FULL  Tiên Hiệp  Cổ Điển Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm - FULL 385C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 21: Mỗi Người Có Cuộc Sống Của Mình

    Dịch giả: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    Mưa gió đầy trời, một tia sét đánh phá vạn dặm mây, chiếu rọi lấy hàng ngàn tiểu thế giới. Chỉ duy nhất có tượng đá đứng vững như núi.

    Tăng sư đứng trước tượng đá, tay cầm chày gỗ, ngưng định không gõ xuống.

    Như đang hỏi đạo, chờ đợi tượng đá giải thích nghi hoặc.

    - Ta đương nhiên không phải.

    Tượng đá phát ra tiếng nói. Tăng nhân kia vẫn bất động như cũ, hiển nhiên gã không cảm thấy thỏa mãn với đáp án này. Hoặc căn bản không tin được.

    Tượng đá nói tiếp:

    - Từ nhỏ ta đã đi theo lão kiếm khách hành tẩu trong trời đất, được ông ấy dạy bảo, khai mở linh tuệ. Về sau lại đọc đạo tạng của núi Thiên La, được sư tỷ dẫn đạo học phương pháp luyện khí. Sau lại kế thừa chức vị Hà bá, nạp tín ngưỡng sông Kinh Hà, Bá Lăng, mới có ta ngày nay.

    Trần Cảnh giải thích.

    Đột nhiên Mộc Chân nói:

    - Ngươi vốn không cần phải giải thích.

    Dứt lời, gã nhắm mắt cúi đầu, lại vừa vòng quanh tượng đá vừa gõ mõ.

    Bãi cỏ trên mặt đất đã bị gã dẫm thành một lối mòn hình tròn.

    Tượng đá phát ra tiếng cười, sau đó nói:

    - Vậy ngươi có cảm thấy ta nói đúng không? Dù có thế nào, thì một người sống, phải có được cuộc sống của chính mình.

    Trần Cảnh nói đến cuộc sống của chính mình không phải chỉ đơn thuần nói về một sinh mạng đang sống, mà là chỉ một tư tưởng độc lập. Một người tu hành nhất định phải có được tư tưởng độc lập. Nếu không, vậy thì không thể coi là người tu hành được, có chăng chỉ là một thuật sĩ, một phương sĩ (*) mà thôi. Hắn tin rằng Mộc Chân rõ ràng ý tứ của hắn. Y đi vòng quanh tượng đá một lúc, đột nhiên nói:

    - Ngươi nói không sai, thế nhưng cũng chưa chắc đã đúng. Hiện tại, ta lại không thể phản bác ngươi.

    Dứt lời, gã bèn ngồi xuống dưới chân tượng đá, tùy ý để cho mưa gió táp vào người, tay lại đều đặn gõ vang từng tiếng mõ.

    Nếu muốn phân chia ra thì hẳn người trên thế gian được chia làm ba loại. Một loại là người ta bảo sao nghe vậy. Loại thứ hai là người lựa chọn những lời họ thích nghe, họ tin theo. Còn loại thứ ba chính là người có tư tưởng độc lập. Loại người này mỗi khi thấy một chuyện, nhất định phải rút ra được quan hệ nhân quả trong đó, cho nên có những kiến giải đặc biệt của riêng mình với chuyện thế gian. Lời của Trần Cảnh là nhắc đến loại người này. Nếu muốn trở thành loại người này, nhất định phải trải qua thời gian tu hành dài dòng buồn chán mới được.

    Trần Cảnh cho rằng loại người bảo sao nghe vậy thì không thể tính là người đang sống cuộc sống của chính mình được.

    Hắn không biết Mộc Chân nói không thể phản bác, là không phản bác hay là không thể phản bác được. Tuy không biết nhưng hắn đã đạt được mục đích của mình rồi. Bởi vì Mộc Chân đang nỗ lực dập tắt đi đốm lửa không thuộc về tư tưởng của bản thân trong lòng mình. Tiếng mõ trong tay gã vang lên vô cùng kiên định, hiển nhiên gã đã quyết định là một người tu hành sống cuộc sống của chính mình.

    Mọi chuyện phát sinh ở thế giới trong lòng Mộc Chân chẳng qua chỉ là một ý niệm ở đại thế giới chân thật bên ngoài mà thôi.

    Đột nhiên tượng phật Kim Thân La Hán trên không trung cung Thanh Hoa nhìn qua Linh Tiêu bảo điện. Chỉ một cái liếc mắt này lại như thể xuyên thủng không gian và thời gian, nhìn thầy được trong lòng Mộc Chân, thấy được gã đang ngồi gõ mõ dưới chân tượng đá.

    Ông ta chỉ thoáng nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt lại, sau đó trả lời chất vấn của Thái Tử Yêu tộc phát ra từ cung Tử Vi.

    - Lời nói và việc làm chỉ là ngoại tượng (hình ảnh bên ngoài). Ta nói và làm đều là một lòng như thế. Cho dù sấm sét tru ma hay dẫn người hướng thiện, đều xuất phát từ một lòng duy nhất. Đối với thương ưng như vậy, mà đối với kiến càng cũng là như vậy.

    Hòa thượng bên trong ánh sáng vàng nói.

    Thái Tử cười to hỏi:

    - Hòa thượng, ngươi biết khiêm tốn cẩn thận là thế nào không?

    - Dù có khiêm tốn cẩn thận hay liều lĩnh ương ngạnh đều là vì bản thân ngươi không bình tĩnh, không một lòng. Cho nên mới cần phải khiêm tốn, cần cẩn thận, mới e ngại miệng người, không khác biệt gì với liều lĩnh ương ngạnh cả. Trong nội tâm ta muốn thế nào thì đều sẽ làm như vậy, cho nên sao không dám nói vậy được.

    Thái Ất Cứu Khổ trong cung Thanh Hoa, cũng chính là Kim Thân một trượng tám trên không trung cung Thanh Hoa nói, cảm giác thiên hạ to lớn, bỏ mình thủ người phô thiên cái địa tràn xuống. Trong cung Thanh Hoa, có tiếng niệm xướng Phật hiệu vang lên. Những người khác nghe thấy lời người này nói đều chau mày lại, trên người dâng lên vầng sáng như muốn chống lại loại cảm giác uy nghiêm từ tượng Phật Kim Thân phía trên không trung cung Thanh Hóa truyền ra. Có điều đó chỉ là loại cảm giác lay động tới tâm linh, không phải là thứ ngoại vật như pháp bảo hay phép thuật ngăn cản được. Cho nên bọn họ nhao nhao hóa thành điểm sáng bay thẳng lên, tránh ra xa. Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy điểm điểm ánh sáng từ bên dưới bay vút lên, thành kính quỳ gối trước cung Thanh Hoa.

    Thái Tử Yêu tộc thầm giận dữ. Bởi vì trong số những kẻ quỳ gối trước cung Thanh Hoa còn có cả Yêu tộc, thậm chí còn có cả vài loại chim linh trí sơ khai cũng bay về phía cung Thanh Hoa.

    Đột nhiên, trên khoảng không cung Tử Vi chợt hiện lên vầng sáng như khói lửa, mơ hồ có tiếng chim lớn kêu vang. Trong tiếng chim lớn kêu vang đó, từng con chim đang lượn quanh cung Thanh Hoa lần lượt rơi rớt xuống nóc điện. Trong nháy mắt, nơi đó vốn là cảnh tượng bình hòa trăm chim triều bái đã biến thành một tòa cung điện trải đầy xác chết.

    - Hòa thượng, từ bi của ngươi ở đâu? Sao lại không cứu bọn họ? Nhiều sinh mệnh phải chết đi vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy sao?

    Thái Tử Yêu tộc ngồi trong điện lớn tiếng hỏi.

    Kim Thân một trượng tám trên cung Thanh Hoa mở miệng đáp:

    - Thái Tử giết chúng, sao lại nói là tội của bần đạo? Cổ có thiên ma phủ xuống mê hoặc chúng sinh, lại nói rằng đó là tội nghiệt của chúng sinh. Lời ấy của Thái Tử sao mà giống với lời của thiên ma.

    - Lời này là Linh Sơn Thế Tôn mượn chuyện này chụp mũ cho người sao? Theo cao kiến của Thái Ất Cứu Khổ cung Thanh Hoa, hôm nay có thể nói ngữ điệu của ta giống hệt với thiên ma, vậy mai này có thể định đồng tội với chúng được rồi. Thật sự được mở rộng lỗ tai a.

    Thái Tử Yêu tộc lớn tiếng cười nhạo.

    Lời nói của hai người vang vọng trên chín tầng trời. Trên khoảng không của cung Tử Vi, khói xám cuồn cuộn không ngừng biến ảo ra đủ hình thù con thú, cực kỳ chân thật, hình thần đầy đủ. Chẳng qua tuy không ngừng biến hóa, nhưng cứ một con xuất hiện, thì con còn lại sẽ biến mất.

    - Lời ấy của Thái Tử đại sai rồi. Sinh linh chư thiên này, sinh tử đều đã định số nhưng tu trì có thể thay đổi được thiên mệnh. Bọn chúng đã gặp được Phật pháp của ta, đã hướng tới giác ngộ, cho dù hôm nay có chết đi thì linh hồn vẫn sẽ an tường. Ngày sau nhất định chúng sẽ được đầu thai ở thế giới cực lạc của ta, không phải gánh chịu nổi khổ sinh tử luân hồi.

    - Thế giới cực lạc? Thế gian này có sao? Lời nói vô căn vô cứ cũng có thể nói cho sinh linh chư thiên trên chín tầng trời này nghe được?

    Giọng nói của Thái Tử vang vọng khắp cả tầng trời, tất cả các tu sĩ trên tầng mây này đều nghe thấy được cả.

    - Thế gian căn bản không có thế giới cực lạc. Từ khi có sinh linh cực lạc, thì thế giới cực lạc cũng có rồi. Thế giới cực lạc tồn tại trong lòng mỗi sinh linh. Mỗi một sinh linh chết đi, đều có thể đi vào vĩnh hưởng cực lạc.

    Kim Thân một trượng tám trên cung Thanh Hoa nói, lời lẽ đầy trang nghiêm và chân thật khiến người nghe không kìm được mà tin phục. Cho dù ông ta nói về một sự vật không tồn tại trên thế gian này, thế nhưng những tu sĩ cao thâm kia cũng không kìm được suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự có một nơi nào như vậy?

    Hai người bọn họ đang luận đạo, chợt phía bên phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh có vầng sáng xanh vọt lên cao. Trong vầng sáng xanh trong như nước, một người ngồi dậy khỏi mặt nước đó, rồi đứng thẳng lên. Đạo y pháp quan trên người này nhìn rất rõ ràng như thể vật thật, thế nhưng gương mặt y lại mông lung không rõ. Cả người y không ngừng biến lớn lên, cuối cùng cả thân thể y hiện ra, tức thì đã đứng phía trên Linh Tiêu bảo điện rồi.

    Nhìn từ rất xa, có thể thấy rõ đạo nhân khổng lồ kia đang vươn người nhìn chăm chú vào cung điện bên dưới.

    Đạo nhân khổng lồ kia đột nhiên há miệng, rống to một tiếng. Cả tòa Linh Tiêu bảo điện chợt lắc lư, rồi phía trên tòa điện có một pho tượng đá hiển hiện. Tượng đá như chìm ở trong mặt nước, bị tiếng rống to này thổi dạt đám cỏ rong rêu màu đen phủ kín mặt nước ra, tượng đá mới dần hiển lộ.

    Gương mặt tượng đá không chút cảm xúc, chỉ có đôi mắt như sống động. Đối diện với thần thông Đạo gia đỉnh cấp này lại không có chút ý tứ sợ hãi, chỉ có một loại tĩnh thủ mặc kệ trời long đất lở, ta vẫn sừng sững bất động.

    Người khổng lồ ngồi dậy trong vầng sáng xanh kia chính là thân ngoại hóa thân của Đạo gia, là thần thông dựa vào một niệm từ linh lực hiển hóa mà thành. Đạo linh kia có khả năng thi pháp đến đâu còn phải dựa vào thực lực của chủ nhân, cảnh giới của người làm phép. Nghe nói đây chính là thần thông mà Đạo tổ ngộ ra, một niệm có thể hóa ra mấy thân ngoại hóa thân, mỗi hóa thân lại có được tám phần thực lực của Đạo tổ. Hơn nữa, chỗ tốt của thân ngoại hóa thân này chính là không cần có chủ nhân khống chế, lại không có sự sống. Cho nên đây cũng là một trong những loại thần thông tất phải tu hành của Đạo gia.

    Tiếng rống to này có uy hiếp cực lớn tới Trần Cảnh, cả bên trong lẫn bên ngoài. Ở bên ngoài, Trần Cảnh không có vẻ sợ hãi, thế nhưng bên trong hắn lại cuồn cuộn như nước sôi, mà bản thân hắn lại giống như một cái nồi đậy kín nắp.

    Hằn dùng tượng thần trấn nhiều người như vậy là đã cố hết sức rồi. Cho nên một tiếng rống của Đạo linh đã khiến hàng mày của bốn người trong Linh Tiêu bảo điện lập tức giật giật như tùy thời có thể tỉnh lại. Phàm là kẻ nào trong bốn người đó tỉnh lại đều tính là tai nạn với Trần Cảnh cả. Vì vậy, Trần Cảnh căn bản không thể để bọn họ tỉnh lại được. Trong bốn người này, Chính Dương lại sắc bén nhất.

    Thế giới nội tâm của Chính Dương là một vùng máu tươi đầy trời, tử thi đầy đất. Những tử thi kia đều là sư huynh đệ của gã. Trước đám tử thi này là một pho tượng đá, trong tay của pho tượng là một thanh trường kiếm màu đen. Kiếm có tên là Lục Tiên.

    Đây chính là ký ức ẩn sâu nhất trong lòng Chính Dương, được khắc ghi sâu nhất. Đó là tràng cành xảy ra trên đảo Kim Ngao, chỉ là lúc đó Lục Tiên kiếm không nằm trong tay tượng đá mà nằm trên một giá kiếm. Còn những sư huynh đệ của gã đang tiến lên rút thanh kiếm, sau đó bị Lục Tiên kiếm hút cạn máu huyết mà chết.

    Đây là tình cảnh nằm sâu nhất trong trí nhớ gã biến thành, như thể là một loại tâm ma.

    Trần Cảnh cảm nhận được nỗi thống khổ của gã, một loại không thể nói ra lời được. Sư phụ, sư huynh, sư đệ gã đều lần lượt chết đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình gã. Cái loại đau khổ phải mang vác trên vai gánh nặng phục hưng đảo Kim Ngao hòa cùng thù hận mà trở nên hỗn tạp điên cuồng, trở thành sát khí điên cuồng. Trong tiểu điện dần tràn ngập khí tức giết chóc. Trần Cảnh biết rõ gã muốn rút thanh Lục Tiên kiếm ra. Thực ra không phải là gã muốn, mà trong trí nhớ của Chính Dương, Lục Tiên kiếm đã được gã rút ra đấy. Lúc này nhất định gã có thể rút được thanh kiếm ra. Dưới sát niệm điên cuồng của gã, Trần Cảnh tự biết rất khó trấn áp được gã, mà dù có trấn trụ được thì cũng không thể trấn được thanh Lục Tiên kiếm kia.

    Vì vậy, Trần Cảnh muốn phá vỡ cái ý cảnh duy nhất đang chậm rãi hình thành này của gã, để gã không thể rút được thanh Lục Tiên kiếm ra. Trong trí nhớ của Chính Dương, thời điểm này không có người nào xuất hiện, không có ai nói thêm điều gì cả.

    Đột nhiên tượng đá chợt lên tiếng:

    - Thanh kiếm này, ngươi không thể rút.

    Bước chân đang đi tới của Chính Dương chợt ngừng lại, gã vô cùng ngoài ý, tựa như ý nghĩ không được thông suốt. Gã không nghĩ ra làm sao tượng đá lại nói được, cũng không nhớ rõ mình đang ở trong thế giới tâm cảnh của mình chứ không phải là hiện thực, cũng như gã đã quên mất mình đang ở bên trong Linh Tiêu bảo điện.

    - Sư huynh, sư đệ, sư phụ ta đều vì rút thanh kiếm này mà chết. Vì sao không thể rút?

    Chính Dương lạnh lùng hỏi.

    - Là bởi vì sư huynh, sư đệ, sư phụ ngươi đều đã chết vì thanh kiếm này, nên ngươi càng không thể rút.

    Tượng đá nói.

    Trong mắt Chính Dương hiện lên vẻ nghi hoặc, rồi lại nhanh chóng bị giết chóc thay thế. Chỉ thấy gã nói:

    - Yêu ma nhà ngươi, chính ngươi đã ngăn cản chúng ta rút kiếm, chính ngươi đã để bọn họ phải chết đi, ta phải giết ngươi…

    Gã lớn tiếng hô, lời sau cùng không được nói hết thì gã đã đánh về phía tượng đá, rồi rút thanh Lục Tiên kiếm trong tay tượng đá ra. Một luồng ánh kiếm cực nhanh lướt qua đầu tượng đá. Đầu pho tượng đá lập tức rơi xuống.

    -----oo0oo-----

    (*) Thuật sĩ: Là người dùng phép thuật.

    (*) Phương sĩ: Kẻ chuyên về một nghề, thuật như bùa thuốc, tướng số.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 22: Tiên Không Cầm Giữ Được, Đạo Ứng Với Vứt Bỏ

    Dịch giả: Hoangtruc
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    Ngay khi Chính Dương chém bay đầu tượng đá trong lòng mình, Linh Tiêu bảo điện cũng vang lên một tiếng kiếm ngân như ẩn như hiện, thậm chí còn có ánh kiếm trong điện lộ ra.

    Ánh kiếm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lại xuất hiện ngay tích tắc sau khi Đạo linh kia rống lên một tiếng. Thế nhưng sau tiếng kiếm ngân kia không còn có thêm tiếng thứ hai vang lên nữa, nó chỉ lan khắp hư không rồi tan biến đi mất.

    Ở thế giới trong lòng Chính Dương, đầu tượng đá kia bị chặt đứt, rơi xuống dưới mặt đất rồi vỡ vụn. Ngoài đại điện của đảo Kim Ngao lại có thêm tiếng người truyền vào.

    - Lục Tiên ma kiếm, Tiên không nắm giữ nổi, Đạo ứng với vứt bỏ.

    Ngoài cửa có một người đi vào. Người này Trần Cảnh đã gặp qua ở thành Quân An nước Trung Nguyên, quán chủ Bạch Vân quan. Năm đó Trần Cảnh ở thành Quân An nước Trung Nguyên đã cảm nhận được khí tức trên người ông ta thuộc về nhất mạch Tiệt giáo của đảo Kim Ngao

    Môn phái Đạo gia trong tam sơn ngũ nhạc không giống nhau dù có cùng tên gọi là Luyện Khí sĩ Đạo gia. Đó đều là tên mà những người ngoài Đạo môn gọi bọn họ. Còn chính bản thân bọn họ khi nói về mình, nhất định sẽ nói mình là Luyện Khí sĩ của đạo quán nào đó, hay núi nào đó. Bởi vì tuy đều là Đạo gia, nhưng bọn họ chỉ nhận thức sư thừa của mình. Do đó, có thể thấy Trường Sinh đạo quân tụ tập được rất nhiều tu sĩ Đạo môn trong thiên hạ thế kia là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng có thể nhìn ra được thân phận của ông ta không tầm thường thế nào.

    Phương pháp tu hành mỗi một chi mạch Đạo gia truyền thừa xuống đều không giống nhau, dĩ nhiên dao động pháp lực và khí tức trên người cũng khác nhau. Khí tức trên người mỗi tu sĩ của nhất mạch Tiệt giáo đảo Kim Ngao đều có một luồng ánh sáng xanh như kiếm dựng thẳng lên cao. Lúc ấy tuy rằng quán chủ Bạch Vân quan rất điềm đạm, thế nhưng khí tức hiển lộ ra lúc ông ta động dụng phép thuật vẫn có những tia sáng xanh từ đỉnh đầu xông thẳng lên hư không.

    Quán chủ Bạch Vân quan này dĩ nhiên là do Trần Cảnh huyễn hóa ra. Trước đó, Trần Cảnh nghe thấy Chính Dương rống giận, đã hiểu chuyện không tốt. Quả nhiên gã đã điên cuồng rút kiếm ra. Bởi vậy cũng có thể thấy chấp niệm của gã cực kỳ điên cuồng, đâm sâu trong linh hồn mới rút thanh Lục Tiên kiếm ra được. Cũng may trong khoảnh khắc gã trở nên điên cuồng kia, dù đã chém bay đầu tượng đá Trần Cảnh đang trấn áp gã thì vẫn không tỉnh lại được, vẫn bị Trần Cảnh nắm lấy cơ hội trấn phong lại lần nữa. Cho nên những người bên ngoài Linh Tiêu bảo điện thấy được có tiếng kiếm ngân vang lên trong điện, thấy có ánh kiếm hiển lộ, nhưng chỉ lóe lên lại tắt mất.

    Lúc này quán chủ Bạch Vân quan vẫn là tượng đá mang đầy lực lượng tín ngưỡng của nhân gian, được Trần Cảnh biến ảo ra. Năm đó hắn nhận ra khí tức nhất mạch Tiệt giáo trên người ông ta, bèn thử nghiệm một lần. Quả nhiên Chính Dương có biết đến ông ta.

    Chỉ thấy gã nhìn vào quán chủ Bạch Vân quan, vui mừng nói:

    - Bất Hồi sư thúc, rốt cuộc người cũng trở về rồi.

    Lập tức, gã chỉ vào trong cung Bích Du, bật khóc:

    - Sư thúc, sư phụ và các sư huynh đệ đều chết cả rồi, đảo Kim Ngao đã mất rồi, sư thúc…

    Dứt lời, gã quỳ rạp xuống, lệ rơi đầy mặt.

    Trần Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng một người với vẻ ngoài sung mãn khí tức giết chóc lại có một phần nội tâm yếu đuối thế này. Nghe thấy Chính Dương kêu lên một tiếng sư thúc, hắn mới biết được đạo hào của quán chủ Bạch Vân quan là Bất Hồi.

    Truyền thuyết từng nói rằng cung Bích Du này do một trong ba vị Đạo tổ là Thông Thiên chân nhân xây dựng nên. Trong truyền thuyết cũng từng nói, đây là nơi Kim Tiên thường xuyên ra vào. Thế sự biến ảo, có lẽ chính Thông Thiên chân nhân cũng không thể nào nghĩ được đảo Kim Ngao của mình sẽ có ngày biến thành như vậy, trống vắng mà tịch mịch.

    - Chính Dương, lẽ nào ngươi quên mất lời nói lúc Tiệt giáo chúng ta lập Tiệt rồi hay sao?

    Quán chủ Bạch Vân quan Bất Hồi nói.

    Chính Dương ngẩng đầu, lớn tiếng đáp;

    - Đệ tử đến chết cũng không dám quên.

    - Vậy ngươi niệm lớn lên cho ta.

    Quán chủ Bạch Vân quan nói tiếp.

    Chính Dương lập tức lớn tiếng đáp:

    - Vâng, sư thúc.

    Đang nói, nhưng nước mắt gã vẫn còn đầm đìa trên gương mặt xấu xí. Trần Cảnh rất khó tưởng tượng gã còn có một khía cạnh mềm yếu đến thế này, không khỏi nghĩ thầm: “Thế gian có nói người đáng sợ, nhất định có điểm đáng thương. Quả nhiên không thể phân được phong cách hành sự của mỗi người với bản tính và trải nghiệm của hắn. Không ai là cuồng ma, sát nhân bẩm sinh, cũng không có ai trời sinh đã lạnh lùng vô tình.”

    - Lấy ra một đường sinh cơ trong trời đất, không cầu không khẩn, chỉ tự tu tự được.

    Chính Dương lớn tiếng nói. Câu này trong giáo lý Tiệt giáo được phổ biến rộng rãi, tất nhiên Trần Cảnh đã biết từ trước. Hắn hỏi một câu như vậy chẳng qua là vì muốn chiếm thế chủ động mà thôi.

    Nhưng lúc này, hắn lại không kìm được mà nói thêm một câu:

    - Tu hành, tu hành, tu là cái gì, mà hành là làm gì?

    Kỳ thật lời này là hắn đang tự hỏi mình, thế nhưng nói ra lời thì Chính Dương sẽ cảm thấy như đang hỏi gã. Gã trầm ngâm một lúc mới đáp:

    - Tu hành, tu chính là phép thuật Tiệt giáo đảo Kim Ngao ta, hành chính là chỉ hộ giáo truyền đạo.

    - Đây là ý nghĩ hiện tại của ngươi? Không phải là suy nghĩ chân thật của ngươi.

    Quán chủ Bạch Vân quan nói.

    Đột nhiên Chính Dương ngẩng lên, lớn tiếng nói:

    - Ta muốn tu kiếm ý Lục Tiên, giết Triệu Tiên và Ly Trần đã đoạt Tuyệt Tiên kiếm của Tiệt giáo ta.

    Hai mắt gã đỏ ngầu, giọng nói mơ hồ nhuốm thêm điên cuồng.

    Trần Cảnh nhìn gã, lòng thầm cảm thán quả nhiên sát ý trong lòng gã có thể tùy thời bộc phát ra ngoài. Nhìn vào mắt gã, hắn biết lúc này đã không gì khiến gã lùi lại nửa bước, trừ phi dựa vào thân phận sư thúc này ngăn lại. Sau đó ở bên cạnh gã dẫn đạo, khiến đạo ý điên cuồng sau khi trải qua tràng cảnh ở cung Bích Du mà dần tiến tới viên dung kia trở nên nhạt xuống. Bất kể thế nào thì hắn cũng phải phá cho được phần Đạo ý này của gã.

    - Giết chóc sao?

    Quán chủ Bạch Vân quan cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy thân thiết, giọng nói nhu hòa.

    - Không, là báo thù.

    Chính Dương lớn tiếng đáp.

    Trần Cảnh thầm cảnh giác. Trước đó gã đã trở nên điên cuồng rồi rút Lục Tiên kiếm ra, cho nên loại chuyện này cũng tùy thời có thể phát sinh lại. Chẳng qua, hiện tại may là thân phận hắn đã khác, ít nhất Chính Dương còn không nhìn thấu được.

    - Thù nhất định phải báo, thế như thù hận che đậy hết Đạo tâm thì không thể giữ lại. Chính Dương, theo sư thúc, sư thúc dạy ngươi một thiên “Thủ Thân kinh” có thể khiến thù hận tiêu tán đi, không bị chúng lấn át che đậy Đạo tâm mình.

    Quán chủ Bạch Vân quan cúi mình, khom người nói, đồng thời kéo tay Chính Dương đi thẳng tới cung Bích Du.

    Tiến vào cung Bích Du, quán chủ Bạch Vân buông Chính Dương ra, còn mình đi thẳng đến ngồi xuống vị trí mà chưởng môn mới có thể ngồi. Vị trí này không phải là vị trí cao nhất trong cung Bích Du. Từ ngàn năm nay, cái vị trí tối cao kia chưa từng có người ngồi qua, là nơi chỉ có Thông Thiên chân nhân mới ngồi được. Vị trí mà quán chủ Bạch Vân ngồi ở hàng đầu tiên bên trái. Khắp nơi trên mặt đất vẫn còn đầy thi thể, hắn ngồi xuống rồi nói:

    - Kinh này không phải là giáo pháp Tiệt giáo ta, chỉ là sư thúc ngẫu nhiên có được. Hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi, phải thành thật lắng nghe, không được có ý nghĩ khác.

    Chính Dương vội vàng quỳ xuống, quán chủ Bạch Vân lại nói:

    - Ngươi học kinh này xong, ngày đêm tụng niệm, có thể thanh tâm tĩnh thần, đạo tâm thanh tịnh.

    Dứt lời, hắn đọc một câu, lại đợi Chính Dương nhẩm niệm lại câu đó theo sau.

    Thế giới trong lòng phát sinh rất nhiều chuyện dài dòng, thế nhưng với hiện thực mà nói cũng chỉ là một ý niệm.

    Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, hóa thân Đạo linh chỉ mới rống lên một tiếng đã có một tượng đá hiện lên phía trên Linh Tiêu bảo điện. Đạo linh kia là một đám ý niệm của Trường Sinh đạo quân. Hắn cũng biết phép thuật này của Trường sinh đạo quân.

    Tiếng rống này được Đạo gia gọi là Hoán Linh chân ngôn, thường dùng để thức tỉnh những đệ tử nhập ma. Mục đích của Trường Sinh đạo quân là muốn đánh thức những đệ tử Đạo môn trong điện, nhưng lại có người ngăn cản lại. Người này không ai khác chính là Thái Tử Yêu tộc. Chỉ nghe y cười lớn nói:

    - Đạo quân không tin tưởng vào đệ tử Đạo môn mình sao? Thế Tôn chỉ dựa vào Phật pháp muốn đánh thức đệ tử tọa hạ của mình, còn ông lại thản nhiên trực tiếp thi pháp. Không bằng chúng ta ước hẹn đến đêm trăng tròn, quyết chiến trên đỉnh Lăng Tiêu, được chứ?

    Giọng nói của y pha đầy ý trêu chọc, mà sau những lời này, Đạo linh kia cũng hóa thành vầng ánh sáng xanh quay trở lại phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Chỉ nghe thấy giọng nói của Trường Sinh đạo quân truyền tới;

    - Ngươi đã làm phép từ lúc đầu rồi, còn cho rằng không người nào trong thiên hạ biết sao?

    - A? Hóa ra ông đã biết rồi? Ta còn nghĩ là thật không ai biết đấy.

    Thái Tử Yêu tộc tùy ý trả lời, căn bản không chút cảm giác về chuyện bị người lật tẩy.

    Không ai để ý đến bọn họ nữa. Trong chốc lát, trên chín tầng trời yên tĩnh trở lại, như thể đang chờ đợi kết quả bên trong Linh Tiêu bảo điện. Rất hiển nhiên, cung Thanh Hoa, cung Tử Vi, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh đều làm phép. Tuy Thái Tử trong cung Tử Vi làm phép rất kín đáo, thế nhưng không ít Yêu tộc vẫn nhìn ra được. Bởi tiếng thú rống trong vầng sáng màu xám trên không trung cung Tử Vi luôn không ngừng biến ảo chính là do y làm phép. Tiếng thú rống cũng nhằm thức tỉnh đám Yêu tộc trong Linh Tiêu bảo điện. Ba người bọn họ đều cho rằng Trần Cảnh phong cấm nhiều người như vậy đã rất cật lực, chỉ cần thi phép bên ngoài một lần như vậy đã đủ rồi.

    Thế nhưng ngoài dự liệu của ba người, Linh Tiêu bảo điện lại không lập tức xuất hiện thay đổi lớn nào. Lúc Đạo linh kia rống lên một tiếng Hoán Linh chân ngôn còn có kiếm ngân, ánh kiếm thoáng hiện, mọi người còn cho rằng kiếm vực trong Linh Tiêu bảo điện đã bị phá vỡ. Thế nhưng chuyện đó chỉ thoáng hiện qua rồi biến mất khiến mọi người đều ngoài ý, trong đó còn có ba người bọn họ. Mà có lẽ hai vị khác cũng rất bất ngờ.

    Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện bình tĩnh, bên trong nhìn qua cũng rất bình tĩnh. Kì thực lúc này đang là giai đoạn nguy hiểm nhất với Trần Cảnh. Hắn như một con thuyền nhỏ giữa con sóng biển, tùy thời đều có thể bị đắm, chìm vào vạn kiếp bất phục. Thế nhưng hắn vẫn đang gắng gượng, cố gắng cân bằng, dùng sức lực áp chế những kẻ tu hành với lai lịch bất phàm này.

    Trong thế giới nội tâm của Vô Vưu là một vùng tĩnh mịch, hoặc nói là một vùng tĩnh mịch đang héo rũ, không có chút sinh cơ.

    Thế giới của gã là núi Côn Lôn, là ngọn Côn Lôn mà Trần Cảnh từng tiến vào. Thế nhưng đây là núi Côn Lôn ở khoảng thời gian trước khi hắn từng đi vào rất rất lâu trước. Nơi đây, có một con sóc đang leo lên một pho tượng thần. Bên cạnh pho tượng có một người nằm dài, chính là Vô Vưu, sinh cơ đã tuyệt diệt.

    Cảnh tượng biến ảo thế này khiến Trần Cảnh suy đoán, có lẽ đó là một sự kiện khắc sâu trong lòng Vô Vưu. Cho nên sau khi bị trấn phong mới biến ảo thành thế giới trong lòng gã. Chẳng qua khi đó chắc chắn không có tượng đá kia, mà chỉ có một cánh cửa lớn đóng chặt cửa.

    Bởi vì tượng đá đang đứng trước cung Ngọc Hư ở Côn Lôn, chặn ngang cửa vào. Con sóc phải leo qua pho tượng mới đi vào đó được.

    Trần Cảnh thầm suy đoán con sóc này mới là Vô Vưu, còn kẻ chết đi bên cạnh kia chỉ là thân xác của gã. Như vậy, ở Côn Lôn ngàn năm vừa rồi, Vô Vưu không biết vì sao đã chết, lại phụ thân trên con sóc đó. Cuối cùng gã lại trùng tu, hóa hình. Trong lòng gã, nhất định có một khoảng thời gian gã muốn mở cánh cửa ra, đi vào bên trong cung Ngọc Hư.

    Trong quá trình leo lên, con sóc không ngừng biến hóa, mà thi thể bên cạnh cũng đang không ngừng thối rữa. Cuối cùng ngay cả xương cốt trên thi thể kia cũng tan biến trong mưa gió, còn con sóc đã hóa hình thành người. Đảo mắt đã ngàn năm, bên ngoài núi Côn Lôn, một tia sét rơi xuống núi Côn Lôn. Ánh sét biến thành người, đó là Diệp Thanh Tuyết.

    Trần Cảnh khẽ kích động. Đây là thế giới biến ảo từ trong ký ức của Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết xuất hiện cũng rất bình thường. Thế nhưng trong nháy mắt này, hắn cảm giác ý thức của Vô Vưu muốn phá được phong cấm của tượng thần rồi.

    -----oo0oo-----
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 23: Nhất Triêu Tỉnh Lai Đế Vương Xuất, Bách Thần Thiên Tiên Tẫn Thất Thông

    Dịch giả: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    Tiểu viên dung là một loại cảnh giới không liên quan tới pháp lực pháp thuật, nhưng lại có thể ảnh hưởng thật sâu tới pháp lực và pháp thuật của một người tu hành. Đây là một loại nhìn không thấy sờ không được, chỉ có người đạt tới tự biết, người gần đạt cố gắng nắm lấy.

    Nếu đạo tâm viên dung, tất sẽ xuất hiện thần thông tương ứng.

    Ban đầu Trần Cảnh trấn trụ Dương Hồng Hồng chẳng qua là theo bản năng. Hắn cảm giác mình có thể làm, bèn làm. Cho tới khi luận pháp cùng Mộc Chân ở thế giới trong lòng gã, tượng đá nguyện lực phong cấm đã chân chính thành một loại bí pháp chỉ Trần Cảnh mới nắm giữ. Loại bí pháp này được hắn gọi là Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp.

    Trong Linh Tiêu bảo điện nhiều người như vậy, mỗi người đều có cách chống cự khác nhau, cách muốn phá Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp cũng khác nhau. Nhưng bất kể thế nào, cũng không cải biến được sự thật rằng không thể dựa vào pháp thuật pháp bảo mà phá cấm pháp này.

    Ở thế giới trong lòng Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết mượn sấm sét trên chín tầng trời mà phá để vào Côn Lôn, trực tiếp đi hướng Côn Lôn cung Ngọc Hư. Một luồng sấm sét đánh thẳng từ trên trời xuống tượng đá ở trước cung Ngọc Hư.

    Trần Cảnh thông qua hai mắt tượng đá kia thấy được Diệp Thanh Tuyết xuất hiện theo ánh sét. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với lôi pháp của Diệp Thanh Tuyết, mới biết lôi pháp của nàng tinh diệu đến thế nào. Một loại pháp thuật cường đại hay không, cũng không quyết định bởi việc nháy mắt bộc lộ ra được bao nhiêu sức mạnh, mà là ở việc khống chế tỉ mỉ, như Diệp Thanh Tuyết hiện tại. Trần Cảnh chỉ cảm thấy nàng như hoàn toàn dung hòa vào trong sấm sét.

    Sét kia vốn do trời đất phóng ra, lại bị nàng khống chế, mà không hề có cảm giác nàng đang cố sức, ngược lại còn rất thoải mái. Đây là cảm giác của Trần Cảnh. Trừ điều này, hắn cũng chỉ có thể dùng một câu: "sâu không lường được, thần diệu vô song" để hình dung. Chẳng trách cả một thế hệ người tu hành trẻ tuổi ở châu Hắc Diệu bại dưới tay nàng, lại không ai chết đi.

    Đây là thế giới trong lòng Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết chỉ là một luồng sét trong trí nhớ của y. Nàng đương nhiên không thể nào thấy được Trần Cảnh. Mà theo ánh sét chói mắt kia giáng xuống, Trần Cảnh hiểu được mình bị Vô Vưu lừa gạt. Nhưng y vẫn xem thường Trần Cảnh, hoặc là nói y cũng không rõ ràng trạng thái bây giờ của Trần Cảnh. Y phải dựa vào đạo ý của riêng mình, phải có một loại tinh thần ý niệm có thể độc lập với thế gian, mới có thể phá được cấm pháp của Trần Cảnh. Như của Trần Cảnh là thần linh thủ hộ, như Chính Dương là cừu hạn và điên cuồng... những điều này có thể khiến họ có tinh thần ý niệm lẫn lộn cùng một chỗ. Mà Vô Vưu, bây giờ còn không có, y còn không có chuyện để đời này dù vứt bỏ sinh mệnh cũng phải đi làm.

    Bởi vậy, Trần Cảnh nhìn thế giới trong lòng Vô Vưu, không hề cử động, im lặng như đá, mặc cho sấm sét đánh lên tượng đá. Mà sét vừa đánh lên tượng, lập tức đã biến mất. Bản thân Trần Cảnh cũng đi theo đường mê ảo. Dưới Mê Thiên kiếm, thần tiên cũng bị lay động tâm thần, không thấy lưỡi kiếm tử vong cắt ngang yết hầu, lại chỉ thấy hoa nở đầy trời.

    Hắn tự nhiên biết rõ làm sao để phá ảo giác, chỉ cần giữ vững bản tâm.

    Vô Vưu tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lại tựa hồ đã sớm dự liệu đến kết quả này.

    Y đột nhiên mở miệng nói:

    - Đây là pháp thuật gì, chẳng những có thể cấm phong pháp lực, còn có thể nhốt ý thức của ta ở trong hư vô, không thể cảm ứng được nhục thân tồn tại.

    - Đây là Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp.

    Tượng đá mở miệng nói.

    Vô Vưu thấp giọng lẩm bẩm lại, một lát sau nói:

    - Ta có lỗi với sư phụ, có lỗi với Côn Lôn. Ta không xứng tu hành Cửu Chuyển Huyền Công.

    Y thì thào tự nói, cũng không phải để Trần Cảnh nghe. Lại nghe y nói tiếp:

    - Là ta đập vang chuông, là ta hủy diệt Côn Lôn, là ta giết chết sư phụ và mọi người.

    Trần Cảnh biết Vô Vưu là đệ tử hộ giáo, tiếp nhận nhiệm vụ ở thời gian định sẵn sẽ đánh vang chuông. Nhưng hơn một ngàn năm trôi qua, khi chuông vang lên, những người trong cung Ngọc Hư đều chết hết, ngay cả đã chết bao nhiêu năm cũng không biết. Điều này hiển nhiên không thể trách Vô Vưu, bởi vì y cũng bất lực. Mà bây giờ Vô Vưu áy náy như vậy, hoặc là cả đời không thoát khỏi được, hoặc là thoát khỏi áy náy, không nghĩ chuyện cũ nữa. Điều này đều phải xem chính y.

    Đối với Trần Cảnh mà nói, giống như là bị phân hóa thành mười bảy người, đã là hết lực rồi. Hết thảy là như thế, tiếp tục có người tiến vào trong điện, rồi phảng phất trong nháy mắt bị trấn phong. Thời gian lại trôi qua ba ngày. Ba ngày này đối với nhân gian đương nhiên chỉ là ba ngày bình thường. Nhưng đối với người tu hành biết được đang phát sinh tình thế hỗn loạn ngàn năm khó gặp, thì ba ngày này còn dài hơn ba năm. Không ai có thể ngờ Trần Cảnh cứ thế trấn áp trong điện ba ngày, hơn nữa dường như còn muốn tiếp tục trấn áp.

    Trong ba ngày này, Trần Cảnh luôn suy tư một việc. Hắn nghĩ đến chính mình khi còn bé, nghĩ đến mình rốt cuộc sinh ra tại nơi nào, đến từ chỗ nào. Trong điện mười bảy người, mỗi người đều có lai lịch. Bất kể trong lòng họ có bí mật gì, bất kể họ có lai lịch khó ngờ đến đâu, nhưng chung quy là có lai lịch. Mà Trần Cảnh hắn không có, hoặc có thể nói là không phải hắn không có mà là chính bản thân hắn không nghĩ ra. Ký ức hắn có thể nhớ được là theo sau lão kiếm khách hành tẩu thế gian. Nhưng ngay cả khởi đầu ở đâu hắn cũng không nhớ, chỉ nhớ Bá Lăng là điểm cuối.

    Hơn nữa khi tiến vào Đông Thiên môn của Thiên đình, hắn có thấy lão kiếm khách, nhưng bây giờ lại không biết người đã đi nơi nào. Hắn không tin mình nhìn lầm. Mà nếu không nhìn lầm, vậy lão kiếm khách nơi này là vì cái gì, mà hiện giờ ông ta đã đi đâu?

    Hắn lại nghĩ tới đạo quả nhìn không thấy sờ không được trong cơ thể Mộc Chân, luôn thao túng Mộc Chân như thao túng một con rối dây. Rồi hắn lại nghĩ tới chính mình, nghĩ trong cơ thể mình liệu có phải cũng có một đạo quả, điều khiển tương lai của mình hay không. Ý nghĩ này vừa nảy lên liền lập tức bị hủy bỏ. Đồng thời hắn lại nghĩ, thế gian này sẽ còn kẻ giống như Mộc Chân không?

    Ở ngày thứ tư, ba chỗ cung Thanh Hoa, cung Tử Vi, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh đều có hào quang phóng ra, rọi về hướng trung tâm Linh Tiêu bảo điện. Trần Cảnh ở trong Linh Tiêu bảo điện, trong một sát na cảm giác được từ ba hướng khác nhau có ba luồng lực lượng khổng lồ nghiền ép đến. Lực lượng này không phải pháp lực, cũng không phải một loại pháp thuật nào, là tới từ lực lượng tâm linh, là một loại đạo ý.

    Đến từ cung Thanh Hoa là một loại đại thế huy hoàng, không thể né tránh, vừa cảm nhận được liền có cảm giác muốn quỳ bái. Đó giống như một dòng lũ chảy xiết, mà sinh linh chu thiên đều bị cuốn ở trong đó.

    Trần Cảnh giữ vững tâm thần. Nếu không phải hắn đạt tới cảnh giới tiểu viên dung, chỉ sợ không được một lát liền muốn quy y, hoặc cũng chỉ có thể khó khăn né xa. Mà bây giờ Trần Cảnh tự nhiên là ngưng toàn bộ tâm thần thủ vững. Kia là dòng lũ nuốt hết thiên hạ, còn hắn như một cây đại thụ trong cơn lũ, cắm rễ chặt vào đất, chịu đựng nước lũ đánh vào.

    Còn từ hướng cung Tử Vi là vạn thú gầm thét vọt tới, thú dữ trên bờ, sinh linh trong nước, tất cả lấy khí thế phô thiên cái địa lao về Trần Cảnh. Trong đầu Trần Cảnh xuất hiện một hình ảnh, vạn thú lướt qua, mặt đất không còn một ngọn cỏ, trở thành một mảnh hoang vu. Đây là vương giả bá đạo chấn động tâm linh.

    Về phần phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh lại tạo cho Trần Cảnh cảm giác là một đạo sấm sét chói mắt. Sấm sét này giống như từ trên trời mà đến. Trần Cảnh thấy được ánh sét từ Diệp Thanh Tuyết ở trong ký ức Vô Vưu. Nếu như thuật Ngự Lôi của Diệp Thanh Tuyết có thể nói là thần diệu, độc nhất vô nhị, thì đạo sấm sét này ở trong cảm giác của Trần Cảnh giống như pháp tắc thiên đạo, lạnh băng vô tình, như là trời cao giáng xuống lôi phạt.

    Diệp Thanh Tuyết là điều khiển sấm sét tinh diệu, mà phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh lại là sấm sét hủy diệt.

    Ba phía tựa hồ đều muốn một kích này hoàn toàn đánh chết Trần Cảnh.

    Trần Cảnh bất động, hắn không thể động, cũng không thể nhúc nhích được. Hắn là một thân cây, cho dù cao lớn đến che trời thêm nữa, cho dù nhiều cánh chim xây tổ trên tàng cây thêm nữa, cho dù nhiều người dưới tàng cây nghỉ tạm thêm nữa, thì cũng chẳng thấm vào đâu. Tiểu viên dung của hắn dưới ba phương trùng kích, tựa như con thuyền nhỏ giữa biển, như cánh bướm trong cơn gió dữ. Hắn cảm thụ được tê liệt, bị xé rách thành vô số khối.

    Trần Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thanh Tuyết, thầm nghĩ: "Sư tỷ, mạng là do tỷ cứu trở về, đúng là vẫn còn phải trả lại cho tỷ."

    Trong Linh Tiêu bảo điện, hào quang lóng lánh.

    Tiếng kiếm ngân vang tận trời, giết chóc điên cuồng. Đó là Lục Tiên kiếm, là Chính Dương đã tỉnh lại. Khí tức giết chóc nặng nề trên người Chính Dương càng thêm dung hòa với Lục Tiên kiếm. Gã thiếu chút nữa bị Trần Cảnh lừa tụng xong Thủ Thân kinh. Nếu như tụng xong, gã nhất định khó có thể tiến thêm. Thế nhưng lại không như ý nguyện, vào lúc này tiểu viên dung của Trần Cảnh bị phá. Không riêng gì Chính Dương cầm Lục Tiên tỉnh lại, những người khác cũng lần lượt tỉnh. Nhưng bọn họ cũng không ra tay với Trần Cảnh, mà vội vàng lao ra ngoài. Dưới ba mặt cuồng phong, bọn họ cũng không muốn ý thức của mình bị xé thành mảnh vỡ.

    Chỉ thấy hào quang chớp động, từng luồng sáng từ trong Linh Tiêu bảo điện phóng vọt ra.

    Chỉ có Chính Dương chém một kiếm về phía Trần Cảnh. Trần Cảnh nhìn một kiếm này, bất lực. Ý niệm của hắn đã bị nghiền ép. Tuy rằng hắn ý thức được mình vào lúc này nhất định sống không nổi, nhưng hắn không cam lòng chết đi như vậy. Trong một sát na này, hắn lại nghĩ đến những phàm nhân thờ phụng hắn, nghĩ đến sau này nếu họ gặp nguy nan gì, muốn khẩn cầu mình giải cứu, thì mình lại không thể đáp lại họ, mà họ sẽ bị nguy nan vùi lấp.

    Một ý niệm, có thể nghĩ đến rất nhiều. Hắn còn nghĩ đến: "Cả đời ta, lúc đầu tu trì tự thân, lại chẳng tu đến cái gì. Sau lại là thần linh, mặc dù được Kinh Hà cùng Bá Lăng tín ngưỡng, lại không thật sự làm gì cho người thờ phụng ta. Mà những người không thờ phụng, thậm chí chưa từng nghe qua ta, ta càng không hề để bọn họ ở trong lòng."

    Đến cuối cùng, tất cả tâm tư của hắn đều hóa thành một câu: "Ta cả đời này tầm thường vô vi, nếu như có thể lặp lại..."

    Suy nghĩ của hắn đoạn tuyệt, bóng đêm tràn tới, tất cả đều là màu đen tối.

    Một lời kiếm ý thủ hộ của hắn còn chưa kịp hô lên, một khúc sáo mê hồn nhiếp phách còn chưa kịp thổi, bia thần Ti Vũ trong sống lưng mới vọt lên đã ảm đạm, cửu thiên Tốn phong cùng hư vô Nhược thủy cũng không kịp lâm thế. Hắn đã chẳng thấy gì nữa rồi. Ánh mắt của hắn không nhắm, bởi vì hắn là tượng đá. Con mắt tuy rằng có thể nhìn thấy đồ vật, cũng sẽ không nhắm không nháy. Hắn ngồi y nguyên ở đó, không động đậy.

    Lục Tiên kiếm đã chém tới trán của hắn. Nếu một kiếm này chạm trúng, thân thể hắn nhất định phải chia làm hai nửa.

    Cũng chính là lúc này, Diệp Thanh Tuyết vẫn nằm ở vương tọa cao nhất trong Linh Tiêu bảo điện, tỉnh lại. Chợt hào quang tản ra lóng lánh ngay trước khi Lục Tiên kiếm bổ tới đầu Trần Cảnh.

    Như sấm chớp đánh xuống từ trên trời, rạch ngang bầu trời đêm.

    Kiếm trong tay nàng tên là Đế Vương. Đế Vương kiếm trong kiếm khí tiên thiên.

    Nơi ánh kiếm lướt qua, hư không như được tẩy rửa, tinh khiết không một vết tích.

    Một cảm giác ớn lạnh trong chớp mắt khiến Chính Dương chẳng nghĩ được gì, tâm tình điên cuồng cũng bị thay thế bằng sợ hãi. Lục Tiên kiếm chuyển động, xoay quanh bên người gã. Bản thân gã hóa thành một luồng sáng phóng ra bên ngoài điện.

    Diệp Thanh Tuyết khẽ lắc mình, đã đứng cạnh Trần Cảnh. Trần Cảnh ngồi chỗ đó, quyển sách trong tay rơi trên mặt đất.

    Nàng đột nhiên đứng lên, Đế Vương kiếm trong tay vung ra. Một kiếm này giống như dốc hết đạo pháp huyền diệu trong nội tâm nàng mà thành.

    Thiên La phúc diệt Thanh Tuyết lạc, phiên phiên lôi quang diệu thế gian.

    (Thiên La hủy diệt Thanh Tuyết ngã, ánh chớp lập lòe rọi thế gian)

    Chuyển chiến thiên hạ vạn thiên lý, lôi đình diệu pháp thế gian truyền.

    (Chiến đấu không nghỉ ngàn vạn dặm, sấm sét thần diệu truyền thế gian)

    Tằng nhập âm gian chiến Tần Quảng, diệc tại Hắc Diệu bại quần tiên.

    (Từng xuống âm phủ đánh Tần Quảng, cũng ở Hắc Diệu thắng quần tiên)

    Nhất đối thanh tĩnh vô hạ mâu, nhất song tố thân hộ hồn thủ.

    (Đôi mắt thanh tĩnh không lay động, tay nặn lại thân bảo hộ hồn)

    Đạo kinh tá thư lý khinh sương. Điệt tọa lăng tiêu thụy tam túc.

    (Trộm kinh mượn sách chân nhẹ bước. Ngồi xuống Lăng Tiêu ngủ ba đêm)

    Nhất triêu tỉnh lai đế vương xuất, bách thần thiên tiên tẫn thất thông.

    (Một sớm tỉnh lại Đế Vương ra, trăm thần ngàn tiên đều sợ tiếng)

    Đãn kiến lôi quang như sương tuyết, hựu kiến bạch y lăng tiêu hiển.

    (Chỉ thấy ánh sét như sương tuyết, lại thấy áo trắng hiện ở Linh Tiêu)

    Kiếm quang doanh doanh ánh thu thủy, huyền chú kiều sất tự thiên âm.

    (Ánh kiếm loang loáng như ánh nước, niệm lời chú huyền diệu như âm thanh của trời.)

    Một màn này, Trần Cảnh không thể chứng kiến. Khi hắn lại mở to mắt, đã là bảy mươi năm sau.

    -----oo0oo-----
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 24: Gió Này, Mưa Này

    Dịch giả: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    - Hôm nay ta trồng cây đào này ở đây, hai mươi năm sau, nơi này nhất định sẽ là một rừng đào. Mỗi tháng ba, hoa đào nở, nhất định sẽ rất thê lương.

    - Ơ, vì sao lại rất thê lương, phải là rất mỹ lệ chứ.

    - Chỉ có thê lương mới thành mỹ lệ.

    Cậu bé nói năng rất hùng hồn, nói xong còn dương dương tự đắc, hồn nhiên không để ý tới tiểu cô nương bên cạnh trông như muốn khóc. Cách không xa nơi hai đứa trẻ này trồng cây đào, có một ngôi miếu thần bỏ hoang. Miếu không tên, rất nhỏ, cũng rất cũ nát, mới nhìn trông giống như là một ngôi miếu do sơn tinh quỷ quái trong núi lập ra. Trong miếu có không ít tượng đất, có sứt mẻ, có hoàn hảo, có tượng thú dữ tợn, cũng có tượng địa ngục ác quỷ. Xếp ở trong cùng là một pho tượng nhìn còn bình thường một chút, là một pho tượng con người. Trừ điều này, pho tượng đó chẳng khác gì với những pho tượng khác, đều bị phủ một tầng bụi đất, mặt trên có phân chim, mặt đất quanh tượng đầy lỗ đào bới, có đọng nước, đặc biệt nhất là bên cạnh còn có một cái lỗ lõm. Bùn đất trong lỗ mềm xốp, có thể nhìn thấy một khúc xương cánh tay lộ ra bên ngoài. Không biết là bị dã thú nào móc ra.

    Bức tượng ở hàng chót kia chính là Trần Cảnh. Hắn đã tỉnh lại từ ba tháng trước. Nhưng hắn chỉ có một chút ánh sáng nội tâm bất diệt. Miệng không thể nói, thân không thể động. Âm thanh mà tai nghe được cũng rất mơ hồ, tựa như người nghễnh ngãng ngẫu nhiên theo gió nghe được lời người khác, nhưng cũng chỉ loáng thoáng tiếng còn tiếng mất.

    Tại lúc hắn tỉnh lại, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Tiêu tốn gần một tháng mới làm rõ những hỗn loạn trong đầu, hắn mới nhớ mình tên là Trần Cảnh. Hẳn là hắn phải ở Linh Tiêu bảo điện. Nhưng nơi này lại là chỗ nào? Hắn không biết, càng không biết tại sao mình lại ở chỗ này, rồi là ai cứu mình? Chỉ có thể là sư tỷ tỉnh lại. Nếu là đã tỉnh, mà chính hắn lại ở chỗ này, vậy có thể là sư tỷ gặp phiền phức lớn, hoặc là, đã chết rồi.

    Bởi vì hắn nghĩ, có thể là sư tỷ vội vàng đặt mình ở chỗ này.

    Cậu bé và cô bé trồng cây đào ngoài miếu đột nhiên tiến tới ngôi miếu hoang không biết tên này. Cậu bé mặc áo đen làm từ vải thô, tóc vấn kiểu người trưởng thành, cầm trong tay một bó nhang màu vàng. Cô bé cũng mặc áo vải thô đen, trên tay có mồi lửa. Thắp nhang xong, cậu bé cắm trước mỗi pho tượng trong miếu ba nén. Nói đến cũng lạ, ngôi miếu này đã tan hoang không chịu nổi, nhưng mà trước mỗi pho tượng đều có một vật để cắm nhang. Cũng không phải tất cả đều là bát hương, mà có chỗ mà chiếc bình, có chỗ là chiếc bát lớn, bên trong chứa đầy cát.

    Cậu bé cắm nhanh xong, bộ dạng trở nên thành kính đứng lên. Toàn bộ quá trình rất nghiêm túc, với mỗi pho tượng đất đều như vậy. Tới khi cậu bé cắm nhang vào trong cái bình xám trắng vỡ một mảnh đặt trước chân Trần Cảnh, Trần Cảnh lập tức ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ, có một loại cảm giác phiêu nhiên, tựa như đang nóng bức có một cơn gió mát lành thổi qua. Tuy rằng ba nén nhang rất ít, nhưng lại khiến hắn sảng khoái tinh thần.

    Đây là nhang đèn nguyện lực đã lâu không thấy, giống như khiến toàn bộ thân thể của hắn đều tỉnh lại.

    Cậu bé cắm xong một nén nhang cuối cùng, lại trở về vẻ hoạt bát trẻ con, cười nói:

    - Trước kia đều là theo gia gia tới nơi này dâng hương, rốt cuộc đến phiên ta.

    Nói xong, cậy bé còn véo nhẹ mặt của tiểu cô nương bên cạnh, nói:

    - Gia gia để ta thắp nhang cho tượng thần, muội chỉ có thể châm lửa thôi.

    Tiểu cô nương xụ mặt xuống, trông như là muốn khóc.

    Hai đứa nhỏ nhìn thấy hài cốt lộ ra bên cạnh Trần Cảnh, lại không hề sợ hãi, chỉ tò mò nhìn quanh:

    - Này, chờ lần sau chúng ta tới đây, lại trồng một gốc đào ở đây đi.

    Chỗ cậu bé chỉ là một cái lỗ lõm, có một đoạn xương tay lộ ra.

    Cô bé ngập ngừng muốn nói lại thôi, sau đó lại xị cái miệng xuống, nhìn qua là sắp khóc.

    Cậu bé cười lớn, nắm tay tiểu cô nương rồi kéo chạy ra bên ngoài.

    Ba tháng trước, Trần Cảnh tỉnh lại, chỉ cảm giác thân thể của mình như là chết rồi, cực kỳ giống khi hắn tỉnh lại ở Tú Xuân loan năm đó. Điều này làm cho hắn sinh ra một ý nghĩ. Hắn cho rằng mình vẫn luôn ở đây, còn Kinh Hà, Tú Xuân loan, Hà Bá gì đó, đều là chính mình ở trong đêm tối quá nhiều năm tháng mà sinh ra ảo giác. Bia thần Ti Vũ, Lăng Tiêu bảo điện đều là bởi vì mình quá muốn rời đi mà sinh ra tâm ma vậy.

    Mãi đến khi cậu bé kia cắm nén nhang ở trước mặt hắn, hắn cảm giác được khói nhang quen thuộc, mới nghĩ ra, tất cả chuyện kia đều là sự thực. Hắn thật sự đã ở trong Linh Tiêu bảo điện đánh với cường giả trong thiên hạ.

    Khói nhang bốc lên phảng phất như có sinh mệnh, uốn lượn đi tới dưới lỗ mũi của Trần Cảnh, nhưng cũng không ngưng kết, mà tiến vào trong thân thể Trần Cảnh. Hắn cảm thụ được một dòng khí lưu ấm áp theo mũi tiến vào. Thân thể vốn không có cảm giác nào liền như bị một luồng khói nhang này đốt cháy lên.

    Luồng nhang kia tiếp nhập vào thân thể hắn liền tràn ra, dung nhập vào trong bóng tối, không chút tiếng động. Nhưng mà lại chỉ có Trần Cảnh biết rõ thân thể mình biến hóa.

    Tại bảy mươi năm trước, nhìn hắn đã rất giống con người, mà hiện tại hắn lại hoàn toàn là một pho tượng đất. Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào không đông cứng và lạnh như băng.

    Nhưng mà, theo khí tức nhang khói tiến vào thân thể hắn, trên mặt tượng dần dần xuất hiện biến hóa, bùn đất như dần tan ra, bong tróc từng mảng. Lại lộ ra khuôn mặt cứng ngắc không có huyết sắc trước đây.

    Quá trình này kéo dài rất lâu. Tới khi sắc trời ảm đạm xuống, ngoài miếu đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, sau đó lại nghe thấy tiếng người xì xào bàn tán. Đây là tiếng của quỷ vật yêu dị, người phàm trần thế tục không nghe được. Nhưng Trần Cảnh đã có thể nghe thấy.

    Chỉ nghe trong đó có một giọng lanh lảnh:

    - Ngày kia là sinh nhật một trăm lẻ ba tuổi của thái tử nước Thiên Lâm, chúng ta nhất định phải đưa lễ vật tới đúng lúc.

    Một giọng khác như chum vỡ đáp lại:

    - Lần này nếu chúng ta tặng pho tượng đất kia, nhất định sẽ rất bắt mắt. Thái tử nhất định sẽ thích, mà thái tử thích, có khi cao hứng lại thưởng to cho chúng ta.

    - Đúng vậy, ai mà ngờ ở chỗ hoang sơn dã lĩnh này lại có một pho tượng thần anh khí bức người, nhìn không có chút trạng thái đất đá nào thế chứ. Thật sự là trời cũng giúp hai huynh đệ chúng ta.

    Giọng nói lanh lảnh cất lên.

    - Năm đó, chúng ta đi ngang nơi đây, thấy cái miếu này đã muốn dùng phép chuyển đi, tiếc là pháp lực không đủ. Lần này mượn Đại Lực phù của Đại Lực Kim Cương vương, nhất định có thể dời nó.

    Âm thanh chưa tắt, đã thấy có hai bóng người đi vào miếu. Thì ra là ra quỷ vật vẫn chưa ngưng hình, không thể hiển hóa ban ngày. Dưới ánh trăng sao, có thể nhìn ra chúng nó ăn mặc như hai người đàn ông ở nông thôn. Một con béo, một con gầy.

    Bọn chúng đi vòng quanh Trần Cảnh, nhìn thấy trên thân tượng bong ra từng mảng bùn đất, lập tức mừng rỡ nói:

    - Hóa ra không phải tượng đất, mà là tượng đá. Ngươi xem, cái thần thái này, trông như người sống vậy.

    Hai con quỷ tấm tắc liên tục, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ thử vài chỗ. Trong đó con quỷ béo cảm thán nói:

    - Nếu không phải nơi này hoang vu, chắc chắn đã đầy nhang khói. Hai chúng ta nhập vào thân tượng, nhất định thu thập không ít nhang đèn, có lợi thật lớn với tu hành.

    Con quỷ gầy nói:

    - Nếu nhang đèn vượng cũng không tới phiên chúng ta nhập thân tượng hưởng.

    - Đây hẳn là một pho tượng thần từng hưởng qua đèn nhang thế gian.

    Con quỷ béo nói.

    Hai con quỷ không ngừng chuyển động quan sát, lại thấy được hài cốt ở cái hố phía sau Trần Cảnh, nói:

    - Năm kia đi qua nơi này, mặc dù không di chuyển được tượng thần, nhưng mà chúng ta cũng được một cái tân hồn, dạy dỗ xong đưa cho Ngô Pháp Vương làm thị thiếp, Ngô Pháp Vương liền thưởng chúng ta phương pháp luyện âm. Nếu không nhờ thế, hiện tại chỉ sợ cả Đại Lực phù chúng ta cũng không sử dụng được.

    - Nơi này thực sự là phúc địa của chúng ta. Không bằng, chờ chúng ta được thưởng ở nước Thiên Lâm xong, lại về cái miếu này, làm Sơn Thần đi?

    Con quỷ nhìn rất gầy nói. Giọng của nó cũng giống thân hình, cứ lanh lảnh mỏng manh.

    - Không tốt, không tốt, ngươi nhìn tượng này cùng với những pho tượng khác đi, bất kể là thần vận hay thân hình đều là khác nhau một trời một vực. Có lẽ, có lai lịch bất phàm.

    Con quỷ béo nói.

    Quỷ gầy nói:

    - Nhiều năm như vậy, đại thần trong thiên hạ ngã xuống còn ít sao? Cho dù hắn năm đó có hiển hách hơn nữa, cũng đã ngã xuống nhiều năm rồi. Chúng ta cần gì phải sợ. Lại nói, tuy trời đất còn chưa xuất hiện đế vương định lại càn khôn, nhưng chư vị đại đế cũng đã lần nữa sắc phong thần phẩm thiên hạ. Chúng ta tới đây không cầu nhang đèn, nhưng cầu có thể có chỗ an thân. Lẽ nào ngươi muốn đi làm người hầu cho Thành Hoàng sao?

    Nó nói câu sau cùng là hỏi quỷ béo. Quỷ béo liên tục lắc đầu, nói:

    - Tuy rằng đi chỗ Thành Hoàng có lẽ có thể kiếm một quan nửa chức, nhưng sao so được chúng ta tiêu dao tự tại như giờ.

    Hai quỷ cảm thán một chút, thẳng đến khi ánh sao thưa dần mới phục hồi tinh thần. Quỷ gầy ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

    - Trời sắp sáng, chúng ta lên đường đi, trước hừng đông nhất định phải đến núi Bạch Mao. Nơi đó chính là nơi hội âm, nhiều mộ phần, nhiều tử khí, âm khí nặng, cho dù là ban ngày chúng ta cũng không cần né.

    Quỷ béo lại có chút lo lắng nói:

    - Núi Bạch Mao có một hoạt tử nhân (người sống như đã chết - xác chết còn sống), pháp lực có chút cao cường, chúng ta đi nơi đó liệu có...

    - Bởi vì có hắn ở đó, nên chúng ta mới tới đó đặt chân. Hoạt tử nhân không cần dùng tượng đá này. Hay là muốn đi dãy Thủy Hà? Nơi đó có một con quỷ nước, tự xưng là Thủy Hà vương, cả Sơn Thần Hà Bá gần đó cũng không làm gì được nó. Chúng ta tới đó chỉ sợ càng thêm không ổn. Sợ rằng nó vừa thấy tượng đã này đã nổi lòng muốn cướp đoạt.

    - Thế nhưng ta nghe nói Thủy Hà quỷ vương từ trước đến giờ nhân nghĩa, luôn tử tế với kẻ khác, nhất là với dạng không thuộc đạo thần như chúng ta.

    Quỷ béo nói.

    - Đó là nó chưa có gặp thứ đáng để động tâm thôi. Tượng đá này với quỷ linh chúng ta chính là đại bảo vật. Chúng ta pháp lực thấp, không giữ được, Thủy Hà vương nhất định sẽ chiếm làm của riêng. Chúng ta không nên tới đó thì hơn.

    - Nhưng mà cái xác sống ở núi Bạch Mao kia tính cách âm lệ, dừng chân ở đó sợ cũng không lành.

    Hai con quỷ bàn tán hồi lâu mà vẫn chưa có kết quả. Sắc trời đã sáng trong lúc chúng nó do dự. Chúng nó không có cách nào khác, đành quay lại cái hầm kia.

    Ban ngày, yên tĩnh.

    Gần xa chỉ có chim hót. Hai con quỷ kia như đã ngủ, không chút tiếng động. Tới khi sắc trời lại sầm tối, chúng mới chui ra.

    - Hiện tại dương khí vẫn vượng, bất lợi cho chúng ta bay độn. Chờ hai canh giờ nữa trời tối hẳn, sẽ làm ít công to.

    Quỷ gầy nói.

    Nhưng mà lần này không phải quỷ béo trả lời, mà là một giọng khác.

    - Các ngươi không cần chờ nữa, ta có lời muốn hỏi các ngươi.

    Âm thanh này vừa vang lên, hai con quỷ đã kinh hãi xoay người, muốn xuyên tường bỏ chạy. Rồi chúng lại chợt phát hiện, vách tường bình thường vẫn xuyên qua giờ cứng rắn như sắt. Chúng nó lại định chui xuống đất, mặt đất cũng như thế. Lại vội vàng chạy ra cửa, cửa đã không thấy đâu. Chúng hoảng sợ, ngửa đầu lên đã không thấy trần miếu nữa, trong miếu cũng thay đổi, chỉ thấy có một người thần tình lạnh lùng, sắc mặc hơi xanh, đang đứng đó nhìn chúng.

    Hai con quỷ vội vàng quỳ xuống, ra sức lạy, lớn tiếng nói:

    - Đại thần tha mạng, bọn ta vô ý mạo phạm, đại thần tha mạng, đại thần tha mạng...

    Thủ đoạn của Trần Cảnh cũng không phải là pháp thuật cao thâm gì, nhưng trong mắt hai con quỷ này thì đã là đại thần thông rồi.

    Trần Cảnh nói:

    - Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời ta, sẽ không có chuyện gì.

    - Xin đại thần cứ hỏi, chúng ta nhất định biết gì nói đấy, không dám giấu giếm.

    Quỷ béo vội vàng nói.

    Trần Cảnh trầm mặc một hồi, làm cho hai con quỷ đang quỳ rạp dưới đất càng thêm thấp thỏm lo âu. Bọn chúng không thể ngờ rằng trong tượng thần này còn có thần tính, vì thế trong lòng liền nghĩ nhất định đây là một vị thần đại năng, lại càng thêm sợ hãi. Mãi lát sau, Trần Cảnh mới hỏi:

    - Ta hỏi các ngươi, hiện tại Thiên cung trên trời lấy người nào làm chủ?

    Hai quỷ không khỏi cùng nghĩ: "Xem ra hắn đã ngủ ở nơi này rất lâu, không biết chuyện bên ngoài rồi."

    Quỷ gầy vội vàng đáp:

    - Từ sau trận đại chiến bảy mươi năm trước, Thiên đình liền chia làm sáu, sáu vị đại đế đều là chí tôn thế gian.

    Trần Cảnh thất kinh, hắn không nghĩ tới Thiên đình lại có thể chia làm sáu, nhưng cũng không quản sáu vị đại đế là những ai, chỉ hỏi:

    - Linh Tiêu bảo điện là người nào làm chủ?

    - Thiên La Vạn Kiếp Hiển Diệu Thanh Tuyết đại đế.

    - Tên là gì?

    - Tiểu nhân không dám gọi thẳng tên đại đế.

    Quỷ béo sợ hãi nói.

    Trần Cảnh lại hỏi:

    - Có phải là Diệp Thanh Tuyết không?

    Hai quỷ kinh sợ, ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ Trần Cảnh nói ra ba chữ Diệp Thanh Tuyết lập tức sẽ dẫn ra thiên kiếp.

    Hư không ngưng tĩnh, nội tâm Trần Cảnh lại cuồn cuộn. Hắn không rõ, nếu sư tỷ bây giờ là chủ nhân Linh Tiêu bảo điện, vì sao mình lại ở nơi này. Hắn không nghĩ ra, cho nên, hắn liền muốn biết càng nhiều chuyện hơn.

    Hắn lại hỏi:

    - Thiên đình chia làm sáu, vậy trời đất hiện giờ là dạng gì?

    - Các đại đế phong thần thiên hạ, định lại phẩm cấp thần vị.

    - Vậy nơi này là địa giới gì, do ai cai quản.

    - Nơi này là địa giới Vạn Hóa, do Vạn Hóa đại thánh chưởng quản. Đó là thần tướng dưới trướng Thần Tiêu Ngọc Thanh Tử Vi đại đế.

    Quỷ béo nói. Nói xong, nó ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, lại không hề nhìn được chút động tĩnh nào từ trên mặt hắn.

    Trần Cảnh đột nhiên cười nói:

    - Ha ha, hóa ra đã phong thần định càn khôn rồi. Đáng tiếc bảy mươi năm, ta vắng mặt bảy mươi năm, có ai còn nhớ rõ ta đây?

    Sau đó hắn lại hỏi:

    - Như vậy, thần tướng bên dưới sáu vị đại đế lại lấy ai đứng đầu?

    - Mỗi thần tướng bên dưới sáu vị đại đế đều cao thâm khó lường, tiểu nhân không thể phân biệt.

    - Thanh danh lớn nhất là ai?

    Trần Cảnh truy vấn. Hắn từ bóng tối tỉnh lại, phát hiện trời đất biến hóa thật lớn, ngay cả tên sư tỷ đều bị bỏ thêm một chuỗi tôn hiệu thật dài, để cho hắn cảm giác xa lạ. Cho nên hắn muốn nghe được mấy cái tên năm đó, để mình tìm lại chút quen thuộc với thế giới này.

    - Thanh danh hiển hách là không ít, có Chàng Chung (gõ chuông) chân quân núi Côn Lôn, có Lục Tiên kiếm vương đảo Kim Ngao, có Mộc Chân phật tử...

    Hai quỷ thay phiên nói rất nhiều cái tên, con này vừa dứt câu con kia đã tiếp lời. Đối với chúng, người hiển hách quá nhiều, cơ hồ mỗi người đều là người mang đại thần thông, cao cao tại thượng.

    Trần Cảnh nghĩ rất nhiều chuyện, như muốn thấu hiểu hết thời gian bảy mươi năm qua. Những cái tên hai con quỷ nói, có tên Trần Cảnh biết, có tên Trần Cảnh đoán được, nhưng phần nhiều là không biết. Lại theo hai con quỷ biết được, ngày nay các nơi trong trời đất đều có thần linh do mỗi đại đế sắc phong, không thể tự chiếm thành trì, dựa vào thần thông chiếm đoạt thần vị như trước nữa.

    Hơn nữa mỗi một địa giới đều có một thần tướng cai quản. Dưới thần tướng lại có rất nhiều thần vị. Những thần chức này sẽ trợ giúp các thần tướng quản lý chuyện bên trong thần vực. Có chuyên tổ chức việc phàm tục, có quản lý việc ti chức tiên linh. Dưới hai bộ phái này này lại có phân loại, từng tầng từng tầng, được chia rất tỉ mỉ.

    Trần Cảnh đột nhiên sinh ra loại cảm giác trời đất to lớn, nhưng không có chỗ đặt chân.

    Trong lòng hắn không khỏi nghĩ: "Cũng không biết Bá Lăng thế nào, Kinh Hà hiện tại là ai cai quản? Còn thuộc về ta sao?"

    Nghĩ đến đây hắn đột nhiên cười cười tự giễu, rồi hít một hơi thật sâu, cười nói:

    - Bất kể trời đất này biến hóa thế nào, ít nhất gió này, mưa này đều là của ta.

    Theo hắn hô lên hai chữ "gió" và "mưa", bầu trời tối tăm nháy mắt nổi lên gió to. Gió từ chín tầng trời xuống. Gió tụ mây. Mây sinh mưa.

    Gió to mưa lớn lập tức tới, nhấc cả cái nóc miếu rách nát lên. Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai con quỷ, Trần Cảnh theo gió mưa bay thẳng lên bầu trời.

    -----oo0oo-----
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 25: Không Nên Trở Về

    Dịch giả: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    Thế gian có thơ rằng:

    Đêm dài không lưu được tiếng người đã mất, trời xanh khó tiếp được ánh trăng thanh.

    Bảy mươi năm tá túc nơi miếu tàn, khẽ gọi một tiếng mưa gió hiện.

    Mưa này, gió này, tới đây thật cổ quái.

    Trong núi Vạn Hóa có một cái động tên là động Vạn Hóa, trong động có Vạn Hóa đại thánh.

    Vạn Hóa đại thánh đang uống Hầu Nhi tửu do một tên Hầu vương dưới quyền cống nạp tới. Gã cảm ứng được địa giới Vạn Hóa có chút không bình thường, chẳng qua cũng không để tâm tới. Địa giới của gã đã nhiều năm qua chưa từng xuất hiện người đại thần thông nào. Từ lúc chưởng quản địa giới Vạn Hóa này, gã không tin chuyện thế gian có bậc đại thần thông lánh đời nữa, ít nhất gã cho rằng địa giới Vạn Hóa này không có khả năng có. Mà vài chuyện cỏn con thì các thần linh bên dưới sẽ tự xử lý tốt, không cần gã phải ra tay.

    Gã đang ôm ấp hai bên là hai nàng công chúa mỹ nhân do nhân gian kính hiến tới, tay nâng chén rượu vừa mới được rót đầy, ngửa đầu hớp cạn, lòng đầy sảng khoái cười nói với các động chủ tới dự yến tiệc trong động hôm nay:

    - Núi Vạn Hóa được đổi tên cách đây sáu mươi lăm năm trước, đến nay cũng coi như có chút danh tiếng trong thiên hạ. Trong đó không thể thiếu nỗ lực của chư vị đang ngồi đây. Chúng ta đều là một phần tử của Vạn Hóa này. Tới, tới, chúng ta cạn một chén này.

    Gã nói dứt câu, tất cả mọi người đều nâng chén lên cao. Đột nhiên có một người lớn giọng nói

    - Khoan, lời vừa rồi của đại thánh sai rồi.

    Các động chủ trong động đang nâng chén lên đều ngừng cả lại, quay đầu lại nhìn kẻ vừa lên tiếng. Kẻ này tướng người ngũ đoản, có hai chòm râu dài, là động chủ động Hoàng Nguyên, tên là Hoàng Nguyên, vốn là một con chuột tinh. Nhìn thấy y phủ nhận lời vừa rồi của Vạn Hóa đại thánh, sắc mặt người nào người nấy đầy cổ quái.

    - A?

    Vạn Hóa đại thánh ồ lên một tiếng, nghe không ra vui hay giận.

    Hoàng Nguyên vuốt vuốt chòm râu nói:

    - Đại thánh nói sai hai điều rồi. Đầu tiên, núi Vạn Hóa chúng ta không phải có chút danh tiếng trong thiên hạ, mà là rất có danh tiếng. Thiên hạ này có ai không biết đến núi Vạn Hóa chứ…

    Y vừa nói, vừa nhìn đám yêu xung quanh, tinh thần phấn chấn tiếp tục nói:

    - Ai chẳng biết đến uy danh của Vạn Hóa đại thánh. Năm đó đại thánh chiến một trận với Lịch Thành lão ma, danh chấn thiên hạ. Dù cho những thần tướng danh chấn thiên hạ vào bảy mươi năm trước cũng không dám khinh thường đại thánh. Mà núi Vạn Hóa có uy danh như vậy đều là nhờ công của một mình đại thánh, bọn ta đều đang nương nhờ phúc trạch của đại thánh mà sống.

    Vạn Hóa đại thánh cười to. Gã rất cao hứng. Hoàng Nguyên nói mấy lời này khiến gã đặc biệt sảng khoái. Những lời lúc nãy gã nói chẳng qua là vài lời khiêm tốn mà thôi. Những người khác lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hóa ra Hoàng Nguyên kia chỉ đổi cách thức tâng bốc Vạn Hóa đại thánh. Cả bọn bèn lập tức nhao nhao tâng bốc. Trong phút chốc, toàn bộ động Vạn Hóa đầy tràn những lời nịnh hót.

    Lúc Vạn Hóa đại thánh đưa chén rượu bằng đồng đỏ lên định uống cạn, đột nhiên gã ngừng lại, nghiêng tai, ngưng thần.

    Đám yêu lập tức ngưng bặt lại, không thốt một lời, cũng không dám hít thở, thậm chí chén rượu đang giơ lên cũng giữ yên ở đó.

    Bên tai Vạn Hóa đại thánh vang lên tiếng gió thổi như từ trên chín tầng trời thổi xuống. Điều này khiến gã ít nhiều cảm nhận được nguy hiểm, lại không rõ nguy hiểm từ đâu tiến đến, nhè nhẹ thấm vào tận xương, như kiếm khí, lại như hàn khí.

    - Các ngươi có nghe thấy không?

    Vạn Hóa đại thánh hỏi.

    - Nghe cái gì?

    Có yêu hỏi.

    - Tiếng gió.

    Vạn Hóa đại thánh híp mắt nói. Trong động phủ phi thường an tĩnh, nghe gã nói hai từ tiếng gió này thì lũ yêu đã bắt đầu nghe thấy được rồi. Tiếng gió kia như hóa thành từng sợi tơ lạnh lẽo thổi vào tận trong xương cốt.

    - Kẻ nào dám nổi gió ở Vạn Hóa này?

    Có yêu hỏi. Không ai trả lời nó. Bởi vì sau câu nói đó, bọn họ không còn nghe thấy tiếng gió thổi nữa, mà là một cơn cuồng phong.

    “Vù..ù ù ù…”

    Cuồng phong gào thét đến hai vị công chúa nhân gian còn nghe thấy được. Tuy rằng từ lời nói của Vạn Hóa đại thánh mà các nàng biết ngọn gió này không bình thường, thế nhưng vẫn không nghĩ rằng sẽ khiến Vạn Hóa đại thánh sợ hãi. Các nàng thật sự không nghĩ ra, ngoài sáu vị đại đế trên thế gian này thì còn kẻ nào khiến Vạn Hóa đại thánh phải sợ hãi nữa.

    “Nhất định đại thánh sẽ dạy bảo cho kẻ vừa nổi gió không biết trời cao đất rộng kia biết ai mới là người lớn nhất ở địa giới Vạn Hóa này.”

    Các nàng nghĩ như vậy, đám yêu khác trong động phủ cũng nghĩ như vậy. Lúc này không có kẻ nào dám ra tay, bởi thông thường những trường hợp thế này thì đích thân Vạn Hóa đại thánh sẽ ra tay. Đây là một cơ hội dương oai hiếm có, bọn chúng sẽ không làm lỡ mất.

    “ Vù… ù ..ù ù ù.”

    Tiếng gió như khóc như than, như hổ gầm, lại như sói tru.

    Như thể có vô số dã thú đang diễu võ dương oai bên ngoài động phủ.

    Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn mà đã nhiều năm nay chưa từng xuất hiện. Năm đó đại thánh vâng mệnh tới đây cũng gặp phải rất nhiều khiêu khích, thế nhưng người khiêu khích thì đã biến mất vĩnh viễn cả rồi. Mà người từ bên ngoài đến năm xưa đã trở thành Vạn Hóa đại thánh, ngọn núi này cũng đã được gọi là núi Vạn Hóa.

    Bọn hắn nhìn Vạn Hóa đại thánh. Chỉ thấy bàn tay gã nắm chặt chén rượu, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài động phủ như thể cũng có gì đó đang nhìn thẳng vào gã. Bọn hắn nhìn thấy trong mắt Vạn Hóa đại thánh có cả phẫn nộ và sát ý.

    Đây là dấu hiệu Vạn Hóa đại thánh muốn ra tay rồi. Bọn hắn có thể tưởng tượng được, lúc Vạn Hóa đại thánh ra tay nhất định sẽ là một kích nhanh như chớp. Thần thông cắn nuốt vạn vật của gã vừa ra, dù là núi hoang cũng bị nuốt sạch sẽ.

    “Phù…ù ù ù….”

    Đột nhiên cửa động phủ mở toang ra, một luồng gió lốc thổi vào.

    Động Vạn Hóa này không phải là nơi bình thường, dù là kẻ tu hành cũng không dám đi ngang qua khoảng không phía trên núi. Nếu có người muốn đi ngang qua, dù là ai cũng phải thu độn quang lại, trầm khỏi mây trắng mà đi bộ vào núi. Vào núi rồi tất có người phát ra độn phù thông hành để đi qua.

    Động phủ này còn được Vạn Hóa đại thành bày ra cấm pháp dung nhập vào trong linh mạch của núi Vạn Hóa. Ngoại trừ Vạn Hóa, chỉ những ai biết khẩu quyết niệm chú mới có thể mở động phủ này ra được. Hiện tại, động phủ lại bị một cơn gió thổi bung ra.

    Gió lốc gào thét tuôn thẳng vào bên trong, trong gió có mưa. Nước mưa như dùi thép đâm vào mặt đám yêu. Yến tiệc trên bàn đá cũng bị cuốn ngược đi lên, xô cả về phía Vạn Hóa đại thánh ở sâu bên trong cùng.

    Lúc này, lũ yêu mới biết cơn gió này không tầm thường. Gió bình thường không thể thổi bung cửa động phủ Vạn Hóa, cũng không thể làm cho Vạn Hóa đại thánh không chút nhúc nhích.

    Toàn bộ đồ ăn, trái cây, rượu ngon trên yến tiệc đều tuôn xối xuống người Vạn Hóa đại thánh. Thế nhưng gã vẫn cứ bất động như vậy.

    Cơn gió thổi vào, ánh lửa trong động phủ tối sầm xuống. Lũ yêu lại có thể nhìn thấy được gương mặt gã đang run rẩy, hai mắt đỏ ngầu đầy kinh sợ.

    Trên người lũ yêu vọt lên vầng sáng lấp lánh. Chúng nó dùng phép thuật hộ thân, hoặc dùng pháp bảo hộ thân.

    Một lúc sau, mưa gió rời đi.

    Ánh lửa lại bùng sáng, đúng là vẫn chưa bị thổi tắt. Lũ yêu lại phát hiện trên mặt đất không có lấy một hạt nước mưa, thế nhưng trên mặt chúng, trên thân chúng đều ướt đẫm. Phép thuật hộ thân hay pháp bảo của bọn chúng không có nửa điểm tác dụng.

    Mọi thứ như ảo giác, lại chân thật đáng sợ.

    “Là ai?”

    Lũ yêu đều thầm hỏi vậy. Bọn nó không tưởng tượng được thế gian này có người nào thần thông thế này. Bọn chúng đều biết hết các cường giả trên thế gian, biết rõ thần thông của bọn họ hiển hóa ra sẽ có dạng gì.

    - Đại thánh.

    Có yêu khẽ kêu Vạn Hóa đại thánh một tiếng.

    Vạn Hóa đại thánh như thoáng giật mình tỉnh mộng, gã liếc nhìn lũ yêu rồi nói:

    - Ta sẽ nhập cung Tử Vi gặp mặt Đại đế.

    Gã lớn tiếng nói, như cố gắng che giấu điều gì đó. Chỉ có hai vị công chúa nhân gian ở hai bên cạnh mới có thể nhìn thấy bàn tay giấu dưới bàn của Vạn Hóa đại thánh đang điên cuồng run rẩy.

    - Đại thánh, trận mưa gió kia, có lai lịch thế nào?

    Có yêu hỏi.

    Vạn Hóa đại thánh lạnh lùng nhìn nó một cái, nói:

    - Trận mưa gió này đến từ Vạn Hóa, cho nên ta muốn gấp rút bẩm báo Đại đế.

    Dứt lời gã đứng dậy, đi thẳng vào sâu bên trong động phủ. Hai vị công chúa nhân gian vội vàng đuổi theo sau. Các nàng là định thay y phục cho Vạn Hóa đại thánh.

    Chúng lũ yêu chỉ biết nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc vạn phần.

    Trong động Vạn Hóa không còn mưa gió nữa. Mưa gió cũng biến mất không chút dấu vết trong địa giới Vạn Hóa. Rất rất nhiều người còn chưa phát hiện ra trận mưa gió này thì nó đã biến mất rồi.

    Trong ngôi miếu đổ nát ở thôn nhỏ dưới chân núi. Nơi này đa số hộ dân hành nghề săn bắn. Trần Cảnh đến một ngôi nhà gần tòa miếu nhất. Hắn cưỡi mưa gió mà đến.

    Cửa mở ra.

    Bước ra ngoài là một lão nhân có thân thể cường tráng. Nhìn thấy Trần Cảnh trong bóng tối, ông ta lập tức kinh hãi vội lui vào nhà, cầm theo ngọn đuốc và trường đao đi ra. Theo sau ông ta là hai đứa bé một trai một gái từng chơi đùa dưới gốc đào trước ngôi miếu đổ nát.

    Ánh lửa soi sáng bóng dáng của Trần Cảnh, lão nhân kia lập tức kinh hô một tiếng rồi quỳ ngay xuống mặt đất. Thế nhưng ông ta lại cảm nhận có một lực lượng nhẹ nhàng nâng ông ta dậy, bên tai vang lên một giọng nói có hơi cứng ngắc.

    - Ngươi biết ta?

    - Tiểu lão nhi không biết.

    - Vậy sao ngươi gặp ta đã vội quỳ xuống?

    - Tiểu lão nhi dâng hương ba mươi ba năm.

    Ông ta trả lời một câu không đầu không đuôi, Trần Cảnh lại biết ông ta nói ba mươi ba năm dâng hương, ý trả lời mình nhận ra tượng thần trong miếu thờ kia.

    - Vì sao ngươi lại dâng hương ở miếu đó?

    - Là do phụ thân tiểu lão nhi dặn dò.

    Lão nhân cúi đầu nói.

    - Phụ thân ngươi còn dặn dò gì không?

    Trần Cảnh hỏi.

    Lão nhân vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trần Cảnh. Có điều cậu bé và cô bé sau lưng ông ta lại nhìn Trần Cảnh không chớp mắt.

    Lão nhân đáp:

    - Phụ thân dặn lại, nếu có một ngày tượng thần biến mất, vậy không cần phải dâng hương nữa. Còn nếu có ngày tượng thần sống lại, sẽ đi tới trước cửa nhà, lúc đó có một câu muốn nhắn lại cho ngài nghe.

    - Là câu gì?

    Trần Cảnh hỏi.

    - Không nên trở về nữa.

    Lão nhân đáp.

    Trần Cảnh thấp giọng nhẩm lại câu trên, rồi hỏi:

    - Chỉ câu này? Không còn gì nữa sao?

    - Không có, chỉ một câu này.

    Lão nhân đáp.

    - Ngươi là người ở đâu?

    Trần Cảnh hỏi.

    - Tiểu lão nhi được sinh ra ở đây, gia phụ đến từ đâu thì tiểu lão nhi không biết.

    Lão nhân nói.

    - Phụ thân ngươi không nói với ngươi sao?

    - Không có.

    Trần Cảnh thầm nghi hoặc, thế nhưng cũng biết không thể hỏi thêm được gì.

    Hắn đang định rời đi, đột nhiên cậu bé phía sau chỉ vào Trần Cảnh nói:

    - A, ta cũng biết người, người là pho tượng trong miếu kia.

    Lão nhân kinh hãi vội bịt miệng cậu bé lại. Hiển nhiên ông ta vô cùng sợ hãi, bởi ông ta không biết gì về Trần Cảnh cả. Ông ta chỉ hoàn thành di mệnh của phụ thân mình mà thôi. Vốn ông ta còn tưởng rằng mãi đến lúc chết đi cũng sẽ không có biến hóa gì, hay nhiều nhất thì có lẽ tượng thần sẽ không còn nữa. Không nghĩ tới tượng thần sống lại thật. Trong lòng ông ta sợ hãi muôn phần, cho nên không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái. Mà lúc này cháu trai mình lại đột nhiên lên tiếng, cho nên ông ta lập tức bịt kín miệng cháu mình lại.

    Đồng thời ông ta nói:

    - Tiểu hài tử trong nhà, còn chưa hiểu chuyện.

    Trong lòng ông ta, chuyện có khác thường, tất có yêu tà quấy phá.

    - Phụ mẫu của đứa trẻ đâu?

    Trần Cảnh hỏi.

    Lão nhân vội trả lời

    - Năm ngoái vào núi đi săn rồi không thấy trở về.

    - Cha ta, mẹ ta đều bị yêu quái trên núi ăn mất óc mà chết.

    Cậu bé đột ngột kéo tay ông mình ra, lớn tiếng nói.

    Trần Cảnh hỏi:

    - Là yêu gì?

    - Một con Mộc mị chuyên ăn tủy não người.

    Cậu bé đáp.

    Lão nhân không kịp trở tay, chỉ đầy sợ hãi. Ông ta lo sợ tượng thần yêu dị này có liên quan tới yêu quái trong núi, cháu trai mình nói mấy lời này sẽ rước phải đại họa.

    Trần Cảnh nói:

    - Các ngươi ở đây chờ ta.

    Lời hắn vừa mới ra, người đã biến mất, chỉ có cơn gió gào thét như sóng thổi phía xa xa.

    Nhìn thấy Trần Cảnh biến mất rồi, lão nhân rất muốn mắng cháu trai mình vài câu, lại không dám lên tiếng. Ông ta lo rằng tượng thần yêu dị không đi xa sẽ nghe được. Mặt mày cậu bé bên cạnh đầy hưng phấn, còn cô bé đột nhiên lại lên tiếng:

    - Thanh Ngưu ca ca, ca thật dũng cảm.

    - Đương nhiên rồi.

    Cậu bé đắc ý đáp.

    Nó vừa mới nói xong, một cơn gió đã ập vào mặt. Tượng đá vừa mới biến mất đã xuất hiện trong cơn gió. Trên đỉnh đầu tượng còn có thêm một gốc cây già không quá to lớn đang hạ xuống. Trên cây có không ít cành khô như thể sắp chết, không có sức sống. Vừa mới rơi xuống, rễ cây đã nhanh chóng luồn vào trong đất.

    Trần Cảnh thổi ra một hơi, một luồng sáng trắng gọn ghẽ quấn quanh gốc cây già một vòng. Toàn bộ nhánh rễ của gốc cây này bị chặt đứt hết, cây già phát ra từng tràng kêu la thảm thiết. Những chỗ bị chặt đứt của cây lại đang chảy đầy máu tươi.

    Lão nhân hoảng hốt, cậu bé lại gan dạ dị thường. Nó hét lớn:

    - Chính là yêu quái này.

    - Đây chính là Mộc mị?

    Trần Cảnh hỏi.

    -----oo0oo-----
     
    banhdacua25 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)