Huyền Huyễn [Huyễn Huyễn] Phiến Tội - Ba Ngày Ngủ Hai (New: Q5-C7)

  1. nguyenlamspk

    nguyenlamspk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    12/2/14
    Bài viết:
    23
    Được thích:
    12
    Phiến Tội - 贩罪
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 5: Con đường báo thù
    Chương 9: Nhà Trọ


    Nhóm dịch Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Gambling Snake ngồi trong quán trọ nhắm mắt dưỡng thần. Cả đêm qua hắn không hề ngủ, súng nằm trong tay, mặt quay về hướng có thể nhìn thấy cửa lớn và cửa sổ duy nhất trong phòng.

    Gian phòng này rất rẻ, nằm ở lầu một, âm u, bên ngoài có nhiều cây cối, đông thì lạnh lẽo ẩm ướt, hè thì ruỗi muỗi vo ve, quanh năm không để lọt nắng, nghe đâu trước kia từng xảy ra án mạng và có nhiều lời đồn về ma quỷ.

    Gambling Snake ở lại đây không phải vì giá rẻ mà chủ yếu là vì nó không nổi bật. Vốn dĩ phòng ốc thế nào với hắn cũng như nhau cả, chỉ cần có nóc nhà che mưa, bốn bức vách chắn đạn là đủ rồi.

    Từ khi trốn ra khỏi nhà, hoặc nói thoát khỏi cuộc sống của người bình thường, đến nay đã ba ngày, hắn như đã trở lại những ngày còn trong Thiên Minh. Nhớ lúc trước, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ ám sát, hắn thường xuyên sống ở những nơi như thế này vài tuần, có khi vài tháng. Hắn không lúc nào được ngủ, phải đề phòng có người phá cửa xông vào hoặc ném vài quả lựu đạn quacửa sổ.

    Gambling Snake là một người có năng lực cấp Cường, nhưng năng lực của hắn không phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu. Ngày trước, hắn đều chỉ dựa hoàn toàn vào kỹ xảo và kinh nghiệm làm thích khách của bản thân mà thôi.

    Từ nhỏ, hắn đã bộc lộ khả năng lĩnh ngộ và tài hoa hơn người, hiếm có hơn nữa là phần tỉnh táo và tàn khốc bẩm sinh. Tới năm mười lăm mười sáu tuổi thì bản lĩnh thích khách đã ăn sâu vào máu thịt và trở thành một loại bản năng. Cho dù là cách thức ám sát, năng lực ứng biến hay tốc độ thích ứng của hắn đều đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.

    Lần đó là Gambling Snake lừa Johnton, chứ chẳng hề có thứ độc nào và đương nhiên không có lấy thuốc giải. Hắn chỉ phô trương thanh thế nhưng lại có thể dùng cách này để khiến Johnton làm cho mình một chuyện.

    Chuyện kia quả thật đơn giản như lời Gambling Snake nói. Hắn thông qua Johnton nhắn lại cho Gilson II một câu. Câu nói đó giống hệt như những gì đối phương đã nghe qua bảy năm trước.

    “Ta sẽ lại đi tìm và lấy mạng của ngươi.”

    Lần đó, Johnton chẳng những rút quân để cho Gambling Snake chạy thoát, mà còn vội vàng liên lạc với chủ để truyền lời. Sau đó, hắn chờ Gambling Snake giữ lời hứa liên lạc bằng một cách bất kỳ và chỉ cho mình phương pháp giải độc.

    Johnton đợi tù tì một mạch suốt ba ngày, kết quả trên người chẳng xảy ra thay đổi gì, trong khi những lời chất vấn và giọng nói âm trầm của bá tước lại khiến hắn như ngồi trên đống lửa. Gambling Snake thì biến mất hoàn toàn, chứ đừng nói gì tới chuyện liên lạc.

    Tới lúc này, Johnton cảm thấy không đúng lắm. Lẽ nào mình bị hắn lừa cho một vố rồi sao?

    Nhưng khi đã nghĩ thông suốt thì đã muộn. Người đã đi, chuyện đã xong. Johnton không biết làm sao cho phải. Nhiệm vụ thất bại khiến hắn không giành được nửa điểm công lao, lại còn đánh mất sự tín nhiệm của chủ.

    Oán trời trách đất cũng vô dụng. Xét cho cùng, Johnton là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội chỉ giỏi lấy mạng sống của người khác ra mạo hiểm, tới phiên mình thì sợ đến run chân. Cái loại vượn đội mũ người như thế này gặp phải Gambling Snake tự nhiên sẽ lộ nguyên hình.

    Gambling Snake là ai cơ chứ? Hơn mười tuổi, hắn đã lăn lộn trong sòng bạc của Thiên Minh, con bạc từng thấy không sao kể hết, ngay cả Vương Hủ cũng từng gặp qua. Loại tầm thường như Johnton mà muốn đấu với hắn ư? Quả là tự mình tìm tới cái chết, tự lấy bản thân làm trò cười. Chỉ cần Gambling Snake nói vài câu mà đã nắm hắn trong tay đùa bỡn, không cần động thủ vẫn có thể biến nguy thành an.

    Cho nên mới nói, đẳng cấp năng lực như nhau nhưng bản lĩnh hành sự của hai người khác nhau một trời một vực. Nếu như nói thủ lĩnh Thiên Minh có thể lãnh đạo một châu thì gã Gilson II kia chỉ là một thủ lĩnh sơn tặc, vì vậy sự chênh lệch của tay sai dưới trướng có thể nhìn thấy bằng mắt.

    Nói tới khả năng lãnh đạo thì trên đời này còn có một người kinh thiên vĩ địa. Song, kẻ mà hắn phái đi bây giờ lại đang áp lỗ tai sát cửa phòng Gambling Snake để nghe lén.

    Gambling Snake cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ là ban ngày. Tuy Tả Đạo đứng bên ngoài rón ra rón rén, cố không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng từ khe cửa bên dưới cũng có thể thấy được cái bóng chân đang chuyển động.

    Cánh cửa đột nhiên mở ra và lại còn mở từ bên trong, Tả Đạo giật mình hoảng hốt, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng động khi Gambling Snake mở cửa.

    Tả Đạo mặc quần áo mục sư, trên tay là quyển kinh thánh, có điều vẫn cột bím tóc đuôi ngựa cao và đeo kính râm.

    Gambling Snake thì mặc một bộ âu phục màu đen, đứng trong căn phòng không có ánh nắng mà vẫn đeo kính râm che mặt, tóc tai chải chuốt tươm tất, trên tay cầm một khẩu súng.

    Cảnh tượng hai người đứng trước cửa không biết nên gọi là buồn cười hay kỳ lạ, mà có chăng là cảm giác như đang chuẩn bị đi dạ hội hóa trang.

    Bọn họ nhìn nhau vài giây, sắc mặt của Tả Đạo thay đổi mấy lần, đại khái không biết nên mở miệng chào hỏi thế nào. Trong khi đó, Gambling Snake nhìn đối phương chằm chằm, mặt không để lộ biểu cảm, chỉ là nghi vấn trong lòng hắn còn lớn hơn so với Tả Đạo.

    Hai phút sau, bọn họ đã cùng ngồi vào cái bàn nhỏ trong phòng.

    Gambling Snake tự rót cho mình một ly sữa, trên bàn là quyển kinh thánh mà Tả Đạo cầm ban nãy.

    “Đã lâu không gặp.”

    “Đúng vậy, gần đây thế nào rồi?”

    Tả Đạo cố gắng hàn huyên vài câu với Gambling Snake.

    “Mấy năm nay cũng được, chỉ có mấy ngày gần đây không tốt lắm.”

    Thế mà chịu đáp lại thật.

    Tả Đạo: “Kẻ thù tìm tới trước cửa rồi sao?”

    “Ngươi xem tin tức, đoán chừng ta sẽ bại lộ nên mới xuất hiện?”

    “Ừm, thật ra ta được người khác nhờ đưa một món đồ cho ngươi.”

    Lời của Tả Đạo rõ ràng muốn nói là đưa đồ xong thì hắn sẽ đi ngay, tuyệt đối không sa vào vũng nước đục này.

    “Ồ, là ai?”

    Nghe đến đoạn ‘được người ta nhờ’, Gambling Snake liền cảm thấy hiếu kỳ. Lẽ nào là anh em trong Thiên Minh nhờ hắn tới? Nhưng cái tên Tả Đạo này đem lại cảm giác không đáng tin cậy. Nếu tổ chức nhận ra mình gặp nguy hiểm, muốn hỗ trợ một tay vì đạo nghĩa, chắc chắn họ phải để người trong nhà tới giúp mới đúng chứ.

    “Ta cũng không rõ lắm.”

    Tả Đạo trả lời.

    “Ngươi không biết là ai nhờ ngươi tới hả?”

    Giọng nói của Gambling Snake khi hỏi câu này giống hệt như giáo viên đang chất vấn một học sinh tiểu học, rằng tại sao một cộng một lại có thể ra kết quả là ba.

    “Thiên Nhất, ngươi nghe qua cái tên này chưa?”

    “Chưa từng nghe qua.”

    Tả Đạo gần như biết đối phương sẽ trả lời như vậy, lại nói tiếp: “Hắn mở một hiệu sách.”

    “Ông chủ hiệu sách này nhờ ngươi mang đồ cho ta?”

    Gambling Snake hỏi: “Vẻ ngoài của hắn trông như thế nào, chừng bao nhiêu tuổi?”

    “Nhìn qua thì chưa tới ba mươi, còn tướng mạo ấy à... bộ dạng của đàn ông này hơi khó tả một chút, nói chung là... ừm... giống kiểu ngôi sao điện ảnh hết thời, sa vào nghiện ngập và đã trải qua mấy ngày không ngủ.”

    Trong ký ức của Gambling Snake không hề có người nào như vậy, bèn không hỏi tiếp nữa mà đổi sang chủ đề khác: “Ngươi làm sao tìm ra ta?”

    “Đương nhiên là chạy đi tìm, trước tiên ta tới nhà của ngươi, bên trong đã bị xới tung cả lên, xung quanh nhà còn có người giám sát suốt hai mươi bốn giờ. May mà năng lực giám sát của bọn họ không tốt lắm, ta phát hiện ra họ nhưng họ lại không thể phát hiện ra ta.”

    Tả Đạo nói tới đây thì dừng lại một chút: “Chắc bọn họ cho rằng ngươi sẽ không trở lại để chui đầu vào lưới, giám sát cũng chỉ làm qua loa cho có. À, sau đó ta bắt đầu tra trên internet về khách sạn, quán rượu, nhà nghỉ..., kể ra như vậy ta đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình giống hệt như cảnh sát. Nói tóm lại, theo như ta điều tra ra thì mấy ngày nay, mấy kẻ dùng thẻ ID giả đi lung tunh xung quanh nơi này có chừng hơn ba mươi người. Thế là ta liền chạy đi xác nhận. Coi như may mắn, ngươi là người thứ mười hai ta tìm tới.”

    Gambling Snake có vẻ nghi ngờ, lại nói: “Thẻ ID giả mà ta dùng là loại được trộm từ ID còn nguyên mã số của đế quốc và có hiệu lực trong thời gian ngắn, chẳng khác nào như thêm tên và hình của ta lên ID hợp pháp của một đứa trẻ mới sinh. Trừ khi có được xác minh của chính phủ cấp quận ở nơi sinh thì mới có thể vạch trần, ngoài ra nó còn hợp pháp trên bất kỳ hệ thống online nào trong suốt một tháng. Cho dù là cảnh sát cũng không tài nào tra ra được.”

    Tả Đạo chỉ đáp lại một câu: “Loại thẻ ID này là do ta tự phát minh ra hồi năm chín tuổi.”

    Gambling Snake thiếu chút nữa bóp vỡ ly sữa bò trong tay. Hắn hớp một ngụm, hỏi nhỏ: “Ngươi đang nói đùa sao?”

    “Không hề, thú thật là chế ra thứ này không phải là khó. Nó tương tự như trò chơi trò giải đố, chỉ cần lấy được mã số thì chính ngươi cũng làm được. Tiếc rằng ta không thể đăng ký độc quyền, bằng không là giàu to rồi. Giờ thì khắp nơi trên thế giới đều có người tạo ra loại thẻ này, chẳng có gì mới mẻ cả.”

    Cái gã Tả Đạo này không đáng tin, nói năng nhăng cuội, khả năng tốt nhất là bộ mặt không đổi sắc. Chỉ là chuyện này cũng không giống nói bừa. Tính ra thì thẻ ID giả loại này đúng là bắt đầu lưu hành từ khoảng hai mươi năm trước.

    Gambling Snake nói một hồi mới nhận ra chủ đề này chẳng còn gì để nói tiếp, bèn nói: “Vậy Thiên Nhất kia nhờ ngươi đưa cho ta thứ gì?”

    Biểu cảm của Tả Đạo thay đổi. Hắn hạ giọng, ghé sát lại như đang kể chuyện ma, sau đó đẩy quyển kinh thánh trên bàn về phía Gambling Snake.

    “Ngươi tự xem đi, xem kỹ vào!”

     
  2. nguyenlamspk

    nguyenlamspk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    12/2/14
    Bài viết:
    23
    Được thích:
    12
    Phiến Tội - 贩罪
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 5: Con đường báo thù
    Chương 10: Dã Thú Tỉnh Dậy


    Nhóm dịch Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Lần đầu tiên mở sách ra, Gambling Snake cứ tưởng là trò đùa. Chỉ có điều sau khi lật xem vài trang, hắn bắt đầu cảm thấy ngờ vực, đến những trang về sau thì kinh hãi không thôi. Ngoại trừ ngạc nhiên về sự tỉ mỉ trong nội dung, hắn còn phát hiện thêm một chuyện lạ khác. Đó là số trang và độ dày không liên quan gì đến nhau. Dựa theo độ dày mà mắt thường nhìn thấy, quyển sách này không có quá ngàn trang. Ấy vậy mà tùy ý mở ra giữa sách thì số trang lên đến hơn ba ngàn. Hắn thử kiểm tra xem số trang có thay đổi hay không bằng cách cho góc trang sách trôi nhanh nhưng không thấy sự thay đổi nào. Lúc lật từng trang cũng chẳng đem đến cảm giác độ dày thay đổi.

    Cảm giác này khá giống với bản đồ trong Diablo 2, độ dài trong tầm mắt chỉ có mấy mét nhưng kéo dài vô hạn, lúc thì có thể gặp phải ngả rẽ, lúc thì có thể gặp phải bức tường. Nó cũng giống như khoảng thời gian mười giây sắp tới, tuy gần ngay trước mắt nhưng không thể nắm giữ.

    Mặc dù nhân loại đã bước vào thế kỷ 23, mặc dù dung lượng của một quyển sách điện tử ở thời đại này gần bằng nửa cái thư viện... Song, quyển sách giấy bình thường trước mắt Gambling Snake lại không thể giải thích được bằng khoa học.

    Chỉ mỗi chuyện nội dung không bị độ dày hạn chế mà đã nằm ngoài quy luật vật lý, nói đến quyển sách tràn ngập suy nghĩ của người khác lại càng khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi.

    Tả Đạo ở chưa lâu nhưng rục rịch muốn đi. Đồ đã được chuyển tới nơi, hắn cũng nên trốn đi cho nhanh. Có lẽ Thiên Nhất sẽ không gửi tiền hoa hồng cho người trung gian, hắn không biết và cũng không muốn biết. Lúc này, trong lòng Tả Đạo chỉ chờ được thấy một dòng tin tức trên báo về cái chết của Thiên Nhất và Blood Owl. Vậy thì hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.

    Gambling Snake cũng không định giữ hắn lại. Giữa hai con người sống ngoài pháp luật, thoát khỏi phạm trù của người bình thường và trước mắt không biết ngày mai liệu có còn sống hay không, hai chữ “gặp lại” quả thật không có nhiều ý nghĩa.

    Thậm chí Gambling Snake không nói cả một câu cảm ơn. Mặc dù quyển sách này đúng là nói về tâm tư của Gilson II nhưng người đáng được cảm ơn chỉ có một mình Thiên Nhất. Mà nếu chẳng may sách là giả, hoặc chăng chỉ là cái bẫy nào đó, thế thì khó có thể nói về lập trường của Tả Đạo.

    Vì sao lại nói lối giao thiệp của người quân tử nhạt nhẽo như nước? Bởi vì khi bạn thân thiết với một người thì sẽ hiểu được họ không giống như bề ngoài.

    Đối với Gambling Snake, hắn chỉ tin tưởng một người, có điều người nọ đã chết nhiều năm trước. Hắn vốn tưởng rằng mình đã trả thù xong xuôi nhưng khi đọc qua quyển sách nội tâm của Gilson II mới biết chuyện vẫn chưa kết thúc.

    Qua thêm nửa giờ, sự ngờ vực trong lòng Gambling Snake dần dần biến mất. Quyển sách này quả nhiên đáng tin cậy. Từ thuở ấu thơ đến tuổi trung niên, cuộc sống trong bốn mươi năm trôi qua với bao ngây thơ, rung động, hoang dâm, bạo ngược, thù hận, tham lam đều nổi lên mặt giấy. Ngoài những thứ đó ra, tất nhiên còn có lương tâm, hối hận, đồng cảm, nhân từ, nhân tính và cả tình yêu chân chính. Hành vi của mỗi người mâu thuẫn như một biến số không thể lường trước được.

    Một quyển sách như vậy dù là Gilson II cũng không tài nào tạo ra, chứ đừng nói gì đến những người khác. Gambling Snake chỉ có thể cho rằng quyển sách nội tâm trước mắt là đồ vật được tạo ra từ một loại siêu năng lực. Đây chính là lời giải thích hợp lí duy nhất trong thời điểm này.

    Bỏ vấn đề về sự tồn tại của bản thân quyển sách sang một bên, rốt cuộc “Thiên Nhất” là ai? Thân phận và mục đích của hắn là gì? Những câu hỏi này lại đem đến thêm những vấn đề sâu xa khác.

    Nhưng chưa cần phải gấp, chuyện quan trọng nhất trước mắt là giết người.

    Giết kẻ thù. Một kẻ thù không đội trời chung.

    Nhà ở, công việc, thân phận hợp pháp và những thứ vụn vặt khác. Ba cái thứ này đối với người hiện đại chính là gốc rễ để lập nghiệp. Bảy năm trước, Gambling Snake cho rằng mình cũng cần phải có những thứ này. Vì vậy, hắn rời khỏi tổ chức. Con thú dữ trong lòng hắn dần dần chìm vào giấc ngủ say.

    Chỉ đến bốn ngày trước, Johnton tìm tới trước của, nói ra cái tên Gilson II, lúc đó hắn mới biết vị bá tước kia vẫn còn sống trên đời. Mặc dù Gambling Snake tỏ ra rất bất ngờ nhưng trong lòng khi đó đã hiểu ra, mình bị ép phải giết người.

    Nguyên tắc giấu vũ khí trong khoảng cách năm mét, thân thủ có thể chế ngự ba kẻ cướp trong ngân hàng mà không cần đến một phút, phán đoán tỉnh táo, hành động quả cảm, thói quen sinh hoạt chặt chẽ, nguyên tắc sống thăm căn cố đế... những thứ này không thể bị vứt bỏ. Bảo kiếm thu vào trong vỏ thì vẫn là bảo kiếm. Khi dã thú thức tỉnh, răng nanh vẫn sắc bén như ngày nào.

    So với cuộc sống không âu lo, việc tự tay đâm chết kẻ thù hiển nhiên có sức hấp dẫn hơn nhiều. Mà một khi lửa thù nổi lên thì chỉ có máu tươi mới có thể dập tắt được.

    Đúng lúc này, có người đưa đến một quyển sách. Hắn ta hỗ trợ đắc lực cứ như đã biết rõ mình muốn làm những gì.

    Gambling Snake đọc trong sách thì mới biết những việc Gilson II làm trong bảy năm qua không chỉ là chiêu binh mãi mã. Tâm cơ của hắn nay đã hơn xưa. Và kinh nghiệm chính là thứ tăng lên đáng kể đối với một người không còn dùng được nhiều bộ phận cơ thể.

    Bảy năm trước, Gilson II mất ý thức vì bị treo ngoài gác chuông, đến khi tinh thần tỉnh táo thì cuộc ám sát của Thiên Minh đã trôi qua hai ngày. Người đứng đầu HL ở khu vực này chắc hẳn là người thông minh, hắn ta không hề tuyên bố con số thương vong cụ thể với bên ngoài, cũng chẳng xác minh tin tức về sống chết của những người tai to mặt lớn, chỉ bí mật chuyển thi thể và người sống sót đến một nơi khác. Cách làm cẩn trọng này đã chứng tỏ hắn e ngại bệnh ám sát lan tràn đến cơ cấu đế quốc.

    Sự cẩn trọng đó đã ban cho Gilson II một cái ơn lớn. Chỉ có điều, xét đến cùng thì lần tìm được đường sống trong chỗ chết này phần nhiều là do hắn sống dai. Câu cửa miệng thường nói: Sát nhân phóng hỏa kim yêu đái, tu kiều bổ lộ vô thi hài (giết người phóng hỏa mà đeo thắt lưng vàng, làm cầu sửa đường mà chết không còn xác). Kẻ ác trong hiện thực tất nhiên không thể chết tử tế, mà người tốt thì thường sống không bằng chết.

    Sau khi tỉnh lại, Gilson II có một khoảng thời gian rất điên cuồng. Vết thương trên cơ thể khiến cho cuộc sống của hắn thay đổi rất nhiều, thay đổi đó dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi, huống chi là một quý tộc trẻ khỏe. Hướng thay đổi này thường rất dễ khiến ý chí của con người vỡ nát.

    Gilson II phá phách đã đời thì mới tỉnh táo lại lần nữa. Hắn hóa thương đau thành sức mạnh, khắc sâu khuôn mặt của Gambling Snake vào trong đầu, giấu chuyện mình vẫn còn sống, rời khỏi quê hương, mai danh ẩn tích và giảm tiếp xúc trực tiếp với người khác. Những thứ này đều là vì tìm ra thích khách năm đó và trả lại cho hắn đau khổ gấp bội lần.

    Những năm điều tra gần đây giúp Gilson II biết được quý tộc bình thường không thể xâm nhập vào thế giới của người có siêu năng lực, cũng như những ngóc ngách tối tăm dưới cái lốt “thái bình thịnh thế” của đế quốc. Đương nhiên, tổ chức được hắn quan tâm nhất chính là Thiên Minh. Hắn cũng đã biết được danh hiệu Gambling Snake.

    ...

    Thế mà hết lần này tới lần khác, kẻ địch lại bốc hơi khỏi nhân gian giống y như mình, hoàn toàn chẳng thể tìm ra vết tích. Chuyện này nhờ Tả Đạo quả nhiên là chọn đúng chỗ. Nếu như không có vụ án ngân hàng hôm nọ thì thành phần tri thức Tom Stoll ở quận Phong Diệp sẽ không bao giờ trùng khớp với thích khách của Thiên Minh.

    Gambling Snake ngồi trong phòng đọc quyển sách nội tâm của Gilson II cả ngày trời. Tâm trạng của con người không phải lúc nào cũng có giá trị, nhưng hắn quyết không bỏ qua một câu hay sự kiện nào trong những năm gần đây nhằm nắm lấy từng phân tình báo có giá trị.

    Gần tám tiếng đồng hồ trôi qua, độ tập trung của Gambling Snake vẫn chưa giảm xuống chút nào. Đến trưa thì hắn ăn một cái sandwich, một ngày đi WC hai lần, rồi lại cầm súng trong tay, ngồi hướng mặt về phía cửa.

    Bỗng nhiên, Gambling Snake ngừng xem và đóng sách lại. Không phải vì hắn đã xem xong, mà là vì phát hiện ra điều bất thường.

    Cất quyển sách vào trong âu phục, hắn cầm súng lên rồi đi đến trước cửa. Lần này, hắn đi thẳng ra ngoài, tới trước bãi đỗ xe. Khu vực xung quanh rất ít người đi đường. Trong lúc chưa ai kịp nhận ra có một gã cầm súng đi trên đường, tiếng súng đã vang lên.

    Gambling Snake rời khỏi nhà thì liền bắn ngay. Viên đạn đi qua cửa kính thủy tinh của một chiếc xe đậu ngoài quán trọ. Cả hai viên đều bắn trúng vào bộ vị yếu hại, khiến hai người ngồi trong xe lập tức chết ngay tại chỗ.

    Tiếng người đi đường hoảng hốt chạy trốn khỏi nơi phát ra tiếng súng, tiếng xe hơi bóp còi toe toét chỉ chịu ngừng lại sau ba mươi giây, sau đó là tiếng vỗ tay của một người.

    Người nọ bước ra từ ngả rẽ, nhìn qua thì hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, to cao, mặc quần áo vận động rộng rãi, chẳng khác mấy so với một người dân bình thường chạy bộ vào buổi hoàng hôn.

    “Không hổ là thích khách của Thiên Minh, kỹ năng dùng súng rất tốt. Có phải người trong tổ chức của các ngươi đều xuất sắc như vậy hay không?”

    Gambling Snake thu súng lại. Hắn biết người này có đến tám phần mười sở hữu siêu năng lực, hơn nữa thực lực không hề tệ. Một khẩu súng không thể tạo ra uy hiếp đối với cấp Cường trở lên. Nếu mình ra tay tùy tiện trước khi đối phương biểu diễn năng lực thì rất dễ rơi vào thế bị động.

    “Hai người kia chắc hẳn không phải là cảnh sát hoặc quân nhân, cũng không phải quân đội của HL.”

    Hắn không hề trả lời câu hỏi của đối phương.

    Người đàn ông to cao cười nói: “Thất bại của Johnton khiến ngài bá tước quyết định giao nhiệm vụ bắt sống ngươi cho ta. Con người của ta không phải là loại thích dựa dẫm vào sức mạnh của người khác, lại nói điều động bộ đội từ phía chính phủ là một chuyện vô cùng phiền phức.”

    “Nói cách khác, từ khoảnh khắc này trở đi, ta sẽ đối đầu với lực lượng vũ trang của nhà Gilson phải không?”

    “Không đâu, người đối diện ngươi chỉ có ta mà thôi. Nếu ngươi cho rằng mình có thể bỏ trốn trước mắt ta thì sai rồi.”

    “Vậy ta đây cứ giết ngươi rồi bước qua xác mà đi.”

    Gambling Snake không hề bị dao động bởi sự tự tin đến kiêu ngạo của đối phương.

    “Ha ha ha! Tốt lắm, Gambling Snake, chúng ta nói về ngươi đã nhiều lắm rồi. Ta đây muốn thử xem ngươi có lợi hại như lời đồn hay không?”

    “Lời đồn? Hừ, danh hão có tác dụng gì chứ? Chi bằng hãy dùng khả năng để chứng tỏ. Với lại, chuyện đã đến nước này thì ta chỉ còn cách quay về với đạo giết chóc.”

    Ánh mắt của Gambling Snake thay đổi. Hắn lại trở thành loài động vật máu lạnh như nhiều năm nước.

    “Lấy mạng ngươi chỉ là khởi đầu.”
     
  3. nguyenlamspk

    nguyenlamspk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    12/2/14
    Bài viết:
    23
    Được thích:
    12
    Phiến Tội - 贩罪
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Quyển 5: Con đường báo thù
    Chương 11: Đồ Vinh


    Nhóm dịch Độc Cô Thôn
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Nói dứt lời, Gambling Snake liền giơ súng lên bắn hết số đạn còn lại. Bốn viên đạn lần lượt bắn về phía đầu, tim, bụng và gối của người đàn ông to cao.

    Đối phương đứng yên tại chỗ nhưng máu văng tung toé, hệt như mỗi phát súng đều bắn trúng vậy. Chỉ có điều nổ súng chỉ mới là khúc dạo đầu.

    Sau khi bắn hết băng đạn, Gambling Snake tiện tay ném cây súng xuống, đổi sang dùng thanh kiếm trong tay áo. Thân người hắn chồm về phía trước nhanh như một cái bóng, huơ kiếm đâm về phía yết hầu của đối phương.

    Vài giây sau, người nọ dùng một tay chụp lấy mũi kiếm và chặn đứng lực đánh của Gambling Snake. Máu chảy ra từ trong lòng bàn tay nhưng hắn chẳng có vẻ gì là quan tâm đến. Ngay cả khi đầu bị trúng đạn, máu chảy đầy mặt mà hắn vẫn còn cười gằn: “Thân thủ và khả năng bắn súng đều rất tốt, tiếc rằng...”

    Hắn dùng tay còn lại moi đầu đạn ra khỏi trán, bên dưới lớp máu thịt lộ ra tầng vảy óng ánh như màu kim loại: “Không thể làm ta bị thương được.”

    Gambling Snake quyết đoán vứt kiếm đi, nhảy về sau vài trượng để tránh không cho con quái vật đao thương bất nhập kia tóm được. Đối phương thấy hắn lùi lại, tính kiêu ngạo lại tăng thêm mấy phần, lập tức nghênh ngang bước tới.

    Thấy người nọ đang định làm khó dễ, Gambling Snake thuận thế đạp một bước lên bức tường bên cạnh, thoáng chốc đã leo lên tầng hai của nhà nghỉ. Bóng lưng của hắn còn chưa khuất thì lại ném thêm một vật đen thui xuống chỗ vừa nãy, chẳng khác nào gà mái đẻ trứng.

    Quả lựu đạn này liền phát nổ ngay sau đó.

    Gambling Snake chỉ tốn mười giây để chạy sang nóc một ngôi nhà cách đó hơn năm mươi mét. Giữa làn khói đang tan dần sau vụ nổ, một con quái vật hình người bao bọc toàn những vảy cứng như thép xuất hiện. Lớp da thịt vừa rồi chẳng qua là áo khoác của hắn mà thôi, giờ bị nổ hơn phân nửa nên để lộ ra bộ dạng thật.

    Dựa theo kinh nghiệm, người biến dạng đa phần đều rất khó đối phó. Những loại năng lực thể hiện trực tiếp ngoài mặt thế này không thể nào yếu kém hơn siêu năng lực cấp Bính. Thông thường, họ không cần phải rèn luyện gì cả, thực lực vẫn tự gia tăng dần khi trưởng thành. Trong lúc chiến đấu, trình độ vận dụng năng lực thân thể cũng nổi trội hơn hẳn người có siêu năng lực phức tạp ở cùng cấp.

    “Thủ đoạn của ngươi nhiều thật đấy.”

    Hắn đã tìm được vị trí của Gambling Snake. Nhân lúc đang lột da thịt giả trên người ra, hắn vừa đẩy nhanh tốc độ áp sát Gambling Snake.

    “Còn chưa thỉnh giáo…”

    “Rhoda Ridge, hay còn gọi là Thiết Vinh.”

    Lúc Thiết Vinh nói chuyện thì đã tung người nhảy lên: “Yên tâm, bá tước muốn bắt sống.”

    Thấy thế, Gambling Snake lập tức xoay người nhảy sang nóc của một toà nhà cách đó không xa. Cự ly trên dưới ba mét nên không phải chuyện đùa. Có điều sức bật của Thiết Vinh cũng chẳng giống với người thường. Sau khi bước lên nóc nhà, hắn liền nhảy thêm lần nữa, thoáng cái đã lướt qua đỉnh đầu của Gambling Snake. Bàn tay kim loại giáng xuống như tung chưởng.

    Một đòn này mạnh như trời giáng, chắc chắn không phải thứ mà cơ thể con người có thể chịu được. Có điều phản ứng của Gambling Snake vẫn nhanh như trước, tiện tay rút một thanh kiếm mỏng ở dây lưng ra. Mũi kiếm có đủ thẳng, nhẹ, linh hoạt, trầm và mãnh. Hắn giơ kiếm đâm về phía trước và vẫn nhắm vào mặt của đối phương.

    Có binh khí trong tay, phạm vi tấn công của Gambling Snake đương nhiên sẽ dài hơn Thiết Vinh vài mét. Giờ người lại đang ở trên trời, chân không chạm đất nên không thể tuỳ ý thay đổi hướng rơi, chỉ đành phải đưa tay chụp lấy lưỡi kiếm. Cú chụp này không khiến Thiết Vinh chảy bất cứ giọt máu nào. Đương nhiên, ban nãy cũng chỉ là túi máu nhân tạo mà thôi. Kim loại đâm vào lớp vảy của hắn chỉ tổ khiến nó kêu ken két, không thể gây nên tổn thương.

    Gambling Snake lại quăng vũ khí lần nữa. Hắn tranh thủ vài giây vừa kiếm được để cúi người trượt nương men theo mái nhà, một tay giữ lấy máng xối trên mép và nhảy xuống. Trong khi rơi, hắn lộn một vòng rồi lợi dụng lực quán tính sau đó cho việc nhảy bật về phía trước. Lần mượn đà này ít nhất cũng giúp hắn có tốc độ ngang ngửa với vận động viên chạy nước rút.

    Thiết Vinh ở phía sau kêu lên: “Để ta xem trên người ngươi có thể giấu được bao nhiêu vũ khí.”

    Hắn không cần làm những chuyện thừa thải như vậy, cứ việc nhảy xuống từ nóc toà nhà cao ba tầng. Điều đó khiến mặt đường nứt một mảng lúc hai chân chạm đất. Ai nhờ Thiết Vinh vừa mới rơi xuống, còn chưa đứng vững thì đã có ba thanh phi đao xé gió bay tới. Một thanh nhằm vào mắt trái, một thanh khác là yết hầu, thanh cuối cùng nhằm vào mắt cá chân.

    Lần này quả nhiên khiến hắn trở tay không kịp, vội vàng lùi về sau hai bước, một tay che mặt. Rốt cuộc cũng có hai trong ba thanh phi đao đâm vào mu bàn tay của Thiết Vinh, thanh cuối cùng thì trượt đi mất.

    Chỉ là Gambling Snake không hề ngừng chạy khi phóng phi đao. Dựa vào lần tấn công này, hắn lại kéo dài thêm một khoảng cách không nhỏ.

    Thiết Vinh có phần thẹn quá hoá giận. Một tên chỉ tiện tay là có thể bóp chết như vậy có khác gì so với ruồi muỗi. Thế mà hắn ta vừa né vừa chạy, vỗ đến đau cả tay mà không thấy chảy nửa giọt máu nào.

    Hét lớn một tiếng, Thiết Vinh liền lao vút tới như một đầu tàu xe lửa. Lúc này đây, cho dù là một chiếc xe thể thao cũng bị hắn đụng cho lật ngửa.

    Nhưng nhìn thấy vậy thì Gambling Snake lại không bỏ chạy nữa. Hắn quay đầu lại chờ Thiết Vinh tới gần, trong ống tay trái lộ ra một thanh kiếm.

    Bấy giờ, hắn trở thành một kiếm khách cao ngạo đang đợi sát chiêu của đối thủ tới gần trong gang tấc thì mới cử động.

    Thiết Vinh cứ tưởng rằng cú va chạm này sẽ khiến gân cốt Gambling Snake vỡ nát, hoàn toàn mất đi khả năng chống trả. Thế mà nháy mắt khi hai người chạm vào nhau, trong lòng hắn liền cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông vốn đang ở trong tầm mắt đột nhiên không thấy đâu. Trong hai giây đồng hồ ngắn ngủi, thị giác hơn người của Thiết Vinh chẳng tài nào nhìn thấy được gì nữa. Đà va chạm của hắn cũng ngừng lại, lảo đảo bước tới vài bước, rồi ngã xuống đất như không còn sức chống đỡ.

    Lúc này, máu tươi mới phụt ra từ gần mười vết thương trên người Thiết Vinh. Vẻ mặt hoảng sợ kia chứng tỏ hắn hoàn toàn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

    Gambling Snake đi vào trong tầm mắt của Thiết Vinh rồi ngồi xuống chỉa kiếm vào cổ họng đối phương. Hắn không đợi đối phương kịp nói ra nửa câu xin tha mạng thì hắn đã đâm xuống một cái, kết thúc sinh mệnh của một người có siêu năng lực cấp Cường.

    Sau khi giết chết Thiết Vinh, Gambling Snake không hề lơi lỏng mà lập tức đứng dậy quan sát bốn phía. Ở xa xa, có không ít người sợ hãi nhìn về phía này. Điều đó chứng tỏ cảnh sát sẽ tới đây nhanh thôi.

    Sắc trời đang tối dần lại, bây giờ quả là cơ hội tốt để rời khỏi. Gambling Snake trở lại căn phòng trong nhà nghỉ để thu dọn vài thứ nhưng vừa vào cửa đã nhận ra có người từng đột nhập. Ngoài hai gã trong xe ra, chắc hẳn Thiết Vinh còn có đồng bọn nào đó ở gần đây. Bọn họ không xuất hiện phỏng chừng là vì không muốn mất mạng khi giao đấu với mình.

    Quanh đi quẩn lại, Gambling Snake chẳng hề cầm theo bất kỳ thứ gì trong phòng. Hắn không có thiết bị cũng như thời gian để kiểm tra xem đồ đạc của mình có bị cài máy nghe lén hay thiết bị theo dõi hay không. May mà quyển sách về Gilson II không có ở trong phòng, bằng không thì nó đã rơi vào tay ai còn chưa biết được.

    Sau khi ra khỏi phòng, tiếng còi hụ từ xe cảnh sát đã tới gần. Đám cảnh sát kia hẳn là đang xúm lại xem xét thi thể của Thiết Vinh, mình mà không chạy nhanh thì sẽ bị vướng lại trong nhà nghỉ mất.

    Gambling Snake đeo kính râm lên, leo qua bức tường ở bãi đỗ xe của nhà nghỉ rồi chậm rãi bước ra đường. Trong lúc dừng lại trước một cột đèn giao thông, hắn vẫy tay với một chiếc xe thể thao mui trần, bên trong xe có vài thanh niên mặc quần áo đắt tiền, sau đó bước đến.

    Đối phương đang đứng chờ đèn xanh thì bỗng thấy một ông chú ăn mặc quê mùa đi tới, thuận miệng phun ra mấy câu chửi thề, ân cần hỏi thăm cả nhà Gambling Snake. Câu duy nhất có tính xây dựng chính là: “Muốn gây sự à? Thằng nhà quê!”

    Trên người Gambling Snake mang theo rất nhiều vũ khí. Hắn lấy một cây súng lục ra từ túi trong của áo vest, bình tĩnh chỉa vào bốn người trong xe:

    “Xuống xe.”

    “Ha ha ha! Mặc bộ đồ đi đám ma mà giả làm sát thủ à? Ngươi cầm cây súng giả đó để hù ai vậy hả? Ha ha ha!”

    Một gã trong bọn cười phá lên, ba tên còn lại cũng cười hùa theo, chỉ là vẻ mặt có vẻ hơi cứng nhắc. Coi bộ bọn chúng không chắc lắm, nhưng mấy kiểu mạnh mồm này cũng có chút tác dụng ở một mức độ nào đó.

    Gambling Snake tốn thêm bốn giây để gắn ống giảm thanh vào súng. Với gương mặt cứng nhắc mang kính râm, hắn nhìn bốn tên trong xe, đồng thời giơ tay bắn ngay mà không cần nhìn. Một phát đó trúng vào đèn giao thông ở hướng ba giờ. Bắn rồi, hắn chỉa súng về phía bốn tên ngồi trong xe.

    “Ta biết rõ cảm giác muốn đạp chân ga của các ngươi. Có điều từ lúc chiếc xe này khởi động cho đến khi biến khỏi tầm nhìn của ta thì ít nhất phải cần mười giây trở lên. Vì vậy... xuống xe.”

    Cả bọn giơ hai tay lên trời, bước ra khỏi xe. Gambling Snake ngồi vào ghế lái, quay sang nhìn thằng nhóc cầm lái ban nãy, ngoắc ngoắc cái tay đang cầm súng, ý bảo hắn ta lại đây.

    Gã thanh niên mướt cả mồ hôi, đi tới vài bước: “Còn... còn chuyện gì nữa không... thưa ngài.”

    Gambling Snake dí cây súng trong tay vào đầu hắn cứ như thể sẽ cướp cò bắn bể sọ bất cứ lúc nào.

    “Nhớ cho kỹ đây, nhóc. Bất kể là lúc nào, nơi nào, hễ ngươi nhìn thấy người nào mặc đồ giống như đi đám ma chỉa súng vào đầu thì tốt nhất nên tỏ thái độ nghiêm túc hơn cho ta.”

    “Vâng, thưa ngài! Ta sẽ nhớ kỹ!”

    Bấy giờ, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.

    Gambling Snake nghênh ngang đạp chân ga phóng đi, để lại bốn gã đứng đực người ra, cả buổi trời cũng không có vẻ gì là muốn báo cảnh sát.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)