Linh Dị Hoàng Hà Quỷ Quan - Q1 C26 - Nam Phái Tam Thúc

  1. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Hoàng Hà Quỷ Quan
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Quyển 1: Trấn Hà Ấn.
    Chương 10: Động đáy hồ.

    Người dịch: Lưu Hà
    Nguồn: Lachoncoc



    Giáo sư già nghe thấy mặt liền biến sắc, dường như vẫn chưa tin đó là sự thực, Đan Quân vừa leo lên thuyền vừa hỏi cháu ngoại lão Thái: “Trên bến thuyền có đèn pin chống nước không? Phía dưới quá tối, không có kính bơi, giơ bàn tay ra cũng không thấy rõ”.

    Cháu ngoại lão Thái nói: “Có, có điều không biết còn điện không, bỏ lâu quá rồi, sợ không xài được nữa”.

    “Cứ mang tới rồi tính tiếp”. Tôi vỗ hắn một cái, thằng quỷ kia liền bơi thuyền vào gần bờ, sau đó một mình nhảy lên bờ, chạy tới nhà điều khiển. Tôi liền hỏi giáo sư già: “Giáo sư, bên dưới này sao lại có thể có động được chứ?”

    Giáo sư cũng vô cùng ngạc nhiên: “Tôi vốn cũng tưởng là người đá, ngựa sắt gì đó thôi chứ chưa từng nghĩ là một cái động, chưa tận mắt nhìn thấy tôi cũng không thể nói được rốt cuộc là chuyện gì”.

    Thiếu Gia vừa nghe đáy hồ có một cái động, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, không kiềm chế được, hỏi tôi: “Hay là chúng ta cũng xuống xem thử một chút!”

    Tôi nhìn qua giáo sư già cũng có thể nhận ra lão chắc chắn không biết bơi lội, hai tay lão đang ôm khư khư mạn thuyền sợ rớt xuống nước, liền nói với lão: “Ông lớn tuổi rồi, không nên xuống nước thì hơn, nước này quá lạnh, chúng tôi xuống xem qua một chút, có gì sẽ báo lại”.

    Giáo sư già gật đầu một cái, lúc này cháu ngoại lão Thái đã mang toàn bộ đèn pin và kính bơi tới, chúng tôi thử hết một loạt mới chọn được mấy cái còn điện, mang theo, chẳng để tâm gì tới gió máy, cởi quần áo, chỉ mặc quần soóc nhảy xuống nước, theo hướng Đan Quân vừa nổi lên mà lặn xuống.

    Hồ không lớn lắm, tài bơi lội của chúng tôi cũng không tệ, tôi từng lớn lên bên bờ Hoàng Hà, không sợ phải đối phó với sức cản của nước, lộn vài cái đã tới đáy. Đáy sông toàn là phù sa, tôi thấy trên mặt bùn có rất nhiều đá sỏi và rác rưởi, chúng tôi lăn một vòng, một vùng quanh đó liền vẩn đục.

    Chúng tôi vô cùng khâm phục tài bơi lội của Đan Quân, anh ta co duỗi người mấy cái, chỉ chỉ phía trước mặt, tôi nhất thời hơi mơ hồ không hiểu anh ta muốn nói gì. Nhìn kỹ thì thấy ở chỗ sâu nhất của đáy hồ quả thật bị lõm xuống

    Bơi tới chỗ lõm, dùng đèn pin chiếu thử, quả nhiên chỗ lõm xuống không thấy đáy. Miệng chỗ lõm sấp xỉ một cái đầu xe tải lớn đang nằm im bất động.

    Tôi kinh ngạc, suýt chút nữa thì uống một ngụm nước, tôi không thể ngờ cái động lại lớn như vậy. Đây chính là phần đáy của Hoàng Hà, làm sao có thể sinh ra một cái động như thế này chứ.

    Chúng tôi bơi vòng quanh động hai vòng, tôi nhìn cửa động đen ngòm, kín mít, nhớ tới rất nhiều truyền thuyết liên quan tới quái vật trong động, không khỏi cảm thấy rùng mình một chút. Tự nhủ không biết bên trong có thủy quái hay là u linh quái quỷ gì đó không?.

    Ánh sáng đèn pin quá yếu, chúng tôi không thể thấy rõ có gì bên trong động, nhưng cơ bản có thể xác định động này hình phễu lộn ngược, phía dưới lớn, phía trên nhỏ, độ sâu vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi, đèn pin căn bản không thể chiếu tới đáy. Vách động toàn là mảnh gỗ mục nát, một kiệt tác nhân tạo. Đan Quân muốn lấy một ít gỗ mục trên vách động mang về cho giáo sư xem thử, có điều hình như chúng bám vô cùng chặt, bọn tôi giúp hắn nhổ một hồi mới nhổ ra được một mảng.

    Hắn xem qua, cơ bản cũng không nhìn rõ là gì, khoát tay với chúng tôi, tôi cũng nghĩ nên dừng ở đây, ba người liền bơi ngược trở lên.

    Lên tới mặt nước tôi thấy lão Thái cũng cháu ngoại của lão cũng đang định nhảy xuống, chúng tôi ra hiệu cho họ rồi leo lên thuyền.

    Giáo sư hỏi chúng tôi tình hình thế nào, tôi cũng không biết trả lời làm sao, tiện miệng nói: “Động phía dưới có thể rất lớn”.

    Giáo sư hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

    Tôi nói: “Chiếu đèn pin nhìn xuống, phía dưới giống như cây bông vải vậy, không thấy rõ chút gì, điều này chứng tỏ không không gian phía trong không có phản xạ với ánh sáng, chỉ có không gian rất lớn mới có thể phát sinh tình trạng như vậy. Cái này trước kia tôi đã từng học qua”.

    Đan quân mang mảnh gỗ mục chúng tôi đã nhổ được cho giáo sư già xem, giáo sư cầm mảnh gỗ trong tay, dùng kính lúp nhìn thật kỹ. Hồi lâu tôi phát hiện thấy chân mày của lão đang chau lại.

    Thiếu Gia cũng rất tò mò, liền hỏi: “Sao rồi, lão gia, lão nhìn được chuyện gì xảy ra rồi sao”.

    Giáo sư nói: “Cái này đúng là gỗ, loại gỗ này giống như loại thường dùng để làm nhà cửa, cũng có người dùng làm cổ mộ hay bài vị, các cậu nói thứ này là lấy được dưới động đó sao?”.

    Chúng tôi gật đầu, lão liền nói: “Thực sự là có chuyện gì xảy ra, ở đáy sông Hoàng Hà chỗ này lại có một cái hang lớn như vậy, bên dưới là một di chỉ cổ đại, cũng có thể là một chiếc thuyền tương đối lớn bị đắm chìm, tới bây giờ tôi cũng chưa thể chắc chắn.”

    Đan Quân liền nói: “Hay là chúng ta nhanh chóng quay trở về thành phố, báo cáo lại chuyện này, rất có khả năng đây là một phát hiện khảo cổ có giá trị. Đề nghị chính quyền cử đoàn khảo cổ xuống.”

    Giáo sư liền nói: “Không được, cần phải biết rõ trước đã, nếu không chẳng may không phải di tích thực, chẳng hóa ra để người ta chê cười sao?”

    Mấy người chúng tôi bàn bạc hồi lầu, đều thống nhất là cần phải vào trong động xem thử, có điều chúng tôi không có đồ lặn, động này lại quá sâu, phía bên dưới khó có thể biết là có nguy hiểm hay không. Thiếu Gia nói chúng tôi đều có khả năng bơi lội tốt, hay là mấy người thay phiên nhau vào.

    Giáo sư lúc này hình như nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên nói: “Hai vị, tôi nói chuyện hơi khó nghe một chút, các người đừng giận, hiện giờ chuyện này thuộc về phạm vi khảo sát di chỉ khảo cổ học. Hai người là thương nhân buôn đồ cổ, thân phận hơi nhạy cảm một chút, thực ra vẫn có thể giúp, có điều theo tôi thì tốt nhất là không nên tham dự. Nếu không sau này giải trình có thể sẽ rất phiền toái”.

    Thiếu gia vừa nghe thấy giáo sư không muốn cho gã tham dự liền chực nổi xung nói lão già ông không phải là qua cầu rút ván sao?

    Tôi liền vỗ vỗ gã vài cái để cho gã ngừng phát tiết.

    Thật ra thì lời của lão nói cũng có lý, nghe nói hồi khai quật di chỉ cổ mộ ở Hà Bắc cũng có một thương nhân đồ cổ tham dự khảo sát, kết quả đoàn khảo cổ kia bị đình chỉ công tác, điều tra ba tháng. Thương nhân đồ cổ cũng bị hành rất thảm, làm ăn không nổi nữa. Lão nói như vậy thực ra là muốn cảnh tỉnh chúng tôi, ý là các người đừng có tay chân lóng ngóng, hại đến bọn ta.

    Có điều tôi đương nhiên cũng không muốn ở bên cạnh dự khán, trong lòng đã có tính toán. Nếu thực sự bên dưới có đồ tốt, tôi bằng cách nào cũng phải dây máu ăn phần một chút, sau này về nhà để khoe mẽ chiến tích cũng không uổng.

    Chốc lát sau, bọn lão Thái cũng đã lên trở lại, vẻ mặt hai người đều vô cùng kỳ quái, lão nói mấy năm gần đây thời điểm Hoàng Hà ngừng chảy cũng có không ít người tới đây bơi lội, không hiểu sao không có ai phát hiện bên dưới này có một cái động.

    Mấy người chúng tôi ngồi trên thuyền cùng bàn cách xuống động, hỏi cháu ngoại lão Thái trên thuyền có đồ lặn không, hắn lắc đầu, thực ra đối với hắn mà nói ngay cả ti vi cũng chưa từng được xem, vốn không có khái niệm gì về thiết bị lặn. Giáo sư liền hối hận nói bọn họ chưa từng nghĩ tới tình hình thế này nên cũng không mang gì tới, thật là sơ suất.

    Suy nghĩ hồi lâu, Đan Quân nói: “Hay là cứ để tôi xuống xem thử, khả năng lặn của tôi khá tốt, căn bản có thể nín thở được một thời gian”.

    Trong thời gian ngắn chúng tôi không thể kiếm được thiết bị lặn, ở đây không có đường giao thông, nếu vận chuyển bằng sức người, tối thiểu cũng phải hai tuần lễ. Đối với tôi mà nói, tôi hi vọng bây giờ có thể lập tức vào động xem thử, bởi vì một khi phái đoàn chính thức tới, tôi liền sẽ không có phần, nói không chừng trong vòng một trăm mét quanh khu này cũng không được vào.

    Đan Quân nói: “Tôi xuống xem thử, sẽ không vào sâu đâu, nếu như phát hiện nguy hiểm sẽ lập tức đi lên, dù sao cũng hơn là ngồi đây bàn tới bàn lui”.

    Chúng tôi suy nghĩ một chút, cũng không còn cách nào khả quan hơn đành dùng dây thừng cột vào ngang hông Đan Quân, lại đưa cho hắn hai cái đèn pin cùng dao găm, nói hắn nếu gặp nguy hiểm lập tức giật mạnh sợi dây.

    Đan Quân chuẩn bị chu đáo xong liền lộn vào trong nước một lần nữa, tôi cùng với Thiếu Gia và cháu ngoại lão Thái cũng nhảy xuống tiếp ứng. Giáo sư nói với theo cẩn thận một chút, chớ làm ẩu, gặp chuyện gì khác thường thì lên ngay.

    Chúng tôi cùng với Đan Quân cùng nhau lặn xuống, xuống đến đáy sông, chúng tôi đỡ hắn rồi dìu hắn thả vào động, mỗi khi chìm xuống một chút người trên thuyền liền thả thêm dây thừng, cho đến khi toàn thân Đan Quân đã vào bên trong động, hắn giơ tay ra dấu, bàn tay dừng ở cửa động, vẫy chân lặn sâu vào bên trong.

    Sợi dây càng kéo càng dài, chưa tới ba mươi giây sau tôi đã cảm thấy khó chịu rồi, nhịn không được tôi và Thiếu Gia phải thay phiên nhau ngoi lên lấy dưỡng khí. Lại qua một lúc nữa, chắc hẳn hắn đã vào tới chỗ khá sâu trong động. Ở trên nhìn xuống theo ánh sáng của đèn pin, đoán chừng khoảng sáu bảy mét, tôi thật sự là toát mồ hôi lạnh thay cho hắn.

    Đèn pin dừng bên dưới chừng ba bốn giây, ánh sáng bắt đầu xê dịch sang bên cạnh, lóe lên rồi chợt biến mất, xem ra tôi đoán không sai, không gian bên dưới vô cùng lớn.

    Tôi liền kéo căng sợi dây, đề phòng trường hợp khi Đan Quân bên dưới gặp chuyện gì nguy hiểm, phía trên có thể cảm nhận được. Sợi dây vẫn tiếp tục chuyển động từng chút, từng chút một trong bàn tay của tôi, Đan Quân càng lúc càng xuống sâu hơn.

    Lúc này đáy hồ vô cùng yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không nghe thấy, chúng tôi đều dồn mọi sự chú ý vào phía bên trong động, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi cảm giác lúc này một giây dài như mười giây vậy.

    Chốc lát sau, Thiếu Gia liền ra dấu tay với tôi, thời gian xuống nước đã lâu, chắc là Đan Quân cũng sắp sửa phải lên rồi, kéo dài thời gian thêm nữa chắc chắn hắn cũng không đủ dưỡng khí, tôi cong người lên chuẩn bị kéo sợi dây giúp hắn.

    Chừng mười mấy giây nữa trôi qua cũng chưa thấy dấu hiệu nào chứng tỏ Đan Quân muốn lên, thậm chí sợ dây còn bị kéo xuống sâu thêm nữa.

    Đối với người bình thường mà nói, có thể nín thở quá hai phút đã là siêu nhân rồi, tôi lập tức ý thức được có vấn đề xảy ra, thử kéo sợi dây lên một chút, có điều kéo được một đoạn thì đột nhiên bị mắc, kéo làm sao cũng không nhúc nhích, giống như Đan Quân ở phía dưới đã bị dính chặt vào thứ gì đó vậy.

    Không hay rồi! trong lòng tôi rung động, xảy ra chuyện rồi.

    Thiếu Gia nhất thời không biết phải làm thế nào. Tôi kéo thêm mấy cái phát hiện ở dưới nước kéo thì không có lực liền bơi lên khỏi mặt nước, kêu to với bọn họ: “Xảy ra chuyện rồi! Mau kéo sợi dây lên!”

    Người phía trên nóng ruột chờ đợi đã lâu, cũng đã cảm thấy không ổn, vừa nghe tiếng kêu của tôi toàn bộ đều hoảng loạn, lập tức kéo ngay sợi dây, mấy người ra sức kéo khiến chiếc thuyền nhỏ chòng chành sắp lật, nhưng sợi dây trước sau vẫn không hề suy chuyển.

    Lúc này cháu ngoại lão Thái là người có kinh nghiệm nhất ở đây, hắn leo lên thuyền kéo sợi dây buộc vào Đan Quân lên, cuốn vào mũi thuyền, sau đó quát to bảo toàn bộ lên thuyền!

    Chúng tôi leo hết cả lên, hắn giật nổ động cơ, thuyền lui về phía sau, trong nháy mắt sợi dây bị kéo căng, giật mạnh thành một đường thẳng, từ dưới nước tiếng sợi dây thừng rít lên ghê rợn, tạo thành những âm thanh giống như tiếng ngựa hí lại giống như tiếng rên rỉ, cuối cùng sợi dây cũng được kéo lên phân nửa.

    Tôi ngẫm nghĩ, nếu như là chẳng may chân bị sa lầy xuống phù sa, chỉ cần kéo sợi dây chắc chắn sẽ có thể kéo lên được, tuyệt đối sẽ không có chuyện dùng động cơ của thuyền máy cũng kéo lên không nổi, tình hình đến nước này chỉ sợ là chuyện nghiêm trọng rồi. Những người bên cạnh cũng đang rất hoảng loạn, Vương Nhã Nam khóc nức nở.

    Sắc mặt cháu ngoại lão Thái nghiêm trọng, lại tăng ga động cơ, thêm mười mấy giây trôi qua, bỗng một tiếng “ầm” vang lên, sợi dây chợt trùng xuống một chút, chúng tôi đều bị ngã xuống lòng thuyền. Chúng tôi nhìn thấy sợi dây giãn ra, mặt nước liền bị cuộn lên.

    Chúng tôi chạy đến kéo sợi dây, trong nháy mắt Đan Quân trong tình trạng mặt úp xuống dưới lưng ngửa lên trên được kéo ra khỏi mặt nước. Mọi người kéo hắn lên thả vào trên boong thuyền. Phát hiện toàn thân hắn đã lạnh như băng, có điều tư thế của hắn giờ đây trông vô cùng cổ quái, hình như là đang định cào thứ gì đó trước mặt.

    Lão Thái vội vã lật hắn lại định làm sơ cấp cứu, thử xem hắn còn có thể sống được hay không.

    Tay chân tôi luống cuống thả Đan Quân vào trên boong, ấn vào phổi hắn cho nước trào ra, Thiếu Gia dùng khăn lông lau sạch cát bám trên mặt hắn, đột nhiên trong lúc đang lau mặt, Thiếu Gia thét lên một tiếng liền ngã ngồi trên boong.

    Mọi người bị gã dọa sợ hết hồn, cũng không biết là có chuyện gì, theo quán tính nhìn vào mặt Đan Quân, nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân.

    Từng sinh tồn ở bờ sông thời gian dài, người chết đuối tôi từng thấy nhiều vô số, biểu cảm nhăn nhó, dữ tợn do bị ngạt nước mà chết tôi cũng nhớ như in. Có điều gương mặt của Đan Quân lúc này, nhìn qua không giống chết đuối. Điều khiến cho người ta rợn tóc gáy hơn là, trên mặt hắn không hề có chút biểu hiện bị nghẹt thở nào. Khuôn mặt hắn giờ đây không một chút huyết sắc, hai con mắt híp lại chỉ còn một khe hở, lật con ngươi lên xem, ánh mắt hắn có vẻ khinh nhỉnh, miệng khẽ nhếch trông vô cùng kỳ dị, biểu cảm giống như đang cười gằn.

    Nụ cười thế này cũng không phải tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy, tôi nhớ tới người đã chết trong phòng tôi Vương Toàn Thắng, nhất thời liền ngây người. Biểu cảm lúc chết của họ giống nhau như đúc. Tôi theo bản năng hỏi những người xung quanh: “ Cái này…Là biểu cảm gì….”​
     
    Lôi Soái thích bài này.
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Hoàng Hà Quỷ Quan
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Quyển 1: Trấn Hà Ấn.
    Chương 11: Trong động rốt cuộc có cái gì?

    Người dịch: Lưu Hà
    Nguồn: Lachoncoc



    Toàn bộ mọi người đều có thể cảm nhận, cảm giác của Đan Quân trước khi chết đó là sợ hãi đến cực độ, mặt cắt không còn một giọt máu. Sau đó toàn thân cương cứng, dần lạnh toát, đầu óc hỗn loạn như mớ bong bong, muôn vạn nghi vấn trong đầu mà không làm sao phát ra lời được. Tôi đột nhiên mơ hồ cảm giác, có phải cái chết của Vương Toàn Thắng cũng ít nhiều liên quan tới cái động này không?.

    Có điều lúc này tôi không có nhiều thời gian suy nghĩ tới chuyện đó. Tôi đang để ý tới thái độ của lão Thái. Lão vừa run rẩy cởi áo khoác của mình đắp lên đầu cho Đan Quân, vừa nói: “Chúng ta đừng dây dưa ở đây nữa, đi nhanh đi! Dưới nước này có quỷ!”

    Thần kinh của giáo sư già đang bị tổn thương nghiêm trọng, không chút phản ứng với lời nói của lão Thái, có điều Vương Nhã Nam bên cạnh vẫn tương đối bình tĩnh, mắt ngấn lệ đỡ giáo sư dậy. Thuyền cập bến, chúng tôi nhặt vội quần áo của mình, chẳng để tâm tới điều gì nữa, lao lên bờ như ma đuổi.

    Sau khi lên bờ, lão Thái dùng khăn lông lau qua bên ngoài thi thể Đan Quân sau đó cõng hắn, chạy hai giờ đường núi mới về lại được thôn đậu máy cày. Dọc đường đi nước từ trên thi thể không ngừng rỉ ra, mùi vị vô cùng khó chịu.

    Về đến thôn, máy cày đã không còn ở đây nữa, trước tiên lão Thái mang thi thể đặt cẩn thận trong từ đường rồi mới ra ngoài kiếm phương tiện giao thông.

    Cháu ngoại lão cũng quen biết nhiều người ở đây, liền tìm người tới hỗ trợ, bọn họ dùng mảnh vải đỏ buộc vào tay Đan Quân, sau đó tìm một lão đầu tử tới “Tọa Thi”.

    Thiếu Gia không hiểu vì sao bọn họ phải làm như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên, cháu ngoại lão Thái liền lén nói với chúng tôi: “Thi Thất Tiếu (thi thể cười bảy ngày)- là một chuyện vô cùng xui xẻo”

    Đây là một truyền thuyết mê tín vô cùng phổ biến đối với cộng đồng dân cư sống dọc theo các con sông. Nói rằng người chết đuối trên sông, nếu như là an tâm mà đi, trên thế gian vốn không còn gì lưu luyến nữa, đến một thời gian nhất định, trong mắt thi thể sẽ chảy ra huyết lệ, cái này gọi là “Thi Khóc”, khóc chừng ba giờ mới ngưng – cái này chẳng qua là do thay đổi áp suất trong cơ thể người dẫn đến mạch máu bị vỡ mà ra thôi. Nhưng nếu như người nọ là chết oan, trong lòng còn có lệ khí, khi thi thể kia ra khỏi mặt nước, không những không có huyết lệ chảy ra mà trên mặt còn xuất hiện một nụ cười, nụ cười như vậy, mỗi ngày đều sẽ thay đổi, kéo dài liên tục bảy ngày, cho nên gọi là “Thi Thất Tiếu”. Câu thành ngữ “Ấm thi ra nước, ba khóc bảy cười” chính là dùng để chỉ đạo lý này. Người dân vốn mê tín, cho rẳng nếu gặp “Thi Thất Tiếu” mà xử lý không chu đáo rất dễ sinh ra ác quỷ.

    Xuất hiện “Thi Thất Tiếu” thì phải dùng tấm vải đỏ để trói, sau đó dùng một lão đầu tử “Tọa Thi”, không biết là dùng cách gì đó để cho thi thể phải khóc lên.

    Tôi cảm thấy có chút tò mò, có điều lúc này cũng không còn tâm trí quan tâm nhiều đến ba cái nghi thức đó nữa, chính bản thân tôi cũng thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, cần phải suy nghĩ thật kỹ.

    Lão đầu tọa thi sau khi vào từ đường, những người khác cũng đều đi ra, từ đường kéo rèm che kín, chúng tôi không thể nhìn thấy bên trong, cháu ngoại lão Thái nói lão đầu tử kia đang bắt đầu nghi lễ.

    Tôi lo lắng cho giáo sư già và Vương Nhã Nam bên kia, liền đi lại, giáo sư già đã có phản ứng trở lại, ngồi thẫn thờ ở đó lắc đầu khóc, Vương Nhã Nam ngồi bên cạnh an ủi, tôi cũng đến an ủi mấy câu rồi kéo Vương Nhã Nam ra ngoài.

    Vành mắt Vương Nhã Nam sưng đỏ, có điều sắc mặt còn tốt hơn giáo sư già rất nhiều, tôi thở dài hỏi: “Sau đây hai người tính thế nào? Có cần chúng tôi giúp gì không?”

    Vương Nhã Nam nhìn tôi cảm kích nói: “Trước tiên em định đưa giáo sư về, sau đó báo cáo chuyện này lên cấp trên, rồi sau đó thế nào chờ cấp trên chỉ thị, em cũng không quyết định được”.

    Tôi gật đầu một cái: “Việc này xảy ra cũng không ai mong muốn, tới chừng đó rồi, có gì cần hỗ trợ cứ tới tìm tôi.”

    Cô gật đầu đồng ý, vừa liếc nhìn giáo sư vừa nói: “Các anh…cũng đừng tự ý vào động đó nữa, biểu cảm của Đan Quân trước khi chết, hình như là…Thấy vật gì rất đáng sợ mà đột nhiên tim ngừng đâp. Ở trường em đã từng đọc qua một số tài liệu liên quan, có thể biết sơ qua biểu cảm đó xuất hiện khi người ta gặp phải cảm giác sợ hãi đến cực độ, hơn nữa nhìn tư thế của anh ấy trước khi chết, hình như là đang vật lộn với thứ gì đó, em cảm giác trong động này chắc chắn có vấn đề.

    Tôi nhớ lại một chút, thật ra thì động tác của Đan Quân lúc chết rất giống với người bị phát bệnh động kinh, có điều lúc này tôi cũng không tiện hỏi Nhã Nam, liền gật đầu một cái.

    Vương Nhã Nam dường như vẫn còn điểm mơ hồ chưa rõ, nói: “Thực ra em vốn định đề nghị cấp trên tiến hành một dự án khảo sát, tìm cách khai quật văn vật ở bên dưới, có điều giáo sư không đồng ý, thầy muốn giữ bí mật chuyện này.”

    “Tại sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

    Vương Nhã Nam cũng ngạc nhiên không hiểu: “Không biết, tâm trạng thầy bị kích động rất mạnh, em cũng không hiểu ý thầy là gì, thầy nói hồ đoạn thủy là mắt rồng Hoàng Hà, đồ trong động không phải thứ tầm thường, chắc chắn có gì huyền bí, tuyệt đối không thể moi ra. Em thì cảm thấy, chắc thầy đang tự cho là mình có quá nhiều tội lỗi, bởi vì dù sao thầy cũng là người nhiều tuổi nhất ở đây, thầy cho rằng Đan Quân chết là do lỗi của thầy”.

    Tôi thở dài, nếu nói đến trách nhiệm thì chắc chắn tôi cũng có phần, chính tôi đã từng chút, từng chút thả hắn vào trong động, thực ra lúc đó chỉ cần có một người phản đối, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện này, chỉ trách lòng hiếu kỳ của tôi và đám người này quá lớn mà thôi.

    Vương Nhã Nam vỗ tôi một cái, dọc đường đi cô không nói nhiều nhưng tôi cảm giác người con gái này hiểu biết rất sâu, trao đổi ánh mắt với cô một cái, tôi cảm giác trong lòng thoải mái hơn hẳn.

    Cô trở về tiếp tục an ủi giáo sư, tôi đốt một điếu thuốc, đi tới cửa từ đường thấy rất đông người đang tụ tập, Thiếu Gia cũng ở đó nghe họ nói chuyện phiếm, bàn tán chuyện mới xảy ra vừa rồi, tôi cũng xán lại nghe cùng.

    Một lúc sau, đột nhiên lão đầu “Tọa Thi” từ trong từ đường đi ra, mọi người nghĩ rằng đã xong việc, không ngờ lão đầu kia vẫn không cho phép mọi người đi vào. Sau đó lão nhìn qua đám người ở đây một chút, liếc mắt thấy tôi liền nói: “Cậu đi cùng ta”.​
     
    Lôi Soái thích bài này.
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Hoàng Hà Quỷ Quan
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Quyển 1: Trấn Hà Ấn.
    Chương 12: Lại một mảnh đồng thau.

    Người dịch: Lưu Hà
    Nguồn: Lachoncoc



    Những người kia nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, cũng khó trách vì bản thân tôi còn ngạc nhiên hơn họ. Theo chân lão đầu kia vào từ đường, tôi thấy thi thể Đan Quân trên mặt được che bởi một chiếc khăn lông, dưới đất toàn là nước.

    Tôi hỏi lão đầu kia: “Lão tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

    Lão đầu nói: “Không phải tôi, là hắn có chuyện muốn tìm cậu.”

    Tôi còn chưa kịp phản ứng thì lão đã chỉ tay về phía thi thể Đan Quân.

    Tôi liền nói: “Ông định diễn trò phải không lão tiên sinh.”

    Lão đầu không để ý tới tôi, lão lấy chiếc khăn lông trên mặt Đan Quân xuống, nhất thời nụ cười gằn cực độ quỷ dị lại xuất hiện trước mặt tôi, ghê rợn hơn nữa là hai con ngươi trên khuôn mặt đó lại đang chuyển hướng về phía tôi. Tôi vội vàng quay đầu đi nơi khác.

    Lão đầu tử lại phủ chiếc khăn lông lại, nói với tôi: “Đừng sợ, chẳng qua là tôi muốn để cho hắn nhìn cậu một chút thôi”. Vừa nói vừa đưa cho tôi một vật: “Tôi tìm thấy trong tay hắn, cậu xem qua một chút, có thể là đồ lấy được từ trong động kia”.

    Tôi nhận lấy rồi cúi đầu nhìn thứ đồ lão đầu tử đưa cho, đó là một mảnh đồng thau, một mảnh đồng thau rất nhỏ, có điều tôi nhìn vô cùng quen mắt.

    Lão đầu vỗ vỗ bả vai tôi ba cái rồi nói: “Ra ngoài xem thử đi”

    Tôi cúi đầu đi ra ngoài, Thiếu Gia hỏi tôi nãy giờ đi đâu, tôi cũng không biết trả lời làm sao, nhìn quanh thấy không có ai mới lén móc từ trong túi xách ra mảnh đồng thau của Vương Toàn Thắng, đặt hai mảnh cạnh nhau, tôi nhất thời giật mình sửng sốt, hai mảnh đồng thau đó vô cùng giống nhau, cho dù là hoa văn, màu sắc hay độ rỉ sét, đều tương đồng, chắc chắn là được lấy ra trên cùng một món đồ.

    Lão đầu nói vật này phát hiện được trong tay Đan Quân, vậy thì nó chính là đồ trong cái động kia, nếu như vậy thì….

    Tôi bỗng nhiên cảm giác hai chân mình dần nhũn ra, lờ mờ nhận biết mối liên hệ giữa hai người bọn họ.

    Thì ra địa điểm mà Vương Toàn Thắng móc được mảnh đồng thau đó chính là cái động ở đáy hồ mà hôm nay chúng tôi tìm thấy. Những món đồ đồng thau mà Vương Toàn Thắng thu được mang bán, hẳn cũng là đồ trong động.

    Trong lòng tôi phát sinh một loại dự cảm, có điều không thể nói rõ đó là cái gì. Tôi luôn cảm thấy tôi biết cái gì, lại không thể hình dung ra thứ mà mình biết, loại cảm giác đó quả thực rất khó chịu, giống như là có con kiến đang không ngừng gặm nhấm tâm can của tôi vậy.

    Vương Toàn Thắng vớt được đồ trong động, sau đó tử vong, Đan Quân vào động cũng không toàn mạng, chẳng lẽ cái động này có ma lực gì đó khiến cho toàn bộ những người có quan hệ với nó sẽ phải tử vong sao? Điều này quả thực là quá hoang đường rồi.

    Tôi suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ không ra được nguyên do, luôn cảm thấy dường như trong chuyện này còn thiếu một mắt xích nào đó mà tôi chưa thể nắm bắt.

    Lúc này đám người ở cửa từ đường cũng đã giải tán hết, chỉ còn lại lão đầu kia vẫn nghiêm nghị ngồi trên ghế băng, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm giác dường như lão có lời muốn nói với tôi, có điều trước sau lão vẫn không chịu lên tiếng.

    Thiếu Gia đi tìm tôi khắp nơi là muốn nói với tôi máy cày đã tới, muốn bọn tôi cùng về lại trấn, chúng tôi còn có chuyện khác phải làm.

    Tôi gật đầu đồng ý, lên máy cày, đi liền suốt đêm về lại trấn Đông Hoa, ngồi trên xe tôi cảm thấy tâm trí vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt thì trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của Đan Quân, quả thực là ngủ không được.

    Về lại nhà khách, tôi cũng không còn tâm trí đi thu mua đồ cũng không muốn tìm nhà Vương Toàn Thắng để đưa lại năm ngàn đồng nữa, chỉ muốn về phòng trèo lên giường ngủ một giấc thật ngon, quên hết tất cả mọi chuyện này. Có điều Thiếu Gia dường như vẫn vô tư lự, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện mới xảy ra.

    Về phòng tắm nước lạnh, cơ thể thư thái hơn được một chút, tôi liền định nằm ngủ một giấc, ngủ được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, có điều chưa kịp nằm xuống đã nghe có tiếng người gõ cửa.

    Thiếu Gia cũng chuẩn bị ngủ, nghe tiếng gõ cửa liền bật dậy, ngạc nhiên hỏi: “Ai thế?”

    Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người: “Là chúng tôi”.

    Tôi vừa nghe đã nhận ra là hai lái buôn thảo dược, ngạc nhiên tự nhủ bọn họ nửa đêm canh ba tới tìm chúng tôi làm gì, mua thảo dược sao?

    Thiếu Gia mở cửa cho hai người bọn họ vào hỏi: “Hai ông nội của tôi ơi, nửa đêm canh ba các vị còn học làm cú mèo. Chúng tôi mới bị hành cả ngày nay, chuẩn bị ngủ đây.”

    Hai lái buôn thảo dược cài cửa lại, đi lại bàn cười nói: “Hai vị mới nói chuyện gì thế, chuyện gì mà khiến hai người mệt mỏi vậy ha?”

    Tôi cười khổ: “Thôi bỏ đi? Ai da đừng nhắc tới nữa, nhắc tới là tôi sẽ mất ngủ liền”.

    Một trong hai lái buôn thảo dược nói: “Chuyện này đồn ra rất nhanh, muốn dấu cũng không được đâu, chúng tôi vừa mới về đã nghe hết rồi, hai người cũng thật là xui xẻo nha, đụng phải – thi thất tiếu- có khi đen đủi mất ba năm chứ chẳng chơi’.

    Chắc là bọn họ đã nghe lão Thái kể lại, tôi nghĩ cái lão Thái này đúng là không phải người biết giữ mồm giữ miệng, sau này nói chuyện phải tuyệt đối cẩn thận, không để lão nghe được rồi lại đi bép xép.

    Một lái buôn thảo dược liền hỏi chúng tôi chuyện xảy ra hôm nay cụ thể thế nào, Thiếu Gia cũng là kẻ mồm năm miệng mười, liền thuật lại cho họ nghe một lượt, hai người nghe xong cũng cau mày.

    Tôi đang rất mệt mỏi, nhìn dáng vẻ bọn họ muốn nói lại thôi, giống như là có chuyện gì khó nói, không giống như đơn giản tìm chúng tôi tán phét. Tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với họ, liền hỏi bọn họ nửa đêm đến tìm chúng tôi, rốt cuộc là có chuyện gì.

    Hai người nhìn nhau, dáng vẻ giống như là không biết trả lời thế nào, im lặng hồi lâu, một trong hai người mới lên tiếng: “Là thế này, chúng tôi có chút chuyện, muốn hai vị cùng đi hỗ trợ một chuyến”.

    Điểm kỳ quái trong lòng tôi càng lúc càng lớn dần, Thiếu Gia hỏi: “Chúng tôi có thể giúp gì được cho hai người sao, nghề nghiệp của chúng ta bất đồng? Chúng tôi vốn không am hiểu gì về thảo dược, động vào không cẩn thận còn xảy ra án mạng. Không chừng làm cho người bị bệnh động kinh hóa thành trâu điên thì chết cười, ha ha”.

    Một trong hai lái buôn kia liền cười khan, lấy từ trong túi xách bên mình ra một thứ đồ, tôi nhìn qua đó mà một mảnh gương bằng đồng thau, trong lòng tôi nhất thời ai da một tiếng, tự nhủ, không thể nào.

    Thiếu gia ngạc nhiên nói: “Ái chà, thì ra là đồng nghiệp, ha ha ha, đưa tôi nhìn thử một chút, xem là món hàng gì.”

    Tôi vỗ vỗ để cho hắn thôi nói liều, rồi liền nói với bọn họ: “Các người chẳng lẽ là… Nam ba tử?”

    Một trong hai lái buôn thảo dược gật đầu khẽ lên tiếng: “Hiểu biết thật rộng rãi”.

    Gương đồng thau là trang bị không thể thiếu của Nam ba tử, Nam ba tử ở Sơn Tây có một ngón nghề vô cùng đặc biệt, vô cùng ghê rợn, chính là nói chuyện với quan tài, đặc biệt khi biết chắc trong quan tài là nữ thi, phải quay lưng lại với quan tài, bàn tay quay vào quan, không được nhìn thẳng vào thi thể trong quan, muốn xem phải xem qua một mảnh gương đồng thau, nếu như bạn thấy trong quan tài có đồ vậy tức là hồn phách chủ nhân quan tài đã bay đi, ngược lại nếu như bạn thấy trong gương là một màu đen kịt, điều đó nói lên rằng phía sau có hồn, lúc này bạn phải lễ bái rồi đứng dậy, lập tức rời đi, không thể quay đầu, nếu quay đầu lại, bạn sẽ xong đời.

    Điều này chủ yếu xuất phát từ quan niệm của Nam ba tử, tin rằng trong mắt người sống có một loại ma lực, có thể khiến cho người chết sống lại, vì vậy nên không biết từ lúc nào đã truyền lại lệ đó, đến bây giờ Nam ba tử vẫn nhất nhất tuân theo, không dám cải lệ nửa lần.

    Lần đầu khi tôi gặp mấy lái buôn thảo dược kia, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Hai gã đó có khí chất vô cùng quái lạ, tướng mạo xấu xí, nhìn qua còn có vẻ ngốc nghếch, toàn thân bốc lên mùi tanh hôi của bùn đất nhưng nhìn kỹ thì lại không giống với người làm nghề nông, quần áo trên người rất tuềnh toàng nhưng lại có vẻ là dân làm ăn lớn. Nhưng tôi vẫn không thể ngờ hai người như vậy mà lại là Nam ba tử.

    Có điều Nam ba tử xưa nay hành sự vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ thân phận, vậy mà hai người đó nửa đêm canh ba tới phòng tôi tiết lộ thân phận, chẳng lẽ là muốn quay đầu, sau này định chuyển qua buôn đồ cổ, rửa tay gác kiếm không trộm mộ nữa.

    Tôi cảm thấy có chút khác thường, có thể nào hai người đó đang mưu tính chuyện gì hay không.

    Có điều lúc này thực sự là tôi đã rất buồn ngủ, không có hứng thú làm chuyện gì nữa, liền đề phòng hỏi: “Vậy ra hai người muốn cất nhắc bọn tôi, các người…Tìm chúng tôi hỗ trợ? Chẳng lẽ là muốn chúng tôi đi trộm mộ sao?”

    Thương nhân thảo dược kia vội lắc đầu: “Không hẳn là như vậy”, hắn đốt một điếu thuốc, “Thật ra thì chúng tôi vừa rồi đã phá vỡ quy củ, vốn dĩ quy định của chúng tôi là cho dù bị đánh chết cũng không được tiết lộ thân phận, làm việc cũng không được phép kéo người ngoài vào nhóm, có điều bây giờ thực sự là không còn thời gian nữa, chúng tôi bất đắc dĩ mới phải làm như vậy”.

    “Là sao?”Tôi hỏi

    “Chuyện này nói ra rất dài dòng, các anh có nhớ cái động hôm nay hai người tìm được không?”. Một lái buôn thảo dược hỏi.

    Tôi gật đầu, làm sao có thể không nhớ được đây, gã nói tiếp: “Nửa năm trước, chúng tôi ngồi thuyền xuôi nam, khi đi qua đoạn này của Hoàng Hà, một lão gia trong nhóm chúng tôi thấy dãy núi bên bờ Hoàng Hà kia nhìn qua vô cùng quen mắt, tựa hồ như đã gặp ở đâu”.

    Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, có điều ông cụ không làm sao nhớ nổi, khi bọn tôi tới được mục tiêu, ông cụ mới đột nhiên kêu lên, thì ra dải núi liền núi Đông Hoa bên bờ Hoàng Hà kia có hình thế hoàn toàn giống với núi Côn Lôn.

    Ông cụ liền thấy có nhiều điểm bất hợp lý, Côn Lôn là long mạch của thiên hạ, nếu nói là do thiên tạo mà vô tình hình thành thế núi giống hệt với Côn Lôn, khả năng này gần như là không thể. Ông ấy kết luận rằng cục diện này chắc chắn là do con người đời trước đã chỉnh sửa qua, tạo cho núi có hình thế của núi Côn Lôn.

    Có điều dãy núi này vô cùng thấp, vậy thì cho dù có tu sửa lại thế núi cho giống với Côn Lôn về căn bản cũng không có nhiều ý nghĩa, ngược lại còn có thể trở thành cục diện “Khốn” (cục diện bị vây hãm, trở ngại) vô cùng bất lợi.

    Nhưng ánh mắt của ông cụ vô cùng sắc bén, ông nói không đúng, núi này mặc dù nhìn qua rất thấp, nhưng là do các người không nhìn thấy phần phía dưới Hoàng Hà, nếu như Hoàng Hà ngừng chảy, thế núi sẽ lập tức được đẩy lên cao, đây là một loại phong thủy tàng đầu (ẩn dấu), vô cùng xảo diệu.

    Có điều cho dù người xưa làm giả long mạch Côn Lôn, cũng không nhằm mục đích táng người, loại cách cục phong thủy này, chỉ có một tác dụng, chính là trấn sông, nói cách khác, nơi này, không biết từ lúc nào, bao nhiêu năm về trước, có người đã động thủ dời núi, dùng núi non trùng điệp bốn phía tạo thành một thế Côn Lôn tiểu Long, dùng để trấn nước ở đây, không cho Hoàng Hà lũ lụt tràn lan.

    Ông cụ chắc chắn ở đây có chôn bảo vật mắt rồng trấn sông, vô cùng giá trị.

    Vì để nghiệm chứng giả thuyết này, mấy người chúng tôi lại ngồi thuyền ra bắc, khi tới đoạn này, bọn tôi cập thuyền vào gần đó tìm kiếm rất lâu, ông cụ dùng bàn tính hoa mai tính toán phương vị bảo huyệt.

    Vì có liên quan tới Hoàng Hà nên chúng tôi đo lường tính toán nhiều lần cũng chưa thành công, mãi tới lần cuối cùng, bọn tôi thả xuống một cái xẻng Lạc Dương, khi xẻng cắm xuống bùn, mới được hai thước liền phát hiện trong phù sa có đồ.

    Rút xẻng lên kiểm tra, phát hiện gỗ vụn, ông cụ liền nói, dưới nước có một tòa mộ trấn sông.

    Mộ trấn sông là một loại mộ đặc thù, tại các nơi phát hiện ra mộ đều có thể tìm thấy những đồ chôn bên trong vô cùng cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải là người, có thể là một con cá lớn, có khi là một tượng hình nhân bằng sắt, trải qua các triều đại từ cổ chí kim đều có. Mộ trấn sông sớm nhất được phát hiện ở thời chiến quốc sơ kỳ, những mộ này do ai xây dựng, dùng để làm gì, không ai biết, vô cùng thần bí. Có điều người nghiên cứu chuyên sâu về phong thủy có thể biết trong mộ vốn không có vàng bạc, tài bảo, nhưng có thần khí hiếm thấy.

    Mười mấy con mắt chúng tôi liên tục đảo qua đảo lại, xác định cơ bản được phương vị, liền quyết định khi Hoàng Hà cạn nước sẽ đi xuống.

    Lão nhân kia liền trà trộn vào người dân trong thôn, chờ đợi thời cơ, còn hai người bọn tôi trẻ tuổi vẫn ra ngoài làm ăn. Thời gian trước nhận được điện báo, nói Hoàng Hà cạn nước, chúng tôi liền vội vã chạy tới, đúng lúc đi cùng xe hai người.

    Lúc này tôi đã hiểu sơ qua mọi chuyện, tự dưng hứng thú lại nổi lên, tôi hỏi: “Ý anh là cái động mà chúng tôi phát hiện đó, chính là cửa vào mộ trấn sông”.

    Bọn họ nói: ” Đúng, chính xác là như vậy, thật ra thì chúng tôi đã thử thăm dò nhiều lần, có điều nước quá sâu nên vẫn đang chờ đợi, chúng tôi không ngờ các anh cũng tới đó, phát hiện ra cái động dưới đáy hồ, cuối cùng lại còn xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ đồn ra ngoài, nếu như chúng ta không nhanh chóng động thủ, chắc chắn sẽ không còn cơ hội. Cho nên mới đến tìm các anh”.

    Tôi liền hỏi: “Vậy các anh có biết chuyện gì xảy ra dưới đó không? Vì sao lại chết người? Trong mộ trấn sông đó có cái quái gì?”.

    Một lái buôn thảo dược liền cười nói: “Cụ thể thi chúng tôi không biết, bọn tôi còn chưa vào thử, hơn nữa, tôi nói cho anh biết, Nam ba tử chúng tôi có một câu thế này bên trong cổ mộ, chuyện gì cũng có thể phát sinh, chết một người, đối với chúng tôi mà nói, không có gì là lạ.”

    Tôi nhìn hai gã tự xưng là Nam ba tử, trong lòng cảm thấy rất hoài nghi, lại hỏi: “Vậy hai người tìm bọn tôi, là muốn chúng tôi giúp đỡ việc gì? Tôi chưa chắc có thể giúp gì được cho các anh”.

    Một trong hai Nam ba tử liền cười, nói: “Chúng tôi đều không biết bơi”.​
     
    Lôi Soái thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Hà Quỷ Quan
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Quyển 1: Trấn Hà Ấn.
    Chương 13: Vào động.

    Người dịch: Lưu Hà
    Nguồn: Lachoncoc

    Tôi nghe dở khóc dở cười, nói: “Bọn tôi có biết bơi cũng làm ăn được gì, tôi căn bản không phải là cá, phía dưới kia tính sơ cũng phải sâu tầm sáu, bảy thước, không có đồ lặn, tôi tuyệt đối không thể xuống được.”

    Người bơi lặn giỏi như Đan Quân cũng chịu chết ở trong động huống chi là tôi.

    Nam ba tử kia lại nói: “Đồ lặn chúng tôi có, chẳng qua là tương đối thô sơ mà thôi.” Vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một cái mũ lớn hình tròn, phía dưới mũ này gắn liền với một chiếc áo da, một chiếc ống da thông hơi gắn phía sau mũ, phần miệng chiếc mũ được làm bằng sắt, hiển nhiên là được chế tạo riêng biệt.

    [​IMG]
    Mò ngọc châu thời xưa

    Đây là một loại thiết bị lặn dưới nước đơn sơ, do dân mò ngọc châu chế tạo, trước giải phóng rất nhiều người đã sử dụng thiết bị này để lặn xuống biển mò châu, không thể ngờ bọn họ cũng có thể chế tạo được vật này.

    Nam ba tử nói: “Vật này dù thô sơ nhưng sử dụng lặn xuống nước sâu tầm sáu, bảy thước tuyệt đối không thành vấn đề”.

    Thiếu Gia liền nói: “Vậy sao các anh không tự mình xuống? Có vật này rồi biết bơi hay không còn quan trọng gì nữa?

    Một trong hai Nam ba tử bật cười xong nói: “Đúng, quả thật là không thành vấn đề, có điều trong cổ mộ biến ảo khôn lường, bọn tôi cả đời đều ở trên đất bằng, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày xuống nước, năng lực ứng biến dưới nước tuyệt đối không thể bằng các người.”

    Thiếu Gia liền cười nhạt: “Cứ nói thẳng ra là hai người không dám xuống đi?”

    Hai người lại lúng túng không biết nói gì. Hồi lâu một người lên tiếng: “Hai người có thể cùng xuống hoặc cũng có thể cử một người xuống cùng chúng tôi, nếu như mang được đồ lên do hai người chọn trước, hai vị đã là dân buôn đồ cổ, chọn đồ chắc chắn sẽ không sợ thiệt, hơn nữa hai bên có giao tình này, sau này còn cơ hội hợp tác thêm”

    Thiếu Gia hừ một tiếng: “Chúng tôi đi liều mạng, các người chờ ở trên lựa đồ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”

    Một Nam ba tử nói: “Chuyện công bằng tuyệt đối là không bao giờ có, nếu như các người không giúp, vậy thì bọn tôi chỉ còn cách cho nổ cái động đó, không để cho thôn dân đi vào, sau đó chờ nước cạn sẽ khai động, chẳng qua là phải mất thêm một chút thời gian mà thôi. Chúng tôi phải tìm hai người gấp như vậy đã là hạ sách, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ một chút, hai người vào trước đương nhiên cũng có cơ hội lựa đồ tốt nhiều hơn bọn tôi, có thể so sánh đồ ngay trong động, tính ra thì hai người vẫn là có lợi”.

    Thiếu Gia vừa nghe liền hỏi chuyện này có thật không, tôi gật đầu, hắn ta nói đúng, đồ trong mộ dựa theo giá trị cất giữ có thể chia từ – ngọc – kim khí (đồ vàng) – ngân khí (đồ bạc) – đồng thau khí (đồ đồng thau), đồ sứ là đắt tiền nhất, có điều đồ dưới nước chắc hẳn là đồ thời Tây Hán, vậy thì khả năng có đồ sứ là không lớn, nhưng cơ hội đào được ngọc cổ là rất lớn, mà giá cả ngọc cổ loại thượng hạng là “thiên văn sổ tự” (ý chỉ một con số rất lớn)

    Thiếu Gia thấy có chuyện như vậy liền hơi do dự một chút.

    Tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú, bởi vì tôi rất muốn biết tình hình phía dưới động như thế nào, vì sao nét mặt Đan Quân trước khi chết lại như vậy, có phải dưới đó có vật gì rất đáng sợ hay không?

    Thiếu gia liền kéo tôi qua bên cạnh hỏi nên làm thế nào. Nếu như là gặp hai Nam ba tử này ở cửa hàng mặt tiền chợ Nam Cung thì nhất định gã có thể làm chủ, có điều lần này gã đang đi theo tôi nên cũng không muốn quyết định một mình, liền hỏi thử ý kiến của tôi.

    Tôi suy tính một chút, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình liền gật đầu, Thiếu Gia lập tức quay đầu lại nói: “Được, bọn tôi đồng ý giúp đỡ hai người”.

    Lúc đó tôi không biết, quyết định đó sau này đã trở thành một quyết định trọng yếu nhất trong đời tôi khi còn sống.

    Nam ba tử đã chuẩn bị máy cày, lúc ra cửa trời đã tờ mờ sáng, trên xe chúng tôi tự giới thiệu về mình, trong bọn họ người mập tên Hồ Lai (làm ẩu), người gầy tên Vương Minh, Thiếu Gia nói, hai người các người đúng là “Liều mạng làm ẩu nha!”

    Máy cày đi đường núi, chúng tôi đã từng đi một lần nên rất quen thuộc, dọc đường bọn họ cũng dừng để chúng tôi nghỉ ngơi, lần này tôi ngủ rất ngon, thức được một chốc lại liền ngủ tiếp.

    Đến nhà để xác Đan Quân, chúng tôi xuống nghỉ ngơi một chốc rồi lại đi tiếp. Cứ đi như vậy, chẳng mấy chốc đã tới nơi chúng tôi hạ trại hôm qua, lúc đó là buổi chiều, mấy Nam ba tử kia nói, quy củ của bọn họ từ cổ xưa do tổ tông truyền lại đó là trộm mộ phải đi buổi tối, tôi hỏi tại sao, bọn họ nói buổi tối quỷ trong mộ ra ngoài hoạt động, chẳng khác gì nhà không có chủ, chúng ta mới dễ hoạt động.

    Hồ Lai liền hỏi chúng tôi đã nghĩ kỹ chưa, hai người tự xuống hay vẫn cần chúng tôi xuống cùng. Tôi cân nhắc hồi lâu, làm nghề trộm mộ này thị phi, đen trắng khó lường, thường gặp chuyện ngoài ý muốn, có điều chỉ cần chúng tôi không giao đồ cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không động thủ hại chúng tôi, tôi với Thiếu Gia quen biết từ lâu, hai người xuống nước phối hợp chắc chắn sẽ ăn ý hơn, nếu như là một người xuống cùng với bọn hắn, ở dưới phát hiện đồ tốt, hắn nảy sinh tâm ác, liền có thể ám toán tôi, đến lúc đó lên rồi nói tôi ở dưới nước xảy ra tai nạn bất ngờ, Thiếu Gia cũng không thể đối phó được với bọn họ, bọn họ hai mạng Thiếu Gia một người sẽ rất nguy hiểm.

    Trong nháy mắt tôi đã suy xét rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định tôi cùng với Thiếu Gia đi xuống là tốt hơn cả.

    Chúng tôi mất hai giờ chuẩn bị, dễ phải đến gần năm trăm cân trang bị, đồ lặn mò châu ngọc có đến 70 năm tuổi này trên thực tế là một loại thiết bị lặn thô sơ, phù hợp lặn xuống những nơi nước chảy xiết, hơn nữa cũng không cần huấn luyện gì đặc biệt. Vật này mặc dù cũ kỹ nhưng vô cùng chắc chắn, có điều mang vào quả thực trông rất khó coi.

    Chờ đến khi trời tối, chúng tôi đẩy thuyền xuống nước bơi ra giữa hồ, hai Nam ba tử bắt đầu giúp chúng tôi đeo thiết bị lặn, buộc sợi dây vào người chúng tôi rồi thả xuống nước. Chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn hẳn, nhiệt độ dưới hồ lạnh như băng. Chúng tôi mở đèn pin đeo trên đầu, một cảm giác khó thở ập tới, phổi phải gắng gượng hết sức để chịu đựng áp lực, tiếp tục hô hấp.

    Hít không khí qua lỗ mũi, thở khí qua miệng, như vậy thì hai luồng khí sẽ không bị ứ đọng.

    Buồi tối tầm nhìn dưới nước có thể nói rằng là con số không, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là vầng sáng của ánh đèn pin.

    Chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận thấy bùn ở đáy sông, tôi đỡ Thiếu Gia rơi nhanh xuống bùn, rất nhanh bùn đã tới đầu gối.

    Tôi đạp chân xuống, bùn cát phía dưới liền bồng lên, tôi không thể ngờ bùn ở dưới này lại dày như vậy, nghe nói ở những nơi lắng đọng của Hoàng Hà bùn vốn không thể gọi là bùn mà phải gọi là xi măng mới phải, thật đúng chẳng sai.

    Mẹ kiếp, tôi chửi thề một câu, khó trách người rơi xuống Hoàng Hà lại dễ mất mạng như vậy, rơi xuống đây ba ba còn khó sống nói chi người. Chúng tôi ra sức níu chặt sợi dây mới tạm thời giữ được thăng bằng, có điều di chuyển vẫn vô cùng khó khăn.

    Thiếu Gia cũng đã thả mình vào trong bùn, tôi chỉ có thể nhìn thấy gã mờ mờ như một cái bóng, gã khoát tay ra hiệu cho tôi theo gã đi về phía trước.

    Tôi quan sát tìm vị trí động, cùng Thiếu Gia từng bước, từng bước tới chỗ sâu nhất của hồ.

    Chẳng mấy chốc đã thấy trong lớp cát vàng mù mịt ở đáy hồ có một cái động lớn màu đen từng chút, từng chút hiện ra.

    Chúng tôi gạt gạt cát trên mặt cố sức nhìn cho rõ, chúng tôi đã đi tới cách động khoảng hai, ba phân, sợ mặt đất bị sụt nên không dám lại gần thêm nữa mà đứng lại quan sát.

    Nhìn qua hang động lúc này vạn phần dữ tợn, giống như một con dã thú đang há miệng, bên trong âm u tối tăm, tôi nuốt nước miếng, cảm giác có chút hối hận. Thiếu Gia lúc này cũng đã ngồi xuống bắt đầu tìm cách leo xuống động.

    Tôi thấy gã ra dấu tay liền đỡ gã, hiện giờ tôi đã cơ bản quen thao tác với mớ đồ lặn này, tôi nhìn Thiếu Gia từng chút từng chút khuất dạng dưới động, chẳng mấy chốc vùng ánh sáng đèn pin đã trở nên vô cùng nhỏ. Nhịp tim tôi đập rất mạnh, cảm giác quần áo bên trong và áo da bên ngoài đều đẫm mồ hôi lạnh, cũng không biết là đang sợ hãi điều gì.

    Chờ sau khi gã xuống đến đáy, ánh đèn pin hoàn toàn biến mất, đây cũng là tín hiệu để tôi đi xuống. Tâm trí tôi lúc này vô cùng căng thẳng, toàn thân giống như đang dần nhũn ra, tôi tự trấn an mình một chút, sau đó cũng cẩn thận đạp vào vách động, từng chút, từng chút một đi xuống.

    Miệng hang động nhìn lớn như vậy, xuống phía dưới cũng chỉ là khoảng không gian bằng bốn cái cửa sổ lớn ghép lại, bốn phía xung quanh toàn là bóng tối, tôi cảm giác mình giống như đang bò vào trong địa ngục.

    Toàn bộ quá trình đó mới chỉ diễn ra khoảng chưa tới 15 giây mà tôi cảm giác giống như một giờ đồng hồ đã trôi qua, chẳng mấy chốc tôi đã chìm hẳn xuống phía dưới động đáy hồ. Phù sa dưới đáy dường như cũng rất dày. Thiếu Gia đang đợi tôi bên cạnh.

    Tôi hít sâu một hơi, đạp chân xuống đáy, phù sa ở đây không dày như ở trên nhưng cũng không hề mỏng chút nào. Sau khi đứng vững, tôi liền rọi đèn pin nhìn bốn phía, nhìn một chút thử xem phía dưới động này rốt cuộc là cái gì.

    Nhìn quanh một hồi, phát hiện phía dưới này thì ra là một cái thạch thất nhỏ, tất cả mọi thứ đều đã bị chôn vùi trong lớp phù sa. Tôi thấy một số tượng đất nung giống như người chết vậy bị chôn nửa thân bên trong, khi đèn pin vừa quét qua tôi giật nảy mình.

    Thiếu Gia bắt đầu mò mẫm tìm đồ, có điều tôi cản gã, vì tôi đã nhìn thấy ở một bên vách đá có một dãy bậc thang bằng gạch đi xuống, bên trong một màu đen kịt không biết nông sâu thế nào.

    Hai Nam ba tử kia từng nói, đồ cổ đều có phân tầng, thông thường kết cấu của mộ cổ thường giống như một cái giếng, nhưng nếu như bên trong mộ nhìn thấy một đường đi lát gạch thì chứng tỏ mộ cổ đó kích thước vô cùng lớn, cho nên phải đặt biệt để ý. Tôi vỗ Thiếu Gia một cái, đồ tốt đều ở ngôi mộ bên trong, đừng mất thời gian ở đây nữa, đi vào đường hầm lát gạch đi!
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Hà Quỷ Quan
    Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
    Quyển 1: Trấn Hà Ấn.
    Chương 14: Thạch thất dưới nước.

    Người dịch: Lưu Hà
    Nguồn: Lachoncoc



    Tôi chiếu đèn vào bên trong đường lát gạch, bên trong tối thui, không biết sâu bao nhiêu, có vẻ như bên dưới độ sụt lún khá nghiêm trọng, đồ đạc chúng tôi mang theo nặng như vậy, đi vào không biết có vấn đề gì không.
    Vách tường bên trong đường lát gạch không biết được làm bằng chất liệu gì, đèn pin của chúng tôi chiếu xuống chỉ thấy một màu xám xanh vô cùng ảm đạm. Nhìn qua vách đá bên cạnh thì thấy trên vách khắc rất nhiều hoa văn, có điều do bị bám quá nhiều bùn cát, cộng thêm ngâm nước lâu ngày, bị ăn mòn nghiêm trọng nên không thể nhìn rõ được hình vẽ phía trên.
    Đường lát gạch mặc dù rất sâu nhưng cũng không rộng lắm, chỉ khoảng năm sáu thước vuông, đi hết đoạn đường lát gạch cũng không phát hiện bất kỳ thứ đồ tùy táng nào, trên đường đi chúng tôi phát hiện rất nhiều dấu bàn tay, có lẽ là của Đan Quân lúc trước đi vào lưu lại.
    Chúng tôi càng đi vào sâu, hô hấp mỗi lúc một khó khăn hơn, hiện giờ độ sâu không biết đã là bao nhiêu rồi, có khi sấp sỷ mười thước rồi cũng chưa biết chừng. Áp lực dưới nước khác xa với trên cạn, tôi cảm giác hít một hơi cũng không được bao nhiêu dưỡng khí.
    Tình hình của Thiếu Gia cũng không khá hơn tôi bao nhiêu, tôi vỗ vỗ gã một chút để gã tập trung hơn, nếu như xuống tiếp nữa, rất có thể sẽ bị ngạt thở.
    Gã khạc nhổ một cái rồi hướng về phía tôi gật đầu, lúc này trước mắt tôi xuất hiện một chùm sáng phản xạ lại ánh đèn pin. Tôi thử nhìn, xuất hiện một ngọc môn ở cuối đường lát gạch.
    Thiếu Gia tiến gần lại cánh cửa, đèn pin của gã lớn hơn của tôi nhiều, lại gần thêm một chút, khoảng sáng trước mặt đã rõ hơn đáng kể.
    Tôi vịn vào gã quan sát bốn phía xung quanh, lập tức bị hình điêu khắc trên cánh cửa hấp dẫn.
    Cửa thiết kế dạng nửa vòm, phía trên trạm trổ hình hai con kỳ lân, điêu khắc vô cùng tinh xảo, có hồn, nhìn qua cảm giác như nó đang muốn nhảy từ trên cánh cửa xuống.
    Thiếu Gia khẽ ra dấu, ý muốn hỏi tôi có muốn đẩy cửa đi vào hay không. Tôi gật đầu, khẽ đẩy cánh cửa một chút, phát hiện cửa không hề nhúc nhích chút nào, có lẽ bên trong có cơ quan. Trước lúc xuống Nam ba tử đã chỉ cho chúng tôi hai chiêu đối phó, một loại trong đó là dùng công cụ tên Vạn Tượng Câu để mở cửa. Lúc ấy tôi không có học có điều Thiếu Gia lại tiếp thu rất nhanh, loay hoay mấy cái, cửa mộ kia tỏa ra một đám bùn, sau đó chúng tôi đẩy nhẹ, ngọc môn liền mở ra.
    Một luồng khí lạnh thấu xương từ bên trong bốc ra, tôi không kiềm chế được khẽ run lên một cái, không tự chủ được hai người đều thụt lùi về sau một bước.

    Bên trong cửa toàn một màu đen kịt, tôi chiếu đèn pin vào, vẫn một màu tối thui như bông vải nuốt trọn toàn bộ luồng ánh sáng, không gian bên trong quả thực là quá lớn.
    Chúng tôi do dự đứng ở cửa mộ rất lâu, chưa dám đi vào, tôi và gã đều cảm nhận một bầu không khí vô cùng quỷ dị toát ra từ bóng tối trước mặt. Cuối cùng vẫn là Thiếu Gia cắn răng, khoát tay, đẩy tôi vào.
    Tôi thầm chửi cha gã, khó khăn lắm mới đứng vững nổi, vội lấy đèn pin chiếu thử, chỗ này so với chỗ chúng tôi vừa xuống lớn hơn, diện tích khoảng chừng bằng hai cái sân bóng rổ, ánh sáng đèn pin căn bản không thể bao quát được toàn cảnh.
    Phù sa dưới chân rất mỏng, chỉ tầm một tầng. Tầm nhìn đã cải thiện được một chút, tôi thấy ở giữa và cuối thạch thất có bốn hình người với những thế đứng cổ quái khác nhau. Ở những chỗ khác cũng lác đác nhiều bóng đen.
    Trước giờ tôi chưa từng vào mộ lần nào, không thể phán đoán những thứ kia là gì, có điều lúc này trong lòng tôi dâng lên niềm hưng phấn lớn, biết rằng lần này chắc chắn thu hoạch không ít.
    Mấy bóng đen kia chắc là vị trí để quan tài, nếu như chỗ này đúng là hậu điện thì hẳn là quan tài đang đặt tại những vị trí kia.
    Hai Nam ba tử kia nói đây là mộ trấn sông, thứ táng trong mộ có thể không phải là người, vậy thì trong quan tài kia sẽ là cái gì? Trong lòng tôi có chút sợ hãi pha lẫn tò mò.
    Dưới đáy nước không có người vậy thì mấy bóng người với tư thế kỳ quái kia chẳng lẽ là tượng gốm, tôi khẽ rùng mình, nhích dần ánh đèn pin lại gần cẩn thận quan sát kỹ mới phát hiện thì ra là bốn cái tượng lớn bằng đồng thau, đều đang nửa quỳ ở đó, trên tay đang bưng thứ gì, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện ra đó bốn chiếc mâm bằng đồng thau, bốn chiếc mâm đó cùng hướng về phía vị trí chính giữa bọn họ.
    Tôi quay đầu lại nhìn Thiếu Gia một chút, phát hiện gã không dám cùng đi tới, vẫn đang đứng ở bên ngoài ngôi mộ, lòng thầm chửi gã không có nghĩa khí, quay đầu lại bơi về hướng trung tâm giữa vị trí các tượng.
    Nơi đó có một bệ đá lớn, chắc là bệ quan tài, có điều ở trên bệ quan tài tôi cũng không nhìn ra hình dạng giống như chiếc quan tài bình thường, ngược lại chỉ thấy một thứ trước nay tôi chưa từng thấy có hình dạng vuông vức, giống như thạch đài, đặt trên bệ quan tài.
    Tôi thận trọng nhìn kỹ từng chút, từng chút một, phát hiện quả đúng như lời Thiếu Gia, vật này không thể gọi là quan tài, vậy chắc hẳn là một cái quan quách, quan tài thực sự có lẽ nằm bên trong quan quách.
    Tôi cố gắng nhìn cho rõ hoa văn phía trên quan quách, thầm giật mình.
    Quan quách bắt đầu được sử dụng từ thời Tây Chu, quan quách của thiên tử thường có bốn tầng, tầng 1 là quan tài bản thân cùng với cân ti (bình rượu hình bầu dục) bằng sừng tê bọc da trâu; tầng thứ hai dưới lớp ván gỗ là đất; tầng thứ ba là gia quyến tùy táng; tầng bốn táng các quan lớn. Sau đó qua các triều đại khác nhau cũng có nhiều thay đổi, như khi khai mở lăng vua Càn Long triều Thanh, quan quách Càn Long cũng chỉ có hai tầng.
    Thời đó quan tài bằng đá rất phổ biến, có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi, nhưng đến các đời sau thì căn bản đã chuyển sang sử dụng quan tài bằng gỗ. Chế độ táng này chỉ còn tồn tại từ thời tây chu trở về trước, quan tài đá ở đây chắc cũng phải có đến hơn ngàn năm lịch sử.
    Tất nhiên những loại lý luận về đồ này, nếu đã từng trải qua thực tế, bạn sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng cơ bản đều là chuyện tầm phào. Nếu nói theo cách nói của của Thiếu Gia thì đó là bọn họ không phải căn cứ vào chỉ dẫn trong sách để phán đoán tìm ra đồ, mà chính là mỗi lần đi moi đồ về thì viết sách. Chuyến đi lần này liên quan nhiều đến tập tục các dân tộc, các khu vực, tín ngưỡng qua các triều đại, muốn dựa vào sách để phán đoán căn bản là không thể.
    Tôi nhìn quan tài đá trong nước một chút, quan tài dường như không có kẽ hở, giống như nguyên khối, hơn nữa hai bên cũng không có tiên môn, trong lòng vô cùng hoài nghi.
    Bên dưới quan quách có bốn cái khoen đá, bốn sợi xích sắt quân quanh phía trên khoen đá. Xích người đến phía dưới quan tài, tôi thử kéo một chút, nhưng không có chút tác dụng nào, quan tài vẫn không nhúc nhích.
    Quan tài đá được chế tác bằng chất liệu vô cùng đặc biệt, tôi chiếu đèn pin xuống, tỏa ra một loại màu sắc như màu mỡ dê, giống như nửa trong suốt. Có thể nhận ra trong quan tài một cái bóng màu đen, ban đầu tôi cho rằng đó là đường viền bên trong quan tài, nhưng nhìn tới nhìn lui thì phát hiện ra cái bóng kia dường như là một bóng người.
    Tôi ồ lên một tiếng, nhất thời thế giới quan liền hoàn toàn bị sụp đổ, chuyện gì đã xảy ra, vì sao bên trong quan quách lại có thể có người thật chứ?.
    Từ bên cạnh đi ra một bóng người vẫy vẫy tay về phía tôi, tôi biết là Thiếu Gia muốn ra hiệu tôi quá chậm chạp, tôi cũng phất phất tay đáp lại. Tôi còn chưa quan sát được hết đồ trong quan quách, bảo gã chờ thêm một chút, có điều gã lại kéo tôi, kéo tôi trở về lại.
    Tôi không biết gã làm gì, đi theo gã thì phát hiện gã đang nhìn hình điêu khắc trên vách mộ. Đề tài cũng vô cùng đơn giản, ngổn ngang toàn hình thần thú các loại, nếu như lúc mới vào nhìn thấy tôi còn rất mơ hồ, qua một lúc lâu có thể dễ dàng cảm nhận được. Khó trách các văn nhân, học giả vì sao lại hứng thú với việc mở quật cổ mộ như vậy, thì ra nguyên nhân cũng là vì họ muốn tìm chút cảm giác mới mẻ.
    Xem những hình điêu khắc ở đây một chút tôi liền ngây người, trong lòng nổi lên quá nhiều nghi vấn.
    Đây là một loại điêu khắc tự chuyện, hình được khắc trên nền đá màu xám xanh, điêu khắc rất nổi, nhìn qua hình dáng nhân vật có chút cổ quái không thể giải thích, tôi khẽ nhìn lướt qua, không biết nội dung cụ thể hàm chứa bên trong là gì.
    Thiếu Gia nhìn đến xuất thần, ngón tay vẫn lướt tới lướt lui trên những hình điêu khắc. Tôi nhìn gã giống như mới phát minh ra một cái gì mới, cảm thấy buồn cười trong lòng, những lúc ở cùng tôi gã thường xuyên như vậy, sau một hồi lâu sẽ giả bộ thông hiểu, miệng đẩy phun phân.
    Gã đi tới một bức phù điêu trước mặt chiếu đèn pin vào để tôi nhìn đồ vật bên trong, chỉ thấy trên mặt tường vẽ một số người đang dùng nón lá múc bùn dưới sông, đây cũng chính là hình ảnh hoạt động thanh ứ lòng sông mỗi khi Hoàng Hà cạn nước của dân bản xứ. Ở giữa bức vẽ là hình dạng một cái thạch đài lộ ra quá nửa trên bùn cát, rất nhiều người vây quanh cái quan tài này, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
    Thiếu Gia thấy tôi xem hình có thể hiểu liền kéo tôi đi qua nhìn một bức phù điêu khác, tôi nhìn theo ánh mắt của gã, trên bức phù điêu này là hình quan quách được đào lên, lộ ra một cái bóng, bóng dáng nằm phía trong quan quách, giống như người lại tựa hồ như không phải người. Bức phía dưới là hình ảnh vật này đang rời khỏi quan tài đi về phía một người bằng một loại tư thế vô cùng quỷ dị.
    Tôi nhìn động tác của người kia lại giống y như động tác “sờ một cái” của Đan Quân trước khi chết, cảm giác toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
    Nhìn tiếp xuống bức họa phía dưới, tất cả mọi người đều biến thành xác chết nằm trên mặt đất, trong hình chỉ còn lại duy nhất cái quan tài kia.
    Thiếu Gia chỉ miệng gã để tôi nhìn, tôi phán đoán đọc khẩu hình của gã: “Hình như là một loại cảnh cáo?”
    “Mê tín.” Tôi đáp : “Làm quái gì có ác quỷ.”
    Thiếu Gia quay đầu nhìn tôi, miệng mấp máy: “Không phải Đan Quân đã chết rồi sao?”
    Tôi nhớ tới biểu cảm trên thi thể Đan Quân, không khỏi khẽ rung mình chửi: “Đừng có làm loạn suy nghĩ của tôi, cẩn thận tôi cho anh một đấm bây giờ”.
    Thiếu Gia lẩm bẩm không dám nói tiếp, có lẽ là đang nghĩ tới những chuyện thời cách mạng văn hóa, tôi vỗ vỗ gã, ý muốn để gã bắt đầu tìm kiếm, lựa đồ tốt. Tôi cũng phải xem thử, mảnh đồng thau Đan Quân cho tôi là lột ra từ chỗ nào, Thiếu Gia gật đầu một cái.

    Hai người tập trung tinh thần, mỗi người đi kiểm tra một hướng, mới đi được hai bước, Thiếu Gia lại tới kéo kéo tôi, tôi thầm nhủ trong đầu, mẹ kiếp thằng cha này thật là quá phiền phức, quay lại chỉ thấy tôi vẫn đứng một mình ngây ngốc trong làm nước đen nhánh nhưng bốn phía lại cảm giác như có thứ gì đó đang hoạt động. Quay đầu sang hỏi gã có chuyện gì kết quả là vừa quay đầu một cái liền thấy Thiếu Gia đang dựa vào tường, cố sức ra dấu tay với tôi.
    Tôi lòng đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong góc phía sau lưng tôi đang đứng một tượng gốm, không nhúc nhích.
    Vừa rồi lúc tôi xem phù điêu, chỗ đó còn trống không, trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, nghĩ chắc do mình nhìn lầm, chiếu đèn pin lại xem thì thấy người gốm khẽ động đậy một cái, một mảng bùn loãng dưới chân cũng chuyển động bất thường, chợt quay lại.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)