Huyền Huyễn Hoàn Khố Tà Hoàng - Khai Hoang - C84

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 78: Túi tiểu chu thiên

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    – Không hề.

    Doanh Trùng đầy bất đắc dĩ, hừ lạnh nói. Hắn từng đoán thiếu nữ này có thể xuất thân vương tộc, cũng từng nghĩ là vị hôn thê Diệp Lăng Tuyết kia, nhưng kết quả Dạ Hồ mang về lại làm hắn thất vọng không thôi.

    Lúc này các công chúa Đại Tần hoặc đang yên lành ngồi trong kinh thành hoặc trong đất phong, không có ai hành tung không rõ. Mà Diệp Lăng Tuyết cũng đang trong Võ Uy vương phủ trong khuê phòng không ra ngoài.

    Lúc này điều duy nhất Doanh Trùng có thể xác định là cô nàng này có liên quan đến Trường Sinh quan.

    Sau vài câu thăm dò, Doanh Trùng đã biết thiếu nữ trước mặt không có thành ý, lập tức chẳng buồn hỏi. Cũng đúng lúc này hắn cảm thấy toàn bộ động phủ khẽ rung, không chỉ mặt đất mà cả cây cối xung quanh cũng xào xạc.

    Doanh Trùng không khỏi liếc mắt nhìn ra bên ngoài.

    – Chuyện gì vậy?

    Hắn có thể cảm giác được có sức mạnh từ bên ngoài truyền đến, thật ra khi hắn nhập định cũng đã có chút cảm ứng, chỉ là lúc đó sắp đột phá, cần tập trung toàn bộ tinh thần chú ý hơn nữa khi đó không nghiêm trọng như giờ.

    Lực lượng đủ lay động cả tiên phủ, chẳng lẽ là…

    – Chính là Bát Huyền Thần Quân, nó đã đánh vỡ cấm pháp bên ngoài, chúng ta không cần để ý nó làm gì.

    Thiếu nữ chỉ lắc đầu, một bộ không thèm quan tâm:

    – Tất cả trận pháp nơi này đã bị ta chiếm quyền, bên trong còn có ba tầng cấm pháp nữa, nó muốn công phá tiến vào ít nhất phải mất nửa ngày nữa.

    – Nửa ngày sao?

    Doanh Trùng vừa nghe đã yên lòng, Bát Huyền Thần Quân kia là đại yêu huyền thiên vị nhưng nơi này dù sao cũng là phụ cận thành Hàm Dương. Chỗ này chỉ cách hai ngày đường sông, chư công đương triều sao để con yêu này làm càn chứ?

    Chưa đến nửa ngày, nhất định sẽ có đại năng đến đây, chém giết Bát Huyền Thần Quân đã mất linh trí thật dễ như ăn cháo. Như vậy bọn họ chỉ cần thủ vững động phủ, nửa ngày sau Bát Huyền bỏ mình là thoát vây thôi.

    Điều hắn kinh hãi là thiếu nữ này, vừa rồi hắn nhập định không rõ tình hình cụ thể. Nhưng theo hắn tính toán, đám người Quản Quyền giỏi lắm kéo Bát Huyền được một khắc. Như vậy nghĩ là vị tiểu thư Lý gia này chỉ dùng một khắc để khống chế toàn bộ tiên trận động phủ.

    Khẽ than thở khâm phục đồng thời linh quang chợt lóe, Doanh Trùng không khỏi nhớ đến một người, lập tức lên tiếng thăm dò:

    – Không ngờ tiểu thư còn là cao nhân trận pháp, bản thế tử thật thất kính rồi. Nhưng Lý tiểu thư làm ta nhớ đến một nhân vật, nghe đồn Trường Sinh quan những năm gần đây có một nữ đệ tử thiên tư xuất chúng, dù là trận pháp phù pháp đều là trình độ cao tuyệt. Một thân tu vi đè ép tất cả huyền tu đồng lứa, không biết tiểu thư có biết người này…

    Không đợi hắn nói hết, thiếu nữ đã cắt ngang như đáp trả lúc trước:

    – Thế tử đánh giá cao ta rồi, tiểu nữ chỉ là phù trận kiêm tu từ nhỏ, căn cơ phương diện này tuy không tệ nhưng nào dám xưng trình độ cao tuyệt chứ. Nói khống chế thủy phủ này cũng chỉ là khuếch đại mà thôi, Bát Huyền đã mất linh trí, không nhìn được trận đạo, lại không có trận bàn, tiểu nữ chỉ cần khẽ cải biến cấm pháp là nó không làm gì được. Vị cao nhân trong đồn đại kia đã là huyền tu đại thừa cảnh, tuổi cũng đã hơn hai mươi, thế tử thấy ta giống nàng sao?

    Doanh Trùng nghe vậy thì nghẹn lời, ánh mắt lấp lánh đầy suy tư. Quả thật không giống, đại thừa cảnh trong huyền tu tương đương võ tông cấp chín, chỉ thiếu chút là thiên vị, còn về tuổi tác…

    Diệp Lăng Tuyết thấy vậy khinh khích khẽ cười rồi lại hiếu kỳ hỏi:

    – Ta có một chuyện vẫn không hiểu, vì sao ban nãy thế tử lại cứu ta?

    Dù là linh tiễn hay lôi tẩu thần thạch cũng không thể giúp Doanh Trùng và nàng thoát Bát Huyền Thần Quân, Doanh Trùng ra tay cứu nàng cũng là đưa bản thân vào tuyệt cảnh.

    Diệp Lăng Tuyết tin lấy trí tuệ Doanh Trùng, trước khi ra tay chắc chắn hiểu điểm này. Nói cách khác, khi vị hôn phu này ra tay đã có ý định liều mạng rồi.

    – Muốn cứu thì cứu thôi, nghĩ nhiều làm gì.

    Doanh Trùng có chút phiền chán hừ nhẹ:

    – Lầm trước tiểu thư xuất thủ cứu thuộc hạ ta, bản thế tử đương nhiên không thể đứng nhìn tiểu thư chết.

    – Chẳng lẽ thế tử không sợ chết sao?

    Ánh mắt Diệp Lăng Tuyết đầy phức tạp:

    – Theo ta được biết, nếu như thế tử bỏ mình, tước vị An Quốc công và Trích Tinh thần giáp sẽ rơi vào tay kẻ thù, không chỉ mối thù cha mẹ không trả được, lo toan mấy năm nay cũng rơi vào tay người khác, thế tử không tiếc sao?

    Nàng giờ thật không biết nên đánh giá vị hôn phu của mình như nào, rõ ràng là hùng tâm bừng bừng lại có thể liều chết cứu người không liên quan, thậm chí nàng còn từng thấy Doanh Trùng cản phía sau cho rất nhiều hộ vệ.

    Vì thế có thể xác định thiếu niên trước mặt tuyệt đối không giống cha nàng. Đây là kẻ trong nóng ngoài lạnh, ngoài gian xảo công danh lợi lộc ra là một trái tim nhiệt tình, điển hình loại tâm mềm miệng rắn!

    Ánh mắt Doanh Trùng lúc này đầy lạnh lùng:

    – Thì liên quan đến ngươi sao? Ngươi sao biết chú ta là kẻ thù của ta?

    Một câu tước vị An Quốc công và Trích Tinh thần giáp rơi vào tay kẻ thù của nàng làm hắn đặc biệt chú ý.

    Thiếu nữ này hẳn biết chút ít đối với trận chiến Thần Lộc nguyên năm đó, nếu không sao nói được câu kia chứ.

    – Ta đoán.

    Diệp Lăng Tuyết thuận miệng bịa chuyện nhưng vừa nói xong thì có chút hối hận. Doanh Trùng bỗng dưng đứng lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo, khí thế áp bức như trực tiếp động thủ ép hỏi đến cùng. Điều này làm nàng theo bản năng ngửa ra sau, hai tay đặt trước ngực làm tư thế phòng vệ. Nhưng tích tắc nàng nhớ đến tu vi pháp lực của mình hơn xa đối phương, lập tức bình tĩnh lại nói:

    – Ngươi hiện tại đánh không lại ta! Việc nhà thế tử, ta từng nghe qua chút lời đồn nhưng không biết tỉ mỉ, thế tử có hỏi ta cũng vô dụng.

    Ngữ khí Diệp Lăng Tuyết chân thành vô cùng như là sợ kẻ trước mặt không tin. Nàng tuy tự nghĩ tu vi hơn Doanh Trùng nhưng tên kia lòng dạ độc ác, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đặc biệt là linh tiễn như lông khổng tước kia vô cùng khủng bố. Nếu thật sự đánh nhau, tuy nàng có mấy món pháp bảo hộ thân nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ.

    Doanh Trùng không nói lời nào, sắc mặt biến ảo liên tục, hắn có tâm muốn liều tra hỏi đến cùng nhưng nhìn ngữ khí biểu hiện của nàng cũng không giống giả bộ. Cũng thật kỳ lạ, hắn biết thiếu nữ trước mắt giấu đầu lòi đuôi, thân phận thần bí nhưng không hiểu vì sao có cảm giác tín nhiệm với nàng.

    Mà Lý tiểu thư này nói cũng đúng, chính mình nếu không dùng Khổng Tước Linh và Hãm Tiên Giới thì quả thật không đánh lại nàng. Nếu muốn động thủ chắc là tự rước lấy nhục, mà hai người cũng không có thù hận sinh tử gì, không cần thiết phải dùng Khổng Tước Linh.

    Đầy ngực bực mình làm Doanh Trùng không thèm để ý thiếu nữ, lấy ra một túi gấm to bằng nắm tay cẩn thận xem trước sau.

    Đây mà một túi tiểu chu thiên, bên trong chứa một thế giới nhỏ, chính là di vật của Bách Cốt Nguyên Quân. Lúc đó Doanh Trùng dùng Tà Anh thương tru diệt kẻ này, tất cả khí huyết tinh hồn hắn đều bị Tà Anh thương hút sạch, chỉ lưu lại vật này.

    Lúc đó Doanh Trùng không chút suy tư, lập tức chiếm lấy vật này nhưng vẫn chưa kịp kiểm tra.

    Hắn cực kỳ chờ mong vật này, dù sao cũng là đồ vật tùy thân của yêu tu đại thiên vị, đồ vật bên trong nhất định không tầm thường. Có điều nhìn kỹ rồi thì hắn không khỏi thầm ngao ngán lắc đầu, túi tiểu chu thiên này có cấm pháp, hắn căn bản không biết phải mở như nào.

    Vì hắn tu tập cơ quan thuật nên cũng biết chút ít phù văn Huyền Môn, biết được cấm pháp trên túi vô cùng cao thâm, có khả năng tự hủy, nếu bản thân liều lĩnh mở chỉ làm thế giới trong nó hỏng hoàn toàn, xem ra chỉ có thể đợi về thành Hàm Dương rồi mời cao nhân ra tay thôi.

    Có điều Doanh Trùng vừa định thu lại thì một bàn tay nõn nà xòe ra trước mặt hắn.

    – Là túi tiểu chu thiền Bách Cốt Thần Quân lưu lại sao? Cho ta đi.

    Doanh Trùng không khỏi nheo mắt nhìn thiếu nữ:

    – Cho ta một lý do?

    – Bên trong có trận bàn động phủ.

    Diệp Lăng Tuyết cười tươi như hoa nói:

    – Ta có thể giúp thế tử phá giải túi tiểu chu thiên này, không biết thế tứ có thể tin ta không?​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 79: Kho báu Bạch Cốt

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Suy nghĩ mãi, cuối cùng Doanh Trùng vẫn đưa ra túi tiểu chu thiên. Nàng ta có thể dùng một khắc khống chế trận pháp động phủ này thì trình độ phù trận hẳn là cao thâm.

    Dù cho thiếu nữ nói mình không hoàn toàn nắm giữ, chỉ thay đổi trận pháp nơi này nhưng Doanh Trùng biết đây chỉ là nàng ta khiêm tốn. Muốn thay đổi cấm chế động phủ tiên nhân, dù chỉ là một điểm nhỏ bé không đáng kể thì cũng không phải huyền tu tầm thường có thể làm được – trình độ phù trận của nữ tử này ít nhất phải cấp tông sư!

    Vì thế giao túi tiểu chu thiên cho nàng ta, dù nàng ta không phá giải được cũng không đến nỗi hư hỏng.

    Mà có thêm trận bàn, an nguy của bọn họ cũng được đảm bảo thêm. Doanh Trùng tin con mực kia chắc chắn không sống quá được nửa ngày nữa nhưng nếu có gì đó bất ngờ xảy ra làm cường giả không đến kịp trong nửa ngày thì sao? Vì thế có trận bàn là thêm tầng đảm bảo cho họ.

    Muốn phá giải túi tiểu chu thiên cần thời gian không ngắn, thiếu nữ vô cùng chăm chú không nói câu nào với hắn nữa. Vì lẽ đó Doanh Trùng dứt khoát đứng dậy, dạo một vòng quanh tiên phủ này.

    Không thể không nói, Bách Cốt Thần Quân tuy bản thể là cá trắm nhưng rất biết thưởng thức. Phong cảnh các nơi vô cùng tinh mĩ, hoa hoa cỏ cỏ bố trí ổn thỏa. Nhưng điều Doanh Trùng muốn không phải là cảnh sắc, hắn muốn tìm kho báu Bách Cốt Thần Quân lưu lại. Không gian trong túi tiểu chu thiên chỉ có mười trượng vuông, nhiều nhất chỉ là chứa vật tùy thân, Doanh Trùng tin chắc vị đại yêu này phải cất trữ kho báu trong động phủ.

    Bách Cốt càn quấy mấy trăm năm quanh kinh thành phồn hoa, như vậy kho báu để lại hẳn không nhỏ.

    Công phu không phụ người hữu tâm, chỉ vẻn vẹn một khắc sau, Doanh Trùng đã phát hiện kho báu. Có điều khi hắn đến thì cơ quan chốt cửa đã bị mở ra. Điều này đương nhiên không thể là Bách Cốt Thần Quân bất cẩn không đóng kho báu được, chắc chắn là do thiếu nữ kia làm.

    Một lần nữa Doanh Trùng lại thầm thở than, hắn vốn mong thiếu nữ kia không tìm được kho báu tiện nghi bản thân, nhưng quả nhiên thế gian không có chuyện tốt như vậy.

    Điều này cũng không có gì để đố kỵ, Doanh Trùng nhớ khi bản thân mới vào động phủ, xung quanh vẫn đầy cấm pháp, ám phục nhưng giờ hơn nửa đã bị hóa giải, hắn một đường bình yên đi tới nơi này. Có thể lấy được kho báu Bách Cốt Thần Quân để lại chính là bản lãnh của nàng ta, nếu là mình không tốn hai, ba ngày là không thể mở được cửa kho báu.

    Tuy thất vọng nhưng Doanh Trùng vẫn tiến vào bên trong, vừa vào hai mắt hắn đã sáng ngời đầy khiếp sợ.

    Trước mắt hắn rõ ràng là tụ nguyên hạp, cứ hai mươi hộp một nhóm, sắp xếp chỉnh tề như dàn trận vậy. Theo tầm mắt Doanh Trùng tính toán qua loa nơi này phải có năm, sáu trăm tụ nguyên hạp!

    Doanh Trùng nhẹ nhàng tiến bước thở mở một tụ nguyên hạp, bên trong là mặc giáp Lôi Hổ hoàn chỉnh, chuyên dụng của biên quân Đại Tần.

    Doanh Trùng lại mở liên tục mấy tụ nguyên hạp, bên trong đều là mặc giáp hoàn chỉnh, hơn nữa vì nơi này hoàn cảnh thích hợp, linh khí dồi dào nên những mặc giáp Lôi Hổ này đều ở trạng thái tốt, không chút hỏng hóc.

    Thấy những mặc giáp này Doanh Trùng không khỏi nhớ đến một chuyện, nhất thời lửa giận dâng trào. Bốn năm trước, ở biên cảnh Ung Châu, có một chiếc thuyền bộ binh mất tích, lúc đó trong thuyền có năm trăm mặc giáp “Lôi Hổ”, ba mươi mặc giáp “Tần Hổ” cấp bảy, sáu mặc giáp “Xích Kim Bạch Hổ” cấp chín, chuyện này kinh động khắp thành Hàm Dương làm Thiên Thánh Đế tức giận không thôi. Không chỉ Hình bộ, Binh bộ, bốn Vệ phủ kinh thành tích cực lục soát mà cả Tú Y Vệ cũng khắp nơi truy tra, ầm ĩ khắp Hàm Dương cả tháng trời. Nhưng kết quả cuối cùng lại là không chút thu hoạch, án này cứ thế mất hút.

    Doanh Trùng sở dĩ ghi nhớ chuyện này vì những mặc giáp này vốn để bổ sung cho quân đội phụ thân hắn.

    Doanh Trùng từ nhỏ đã nghĩ đến tra xét việc này, việc này cũng là một trong những nguyên nhân làm phụ thân hắn bại trận. Nhưng ngay cả Tú Y Vệ thần thông quảng đại cũng không tra ra manh mối gì thì bốn năm trước hắn với thế lực bé nhỏ tra được gì chứ?

    Không ngờ ngày hôm nay vô tinh lại thấy mấy trăm mặc giáp năm đó bị cướp ở trong phủ Bách Cốt Thần Quân!

    Hai tay nắm chặt, hàm răng cắn đến ken két thậm chí khéo môi ứa máu nhưng giây lát sau Doanh Trùng đột nhiên cười to, cười vô cùng sung sướng, cười vô cùng quỷ dị, trên mặt chảy dài hai hàng lệ.

    Bách Cốt Thần Quân này là một trong những thủ phạm làm phụ thân hắn bại trận, hôm nay giết thật hay, hắn tuy dưới ma xui quỷ khiến vô tình giết đối phương nhưng cũng coi như tự tay đâm chết kẻ thù!

    Chỉ tiếc là Bách Cốt Thần Quân đã chết, không thể tra được kẻ giật dây phía sau, tên yêu này không thù không oán với phụ thân hắn, trộm mấy trăm mặc giáp không chút chỗ tốt với nó, nhất định có người sai khiến nó. Mà muốn giấu diếm Tú Y Vệ, Hình bộ, Binh bộ thì nhất định cần thế lực ngập trời mới được.

    Có điều hiện tại không hẳn là không có manh mối. Bốn năm trước, Bách Cốt Thần Quân bị người sai khiến cướp quân nhu, bốn năm sau lại bị thuê hợp lực cùng Hắc Thủy Nguyên Quân chặn giết Quản Quyền. Trong này hẳn có mối liên hệ, không chừng hai người đứng sau này lại là cùng một người.

    Trước hắn nghĩ Quản Quyền phiền phức quấn quanh, rõ ràng là đắc tội thế lực to lớn nào đó, lại muốn dâng thư phế bỏ chế độ cửu phẩm công chính, vì lẽ đó Doanh Trùng vốn định sau này phân rõ giới hạn với vị Ung Châu đại công chính này. Nhưng giờ hắn không khỏi đổi chủ ý, cách xa là chắc chắn nhưng nhất định cần ngầm chú ý.

    Tiếng cười kéo dài chốc lát mới dần lắng lại. Biểu hiện Doanh Trùng cũng dần bình tĩnh, ánh mắt đảo quanh tiếp tục càn quét kho báu.

    Trước hắn là vì trân bảo mà đến nhưng giờ thì muốn tìm kiếm manh mối kẻ giật dây phía sau Bách Cốt Thần Quân.

    Doanh Trùng cẩn thận tra xét cả một canh giờ nhưng cũng chỉ có thể thấy chút bùn xanh khô ở dưới đáy mấy tụ nguyên hạp, ngoài ra không có gì khác thường.

    Điều này không khỏi làm hắn thất vọng, thời gian đã qua bốn năm, Bách Cốt và kẻ chủ mưu đều vô cùng cẩn thận không để lại dấu vết rõ ràng. Chút bùn xanh này chỉ nói rõ trước khi mặc giáp giấu vào động phủ này từng giấu ở một chỗ địa vực, chôn dấu một quãng thời gian.

    Hắn nếu tìm được nơi đó, có thể biết được Bách Cốt Thần Quân năm đó giấu diếm Tú Y Vệ như nào.

    Mà ngoài ra trong kho báu cũng có thu hoặc khác, ngoài mặc giáp năm đó ra thì còn có thêm hai mươi mặc giáp hình thức khác nhau, cấp bậc không đồng đều nhưng giá trị không nhỏ.

    Đây hẳn là thu hoạch mấy năm qua của Bách Cốt Thần Quân, nhưng vì yêu tu không thể sử dụng nên chỉ đành cất ở đây.

    Để Doanh Trùng kinh hỉ chính là ở đây còn có một mặc giáp Phí Lôi Thần, bộ giáp của hắn đã bị Bát Huyền Thần Quân đánh nát, giờ thu được một bộ tương tự, hơn nữa linh kiện càng đầy đủ, vật liệu sử dụng cũng tốt hơn, rõ ràng là bản tinh chế.

    Mà ngoài Phi Lôi Thần ra, còn có năm sáu mặc giáp giá trị tương đương, tổng cộng vượt quá trăm vạn lượng bạc.

    Điều này càng làm Doanh Trùng vui vẻ, hẳn là những mặc giáp này quá cồng kềnh, thiếu nữ kia không mang đi được nên giờ tiện nghi hắn.

    Doanh Trùng có Luyện Thần hồ, vốn nhiều nhất chỉ mang được mười mấy mặc giáp nhưng nếu túi tiểu chu thiên mở được thì hắn lại có thể chứ mười lăm, mười sáu mặc giáp cấp chín.

    Chỉ là năm trăm mặc giáp Lôi Hổ khẳng định vô duyên với hắn.

    Đấy chỉ là thu hoạch phương diện mặc giáp, bên trong còn có không ít dược liệu linh đan, kim ngân tài vật. Cũng không biết là thiếu nữ kia nhìn không lọt mắt hay là không di chuyển nổi, thư họa nơi này chất đầy nửa gian phòng, ngân lượng nhiều vô số kể. Còn có các loại vật liệu nữa, thất thải hồng kim thiết, tinh kim… các loại tài liệu quý giá phải đến mấy chục cân.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 80: Nguyên nhân đại tai

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Khi Doanh Trùng vui mừng xách theo tụ nguyên hộp chứa “Phi Lôi Thần” trở lại bên ao lớn thì thấy thiếu nữ đang thất thần nhìn ao nước. Dù cho không thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ này nhưng Doanh Trùng chỉ từ nửa phía trên cũng thấy được nàng ta đang lo âu điều gì đó.

    Doanh Trùng hiểu sai ý, chau mày đi tới:

    – Xảy ra chuyện gì vậy? Không mở được túi tiểu chu thiên sao?

    Nếu không mở được thì tạm thời bảo vật trong đó hắn chỉ đành mơ tưởng.

    – Đã mở ra.

    Diệp Lăng Tuyết lắc lắc đầu quăng túi gấm về phía hắn:

    – Chúc mừng thế tử lần này kiếm lớn.

    Doanh Trùng đón lấy túi, chú ý nhìn thì thấy quả nhiên cấm chế đã bị xóa bỏ nên vui mừng vô cùng.

    Vật này phụ thân hắn cũng có mà phẩm chất cũng tốt hơn nhiều. Đáng tiếc vật tùy thân của Doanh Thần Thông đều mất trên chiến trường, ngay cả hài cốt phụ thân hắn và Trích Tinh truyền thừa An Quốc công phủ cũng là Thiên Thánh Đế dùng hai thần giáp tiên nguyên giai chiến công của phụ thân hắn để đổi lại, có điều túi tiểu chu thiên và di vật của Doanh Thần Thông đều không thể lấy về.

    Thứ này giá cả đắt đỏ, dù cho chỉ có không gian mười trượng thì cũng giá trị hơn mười vạn hoàng kim. Vì hư không hạch trong không gian pháp khí đồng nguyên với không gian của thiên vị thần giáp.

    Doanh Trùng vẫn luôn muốn có một pháp khí không gian, đáng tiếc tiền tài trong tay hắn luôn không dư thừa, chỉ có thể trông mà phát thèm thôi.

    Giờ hắn trong Luyện Thần hồ cũng có không gian mười trượng nhưng chỗ này hắn dùng luyện thương còn thấy không thoải mái, mà lại còn có Bá Vương thương ở trong nữa, để vào chút vật nhỏ còn được chứ không thể gửi lượng lớn vào được.

    Bây giờ có túi tiểu chu thiên này Doanh Trùng đương nhiên mừng rỡ vô cùng, khi hắn mở ra xem thì lại càng sung sướng.

    Đồ trong túi tiểu chu thiên chỉ cần dùng ý niệm là chạm đến, thứ đầu tiên ý niệm Doanh Trùng chạm đến là sáu viên nhẫn, vì linh khí dồi dào nên thu hút ý niệm của hắn. Đó là thần giáp thiên vị! Dù cấp bậc không rõ nhưng một bộ trong đó chưa có truyền thừa huyết thống. Đây đâu chỉ là kiếm lớn, là trời rớt tiền tài mới đúng!

    Lấy tâm cảnh Doanh Trùng lúc này cũng không tránh được hô hấp dồn dập. Không dễ dàng mới bình phục được nhưng chỉ chớp mắt, thêm một lần ý niệm nữa, hô hấp Doanh Trùng lại không khống chế được. Trong túi tiểu chu thiên phần lớn là đồ sinh hoạt không đáng giá, có điều ở trong góc còn có một xấp kim phiếu không ký tên, trăm lạng một tờ, có để cả hai ngàn tờ mà thời hạn sử dụng lên đến mười năm. Còn có các loại linh đan đạo phụ, tụ nguyên hạp cũng có vài cái, Doanh Trùng không rảnh phân biệt rõ từng thứ nhưng cũng hiểu được đều là đồ đáng giá.

    Còn có các loại vật liệu, châu báu nữa, gấp đôi so với trong kho báu, tiền tài hắn kiếm được lần này đủ nuôi hai cái Hổ Cư bảo nữa.

    Đây là mấy trăm năm tích lũy của vợ chồng Bách Cốt Thần Quân, đương nhiên không nhỏ được, có thể tương đương với một gia tộc cấp ba. Những của cải này phỏng chừng hai vị đại yêu không dùng đến, hôm nay tiện nghi hắn.

    Một lát sau Doanh Trùng mới hồi thần được, ngăn chặn tâm tình hưng phấn. Lúc này hắn mới phát hiện biểu hiện ngữ khí Diệp Lăng Tuyết khong đúng, túi tiểu chu thiên đã mở được, vậy hẳn có nguyên nhân khác.

    – Không tìm thấy trận bàn sao?

    Thiếu nữ vẫn lắc đầu như cũ, quơ quơ ngọc khuê trong tay. Rõ ràng đó chính là trận bàn, chìa khóa thủy phủ này.

    Không đợi Doanh Trùng hỏi tiếp, thiếu nữ đã chỉ hướng ao nước:

    – Thế tử có thấy ao nước này không đúng không?

    Doanh Trùng vừa liếc nhìn đã nhíu mày:

    – Hình như nước dâng lên chút, không đúng!

    Không phải nước dâng lên một chút mà là rất nhiều, đã cao hơn trước một trượng.

    Doanh Trùng cũng khẽ biến sắc, hắn từng đoán nơi này bình thường là chỗ con mực ở, nếu không trong ao không chút rêu xỉ chứ. Mà quanh ao này cũng có nhiều vết mài mòn, diện tích lại vừa ước chừng gấp đôi con mực kia.

    Chẳng lẽ dưới này còn có cửa ngầm thủy đạo khác để Bát Huyền Thần Quân ra vào?

    – Phía dưới còn có thủy đạo để Bát Huyền ra vào.

    Diệp Lăng Tuyết chứng thực suy đoán của hắn, nhưng nàng cũng hiểu hắn đang lo điều gì nên lập tức nói:

    – Có điều ta đã sửa đổi cấm pháp bên đó, Bát Huyền không vào bằng đường đó được nữa.

    Doanh Trùng không khỏi lúng túng nhưng lập tức kỳ quái nói:

    – Thế vì sao ao nước lại dâng lên?

    – Là vì thủy mạch bên dưới.

    Diệp Lăng Tuyết khẽ than thở, ngữ khí bất đắc dĩ:

    – Ta hiện tại biết vì sao năm đó Thủ Chính đạo nhân chỉ bắt Bách Cốt rồi lại thả. Tính mạng tên này liên quan thủy mạch, một khi nơi này không có Bát Huyền trấn áp, mạch nước ngầm sẽ chảy vào Thanh giang, tạo thành hồng thủy cuối cùng nhấn chìm không biết bao nhiêu đất đai.

    Biểu hiện Doanh Trùng cũng dần nghiêm nghị, Bách Cốt Thần Quân tuy là kẻ thù của hắn nhưng nếu vì hắn tru diệt tên này mà hai bờ Thanh giang chịu lũ lụt thì lòng hắn khó yên, có thể trở thành khúc mắc cả đời khó quên.

    Mấy năm nay Đại Tần vất vả lắm mới ổn định lại được, một khi bạo phát thiên tai, không biết cần bao nhiêu lâu nữa mới khôi phục nguyên khí.

    Thiên Thánh Đế giờ từng bước khó khăn, triều cục hiện giờ cũng không chịu nổi đại biến. Doanh Trùng tuyệt không muốn bản thân trở thành tội nhân làm Đại Tần trầm luân.

    Khẽ chau mày, Doanh Trùng bình tĩnh nhìn mặc nước, đầy mưu tính:

    – Thủy mạch nơi này không biết lớn như nào? So với Thanh giang thì sao?

    – Rất lớn, dòng nước khoảng chừng ba phần tư Thanh giang hiện tại.

    Diệp Lăng Tuyết có chút mơ hồ trả lời nhưng lập tức phản ứng lại, cười khanh khách tự gõ đầu mình.

    – A, ta sao lại ngốc vậy chứ? Hiện tại đã là mùa đông, Thanh giang bước vào mùa khô.

    Nói như vậy dù dòng nước ngầm này lẫn vào Thanh giang thì cũng không có vấn đề gì lớn.

    Từ giờ đến mùa xuân, đủ để những vị quốc sư Đại Tần cung phụng giải quyết triệt để vấn đề.

    Doanh Trùng cũng là ngầm thở phào, không có chuyện gì là tốt rồi.

    Nhưng nhìn cử chỉ của Diệp Lăng Tuyết, hắn không khỏi sinh ra cảm giác thông minh ưu việt, âm thầm đắc ý:

    – Nữ nhân các ngươi đúng là tóc dài kiến thức ngắn, gặp chuyện phức tạp là bó tay. Thật ra chỉ cần trấn định lại, cẩn thận ngẫm nghĩ là biết, mùa đông thì Thanh giang có thể có bao nhiêu nước chứ, còn có thể lũ lụt được sao? Năm đó khi Thủ Chính đạo nhân bắt Bạch Cốt chắc chắn là vào mùa hè.

    Diệp Lăng Tuyết lành lạnh nhìn hắn hả hê, chỉ hừ một tiếng chu mỏ nghiêng đầu. Nàng cũng chỉ là trong thời gian ngắn không nghĩ đến mà thôi, thế mà bị tên này khinh thường, thậm chí còn đổ lên cả nữ tử khắp thiên hạ nữa chứ.

    – Chẳng lẽ còn không phục?

    Doanh Trùng vốn còn định chế nhạo thêm vào câu nhưng khi hắn xoay người thì đột ngột sửng sốt. Thiếu nữ trước mặt hắn vị bị nước ngầm lôi kéo, quần dài trên người đã có mười mấy chỗ rách, tuy chưa đến mức tả tơi nhưng vài chỗ da thịt đã như ẩn như hiện, hiện ra vóc người uyển chuyển yểu điệu cực điểm.

    Đưa mắt lên trên là bờ mông căng tròn, vòng eo tinh tế, hai ngực cao vút ngạo nghễ, vai đẹp êm dịu, cổ dài linh hoạt tựa thiên nga, da thịt trắng nõn mềm mại mịn màng… càng chết người là đôi môi đỏ mọng khẽ chu làm Doanh Trùng theo bản năng nghĩ đến lúc dưới nước, hai người môi lưỡi quấn quýt.

    Tình cảnh này tuyệt mỹ như họa.

    Doanh Trùng không khỏi mạnh mẽ nuốt nước bọt, kiềm chế dục hỏa trong lòng, đồng thời ngấm ngầm chửi bởi, khi tỉnh lại hắn đã thấy thiếu nữ như này, nhưng lúc đó nào nghĩ gì chứ, giờ lại dục hỏa khó nhịn.

    Các cụ nói quả không sai, đúng là ấm no sinh dâm dục. Quá nửa là lúc trước hắn căng thẳng, suy nghĩ nhiều nên không phát hiện, giờ hết âu lo nên đương nhiên bản năng nam nhân chiếm thế thượng phong.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 81: Cố định tấn phong

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Diệp Lăng Tuyết đương nhiên cũng cảm ứng được bầu không khí ngưng đọng, hơi nghi hoặc quay mắt nhìn lại. Vừa liếc mắt, nàng lập tức đỏ ửng quay mặt lại.

    Nàng là quần áo rách tả tơi mà Doanh Trùng thì là nửa thân trên để trần, y phục cơ bản đều biến thành dạng vải tước. Nhưng như vậy cũng không đến mức làm nàng thẹn thùng, chủ yếu là khi nàng quay qua thấy bên dưới Doanh Trùng đã căng lên một lều lớn, thậm chí mơ hồ thấy được hình trụ xấu xí.

    Người này sao có thể không biết xấu hổ như này chứ? Diệp Lăng Tuyết đã từng xem xuân cung đồ tiền nhân lưu lại khi còn ở Trường Sinh quan nhưng đây là lần đầu nàng thấy vật thật, cảm giác không khỏi hoang mang, hiếu kỳ, tim đập thình thịch.

    Doanh Trùng vốn đang lúng túng nhưng thấy Diệp Lăng Tuyết ngượng ngùng liền trấn định lại. Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước làm thiếu nữ hoang mang lùi lại, hai tay ôm ngực, thấy vậy hắn không khỏi ha ha cười:

    – Nàng ở lại đây đợi chút, ta đi lát sẽ trở lại.

    Cô nàng này vóc dáng thật mê người, Doanh Trùng phát hiện bản thân nếu không rời đi thì chỉ sợ không khống chế được nhào lên mất. Có điều hắn không dám cưỡng ép, đối diện là huyền tu cấp bảy, phù trận song tuyệt, hắn biết bản thân không phải đối thủ.

    Huyền tu giờ đây sa sút không phải vì chiến lực yếu hơn võ giả mà vì nhập môn khó khăn, tu hành càng khó. Dưới tình huống không dùng mặc giáp, võ giả bình thường không phải đối thủ luyện khí sĩ huyền môn đồng cấp. Mà như cô nàng này phù trận nắm đủ, chiến lực mạnh hơn cùng cấp nhiều! Theo như Doanh Trùng đánh giá thì nàng ta có thể còn đánh được cả cường giả tiểu thiên vị không dùng mặc giáp.

    Khi quay lại kho báu lần nữa, Doanh Trùng chuyển hết đồ trong túi tiểu chu thiên ra.

    Bên trong ngoài dụng cụ sinh hoạt ra còn có lượng lớn thịt cá tươi mới, quá nửa là chuẩn bị cho Bách Cốt và Bát Huyền. Doanh Trùng chẳng thèm quan tâm những thứ này, chỉ thấy mùi tanh quá khó ngửi, thầm nghĩ lần này trở về nhất định phải nhờ người tẩy rửa không gian bên trong một phen.

    Mất hơn nửa khắc để Doanh Trùng thu những thứ quý giá vào trong túi tiểu chu thiên, ngay cả Luyện Thần hồ cũng bị hắn nhét chật kín. Cho đến khi hai pháp khí không gian không còn bất kỳ khe hở nào nữa, hắn mới đầy tiếc nuối rời đi.

    Nếu Bát Huyền Thần Quân chết, động phủ dưới nước này nhất định sẽ bị quan phủ Đại Tần phát hiện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những thứ này sẽ vào quốc khố Đại Tần, có chút chỗ tốt sẽ bị người dưới chia nhau, đương nhiên không có phần cho Doanh Trùng hắn. Trước khi trở lại ao nước trung tâm, Doanh Trùng vẫn đầy tiếc nuối, giá mà hai pháp khí không gian to hơn nữa…

    Doanh Trùng đi khắp động phủ nhưng không kiếm được thứ gì để mặc tạm, cả chỗ này là kiến trúc, trang sắc, tinh thạch, không có chút vải vóc nào. Hắn không khỏi thầm oán, như này đẹp thật nhưng nào giống chốn người ở chứ? Có điều cũng đúng, Bách Cốt và Bát Huyền nào phải người chứ… Đoán chừng cô nàng kia cũng tìm một lượt rồi, nếu không nào chịu để yên mặc xiêm y rách rưới chứ.

    Khi Doanh Trùng quay lại hồ trung tâm thì thấy vị tiểu thư kia tay cầm một viên ngọc khuê màu mực, ngay ngắn ngồi trung tâm ao. Hẳn là mượn lực lượng cấm pháp động phủ, quanh người thiếu nữ tỏa sáng nhẹ, lơ lửng trên mặt nước, bên tay đánh pháp quyết gợi lên từng tia linh nguyên dập dờn trong phủ.

    Doanh Trùng đầy khó hiểu hỏi:

    – Nàng đang làm gì vậy?

    – Ta đang mượn lực lượng cấm pháp tiên phủ, trấn áp thủy mạch.

    Diệp Lăng Tuyết tay vẫn không ngừng, khẽ giải thích:

    – Ta nghĩ rồi, lượng nước dưới thủy mạch không nhiều nhưng cũng không thể không đề phòng. Mượn lực lượng cấm pháp, ta có thể giảm ba phần mười lượng nước, như vậy hạ du Thanh Giang không còn mối lo vỡ đê.

    Doanh Trùng hiểu ra khẽ cười cợt, ngồi phịch luôn xuống đất. Hắn ra vẻ bất cần nhưng thật ra vẫn có chút lo lắng. Việc làm của cô nàng này là công đức vô lượng, chính mình không giúp được gì thì chỉ đành ngồi im, cầu chúc nàng ta thành công.

    Còn có tình hình bên ngoài làm Doanh Trùng nghi hoặc không thôi, đã qua hơn nửa ngày, tiên phủ vẫn chấn động không ngừng. Bát Huyền Thần Quân kia rõ ràng vẫn đang điên cuồng công kích thủy phủ. Cũng may sau khi thiếu nữ kia có được trận bàn, tình thế đã ổn định, chấn động nhỏ bé không đáng kể.

    Hơi có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài, Doanh Trùng không biết vì sao cảm xúc trào dâng tràn đầy bất an. Có điều hiện tại hắn nghĩ nhiều cũng vô ích, thân trong thủy phủ, dù có hung hiểm gì hắn cũng chỉ có thể đón nhận. Doanh Trùng chỉ đành nỗ lực thu hồi tâm tư suy nghĩ bản thân.

    Đầu tiên là Khổng Tước Linh cần thêm linh tiễn, cũng không chỉ là linh tiễn, còn có máy móc lò xo, cần tốn chút thời gian. Khổng Tước Linh yêu cầu cường độ linh kiện kinh người, những món Doanh Nguyệt Nhi chế tạo do thiếu tài liệu tốt nên đương nhiên không hợp yêu cầu, chỉ là lắp vào dùng tạm mà thôi.

    Lúc này Doanh Trùng cũng mới biết bản thân đánh giá thấp Khổng Tước Linh, mới chỉ bắn hai lần mà “linh kiện dùng tạm” đã hỏng hơn nửa. May là Doanh Nguyệt Nhi đã đoán được trước, chuẩn bị sẵn đầy đủ phụ kiện thay đổi.

    Vì thế tính phóng ám khí một lần năm nghìn hoàng kim là ít đấy, thực tế chắc phải đến mười lăm nghìn hoàng kim! Nhưng dù vậy Doanh Trùng vẫn thấy vui vẻ, không chút đau lòng tiếc của. Một lần bắn linh tiễn lấy tính mạng một vị cường giả thiên vị, không có chuyến làm ăn nào lời như này…

    Sau khi bổ sung linh tiễn, Doanh Trùng quay ra xem đến Tà Anh thương. Lúc này thương đã hóa thành vong tay, yên vị trên cổ tay hắn như thường. Đang ở bên cạnh thiếu nữ, Doanh Trùng không dám cho biến thành thương, cũng không dám dùng ý niệm tiến vào Luyện Thần hồ. Có điều ngay khi Doanh Trùng nghĩ đến nó, thần niệm như mơ hồ giao hòa cùng vòng tay, vòng tay vốn trắng bạc dần hiện hoa văn hồng như như cánh hoa.

    Doanh Trùng không khỏi đăm chiêu hồi tưởng lại lúc tru diệt Bách Cốt Thần Quân, cây thương trắng bạc thình lình hiện ra hoa văn đỏ như máu, như là hoa đào điểm chấm thân thương vậy.

    Chẳng lẽ đây là ý nghĩa hữ anh (hoa đào) trong Tà Anh thương sao?

    So với lúc đó, những cánh hoa này đã nhạt màu nhiều, không biết có phải ảo giác hay không mà Doanh Trùng cảm giác khí thế thương mạnh hơn, bén nhọn hơn lúc trước.

    Ngoài những biến hóa này ra, Doanh Trùng cũng phát hiện mình chỉ cần dùng ý niệm là tiếp xúc được nhiệm vụ bảng, không cần dùng hình thức mặt gương mới tiếp xúc được như trước.

    Lúc này ngoài năm nhiệm vụ còn có thêm một dòng chữ: đặc thù khen thưởng một: tru diệt một đại yêu đại thiên vị, khen thưởng ba mươi giọt yêu nguyên linh lộ, vĩnh cửu gia trì huyền môn đạo pháp cấp ba “tấn thân thuật” một lần.

    Phía sau còn có chữ nhỏ nhận hay không cùng với một vài chú thích, nói yêu nguyên linh lộ linh khí vô cùng dễ tan, cần lọ chứa đặc biệt mới bảo tồn được, không nên tùy tiện nhận.

    Doanh Trùng không khỏi kỳ lạ, hắn tuy không biết yêu nguyên linh lộ là gì nhưng có thể đoán được thứ này tốt hơn linh lộ nhiều, mà quá nửa là do Tà Anh hấp thu yêu loại mới có.

    Điều làm hắn hiếu kỳ là vĩnh cửu gia trì đạo pháp cấp ba kia. Theo hắn biết, luyện khí sĩ Huyền Môn quả thật làm được điều này nhưng cần tốn lượng lớn tuổi thọ, tu vi cũng thụt lùi không ít, vì thế tuyệt không dễ dàng dùng cho người khác.

    Chẳng lẽ Tà Anh thương cũng có năng lực này? Việc này đúng hay không thì phải thử mới biết.

    Vừa vặn Doanh Trùng quét dọn kho báu Bách Cốt Thần Quân thu được mấy bình ngọc đặc biệt, miễn cưỡng phù hợp yêu cầu, hắn lập tức dùng ý niệm nghĩ đến nhận phần thưởng.

    Chỉ trong chớp mắt, bình ngọc trong tay hắn đầy dung dịch, là màu máu, yêu khí bức người, đồng thời vô số nguyên linh tụ đến quanh thân hắn hóa thành văn tự kỳ dị, dần tiến vào mi tâm hắn.

    Doanh Trùng há hốc miệng kinh ngạc nhìn màn này, những bùa chú này khi tu thành chôn sâu vào da thịt hắn, hắn lập tức cảm giác toàn thân uyển chuyển hơn không ít, như thể luôn có gió nhẹ quấn quanh vậy.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 82: Dấu hiệu không rõ

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    ***

    Mọi người chú ý này: cường giả trụ quốc chỉ cường giả huyền thiên vị, trấn quốc – quyền thiên vị. Mọi người để ý thì chuyện đẩy cấp khá nhanh, nv9 rất nhanh lướt qua các cấp đầu và ko còn đề cập đến nữa nên mình cũng ko đi sâu vào những cấp đầu. Mạch chuyện rất nhanh thôi sẽ lướt đến thiên vị, là cuộc đấu của thiên vị trở lên :)

    Võ giả chín cấp tác giả đề cập mang tính giới thiệu là nhiều

    Biến hóa của Doanh Trùng làm Diệp Lăng Tuyết kinh động, thiếu nữ đầy nghi ngờ nhìn sang.

    – Phù ấn nhập hồn, là đang cố định đạo pháp sao? Sao có thể chứ?

    Cảnh tượng này thật làm nàng khó tin, chẳng lẽ tên này cũng là tu huyền môn? Nhưng nếu muốn cố định đạo pháp cấp ba, phải là luyện khí sĩ cấp chín, nguyên thần đại thành, bước một chân vào tiên môn mới làm được.

    Hay là Doanh Trùng tìm được bảo vật gì? Theo nàng biết, thế gian có chút linh phù thượng cổ truyền lại có hiệu quả tương tự nhưng bất kể là kho báu Bách Cốt Thần Quân hay trong túi tiểu chu thiên, nàng đều đã kiểm tra, căn bản không có vật nào như vậy.

    – Chuyện không liên quan đến ngươi.

    Doanh Trùng lạnh lùng đáp lại, không thèm để ý, căn bản giờ hắn cũng không giải thích được. Sau khi tất cả linh phù xuyên qua da thịt, tiến vào nguyên thần, Doanh Trùng bắt đầu đứng dậy. Đầu tiên là nhún nhảy mấy cái, rồi là chạy mấy vòng quanh hồ nhỏ, cuối cùng là cầm thương diễn luyện.

    Lúc đầu còn có chút không quen thuộc nhưng dần dần thế thương đã khống chế lại được. Trước khi võ mạch hắn bị phế, thiên phú hắn tuy không phải đứng đầu thành Hàm Dương nhưng cũng là loại xuất sắc, đặc biệt là ở phương diện thăng bằng, rất ít người có thể so với hắn.

    Cố định “tấn thân thuật” giúp thân thể hắn nhẹ hơn, tốc độ tăng đến ba phần mười. Nếu là võ giả khác, có thể phải mất một thời gian mới thích ứng được, nhưng hắn rất nhanh đã khống chế xong. Sau khi thi triển một lượt thương pháp gia truyền, Doanh Trùng mới dừng lại, lúc này mặt hắn đỏ ửng vì vui sướng!

    Tấn thân thuật này giúp ích hắn rất nhiều, giống như tăng lên nửa cảnh giới vậy! Hơn nữa phép thuật này không chỉ giới hạn ở bản thân hắn mà còn có tác dụng với cả mặc giáp. Đương nhiên tăng tốc cho mặc giáp ít hơn, chắc khoảng hai phần mười nhưng như vậy đã rất tốt rồi, so sánh đơn giản như này, hắn dùng mặc giáp hạng nặng nhưng lại có tốc độ như mặc giáp hạng trung, vậy chẳng phải lời lớn à!

    Như vậy sao Doanh Trùng có thể không sung sướng chứ? Nếu không phải kiêng kỵ còn có thiếu nữ lai lịch không rõ bên cạnh thì hắn đã ngửa đầu cười lớn rồi.

    Lần này tuy hung hiểm nhưng thu hoạch lớn lao, hơn xa tưởng tượng của hắn. Dù là vĩnh cửu gia tăng tấn thân thuật hay kho báu, túi tiểu chu thiên của Bách Cốt Thần Quân đều có trợ giúp lớn với hắn. Lúc này trong đầu Doanh Trùng còn sinh ra ý nghĩ hoang đường, nếu như có thể thu hoạch như hôm nay thì có nguy hiểm thêm mấy lần nữa cũng không sao.

    Không biết sao hiện tại hắn vẫn có dự cảm bất an, có thể là vì lo lắng cho Doanh Nguyệt Nhi, Trương Nghĩa hay đám người Doanh Phúc, Doanh Đức… Phúc Đức Như Ý và đám hộ vệ hẳn không đáng lo, bọn họ chạy từ sớm, hẳn đã lên bờ trốn xa được. Còn về Doanh Nguyệt Nhi và Trương Nghĩa thì khi hắn chạy trốn kịp nhìn lướt qua thấy người trước đang dùng mặc giáp ác chiến với con mực, người sau bị sóng nước xô đến giữa sông.

    Nguyệt Nhi là tiểu thiên vị, lại có mặc giáp, chỉ cần cẩn thận thì không lo đến tính mạng. Trương Nghĩa điều khiển mặc giáp cấp chín, bị đẩy cách xa cuộc chiến, không bị Bát Huyền Thần Quân chú ý, hẳn không có gì đáng lo.

    Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất xảy ra điều gì thì sao? Trương Nghĩa là phụ tá đắc lực của hắn, tình cảm như huynh trưởng, Doanh Nguyệt Nhi quan hệ sâu đậm với hắn, tương lai cũng là trợ thủ đắc lực, Doanh Trùng đương nhiên không muốn nàng bị tai nạn ngoài ý muốn nào.

    Hưng phấn không khỏi hạ thấp, Doanh Trùng nghĩ đến dù chỉ một biến cố xảy ra, dù cho thu hoạch nhiều hơn hắn cũng không chịu nổi.

    Giờ tâm tình hắn rất phức tạp, không ngờ Tà Anh thương lại có năng lực thông thiên như vậy, cố định pháp thuật giúp hắn. Nói như vậy ngày sau hắn chỉ cần dùng Tà Anh thương, tru diệt đại yêu cỡ Bách Cốt Thần Quân là có thể cố định càng nhiều đạo pháp sao?

    Doanh Trùng nheo mắt lại khẽ đăm chiêu, Tà Anh thương nuốt hết một thân tinh lực Bách Cốt Thần Quân, ban lại cho hắn tấn thân thuật và ba mươi giọt yêu nguyên linh lộ.

    Cẩn thận tính ra thì Tà Anh thương thu vào nhiều hơn nhả ra, phần nhả ra có lẽ chưa đến ba phần mười! Nhưng Doanh Trùng lại không chút không vui nào, mà lại đầy yên tâm. Cho tới giờ, chỉ có thương này giúp hắn, giúp hắn tạo giả mạch, ngưng tụ thiên lộ cho hắn, chứ hắn đã làm được gì cho thương đâu, phương thức như vậy khẳng định không dài lâu được.

    Cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, Tà Anh thương này cũng không phải chỉ tặng ra không cần hồi báo, nó hiện tại cần yêu nguyên, huyết nhục yêu ma!

    Mà thu được tặng lại thừa đủ để Doanh Trùng thỏa mãn, chuyện tốt như cố định đạo pháp, dù hắn có cầm thi thể hoàn chỉnh của Bách Cốt Thần Quân đi cầu cũng không ai giúp hắn. Những huyền tu đạo môn ai cam lòng tổn hại tu vi nghiêm trọng để gia trì đạo pháp cho hắn chứ? Hơn nữa còn có ba mươi giọt yêu nguyên linh lộ nữa chứ!

    Lần này trở về thành Hàm Dương, hắn nhất định nghĩ biện pháp thu lấy ít yêu thú từ chợ đêm. Doanh Trùng không mong có chỗ tốt như gia trì đạo pháp cấp ba, dù là đạo pháp cấp một cũng quá lời rồi!

    Nghĩ như vậy, Doanh Trùng cẩn thận lấy ra một giọt yêu nguyên linh lộ nhỏ vào miệng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, linh khí gấp mười ‘linh lộ’ bỗng nhiên bộc phát từ đầu lưỡi hắn, rồi bao phủ toàn thân từ trên xuống dưới, tinh khiết nồng nặc hơn xa tưởng tượng.

    Một giọt linh lộ bằng với một ngày tu hành của hắn, nhưng yêu nguyên linh lộ hiệu quả gấp mười! Dùng thứ này, một ngày tu luyện Đại Tự Tại huyền công phải bằng hai mươi ngày hắn khổ tu!

    Yêu nguyên linh lộ phẩm chất cực cao, vừa vào miệng đã tan, đẩy mạnh tốc độ tu luyện của Doanh Trùng lên, chỉ mấy vòng tuần hoàn của Đại Tự Tại huyền công, nguyên linh tinh khiết đã tuần hào vào huyết mạch hắn.

    Quá trình này vô cùng nhanh, ngoài cảm giác bản thân khô nóng hơn, cần mài giũa tỉ mỉ thêm thì không có ảnh hưởng mặt trái nào.

    Ngay lập tức Doanh Trùng cũng biết được yêu nguyên linh lộ ba ngày mới được dùng một giọt, vật này giống như đại bổ vậy, ăn nhiều khẳng định không tiêu hóa được.

    Chuyên tâm ngưng thần, Doanh Trùng tiếp tục mài giũa đánh bóng chân nguyên, nhưng vừa nhập định, hắn đã đầy không yên lòng mở mắt.

    Không chỉ vì cảm giác nguy hiểm trong lòng thêm mãnh liệt, mà vì vòng tay do Tà Anh thương hóa thành giờ cũng rung động.

    Thần binh có linh tính, Doanh Trùng biết những thần binh lợi khí thượng cổ truyền xuống đều có trí tuệ, có chút còn có thể cảnh báo khi nguy cơ đến. Nói như vậy ngay cả Tà Anh cũng cảm ứng đến nguy hiểm!

    Khẽ nhíu mày, Doanh Trùng lần nữa nhìn về phía cửa thủy phủ:

    – Chúng ta đã ở đây hơn ngày, vì sao còn chưa có vị trụ quốc nào đến chứ?

    Cái gọi là trụ quốc là phong hào bình thường dùng để chỉ cường giả huyền thiên vị. Ví như nhạc tổ phụ Doanh Trùng, chính là một trong bát đại trụ quốc tướng quân, phân chia tỉ mỉ là thượng trụ quốc.

    Trên trụ quốc là trấn quốc, bình thường dùng cho cường giả quyền thiên vị. Ví như quốc sư Thủ Chính chân nhân cùng với Thái Huyền chân nhân giờ kế nhiệm Bạch Vân quan, đều có phong hào trấn quốc chân nhân!

    Nếu là võ tướng triều đình tu vi quyền thiên vị, ngoài con đường chiến công gia phong tước vị ra, còn có chức hàm thể hiện tu vị. Ví như phụ thân Doanh Trùng, Doanh Thần Thông từng là “trấn quốc thượng tướng”, đáng tiếc tư lịch không đủ, không được phong quận vương.

    Vì thế hai chữ trụ quốc và trấn quốc cũng thường để gọi cường giả huyền thiên vị và quyền thiên vị.

    – Quả là kỳ quái, Bát Huyền Thần Quân náo loạn đường thủy, Hàm Dương thành không thể không biết được.

    Diệp Lăng Tuyết cũng hơi nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc:

    – Có thể là có chuyện gì đó kéo dài, mà việc này ngươi hỏi có ích gì chứ?

    Nàng vẫn ghi hận thái độ ác liệt của Doanh Trùng lúc nãy nên ngữ khí lạnh nhạt.

    Doanh Trùng căn bản không để ý, hơi chút suy tư rồi lại nói:

    – Phía ngươi cần bao lâu nữa?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)