[Huyền Ảo] Chung Cực Thần Đạo - Nhất Bút Thư C88 (drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 81: Tài Vật Động Lòng Người.

    Dịch: Lonelyvagabond
    Biên: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com




    “Cái này, làm sao có thể như vậy chứ?” Bạch bào ma pháp sư thất kinh, thân thể lập tức dừng lại, nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt với con mắt kinh ngạc.

    Lam bào ma pháp sư có thực lực ngũ cấp Đại Ma Pháp Sư, nhãn lực tự nhiên sẽ không quá yếu kém. Nhìn thấy thủ đoạn của Duy Khắc Lai Ân, hiển nhiên hiểu được đối thủ này có kỹ xảo ma pháp cực kì cao minh. Vì vậy, trước khi tình huống được làm rõ ràng, hắn không dám vọng động.

    Lúc này, Duy Khắc Lai Ân đã hạ xuống trước mặt Liệt Phong Báo. Hắn thu ngũ sắc vân lại, tiến đến bên cạnh Liệt Phong Báo.

    Mặc dù Liệt Phong Báo kia bị chặt mất hai chân trước, còn bị cự phủ chiến sĩ trước khi chết phản kích, rạch một lỗ lớn ở bụng, vậy mà lúc này vẫn chưa hoàn toàn chết đi. Là một ma thú thất cấp, nó cũng có bản sắc riêng mình, vì vậy khi nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân cúi người, muốn sờ vào mình, nó lập tức há miệng, hung hãn cắn lên cánh tay Duy Khắc Lai Ân.

    Sau khi Duy Khắc Lai Ân tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Đạo Thể Kim Thân, cường độ thân thế hắn tăng lên rất nhiều. Chỉ thấy trên cổ tay hắn vang lên một tiếng "Ba", bàn tay đã áp vào ót của Liệt Phong Báo, đồng thời pháp lực trong cơ thể vận chuyển, xuất ra Thông Linh Quyết.

    Thông Linh Quyết là pháp thuật dùng để đọc ý niệm của người khác, bình thường dùng để trao đổi thông tin do ngôn ngữ bất đồng giữa người và thú. Lúc này, Duy Khắc Lai Ân truyền đi một mẩu tin tức qua: “Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi cùng hài tử của ngươi. Nếu như ngươi không phối hợp, không chỉ riêng ngươi sẽ chết, mà hài tử của ngươi cũng sẽ không có cửa sống.”

    Trí tuệ của ma thú thất cấp vốn đã phát triển không ít. Huống chi, Liệt Phong Báo lại là một trong số các loại ma thú có chỉ số thông minh tương đối cao. Vì vậy, Liệt Phong Báo khi nhận được truyền tin của Duy Khắc Lai Ân, lập tức gào lên một tiếng, thống khổ cúi đầu trên mặt đất.

    “Chỗ này của ta có Bách Thảo Ngọc Lộ Hoàn, có thể cầm máu dưỡng khí. Trước hết ngươi ăn một viên, sau đó ta sẽ xử lý miệng vết thương của ngươi.” Một mặt Duy Khắc Lai Ân dụng tâm truyền ý niệm, một mặt lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Liệt Phong Báo.

    Sau đó Duy Khắc Lai Ân xoay người đi lại nhặt hai chân trước của Liệt Phong Báo lên, đồng thời ôm ba ấu thú Liệt Phong Báo ở sau lưng ba chiến sĩ đã chết đến rồi thả bên người Liệt Phong Báo. Mới vừa rồi khi cự phủ chiến sĩ giết chết đồng đội của mình, khống chế lực đạo vô cùng tốt, không đả thương tới mấy ấu thú Liệt Phong Báo. Dù sao, hắn cũng chuẩn bị dựa vào ba đầu Tiểu Báo này để phát tài.

    Một lần nữa Duy Khắc Lai Ân khẽ chạm tay vào ót Liệt Phong Báo, truyền đi một tia ý niệm: “Hài tử của ngươi bị những người kia dùng ma pháp làm cho hôn mê, thân thể thì không có vấn đề gì. Hiện tại ta giúp ngươi nối hai chân trước, nhưng mà, tốt nhất ngươi không được vọng động, chân mới nối lại chưa thể nào đi được đâu.”

    Duy Khắc Lai Ân phóng xuất ra một cái tiểu thủy cầu, đem tro bụi trên bụng cùng đùi Liệt Phong Báo tẩy rửa sạch sẽ, tiếp theo dựa vào vị trí đặt chân của nó chính xác. Sau đó hai tay đặt hai chân trước của Liệt Phong Báo vào đúng vị trí bị cắt lìa lúc trước, pháp lực trong cơ thể vận chuyển cấp tốc.

    Tu vi đạt đến Trúc Cơ Kỳ, số pháp thuật mà Duy Khắc Lai Ân có thể sử dụng cũng không ít. Hiện giờ hắn đang thi triển chính là Hồi Xuân Thuật, có hiệu quả sinh cơ nối cốt. Đại đa số pháp thuật chính tông do Tu Chân Giả truyền lưu xuống, đều có thể xưng là thần thông, thời điểm tu vi còn thấp thì uy lực còn chưa hiển lộ rõ ràng, nhưng thực lực càng cao thì uy lực càng lớn. Tỷ như đơn giản nhất là Khu Vật Thuật, lấy thực lực Duy Khắc Lai Ân bây giờ, lại có khả năng nâng vật thể mấy trăm cân một cách tự nhiên. Nhưng mà chờ sau này khi tu vi tăng lên, cho dù là dời non lấp bể cũng không phải là việc hão huyền.

    Hồi Xuân Thuật này cũng như thế, sinh cơ nối cốt chỉ là ứng dụng cơ bản nhất của Hồi Xuân Thuật. Chờ sau này khi tu vi tăng lên, cho dù là kinh mạch hủy hết, xương cốt toàn thân nát bấy cũng có thể chữa trị trở lại.

    Dĩ nhiên, trị thương cũng phải xem đối tượng. Bản thân Liệt Phong Báo thực lực mạnh mẽ, cho dù là da thị hay xương cốt đều hết sức cường hãn. Vì vậy để khôi phục hoàn toàn lại càng hao tổn pháp lực mấy chục lần.

    Hiển nhiên Duy Khắc Lai Ân cũng nghĩ tới điểm này. Hắn cũng không hi vọng xa vời, lấy tu vị hiện nay của bản thân có thể làm cho đôi chân bị gãy của Liệt Phong Báo hoàn toàn bình phục. Chẳng qua là, trước hết để cho vết thương cùng xương cốt liền lại, sau này vẫn cần Liệt Phong Báo dưỡng thương hồi phục từ từ.

    Lặng lẽ vận Hồi Xuân Thuật, trên tay Duy Khắc Lai Ân phát ra lục quang sáng ngời, một luồng pháp lực khôi phục mộc thuộc tính được rót vào vết thương Liệt Phong Báo. Phần da thịt chỗ chân đứt rời khi nãy được linh khí mộc thuộc tính bồi bổ đã nhanh chóng có dấu hiệu của sinh cơ. Linh khí xâm nhập đên tận xương cốt, phần gãy lìa đã từ từ khép lại.

    Duy Khắc Lai Ân gần như phải hao phí một nửa pháp lực, chân Liệt Phong Báo mới xem như tạm ổn. Nhưng lúc này, không thể để bị ngoại lực đụng chạm vào, nếu không ngay lập tức một lần nữa gãy lìa.

    Duy Khắc Lai Ân cũng không muốn hao phí pháp lực nữa, chuyển qua thi triển Hồi Xuân Thuật với vết thương trên bụng Liệt Phong Báo, làm cho vết thương trí mạng này nhanh chóng khép miệng giống như trước.

    Bạch bào ma pháp sư sau khi phát động Hỏa Long Thuật trên ma pháp trượng, vốn tưởng khi Duy Khắc Lai Ân chiếm thượng phong sẽ phản kích trước khi hắn hạ xuống mặt đất, vì vậy liền thi triển ma pháp hộ thuẫn gia trì cho bản thân. Hắn làm sao cũng không thể tưởng tượng được, bản thân như lâm đại địch còn đối phương thì dường như không thèm để ý đến mình, thoải mái ngồi xuống thăm dò tình hình Liệt Phong Báo.

    Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, Liệt Phong Báo trước kia còn muốn công kích Duy Khắc Lai Ân, nhưng sau khi bị hắn sờ nhẹ đã yên tĩnh trở lại. Điều này làm cho ma pháp sư mặc áo trắng cực kì kinh ngạc. “Chẳng lẽ người này là ma pháp sư toàn hệ, hơn nữa còn là một Ngự Thú Sư? Giờ thì phiền toái rồi, một người vừa là ma pháp sư vừa là ngự thú sư thì không dễ để đối phó a!”

    Nhưng một khắc sau đó, bạch bào ma pháp sư lập tức kinh ngạc trợn tròn hai mắt, bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng, ba đầu ấu thú mới sinh không bao lâu còn chưa mở mắt hoàn toàn. Hơn nữa hắn còn nhận biết được, ba đầu tiểu ma thú đó là ấu thú của Liệt Phong Báo thất cấp!

    “Ấu thú của ma thú thất cấp a, hơn nữa còn là ba đầu! Nếu như bồi dưỡng cho tốt, thì đây là sự trợ lực to lớn đến cỡ nào chứ! Giờ khắc này, bạch bào ma pháp sư có một suy nghĩ kích động, hắn hận không thể ngay lập tức động thủ, cướp đoạt ba đầu tiểu ma thú đến tay.

    Nhưng mà trong lý trí nói cho hắn biết, hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cái gã hồn nhiên không để mình trong mắt kia, hiển nhiên là có chỗ dựa vững chắc. Nếu không khi đối diện với kẻ thù mạnh mẽ sẽ không có được tâm thái như vậy.

    Ngay lúc bạch bào ma pháp sư đang tính toán thiệt hơn khi xuất thủ thì lại thấy Duy Khắc Lai Ân nắm phần chân gãy của Liệt Phong Thú, trên tay phát ra quang mang lục sắc, trong lòng lại càng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là ma pháp trị liệu thuộc mộc hệ? Ở bên trong các hệ ma pháp đặc thù, mộc hệ ma pháp so với lôi hệ ma pháp thì khó nắm giữ hơn nhiều, hơn nữa lực sát thương càng không bằng lôi hệ ma pháp . Phải như những lão ma pháp sư đã nghiên cứu ma pháp nhiều năm mới có thể học tập và thi triển Mộc hệ ma pháp. Người này nhìn bộ dạng tựa hồ so với ta còn trẻ hơn, làm sao có thể nghiên cứu được Mộc hệ ma pháp đây?”

    Thần sắc trên mặt bạch bào ma pháp sư âm tình bất định. Hắn càng ngày càng cảm thấy ma pháp sư trước mặt vô cùng thần bí, đủ loại thủ đoạn cũng ngoài dự liệu của mình. Còn phải nói đến lúc đối phương mới xuất hiện, thi triển ra một đoàn sương mù giống như ma pháp phi hành, hắn lại càng chưa từng nghe qua. Những điều này đã làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Mỗi một ma pháp sư đều biết một kiến thức cơ bản, thực lực ma pháp sư không chỉ được quyết định bởi ma lực cùng tinh thần lực, mà còn được quyết định bởi trình độ nhận thức. Một ma pháp sư có kiến thức ma pháp phong phú, thường thường có thể thắng ma pháp sư cường đại hơn mình chút ít.
    [FONT=&quot]

    [/FONT]

    Mời tham gia dịch tại đây!

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!:oe28:
     
  2. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 82: Phúc Chí Tâm Linh.

    Dịch: Lonelyvagabond
    Biên: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com




    Đại khái qua nửa giờ, Duy Khắc Lai Ân cuối cùng cũng xử lý xong thương thế của Liệt Phong Báo. Lúc này, hắn mới khẽ thở ra một hơi, đứng lên xoay người nhìn về phía bạch bào ma pháp sư.

    Vừa rồi, vì quan tâm thương thế Liệt Phong Báo, Duy Khắc Lai Ân không quá chú ý tới vị khách không mời mà đến, chỉ là hắn vẫn luôn đề phòng tên này sẽ đột nhiên làm khó dễ. Chỉ cần đối phương dám nhân cơ hội xuất thủ, Duy Khắc Lai Ân sẽ không chút khách khí, phóng ra phi kiếm của mình, tin tưởng đối phương tuyệt đối không thể chống đỡ được.

    Duy Khắc Lai Ân mỉm cười, liếc mắt nhìn bạch bào ma pháp sư kia, sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dạng người này, trong lòng Duy Khắc Lai Ân đột nhiên chấn động, tựa hồ từ đáy lòng hiểu ra điều gì đó.

    Đấy là một ma pháp sư trẻ tuổi mặc bạch bào màu nhạt, liếc qua ước chừng hai mươi tuổi, lớn lên hết sức anh tuấn. Không thể không nói, một nam nhân anh tuấn mặc ma pháp bào trắng nhạt đứng ở nơi đó, gió núi phần phật thổi qua quần áo của hắn, khiến cho người ta có cảm giác phiêu dật tiêu sái. Nhất là thời điểm này, khi trên mặt người đó còn có nụ cười tự nhiên mê người.

    Thế nhưng trong lòng Duy Khắc Lai Ân đột nhiên hiểu ra, không phải bởi vì bộ dạng người này, mà là thời điểm hắn quan sát cẩn thận người này, trong lòng đột nhiên có cảm giác quái dị, tựa hồ có một ý niệm trong đầu tự nói với bản thân: “Người trước mặt này có thể mang lại trợ giúp lớn cho mình trên con đường tu chân, có thể đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không hay không, hơn phân nửa là phải dựa vào người này mới được!”

    Với ý nghĩ không tài nào giải thích nổi nhưng mà lại cảm giác rõ ràng như thế này, làm cho trong lòng Duy Khăc Lai Ân không khỏi tự nhủ thầm: “Chẳng lẽ đây chính là cái gọi phúc chí tâm linh? Tâm của ta vốn dĩ luôn luôn kiên định, hiếm khi xuất hiện tạp niệm. Hơn nữa ý nghĩ này cổ quái như thế, bản thân ta cần phải xem xét lại, nên đối đãi với người này như thế nào đây?”

    Theo tiềm thức, Duy Khắc Lai Ân thi triển ra Quan Linh Quyết. Bởi vì hắn cảm thấy đối với con đường tu đạo của mình có trợ giúp, cũng có thể đó chính là nhân tài Tu Chân giả.

    Sau một hồi quan sát càng làm cho Duy Khắc Lai Ân chấn động: “Cư nhiên lại là Ngũ Thải Linh Căn, đây cũng là cực phẩm linh căn rồi. Linh căn của ta là Thất Thải, được xem như thiên tài đứng đầu của Tu Chân giới. Ngũ Thải Linh Căn này chỉ kém một chút so với ta thôi. Xem ra cảm giác vừa rồi là chính xác, trên con đường tu luyện có một đạo hữu song hành cùng tiến, là việc rất cần thiết.”

    Lúc này, Duy Khắc Lai Ân lập tức nảy sinh ý muốn lôi kéo, cho nên cười hỏi: “Có thể tương ngộ các hạ tại Mễ Ni Á sơn mạch, chúng ta quả thật có duyên phận, ta gọi là Duy Khắc Lai Ân, không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

    “Ta tên là Phất Lãng Tây Tư, thiên tài ma pháp sư tự học thành tài. Hiện tại là ngũ cấp Đại Ma Pháp Sư. Ta nghĩ ngươi hẳn phải có một lão sư có thực lực cường đại cùng kiến thức phong phú a?” Phất Lãng Tây Tư đối với lai lịch của Duy Khắc Lai Ân rất tò mò. Vì vậy thông qua việc báo rõ thực lực của mình, biểu hiện đầy đủ thành ý.

    “Ha ha, ma pháp của ta phần lớn do bản thân tự nghiên cứu ra. Thời điểm vừa mới học ma pháp, từng tham khảo qua một vị ma pháp sư cấp thấp, xem như là sư phụ của ta đi. Hiện tại thực lực ma pháp của ta đạt tới bát cấp Ma Pháp Sư, so với ngươi đúng là có chênh lệch chút ít.” Duy Khắc Lai Ân nghe thấy trong giọng nói của đối phương khi kể về thực lực của mình rất tự phụ, “tự xưng là thiên tài ma pháp sư”, trong lòng có chút hờ hững.

    Phân định cấp bậc ma pháp sư, bình thường lấy tinh thần lực, lực khống chế ma pháp cùng ma lực tổng hợp lại để phán đoán. Nhưng tình huống Duy Khắc Lai Ân lại khác biệt rất lớn so với người khác. Lực khống chế ma pháp của hắn rất mạnh, tinh thần lực nhiều lắm thì ngang ngửa Đại Ma Pháp Sư, nhưng mà tốc độ khôi phục so với ma pháp sư bình thường thì mau hơn nhiều. Về ma lực thì càng không cần phải xét, hắn thi triển ma pháp chính là đem pháp lực chuyển hóa thành ma lực. Hắn nói mình là bát cấp Ma Pháp Sư thật ra không hề giả, đấy là thực lực bề ngoài của hắn, chứ không phải lực chiến đấu chân thực.

    “Bát cấp Ma Pháp Sư?” Lông mày Phất Lãng Tây Tư dựng ngược. Hắn vốn tưởng rằng, người này làm sao có thực lực tương đương với mình, nhưng không nghĩ tới lại kém nhiều đến vậy! Hơn nữa, Phất Lãng Tây Tư không cho rằng Duy Khắc Lai Ân nói dối. Theo ý hắn, không ai lại cố ý đem thực lực của mình nói thấp đi, cho nên ma pháp sư bát cấp có thể là thực lực thật sự của Duy Khắc Lai Ân, thậm chí là còn cao hơn vài phần đấy chứ.

    “Nói như vậy, chẳng lẽ là do ngươi tìm được bút ký ma pháp của một vị ma pháp đại sư lưu lại rồi mới có thực lực như bây giờ à? Vừa rồi, thấy ngươi dùng đủ loại ma pháp, tất cả đều bất phàm. Xem ra vị ma pháp đại sư này có thể được xem như người có tiếng tăm lừng lẫy, không biết ta có may mắn từng được nghe danh hào của đại sư đó không?” Ý niệm trong đầu Phất Lãng Tây Tư thay đổi, cất cao giọng nói.

    Từ trước đến giờ, cái làm Phất Lãng Tây Tư tự tin nhất chính là vận khí của mình. Mặc dù hắn xuất thân cô nhi, nhưng bằng vào vận khí hơn người, tìm được một vài ma pháp đạo cụ quý hiếm, còn có bút ký tâm đắc của mấy vị ma pháp sư tiền bối. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có thiên phú ma pháp cực cao. Vì vậy, mặc dù toàn bộ là tự học, thế nhưng vào lúc hắn được hai mươi tuổi, đã trở thành ngũ cấp Đại Ma Pháp Sư. Tốc độ tu luyện như thế quả thật đủ để hắn kiêu ngạo rồi!

    Vì vậy, khi nghe Duy Khắc Lai Ân nói phần lớn ma pháp của mình là tự học, trước tiên Phất Lãng Tây Tư liền cho rằng, người này cũng chiếm được bút ký tâm đắc của ma pháp sư tiền bối. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thế mà hắn lại chỉ mới là ma pháp sư bát cấp mà thôi, so với ta rốt cuộc vẫn kém không ít!”

    “Đương nhiên không phải như vậy. Đại đa số ma pháp ta thi triển, đều do bản thân nghiên cứu ra. Đối với bút ký tâm đắc của ma pháp sư tiền bối để lại, ta hiển nhiên rất có hứng thú, có cơ hội nhất định phải nghiên cứu một chút, thế nhưng đó là chuyện của sau này cơ.” Nói tới đây, Duy Khắc Lai Ân phát hiện sắc mặt Phất Lãng Tây Tư có chút không tốt. Hắn vẫn như cũ tiếp tục nói: “Ta thấy tư chất tu luyện ma pháp của ngươi không tệ chút nào, không biết ngươi có hứng thú bái ta làm thầy không a? Ta cam đoan với ngươi, trong tương lại thực lực của ngươi sẽ đạt tới cảnh giới mà hiện tại ngươi không thể nào tưởng tượng được.”

    Phất Lãng Tây Tư cũng không phải là Tân Khắc. Duy Khắc Lai Ân không cho là mình ngay câu nói đầu tiên đã có thể làm cho hắn đáp ứng. Bản thân nói như vậy, chẳng qua trước tiên muốn thể hiện thái độ của mình, sau đó từ từ suy nghĩ biên pháp làm cho hắn phải đáp ứng.

    “Cái tên ghê tởm này, thế mà lại muốn ta phải bái hắn làm lão sư? Bất kể là độ tuổi của ngươi, hay về thực lực, cỡ hắn có đủ tư cách làm sư phụ của ta sao?” Trong lòng Phất Lãng Tây Tư lửa giận bốc lên, thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi mới vừa nói, thực lực của ngươi chỉ là bát cấp Ma Pháp Sư?”

    “Đúng vậy, thế nhưng có thể trở thành lão sư của kẻ khác, thực lực không phải điều kiện tiên quyết, quan trọng là tri thức.” Duy Khắc Lai Ân vẫn như trước, mỉm cười nói.

    “Cuồng vọng! Một bát cấp Ma Pháp Sư như ngươi lại muốn làm sư phụ của ta? Hảo, vậy để cho ta kiến thức thử xem, rốt cuộc bản lãnh của ngươi tới mức nào mà lại kiêu ngạo như vậy!” Quả thực Phất Lãng Tây Tư không thể kiềm chế lửa giận được nữa. Vừa nói xong đã lập tức huy động ma pháp trượng, trong miệng bắt đầu niệm động chú ngữ.

    “Vậy có phải nếu như ngươi thua, ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của ta chứ?” Duy Khắc Lai Ân tuyệt không tỏ ra gấp gáp, còn lên tiếng hỏi.

    Có điều, lúc này, Phất lãng Tây Tư làm sao có thể trả lời hắn được? Duy Khắc Lai Ân thấy ma pháp đối phương đã sắp hoàn thành, liền khẽ mỉm cười, bắt đầu ra tay ứng phó.
    [FONT=&quot]


    [/FONT]

    Mời tham gia dịch tại đây!

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!:oe28:
     
  3. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 83: Phương Pháp Chiến Đấu Ma Pháp Kiểu Mới.

    Dịch: Lonelyvagabond
    Biên: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com



    Khuyết điểm lớn nhất của ma pháp sư chính là thời gian chuẩn bị để phát động công kích ma pháp quá dài. Duy Khắc Lai Ân cảm thấy điều này làm cho tính thực chiến của ma pháp giảm đi rất nhiều. Vì vậy, đối với ma pháp có cải biến chút ít. Ví dụ như hắn sử dụng chú ngữ pháp thuật phối hợp với thủ quyết của Tu Chân giả, tăng tốc độ phóng thích ma pháp lên rất nhiều. Hơn nữa còn làm cho thiên địa linh khí cùng ma pháp nguyên tố phối hợp, tăng thêm uy lực ma pháp cùng sự linh hoạt trong khống chế.

    Vừa rồi, Phất Lãng Tây Tư đã tế xuất ma pháp hộ thuẫn bao bọc bản thân, hắn nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân khinh thường không thèm sử dụng bất kỳ phòng hộ gì cả. Giờ phút này trong lòng hắn chợt có ý nghĩ khác: “Cái tên Duy Khắc Lai Ân này cư nhiên dám bảo ta bái hắn làm lão sư, hôm nay nhất định không thể dễ dàng tha cho hắn được. Nếu như có cơ hội, ta nhất đinh phải giết hắn, vậy thì ba đầu ấu thú Liệt Phong Báo kia là của ta rồi. Chưa kể thực lực của hắn chỉ là bát cấp Ma Pháp Sư, mặc dù có kỹ xảo ma pháp cao minh, cũng không phải là đối thủ của ta!”

    “Không Minh Bạo!” Ma pháp thứ nhất của Phất Lãng Tây Tư rất nhanh đã được chuẩn bị xong. Chỉ thấy hắn vung tay lên, một quả cầu ma pháp nguyên tố trong suốt to cỡ quả táo liền tấn công về phía Duy Khắc Lai Ân. Một ma pháp được phóng thích, Phất Lãng Tây Tư lập tức tiếp tục niệm động chú ngữ, bắt đầu chuẩn bị ma pháp thứ hai.

    “A, cái này hình như là Phong Hệ ma pháp, lực công kích không quá mạnh mẽ, không biết trong đó có cái gì huyền diệu không.” Chiêu Không Minh Bạo vừa xuất ra, Duy Khắc Lai Ân đã có phán đoán, bởi vì không thể liếc mắt nhìn qua biết ngay công hiệu của ma pháp này, hắn liền tiện tay phóng ra một cái tiểu hỏa cầu.

    Thấy tiểu hỏa cầu sắp va chạm vào ma pháp của mình, một bên Phất Lãng Tây Tư chuẩn bị ma pháp mới, một bên dụng tinh thần lực không chế Không Minh Bạo xẹt qua qua không trung tạo thành một đường cong, muốn né tránh tiểu hỏa cầu rồi tiếp tục tiến đến. Nhưng mà lực khống chế ma pháp của Duy Khắc Lai Ân vượt xa Phất Lãng Tây Tư. Hắn mới vừa khẽ động, tiểu hỏa cầu giống như đột nhiên tăng tốc, bắt đầu va chạm.

    Tiểu cầu trong suốt do phong hệ nguyên tố tạo thành vừa gặp phải tiểu hỏa cầu thì lập tức bạo liệt. Một luồng âm thanh cực kỳ chói tai từ đó bộc phát ra. Trong khoảnh khắc đó, gần như trong không khí tạo thành một luồng sóng âm thanh có thể thấy được bằng mắt thường, đánh mạnh về phía Duy Khắc Lai Ân.

    Nhìn thấy tình huống Không Minh Bạo chợt nổ tung như thế, Duy Khắc Lai Ân lập tức hiểu rõ: “Thì ra là dùng phương pháp nén hơi cực kì xảo diệu, sau khi bạo nổ hình thành một luồng âm thanh mãnh liệt. Sau đó dùng ma pháp sóng âm để đả thương địch thủ. Thế nhưng, dùng Không Minh Bạo này để đối phó với người bình thường còn có thể, hoặc giả dùng để đối phó với những người thực lực hơn kém chút ít, cũng chỉ có hiệu quả xuất kỳ bất ý quấy nhiễu kẻ địch.”

    Chân nguyên trong cơ thể Duy Khắc Lai Ân khẽ vận chuyển, bảo vệ lỗ tai của mình, hiển nhiên là khiến cho Không Minh Bạo mất đi hiệu quả, Duy Khắc Lai Ân vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chờ đợi ma pháp thứ hai của Phất Lãng Tây Tư.

    “Hỏa Long Thuật!” Tốc độ thi pháp của Phất Lãng Tây Tư hết sức nhanh chóng. Không Minh Bạo vừa mới nổ tung, ma pháp thứ hai của hắn đã chuẩn bị xuất thủ. Ma pháp này giống với ma pháp được khắc trên ma pháp trượng mà hắn thi triển lúc vừa gặp Duy Khắc Lai Ân. Có điều lần này hắn vội vã phóng thích Hỏa Long Thuật, vì vậy Hỏa Long Thuật nếu so sánh với cái ma pháp phóng ra từ ma pháp trượng trước đó, uy lực thấp hơn rất nhiều.

    “Trúng phải chiêu Không Minh Bạo của ta, hiện tại tên Duy Khắc Lai Ân này nhất định vẫn còn đang choáng váng đầu óc, không thể nào tập trung tinh lực thi triển ma pháp. Nếu như trên người hắn không có trang bị ma pháp thủ hộ, chỉ với Hỏa Long Thuật này của ta là đủ giết chết hắn.” Trong lòng Phất Lãng Tây Tư thầm đắc ý tính toán, chiêu Không Minh Bạo này của hắn vốn không dễ dàng xuất thủ, một khi ra tay thì phải nắm chắc. Vừa rồi hắn nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân không hề cử động, liền cho rằng Không Minh Bạo của mình đã phát huy được hiệu quả, đối phương quả nhiên đã bị trúng chiêu.

    Thế nhưng vì phòng bị trên người Duy Khắc Lai Ân có ma pháp trang bị có thể tự động phòng ngự, Phất Lãng Tây Tư lại bắt đầu thi triển ma pháp thứ ba, lần này là đòn sát thủ của hắn - Lôi hệ ma pháp!

    "Mấy chiêu Phất Lãng Tây Tư vừa thi triển là Phong hệ ma pháp cùng Hỏa hệ ma pháp, rất có thể hắn am hiểu cả hai hệ ma pháp này. Chẳng qua không biết hắn có nghiên cứu kết hợp phong hỏa thành lôi hệ ma pháp hay không nữa?" Đối với chiêu Hỏa Long Thuật uy lực yếu kém này, Duy Khắc Lai Ân lại càng hờ hững, liên tục niệm hai lần chú ngữ Liên Châu Hỏa, hai mươi viên tiểu hỏa cầu trước sau được phóng ra.

    “Làm sao có thể như vậy được? Vừa rồi hắn mới bị Không Minh Bạo công kích, một chút ảnh hưởng cũng không có là thế nào nhỉ? Chẳng lẽ trên người hắn có trang bị ngăn cản công kích song âm? Nhất định là như vậy, không thể tưởng tượng được, vận khí tiểu tử này tốt như vậy, mang theo loại ma pháp đạo cụ này! Thế nhưng cũng không quá quan trọng, dù sao ngươi cũng chỉ là ma pháp sư bát cấp, luận ma lực cùng tinh thần lực không thể nào bằng ta. Bản thân ta thực muốn nhìn xem ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu lần công kích đây? Trong lòng Phất Lãng Tây Tư mặc dù kinh hoảng, nhưng vẫn chưa tới mức thất thố. Trong lúc vô tình tốc độ niệm chú ngữ cũng tăng thêm mấy phần.

    “Ha ha, các hạ đã phóng ra hai ma pháp rồi, cũng nên cho ngươi nhìn thủ đoạn công kích của ta chứ nhỉ!” Duy Khắc Lai Ân cười to lên, đưa tay vào trong túi trữ vật lục lọi, móc ra một tấm phù màu vàng.

    Phù bút nhúng vào trong phù sa, sau đó lướt nhanh trên tấm phù tạo thành một bức vẽ, tiếp theo, Duy Khắc Lai Ân liền vận chân nguyên, tấm phù giống như thông linh, bay nhanh về phía Phất Lãng Tây Tư.

    “Nhất Nguyên Phục Thủy!” Trong miệng Duy Khắc Lai Ân thốt ra mấy chữ rõ ràng. Tấm phù kia đột nhiên bốc cháy ở trên không trung, sau đó hóa thành một đại hỏa cầu. Một tiếng “Oành” vang lên, liền nện vào ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư.

    “Đây là thủ đoạn thi pháp của lưu phái nào mà có thể trong nháy mắt phóng xuất ra ma pháp uy lực lớn như vậy nhỉ?” Nhìn ma pháp hộ thuẫn bị chấn động kịch liệt, trong lòng Phất Lãng Tây Tư kinh hãi, đáng tiếc là hắn sắp thi triển ma pháp lôi hệ, là hệ ma pháp phục hợp lại có độ khó tương đối cao, khi thi triển tất sẽ gặp không ít khó khăn. Đến lúc này hắn vẫn chưa chuẩn bị xong.

    “Lưỡng Nghi Phân Hóa!” Tấm phù lục thứ hai của Duy Khắc Lai Ân được bắn ra ngoài, đến giữa không trung lại bốc cháy như cũ. Nhưng mà lần này lại biến hóa thành thủy long. Một tiếng uỳnh, đụng lên trên tấm chắn ma pháp của Phất Lãng Tây Tư.

    “Tam Tài Tịnh Lập!” Tấm phù lục thứ ba được bắn ra, bị thiêu đốt giữa không trung, ngưng tụ thành một khối nham thạch cứng rắn. Một tiếng "Rầm" vang lên, nện xuống tấm chắn ma pháp của Phất Lãng Tây Tư, bị nổ nát bấy.

    “Tứ Tượng Tề Tụ!” Tấm phù lục thứ tư được đốt cháy ở trên không, tạo thành một phong nhận uyển chuyển như thật, lập tức bổ vào ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư. Trên ma pháp hộ thuẫn xuất hiện vết nứt dài chừng một thước. Mặc dù không thể xuyên thấu hoàn toàn ma pháp hộ thuẫn, nhưng đã khiến cho Phất Lãng Tây Tư bị dọa mất mật.

    “Cái này, chẳng lẽ tên này lại am hiểu bốn hệ ma pháp hay sao, làm sao có thể liên tục xuất chiêu không lần nào giống lần nào như thế nhỉ? Hơn nữa thủ đoạn thi pháp của hắn cũng thật sự cực kì quái dị, trước kia chưa từng nghe nói qua!” Phất Lãng Tây Tư cảm thấy áp lực rất lớn đè nặng thân mình. Hắn không hề nghĩ tới, ma pháp đối phương có thể tấn công liên tục, liên miên không dứt. Vấn đề ma pháp sư thi pháp chậm chạp tựa hồ không tồn tại đối với Duy Khắc Lai Ân.

    Trải qua một hồi chuẩn bị, chú ngữ ma pháp của Phất Lãng Tây Tư đã thi triển xong. Chỉ nhìn thấy trên ma pháp trượng của hắn bắn ra một tia, trong miệng quát nhẹ: “Thiểm Lôi Chi Tiễn!”

    Một tia điện quang xanh thẳm từ trên đỉnh ma pháp trượng của hắn phóng ra, tựa như một tia chớp cắt qua không gian, bắn về phía Duy Khắc Lai Ân.
    [FONT=&quot]


    [/FONT]

    Mời tham gia dịch tại đây!

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!:oe28:
     
  4. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 84: Giám Định Thuật.

    Dịch: Lonelyvagabond
    Biên: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com




    Nếu bàn về mức độ hiểu biết đối với lôi điện, Ma Pháp Sư trên Á Đặc Tây đại lục không thể nào theo kịp Tu Chân Giả. Lôi hệ pháp thuật của Tu Chân Giả khổng lồ cỡ nào, sợ rằng Ma Pháp Sư không cách nào hiểu được. Loại ma pháp dung hợp phong hỏa thành lôi hệ này dưới ánh mắt của Duy Khắc Lai Ân chẳng qua chỉ là loại pháp thuật lôi hệ đơn giản nhất, căn bản không đủ để hắn phải xem trọng.

    Chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng vẽ ra một đạo phu chú, giương nó lên không trung: “Canh Kim Dẫn Lôi!”

    Tấm phù kia vừa rời tay đã bị đốt cháy. Trên không trung hóa thành một tia quang mang kim sắc, một đầu hướng tới Thiểm Lôi Chi Tiễn do Phất Lãng Tây Tư phóng ra, một đầu khác thì tiềm nhập xuống đất.

    Phất Lãng Tây Tư không biết Duy Khắc Lai Ân thi triển thủ đoạn gì, hắn chỉ thấy ma pháp đối phương hóa thành một đạo quang mang nhằm vào ma pháp của mình, lập tức thúc dục tinh thần lực, khống chế Thiểm Lôi Chi Tiễn chuyển đổi phương hướng, muốn vòng qua tia quang mang kia để công kích Duy Khắc Lai Ân.

    Một màn quỷ dị xảy ra, Phất Lãng Tây Tư đột nhiên phát hiện bản thân mất đi sự khống chế đối với Thiểm Lỗi Chi Tiễn, Thiểm Lỗi Chi Tiễn bị một đầu quang mang kia kiềm giữ, bất luận bản thân có cố gắng như thế nào cũng không giành lại được quyền khống chế.

    “Chi chi....”

    Theo một chuỗi âm vang điện minh rõ ràng, Thiểm Lôi Chi Tiễn hóa thành một dòng điện mãnh liệt, bị canh kim khí do Duy Khắc Lai Ân phóng ra dẫn nhập xuống mặt đất. Đây là Duy Khắc Lai Ân lợi dụng nguyên lý canh kim khí hấp dẫn lôi điện trong tự nhiên, thế nhưng Phất Lãng Tây Tư thì không cách nào hiểu được hiện tượng tự nhiên này.

    “Ha ha ha, nhìn cho kỹ nhé - Tứ Tượng Sinh Hóa!”

    Bốn đạo phù chú do Duy Khắc Lai Ân vừa phát ra mặc dù biến mất, nhưng ma pháp nguyên tố vẫn còn đang tụ tập lại dưới sự khống chế của hắn. Lúc này các nguyên tố bỗng nhiên tiến hành dung hợp. Trong nháy mắt từ trên mặt đất sinh ra những sợi tơ mỏng màu xanh biếc như Thủy Ti Thảo, những sợi tơ mỏng này sinh ra, quấn quanh ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, hơn nữa hết sức cố gắng chui vào bên trong ma pháp hộ thuẫn.

    Những sợi tơ mỏng kia nhìn như vô hại, nhưng lại cứng cỏi dị thường, thoáng cái đã chui vào bên trong ma pháp hộ thuẫn. Điều này khiến cho mặt mày Phất Lãng Tây Tư trở nên trắng bệch. Nếu như bị những sợi tơ mỏng dễ dàng xuyên qua ma pháp hộ thuẫn này quấn quanh thân thể, sợ rằng bản thân mình ngay lập tức sẽ có kết cục thiên đao vạn quả.

    “Đây là ma pháp gì vậy, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh ta nhỉ? Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới mấy chuyện này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn!” Lúc này, Phất Lãng Tây Tư bất chấp tất cả, lập tức dẫn xuất ma pháp Phi Tường Thuật trong Ma Pháp Ngõa(giầy trang bị ma pháp) dưới chân, tính bay lên không trung.

    Mục đích của Duy Khắc Lai Ân cũng không phải là giết chết Phất Lãng Tây Tư, mà chỉ muốn cho hắn biết bản thân mình có ma pháp thần kỳ ra sao, làm lão sư hắn là chuyện cực kì dư dả. Vì vậy, khi Duy Khắc Lai Ân phá vỡ ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, lập tức dẫn nguyên tố ma pháp của mình bạo phát, cho hắn nếm chút ít mùi vị đau khổ.

    Một tiếng "Oanh" vang lên. Duy Khắc Lai Ân dẫn bạo ma pháp nguyên tố của mình. Đồng thời Phất Lãng Tây Tư cũng phát động ma pháp Phi Tường Thuật trong Ma Pháp Ngõa. Lúc này hắn giống đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, nhất phi trùng thiên.

    Bởi vì tâm tình đang hoang mang, Phất Lãng Tây Tư cũng chẳng quan tâm tới phương hướng đã liều mạng bay về phía trước. Đồng thời thanh âm không khuất phục trong miệng vang lên từ phía xa: “Duy Khắc Lai Ân, ta nhớ mặt ngươi rồi! Lần sau để cho ta gặp được ngươi nữa, nhất định sẽ có chuyện hay cho ngươi xem!”

    Nhìn Phất Lãng Tây Tư lấy tốc độ chạy trối chết để bay đi, Duy Khắc lia Ân buồn bực, sờ sờ lỗ mũi: “Đây là đạo lý gì thế nhỉ, chỉ muốn để cho ngươi bái sư thôi mà, làm như ta muốn giết ngươi không bằng vậy? Năm đó không biết có bao nhiều người muốn bái ta làm thầy, ta còn chẳng thèm ngó tới đấy. Quên đi, chỉ cần chúng ta hữu duyên, về sau ắt phải còn gặp lại, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp vậy.”

    Duy Khắc Lai Ân quay đầu lại kiểm tra thương thế Liệt Phong Báo một chút, ngoại trừ phải nghỉ ngơi thật tốt thì không còn gì đáng ngại. Lúc này lực chú ý của hắn mới chuyện dời lên tiểu đội mạo hiểm lúc trước, nhất là Ngôn Linh Ma Pháp Sư khiến cho Duy Khắc Lai Ân hết sức có hứng thú.

    Nghĩ rồi liền đi tới bên cạnh thi thể Ngôn Linh Ma Pháp Sư, từ trên thân thể của hắn tìm tòi một phen. Ngoại trừ mấy viên ma hạch cùng một chút tiền bạc, còn phát hiện ra được một quyển bút ký ma pháp. Mặc dù nó rất mỏng nhưng cũng làm cho Duy Khắc Lai Ân vô cùng cao hứng, vội vàng mở ra xem thử.

    Trên thực tế, rất nhiều Ma Pháp Sư đều mang theo một quyển bút ký ma pháp tùy thân, ghi chép những tâm đắc trong quá trình nghiên cứu ma pháp của mình, hoặc là ngẫu nhiên có linh cảm ma pháp, ghi lại để khi rãnh rỗi thì mang ra nghiên cứu kỹ lưỡng một phen. Vị Ngôn Linh Ma Pháp Sư này cũng giữ vững truyền thống tốt đẹp đó, trong bút ký ma pháp của hắn ghi lại những lý giải cùng cảm ngộ ma pháp của bản thân, còn có những vấn đề ma pháp phát sinh mà hắn đang nghiên cứu.

    “Mấy loại Ngôn Linh ma pháp này xem ra cũng có độ khó tương đối cao. Ma Pháp Sư kia hiển nhiên đang học tập cách sử dụng những ma pháp này như thế nào. Nhìn miêu tả ở đây, tựa hồ Ngôn Linh ma pháp có mang chút huyền ảo, đợi khi rãnh rỗi ta nghiên cứu qua một chút vậy.” Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng xem qua cả quyển bút ký ma pháp, đối với lần thu hoạch này hắn rất hài lòng. Với cấp bậc của Lô Bản Đạt cùng Lạt Táp Khắc thì ma pháp của họ hiển nhiên không thể sánh bằng Ngôn Linh ma pháp này. Những thứ ma pháp tài liệu cao cấp này sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình nghiên cứu ma pháp sau này của Duy Khắc Lai Ân.

    Đến khi lật đến mấy tờ cuối cùng, ánh mắt Duy Khắc Lai Ân sáng lên: “Giám Định Thuật! Không nghĩ tới trong quyển ma pháp bút ký này thế mà có ghi lại Giám Định Thuật. Theo như những ghi chú trên đây, hiển nhiên vị Ma Pháp Sư kia vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được ma pháp này. Đây là ma pháp Dự Ngôn hệ mình đã sớm được nghe nói qua, nó được coi như một loại ma pháp tương đối thần bí, cái này ta nhất định phải nghiên cứu kỹ.

    Đem ma pháp bút ký cùng với những vật khác, toàn bộ đều nhét vào túi trữ vật, Duy Khắc Lai Ân lại tiếp tục tìm kiếm di vật trên người mấy kẻ khác. Ngoại trừ ma pháp bút ký tùy thân của lam bào Ma Pháp Sư, còn tìm được vài món trang bị ma pháp phẩm chất không cao, cùng với một ít Ma Tinh Thạch và Ma Hạch. Về phần mấy kim tệ kia, mặc dù Duy Khắc Lai Ân cũng thu hết, nhưng trong lòng không thèm để ý đến. Tiền tài đối với hắn mà nói thật không có bao nhiêu tác dụng cả.

    Cướp đoạt toàn bộ chiến lợi phẩm, Duy Khắc Lai Ân cũng hảo tâm đào cho mỗi người bọn họ một phần mộ, đem năm người an táng cẩn thận. Dù sao nghĩa tử là nghĩa tận, để bọn họ phơi thây hoang dã không phù hợp với tác phong Duy Khắc Lai Ân.

    Chờ khi Duy Khắc Lai Ân làm xong hết thảy, ba đầu ấu thú Liệt Phong Báo đã tỉnh lại, lúc này đang tiến đến bên cạnh báo mẹ tìm sữa uống. Nhìn ba đầu ấu thú Liệt Phong Báo cả người mủm mỉm, ngay cả ánh mắt còn chưa mở ra, chắc là mới sinh ra không được mấy ngày.

    Duy Khắc Lai Ân áp tay vào trán Liệt Phong Báo, thi triển Thông Linh Quyết: “Chân trước ngươi không được hoạt động trong một thời gian dài, thương thế ở bụng cũng cần phải nghỉ dưỡng vài ngày, xem ra ta nên chiếu cố cho ngươi mấy ngày này đi. Không biết ngươi muốn ta đưa ngươi trở về chỗ ở trước đây của ngươi, hay vẫn ở chỗ này dưỡng thương, chờ thương thế của ngươi tốt lên rồi mới tự mình trở về?”

    Nhận được ý niệm Liệt Phong Báo truyền về, Duy Khắc Lai Ân cười trả lời: “Ngươi sợ cha đám hài tử lo lắng, vậy ta đây sẽ đưa ngươi trở về, có nó chiếu cố, ta cũng bớt lo đi được phần nào.

    Sau đó Duy Khắc Lai Ân thả Ngũ Sắc Vân ra, thi triển Phiêu Phù Thuật cho Liệt Phong Báo, đem ba đầu Tiểu Báo tử bỏ lên trên Ngũ Sắc Vân. Duy Khắc Lai Ân theo sự chỉ dẫn của Liệt Phong Báo, đáp mây bây đến chỗ sâu bên trong Mễ Ni Á sơn mạch.

    Lại nói về Phất Lãng Tây Tư, vì phát hiện kỹ xảo ma pháp Duy Khắc Lai Ân sâu không thể lường được, bản thân không có tư cách làm đối thủ của hắn, sợ Duy Khắc Lai Ân độc ác ra tay giết mình. Cho nên hắn toàn lực thúc dục ma pháp, cố gắng bỏ chạy để bảo mệnh.

    Nhưng mà Phất Lãng Tây Tư không biết rằng bên trong Mễ Ni Á sơn mạch khắp nơi đều là chốn nguy hiểm. Ngay thời điểm hắn đang phi hành trên không, đột nhiên một con lôi ưng từ trên không lao xuống, đánh tới phía sau hắn.

    [FONT=&quot]

    [/FONT]

    Mời tham gia dịch tại đây!

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!:oe28:
     
  5. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 85: Kỳ Ngộ Của Phất Lãng Tây Tư.

    Dịch: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com




    “Đáng chết, làm sao lại đụng phải cái thứ phiền toái này chứ!” Phất Lãng Tây Tư rủa thầm một câu, vội vàng suy nghĩ đối sách.

    Mặc dù loại Lôi Ưng này chỉ là tứ cấp ma thú, nhưng tốc độ phi hành cực nhanh, so với lục cấp ma thú bình thường còn khó đối phó hơn nhiều. Càng làm cho người ta đau đầu chính là bản tính cố chấp của chúng, nếu như bị nó theo dõi, vậy thì cái đang chờ ngươi chính là sự phiền toái không ngừng kéo tới.

    Thấy Lôi Ưng đánh tới, Phất Lãng Tây Tư trước tiên khởi động ma pháp hộ thuẫn trên ma pháp bào, dù sao thì cũng phải bảo vệ mình trước rồi mới nghĩ cách thoát thân được.

    “Phanh” một tiếng, móng vuốt cứng như sắt thép của Lôi Ưng đánh thẳng vào ma pháp hộ thuẫn của Phất Lãng Tây Tư, khiến cho thân hình đang phi hành trên không trung của hắn trở nên lảo đảo.

    Một kích không có hiệu quả, Lôi Ưng lập tức bay cao lên, sau đó điều chỉnh thân hình sao cho thuận lợi để lao xuống.

    Lần này Phất Lãng Tây Tư đành phải vội vàng né tránh, chẳng qua tốc độ của hắn làm thế nào so được với Lôi Ưng am hiểu phi hành chứ? Lại “phanh” một tiếng, va chạm lần này còn mạnh hơn lần trước nhiều.

    Một tiếng ưng minh(tiếng kêu của chim ưng) bén nhọn phát ra từ trong miệng của Lôi Ưng, hình như nó đã bắt đầu tức giận rồi.

    Chợt nghe thấy những tiếng ưng minh từ trên không trung liên tục truyền tới, Phất Lãng Tây Tư ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời liền bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch: “Tổ sư bà nó, năm con Lôi Ưng! Lần này thì thảm rồi, ta phải nhanh chóng đáp xuống mặt đất, nếu còn ở trên này không cẩn thận là bị Lôi Ưng xé xác như chơi!”

    Ngay khi Phất Lãng Tây Tư đang vội vã hạ thấp độ cao, năm con Lôi Ưng đã bay tới trên đỉnh đầu hắn, theo một tiếng ưng minh chỉnh tề phát ra, năm con Lôi Ưng liền xếp thành một hàng, một con tiếp một con lao xuống tấn công.

    “Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!”

    Năm cú va chạm liên tục sớm đã làm cho Phất Lãng Tây Tư choáng váng đến hoa cả mắt, cả người hắn mất đi trọng tâm, rơi từ trên cao xuống giống như là diều bị đứt dây vậy.

    “Oanh”, thoáng cái Phất Lãng Tây Tư đã đâm sầm vào vách núi với tốc độ cực cao, vụ va chạm tạo thành một cái lỗ thủng trên vách núi, cả người hắn dường như là bị động khẩu mới tạo thành trên vách núi cắn nuốt hoàn toàn.

    Mấy con Lôi Ưng ở phía ngoài lượn lờ xung quanh động khẩu vài vòng, thấy không có gì khác thường liền phát ra mấy tiếng kêu to đắc ý, lúc này mới hài lòng, chậm rãi bay lên trên cao.

    Đáng thương cho Phất Lãng Tây Tư, sau khi đụng vào vách núi chỉ nghe được âm thanh như thủy tinh vỡ vụn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Ta chết rồi sao, đã chết rồi sao, không nghĩ tới anh tuấn tiêu sái như Phất Lãng Tây Tư ta đây mà lại chết vì đụng vào vách núi, chẳng lẽ là thần linh thấy ta quá đẹp trai nên ganh tỵ với ta chăng?” (thằng này bị bệnh hoang tưởng nặng!)

    Ý niệm chưa hết, Phất Lãng Tây Tư liền cảm giác thân thể của mình giống như là đụng phải thứ gì đó, tiếp tục lăn lộn vài vòng thì chỉ nghe âm thanh xôn xao phát ra. Bất chợt “đông” một tiếng, hắn không biết cái gì đã chặn thân thể mình lại.

    Đến lúc này, đầu óc Phất Lãng Tây Tư đã trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ nhớ là lúc bản thân đụng vào vách núi thì ma pháp hộ thuẫn đã bị phá vỡ rồi, về phần tại sao chính mình không có biến thành bánh thịt như dự liệu thì hắn không sao hiểu nổi.

    Không biết qua bao lâu, Phất Lãng Tây Tư mới từ từ tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang trồng cây chuối trên mặt tường liền vội vàng dùng sức tung mình xuống đất, hiện giờ cảm giác đã khá hơn nhiều.

    “Đây là nơi nào vậy nhỉ?” Đập vào trong mắt Phất Lãng Tây Tư là một mảng tối đen như mực, trong lòng hắn hơi càm thấy kinh hãi.

    Ở trong bóng tối nín thở lắng nghe trong chốc lát, khi không nghe thấy bất kỳ tiếng động dị thường gì, Phất Lãng Tây Tư mới phóng ra một cái Chiếu Minh Thuật, lập tức thu hết cảnh tượng trước mặt vào trong mắt.

    “Chẳng lẽ đây là thực nghiệm thất do một vị ma pháp sư tiền bối nào đó lưu lại? Cảnh tượng trước mắt thực sự quá quen thuộc, Phất Lãng Tây Tư cũng cảm thấy có chút khó tin, trái tim không nhịn được mà điên cuồng nhảy dựng lên.

    Mới vừa rồi va vào trên vách núi quay cuồng một phen, bây giờ toàn thân Phất Lãng Tây Tư vẫn còn đau đớn, nhưng mà lúc này hắn đã hồn nhiên quên đi đau đớn trên người, lần mò đứng dậy, muốn làm rõ rút cục là đã xảy ra chuyện gì.

    Nhìn về cánh cửa phía trước, Phất Lãng Tây Tư cẩn thận đi tới, chỉ thấy trên đầu có một lỗ thủng, ánh sáng bên ngoài nương theo lỗ thủng mà vào.

    Phất Lãng Tây Tư đánh giá xung quanh một chút, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vui sướng thầm nghĩ: “Nơi này có lẽ đã lâu không có người lui tới, chắc là một thực nghiệm thất bí mật của vị ma pháp sư tiền bối kia dùng để nghiên cứu ma pháp khi còn sống. Bởi vì phòng thí nghiệm này cách vách núi chỉ khoảng nửa thước, mới rồi ta lại trùng hợp va chạm vào nơi vách đá mỏng nhất, kết quả là tuy ma pháp hộ thuẫn vỡ vụn nhưng vừa vặn để cho ta tiến vào nơi này! Ha ha, sớm biết vận khí của ta bất phàm, mỗi một lần gặp nạn đều nhất định có đại thu hoạch, điều này lại một lần nữa ứng nghiệm rồi! Ta phải hảo hảo tìm kiếm, nơi này chắc chắn sẽ có ma pháp bút ký mà vị tiền bối kia lưu lại!”

    Mới vừa rồi nơi mà Phất Lãng Tây Tư đụng vào đúng là một thực nghiệm thất, sau đó hắn lại tìm được một cái cửa nhỏ, khi tiến vào thì phát hiện nơi này là một phòng ngủ. Trong phòng ngủ có một cái giường, một cái giá sách cao bằng người, còn có một cái bàn nhỏ.

    Phất Lãng Tây Tư thấy trên giá sách chi chít ma pháp thư tịch cùng ma pháp bút ký liền hung hăng nuốt mấy ngụm nước miếng, thiếu chút nữa là nuốt cả đầu lưỡi vào trong bụng.

    Ánh mắt xoay chuyển, hắn phát hiện trên giường tựa hồ có đồ vật gì đó bèn phát ra Chiếu Minh Thuật, chỉ thấy một bộ khô lâu được phủ trong một bộ ma pháp bào đang nằm ngay ngắn trên giường.

    “Chẳng lẽ vị Ma Pháp Sư kia cuối cùng lại chết ở trong thực nghiệm thất này? Nếu nói như vậy, tất cả thành quả nghiên cứu ma pháp của vị tiền bối này, còn có các ma pháp đạo cụ cũng đều ở đây sao? Phát tài, phát tài rồi, lần này tuyệt đối là phát tài to rồi!” Trong lòng Phất Lãng Tây Tư lại càng vui mừng như điên, vội vàng đi tới trước giường xem xét cẩn thận, lát sau lại càng nhận định rõ ý nghĩ trong lòng.

    Lúc này Phất Lãng Tây Tư đã đi tới trước cái bàn nhỏ, ánh mắt vô tình quét qua thấy được trên bàn có một tang giấy, phía trên hình như có viết cái gì đó, chẳng qua là bị tro bụi che khuất.

    Phất Lãng Tây Tư cẩn thận thi triển một cái phong hệ ma pháp, chờ khi tầng tro bụi kia bị thổi bay, chữ viết ở trên giấy đã hiện ra trước mắt: “Ta Ba Duy Kỳ ở chỗ này nghiên cứu ma pháp ba mươi năm, coi như là đã xem rõ Pháp Thần chi đạo(con đường trở thành Pháp Thần), đáng tiếc tính mạng ngắn ngủi, rút cuộc cũng không thoát khỏi tiếng gọi của Tử Thần. Nghiên cứu tâm đắc nhất trong ba mươi năm này của ta chính là ma pháp Dẫn Đạo Thuật, có thể giúp cho Ma Pháp Sư nhanh chóng thi triển ma pháp nhờ vào những ma pháp dẫn đạo vật được chuẩn bị từ trước, qua đó giúp cho Ma Pháp Sư vượt qua tệ đoan thi pháp với tốc độ rùa bò. Ma pháp dẫn đạo vật chế luyện đơn giản, giá thành rẻ, bằng vào loại phương pháp này khi phát triển tới một trình độ nhất định là có thể thay thế cho ma pháp quyển trục! Đáng tiếc ta chỉ chú ý nghiên cứu ma pháp, lại không nhận ra thân thể đã dần dần lão hóa, chờ khi ta phát hiện tử vong đã tới trước mặt, mới nhớ tới thành quả nghiên cứu của mình không thể truyền về quốc nội, cho nên đành phải để lại lời nhắn ở chỗ này, hi vọng ngày sau có người hữu duyên có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện.”

    Nhìn đến lời mở đầu này, Phất Lãng Tây Tư cảm thấy tim mình đã hoàn toàn mất không chế, điên cuồng nhảy loạn. Cái tên Ba Duy Kỳ này hắn đã từng nghe nói qua, đây chính là vị Pháp Thánh toàn năng tiếng tăm lừng lẫy trăm năm trước của Lạc Luân Tác đế quốc, tinh thông cận chiến lưu, vô hạn lưu, bạo lực lưu,...và nhiều ma pháp thực chiến lưu phái, lực chiến đấu ma pháp ở lúc ấy có thể nói là mọi người đều biết. Hoàng đế bệ hạ của Lạc Luân Tác đế quốc đã từng khen ngợi: “Một người có khả năng đối địch với cả một ma pháp quân đoàn tinh nhuệ!” Bởi vậy có thể thấy được vị tiền bối này cường đại đến cỡ nào.

    Phất Lãng Tây Tư mang theo tâm tình kích động tiếp tục nhìn xuống phía dưới, tất cả đều là kinh nghiệm, những chiến tích đắc ý nhất của Ba Duy Kỳ, cùng với một vài chuyện có ảnh hưởng lớn đối với hắn mà không muốn cho người khác biết. Ở phần cuối, Ba Duy Kỳ còn biểu đạt tình yêu thương tổ quốc mãnh liệt của mình, hy vọng người hữu duyên nhận được di sản của mình có thể tận hết khả năng trợ giúp Lạc Luân Tác đế quốc lúc nguy nan.

    Xem qua tất cả xong, Phất Lãng Tây Tư không nhịn được cười to ba tiếng, cao giọng đắc chí nói: “Có được ma pháp Dẫn Đạo Thuật do Ba Duy Kỳ đại sư lưu lại, ta nhất định có thể vượt qua Duy Khắc Lai Ân trên phương diện tốc độ thi pháp, lần sau để cho ta gặp lại ngươi, ta nhất định phải cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!”

    [FONT=&quot]

    [/FONT]

    Mời tham gia dịch tại đây!

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!:oe28:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)