[Huyền Huyễn] Thần Thương Vô Địch - Hà Phi Song Giáp (New: C31) (Bàn Long Hội)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 8/9/11.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 1: Hương Hồn Triệu Vân

    Dịch: Wind Prince
    Biên : holakame ( A Lạ )
    Nguồn: Banlonghoi.com



    Công nguyên năm 229, mùa Thu tháng chín.

    Thành đô Thục quốc, phủ Trấn Nam tướng quân, ở đại đình trong vườn có một đại kỳ dựng thẳng tung bay trên cao, cờ hồng chữ trắng, phía trên có một chữ “Triệu” lớn.

    Một nam tử mặt như quan ngọc, mày kiếm, mắt sáng như sao, thân hình như một cây trường thương thẳng tắp, đang đứng nghiêm dưới cờ.

    Có hai nam tử khác toàn thân mặc giáp, tuổi gần bằng nhau, đang quỳ sát phía sau ông ta.

    “ Thống nhi, Nghiễm nhi,các con muốn theo Thừa tướng xuất chiến?” Nam tử mặt như quan ngọc kia chính là một trong Ngũ hổ tướng duy nhất còn sống của Thục quốc, Vĩnh Xương Đình Hầu và Trấn Nam tướng quân, cả đời chinh chiến chưa bao giờ bại trận, được Thục đế Lưu Bị khen là phi thường gan góc, “Thương Thần” Triệu Vân, Triệu Tử Long. Mặc dù tuổi đã ngoài 70, nhưng nhìn ông không có một nét già lão nào, thậm chí diện mạo cũng gần như hai nhi tử, nhìn thế nào cũng chỉ là một nam tử anh khí, mới ngoài ba mươi.

    “ Phụ thân, hài nhi cùng Nghiễm đệ đã trưởng thành, muốn thay cha xuất chinh, ra sức vì nước!” Quỳ ở bên trái chính là đại nhi tử Triệu Thống, tướng mạo có mấy phần giống với Triệu Vân, chẳng qua là khí chất và uy vũ không thể bằng. Hắn khấu đầu chờ lệnh nói: “Đương kim Thừa tướng cần gấp tướng tiên phong, cho nên hài nhi cùng Nghiễm đệ mới nghĩ đi trước giúp Thừa tướng một tay.”

    “Vô tri!” Triệu Vân cũng không quay đầu lại, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lấy võ nghệ của các con, đừng nói là đi tiên phong mở đường, chỉ làm hậu cần áp lương, xa xa cũng không được!”

    “ Phụ thân, mặc dù không có cách nào so sánh với phụ thân, nhưng Bàn Long Thương Pháp gia truyền, hài nhi cùng đại huynh đã sớm luyện thuần thục.” Song song quỳ gối ở bên phải chính là con thứ Triệu Nghiễm, tướng mạo cũng có phần giống với cha và anh. Hắn vừa nghe phụ thân không cho phép mình cùng ca ca xuất chiến, vội vàng giải thích, tỏ vẻ tài nghệ của mình đã tinh thục.

    “ Nhiều năm chinh chiến, bỏ hai huynh đệ các con ở nhà, không có ai dạy. Các con học nghệ chỉ biết kỹ xảo bên ngoài, không hiểu cách tu luyện tâm pháp bên trong, thật đáng tiếc!” Triệu Vân ảm đạm than nhẹ nói: “Đại sư huynh các con, Khương Duy, Khương Bá Ước, ở trên chiến trường học được năm sáu phần hỏa hầu Bàn Long Thương Pháp, vượt xa các con. Đáng tiếc, hắn lại coi trọng binh pháp mà không cầu thương pháp. Nếu không, hắn thật xứng đáng truyền thừa Bàn Long Thương Pháp.”

    “Thương pháp của phụ thân cũng là trên chiến trường tôi luyện mà thành. Hi vọng phụ thân chấp thuận cho hài nghi cùng Nghiễm đệ ra chiến trường giết địch, rèn luyện thương pháp!” Triệu Thống biết cả đời này thương pháp không thể nào đạt tới cảnh giới của phụ thân. Hiện tại, hắn chỉ hi vọng chính là tham chiến mà không phải luyện võ.

    “Mặc dù ngộ được thương đạo, đạt cảnh giới cực điểm, nhưng Bàn Long Thương Pháp từ nay tuyệt truyền! Triệu Vân thật thẹn với sư phụ đã dạy năm đó!” Triệu Vân thản nhiên nói: “Thống nhi, Nghiễm nhi, các con đã trưởng thành, đã có ý nguyện rồi, hi vọng các con sau này có thể trung trinh, hiệu lực trong quân, đem hết khả năng giúp Hữu Thừa tướng hoàn thành nghiệp lớn Bắc phạt!”

    “Phụ thân, người…” Triệu Nghiễm nghe khẩu khí phụ thân có chút không đúng, ít đi đi vài phần nghiêm nghị bình thường, thêm vài phần ôn hòa, trong lòng cả kinh, thất thanh mà hỏi.

    “Thời gian phân ly đã đến.” Triệu Vân quay đầu lại, nhìn về phía hai nhi tử lộ ra nụ cười bình thường khó có được, nói: “Nói vậy giờ phút này, mẫu thân các con ở trời cao đang chờ cha. Còn có Mã Mạnh Khởi, Hoàng Hán Thăng bọn họ, cũng là lúc cha trở về trời cao cùng bọn họ gặp nhau.”

    Triệu Vân vươn hai tay, nhẹ nhàng cách không vuốt ve đầu hai nhi tử, tựa như cáo biệt.

    Khí tức trên người ông trong sát na đã tăng lên ngàn vạn lần.

    Thân thể Triệu Vân thoáng hiện một luồng ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, tựa như cầu vồng.

    Gió thổi tới, lại có nhiều điểm ngân quang hiện lên, ngưng tụ, rồi tạo thành hình dạng một con Rồng xoay quanh.

    Hơi thở cự long màu bạc, mắt trợn trừng, cực kỳ uy vũ. Nó xoay quanh vô định trên người Triệu Vân, mắt nhìn xuống chúng sinh tựa như không có. Cuối cùng, nó ngửa đầu rống to, xoay tròn rồi bay lên, ở bên trong ngân quang có một điểm thất thải cầu vồng nương theo đó phá thiên phi thăng mà đi.

    Đại kỳ trong đình, cả cột cờ đều hóa thành phấn bay đi, đại kỳ trong gió, lất phất rơi xuống, tượng trưng cho vị Ngũ hổ tướng cuối cùng của nước Thục, Thương thần Triệu Vân, đang theo gió biến mất trở về trời.

    Sự suy yếu của nước Thục, giờ khắc này đã bắt đầu.

    Tam Quốc cuối cùng thống nhất. Nước Thục tiêu vong theo Triệu Vân, không thể thay đổi.

    “Phụ thân…” Triệu Thống, Triệu Nghiễm đang cầm lá cờ bách chiến bất bại của phụ thân, thất thanh khóc rống lên.

    Ở Hán Trung, Chư Cát Võ Hầu đang cùng chúng tướng thương nghị đại sự, bỗng nhiên một trận gió to thổi tới, ngoài vườn một cây tùng lớn lâu năm chợt gẫy ngang, đổ xuống rung động. Chư Cát Khổng Minh nghe thấy biến sắc, thật lâu mới lẩm bẩm nói: “Cuồng phong gãy tùng, chủ tổn hại đại tướng, Tử Long nghỉ ngơi rồi!”

    Thục Trấn Nam tướng quân,Vĩnh Xương Đình Hầu, một trong Ngũ hổ tướng, Thương thần Triệu Vân, tốt!

    Sau được truy tặng thành Đại tướng quân, phong làm Thuận Bình Hầu

    *******

    Thế giới khác, đại lục, một cái thôn nhỏ ven Thập Vạn Đại Sơn.

    “ Không được đánh! Không được đánh ta!” một thằng bé trai tóc màu đen hai tay đang che đầu, đang liều mạng chạy trốn, vừa kêu to.

    Phía sau hắn, có mười mấy tiểu hài tử tóc màu đỏ, thậm chí màu xanh, màu tím đang đuổi theo. Mỗi đứa đều nhặt những cục đá trên mặt đất, ném thẳng vào đứa bé trai tóc đen. Mặc dù phần lớn không trúng, nhưng thanh thế thật dọa người, khiến thằng bé chạy trước vừa sợ hãi khóc lớn, vừa cắm đầu chạy thục mạng.

    “Tóc đen ma quỷ, đánh chết hắn! Chúng ta đánh chết hắn, chính là anh hùng Thánh Chiến giết chết ác ma cứu vớt thế nhân!” Cầm đầu là một đại nam hài đầu màu vàng khoảng chừng mười một mười hai tuổi, suất lĩnh một đám tiểu hài tử đuổi theo không bỏ.

    “ Ba ba, cứu…cứu con!” Thằng bé trai căn bản sẽ không nói, cũng không nghe được tiếng thế giới khác, tiếng hắn nói là Hán ngữ Trung hoa.

    Tiếng gào thét đếnphía sau tảng đá làm cho hắn cực kỳ sợ hãi. Hắn lại chỉ có năm sáu tuổi, thậm chí không nhớ rõ sao mình lại đến địa phương này, cũng không biết cách về nhà như thế nào.

    Bởi vì cảm thấy đói bụng, muốn vào thôn xin chút thức ăn, thằng bé bị bọn nhỏ trong thôn ma cũ bắt nạt ma mới đuổi đánh.

    Ở phía sau có người đuổi, thằng bé hoảng hốt chạy bừa, chạy đến một vách núi không cao lắm, nhất thời không có đường đi.

    “ Ba ba, cứu...cứu con!” Thằng bé nhìn vách núi cao hơn hai trượng bị dọa cho sợ ngã xuống đất, co người lại, khóc lớn nói: “Ba ba, là đại lừa gạt, ba nói cái gì cũng là gạt người…ba nói làm sinh nhật cũng là gạt con, người nói chờ con tới lấy một nắm đất rồi sẽ đón con về, người lại gạt con. Người nói làm hảo hài tử sẽ có mụ mụ, cũng là người gạt con…Trong sách A Đấu tiểu bằng hữu, hắn bị người xấu bắt được, có một vị thúc thúc uy phong đi cứu hắn, đem hắn ôm vào ngực, còn mang hắn cưỡi con ngựa cao to…Tại sao con không có? Tại sao?” (DG : mẹ, chú ghen với con Lưu Bị mới vãi!?)

    Đá như mưa rơi, đánh cho thằng bé bể đầu chảy máu.

    “ Đánh chết tiểu ma quỷ này! Hắn đọc chú ngữ, chuẩn bị nguyền rủa chúng ta! Nhanh dùng tảng đá kia đánh hắn…” Thằng bé trai tóc vàng cầm đầu hiển nhiên nghe nhiều chuyện xưa về cứu vớt thế nhân, tinh thần trượng nghĩa quá mạnh. Hắn cầm một tảng đá lớn to bằng nắm tay ném tới. Thằng bé trai bị ném trúng đầu, xịt ra một vòi máu, nó kêu thảm một tiếng ngã vật xuống đất.

    Một đám tiểu hài tử lúc đầu còn mang mười phần chính nghĩa, khi dễ thằng bé trai không biết từ đâu đến, nhưng vừa thấy đánh chết người rồi, lúc này lại sợ đến choáng váng đầu óc.

    Ngay cả đứa bé kim mao cầm đầu cũng bị dọa cho sợ hãi, đôi môi nó run run.

    Hóa thân là anh hùng đánh ma quỷ là một chuyện, nhưng một khi giết người, nếu để trưởng bối trong nhà biết, nhất định sẽ thu thập hắn.

    “Là hắn giả chết! Hắn không có chết, lập tức sẽ bò dậy…” Kim mao vừa nhìn vừa giải thích, mấy đứa tuổi còn nhỏ bị dọa cho sợ khóc lớn lên, còn hắn thì hướng về trong thôn chạy trốn đầu tiên.

    Bọn trẻ giải tán ngay lập tức, đều khóc ầm lên, rối rít hướng trong thôn chạy trốn, giầy dính đầy đất.

    Bầu trời, tầng tầng mây dày bỗng nhiên xuất hiện một cự động cực kỳ quỷ dị, phảng phất có một thứ gì thoáng cái đâm xuyên qua, cự động xuyên thấu bầu trời không thấy điểm cuối cùng ở nơi nào.

    Trên đỉnh đầu thằng bé trai nằm trong vũng máu, có một cỗ thất thải ánh sáng nhàn nhạt như cầu vồng thoáng hiện.

    Tiếp theo, lại có một dải ngân quang thoáng hiện trên người nó, những vết thương đang chảy máu kia chợt nhanh chóng khép lại, cuối cùng vết máu khô lại, hóa thành phấn rơi xuống. Tất cả da thịt đã khôi phục nguyên dạng một cách thật thần kỳ.

    Trong không gian ý thức của thằng bé .

    Có một Đại tướng quân ngân giáp lóng lánh oai hùng, cưỡi bạch mã, tay cầm ngân thương, dừng trước mặt một thằng bé trai khoảng năm sáu tuổi, quả thật giống vị thúc thúc cứu A Đẩu tiểu bằng hữu trong sách mà nó xem qua như đúc, cũng uy phong như thế, thần khí như thế.

    “Người tới cứu ta đấy sao?” Linh hồn thằng bé trai vui mừng hỏi: “Là ba ba gọi người tới đây sao?”

    “Ta theo tiếng gọi từ đáy lòng ngươi mà đến.” Ngân giáp Đại tướng quân tung mình xuống ngựa, đứng trước mặt thằng bé trai, nhìn xuống nói: “Là con cháu Viêm Hoàng, hậu nhân Hiên Viên nhất tộc, ngươi tại sao không đánh mà chạy? Tại sao không dám dũng cảm chiến đấu?”

    “Chiến đấu không phải là cùng những người đó đánh nhau chứ?” Thằng bé sợ hãi nói: “Ba ba nói, hảo hài tử không thể đánh nhau. Hơn nữa bọn họ có nhiều người, cháu rất sợ hãi!”

    “Sợ bọn họ cũng không động thủ đánh ngươi sao?” Ngân giáp tướng quân oai hùng vươn ra bàn tay to, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu thằng bé, nói bằng giọng ấm áp: “Nam nhi cần phải học chiến đấu, cần phải dũng cảm đối mặt với bất cứ chuyện gì. Ngươi có thể hiểu được lời của ta không?”

    “Không rõ! Thúc thúc, cháu muốn về nhà, cháu muốn ba ba!” Thằng bé nghe không rõ, lại nhớ chính mình lâu rồi không có nhìn thấy ba ba đại lừa gạt kia, lại muốn khóc.

    “Ta không biết đây là địa phương nào, nơi này theo địa phương ta biết tựa hồ không cùng một nơi. Mặc dù Bàn Long Thương Pháp có năng lực phá vỡ không gian, nhưng hiện tại không có cách nào dẫn cháu rời khỏi. Hơn nữa, thân thể cháu còn yếu ớt, nên cực kỳ khó làm a!” Ngân giáp tướng quân oai hùng phi phàm dĩ nhiên là một trong Ngũ hổ tướng nước Thục, Thương thần Triệu Vân. Ông nhìn thằng bé không nghe rõ lời mình, chậm rãi nói: “Hiện tại không về nhà được!”

    “Cháu muốn ba ba…” Thằng bé vừa nghe, nhất thời khóc lớn.

    “ Ta không có cách nào, không biết đây là địa phương nào, cũng không biết nhà cháu ở địa phương nào?! Hiện tại trở về không được…” Triệu Vân thật sự tình nguyện đánh cùng Chiến thần Lữ Bỗ một hồi cũng không muốn dỗ tiểu hài tử đang khóc này.

    “Cháu muốn ba ba…”

    “Cháu muốn ba ba…”
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/9/11
  2. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 2: Sơ Thức Dị Giới

    Dịch: Wind Prince
    Biên : holakame ( A Lạ )
    Nguồn: Banlonghoi.com



    Ba tháng sau.

    Trong một rừng cây nhỏ, có một nam hài hoảng hốt chạy loạn bên trong, tái diễn cảnh ba tháng trước bị một đám tiểu hài tử truy đánh.

    Bất quá lúc này đuổi theo phía sau hắn là một con quái lang thật lớn, to bằng bốn năm con nghé con. Con quái lang chẳng những có thân hình khổng lồ, mà màu lông còn đỏ như lửa. Quỷ dị hơn chính là chúng nó đều có một chiếc sừng mọc chính giữa gáy.

    “Đứng lại, không được trốn!” Triệu Vân quát lên giận dữ trong không gian ý thức của thằng bé. Trong trăm vạn quân, chính mình có thể đánh chết tướng địch như chỗ không người. Hiện tại tiểu đồ đệ đang học Bàn Long Thương Pháp của mình vừa nhìn thấy quái lang, liền co chân mà chạy, tâm chí như thế, ý chí chiến đấu như thế, há có thể không giận?! Triệu Vân quát to: “Đứng lại cho ta!”

    “Chúng nó thật lớn, lại biết phun lửa, cháu sợ…” Thằng bé nghe Triệu Vân gầm lên, quả nhiên không chạy nữa, mà leo lên cây, động tác linh hoạt như tiểu hầu tử, ngay cả nhánh cây dài trong tay cũng ném đi.

    “Chúng nó vô cùng nhỏ yếu, ngươi ngay lập tức đi xuống! Nam nhi không thể trốn tránh chiến đấu, vô luận là bất cứ địch nhân nào, cũng phải dũng cảm đối mặt!” Triệu Vân nghiêm nghị quát lên.

    “Oa…” Thằng bé vốn nghe lời nói của Triệu Vân còn có chút do dự, nhưng vừa nhìn thấy cự lang kia há miệng, một hỏa cầu quỷ dị từ trong miệng sói phun ra, hỏa cầu phun trúng cành cây nơi thằng bé đứng, nổ “Oanh…” một tiếng, đã hừng hực đốt cành cây to. Thấy mãi không tắt, thằng bé hoảng sợ, thiếu chút nữa thì rơi xuống gốc cây. Hắn vội vàng trèo lên cao, không bao giờ chịu tụt xuống.

    “Ngươi xuống ngay lập tức…!!! Con cháu Viêm Hoàng không thể sợ chiến đấu…!!! Ngươi có nghe hay không?” Triệu Vân quát lên chói tai.

    “Thúc thúc, bọn chúng quá to, cháu rất sợ…!!” Thằng bé chỉ là một tiểu hài tử năm sáu tuổi, tự nhiên phải sợ hãi.

    Ba tháng sau.

    Một thằng bé thân đầy máu, tay cầm một nhánh cây dài, run run chống đỡ thân thể không ngã xuống.

    Ở bên cạnh hắn, rải rác ba thi thể cự lang, đều ngã trong vũng máu, hiển nhiên đã bị thằng bé giết chết.

    “Thúc thúc, cháu giết bọn nó, cháu không bao giờ sợ nữa!” Thằng bé lộ vẻ mệt mỏi, nhưng lại mang một ít tự hào nói với Triệu Vân trong không gian ý thức: “Cháu không bao giờ chạy trốn nữa, cháu là nam tử hán. Oa. ..!!!”

    Một con Cự xà ngửi được mùi máu tươi đi ra từ rừng cây, cái miệng mở to như một chậu máu, trên đầu có một cái mào tím vươn ra, phát âmthanh tê tê. Thân rắn màu bích lục so với thùng nước còn lớn hơn rất nhiều. Lúc này đang uốn quanh đại thụ, chẳng biết lúc nào nó đã bò trên đình đầu thằng bé, cái lưỡi dài của nó cơ hồ chạm vào mặt thằng bé rồi.

    Thằng bé bị làm cho sợ kêu to oa oa, lời nói hùng hồn vừa xong đã sớm vứt đi, hắn liều lĩnh lập tức co chân bỏ chạy.

    “Không được trốn, đứng lại! Ngươi vừa mới nói cái gì?” Triệu Vân vừa nhìn thấy quỷ nhát gan này bỏ trốn, không khỏi tức giận quát to: “Mới vừa rồi ngươi nói không bao giờ chạy trốn nữa, còn nói mình giống như nam tử hán?!”

    “Con rắn này quá lớn, cháu sợ…” Thân pháp thằng bé lúc này càng thêm linh hoạt, vừa nhìn con cự xà trong rừng cây đang đuổi theo phía sau cực nhanh, lại càng bị dọa, nhanh chóng chạy gấp ở trong rừng cây như một mũi tên. Con rắn kia cũng đuổi theo không buông, tựa hồ rất hợp ý với món điểm tâm ngon miệng đang chạy trốn nhanh chóng này, càng làm cho thằng bé sợ đến ba hồn không thấy bảy phách đâu.

    Trong lúc chạy trốn, bất tri bất giác tiềm lực trên người thằng bé từng điểm từng điểm bị kích phát, càng chạy càng nhanh…

    Ba tháng sau.

    Trên một cái đồi nho nhỏ, hai con Cự xà quấn xoắn lẫn nhau, cái bụng ngửa lên trời, thân thể bị xuyên thủng nhiều lần, máu tươi vãi đầy mặt đất.

    Thằng bé dùng một cành cây dài thọc thọc mắt rắn không còn sinh khí, vừa dùng chân đá đá cái lưỡi màu đen kia, trên mặt đất còn có một mảng lớn màu nâu đen do nọc độc của rắn ăn mòn.

    Xác định hai con đại xà đều chết hết, thằng bé cao hứng lên.

    “Thúc thúc, hôm nay cháu đánh chết hai con, cộng thêm lúc trước ba con, tổng cộng cháu đánh chết năm con đại xà. Cháu đã không sợ đại xà rồi!” Thằng bé lúc này đã kiên cường hơn một chút, thân thể dần dần phát ra một loại hơi thở, nếu nhìn qua thì có chút không giống với hắn trước kia. Trên người vết thương khắp nơi, lại không phải là vết rắn cắn mới, mà là dấu vết cũ, hiển nhiên, hắn đã chịu đựng một phen ma luyện gian khổ.

    “Không tệ, có tiến bộ!” Triệu Vân gật đầu, giọng ấm áp: “Nhưng tâm chí của ngươi phải lớn hơn nữa, công lực của ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng tâm trí chưa đủ kiên định!”

    “Cháu sẽ vô cùng dũng cảm, ngay cả đại xà cháu cũng đánh cho chết, cháu cái gì cũng không sợ!!!” Thằng bé vừa nghe, lập tức không phục hét lên.

    Một trận gió thổi qua, lỗ mũi thằng bé vừa nhíu, mang một ít nghi ngờ.

    “Thối quá, thối quá…” Thằng bé che lỗ mũi lại, kỳ quái nhìn vào trong rừng, không rõ tại sao đột nhiên có mùi thúi như vậy.

    Phía dưới rừng cây nhỏ, có một thân hình như ngọn núi khổng lồ. Nó đứng dưới gò đồi, nhưng sống lưng còn cao hơn cả thằng bé phía trên, thân thể to lớn đều bao phủ bởi bùn lầy và tạp vật dơ bẩn. Con quái vật phía trước có cái miệng thật dài, còn có răng nanh cong ở góc miệng, ánh mắt đỏ ngầu, đang lườm thằng bé. Đây tựa hồ là một đầu dã trư (heo rừng a, đặ sản! - Biên), nhưng thân thể lớn hơn gấp một trăm lần, quả thực giống như một hòn núi nhỏ.

    Thằng bé ngay cả một tia chần chờ cũng không có, hắn lập tức từ gò đồi nhỏ bay vọt xuống, cong chân chạy cực nhanh.

    “Đứng lại, ngươi rõ ràng có thể đánh thắng được, tại sao lại trốn?” Triệu Vân quát hỏi.

    “Nó thúi quá, cháu muốn ói, cháu không thể đánh cùng nó…” Thằng bé vừa nghe thấy sau lưng có tiếng vang mãnh liệt, mặt đất rung chuyển, hiển nhiên là cái đầu dã trư kia đang đuổi theo sau, không khỏi bịt chặt mũi, chạy như điên vào rừng cây trước mặt.

    ****

    Ở cách xa chỗ thằng bé vạn dặm, đại sa mạc Bố Lạp Đạt (Polata), lúc này ám nguyệt nhô lên cao, gió lạnh gào thét.

    Một tráng hán khổng lồ tóc đỏ đeo một cái ba lô to như núi, tập tễnh mà đi trong sa mạc hoang vu, bước chân hắn rất nặng nề.

    Ở ngực của hắn, còn treo một cái bọc nho nhỏ.

    Trong cái bọc lộ ra một cái đầu nho nhỏ của một cô bé ba bốn tuổi, đang điềm tĩnh ngủ trong lồng ngực rộng rãi của tráng hán tóc đỏ. Ở nơi này, có cường lực che chở, ngay cả gió cát bạo ngược, còn có cả gió lạnh, cũng không thể xâm nhập chút nào.

    Cô bé ngủ thật ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ngủ say trong mộng đẹp hiện ra một nụ cười mỉm tựa thiên thần.

    Tráng hán cao lớn một đầu tóc ngắn đỏ như lửa, tựa như châm. Trên khuôn mặt cương nghị như nham thạch, có đôi mắt màu xám tro, mặc dù chịu bão cát thổi đến, nhưng vẫn như một ngọn kiếm phong sắc bén. Hắn không biết đã bao lâu rồi không có uống nước ăn cơm, đôi môi đã sớm tái nhợt khô khốc vì mất nước.

    Bên hông tráng hán cao lớn treo một thanh song thủ kiếm cực lớn.

    Song thủ kiếm vô cùng khổng lồ, phía trên một hàng răng cưa nho nhỏ. Tuy nhiên nó có chứa sát khí mà phải từ chiến trường trở về mới có được, trong lúc mơ hồ, còn có một mùi máu tươi vĩnh không tiêu tán.

    Nhìn phương hướng một thoáng, tráng hán tóc đỏ từng bước đi tới, dùng một bàn tay lớn của mình vì cô bé trong ngực mà ngăn bão cát.

    Dưới sự bảo vệ của bàn tay to của hắn, cô bé vẫn ngọt ngào đi vào giấc mộng.

    Trong rừng rậm vô tận của Thập Vạn Đại Sơn.

    Thằng bé ở dưới ánh nắng chói chang đứng tấn luyện công, mồ hôi rơi như mưa, mái tóc ướt đẫm đã mấy tháng không cắt dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhỏ từng giọt mồ hôi xuống đất.

    Khi hắn mở rộng hai cánh tay nhỏ bé sang hai bên, mỗi bên còn cầm một tảng đá.

    Tảng đá mặc dù không lớn, nhưng với trạng thái tay duỗi thẳng thì đây quả thực là một loại cực hình. Cả người thằng bé đều run rẩy, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nhưng hắn cắn răng gắt gao kiên trì. Nhiều lần, hắn thiếu chút nữa thì ngất đi, nhưng Triệu Vân lại hét to đánh thức, rồi lại được khôi phục dưới hơi thở nhàn nhạt màu bạc của Triệu Vân, nếu không thân thể thằng bé sẽ vượt quá giới hạn mà hỏng mất.

    Nhưng kiên trì lâu dài không thể nghi ngờ, chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với tâm chí.

    Hai cánh tay nằng nề như núi đè, sớm đã không còn cảm giác, thân thể luôn muốn ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút.

    Nhưng Triệu Vân cực kỳ nghiêm nghị, uy nghiêm của ông làm thằng bé kính sợ, không được ông cho phép, thằng bé không dám thả tay xuống nghỉ ngơi.

    “Thúc thúc…thúc thúc…Trên mặt đất có rắn…” Thằng bé không dám động, hắn nhìn thấy trước mặt có một con rắn nho nhỏ từ từ bò qua. toàn thân con rắn màu bích lục, đầu hình tam giác, trái tim nhỏ không khỏi nhảy loạn.

    Bất quá, hắn càng sợ, con rắn kia lại càng lớn mật, lò dò bò đến chỗ thằng bé.

    Cuối cùng chậm rãi bò qua trên chân thằng bé, hơi lạnh của da rắn cùng ba động của thân rắn khiến da thịt của thằng bé rung động từng đợt.

    “Không cần lo cho nó. Ngươi có Long hồn hậu duệ của Hiên Viên, máu Chân Long chảy xuôi trong cơ thể, ngươi sợ gì con rắn?” Triệu Vân khiển trách: “Không cần kiếm cớ, kiên trì!”

    “Dạ…” Thằng bé nhắm mắt lại không dám nhìn, mặc dù thằng bé không phải thật tâm sợ rắn, nhưng để cho rắn bò qua chân cảm thấy thật khó chịu, trong lòng vô cùng hi vọng con rắn nhỏ bò nhanh lên.

    Con rắn nhỏ từ từ bò đi, bất quá thằng bé phát hiện, chân mình tựa hồ ngày càng tê dại, càng ngày càng không có sức lực.

    Chẳng lẽ mới vừa rồi bị rắn cắn? Nhưng sao lại không đau?

    Thằng bé đang kỳ quái, thân thể không tự chủ nghiêng đi, trong tiếng kêu sợ hãi cả người té xuống đất. phảng phất có sương mù, dần dần che ánh mắt thằng bé lại, làm cho thằng bé bị lạc, làm cho hắn cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng đi ra ngoài, dường như tựa hồ muốn phiêu dật thoát khỏi thân thể vừa nặng nề, vừa mệt mỏi của nó.

    Khi thằng bé tỉnh lại, đã phát hiện sao giăng đầy trời lấp lánh tinh quang.

    “Đem quả dại buổi trưa còn dư lại mà ăn, rồi luyện tiếp Chân Long Tâm Kinh!” Triệu Vân nhàn nhạt phân phó, cũng không bởi vì vừa cứu thằng bé từ trong chết về mà buông lỏng chút nào. Nhi tử của ông, Triệu Thống và Triệu Nghiễm, bởi vì chính mình hàng năm chinh chiến, cơ hồ không có thời gian dạy bảo, kết quả Bàn Long Thương Pháp chỉ học được kỹ xảo bên ngoài, tu hành bên trong không có hai ba phần hỏa hầu. Sau khi chiến sự kết thúc, hẳn bọn hắn đã trưởng thành, kinh mạch đã định, cho dù khắc khổ tu luyện cũng sẽ không có đột phá nào lớn lao nữa.

    Bàn Long Thương Pháp thất truyền, vẫn làm cho Triệu Vân hối hận không thôi.

    Nhưng ở nơi này, không biết là nơi nào, còn có một đứa bé để cho hắn chậm rãi dạy dỗ.

    Trong lòng Triệu Vân lần đầu tiên dấy lên hi vọng, mặc dù nhi tử của mình không được truyền thừa Bàn Long Thương Pháp, nhưng đem Bàn Long Thương Pháp truyền thụ cho một đứa bé cũng là chuyện không tệ. Chẳng những có thể đảm bảo cho nó sinh tồn ở nơi này, hơn nữa còn có thể đạt được tâm nguyện của chính mình, là Bàn Long Thương Pháp được tiếp tục truyền thừa.
     
  3. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 3: Bàn Long Thương Pháp

    Dịch: Wind Prince
    Biên : holakame ( A Lạ )
    Nguồn: Banlonghoi.com



    Năm năm sau.

    Thập Vạn Đại Sơn, nơi đây là một khu rừng rậm vô tận.

    Thằng bé giờ đã trưởng thành hơn, trở thành một thiếu niên nửa thân trên mặc một bộ giáp da thú. Tóc hắn đen dài rũ xuống đến thắt lưng, trong lúc mồ hôi tuôn rơi, trong tay hắn xoay tròn một thanh mộc thương hiện lên một tia ngân quang, lại ngưng tụ thành một quả cầu đoạn trượt theo thanh thương đâm xuống mặt đất.

    Cả vùng đất bị ngân cầu nho nhỏ kia va chạm, liền vô thanh vô thức tạo thành một cái ao nhỏ khô cạn.

    Mặt đất bị chia năm xẻ bảy, tạo thành vết rách như tơ nhện lan rộng ra bốn phía.

    Nếu không phải hắn vẫn đang cầm thương đâm xuống, thì không thể tin uy lực một thương vừa rồi lại đến từ một thiếu niên. Lúc này, thiếu niên phi thân phóng lên cao, ước chừng ba bốn trượng bỗng nhiên tựa như giao long vào nước đáp xuống mặt đất, thân thể nho nhỏ kia còn xoay tròn theo một phương thức cực kỳ huyền ảo.

    Tóc đen bay dữ dội như thác đổ, phiêu phiêu phất phơ sau đầu người thiếu niên.

    Thiếu niên đưa tay khẽ chống mộc thương trên mặt cái ao nhỏ, cả người uốn nhẹ làm cho nhánh cây kia trong sát na bắn ngược lên giữa không trung.

    Giống như không có sức nặng, vừa giống như tường vân (đám mây lành) cho hắn ngồi lên, thiếu niên đã nhẹ nhàng bay lên cao khoảng mấy trượng.

    Bất quá, đây không phải là chuyện hắn theo đuổi.

    Hắn bỗng nhiên huy động đôi tay, hai chân đá liên tục, thân thể bỗng như một con chim bình thường bay lượn giữa không trung, mặc dù chưa đến mười hơi thở, nhưng tốc độ đã rất nhanh, tựa như chim ưng lướt vào trong rừng khoảng mười trượng, cuối cùng hắn đá một cước lên thân đại thụ, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống rồi đứng vững vàng trên mặt đất.

    “Hô…” Thiếu niên làm xong mấy động tác liên tiếp này, mồ hôi đã sớm đầm đìa, mệt mỏi vô cùng.

    Hai tay hắn chống lên đầu gối, khẽ khom lưng thở rồi điều tức.

    Mặc dù mỏi mệt, nhưng thần thái trên mặt hắn chớp hiện một loại quang mang, tựa hồ vui vẻ lại như cảm động. Hơn nữa, còn có thêm một loại cảm xúc đạt được và thỏa mãn ước muốn của mình.

    “Thúc thúc, cháu làm được rồi!” Thiếu niên vừa thở dốc, vừa nói với Triệu Vân trong không gian ý thức: “Từ thức thứ nhất Long Sĩ Đầu đến thức thứ mười lăm Long Phi Tường, cháu đã học xong toàn bộ. Thúc thúc, cháu làm được, cháu làm được…!!”

    “Mặc dù công lực còn rất nông cạn, nhưng vẫn thực hiện được chiêu thức.” Triệu Vân gật đầu khẳng định: “Thỉnh cầu lúc trước của ngươi, ta chấp thuận!”

    “Nói như vậy, cháu được lấy họ Triệu của Thúc thúc? Thật cao hứng…!!” Thiếu niên kích động bổ nhào lên mặt đất, nước mắt cuồn cuộn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Sư phụ, trong lòng hắn như là phụ thân lại giống với một vị huynh trưởng. Lấy họ Triệu của sư phụ là tâm nguyện vẫn phấn đấu nhiều năm qua của người thiếu niên. Hôm nay đã đạt được ước muốn, thật là kích động khó tả.

    “Ngươi đã quên tên họ của chính mình. Như vậy, ta cho ngươi thêm một cái tên.” Triệu Vân lại nói: “Ngươi nguyện ý theo họ Triệu của ta, như vậy liền gọi là Triệu Lôi đi?!”

    “Triệu Lôi?” Thiếu niên vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, cao hứng nói: “Nghe thật là uy phong! ”

    “Con cháu Viêm Hoàng chúng ta trừ tên họ còn có một tên chữ, tên chữ của ngươi sẽ gọi là Kinh Thiên đi!” Triệu Vân lúc này thay đổi giọng nghiêm nghị thường ngày, ôn hòa nói: “Hi vọng ngươi không phụ họ Triệu, không phụ tên Triêu Lôi - Triệu Kinh Thiên! Trên thế gian này làm ra chuyện kinh thiên động địa!!”

    “Dạ…!!” Thiếu niên, Triệu Lôi cảm động không kìm lòng được bèn quỳ xuống. Mặc dù tâm chí đã kiên cường nhưng hắn cũng không nhịn được tuôn trào nước mắt.

    ***

    Nước Lâm Nham, tòa thành Lục Dã Tiên Tung.

    Bởi vì phía trước có bình nguyên Lục Dã vô cùng rộng lớn, thêm vào đó còn có Thiên thượng nguyệt lượng Kính Hồ của tòa thành Lục Dã Tiên Tung đã nổi tiếng khắp đại lục, là một trong những phong cảnh nổi tiếng nhất của nước Lâm Nham.

    Lúc này, Lâm Nham Quốc vương đang cử hành lễ mừng sinh nhật mười tuổi cho công chúa tiểu bảo bối của mình.

    Thịnh yến bắt đầu, Quốc vương tự mình đưa Tiểu công chúa ra ngoài lâu đài rộng lớn của tòa thành. Mấy vạn dân chúng cùng hơn vạn binh lính đều cất tiếng hoan hô, tất cả đều mong ước vì hạnh phúc của Tiểu công chúa. Sau khi Quốc vương đội bảo quan (vương miện) cho Tiểu công chúa, ba đại pháp sư đồng thời hướng về Tiểu công chúa chúc phúc, trên trời có ba đạo thánh quang màu trắng, đỏ và lam từ đám mây đồng thời phủ xuống, chiếu trên người Tiểu công chúa, làm cho nàng chìm đắm bên trong, nhận lấy chúc phúc của ba vị thần minh, trở thành một trong ít người may mắn được ba vị thần chúc phúc.

    Quốc vương tuyên bố trước mặt mọi người, ban tòa thành Lục Dã Tiên Tung cho Tiểu công chúa làm quà sinh nhật.

    Dĩ nhiên còn có thuộc hạ và mấy vạn dân chúng ở thành Lục Dã Tiên Tung, cùng một vạn thủ vệ Hoàng gia trung thành nhất, tất cả đều là Tiểu công chúa may mắn nhất cùng hạnh phúc nhất thế gian.

    Mặc dù chưa trưởng thành nhưng nàng đã được ban thưởng điều quý trọng nhất của thế gian, đất phong vĩnh cửu.

    Dĩ nhiên còn có chúc nguyện (mong ước) của phụ thân.

    Khi phụ thân hôn nhẹ lên trán nàng kết thúc nghi lễ chúc phúc, Tiểu công chúa cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

    Ven Thập Vạn Đại Sơn, trên đường lớn vào rừng rậm.

    Tráng hán tóc đỏ đeo một cái bao to, bên hông treo Song thủ kiếm khổng lồ, ngẩng đầu mà đi tới.

    Trên bả vai hắn có một tiểu cô nương tám chín tuổi đang ngồi. Cô bé tựa hồ có thói quen ngồi trên vai tráng hán tóc đỏ, chẳng những an ổn lại còn có thể thoải mái mà đá chân, ngón tay tùy ý chỉ vào các đồ vật này nọ và tò mò hỏi lung tung này kia. Bất luận tráng hán tóc đỏ có đáp lại hay không, nàng cũng vì phát hiện của mình mà cao hứng, cười như chuông bạc, lộ ra vẻ sung sướng dị thường.

    Có thể ngồi trên bả vai ca ca của mình, tùy cho hắn mang mình lưu lãng khắp trời đất, chính là chuyện vui sướng nhất thế gian.

    Trong lòng tiểu cô nương, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.

    “Hôm nay là sinh nhật của muội, muội muốn cái gì?” Tráng hán tóc đỏ vừa đem túi nước đưa cho muội muội vừa hỏi.

    “Hôm nay là sinh nhật Na Na sao?” Cô bé nghe được liền cao hứng nhảy nhót rồi nói: “Ca ca mang muội đi nhìn Khiêu khiêu Thỏ (thỏ nhảy nhót), Na Na nghe nói Thập Vạn Đại Sơn có rất nhiều thỏ nhảy nhót!”

    “Thập Vạn Đại Sơn thật sự quá lớn.” Tráng hán tóc đỏ đổ mồ hôi, nói: “Nghe nói Thập Vạn Đại Sơn có hơn mười vạn ngọn núi lớn, cho nên, không nhất định tìm thấy thỏ nhảy nhót kia. Bất quá ca ca cố hết sức đi nhìn thử một chút…Nơi này không phải là địa phương xuất hiện tiểu động vật, Na Na ngồi chắc, ca ca phải chạy rồi…!!”

    Tráng hán tóc đỏ mặc dù lớn lên cường tráng giống trâu mộng, nhưng là người rất ôn nhu, thậm chí còn rất cẩn thận.

    “Tốt, Na Na thích nhất là đón gió!” Cô bé vững vàng như cưỡi tuấn mã, ngồi yên trên bờ vai tráng hán. Một tay nàng giữ chắc, một tay giơ cao lên, cất tiếng cười sung sướng vang khắp đoạn đường.

    Chạy không đến năm cây số mới chạy đến trên đỉnh một gò núi nhỏ.

    Bỗng nhiên bên phải truyền đến một tiếng nổ vang, mấy cây đại thụ nghiêng ầm ầm, cành lá đều bị gẫy gập phát ra âm thanh gãy lìa, tiếp theo chợt có tiếng rống to vang lên, phảng phất như có mãnh thú đang tức giận gầm thét.

    Tráng hán tóc đỏ kinh hãi, hắn không nghĩ tới ở ven Thập Vạn Đại Sơn gặp được mãnh thú khổng lồ.

    Mặc dù Thập Vạn Đại Sơn là một trong những địa phương thần bí của thế gian, nhưng nó thật sự quá lớn, trải rộng liên tiếp qua mười mấy quốc gia lớn nhỏ, hơn nữa còn không biết điểm cuối, nhưng ở ven rừng rất là an toàn. Chính bởi như vậy, tráng hán tóc đỏ mới dám mang muội muội của mình tới nơi này chơi đùa và tìm thỏ nhảy nhót kia.

    Không nghĩ tới chưa nhìn thấy thỏ nhảy nhót đâu mà lại phát hiện một đầu mãnh thú khổng lồ có thể làm rừng cây đổ nát.

    “Y Phù Lôi, mau trốn đi!” Tráng hán tóc đỏ thuần thục mở ra ba lô, để cho cô bé linh hoạt chui vào trốn, lại dùng hai dây buộc chặt ba lô vào sau lưng, rồi thắt thành một cái nút thòng lọng trước ngực, lộ ra vẻ thành thạo vô cùng, dường như đã làm động tác đó vô số lần. Cánh tay của hắn to lớn giơ cao thanh kiếm khổng lồ, cẩn trọng ngó chừng bên trong rừng cây.

    Thanh kiếm khổng lồ kia vốn là Song thủ kiếm (loại trọng kiếm dùng hai tay để cầm), nhưng hắn lại chỉ vẻn vẹn dùng một tay là có thể múa may dễ dàng .

    Rừng cây liên tiếp đổ xuống ầm ầm, cho thấy mãnh thú trong rừng kia cực kỳ cường đại, hơn nữa còn dữ dội vô cùng, chẳng những không dấu diếm tiếng động, hơn nữa lại thẳng một đường đạp cây lao ra. Mãnh thú kia gầm thét như sấm, giống như đang cực kỳ tức giận. Khi thanh âm càng ngày càng gần, sắc mặt tráng hán tóc đỏ càng ngày càng trầm trọng, lộ ra bộ dạng như gặp phải đại địch.

    Đám cây cối trên gò núi đổ xuống đất ngổn ngang, rung động ầm ầm làm bụi đất nổi lên bốn phía.

    Tại đống bụi mù kia, một con dã thú vô cùng cổ quái đùng đùng lao đến phía tráng hán tóc đỏ. Diện mạo nó cực kỳ quái dị thân thể khổng lồ, bên trên có một cái bướu lớn, đầu dài nhọn, trên chóp mũi lại có một cái sừng cong, hai bên chiếc đầu to đầu là một đôi mắt nhỏ đỏ như máu, lộ ra vẻ tức giận phi thường.

    “Khoa Đa Thú!?” Tráng hán tóc đỏ vừa nhìn thấy, sợ hãi kêu thất thanh.

    Khoa Đa Thú là một loại chiến thú hay sống ở trên chiến trường, thường xuất hiện ở trong quân đoàn, dùng để xung phong, hoặc là đối kháng khi đột kích với kỵ binh đối phương. Da nó dày như thép, dao thương bất nhập, một khi ra chiến trường thì cơ hồ đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Đây là trọng hình binh chủng, cùng phi long trên bầu trời được gọi là thiên địa song sát. Là chiến sĩ ở sa trường trở về, tráng hán tóc đỏ đương nhiên cực kỳ hiểu rõ Khoa Đa Thú.

    “Cuồng trảm…!!” Tráng hán tóc đỏ thấy Khoa Đa Thú phẫn nộ lao tới, tránh cũng không thể được, liền hét lớn một tiếng, cả người nổ ra một hơi thở lửa đỏ thiêu đốt hừng hực, dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nhất thời làm lửa cháy mạnh lên, giống như lửa bắt phải dầu.

    Hai tay tráng hán tóc đỏ cầm kiếm chém mạnh xuống Khoa Đa Thú đang xông lên gò núi.

    “Oanh…” Tráng hán tóc đỏ cảm thấy một lực lượng không thể chống lại phản chấn trở lại Song thủ kiếm, cả người lui về sau mấy bước. Bất quá thế xông lên của Khoa Đa Thú bị hắn chém cho giảm lại, thậm chí trên cái đầu cứng rắn của nó cũng có một vết chém thật sâu, mặc dù không bong da tróc thịt nhưng lại phát ra từng đợt lửa cháy khét lẹt.

    Phản chấn mãnh liệt làm cho cô bé sau lưng tráng hán tóc đỏ nhịn không được hét rầm lên…

    Khoa Đa Thú bị tráng hán tóc đỏ chém trúng một kiếm liên tục rống lên bi thảm.

    Bất quá, nó không có tiếp tục phát ra công kích về phía tráng hán tóc đỏ, mà vội vàng trốn chạy về phía khác, giống như đang có vật gì đó đuổi theo phía sau nó.

    Tráng hán tóc đỏ đang lấy làm kỳ quái, Khoa Đa Thú là giống hẹp hòi nhất, sao lại buông tha không công kích mình, bỗng nhiên nhìn thấy nơi những gốc đại thụ đổ nát có một thân ảnh nho nhỏ, như sao chổi bắn tới đuổi theo nơi Khoa Đa thú chạy trốn.

    Chuyện khiến cho ánh mắt tráng hán tóc đỏ không thể tin nổi là thân ảnh nho nhỏ kia chỉ sử dụng vẻn vẹn là một thanh mộc thương, nhưng có thể phát ra hơi thở giống như là “Ngân đấu khí”.

    Thân ảnh nho nhỏ như sao chổi chợt lóe, đâm mộc thương trong tay một phát, rồi dùng hai tay thành kiếm chém vào người Khoa Đa Thú tạo thành một lỗ máu, máu tươi chảy ra mãnh liệt. Khoa Đa Thú kia chịu đau, cũng không dám chiến, vội vàng chạy trối chết. Bóng đen nho nhỏ ở trên bầu trời giống như chú chim nhỏ bay lượn, vẽ ra một đạo ngân quang thật dài phía sau, tiếp theo lại quát lên một tiếng cổ quái, tựa hồ giống như hình ảnh cự long màu bạc thoáng hiện.

    Mộc thương trong hơi thở màu bạc hiển nhiên sắc bén dị thường, tựa như bảo nhận thoáng cái đã đâm vào cổ họng Khoa Đa Thú.

    Khoa Đa Thú giãy dụa chạy ra mấy chục bước, máu phun đầy đất, cuối cùng ầm vang một tiếng, ngã xuống đất. Tráng hán tóc đỏ thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả mình cũng không thể dễ dàng chiến thắng Khoa Đa Thú, nhưng sao lại bị người ta thoáng cái đã giết chết rồi?

    Khiến cho tráng hán tóc đỏ không dám tin, người giết chết Khoa Đa thú này lài là một dã nhân thoạt nhìn có mười mấy tuổi.

    Triệu Lôi lộn một vòng trên bầu trời, rồi nắm lấy mộc thương dính máu tươi của Khoa Đa thú, đứng trước mặt tráng hán tóc đỏ, dùng mộc thương chỉ về phía hắn, vừa cảnh giác quát hỏi: “Người cao to, không nên cử động!”
     
  4. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 4: Vận Mệnh Gặp Nhau

    Dịch: Wind Prince
    Biên : holakame ( A Lạ )
    Nguồn: Banlonghoi.com




    “Di?” Cô bé nghe có tiếng người, tò mò thò đầu nhỏ ra nhìn. Vừa thấy ở trước mặt ca ca có một đứa trẻ quái nhân, tóc đen dài không giống với người thường thì ánh mắt cô bé lóe sáng như ánh sao trên bầu trời đêm, không khỏi kỳ quái nói:”Tại sao tóc ngươi màu đen? Ngươi là ma quỷ hả?”

    “Còn có một cô bé?” Triệu Lôi hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì. Cô bé có mái tóc màu trắng, còn hơi trong suốt nhưng lại rất tự nhiên. Thấy nàng lầm nhẩm nói, Triệu Lôi không hiểu nhưng hắn đoán đối phương hỏi tên họ mình hay đại loại như thế...Hắn dùng thanh mộc thương gõ nhẹ vào Song thủ kiếm khổng lồ kia, ý bảo đại gia hỏa nọ bỏ vũ khí xuống, nói:”Bỏ vũ khí xuống!”

    Tráng hán tóc đỏ không hiểu Triệu Lôi nói cái gì, bất quá nhìn hành động của hắn thì cũng hiểu được mấy phần.

    Hắn thấy Triệu Lôi là một đứa bé, tựa hồ không có ác ý nên gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận lùi về phía sau một bước rồi mới chậm dãi đeo kiếm lại bên hông.

    Xong rồi hắn vỗ vỗ tay, ý bảo mình không có vũ khí.

    Tráng hán tóc đỏ dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục hỏi một tiếng, thấy Triệu Lôi hoàn toàn không phản ứng, cho nên hắn cố gắng dùng các loại tiếng để hỏi, để xem có nói chuyện được với đứa bé này không.

    Nhưng hắn dùng mười mấy loại ngôn ngữ, bao gồm ngôn ngữ thú nhân và Tinh Linh ngữ, còn có Ải Nhân ngữ, ngôn ngữ thông dụng ở thế giới dưới lòng đất, thậm trí ngôn ngữ ma quỷ mà hắn học được trong thần điện như”Ngươi đã bị bắt, bỏ vũ khí xuống” hay”Tội ác của các ngươi sẽ được Thánh Quang phán xét”…Tráng hán tóc đỏ tự cho mình có thể biết một câu nào đó của tất cả ngôn ngữ trên toàn bộ đại lục, nhưng Triệu Lôi không có một tí phản ứng nào.

    Triệu Lôi nói nhưng một câu hắn cũng không hiểu.

    “Ngươi rốt cuộc là ai?” Tráng hán tóc đỏ mang một tia xấu hổ thở dài nói:”Ta đây cơ hồ đã đi khắp toàn bộ đại lục mà lại không hiểu tiếng ngươi a?!”

    “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Triệu Lôi oán giận nói:”Ngươi nói cái gì đó? Lung tung quá!”

    “Phỏng chừng hắn muốn nói chuyện với ngươi!?” Triệu Vân ở trong không gian ý thức của Triệu Lôi nói:”Xem ra hắn biết nhiều loại tiếng, nhưng chắc là không biết tiếng Hán ngữ của chúng ta. Không cần lo về hắn! Hôm nay mặc dù ngươi đã giết ba con quái Tê Ngưu nhưng vừa rồi”Phi Long Tường” và”Long Tham Trảo” thi triển liên tiếp chưa nhanh nhẹn, dễ dàng bị địch áp chế, phải tôi luyện nhiều hơn, tìm hai con luyện tập thêm một chút đi!”

    “Dạ…!!” Triệu Lôi gật đầu, xoay người quay đi.

    “Ca ca, cho huynh cái này” Cô bé tóc trắng vươn bàn tay nhỏ bé đưa cho tráng hán tóc đỏ một quyển trục.

    “Chờ một chút, ta có biện pháp giúp ngươi nói chuyện.” Tráng hán tóc đỏ đuổi theo, chắn trước mặt Triệu Lôi. Do hắn phi thường tò mò đối với thằng bé tóc đen cường đại này, cho nên mới sử dụng quyển trục trân quý kia. Tráng hán tóc đỏ giơ quyển trục ý bảo:”Ta có quyển trục Thụ Tinh Linh Nỉ Non, cái này có thể dùng nói chuyện với ngươi!”

    “Thúc thúc không bằng xem hắn giở trò quỷ gì một chút?” Triệu Lôi vẫn còn là một tiểu hài tử, đã lâu không gặp qua loài người nên cũng có chút tò mò.

    “Trên thân người này không có sát khí, cũng không có tà niệm.” Triệu Vân gật đầu đồng ý, nói:”Tựa hồ hắn đang suy nghĩ biện pháp để nói chuyện với ngươi, nghe một chút cũng không sao!”

    Tráng hán tóc đỏ cẩn thận mở niêm phong, chậm rãi mở quyển trục, đem tay ấn lên trên Văn ấn ma pháp trận, đưa đấu khí vào để cho Văn ấn kia cảm thụ hơi thở của mình.

    Hơi thở dần dần dung nhập vào đồ án phức tạp trong Văn ấn ma pháp trận. tiếp theo lục quang chợt lóe, những văn ấn trên ma pháp trận từ từ mở rộng ra thật thần kỳ như có sinh mạng. biến hóa càng ngày càng lớn, những hoa văn kia mở rộng dài ra bốn phía. Nhìn lục quang mở rộng ra bốn phía như từng cánh tay dài có linh tính.

    Triệu Lôi phi thường tò mò, nếu như không sợ phá hư đồ án vừa thần kỳ vừa xinh đẹp này hắn đã muốn đưa tay sờ một chút.

    Cuối cùng lục quang vươn ra đến rừng cây ở dưới gò núi mới lóe sáng rồi biến mất.

    “Đưa tay của ngươi để vào lòng bàn tay ta, ta bây giờ có thể nói cho ngươi biết rồi!” Lúc này trên người và tay của tráng hán tóc đỏ còn sót lại lục ngân nhàn nhạt, hắn vươn bàn tay khổng lồ về phía Triệu Lôi, dọa Triệu Lôi nhảy lên, cảm giác đây là tư thế công kích.

    “Ca ca, để muội nói với hắn!” Cô bé từ trong túi sau lưng tráng hán tóc đỏ bò ra, linh hoạt leo từ cánh tay tráng hán tóc đỏ tụt xuống đất, phát ra tiếng cười như chuông bạc. Nàng đứng ở trước mặt tráng hán tóc đỏ, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Triệu Lôi, phía bên trên tay của nàng cũng có dính một chút xíu lục ngân. Nàng dùng một ngón tay khả ái chỉ vào lòng bàn tay vươn ra của mình cười nói:”Lòng bàn tay, ngươi cầm tay của ta, hiểu chưa?”

    “Thúc thúc…???” Triệu Lôi không biết tiểu cô nương này muốn gì ở mình, bèn hỏi Triệu Vân:”Nàng muốn mộc thương của cháu sao?”

    “Xem ra nàng muốn ngươi nắm tay nàng.” Triệu Vân nhìn bộ dạng ngây ngốc của Triệu Lôi, cười đáp.

    “A…Thì ra muốn làm bằng hữu với cháu…” Triệu Lôi vừa nói, vừa đưa tay tới, nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé. Tay của hắn vừa chạm vào bàn tay nhỏ của cô bé, lục quang nhàn nhạt trên người cô bé lóe lên, sau đó lục ngân trên tay nàng, còn có lục sắc trên người tráng hán tóc đỏ cũng đều biến mất.

    “Ca ca, muội hiểu được, hắn nói: Bằng hữu!” Cô bé hiển nhiên là không thể nói chuyện, bất quá nàng có thể biết rõ ý nghĩa lời nói của Triệu Lôi.

    “Y Phù Lôi, muội nói với hắn, chúng ta nguyện ý làm bằng hữu của hắn.” Tráng hán tóc đỏ gật đầu, khom người xuống, ôm lấy tiểu cô nương tóc màu sương tuyết, một mặt nói với nàng:”Sau đó lại hỏi hắn, hắn tên là gì?”

    “Ca ca của ta nói, chúng ta muốn làm bằng hữu của ngươi.” Thanh âm tiểu cô nương trong suốt như nước suối chảy, nháy đôi mắt to rồi cười khả ái và nói:”Ta tên là Nguyệt – Na Na Kỳ Lộ Y Phù Lôi, ngươi tên là gì?” Tiểu cô nương nói ra, rõ ràng vẫn là tiếng lầm nhầm không hiểu, nhưng trong lòng Triệu Lôi lại nghe rõ, khiến hắn lấy làm kỳ quái.

    “Tiểu cô nương kia đang hỏi ngươi, ngươi ngây ngốc cái gì?” Triệu Vân nhìn Triệu Lôi ngây dại, quá thất lễ, vội vàng quát tỉnh hắn.

    “A…Ta…Ta tên là Triệu Lôi…” Triệu Lôi hơi tò mò hỏi lại:”Tên của ngươi sao lại dài như vậy? Có ý nghĩa gì a? Ta nghe một chút cũng không hiểu. Gọi như vậy thật sự quá lao lực rồi, bất quá tựa hồ rất dễ nghe!”

    “Ca ca, hắn nói tên của muội rất êm tai.” Tiểu cô nương tự động lược bớt những câu hỏi kia của Triệu Lôi, cao hứng nhảy nhảy nói:”Na Na thật sự cao hứng!”

    “Hỏi hắn tên là gì?”tráng hán tóc đỏ gật dầu, vuốt ve đỉnh đầu tiểu cô nương, lại nói:”Nói cho hắn biết tên của huynh.”

    “Hắn tên là Lôi – Triệu.” Tiểu cô nương lúc này mới nhớ lại chính sự, phiên dịch cho ca ca rồi nói với Triệu Lôi:”Đây là ca ca của ta, là một Mãnh Hổ đại kiếm sĩ uy vũ, tên là Kim – Á Lý Tư.” Tiểu cô nương giới thiệu ca ca tôn kính của mình, không quên thay hắn tuyên truyền danh hiệu uy phong lẫm liệt trước kia.

    “Tên mặc dù không dễ nghe, nhưng hắn rất là cao lớn!” Triệu Lôi nhìn thấy cánh tay tóc đỏ Kim – Á Lý Tư còn muốn to hơn so với cả người mình, dáng vóc rất cường tráng nên không khỏi mang một ít hâm mộ nói.

    “Cậu có thể gọi ta đơn giản là Kim.” Kim – Á Lý Tư nghe tiểu cô nương phiên dịch xong, cười to, không ngần ngại chút nào.

    “Ca ca nói ngươi có thể gọi ca ca là Kim.”Tiểu cô nương cười như chuông bạc nói: “Ngươi có thể gọi ta là Na Na giống như ca ca gọi ta là Y Phù Lôi. Chúng ta gọi ngươi là Lôi được không?”

    “Nói như vậy thật là mệt chết!” Triệu Vân lắc đầu nói:”Ta đóng giác quan thứ sáu, tìm hiểu thương đạo, một mình ngươi theo chân nói chuyện với bọn họ đi.”

    “Thật tốt, hôm nay có thể lười một chút rồi.” Triệu Lôi nhìn thấy Triệu Vân đóng giác quan thứ sáu tìm hiểu thương đạo, cao hứng thiếu chút nữa ăn mừng, hướng về phía tiểu cô nương tóc sương tuyết cảm kích nói: “Ngươi thật là phúc tinh của ta, ít nhất ta có thể nghỉ ngơi.”

    “Ca ca, hắn nói muội là Hạnh vận tinh.” Tiểu cô nương vừa nghe, cao hứng, vui mừng nhảy nhảy nói: “Hắn nói muội xuất hiện hắn rất cao hứng và thoải mái…muội là hạnh vận tinh! Oa, Na Na thật sự cao hứng…!!!”

    Ba người nói chuyện với nhau hồi lâu, rốt cục cũng hiểu rõ về đối phương.

    Mặc dù tráng hán tóc đỏ Kim cuối cùng cũng không biết Lôi này là người ở đâu, vì sao hắn lại sống sót một mình ở Thập Vạn Đại Sơn nơi mãnh thú thường lui tới như thế này, hơn nữa kỹ xảo chiến đấu thần kỳ kia là ai dạy hắn. Còn nữa, khí tức hắn sử dụng kia không phải là Ngân đấu khí, cũng không phải ma pháp, rốt cuộc là cái gì?!

    Nhưng là, hắn có thể cao hứng biết một cường giả có thể một mình giết chết Khoa Đa thú, mặc dù cường giả này còn ít tuổi một chút.

    “Hỏi hắn một chút, có nguyện ý tham gia vào dong binh đoàn ca ca chuẩn bị thành lập không.” Kim đầy mong đợi nói: “Lôi, ta chuẩn bị cùng vài người bạn tốt thành lập dong binh đoàn Mãnh Hổ, cậu có muốn tham gia không? Mặc dù cậu còn ít tuổi, nhưng cậu thật sự là một cường giả, dong binh đoàn chúng ta cần cường giả như vậy!”

    “Chúng ta cần ngươi…” Tiểu cô nương thuật lại.

    “Ta còn muốn theo thúc thúc học tập thương pháp.” Triệu Lôi lắc đầu nói: “Ta còn chưa học xong Thần Long Tam Thức, thúc thúc muốn ta ở địa phương này có nhiều quái thú để tiếp tục tu luyện.”

    Mặc dù trong lòng muốn đi ra ngoài một chút nhưng vẫn chư thích ứng với thế giới xa lạ này, thêm vào đó hắn còn đang được Triệu Vân dạy dỗ nên Triệu Lôi lựa chọn lưu lại.

    Tiểu cô nương dịch lại, cho Kim hiểu đại khái.

    Hắn hiểu, Triệu Lôi là một người may mắn được Thần minh chú ý và yêu tha thiết, thậm chí có thể là nhi tử hoặc thân nhân của một vị thần minh nào đó. Khi học thành thì uy lực của thương pháp kia sẽ như Cự long trong truyền thuyết. Bởi vì tuổi quá nhỏ hay nguyên nhân nào đó nên hắn cần phải tiếp tục ở lại Thập Vạn Đại Sơn tu hành.

    “Chờ cậu trưởng thành, nếu như cậu từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra ngoài, nhất định sẽ nổi tiếng thiên hạ.” Kim vừa cười vừa nói: “Hi vọng cậu có thể tham gia Mãnh Hổ dong binh đoàn chúng ta! Có lẽ bây giờ cậu còn muốn tu hành, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày cậu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Lúc đó, ta với Y Phù Lôi lại đến đón cậu, được không?”

    “Ta phải hỏi thúc thúc trước…” Triệu Lôi hơi tần ngần rồi trả lời.



    Tuy rằng cùng tiểu cô nương Na Na nói chuyện rất vui vẻ, nhưng thành cường giả giống như thúc thúc mới là lý tưởng trọng yếu của Triệu Lôi.

    Hiện tại, tự nhiên Triệu Lôi vẫn khát vọng mình có thể uy phong lẫm liệt giống Triệu Vân, trọng yếu hơn là hắn không biết Triệu Vân có thích hắn tùy tiện đi ra ngoài không?! Thâm chí ngay cả hắn cũng cảm thấy dãy núi lớn liên miên này có rất nhiều quái thú, mới chính là nơi tu luyện tốt nhất.

    “Chúng ta có thể từ từ đợi thúc thúc của ngươi giáng xuống.” Kim vừa nghe muội muội Na Na thuật lại, liền cực kỳ cao hứng gật đầu nói.
     
    Last edited by a moderator: 11/9/11
  5. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 5: Ân Cần Dạy Dỗ.

    Dịch: Wind Prince
    Biên : holakame ( A Lạ )
    Nguồn: Banlonghoi.com




    Mấy ngày sau, khi tìm hiểu thương đạo xong, Triệu Vân nghe Triệu Lôi nói, khẽ mỉm cười.

    “Lịch lãm trong nhân thế cũng là một loại tu luyện.” Triệu Vân gật đầu nói: “Hơn nữa là hạng tu luyện trọng yếu nhất! Tôi luyện trong thế giới loài người, ngươi sẽ thấy khó khăn hơn nhiều so với đánh thắng một con quái thú cường đại. Cho dù ngươi không nói ra, sau này ta cũng sẽ bảo ngươi đi vào thế giới bên ngoài, thể nghiệm cùng lịch lãm nhân thế, đem uy danh con cháu Viêm Hoàng rạng danh trong dị giới này!”

    “Thúc thúc, người đồng ý?” Triệu Lôi vừa nghe, trong lòng đã rộn ràng như trống hội.

    “Nếu bọn họ có lòng, vậy hãy để bọn họ lưu lại ba tháng, dạy ngươi ngôn ngữ ở đây.” Triệu Vân để cho Triệu Lôi ngừng kích động nói: “Đồng thời ngươi cũng dạy bọn họ Hán ngữ, chúng ta là con cháu Viêm Hoàng, là hậu nhân Hiên Viên nên không được quên Hán ngữ. Còn nữa, năng lực người cao to kia thật sự quá yếu, hắn làm đồng bạn ngươi đối với ngươi không có giúp ích gì, ngược lại còn là một gánh nặng.”

    “Thúc thúc, vậy người dạy hắn đi.” Triệu Lôi khẩn cầu: “Kim đối với cháu rất tốt, hắn làm y phục cho cháu, còn cắt lại kiểu tóc mới cho cháu nữa…”

    “Đứa nhỏ ngốc, vật phẩm sao bằng được lòng người!?” Triệu Vân khẽ mỉm cười nói: “Nếu như bọn họ đối với ngươi không có tư tâm, tại sao lại ở đây ba tháng? Bây giờ ngươi còn nhỏ, nhưng phải nhớ kỹ, bất kỳ vật gì, dù có là núi vàng núi bạc cũng không bằng một người thực tâm đối đãi. Tên cao to kia cho ngươi y phục và còn cắt tóc cho ngươi cũng rất cẩn thận. Nhìn hắn mang theo một tiểu cô nương, tựa hồ lại rất quan tâm và sủng ái. cũng không giống như là kẻ gian, trước ở chung với bọn họ xem, nhìn kỹ rồi hãy kết luận.”

    “Cháu lập tức đi nói cho Kim cùng Na Na.” Triệu Lôi nghe Triệu Vân gật đầu đáp ứng, quả thực vui vẻ nên liền hướng thôn nhỏ ngoài Thập Vạn Đại Sơn lao đi.

    Kim nghe xong vừa mừng vừa sợ. Kinh hãi là thần minh che chở Triệu Lôi đối với mình không gì là không biết, mừng chính là hắn nguyện ý thụ nghệ cho mình.

    Mặc dù thông qua lời Triệu Lôi kể lại, nhưng cũng làm cho hắn vui mừng quá đỗi.

    Lần đầu tiên hắn nghe nói thế gian này ngoại trừ đấu khí và ma pháp, còn có một bí pháp thần ký tên là nội công.

    Mặc dù thân thể của hắn tựa hồ không thích hợp tu luyện nội công thần kỳ này, nhưng hắn giật mình chính là vị Thần minh che chở Triệu Lôi kia lại đem đấu khí của hắn biến đổi, làm cho đấu khí của hắn không còn là ngưng tụ và bộc phát đơn giản mà là lưu chuyển ở trong thân thể, lưu chuyển ở một nơi gọi là kinh mạch, hơn nữa tích trữ từng tí từng tí một, tích ít thành nhiều.

    Kim cảm thấy trước mặt mình mở ra một cánh cửa khổng lồ.

    Mặc dù hắn ngay cả cánh cửa cũng không có bước vào, nhưng có thể cảm ứng thế giới thần kỳ bên kia cánh cửa, bên trong hắn không có cách nào tưởng tượng. hắn cảm thấy thực lực của mình càng ngày càng cao, cơ hồ hắn có thể “nhìn” thấy tốc độ tăng lên.

    Mặc dù hết thảy đều là Triệu Lôi thông qua Na Na kể lại, nhưng hắn có thể cảm giác được chỉ cần ở nơi này một tháng ngắn ngủi, tiến bộ của hắn sẽ bằng với mười năm trước kia. Cho tới bây giờ, hắn không thể tin được thân thể mình khổng lồ như vậy, dưới tình huống không vận dụng đấu khí có thể nhảy cao đến gần năm thước, rồi hắn lại có thể giống như ma pháp sư, đem đấu khí hỏa diễm ngưng tụ thành hỏa cầu, thông qua song thủ kiếm mà chém ra. Lúc chém trúng mục tiêu lại có thể để cho hỏa diễm đấu khí bay ra ngoài nổ tung cùng một lúc, gia tăng uy lực công kích.

    Dưới sự chỉ dạy của vị Thần minh kia, Song thủ kiếm của hắn còn có thể phát ra một loại kiếm quang thần kỳ gọi là “Kiếm Cương” có uy lực vô cùng.

    Trước kia chỉ có Đại Kiếm Sư hoặc là Kiếm Thánh mới có thể dùng kiếm phát ra kiếm khí, chém sắt như chém bùn không gì không thể phá. Nhưng hiện tại, Kim cảm thấy không có gì đặc biệt hơn người, hắn là Đại Kiếm Sĩ, mặc dù uy lực không thể bằng cấp bậc Đại Kiếm Sư hoặc là Kiếm Thánh thế gian hi hữu, nhưng ở phương diện sử dụng kiếm khí thì hơn kém cũng không quá nhiều.

    Loại nội công thần kỳ này, cơ bản nhất chính là kiếm cương.

    Cho dù chỉ mới vừa luyện tập được một tháng, Kim cũng có thể vung kiếm phát ra kiếm khí mặc dù không nhiều lắm, cũng không duy trì được lâu, nhưng uy lực so với hỏa đấu khí mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.

    Ba tháng ở chung, Triệu Lôi chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để nói chuyện cùng với Kim và Na Na, nhưng Kim lại có thể nói tương đối nhiều câu Hán ngữ. Kim là một thiên tài ngôn ngữ, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài một chút cũng không giống.

    Mà Na Na. muội muội của hắn thì tại một tháng trước đã có thể dùng Hán ngữ lưu loát nói chuyện cùng Triệu Lôi.

    Nàng không hổ là muội muội của thiên tài ngôn ngữ, càng thông minh hơn làm cho Triệu Lôi xấu hổ. Thật may là hai huynh muội cùng cha cùng mẹ này ở phương diện ngộ tính luyện võ không bằng Triệu Lôi, nếu không Triệu Lôi đã bị hai huynh muội bọn họ đả kích rồi. Hắn phát hiện Kim thoạt nhìn có vẻ to con chậm hiểu, thật ra lại thông minh đến đáng sợ, hơn nữa lại cực kỳ tỉ mỉ, nhìn bề ngoài căn bản không thể nhận ra được.

    Còn Na Na tóc sương tuyết kia càng không cần phải nói. Dưới tình huống không được Triệu Vân dạy võ công, nàng lại vô sự tự thông, vẫn có thể tự học phương pháp vận dụng nội công của ca ca.

    Nàng đem ma lực ngưng tụ, tự động lĩnh ngộ một ma lực bạo tạc cầu, uy lực mặc dù không tính là lớn, nhưng rõ ràng nếu so với hỏa đấu khí của ca ca còn muốn mạnh hơn nhiều.

    Mặc dù Triệu Vân không có dạy võ công cho tiểu cô nương này, bất quá hắn dạy cho nàng một bộ thân pháp của phu nhân hắn, hi vọng thể chất đáng thương của tiểu cô nương có thể dùng thân pháp này, cũng có thể giữ được tính mạng của mình trong những cuộc chiến sau này. Phu nhân Phượng Hoàng Vũ của Triệu Vân am hiểu nhất phương pháp khinh thân. Triệu Vân thông qua Triệu Lôi dạy cái này cho Na Na, mơ hồ có dụng ý tìm được một người bạn lữ cho đồ đệ ngây ngốc của mình.

    Triệu Vân cảm thấy công lực của mình ngày càng mạnh, thỉnh thoảng cảm ứng được năng lực có thể rời đi.

    Nếu như không phải muốn đem Bàn Long Thương Pháp truyền thừa choTriệu Lôi, chắc rằng Triệu Vân đã sớm mở không gian đi đến thế giới khác rồi.

    ***

    Năm năm sau.

    Nước Lâm Nham, tòa thành Lục Dã Tiên Tung.

    Tiểu công chúa năm đó đã dần dần trưởng thành. Nàng có mái tóc vàng óng tựa như ánh mặt trời, đôi mắt to xinh đẹp màu ngọc bích mềm mại ôn thuận điểm tô cho khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi môi kia nói ra ngôn ngữ giống như tiên âm làm động lòng người nghe.

    Ngay cả man hán cuồng bạo nhất nghe được thanh âm của nàng cũng sẽ ngoan ngoãn biến thành sơn dương ôn thuần.

    Nàng mặc pháp bào thêu viền vàng, ống tay áo có ba đóa ngân diệp, cho thấy thực lực cường đại của nàng và sự may mắn khi được ba vị thần minh đồng thời yêu quý.

    Trên thế gian số lượng phàm nhân được hai vị thần minh sủng hạnh, nhận được chúc phúc của hai vị thần minh đều như sao Mai buổi sáng. Nếu như nói một người được ba vị thần minh đồng thời sủng hạnh thì cơ hồ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa ngoại trừ công chúa xinh đẹp may mắn, những người khác đều là Thánh giả của một đế quốc và cũng chính là tuyệt thế cường giả Đại Kiếm Thánh.

    Ba vị thần minh cùng chúc phúc sẽ làm một phàm nhân dễ dàng bước vào hàng ngũ cường giả. Nếu những người này bỏ ra một chút cố gắng, sẽ nhận được hồi báo gấp mười lần.

    Gần mười kỹ sĩ trung thành quỳ một gối trước mặt công chúa, một người mặc Kim giáp cầm đầu đưa lên một phong thư mật.

    Công chúa mở ra nhìn, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn trấn định, mở ngọc khẩu phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, trở về thủ đô!”

    Một sơn thôn nhỏ ven Thập Vạn Đại Sơn.

    Hiện giờ Triệu Lôi đã hoàn thành tu luyện, trên bả vai vác một cây quái thương có mũi được chế tạo bằng một cái răng thú sắc bén. Từ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn đi ra, đi gần hai tháng mới một lần nữa trở lại cái thôn nhỏ năm đó ước hẹn với Kim và Na Na.

    “Thúc thúc, bây giờ còn sớm, nửa năm nữa Kim và Na Na mới đến, làm sao bây giờ?” Triệu Lôi hỏi.

    “Trước tiên mình đi ra ngoài lịch lãm một chút, tôi luyện giữa xã hội. Chuyện này so với tu luyện võ công thì phức tạp và càng thêm khó khăn hơn nhiều!” Triệu Vân ở trong không gian ý thức của Triệu Lôi đã khai mở một không gian riêng làm nơi tu luyện. Thậm chí ở bên ngoài còn cộng thêm một đạo “Lục Thức Chi Môn” (Cửa giác quan thứ sáu). Bởi vì Triệu Lôi đã dần trưởng thành và tên đại đệ tử này tự nhiên cũng cần có thời gian riêng tư.

    Ngay từ mấy năm trước, Triệu Vân đã có năng lực phá không, nhưng ông vẫn cảm thấy phương diện võ công của Triệu Lôi mặc dù tiến nhanh và có thể đảm bảo sinh tồn, nhưng tâm tính của hắn cần phải tôi luyện thêm rất nhiều.

    Để cho đệ tử truyền thừa Bàn Long Thương Pháp của mình không ngộ nhập kỳ đồ (không xảy ra bất kỳ biến cố nào), Triệu Vân quyết định lưu lại.

    Vẫn đợi đến khi Triệu Lôi tâm chí kiên định, hoàn toàn thành thục, mới quyết định cáo biệt với hắn. Triệu Vân hi vọng người đệ tử này dù phải cô độc một mình, cũng có thể dương uy danh con cháu Viêm Hoàng trở nên vang dội, cuối cùng thành một đại nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

    “Thúc thúc, người có thể không đi không?” Triệu Lôi trong lòng không nỡ rời khỏi Triệu Vân mặc dù biết rõ hiện tại ông sẽ không đi, nhưng nghĩ tới sau này, trong lòng cực kỳ khó khăn. Trong tim của hắn, Triệu Vân chẳng những là sư phụ, mà còn là phụ thân của mình. Hình tượng cùng trí nhớ về phụ thân lúc trước đã dần dần quên lãng theo thời gian, Triệu Vân dần dần thay thế trở thành phụ thân của hắn.

    Triệu Vân chẳng những dạy hắn một thân võ công, hơn nữa còn dạy hắn rất nhiều, tỷ như nam tử hán phải kiên cường dũng cảm.

    Ông tựa như tường thành bảo vệ hắn trưởng thành. Mặc dù cực kỳ nghiêm khắc, nhưng không chỗ nào không vì mình. Không được Triệu Vân dạy dỗ thì tự nhiên sẽ không có Triệu Lôi hiện tại. Cho tới nay, Triệu Lôi vẫn có cảm giác cùng Triệu Vân sống nương tựa lẫn nhau. Ở dị giới này, chỉ có Triệu Vân giống mình, là một người Hán và cũng chỉ có ông mới có thể làm cho lòng mình cảm thấy thân thiết và an toàn.

    Chỉ có ông mới là thân nhân của mình.

    Chỉ có ông, mới không để cho mình cảm thấy cô độc. Lúc đầu, những khi Triệu Vân đóng cửa “Lục Thức Đại Môn” tìm hiểu thương đạo, Triệu Lôi thật cao hứng bởi vì không có người quản những trò khỉ của hắn. Nhưng sau đó, hắn cảm thấy mình vô cùng cô độc mặc dù biết rõ Triệu Vân còn có thể từ “Lục Thức Đại Môn” đi ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Hắn cần thân nhân, cần Triệu Vân.

    “Ta rời đi, đối với sự trưởng thành của ngươi có tác dụng rất lớn. Nếu như ngươi có thể trưởng thành trong cô độc, như vậy ngươi chính là cường giả chân chính rồi!” Triệu Vân gật đầu, hắn tự nhiên hiểu được tâm ý của Triệu Lôi, hơn nữa trong lòng cũng coi hắn là nhi tử của mình. Nhưng hùng ưng vốn một ngày nào đó cũng phải vươn cánh bay cao, nếu bắt nó vĩnh viễn ở trong tổ thì không bao giờ nó học được cách bay lượn trong bầu trời.

    “Nhưng…” Triệu Lôi muốn nói, nhưng Triệu Vân làm cho dừng lại.

    “Năm đó ta bái biệt sư phụ xuống núi, trong lòng cũng giống như ngươi. Nhưng là nam tử hán, ai cũng phải tiếp nhận kinh nghiệm như vậy, thế mới trưởng thành được.” Triệu Vân mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm! Sau này, ngươi có bằng hữu của ngươi, vợ của ngươi, người nhà của ngươi, hài tử của ngươi, thì ngươi cũng sẽ rất vui vẻ. Tuy không giống như tình huống tu luyện, nhưng đó cũng là một loại tu hành ở trong cuộc sống.”

    “Như vậy thúc thúc có thể đi trễ một chút không?” Trong đáy lòng Triệu Lôi có chút chờ đợi nho nhỏ nói.

    “Bởi vì một mình ngươi sinh sống tại thế gian không biết này, ta sẽ tận lực nhìn ngươi trưởng thành đến lúc hoàn toàn không có vấn đề nữa mới rời khỏi.” Triệu Vân khẳng định: “Ngươi được truyền thừa Bàn Long Thương Pháp của ta, có lẽ có một ngày, nếu như lúc đó ngươi còn muốn rời đi mà nói ta sẽ đến đón ngươi đi. Cho dù sau này ngươi nguyện ý lưu lại dị giới này, ta cũng có thể tới thăm ngươi. Bất quá ngươi phải tu luyện cho mạnh mẽ hơn nữa thì mới có thể làm cho ta ở địa phương khác cảm ứng được khí tức của ngươi.”

    “Thúc thúc, cháu nhất định sẽ trở nên vô cùng cường đại!” Triệu Lôi mạnh mẽ gật đầu, long trọng lập thệ.
     
    Last edited by a moderator: 12/9/11
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)