Tiên Hiệp Hồn Thuật - Cửu Trảo Ma Long - Chương 140

  1. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    Hồn Thuật
    Tác giả:
    Cửu Trảo Ma Long

    === oOo ===


    Chương 141: Giải Thoát


    Văn Lục lại vị trí tên sát thủ đi lúc nãy rồi trừng mắt nhìn cô bé cái bang nói:

    - Nàng thật là… coi thử xem nàng đã làm gì. Ta bảo nàng xử lý chứ có bảo nàng dọn sạch sẽ thế này đâu. Trên người hắn có biết bao nhiêu đồ tốt bị nàng hủy đi mất rồi.
    Nói đoạn Văn Lục cúi người nhặt thanh gươm duy nhất còn sót lại lẩm bẩm:

    - Không tệ… quả là gươm tốt.

    Văn Lục xoay xoay vòng vòng ngắm nghía thanh gươm một hồi. Sau đó hắn lắc đầu quẳng thanh gươm cho cô bé cái bang:

    - Nàng cầm lấy, sau này thi đấu Việt Thuật Đại Hội sử dụng chắc hiệu quả lắm.

    Cô bé cái bang đang cúi gằm đầu xuống ngượng ngùng không giám nhìn Văn Lục. Hiện tại nghe hắn nói vậy, hai tay vừa đỡ thanh gươm vừa ngạc nhiên. Tiếp đó nàng hưng phấn nắm chắc thanh gươm nói.

    - Không được đòi nha… vào tay bổn cô nương rồi, cấm lấy lại được.

    Văn Lục khóc dở cười dở nhìn nàng:

    - Ta nghe nói Việt Thuật Đại Hội không sử dụng được vũ khí trên cấp độ của bản thân thì phải.

    - Nghĩa là sao?

    - Là nàng chỉ được phép dùng vũ khí có cấp bảy đỉnh phong trở xuống chứ sao. Mà thanh gươm này ta đoán ít nhất cũng phải cấp tám hoặc cấp chín…

    Cô bé cái bang nghe vậy thoáng chút ngẩn người. Sau đó nàng hồn nhiên dặt thanh gươm vào bên hông rồi nói:

    - Không quan hệ, vật ngươi đính ước đương nhiên đối với ta đáng quý rồi.

    Càng nói về sau, nàng nói càng lí nhí. Văn Lục nghe xong muốn tự tay bóp cổ mình. Vỗ vỗ trán, Văn Lục nói:

    - Này… cái đó không phải vật đính ước gì đó đâu. Là ta cho mượn… Nàng cũng không nên vô sỉ vậy chứ? Có người yêu rồi còn muốn kưa cẩm ta là sao?

    Cô bé đang hưng phấn vuốt ve chuôi gươm, nghe Văn Lục nói vậy thì ngẩn người thắc mắc:

    - Ta có người yêu hồi nào? Ai nói vậy?

    - Chẳng phải nàng kiếm đan dược cho hắn sao? Giờ còn chối a.

    Cô bé cái bang sửng sốt một hồi, Văn Lục nhắc nàng mới nhớ là nàng đang phải đi kiếm cái viên Cửu Chuyển Hồi Đan kia. Ở Việt Thuật Đại Hội đại hội người lọt vào top một trăm đều được thưởng loại đan này kèm phần thưởng khác. Mà mẹ nàng bị ốm chứ thực tế không phải nàng xin đan dược cho người yêu như Văn Lục suy nghĩ. Nhớ tới người mẹ nằm ở trong căn nhà lụp xụp, cô bé hét lên:


    - Trời đất! Hiện tại…hiện tại là lúc nào? Chúng ta đang ở đâu đây?

    Văn Lục tỉnh bơ trả lời:

    - Thì trong phong ấn chứ còn ở đâu.

    Nói xong Văn Lục quay sang phía Bạch Y công chúa:

    - Giờ ta giữ lời hứa với nàng đây. Ừm… cả hai người đứng ra phía sau đi.

    Cũng nên giải khai cái phong ấn chết tiệt này để cho bình dân bá tánh quanh vùng sinh sinh phát đạt rồi.

    Bạch Y công chúa và cô bé cái bang đang khẩn trương cũng rất tò mò xem Văn Lục giở trò quỷ gì. Cả hai liền ngoan ngoãn đi ra phía sau Văn Lục đứng.

    Văn Lục cũng không nói thêm nhiều, tay phải đưa ra phía sau rút thanh đại đao vung lên. Thanh đại đao này thực tế cũng chẳng giúp cho Văn Lục thêm chút sức lực nào. Ngoài việc nó cực kỳ cứng rắn ra thì Văn Lục không hề phát hiện thêm được một kỹ năng nào của riêng nó. Bởi vậy việc rút đao ra để tích tục lực lượng thực tế chỉ là bản năng của Văn Lục mà thôi. Lực lượng của vòng ngũ hành tuần hoàn liền điên cuồng vận chuyển chạy ra tích tụ vòng quanh thân đao. Chẳng bao lâu, trong không gian tịch mịch này không ngờ cuồng phong nổi lên.

    Văn Lục đang thực hiện đại nghiệp của “phá trận tông sư”. Vừa nãy, linh thức của Văn Lục cũng đã thử thăm dò vòng bao quanh của phong ấn này. Tính ra nó cũng thuộc đại trận trên cấp mười sơ cấp, tuy nhiên không thể nào vượt sang trận pháp cấp mười một được. Bởi vậy với lực lượng hùng mạnh hiện tại của mình, Văn Lục hoàn toàn tin tưởng phá trận đơn giản hơn nhiều so với việc phá lớp ngoài phong ấn cấp mười một ở Cửu Long Mạch.

    Sau một ngày tích tụ, dưới con mắt mở tròn ngạc nhiên của hai cô gái đứng phía sau, Văn Lục hét lên một tiếng lớn, hai tay nắm chặt đại đao bổ ra một đưởng chéo vạch thẳng lên không.

    Phong ấn là một hình cầu lớn nằm dưới mặt đất lập tức bị một đao ảnh hùng cường chẻ ra làm hai giống như người ta cầm dao cắt đôi quả cam vậy. Cả phạm vi năm mươi km xung quanh như có địa trấn, rung rinh một hồi. Cũng may là buổi tối cho nên cơn địa trấn nhẹ này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh cho nên cũng không ai để ý.


    Văn Lục vừa bổ ra một đao, khuôn mặt đang tươi cười liền biến sắc. Hắn vội vàng lách thanh đao sang một bên, bởi linh thức hắn vừa lúc phong ấn bị vỡ liền bắt gặp một bóng ảnh trùng đúng đao phong của hắn. Bóng ảnh đó chính là cô bé đáng yêu Lệ Thanh kia. Văn Lục hoàn toàn không ngờ có tình huống này cho nên cắn răng lái cho đao phong đi sượt qua người cô bé. Cho dù lực lượng của Văn Lục trong một đao này đã dùng hết để giải khai phong ấn, tuy nhiên lực lượng còn sót lại cũng không phải là thứ mà cô bé Lệ Thanh kia có thể tiếp nhận.

    Lệ Thanh đang ngồi ngẩn ngơ trên hòn đá lớn, bất thình lình bị tập kích từ dưới đất lên lập tức đứng trơ ra như phỗng không nhúc nhích nổi chân chạy ra ngoài. Cũng may Văn Lục trong lúc phá phong ấn luôn luôn mở ra linh thức quan sát tình hình, chứ nếu không đã ngộ sát nàng rồi. Bất quá lực lượng dù đi sát qua vẫn tràn ngập áp lực đập lên người nàng, lập tức làm nàng bị thương nặng.

    Bóng ảnh thân hình Văn Lục biến mất… chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời vươn hai tay ra đỡ Lệ Thanh đang bị lực lượng của đao phong thổi bay lên trên trời. Văn Lục đau lòng lau dòng máu rỉ ra từ miệng cô bé nói:

    - Nha đầu ngốc…. Sao lại ngồi ở đây chứ? Ngộ nhỡ ta làm nàng bị sao thì hối hận cũng không kịp a.

    Lệ Thanh hai mắt cong cong, khuôn mặt tái nhợt cười cười:

    - Đại ca? Đúng là đại ca rồi. Đại ca làm Lệ Thanh đợi quá lâu nha.

    Nói xong liền rúc vào trong lòng Văn Lục ngủ ngon lành. Văn Lục thở dài bất đắc dĩ. Phía dưới hai người Bạch Y công chúa và cô bé cái bang cũng đã bay lên. Bạch Y công chúa còn đang hai tay che miệng không giám kinh hô. Nàng thực sự bị Văn Lục dọa sốc… cái tên tu vi còn kém hơn mình thế mà không ngờ hắn phá được đại trận thật. Như vậy lời tiên đoán của vị tiền bối kia không phải là giả rồi. “Ôi ta muốn hát quá”. Trong lòng Bạch Y công chúa như muốn gào thét, hưng phấn. Đã mấy trăm năm rồi, giờ nàng mới được giải thoát. Hơn nữa còn mang trên mình một thân thần thông thật khôn lường mà nàng trước đây mơ cũng chưa từng mơ tới. Nàng mon men lại gần Văn Lục la lớn:

    - Ai nha! Ta yêu ngươi chết mất. Đây chính là kinh hỉ mà ngươi nói hả. Thật là… sao không nói sớm cho ta biết… làm ta hạnh phúc muốn đau tim đấy.


    Ở dưới mặt đất, cô bé cái bang thì không phấn khích như công chúa mà chỉ nhìn quanh lo lắng. Tiếp đó nàng nói vọng lên trên:

    - Ta đi có chút việc.

    Nói xong thân ảnh liền biến mất về phía tây. Văn Lục cũng mặc kệ nàng, hắn nghĩ chắc hẳn nàng lo lắng cho người yêu của nàng. Cho tới bây giờ Văn Lục vẫn nghĩ rằng nàng xin đan dược cho người yêu. Văn Lục quay sang nói với Bạch Y công chúa đang thích thú lượn đi lượn lại trên bầu trời:

    - Nàng dự tính gì chưa? Nếu không thì theo ta đi. Ta nghĩ ta biết vị tiền bối mà công chúa nói ở đâu.

    - Thật sự?... Vậy tốt quá, ta đi với ngươi. Nhưng mà đợi chút, ta phải bố trí mấy luồng linh thức ở ngôi đền thở của ta. Để sau này có thời gian ta sẽ giúp họ… hihi… Ta vốn là công chúa thiện lương nhất mà.

    Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai mặc kệ nàng hưng phấn bay tới ngôi đền thánh mẫu. Linh thức Văn Lục tỏa ra bao chùm phạm vi mấy chục km, cảm nhận long mạch đang ầm ầm chuyển động cung cấp tràn ngập linh khí cho cả vùng khiến hắn cũng thấy tâm trạng thoải mái lẩm bẩm:

    “Long mạch phải là của chung, sau này dân cư vùng này sẽ đan sinh lớp lớp thiên tài. Đại Việt sẽ có một ngày cường thịnh”.


    ……………..



    Lúc này ở dinh trận của Lệ Sơn phái, trong một căn phòng, cả ba người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang đang ngồi nhập định đều bật dậy nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên nét vui mừng. Cùng lúc này trên cánh cửa cũng vang lên tiếng đập dồn dập, tiếng Na Na vọng vào:

    - Mau mau dậy… mau dậy mấy tên mèo lười. Ta cảm nhận được khí tức của lão đại rồi, dậy mau…

    Cả ba người Kiệt Hào, Vân Trọng, Lung Quang chớp nhoáng đã xuất hiện ở ngoài cửa nhìn Na Na và Hương sát thủ đứng đó. Ai nấy đều không giấu nổi nét vui mừng trên mặt đồng loạt bay vút ra khỏi dinh trận làm huyên náo các đệ tử đang ngồi luyện công.

    Chưa đầy hai phút, Bạch Y công chúa đã vui vẻ bay lại chỗ Văn Lục đang đứng. Nhìn Văn Lục đang nhắm mắt cảm nhận long mạch, Bạch Y cũng không lên tiếng mà lặng lẽ đứng bên cạnh. Một hồi sau, Văn Lục nói:

    - Đi thôi! Ta sẽ đưa nàng đi đón tết cổ truyền. Ừm… hiện tại có chút khác xưa. Cuộc sống xô bồ đã đẩy những người dân lam lũ không còn mặn mà với cái tết như ngày xưa. Nhưng mà một số truyền thống tốt đẹp vẫn còn được giữ lại… cũng thật đáng quý.

    Văn Lục nói xong tụ lực lượng bao quanh Bạch Y công chúa, chớp mắt đã xuất hiện ở phía tây xa xôi.



    Tại một đỉnh núi gần phạm vi của tam cấp đồ án, giọng nói hưng phấn của Kiệt Hào vang lớn:

    - Lão đại… thật là. Đi một mạch ba tháng a.

    Tên to xác Vân Trọng đứng bên cất tiếng oang oang:

    - Đúng đúng… Kiệt Hào còn nói lão đại, chắc kiếm được cô nào xinh đẹp liền bỏ đồng đội rồi. Hắn còn nói lão đại trọng sắc khinh bạn…

    Vân Trọng gãi đầu cười ngây ngô nói mặc kệ Kiệt Hào đang nháy loạn con mắt ở bên cạnh. Cả nhóm người đều phá lên cười vui vẻ. Na Na cũng phấn kích động nhích lại gần Văn Lục tò mò nói:

    - Lệ Thanh nhanh chân vậy. Đã nhảy vào lòng đại ca ngủ ngon lành rồi, khinh không thèm nhìn chị nha.

    Văn Lục cười khổ:

    - Cô bé bị thương…

    Na Na nghe vậy luống cuống giục:

    - Trời…sao bị thương được. Chúng em đưa cho nàng lắm phi tiễn truyền thư bảo có chuyện gì lập tức báo tin mà. Mau để nàng nằm xuống Na Na dùng mộc thuật chữa trị cho nàng!

    Văn Lục lắc đầu:

    - Nàng quên rồi à? Cô bé tu luyện công pháp shiva, thể chất có chút khác biệt so với tu thuật giả, mộc thuật không có hiệu quả cho lắm. Ta nãy giờ vận chuyển lực lượng theo công pháp shiva truyền vào trong người nàng. Dù là mô phỏng nhưng chuyển biến cũng khá tốt. Chắc mấy hôm là nàng hoàn toàn bình phục thôi.

    Cả nhóm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Văn Lục lại nói:
    - Việt Thuật Đại Hội thế nào rồi?
    Kiệt Hào bật cười:

    - Haha… lão đại mà về muộn chút là mất tư cách tham gia hạng mục võ thuật liền à.

    Các môn khác đã thi xong xuôi hết rồi. Hiện tại bắt đầu hạng mục cuối cùng.

    - Nhanh như vậy sao? Xem ra ta về đúng lúc. Không biết năm nay xuất hiện những anh tài nào đây.
     
  2. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    Hồn Thuật
    Tác giả:
    Cửu Trảo Ma Long

    === oOo ===


    Chương 142: Trao Gươm Thần


    Ngược về thời gian một tháng trước…
    Trên một đỉnh núi quanh năm mây phủ ở ở vùng núi phía Tây Bắc, trước một căn nhà tranh đơn sơ, một cụ già tay chống gậy khom khom người nhẹ nhàng nói với một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi đang quỳ dưới mặt đất:

    - Tới lúc… con nên xuống núi rồi.

    - Cha! Con muốn ở lại chăm sóc cha. Ngộ nhỡ…

    Cụ già không kiên nhẫn ngắt lời:

    - Ngươi đang rủa ta chết đấy hả. Nằm mơ đi…

    Nói đoạn cụ già nhìn đứa con trước mặt, rồi thở dài nhìn về hướng nam, giọng vẫn đều đều bình thản:

    - Hiện tại ngươi đã học xong Giáng Long Thập Nhị Kiếm Thế. Vừa lúc Đại Việt có nguy cơ, ngươi phải xuống núi thôi.

    Nói xong cụ già xoay lưng vào trong nhà lục lọi một hồi, tiếp đó quay ra, trên tay còn cầm một bộ giáp màu bạc sáng ngời đưa tới trước mặt người trung niên.

    - Ngươi cầm đi. Tổ tiên giao lại cho ta, tới đời này, ngươi chính là người kế thừa nó. Hãy nhớ… nó tên là Thủ Hộ Long Giáp. Khi mặc nó trên người, ngươi không bao giờ được phép quên di huấn của tổ tiên. Nhớ rõ…

    Cụ già nói xong lại chống gậy đi vào trong căn nhà tranh nhỏ. Nhìn dáng vẻ tập tễnh của cụ, người ta dễ liên tưởng tới một cụ già gần đất xa trời, gió thổi qua cũng ngã… bất quá ít ai biết rằng hơn một trăm năm trước, các tu luyện giả mỗi khi nghe tới tên lão thì đều biến sắc…

    Chàng thanh niên hai tay run run tiếp nhận bộ áo giáp, nhìn vào trong căn nhà tranh một hồi, tiếp đó vung tay lên, bộ áo giáp biến mất. Chàng thanh niên tiêu sái đi xuống núi, vừa đi vừa ngâm lớn:

    Nam quốc sơn hà, nam đế cư,
    Tiệt nhiên định phận tại thiên thư…



    …………..



    Ba giờ sáng, bờ hồ Hoàn Kiếm tại thủ đô Hà Nội của Đại Việt đã thưa thớt người đi lại. Trên mặt hồ phía nam gần con đường dẫn tới chân cầu Thê Húc cong cong, một thanh niên râu hùm, hàm én, thân hình rắn chắc khỏe mạnh, khoác trên người tấm áo choàng màu trắng phiêu vũ trong gió đang nhẹ nhàng bước từng bước bên cạnh bờ hồ.

    Nếu có người dân nào đó đi ngang qua hắn hiện tại, rồi nhìn xuống hồ Hoàn Kiếm thì nhất định sẽ rất kinh ngạc há hốc mồm khi thấy một con rùa khổng lồ tới hai mét đang nổi lập lờ trên mặt nước sát bờ hồ. Toàn thân con rùa khổng lồ này tỏa ra kim quang màu vàng nhè nhẹ.

    Trang thanh niên mặc áo choàng màu trắng vừa bước đều đều theo vòng bờ hồ vừa lớn tiếng cười:

    - Lão ô quy… hóa ra ngươi chưa chết nha. Thế mà ta còn lo tới không có ai tiếp.
    Cụ rùa dưới hồ không ngờ cất lên tiếng giận dữ:

    - Nhóc con… không biết tôn kính người già. Cha ngươi dạy hỏng ngươi thế hả? Ta là “Hoàng Quy”, không phải ô quy… ngươi nghe cho rõ đấy!

    Thanh niên vẫn bước đi đều đều nghe vậy cười ha hả nói:

    - Thì ra là hoàng quy, a… là ta nhầm… haha….

    Nói xong chàng nhìn xuống mặt hồ Gươm rồi bĩu môi khinh thường:

    - Ai nha! Trấn quốc hoàng thú mà phải ở cái hồ ô nhiễm thế này nha. Chậc chậc… ta lại tưởng ngươi đổi sở thích chứ…haha…

    Cụ rùa lớn dưới hồ bình thản nói vọng lên:

    - Không quan hệ, ta ở hồ ngầm dưới mặt đất, cũng không quan trọng lắm. Cái chính là hiện tại dù có nhiều khuyết điểm, nhưng bọn họ làm khá tốt chức vụ chủ trì đất nước. Dân chúng cũng ấm no hơn xưa… ngươi có lẽ nên giúp chúng một tay…

    Cụ rùa hoàng kim ngần ngừ một lúc rồi nói:

    - Còn nữa… chắc cha ngươi đã nói cho ngươi. Ngươi cũng nên giải quyết cái phiền phức kia đi thôi.
    Chàng trai có hàm én kia giơ tay về phía cụ rùa hoàng kim thản nhiên nói:

    - Đưa đây…

    Cụ rùa thấy vậy lại tức giận nói:

    - Như thế nào nhóc con ngươi lại vô lý vậy. Cầu ta thì cũng phải tỏ thái độ cung kính một chút chứ? Ngươi… thật làm ta tức chết mà.

    Nói đoạn làu bàu:

    - Ta còn nhiều tuổi hơn cả tổ tiên của ngươi đó.

    Tuy nhiên cụ rùa hoàng kim với danh tự Trấn Quốc Hoàng Thú kia vẫn há miệng ra. Nếu có người hiện tại ở đây nhất định sẽ kinh hoảng thất thố bởi vì từ trong miệng cụ rùa không ngờ bay ra một thanh gươm tỏa ánh hào quang chói lòa. Trong chớp mắt, thanh gươm đã nhảy gọn vào tay người thanh niên nọ, nó dường như reo lên sung sướng khi gặp người thân lâu năm. Chàng thanh niên cũng ngẩn người một hồi, lại nhìn hoa văn trên thân gươm, chàng thì thào:

    - Cùng ta tung hoành chứ?

    Thanh gươm rung lên, những tiếng ong ong từ trên thân gươm phát ra khiến không gian dường như bạo loạn nhỏ. Hiển nhiên linh tính của thanh thần binh này đang reo lên vui mừng.

    Chàng thanh niên mỉm cười vác chéo thanh gươm lên vai nhìn cụ rùa hoàng kim dưới hồ Hoàn Kiếm nói:

    - Hê… cám ơn lão ô quy nhé. Ta đi dây…

    Cụ rùa nghe vậy lại tức khí gầm lên:

    - Nhóc con… thật tức chết ta mà. Đã nói rồi, ta là Hoàng Quy, là trấn quốc hoàng thú. Ngươi phải biết cách tôn trọng người già chứ? A này… sao đi vội thế… ta đang thèm có người nói truyện… Này… ngươi đi đâu bây giờ?

    Chàng thanh niên đang dảo bước về phía nam nghe vậy liền ngừng lại nhìn cụ rùa hoàng kim mỉm cười:

    - Ta đi kiếm thêm đồng bọn. Ta không dại mà đơn đả độc tấu như lão tổ tông nhà ta đâu… đã làm mạng ô hô ai tai… lại còn hỏng thần binh… thật là…

    Nói xong chàng thanh niên xoay người bỏ đi. Cụ rùa hoàng kim gọi với theo:

    - Thế ngươi đi đâu tìm đồng bọn?

    Chàng thanh niên mặc áo choàng màu trắng không ngoảnh lại mà vừa tiếp tục đi vừa nói:

    - Ta tới… Việt Thuật Đại Hội.

    Ở dưới hồ, cụ rùa hoàng kim nhìn theo bóng người thanh niên mất hút liền lẩm bẩm:

    - Tiểu tử này khá đấy. Trông mặt thì hào sảng mà biết suy tính hơn mấy tên trước kia chỉ biết đâm đâm chém chém…haha… Xem ra mấy tên muốn thôn tính đất đai Đại Việt ta chuyến này gặp họa…

    Nói xong ánh hào quang màu vàng lóe lên, thân ảnh rùa khổng lồ dưới mặt hồ biến mất. Mặt hồ trởi lại yên tĩnh, gió lại thổi vi vu những giặng liễu trong đông lạnh…




    ……




    Trên đỉnh núi trung tâm ở tam cấp đồ án những ngày cuối năm, nhóm người trong tổ đội số mười hai và Lệ Thanh vừa đặt chân xuống, liền tò mò nhìn vô số người đang rì rào đi lại.

    Hôm nay chính là khai mạc của hạng mục võ thuật, hạng mục được trông đợi nhất ở Việt Thuật Đại Hội. Lệ Thanh đã khỏi hẳn vết thương hôm trước do đao mang của Văn Lục gây nên, hiện tại đang linh hoạt giương đôi mắt đen lay láy tò mò nhìn khắp đỉnh núi. Lúc trước Văn Lục không có mặt, các hạng mục khác cũng đã hoàn thành với nhiều điều khiến người ta bất ngờ.

    Kể tới ‘cú sốc’ đầu tiên thì phải nói tới tên ‘âm hiểm’ có cái tên Kiệt Hào. Hắn trong hạng mục thi cầm âm liền nhảy lên vị trí thứ ba ngồi với cây sáo ngọc của hắn. Bởi vì hạng mục cầm âm các kỳ trước vị trí thứ nhất cho tới vị trí thứ bảy thứ tám đều là nữ tử chiếm lĩnh, không ngờ kỳ này Kiệt Hào lại nghiễm nhiên nhảy lên vị trí thứ ba ngồi trễm trệ mới khiến cho các anh tài nam tử hò hét khản tiếng hưng phấn cổ vũ.

    Vị trí đứng đầu của hạng mục cầm âm lại không phải người tới từ Văn Lang Thiên kia hay người tới từ môn phái Ngọc Linh mà chính là cô bé mười sáu mười bảy tuổi đi hay thân thiết đi cùng “cái bang” kia. Nàng với cây đàn bầu vừa đánh lên đã làm điên đảo cả các giám sát sử. Điều cực kỳ kinh ngạc là phối hợp với cây độc huyền cầm, nàng liền tấu nên cầm khúc cấp tám sơ cấp khiến mọi người lác mắt ngẩn ngơ.

    Trong hạng mục hội họa, Vân Trọng cũng không làm xấu mặt mấy tên háo sắc của tổ đội. Hắn cũng thản nhiên nhảy lên vị trí thứ tư ngồi. Nhưng làm mọi người trong tổ đội choáng váng hơn lại là cô nàng sát thủ có cái tên kiều diễm… Hương kia. Nàng tham dự hạng mục binh pháp liền vượt mặt một loạt mày râu, nhảy lên vị trí thứ nhất ngồi. Văn Lục mới nghe xong cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng khiến nàng thẹn thùng nhìn lơ đãng ra chỗ khác.
    Mãi một lúc sau, nhớ tới những chỉ đạo xuất sắc của nàng khi tổ đội mười hai làm nhiệm vụ hồn ngọc thứ hai thì Văn Lục cũng phải giơ ngón cái tán thưởng nàng.

    Các hạng mục khác Văn Lục cũng không quan tâm lắm cho nên hắn không có hỏi nhiều. Hiện tại hạng mục võ thuật được chia ra làm năm đỉnh núi, bốn đỉnh ở xung quanh và một đỉnh ở giữa trung tâm. Các đệ tử mới tham gia, hoặc tham gia các kỳ trước nhưng thứ hạng không cao đều phải theo số thứ tự trên bảng ngọc mà chia đều ra bốn đỉnh xung quanh lần lượt đấu loại. Đỉnh núi trung tâm được để dành cho các đệ tử xuất sắc của các kỳ trước, hoặc là những trọng tâm bồi dưỡng của các môn phái và các gia tộc, bao gồm cả những tinh anh trên Văn Lang Thiên xuống… tất cả đều thi đấu ở đây.
    Nhóm người tổ đội mười hai ngoại trừ Lệ Thanh sau khi đi qua bảng ngọc xem vị trí của mình thì đều nhìn nhau ngạc nhiên. Không biết các trưởng bối cố ý hay hay vô tình nhưng đám người Văn Lục đều được ở lại đỉnh núi trung tâm để thi đấu. Nói như vậy có nghĩa là ngay từ trận đấu đầu tiên, người trong tổ đội số mười hai hoàn toàn có thể gặp đối thủ ngang tài ngang sức. Văn Lục cũng chỉ liếc qua, không để ý tới tình huống này lắm. Đối với hắn thì vất ở đâu cũng vậy, đều không có chút ảnh hưởng với hắn cả.
    Sau khi các đệ tử và người tới quan khán đều lục đục rút về bốn đỉnh núi xung quanh thì trên đỉnh núi trung tâm hiện tại chỉ còn hơn mười ba mười bốn ngàn ngàn người.

    Tính sơ sơ cũng phải tới chín mười ngàn tinh anh… đây mới chính thức được gọi là tinh anh tuyệt đối. Bởi lẽ trong số những tinh anh này có ai không phải là những thiên tài trong các đại môn phái trong các gia tộc? Cuộc chiến ở đỉnh núi trung tâm này mới chính thức là những màn đấu hấp dẫn.

    Đỉnh núi trung tâm rộng tới mười hai ngàn mét, mỗi một sàn đấu được lập nên rộng cũng phải ba trăm mét, bởi vậy cả đỉnh núi liền được chia thành ba mươi sáu sân đấu chạy thành một đường thẳng chạy vắt ngang bề mặt bằng phẳng của đỉnh núi.

    Ở hai bên của đường trục tâm đó lại có thêm hai hàng sân đấu nữa. Bởi vì diện tích bề mặt bằng phẳng của đỉnh núi là hình tròn, bởi vậy hai hàng võ đài hai bên đường trục tâm này có số võ đài ít hơn, mỗi bên chỉ có ba mươi võ đài mà thôi…. Tổng cộng là chín mươi sáu võ đài.
     
  3. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    Hồn Thuật
    Tác giả:
    Cửu Trảo Ma Long

    === oOo ===

    Chương 143: Truyền Thuyết Thủ Hộ Giả


    Một hàng trống được các đệ tử nam xếp một hàng dài bên dưới khán đài phía tây ầm ầm vang tiếng. Để có chỗ cho các đệ tử xem, các vị trưởng lão phải mở rộng trận pháp trên bề mặt đỉnh núi khiến cho các đệ tử hoàn toàn có thể đứng trên tấm màn trong suốt ở ngoài phạm vi đỉnh núi mà quan khán vào. Những đệ tử tu thuật giả dự thi thì sẽ đứng cả ở khu phía đông chờ tới lượt. Chỉ riêng ở khu đài phía tây sẽ dành cho các vị giám sát giả và các trưởng lão ngồi. Hiện tại các trưởng lão và các giám sát sử chia đều cho năm đỉnh núi, bởi vậy khu đài phía tây này thực tế cũng không lớn lắm.

    Tiếng trống dồn dập khiến trái tim nóng bỏng của các đệ tử không khỏi thêm kích động. Hạng mục cuối cùng này chính là hạng mục được chờ đón nhất, tất cả những người đi theo cổ vũ nếu không phải sang các đỉnh núi khác cổ vũ cho người nhà thì đều tập trung ở đỉnh núi trung tâm này để quan khán.
    Lúc này số người có mặt ở đỉnh núi trung tâm này cũng phải trên dưới mười lăm ngàn người, nhưng thực tế trên khu thí sinh đứng số thí sinh mà Văn Lục linh thức lướt thoáng qua cũng chỉ đạt chín ngàn người mà thôi. Còn lại đều là tới cổ vũ hoặc quan khán thi đấu.

    Sau một hồi trống rung trời, một vị giám sát sử mỉm cười bước lên đài cao hòa ái nhìn về phía đông, nơi các thí sinh đang đứng nói vọng tới:

    - Cuối cùng cũng tới hạng mục mọi người trông đợi nhất. Sau hạng mục này, chúng ta sẽ biết ai là anh tài, ai là cao thủ, ai sẽ mang vinh quang về cho môn phái, cho gia tộc mình. Trong thế giới tu luyện giả này, còn điều gì vinh quang hơn thế?

    Vị giám sát sử vừa dứt lời, lập tức các đệ tử bên dưới kích động hò reo ầm ĩ. Vị giám sát sử mỉm cười giơ hai tay lên, đám đệ tử bên dưới mới từ từ im lặng:

    - Được xếp ở trung tâm, chúng ta đều là những tinh anh nổi trội. Đã vậy… hãy khiến cho những người xem được mở rộng tầm mắt đi…

    Tiếng hò reo lại vang lên ầm ầm. Mỗi người có mục đích riêng của mình, nhưng đều hướng tới tầm cao hơn. Có người nắm chặt hai tay, có người đỏ bừng mặt…Tất cả đều kích động trước lời phát biểu của vị giám sát sử.
    Văn Lục nhìn đám người Kiệt Hào và Na Na bên cạnh cũng đang xoa xoa tay hưng phấn thì lắc lắc đầu:

    “Cái lão giám sát sử này không ngờ dùng lực lượng tinh thần trong âm thanh. Thật là…”

    Nghĩ vậy nhưng Văn Lục cũng không làm “cụt hứng” của đồng đội, mà nhàm chán nhìn xung quanh. Văn Lục linh thức lướt qua một lần liều cau mày híp mắt đánh giá góc phía nam. Ở góc đó không ngờ xuất hiện ba người khiến Văn Lục tò mò. Hai người một chỗ và một người kia đứng riêng lẻ.

    Văn Lục đánh giá một hồi liền nhận ra trong số ba người đó có một người quen. Không… phải nói là cái tên suốt ngày ôm kiếm, với khuôn mặt lạnh tanh từ trối người từ ngàn dặm kia Văn Lục đã gặp qua.

    Hắn không phải ai khác mà chính là người mà Văn Lục gặp khi tham gia khảo nghiệm hồn ngọc tên… Trần Tiêu. Lần đó người này cũng đoạt được vị trí thứ ba. Hiện tại Văn Lục gặp mặt hắn ở đây, hơn nữa cũng đạt tới cấp tám sơ cấp thì chắc hẳn hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ hồn ngọc thứ ba đó.

    “Quả là một đối thủ tốt…’

    Văn Lục lẩm bẩm một hồi. Tuy nhiên người làm cho Văn Lục kiêng kị lại không phải người tu luyện hắc ám tên Trần Tiêu này, mà là người đứng vác thanh gươm râu hùm hàm én đứng bên cạnh hắn. Tên mặc áo choàng màu trắng này đang mỉm cười với mấy đệ tử nữ bên cạnh. Cái điệu bộ vác gươm đứng của hắn thật… quá sức gây chú ý. Với khuôn mặt tuấn lãng, hắn làm cho không ít đệ tử nữ đỏ mặt thẹn thùng. Văn Lục híp mắt đánh giá tên “vác kiếm” này liền cảm thấy có điều gì đó cổ quái. Tu vi của tên này Văn Lục nhận ra hắn mới chỉ đạt cấp bảy đỉnh phong. Tuy nhiên Văn Lục không phân biệt nổi nó thuộc dạng thuật pháp nào. Hơn nữa trên người hắn tỏa ra một thứ khiến Văn Lục cảm giác tên này không đơn giản như bề ngoài… chỉ là cái khí tức kia từ đâu mà có thì Văn Lục nhìn không ra.

    “Chẳng lẽ tên này che giấu tu vi? Không thể nào, linh hồn và sức mạnh của hắn chỉ đạt tới cấp bảy đỉnh phong mà thôi, không thể che nổi mình có linh hồn cấp tám viên mãn. Thế thì điều cổ quái này từ đâu mà có chứ?”
    Văn Lục cau mày một hồi cũng không tính ra, liền ngoắc ngoắc Na Na đang chăm chăm nhìn về khán đài hỏi:

    - Na Na… nàng biết cái tên kia chứ?

    Na Na đang hưng phấn trước những lời của vị giám sát sử, nghe được lời nói của Văn Lục bên cạnh có chút giật mình quay lại ngơ ngác hỏi:

    - Đại ca hỏi tên nào?

    Văn Lục chỉ chỉ về phía hai người kẻ vác, người ôm gươm ở góc phía đông. Na Na vừa nhìn về phía đó liền sửng sốt, lấy hai tay nhỏ nhắn che miệng kinh hô “A” lên một tiếng. Văn Lục thấy vậy lại càng tò mò gặng hỏi:

    - Sao rồi?

    - Hắn… hắn… hình như là Lê….

    Văn Lục nhăn mày:

    - Lê? Là có ý gì?

    Lúc này mọi người trong đội dưới lời kinh hô của Na Na cũng đã có chút tỉnh táo. Khi nhìn về hướng Na Na đang nhìn thì ngoại trừ cô bé Lệ Thanh ra, còn lại đều biến sắc kinh hô “a” lên một tiếng. Na Na lúc này từ từ nói:

    - Không ngờ hắn đã xuất hiện… xem ra Đại Việt sắp không yên ổn rồi.

    Văn Lục vừa bực mình vừa buồn cười trước vẻ há hốc miệng thất thần của cô bé liền cốc cho cô bé mấy cốc rồi nói:

    - Còn không giải thích?

    Na Na vừa xoa xoa đầu vừa nói:

    - Đại ca không biết đâu… dưới nhân gian Đại Việt có một truyền thuyết bí ẩn. Truyền thuyết này kể về một chi nhánh họ Lê. Chi nhánh này hoàn toàn khác hẳn gia tộc tu thuật giả họ Lê mà đại ca nghe thấy. Điều kỳ quái là tất chi nhánh này các đời đều chỉ sinh một con, mà lại là con trai duy nhất. Hơn nữa tất cả bọn họ đều chỉ mang một cái tên là… “Lê”.

    Mọi người bên cạnh ngoại trừ Văn Lục và Lệ Thanh nghe Na Na nói vậy đều gật gật đầu xác nhận. Văn Lục càng kỳ quái nói:

    - Như vậy… có gì đặc biệt?

    - Cái làm bọn họ trở thành truyền thuyết là mỗi khi Đại Việt lâm nguy, những người mang cái tên “Lê” này đều xuất hiện, hoặc dẹp loạn, hoặc phò tá người bình ổn giang sơn. Kinh khủng hơn họ đều là những người tài… võ công siêu cường.
    Lúc đầu Na Na còn không tin tưởng bởi vì những người này hành tung bí ẩn, thậm chí những người dưới nhân gian còn không biết tới tên họ kìa. Chỉ là mấy năm trước Na Na có đọc qua một cuốn sách có nói tới một vài sự kiện liên quan tới họ, Na Na mới biết… họ quả thật tồn tại.

    Lệ Thanh đứng bên không nhịn được tò mò liền nắm tay Na Na giục:

    - Chị Na Na, mau mau kể… mau kể….

    Na Na cười cười ra dáng người lớn xoa xoa đầu Lệ Thanh nói tiếp:

    - Sự kiện đầu tiên khiến họ lộ diện trước mặt nhân thế chính là mấy trăm năm trước, một vị tráng sĩ tên Lê thuộc thế hệ thứ ba mươi bảy phò tá vua Trần Nhân Tông và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đánh đuổi quân Nguyên Mông. Lúc đó tu luyện giả thuộc thế lực của Hốt Tất Liệt cực kỳ kinh khủng. Tu chân của Trung Quốc cũng phải bó tay trước cường hoành của bọn chúng.
    Tuy nhiên tới đất của Đại Việt, gần một ngàn tu luyện giả kia bị một người. Đúng vậy… chỉ một người với một thanh gươm đã tung hoành trong loạn giặc… đánh cho tu luyện giả dưới tay Hốt Tất Liệt bấy giờ chết như sung rụng cuối mùa…quả thực thiên hạ anh hùng khó ai sánh bằng. Nhưng cuối cùng, tráng sĩ này cũng đồng quy vu tận với kẻ cầm đầu nhóm tu luyện giả đó… Thanh thần binh cũng bị gãy làm hai bắn về hai phương trời Đại Việt.
    Nhưng cũng bởi tinh thần bất khuẩt quả cảm đó mà binh sĩ Đại Việt dưới triều vua Trần Nhân Tông lúc bấy giờ sĩ khí đại trấn, đánh cho quân Nguyên Mông phải ba lần ôm hận mà chạy khỏi đất đai Đại Việt…

    Văn Lục nghe tới đây cũng phải run rẩy trong lòng. Lịch sử quả là tráng lệ… những chiến tích hào hùng này không ngờ ẩn bên dưới một nhân vật hào hùng không kém. Na Na nhìn về phía người đang mỉm cười vác kiếm kia nói tiếp:

    - Sau một quãng thời gian… Đại Việt lại lâm nguy trước quân Minh. Lúc đó không ngờ một người tên Lê lại xuất hiện. Người này tìm lại hai mảnh của thanh gươm thần, nhờ Trấn Quốc Hoàng Thú tôi luyện lại. Bởi vì lúc đó nhân tài điêu đứng, lại không có người cầm đầu, cho nên người tên Lê đời thứ ba mươi tám này liền phá lệ, lên nắm quyền, chỉ huy quân sĩ đánh đông dẹp bắc, sau nhiều lần gian khổ đã viết nên một trang lịch sử tráng lệ của dân tộc Đại Việt. Hẳn đại ca cũng đoán ra được là ai. Chỉ tiếc rằng, nếu bước chân trên con đường danh lợi thì không thể nào giữ được lực lượng trước kia. Sau khi người này lên làm vua thì lực lượng hùng mạnh cũng biến mất, hơn nữa còn phải trả lại thanh gươm thần cho Trấn Quốc Hoàng Thú. Tuy nhiên người nọ vẫn cam tâm tình nguyện. Dưới trướng người này hiện nay đều là những nhân vật nổi tiếng… Ức Trai tiền bối cũng là một trong số đó.
    Văn Lục kinh hô:

    - Thật sự?

    Như vậy, Văn Lục cũng lờ mờ đoán ra được thân phận của những người mang duy nhất một chữ “Lê” này rồi. Na Na nghe Văn Lục hỏi vậy cũng mỉm cười tinh nghịch.

    - Đương nhiên là thật… không những thế một trăm năm trước cũng xuất hiện một người tên Lê nữa. Người này không nổi trội như người thế hệ thứ ba mươi tám kia, mà chỉ âm thầm bảo hộ một vị, đại ca đoán ra là ai không?

    - Một trăm năm? Không lẽ… người được bảo hộ là Nguyễn Ái Quốc?

    - Đại ca đoán đúng rồi…. Nếu không được bảo vệ tốt, chẳng lẽ những tu luyện giả khác có thể để yên cho vị thánh nhân này độc lập nước nhà sao?

    Văn Lục tặc lưỡi, quá nhiều điều bí ẩn mà hiện tại hắn vẫn không biết a. Không biết Đại Việt còn ẩn chứa những điều kinh thiên gì nữa.
    Bên cạnh Na Na vẫn thao thao bất tuyệt:

    - Bởi vậy … những người tên Lê này được mệnh danh là “Đại Việt thủ hộ giả”. Đời đời thủ hộ non sông Đại Việt khỏi bị xâm phạm. Mà chỉ cũng chỉ duy nhất họ mới có thể sử dụng thanh gươm được mệnh danh là thần binh kia.

    - Thanh gươm?

    Văn Lục nghe tới thần binh thì hai mắt co rút nhìn chằm chằm lên thanh gươm người khoác áo choàng trắng kia đang vác trên vai. Hiện tại, Văn Lục mới phát hiện ra cảm giác cổ quái mà nãy giờ hắn gặp từ đâu mà ra. Nếu Văn Lục đoán không lầm, giả sử để người thanh niên kia kết hợp với thanh gươm, Văn Lục cũng không nắm chắc có thể đánh thắng hắn không. Thật là thế gian nhiều điều kỳ diệu a.
     
  4. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    Hồn Thuật
    Tác giả:
    Cửu Trảo Ma Long

    === oOo ===

    Chương 144: Con Đường Ta Đi


    Lúc nhóm người Văn Lục nhìn về phía thủ hộ giả có cái tên Lê kia thì hắn cũng đồng thời cảm nhận được liền quay về phía tổ đội số mười hai. Sau khi nhìn lướt qua cả mấy người Kiệt Hào, Na Na, nhìn tới Văn Lục thì Lê nhíu mày trầm tư một hồi. Tiếp đó dưới con mắt của mấy ngàn người, Lê thủ hộ giả mỉm cười vác thanh kiếm từng bước hữu lực đi về phía tổ đội số mười hai, Trần Tiêu vẫn bộ dạng lạnh lùng “từ trối người từ ngàn dặm” ôm kiếm bước theo, không rời quá ba bước.
    Nhiều đệ tử thấy cảnh này đều tò mò, đám tinh anh từ Văn Lang Thiên xuống đứng ở gần đài phía tây cũng nhíu mày lâm vào trầm tư.

    Phải nói rằng, người thủ hộ giả này cực kỳ đẹp trai, tuấn lãng. Với khuôn mặt hàm én hút hồn, hắn bước tới đâu lập tức các đệ tử nữ sáng mắt nhìn chằm chằm. Kiệt Hào thấy vậy cảm khái.

    - Nha! Có lẽ các đời Đại Việt thủ hộ giả luôn luôn hùng mạnh cho nên mới được nhiều người kính ngưỡng như vậy. Mai không biết ta có nên lập thành một tổ chức “tu thuật thủ hộ giả” không nữa. Nghe thật là oai a…

    Na Na đứng bên cạnh nhảy với lên gõ vào đầu Kiệt Hào rồi khúc khích cười:

    - Ngươi mà làm tu thuật thủ hộ giả có lẽ chết đầu nước…hihi…

    - Đừng có hạ thấp ta thế chứ? Ít gì cùng lứa tuổi, bổn công tử cũng thuộc dạng anh tài của anh tài mà.

    Nói đoạn nhìn thấy một tên ôm gươm, một tên vác gươm và một tên đeo thanh đại đao sau lưng, Kiệt Hào cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, tiếng nói giảm dần:

    - Chỉ là thua sút mấy tên quái vật kia chút chút thôi mà.

    Cả nhóm đều thuộc dạng tai thính, Kiệt Hào dù lí nhí vẫn bị lọt vào tai mọi người khiến mấy cô gái ôm bụng khúc khích cười rung đôi vai nhỏ.
    Nơi Lê thủ hộ giả đi qua, các đệ tử lập tức chụm đầu vào thì thào:

    - Hắn là Đại Việt thủ hộ giả đấy hả?

    - Cái này ngươi cũng không biết? Anh ta chính là thần tượng của ta đó. Quả thực vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ a.

    - Đẹp trai cái rắm… thua thiếu gia ta.

    - Ngươi… ngươi chết chắc rồi, ta không có quen ngươi nha.

    Tên kia còn đang ngơ ngác không hiểu sao đồng bọn đang bàn tán sôi nổi lại lủi đi thì lập tức đất đá bay vù vù tới. Vậy mới biết uy danh của Đại Việt thủ hộ giả không nhỏ chút nào.

    - Đáng đời hắn… dám nói xấu thần tượng của ta. Mà chàng Lê tới chỗ đám háo sắc ăn chơi kia làm gì nhỉ?

    Một cô gái khúc khích nói với nữ đệ tử bên cạnh. Nữ đệ tử kia đang gật gù đồng ý liên kinh hô:

    - Nhìn kìa! Người từ Văn Lang Thiên cũng tới. Không lẽ muốn gây sự sao?

    - Hừ… chàng Lê muôn đời thủ hộ Đại Việt giùm bọn họ. Bọn họ không cảm kích thì thôi lại còn ganh tỵ sao? Nếu gây bất lợi cho chàng ấy… ta liều mạng nhỏ này…

    - Chị cũng thế….

    Các cô gái và các đệ tử nam đang bừng bừng thảo luận thì lúc này Lê thủ hộ giả cũng đã đi tới trước mặt nhóm người Văn Lục. Hắn nhìn Văn Lục mỉm cười nói:

    - Ngươi rất mạnh….

    Văn Lục thoáng giật mình. Vụ Ẩn của hắn chỉ lộ ra hắn có tu vi cấp sáu. Không lẽ cái tên thủ hộ giả này quả thật nhìn ra. Không thể nào, dù sao thì hắn mới chỉ có cấp bảy đỉnh cấp. Mà dưới che dấu Vụ Ẩn của Văn Lục lúc này thì dù hắn có cấp mười đi chăng nữa cũng chưa chắc nhìn ra tu vi của Văn Lục. Bất quá nghĩ thoáng qua thân phận của tên có chữ Lê này thì Văn Lục cũng giãn đôi mày ra nói:

    - Dựa vào đâu mà ngươi nói thế?

    Thủ hộ giả Lê thoáng nhíu mày rồi nói:

    - Mặc dù nhìn qua ngươi chỉ ở cấp sáu thể thuật. Bất quá ta có cảm giác ngươi không đơn giản.

    - Cảm giác?

    Người thanh niên vác kiếm mỉm cười:

    - Đúng vậy… chính là cảm giác. Mà từ trước tới giờ, cảm giác của ta… ừm… không tệ cho lắm.

    Nói đoạn hắn nhìn thẳng vào mắt Văn Lục nói:

    - Có hứng thú theo ta chứ?

    Văn Lục lắc đầu:

    - Đại Việt thủ hộ giả sao? Nghe không tệ… một cách phòng thủ khá.

    -Ý gì?

    - Bảo vệ… không phải là một cách phòng thủ tốt.

    Thủ hộ giả nghe Văn Lục nói vậy thì sửng sốt, tiếp đó hứng thú hỏi:

    - Theo ngươi… thế nào mới là phòng thủ tốt.

    Lệ Thanh đứng bên nhịn không được xen vào:

    - Ngu ngốc, có vậy mà không biết sao? Phòng thủ tốt nhất chính là luôn luôn tấn công.
    Nói đoạn nàng cắp lấy tay trái của Văn Lục ngước lên nhìn hắn, rồi nũng nịu hỏi:

    - Lệ Thanh nói đúng phải không đại ca?

    Mọi người nghe vậy thoáng bất ngờ, cuối cùng đều cười phá lên, ngay cả tên lạnh lùng Trần Tiêu đang ôm kiếm cũng không khỏi khẽ nhếch khóe môi lên một chút. Thủ hộ giả Lê vuốt vuốt mặt tiếp đó cười cười nhìn Lệ Thanh hứng thú nói:

    - Tiểu muội muội, khá lắm…

    Nói đoạn hắn nhìn Văn Lục dò hỏi:

    - Ý ngươi là vậy?

    Văn Lục xoa xoa đầu cô bé Lệ Thanh rồi mỉm cười:

    - “Đường” của ta đi khác “đường đi ” của ngươi. Ngươi là muốn bảo hộ thật tốt Đại Việt… ta khâm phục. Tuy nhiên đường của ta đi là để cho mỗi lần bọn chúng nghe thấy Đại Việt đều run rẩy sợ vỡ mật…. Đó mới chính là đường ta chọn.

    Mọi người đang vây quanh tò mò nghe Văn Lục nói như vậy đều giật mình sợ ngây người. Tiếp đó hào khí trong lồng ngực như bị dồn nén muốn phát tiết ra ngoài. Tuổi trẻ ai chẳng khí thịnh, “con đường” mà Văn Lục chọn cũng nói lên tâm tư của biết bao thanh niên tu thuật giả trẻ tuổi. Tới lúc này mọi người mới nhìn Văn Lục bằng con mắt khác, bây giờ mọi người mới nghĩ tới vị công tử bột luôn hỉ hỉ hả hả vô sỉ trước đây có lẽ… không đơn giản.

    Thủ hộ giả Lê sau giây lát ngây người cũng phải cảm khái nói:

    - Tốt, tốt… tốt! Ta đang không phân biệt được ta là thuyết khách hay ngươi là thuyết khách đây, haha! Tầm nhìn xa của ngươi quả thực khiến ta bái phục. Nhưng cũng phải công nhận rằng ta đang bị lung lay bởi ý kiến của ngươi.

    Mọi người nghe vị thủ hộ giả này nói vậy thì đều mù mờ, lại chụm đầu vào nhau thì thào. Một vị nữ tử nhíu mày hỏi nữ tử đứng bên cạnh nàng:

    - Nãy giờ hai người họ nói gì vậy chị? Nghe cứ u u mê mê khó hiểu.

    Người được gọi là chị kia đội một chiếc nón quai thao rộng. Từ vành nón lại rũ xuống một lớp vải che kín khuôn mặt. Người đội nón quai thao mặc đồ màu trắng này cũng chính là một trong số ba người Văn Lục cảm thấy hứng thú. Khuôn mặt nữ tử sau lớp vải trắng che mặt khi nghe Văn Lục nói vậy thì đôi mắt khẽ híp lại, vành mi cong cong, tiếp đó nàng mỉm cười. Nếu có nam tử nào thực lực kém một chút đứng cạnh mà nhìn thấy nụ cười này nhất định sẽ thần hồn điên đảo mà điên cuồng theo đuổi nữ tử nọ. Quả là hại nước hại dân mà.
    Nữ tử nghe thấy lời cô bé đứng bên cạnh thì dịu dàng thanh thúy nói:

    - Thủ hộ giả muốn mời tên công tử bột cầm đầu tổ đội quái vật số mười hai kia ra nhập nhóm của hắn. Có lẽ để thực thi công việc nào đó bảo vệ đất đai Đại Việt. Bất quá… tên kia cũng thật… đặc biệt, không ngờ lại mời lại vị thủ hộ giả này ra nhập tổ đội số mười hai của hắn. Thú vị là thủ hộ giả lại có vẻ… động tâm. Hihi…quả là một đôi thú vị. Rất có thể hai người bọn họ đang muốn bước chung một con đường rồi. Ừm… con đường này… ta cũng muốn bước lên.

    Vừa lúc này một giọng nữ tử vang lên từ góc phía tây:

    - Ai nha! Không ngờ một tên “công tử bột” và một tên “công tử rơm” lại chụm đầu vào nhau hú hí nha. Ta nghĩ chắc chắn không phải việc tốt lành…haha…

    Giọng nói vừa cất lên, đám đệ tử cũng lập tức tách ra làm hai cho nhóm người tới từ Văn Lang Thiên đi qua. Văn Lục nhíu mày nhìn về phía nhóm người mới tới. Thực tế số người Văn Lục tới đây chỉ có hơn mười lăm người, mà người cầm đầu chính là cô nàng chua ngoa lần đầu gặp đã muốn hạ nhục Na Na. Văn Lục cũng thấy nhóm người còn lại đều đứng ở vị trí cũ cùng người mà Na Na gọi là chị Thanh Thanh gì gì đó. Xem ra việc cô nàng đanh đá tới đây hẳn không phải là ý kiến thống nhất của đám đệ tử tinh anh tới từ Văn Lang Thiên. Nghĩ vậy ý phản cảm của Văn Lục đối với đám người cao ngao tới từ Văn Lang Thiên giảm đi ít nhiều. Dù sao thì ở đâu cũng có kẻ tốt người xấu, cũng có người tính cách này tính cách nọ. Sống trong nhung lụa thì đương nhiên là cao ngạo hơn những người sống bên bếp than rồi. Chỉ là có phát tiết ra ngoài hay không mà thôi. Lẽ dĩ nhiên đám người theo đuôi cô nàng đanh đá này hẳn toàn là “óc đậu hủ” đây mà. Đám người Kiệt Hào cũng khinh thường bĩu môi:

    - Có gì hơn người chứ? Đứng trên đất của người ta mà còn kiêu ngạo gì? Vẫn còn ấm ức việc bị Văn Lục gọi “bác” ra đánh te tua đây mà.

    Thủ hộ giả Lê cũng không phật lòng trước câu mỉa mai của cô nàng mà lại hứng thú nhìn đám người mới tới mỉm cười:

    - Vị cô nương này là?

    Cô bé chua ngoa kia khinh thường nói:

    - Sao? Không biết lai lịch bọn ta sao? Quả là ếch ngồi đáy giếng. Tưởng mang cái danh thủ hộ giả là oai lắm hả. Quả thực buồn cười.

    Nói đoạn quay lại đám công tử phía sau ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

    - Các ngươi có cảm giác ở đây có hai con mèo đang khen nhau dài đuôi không?

    Cả đám công tử liền phá lên cười, nhao nhao đáp:

    - Đúng đúng… mèo khen mèo dài đuôi. Tiểu thư thật trí tuệ, tại hạ cam bái hạ phong.
    Hương sát thủ hai mắt lóe lên sát khí. Văn Lục đối với người trong tổ đội mười hai luôn được kính trọng giờ có người nói xấu ngay trước mắt, nàng cũng không khỏi nổi sát tâm. Những người khác cũng bừng bừng lửa giận, thậm chí Trần Tiêu nghe thủ hộ giả bị nói xấu còn trực tiếp rút thanh gươm đang ôm trong ngực ra lạnh lùng nhìn đám công tử tiểu thư tới từ Văn Lang Thiên này. Chỉ cẩn một lời ra lệnh, lập tức hắn không chút suy nghĩ liền cho đám người này vĩnh viễn nằm lại tại đây.

    Lệ Thanh còn “trực tiếp” hơn ọe ọe một hồi mới lẩm bẩm:

    - Nói gì thúi quá đi…

    Văn Lục nghe nàng nói vậy không khỏi khóc dở cười dở. Cô nàng đanh đá kia thực ra lại không để ý tới những ánh mắt giết người đang nhìn chằm chằm vào mình mà lại bị chọc giận bởi “thái độ” của cô bé Lệ Thanh kia. Lập tức nàng quát lên:

    - Cho con bé kia một trận. Thật không biết tốt xấu là gì…
     
  5. vietdart8x

    vietdart8x Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/7/12
    Bài viết:
    995
    Được thích:
    5,019
    Hồn Thuật
    Tác giả:
    Cửu Trảo Ma Long

    === oOo ===

    Chương 145: Thể Lệ Thi Đấu


    iếng cô bé đanh đá kia vừa quát, lập tức có mấy vị công tử phía sau ập lên. Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang lập tức đứng chắn trước người Lệ Thanh trừng mắt nhìn đám người đang hùng hổ kéo tới. Hương khinh thường bĩu môi nói:

    - Một đám nam nhân vô sỉ, không biết sấu hổ nghe lời một ả đàn bả. Không những thế còn mặt dày đi bắt nạt một cô nương. Ta khinh…

    Bốn năm vị đệ tử theo sau cô nàng đanh đá kia nghe vậy sửng sốt nhìn nhau. Quả thật lấy bốn năm người vây bắt một cô bé, xem chừng…hơi mất mặt. Cô nàng chua ngoa kia bừng bừng lửa giận thúc giục.

    - Còn đứng ngây người ra đó. Mau bắt con bé đó lại… tẩn cho nó một trận.

    Thủ hộ giả Lê nhìn cảnh ồn ào trước mắt lắc lắc đầu, tiếp đó nhìn Văn Lục nói:

    - Gặp lại sau…

    Nói xong liền bỏ đi về chỗ cũ đứng. Trần Tiêu cũng thu kiếm, quay người đi theo sau. Cô nàng chua ngoa quát tới:

    - Hai ngươi đứng lại. Bổn cô nương đã cho đi đâu mà đi.

    Thủ hộ giả Lê coi lời cô nàng như là không khí vẫn bất động thanh sắc tiến về phía trước khiến cô ả tức tối giậm chân giậm tay. Lệ Thanh thấy thế liền trêu tức thêm:

    - Bà già kia… thấy chưa? Người ta là phong độ khí khái không thèm chấp loại chua ngoa nhà ngươi đó. Thật mất mặt a…

    - Hừ… ai bà già hả nhóc con kia. Hôm nay kể cả gọi bác của các ngươi ra đây, bọn bay cũng chết chắc rồi.

    Nói đoạn quay lại phía sau, cô nàng đanh đá quát:

    - Còn không mau lên hết. Bắt lấy con bé không biết trời cao đất rộng kia cho bổn cô nương. Hừ hừ… còn trần trừ thì đừng có trách bổn cô nương nóng tính.

    Cả đám đệ tử theo sau cô nàng nghe vậy thì xanh mặt, vội vàng ập lên tính “lấy thịt đè người”. Văn Lục đang tính dậy cho ả chua ngoa này một bài học thì bất chợt một luồng áp lực như từ trên trời phủ xuống khiến cả đám hô hấp khó khăn. Cô nàng đanh đá quay lại nhìn về phía khán đài phía tây, khuôn mặt trắng nhợt. Tiếp đó nhìn về phía nhóm người Văn Lục hừ giọng:

    - Coi như các ngươi may mắn… Bất quá lát nữa lên đài thì cầu nguyện đừng để gặp bổn cô nương. Nếu không ta đánh cho tàn phế…hừ hừ.

    Nói xong phất tay cho đám đệ tử đi theo về chỗ cũ đứng. Văn Lục nhìn theo đám người rời đi, lại nhìn lên hàng đầu khán đài phía tây thấy Ức Trai tiền bối nhìn hắn lắc đầu.
    Văn Lục nhíu mày: “Xem ra cô nàng đanh đá này có lai lịch không đơn giản. Đến Ức Trai tiền bối cũng lo lắng bọn họ bị thương sao?”

    Văn Lục đoán chắc Ức Trai tiền bối biết rõ ràng thực lực của hắn. Nếu xung đột xảy ra đương nhiên người chịu thiệt là đám người của cô nàng kia rồi. Như vậy tiền bối mới phóng ra uy áp cảnh cáo cô nàng đanh đá, nếu không lỡ Văn Lục nóng tính cho nàng ăn một đao thì “tàn đời hoa”.

    Bất quá không phải ai cũng nghĩ vậy. Cô nàng đanh đá vừa đi về phía vị trí nhóm người Văn Lang Thiên còn lại đang đứng vừa hậm hực:

    “Hừ hừ… nhóm người vô dụng đó tại sao lại được hết người này tới người khác che chở chứ? Nếu không có tiền bối Ức Trai ngăn chặn thì các ngươi hôm nay thê thảm với bổn cô nương. Hừ… cứ cho bọn chúng đắc ý thêm mấy giờ… Lát nữa kiểu gì chẳng có một trong số bọn chúng gặp người của bổn cô nương. Lúc đó bổn cô nương sẽ cho bọn ngươi biết tay. Hừ… đẳng cấp thấp lại còn không biết thân phận”.

    Các đệ tử xung quanh thấy “xung đột” đã tan liền tản ra nhìn về khán đài nơi vị giám sát sử đang phát biểu. Na Na cũng không lắng nghe mà lại tò mò nhìn Văn Lục hỏi:

    - Đại ca hôm nay không hì hì hà hà nữa à? Không cần che giấu nữa ư?

    Văn Lục lắc đầu cười khổ, xoa đầu nàng rồi nói:

    - Tính từ lúc thủ hộ giả Lê tới nói chuyện thì việc che giấu không còn ý nghĩa rồi. Ta nghĩ… mọi người cứ tự nhiên đi. Tới đâu tính tới đó.

    Mọi người thấy Văn Lục nói vậy thì đều hoan hô. Để mà làm trái tính cách của mình thì thật là mệt người.Thực ra Văn Lục còn có điều trong lòng không muốn nói. Cái gọi là “che giấu” này thực ra… thật ấu trĩ. Tu thuật giả làm gì có ai ngu ngốc đâu, bày ra một trò trẻ con như vậy đem đi lừa ai chứ? Đúng là suy nghĩ nông cạn. Tuy nhiên việc gì cũng phải có hay có dở, nếu không sẽ không tốt đẹp lên được.

    Trong lúc người trong tổ đội số mười hai còn đang chụm đầu vào nhau bàn tán thì trên bục cao phía tây, vị giám sát sử sau một bài diễn thuyết hoành tráng giờ mới đi vào vấn đề chính:

    - Như mọi người đã biết trong các kỳ đại hội trước, kỳ này hạng mục võ thuật thể lệ thi cũng tương tự như vậy. Đầu tiên mọi người sẽ đi tới một trong số mười hai bảng ngọc ở các góc của đỉnh núi trung tâm kia để đề tên. Bảng ngọc sẽ trộn ngẫu nhiên, cấp cho các bạn một con số, đồng thời cũng hiện lên tên đối thủ của mình và vị trí võ đài. Mười hai bảng ngọc là mười hai pháp bảo, tự động vận hành và liên thông với nhau. Bởi vậy các bạn không phải lo lắng về vấn đề giám khảo gian lận hoặc lộ thông tin cá nhân như cấp độ, thuật pháp tu luyện của mình…

    Lại nói tới đỉnh núi trung tâm này có chính xác là chín ngàn thí sinh tham dự. Vòng đầu tiên sẽ là chọn ngẫu nhiên từng cặp từng cặp để tham gia thi đấu. Sau lượt đầu tiên sẽ chỉ còn lại bốn ngàn năm trăm thí sinh, lượt thứ hai sẽ chỉ còn hai ngàn hai trăm năm mươi thí sinh. Tương tự như vậy lượt thứ ba sẽ chỉ còn một ngàn một trăm hai mươi lăm thí sinh.

    Tới lượt này thì việc chia cặp sẽ bị lẻ ra một thí sinh. Lúc đó bảng ngọc sẽ chọn trong một tràn một trăm năm mươi lăm thí sinh đó ra một người. Người này được gọi là thí sinh may mắn, và sẽ không phải thi đấu ở lượt thứ tư mà lọt thẳng vào lượt thứ năm.
    Lượt thứ năm sẽ chỉ còn lại năm trăm sáu mươi hai người, cộng thêm một người lọt thẳng là năm trăm sáu mươi ba người. Như vậy bảng ngọc lại trộn lẫn năm trăm sáu mươi ba người đó lại rồi chọn ngẫu nhiên ra một thí sinh may mắn lần hai nữa.
    Lượt thứ sáu còn lại hai trăm tám mươi mốt người cộng với thí sinh may mắn lượt năm là hai trăm tám mươi hai người. Lượt này là số chẵn cho nên vẫn chia cặp đấu loại trực tiếp và chọn ra một trăm bốn mốt người. Từ một trăm bốn mốt người lại chọn ra một thí sinh may mắn và đê một trăm bốn mươi người kia chia cặp đấu loại với nhau… cứ như vậy cho tới khi đỉnh núi trung tâm và đỉnh bốn đỉnh núi xung quanh chọn ra ba mươi sáu thí sinh cho mỗi đỉnh. Kết thúc vòng một… đấu loại trực tiếp.

    Khi đó bốn đỉnh sẽ dồn về trung tâm để tiến hành vòng thứ hai… Như vậy tổng số trận mà thí sinh muốn lọt vào vòng hai phải thi đấu là chín trận. Đương nhiên ai muốn thi đấu ít hơn, ta thực không ngăn cản…

    Nghe vị giám sát sử nói tới đây các thí sinh và người quan khán bốn phía xung quanh đỉnh núi đều cười ầm lên. Vị giám sát sử này không ngờ cũng có tính hài ước. Thi đấu ít hơn chín trận thì chẳng phải là bị loại sao? Chẳng ai lại muốn điều đó cả.

    Trên đài cao vị giám sát sử kia sau khi mỉm cười liền nói tiếp:

    - Mọi người cũng đã biết quy tắc tham gia thi đấu, bất quá ta vẫn phải nói lại.
    Ừm… phía trước mắt mọi người là chín mươi sáu võ đài, mỗi một võ đài sẽ bao chùm bởi một kết giới để tránh công kích bị lọt ra ngoài. Hơn nữa kết giới này đặc biệt hơn rất nhiều loại kết giới bao bọc võ đài trên địa cầu. Kết giới của các võ đài khác trên địa cầu chủ yếu chỉ có chức năng ngăn trặn không cho công kích của người thi đấu lọt ra ngoài. Còn kết giới của tu thuật giả ta ngoài chức năng đó còn có tới hai chức năng đặc biệt khác.

    Chức năng đặc biệt thứ nhất chính là… sàng lọc. Để tham gia thi đấu, thí sinh bắt buộc phải là tu thuật giả, và vũ khí, pháp bảo, đan dược, linh thú… nói chung là các vật dụng hỗ trợ thi đấu đều phải có cấp bậc bằng cấp độ của thí sinh hoặc thấp hơn cấp bậc thuật pháp của thí sinh. Nói như vậy mọi người cũng đoán ra, thí sinh vào trong "Mầm Thế Giới" nếu sử dụng vận dụng hỗ trợ mà trên cấp độ thuật pháp của mình thì lập tức bị kết giới truyền tống ra ngoài và xử thua. Đương nhiên trước khi vào kết giới, nếu thí sinh mang theo vật dụng hoặc linh thú hỗ trợ trên cấp độ thuật pháp của mình thì nó sẽ ngăn cản vật, hoặc linh thú đó ở bên ngoài.

    Ta xin nhắc lại là nếu bị ngăn bên ngoài và bỏ đi thứ đó trước khi vào trong kết giới thì hoàn toàn hợp lệ. Tuy nhiên nếu trong kết giới mà thí sinh lôi vật, hoặc linh thú trong "Mầm Thế Giới" và không gian linh thú thì lúc này được coi là phạm quy và bị xử thua lập tức.

    Chức năng đặc biệt thứ hai mà ta muốn nhắc tới đó là kết giới sẽ phối hợp với bảng ngọc để luân phiên tận dụng võ đài. Ừm… giải thích cặn kẽ thì chính là trong chín mươi sáu võ đài, nếu võ đài nào hai thí sinh vừa đấu xong thì lập tức bảng ngọc sẽ thông báo với hai thí sinh số kế tiếp vào thi đấu. Ví dụ như lượt đầu tiên có chín ngàn thí sinh, chia làm bốn ngàn năm trăm cặp thi đấu tương tự với đánh số từ một tới số bốn ngàn năm trăm. Mà cả đỉnh núi chỉ có chín mươi sáu võ đài, thì đương nhiên là cặp số một cho tới cặp số chín mươi sáu sẽ thi đấu đầu tiên. Nếu võ đài nào kết thúc sớm thì ngay lập tức cặp thứ chín mươi bảy sẽ được thông báo và tiến tới võ đài vừa hoàn thành đó để thi đấu. Cứ như vậy thì các võ đài sẽ không bao giờ trống cả, lúc nào cũng có trận đấu diễn ra.

    Nói tới đây vị giám sát sử nhìn khắp một lượt các thí sinh rồi hỏi lại:

    - Mọi người nghe xong đã hiểu chứ…haha… Ta thực ra cực kỳ khâm phục vị tiền bối từ Việt Thuật Đại Hội nhiều năm trước trong hạng mục phát minh đã phát minh ra bảng ngọc và kết giới này. Từ lúc có bọn chúng, những người làm giám khảo như chúng ta thật nhàn quá xá. Chỉ có mỗi việc canh trừng những tình huống bất ngờ, còn lại từ khâu báo danh cho tới đánh số, sắp xếp thí sinh…v..v… đều được bảng ngọc và kết giới phối hợp làm…haha… Ta nghĩ các bạn nên đi nhận số của mình ở một trong mười hai bảng ngọc đặt xung quanh đỉnh núi đi thôi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)