Đô Thị Hồi sinh 2003 - TG: Mộc Tử Tâm - Chương 62

  1. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 20: Giải thích
    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us





    Lúc Tào Tuyết đi, biểu hiện không hề do dự.

    Lúc Lục Dương đi, lòng Phùng Đình Đình cảm thấy oan ức khó chịu.

    Nhưng không ai biết lúc Lục Dương rời đi, trong lòng cũng rất phiền muộn?

    Lần thứ nhất cùng Tào Tuyết tiếp xúc tưởng rằng sẽ có kết quả tốt, vì lần gặp mặt này, hắn đã bỏ ra hai tuần hầu như mỗi ngày đều xuất hiện trong tầm mắt của nàng, để tăng thêm hảo cảm của nàng.

    Vừa nãy rõ ràng còn thuận lợi, không nghĩ tới Phùng Đình Đình lại bỗng dưng xuất hiện, khiến Lục Dương cảm thấy uất ức không nói nên lời.

    Trở lại phòng trọ, dưới tâm tình phiền muộn Lục Dương tiện tay mở máy tính lên, đăng nhập vào website "Tận Thế Đất Hoang”, nhìn thấy lượng view đã độ phá một trăm, được một trăm linh bốn rồi.

    Phiếu đề cử cũng tăng thêm hai ba tấm.

    Khu bình luận cũng có thêm ba độc giả viết bình luận sách.

    Một bình luận nói:
    - Có chút ý nghĩa! Không tệ! Rất tốt! Ít thấy.

    Bình luận thứ hai lại nói:
    - Quyển sách khiến ta sáng mắt lên, tác giả cố gắng lên nhé! Cho ngươi ba phiếu đề cử luôn.

    Bình luận thứ ba thì nói:
    - Ủng hộ! Hi vọng tác giả không dừng giữa chừng.

    ...

    Ba bình luận sách, đều tỏ thái độ ủng hộ yêu thích, Lục Dương thấy vậy, phiền muộn trong lòng cũng giảm xuống.

    Chỉ là, vẫn hơi phiền muộn, vừa nãy nếu như không có Phùng Đình Đình xuất hiện, hắn có khả năng đã kết bạn được với Tào Tuyết rồi, so với trước kia, nếu có thể trở thành bạn bè bình thường của nàng cũng đã tiến bộ rất lớn rồi.

    Đáng tiếc, đều bị Phùng Đình Đình làm cho rối lên.

    Lục Dương châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên nhớ tới sáng này khi nhìn thời khoá biểu của lớp âm nhạc, thật giống như nhìn thấy chiều nay nàng cũng có tiết, Lục Dương liền nhanh chóng đi xác nhận.

    Kết quả, cầm tờ thời khoá biểu lên, nhìn thấy xế chiều nay nàng quả nhiên có tiết, chính là tiết thể dục, địa điểm học tất nhiên là ở thao trường.

    - Tiết thể dục?

    Nhìn thấy vậy, Lục Dương sau khi ngẩn ra, trên mặt rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.

    Tiết thể dục rất tốt! Càng dễ tìm cơ hội đơn độc nói chuyện với Tào Tuyết hơn.

    ...

    Thừa dịp còn cách buổi học hơn một giờ, Lục Dương mở file văn bản ra, tĩnh tâm trở lại, bắt đầu gõ chữ.

    Thuê nhà rồi nên sau khi mua máy tính, bất cứ lúc nào Lục Dương cũng có thể gõ chữ, bốn phía rất yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, cũng không có nhiều âm thanh huyên náo.

    Tới giờ lên lớp, Lục Dương dừng tay lại, con mắt nhìn lại góc trái bên dưới màn hình, nhìn thấy số lượng từ trong file văn bản là 3225 chữ.

    Cũng liếc mắt nhìn về góc phải màn hình, phát hiện ra hiện giờ đã quá một giờ rưỡi được vài phút rồi.

    Có nghĩa là buổi học đầu tiên chiều nay của Tào Tuyết đã bắt đầu được mười mấy phút rồi.

    - Chính là lúc này!

    Lục Dương nói ở trong lòng.

    Thường thì khi bắt đầu tiết thể dục, lão sư sẽ dành mười mấy phút chỉ đạo huấn luyện sinh viên, sau đó mới để mọi người được tự do hoạt động.

    Tắt máy lại, Lục Dương sau khi rửa mặt, liền nhanh chóng đi về phía trường học.

    ...

    Khi hắn cách thao trường không xa, đã trông thấy thân ảnh màu trắng của Tào Tuyết, nhìn thấy nàng ngồi dưới bóng cây quan sát một ít nữ sinh đang đánh bóng chuyền.

    Bên cạnh không có ai khác.

    Phát hiện ra điều này, khiến trong lòng Lục Dương chợt giật mình.

    Trong lòng không khỏi cười khẽ "Trời cũng giúp ta".

    Nhưng tim bỗng nhiên cũng đập nhanh thêm, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể đơn độc đối diện nói chuyện với Tào Tuyết.

    Theo đuổi một cô gái, lúc ban đầu chính là thời điểm gian nan nhất.

    Cũng là thời điểm khiến nam sinh căng thẳng nhất.

    Tuy rằng Lục Dương đã sống hơn hai mươi chín năm, trước sau cũng từng có tới bốn người bạn gái, nhưng ngoại trừ thời điểm học đại học theo đuổi Phùng Đình Đình có chút khó khăn ra, sau khi tốt nghiệp, việc quen ba người bạn gái còn lại đều vô cùng đơn giản, sau mấy ngày, nói mấy câu, là đã xác định quan hệ rồi.

    Không thể không nói, sau khi đi ra ngoài xã hội, chỉ cần bề ngoài không quá tệ, điều kiện không quá kém, việc tìm bạn gái dễ hơn rất nhiều so với lúc còn ở trong trường.

    Nhưng lần này theo đuổi Tào Tuyết lại không giống.

    Trước đây Tào Tuyết và hắn hoàn toàn không quen biết, không giống như khi theo đuổi Phùng Đình Đình, Lục Dương và Phùng Đình Đình đã học cùng nhau mấy năm thời cao trung, hai người đã sớm quen thuộc nhau.

    Gia cảnh Tào Tuyết rõ ràng cũng hơn Lục Dương rất nhiều, tương ứng, tầm mắt khi tìm bạn trai khẳng định cũng sẽ cao hơn không ít.

    Hơn nữa, Tào Tuyết mới vào năm một, khả năng vẫn chưa muốn yêu đương, với mối tình đầu, nữ sinh đều rất cẩn thận, nên cũng khó theo đuổi nhất.

    Những điều này đều gia tăng độ khó khi theo đuổi cho Lục Dương.

    Vì thế, lấy tâm cảnh của Lục Dương lúc này, cũng không khỏi có chút sốt sắng.

    Có điều, Lục Dương không phải là loại người vào thời khắc mấu chốt vì căng thẳng mà rút lui. Châm một điếu thuốc, hít sâu hai hơi, cố lấy lại dũng khí, tiện tay ném điếu thuốc xuống dưới chân dí dí, sau đó lộ ra nụ cười, bước nhanh về phía Tào Tuyết.

    Một trăm mét, tám mươi mét, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét...

    Ban đầu, Tào Tuyết đang mỉm cười nhìn bạn học đánh bóng chuyền cũng không có phát hiện ra Lục Dương tiếp cận mình.

    Nhưng, sau khi hắn đến gần ngoài mười mấy mét, Tào Tuyết giống như nghe thấy tiếng bước chân của Lục Dương, hoặc dư quang trong khoá mắt đã phát hiện ra có người tới gần mình, ánh mắt liền nhìn sang.

    Một khắc đó, tim Lục Dương rõ ràng đập nhanh thêm, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ.

    Tào Tuyết nhìn thấy Lục Dương rồi.

    Ánh mắt Lục Dương cũng ngênh đón ánh mắt của nàng.

    Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

    Lục Dương rõ ràng nhìn thấy trong mắt Tào Tuyết loé lên vẻ bất ngờ, nhưng sau đó lông mày hơi nhịu lại, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, cặp mông tròn trịa khêu gợi mới rời khỏi ghế, tựa hồ lại thay đổi chủ ý, lại đặt xuống trở lại, ánh mắt xoay về phía bạn học đang đánh bóng, giônhs như không hề nhìn thấy Lục Dương đến gần.

    Điều này khiến Lục Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Nếu như vừa rồi Tào Tuyết lập tức đứng dậy rời đi, đang ở trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện đuổi theo, dù sao hiện giờ, bọn họ cũng không tính là bạn bè, biểu hiện quá rõ ràng, sẽ rất khó coi.

    Sống lại sau hai mươi chín năm, Lục Dương chưa từng theo đuổi qua một cô gái như vậy.

    Đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, không có kinh nghiệm làm gương, khiến sự căng thẳng của Lục Dương vẫn không tiêu tạn.

    Theo bản năng thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh Tào Tuyết, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nàng, không dám ngồi quá gần, sợ đem nàng doạ chạy mất, Lục Dương ý thức được nên cùng nàng bảo lưu khoảng cách chừng một thước.

    Lục Dương hơi trề môi, muốn giải thích chuyện lúc trưa, nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

    Dáng dấp như muốn nói lại thôi, trên thực tế, đều rơi vào dư quang trên khoé mắt của Tào Tuyết, liền, khoé miệng Tào Tuyết hơi nhếch lên rất nhỏ khó nhìn ra.

    Nữ nhân, phần lớn đều thích nhìn thấy nam nhân thích mình biểu hiện ra sự căng thẳng.

    Dù cho nữ nhân này kỳ thực không thích nam nhân kia.

    Không quan hệ tới cảm tình, chỉ vì như vậy có thể chứng minh được có người yêu thích mình, có người sợ mình tức giận.

    Đây là một cảm giác rất tuyệt vời, đối với nữ sinh là vậy.

    "Tào, Tào Tuyết... Nữ sinh lúc trưa kỳ thực…kỳ thực chỉ là bạn học thời cao trung của tôi, tôi cùng nàng vẫn chưa có quan hệ gì, thật đấy.”

    Điều chỉnh lại sự căng thẳng trong lòng, Lục Dương rốt cuộc cũng mở miệng giải thích sự tình lúc trưa, hắn sợ mình nói quá nhiều, rồi lại nửa ngày vẫn chưa nói ra được trọng điểm, lại để cho Tào Tuyết vì thiếu kiên nhẫn mà rời đi.

    Nghe xong Lục Dương mở miệng nói chuyện, Tào Tuyết rốt cuộc cũng quay đầu lại trong mắt lộ ra ý cười nhìn Lục Dương, mỉm cười hỏi:
    - Sau đó thì sao?

    - Sau đó?

    Lục Dương không rõ ý nghĩa, không hiểu hấp háy mắt.

    Ý cười trong mắt và nụ cười trên mặt Tào Tuyết biến mất, tiếp tục nói:
    - Bạn nói chuyện này với tôi làm gì? Nữ sinh kia cùng bạn có quan hệ gì thì có liên quan gì đến tôi đâu?



     
    Last edited by a moderator: 29/5/16
  2. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 21: Tiến về phía trước.
    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us




    Lục Dương cuối cùng cũng là một nam nhân từng sống hơn hai mươi chín năm.

    Khi hắn phát hiện ra ý cười trong mắt Tào Tuyết, trong lòng biết chuyện giải thích đã không còn trọng yếu.

    Lập tức, sự khẩn trương trong lòng cũng theo đó giảm xuống.

    Cả người một lần nữa khôi phục vẻ tự tin, đứng lên mỉm cười hỏi ngược lại nàng:
    - Suốt thời gian dài như vậy tôi đều tới lớp bạn học, chẳng lẽ bạn còn không nhìn ra được ý định của tôi sao?

    Tào Tuyết rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ sinh mới bước vào năm nhất không lâu, sau khi bị Lục Dương thiêu phá tầng ý tứ kia, gò má lập tức ửng đỏ, ý cười trong mắt cũng lập tức chuyển thành bối rối, không dám nhìn thẳng vào Lục Dương nữa, quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía bạn học đang đánh bóng chuyền giữa sân, giọng nói thoáng cái đã nhỏ đi nhiều, còn pha chút bối rối:
    - Tôi, tôi không biết.

    Lục Dương cũng rõ ràng, hôm nay vẫn chưa thể cùng nàng xác định quan hệ nam nữ, nếu làm quá, nói không chừng sẽ phản tác dụng.

    Vì vậy lập tức mỉm cười nói:
    - Tào Tuyết! Bạn không cần vội vàng cự tuyệt. Ngày hôm nay tôi chỉ muốn kết giao bạn bè với bạn thôi, bạn cũng biết, tôi đã để ý bạn từ lâu rồi, tôi cũng không vội vã muốn bạn đáp ứng làm bạn gái tôi, nhưng trước tiên chúng ta làm bạn bè bình thường cũng không vấn đề gì chứ? Tôi chỉ hi vọng bạn không vội cự tuyệt thôi, chờ đến khi bạn hiểu rõ tôi, nếu vẫn không thích, tôi bảo chứng sẽ không tiếp tục quấy rầy bạn nữa, được không?

    Có lẽ lời nói này của Lục Dương khiến Tào Tuyết cảm thấy hắn là người có chừng mực, nên khẽ gật đầu, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

    Điều này khiến nụ cười trên mặt Lục Dương càng đậm.

    Đối với hắn, khởi đầu như vậy đã tốt lắm rồi.

    Chỉ cần nàng không lập tức cự tuyệt, sau này vẫn còn nhiều cơ hội tiếp xúc, hắn không tin đến cuối cùng vẫn không dành được trái tim nàng.

    Từng ấy tự tin Lục Dương vẫn có.

    Nữ nhân, nếu lần đầu không lập tức cự tuyệt, thì chỉ cần biểu hiện của nam nhân không quá kém, trên cơ bản sẽ không thất bại.

    Đây là tâm đắc nhiều năm của Lục Dương.

    - Lục Dương! Bạn trước tiên rời khỏi đây được không? Người ở đây nhiều lắm, mình nghĩ họ đang nhìn bạn kìa, bạn đi nhanh một chút có được không? Có gì thì sau này hãy nói, nhé?

    Lục Dương đã chú ý tới gò má đỏ chót của Tào Tuyết, lại nghe nàng giục mình nhanh rời khỏi đây, hắn theo bản năng nhìn về những bạn học xung quanh của Tào Tuyết.

    Phát hiện xung quanh, bất kể là nam hay nữ, đều đang hướng mắt nhìn về phía bọn họ.

    Đương nhiên, Lục Dương cũng chú ý tới có hai nam sinh đang đá bóng nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, nhưng Trương Huy vẫn hay ngồi cùng với hắn lại giơ ngón cái lên, còn toét miệng cười to.

    Không bị Tào Tuyết cự tuyệt, tâm tình Lục Dương rất tốt.

    Lúc này, ánh mắt của những người này cũng không khiến hắn đỏ mặt, nhưng vì chiếu cố mặt mũi của Tào Tuyết, hắn quyết định tôn trọng ý kiến của nàng, nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi đi…

    Lục Dương hơi mỉm cười ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:

    - Được chứ, nhưng mà, bạn có số điện thoại chứ? Cho mình được không? Nói cho mình biết, mình lập tức đi ngay.

    - 13555356768.

    Đại khái muốn Lục Dương lập tức rời đi, nên hắn vừa hỏi, Tào Tuyết đã nhanh miệng đáp lại, ngữ tốc vừa thấp vừa nhanh, hai gò má trắng nõn càng thêm đỏ ửng.

    - Tốt! Sẽ liên lạc qua điện thoại, mình đi đây, gặp lại sau!

    Số điện thoại Tào Tuyết rất dễ nhớ, Lục Dương nói xong liền đứng dậy rời đi, hắn cũng minh bạch, nếu mình tiếp tục mặt dày ngồi lại đây, với da mặt mỏng của Tào Tuyết, nàng có thể sẽ phản cảm hắn.

    Quay về hiện tại, lần gặp mặt này, thu hoạch đã vượt qua dự tính của hắn, Lục Dương chưa từng nghĩ hôm này sẽ có được nàng, chuyển biến như vậy đã tốt lắm rồi.

    ...

    Thời gian vừa rồi, trong lòng hắn vẫn luôn thấp thỏm.

    Trên đường trở về, khuôn mặt hắn lộ vẻ tươi cười, trong lòng như uống mật ngọt.

    Sự thực chứng minh, kế hoạch hắn định ra trong thời gian vừa rồi, còn cả nỗ lực nữa, đều có thu hoạch.

    Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày hắn đều xuất hiện chung lớp với Tào Tuyết, xem ra đã thành công để lại ấn tượng không tệ trong lòng nàng.

    Bằng không, vừa rồi nàng cũng không đáp ứng nghe hắn lý giải, thâm chí cả số điện thoại cũng không cho.

    Lục Dương không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp đi thẳng về nha, vừa về, đã chạy thẳng vào thư phòng, dùng tốc độ nhanh nhất lấy giấy bút, ghi số điện thoại của Tào Tuyết lên một trang giấy trắng.

    Dù Lục Dương đối với trí nhớ của mình khá tự tin, nhưng vẫn lo lắng nếu thời gian quá lâu sẽ nhớ nhầm.

    Dù sao, dãy số này rất dễ nhớ lầm.

    Nhìn số điện thoại trên giấy, Lục Dương đột nhiên cảm thấy mình cũng nên mua một cái điện thoại, bằng không, sẽ không có phương tiện liên lạc với Tào Tuyết.

    Năm 2003, công năng điện thoại dù ít nhưng rất quý hiếm, nhưng vì một nữ nhân, mua một cái cũng rất đáng giá.

    Hơn nữa, nếu sớm muộn gì cũng phải mua, thì mua sớm một chút cũng không vấn đề gì.

    Ý niệm vừa loé lên trong đầu, Lục Dương liền cầm theo chi phiếu cùng thẻ căn cước bước ra khỏi nhà.

    Hiện giờ mua điện thoại di động, cần phải có thẻ căn cước.

    ...

    Có nhân dân tệ dẫn đường, mua một cái điện thoại là chuyện vô cùng đơn giản.

    Lục Dương đi dạo một vòng, lúc trở lại đã có một chiếc nokia trên tay.

    Năm 2003, khí thế của nokia đang rất ngưu bức, danh tiếng cũng rất thịnh.

    Trở lại phòng trọ, Lục Dương bấm dãy số của Tào Tuyết vào máy, gửi cho nàng một cái tin nhắn ngắn gọn:

    - Đây là số của tôi, Lục Dương.

    Sau khi gửi tin đi, khoảng chừng hai phút sau, Tào Tuyết đã hồi âm.

    Lục Dương mở ra, chỉ thấy ba chữ "Đã biết rồi."

    Tuy rằng chỉ có ba chữ, nhưng việc Tào Tuyết hồi âm, với hắn mà nói là một tín hiệu tốt, chí ít nói rõ những điều nàng vừa nói trong thao trường cũng không phải là cho có.

    Về phần sau này ra sao, vẫn phải dựa vào sự cố gắng của hắn thôi.

    Tâm trạng lục duơng rất tốt.

    Liền cười ha hả hai tiếng rồi khởi động máy tính, đăng nhập vào tài khoản trang web của mình.

    Hảo tâm muốn chia sẻ với độc giả.

    Với Lục Dương, đối tượng chia sẻ tốt nhất, chính là độc giả của hắn.

    Hắn vui vẻ, sẽ cố gắng làm cho độc giả cũng cao hứng theo.

    Cho dù lượng độc giả của hắn hiện giờ cũng không có bao nhiêu.

    ...

    Sau khi gửi đăng chương mới, trong đầu Lục Dương chợt loé lên một kế hoạch.

    Nghĩ đến đó, hắn lập tức mở file word ra, châm một điếu thuốc, suy nghĩ vài phút rồi bắt đầu lặng lẽ gõ chữ.

    Hắn định trước khi trời tối phải hoàn thành xong một chương bản thảo, vì đêm nay hắn muốn tới khu giảng đường số ba nhìn xem một chút, sau mấy ngày quan sát, hắn dự đoán nhiều khả năng tối nay Tào Tuyết sẽ tới đó đọc sách.

    Lục Dương cũng không định làm gì, chỉ muốn ngồi ở một chỗ không xa nàng, cùng nàng đọc sách, làm như vậy sẽ không khiến nàng phản cảm.

    Theo đuổi một cô gái, lúc ban đầu luôn phải cẩn thận.

    Nếu bước chân quá nhanh, sẽ rất dễ phản tác dụng (chưa xong còn tiếp).
     
  3. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 22: Chuyên chú đọc sách
    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us





    Lục Dương biết rõ ràng tiền vốn của mình là cái gì.

    Viết tiểu thuyết!

    Hắn rất rõ ràng, nếu mình vì tán gái mà bỏ bê việc sáng tác, thì cho dù có đến được với Tào Tuyết, cũng sẽ vô pháp cùng nàng ở chung một chỗ lâu dài, sớm muộn gì cũng vì một nguyên nhân nào đó mà bị bỏ rơi, giống như Phùng Đình Đình kiếp trước từng rời bỏ hắn.

    Lúc trước từng nói qua, Lục Dương sẽ không đem trái tim của mình ra để trao đổi với tình yêu nữa.

    Trên thực tế, mấy ngày nay khi theo đuổi Tào Tuyết, chính hắn cũng không biết mình có phải đã thích nàng hay không, chỉ biết, cả ngôi trường to lớn này cũng chỉ có Tào Tuyết khiến hắn nổi lên tâm tư muốn theo đuổi.

    Về phần có phải là ái tình hay không, Lục Dương cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm.

    Từng bốn lần thất bại trong tình trường, Lục Dương đã không còn ham muốn theo đuổi sự thiên trường địa cửu nữa, đến đâu hay đến đó, cũng không cần phải mơ tưởng quá xa xôi.

    Lục Dương muốn như vậy và cũng định làm vậy.

    Tựa như tối nay, dù tính đi gặp Tào Tuyết, nhưng trước đó hắn vẫn chuyên tâm vào việc sáng tác, hắn sẽ không tha thứ cho mình nếu chỉ vì theo đuổi một cô gái mà chậm trễ việc sáng tác.

    ...

    Ngậm một điếu thuốc, Lục Dương theo thói quen híp hai mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện lên nội dung chương mới, thẳng đến khi nắm rõ từng tình tiết trong đó hắn mới đặt hai tay xuống, mắt nhìn màn hình, liên tục gõ lên bàn phím.

    Thời gian dần trôi, lượng ký tự trên văn bản cũng ngày một tăng.

    Sau hơn một giờ, khi lượng ký tự hiện ra ở góc trái màn hình đã vượt quá ba nghìn, hắn mới ngừng gõ phím, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.

    Sáng tác, bất kể là trước hay sau khi hồi sinh, đối với Lục Dương luôn là công việc đầy thú vị.

    Mỗi lần viết xong một chương, trong lòng hắn lại vô cùng hân hoan, hắn thích loại cảm giác này, cũng muốn duy trì nó.

    Sau khi lưu bản thảo, Lục Dương đăng nhập vào thư mục “Tận Thế Đất Hoang” trên trang web, hài lòng khi nhìn thấy lượng view đã lên tới 177 lượt, phiếu đề cử cũng tăng lên ba mươi mốt tấm, khu bình luận lại có thêm vài độc giả viết bình luận.

    Gửi thêm một chương mới, Lục Dương mỉm cười tắt máy vi tính, dùng nước ấm rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mang theo một quyển sách lịch sử cổ đại Trung Hoa và bút viết, đi thẳng tới trường học.

    ...

    Ôm tâm tình vui vẻ, Lục Dương mang theo sách hướng về khu giảng đường số ba, khi đi ngang qua mỗi phòng học, đều giương mắt nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, tìm kiếm bóng dáng của Tào Tuyết.

    Không lâu sau, hắn bắt gặp nàng đang ngồi đọc sách trong một căn phòng.

    Đêm nay Tào Tuyết mặc váy liền thân màu đen, mang theo đôi giày xăng-đan cũng màu đen nhánh.

    Xem ra Tào Tuyết không chỉ thích màu trắng mà còn rất thích màu đen.

    Váy liền thân màu đen, tô điểm thêm làn da trắng bóng của nàng.

    Cổ nhân thường nói: Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp.

    Lúc này, Lục Dương đứng ngoài cửa sổ, nhìn thân ảnh Tào Tuyết bên trong, cảm thấy câu nói này thật có đạo lý.

    Gương mặt trắng nõn của Tào Tuyết dưới ánh đèn càng thêm mông lung, tựa như toả ra một vòng bạch quang mờ ảo, khiến Lục Dương không cách nào sinh ra cảm giác không thuần khiết với nàng.

    Lục Dương mỉm cười, từ cửa sau bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống một chỗ cách Tào Tuyết không xa, cũng không có ý định quấy rầy nàng đọc sách.

    Lục Dương nhìn ra nàng đang rất nhập tâm, bộ dạng chuyên chú đó khiến hắn không đành lòng quấy rầy, cũng không muốn quấy rầy.

    Chờ nàng rời khỏi thế giới trong quyển sách của mình, khi nhìn thấy hắn đang ngồi cách mình không xa, nói không chừng sẽ dấy lên cảm giác ngọt ngào cũng nên.

    Nếu như có thể đạt được hiệu quả này, hắn cảm thấy đã đủ rồi.

    Trong lòng nghĩ vậy, Lục Dương nhẹ nhàng mở sách ra, cầm lấy bút, lặng lẽ nhìn vào trang sách trong tay.

    Tuy rằng sau khi sống lại, vẫn không có ý định dựa vào chuyên ngành của mình để kiếm cơm, nhưng Lục Dương luôn cảm thấy đọc nhiều sách lịch sử một chút cũng là chuyện tốt.

    Tục ngữ nói: Đọc sử khiến người minh chí.

    Cổ nhân nói vậy, đương nhiên là có đạo lý của họ. Lục Dương vẫn nhớ kỹ câu nói: Dĩ đồng vi kính, khả dĩ chính y quan; dĩ sử vi kính, khả dĩ biết hưng thay; dĩ bởi vì kính, khả dĩ rõ là phi.

    (Đọc càng nhiều sách sử sẽ càng minh bạch đạo lý làm người và phương pháp làm việc.)

    Lịch sử Trung Hoa Trung Quốc có bề dày hơn năm nghìn năm, số lần thay đổi vương triều nhiều đến đếm cũng không hết.

    Trong năm nghìn năm lịch sử, nhanh nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

    Có người thành công, cũng có người thất bại.

    Cuộc đời một cổ nhân dù thất bại hay thành công, đối với người đời sau mà nói, đều là một quyển sách.

    Thấu hiểu được sự thất bai hay thành công của cổ nhân, sẽ lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý. Nhiều người đọc sử thường thông qua sai lầm của cổ nhân mà rút ra bài học cho riêng mình, tránh bản thân đi vào vết xe đổ đó.

    Lục Dương mở từng trang sách, dần dần chú tâm vào trong đó.

    ...

    Hắn càng đọc càng say mê, dần dần quên luôn sự tồn tại của Tào Tuyết.

    Chờ đến hơn mười một giờ rưỡi, khi Tào Tuyết thu dọn đồ đạc rời đi, hắn vẫn không phát giác ra.

    Sau khi dọn dẹp sách vở trên bàn, khi đứng dậy Tào Tuyết chợt vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Lục Dương đang ngồi lặng lẽ đọc sách cách đó không xa, phản ứng của nàng lúc đó, quả nhiên giống như dự liệu của Lục Dương, khá bất ngờ.

    Sau đó, trong lòng quả thực cũng hơi bị đả động.

    Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười.

    Đáng tiếc, lúc này Lục Dương đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới sách, cũng không phát giác ra điều đó.

    Giống như Lục Dương khi mới tới không đành lòng quấy rầy Tào Tuyết đọc sách, Tào Tuyết khi nhìn thấy Lục Dương, vốn định mở miệng chào hỏi, nhưng sau khi nhìn bộ dạng si mê của hắn lúc này, trong đầu cũng bỏ đi ý định này, khẽ mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng rời đi.

    Nửa giờ sau, khi chuông báo nhắc nhở học sinh rời giảng đường vang lên, Lục Dương mới tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn sang đã không thấy bóng dáng Tào Tuyết đâu nữa.

    Sau khi sửng sốt, trên mặt chợt lộ ra nụ cười khổ.

    Đợi cả buổi tối, đến cuối cùng lại không biết Tào Tuyết rời đi lúc nào.


    [Thấy ít người đọc quá nên hạ tốc độ dịch lại cho bà con từ từ thưởng thức.]
     
  4. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 23: Tạo hoá trêu ngươi
    Edit: Hoangab
    Nguồn: Banlong.us




    Tình yêu là chuyện của ba người, hai người yêu và một người chờ tới lượt.

    ...

    Ngày thứ hai.

    Bảy rưỡi sáng, Lục Dương tỉnh dậy sau khi chuông đồng hồ vang lên, hắn theo thói quen với tay nắm lấy di động đặt ở đầu giường, sau khi tắt chuông thông báo, cũng thuận tiện liếc qua một chút thử coi có tin nhắn mới nào không.

    Kết quả, thực sự có tin nhắn mới, hơn nữa còn do Tào Tuyết gửi tới.

    Thời gian tin nhắn gửi tới hiện lên trên màn hình điện thoại cách đây tầm mười phút.

    Lục Dương hơi bất ngờ, đồng thời cũng tò mò mới sáng sớm mà cô bé này đã gửi gì cho mình.

    Tiện tay mở tin nhắn ra, nhìn nội dung bên trong.

    - Lục Dương, có thể đừng mỗi ngày đều tới lớp tôi học không? Nếu như bạn thật sự muốn chúng ta thành bạn bè, tôi cũng mong bạn chuyên tâm vào việc học của mình, bạn không học ngành âm nhạc, tới lớp chúng tôi nghe giảng cũng không giúp ích được gì cho bạn. Còn nếu muốn gặp tôi, thì mỗi tối tôi đều ngồi đọc sách ở khu giảng đường số ba, bạn có thể tới đó đọc sách, nhưng chỉ giới hạn trong việc đọc sách thôi nhé, được không?”

    Đọc xong nội dung tin nhắn, Lục Dương để điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà, trong lòng nghĩ đến những gì Tào Tuyết vừa nói.

    Xem ra Tào Tuyết quả nhiên như hắn phán đoán, là một cô gái sống tích cực, cho dù yêu đương thì cũng không cho phép mình bỏ bê bài vở.

    Vốn Lục Dương đang định rèn sắt khi còn nóng, sáng nay vẫn tiếp tục tới lớp cô học.

    Hiện tại xem ra từ nay chỉ có thể tận lực ít tới đó rồi.

    Thế nhưng...

    Khi Lục Dương rời khỏi giường đi vào thư phòng nhìn qua thời khoá biểu để ở trên bàn đặt máy vi tính, cũng không thấy sáng nay có tiết, chương trình học đều rơi vào buổi chiều.

    Buổi sáng làm gì bây giờ? Dù sao buổi sáng cũng không phải là thời gian thích hợp để sáng tác.

    Bỗng nhiên, khi tầm mắt hắn lướt qua đôi bao tay đặt trên kệ sách, trong đầu lập tức loé lên chủ ý sáng nay sẽ tới câu lạc bộ võ thuật luyện quyền.

    Lại nói tiếp, gần đây thời gian luyện quyền của Lục Dương cũng giảm đi rất nhiều.

    Ban ngày hắn hoặc là tới lớp âm nhạc nghe giảng, hoặc là tới lớp lịch sử của mình, cũng không dư ra nhiều thời gian.

    ...

    Sau khi ăn xong bát mì lót dạ, Lục Dương mang theo bao tay, đi thẳng tới câu lạc bộ võ thuật.

    Cửa chính câu lạc bộ vẫn khoá như thường xuyên. Xem ra cũng ít thành viên mới tới đây luyện tập buổi sáng.

    Lục Dương thích thanh tĩnh, nhất là khi sáng tác và luyện quyền.

    Dùng chìa khóa riêng mở cửa, Lục Dương trước tiên làm nóng người, sau đó cởi áo khoác, mang bao tay vào, bắt đầu luyện tập.

    Không lâu sau, cả người hắn đã mồ hôi nhể nhãi.

    Bởi vì gần đây ít luyện nên mới đầu sinh ra cảm giác mới lạ, nhưng chỉ sau một lúc hắn đã quen thuộc trở lại, càng trở nên hăng hái hơn.

    Chính quyền (đấm thẳng), câu quyền (đấm móc)...

    Song quyền luân phiên xuất thủ, nhìn như chỉ hai thức quyền pháp đơn giản, nhưng người thường chân chính muốn luyện cũng không dễ dàng, không luyện tập lâu, sẽ không cách nào bộc phát được lực đạo toàn thân, rất có khả năng sẽ gây tổn thương đến cơ tay.

    Câu quyền, có tả (trái) câu quyền và hữu (phải) câu quyền.

    Chuyên tấn công hai bên xương sườn đối thủ.

    Mọi người đều biết, xương sườn hai bên trái phải của con người đều rất yếu, hầu như không có sức chống đỡ, bởi vậy trở thành một trong những yếu điểm để khai thác.

    Tả hữu câu quyền một khi luyện thành, chỉ cần trúng một quyền là có thể làm tiêu tan phân nửa sức chiến đấu của đối thủ.

    Đằng Hổ lần đầu tiên dạy hai thức quyền pháp này cho Lục Dương đã từng nói với hắn như vậy.

    Lục Dương luyện tập rất nghiêm túc, cho tới bây giờ, khi ra quyền, bất kể là chính quyền hay câu quyền, đều mang theo tiếng xé gió.

    Hơn một giờ sau.

    Khi Lục Dương dừng tay, cả người đã đầy mồ hôi, quần dưới cũng ướt đẫm, hắn mở tủ treo quần áo ra lấy một chiếc khăn lông lau khô mồ hôi trên mặt.

    Bất quá, thân thể tuy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất cao hứng.

    Kinh qua mấy ngày luyện tập, cơ bắp trên cánh tay của hắn đã có đường nét rõ ràng.

    - Thùng thùng!

    Khi Lục Dương đang lau mồ hôi trên người, cửa sổ sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ.

    Lục Dương nghi hoặc quay đầu lại, thấy người mà hắn không muốn thấy nhất Phùng Đình Đình đang đứng ngoài cửa sổ, hôm nay cô một thân áo hồng, có lẽ là vừa mới tập vũ đạo xong, máy tóc thắt gọn thành đuôi ngựa đằng sau, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

    - Cô gái này sao lại tới tìm mình?

    Lục Dương cảm thấy buồn bực, sau khi sống lại, hắn căn bản không muốn theo đuổi Phùng Đình Đình, trong trí nhớ, dù thích cô từ thời cao trung, nhưng cũng chưa từng biểu lộ qua, như thế nào sau khi sống lại, mình không đi tìm cô, cô trái lại hết lần này đến lần khác lại đi tìm mình?

    Chần chờ một chút, Lục Dương cũng mở cửa phòng ra, muốn nhìn một chút xem cô gái này định làm gì.

    ...

    Sau khi cửa mở, Phùng Đình Đình từ cửa sổ đi tới, hai mắt phức tạp đứng ở cửa chính nhìn Lục Dương.

    Nếu như trước đây, khi thấy Lục Dương để thân trần như vậy, cô khẳng định sẽ đỏ mặt trách mắng hắn vài câu, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không để ý, chỉ phức tạp nhìn Lục Dương.

    - Bạn... Có chuyện gì không?

    Lục Dương thấy cô nhìn mình như vậy có chút không được tự nhiên, mở miệng trước.

    Sau khi hắn mở miệng, Phùng Đình Đình cắn cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng mở miệng hỏi:
    - Lục Dương, bạn thích nữ sinh kia sao?

    Lục Dương sửng sốt một chút, hắn không phải người ngu, nhìn biểu tình của Phùng Đình Đình lúc này, cả câu hỏi kia nữa, cũng ý thức được chuyện gì.

    Xem ra, thời cao trung, không chỉ mình hắn thích Phùng Đình Đình, mà trong lòng Phùng Đình Đình hẳn cũng có chỗ cho hắn.

    Chỉ là, sự phát hiện này cũng không làm Lục Dương cao hứng.

    Giờ này khắc này, hắn chỉ có thể ách nhiên thất tiếu (á khẩu không cười nổi).

    Thích đó yêu đó, vậy mà năm thứ tư chỉ rời khỏi nhau một năm là đã tìm một kẻ tốt hơn, sau đó một cước đá văng hắn ra lề.

    Ái tình, chính là giả tạo như thế sao? Tình cảm mấy năm trời với hắn cũng không bằng một năm với kẻ khác sao?

    Trong nháy mắt khi nghĩ đến điều này, nụ cười xã giao trên mặt Lục Dương cũng theo đó tiêu tan, lãnh khốc gật đầu với Phùng Đình Đình, nói:
    - Đúng! Tôi thích bạn ấy! Rất thích! Bạn có ý kiến gì không?

    Câu trả lời lãnh khốc của Lục Dương phảng phất như một lưỡi dao đâm vào trái tim Phùng Đình Đình, khiến cô cảm thấy đau xót, sắc mặt trở nên trắng bệch.

    Cô không thể tin được người trước mắt này lại là Lục Dương mà cô từng quen thuộc, Lục Dương mà trước đây từng dùng mọi cách để làm cô vui vẻ?

    Thế nhưng vừa rồi hắn cư nhiên lại chính miệng nói với cô rằng hắn thích người khác, rất thích, còn hỏi cô có ý kiến gì không?

    Ta có ý kiến gì không?

    Ta còn có thể có ý kiến gì đây?

    Phùng Đình Đình miễn cưỡng duy trì vẽ trấn tĩnh, chậm rãi lắc đầu, nỗ lực nở nụ cười, nói:
    - Không có, mình chúc phúc cho bạn.

    Nói xong, liền xoay người rời đi.

    ...

    Lục Dương đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Phùng Đình Đình, lặng lẽ không nói gì, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ vì trả thù được cô, mà chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
     
    Last edited by a moderator: 29/5/16
  5. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 24: Phải đi cửa sau.

    Edit: Thần Hi
    Biên: Hi

    Nguồn: BLH, LQĐ
    Sau khi Phùng Đình Đình đi mất, Lục Dương không có tâm tình luyện quyền tiếp nữa, cũng may trước đó hắn đã luyện hơn một giờ đồng hồ rồi, bây giờ cơ thể Lục Dương rất mệt mỏi, hắn dọn dẹp quanh phòng một chút rồi trở lại nhà trọ.

    Sau khi về phòng trọ thì cảm xúc của Lục Dương càng sa sút.

    Lần xuất hiện này của Phùng Đình Đình, đặc biệt là ý tứ mà cô biểu hiện đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Lục Dương rất nhiều.

    Lục Dương không muốn lần nữa theo đuổi cô ta, đối với Phùng Đình Đình, hắn đã không còn ý nghĩ muốn lại gần nữa.

    Lục Dương cảm thấy rất khó chịu.

    Trước khi hắn sống lại, ở chung một chỗ với Phùng Đình Đình, hắn luôn tin vào tình yêu, tin hắn và cô sẽ mãi mãi ở bên nhau, không ngờ một ngày cô sẽ rời xa hắn.

    Thật ra, lúc Phùng Đình Đình ở bên Lục Dương thì thu nhập của hắn cũng đã khá cao rồi, mặc dù cuốn sách thứ hai không xuất bản ở Đài Loan nữa, với thứ hạng của nó thì độc giả chỉ có thể đọc được ở trang mạng UU thôi, nhưng thu nhập mỗi tháng của hắn đã lên đến 3000 đồng.

    Sau năm sáu năm thì thu nhập như vậy đã là một con số khổng lồ, Lục Dương còn nhớ rõ khi đó giáo viên phụ đạo còn hâm mộ hắn, nói một tháng thầy giáo của hắn cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

    Hơn nữa thời điểm Lục Dương có mức thu nhập đó còn chưa tốt nghiệp đại học.

    Khi đó Lục Dương là một thanh niên nhiệt huyết, tiểu thuyết của hắn viết luôn có xu hướng đi lên, chỉ sau vài năm đã có không ít fan hâm mộ.

    Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, lúc trở về sau bốn năm đại học, Phùng Đình Đình lại nói lời chia tay với hắn, cô đã yêu người khác.

    Hắn mãi không quên được cảm xúc lúc ấy của mình, giống như nghe sét đánh giữa trời quang.

    Lục Dương không hiểu bản thân đã làm sai cái gì, hắn đối xử tệ với nàng ở chỗ nào?

    Cho đến lúc trước khi sống lại hắn vẫn không hiểu được nguyên nhân, chỉ biết chưa đến hai năm sau khi Phùng Đình Đình chia tay hắn liền gả cho một người đàn ông khác.

    Sau khi bị cô đá, Lục Dương không tin vào tình yêu được nữa, hắn cảm thấy tình yêu là một thứ đồ chơi hư vô mờ mịt, nó giống như là truyền thuyết, không ai có thể chạm tới.

    Dù có trả giá cao như thế nào, thì có một ngày cũng đánh mất tất cả.

    Sau một thời gian ngắn, tâm tình của Lục Dương rất kém, khiến cho tiểu thuyết mà hắn viết ngày càng dở tệ, cuốn sách hắn viết ra sau đó đều bị vùi dập, một cuốn sách hắn viết trên vạn chữ chỉ có thể kiếm được 5000 đồng tiền nhuận bút.

    Từ một thanh niên đầy nhiệt huyết, tâm tình Lục Dương ngày càng trở nên tối tăm, cuối cùng hắn không còn viết được những tác phẩm đặc sắc nữa.

    Những độc giả trước kia yêu thích tác phẩm của hắn đều bỏ đi.

    Càng về sau, người xem tác phẩm của Lục Dương lúc nhiều lúc ít, có tác phẩm kiếm được tiền, có tác phẩm bị vùi dập.

    Mãi cho đến hai năm trước lúc sống lại thì thu nhập của hắn mới ổn định, vì khi đó hắn đã quen thuộc với thói quen viết sách, và có một nhóm fan mê muội đợi chờ sách của hắn.

    Nếu hôm nay Phùng Đình Đình không bày tỏ lòng nàng thì Lục Dương cũng không nhớ lại quãng đời tăm tối kia của mình, nhưng cô lại bày tỏ.


    Lúc sáng Tào Tuyết đã nói rõ trong tin nhắn, nàng muốn hắn chuyên tâm vào bộ môn mình theo học, vốn hắn đã có quyết định từ nay về sau chuyên tâm học hành, không bỏ khóa học nào.

    Nhưng tâm tình lúc này của hắn cực kém, hắn không có tâm trạng đến lớp học chút nào.

    Vì vậy, ngày đầu tiên Tào Tuyết đưa ra yêu cầu của mình, Lục Dương đã bỏ khóa.

    Hắn cứ nằm trên giường như vậy hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đứng dậy pha mì ăn liền ăn lấp bụng, hắn đến phòng khách đóng cửa lại, kéo hết rèm xuống khiến cho căn phòng tối om, Lục Dương mở máy tính lên tìm một vài bộ phim hay, hắn không thích xem phim, chỉ là muốn xua đi cảm xúc không vui trong lòng lúc này thôi.

    Lục Dương là một con người bướng bỉnh, bình thường không ai nhìn ra được tính cách này của hắn, chỉ có lúc tâm tình không tốt hoặc gặp phiền toái mới hiện rõ.

    Trong lòng của Lục Dương, Phùng Đình Đình đã là quá khứ, nhưng hôm nay gặp lại nàng hắn vẫn không kìm lòng được mà nhớ đến những chuyện không vui trước đây, nhưng lí trí của hắn nói, hắn không thể đau khổ vì nàng nữa, cho dù chỉ là nhìn mộ chút, hắn cũng không muốn.


    Cho nên hắn muốn mượn phim ảnh để cho bản thân mình quên đi những thứ... mình không muốn nhớ kia.

    Lục Dương cảm thấy cô gái kia không thể tin tưởng được, cô ấy không đáng để hắn lãng phí thời gian, dù chỉ là nhìn một cái.

    ................

    "Chiến binh", "Nguy cơ sinh tồn", "Truyền thuyết đánh sói", "Đoạn đao khách"...

    Những bộ phim chứa đầy cảnh giết chóc này, trước khi sống lại thì Lục Dương đã xem qua rồi, nhưng hôm nay hắn muốn xem lại một lần nữa, theo thời gian phát từng bộ một, những phiền muộn trong lòng Lục Dương dần dần tiêu tan, chuyện cũ với Phùng Đình Đình cũng dần trở nên xa xôi, trên khuôn mặt hắn cũng dần lộ ra nụ cười tự tin.

    Lúc bộ phim kết thúc là khoảng hơn 8h tối rồi.

    Lục Dương đến bên cửa sổ kéo tấm rèm lên, hắn thấy cảnh ban đêm yên tĩnh bên ngoài, những chiếc bóng đèn tỏa ánh sáng dịu dàng khắp khu chung cư.


    Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Lục Dương thở một hơi thật dài, giống như xả hết sự buồn bực khó chịu trong lòng.

    Nụ cười trên mặt cũng thêm tự tin hơn.

    Cuối cùng bóng ma chuyện cũ trong lòng hắn cũng biến mất.

    Phùng Đình Đình đã hoàn toàn là quá khứ, cho dù nàng là mối tình đầu của hắn đi nữa thì cũng chỉ ảnh hưởng đến hắn trong mấy tiếng đồng hồ thôi, qua hôm nay, nàng không còn là vướng bận trong lòng hắn nữa, thật khó khăn.

    Lục Dương mỉm cười, hắn trở lại mở máy tính ra, đăng nhập vào tài khoản, hắn vui mừng phát hiện ra lượng người đọc đã tăng thêm 44 người.

    Hắn nháy chuột vào trang đầu tiên của tác phẩm, hắn phát hiện lượt người click đọc tăng lên rất nhiều, đã có 366 lượt click, phiếu đề cử cũng tăng lên đến 79 phiếu, còn ở chỗ bình luận thì có thêm vài dòng, trong đó có hai bình luận là của người hai ngày trước, xem ra đây là một fan ruột theo đuổi tác phẩm này.

    Những số liệu này làm cho tâm tình Lục Dương khá hơn một chút, hắn mỉm cười đăng tiếp một chương truyện.

    Hắn thấy trong hai ngày nay lượt đọc cuốn "Tận thế đất hoang" tăng một cách rõ ràng, đây là một điềm lành.


    Nhưng lượt đọc như vậy chỉ ba vạn chữ mà muốn kí hợp đồng với nhà mạng là rất khó.

    Lục Dương nhớ lại, hình như trang web UU năm nay thực hiện chế độ đăng kí nick V.I.P để đọc truyện. ( www. uukanshu. com )

    Trong trí nhớ của Lục Dương, trang web UU mở được 3 năm thì làm thử chế độ đọc truyện V.I.P, nhưng họ set duyệt rất nghiêm, chỉ có những tác phẩm có nhân khí (lượt đọc/view) cao mới được chấp nhận, vì thời điểm đó tiểu thuyết online đang ở thời điểm yếu kém, nhiều người còn suy đoán, những tác phẩm đăng lên web đều được miễn phí, thời điểm này mà thi hành chế độ V.I.P không khác nào đâm đầu vào chỗ chết, ngay cả những tác giả của những tác phẩm nổi tiếng cũng nghĩ vậy.

    Hầu như tất cả mọi người đang chờ đợi sự thất bại của chế độ này để cười nhạo.

    Vì vậy, để tác phẩm vào được chế độ V.I.P là rất khó khăn, nghiêm ngặt, không giống như vài năm sau, tất cả các tiểu thuyết hot trên internet đều nhao nhao muốn kí kết hợp đồng vào V.I.P.


    ......



    Trong lòng nghĩ đến những chuyện này, gần như Lục Dương đã có quyết định.


    Ngay tức khắc "Tận thế đất hoang" được đăng lên ba vạn chữ, ba vạn chữ liền đủ điều kiện, nhưng với thân phận tác giả mới như hắn đúng là có chút khó khăn.


    Không tìm được biên tập viên của trang web nói chuyện thì phải đợi đến hơn mười hai vạn chữ, đúng là quá chậm, đối với việc tăng nhân khí (lượt view) thì thật quá lãng phí.

    Nhưng bây giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, không phải là thời gian thích hợp để nói chuyện cùng biên tập viên, hắn nên đi đến lớp tự học buổi tối để gặp Tào Tuyết, sau đó ở lại học cùng cô thì hơn, trong tin nhắn buổi sáng đã nói là không cho phép hắn đến, nhưng nếu không đến giải thích thì chắc chắn cô sẽ hiểu nhầm.

    Thật khó Lục Dương mới có được một cơ hội này, hắn làm sao để Tào Tuyết hiểu nhầm hắn được?
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/5/16

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)