[Huyền Ảo] Chung Cực Thần Đạo - Nhất Bút Thư C88 (drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20



    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 1: Thiên Tài Không Đi Con Đường Bình Thường.

    Dịch giả: Trần Kinh Vân

    Converter:
    Trần Kinh Vân

    Nguồn: Banlonghoi.com




    - “Thần Kiếm Thiên Uy, Lôi Võng Như Ngục!”

    - Theo âm thanh trầm đục mà uy nghiêm truyền đến, ở phía chân trời xa xa đột nhiên chiếu xuống một đạo lôi điện màu tím như một thanh lợi kiếm xé toang màn đêm.

    - “Ầm!” Đạo lôi điện giống như một quả pháo hoa thật lớn nổ giữa không trung, tạo thành lôi võng vây lấy hai luồng vụ khí một đen một hồng vào trong đó.

    - “Cửu Tiêu Thần Lôi, Ngự Kiếm Quyết ----- Tật!”

    - Một thân ảnh được vây quanh bởi chín thanh phi kiếm màu vàng như thiên thần bất ngờ xuất hiện trong hư không. Hai tay kết thành những ấn quyết phức tạp, theo đó chín thanh phi kiếm liền bắn ra, trực tiếp cắm vào đạo lôi điện tạo thành cái lưới to lớn.

    - Phi kiếm vừa tiến vào lưới điện, lại hóa thành những đầu kim long không ngừng bay lượn bên trong.

    - “Huyền Tiêu, hôm nay chúng ta và ngươi không chết không ngừng ----- Thiên Ma Giải Thể **!!”

    - Hắc sắc vụ khí trong lưới điện bỗng nhiên dâng lên cuồn cuộn, ma khí tràn ngập trời đất.

    - “Thiên Yêu Liệt Thần Thuật!” Huyết hồng vụ khí cũng không cam chịu tịch mịch, bắn ra một hạt châu to bằng miệng chén đỏ tươi như máu!

    - Hạt châu này vừa xuất hiện, giống như điện áp của bóng đèn bình thường dần dần tăng thêm, phát ra quang mang mãnh liệt, trong nháy mắt từ màu đỏ như máu biến thành ánh sáng trắng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

    - Chứng kiến tình cảnh này, trên mặt Huyền Tiêu không kìm được mà khẽ động, hai tay huyễn hóa ra một phiến hư ảnh, vô số Ngự Kiếm Quyết tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, đồng thời nhanh chóng hướng tới đạo lôi võng.

    - Thiên Ma Giải Thể cùng Thiên Yêu Liệt Thần Thuật vô cùng nổi danh ở Tu Chân Giới, đó là thủ đoạn cuối cùng nhằm đồng quy vu tận với địch nhân của ma đầu, uy lực không thể khinh thường! Tuy rằng bây giờ ở trên cao mấy ngàn thước, thế nhưng chiêu thức liều mạng do hai đại ma đầu lợi hại nhất Tu Chân Giới thi triển ra, có thể ảnh hưởng đến những người bình thường trên mặt đất, sức tàn phá của nó thậm chí có thể so sánh được với tai nạn khủng bố mà hai quả bom nguyên tử gây ra.

    - Vì vậy, Huyền Tiêu chỉ có thể cố gắng hết mình chống đỡ uy lực của hai chiêu này, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

    - “Lôi Hành Cửu Tiêu, Thiên Uy Hạo Đãng! Kiếm ngự Cửu Tiêu Thần Lôi, tận diệt thế gian yêu tà, Thần Lôi Thúc Yêu Võng ----- Thu! Thu! Thu! Thu! Thu!”

    - Giờ phút này, Huyền Tiêu đã đem một thân tu vị của mình thi triển đến cực hạn, dưới toàn bộ sức lực cực hạn của hắn thôi động, chín con kim long trong lưới điện cấp tốc bay lượn, quả cầu lôi điện ban đầu vốn rất lớn nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt thu lại còn một phần ba.

    - Nhưng lúc này ma khí ở bên trong lại bành trướng ra vô hạn, thêm vào đó bản mạng nội đan của Huyết Sát Yêu Tôn tu luyện mấy ngàn năm phát ra ánh sáng cường liệt, mạnh mẽ chống đỡ lôi võng đang thu hẹp lại.

    - Lực lượng cường đại va chạm qua lại, phát ra những âm thanh “rầm rầm rầm” giống như tiếng sấm rền vang liên tục giữa không trung. Chỉ trong vài lần hô hấp, mấy trăm đạo tiếng sấm cuồn cuộn vang lên không dứt, lôi võng dưới va chạm kịch liệt từ từ trở nên bạc nhược, tùy thời có thể bị phá hủy.

    - Huyền Tiêu cắn đầu lưỡi một cái, “phốc!” phun ra một ngụm máu màu vàng kim, lớn tiếng quát lên: “Bản mạng chân nguyên tái dẫn thần lôi, Thần Lôi Tịnh Thế ----- bạo!”

    - “Phách sát!” Một đạo lôi điện còn to hơn lúc nãy năm sáu lần từ trong hư không mãnh liệt đánh xuống quả lôi cầu giữa không trung.

    - Trong thiên địa đột nhiên sáng ngời, chỉ nghe “ầm ầm” một tiếng, toàn bộ không gian như rung chuyển. Khỏa lôi cầu cũng theo đó mà phát nổ, dưới sức mạnh hủy diệt của lôi điện, tất cả mọi thứ trong lôi cầu tan rã trong nháy mắt, vô luận là ma khí hay yêu đan đều tan thành tro bụi trong chớp mắt. Nguyên anh của hai đại ma đầu cũng không thể trốn thoát, hồn phi phách tán.

    - Ngay khi lôi cầu nổ tung, lúc thiên địa còn đang rung động, tại trung tâm vụ nổ bất chợt xuất hiện một lỗ đen tối như mực, kèm theo đó một cỗ khí tức kinh khủng truyền tới.

    - Điều dị thường này khiến cho lòng Huyền Tiêu cả kinh, không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo thất thải lôi điện từ trong hắc động đã bổ trúng hắn.

    - Đạo thất thải lôi điện nhìn như nhỏ bé, ấy vậy lại mang theo lực lượng to lớn khiến cho Huyền Tiêu không thể ngăn cản. Gần như trong nháy mắt, thân thể Huyền Tiêu tan thành tro bụi, nguyên thần bị thương nặng từ trước hầu như tan biến.

    - Còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, từ hắc động truyền tới một lực hút, khiến cho tia linh thức còn sót lại của Huyền Tiêu bị cuốn vào…

    - Từ lúc Huyền Tiêu cùng Tiếu Diện Ma Quân, Huyết Sát Yêu Tôn chiến đấu, đã có không ít người tu hành chú ý dị tượng trên bầu trời, một ít kẻ gan lớn còn lại gần để quan sát.

    - Thấy Tiếu Diện Ma Quân cùng Huyết Sát Yêu Tôn thi triển ra Thiên Ma Giải Thể cùng Thiên Yêu Liệt Thần Thuật, mọi người sợ hãi gần chết. Phải biết rằng hai kẻ này đều danh động thiên hạ nghìn năm có một, tu vị sâu không lường được. Tuy rằng Huyền Tiêu được khen là đệ nhất thiên tài Tu Chân Giới, thực lực gần đạt tới cảnh giới phá toái hư không, thế nhưng đối mặt với bí pháp liều mạng của hai đại ma đầu, không ai cho rằng bằng sức một mình hắn là có thể tiếp được.

    - Giờ khắc này, người xem náo nhiệt ở bên cạnh đều cảm thấy lạnh lẽo! Nếu như mình đến gần một chút nữa thì kết quả hơn nửa chính là hồn phi phách tán, thế nhưng lúc này chạy trốn cũng không còn kịp nữa.

    - Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, một đạo thần lôi mạnh mẽ kia đánh xuống, khiến cho bí pháp liều mạng của hai đại ma đầu biến thành tro bụi trong nháy mắt, điều này khiến cho toàn bộ đều ngây người.

    - Không chờ bọn họ tỉnh táo lại, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một cái hắc động, sau đó Huyền Tiêu cũng biến mất trước mặt mọi người.

    - “Đây là, phá toái hư không, bạch nhật phi thăng sao?”

    - Không biết là ai không kìm lòng nói một câu, khiến cho tất cả kinh hô.

    - “Phá toái hư không? Nhất định là vậy rồi, khí tức cường đại của hắc động lúc nãy tuyệt đối không thuộc về thế giới này, nhất định là đến từ tiên giới!”

    - “Đúng vậy, khí tức vừa rồi vừa xuất hiện, ta cảm giác mình như chết rồi vậy, chắc chắn là khí tức của tiên giới! Không nghĩ tới Huyền Tiêu dưới tình huống này mà lại phi thăng, thiên tài quả nhiên không đi con đường bình thường a!” Âm thanh thổn thức truyền tới.

    - “Huyền Tiêu quả thực là truyền kỳ của Tu Chân Giới! Năm tuổi gia nhập Huyền Tiêu phái, năm mươi tuổi đã có danh đê nhất thiên tài với tốc độ tu luyện không thể tin nổi, thậm chí sư phụ hắn còn đổi đạo hiệu của hắn thành “Huyền Tiêu” muốn nhờ uy danh của hắn mà phát dương quang đại Huyền Tiêu phái! Tu hành gần hai trăm bốn mươi năm đã đạt đến cảnh giới phá toái hư không, mấy nghìn năm qua không ai có thể bắt kịp tốc độ tu hành của hắn, chính nhờ hắn mà thanh danh của Huyền Tiêu phái rung động khắp nơi!” Nhắc tới chuyện của Huyền Tiêu, những người tu chân luôn đề cao tu tâm cũng phải cảm thán không ngớt, tâm tình không có cách nào yên ổn.

    - “Ai nói không phải đâu! Lúc đó Huyền Tiêu vì đột phá tầng cảnh giới cuối cùng, bế quan sáu mươi năm tìm hiểu Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết. Cuối cùng không có thu hoạch, tiếp đó lại tiến vào phàm trần lịch lãm, mài dũa tâm tính. Cho tới hôm nay, vừa lúc ở thế tục lịch lãm sáu mươi năm, lúc này người ta mới biết thiên tài xuất chúng cũng gặp phải bình cảnh. Nhưng bây giờ Huyền Tiêu bỗng nhiên phi thăng, xem ra thiên tài bao giờ cũng không chịu sự tịch mịch, mọi việc đều không giống như người thường a!”

    - “Đúng vậy, chỉ dùng ba trăm sáu mươi năm đã có thể phi thăng tiên giới, cho dù từ cổ chí kim cũng chỉ có một mà thôi!”

    - Đơn độc đối kháng một kích liều mạng của hai đại ma đầu, sau đó dưới mắt mọi người phi thăng mà đi. Tại Tu Chân Giới, bức tranh truyền kỳ về Huyền Tiêu là hoàn mỹ vô khuyết, tuy rằng sự thật không phải là hoàn mỹ như thế, nhưng tình huống chân thực thì không ai biết cả.

    - Trên thực tế, truyền kỳ ở thế giới này chấm dứt, cũng chỉ là sự khởi đầu của một truyền kỳ ở thế giới khác…

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!
     
    Last edited by a moderator: 6/9/11
    zen_1996 thích bài này.
  2. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 2: Dị Giới Trọng Sinh.

    Dịch giả: Trần Kinh Vân

    Converter:
    Trần Kinh Vân

    Nguồn: Banlonghoi.com



    Mừng sinh nhật lão Vịt nhá...........:oe29::oe29::oe29:



    - Mặt trời ở xa xa vừa lộ ra những tia nắng đầu tiên, lúc này những ngôi sao còn chưa tắt hẳn, dưới ánh sáng mông lung có thể thấy được toàn bộ thành Áo Khắc Lan.

    - “Hô -----!”

    - Trong một tòa lầu các cao sáu tầng ở thành Áo Khắc Lan, phát ra một hơi thở trầm thấp kéo dài, sau đó cặp mắt chậm rãi mở ra.

    - Đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo! Giữa ánh nắng ban mai, cặp mắt kia giống như kim cương sáng long lanh dưới ánh đèn tối, lóe ra quang mang khiến người ta mơ màng.

    - “Mười bảy năm rồi, cuối cùng ta cũng đã hoàn toàn thay đổi cơ thể này, cải tạo nó sao cho thích hợp để tu hành. Ta rút cục cũng có thể tiếp tục việc tu hành như trong kiếp trước rồi.” Một tiếng thở dài cất lên, giống như tia sáng mặt trời mới mọc, hiển lộ ra hy vọng vô tận.

    - Mười bảy năm trước, lúc Huyền Tiêu dùng bổn mạng máu huyết của mình dẫn động Cửu Tiêu Thần Lôi, triệt để tiêu diệt Tiếu Diện Ma Quân cùng Huyết Sát Yêu Tôn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hắc động kỳ lạ. Đạo thất thải lôi điện từ đó bắn ra không chỉ hủy diệt hoàn toàn thân thể hắn, mà còn khiến cho nguyên thần tiêu hao rất nhiều, chỉ còn lại một tia thần thức bị hắc động hút vào. Chờ tới lúc hắn tỉnh lại đã phát hiện mình bị đẩy tới một cái thế giới xa lạ, đồng thời còn trong hình hài một đứa trẻ sơ sinh.

    - Vì sao lại phát sinh chuyện tình kỳ dị này, cho đến nay Huyền Tiêu cũng không nghĩ được một đáp án hợp lý, chỉ có thể đổ cho sự thần kỳ của thiên đạo.

    - Chuẩn xác mà nói, nơi Huyền Tiêu đi tới được gọi là Á Đặc Tây đại lục, còn đây một tiểu quốc gia gọi là Tạp Lai công quốc. Hơn nữa hắn còn sinh ra ở gia tộc Bố Lai Ni Khắc, một trong hai đại thế tập công tước của Tạp Lai công quốc.

    - Bố Lai Ni Khắc gia tộc là gia tộc duy nhất có lịch sử lâu đời như hoàng tộc, bởi vì có được huyết thống tốt đẹp, hầu như mỗi trực hệ đệ tử trong gia tộc đều có tư chất khiến người ta ao ước, cũng vì thế mà người có vũ lực cường đại nhất Tạp Lai quốc thường thường xuất hiện trong Bố Lai Ni Khắc gia tộc. Thậm chí có đôi khi, tam đại cường giả của Tạp Lai quốc đều là thành viên của Bố Lai Ni Khắc gia tộc.

    - Từ khi Tạp Lai quốc lập quốc tới nay, chức nguyên soái hầu như đều do gia tộc Bố Lai Ni Khắc đảm nhiệm, mặc dù thỉnh thoảng có người khác, nhưng qua không bao lâu lại trở về trong tay gia tộc Bố Lai Ni Khắc. Chính vì thế gia tộc Bố Lai Ni Khắc được xưng là “Nguyên Soái thế gia”.

    - Là trưởng tử một đời của Bố Lai Ni Khắc gia tộc, Huyền Tiêu vô cùng tiếc nuối khi phát hiện ra rằng bản thân hắn kế thừa hoàn mỹ huyết thống tốt đẹp của gia tộc, thể chất của mình ở trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc lại càng đặc biệt hiếm thấy.

    - Sức bật mạnh mẽ, thân thể dẻo dai và dễ thích nghi, thuộc tính đấu khí so với người thường nhiều hơn gấp đôi, kinh mạch rộng lớn cực kỳ thích hợp để tu luyện đấu khí ----- dùng tiêu chuẩn của Á Đặc Tây đại lục mà so sánh, thân thể này đúng là trời sinh để tu luyện đấu khí ngàn năm khó gặp!

    - Điểm này thực sự là cực kỳ tiếc nuối, nếu như tu luyện đấu khí thì thể chất này chính là lựa chọn tốt nhất! Chỉ là trong mắt Huyền Tiêu, cơ thể này ưu điểm quá rực rỡ, hoặc là có thể giải thích như thế này ----- thân thể khuyết điểm cũng vô cùng rõ nét!

    - Khuyết điểm lớn nhất của cơ thể này chính là phát triển quá không cân đối. Ví dụ như trong kinh mạch, có nhiều chỗ cuồn cuộn như sông Trường Giang và Hoàng Hà, có chỗ thì lại mỏng manh như dòng suối chảy nhỏ giọt yếu ớt. Đương nhiên, những chỗ này tuy nhỏ nhưng so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, nhưng bởi vì từ những chỗ rộng khác chảy qua nên mới trở nên nhỏ yếu.

    - Mà công pháp tu chân của Huyền Tiêu lại chú trọng nhất chính là sự cân đối, đặc điểm rõ nét nhất giống cơ thể ma thú hơn con người thế này thật đúng làm cho hắn đau đầu không ít. Không còn biện pháp nào khác, để cho con đường tu luyện về sau này không gặp phải trắc trở, Huyền Tiêu chỉ có thể cải tạo lại thân thể này, sau đó tu luyện trở lại.

    - Chính vì không có nguyên lực hung hậu như kiếp trước, cũng không có tiên thảo hay thần đan trợ giúp, quá trình cải tạo cơ thể tiêu tốn mất của Huyền Tiêu mười bảy năm! Mười ngày trước khi hắn cảm thấy thời khắc tối hậu đã tới, liền ở nơi này bế quan tu luyện, nỗ lực tiến hành bước cuối cùng, rút cục vào buổi sáng hôm nay đã thành công mỹ mãn.

    - Tuy rằng tốn mất mười bảy năm, nhưng so với thời gian tu luyện dài đằng đẵng thì cũng không tính là gì. Hơn nữa trải qua quá trình cải tạo, tư chất của thân thể này còn vượt qua kiếp trước, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu cái mười bảy năm về sau đây chứ!

    - “Rút cục cũng có thể tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ rồi, thế giới này cùng với thế giới trước kia khác nhau rất xa, không có thực lực thì khả năng sống sót cũng là vấn đề lớn.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn vầng thái dương ở phía chân trời, khóe miệng Huyền Tiêu lộ ra vẻ tươi cười: “Có lẽ với ta mà nói, đây không phải là một cơ hội sao? Kiếp trước lịch lãm ở phàm trần sáu mươi năm cũng không tìm được cơ hội đột phá, cả đời này bắt đầu tu luyện lại từ đầu, khả năng đột phá nhất định sẽ cao hơn nhiều a!”

    - Đúng lúc này, bụng của hắn lại kêu thành tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Không thể ích cốc thật đúng là phiền phức, bế quan có mười ngày cũng phải dừng lại mấy lần để ăn thứ gì đó, bây giờ đúng là đói quá đi mất!”

    - Nhìn xem thực vật đã chuẩn bị trước lúc bế quan, Huyền Tiêu lắc đầu: “Nếu đã xuất quan rồi thì nên kiếm cái gì nóng mà ăn một chút đi, cứ ăn lương khô thế này không tốt cho bao tử tí nào.”

    - Phủi phủi lớp bụi bám ở trên người, thân thể rắn rỏi của Huyền Tiêu thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

    - Chỗ ở của Huyền Tiêu là tầng cao nhất, rất an tĩnh, cũng rất lợi ích cho việc hấp thu Nhân Uân Tử Khí từ mặt trời vào buổi sáng sớm. Điều này giúp ích cho việc cải tạo cơ thể rất nhiều. Đương nhiên, nếu có thể tìm được ngọn núi đầy sinh cơ và yên tĩnh là tốt nhất, chỉ là loại yêu cầu kỳ quái này hắn lại không thể nói ra được.

    - “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, người xuất quan rồi ạ!”

    - Huyền Tiêu ----- à, trên thế giới này hắn tên là Duy Khắc Lai Ân – Bố Lai Ni Khắc. Lúc đầu hắn thấy cái tên này tương đối dài, hơn nữa cũng rất khó nghe. Có điều bị người khác gọi mười bảy năm, dần dần cũng thành quen.

    - Duy Khắc Lai Ân vừa đi ra cửa phòng, còn chưa kịp hít sâu một hơi không khí lạnh lùng nhưng trong trẻo của buổi sáng sớm, ở cửa lập tức có một thị nữ bước nhanh tới, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ.

    - Vào trước khi hắn bế quan, công tước đại nhân đã an bài mấy người thị nữ, thay phiên canh ở ngoài cửa. Xem sắc mặt của thị nữ này, đúng là cả đêm không được chợp mắt, lúc này là lúc mệt mỏi nhất.

    - “Đúng vậy, ta xuất quan rồi.” Duy Khắc Lai Ân mỉm cười nhìn người thị nữ, hòa ái nói: “Đi phân phó trù phòng chuẩn bị nước nóng cho ta, chuẩn bị cả điểm tâm sáng nữa, đợi một lát ta vừa tắm vừa dùng luôn. Ngươi đi phân phó trù phòng xong thì đi nghỉ ngơi đi, mắt thâm hết lại rồi kìa.”

    - Thị nữ ngẩng đầu nhìn con mắt sáng sủa của Duy Khắc Lai Ân, tâm lý liền hoảng loạn mà cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

    - “Vâng, thiếu gia, để nô tì đi phân phó trù phòng.” Thị nữ cảm giác được dị trạng trong lòng mình, vội vã hướng Duy Khắc Lai Ân thi lễ, rồi xoay người vuốt ve khuôn mặt nóng hổi đi xuống lầu.

    - Trông thấy bước chân hoảng loạn của người thị nữ, tiếu ý trên mặt Duy Khắc Lai Ân càng thêm dày đặc. Kế thừa huyết thống tốt đẹp của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, cộng thêm mười bảy năm không ngừng cải tạo cơ thể, thân thể hắn bây giờ vô cùng hoàn mỹ ----- bất kể tư chất tu luyện hay khí chất bên ngoài cũng vậy.

    - Toàn bộ thị nữ từ trên xuống dưới trong phủ công tước sớm đã bị hắn hấp dẫn toàn bộ không thể nào rút ra được, có can đảm liếc mắt nhìn hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa bình thường hắn đối với mọi người đều cùng một sắc mặt hòa ái, ngay cả những nam phó đối với đại thiếu gia hắn hết sức kính trọng, càng không nói đến những thị nữ này.

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!
     
    Last edited by a moderator: 6/9/11
    zen_1996 thích bài này.
  3. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 3: Ma Pháp Sư Không Biết Ma Pháp.

    Dịch giả: Trần Kinh Vân

    Converter:
    Trần Kinh Vân

    Nguồn: Banlonghoi.com





    Tuy rằng bụng đói lả, Duy Khắc Lai Ân vẫn đến hoa viên chậm rãi đánh một bài quyền, cho đến khi khí huyết toàn thân đều được thông suốt mới trở về dùng điểm tâm.

    Hai canh giờ sau, cuối cùng Duy Khắc Lai Ân cũng từ trong bể tắm đi ra, đồng thời thay một bộ y phục mới.

    Vừa mới mở cửa ra, hắn đã thấy quản gia Phúc Đặc đang cung kính đứng ở cửa, Duy Khắc Lai Ân vội vã chào hỏi: “Phúc bá, người tìm ta có việc gì à.”

    “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, lão gia bảo ta tới nói với ngài là lão gia có việc muốn tìm ngài.” Phúc Đặc vẫn duy trì thân phận quản gia, kiêm tốn mỉm cười, bình thản nói.

    “A, gia gia tìm ta à? Vậy thì chúng ta đi thôi.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân đã ra hiệu cho Phúc Đặc dẫn đường.

    “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, lần này ngài bế quan khí chất trên người khác trước nhiều quá! Tuy rằng Tạp Lai chỉ là một tiểu quốc gia, thế nhưng lão nô đi theo lão gia nhiều năm, gặp qua không ít người, vậy mà vẫn chưa gặp được ai có khí chất như thiếu gia a. Khí chất trên người thiếu gia tựa hồ giống như một ma pháp sư có cảnh giới cao thâm, lại có chút giống như một vị quý tộc quyền thế thâm tàng bất lộ, xem ra thiếu gia sau này nhất định trở thành một ma pháp sư vĩ đại, còn có thể kế thừa hoàn mỹ tước vị của lão gia nữa!” Vừa đi cùng nhau, Phúc Đặc vừa mở miệng đánh giá và khích lệ Duy Khắc Lai Ân.

    “Ha ha, Phúc bá khen như vậy làm ta cảm thấy xấu hổ. Có Phúc bá ủng hộ sau lưng, ta nhất định sẽ trở thành ma pháp sư có thành tựu cao nhất của Tạp Lai quốc, đồng thời đem gia tộc Bố Lai Ni Khắc tới mức độ huy hoàng mới!” Duy Khắc Lai Ân mỉm cười hồi đáp.

    Vừa nghe được lời này, Phúc Đặc cảm động đến nỗi thiếu chút nữa là bật khóc.

    Đưa tay lau lau khóe mắt có chút ẩm ướt, thanh âm Phúc Đặc có chút nghẹn ngào: “Lão gia mà nghe được những lời này của thiếu gia, ngài nhất định là vô cùng cao hứng! Bố Lai Ni Khắc gia tộc vì quốc gia, chính là trả giá bằng vô số máu tươi cùng mạng sống a, suýt chút nữa ngay cả mạch truyền thừa cũng bị chặt đứt! May mà bây giờ còn có thiếu gia, tất cả mọi thứ cũng đều khá hơn rồi, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chắc chắn sẽ khôi phục lại vinh quang trước kia! Thiếu gia không biết được đâu, mỗi khi ta thấy lão gia xem bức họa trong thư phòng, trong lòng ta khổ sở biết bao, hiện tại tất cả hy vọng của lão gia cũng đều phó thác trên người thiếu gia.”

    Nghe Phúc Đặc nói liên miên, Duy Khắc Lai Ân không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại trên mặt trước sau luôn mỉm cười còn không thì gật đầu đáp lại.

    Tuy rằng chỉ là một quản gia, thế nhưng Phúc Đặc đã đi cùng lịch sử của gia tộc, có thể đếm ngược dòng thời gian từ lúc gia tộc Bố Lai Ni Khắc mới thành lập, cảm tình đối với gia tộc của Phúc Đặc tuyệt đối không ít hơn so với vị đại thiếu gia là hắn. Thậm chí, có thể nói rằng do ký ức của Huyền Tiêu năm đó, Duy Khắc Lai Ân đối với thế giới này vẫn còn ôm thái độ chơi đùa, cảm tình nhất định của hắn với gia tộc không thể nào bằng vị quản gia trước mặt này.

    Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi đến trước thư phòng, Phúc Đặc lại dùng ống tay áo thấm lên khóe mắt ẩm ướt, áy náy nói: “Xin thiếu gia đừng trách, người đã già bao giờ cũng nhiều lời cả, nếu như lão nô có nói gì làm ngài mất hứng, thiếu gia ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

    “Phúc bá nói gì vậy chứ, có người thỉnh thoảng nhắc nhở, ta mới có thể khắc sâu những chiến tích gia tộc đã từng đạt được mà cố gắng.” Duy Khắc Lai Ân cười trả lời.

    Trước mặt người ngoài, Phúc Đặc luôn luôn là một vị quản gia cẩn thận tỉ mỉ, trung thành và tận tâm. Chỉ có nói đến gia tộc Bố Lai Ni Khắc , mới có thể khiến cho người ta ý thức được hắn cũng chỉ là một lão nhân bình thường.

    “Thiếu gia nói như vậy, là quá đề cao lão nô rồi. Lão gia vẫn đang chờ ở bên trong, lão nô còn phải đi lo việc của mình, không quấy rầy thiếu gia nữa!” Phúc Đặc vừa nói, vừa khom người lui xuống.

    “Bang, bang, bang.” Duy Khắc Lai Ân tiến lên gõ cửa, bên trong liền truyền ra một âm thanh già nua: “Vào đi.”

    Đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng bước tới, Duy Khắc Lai Ân mới lên tiếng: “Gia gia, người tìm con à.”

    Khuôn mặt cương nghị mà tang thương, đầu đã lốm đốm bạc, đôi mắt lóe lên tinh quang, đây chính là tộc trưởng hiện nay của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, Mã Đặc Sâm công tước.

    Tuy năm nay đã sáu mươi tám tuổi, thế nhưng thân thể cao to cường tráng đã nói lên thân phận quân nhân của ông, cùng với thực lực bát cấp đại kiếm sư, ông đã nắm giữ vị trí đệ nhất cao thủ của Tạp Lai quốc trong nhiều năm.

    Đáng ra cũng nên nhắc tới đệ nhị cao thủ của Tạp Lai quốc Tác Luân-Bố Lai Ni Khắc, người có thực lực bát cấp đại kiếm sư. Theo tên của hắn là có thể nhìn ra được đó là thành viên của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, là thúc thúc của Duy Khắc Lai Ân.

    “Duy Khắc Lai Ân, cháu đến rồi à.” Thấy cháu của mình đi vào, biểu tình trên mặt Mã Đặc Sâm công tước nhu hòa đi vài phần, mang theo tiếu ý hòa nhã.

    Trái ngược vẻ thiết huyết hằng ngày của Mã Đặc Sâm nguyên soái, trên mặt tuy chỉ lộ ra được một chút nhu hòa nhưng cũng đã là vô cùng hiếm thấy.

    Kiếp trước ở trên địa cầu đã sống ba trăm sáu mươi lăm năm, so sánh tuổi tác linh hồn, Duy Khắc Lai Ân cũng đủ làm tổ gia gia của Mã Đặc Sâm, chẳng qua đây chỉ là cách xưng hô, hắn cũng không thèm để ý. Hơn nữa, mấy năm nay người gia gia này đích thực đã làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, đây là điều mà kiếp trước khi bắt đầu tu đạo lúc năm tuổi Huyền Tiêu chưa từng được trải qua. Trên một mức độ nào đó, Huyền Tiêu vẫn muốn hưởng thụ một chút nhân tình này.

    Hướng về Mã Đặc Sâm công tước nở nụ cười, sau đó Duy Khắc Lai Ân đi tới bức tường trước thư phòng, yên lặng nhìn ngắm bức họa trên tường một lát, lúc này mới ngồi xuống trước mặt Mã Đặc Sâm: “Gia gia lần này tìm con có việc gì không ạ?”

    Trông thấy Duy Khắc Lai Ân, trong lòng Mã Đặc Sâm cũng không biết đang mang tư vị gì.

    Chỉ bằng vào tư chất tu luyện, thiên phú của Duy Khắc Lai Ân chính là cao nhất trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc từ trước tới giờ! Tuy rằng Duy Khắc Lai Ân không muốn tu luyện đấu khí gia truyền ‘Hổ Khiếu Quyết’ mà là một lòng nghiên cứu ma pháp, tuy nhiên tiến bộ trên phương diện ma pháp cũng làm cho Mã Đặc Sâm hết sức vui mừng. Trọng yếu nhất là, Duy Khắc Lai Ân cũng không bởi vì nghiên cứu ma pháp mà trở nên cố chấp bảo thủ như những ma pháp sư từ xa xưa, hắn có tất cả những ưu điểm cùng phẩm chất của một vị quý tộc.

    À, nếu như nói khuyết điểm của hắn, đó chính là Duy Khắc Lai Ân không có giác ngộ chút nào đối với quyền lực quý tộc, cho dù gặp phải bất cứ tôi tớ nào trong gia tộc, hắn đều mỉm cười đối đãi hòa nhã. Bởi vậy, bất kì ai trong thành Áo Khắc Lan đều biết gia tộc Bố Lai Ni Khắc có một vị quý tộc tốt nhất trên đại lục. Nếu như chuyện này xuất hiện ở bất kỳ gia tộc nào khác, sợ rằng Mã Đặc Sâm cũng chỉ để cho Duy Khắc Lai Ân chú ý một chút lễ nghi quý tộc là được. Nhưng mà Mã Đặc Sâm biết, ở trên chiến trường người cần phải coi trọng nhất, đó chính là những binh sĩ bình thường nhất, chỉ có nguyên soái thu được sự ủng hộ của binh sĩ mới được xem là một nguyên soái chân chính.

    Đó là lý do vì sao hành động này gây tổn hại đến hình tượng quý tộc cao quý, mà dưới nhãn lực của Mã Đặc Sâm thì Duy Khắc Lai Ân là người gia tộc Bố Lai Ni Khắc có phẩm chất tốt nhất. Mã Đặc Sâm không chút nghi ngờ rằng nếu như có một ngày thành Áo Khắc Lan bị đánh chiếm, chỉ cần Duy Khắc Lai Ân ra lệnh một tiếng, cho dù là thị nữ bình thường nhát gan nhất phủ công tước, cũng dám cầm đao tiến lên phía trước.

    Nhớ tới thị nữ, khóe miệng Mã Đặc Sâm không kìm được mà nở nụ cười. Hắn thật ra cũng biết, toàn bộ thị nữ trong phủ vừa thấy Duy Khắc Lai Ân đều đỏ mặt. Mà như Duy Khắc Lai Ân trẻ tuổi lại càng ưu tú kinh người như vậy, nếu như hắn xuất thân trong gia tộc khác, mà Mã Đặc Sâm có tôn nữ sẽ tìm mọi biện pháp đem tôn nữ của mình gả cho Duy Khắc Lai Ân.

    Duy Khắc Lai Ân không muốn tu luyện ‘Hổ Khiếu Quyết’, ngược lại đối với ma pháp đặc biệt cảm thấy hứng thú. Mặc dù nhiều năm qua…, hắn vẫn không thể xuất ra một ma pháp nào, thế nhưng trong lòng Mã Đặc Sâm luôn tin tưởng rằng thiên phú tu luyện ma pháp của Duy Khắc Lai Ân vô cùng cao.
     
    zen_1996 thích bài này.
  4. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 4: Nguy Cơ Của Gia Tộc.

    Dịch giả: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com




    Hôm nay thêm một bi nữa, ngày mai chắc chỉ có 1 bi.

    “Qua vài ngày nữa là sinh nhật thứ mười bảy của cháu phải không?” Mã Đặc Sâm nhẹ giọng hỏi.

    “Đúng vậy gia gia, năm ngày sau là sinh nhật thứ mười bảy của cháu.” Duy Khắc Lai Ân đáp.

    Mã Đặc Sâm ngẩng đầu lên, không biết là cố tình hay vô ý, ánh mắt của hắn dừng lại ở bức họa trên tường vài giây, lúc này mới thấp giọng thở dài nói: “Lần trước đại chiến cùng Cổ Tư Mông công quốc đã cách đây gần mười sáu năm rồi, tình hình gần đây lại có điểm không được đúng lắm a.”

    Duy Khắc Lai Ân nhíu mày lại: “Làm sao vậy ạ, Cổ Tư Mông công quốc lại chuẩn bị dụng binh với quốc gia chúng ta sao?”

    Tuy rằng Tạp Lai quốc chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, nhưng thường xuyên có kẻ thèm thuồng nhìn vào, ví dụ như nước láng giềng duy nhất của họ ----- Cổ Tư Mông công quốc. Trong khoảng một trăm năm gần đây, cứ mỗi mười năm đều xua quân tấn công tạo thành một hồi đại chiến, khi chưa chiếm được Tạp Lai quốc thì sẽ không bỏ qua. Hơn mười năm thời gian, vừa đủ để đào tạo tân binh thay thế những binh sĩ đã chết trong cuộc chiến lúc trước.

    “Dựa trên lệ thường, thế hệ những người trẻ tuổi của Cổ Tư Mông công quốc cũng đã tới tuổi gia nhập chiến trường rồi, quốc gia chúng ta cũng phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, chẳng qua cho tới bây giờ còn chưa phát hiện ra được dấu hiệu cụ thể nào cả.” Mã Đặc Sâm gõ gõ bàn nói.

    Duy Khắc Lai Ân khẽ cau mày: “Vậy gia gia vừa rồi có nói tình hình có chút không đúng là sao vậy ạ?”

    “Ngắn thì mười năm, lâu thì hai mươi năm, chúng ta lại đại chiến cùng Cổ Tư Mông công quốc, bởi vậy sau mỗi cuộc chiến khoảng mười năm, quốc gia chúng ta sẽ tiến hành tuyển cử Nguyên Soái, nhằm chuẩn bị đối phó trận chiến sắp tới.” Ngón tay Mã Đặc Sâm gõ gõ bàn, nhìn Duy Khắc Lai Ân thật sâu, ngữ khí trầm thấp nói: “Mà lần đại chiến trước cách đây đã mười ba năm rồi!”

    “Lẽ nào, chuyện làm gia gia lo lắng chính là việc tuyển cử Nguyên Soái lần này sao?” Duy Khắc Lai Ân hỏi, đây quả thật là một vấn đề nan giải.

    Khẽ thở dài, Mã Đặc Sâm chậm rãi nói: “Ba năm trước đây, bệ hạ đã bắt đầu nhắc nhở ta phải xem trọng việc tuyển Nguyên Soái lần này, ta từng trải qua cuộc chiến lần trước, cả hai bên đều tổn thất thảm trọng, vì lý do chúng ta cùng Cổ Tư Mông công quốc đều chưa khôi phục được nên việc này đã kéo dài ba năm rồi. Chỉ là cuối cùng cũng phải đến lúc lựa chọn rồi.”

    “Ân, việc này đúng là không nên kéo dài nữa, Nguyên Soái mới được tuyển cũng cần thời gian huấn luyện binh lính chuẩn bị ứng chiến, việc này nên làm càng sớm càng tốt.” Duy Khắc Lai Ân nhìn Mã Đặc Sâm hỏi: “Gia gia đáng lẽ không cần phải lo lắng về chuyện này mới phải chứ? Chẳng lẽ là còn có nguyên nhân khác sao?”

    “Trận đại chiến mười ba năm trước, là cuộc chiến thảm liệt nhất trong cuộc đời ta, toàn bộ gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta đều ra trận, khó khăn lắm mới ngăn cản được đợt tấn công điên cuồng kia của Cổ Tư Mông công quốc.” Ánh mắt Mã Đặc Sâm lại nhìn về bức họa trên bức tường trong thư phòng, trong khóe mắt mơ hồ có giọt lệ chớp động.

    Dừng lại một chút, lúc tiếp tục mở miệng, giọng nói Mã Đặc Sâm có chút nghẹn ngào: “Trận chiến này, thành viên gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta toàn bộ hy sinh, chỉ có ta và Tác Luân thúc thúc của cháu còn sống, lúc này gia tộc chúng ta cũng đối mặt với thời kỳ nguy hiểm nhất.”

    Duy Khắc Lai Ân im lặng không nói gì, khi đó hắn mới có bốn tuổi nhưng vẫn nhớ rõ những việc năm đó. Trận chiến ấy không chỉ có phụ mẫu mình chết trận, thậm chí toàn bộ các thúc thúc bá bá đều máu đổ sa trường, chỉ còn gia gia và Tác Luân thúc thúc kiên trì tới cùng. Cũng trong trận chiến ấy, Tác Luân thúc thúc bị thương nặng, mất đi khả năng sinh con.

    Bức họa được treo trong thư phòng chính là vẽ lại những thành viên trong gia tộc hy sinh trong cuộc chiến năm xưa, trong đó có một bộ là phụ mẫu của Duy Khắc Lai Ân.

    Tới đời Duy Khắc Lai Ân, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn sót lại hai huynh đệ Duy Khắc Lai Ân và Á Lịch Khắc Tư, một gia tộc thế tập công tước to lớn như vậy giống như một cái cây bị lung lay trong gió sắp sụp đổ, bất kì lúc nào cũng có thể bị chôn vùi trong dòng lũ lịch sử. Có thể nói, hy vọng của gia tộc bây giờ đều đặt trên người hai huynh đệ bọn họ! Mà người làm ca ca, trách nhiệm cùng kỳ vọng đặt trên vai Duy Khắc Lai Ân lại càng nặng nề thêm, nhất là sau khi phát hiện hắn có được thiên phú tu luyện trời ban.

    “Gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta tuy được xưng tụng là Nguyên Soái thế gia, nhưng đối với việc nắm giữ binh quyền Nguyên Soái kỳ thực cũng không chú ý lắm. Mấy năm gần đây ta phát hiện Tái Nhân gia tộc lại chuẩn bị rục rịch, giống như muốn gây bất lợi cho gia tộc ta, mà thái độ của bệ hạ lại có chút mập mờ, việc này nếu xử lý không tốt sẽ trở thành kiếp nạn thứ hai của gia tộc a!” Khuôn mặt luôn luôn cương nghị của Mã Đặc Sâm mang vài phần buồn khổ.

    Duy Khắc Lai Ân nhướng mày. “Chuyện này chắc là không thể nào đâu, chúng ta cùng gia tộc Tái Nhân đều là hai đại thế tập công tước của Tạp Lai quốc, một chủ quản quân sự, một chấp chưởng nội chính, là hai cánh tay đắc lực không thể thiếu của hoàng thất. Tuy rằng gia tộc chúng ta hiện nay có chút yếu nhược, thế nhưng uy vọng của gia tộc vẫn còn, những cuộc xâm lược cuồn cuộn không dứt của Cổ Tư Mông công quốc còn cần chúng ta đi ngăn cản, chẳng lẽ hoàng thất cùng gia tộc Tái Nhân đều không nhìn ra được sao?”

    “Ha ha, trước đây bởi vì tuổi cháu còn nhỏ, lại phải tập trung tu luyện, có rất nhiều chuyện ta chưa từng nói cho cháu biết. Nhưng mà cháu cần phải tin tưởng ở gia gia, tuy rằng ta không biết gia tộc Tái Nhân sẽ giở trò gì, nhưng mà ta tin chắc bọn chúng có thể đối phó với chúng ta, thậm chí là hạ sát thủ!” Sắc mặt Mã Đặc Sâm băng hàn: “Ta gọi cháu đến đây, thiết nghĩ nhân lúc mọi chuyện còn chưa phát sinh, để cháu mang theo Á Lịch Khắc Tư rời khỏi Tạp Lai quốc, đi được càng xa càng tốt!”

    “Cái gì, sự tình đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân cả kinh, vội vàng nói: “Đợt tấn công của Cổ Tư Mông công quốc luôn luôn do gia tộc ta chống đỡ, lẽ nào người của gia tộc Tái Nhân không nghĩ tới điểm này sao? Không lẽ bệ hạ lại để mặc cho bọn họ làm xằng làm bậy sao?”

    Nét cười khổ trên mặt Mã Đặc Sâm ngày càng đậm: “Mấy năm gần đây, Mục Thác bá tước đã có thực lực bát cấp đại kiếm sư, hơn nữa hai nhi tử của hắn cũng có thực lực thất cấp đại kiếm sư, ngoài ra trong gia tộc của hắn còn có mấy người có thực lực đại kiếm sư. Tuy rằng hiện tại ta và Tác Luân thúc thúc của ngươi vẫn được công nhận là đệ nhất cao thủ của Tạp Lai quốc nhưng luận về vũ lực của gia tộc thì so với Mục Thác bá tước kém hơn rất nhiều. Theo kết quả bí mật điều tra của ta, Mục Thác bá tước và gia tộc Tái Nhân có quan hệ mật thiết, chỉ sợ bọn họ đã có đủ can đảm liên hợp động thủ với chúng ta.”

    “Mục Thác bá tước? Đó không phải là người mới gia nhập Tạp Lai quốc mấy chục năm gần đây, bằng vào quân công mới được phong tước phải không ạ? Cháu nghe nói khi đó bệ hạ cho rằng lý lịch của hắn không rõ ràng, nhờ gia gia chiếu cố mới có thể lên được chức vị bá tước, lẽ nào Mục Thác bá tước không biết cảm kích mà còn cùng người đối nghịch?” Duy Khắc Lai Ân có điểm không tin, hỏi ngược lại.

    “Ha ha, tuy rằng Tạp Lai quốc chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng trước mặt lợi ích thì ai cũng giống nhau cả thôi. Lúc trước Mục Thác lập được quân công cũng không nhỏ, hơn nữa cái hắn tu luyện chính là ‘Liệt Phong Đấu Khí’ so với đấu khí gia truyền ‘Hổ Khiếu Quyết’ của gia tộc ta càng lợi hại hơn, lúc trước ta cũng muốn mượn sức hắn ngăn cản cuộc tấn công của Cổ Tư Mông công quốc. Chỉ là không nghĩ tới, Mục Thác lại liên thủ cùng gia tộc Tái Nhân, bệ hạ hình như cũng có ý định làm suy yếu thế lực gia tộc ta.” Mã Đặc Sâm lắc đầu nói: “Hiện tại điều bọn chúng lo lắng nhất là binh quyền đang ở trong tay chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, lần này Mục Thác sẽ trở thành tân Nguyên Soái, ngày mà ta giao ra binh quyền chính là lúc bọn chúng đối phó với gia tộc ta.”

    Duy Khắc Lai Ân quả thật không biết nói gì, trực hệ đệ tử của gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn có bốn thành viên, trong đó gia gia Mã Đặc Sâm đã hơn sáu mươi tuổi, thúc thúc Tác Luân lại mất đi khả năng làm cha, chỉ còn lại bản thân hắn và đệ đệ Á Lịch Khắc Tư mới mười lăm tuổi. Nếu tình huống đúng như Mã Đặc Sâm nói, cái này đâu phải là làm suy yếu, mà chính là nhân cơ hội này tiêu diệt gia tộc Bố Lai Ni Khắc a!
     
    zen_1996 thích bài này.
  5. Trần Kinh Vân

    Trần Kinh Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/4/11
    Bài viết:
    154
    Được thích:
    20
    Chung Cực Thần Đạo
    (终极神道)

    Tác giả: Nhất Bút Thư


    Chương 5: Năm Định Luật Cơ Sở Lớn Của Ma Pháp.(thượng)

    Dịch giả: Trần Kinh Vân

    Converter:
    sunny281188

    Nguồn: Banlonghoi.com





    Cũng không lạ khi gia gia của Duy Khắc Lai Ân bảo hắn mang Á Lịch Khắc Tư đi càng xa càng tốt, dẫu sao gia tộc Bố Lai Ni Khắc chưa bao giờ suy yếu như vậy, chỉ bằng năng lực hiện tại của mình chỉ sợ ngay cả Mục Thác bá tước cũng không thể đối phó được.

    Đương nhiên, nếu như dựa vào binh quyền thì còn có lực tranh đoạt một phen. Thế nhưng Duy Khắc Lai Ân hiểu rõ gia gia mình, bởi vì nhiều năm chinh chiến, Mã Đặc Sâm cực kỳ trân trọng mỗi một binh sĩ, cũng chính vì thế tạo nên cảm xúc không thể giải thích được đối với tầng lớp bình dân của Tạp Lai quốc. Nếu như hắn sử dụng binh lực trong tay, Mục Thác bá tước tuyệt đối không phải là đối thủ, tuy vậy kể từ đó sẽ mất đi vài viên dũng tướng, dẫn tới việc ngăn cản đợt tấn công sau này của Cổ Tư Mông công quốc hơn phân nửa là không thành công, đến lúc đó người chịu khổ chắc chắn là những người dân bình thường kia.

    Theo phương diện khác mà nói, nếu như gia tộc Bố Lai Ni Khắc buông bỏ binh quyền, bằng vào mấy đại kiếm sư trong gia tộc của Mục Thác bá tước, vẫn còn khả năng ngăn cản cuộc tấn công của Cổ Tư Mông công quốc. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Mã Đặc Sâm không biết âm mưu của bọn họ, không tạo thành tổn thất quá lớn cho bọn chúng.

    “Gia gia, người bảo cháu cùng Á Lịch Khắc Tư rời đi, chẳng lẽ người định buông bỏ tất cả sao?” Duy Khắc Lai Ân hỏi.

    Kỳ thực, đáp án này là hiển nhiên, nếu Mã Đặc Sâm thật sự muốn phản kháng, đã sớm sử dụng binh quyền trong tay. Nếu không sử dụng binh quyền, vậy cũng là không muốn nội đấu làm tổn thương nguyên khí của Tạp Lai quốc, tự nhiên sẽ không chuẩn bị phản kháng khi mọi việc xảy ra.

    “Ha ha, khả năng nhạy cảm trong chính trị của cháu luôn làm ta thấy tự hào, ta tin tưởng bằng đầu óc của mình, cháu sẽ bảo vệ an toàn cho bản thân cùng Á Lịch Khắc Tư. Ta và thúc thúc ngươi lưu lại, chính là xem xem gia tộc Tái Nhân muốn đùa giỡn trò quái qủy gì, nói đến cùng vẫn là muốn coi thử cục diện của Tạp Lai quốc như thế nào!” Sắc mặt Mã Đặc Sâm tuy rằng tươi cười, nhưng khẩu khí lại mang theo vài phần sắc bén.

    “Thực ra, cháu cảm thấy chuyện này còn có biện pháp giải quyết tốt hơn. Cháu cùng Á Lịch Khắc Tư cũng không cần rời đi, Tạp Lai quốc cũng hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí trong tương lai không xa có thể thu hồi hai thành thị bị chiếm lần trước.” Trên mặt Duy Khắc Lai Ân mang theo nụ cười tự tin, chậm rãi nói.

    Vẻ mặt Mã Đặc Sâm ngẩn ra, hỏi với vẻ không tin tưởng: “Lẽ nào cháu còn có biện pháp gì tốt chăng?”

    “Cháu nghĩ nhất định là phải có, chỉ là ý nghĩ này mới thoáng qua thôi, cho cháu thêm vài ngày thời gian, chờ khi cháu suy nghĩ cẩn thận lại sẽ trao đổi cùng gia gia.” Duy Khắc Lai Ân vừa cười vừa nói.

    “Ha ha ha ha, tốt! Không hổ danh là thiên tài của gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta, gia gia tin tưởng ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn toàn!” Mã Đặc Sâm đột nhiên đứng dậy vỗ vai Duy Khắc Lai Ân một cái, thần tình tràn đầy hưng phấn.

    Vấn đề này đã làm cho Mã Đặc Sâm đau đầu mấy năm nay, vẫn tìm không ra biện pháp giải quyết hoàn mỹ, bởi vậy mới muốn đưa Duy Khắc Lai Ân và Á Lịch Khắc Tư đi tránh nạn. Tuy rằng trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi Duy Khắc Lai Ân có thể nghĩ được phương pháp tốt gì, nhưng mà nghe được Duy Khắc Lai Ân quả quyết thần sắc Mã Đặc Sâm liền trấn tĩnh lại, khiến cho hắn vui mừng lên rất nhiều. Dù sao cũng chỉ mất vài ngày, nếu lúc đó Duy Khắc Lai Ân không nghĩ ra được cách gì, đến lúc đó để bọn họ rời khỏi Tạp Lai quốc cũng không muộn.

    Một cái vỗ vai này của Mã Đặc Sâm cũng không hề nhẹ, Duy Khắc Lai Ân nhếch miệng rên lên đau đớn: “Gia gia, nhẹ tay thôi, người là một vị đại kiếm sư, còn cháu chỉ là ma pháp học đồ nho nhỏ, làm sao mà chịu cho thấu chứ.”

    “Hắc hắc, ai bảo ngươi bỏ qua không học ‘Hổ Khiếu Quyết’ gia truyền, mà học ma pháp sư gì gì đó…ngần ấy năm ngươi cũng không tạo ra được một hỏa cầu nhỏ nữa!” Tâm tình Mã Đặc Sâm rất tốt, không nhịn được mà trêu chọc Duy Khắc Lai Ân.

    Duy Khắc Lai Ân bất đắc dĩ hồi đáp: “Ai, mấy năm nay không phải cháu một bên chỉ tăng cường tinh thần lực, một bên học tập lý luận ma pháp thôi sao, còn chưa kịp học một cái ma pháp gì cả. Bất quá lần này bế quan, lý luận tri thức cháu đã nghiên cứu không sai biệt lắm, cũng nên dành thời gian học tập ma pháp, nếu như gia gia không có chuyện gì khác, cháu sẽ đi tìm Lô Bản Đạt pháp sư để học tập ma pháp.”

    “Tiểu tử này, minh tưởng hơn mười năm, rút cục cũng đạt được khả năng phát ra hỏa cầu rồi sao. Đi đi, đi tìm Lô Bản Đạt chỉ điểm đi, ta muốn nhìn thử xem tiểu tử ngươi tốn bao nhiêu ngày mới học được hỏa cầu thuật!” Mã Đặc Sâm cười mắng một câu, khoát khoát tay bảo Duy Khắc Lai Ân rời đi.

    Lại nói tiếp cũng thật tội nghiệp, Tạp Lai quốc mặc dù là một “Quốc Gia” nhưng diện tích thật quá nhỏ bé, số lượng ma pháp sư cả nước cũng không vượt qua mười người, trong đó phần lớn còn là ma pháp học đồ. Theo như Duy Khắc Lai Ân biết, hoàng thất có chi một số tiền lớn để mời một vị nhất cấp đại ma pháp sư, một vị thất cấp ma pháp sư, cùng với ngũ cấp ma pháp sư Lô Bản Đạt của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, tổng cộng cũng chỉ có ba vị ma pháp sư hợp cách.

    Bởi vì ma pháp sư vô cùng ít ỏi, cho nên mỗi người đều được hưởng sự đãi ngộ tôn quý, ví dụ như Lô Bản Đạt pháp sư có một tiểu viện độc lập với diện tích không nhỏ, đồng thời gia tộc Bố Lai Ni Khắc còn cung cấp một đội thị vệ bảo vệ ngày đêm. Duy Khắc Lai Ân từ thư phòng đi ra liền đến thẳng chỗ ở của Lô Bản Đạt.

    “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia đã rất lâu rồi không đến chỗ ta, không biết lần này đến đây có việc gì không?” Vừa thấy Duy Khắc Lai Ân, Lô Bản Đạt đã cười hỏi.

    Đại bộ phận ma pháp sư đều đem hết tinh lực đặt trên phương diện nghiên cứu ma pháp, rất ít khi xã giao với người khác, vì vậy họ nói chuyện tương đối thẳng thắn.

    “Ha ha, đợt bế quan lần trước, hôm qua đã hoàn thành rồi. Hiện giờ ta cảm giác tinh thần lực có tiến bộ không nhỏ, cũng đã đến lúc học tập một vài loại ma pháp rồi.” Duy Khắc Lai Ân cười hồi đáp.

    “Thì ra là như vậy! Duy Khắc Lai Ân thiếu gia có thể kiên trì tôi luyện tinh thần lực hơn mười năm, mà không phân tán tinh lực đi học tập ma pháp, phần nghị lực này không có bao nhiêu người có thể làm được a!” Đầu tiên khích lệ một tiếng từ tận đáy lòng, sau đó Lô Bản Đạt nghiêm nghị nói: “Nếu như thiếu gia muốn học ma pháp, đầu tiên cần phải nắm giữ năm định luật cơ bản lớn của ma pháp.”

    “Ừ, việc này trong ‘ma pháp luận’ ngài đưa cho ta đã từng giải thích qua rồi.” Duy Khắc Lai Ân nhẹ giọng nói.

    “Năm định luật cơ sở này chính là cơ sở của toàn bộ thế giới ma pháp, bất kể chúng ta coi trọng nó đến đâu cũng không thừa, trước khi học tập ma pháp, ngươi đầu tiên phải nhớ kỹ năm định luật này đã.” Lô Bản Đạt giơ ra một ngón tay: “Định luật cơ sở đầu tiên của ma pháp: bất luận ma pháp gì được hình thành, đều được quyết định bởi kết quả sắp xếp các ma pháp nguyên tố, mà không quan hệ đến quá trình sắp xếp.”

    “Đó là lý do trên đại lục tồn tại rất nhiều lưu phái ma pháp, cùng một ma pháp có rất nhiều cách thức thi triển khác nhau.” Duy Khắc Lai Ân tiếp lời, đây là những thường thức được giới thiệu trong ‘ma pháp luận’.

    Lô Bản Đạt vươn ngón tay thứ hai ra: “Định luật cơ sở thứ hai: uy lực của ma pháp phụ thuộc vào kết cấu chặt chẽ của ma pháp nguyên tố, cùng với số lượng nguyên tố, mà không quan hệ với độ mạnh yếu của tinh thần lực khống chế.”

    “Tinh thần lực là thứ dùng để điều khiển ma pháp nguyên tố, nó không liên quan đến uy lực ma pháp mà chỉ khống chế ma pháp, tuy nhiên kết cấu lớn nhỏ của ma pháp tinh thần lực lại ảnh hưởng trực tiếp đến uy lực ma pháp.” Duy Khắc Lai Ân tiếp tục nói, biểu thị rằng mình đã học xong bài học, đối với lý luận ma pháp này hiểu rõ không ít.

    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!
     
    Last edited by a moderator: 6/9/11
    zen_1996 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)