tân thủ thôn nổi 1 bước.

    “Khí phách gia tộc làm nhiệm vụ, không muốn chết thì nhanh biến ra chỗ khác.”

    Khí Phách gia tộc rất nhanh tập hợp hơn trăm người, gào rú một đường xông lên núi, để lại một hàng những người chơi tự do bị bọn hắn đánh chết biến thành bạch quang.

    Lục Lâm nhíu mày nhìn đám kia tác oai tác quái, những người chơi chưa kịp đi xuống, cản đường lũ này lập tức bị loạn đao chém chết. Tiếc rằng người chơi tự do tuy đông đảo nhưng lại không đoàn kết.

    “Ca ca, chính là những tên hư hỏng này, buổi chiều đoạt quái của người khác.” Tiểu Tiên đang trốn cùng Lục Lâm, trông thấy đám Khí Phách gia tộc lập tức dẩu mỏ lên kể tội. Xem ra tiểu nha đầu này đến bây giờ vẫn còn ấm ức chuyện bị rớt cấp.

    Lục Lâm chỉ còn biết gật đầu, trò chơi mà, phát sinh sự tình thế này là chuyện thường. Bất quá bọn Khí Phách Gia tộc làm loạn ở đây, nhiệm vụ của hắn biết làm thế nào?

    Đúng lúc này, trên dốc núi tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng lại có bạch quang bay lên. Hiện tại giai đoạn đầu này người chơi chưa có chức nghiệp, chưa có kỹ năng, PK (giết nhau – Person Kill) chủ yếu dựa vào số đông mà thủ thắng. Bá Thiên (Khí Phách) Gia tộc hơn trăm người, tuy thế mà trong trận chiến trên dốc núi chết không ít, tình hình giao tranh biến chuyển càng lúc càng ác liệt.

    "Đám nhãi con Khi Phách gia tộc, không có chuyện gì thì cút sang một bên."

    Lục Lâm nghe thấy một thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại, hắn thấy một mảng người đông nghịt đang tập trung lại chỗ này, dẫn đầu đúng là Thần Luyến Chiến Thiên.

    Thần Luyến Chiến Thiên nhìn thấy Lục Lâm đứng đó thì rất ngạc nhiên, nhưng khi hắn thấy Tiểu Tiên bên cạnh khẽ nháy mắt ra dấu thì lập tức tỏ ra nhiệt tình, hồ hởi: "Huynh đệ, người đã đến đây a, như thế nào lại không nói với ta một tiếng, không nói những chuyện khác, riêng chuyện hỗ trợ làm nhiệm vụ, một câu thôi là xong mà.”

    Thần Luyến Chiến Thiên đi đến trước mặt Lục Lâm, làm bộ vừa mới phát hiện ra Tiểu Tiên, bèn giả vờ cao hứng nói: “Vị mĩ nữ này là bằng hữu của huynh đệ sao? Thật là diện mạo bất phàm, sau này lớn lên hẳn là dung nhan mĩ lệ, đẹp tựa Thiên tiên…” Thằng cha này ngoài miện thì khua môi múa mép như vậy nhưng mắt thì đảo ra chỗ khác, ra vẻ như lòng không muốn nhưng mà lưỡi vẫn cứ phải uốn vậy.

    “ Chuyện này là sao vậy? Đoạt Boss à?” trong con mắt của Lục Lâm, ấn tượng nhất đối với hắn về Thần Luyến gia tộc, đó chính là sự phối hợp một cách hoàn mĩ.

    Thần Luyến Chiến Thiên vung tay lên ra hiệu, toàn bộ thành viên gia tộc bèn xông lên, lại lôi kéo Lục Lâm cùng tham gia cuộc chiến.

    “Ha Ha thật đã nghiền, đến nghiện chém nhau mất thôi.” Thần Luyến Chiến Thiên một kiếm chém chết một gã Khí Phách Gia tộc, một mặt tươi cười nói.

    Loạn chiến trong trận, Lục Lâm cùng Tiểu Tiên lạc nhau, giờ phút này hắn đang tránh né công kích của 3 tên người chơi của Khí Phách Gia tộc, người đánh nhau quá nhiều, ngộ thương cũng không ít/…..

    “65” – Lục Lâm nện một rìu vào đầu một tên ở gần, đoạn lui về sau một bước tránh đòn của hai tên kia, hiện trường một mảnh hỗn loạn, vốn ban đầu chỉ là mâu thuẫn giữa Thần Luyến gia tộc cùng Khí Phách gia tộc, nhưng theo nhiều người chơi tự do chen vào kiếm lợi, tình hình càng lúc càng thêm hỗn loạn.

    Lục Lâm lúc này trông thấy Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) đang chật vật trong vòng vây của Thần Luyến gia tộc, Với vị thế là lão đại của Khí Phách Gia tộc(Bá thiên gia tộc) kĩ thuật PK của hắn cực kì cùi bắp, dưới công kích của Thần Luyến Chiến Thiên hắn chỉ còn biết dốc sức trốn tránh, đến cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

    Ba gã Khí Phách gia tộc đang truy sát Lục Lâm chứng kiến lão đại của mình lâm nguy, bèn lập tức bỏ qua Lục Lâm mà phóng qua trợ chiến.

    Lục Lâm bên trong không khỏi gấp gáp, ngay lập tức bám theo 3 tên kia truy sát.

    Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) chứng kiến 3 gã tộc nhân tới hỗ trợ, tinh thần dâng cao, được một đòn của Thần Luyến Chiến Thiên, hắn lập tức hướng phía 3 gã kia chạy tới.

    Thần Luyến Chiến Thiên chứng kiến tên kia sắp bị mình làm thịt mà lại chạy thoát được, bèn cười nhạo: “PK quá kém, chạy trốn thì lại thật cao thủ, không hổ là gia tộc mang vận khí Con Rùa - Vương Bát Gia tộc - (Ý nói bẩn tính, gặp nguy thì co đầu rụt cổ chạy trốn).

    “ Thần Luyến Chiến Thiên , người cũng đâu có gì hơn người, ta về sau sẽ cho bọn người không có chỗ mà lăn lộn.” KHí Phách Thiên Hạ tức đến xanh cả mặt, hung hăng gào lên, thầm nghĩ: Đợi ra khỏi Tân Thủ Thôn tập hợp đầy đủ đội ngũ, nhất định sẽ hướng Thần Luyến gia tộc đòi lại món nợ này.

    Bởi vì vừa bị Boss tiêu diệt, Khí Phách gia tộc đa phần đều bị suy giảm thực lực, chưa kể dối phương còn đông người hơn, rất nhanh sau đó, đám người chơi của Khí Phách gia tộc chỉ còn vài mống trơ trọi.

    “Phanh”! – “101”

    Tất cả mọi người đều giật mình nhìn thấy Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh) biến thành bạch quang, số chỉ tổn thương màu vàng ( Bạo kích – Chỉ đòn đánh được tăng gấp nhiều lần sát thương do đánh chỗ hiểm hoặc xác suất) còn chưa biến mất đã chỉ ra rằng: Hắn bị miễu sát ( chết ngay trong 1 chiêu).

    Lục Lâm sững sờ nhìn Bá Thiên Minh dưới công kích của hắn lập tức đi đời, định thần lại lập tức cúi xuống nhặt trang bị rơi trên đất, quay người lại chạy tới bên cạnh Thần Luyến Chiến Thiên.

    Sau khi Khí Phách Thiên Hạ bị Lục Lâm giết chết, đám tay chân của hắn cũng nhanh chóng theo chân lão đại, kêu thảm thiết vài tiếng liền được miễn phí cho về thành.

    Một phen kiểm kê chiến quả làm Lục Lâm hưng phấn muốn chêt, tên Bá Thiên Minh kia vậy mà rơi ra toàn bộ trang bị trên người, Những người chơi hồng danh( giết người khác mà không thông qua quyết đấu) đều bị rơi toàn bộ trang bị trong bao đồ, trên người thì rơi vài kiện, nếu kho đồ trống rỗng như vậy sẽ rơi toàn bộ trang bị trên người.

    Thật không may cho Khí Phách Thiên Hạ (Bá Thiên Minh), những cố gắng của hắn giờ bị Lục Lâm dễ dàng thu lấy. Không chỉ bị rớt từ cấp 8 xuống cấp 7. Nguyên một bộ Xà Bì sáo trang ( các phụ kiện cùng một nguồn gộp lại thành bộ gọi là sáo trang) cũng đều rơi ra, hơn nữa còn không biết bị ai giết mình chết.

    [Xà Bì] y giáp ( Bạch sắc)

    Phòng ngự: 10 – Đẳng cấp: 8

    [Xà Bì Chiến Ngoa] (dày da rắn) ( Bạch sắc)

    Phòng ngự: 4 – Cấp: 8

    [Xà bì hộ thối] (nẹp chân da rắn) ( Bạch sắc)

    Phòng ngự: 6 – Đẳng cấp:8

    [Xà Bì Hộ Thủ] ( Bạch sắc)

    Phòng Ngự: 3 – Đẳng cấp: 8

    [Hổ Xà Thiết Nha] (Hắc sắc)

    Công kích: 812 - Lực Lượng: +1 – Đẳng cấp: 8

    Xà Bì y giáp Lục Lâm đã có 1 kiện trong bao đồ, thật không nghĩ tới giờ hắn mới cấp 7 mà đã gom đủ một bộ cấp 8.

    “ Hảo huynh đệ, thu hoạch không tệ a?” Thần Luyến Chiến Thiên thấy vẻ mặt vui thích của Lục Lâm liền trêu gọi:

    Lục Lâm cao hứng gật đầu: “Ta cũng không biết là lại dễ như vậy, thấy hắn chiến đấu biêt rõ cũng không còn nhiều máu lắm, lúc hắn chạy qua bèn tiện tay cho một búa, ai dè lại trúng bạo kích mà miễu sát, ha ha.”

    “ca ca”!, Tiểu Tiên lúc này chui ra từ trong đám người, hai bím tóc đuôi ngựa loạng quạng chạy tới. Tiểu Tiên một tay ôm lấy Lục Lâm, con mắt vừa liếc sang bèn nhìn chằm chằm vào Thần Luyến Chiến Thiên.

    “Ah1 Huynh đệ, ta còn có việc, không tiện quấy rầy ngươi nữa, có gì cứ gọi nhé.” Thần Luyến Chiến Thiên ra vẻ xấu hổ, sau đó vội vàng rời đi, cứ như nếu ở lại sẽ có điều gì đó nguy hiểm xuất hiện.

    Chứng kiến Thần Luyến Chiến Thiên ly khai, Tiểu Tiên cười tủm tỉm nói với Lục Lâm: “ca ca, vừa rồi huynh thật là lợi hại, lần sau có cơ hội, huynh phải để muội thử xem a.”

    “Được! Được! À đúng rồi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đây này.” Lục Lâm đáp ứng, chợt nhớ tới nhiệm vụ, bèn nghĩ ra cách để hòa hoãn, hắn suýt nữa thì quên mất, bèn nói với Tiểu Tiên một tiếng.
     
    thanhson thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 16: Hoàng Kim Ấu Hổ

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lục Lâm cùng Tiểu Tiên bắt đầu làm nhiệm vụ, khí thế ngất trời, sau khi Tiểu Tiên thu thập được quả Hồng Anh cuối cùng, Lục Lâm cũng thuận lợi lên đến cấp 7

    Đem 5 điểm thưởng thuộc tính cộng vào thể lực, Lục Lâm xem Tiểu Tiên đã kiếm đủ 100 khỏa Hồng Anh Quả bèn vui vẻ ngồi xuống nói: “Mệt chết mất, nghỉ tí đã”.

    “Ha Ha,!” Tiểu Tiên che miệng cười không ngừng, từ khi quen đến nay, Lục Lâm chưa từng thấy khi nào Tiểu Tiên không cười, dường như không có thời điểm nào mà nha đầu này không toe toét cả.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành nhiệm vụ liên tục thứ 3 [Thu thập thảo dược] – Lấy được 1000 điểm kinh nghiệm, đạt được 10 đồng bạc, danh vọng thêm 1, đạt được 5 bình [sơ cấp hồi phục dược tề] – ban thưởng nhiệm vụ: vật phẩm đặc thù [Suy nhược dược tề].

    [ Sơ cấp hồi phục dược tề]: Lập tức hồi phục 100 điểm Huyết lượng của nhân vật, thời gian đóng băng tác dụng: 10 giây.

    [Suy nhược dược tề]: Giảng 30% thuộc tính của kẻ địch (Không cao quá cấp 50).

    Lục Lâm trong lòng vui sướng chỉ chực nhảy lên, vận khí thật tốt, vậy mà xuất hiện vật phẩm đặc thù, chỉ cần xem tác dụng làm suy yếu thuộc tính, cũng đủ để phát huy tác dụng khi đánh Boss.

    “Yeahhhh!”

    Lúc này Tiểu Tiên cũng kinh hỷ nhảy nhót, đoạn truyền qua một tin tức cho Lục Lâm xem:

    [Ma Pháp Dược Tề]: Lập tức hồi phục 80% điểm ma pháp của nhân vật”

    “Đây chính là thứ quan trọng có thể xoay chuyển thế cục a, nhất là khi đánh Boss đến giai đoạn cuối cùng, uống vào có thể hồi phục sức mạnh hoặc là khi công thành chẳng khác nào có thêm một tính mạng thứ 2 trong chiến đấu.” Lục Lâm không khỏi cảm khái.

    “Hì HÌ! Ca ca đừng có tham nha, không cho đâu! Cho huynh chết thèm.” Tiểu Tiên đắc ý nói.

    Lục Lâm không thèm cãi nhau, đem thông tin về [Suy nhược dược tề] cho Tiểu Tiên xem, nàng lập tức tròn xoe mắt, hiển nhiên cũng biết tầm quan trọng của nó khi đánh Boss.

    Trong Game Huyễn Tưởng, để thành lập bang phái có ba điều kiện: một là Kiến Bang Lệnh, Hai là Minh Giám Hội Bài, ba là nhân số.

    Khi người chơi đánh được Kiến Bang Lệnh, như vậy có thể cầm vật này đi xin lấy Nhiệm vụ cho Bang hội, hệ thống sẽ dựa vào số Kim tệ (tiền vàng) và danh vọng khấu trừ mà chỉ định một con Boss Hoàng Kim hoặc Tử danh (Chữ Tím) để đánh. Chỉ có giết chết con Boss này mới rơi ra Minh Giám Hội Bài, đem thứ này ra mới có thể tạo được một bang hội lâm thời trong 3 ngày. Điều kiện cuối cùng là trong 3 ngày này nhân số phải đạt trên 500 người nếu không hết thời gian sẽ tự động giải tán.

    Đương nhiên về sau khi người chơi lên tới cấp 30 sẽ có thể đến Dong Binh Công Hội mời lính đánh thuê, không cần Kiến Bang Lệnh, cúng không có hạn chế nhiều, chỉ cần có đội ngũ người chơi thông qua Minh Giám Hội Bài - vật phẩm nhiệm vụ, liền có thể thành lập Dong binh đoàn.

    Có thể nói, bình [Suy Nhược Dược Tề] của Lục Lâm có thể khiến tính nguy hiểm của nhiệm vụ bang hội giảm đi 30%. Về sau khẳng định sẽ có giá trên trời, đương nhiên là hắn phải bán nó ra thì mới thu tiền được

    Nhiệm vụ ban thưởng rất phong phú, Lục Lâm còn có cơ hội lên cấp, điểm kinh nghiệm của hắn tăng lên một mảng lớn trên con đường lên đến cấp 8. Hôm nay Tiểu Tiên nghỉ sớm, nhiệm vụ phía sau lại hạn chế cấp độ người chơi là cấp 8, do vậy mà hiện tại việc chính mà Lục Lâm phải làm đó là tranh thủ lên cấp càng nhanh càng tốt.

    Tại tân thủ thôn, thôn trưởng có một cái nhà kho, chỉ cần trả phí là 1 bạc, người chơi có thể kí gửi trong một cái kho nhỏ của cá nhân, về sau chỉ cần trả phí quản lí đúng hạn là quyền sở hữu và bảo mật được duy trì.

    Theo ý thức của Lục Lâm, toàn bộ đồ vật trong bao đều đi vào trong kho hàng, chỉ để lại hai bình [Sơ cấp Hồi phục dược tề], hắn bèn hướng về phía nam thôn chạy tới.

    Lát sau, Lục Lâm liền đi tới chỗ đám Ma Hổ đổi mới, tiêu diệt đám Ma Hổ này rất phiền toái, cho nên có rất ít người chơi đi phiêu lưu ở chỗ này.

    Lục Lâm đi tới ngọn núi, chứng kiến một vài người chới đi tìm cung của thợ săn đang vội vã chạy đi sau khi lấy được vật phẩm nhiệm vụ, hắn phát hiện chẳng có ai ở lại đánh quái, khiến cho đám Ma Hổ nhàn nhã và có phần tịch mịch, thi thoảng có con còn gầm lên vài tiếng.

    Sau vài lần rẽ ngoặt, một lúc sau Lục Lâm đi đến chỗ đánh quái lần trước trong khe đá, chứng kiến khắp nơi đều là Ma Hổ, hắn đi đến phương hướng trước mặt chỗ đánh, tay cầm một bình dược tề rồi vọt tới thật nhanh.

    Không biết bao lâu sau, Lục Lâm bèn tạm nghỉ ngơi sau khi điên cuồng chiến đấu, hồi lại rồi thì lại lao vào chiến đấu. Dường như trên đời chỉ có một mình hắn vậy, nội tâm Lục Lâm cũng đã quen với cô đơn, hắn cả ở trong trò chơi lẫn ngoài đời người quen biết không nhiều, muốn tìm ai đó nói chuyện phiếm cũng chẳng có.

    “Ngao – Ô!” – Ngay tại lúc Lục Lâm còn kém chút xíu nữa thì lên tới cấp 8, một tiếng rống to truyền khắp sơn cốc. Ngay sau đó tất cả đám Ma Hổ đồng loạt rống dài, phút chốc, rừng cây vang vọng tiếng hổ gầm.

    Mắt thấy sắp lên cấp đến nơi, thời điểm này lại xảy ra biến cố, Lục Lâm không khỏi thở hắt ra, từ khi hắn tiến vào trò chơi, phiền toái thủy chung chưa từng buông tha hắn,. Lục Lâm nhớ Thần Luyến Chiến Thiên có lần nói Boss ở đây rất nguy hiểm, ngay cả đám Thần Luyến Chiến Thiên cũng không dám trêu chọc, như vậy có thể thấy Boss ở đây hung mãnh như thế nào.

    Đám ma Hổ đang vây bên ngoài chỗ Lục Lâm dường như cắn phải thuốc kích thích, cả bọn con nào con nấy cặp mắt chuyển từ hơi vàng sang đỏ ngầu, thay nhau rống giận.

    “Oa – Ô!” - Âm thanh kia một lần nữa vang lên, bất quá lần này rõ ràng nhỏ hơn nhiều, hẳn là không phải tiếng kêu của mình con Boss, nhưng đồng dạng vẫn mang theo uy áp đặc biệt.

    Lục Lâm giờ phút này dựa lưng vào khối đá lớn phía sau, căng thẳng nhìn ra bên ngoài. Đám Ma Hổ này đều điên lên rồi, căn bản là không lí gì đến sống chết của đồng loại, chỉ cần cần một con không cẩn thẩn ngã xuống, ngay lập tức sẽ bị vô số đồng bọn dẫm đạp.

    Mà đầu sỏ gây chuyện lúc nãy vẫn chưa lộ diện, Lục Lâm cố gắng rúc sâu vào trong khe, lũ Ma Hổ ở ngoài dù chảy máu be bét cũng bắt đầu liều mạng hướng vào khe đá xông tới, hắn bắt đầu lo lắng mình sẽ bị hãm lại ở nơi này mất.

    Tình huống hiện tại không hề tốt, Lục Lâm muốn logout để tránh né tai nạn nhưng cách này căn bản không thực hiện được, tiếng gầm kia không chỉ ảnh hưởng đến toàn bộ đám Ma Hổ trong cốc, mà còn luôn luôn ở trạng thái chiến đấu, Nếu ở trạng thái này mà không bị công kích thì sau 10 giây sẽ chấm dứt, trừ phi là quái gây tổ thương bị tiêu diệt thì mới ngay lập tức giải trừ, bất quá người chơi còn có một cách nữa để thoát khốn đó là cưỡng chế logout, khổ nỗi làm thế sẽ chịu trừng phạt ngang với việc tử vong.

    Oa ô!

    Lại tới nữa, cứ như biết trước, chỉ cần trạng thái chiến đấu của Lục Lâm sắp biến mất, tiếng gầm kia lập tức kích phát trở lại. Bất quá lần này Lục Lâm nghe thấy dường như tiếng kêu cực kì gần cứ như ngay sát chỗ hắn vậy.

    “Ngao – Ô!”

    Đột nhiên từ đỉnh đầu Lục Lâm vang lên một tiếng kêu cực lớn, ngẩng đầu nhìn lên hắn thấy một đầu quái vật, con mắt lập tức trợn tròn.

    Chỉ thấy một con Hổ Tinh màu Hoàng Kim to lớn khủng khiếp xuất hiện ở phía trên cự thạch, vốn hai khối đá Lục Lâm trốn vào đã rất cao, vậy mà so với con Cọp này vẫn còn chưa đến độ. Con mắt nó to bằng cái bát, lạnh lùng nhìn Lục Lâm, hàn ý trong đó làm hắn choáng váng cả người.

    “Rống!” – Hoàng Kim Hổ Tinh mở miếng gầm thét, hướng Lục Lâm gào lên giận dữ, khí tức nó phun ra thổi hắn ngã lăn quay trên đất.

    [Hoàng Kim Ấu Hổ] – (Boss Hoàng Kim – Đặc thù)

    Huyết lượng ???? – Phòng Ngự: ???? – Đẳng cấp: ???

    Kỹ năng: ?????

    Liên tiếp các dấu chấm hỏi (????) làm Lục Lâm sợ tới nhũn cả người, chưa cần nói đến chỉ số khác, chỉ cần mức Huyết lượng của Boss toàn ???? dũng đủ để hắn vắt chân lên cổ mà chạy.

    “Móa nó, như thế này mà vẫn còn là hổ con sao (Ấu hổ)? So với đám Ma Hổ ở ngoài đã to gấp đôi rồi.” Lục Lâm ngồi dưới đất mắng thầm: “Hoàng Kim lại còn đặc thù, tức là con Boss này hoặc do có thiên phú dị biệt, hoặc là do cha mẹ nó đều là Siêu quái vật sinh ra. Tỉ như cha mẹ là Boss Tử Danh (Boss Siêu cấp – Chữ tím), hoặc là thiên phú thuộc tính vô cùng biến thái, giỏi che giấu thuộc tính cao hơn cả đời trước… lúc đó có thể xuất hiện Boss loại đặc thù, cho dù có không được xếp cấp Hoàng Kim, một con Boss có tính đặc thù trên danh tự vẫn có chiến lực tương đương, hết sức biến thái.

    Như con Boss Ấu hổ trước mặt Lục Lâm, nhiều khả năng cha mẹ nó đều là Tử danh (chữ tím), cho nên mang phận Hoàng Kim lại có tính đặc thù, chỉ số phi thường kinh khủng.

    “Ngao Ô” – Lục Lâm còn đang nghi hoặc tại sao Tân thủ thôn lại có con Boss khủng bố đến như vậy thì tiếng kêu từ lúc đầu kia một lần nữa vang lên.

    “Vẫn còn một con nữa?” Lục Lâm nội tâm không ngừng kêu khổ, nếu chúng cùng tụ hợp lại đây, hắn chỉ còn nước cưỡng chế logout, như vậy điểm kinh nghiệm sắp lên đến cấp 8 sẽ mất sạch, lại quay trở về cấp 6 như trước.

    Oa ô! – Ngay tại lúc Lục Lâm cắn răng quyết định logout, con Boss trên đầu hắn quay đầu về phương xa kêu một tiếng, quay sang nhìn chằm chằm vào Lục Lâm, sau đó hướng về phía có tiếng kêu lúc nãy mà chạy đi.

    “Khinh thường! Ta lại bị một con hổ vũ nhục rồi, trò chơi này giống thật quá a?” Cái liếc nhìn đầy đe dọa và coi thường của Hoàng Kim Ấu Hổ làm Lục Lâm bất mãn, nhưng vì bảo vệ cái mạng mình mà hắn nén xuống.

    “Á!” Lục Lâm đột nhiên nghĩ ra điều gì, gào lên một tiếng

    “Tức chết đi được, lúc nãy quá vội vàng mà quên không ghi nhận tọa độ của Boss, quẳng nó lên diễn đàn thì lo gì mà không có thông tin.”Nhìn ra ngoài thấy đám Ma Hổ vẫn còn, Lục Lâm dành phải bỏ đi ý nghĩ đi theo con Boss kia.

    “Huynh đê, đi đánh Boss không? Tới đi.” – Lúc này Lục Lâm lại nhận được tin nhắn từ Thần Luyến Chiến Thiên.

    Giết chết nốt đám Ma Hổ này là Lục Lâm có thể lên cấp 8, nhìn thấy tin tức kia hắn nghĩ thầm: “Lại thứ Boss gì mà để gã Thần Luyến Chiến Thiên này phải đi nhờ người ngoài vậy?”

    “Boss gì vạy? Nếu mạnh quá thì ta chịu thôi.” Lục Lâm nghĩ tới con Cọp vừa rồi, nội tâm cảm thấy chột dạ, đoán chừng hắn mà công kích lên người con Boss chắc toàn hiện chữ Miss (Khi đánh quái hoặc người chơi hơn mình quá nhiều cấp thì sát thương gần như bằng 0 và hiện chữ Miss (trượt)).

    Rất nhanh Thần Luyến Chiến Thiên hồi âm: “Là con Boss huynh đệ gặp trong đầm lầy đó – Thiên Niên Bạch Xà Vương, ta hiện đã gần cấp 9, muốn thanh toán con này trước khi đạt cấp 10 rời Tân Thủ Thôn.

    Hết sức bất ngờ với tốc dộc thăng cấp nhanh chóng của Thần Luyến Chiến Thiên, Lục Lâm vẫn đồng thời không khỏi băn khoăn, con Boss đầm lầy này là một trong những con Boss nguy hiểm và khó chơi nhất trong thôn, đã được trải nghiệm với Boss Hoàng Kim Ấu Hổ, Lục Lâm không còn lạc quan về khả năng đánh con Xà Vương lần này.

    “Người xác định có thể tiêu diệt nó?” Lục Lâm bèn hỏi.

    Thần Luyến Chiến Thiên giống như raasrt tự tin, kiên định nói: “Đương nhiên, có cả ngàn cái mạng đang muốn giết nó? Lấy số đông đè chết nó, Huynh đệ! Một câu thôi, đi hay không?”

    “Tốt thôi, tập hợp ở đâu?” Lục Lâm suy nghĩ, quyết định đi theo đoàn đội.

    “Tân thủ thông – mọi người tập hợp.”
     
    thanhson thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)