[Huyền Ảo] Dị Thế Y Tiên - Hán Bảo (New: C15) (Tạm dừng)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Tố Cầm, 5/10/11.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 11: Phương Vũ có chuyện


    Phương Vân lấy một chút đấu khí của Dạ lão ra, sau đó cho tiên khí của mình dung hợp vào, nhưng vẫn chưa có kết quả vừa lòng.

    Đồng thời, việc này càng khơi dậy lòng hiếu kì của Phương Vân, tu chân giả muốn tăng cảnh giới, không phải chỉ biết tu luyện cùng lĩnh ngộ là được, mà còn cần phải có một trái tim ham thích học hỏi.

    Ngày thứ hai, Phương Vũ lại chạy tới, nhìn vẻ mặt của nàng, dường như rất vội vã.

    "Lão ngũ... lão ngũ." Giọng nói của Phương Vũ tao nhã, chẳng giống một tiểu nha đầu đanh đá chua ngoa chút nào cả.

    "Lão tứ, hai ngày nay ta không ghé thăm vườn hoa ở hậu viện nhà ngươi, ngươi lại tới đây để mần chi." Khi Phương Vân nhìn thấy Phương Vũ, suýt chút nữa thì bị dọa nhảy dựng lên, đây còn là Phương gia lão tứ điêu ngoa ngang ngược hay sao, đây rõ ràng là một cô nương hiểu biết lễ nghĩa, đôi mắt trong veo như nước của đằng ấy suýt chút nữa khiến Phương Vân tưởng rằng nàng bị quỉ nhập xác.

    Hận ý chợt lóe lên trong mắt Phương Vũ, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ nhu nhược, mở to mắt nhìn Phương Vân: "Đệ đệ..."

    Cả người Phương Vân run lên, hắn xác định, Phương Vũ này, tuyệt đối không phải là Phương Vũ thực, mà là một tên gia hỏa nào đó mạo danh!

    Phương Vũ không nhìn thấy Phương Vân đang miên man suy nghĩ, run rẩy lấy viên ngọc màu xanh biển lúc trước cướp được, tuy nhiên trải qua mấy ngày, lam châu đã không còn rực rỡ như trước nữa, hơn nữa linh tính cũng yếu hơn rất nhiều.

    "Đây là..." Phương Vân khó hiểu nhìn Phương Vũ, lam châu mấy ngày trước còn lung linh sáng chói, tuy chưa tới mức độ hào quang vạn trượng, nhưng ánh sáng đó giống như trái tim của hải dương, cuốn hút lòng người.

    Thế nhưng lam châu trong tay của Phương Vũ lại ảm đạm thất sắc, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của lam châu mấy ngày trước.

    "Ta cũng không biết nữa, để ở trên người vài ngày, kết quả lại biến thành như vậy..." Phương Vũ ủ rũ nhìn Phương Vân, vẻ mặt không đành cùng không cam lòng.

    Phương Vân tiếp nhận cực linh hàn châu, lam châu đục ngầu, chẳng hề sáng chói, hàn ý bên trong gần như mất hết, tìm không ra loại hàn ý sâu tận tim gan như lúc trước, không có chổ nào phát sáng, thoạt nhìn giống một viên bi tầm thường.

    Phương Vân nhíu mày, chuyện gì vậy nhỉ? Vì sao hàn khí trong cực linh hàn châu lại mất hết, Phương Vân đưa tiên khí vào trong hạt châu, tìm kiếm kết quả.

    Chỉ qua một hồi, hắn đã tìm được nguyên nhân, cực linh hàn khí trong cực linh hàn châu này không hiểu sao lại mất hết tám chín phần mười, hiện giờ chỉ còn lại một cái xác.

    Giống với con người sau khi mất linh hồn, chỉ còn lại một thể xác, mà thể xác này do tiên khí còn thừa tạo thành, thoạt nhìn rất bình thường.

    Phương Vân bóp nhẹ, xác của cực linh hàn châu trong nháy mắt hóa thành tro bụi, theo gió bay mất.

    "A... bảo châu của ta!" Phương Vũ hét ầm lên, khoảnh khắc này nàng cảm thấy như trời sập, đầu óc trống rỗng, toàn thân phát ra lam quang.

    Phương Vân sửng sốt, thầm kêu một tiếng không ôn, chỉ thấy ma lực trên người Phương Vũ dao động, bất ngờ phóng thích, hoàn toàn không thể ngăn chặn, chỉ trong thời gian ngắn, đã cạn hết, Phương Vũ trợn to mắt, phía trước tối sầm lại, té xuống mặt đất.

    "Không phải chứ..." Phương Vân mơ màng, hắn không thể ngờ mình chỉ bóp nát cái xác của cực linh hàn châu lại khiến tinh thần của Phương Vũ suy sụp.

    Phương Vân ngày đó không biết, trong lúc vô tình, Phương Vũ đã luyện hóa cực linh hàn châu thành pháp bảo của mình, liên kết với tinh thần lực.

    Thử nghĩ nếu như một pháp bảo, bị người khác mạnh mẽ hủy diệt, đối với tu chân giả thì sẽ có kết quả gì, đương nhiên là thần niệm bị tổn hại, bản thân bị thương nặng.

    Phương Vũ cũng không ngoại lệ, tuy rằng nàng chỉ liên kết tinh thần lực lượng với nhau, nhưng không có nghĩa là nàng không bị thương nặng.

    Phương Vân phá hủy cực linh hàn châu, tâm trí cùng tinh thần lực của Phương Vũ trong chốc lát không thể khống chế được, hơn nữa nàng còn là một đứa bé, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, sau đó thì hoàn toàn mất ý thức.

    Phương Vân vội vàng ngồi chổm xuống, dò xét thân thể của Phương Vũ, lúc này sắc mặt của Phương Vũ trắng bệch, giống như không có tí máu nào cả.

    "Lần này gây ra chuyện lớn rồi..." Phương Vân vội vàng lôi Phương Vũ vào trong phòng, sau một lát kiểm tra, Phương Vân xác định, tinh thần lực của Phương Vũ bị tổn thương, tuy nhiên khiến hắn cảm thấy khó hiểu đó là, trong cơ thể của Phương Vũ dường như có một luồng lực lượng không rõ đang bảo vệ Phương Vũ, để nàng khỏi phải tiếp nhận thương tổn lớn hơn nữa.

    Mà luồng lực lượng này có thuộc tính rất âm hàn, dường như là hàn khí bên trong cực linh hàn châu.

    Nếu nói như thế thì có thể hiểu rõ rồi, đó chính là trong lúc Phương Vũ tu luyện ma pháp, trong lúc vô ý hấp thu cực linh hàn châu vào trong cơ thể, nên mới khiến cực linh hàn châu bị hỏng.

    Tuy nhiên Phương Vân không tài nào hiểu rõ, cô gái nhỏ này sao có thể luyện chế cực linh hàn châu thành pháp bảo, hơn nữa vì sao Phương Vũ hấp thu cực linh hàn khí mà không bị tổn hại, ngược lại đối với tiên khí thì thờ ơ coi như không thấy.

    Phương Vân cẩn thận xem xét thân thể của Phương Vũ, nếu là lúc bình thường, hắn không có cơ hội tốt như vậy, lần này tuy chỉ là một hành động vô tình, nhưng có thể để hắn nghiên cứu một chút về ma lực của Phương Vũ.

    Ma lực khác với đấu khí, đấu khí muôn hình muôn vẻ, còn ma lực thì chỉ có một hướng, Phương Vân đối với ma lực cũng có chút lí giải, ngày thường bị Phương Vũ đuổi giết vô số lần nên cũng hiểu ra.

    Tuy nhiên đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội được nghiên cứu như thế này, nếu như Phương Vũ tỉnh lại thì nhất định sẽ đập Phương Vân tê người.

    Phương Vân vén áo của Phương Vũ lên, tuy nhiên cơ thể bằng phẳng của nàng chẳng có gì hay ho để nhìn ngắm.

    Phương Vân dùng tiên khí, dò xét cơ thể Phương Vũ, vuốt ve từng tấc da thịt, hắn muốn dò xét căn nguyên ma lực, cũng giống như đấu khí chứa đựng ở đan điền, ma lực cũng có điểm dự trữ của riêng mình.

    Khi Phương Vân sờ tới bụng dưới của Phương Vũ thì rốt cuộc cũng tìm ra được căn nguyên ma lực.

    "Thì ra ma lực của ma pháp sư nằm trong Nhâm Đốc." Phương Vân thu tay lại, vuốt cằm, nhìn Phương Vũ đang hôn mê bất tỉnh.

    Nhâm Đốc nhị mạch ở thế giới này còn gọi là thiên quan, địa quan, đồng thời cũng là nơi để chứa dựng ma lực.

    Phương Vân kéo áo của Phương Vũ lại, trầm ngâm suy tư, sau một lát thì Phương Vân duỗi tay, lòng bàn tay phóng thích ra cực linh hàn khí, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng trị liệu cho Dạ lão, dùng hàn khí kết hợp với tiên khí tạo thành.

    Trong lòng bàn tay của Phương Vân xuất hiện một quả cầu màu lam, so với lần đầu thì to hơn mấy lần.

    Phương Vân ngưng luyện hàn khí áp súc lại thành một viên cực linh hàn châu to bằng đấm tay, sau đó dùng tiên khí câu động ma lực của Phương Vũ, hắn muốn xem coi ma lực của Phương Vũ có phản ứng bao nhiêu với cực linh hàn khí.

    Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Phương Vân tỏa ra ánh sáng màu xanh tối, ánh sáng màu xanh giống như xúc tu mềm mại, hướng tới cực linh hàn châu trong tay Phương Vân.

    Đó là do ma lực của Phương Vũ thực chất hóa, tuy nhiên lấy trình độ ma lực trước mắt của Phương Vũ không có khả năng khống chế nó, hoàn toàn là do phản ứng của bản năng.

    Phương Vũ tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng miệng vẫn khe khẽ kêu một tiếng: "Ư..."

    Thoạt nhìn nàng rất thoải mái, Phương Vân liếc nhìn Phương Vũ, tiếp tục dò xét sự tương tác của ma lực cùng cực linh hàn khí.

    Ma lực giống như nước không chổ nào không có, không ngừng rót vào trong cực linh hàn châu, lại còn không ngừng dung hợp ma lực cùng cực linh hàn khí, tuy nhiên lại bài xích tiên khí còn thừa lại.

    "Thì ra là thế, giống như phản ứng giữa khí âm hàn cũng tiên khí lúc trước, ma lực của lão tứ cùng cực linh hàn khí, cũng có 'phản ứng hóa học' riêng của mình." Phương Vân hơi gật đầu.[FONT=&quot][/FONT]
     
  2. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 12: Băng hệ pháp bảo


    Tiên khí của Phương Vân đi theo ma lực của Phương Vũ, hòa tan vào trong cơ thể của Phương Vũ, theo thời gian trôi đi, cực linh hàn khí không ngừng bị ma lực cuốn vào bên trong cơ thể của Phương Vũ.

    Quá trình này diễn ra không mấy nhanh, Phương Vũ phải dùng mất bốn ngày thời gian mới hoàn toàn hấp thu hết viên cực linh hàn châu lúc trước, mà lúc này số lượng cực linh hàn khí càng lớn hơn rất nhiều so với trước kia, nên động tác của ma lực chậm chạp hơn hẳn.

    Gần một giờ, số lượng cực linh hàn khí mà ma lực hút được chưa tới một phần vạn, nếu cứ duy trì tốc độ như vậy, mỗi ngày Phương Vũ hấp thu một giờ, ít nhất cũng cần hai đến ba năm mới có thể lần nữa hút cực linh hàn châu thành một cái xác khô.

    Thế nhưng, điều khiến cho Phương Vân bất ngờ đó là sau khi cực linh hàn khí vào trong cơ thể của Phương Vũ, không ngờ lại tự động chữa trị tinh thần lực bị tổn thương của Phương Vũ.

    Thực ra thì khi tinh thần lực bị tổn thương, cơ thể có thể chữa trị theo bản năng, nhưng thời gian rất dài, vì thế có rất nhiều tu chân giả sau khi thần niệm bị thương, vài năm thậm chí vài chục năm sau cũng không thể khôi phục lại, tinh thần lực cũng giống thế.

    Thế nhưng cực linh hàn khí lại phát huy tối đa đặc tính riêng, đó chính là bổ khuyết, được cơ thể sử dụng theo bản năng, cực linh hàn khí giống như một hố sâu, không ngừng chữa trị tinh thần lực cho Phương Vũ.

    Vốn Phương Vân đang buồn rầu tìm cách trị khỏi tinh thần lực cho Phương Vũ, tuy hắn có nhiều biện pháp chữa trị, nhưng đều cần tu vi nhất định.

    Với tu vi Tụ Khí trung kỳ lúc này, vừa không có đan dược, vừa không thể luyện chế đan dược, thậm chí phần lớn tiên thuật cũng đều bị hạn chế, nếu muốn chữa khỏi cho Phương Vũ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

    Chẳng qua, Phương Vân cảm thấy tốc độ này không mấy nhanh, nếu cứ tiến triển như thế, ít nhất cũng cần một tháng Phương Vũ mới có thể hoàn toàn bình phục trở lại.

    Phương Vân nhìn cực linh hàn châu trong tay, trầm tư chốc lát, bỗng nhưng nở một nụ cười thâm ý.

    "Nếu cực linh hàn khí có thể giúp lão tứ khôi phục lại, ta đây liền châm thêm lửa cho nó!" Phương Vân thu hồi cực linh hàn châu, một đạo văn đánh lên bề mặt cực linh hàn châu.

    Đạo văn đại biểu cho thiên đạo, đại biểu cho điều chí lý, cũng có thể nói đó là văn tự dẫn động thiên địa.

    Bất đồng đạo văn thì hiệu quả cũng không như nhau, một số đạo văn có thể thi triển tiên thuật, một số đạo văn dùng để luyện khí hoặc luyện đan, còn có một số đạo văn dùng để bảy trận.

    Có thể nói, đạo văn là một môn học vấn, nắm giữ càng nhiều đạo văn thì chuyện có thể làm càng nhiều, thậm chí có thể dùng để tu luyện hoặc tăng trưởng tu vi.

    Năm đó Phương Vân cướp đoạt vô số môn phái, tự nhiên lấy đi không ít đạo văn quí báu, rất nhiều môn phái đều lén chứ riêng một mình rất nhiều đạo văn quí báu, đối với bảo tàng lớn như thế thì Phương Vân cũng chẳng bày đặt ra vẻ, làm như không thấy.

    Một nhóm đạo văn đánh sâu vào trong cực linh hàn châu, ánh sáng màu xanh do cực linh hàn châu tỏa ra càng thêm lộng lẫy, Phương Vân dẫn động thiên địa khí, mạnh mẽ quán nhập vào trong cực linh hàn châu.

    Hắn muốn luyện chế viên cực linh hàn châu này thành một pháp bảo, đương nhiên pháp bảo này vẫn như trước đó, là một pháp bảo bất nhập lưu, bởi vì dùng tu vi hiện tại của Phương Vân thì chỉ có thể làm như thế, huống chi cho dù hắn có luyện chế ra một kiện pháp bảo thượng phẩm thì Phương Vũ cũng không thể khống chế được.

    Phương Vân quán nhập thiên địa linh khí vào trong cực linh hàn châu, sau đó ém nhẹm trong đó, đồng thời khắc một trận pháp nho nhỏ trên bề mặt cực linh hàn châu, dùng để hấp thu thiên địa linh khí, để thiên địa linh khí bên trong không ngừng sinh sôi.

    Như thế sẽ không giống như trước đó, mới hai ba ngày đã bị Phương Vũ hấp thu sạch sành sanh, trở thành một kiện pháp bảo vứt đi.

    Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất đó là, Phương Vân muốn dùng viên cực linh hàn châu này dung hợp với tinh thần lực của Phương Vũ, để cho nó có thể chủ động chữa trị tinh thần lực cho Phương Vũ, mà không phải như lúc này, dựa vào ma lực từ từ hấp thu cực linh hàn khí, tiến hành quá trình chữa trị chậm chạp như thế này.

    Tuy rằng tu vi của Phương Vân không cao, nhưng luyện chế pháp bảo đơn giản như thế này lại rất thông thạo, chẳng qua mới một giờ, cực linh hàn châu đã hoàn thành, trở thành một kiện pháp bảo tiếp cận hạ phẩm.

    Tuy nhiên ánh sáng của cực linh hàn châu tắt lịm, nếu hào quang này cứ phóng thích mạnh như thế, chỉ tổ khiến cho thọ mệnh của cực linh hàn châu ngắn lại.

    Việc tiếp theo là giúp cực linh hàn châu liên kết với tinh thần lực của Phương Vũ, quá trình này so với luyện chế pháp bảo thì phức tạp hơn rất nhiều.

    Tinh thần lực của con người rất yếu ớt, chỉ bị thương một chút thôi đã có ảnh hưởng rất lớn, nếu đổi lại là một số công kích đặc thù, có thể khiến người khác trở thành người thực vật hoặc một tên ngốc.

    Phương Vân dùng thần niệm của mình câu động tinh thần lực của Phương Vũ, bản thân thần niềm cũng có thể coi như là tinh thần lực, tuy nhiên tính chất của cả hai lại khác nhau, giống như sự khác biệt giữa người thường cùng người tu chân.

    Thần niệm là do tu luyện tinh thần lực, là cảm ngộ về linh hồn, ngưng tụ thành đạo tâm của mình, thành tựu vô thượng tinh thần linh thể.

    Tuy rằng sau khi chuyển thế thì tu vi của Phương Vân mất hết, nhưng phần linh hồn này lại bất diệt, đạo tâm viên mãn, cho dù cơ thể của Phương Vân đã bị hủy, nhưng vẫn như trước có được vô thượng tinh thần linh thể.

    Tuy nhiên, lúc này Phương Vân không có cách nào dùng thần niệm thao túng thiên địa, bởi vì cơ thể của hắn không thừa nhận nổi.

    Thần niệm cùng tu vi giống như hai cung thiên bình, có thể cao cũng có thể thấp, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua bảy thành, nếu tu vi quá cao, đạo tâm quá thấp thì sẽ đọa nhập ma đạo, chịu sự thao túng của bản năng, trở thành nô lệ của sức mạnh.

    Còn nếu thần niệm quá mạnh, thì sẽ khiến cơ thể hủy hoại, bởi vì sức mạnh của thần niệm tuy có thể xé trời cắt đất, nhưng cũng đồng thời xé rách cơ thể của chính mình.

    Tuy nhiên không hiểu vì sao, sau khi Phương Vân chuyển thế, thần niệm tuy vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể không vì thể bị hủy hoại, dường như giữa cơ thể cùng thần niệm có một sự cân bằng, chỉ cần không chủ động phá tan sự cân bằng đó thì Phương Vân sẽ không có nguy hiểm quá lớn, cho nên hắn rất ít dùng tới thần niệm, cho dù có dùng tới thì cũng hạn chế số lượng thần niệm phóng thức không vượt quá giới hạn của cơ thể.

    Nếu hai người ở gần nhau thì sẽ xuất hiện linh hồn cộng minh, loại cộng minh này tùy vào mức độ mà sinh ra cường độ không giống nhau, tỉ như người thân ruột thịt, họ hàng, bạn bè, người yêu hay kẻ thù.

    Thiện niệm của Phương Vân chỉ mới chạm nhẹ tới Phương Vũ, thì tinh thần lực của Phương Vũ lập tức bị câu động, một gợn sóng dùng mắt thường không thể nhìn thấy bắt đầu lan tỏa từ cơ thể của Phương Vũ.

    Phương Vân cẩn thận liên kết tinh thần lực của Phương Vũ với cực linh hàn châu, quá trình này giống như thắt một cái kết giữa tinh thần lực cùng cực linh hàn châu, nếu như có thể tự động thắt kết thì đơn giản hơn rất nhiều, dù sao Phương Vân cũng là người lạ, cho dù thủ đoạn có cao tới đâu thì cũng phải cẩn thận, không dám qua loa chút nào.

    Tuy nói cực linh hàn châu ngay cả hạ phẩm pháp bảo cũng không tới, nhưng tiên khí cùng cực linh hàn khí trong đó rất dày đặc, sau khi Phương Vân liên kết cực linh hàn châu với tinh thần lực của Phương Vũ. Cực linh hàn khí trong cực linh hàn châu lập tức tự động chữa trị cho tinh thần lực của Phương Vũ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, so với trước đó, nhanh hơn gấp mười lần, nếu chiếu theo tốc độ như thế, chưa tới hai ngày, Phương Vũ sẽ có thể hoàn toàn bình phục.

    Phương Vân để Phương Vũ ở lại phòng mình quan sát một đêm, sau khi xác định cơ thể của Phương Vũ không có gì đáng ngại, lòng mới nới lỏng.

    May mà Phương Vũ cũng giống với Phương Vân, mất tích một ngày hai ngày là chuyện bình thường như cơm bữa, nên Phương Hào chẳng hay ho gì cả, còn lão mụ Nạp Lan Nguyệt Như thì không có ở trong nhà.
     
  3. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 13: Sáng tỏ thấu đáo


    Tinh thần lực của Phương Vũ tăng gấp mấy lần, gần như đạt tới tiêu chuẩn cả ma pháp sư tinh thần hệ.

    Phương Vân luyện chế cực linh hàn châu thành một pháp bảo, mà cực linh hàn châu có một số điều chỉnh quan trọng đó là tiên khí cùng hàn khí tạo thành một vòng tuần hoàn, sẽ không bởi vì Phương Vân hấp thu mà trở thành một cái xác không.

    Đồng thời, trong lúc Phương Vũ vô ý hấp thu thì tinh thần lực sẽ tăng trưởng không giới hạn, loại tăng trưởng như thế theo lẽ thường chỉ cầu chứ khó gặp.

    Cho dù là Phương Vân, cũng không có cách nào đoán được tinh thần lực của Phương Vũ trong tương lai sẽ như thế nào, có lẽ sẽ giống tu chân giả, hình thành thần niệm của riêng mình, hoặc đi một con đường khác.

    Đương nhiên, điều kiện trước hết là Phương Vũ cần có thọ nguyên gần như vô hạn giống tu chân giả mới đủ cung cấp thời gian cho nàng.

    Hơn nữa, trong quá trình đó tất nhiên không thiếu cửa khẩu, dù sao vô luận tu luyện môn gì, đều là nghịch thiên nhi hành, nghiễm nhiên sẽ hứa hẹn có nhiều cửa khẩu chờ đời nàng.

    Ngày tiếp theo, Phương Vũ yếu ớt mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy, đó là tên đệ đệ đáng giận của mình.

    Phương Vân lập tức đại phát thư oai, anh dũng nhào tới Phương Vân, đè sát đệm giường: "Gia hỏa đáng hận, đền lam châu cho ta! Ngươi đền lam châu lại cho ta!"

    Phương Vân cười hì hì, tay bàn tay ôm một viên lam châu to bằng đấm tay: "Thường cho ngươi!"

    Phương Vũ vừa nhìn thấy cực linh hàn châu, ánh mắt lập tức dựng thẳng, tinh thần lực cùng cực linh hàn châu liên kiết với nhau, khiến nàng cảm thấy thân thiết vô hạn, cái cảm giác thân thiết này rất khó hình dung, nó giống như một bộ phận trên cơ thể của nàng.

    Linh hồn của Phương Vũ đều bị ánh sáng âm u màu xanh biếc hấp dẫn, ánh mắt trầm mê trong đó, không thể tự kiểm soát, hai tay từ từ nâng cực linh hàn châu lên.

    Loại cảm giác này, chỉ có Phương Vũ có thể cảm giác được, nếu đổi lại là người khác, nhiều nhất chỉ cảm thấy nó xinh đẹp, chứ không thể có được cảm giác như lúc này của Phương Vũ.

    "Thỏa mãn chứ..." Phương Vân làm mặt cười nhìn Phương Vũ.

    Phương Vũ hung hăng quét mắt nhìn Phương Vân, rồi lại thu hồi ánh mắt, đặt ở cực linh hàn châu: "Lần này tạm tha cho ngươi!"

    "Thỏa mãn rồi thì buông ra, ngươi muốn đè ta tới khi nào hả?" Phương Vân trắng mắt nhìn Phương Vũ, suy nghĩ đều viết ngay trên mặt còn bày đặt làm bộ hời hợt.

    Ngày kế tiếp, Dạ lão tới tìm Phương Vân, lão không còn vội vàng gấp gáp như trước nữa, bởi vì lão phát hiện, đấu khí của mình biến hóa, chẳng những không có hại với mình, ngược lại có rất nhiều chổ tốt.

    Nếu nói điều có hại chân chính, đó là trước kia do bệnh cũ quấn thân nên khó ngủ, mà lúc này thì tinh lực tràn đây nên cũng khó ngủ.

    Điều này khiến Dạ lão chẳng biết nên khóc hay nên cười, xem ra ông trời không định cho lão ngủ, tuy nhiên sự cảm kích và tôn kính với Phương Vân càng thêm sâu nặng.

    "Dạ lão, ta còn chưa nghĩ ra kết quả, sao hôm nay ngài lại tới nữa?" Phương Vân mời Dạ lão vào trong phòng, bất đắc dĩ nhìn Dạ lão.

    "Vân thiếu, ta đến đây để nói với ngài, thực ra ngài không cần lo lắng cho cơ thể của ta, vấn đề lớn nhất đã giải quyết xong, vấn đề còn lại thì chẳng nhằm nhò gì, đừng nên hao tổn tinh thần, hơn nữa chuyện này đối với ta không phải là một chuyện xấu." Dạ lão quan tâm nói.

    "Dạ lão, ngoại trừ tính bền bỉ của đấu khí tăng lên thì đấu khí của ngài có thay đổi gì hay không?" Phương Vân không chịu bỏ qua, nghiên cứu biến hóa của Dạ lão, không phải chỉ vì Dạ lão, mà còn vì chính hắn.

    Y thuật của Phương Vân không phải tự dưng mà có, là do có vô số câu đố không lời giải đáp như Dạ lão, Phương Vân giải đáp chúng nó từng chút một, vì thế hắn mới có thể làm những chuyện mà người khác không thể.

    Nếu gặp được vấn đề khó hiểu thì không thèm giải quyết nữa thì y thuật của Phương Vân sẽ vĩnh viễn trì trệ không tiến.

    Thế giới này có rất nhiều loại bệnh mà Phương Vân chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua, nên Phương Vân sẽ không thỏa mãn tình trạng như hiện tại, chỉ có tò mò, mới có thể khiến hắn có đủ động lực.

    Dạ lão nhìn ánh mắt của Phương Vân, lão hiểu Phương Vân không muốn bỏ qua như thế, hắn cũng giống với nhiều đời gia chủ Phương gia trước đó, bọn họ cũng có ánh mắt kiên định như thế.

    Dạ lão trầm tư một hồi, cau mày nhìn về phía Phương Vân: "Ta cũng chẳng biết chuyện này có được coi là biến hóa hay không..."

    Dạ lão dừng một lát, tiếp tục nói: "Trong đầu ta lúc này luôn tự giác nhớ tới đoạn khẩu quyết mà Vân thiếu cho ta, mà mỗi lần nhớ tới thì đấu khí sẽ vận chuyển, có đôi khi không nhớ tới, nhưng mỗi lần ta vận hành đấu khí thì cũng sẽ vận chuyển theo phương thức của khẩu quyết đó."

    "Ý ngài muốn nói, khi ngài sử dụng đấu khí, sẽ tự động vận hành khẩu quyết?" Phương Vân mở to mắt, lập tức hỏi ngay.

    "Đúng là vậy... ta vốn nghĩ rằng đó là đặc điểm của khẩu quyết mà Vân thiếu cho ta, nên hôm trước mới không nhắc tới..." Dạ lão xấu hổ gãi đầu, mỗi lần ở chung với Phương Vân, lão đều cảm thấy rất thoải mái.

    Ở trong mắt của lão, không có khoảng cách giữa chủ tớ, Phương Vân càng giống như một đứa cháu của lão, mà tài trí của Phương Vân, lại khiến lão trố mắt ngó nhìn.

    "Khẩu quyết mà ta cho ngài cũng chẳng có công hiệu thần kỳ như vậy." Phương Vân lắc đầu.

    Trên thế giới này quả thực có công pháp tự động tu luyện, tuy nhiên những loại công pháp đó chưa hẳn đã là tốt nhất, bởi vì tự động thì đồng nghĩa với chuyện sẽ có hy sinh chút ít, ví như tốc độ tu luyện, chưa hẳn đã có hiệu quả hơn công pháp chủ động tu luyện.

    Thế nhưng, hắn không ngờ tới đoạn khẩu quyết dùng để luyện hóa tiên khí của mình đến tay Dạ lão lại tự động vận hành.

    Nếu nói như vậy, chỉ có một giải thích là hợp lí, đó là bản năng, bởi vì khẩu quyết Phương Vân cho Dạ lạo không có công năng tự động vận hành, khẩu quyết có thể bởi vì không phải cùng một người mà hiệu quả cũng không như nhau, tuy nhiên cũng chưa chắc bởi vì năng lượng khác biệt mà khẩu quyết phát sinh dị biến.

    Cũng có thể Dạ lão vì nguyên nhân Phương Vân chữa lành bệnh cũ cho lão, hơn nữa công hiệu của khẩu quyết phi phàm, khiến tiềm thức của lão khắc sâu trong lòng, khi vận chuyển đấu khí, theo bản năng sẽ vận chuyển theo khẩu quyết.

    "Dạ lão, ngài hãy sử dụng một ít đấu khí ngay bây giờ." Phương Vân nghiêm túc nói.

    Dạ lão gật đầu, thân thủ triển khai, một ngọn lửa màu đen bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay, phát ra tiếng vang ù ù cùng với nhiệt độ nóng rực.

    Lúc này Dạ lão thi triển đấu khí chẳng còn đau đớn gì cả, ngược lại cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái.

    Một cơn gió nhẹ thổi tới, cửa phòng bị cơn gió này làm kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt, Phương Vân sửng sốt, gió này từ đâu tới?

    "Không đúng, trong gió có thiên địa linh khí!" Thần niệm của Phương Vân lập tức cảm thấy có điều không bình thường, trong gió này, mang theo linh khí dày đặc, hiển nhiên do bị hấp dẫn nên tới.

    Tuy nói thiên địa linh khí tồn tại ở khắp nơi, thế gian vạn vật đều có thiên địa linh khí, nhưng có một số nơi bởi vì hoàn cảnh hay địa thế đặc biệt nên có thể tụ tập linh khí dày đặc hơn.

    Ví như căn tiểu viện của Phương Vân, nhờ có Tụ Linh Trận cho nên linh khí tương đối đậm đặc, ở chổ khác thì loãng hơn rất nhiều, theo lẽ thường, tỉ lệ sẽ không vượt quá 100:1.

    Cho nên sẽ không vô duyên vô cớ lại thổi tới một cơn gió linh khí, hiển nhiên là do Dạ lão hấp dẫn lại.

    Phương Vân dùng thần niệm bao quanh hắc viêm, cảm thụ sự biến hóa của hắc viêm, hắc viêm đứng ở trong gió chẳng những không dao động, ngược lại giống như một nồi nước sôi, sôi lên ùng ục.

    "Là do đấu khí hấp dẫn thiên địa linh khí!" Ánh mắt của Phương Vân lóe lên một tia sáng.

    Phương Vân lập tức đưa tay tới cạnh cổ tay của Dạ lão, truyền thêm vài luồng tiên khí vào trong cơ thể Dạ lão, quan sát cơ thể của Dạ lão, quả nhiên Dạ lão đang tự động vận chuyển khẩu quyết.

    Thực ra đấu khí của Dạ lão không phát sinh dị biến, mà biến hóa hiện tại của Dạ lão đó là do phương pháp vận hành, Dạ lão cùng lúc phóng thích đấu khí dựa theo công pháp Hắc Thiên Ma Diễm, nhưng rồi lại theo bản năng vận hành khẩu quyết luyện hóa tiên khí.

    Bản thân đoạn khẩu quyết này có tác dụng luyện hóa tiên khí, nhưng trong cơ thể của Dạ lão thì không còn tiên khí để luyện hóa nữa.

    Thế nên cơ thể của Dạ lão bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, dù sao tiên khí là do linh khí tôi luyện mà thành, tiên khí cùng linh khí có quan hệ na ná như dưỡng khí tinh khiết cùng không khí, tiên khí là năng lượng nguyên chất, còn linh khí thì là năng lượng hỗn tạp không tinh khiết.

    Trong lúc Dạ lão phóng thích đấu khí, cơ thể luyện hóa linh khí dưới hiệu suất thấp, cũng bởi vì thế nên mới khiến cho tính bền đấu khí của Dạ lão tăng trưởng một mức độ nào đó.

    Loại trạng thái này tuy rằng tốt, nhưng chỉ có một mình Dạ lão làm được, không thể phục chế ra nươời thứ hai, bởi vì có nguyên do bản năng, Dạ lão đối với khẩu quyết sùng bái một cách mù quáng, đổi lại là người khác chưa hẳn đã có thể nhất tâm nhị dụng.

    "Dạ lão..." Phương Vân mở miệng tươi cười: "Còn nhớ ước định của chúng ta không?"[FONT=&quot][/FONT]
     
  4. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 14: Tài của không nên để lộ ra ngoài


    Dạ lão là một đối tượng nghiên cứu rất không tồi, Phương Vân có thể tùy thích làm đủ loại kiểm tra trên cơ thể của Dạ lão.

    Với lại đấu khí của Dạ lão, trên cơ bản thì dùng sao cũng chẳng hết, ít nhất trong thời gian nghiên cứu là thế, nên cơ thể của Dạ lão không mệt mỏi.

    Phương Vân từng làm so sánh giữa tiên khí, ma lực cùng đấu khí, nếu như chỉ so sánh đơn thuần về mặt năng lượng thì tiên khí thuộc về loại năng lượng cao cấp, ma lực thì có khuynh hướng về mặt linh hồn, còn đấu khí thì lại có khuynh hướng về mặt cơ thể.

    Song đó, Phương Vân cũng tìm hiểu rõ được, sau khi đấu khí cùng ma lực tới ngũ giai thì sẽ ngưng tụ ra đấu tâm của riêng mình, ma pháp thì gọi là ma hồn.

    Vô luận ma hồn hay đấu tâm đều là duy nhất, giống như vân tay của con người vậy.

    Công pháp không giống nhau, người không giống nhau, tính cách, hoàn cảnh, phương pháp tu luyện, phương pháp đột phá sẽ tạo ra đấu tâm cùng ma hồn không như nhau.

    Phương Vân chưa từng được nghiên cứu ma hồn, tuy nhiên hắn đã nghiên cứu đấu tâm của Dạ lão, đấu tâm của Dạ lão là một con rồng đen.

    Tuy chỉ mới là hình thái, thế nhưng lại được đấu khí duy trì, tuy rằng có ý một chút ý thức riêng, nhưng khi chiến đấu thì lại dựa vào bản năng, tình cảm của bản thân một khi bị ảnh hưởng thì tình cảm đấu tâm thể hiển cũng không như nhau, có cuồng bạo, giận dữ, vui vẻ, hoặc sợ hãi.

    Tới ngũ giai, mỗi một lần tiến giai, đấu tâm cũng sẽ phát triển, theo lý giải của Phương Vân đó là loại trưởng thành này cùng một loại với thuyết tiến hóa, trở nên càng thêm có linh tính.

    Kỳ thực đấu tâm giống với nguyên anh của tu chân giả, tuy nhiên nguyên anh không thể nào chiến đấu được, nếu như nguyên anh bị hủy, tu chân giả sẽ hình thần câu diệt, có thể nói nguyên anh là phân thân của tu chân giả.

    Còn đấu tâm thì do đấu khí ngưng tụ mà thành, mặc dù có hình, nhưng vô ý thức, cho dù có bị hủy đi chăng nữa thì cũng sẽ mau chóng ngưng tụ ra đấu tâm giống như thế, tuy nhiên chủ nhân của bọn chúng cũng sẽ bị trùng kích cùng tiêu hao.

    Mới nhìn qua thì đấu tâm có tính thực dụng nhiều hơn, trên thực tế thì lợi ích do nguyên anh mang tới không tài nào so sánh được, nếu như nói khoảng cách giữa ngũ giai với tứ giai giống như trời với đất thì sự chênh lệch giữa tu chân giả không có nguyên anh cùng tu chân giả có nguyên anh giống như người với thần.

    Thủ đoạn của tu chân giả Nguyên Anh kỳ có thể dùng câu lên trời xuống đất, hô mưa gọi gió để hình dung, mức độ cứng cỏi của cơ thể bọn họ đạt tới mức độ bất hủ, thọ nguyên thì tăng lên gấp mấy lần.

    Phương Vân nghiên cứu Dạ lão có hơn một năm, trong lúc đó Dạ lão từng chủ động yêu cầu với Phương Vân, muốn trở thành tùy tùng của Phương Vân, cùng lúc có thể bảo vệ Phương Vân.

    Thực ra, Phương Vân cũng muốn Dạ lão có thể theo bên cạnh hắn, như vậy cũng tiện cho việc nghiên cứu của hắn.

    Bên ngoài Nhạn Thành ba mươi mét, chổ này là một bãi đá bừa bãi, cột đá dài ngắn không như nhau, dáng vẻ bên ngoài khác nhau, diện tích bao quanh Phương Vân trăm mét, rất đồ sộ.

    Đó là kỳ cảnh do thiên nhiên tạo ra trong trăm vạn năm trôi qua, người dân sinh sống ở Nhạn Thành gọi nơi đây là Đồi Loạn Thạch.

    Bởi vì đồi Loạn Thạch thường có đá rơi xuống, vì thế có rất ít người tới lui chổ này, thế nhưng bên trong đồi Loạn Thạch lúc này có hai bóng người.

    Phương Vân dựa người vào một cột đá, tránh ánh nắng mặt trời nóng rực, tay cầm một quả táo đỏ tươi rất lớn, cắn một cái.

    Cách đó không xa, Dạ lão vẫy nhẹ một chưởng, chưởng phong mạnh mẽ có lực, đồng thời mang theo một luồng gió đen nóng hừng hực, bổ về phía cự thạch.

    Cự thạch lớn cỡ năm trăm trượng, ầm ầm vỡ nát, đá vụn bay tán loạn khắp nơi, đá vụn to khoảng một đấm tay bất ngờ bắn về phía Phương Vân.

    Dạ lão đại kinh, đầu óc nóng rần, quát nhẹ một tiếng, song chưởng lại bổ về phía Phương Vân.

    Hào quang màu đen dài chừng mấy chục trượng lóe lên, một con giao long màu đen thình lình xuất hiện, hắc long xẹt qua khối đá vụn kia, tảng đá vụn đó giống như bị hòa tan, trong chớp mắt đã tiêu tan trong không khí.

    Hắc long không ngừng lại, tiếp tục bổ tới cột đá ở trên đấu Phương Vân, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang dội, truyền khắp rừng đá.

    Nét mặt của Phương Vân vẫn ung dung y cũ, giống như chẳng có chuyện gì, cột đá cao chừng ba bốn mươi trượng trực tiếp bị hắc long đụng vào, cắt thành hai đoạn.

    "Dạ lão, chỉ một tảng đá vụn mà thôi, ngài đâu cần phải ngạc nhiên tới mức đó chứ." Phương Vân cắn một ngụm táo, cười ha hả nói.

    Dạ lão xấu hổ cười, lão cũng cảm thấy mình làm hơi quá, tuy rằng lão tin tưởng tảng đá vụn đó không tài nào có thể làm bị thương Phương Vân, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn xem Phương Vân là trẻ con.

    Trên thực tế, Phương Vân quả đúng là trẻ con, một đứa bé chưa tới ba tuổi.

    "Dạ lão, đấu khí của ngài trong một năm này dường như tăng lên không ít ha." Phương Vân hỏi.

    Dạ lão gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ ngắn ngủn một năm, đấu khí của lão đã tới thất giai nhất phẩm đỉnh, tin rằng không tới nửa năm thì có thể thử đột phá."

    "Dạ lão, không cần đợi nửa năm." Phương Vân tự tin nói.

    "Vân thiếu, ngài nói vậy là có ý gì?"

    "Cho ta hai ngày chuẩn bị, đến khi đó thì ngài hãy tới tiểu viện của ta." Phương Vân nói: "Ta cũng muốn thử nghiên cứu xem, lúc đấu khí đột phá bình cảnh thì có chổ khó gì."

    Hiện giờ Dạ lão không hề nghi ngờ lời nói của Phương Vân, chỉ cần Phương Vân nói có thể làm được, thì nhất định sẽ có thể làm được.

    Tuy nói trong thời gian một năm này Phương Vân đang nghiên cứu đấu khí của lão, tuy nhiên đấu khí của lão có thể tăng lên một cách rõ ràng như thế thì có hơn phân nửa là nhờ công của Phương Vân.

    Phương Vân đối với đấu khí của Dạ lão cũng tương đối quen thuộc, tất nhiên bởi vì mình đang nghiên cứu đấu khí của người ta, thế nên Phương Vân cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ sự biến hóa đấu khí của Dạ lão.

    Có vài thứ, Phương Vân có thể nhờ thôi diễn để có kết quả, cũng có vài thứ, thì không có cách nào thôi diễn ra kết quả.

    Thôi diễn là một danh từ chỉ có riêng ở tu chân giới, bởi vì thần niệm của người tu chân hơn xa người bình thường, có thể ví như một máy tính siêu cấp có tốc độ vận hành cực hành, có thể thông qua một số thứ để thôi diễn ra một vài lý luận.

    Thần niệm càng mạnh thì có thể tính ra đáp án càng phức tạp, với số lượng thần niệm Phương Vân có thể dùng lúc này, tuyệt đối không đủ để thôi diễn ra đáp án chính xác về đấu khí của Dạ lão, vì thế hắn chỉ có thể thông qua việc quan sát, cộng với dùng tiên khí để thăm dò, rồi mới tiến tới nghiên cứu cùng phân tích.

    Trở lại trong thành, Phương Vân để Dạ lão về nàh trước, còn hắn tìm tới một cửa hàng chuyên mua bán năng lượng thủy tinh.

    Ông chủ cửa hàng lập tức ra chào đón, ông chủ cửa hàng trước tiên là liếc mắt nhìn Phương Vân, sau đó thì giọng nói có chút lạnh nhạt: "Vị thiếu gia này, ngài cần thứ gì?"

    Ông chủ này không nhận ra Phương Vân là ai, chỉ thấy dáng vẻ của Phương Vân mới hai ba tuổi, y thục trên người là gấm vóc thượng hạng, thế nhưng lão không tin Phương Vân tới mua năng lượng thủy tinh, nên nghĩ lầm Phương Vân đi nhầm cửa hàng, cũng có thể là đi lạc.

    "Năng lượng thủy tinh." Phương Vân chẳng thèm để ý tới cặp mắt chó nhìn thấy người ta thấp của ông chủ, thế gian này có rất nhiều người như vậy, Phương Vân tự nhiên mặc kệ rồi.

    "Vị thiếu gia này, năng lượng thủy tinh trong cửa hàng chúng tôi đều có phẩm chất cao cấp, không có loại phẩm chất thấp giá mấy lượng bạc trắng đâu." Ông chủ hơi sửng sốt, lập tức mở miệng nói.

    "Cho ta ba mươi viên năng lượng thủy tinh phẩm chất trung cấp, năm viên phẩm chất cao cấp." Phương Vân nói tiếp.

    "Ba mươi viên năng lượng thủy tinh trung cấp giá ba ngàn hai lượng, năm viên năng lượng thủy tinh cao cấp giá năm ngàn lượng, tổng cộng tám ngàn hai." Ông chủ hiển nhiên chưa ý thức được, đứa trẻ trước mặt này thực sự là một 'khách lớn', vẫn giữ vẻ ngạo mạn như cũ.

    Lão vẫn cố chấp cho rằng, với tuổi tác của Phương Vân thì không biết giá trị của năng lượng thủy tinh, đương nhiên, phần lớn hài đồng ở tuổi này của Phương Vân vẫn còn chưa hiểu rõ giá trị của đồng tiền.

    Phương Vân sờ soạng lòng ngực, móc ra một sấp ngân phiếu, lấy ra tám tấm đưa cho ông chủ.

    Đây là trong hai năm nay, Phương Vân lừa gạt không ít ngân lượng từ chổ lão đại Phương Thiên, một sấp trong tay có khoảng hai ba mươi tấm.

    Ông chủ nhìn thấy ngân phiếu của Phương Vân, trố to con mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một luồng tà niệm, ánh mắt nhìn Phương Vân luôn có hơi mất tự nhiên.[FONT=&quot][/FONT]
     
  5. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 15: Sát khí lăng nhiên


    [FONT=&quot]Tài của không nên để lộ ra bên ngoài, những lí lẽ đó Phýõng Vân hiểu rõ, tuy nhiên cuộc sống yên ổn sau khi chuyển thế khiến hắn bắt đầu nới lỏng cảnh giác, hơn nữa hắn không cảm thấy sẽ gặp chuyện phiền phức gì ở trong Nhạn Thành.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Vì thế hắn không cố kị, nhưng hắn hiển nhiên đã xem thường bản tính tham lam của con người, ánh mắt chưởng quầy nhìn Phương Vân nhiều hơn một tia nham hiểm.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hai ba vạn lượng ngân phiếu trong tay của Phương Vân đã khiến hắn nảy sinh ác ý trong lòng, nếu như đổi lại là một người khác, chưởng quầy chỉ có thể tận tình tiếp đón, tuy nhiên đây chỉ là một đứa trẻ chưa tới ba tuổi, điều này khiến hắn sinh tham niệm trong lòng, không ngừng bành trướng.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Chưởng quầy nhanh chóng gọi ra hai đại hán cao chừng bảy xích [1], trên lưng của hai đại hán đều đeo kiếm, hiển nhiên không phải tiểu nhị trong điếm, hơn nữa ánh mắt luôn trao đổi với chưởng quầy.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot][1] 1 xích = 1/3 mét, 7 xích ~ 2,3 mét (cao dữ)[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Phương Vân tuy chỉ mới ba tuổi, thế nhưng hắn nhìn ra ánh mắt bất thiện của hai đại hán cùng chưởng quầy, bắt đắc dĩ sờ mũi, trong lòng coi thường: "Có phải mình quá điệu thấp rồi không, sao lại gặp mấy tên không biết sống chết này chứ?"[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Tiểu thiếu gia, năng lượng thủy tinh mà ngài muốn đã chuẩn bị xong xuôi, thế nhưng chổ đó nhiều lắm, xin vào trong nội đường chờ đợi."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hai đại hán cao to chặn ngoài cửa lớn, dường như muốn ngăn cản Phương Vân chạy trốn, ánh mắt của Phương Vân xoay chuyển vòng vo, gật đầu đi theo sau chưởng quầy, tiến vào nội đường.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hắn cũng muốn nhìn thử một chút, mấy tên này muốn làm gì, hai đại hán thấy vậy cũng theo vào, lập tức đóng cửa tiệm lại.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Sau khi đi vào trong nội đường, chưởng quầy mỉm cười: "Tiểu thiếu gia, vừa nãy tính sai rồi, thì ra đống năng lượng thủy tinh đó không phải tám ngàn lượng, mà là ba vạn tám ngàn lượng."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Ngươi tính thử cho ta xem, vì sao tới ba vạn tám ngàn lượng." Phương Vân lộ ra ánh mắt ngây thơ, nhìn chăm chăm chưởng quầy.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Chưởng quầy mặt không đổi sắc nói: "Năng lượng thủy tinh trung phẩm mà ngài muốn, giá một viên không phải một trăm lượng, mà là một ngàn lượng, còn năng lương thủy tinh thượng phẩm giá một ngàn sáu trăm lượng, ngài muốn ba mươi viên trung phẩm, năm viên thượng phẩm, tổng cộng có giá ba vạn tám ngàn lượng."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Ông chủ, có phải ngươi khi dễ ta tuổi nhỏ, không biết giá cả?" Phương Vân mở miệng cười, tên chưởng quầy này xem ra là một kẻ thập phần gian ác, dám nối dối trước mặt hắn.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Lão Lưu, nhiều lời vô ích với nó làm gì, trên người tiểu tử này có bao nhiêu tiền thì cứ kêu hắn trực tiếp lấy ra hết là xong." Trong đó có một vị đại hán không hề e dè nói ra, không thèm quan tâm bị Phương Vân nghe thấy chút nào.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hai đại hán lúc này đều cầm đao cầm kiếm trong tay, nhìn sắc mặt, hiển nhiên không phải là thiện nam tín nữ.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Phương Vân một chút cũng không nghi ngờ, chỉ cần mình lấy ngân phiếu ra, thì sẽ lập tức bị bọn họ kết liễu.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Chưởng quầy cười lạnh một tiếng: "Các ngươi gấp gì chứ, chỉ cần moi tiền của hắn là được, cần gì phải động thủ."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Chẳng lẽ lão Lưu muốn buông tha cho tên tiểu tử này, nói không chừng tiểu tử này là người thế gia vọng tộc, coi chừng chọc phiền toái, chẳng bằng làm thịt, sạch sẽ tới bến."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Tiểu thiếu gia, ngài cũng nghe rồi đó, hai huynh đệ này là người của Hắc Lang Bang, nếu ngài giao ngân phiếu ra đây, ta sẽ bảo bọn họ cho ngài chết thống khoái, còn như không, thì đến lúc đó muốn cầu xin cũng đã muộn." Chưởng quầy cười khanh khách nhìn Phương Vân.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Ngươi không sợ bọn họ độc chiếm ngân lượng, làm thịt luôn ngươi?" Phương Vân nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chưởng quầy.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Gương mặt của Lưu lão hơi sựng lại, cười lạnh nói: "Lão đại Sói Đen của Hắc Lang Bang chính là anh họ của ta, nói sao thì hai bọn họ cũng là huynh đệ một nhà với ta, tự nhiên không cần đề phòng."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Lời này của chưởng quầy, thực ra muốn nói cho hai đại hán nghe, nếu như hai người đó nảy sinh ác ý trong lòng, thật sự vì mấy vạn lượng bạc mà giết hắn diệt khẩu, thì hắn thực sự không có biện pháp.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Nói như thế, tự nhiên vì để tiêu trừ tham niệm của bọn họ, đồng thời nhắc tới Sói Đen, để uy hiếp hai người.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hắc Lang Bang là hắc bang lớn nhất Nhạn Thành, bang chủ có danh hiệu là Sói Đen, thực lực đã là ngũ giai, là một bá chủ trong Nhạn Thành, tính tình âm ngoan độc ác, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Cơ thể hai đại hán Hắc Lang Bang rõ ràng đang run rẩy, loại bỏ tham niệm trong lòng, trong đó có một người thấp giọng nói: "Lão Lưu nói đúng, đều là huynh đệ một nhà, sao có thể bị tiểu hài tử xấu xa này chia rẻ được!"[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Tiểu tử, mau giao ngân phiếu ra đây, miễn cho bọn ta đích thân động thủ, đừng nghĩ bọn ta sẽ hạ thủ lưu tình!"[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Ta chưa từng nghĩ bọn ngươi sẽ hạ thủ lưu tình!" Phương Vân mở miệng cười, trong mắt toát ra vài phần ngoan lệ.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đừng tưởng nhầm Phương Vân là một thiện nam tín nữ, ác danh trong tu chân giới rất rõ ràng, dù cho sau khi đã chuyển thế, hắn cũng làm ra một vài chuyện thiếu đạo đức.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hắn không tin nhân quả tuần hoàn, hắn chỉ tin tưởng, ác nhân tự có ác nhân trị, vì thế hắn không ngại làm ác nhân.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Còn không mau giao ngân lượng ra." Hai đại hán bước từng bước tới PHương Vân, đao kiếm trong tay lạnh run người.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Trong mắt của bọn họ, Phương Vân chính là một con dê béo, mặc cho bọn họ chém giết, chẳng hề cảnh giác chút nào. Chuyện tất nhiên rồi, đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi, phần lớn mọi người đều có tư tưởng như thế.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Nếu ta không giao thì sao nào?" Phương Vân ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt nhìn hai người trước mặt.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Trên mặt của hai đại hán mỉm cười tàn nhẫn, giơ cao đao kiếm, không chút lưu tình chém xuống: "Không giao thì đi gặp tử thần đi!"[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Phương Vân nhếch miệng cười, khinh miệt, coi thường, châm biếm, còn có một tia lãnh ý, vươn hai ngón tay ngắn ngủn non nớt, nhìn như tùy ý, nhẹ nhàng vung lên.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đinh ---[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Một tiếng va đập kim loại vang lên, đao phong của đại hán cầm đao không ngờ bị khống chế nghiêng qua một bên, trực tiếp đánh vào kiếm phong của đại hán cầm kiếm.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đao kiếm giao kích, chấn bao tay của hai người vỡ toang, đao kiêm đồng thời rơi xuống mặt đất.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đại hán cầm kiếm đau nhức kêu một tiếng: "Ai ui... Chó Dại, ngươi làm gì thế!"[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đại hán cầm đao lộ vẻ kinh nghi: "Ta... Ta..."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hắn không biết xảy ra chuyện gì, vốn hắn muốn dùng toàn lực huy đao đánh xuống, thế nhưng lúc chạm trúng hai ngón tay mềm mại kia thì cảm thấy một cổ cự lực truyền tới.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Là lỗi thị giác? Hắn không tin, sức mạnh hai ngón tay vừa rồi của Phương Vân do một tiểu hài đồng ba tuổi có thể làm ra được, hắn thà rằng chọn lựa tin mình vừa rồi nhất thời thất thủ.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Ta không cẩn thận..." Đại hán cầm đao lắp bắp giải thích.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Các ngươi làm gì thế, còn không mau giải quyết tên tiểu tử này." Chưởng quầy nhất thời khó dằn nổi, trong lòng của hắn, luôn có cảm giác không tốt, hắn không biết trong lòng sao lại có cảm giác bất an này.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, cho dù là lần đầu làm, tim của hắn cũng không đập mạnh như vậy, cảm giác này dường như báo trước có chuyện không tốt xảy ra.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Hai đại hán nhìn nhau, ánh mắt chuyển về phía Phương Vân, đại hán cầm đao giơ nắm tay lên, nắm tay muốn lớn hơn cả đầu của Phương Vân, một quyền này nếu như đấm mạnh xuống, đầu của một đứa bé ba tuổi thực sự bị đánh nát.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Thế nhưng, Phương Vân không phải là đứa bé bình thường, đừng nói hai tên đại hán không chút thực lực này, cho dù là cao thủ dưới ngũ giai, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết.[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]"Các ngươi biết không... các ngươi vừa bước một chân vào quỷ môn quan..."[/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]Giọng nói non nớt của Phương Vân mang theo một tia sát khí, lại như một cổ hàn ý, vang vọng trong phòng, cả người chưởng quầy cùng hai đại hán không khỏi run lên.[/FONT][FONT=&quot][/FONT]
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)