Q.Trường Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ - Chương 1077

  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Hồng Sắc Sĩ Đồ
    Tác giả: Hồng Mông Thụ

    Chương 1067: Hướng Gió Vẫn Chưa Rõ Ràng

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện

    Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào vội hỏi:

    - Chủ tịch tỉnh Trần, sao vậy?

    Con mắt nhìn người của Diệp Trạch Đào cũng không tệ, ít nhiều cũng nhìn ra Trần Đại Tường đang giả vờ. Nhưng ngoài miệng vẫn phải bày tỏ ý quan tâm.

    Lau nước mắt, Trần Đại Tường thở dài, nói:

    - Khó rồi, nghĩ Tiểu Tú phải chịu khổ, người làm cha như tôi quả thật rất buồn. Haiza, có lúc tôi nghĩ nghỉ hưu quách cho xong. Nhưng, Trạch Đào à, cậu không biết chứ, nhà họ Vi rất lớn mạnh, tôi lo nếu tôi không nghe lời, họ sẽ đối xử không tốt với Tiểu Tú nhà chúng tôi!

    Vừa nói, Trần Đại Tường vừa uống hết một ly rượu, sau đó liền nghe thấy tiếng động của chiếc ghế, Trần Đại Tường đã muốn ngã xuống.

    Thân hình Trần Đại Tường lắc lư vài cái trên chiếc ghế, muốn ngã nhào về phía Diệp Trạch Đào.

    Diệp Trạch Đào đưa tay ra đỡ, Trần Đại Tường liền dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hai tay buông thõng hai bên, dáng vẻ đã say mèm.

    Như vậy đã say sao?

    Nhìn thấy Trần Đại Tường như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không biết nói gì. Lão già này giả bộ say!

    Diệp Trạch Đào cũng đoán được suy nghĩ của Trần Đại Tường. Bây giờ Vi Hoành Thạch chưa chết, nhà họ Vi cũng chưa sụp đổ, Tỉnh ủy Cam Ninh cũng đã có sự biến đổi lớn như thế này. Là một nhà đầu tư, lúc này Trần Đại Tường đã không nhìn rõ được phương hướng. Trong tình hình như thế này mà bảo ông ta đưa ra phán đoán thì vô cùng khó.

    Chính vì tình hình như thế này, Trần Đại Tường có ý mời mình tới, sau đó nôn mửa một chút để chiếm chút sự đồng cảm của mình. Ông ta cũng biết mình không thể tin ông ta nên quyết giả say. Đây là kế hoãn binh.

    Lúc nhìn về phía Trần Đại Tường, còn thấy bộ dạng rất say, thậm chí nghe thấy cả tiếng thở.

    Hết cách. Cách làm không biết xấu hổ của lão già này cũng có hiệu quả nhất định. Diệp Trạch Đào đành phải gọi người phụ nữ kia qua.

    Dìu giúp Trần Đại Tường đến một căn phòng ngủ nghỉ xong, Diệp Trạch Đào cáo từ.

    Diệp Trạch Đào vừa mới rời đi, lúc này Trần Đại Tường vốn giả say liền mở mắt.

    - Đi rồi?

    - Tôi tiễn ra ngoài.

    Lúc này người phụ nữ xinh đẹp kia bước lên trước, bóp nhẹ lên vai Trần Đại Tường.

    Ngồi xuống giường, Trần Đại Tường xua tay, nói:

    - Cô đi làm việc của cô đi, tôi suy nghĩ chút chuyện.

    Người phụ nữ kia cũng nghe lời, đã đi ra ngoài.

    Thấy cô gái rời đi, sắc mặt của Trần Đại Tường trở nên hư ảo, còn thở dài một tiếng.

    Châm một điếu thuốc, Trần Đại Tường gọi điện cho con gái Trần Xảo Tú.

    Cũng không nói những lời thừa, điện thoại vừa kết nối, Trần Đại Tường liền hỏi:

    - Tiểu Tú, tình hình sao rồi?

    - Bố, hôm nay lại bất tỉnh lần nữa, xem ra không xong rồi!

    Hai người đều nói về tình hình của Vi Hoành Thạch.

    Bây giờ bệnh tình của Vi Hoành Thạch bất ổn, dường như ngày nào Trần Đại Tường cũng đều gọi điện cho con gái, đương nhiên là để hỏi thăm tình hình của Vi Hoành Thạch.

    Tuy đã có suy nghĩ khác, bản thân Trần Đại Tường biết rất rõ, nếu Vi Hoành Thạch còn sống, dù ông ta không coi trọng gì mình, vẫn có khả năng giúp mình lên chức. Nhưng, nếu Vi Hoành Thạch chết, nhà họ Vi chẳng một ai có thể gánh vác được trách nhiệm này. Đến lúc đó chắc chắn nhà họ Vi sẽ suy bại.

    Bây giờ điều mà Trần Đại Tường lo lắng nhất là chuyện này.

    - Hôm nay gọi Tiểu Diệp đến ăn bữa cơm. Tên tiểu tử này cũng khôn khéo lắm!

    Trần Đại Tường nói một câu.

    Trần Xảo Tú im lặng một lúc lâu. Đối với Diệp Trạch Đào, bản thân Trần Xảo Tú cũng không biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì. Nói là muốn lợi dụng Diệp Trạch Đào một chút, kỳ thực Trần Xảo Tú biết, sau vài lần mình và Diệp Trạch Đào giao lưu thì càng ngày càng có cảm giác. Có lúc mình đã thầm nghĩ về con người Diệp Trạch Đào này.

    Bây giờ nghe bố nhắc đến Diệp Trạch Đào, trước mắt Trần Xảo Tú cũng hiện lên hình dáng của Diệp Trạch Đào.

    - Bố, con thấy, Vi gia cũng rất nóng lòng!

    - Đúng vậy!

    Trần Đại Tường lên tiếng.

    Là thông gia của Vi gia, Trần Đại Tường phát hiện ra bây giờ mình đã sa vào vũng bùn. Mối quan hệ với Vi gia đã quá sâu, chính là cảnh buộc cùng một sợi dây, dù muốn thoát cũng khó.

    - Tiểu Tú, con nói xem, nếu người đó chết, tình hình sẽ như thế nào?

    Quá quen với tâm cơ của con gái, nhiều lúc Trần Đại Tường rất thích thảo luận cùng con gái một vài chuyện của chốn quan trường.

    Biết suy nghĩ của bố, Trần Xảo Tú nói:

    - Tình hình con tìm hiểu được là quan niệm của ông ta và Bí thư Hạo Vũ không giống nhau. Ông ta mà đi thì Vi gia rất khó có thể đứng vững ở thủ đô.

    Điều này đã nói vào trọng tâm cốt yếu. Trần Đại Tường nghe vậy, hô hấp cũng trở nên dồn dập đôi chút. Những lời Trần Xảo Tú nói chính là chuyện mà ông ta vẫn luôn suy nghĩ. Nếu như vậy thì kết quả đấu tranh chính là Vi gia sẽ suy yếu đi nhanh chóng.

    Làm sao đây?

    Đây là chuyện mà Trần Đại Tường phải giải quyết.

    - Con nói đám người bọn họ có thể có được thắng lợi cuối cùng không?

    Đây là điều khiến Trần Đại Tường do dự nhất.

    - Rất khó nói, con cũng chỉ có thể tìm hiểu được một vài tình hình trong thủ đô từ chỗ Vi gia thôi, ngược lại mọi người đều đang ngầm tranh đấu!

    Trần Xảo Tú suy nghĩ một lúc, chỉ có thể nói như vậy thôi.

    Trần Đại Tường cũng biết rất nhiều thứ không phải như vẻ bề ngoài. Thật sự là con gái cũng không thể biết rõ được.

    Có lẽ lúc này vẫn không thể nào nhìn ra.

    - Tiểu Tú, nên nghĩ đến đường lui một chút. Chúng ta quyết không thể chết trên cùng một cây!

    - Bố, bây giờ con đang nắm giữ không ít tài sản. Nhưng, đều ở nước ngoài, bây giờ vẫn chưa nên động tới!

    Trần Đại Tường nói:

    - Hướng gió chưa rõ ràng, xem lại chút đã!

    Sau khi hai người nói chuyện một lúc lâu, Trần Đại Tường lại ngồi đó suy nghĩ chuyện gặp gỡ Diệp Trạch Đào.

    Trần Đại Tường cũng đã dò ra rất nhiều tình hình của Diệp Trạch Đào. Kỳ thực, điều mà Trần Đại Tường lo lắng nhất vẫn là Diệp Trạch Đào. Nếu không an ủi Diệp Trạch Đào cho tốt thì quả thực Diệp Trạch Đào sẽ nhằm vào mình. Sẽ to chuyện đó.

    Lại nghĩ đến tình hình điều chỉnh cơ cấu tổ chức của Tỉnh ủy lần này, Trần Đại Tường càng rối rắm. Biết được một vài tình hình từ chỗ con gái, lần này trong cuộc điều chỉnh bộ máy của Tỉnh ủy, người không thuộc lực lượng của Bí thư Hạo Vũ không ít. Như vậy nói lên điều gì? Chính là chứng tỏ trong cuộc tranh đấu của tỉnh Cam Ninh này, lực lượng của Bí thư Hạo Vũ không phải là chiếm thế quyết định, cũng có nghĩa là lực lượng của mọi người đang ở vào thế giằng co.

    Không nhìn ra!

    Trần Đại Tường hút xong một điếu thuốc, vẫn không thể nhìn rõ được tình hình của tỉnh Cam Ninh hiện tại.

    Không nhìn rõ tình hình của tỉnh Cam Ninh thì Trần Đại Tường càng không nhìn rõ được tình hình của Trung Quốc.

    Từ tình hình lúc này có thể thấy, thật khó có thể nói được bên nào có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

    Nghĩ đến sức ảnh hưởng của Vi Hoành Thạch, Trần Đại Tường lại cảm thấy có bóng dáng của Vi Hoành Thạch, mình vẫn có rất nhiều không gian.

    Chỉ có thể xem lại một chút!

    Lúc Trần Đại Tường rối rắm ở đây, suy nghĩ của Dư Đạo Tranh lại khác, bây giờ lại có cảm giác hưng phấn.

    Lúc nãy vừa mới gọi điện cho một cựu lãnh đạo ở thủ đô. Sau cuộc điện thoại này, Dư Đạo Tranh đã có một nhận thức rõ ràng về tình hình điều chỉnh bộ máy tổ chức của Tỉnh ủy lần này.

    Tuy cựu lãnh đạo đã về hưu, nhưng mạch tài nguyên của người đó lại vô cùng lớn. Sau khi tìm hiểu tình hình, người đến lần này quá phức tạp, không hề giống như những gì mình lo lắng trước đó, người ủng hộ Diệp Trạch Đào không nhiều.

    Hiểu được như vậy, Dư Đạo Tranh biết người mà Diệp Trạch Đào có thể nhờ vã ở tỉnh Cam Ninh không hề nhiều.

    Lúc đang bàn tính tình hình, Dư Đạo Tranh phát hiện ra trong bộ máy của Tỉnh ủy, người mà mình có thể nhờ vã rất nhiều. Phó bí thư Tỉnh ủy Giản Bạch Lâm, Phó chủ tịch tỉnh Trần Đại Tường, Ủy viên chính trị quân khu Vưu Danh Diên. Ba người này rõ ràng là nhân vật có thể dựa dẫm, thêm mình nữa là bốn phiếu. Trong toàn bộ máy Tỉnh ủy thì đây đã là một lực lượng rất lớn mạnh rồi.

    Điều then chốt lúc này là nếu kết hợp bốn người lại thì sẽ hình thành sức mạnh!

    Dư Đạo Tranh cũng biết tình hình của mình. Bản thân không thể thành nhân vật trung tâm. Vẫn chưa nhìn ra ai có thể trở thành người trung tâm. Có lẽ Chủ tịch tỉnh Tôn Vấn Hải kia cũng có thể trở thành một thành viên trong số đó!

    Nhìn thấy một vài lực lượng như thế này, Dư Đạo Tranh lại có thêm tự tin về việc làm khó dễ Diệp Trạch Đào sau này.

    Kỳ thực, nói là làm khó Diệp Trạch Đào, còn không bằng nói là muốn gây rối khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Dư Đạo Tranh hiểu, quá nhiều người quan tâm đến tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà. Nếu khu kinh tế mới Giáp Hà có được thành tích kinh người, người được lợi chắc chắn là Bí thư Hạo Vũ. Thanh danh của Diệp Trạch Đào cũng vì vậy mà tăng mạnh. Đây là chuyện mà không ai muốn thấy.

    Rất nhiều chuyện cần phải triển khai. Dư Đạo Tranh biết với tình hình bây giờ, đầu tiên phải tìm ra một cái cớ.

    Ngồi đó suy nghĩ tính toán cẩn thận tình hình của Diệp Trạch Đào. Dư Đạo Tranh lại không hiểu Diệp Trạch Đào cho lắm. Về chuyện tiền bạc, Diệp Trạch Đào này không hề có lời đồn đại gì. Từ tình hình tìm hiểu được thì biết cuộc sống của Diệp Trạch Đào rất đơn giản, cũng không thích cầm giữ tiền, hoàn toàn là một người không hám tài.

    Lại nghĩ đến mặt háo sắc của Diệp Trạch Đào. Vốn Dư Đạo Tranh nhìn thấy Diệp Trạch Đào điều Ôn Phương đến khu kinh tế mới Giáp Hà, cho rằng Diệp Trạch Đào háo sắc, cũng ngầm cho người theo dõi tình hình của Diệp Trạch Đào và Ôn Phương. Kết quả, điều khiến anh ta khó hiểu là giữa Diệp Trạch Đào và Ôn Phương có vẻ là kiểu quan hệ công việc rất rõ ràng, căn bản không phát hiện ra sự thông đồng gì giữa họ.

    Lại căn cứ vào điều tra ngầm của mình, Diệp Trạch Đào không ra vào những chốn ăn chơi. Ngay cả uống rượu, ca hát gì đó đều không đi. Càng không có tin đồn nào với phụ nữ.

    Diệp Trạch Đào này cũng không háo sắc!

    Nếu nói đến đánh mạt chược, bài bạc gì đó thì lại càng không tìm ra sự cố nào của Diệp Trạch Đào. Người này căn bản không ham cá cược!

    Nghĩ đến những điều này, Dư Đạo Tranh liền nhíu mày. Quả thực là từ trước tới nay chưa thấy người như thế. Không tham tiền, không háo sắc, không cờ bạc!

    Có cán bộ như này sao?

    Dư Đạo Tranh phát hiện quả thật trong thời gian ngắn mình không tìm ra khuyết điểm nào của Diệp Trạch Đào.

    Không được, một mấu chốt mà sở dĩ những người sau này coi trọng mình là hi vọng mình sẽ có hành động gì đó. Có thể nói không tìm ra sai sót thì không động thủ sao?

    Nghĩ tới vợ của Diệp Trạch Đào cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, DưĐạo Tranh thầm nghĩ, có lẽ khuyết điểm duy nhất của Diệp Trạch Đào chính là người phụ nữ đó. Thanh niên mà, có mấy ai không háo sắc chứ?

    Lúc nghĩ đến kế sách từ không mà có, Dư Đạo Tranh cảm thấy có lẽ có thế triển khai kế sách này với Diệp Trạch Đào.

     
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Hồng Sắc Sĩ Đồ
    Tác giả: Hồng Mông Thụ

    Chương 1068: Lại Gặp Phổ Lệ Tiên

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện

    Tỉnh Cam Ninh vừa mới điều chỉnh nhìn có vẻ đã ổn định trở lại, không còn xảy ra chuyện gì lớn, cũng không có chuyện thay đổi lần nữa như mọi người nghĩ.

    Dường như mọi người đều không có động tĩnh gì. Đậu Bính Phú cũng không có gì mới, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.

    Tình hình phát triển của khu kinh tế mới hiện nay nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Ngay cả bản thân Diệp Trạch Đào, lúc nhìn thấy sự phát triển của khu kinh tế mới cũng cảm thấy tình hình nơi đây hoàn toàn đổi mới theo từng ngày.

    Đến khách sạn, Diệp Trạch Đào thấy Phổ Lệ Tiên vừa mới tắm xong.

    - Thầy Diệp!

    Phổ Lệ Tiên vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, khuôn mặt liền tỏ ra vui mừng.

    Vừa nhìn thấy Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào tỏ vẻ dường như không thể nhận ra. Bây giờ Phổ Lệ Tiên đã thay đổi hình tượng của một người phụ nữ nông thôn lúc còn ở xã, toàn thân toát lên vẻ cao nhã.

    Sau khi tắm, toàn thân Phổ Lệ Tiên toát lên vẻ thành thục. Vẻ thành thục thướt tha ấy không phải người phụ nữ nào cũng có thể sánh được.

    Vốn là một người phụ nữ rất đẹp, bây giờ lại càng phong tình. Ngay cả Diệp Trạch Đào cũng thầm có cảm giác ngạc nhiên.

    Nhìn lướt khắp cơ thể Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào cười nói:

    - Suýt chút nữa thì tôi đã không nhận ra cô rồi!

    Lúc này Phổ Lệ Tiên lại ngân ngấn nước mắt. Đột nhiên cô nghĩ đến quá khứ của mình, nếu như không có sự giúp đỡ thường xuyên của Diệp Trạch Đào, làm sao cô có thể phát triển được như bây giờ, làm sao có thể có được sự chuyển biến cực lớn như thế này.

    - Thầy Diệp, không có thầy thì không có gia đình tôi bây giờ!

    - Ông Thôi đâu?

    Diệp Trạch Đào hỏi.

    Phổ Lệ Tiên nói:

    - Ông ấy à, bây giờ cũng là giám đốc rồi, đã có việc cho ông ấy làm rồi.

    Diệp Trạch Đào cười ha hả, hoàn toàn không ngờ Thôi Đại Thạch còn có sự thay đổi lớn như thế này, liền nói:

    - Chuyện tốt!

    Thầy Diệp, lần này tôi đến phụ trách khu kinh tế mới Giáp Hà, sau này còn phải nhờ thầy tiếp tục chiếu cố đó!

    Sau khi nói vài câu khách sáo, Phổ Lệ Tiên liền nói đến nhiệm vụ lần này của cô.

    Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện này. Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đều đến đầu tư. Trong đó, Lưu Mộng Y để Dương Quân phụ trách nghiệp vụ công ty của cô, Trịnh Tiểu Nhu để Phổ Lệ Tiên đến phụ trách nghiệp vụ công ty của Trịnh Tiểu Nhu. Cả hai đều là người Thảo Hải, cũng đều là nhân vật thân tín của Diệp Trạch Đào. Mọi người biết, hai người đến, hạng mục cũng dễ tiến hành hơn rất nhiều.

    Giai đoạn trước có người đến tiến hành công việc. Bây giờ Phổ Lệ Tiên nhận lệnh đến chủ trì, cũng chính là có ý ở lại Giáp Hà lâu dài.

    Có lẽ đã có kinh nghiệm quản lý nên Phổ Lệ Tiên tràn đầy cảm giác tự tin. Diệp Trạch Đào coi như cũng đã gặp không ít chủ xí nghiệp, thấy dáng vẻ của Phổ Lệ Tiên, cảm thấy khí thế trên người cô ta không hề yếu hơn những chủ xí nghiệp mà mình đã gặp.

    Nhìn thấy sự thay đổi của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, chẳng trách Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu vẫn luôn khen người phụ nữ này, quả nhiên là thay đổi rất nhiều.

    - Thầy Diệp, hôm nay tôi mời thầy ăn cơm, không thể từ chối đâu nhé!

    Trước mặt Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên tỏ ra rất thân thiết, khiến cho Diệp Trạch Đào cũng không tiện từ chối.

    Hôm nay Trịnh Tiểu Nhu đặc biệt gọi điện tới, muốn để Diệp Trạch Đào gặp Phổ Lệ Tiên một chút. Diệp Trạch Đào thấy tạm thời mình cũng không có việc gì liền đồng ý luôn.

    Hơn nữa, đã lâu rồi không gặp người ở Thảo Hải. Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết một vài tình hình của Thảo Hải.

    Hai người ngồi vào phòng mà Phổ Lệ Tiên đã sắp xếp. Trong phòng này cũng chỉ còn lại hai người Diệp Trạch Đào và Phổ Lệ Tiên.

    Vừa vào, Phổ Lệ Tiên liền cởi áo khoác. Vừa cởi bỏ áo khoác, bộ ngực căng tròn của Phổ Lệ Tiên bỗng lộ ra. Vừa mới tắm xong, cơ thể toát lên một mùi hương mê hoặc. Lại nhìn thấy dáng vẻ của Phổ Lệ Tiên, khiến Diệp Trạch Đào vội vàng quay mặt sang hướng khác.

    Được chốn thị thành và quan trường tẩy rửa, sự thay đổi của Phổ Lệ Tiên rõ ràng vô cùng lớn. Toàn thân đã có khí chất cao cao tại thượng.

    Thấy Phổ Lệ Tiên càng ngày càng trẻ, Diệp Trạch Đào thầm cảm thán sự thay đổi môi trường này. Nếu không có những môi trường này thì Phổ Lệ Tiên làm sao có thể có được sự thay đổi lớn như vậy.

    - Thầy Diệp, nói thật, bây giờ tôi cứ như đang nằm mơ vậy. Nếu không có thầy, tôi đâu biết bây giờ sẽ như thế này, có lẽ vẫn còn cho heo ăn ở thôn hay gì đó. Là thầy thay đổi cuộc sống của tôi!

    Phổ Lệ Tiên vừa rót rượu cho Diệp Trạch Đào, vừa cảm thán.

    Lúc rót rượu, bộ ngực căng tròn của Phổ Lệ Tiên bỗng rơi vào tầm mắt của Diệp Trạch Đào. Khe sâu hun hút ấy trắng lóa mắt.

    Diệp Trạch Đào vội vàng chuyển ánh nhìn, nói:

    - Đều là kết quả cho sự nỗ lực của cô. Bản thân cô đã có nền tảng, tôi chỉ tạo điều kiện cho cô mà thôi, quan trọng vẫn là bản thân cô làm. Thấy cô có thể có được sự thay đổi lớn như thế này, trong lòng tôi cũng rất vui.

    Thực ra Diệp Trạch Đào vẫn luôn không hiểu, xinh đẹp như Phổ Lệ Tiên, sao lại chạy tới thôn gả cho Thôi Đại Thạch.

    Diệp Trạch Đào cũng chỉ là hiếu kỳ chuyện này một chút, cũng không hề để trong lòng, chỉ là cảm thấy hẳn là Phổ Lệ Tiên này còn có một vài chuyện gì đó trong quá khứ.

    - Thầy Diệp, dù sao thì cả đời này chúng tôi cũng không thể báo đáp ân tình của thầy. Thôi, người một nhà thì không khách khí. Chuyện báo đáp này, để Nguyệt Lan làm đi.

    Phổ Lệ Tiên vẫn luôn coi con gái là người phụ nữ của Diệp Trạch Đào, cũng nhiều lần có ý tự cho mình là mẹ vợ, nói chuyện cũng không hề đắn đo, lo ngại.

    Diệp Trạch Đào nghe vậy liền lắc đầu. Xem ra Phổ Lệ Tiên này rối rồi. Quả thật chuyện này rất phiền phức.

    Nghĩ đã lâu như vậy rồi, Thôi Nguyệt Lan cũng đã lớn, hẳn đã có cuộc sống riêng của nó, đã không còn nghĩ đến mình nữa rồi, Diệp Trạch Dào quan tâm, nói:

    - Bây giờ Nguyệt Lan sao rồi?

    - Tôi biết là trong lòng thầy vẫn còn nhớ đến Nguyệt Lan nhà chúng tôi!

    Khuôn mặt Phổ Lệ Tiên đã lộ vẻ tươi cười.

    Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc.

    Phổ Lệ Tiên liền nói:

    - Nguyệt Lan nhà chúng tôi bây giờ đã học đại học năm ba rồi!

    Lúc này Diệp Trạch Đào nhẩm tính, lúc mình ở thôn Xuân Trúc là hai mươi hai tuổi, bây giờ đã hai mươi tám. Sáu năm trôi qua, từ một cô bé, Thôi Nguyệt Lan cũng đã trưởng thành, thành một cô gái rồi!

    Nghĩ đã trải qua một thời gian dài như vậy mà mình không để ý, Diệp Trạch Đào cũng hơi sửng sờ. Thời gian này trôi qua thật nhanh!

    Từng hình ảnh cùng Thôi Nguyệt Lan hiện lên trước mắt Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác đang nằm mơ. Từ một nhân vật rất nhỏ, mình cũng đã trưởng thành, trở thành một Chủ tịch thành phố. Thế sự vô thường!

    Dường như lo lắng Diệp Trạch Đào hiểu nhầm, Phổ Lệ Tiên nói:

    - Nhưng mà Nguyệt Lan nhà chúng tôi rất thực tế, luôn chăm chỉ học tập! Tôi nói với thầy, ngay cả ăn cơm cùng bạn học nam, nó cũng không đi!

    Diệp Trạch Đào nói:

    - Mấy lần đến thủ đô đều không có thời gian đi thăm mấy đứa tụi nó!

    Biết chúng thi lên đại học trọng điểm của thủ đô, Diệp Trạch Đào lại không có thời gian đi thăm. Vì chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có chút ngượng ngùng. Mỗi lần đến thủ đô đều có quá nhiều việc.

    - Nguyệt Lan biết tình hình của thầy. Thầy không biết chứ, hễ có thể tìm được thông tin gì có liên quan đến thầy là nó đều thu thập lại. Quả thật là đã thu thập được cả một cặp da lớn!

    Diệp Trạch Đào nói:

    - Vào đại học rồi, nên mở mang tầm mắt, nhìn xa ra một chút.

    Ý của Diệp Trạch Đào là hi vọng Thôi Nguyệt Lan đừng để ý đến những suy nghĩ trước kia nữa. Thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, nên có cuộc sống riêng của cô ấy.

    Phổ Lệ Tiên vội vàng nói:

    - Thầy Diệp, Nguyệt Lan nhà chúng tôi là người thành thực. Suy nghĩ trong lòng nó căn bản không thể nào thay đổi. Ở nhà, những gì mà nó nói với chúng tôi nhiều nhất chính là chuyện của thầy. Đừng thấy thầy không ở trước mặt nó, nó rất hiểu tình hình của thầy. Ngay cả tình hình sự phát triển của Giáp Hà nó cũng rõ. Ngày nào cũng lên mạng thu thập hình hình có liên quan đến thầy ở tỉnh Cam Ninh. Lần này biết tôi sắp đến đây, nó còn mừng đến phát điên, nói là nhất định phải đến. Nhưng tôi nói thầy phải triển khai công việc rất bận, không thể ảnh hưởng đến công việc của thầy. Nó đến thật đó!

    Nhìn dáng vẻ này của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào nói:

    - Suy nghĩ của mấy đứa nhỏ có thể thay đổi. Điều này đòi hỏi sự dẫn dắt của những người lớn như cô.

    Phổ Lệ Tiên cười nói:

    - Không có so sánh thì không có suy nghĩ. Bình thường Nguyệt Lan có nói với tôi, nó phát hiện cảm giác thấy những bạn học đại học kia cứ như đám con nít ranh, chẳng hiểu gì cả. Tầm nhìn của Nguyệt Lan nhà chúng rôi rất cao!

    Diệp Trạch Đào phát hiện hôm nay Phổ Lệ Tiên có ý đến để nói chuyện của Thôi Nguyệt Lan. Quả thật là Diệp Trạch Đào hơi đau đầu chuyện này. Tính cách của Thôi Nguyệt Lan là người bề ngoài làm ra vẻ không có gì nhưng trong lòng lại để ý, hơi giống Phổ Lệ Tiên. Đã nhận định sự việc rồi thì rất khó thay đổi.

    Người xã Xuân Trúc còn có một tập tục. Nếu con gái bị nhà chồng trả về chính là chuyện tày trời. Chỉ cần xác định được một người đàn ông thì quyết không thay lòng. Chuyện này ở xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào đã từng nhìn thấy một nhà. Vì đã đính hôn lại hối hận, ép người con gái đó phải treo cổ tự tử.

    Nếu Thôi Nguyệt Lan này không thay đổi suy nghĩ, vấn đề hơi lớn đấy!

    Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nói

    - Suy nghĩ của con trẻ không thực tế lắm. cô cũng không phải là không biết, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, đừng làm lỡ tiền đồ của con bé.

    Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào nói chuyện này trước mặt Phổ Lệ Tiên.

    Phổ Lệ Tiên chân thành nói:

    - Chuyện này tôi cũng không biết làm sao. Nguyệt Lan sớm đã biết chuyện của thầy, dù sao nó cũng quyết tâm, tôi cũng không quản nổi. Con bé này rất thật lòng. Nó nói, nguyện làm người tình của thầy, không kết hôn. Nếu thầy không cần nó, có thể nó sẽ tìm đến cái chết!

    Diệp Trạch Đào nghe những lời này, sắc mặt thay đổi. Nếu thật như vậy, vấn đề càng lớn.

    Lén nhìn thái độ của Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên thầm đắc ý. Cái mình muốn chính là kết quả này.

    Thực ra, Phổ Lệ Tiên là một người vô cùng tinh anh. Tuy làm việc dưới tay Lưu Mộng Y, nhưng cô ta lại có suy nghĩ riêng. Ân tình là của Diệp Trạch Đào, không phải là của Lưu Mộng Y. Con gái mình sớm đã định Diệp Trạch Đào rồi. Chuyện này, bất luận là ai cũng không thể cắt đứt mối quan hệ này.

    Chuyện của con cái là đại sự, nếu thật sự có thể theo Diệp Trạch Đào, thì sẽ có sự bảo đảm. Còn về chuyện chỗ Lưu Mộng Y, Phổ Lệ Tiên quả thật không quan tâm lắm. Đây không phải là vong ân bội nghĩa mà là vấn đề liên quan đến hạnh phúc của con gái mình. Gặp nhiều cảnh đời rồi, điều mà cô ta để ý nhất bây giờ chính là chuyện của con gái. Bất luận như thế nào cũng phải bao lấy Diệp Trạch Đào mới được.

     
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Hồng Sắc Sĩ Đồ
    Tác giả: Hồng Mông Thụ

    Chương 1069: Thế Tấn Công Tuyên Truyền

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện

    Thấy tờ báo tỉnh thành phố để trên bàn, Diệp Trạch Đào châm điếu thuốc.

    Hôm nay mới sáng sớm đã đưa báo tới khiến Diệp Trạch Đào không thể bình tĩnh được. Sau khi xem hết nội dung, Diệp Trạch Đào liền có cảm giác, một vài lực lượng đã âm thầm kết hợp với nhau, đang phát động tấn công vào mình.

    Nói chung thì cuộc gặp gỡ với Phổ Lệ Tiên cũng không tồi. Diệp Trạch Đào cũng tìm hiểu được một vài tình hình của xã Xuân Trúc. Sự thay đổi bây giờ của xã Xuân Trúc vô cùng lớn. Rất nhiều gia đình nghèo khó đã có cuộc sống tốt hơn. Diệp Trạch Đào rất vui vì sự thay đổi này. Nhờ vào nỗ lực của mình mà xã Xuân Trúc có được sự thay đổi lớn lao.

    Phổ Lệ Tiên còn nhắc tới một chuyện. Trong một vài nhà ở xã Xuân Trúc cung cấp bài vị, ngoài bài vị thiên địa quân thân sư ra, còn có bài vị của Diệp Trạch Đào. Chuyện này khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy không biết nói gì. Mình còn sống sờ sờ ra đây mà cũng được cúng bái.

    Đương nhiên, với những hành động tự phát ấy của người dân, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy ấm lòng. Người dân không cần gì hết, chỉ hi vọng có một môi trường sống tốt mà thôi.

    Điều này cũng khiến Diệp Trạch Đào hạ quyết tâm nhất định sẽ làm nhiều việc vì dân hơn nữa.

    Tâm trạng vốn rất tốt, bây giờ đọc những nội dung trên tờ báo này xong, bỗng nhiên chẳng còn tâm trạng nào nữa.

    - Anh thấy chuyện này sao?

    Diệp Trạch Đào hỏi Phó chánh văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà, Lam Nhất Thiên.

    Từ khi Cố Minh Trung điều khỏi Giáp Hà, Lam Nhất Thiên liền nhận chức Phó chánh văn phòng. Bây giờ vẫn chưa bổ nhiệm Chánh văn phòng, thực ra trên thực tế Lam Nhất Thiên là Chánh văn phòng.

    Diệp Trạch Đào cũng có lòng muốn bồi dưỡng nhân vật mà mình tín nhiệm này.

    Hôm nay rất lạ, mới sáng sớm đã đưa báo tới. Bất luận là báo trong tỉnh hay báo thành phố đều hết lời khen ngợi khu kinh tế mới Giáp Hà, còn đặc biệt chỉ ra chuyện Diệp Trạch Đào đã được thêm vào làm đại biểu Quốc hội.

    Nhìn những nội dung trên những tờ báo này, sắc mặt Diệp Trạch Đào không tốt cho lắm. Điều này cũng khiến Lam Nhất Thiên hơi kinh ngạc.

    Một lần nữa Diệp Trạch Đào điều mình đến Giáp Hà, còn đặt mình vào vị trí quan trọng. Lam Nhất Thiên biết, Diệp Trạch Đào làm như vậy là coi trọng mình. Cho nên, Lam Nhất Thiên cũng muốn bày tỏ một chút, muốn Diệp Trạch Đào hiểu được mình cũng là một người có năng lực.

    Nghe Diệp Trạch Đào hỏi, Lam Nhất Thiên biết Diệp Trạch Đào đang kiểm tra suy nghĩ của mình.

    Lúc xem báo, Lam Nhất Thiên cũng không nghĩ nghiều, chỉ là vui mừng vì khu kinh tế mới có thể có được sự biểu dương của các cấp. Lúc này thấy dáng vẻ này của Diệp Trạch Đào, lại cẩn thận cân nhắc lại lần nữa, trong lòng ít nhiều cũng hiểu ra chút ít.

    - Chủ tịch thành phố Diệp. Anh nói trong chuyện này có nội tình?

    Lam Nhất Thiên thử hỏi.

    Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, biết rất nhiều chuyện Lam Nhất Thiên không đi sâu vào, muốn phân tích những nội tình trong rất khó.

    - Đại biểu Quốc hội ở thành phố chúng ta có mấy người?

    Diệp Trạch Đào hỏi gợi ý một câu.

    Nghe Diệp Trạch Đào hỏi như vậy, Lam Nhất Thiên mới coi như thực sự hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong lòng bỗng căng thẳng, nói:

    - Chủ tịch thành phố Diệp, theo tôi được biết, đại biểu Quốc hội của thành phố Lan Phong vẫn luôn do Bí thư Thành ủy đảm nhận!

    Diệp Trạch Đào tán thưởng nhìn về phía Lam Nhất Thiên, nói:

    - Anh nói đúng!

    Theo lệ thường của thành phố Lan Phong, đại biểu Quốc hội là do Bí thư đảm nhận, lần này lại hoàn toàn khác. Dư Đạo Tranh cũng chỉ là đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh. Đại biểu Quốc hội vốn do Dư Đạo Tranh đảm nhận lại rơi vào tay Diệp Trạch Đào, chắc chắn Dư Đạo Tranh sẽ không vui.

    Ngoài Dư Đạo Tranh không vui ra, các ủy viên thường vụ Thành ủy kia có bao nhiêu người vừa lòng chứ?

    Vào lúc này, tuyên truyền việc này ra khắp nơi, âm mưu của chuyện này rất đáng để nghiên cứu.

    Lam Nhất Thiên đã hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Bây giờ lại nhìn về phía những tờ báo này, Lam Nhất Thiên biết quả nhiên nội dung trên báo có âm mưu bên trong.

    - Chủ tịch thành phố Diệp, như vậy là có người rắp tâm mượn chuyện này để biến anh thành bia đỡ đạn.

    Thấy cuối cùng Lam Nhất Thiên đã hiểu được đạo lý bên trong, Diệp Trạch Đào cũng vui mừng, nói:

    - Nhất Thiên, để ý chuyện văn phòng một chút, phải khơi mào trọng trách lên.

    Từ chuyện trên báo bỗng chuyển sang chuyện công việc, Lam Nhất Thiên bỗng có chút không theo kịp. Nhưng, anh ta nghe hiểu ý này của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào hi vọng mình có thể tiếp nhận chức Chánh văn phòng. Sau này chỉ cần không có vấn đề gì xảy ra, chức Chánh văn phòng khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ là của mình.

    - Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực.

    Lam Nhất Thiên rất cảm kích nói.

    Lam Nhất Thiên vô cùng biết ơn Diệp Trạch Đào. Từ trước tới giờ vẫn là Diệp Trạch Đào dìu đỡ mình.

    Từ văn phòng của Diệp Trạch Đào đi ra, trong lòng Lam Nhất Thiên vẫn còn rất vui. Hôm nay vấn đề Diệp Trạch Đào kiểm tra, mình vẫn không bị vấp. Tuy vẫn có sự chỉ điểm của Diệp Trạch Đào nhưng dù sao mình cũng đã trả lời được.

    Nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng, Diệp Trạch Đào lại hút một hơi thuốc, ánh mắt nhìn vào trang báo kia một lần nữa.

    Tuy là đại biểu Quốc hội, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng nó lại đại diện cho vinh dự. Cả cái thành phố Lan Phong này chỉ có một mình mình trở thành đại biểu Quốc hội. Bản thân điều này cũng đủ để khiến nhiều người không thoải mái, bây giờ lại còn ra sức tuyên truyền. Xem ra có một vài người định dùng thế tấn công tuyên truyền để chỉnh đốn mình!

    Chưa cần nói người trong tỉnh sẽ có cái nhìn gì đó, chỉ cần các thành viên trong bộ máy của thành phố Lan Phong thôi, chẳng lẽ mọi người không nghĩ gì.

    Việc tuyên truyền rất khéo léo, thích hợp. Nếu quá lời, ngược lại sẽ gây ra sự phản cảm cho mọi người. Lần này cao giọng tuyên bố chuyện mình là đại biểu Quốc hội, cũng rất có dã tâm đấy.

    Hơn nữa, bỗng nhiên lại giở trò này, có ý như muốn đánh để mình trở tay không kịp!

    Những tờ báo này xuất hiện, Diệp Trạch Đào biết cục diện cân bằng của thành phố Lan Phong đã bị phá vỡ.

    Sẽ có thay đổi như thế nào đây?

    Lấy đại biểu Quốc hội châm ngòi nổ, liên kết những người phản đối mình lại?

    Đang suy nghĩ chuyện này thì Lỗ Nghệ Tiên gọi tới.

    Từ trong điện thoại có thể nghe được, dường như Lỗ Nghệ Tiên đang gọi từ một nơi tương đối yên tĩnh.

    - Anh Diệp, có rảnh không, em muốn nói vài chuyện với anh.

    Từ sau khi điều Lỗ Nghệ Tiên đến đảm nhận chức Chánh văn phòng Ban tuyên giáo Thành ủy, Lỗ Nghệ Tiên đã nhanh chóng trưởng thành. Cũng là vì người một phe với Diệp Trạch Đào nên đứng vững rất nhanh.

    - Em nói đi.

    Đối với người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào cũng không biết nói như nào mới được. Trước mặt mình là một người rất dịu dàng nhưng nghe nói đứng ở vị trí Chánh văn phòng lại rất quyết đoán.

    - Anh Diệp, em phát hiện ra mấy ngày nay Trưởng ban Lý rất hay đến văn phòng của Bí thư Đoạn. Bề ngoài, hai người họ không có gì, những lại âm thầm thân mật. Anh cũng phải chú ý một chút!

    Thì ra quả nhiên là Lý Kỳ Dương và Đoạn Nghĩa Hội giở trò sau lưng.

    Nghe Lỗ Nghệ Tiên báo cáo tình hình này xong, Diệp Trạch Đào biết suy đoán của mình là đúng, nhất định là có người đã thầm giở trò.

    Chỉ có hai người này liên thủ thôi sao?

    Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ.

    Lỗ Nghệ Tiên lại nhỏ giọng nói:

    - Anh Diệp, thời gian này Trưởng ban Lý có thế lực rất mạnh trong Ban, chia nhau tìm người nói chuyện.

    Lỗ Nghệ Tiên là người mình cài vào. Lý Kỳ Dương không thể không biết chuyện này. Đã không ngừng tìm người nói chuyện, thì Lỗ Nghệ Tiên cũng gặp chút khó khăn.

    Diệp Trạch Đào quan tâm nói:

    - Em vẫn ổn chứ?

    Nghe Diệp Trạch Đảo hỏi thăm, Lộ Nghệ Tiên liền cảm thấy tâm tình không thoải mái lắm, nói:

    - Anh Diệp, Trưởng ban Lý cũng đã tìm em nói chuyện!

    - Nghệ Tiên, anh chỉ có thể nói với em như thế này. Nếu ở Ban tuyên truyền em cảm thấy không thoải mái thì nói với anh, anh sắp xếp vị trí khác cho em, đừng tự chịu ủy khuất.

    Có một vài lời, Diệp Trạch Đào thật sự không tiện nói. Tên Lý Kỳ Dương kia cũng là một tên công tử. Lỗ Nghệ Tiên lại là người phụ nữ xinh đẹp thế kia, Lý Kỳ Dương thấy Lỗ Nghệ Tiên mà không nghĩ gì sao?

    Quả nhiên, nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Lỗ Nghệ Tiên liền nức nở nói:

    - Anh Diệp, ngày nào Lý Kỳ Dương cũng nhắn tin cho em!

    Diệp Trạch Đào hỏi tình hình mới biết, Lý Kỳ Dương này dùng số điện thoại khác liên lạc với Lỗ Nghệ Tiên. Lần nào cũng gửi những tin nhắn bậy bạ cho Lỗ Nghệ Tiên, còn ép Lỗ Nghệ Tiên làm tình nhân của anh ta. Nói nếu Lỗ Nghệ Tiên không nghe lời anh ta thì sẽ trừng trị Lỗ Nghệ Tiên.

    Diệp Trạch Đào nghe vậy liền nổi giận. Tên Lý Kỳ Dương khốn nạn này, không ngờ lại làm những chuyện như thế.

    - Nghệ Tiên, em nghe này, nếu anh ta dám làm loạn, em làm ầm mọi chuyện lên cho anh. Anh muốn xem ai dám loạn!

    - Anh Diệp, em nghe theo anh!

    Tâm trạng của Lỗ Nghệ Tiên bỗng tốt lên.

    Gọi xong cuộc điện thoại này, tâm trạng của Diệp Trạch Đào không thoải mái lắm. Hoàn toàn không nghĩ đám công tử này đến thành phố còn làm loạn như vậy, công nhiên uy hiếp cấp dưới!

    Nghĩ đến chuyện này, Diệp Trạch Đào hơi lo lắng. Lần này toàn là đám công tử đến, nếu đều làm loạn cả lên thì những nữ cán bộ trong bộ máy sẽ nguy hiểm. Có mấy ai có thể chống chọi được sự dụ dỗ và áp lực của chúng?

    Nghĩ đến chuyện Lý Kỳ Dương làm, Diệp Trạch Đào cũng hết cách. Không ngờ tên tiểu tử này lại dùng sim điện thoại khác gửi tin nhắn. Trong tin nhắn chắc chắn cũng không thể tra ra thân phận. Làm như vậy là công nhiên đùa giỡn cấp dưới!

    Trong chốn quan trường này, Diệp Trạch Đào cũng đã nhìn thấy quá nhiều thứ, nhưng quả thực chưa thấy chuyện như thế này. Những tên công tử này ăn chơi cũng thật khác người!

    Chuyện này, dù Lỗ Nghệ Tiên đem tin nhắn ra cũng không thể chứng minh là do Lý Kỳ Dương gửi!

    Diệp Trạch Đào quả thật là hơi đau đầu.

    Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền chuyển chuyện này sang nội dung trên báo.

    Bây giờ thì đã hiểu, chính là Lý Kỳ Dương và Đoạn Nghĩa Hội âm thầm chỉnh sửa những nội dụng tuyên truyền này. Mục đích chính là đẩy mình đến chỗ đối lập với mọi người.

    Từ chuyện này có thể thấy thủ đoạn của Đoạn Nghĩa Hội. Tên tiểu tử này rất lợi hại. Thông qua chuyện này tiến hành thăm dò một lượt, xem rốt cuộc có bao nhiêu người đứng về phía đối lập với mình. Đồng thời, cũng thông qua chuyện này muốn khơi dậy lòng ghen ghét, đố kỵ của mọi người với mình.

    Đối phương đã không nhịn được, đã bắt đầu xuất chiêu. Sắp tới mình làm sao đây?

    Nghĩ mới yên bình được một thời gian, chiến sự này lại đến, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hết cách. Chuyện lần này có thể thấy Đoạn Nghĩa Hội và Lý Kỳ Dương là tiên phong. Trong chuyện này có Dư Đạo Tranh không?

    Nghĩ đến lực lượng các bên đều đang âm thầm câu kết với nhau, đương nhiên Diệp Trạch Đào không dám khinh thường. Lực lượng của những đối thủ lần này mạnh hơn bao giờ hết.

     
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Hồng Sắc Sĩ Đồ
    Tác giả: Hồng Mông Thụ

    Chương 1070: Đối Thủ

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện

    Lúc sóng ngầm trong thành phố bắt đầu dâng lên thì Diệp Trạch Đào nhận được thông báo Phó bí thư Tỉnh ủy Giản Bạch Lâm muốn tới khu kinh tế mới Giáp Hà kiểm tra công tác.

    Nhận được thông báo, vẻ mặt của Diệp Trạch Đào trở nên ngưng trọng. Giản Bạch Lâm đến vào lúc này, chắc chắn là có suy nghĩ của ông ta.

    Anh trai của Giản Bạch Lâm là Bí thư Thành ủy Hồng Đô. Từ trước tới nay anh của ông ta vẫn không chung đường với Bí thư Hạo Vũ. Từ sau khi Giản Bạch Lâm đến tỉnh Cam Ninh vẫn chưa có động tĩnh gì. Bây giờ, vừa mới xảy ra chuyện tuyên truyền thì ông ta liền chạy tới. Trong chuyện này chắc chắn có một vài vấn đề.

    Lúc Diệp Trạch Đào nhận được thông báo này liền liên kết một vài sự việc lại với nhau.

    Lỗ Nghệ Tiên nói đến chuyện Đoạn Nghĩa Hội và Lý Kỳ Dương, họ đang âm thầm liên thủ. Bây giờ Phó bí thư Tỉnh ủy Giản Bạch Lâm lại muốn chạy tới đây. Chẳng lẽ những chuyện này không có liên hệ gì với nhau sao?

    Sau khi nghe Lỗ Nghệ Tiên nói chuyện Lý Kỳ Dương gửi tin nhắn quấy rầy, Diệp Trạch Đào liền hạ quyết tâm sẽ trừng trị tên Lý Kỳ Dương kia một trận. Bây giờ nghe Giản Bạch Lâm muốn đến, Diệp Trạch Đào có cảm giác, muốn trừng trị Lý Kỳ Dương không hề dễ dàng. Với những mối quan hệ của những người thân quen trong thủ đô mà họ dựa dẫm, đối phương rất dễ có thể liên hợp với nhau.

    Từ sau sự việc sóng gió lần trước, những người của Thành ủy này đã thành thực hơn một chút. Nhưng, với tính cách công tử của họ, chịu khổ như vậy, không trả miếng thì cũng sẽ cảm thấy không còn thể diện. Có khả năng là đã liên thủ lại với nhau để trừng trị mình. Chỉ là lần này bí mật hơn một chút mà thôi.

    Đặc biệt là Dư Đạo Tranh. Anh ta là Bí thư Thành ủy, lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lực lượng động thủ sẽ lớn hơn.

    Lúc điện thoại trên người mình có thể kết nối với Trần Đại Tường vang lên, Diệp Trạch Đào biết hẳn là Trần Đại Tường đã có một vài quyết định.

    Lúc nghe máy, Trần Đại Tường tỏ ra nghiêm túc nói:

    - Trạch Đào, tôi suy nghĩ rồi, cậu nói rất đúng. Dù sao cũng phải quyết định, sau này còn phải nhờ cậu nói thêm vài câu mới được!

    Nghe Trần Đại Tường có thái độ này, Diệp Trạch Đào cười thầm. Diệp Trạch Đào vừa mới nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu. Trong điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu cũng nói tới một chuyện. Đó chính là có thể Vi Hoành Thạch cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Hẳn là đã biết tình hình của Vi Hoành Thạch nên Trần Đại Tường mới có quyết định.

    - Mối quan hệ với Chủ tịch tỉnh Trần chúng ta đương nhiên là cùng bước cùng tiến rồi!

    Câu nói này của Diệp Trạch Đào khiến Trần Đại Tường vui mừng, cười nói:

    - Tôi biết cậu em sẽ quan tâm đến ông anh này mà. Haiz, lần sau lúc Tiểu Tú đến, tôi bảo nó kính cậu mấy ly nhé!

    Lại nhắc đến con gái nhà ông ta!

    Diệp Trạch Đào không biết nói gì. Lão già này lần nào không nhắc tới con gái của ông ta là không có gì để nói sao?

    - Trạch Đào, có một chuyện tôi phải nói với cậu. Gần đây, số lần Dư Đạo Tranh và Đoạn Nghĩa Hội ở thành phố chúng ta chạy tới chỗ Giản Bạch Lâm ngày càng nhiều. Cậu cũng phải cẩn thận chuyện này một chút mới được. Theo như tôi dự tính thì dù thế nào họ cũng muốn chỉnh đốn cậu.

    Đây là một tình báo hết sức quan trọng. Ở trong tỉnh mà Trần Đại Tường có thể tìm hiểu được chuyện này, đủ để nói lên Trần Đại Tường đã nhận ra.

    Diệp Trạch Đào càng hiểu, Trần Đại Tường không chỉ nói không đâu. Ở góc độ của ông ta, những người kia không thể không từng ngầm cấu kết với ông ta. Có thể nói ra những lời này, như vậy là Trần Đại Tường cố ý muốn bày tỏ thái độ của ông ta.

    - Chủ tịch tỉnh Trần rảnh thì cùng uống trà.

    Diệp Trạch Đào cũng đáp lại.

    Cười ha ha,Trần Đại Tường nói:

    - Được, tôi nói những điều này thôi, không thể hiện một chút cũng không được, phải xem ở cậu thôi.

    Lão già này cũng đã để lộ thái độ của ông ta, chính là hi vọng Diệp Trạch Đào có thể phản kích khí thế. Nếu Diệp Trạch Đào không đấu lại những người này, ông ta cũng không thể công khai đứng về phía mình.

    Vẫn là đang hi vọng !

    Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào không thể nào bình tĩnh lại được. Xem ra những người này không nhịn được nữa, đã âm thầm tiến hành liên kết với nhau, sẽ triển khai một trận chiến đấu kịch liệt!

    - Chủ tịch thành phố Diệp, bây giờ tình hình khu kinh tế mới vô cùng tốt!

    Đang suy nghĩ sự việc, Ôn Phương đã mỉm cười bước vào.

    Bây giờ Diệp Trạch Đào giao hết toàn bộ cho Ôn Phương làm. Phát huy năng lực, tinh thần diện mạo lúc này của Ôn Phương vô cùng tốt.

    - Ngồi đi, vất vả rồi!

    Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.

    Tự mình đi rót một cốc nước ngồi xuống, Ôn Phương nói:

    - Sự phát triển của khu công nghiệp rất nhanh, còn có một lượng lớn các xí nghiệp muốn vào khu kinh tế mới của chúng ta.

    - Đây là chuyện đương nhiên. Chính sách của Trung ương bày ra đó, tỉnh Cam Ninh lại là trọng địa Tây Bộ, vị trí trung tâm nổi bật. Ở một nơi như thế này mà làm xí nghiệp quả thực là một chuyện rất tốt.

    - Đúng vậy, bây giờ Trung ương và tỉnh đều ra sức ủng hộ. Khu kinh tế mới Giáp Hà ngày càng đổi sắc!

    Tuy trong lòng có chuyện nhưng Diệp Trạch Đào cũng không thể hiện ra trước mặt cấp dưới, mỉm cười nói:

    - Khu kinh tế mới Giáp Hà là nơi để rèn luyện con người. Tôi tin chắc là sau khi rèn luyện ở đây, năng lực mọi mặt của mọi người đều sẽ có sự nâng cao nhanh chóng. Trong công việc cũng phải coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, phải cố gắng phát hiện nhân tài.

    - Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đã xem nội dung trên báo, có cảm giác làm vậy là muốn đẩy anh vào chỗ chết.

    Nói chuyện phiếm một hồi, lúc này Ôn Phương mới nói một câu như vậy.

    Quả thật bây giờ Diệp Trạch Đào thầm khen ngợi Ôn Phương. Rất nhiều người không hiểu được sự việc, vậy mà cô ta đã phát hiện ra.

    - Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đối với mọi người mà nói, bây giờ cứ tập trung tinh lực vào công việc là được rồi!

    Ôn Phương nghĩ từ trước tới nay cũng là Diệp Trạch Đào triển khai, đương nhiên chuyện đại sự sẽ có Diệp Trạch Đào gánh vác.

    Nhìn xung quanh, cảm thấy không có ai, Ôn Phương nhỏ giọng nói:

    - Tối có tới không?

    Quả thực là đã lâu rồi Diệp Trạch Đào không làm chuyện đó với Ôn Phương. Nghe nói vậy, lại nhìn tấm thân động lòng người kia của Ôn Phương, liền khẽ gật đầu.

    Thấy Diệp Trạch Đào gật đầu khuôn mặt Ôn Phương tươi cười, nói:

    - Tôi đi trước đây!

    Sau khi Ôn Phương đi ra, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ chuyện xảy ra một lần nữa. Bây giờ, một vài người đều đang âm thầm liên thủ với nhau, ngược lại Đậu Bính Phú vẫn không có động tĩnh gì. Cứ tiếp tục như vậy, vấn đề không nhỏ đâu!

    Từ văn phòng đi ra, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi vào xe, bảo Lý Duy lái xe dạo một vòng quanh khu kinh tế mới.

    Lúc xe chạy được nửa đường, Diệp Trạch Đào bảo Lý Duy dừng xe lại.

    Chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần. Lý Duy và Trần Vũ Tường đều hiểu Diệp Trạch Đào muốn gọi điện thoại.

    Hai người đều xuống xe, tìm một nơi ngồi đợi.

    Thấy hai người ở một chỗ cách xa xe, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Điền Lâm Hỉ.

    - Sư phụ, có chuyện như thế này.

    Diệp Trạch Đào nói cho Điền Lâm Hỉ chuyện trên báo và chuyện một vài người thầm liên thủ với nhau mà mình tìm hiểu được.

    Đương nhiên Điền Lâm Hỉ là người biết chuyện. Nghe Diệp Trạch Đạo nói, liền tỏ ra nghiêm túc, trầm giọng nói:

    - Đám Đậu Bính Phú làm cái gì vậy. Ta hỏi chuyện này một chút. Con đợi điện thoại của ta.

    Những người này của đối phương đã bắt đầu liên thủ rồi, đám Đậu Bính Phú lại không có động tĩnh gì. Điều này khiến Điền Lâm Hỉ không vui chút nào. Nếu không phải Diệp Trạch Đào nói với mình chuyện này thì không chừng tỉnh Cam Ninh xảy ra đại biến cũng không biết!

    Đối với chuyện ở tỉnh Cam Ninh, tuy Bí thư Hạo Vũ và Điền Lâm Hỉ đã nhường rất nhiều lợi ích, nhưng dù sao vẫn có hai ba Ủy viên thường vụ. Thực ra, họ cũng không có ý vứt bỏ tỉnh Cam Ninh.

    Hơn nữa, Diệp Trạch Đào vẫn còn ở tỉnh Cam Ninh, mọi người vẫn có rất nhiều suy nghĩ.

    Có những lực lượng như thế này, nếu bị người ta đánh lui mà không biết gì, như vậy thì không chỉ là vấn đề thể diện nữa rồi.

    Diệp Trạch Đào đã hiểu được suy nghĩ của mọi người, lúc này mới gọi điện cho Điền Lâm Hỉ, cũng muốn tìm hiểu suy nghĩ của Đậu Bính Phú.

    Nói thực, tuy là người một phe, nhưng Đậu Bính Phú cũng vậy, Lạc Liên Phong cũng vậy. Cả hai người đều không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào. Thái độ vẫn là cái kiểu cao cao tại thượng kia.

    Không hiểu suy nghĩ của Đậu Bính Phú, Diệp Trạch Đào chỉ có thể gọi điện cho Điền Lâm Hỉ hỏi xem sao.

    Một lúc lâu sau, Điền Lâm Hỉ gọi tới.

    Điện thoại vừa kết nối thì Điền Lâm Hỉ có vẻ không vui, nói:

    - Xem ra thời gian rút lui dài hơn một chút.

    Tuy Điền Lâm Hỉ không nói nhiều nhưng Diệp Trạch Đào cũng có chút kinh ngạc. Câu nói này dường như có ý gì đó!

    - Có phải là có biến cố gì không?

    Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

    Hừ một tiếng nói:

    - Dám!

    - Trạch Đào, ngày mai ta đến tỉnh Cam Ninh một chuyến!

    Diệp Trạch Đào cảm thấy vấn đề không nhỏ nữa rồi!

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Đến Điền Lâm Hỉ cũng muốn chạy đến tỉnh Cam Ninh!

    Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới không ít chuyện.

    Điền Lâm Hỉ là người đã về hưu từ lâu. Thời gian ông ta về hưu càng lâu thì sức ảnh hưởng cũng sẽ càng nhỏ. Trước kia có thể sẽ mượn sức ảnh hưởng của Hoa Uy, nhưng dù sao ông ta đã về hưu rất lâu rồi. Lần này Trung ương lại tiến hành rất nhiều điều chỉnh, người thân không ngừng lên chức. Cứ làm như thế này, sức ảnh hưởng của Điền Lâm Hỉ chắc chắn sẽ suy yếu đi rất nhiều. Giữa Điền Lâm Hỉ và một vài lãnh đạo trong tỉnh, trước kia là quan hệ cấp dưới, bây giờ càng có quyền nói chuyện. Nếu những lực lượng mới lên kia coi trọng lợi ích, liệu họ có còn giữ được bản chất? Dù là có thể giữ được bản chất, phải chăng đến một lúc nào đó cũng sẽ nhắm mắt cho qua?

    Diệp Trạch Đào bỗng nhiên phát hiện cục diện trước kia mình vẫn nghĩ có hơi lạc quan.

    Lần này phương tiện truyền thông làm ra chuyện như thế này, dựa vào trí thông minh của Lạc Cảnh Phong và Đậu Bính Phú, họ sẽ nhìn ra?

    Nhìn ra mọi việc bên trong là điều tất nhiên. Đã nhìn ra lại bỏ mặc, không hề có bất kỳ hành động nào. Như vậy là có nội tình!

    Chẳng trách Điền Lâm Hỉ rất bực mình. Từ chuyện này có thể thấy, Điền Lâm Hỉ cũng cảm thấy lực khống chế của ông ta đã suy yếu nghiêm trọng.

    Cho dù là không phản bội, nhưng những cách làm này là quay lưng với Điền Lâm Hỉ. Có lẽ muốn cắt đứt một vài lợi ích của mình để đổi lấy lợi ích của bọn họ cũng không chừng.

    Phải ngồi chờ chết?

    Đây căn bản không phải là tính cách của Diệp Trạch Đào.

    Trước kia, Diệp Trạch Đào còn hi vọng ở trong tỉnh, hai nhân vật này có thể giúp hắn chống chọi một vài áp lực. Bây giờ lại phát hiện ra mình suy nghĩ hơi lạc quan một chút. Tuy không biết Đậu Bính Phú có suy nghĩ gì, nhưng muốn mượn lực lượng của họ mà không bỏ ra chút gì là không được.

    Xem ra mình phải chủ động xuất kích rồi!

    Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có một ý chí chiến đấu lớn mạnh. Mình đã có quyết tâm đối diện với nhiều lực lượng như thế này. Đây chỉ là một vài lực lượng trong tỉnh mà thôi.

     
  5. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872
    Hồng Sắc Sĩ Đồ
    Tác giả: Hồng Mông Thụ

    Chương 1071: Mũi Nhọn Của Hội Nghị Tọa Đàm

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện

    Sáng sớm hôm sau, Giản Bạch Lâm liền dẫn một đoàn người đến khu kinh tế mới Giáp Hà. Lần này người đến rất nhiều, có cả truyền thông của tỉnh, cũng có các lãnh đạo trong thành phố.

    Thấy bỗng nhiên Giản Bạch Lâm dẫn nhiều người đến như vậy, lại thấy đám người Dư Đạo Tranh đến, Diệp Trạch Đào biết những người này đến cũng không tốt đẹp gì.

    Tuy có suy nghĩ, Diệp Trạch Đào vẫn tiếp đón.

    - Hoan nghênh Bí thư Giản đến khu kinh tế mới Giáp Hà chỉ đạo công tác.

    Đưa tay ra, hơi chạm vào tay Diệp Trạch Đào, Giản Bạch Lâm nghiêm túc nói:

    - Khu kinh tế mới Giáp Hà là công tác trọng điểm của Trung ương, cũng là trọng điểm của Tỉnh ủy. Tôi muốn đến xem tình hình của Giáp Hà xem sao.

    Nói rất bình thản, cứ như là đến xem thôi vậy.

    - Trạch Đào, chúng ta đến phòng họp trước đã.

    Dư Đạo Tranh nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói.

    Cả đoàn người đi về phía phòng họp.

    - Như này đi, tôi rất muốn mọi người mở một hội nghị tọa đàm, thảo luận về tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Lúc đi tới tòa nhà, Giản Bạch Lâm liền nói một câu.

    Trước đó chưa hề sắp xếp chuyện này.

    Việc Giản Bạch Lâm đến vẫn là do Thành ủy và khu kinh tế mới Giáp Hà sắp xếp. Lúc nào, làm gì đều đã định sẵn, cũng đã báo với văn phòng của Giản Bạch Lâm và được xác nhận rồi.

    Giản Bạch Lâm cũng đồng ý chuyện này.

    Bây giờ Giản Bạch Lâm đột nhiên chơi trò này.

    Nói nghiêm túc thì Giản Bạch Lâm làm như vậy cũng không sai, cũng rất bình thường. Nhưng, Diệp Trạch Đào lại hiểu, đây mới là dụng ý thật sự của Giản Bạch Lâm, chính là muốn đánh cho mình không kịp trở tay.

    Lúc nhìn về phía mọi người, Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong ánh mắt của một vài người đều lộ ra tia nhìn đắc ý.

    Các lãnh đạo của khu kinh tế mới Giáp Hà hơi sửng sờ. Nội dung đã sắp xếp hết rồi, giờ bỗng nhiên thay đổi. Quả thật là họ có chút không ngờ tới.

    Thấy nét mặt sửng sốt của một vài người, Giản Bạch Lâm nói:

    - Bây giờ một vài đồng chí của chúng ta không để tâm vào công việc, cứ làm những việc hùa theo cấp trên. Những gì lãnh đạo cấp trên nhìn thấy, chỉ toàn là những thứ mà cấp dưới đã sắp xếp. Nếu quả thật như vậy thì những gì nhìn thấy đều chỉ là những thứ rỗng tuếch. Cái mà khu kinh tế mới Giáp Hà cần đó là một tác phong làm việc nghiêm túc, thật thà. Lần này chúng tôi đến khá đông, cái mà chúng tôi muốn nhìn thấy chính là một nội dung chân thực.

    Dư Đạo Tranh nói:

    - Bí thư Giản nói đúng, ở phương diện này, chúng ta còn thiếu sót.

    Lý Dương Kỳ thở dài, nói:

    - Nghe những lời của Bí thư Giản, tôi cũng ngộ ra. Thực sự là rất nhiều thông tin tuyên truyền tồn tại một vài vấn đề. Trong tuyên truyền, một vài đồng chí của chúng ta chưa đi sâu vào cơ sở!

    Thấy tình hình người hát người bè của mấy người này, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

    - Các vị lãnh đạo nói đúng, mọi lúc mọi nơi chúng ta đều phải làm việc thật thà.

    Nói đến đây, nhìn về phía Lam Nhất Thiên, nói:

    - Đem danh sách ra đây, mời các vị lãnh đạo tùy ý chọn người tham gia.

    Không thể không nói thủ đoạn này của Diệp Trạch Đào lợi hại. Biết đối phương chắc chắn muốn giở trò, liền dứt khoát lấy danh sách của khu kinh tế mới Giáp Hà ra, để tự họ chọn người.

    Diệp Trạch Đào cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, chắc chắn là có người của đối phường ngầm mai phục. Dù mình sắp xếp, họ cũng sẽ mượn đủ cớ để những người kia được tham gia. Đã như vậy, mình cũng muốn xem có những ai đang mai phục ở khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Nhìn lên khuôn mặt Diệp Trạch Đào, Giản Bạch Lâm cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại quyết đoán như vậy, trong lòng có chút cảnh giác.

    Rất nhanh, danh sách cán bộ công nhân viên chức của khu kinh tế mới Giáp Hà đã được đưa tới.

    Lần này là do Dư Đạo Tranh tùy ý chọn người trong danh sách.

    - Như vậy đi, chọn một vài đồng chí tham gia hội nghị. Để nghe được nhiều ý kiến của mọi người hơn, cán bộ trung tầng cũng tham gia đi, như vậy thì sẽ toàn diện hơn một chút.

    Giản Bạch Lâm lại nói một câu như thế.

    Thấy điệu bộ của mọi người, trong lòng Diệp Trạch Đào đã hiểu. Làm như vậy là muốn dùng hội nghị tọa đàm này để làm suy yếu sức ảnh hưởng của mình ở khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Có thể thấy được, người hào hứng lựa chọn nhất là Lý Dương Kỳ. Tên tiểu tử này có vẻ như đã thành người tiên phong của cả đám.

    Nhìn thấy Lý Dương Kỳ sôi nổi như vậy, Diệp Trạch Đào biết, trọng điểm đả kích sắp tới của mình là tên tiểu tử này.

    Nghĩ đến chuyến Lý Dương Kỳ gửi tin nhắn bức ép Lỗ Nghệ Tiên, ý nghĩ muốn trừng trị Lý Dương Kỳ càng kiên định. Loại hủ bại này không thể để nó tiếp tục tồn tại.

    Rất nhanh, người tham gia đã lần lượt đến phòng họp.

    - Tiểu Diệp, các anh đừng tham gia nữa. Có lãnh đạo như các anh ở cuộc họp, mọi người không dám nói. Tôi muốn nghe suy nghĩ chân thực của mọi người.

    Giản Bạch Lâm liền nói một câu.

    Toàn bộ cán bộ trung tầng của khu kinh tế mới đều đã tham gia, đại diện quần chúng cũng đã tham gia, duy chỉ loại trừ mỗi thành viên trong bộ máy như Diệp Trạch Đào.

    Thấy tình hình này, tuy thái độ của Diệp Trạch Đào không thay đổi nhưng trong lòng cũng rõ, hôm nay đám người Giản Bạch Lâm chạy đến đây để giở trò.

    Diệp Trạch Đào thấy đa số những người được chọn lần này đều là cán bộ trung tầng, lại nghe những lời của Giản Bạch Lâm, mỉm cười nói:

    - Được, tôi sẽ không họp cùng mọi người.

    Đám người Giản Bạch Lâm đã vào phòng họp. Diệp Trạch Đào cũng trở về văn phòng.

    Diệp Trạch Đào vào văn phòng, Ôn Phương cùng đám người phe Diệp Trạch Đào đều ùa vào.

    Không vui mừng nói:

    - Chủ tịch thành phố Diệp, như này là sao, rõ ràng là muốn trừng trị khu kinh tế mới chúng ta mà!

    Mọi người đều là người mà Diệp Trạch Đào trọng điểm bồi dưỡng, nên có thể nhận ra được thủ đoạn này.

    Ôn Phương nói:

    - Chủ tịch thành phố Diệp, họ đột nhiên làm như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ dẫn đến sự hỗn loạn của đội ngũ cán bộ.

    Kẻ gây rối đến rồi!

    Lư Xán Dương là Phó chủ nhiệm mới gia nhập vào phe của Diệp Trạch Đào, cũng là người có năng lực khá mạnh, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

    - Chủ tịch thành phố Diệp, nếu giở trò trong phòng họp, uy tín của bộ máy tổ chức khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ bị lung lay, sau này sẽ ảnh hưởng đến cán bộ toàn thành phố!

    Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, Lư Xán Dương đã nói đúng ý mình.

    Ai cũng biết, khu kinh tế mới Giáp Hà bây giờ đang ở trong giai đoạn phát triển với tốc độ cao. Hội nghị đó mà đăng lên mạng, chỉ cần hội nghị phê bình Diệp Trạch Đào hay gì gì đó thì sẽ dẫn đến sự suy đoán của mọi người. Thế cục vững vàng khó khăn lắm mới hình thành được sẽ bị phá vỡ. Cứ như vậy thì sẽ giúp những người kia xâm nhập vào khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Thủ đoạn này rất rõ ràng, lại cũng rất hữu dụng. Không ai tìm ra sơ hở gì.

    - Chủ tịch thành phố Diệp, trong lúc khu kinh tế mới Giáp Hà phát triển nhanh chóng, họ lại đột nhiên giở trò này, rõ ràng là muốn khuấy động hiện trạng của khu kinh tế mới Giáp Hà mà!

    Lý Tiến Lâm cũng trầm giọng nói.

    Thấy mọi người đều đang tranh luận, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

    - Lãnh đạo cấp trên muốn tìm hiểu tình hình thật sự của khu kinh tế mới. Đây là chuyện tốt, mọi người phải tích cực phối hợp, những việc nên làm thì đi làm đi!

    Nhiều người nhiều lời, đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể nhiều lời vào lúc này.

    Tuy Diệp Trạch Đào không có ở phòng họp, nội dung trong phòng họp cũng không ngừng truyền tới chỗ Diệp Trạch Đào.

    Quả nhiên, trong phòng họp, Giản Bạch Lâm đang nghe một vài nhân viên cấp dưới cố ý vẽ vời đủ chuyện.

    Hội nghị tọa đàm diễn ra rất lâu. Lần này người tham gia rất đông. Trong cuộc họp, mọi người cũng coi như nhận được đủ loại phê bình từ trên xuống dưới của các lãnh đạo.

    Hội nghị này bỗng nhiên lộ ra một thông tin. Tỉnh ủy ở trên, Thành ủy ở dưới, mọi người đều có cái nhìn, cũng không hài lòng với công tác của bộ máy tổ chức lãnh đạo của khu kinh tế mới Giáp Hà.

    Hội nghị tọa đàm diễn ra liên tục trong hai tiếng đồng hồ. Tinh thần của Ôn Phương ngưng trọng, một lần nữa lại đến văn phòng của Diệp Trạch Đào.

    - Chủ tịch thành phố, manh mối không đúng rồi!

    Diệp Trạch Đào cũng tức giận. Giản Bạch Lâm này ỷ ông ta là Phó bí thư Tỉnh ủy, không ngờ lại công nhiên giở trò ở đây. Căn bản chuyện này chính là muốn quấy rối hiện trạng của khu kinh tế mới.

    Nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào biết chuyện này chắc chắn phải phản kích mới được. Cầm điện thoại lên gọi đến số văn phòng của Bí thư Hạo Vũ.

    Diệp Trạch Đào xưng tên với người nghe điện thoại.

    Sau một hồi, Diệp Trạch Đào nghe thấy giọng nói của Bí thư Hạo Vũ trong điện thoại truyền ra.

    - Đồng chí Tiểu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?

    Bí thư Hạo Vũ sớm đã nói, nếu Diệp Trạch Đào có chuyện gì có thể trực tiếp gọi cho ông ta. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào trực tiếp gọi tới.

    - Tổng bí thư, tình hình như thế này…

    Diệp Trạch Đào báo cáo tóm tắt tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà, lại báo cáo chuyện Giản Bạch Lâm dẫn người đến khu kinh tế mới giở trò.

    Báo cáo xong, Diệp Trạch Đào liền chờ chỉ thị của Bí thư Hạo Vũ.

    Diệp Trạch Đào cũng đã suy nghĩ kỹ chuyện này rồi. Bí thư Hạo Vũ cử mình đến đây công tác, mục đích chính là muốn phát triển khu kinh tế mới Giáp Hà. Bây giờ Tỉnh ủy Cam Ninh trở nên như vậy, điều này có liên quan đến cấp trên. Nhiều nhân vật lớn như vậy đè xuống, để một mình mình gánh chịu áp lực này thì không công bằng. Nếu ngay cả chuyện này mà Bí thư Hạo Vũ cũng không thể giải quyết thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa!

    Diệp Trạch Đào cũng hi vọng từ chuyện này xem Trung ương ủng hộ mình như thế nào.

    Ôn Phương ngồi đó, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Cô ta hoàn toàn không ngờ Diệp Trạch Đào lại trực tiếp gọi điện cho Bí thư Hạo Vũ.

    Thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, tâm trạng hoảng loạn lúc đầu của Ôn Phương cũng bình tĩnh trở lại.

    Sau khi Bí thư Hạo Vũ nghe Diệp Trạch Đạo báo cáo xong cũng tức giận. Có thể nói, ngày nào tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà cũng có báo cáo truyền tới chỗ ông ta. Ông ta hiểu rõ, cũng hài lòng với tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà. Giản Bạch Lâm bỗng nhiên chạy tới giở trò. Bản thân chuyện này là không đúng.

    - Được, chuyện này tôi biết rồi!

    Bí thư Hạo Vũ nói một câu rồi cúp máy.

    Bỏ điện thoại xuống, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ôn Phương nói:

    - Không sao rồi!

    Khuôn mặt Ôn Phương lộ ra tia hưng phấn, nhỏ giọng nói:

    - Họ sẽ nhúng tay vào?

    Diệp Trạch Đào nói:

    - Xem sao!

    Lúc này Ôn Phương mới cười nói:

    - Được, tôi đi làm việc.

    Thấy Ôn Phương tỏ ra vui mừng, lắc tấm thâm đi ra, Diệp Trạch Đào cũng tươi cười.

    Có lúc cũng phải giở chút thủ đoạn mới được. Đối với Ôn Phương, áp lực từ chuyện Giản Bạch Lâm đến rất lớn, cố ý không tránh cô gọi điện cho Bí thư Hạo Vũ, chính là tăng niềm tin của cô, đồng thời cũng muốn nói với cô, mình không hề coi cô ta là người ngoài.

    Giản Bạch Lâm đến, giở trò trong hội nghị tọa đàm. Bản thân điều này là không được. Mình báo cáo tình hình với Bí thư Hạo Vũ cũng là học tập cách làm của Dư Đạo Tranh. Mọi người đều cho người đến chèn ép đối phương, sau khi chuyện này xảy ra, áp lực của Giáp Hà lại kéo cao lên một tầng. Bây giờ thì xem người ở trên làm như thế nào.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)