[Huyền Huyễn] Bất Hủ Thần Vương - Lê Thiên (New: C617)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Đổng Lam Phương, 19/10/12.

  1. Bất Hủ Thần Vương
    Tác giả: Lê Thiên

    Chương 616: Lựa chọn thứ ba, Nam Thiên Các

    Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
    Nguồn: Mê truyện








    Nhị tông chủ Thạch Chiến hỏi:

    - Như thế lựa chọn thứ ba là như thế nào?

    Mọi người cũng rất tò mò, không biết lựa chọn thứ ba kia là ở đâu. Cả đám chăm chú nhìn Thạch Đình, Thạch Đình thở dài nói:

    - Lựa chọn thứ ba chính là Nam Thiên Các.

    - Cái gì? Nam Thiên Các?

    Cả đám trơn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu, nhị tông chủ Thạch Chiến mới lên tiếng:

    - Nam Thiên Các, Thạch Đình, ngươi không nhầm đấy chứ, chưa nói Nam Thiên Các cách chúng ta mấy ngàn vạn dặm, lại là tuyến đầu tiên chống cự yêu tộc, chúng ta tới đó để chôn cùng với bọn họ sao. Hơn nữa, ngươi cảm thấy Nam Thiên Các đáng tin sao?

    - Ta cũng cảm thấy là như vậy. Nam Thiên Các có bao nhiêu thực lực chứ. Theo ta thấy, Nam Thiên Các so với Thiên Khung Tạo Hóa lại càng không tín nhiệm. Thiên Khung Tạo Hóa, ít nhất cách chúng ta tương đối gần. Nam Thiên Các, hắc hắc, ta xem coi như hết. Chút bản lãnh như Lý Dật Phong, ta coi còn không bằng Bão Thạch Tông chúng ta.

    Phần lớn tông chủ của Bão Thạch Tông, đối với cái lựa chọn này, là xem thường vô cùng.

    Thạch Thanh cũng là trầm ngâm không nói, trên thực tế, hắn đối với Nam Thiên Các không coi nhẹ, nhưng cũng không thấy được đây là một lựa chọn tốt.

    Thạch Đình hừ lạnh một tiếng:

    - Chư vị, ta biết trong lòng các ngươi không nhìn trúng Nam Thiên Các. Bất quá mọi người suy nghĩ một chút, Nam Thiên Các gặp phải tuyến đầu tiên yêu tộc, cùng yêu tộc đón chiến nhiều lần, người ta tại sao có thể luôn luôn sừng sững đứng không ngã? Các ngươi cảm thấy, này thuần túy là bởi vì yêu tộc nhìn không khá chỗ kia? Theo ta được biết, yêu tộc Quỷ Xa Bộ thực lực rất mạnh, ở Tu La hải vực là tồn tại xếp hạng trước mười, ở trước mặt Nam Thiên Các, cũng là tan đàn xẻ nghé, nghe nói trừ Quỷ Xa lão quái ra, những Đại Thánh khác, toàn bộ bị chém!

    - Chỉ sợ là lời đồn đãi thôi? Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba bốn Đại Đạo cường giả, hơn nữa căn bản không có đạt tới trung kỳ cường giả, làm sao có thể đối kháng Quỷ Xa lão tổ? Nhất định là chuyện đồn bậy.

    - Lão Lục, ngươi có chút thành kiến rồi. Bây giờ người nào không biết, Nam Thiên Các danh tiếng rất vượng, không phải là Lý Dật Phong, mà là cao đồ Nhậm Thương Khung của hắn!

    - Nhậm Thương Khung? Vậy thì làm trò cười hơn rồi. Thời điểm ba trăm năm đại bỉ, thực lực của hắn mọi người cũng được chứng kiến. Ở trong Thần Thông cảnh, coi như là cao nhất rồi. Nhưng mà ở trước mặt Đại Đạo cảnh, kia cũng không phải một chuyện cười sao? Hắn? Hắn có thể đối kháng Quỷ Xa lão tổ, các ngươi tin sao?

    Thạch Đình lạnh lùng nói:

    - Bất kể ngươi có tin hay không, sự thật chính là sự thật. Ta nếu như ngay cả điểm tình báo này cũng không có, kia cũng không cần lăn lộn. Lần trước, Nam Thiên Các đi mấy vạn dặm, gấp rút tiếp viện Thâm Uyên Thành, cứu ra bốn gã Đại Đạo cường giả, trận chiến này, các ngươi chung quy nghe chưa?

    Thạch Thanh cười nói:

    - Lão Tứ, ngươi không phải muốn nói, Nam Thiên Các sẽ đi Bão Thạch Tông gấp rút tiếp viện chúng ta chứ?

    Thạch Đình cười khổ nói:

    - Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vấn đề Nam Thiên Các cùng Thất Tinh Đạo Tràng giống nhau, người ta chưa chắc vui lòng mạo hiểm. Thẳng thắn mà nói, ta đối với Nam Thiên Các so với Thất Tinh Đạo Tràng coi trọng hơn.

    - Nga, tại sao nói vậy?

    Thạch Thanh cũng là thập phần khó nghĩ.

    - Đại ca, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Nam Thiên Các hôm nay cảnh tượng như thế, mấu chốt là ở Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung này còn nữa một thân phận khác, đó là Đan Tiên Đông Điện Thái thượng trưởng lão. Nam Thiên Các người ta tại sao không sợ hãi, đó là bởi vì, sau lưng bọn họ có Đan Tiên Đông Điện. Nếu như Nam Thiên Các bọn họ chống đỡ không nổi, hoàn toàn có thể rút lui đến Đan Tiên Đông Điện Kính Nguyệt Thành. Cùng Kính Nguyệt Thành mạnh mạnh liên thủ!

    Nói đến Đan Tiên Đông Điện, tất cả mọi người là im lặng không nói. Có khinh miệt thế nào, bọn họ cũng không dám phủ nhận Đan Tiên Đông Điện cường đại.

    Luận thực lực mà nói, Đan Tiên Đông Điện, coi như là sáu đại tông môn bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể ở Đan Tiên Đông Điện chiếm được tiện nghi gì.

    Thạch Thanh khẽ gật đầu, thở dài nói:

    - Nói như vậy, Nam Thiên Các quả nhiên là rất không đơn giản. Chẳng qua là, đúng như ngươi nói, Nam Thiên Các cách chúng ta quá mức xa xôi. Nếu không, cũng thật sự có thể đi tìm nơi nương tựa. Bằng tính cách Lý Dật Phong, chỉ cần chúng ta không lớn tiếng đoạt chủ, tin tưởng hắn nhất định sẽ tiếp nhận chúng ta.

    Đối với nhân phẩm Lý Dật Phong, những người này cũng không nghi ngờ.

    Ở Đông Hoàng Châu, người nào không biết, Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong là một quân tử, là Quân tử kiếm.

    Bao nhiêu lần, ở thời điểm lục tông hội đàm, Lý Dật Phong tựa như thanh niên nhiệt huyết, chủ trương lục tông liên thủ, cùng yêu tộc oanh oanh liệt liệt đánh một trận.

    Lúc ấy, phần lớn mọi người cảm thấy xem thường, bằng thực lực loài người, cùng yêu tộc oanh oanh liệt liệt đánh một trận, đó chính là trứng gà đụng tảng đá.

    Nhưng mà hôm nay suy nghĩ một chút, những cường giả Bão Thạch Tông này cảm thấy, ban đầu nếu mà nghe chủ trương của Lý Dật Phong, oanh oanh liệt liệt cùng yêu tộc đại chiến một cuộc, vận mệnh Bão Thạch Tông cũng chưa chắc có thể bết bát như bây giờ!

    - Nói đến nói đi, ba lựa chọn này, quả nhiên cũng không phải là sách lược vẹn toàn. Lão Tứ, chẳng lẽ không có lựa chọn khác sao?

    Thạch Đình nghe ý tứ lời này, ngược lại có chút chỉ trích, không khỏi có chút không vui, thản nhiên nói:

    - Còn có lựa chọn khác? Có a, ngồi chờ chết, tại chỗ chờ chết!

    Thạch Thanh ha hả cười một tiếng, khoát tay nói:

    - Tốt lắm, mọi người đừng bảo là nói nhảm. Cuối cùng, vẫn còn tìm được một đường ra. Mọi người còn có biện pháp nào nữa không? Nếu như không có, ba cái lựa chọn này, chúng ta chọn ưu tú mà lấy.

    Thạch Phá Thiên một mực giữ im lặng bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói:

    - Chư vị tông chủ, Phá Thiên có lời muốn nói.

    Thạch Phá Thiên là thiên tài tuổi trẻ, ở trên đại hội tông chủ, cho phép bàng thính, nhưng luôn luôn không có lên tiếng, cũng không dám đi quá giới hạn.

    - Nga, Phá Thiên ngươi có lời gì...

    Thạch Phá Thiên nói:

    - Nam Thiên Các bên kia, bản thân ta có thể chịu trách nhiệm liên lạc Nhậm Thương Khung một lát. Ban đầu ở Thủy Vân Tông ba trăm năm đại bỉ, mấy người chúng ta coi như hợp tính, đã kết bái huynh đệ rồi. . .

    Lục tông chủ tựa hồ nhịn không được:

    - Được rồi, Phá Thiên, đừng nói Nhậm Thương Khung gì nữa. Một mao đầu tiểu tử, có thể có bao nhiêu khả năng, không nên đánh giá cao hắn. Ba trăm năm đại bỉ ngươi tham gia, Nhậm Thương Khung hắn lúc ấy có bao nhiêu bản lãnh? Lúc này mới mấy năm trôi qua? Hắn có thể một bước lên trời sao?

    Thạch Phá Thiên đối mặt trưởng bối quát lớn, không có tiện xung đột, nhưng nhàn nhạt nói:

    - Nếu như người khác, ta không tin. Nhưng mà nói Nhậm Thương Khung một bước lên trời, ta tin.

    Thạch Thanh thấy đồ đệ của mình lên tiếng, vội vàng nói:

    - Phá Thiên, chuyện này, trước không nên nói ra.

    Thạch Phá Thiên thấy sư tôn mở miệng, chỉ đành phải gật đầu, thối lui đến chỗ cũ.

    Liền tại lúc này, bên ngoài vội vã chạy vào một người:

    - Chư vị tông chủ, cứ điểm phía nam Phi Thạch Thành báo nguy, thỉnh cầu trợ giúp, đã liên tục phát ba đạo cấp cứu.

    Phi Thạch Thành, là cứ điểm bên ngoài Bão Thạch Tông thánh địa, là một trong những bình chướng cuối cùng bảo vệ xung quanh Bão Thạch Tông.

    - Chư vị, vấn đề khó khăn tới nữa rồi.

    Thạch Thanh thở dài nói.

    Hiện hôm nay, chung quanh Bão Thạch Tông, còn có bảy tám cứ điểm nhỏ. Phi Thạch Thành chính là một cái trong đó. Chiếm cứ Phi Thạch Thành này là mấy tán tu cường giả bên trong Bão Thạch Tông. Cũng không phải dòng chính Bão Thạch Tông.

    - Có cái gì khó khăn? Những cứ điểm này, vốn là không trông cậy vào bọn họ! Phi Thạch Thành, lại càng không là dòng chính Bão Thạch Tông, bây giờ mạo hiểm đi cứu bọn họ? Không phải là đưa lưng cho yêu tộc đánh sao!

    Nhị tông chủ Thạch Chiến cũng là dứt khoát vô cùng, không cứu!

    Dù sao những cứ điểm chung quanh này, sớm muộn đều sẽ bị diệt, đối với tác dụng bảo vệ xung quanh thánh địa Bão Thạch Tông không lớn. Nếu ý nghĩa chiến lược không lớn, cũng không phải là dòng chính Bão Thạch Tông, dựa vào cái gì đi cứu?

    Vạn nhất là quỷ kế của yêu tộc, chuyến đi cứu này, chính là lao vào chỗ chết.

    Thạch Thanh đưa ánh mắt hướng Thạch Đình, muốn nghe quân sư này nói như thế nào một chút.

    - Đại ca, lần này, ý kiến của ta là nhất trí. Bây giờ cục diện này, chúng ta đi tiếp viện Phi Thạch Thành, rất có thể sẽ trúng kế. Theo ta thấy, đây là mưu kế yêu tộc, cũng chưa chắc không thể nào.

    Thạch Thanh đối với Phi Thạch Thành vốn là gân gà như nhau, thấy tất cả mọi người nói như vậy, khoát tay hạ lệnh:

    - Nói cho Phi Thạch Thành, nói thánh địa Bão Thạch Tông bị nhốt, không rảnh gấp rút tiếp viện. Bảo bọn hắn nghĩ biện pháp đột phá, nếu như có thể đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông, nơi này nhất định mở rộng vì bọn họ.

    Tự mình đưa tới cửa, nhất định sẽ cười tiếp nhận. Nhưng muốn đi mạo hiểm tiếp viện, vậy thì không bàn nữa rồi.

    Trong loạn thế, nhân tình ấm lạnh chính là thực tế như vậy!


     
  2. Bất Hủ Thần Vương
    Tác giả: Lê Thiên

    Chương 617: Phi Thạch Thành, sinh tử phá vòng vây

    Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
    Nguồn: Mê truyện








    - Cái gì? Bảo chúng ta tự phá vòng vây?

    Một đầu đà tướng mạo hung ác, hung hăng một quyền nện ở trên bàn, lớn tiếng rít gào:

    - Con mẹ nó Bão Thạch Tông, quả thực là không giải thích được, chúng ta đánh sinh đánh chết, bảo vệ xung quanh thánh địa Bão Thạch Tông, thời khắc mấu chốt, đây là muốn chúng ta tự sinh tự diệt sao?

    Đầu đà này, là một trong ba đại cao thủ trong Phi Thạch Thành, tên là Thất Sát Đầu Đà, là tán tu của Đông Hoàng Châu, nửa chính nửa tà.

    Một nho sinh tướng mạo nho nhã khác, khẽ mỉm cười:

    - Thất Sát đạo hữu bớt giận, tiểu sinh đã sớm nói, không phải là Bão Thạch Tông không cứu, mà là bọn hắn căn bản sẽ không mạo hiểm như vậy. Bây giờ Bão Thạch Tông, là rất sợ yêu tộc!

    - Hừ, Gia Cát lão nhi, ngươi quỷ kế rất nhiều, ngươi nói một chút, hôm nay chúng ta làm sao bây giờ?

    Gia Cát lão nhi trong miệng hắn chính là nho sinh kia, tên là Gia Cát Tĩnh, cũng là một Đại Đạo cấp cường giả nhiều mưu kế.

    Chỉ bất quá, Phi Thạch Thành hôm nay, đã đến trình độ sơn cùng thủy tận. Hắn cho dù trí kế thông thiên, cũng là vô kế khả thi a.

    Cười khổ một tiếng, Gia Cát Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu:

    - Thất Sát đạo hữu, tiểu sinh sớm đã nói, phá vòng vây mà nói, sớm không nên trì hoãn. Hôm nay, chúng ta thân vùi trùng vây, trừ xông ra thì không có cách khác. Nhưng mà, bằng thế cục hôm nay, mạnh mẽ xông phá vòng vây, cũng là cửu tử nhất sinh.

    Trước ngực Thất Sát Đầu Đà có đeo một xâu dài bảy sọ người, lộ ra vẻ hung thần ác sát. Nhưng mà một người hung thần ác sát như vậy, giờ phút này mặt xám như tro tàn, hơi tuyệt vọng cảm giác.

    - Biết vậy chẳng làm a! Sớm biết như thế, thời điểm ban đầu yêu tộc xâm lấn, nên hướng nam đi Thất Tinh Đạo Tràng. Bắc Đấu Thất Tử mặc dù cổ hủ, nhưng cũng đáng tin hơn Bão Thạch Tông!

    Thất Sát Đầu Đà ở ban đầu yêu tộc xâm lấn, cũng chính là nghĩ tìm một nơi trú chân, dù sao, dưới yêu tộc đại thế, một người quả quyết khó có thể chỉ lo thân mình. Chuyện phát vội vàng, hắn không có thời gian suy nghĩ chu toàn. Lại không nghĩ rằng, lên thuyền giặc Phi Thạch Thành, kết quả lại lạc vào sơn cùng thủy tận.

    - Thất Sát đạo hữu, bây giờ nói những thứ này đã không dùng được rồi. Tổ chức nhân thủ, chuẩn bị phá vòng vây đi.

    Gia Cát Tĩnh đau khổ lâu như vậy, cũng đã không nghĩ tới sinh tử rồi.

    Dù sao Bão Thạch Tông đã không thể nào phái viện binh, oán trời oán đất là không dùng được. Đến thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể dựa vào chính mình.

    Sống hay chết, là nhìn có thể phá vòng vây hay không.

    Thất Sát Đầu Đà nghiến răng nghiến lợi:

    - Lão tử không cam lòng a. Long lão đệ, ngươi một chút cũng không sợ sao?

    Thất Sát Đầu Đà hướng kiếm khách im lặng bên cạnh hỏi. Kiếm khách này thân vận hắc y, nét mặt lạnh lùng, giống như bàn thạch ngàn năm không thay đổi, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như băng cứng.

    - Sợ?

    Long Phong nhếch miệng cười một tiếng:

    - Ta lấy kiếm cầu đạo, đã sớm khám phá sinh tử. Đây chính là cơ hội ta đợi. Hoặc chết, hoặc đột phá kiếm đạo càng cao!

    - Người điên, thật là một người điên!

    Trong thiên hạ, người đều sợ chết. Giống như Long Phong coi sinh tử tuyệt cảnh là cơ hội, quả thực là phượng mao lân giác. Cho dù là Thất Sát Đầu Đà là người hung hãn, đến tuyệt cảnh cũng sinh lòng tuyệt vọng.

    So sánh với dưới, độc hành kiếm khách Long Phong này, ngược lại không thèm để ý nhất.

    Gia Cát Tĩnh hỏi:

    - Long lão đệ, chúng ta chuẩn bị phá vây rồi. Ngươi có ý kiến gì không?

    - Giết!

    Long Phong chỉ nói một chữ, cũng chỉ nói một chữ, nói xong hai tay ôm ngực, không hề phản ứng nữa.

    Gia Cát Tĩnh đập mạnh bàn:

    - Thôi, sinh tử do trời, phá vòng vây đi! Chỉ cần tới thánh địa Bão Thạch Tông, thì không cần lo lắng không có chỗ đi.

    - Trở về Bão Thạch Tông?

    Thất Sát Đầu Đà buồn bực:

    - Các ngươi còn không có ăn đủ thiệt thòi từ Bão Thạch Tông sao?

    Gia Cát Tĩnh cười khổ nói:

    - Thất Sát đạo hữu, trừ Bão Thạch Tông, ngươi cảm thấy chúng ta có thể đi địa phương nào? Đi Thất Tinh Đạo Tràng? Cách nơi này hai ba mươi vạn dặm, dọc đường này không biết có bao nhiêu cứ điểm yêu tộc. Chúng ta có thể phá vòng vây đi ra ngoài, cũng chưa chắc tới a. Trừ Bão Thạch Tông, còn có thể đi đâu?

    - Nhưng mà, đi Bão Thạch Tông, đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Bão Thạch Tông bây giờ là tự thân khó bảo toàn, chúng ta đi nơi đó, nhất định sẽ làm pháo hôi cho bọn hắn.

    - Thất Sát đạo hữu, lời nói không dễ nghe, chúng ta có thể phá vòng vây hay không, cũng là một nan đề. Nếu như may mắn có thể phá vòng vây, trừ đi Bão Thạch Tông, căn bản không có lựa chọn khác.

    Thất Sát Đầu Đà thấy là đạo lý này, thở dài một tiếng:

    - Đã đến một bước này sao?

    - Tất cả mọi người nghe kỹ, Phi Thạch Thành này là thủ không thể. Hôm nay, chúng ta phải phá vòng vây rời đi. Yêu tộc thế lớn, có thể phá vòng vây hay không, vậy thì nhìn tạo hóa của bản thân!

    Tinh anh Phi Thạch Thành, đã toàn bộ tụ tập. Mặc dù mọi người đều biết, phía bắc Phi Thạch Thành dựa vào Bão Thạch Tông thánh địa, cách thánh địa này cũng bất quá ngàn dặm xa.

    Đây chính là phương hướng bọn họ phải đi. Nhưng mà, tất cả mọi người rất rõ ràng, lần đi Phi Thạch Thành ngắn ngủn ngàn dặm đường này, cũng là một đường sinh tử!

    Trên đoạn đường này, không biết gặp mặt bao nhiêu đại quân yêu tộc đợi bọn hắn. Sinh tử, đã ở ngay trước mắt rồi.

    Ngoài cửa thành, chung quanh đều là đông nghịt một mảnh, trên bay, dưới đất, đem trọn Phi Thạch Thành làm thành thùng sắt, mật mật ghim ghim.

    - Chúng ta tụ tập binh lực, xông lên bắc môn. Mượn ưu thế nhân số, nhất cử xông lên!

    - Xông lên!

    Đột nhiên, cửa thành bắc môn mở rộng ra, Thất Sát Đầu Đà, Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong ba người, đứng mũi chịu sào, mang theo nhóm lớn tinh anh Phi Thạch Thành, xung phong liều chết đi ra.

    Nhóm tinh anh này, cũng là quần thể trọng yếu phá vòng vây lần này. Về phần những người khác trong Phi Thạch Thành, đó chính là sinh tử do thiên mệnh rồi.

    - Giết, giết, giết!

    Thất Sát Đầu Đà, Long Phong cùng Gia Cát Tĩnh, ba người này đều là Đại Đạo cấp cường giả, bọn họ cũng rất rõ ràng, muốn phá vòng vây thành công, ba người bọn họ phải ôm đoàn, tuyệt đối không thể làm một mình.

    Một khi đơn độc, sẽ bị yêu tộc tiêu diệt từng bộ phận! Ba người này tạo thành một trận thế hình chữ phẩm, hướng ra ngoài xung phong liều chết.

    Yêu tộc bên kia, hiển nhiên đã bố trí tốt trận thế, chờ bọn hắn chui qua.

    Khi đại quân Phi Thạch Thành phá vòng vây lao ra, đại quân yêu tộc lập tức bằng ưu thế gấp năm ba lần, từ bốn phương tám hướng vọt tới, tốc độ cực nhanh, nhân số nhiều, quả thực giống như châu chấu tai ương.

    Hai giới đao trong tay Thất Sát Đầu Đà bay múa, ánh đao bá đạo giống như cầu vồng, xỏ xuyên qua trường không, yêu tộc rối rít rớt xuống, thi thể chia lìa.

    - Giết!

    Thất Sát Đầu Đà giết đỏ cả mắt rồi, đầu tàu gương mẫu. Một khi bắt đầu phá vòng vây, Thất Sát Đầu Đà liền không có bất kỳ nghi ngờ, luôn hướng phía trước xông lên.

    Ai cũng biết, lao ra chính là đường sống. Xông không ra, bị đại quân yêu tộc ngăn cản, kia đó là một con đường chết. Cho dù không bị giết chết, cũng sẽ bị mệt chết!

    Kiếm của Long Phong nhanh như sao rơi, đại đạo khí tràng tản ra bốn phương, sát khí lạnh thấu xương cực kỳ, mỗi một kiếm đều nhanh như tia chớp, Yêu Vương cường giả yêu tộc, căn bản không cách nào tới gần.

    Tương đối mà nói, lực sát thương của Gia Cát Tĩnh kém nhất, nhưng đại đạo khí tràng của hắn tứ bình bát ổn, phương diện phòng ngự ngược lại rất tốt.

    Sưu, sưu, sưu!

    Trong trận địa Yêu tộc, yêu mang kinh người phóng lên cao.

    Yêu tộc Đại Thánh hiển nhiên là nhận thấy được Phi Thạch Thành phá vòng vây, lại có Đại Đạo cảnh cường giả, cho nên yêu tộc Đại Thánh cũng xuất động rồi!

    - Mọi người dựa vào chút, yêu tộc Đại Thánh đi ra!

    Gia Cát Tĩnh âm thầm truyền thức, báo cho Long Phong cùng Thất Sát Đầu Đà. Trên thực tế, lần này phá vòng vây, ba người bọn họ mới thật sự là trọng yếu.

    Về phần những người khác, đều là làm nền cho đẹp.

    Dưới loại tình huống này, trừ Đại Đạo cảnh cường giả có một đường sinh cơ ra, những người khác, tất nhiên sẽ trở thành pháo hôi.

    Thất Sát Đầu Đà mặc dù hung hãn, nhìn thấy yêu tộc Đại Thánh ra tay, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Gia Cát Tĩnh co rút lại chung một chỗ.

    Ngược lại là Long Phong kia, diện mục lãnh khốc, trường kiếm ngăn cản, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng hướng một gã yêu tộc Đại Thánh nhào tới.

    Kiếm động như sao rơi, một kiếm cắt đứt âm dương.

    Một kiếm này của Long Phong, chính là một kiếm hắn hiểu ra sinh tử. Một kiếm này, nhanh chóng, đột nhiên, chính là một kiếm áp súc tinh hoa thiên địa.

    Hơn nữa Long Phong xuất kiếm cực kỳ đột nhiên, một kiếm đến, tên yêu tộc Đại Thánh kia mặc dù kịp phản ứng, nhưng chưa kịp chống đỡ, bị một kiếm này chém ở trên cánh tay.

    Một cánh tay nhất thời bay lên trời.

    Mất đi một cánh tay, Long Phong kia còn có thể cho phép người này thoát đi, đuổi theo một kiếm, nhanh chóng hạ xuống, đem thủ cấp yêu tộc Đại Thánh kia chém rơi.

    - Tiểu Linh!

    Một gã yêu tộc Đại Thánh bên ngoài thấy thế, tê tâm liệt phế kêu thảm một tiếng, cả người phảng phất như điên cuồng.

    Hai mắt bắn ra vẻ điên cuồng:

    - Tiểu tử, ngươi giết Tiểu Linh, ngươi giết Tiểu Linh. Ngươi nhất định phải chết, ngươi thật sự chết chắc rồi!

    Tên Đại Thánh kia, diện mục hung lệ, cả cái đầu dài lông bờm tung bay, nhưng mà khẩu khí của hắn giờ phút này, giống như một hài tử mất đi cha mẹ.

    Hiển nhiên, Tiểu Linh này đối với hắn mà nói, ý nghĩa thập phần trọng đại.

    Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng:

    - Tiểu Linh bị giết rồi, Tiểu Linh bị giết rồi. Các ngươi còn không ra, chờ cái gì a?

    - Cái gì?

    - Tiểu Linh bị giết?

    Trong trận địa Yêu tộc, có một ít Đại Thánh cường giả không có xuất động, nhưng vừa nghe đến tin tức "Tiểu Linh bị giết ", trong lòng cả đám đều co rúm một trận, phảng phất nghe được tin dữ kinh thiên, sắc mặt cả đám đều đại biến, rối rít từ trận địa vọt ra.

    Một người, hai người, ba người, bốn người. . .

    Đầy đủ bảy tên yêu tộc Đại Thánh, ngăn ở trước đường Thất Sát Đầu Đà phá vòng vây. Bảy Đại Thánh này, nhìn thi thể Tiểu Linh chia lìa rơi xuống bụi bậm, sắc mặt đều đại biến, thật giống như tận thế đến.

    - Giết bọn họ, giết!

    Một gã yêu tộc Đại Thánh gào thét một tiếng, bảy tên Đại Thánh cơ hồ là đồng thời khởi động, từ bảy phương vị hướng Thất Sát Đầu Đà bọn họ đánh tới.

    Bảy đạo yêu khí đáng sợ! Giống như bảy đạo cầu vồng xẹt qua trường không, nhanh chóng đem vòng tròn vây giết không ngừng áp súc, từng bước tới gần.

    - Không tốt.

    Sắc mặt Thất Sát Đầu Đà đại biến, bảy Đại Thánh cấp cường giả, hơn nữa có hai ba cái lại là cấp ba Đại Thánh, thực lực cực mạnh, coi như là đơn đả độc đấu, cũng hơn xa ba người bọn họ.

    Gia Cát Tĩnh cũng là mặt xám như tro tàn, trận thế như vậy, ba người bọn họ cho dù bố trí một chiến trận nho nhỏ, nhưng căn bản chống đỡ không được bao nhiêu thời gian.

    Thực lực của hai bên, xê xích thật sự quá cách xa rồi!

    - Chẳng lẽ hôm nay thật sự là tử kỳ của chúng ta sao?

    Thất Sát Đầu Đà cùng Gia Cát Tĩnh, nội tâm cũng tràn đầy tuyệt vọng.


     
  3. Bất Hủ Thần Vương
    Tác giả: Lê Thiên

    Chương 618: Sống lại trong tuyệt cảnh

    Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
    Nguồn: Mê truyện








    Hai người Thất Sát Đầu Đà cùng Gia Cát Tĩnh đã nhiều lần đổi chỗ đánh, liên tục ngăn chặn sáu lần công kích, sáu lần công kích này, đều là thần thông siêu cường của bảy Đại Thánh kia.

    Mặc dù hai người bọn họ hợp lực, lợi dụng hợp kích chặn lại, nhưng mà cứng đối cứng, mạnh đối với mạnh, vẫn làm cho đại đạo khí hải của bọn họ nhận lấy tổn thương thật lớn, bị nội thương không nhỏ.

    Đối phương mặc dù chiếm cứ ưu thế nhân số, nhưng nhìn tư thế, hiển nhiên vẫn còn có chút kiêng kỵ, cũng không muốn giao ra tánh mạng thật nhiều.

    Cho nên, bảy Đại Thánh yêu tộc này, dưới sự nổi giận cũng không có chọn chiến thuật loạn chiến quần ẩu, mà là lợi dụng thủ đoạn xa luân chiến. Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là làm ba người Thất Sát Đầu Đà mệt chết.

    Xa luân chiến, ngươi một chiêu, ta một chiêu, đao cùn giết người, từ từ mài chết bọn họ.

    Chỉ cần làm ba người này tiêu hao bảy tám phần, đến lúc đó, còn không phải là để cho bọn họ ta cần ta cứ lấy sao.

    Này hết thảy, dĩ nhiên là Long Phong ban tặng. Dù sao, kiếm của Long Phong nhanh như quỷ mị, lực sát thương thật đáng sợ. Trong loạn chiến, vạn nhất đối phương không muốn sống, dưới tình thế cấp bách, cho dù không tự bạo, loạn trong chiến cắn chết một người, trước khi chết làm đệm lưng, kia cũng không phải là không có khả năng.

    - Gia Cát lão nhi, bọn hắn muốn làm gì đây? Sao không cùng nhau xuất động?
    Thất Sát Đầu Đà cũng là có khổ nói không ra lời, nhìn trận thế này, đối phương hoàn toàn có thực lực một hơi ăn sạch bọn họ.

    Nhưng mà, đối phương lại chọn dùng chiến thuật luân xa, phảng phất muốn cùng bọn họ đánh giằng co.

    Gia Cát Tĩnh cười khổ nói:
    - Bọn họ không vội a, ngươi xem địa phương chúng ta đứng, nơi nơi đều là đại quân yêu tộc, chúng ta trốn cũng không còn địa phương trốn, đây là bọn hắn dùng đao cùn giết người, muốn mài chết chúng ta a!

    - Con mẹ nó, thật âm hiểm. Gia Cát lão nhi, lão tử nhiều lắm là năm lần nữa, khí hải sẽ bị cạn kiệt. Nếu không phá vòng vây, chúng ta sẽ phải xong đời!

    Thất Sát Đầu Đà lúc này là thật cảm nhận được cái gì gọi là tử địa.

    - Thất Sát đạo hữu, phá vòng vây? Bây giờ bọn hắn rất trông chúng ta phá vòng vây a! Bây giờ phá vòng vây, trận thế chúng ta tất nhiên đại loạn, ba người chúng ta mở ra, bọn hắn có thể tiêu diệt từng bộ phận, bọn hắn cao hứng cũng không kịp. Một khi ba người chúng ta mở ra, tất nhiên bị giết chết tại chỗ!

    Gia Cát Tĩnh rất rõ ràng, bây giờ bọn hắn sở dĩ còn có thể chống đỡ, là bởi vì chiến thuật bọn họ rất tốt, lợi dụng kiếm đạo Long Phong, hơn nữa hai người bọn họ hợp kích, miễn cưỡng chống đỡ, làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ đồ, không dám cường công.

    Nhìn ra, những tên Đại Thánh này, cũng là sợ ném chuột vỡ đồ, mới vừa rồi tên Đại Thánh cường kia bị chém giả, xem ra vẫn còn làm cho mấy tên kia oán hận.

    Thất Sát Đầu Đà áo não cực kỳ:
    - Mẹ kiếp, chẳng lẽ bây giờ không phá vòng vây, chúng ta còn có thể kéo dài sao? Dù sao cũng là chết, phá vòng vây mà nói, còn có một tia hy vọng. Không phá vòng vây, đó chính là cố định chờ chết!

    - Đừng có nằm mộng, bây giờ phá vòng vây, tuyệt không sinh cơ!
    Sức phán đoán của Gia Cát Tĩnh, mạnh hơn nhiều Thất Sát Đầu Đà, hắn như thế nào nhìn chưa ra, trận thế yêu tộc thoạt nhìn xốc xếch, tựa hồ cho bọn hắn một không gian đột phá.

    Nhưng nếu bọn hắn quả thật phân ra, đó chính là một cái tử lộ chân chính.

    Đừng nói là bọn hắn bây giờ, coi như là trạng thái đỉnh, bọn họ muốn đột phá, chỉ sợ căn bản không có bất kỳ khả năng.

    Dù sao, địch quân có bảy Đại Thánh, thực lực kém cỏi nhất cũng không kém bọn hắn bao nhiêu. Mạnh nhất lại càng ổn áp bọn họ một đầu.

    Nói cách khác, bọn họ bây giờ là cỡi hổ khó xuống, tiến thối lưỡng nan.

    Thất Sát Đầu Đà khổ không thể tả, sinh lòng tuyệt vọng vô hạn.

    Đột phá, cũng là chết; không đột phá, tại chỗ chống đỡ, nhiều lắm là giãy dụa một lát, sớm muộn gì cũng chết.

    - Long lão đệ, chúng ta phá vòng vây đi!

    Thất Sát Đầu Đà đầu độc Long Phong, hắn nhìn ra rồi, kiếm thế của Long Phong rất mau, có lẽ là có thể cậy vào một chút ưu thế. Hơn nữa, Long Phong giết một Đại Thánh. Nhìn qua, tựa hồ là một nhân vật rất giỏi, nếu không, cũng sẽ không làm yêu tộc tức giận như thế. Bọn hắn giống như đụng phải tận thế, nét mặt vừa sợ lại vừa giận, nhìn qua, những Đại Thánh này biểu lộ có chút khủng hoảng.

    Thất Sát Đầu Đà suy đoán, Đại Thánh bị Long Phong chém giết kia, nhất định là có lai lịch lớn. Nếu không, chết một Đại Thánh, không đến nổi làm những người khác khẩn trương như vậy.

    Cho nên, Thất Sát Đầu Đà nghĩ đầu độc Long Phong phá vòng vây. Nếu như Long Phong phá vòng vây, những Đại Thánh khác sẽ đem lực chú ý đổ lên trên người Long Phong. Cứ như vậy, Thất Sát Đầu Đà hắn có sinh cơ phá vòng vây rồi.

    Long Phong tựa hồ cũng không muốn khốn tại chỗ, hướng Gia Cát Tĩnh liếc mắt một cái.

    Gia Cát Tĩnh vội la lên:
    - Long lão đệ, không thể nóng nảy!

    Thất Sát Đầu Đà tiếp tục đầu độc:
    - Long lão đệ, ngươi chuyên chú kiếm đạo, trung với kiếm đạo, đã sớm khám phá sinh tử, hôm nay sinh tử đại quan sắp tới, chẳng lẽ ngươi e sợ rồi?

    Long Phong cười lạnh một tiếng, cầm trường kiếm trong tay.

    Chân mày chau lại, quát lên:
    - Giết!

    Thất Sát Đầu Đà hét lớn một tiếng:
    - Tốt, giết đi ra ngoài! Giết!

    Long Phong kiếm khởi phong vân, kiếm khí xông lên trời như gió khởi mây bay, hướng Đại Thánh gần nhất chém giết đi qua.

    Sinh tử kiếm đạo, đối với Long Phong si tình kiếm đạo, quả thật đã đạt đến cực hạn nào đó, điểm này, cùng Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong bất mưu mà hợp.

    Thất Sát Đầu Đà thấy Long Phong xuất động, cũng là mừng rỡ. Long Phong vừa động, yêu tộc Đại Thánh quả nhiên như lâm đại địch, lực chú ý không tự chủ được nghiêng về Long Phong.

    Thất Sát Đầu Đà quát khẽ nói:
    - Gia Cát lão nhi, Long Phong giúp chúng ta hấp dẫn lực chú ý, lúc này không đi, còn đợi khi nào?

    Không đợi Gia Cát Tĩnh đáp lại, Thất Sát Đầu Đà đã hướng phương hướng ngược lại của Long Phong vọt tới.

    Xua!

    Thất Sát Đầu Đà thân hóa cầu vồng, vừa mới lao ra, bỗng nhiên cả người phảng phất đụng phải một mặt khí tường vô hình, thân thể đột nhiên bắn trở lại.

    Trong hư không, bỗng nhiên bay ra vô số đầu yêu linh phi hành kì kì quái quái, cái đuôi mỗi tên nâng một sợi dây mơ mơ hồ hồ, đan vào thành một mảnh lưới vô hình.

    Thất Sát Đầu Đà chính là đụng phải mảnh lưới vô hình này.

    Va chạm này, làm Thất Sát Đầu Đà tay chân đại loạn. Đang muốn ổn định thân hình, bỗng nhiên cổ đau nhức một trận, cả thân thể bỗng nhiên bị một đôi lợi trảo gắt gao nắm chặt lấy.

    Ca lau!

    Hàm răng sắc bén đã cắn nát cổ Thất Sát Đầu Đà. Máu tươi bắn lên không trung. Thất Sát Đầu Đà kêu thảm một tiếng giãy dụa, thân mình đột nhiên toàn thân chết lặng.

    Hàm răng yêu tộc Đại Thánh này cắn nát cổ Thất Sát Đầu Đà, hung hăng kéo xuống một mảnh lớn, miệng đầy máu tươi, nhai rất ngon lành.

    - Rống!

    Yêu tộc Đại Thánh này hổ rống liên tục, hiển nhiên cắn được một c) con mồi, làm yêu tộc Đại Thánh này phi thường đắc ý. Huyết nhục Đại Đạo cảnh là vật đại bổ a.

    Tên yêu tộc Đại Thánh này không ngừng cắn nuốt, từng miếng từng miếng, pháp thân Thất Sát Đầu Đà bị Yêu tộc Đại Thánh này cắn mấy cái đã tới ngực.

    Móng vuốt xuyên vào, bụng bị phá vỡ, tham lam nhai mạnh vào.

    Đồng thời, nhắm Đại Đạo khí hải của Thất Sát Đầu Đà, từng miếng từng miếng hút vào trong bụng.

    Gia Cát Tĩnh nhìn thấy mà hồn phi phách tán, sởn tóc gáy. Trước một khắc, Thất Sát Đầu Đà này vẫn còn nói chuyện với hắn, giờ khắc này hơn phân nửa thân thể đã bị yêu tộc Đại Thánh thôn phệ vào trong bụng.

    Chỉ còn nửa thân dưới cùng cặp chân tựa hồ vẫn còn khẽ co rúm.

    - Xong, xong rồi.

    Gia Cát Tĩnh đầu trống rỗng, trận thế ba người tan rã, Long Phong đã bị ba tên yêu tộc Đại Thánh vây khốn, vòng chiến càng ngày càng nhỏ.

    Mà những tên yêu tộc Đại Thánh khác, đang rối rít hướng hắn lao qua.

    - Không tốt, trốn!

    - Ti tiện loài người, dám giết Tiểu Linh vương, các ngươi trốn đi đâu?

    Những yêu tộc Đại Thánh khác, rối rít vây quanh tới đây. Trong óc Gia Cát Tĩnh bây giờ chỉ có một chữ… trốn!

    Chẳng qua là, muốn ở trong trùng vây yêu tộc chạy trốn, há có thể như nguyện?

    - Loài người, chết đi!

    Một gã cấp ba Đại Thánh Yêu tộc, hai cánh tay hóa thành trường đao chém tới đầu.

    Một đao tính áp đảo này, phấp phới trường không, như trăm sông đổ về một biển, khí thế giống như khai thiên tích địa, vốn là hai đao, lại hội tụ thành một đao.

    Còn không có chém đến trước mặt Gia Cát Tĩnh, đã làm cho toàn thân Gia Cát Tĩnh dựng tóc gáy. Một cảm giác nguy cơ trước nay chưa có, làm cho Gia Cát Tĩnh hô hấp cũng khó khăn.

    Tử thần, thực đã ở sau lưng hắn rồi. Tùy thời tùy chỗ, đều có thể thu hoạch tánh mạng của hắn.

    Gia Cát Tĩnh từ khi thành danh, chiến đấu lớn nhỏ trải qua cũng không ít. Nhưng chưa từng có một khắc nào tuyệt vọng giống như vậy. Không đơn thuần là sơn cùng thủy tận, thực đã là đến bên bờ sinh tử.

    Một đao kia cho dù may mắn tránh thoát, ba công kích tiếp theo, sẽ là lưỡi hái lấy mạng hắn.

    Gia Cát Tĩnh hoàn toàn tuyệt vọng, không còn có động lực chạy trốn. Hắn biết, không đường có thể trốn rồi. Tổ ba người hợp nhất mở ra, cô chưởng nan minh a!

    Gia Cát Tĩnh đột nhiên đứng lại, đợi chờ một khắc này đến.

    - Đến đi, đến đi, yêu nghiệt, cùng lắm thì ta tự bạo khí hải, muốn thôn phệ huyết nhục của ta, đó là mơ tưởng!
    Gia Cát Tĩnh mặc dù nhìn như văn nhã, nhưng trong xương có một phần tiết tháo thà làm ngọc vỡ, còn hơn giữ ngói lành.

    Nếu không thể không chết, tại sao phải tiện nghi những yêu nghiệt này?

    - Hắc hắc, loài người, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có sao? Một đao này, đưa ngươi lên đường !

    Chưởng đao của tên yêu tộc Đại Thánh kia lần nữa huy vũ, chặn ngang chém tới.

    Liền vào thời khắc này, bỗng nhiên không trung hiện lên kim quang kỳ quái, kim quang này như thái dương chiếu rọi, phảng phất là thần linh thượng giới bày ra, phảng phất cho nhân gian địa ngục một tia sinh cơ ấm áp.

    Ca!

    Một đạo kim quang trong đó, đụng vào cặp chưởng kia.

    Tên Đại Thánh thất kinh kia, lông mi giương lên quát:
    - Ai?

    Gia Cát Tĩnh vốn là chuẩn bị tự bạo, lại bị biến cố bất thình lình cho kinh sợ dừng lại. Kinh ngạc nhìn kim quang này, vội vàng mở ra thần thức lục soát chung quanh.

    Giống như người sắp chết chìm, bắt được một cây cây cỏ cứu mạng, đột nhiên thấy được một đường sinh cơ, trong lòng không khỏi kích động lên.

    Đại Thánh kia giận dữ:
    - Cái tên hỗn đản nào, dám đánh lén bản Đại Thánh? Hừ, chút thực lực ấy cũng muốn đánh lén bản Đại Thánh sao? Biết hai tay này của bản Đại Thánh, dung hợp Vạn Hải Tinh Lan Thiết, nhân gian lợi khí, căn bản không cách nào thương tổn được chúng!

    Tên yêu tộc Đại Thánh kia, chính là cường giả nổi danh khổ luyện Tu La hải vực. Hai tay luyện hóa thành đao, đồng thời dung hợp tinh thiết, không thể phá vỡ.

    Cho nên, đối với loại đánh lén này, hắn là trực tiếp lấy tay hóa giải.

    - Ha hả, không thể phá vỡ sao? Vạn Hải Tinh Lan Thiết? Kia là vật gì? Ta chỉ biết là, trúng phi đao của ta, thép thiết gì cũng không dùng được.


     
  4. Bất Hủ Thần Vương
    Tác giả: Lê Thiên

    Chương 619: Thương Khung giá lâm, khí phách trùng thiên

    Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
    Nguồn: Mê truyện








    Song Đao Đại Thánh dữ tợn cười một tiếng:

    - Lớn miệng mà không biết xấu hổ, muốn phá vỡ tay của ta, trừ khi ngươi. . .

    Một câu nói còn chưa nói xong, cổ của Song Đao Đại Thánh giống như bỗng nhiên bị mắc kẹt vậy, thoáng cái dừng lại. Ngạc nhiên nhìn hai tay mình, đã thấy xuất hiện một vết máu thật dài.

    Đối phương đánh lén này, thật sự phá khai chưởng đao của hắn!

    - Làm sao có thể?

    Đầu óc Song Đao Đại Thánh trống rỗng, hai tay này của hắn, là bổn mạng yêu đan luyện ra, hấp thu tinh hoa thiên địa linh vật, coi như là bản thân Vạn Hải Tinh Lan Thiết, cũng chưa chắc có thể cứng rắn như hai tay của hắn. Nhưng mà, hai tay hắn luôn tràn đầy tự tin, lại bị cắt ra một vết máu!

    - Là người nào, lăn ra đây cho ta!

    Song Đao Đại Thánh ngửa mặt lên trời huýt sáo, rống giận làm dãy núi chung quanh phát ra tiếng vang đáng sợ.

    - Yêu nghiệt tên gì?

    Trong hư không một thanh âm nhàn nhạt truyền ra. Đồng thời mấy đạo kim quang, rối rít bắn về phía mấy tên yêu tộc Đại Thánh khác, bất kể xa gầ, kim quang này quỷ dị vô cùng, chợt lóe là đến.

    Tên Đại Thánh thôn phệ Thất Sát Đầu Đà đang lúc đắc ý, căn bản không có lưu ý đến kim quang này đánh tới, chờ thời điểm hắn kịp phản ứng, cả cái đầu bị kim quang lướt qua, tuyệt vọng từ cổ của hắn rớt xuống.

    Trước một khắc vẫn còn đắc ý nuốt chửng Thất Sát Đầu Đà, trong miệng đầy huyết nhục, lúc này đầu cũng rơi xuống bụi bậm rồi.

    - Mọi người cẩn thận, ám khí người này rất cao!

    Nhưng mà, hắn lên tiếng quá chậm, lại có hai Đại Thánh bị phi đao bắn trúng, mặc dù phản ứng mau, tránh thoát khỏi bộ vị yếu hại, nhưng cũng để lại vết máu thật dài.

    Song Đao Đại Thánh hai mắt như điện:

    - Ở đây, chém!

    Song Đao Đại Thánh vận đủ lực lượng toàn thân, chém ra song đao, tinh hoa sở học từ lúc sanh ra, tập trung cho một đao trí mạng này.

    Ca lau!

    Một đao nhanh chóng tuyệt luân, chém ở trong hư không. Trong hư không một đạo thân ảnh bị chém làm hai khúc.

    Song Đao Đại Thánh dữ tợn cười một tiếng:

    - Ghê tởm loài người, bản Đại Thánh muốn nuốt sống ngươi, để trả thù dám làm tổn thương ta!

    Song Đao Đại Thánh tức giận vô cùng, từ khi hắn xuất đạo tới nay, cho dù là gặp phải đối thủ rất mạnh, thì hai tay vẫn chưa từng ăn thiệt thòi.

    Nhưng mà lúc này, lại bị người cắt ra vết máu, thật là vô cùng nhục nhã. Cho nên, hắn muốn nuốt sống đối thủ này!

    Mắt thấy đối thủ bị một đao chặt đứt, tự nhiên là vui mừng quá đỗi.

    Thân thể vọt tới, hai tay hóa thành cự trảo bắt xuống. Liền tại lúc này, một màn làm cho người ta bất khả tư nghị đã xảy ra.

    Hai khúc thân thể kia hóa thành một đoàn kim quang, nhanh chóng hợp hai làm một, thân thể tại chỗ vươn người, thẳng tắp một quyền, đánh mạnh trên ngực Song Đao Đại Thánh.

    Phanh!

    Song Đao Đại Thánh căn bản không kịp chuẩn bị, hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào. Một quyền này đã đánh trúng ngực hắn.

    Chỉ nghe một tiếng vang thảm thiết như xương cốt đứt gãy, phanh!

    Xương ngực Song Đao Đại Thánh gảy lìa, như diều đứt dây bị đập bay lên.

    Một quyền này đánh trúng vị trí yếu hại, cho dù không chết, đó cũng là nửa tàn. Thân thể Song Đao Đại Thánh còn chưa có rơi xuống, kim quang kia đi sau mà đến trước, trực tiếp đem thân thể Song Đao Đại Thánh túm lại, hai tay chéo lại với nhau.

    Ca lau!

    Cổ của Song Đao Đại Thánh đứt đoạn, đầu từ trên cổ rớt xuống.

    Một màn thật kỳ quái này, làm cho toàn thân năm vị Đại Thánh yêu tộc khác co quắp một trận, phảng phất bị roi quất trúng vậy.

    Song Đao Đại Thánh, đường đường cấp ba Đại Thánh, là một trong ba người có thực lực mạnh nhất ở đây, lại dưới hai ba hiệp, đã bị người kia lấy đầu xuống rồi!

    Mà tên cấp ba Đại Thánh nuốt chửng Thất Sát Đầu Đà kia, lại càng chưa phản ứng đã bị phi đao chém rớt đầu.

    Thoáng cái, yêu tộc bên này, hai cấp ba Đại Thánh ngã xuống!

    Gia Cát Tĩnh nhìn thấy một màn như mộng ảo này, lòng phấn chấn vô cùng. Ý nghĩ tự bạo nhất thời vứt ra ngoài chín tầng mây.

    Hắn biết, cường viện đã tới!

    Giơ tay nhấc chân có thể diệt sát hai cấp ba Đại Thánh đối phương, đây tuyệt đối là tồn tại siêu cấp.

    Sống lại trong tuyệt cảnh, tuyệt đối là sống lại trong tuyệt cảnh!

    Yêu tộc còn dư lại năm tên Đại Thánh, thấy một màn vậy, liền bỏ qua Long Phong. Không hẹn mà cùng tụ tập lại với nhau. Nét mặt nhiều vài phần nghi ngờ cùng sợ hãi.

    Trong lúc nhất thời, đã chết hai cấp ba Đại Thánh, tự nhiên để cho trận cước bọn họ đại loạn.

    Mà hai người trong đó, trên người đã bị phi đao làm bị thương.

    Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong, giờ khắc này cũng tự giác tụ tập lại với nhau. Sống lại trong tuyệt cảnh, trong mắt hai người bọn họ chẳng những là vui mừng, còn có mấy phần nghi ngờ.

    Một màn mới vừa rồi kia, thật là quỷ dị.

    Rõ ràng bị chặt đứt thành hai khúc, lại tại chỗ phục hồi như cũ, ngược lại cho Song Đao Đại Thánh một quyền trí mạng, tình hình như thế, quả thực là mới nghe lần đầu.

    Cho dù là Đại Đạo đỉnh cường giả, cũng không có thể thân thể bị hủy mà phục hồi như cũ a.

    Đây rốt cuộc là thần thông gì?

    Đừng nói là chưa từng thấy, quả thực là nghe cũng chưa nghe nói qua.

    Yêu tộc bên kia, còn dư lại một gã cấp ba Đại Thánh, một đôi sừng to cao lớn, toàn thân đều là lân phiến khôi giáp lóng lánh, đỉnh đầu cũng có ngân quan.

    - Rốt cuộc là ai, lăn ra đây cho bản Đại Thánh, trốn trốn tránh tránh, coi là bản lãnh gì?

    Vị Đại Thánh này, là cá chép bạc tu luyện mà thành, tên là Ngân Lý Đại Thánh. Hôm nay hai cấp ba Đại Thánh khác đều chết hết, hắn tự nhiên chính là đầu não còn dư lại.

    Ngân Lý Đại Thánh trong lòng cũng bồn chồn, hắn mới vừa rồi đã khai hỏa toàn bộ thần thức, muốn bắt một điểm dấu vết, nhưng mà vô luận hắn lục soát thế nào, lại không cách nào phát hiện một chút ba động.

    Không sai, là một điểm ba động cũng không có!

    Hắn nào biết đâu rằng, trên thực tế, địch nhân cách rất xa phạm vi thần thức hắn bao trùm. Nhưng mà, ở ngoài thần thức hắn bao trùm, làm sao có thể khởi xướng công kích đáng sợ như vậy?

    Hắn nào biết, người tới này chính là Nhậm Thương Khung danh vang thiên hạ?

    Nhậm Thương Khung nhiều lần khổ luyện thành thép, thông qua tu luyện Thần Khống Thuật, cảnh giới thần thức càng ngày càng tăng, thao túng Lưu Kim khôi lỗi, lại càng thành thạo tự nhiên.

    Lần này, hắn chẳng qua là thao túng mấy Lưu Kim khôi lỗi, thông qua Lưu Kim khôi lỗi khống chế Vạn Tượng Phi Đao, dung hợp nhất thể, cùng nhau công kích.

    Mà pháp thân hắn hoàn toàn chưa có xuất hiện ở khu vực chiến đấu trọng yếu.

    Cho nên, coi như là thần thức Ngân Lý Đại Thánh mở rộng gấp đôi, cũng căn bản lục soát không được hắn. Mỗi tiếng nói cử động của hắn, tất cả đều là thông qua Lưu Kim khôi lỗi thực hiện.

    Nghe Ngân Lý Đại Thánh khiêu chiến, Nhậm Thương Khung âm thầm buồn cười, lại thúc dục Lưu Kim khôi lỗi cùng Vạn Tượng Phi Đao.

    Bỗng nhiên dưới mặt đất xuất hiện một bóng người.

    Nhóm người Ngân Lý Đại Thánh vừa nhìn, quả thực là trợn mắt hốc mồm.

    - Tiểu Linh?

    Người bay lên này, dĩ nhiên là Tiểu Linh Vương sớm nhất bị Long Phong tập kích bất ngờ giết chết! Tiểu Linh Vương này, chính là Tiểu vương gia của một yêu bộ cường đại ở Tu La hải vực.

    Lai lịch lớn vô cùng, chính là bởi vì lai lịch lớn, cho nên thời điểm Tiểu Linh Vương bị chém giết, những Đại Thánh ở đây đều khủng hoảng như gặp tuyệt cảnh.

    Tiểu Linh Vương bị chém, tin tức này nếu truyền về, những Đại Thánh này sẽ khó thoát tội a.

    Hôm nay nhìn thấy Tiểu Linh Vương hiện thân, như thế nào không kinh hãi? Rõ ràng bị chém sao có thể sống lại?

    - Tiểu Linh, ngươi. . . Ngươi không phải là bị chém sao?

    Trong mắt một gã yêu tộc Đại Thánh tràn đầy nghi ngờ.

    - Hắc hắc, mới vừa rồi ta thi triển một thủ thuật che mắt, muốn nhìn phản ứng các ngươi như thế nào. Không tệ, ta rất hài lòng, rất tốt!

    Nghe Tiểu Linh Vương này nói, những Đại Thánh này hớn hở ra mặt. Coi như là hai cấp ba Đại Thánh đã chết cũng không có quan hệ.

    Chỉ cần Tiểu Linh Vương không chết, bọn họ không lo lắng cái gì cả.

    - Tiểu Linh Vương, ngươi không chết thật tốt quá. Nhanh đến phía sau chúng ta, không nên bất cẩn như lúc nãy nữa!

    Ngân Lý Đại Thánh đột nhiên nhìn thấy Tiểu Linh Vương không có chết, cũng là mừng rỡ, vốn là lòng xám xịt tuyệt vọng, thoáng cái rộng mở trong sáng, cho dù là tới đối thủ lợi hại, thoáng cái cũng không thấy được đáng sợ đến cỡ nào rồi!

    Tiểu Linh Vương cười hì hì:

    - Được rồi!

    Thân ảnh chợt lóe, đã đến trước mặt Ngân Lý Đại Thánh.

    Ngân Lý Đại Thánh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên Tiểu Linh Vương ở trước mặt đâm tới. Một đao kia, trực tiếp đâm về ngực Ngân Lý Đại Thánh.

    Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, một đao kia cơ hồ không có bất kỳ dư âm. Ngân Lý Đại Thánh bị một đao kia trực tiếp đâm lên ngực.

    Cũng may, một thân ngân giáp của hắn rất chắc chắn. Một đao kia đâm phá vỡ ngân giáp, làm cho Ngân Lý Đại Thánh có một chút phản ứng, bộ ngực co rụt lại, thân thể bắn về phía sau, kinh hãi nói:

    - Tiểu Linh Vương, ngươi điên rồi sao?

    Hét lớn một tiếng, sắc mặt Ngân Lý Đại Thánh đại biến:

    - Ngươi không phải là. . . Ngươi không phải là Tiểu Linh Vương!

    Liền vào lúc này, Tiểu Linh Vương hóa thành một đoàn kim quang, trực tiếp biến vào hư vô. Trong hư không một thanh phi đao chuyển ngoặt, bắn về phía một tên Đại Thánh khác bên cạnh Ngân Lý Đại Thánh.

    Tên Đại Thánh kia phản ứng mau hơn nữa, cũng không cách nào tránh né được phi đao. Một đao xuyên qua yết hầu!

    Lại một gã yêu tộc Đại Thánh nữa bỏ mình!

    Bởi vậy, yêu tộc trừ Tiểu Linh Vương trước kia ra, bảy tên Đại Thánh, tại chỗ chết mất ba người. Ngân Lý Đại Thánh trúng đao, hai Đại Thánh khác bị thương đổ máu.

    Bảy yêu tộc Đại Thánh, trải qua mấy hiệp, thậm chí chỉ còn lại có một cái chưa bị gì!

    Ngân Lý Đại Thánh mặc dù không có bị đâm trúng yếu hại, nhưng cũng kinh sợ không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, đánh một thủ thế, mấy Đại Thánh còn lại, hợp lại với nhau, mỗi cái nhìn một phương hướng, như lâm đại địch.

    Lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng mỉm cười thản nhiên:

    - Còn có một, hôm nay, các ngươi một cái cũng đừng hòng chạy.

    Ngân Lý Đại Thánh quát lạnh nói:

    - Đừng quá cuồng ngạo! Chúng ta nơi này còn có bốn người, ngươi cho là, một chút vết thương nhỏ này, là có thể làm chúng ta mất lực chiến đấu sao?

    - Nhân loại đáng chết, bất kể ngươi núp ở chỗ nào, ở dưới chiến thuật của chúng ta, ngươi đừng hòng làm được gì! Linh Điệp quân đoàn, bố trí thiên la địa võng cho ta!

    Ngân Lý Đại Thánh hét lớn một tiếng, hạ lệnh cho thủ hạ.

    Hắn vừa ra lệnh, trong hư không vô số Yêu Điệp rối rít hiện thân đi ra. Một mảnh lưới to lớn như có như không bao trùm cả không gian!

    - Hừ hừ, hù dọa người sao?

    Trong hư không, tất cả ti lưới bắt đầu qua lại, trận thế thiên la địa võng bắt đầu xuất hiện.

    Nhưng mà Nhậm Thương Khung hoàn toàn không có để vào trong mắt. Thế gian vạn vật, cho dù cứng rắn dẻo dai thế nào cũng không qua Vạn Tượng Phi Đao.

    Vạn Tượng Phi Đao ngay cả hai tay của Song Đao Đại Thánh cũng có thể phá vỡ, huống chi này lưới ti của Yêu Điệp?

    Lưới ti này mặc dù rất dẻo dai, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản Vạn Tượng Phi Đao!


     
  5. Bất Hủ Thần Vương
    Tác giả: Lê Thiên

    Chương 620: Đại phát thần uy, chém liên tục bảy Thánh

    Nhóm dịch: Nghĩa hiệp
    Nguồn: Mê truyện








    Tia lưới đầy trời rợp đất, phảng phất cả bầu trời cũng bị vây khốn vào trong.

    Nhậm Thương Khung dẫn động sáu chuôi Vạn Tượng Phi Đao, bay vụt qua lại. Những phi đao này bay tới đâu, tia lưới bị nhẹ nhàng cắt bỏ, giống như yếu ớt giấy.

    - Cái gì?

    Ngân Lý Đại Thánh lần này là hoàn toàn trợn tròn mắt. Khó trách hai tay Song Đao Đại Thánh cứng rắn như vậy cũng bị phi đao này làm đứt, khó trách khôi giáp hắn chắc chắn như vậy, cũng bị phi đao này phá vỡ.

    Phi đao này, quả nhiên là đáng sợ!

    - Mọi người đề phòng, tới là đại cao thủ.

    Long Phong cùng Gia Cát Tĩnh, lúc này quả thực là nhìn u mê. Bọn họ vốn là liều chết, tràn đầy nguy cơ. Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên giống như thành khách xem hoa.

    Biến cố liên tục này, một màn tiếp theo một màn, quả thực là để cho bọn họ không kịp nhìn. Trong lòng bọn họ hiện tại chỉ còn lại có tò mò.

    Rốt cuộc cường giả tới là ai? Còn chưa có lộ diện, đã đùa bỡn những yêu tộc Đại Thánh này chết đi sống lại. Làm khí diễm đối phương vốn là không ai bì nổi, hoàn toàn chuyển thành nơm nớp lo sợ.

    Nhìn nét mặt kia của Ngân Lý Đại Thánh, quả thực là như lâm đại địch a!

    - Long lão đệ, ngươi có biết người tới là ai không?

    Gia Cát Tĩnh len lén hỏi.

    Long Phong cũng là một đầu mê hoặc, hắn biết mới là lạ.

    - Ha hả, ngươi cũng không biết là ai sao?

    Gia Cát Tĩnh cười khổ, mặc kệ, dù sao tới không phải là địch nhân, mạng này là có thể bảo toàn rồi.

    Chỉ bất quá, rốt cuộc là vị cường giả nào, Gia Cát Tĩnh thật đúng là rất tò mò.

    Trong đầu lục soát các đại cường giả của Đông Hoàng Châu, vị nào am hiểu dùng phi đao tuyệt kỷ?

    Nghĩ tới nghĩ lui, những lão quái vật thành danh kia, không có một người nào lấy phi đao làm chiêu bài.

    - Chẳng lẽ không phải là cường giả Đông Hoàng Châu? Vẫn còn những cao thủ châu khác tới đây? Có thể đùa bỡn nhóm yêu tộc Đại Thánh này, vị này nhất định là tiền bối cường giả, ít nhất là Đại Đạo tứ trọng, thậm chí là ngũ trọng lục trọng a!

    trong lòng Gia Cát Tĩnh vô cùng nhộn nhạo, tràn đầy kính sợ cùng ngưỡng mộ. Giống như hắn là tán tu Đại Đạo sơ kỳ, mặc dù thoạt nhìn địa vị không thấp, nhưng cùng những lão tiền bối kia so sánh, vẫn còn thập phần khó coi. Giống như loại đỉnh cấp cường giả này, cho dù hắn là Đại Đạo cường giả, bình thời cũng chưa chắc nịnh bợ được.

    Tò mò, hết sức tò mò.

    Mà Ngân Lý Đại Thánh bên kia, bốn gã yêu tộc Đại Thánh, phần thực lực này, nếu là đặt ở bình thời, kia đều là tồn tại đại sát bốn phương.

    Nhưng mà bây giờ, cả đám đều như lâm đại địch, phảng phất ngày diệt vong tùy thời có thể phủ xuống.

    Thật là đáng sợ!

    Giơ tay nhấc chân đã diệt mấy đồng bạn của bọn hắn, đây đối với bọn hắn là một uy hiếp đáng sợ!

    Đáng sợ nhất là bọn hắn biết rõ đối thủ phi thường đáng sợ, nhưng vẫn không biết đối phương rốt cuộc mai phục ở nơi nào.

    Người kim quang kia chợt lóe lên rồi biến mất, không dấu vết có thể tìm ra.

    Thần thức lục soát, lại càng là đá chìm đáy biển. Bọn họ nào biết đâu rằng, kim quang con rối kia, căn bản không phải là người, vậy đâu ra có thần thức?

    Ngay khi bọn Ngân Lý Đại Thánh nơm nớp lo sợ, hư không bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng:

    - Chém!

    Phi đao lại một lần nữa chém hướng bọn Ngân Lý Đại Thánh.

    Lần này, ai cũng không dám có sai lầm. Lực công kích của phi đao này đáng sợ như thế, quả thực là vô kiên bất tồi, bọn hắn sao dám đi đón đỡ.

    Rối rít né tránh.

    Chẳng qua là, vừa động thân thể tránh né, trận thế liền đại loạn rồi.

    Liền vào lúc này, hư không bỗng nhiên bùng lên mấy đạo kim quang, mấy bóng người màu vàng từ hư không chui ra, huy động quả đấm, bành bạch ba, đem bốn gã Đại Thánh yêu tộc còn dư lại này phân cách ra.

    Bốn gã Đại Thánh này, có ba người đã trúng Vạn Tượng Phi Đao, trong cơ thể đã bị độc tố trên phi đao xâm lấn. Lưu Kim khôi lỗi cuốn lấy bọn họ, chỉ là vì để độc tố này gia tốc phát tác mà thôi.

    Mà tên yêu tộc Đại Thánh còn dư lại không có bị thương, bị thần thức Nhậm Thương Khung khóa lại.

    Thái Dương Chi Dực vừa nhấc, Nhậm Thương Khung nhanh như thiểm điện, hướng bên trong vòng chiến phóng đi. Hai tay hợp lại, tất cả Cửu Dương Đại Thủ Ấn đã ngưng tụ thành một đạo Thiên Vẫn Thất Tinh, ầm ầm ấn đi xuống.

    Thiên Vẫn Thất Tinh này đối phó Quỷ Xa lão quái, có lẽ có chút chưa đủ, nhưng mà đột nhiên tập kích bất ngờ một gã cấp hai Đại Thánh, vậy thì chết chắc rồi.

    Tên Đại Thánh kia bị Lưu Kim khôi lỗi cuốn lấy, hoàn toàn không đề phòng Nhậm Thương Khung bay lên cao đánh xuống. Thời điểm năng lượng đáng sợ này áp bách xuống tới, phản ứng cũng đã chậm.

    Xua!

    Sức mạnh cường đại đập lên ngực tên Đại Thánh kia.

    Phanh!

    Thân thể nổ mạnh, yêu đan trực tiếp bay ra. Nhậm Thương Khung thuận tay chụp lấy, đồng thời thân ảnh nhoáng một cái, qua lại mấy nơi, liền đem tất cả yêu đan Đại Thánh chết đi, toàn bộ bỏ trong túi.

    Lại thêm Tiểu Linh Vương, còn có mới vừa rồi trước sau bị diệt bốn Đại Thánh, trong túi Nhậm Thương Khung nhiều thêm năm miếng Đại Thánh yêu đan!

    Ngân Lý Đại Thánh nhìn thấy Nhậm Thương Khung hiện thân, trong mắt cơ hồ phóng hỏa:

    - Ngươi rốt cuộc là ai?

    Nhậm Thương Khung cười ha ha:

    - Đến địa phủ rồi, ngươi hỏi sẽ rõ ràng. Đời này, các ngươi nhất định chỉ có thể làm quỷ hồ đồ rồi!

    Ngân Lý Đại Thánh gầm lên:

    - Muốn giết chúng ta, không có dễ dàng như vậy!

    - Ha ha, trước khi chết còn già mồm?

    Nhậm Thương Khung lúc này, cũng không ẩn tàng nữa. Yêu tộc Đại Thánh chết gần hết, còn lại ba tên bị trúng độc này, căn bản không cách nào đối với hắn tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

    Về phần đại quân yêu tộc, ở trong mắt hắn, đại quân yêu tộc bình thường căn bản thương tổn hắn không được. Trừ khi chính hắn muốn chết, lâm vào trùng vây.

    Gia Cát Tĩnh nhìn thấy Nhậm Thương Khung hiện thân, vội vàng cười làm lành tiến lên, cung kính hành lễ:

    - Tiền bối, Gia Cát Tĩnh đa tạ tiền bối đại ân cứu mạng.

    Thoạt nhìn, đối phương mặc dù trẻ tuổi, nhưng nhất định là tiền cao nhân bối có thuật trú nhan. Cho nên Gia Cát Tĩnh gọi "Tiền bối" một chút cũng không miễn cưỡng, ngược lại là thập phần vui mừng.

    Rốt cục nhìn thấy mặt thật của tiền bối rồi.

    Nhậm Thương Khung cười cười, nhìn Gia Cát Tĩnh, lại nhìn Long Phong một chút:

    - Các ngươi thật cũng không sai, bị nhiều Đại Thánh yêu tộc vây khốn như vậy, cũng có thể chống đỡ đến bây giờ.

    - Tiền bối, ngươi đã sớm đến rồi?

    Nhậm Thương Khung thở dài nói:

    - Ta đứng ngoài quan sát đã lâu. Chỉ tiếc đầu đà kia quá lỗ mãng, chờ ta muốn cứu, hắn đã rơi vào trong tay địch nhân rồi.

    Nhậm Thương Khung xác thực đã sớm đến rồi, hắn luôn luôn ẩn nhẫn không phát, nhưng thật ra là quan sát những yêu tộc Đại Thánh này, tính toán phương pháp hợp lý.

    Đối mặt nhiều cường giả yêu tộc như vậy, hắn cũng không có thể tùy tiện làm việc. Tính trước làm sau, thông qua sách lược, phát huy sở trường đặc biệt của hắn, lợi dụng hết thảy ưu thế có lợi, lúc này mới có thể đạt tới hiệu quả khắc địch chế thắng.

    Nếu không, xông tới liều mạng, mặc dù hắn thao túng Lưu Kim khôi lỗi, cũng chưa chắc dám nói thắng dễ dàng. Thắng bại nhiều lắm là năm năm.

    Nhưng mà khi như vậy, cục diện sẽ rất bất lợi. Bị những Đại Thánh yêu tộc này vây khốn, vạn nhất yêu tộc Đại Thánh phụ cận đến đây gấp rút tiếp viện, sẽ lâm vào vũng bùn tử chiến.

    Cho nên, Nhậm Thương Khung chọn dùng chiến thuật, tiêu diệt từng bộ phận, xuất kỳ bất ý, quả nhiên là đại thu kỳ hiệu.

    Hôm nay, còn dư lại ba tên Đại Thánh kia, cũng là nỏ mạnh hết đà, đều trúng Vạn Tượng Phi Đao, giờ chết đã cách rất gần. Mặc dù không bị đánh chết, độc phát là lúc bọn hắn lên đường.

    - Tiền bối, cái này cũng không trách ngươi. Thất Sát đạo hữu quá lỗ mãng rồi. Ta khuyên hắn không nên phân ra, hắn lại không nghe.

    Gia Cát Tĩnh tự nhiên rõ ràng, Thất Sát Đầu Đà, đó là tự mình muốn chết.

    Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:

    - Thôi, nơi đây không nên ở lâu, tốc chiến tốc thắng, giải quyết ba yêu nghiệt này, chúng ta lập tức đi thánh địa Bão Thạch Tông.

    - Tiền bối muốn đi Bão Thạch Tông?

    Gia Cát Tĩnh hơi có chút giật mình.

    Nhậm Thương Khung không trả lời, mà là cười híp mắt nhìn vòng chiến:

    - Ngã.

    Đang khi nói chuyện, hai gã yêu tộc Đại Thánh trúng độc đầu tiên, thân thể lung lay lắc lư, đã chống đỡ không nối. Lưu Kim khôi lỗi am hiểu nhất là loại chiến đấu này, lập tức hóa thành dây thừng kim quang, bắt bọn họ trói lại.

    Tiếp theo, Ngân Lý Đại Thánh cũng khó trốn vận rủi, cũng thành tù binh của Nhậm Thương Khung.

    Nhậm Thương Khung chuyện thứ nhất, không phải là giết bọn hắn, mà là lấy ra giải dược Thập Nhị Thiên Hương Cao, để cho bọn họ phục dụng đi xuống. Yêu đan của yêu tộc Đại Thánh, cũng không thể bị Thập Nhị Thiên Hương Cao làm cho ô nhiễm.

    Cho nên, muốn lấy yêu đan, trước hết phải giải độc.

    Yêu tộc Đại Thánh toàn bộ ngã xuống, đây đối với yêu tộc bốn phía Phi Thạch Thành mà nói, không thể nghi ngờ là ngày diệt vong đến, ở Nhậm Thương Khung, Gia Cát Tĩnh cùng với Long Phong xung phong liều chết, hội hợp với đám tinh anh còn chưa chết kia, qua lại xung phong liều chết, đem đại quân yêu tộc vây khốn đánh thất linh bát lạc, rối rít chạy tán loạn.

    Mà đám người bên trong Phi Thạch Thành, vốn là cố định chờ chết, thấy biến cố ngoài thành, liền rối rít xung phong liều chết đi ra, tạo thành một cỗ tư thế phản công.

    Thế cục thoáng cái xuất hiện đại nghịch chuyển!

    - Cái gì? Ngươi nói tàn quân Phi Thạch Thành phá vòng vây thành công, đến dưới thành nam, thỉnh cầu tiến vào thánh địa Bão Thạch Tông?

    Thạch Thanh nghe được thám tử hồi báo, quả thực có chút bất khả tư nghị.

    Phi Thạch Thành bị vây khốn, đại quân yêu tộc gấp mười lần Phi Thạch Thành, dưới tình huống này, hoàn toàn sẽ không trông cậy vào bọn họ có thể phá vòng vây thành công.

    Cái gọi là phá vòng vây, thật ra chính là tự sanh tự diệt.

    Cho nên, lúc ấy Thạch Thanh nói rất hay, nếu như có thể đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông, nơi này nhất định vì bọn họ mở rộng. . .

    Hôm nay, người ta thật là đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông rồi, đại môn có muốn mở rộng hay không? Này lại thành vấn đề khó khăn mới rồi!

    - Chư vị, mới mẻ a. Phi Thạch Thành lại phá vòng vây thành công. Trừ Thất Sát Đầu Đà chết ra, Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong còn sống, ở ngoài thánh địa Bão Thạch Tông, thỉnh cầu tiến vào thánh địa a.

    Thạch Thanh dở khóc dở cười, tuyên bố tin tức kia.

    - Cái gì? Bọn họ. . . Đột phá thành công?

    Thạch Đình cũng cảm thấy bất khả tư nghị:

    - Đại ca, có phải lầm rồi hay không?

    - Là tin tức thám tử bên kia báo tới, có thể nào sai lầm? Hơn nữa, xác xác thật thật, là Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong mang theo một nhóm tàn quân Phi Thạch Thành, ước chừng mấy vạn người!

    - Mấy vạn người?

    Thạch Đình lại càng u mê:

    - Đại ca, cái này không đúng. Yêu tộc đại quân không phải là bùn đất. Muốn nói Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong phá vòng vây thành công, còn có một phần trăm hy vọng. Nhưng mà mấy vạn người đột phá thành công, đây không phải là nói giỡn sao? Yêu tộc đại quân gió thổi không lọt, có thể cho mấy vạn người này đột phá ngàn dặm sao? Này là chuyện rất hoang đường?

    Nhị tông chủ Thạch Chiến cũng cười lạnh:

    - Nhất định là có trá. Nếu như tin bọn hắn, chúng ta sẽ ngốc nghếch theo chân bọn họ rồi. Mấy vạn người? Coi như là bọn họ chắp cánh, cũng bay không tới nơi này!

    Quả thật, đại quân yêu tộc trùng trùng điệp điệp, đem Phi Thạch Thành vây nước chảy không lọt, có mấy cá lọt lưới đó là có thể có.

    Nhưng mấy vạn người cùng nhau đột phá, căn bản không thể nào. Yêu tộc đại quân tính ra ngàn vạn, mấy vạn người căn bản không đủ nhét hàm răng a.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)