Huyền Huyễn Hoàn Khố Tà Hoàng - Khai Hoang - C84

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 73: Đại nho thánh giả

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Chỉ khẽ liếc mắt một cái, Doanh Trùng đã biết Quản Bất Dịch kia nhất định bị Hắc Thủy Thần Quân dùng bí pháp nhốt lại. Quản Bất Dịch tuy chiến đấu đang chiếm thượng phong nhưng cũng đừng mong thoát thân trong thời gian ngắn.

    Lúc này Bách Cốt Thần Quân cũng thân thể chìm xuống, tiến vào trong khoang thuyền thủng trăm ngàn lỗ này, trong mắt đầy ngạo ý nhìn Quản Quyền.

    – Cảm giác tử mẫu âm nguyên lôi tiên nguyên giai thế nào, có dễ chịu không? Thứ nhân tộc các ngươi làm ra thật tốt a, cũng là bọn họ tất muốn lấy mạng ngươi nên trọng bảo như vậy cũng không tiếc lấy ra.

    Quản Quyền tựa như bị thương nặng, không ngừng ho khan, vết máu lách tách nhỏ lên ngực áo nhưng trong tiếng ho khan vẫn có tiếng cười:

    – Quả nhiên rất bá đạo! Một viên này giá mười lăm vạn hoàng kim, thật không ngờ bản quan trong mắt họ lại đáng giá như vậy. Có điều chỉ như vậy còn chưa lấy được tính mạng Quản Quyền ta.

    Bách Cốt Thần Quân tựa cười tựa không, cũng không nói gì mà chỉ nhào đến. Một cái cốt đao trắng bệch nháy mắt hóa to mấy chục lần, nặng tựa vạn cân.

    Quản Quyền không chút tránh né, một quyển sách bay ra từ trong tay áo. Văn tự bên trong đều là dùng chu sa thượng hạng viết lên, mỗi chữ như rồng bay phượng múa, lúc này quyển sách không gió tự lật, những chữ viết kia cũng biến thành màu đỏ đậm.

    Sau đó một cơn gió lớn nổi lên, cuốn quyển sách lên đỉnh đầu Quản Quyền, cơn gió vô hình vô chất nhưng một mực ngăn cản cốt đao trăm trượng chém xuống.

    Quản Quyền thì chỉ khẽ ngâm:

    – Tháng giêng phồn sương, ta tâm ưu thương. Dân chi ngoa ngôn, cũng không chi tướng…

    Doanh Trùng mới nghe được mấy câu đã biết đây là kinh điển Nho gia (Kinh Thi – tháng giêng). Đại ý là chủ nhân bài thơ này lo lắng tiền đồ quốc gia, đồng tình cảnh ngộ cực khổ bình dân nhưng lại bị xa lánh, vì thế lo lắng phẫn hận khó yên.

    Nhưng làm Doanh Trùng chú ý là mỗi một chữ Quản Quyền đọc lên thì quanh người này lại thêm sáng vàng. Khi đọc xong quá nửa bài thơ, toàn thân Quản Quyền hóa thành vàng ròng, một kiếm vàng ròng cũng đang dần thành hình trong tay.

    – Đây là, Hạo Nhiên Chính Khí?

    Trương Nghĩa ở trong Linh Vệ hít một hơi lạnh, ngữ khí run rẩy rõ ràng là đang khiếp sợ.

    Đương thời nho tu hiếm thấy, có thể có được Hạo Nhiên Chính Khí càng vô cùng hiếm, trong vạn người chưa chắc có một người. Mà mỗi một vị có được đều là quân tử chính trực bản tính nhân hậu, năng lực xuất chúng, là cột trụ của Nho gia, thậm chí còn có danh xưng đại nho, thánh nho hay là thánh nhân dự bị!

    Trong mắt Doanh Trùng cũng khẽ lóe tia khác lại, hắn vừa kinh ngạc thân phận thánh giả Quản Quyền, vừa dùng nguyên thần cảm ứng.

    Sau mấy tháng tu luyện Ý Thần Quyết, lực lượng nguyên thần của hắn dần mạnh, lúc này có thể cảm ứng được ý niệm hùng vĩ và niệm lực sôi trào trong nguyên thần Quản Quyền.

    Vì thế hắn cũng mơ hồ dòm ngó được ảo diệu, cái gọi là Hạo Nhiên Chính Khí nhất định là phương pháp tu hành nguyên thần đặc thù, dùng niềm tin dẫn dắt niệm lực nguyên thần, hoặc có thể nói đây là một loại chấp niệm! Kiên quyết không buông, cuồng nhiệt đến đáng sợ!

    Bách Cốt Thần Quân cũng giật mình nhưng ngay sau đó đã lại nở nụ cười:

    – Đã sớm đoán được Quản Quyền ngươi là đại thủ nho môn. Hạo Nhiên Chính Khí này ta không thể không đề phòng, hôm nay nếu không phải ngươi bị thương, Bách Cốt ta sợ không giật được một sợi lông nào của ngươi xuống a.

    Tiếng nói vừa dứt, trên đầu Bách Cốt Thần Quân hiện lên một trận bàn khổng lồ, mấy chục tinh thạch bên trong tỏa ánh hồng tím.

    Biểu tình Doanh Trùng ngưng đọng, hắn không rõ trận bàn kia là gì nhưng biết vật đó không chỉ chống đỡ được thần niệm tập kích, mà còn áp chế được niệm lực. Ngay khi trận bàn xuất hiện, gió lớn phòng ngự cho Quản Quyền lập tức yếu đi mấy phần.

    Cốt đao trăm trượng từng chút một ép xuống, nhưng rõ ràng Bách Cốt Thần Quân kia cũng không tiếp tục kiên trì chờ cốt đao nữa mà hư không lấp lóe, nháy cái đã đến trước người Quản Quyền, một trọng quyền lập tức đánh ra. Vô số thủy dịch tuôn ra, quấn quanh tay hắn, lực so với mấy vạn ngưu làm Quản Quyền liên tục lùi bước, máu tươi cuồn cuộn trào ra từ khóe miệng, hai quang phù trước mặt cũng bị đánh nổ.

    Doanh Trùng sắc mặt âm trầm, mắt thấy Quản Quyền sắp bại trận bỏ mình, hắn căn bản không chút nghĩ ngợi, lập tức đưa ra quyết định.

    Không đành lòng nhân vật như Quản Quyền chết ở đây chỉ là một lý do, lý do nữa là nếu Bách Cốt Thần Quân rảnh tay, chắc chắn sẽ không buông tha cho họ. Tên đại yêu này hung tàn, hung tàn hơn nhiều loại nửa mùa kinh thành tứ ác… Ở nơi giữa sông này, bọn họ muốn chạy thoát gần như là không thể.

    Hôm nay hai vị đại yêu ra tay với Quản Quyền không cần ẩn giấu thân phận nhưng tử mẫu âm nguyên lôi và trận bàn kia là manh mối. Một khi Bách Cốt Thần Quân nảy ý giết người diệt khẩu, Doanh Trùng hắn chắc chắn không thể sống.

    – Động thủ!

    Trương Nghĩa đã sớm có ý ra tay giúp đỡ, nghe Doanh Trùng hô vậy lập tức hung hãn ra tay. Mười cây đoản mâu trên lưng Linh Vệ như nhanh như chớp bị gỡ xuống rồi ném ra. Ba mũi là ném về hướng Bách Cốt Thần Quân, còn lại đều hướng phía trận bàn trên không. Thứ sau mới là điểm yếu của Bách Cốt Thần Quân, chỉ cần có thể phá hủy trận bàn này, Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền lại không bị áp chế.

    Nguyệt Nhi cũng mặc vào Mộc Nguyên thần giáp, dáng người bay vút đi sau mà đến trước, tốc độ không dưới Bách Cốt Thần Quân chút nào. Chỉ chốc lát nàng đã đến bên trận bàn, một quyền đánh xuống.

    – Đám giun dế các ngươi cũng dám làm càn! Các ngươi tự tìm chết sao!

    Bách Cốt Thần Quân ngẩng đầu lên, phân tán chút chú ý cho đám người Doanh Trùng, trong con ngươi kim đồng đấy lạnh lẽo, sát ý lan tràn.

    Đầu tiên là mấy cây gai xương bắn ra từ đầu ngón tay hắn đánh bay đoản mâu, cốt đao trăm trượng cũng quét ngang hướng Nguyệt Nhi, làm nàng không thể không dừng lại.

    Động tác này giúp đảm bảo an toàn cho trận bàn nhưng cũng giúp Quản Quyền có cơ hội thở dốc, hững giọt máu tươi rơi trên boong tàu đột nhiên hiện thành huyết phù, lập tức gỗ trên boong tàu như có sứ sống, vô số cọc gỗ mọc ra tầng tầng lớp lớp đâm tới Bách Cốt Thần Quân. Trước người Quản Quyền cũng ngưng tụ một tầng huyết diễm phù thuẫn, cuồng phong bao phủ tứ phương.

    – Các ngươi mau đi, yêu nghiệt Bách Cốt này ta còn có thể kéo nhất thời nửa khắc. Hôm nay Quản mỗ bỏ mình ở đây, triều đình nhất định điều tra, khi đó mong rằng thế tử có thể nói rõ chuyện hôm nay.

    Thanh âm Quản Quyền tràn đầy bi thương, rõ ràng đã có ý quyết tử.

    Bách Cốt Thần Quân chỉ cười lạnh nói:

    – Mơ tưởng hão huyền, hôm nay đừng ai mơ đến còn sống rời khỏi đây.

    Toàn thân hắn đột nhiên nhô ra mấy chục đao xương, phá vụn đám cọc gỗ đâm tới. Có điều cũng trong tích tắc này, Bách Cốt Thần Quân đột nhiên cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, báo động mãnh liệt nảy sinh trong lòng.

    Gần như theo bản năng, hắn nhìn về bên trái, ở đó có một bộ Phi Lôi Thần, ngay ở thời khắc hắn phân thân, bộ giáp mở ra phần ngực, để lộ một thiếu niên chừng mười bốn bên trong. Thiếu niên kia tay phải giơ lên chỉ hướng hắn, đáng chú ý nhất là bao cổ tay đối phương do lông khổng tước bện thành mảng hoa mỹ vô cùng kia!​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 74: Khổng Tước Tà Anh

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    – Hả? Đây là…

    Quản Quyền kia cũng ồ lên đầy kinh ngạc. Hắn dù không có cảm giác trực tiếp như Bách Cốt Thần Quân nhưng cũng như có gai sau lưng, cảm giác được bao tay kia đầy nguy hiểm.

    Trong chớp mắt này, vô số linh vũ khổng tước bắn ra từ bao tay. Tình cảnh này y như khổng tước xòe đuôi, không, thậm chí xinh đẹp rực rỡ gấp chục lần! Năm màu tỏa ánh rực rỡ, xán lạn đến khó mà hình dung. Kẻ đứng đối diện thì như nhìn vào vô số mặt gương nhỏ phản ánh chính mình, mê hoặc bản thân.

    Lấy Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền cũng không khỏi hoảng hốt nhất thời, ánh mắt như nhìn thấy cảnh mê hoặc xán lạn mà lưu luyến.

    Đáng tiếc cảnh đẹp vô cùng này chỉ duy trì trong chớp mắt, tất cả vũ linh khổng tước kia tích tắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đồng thời tiếng gầm gừ thống khổ của Bách Cốt Thần Quân vang lên.

    Quản Quyền trong lòng cũng khiếp sợ đến cực điểm khi thấy Bách Cốt Thần Quân toàn thân cắm đầy linh tiễn y như lông vũ khổng tước, một thân khung xương kiên cố rách nát, mấy mũi linh tiễn thậm chí đâm xuyên điểm yếu làm yêu nguyên Bách Cốt Thần Quân gần như tan vỡ!

    Còn có trận bàn trên không trung nữa, gần như bị mấy mũi vũ linh khổng tước đánh nát.

    Doanh Trùng trong Phí Lôi Thần cũng đang ngây người, hắn đã phỏng đoán vô số lần nhưng không ngờ uy lực bắn ra lại lớn như này. Vẻn vẹn một đòn, tráng lệ bá đạo đánh trọng thương Bách Cốt Thần Quân luôn!

    Thậm chí có một tích tắc hắn còn hối hận bản thân không được đứng đối diện Khổng Tước Linh, được chứng kiến khoảnh khắc Khổng Tước “xòe đuôi” kia.

    – Hắn định trốn!

    Mấy chục mũi khổng tước vũ linh tuyệt đối không giết được Bách Cốt Thần Quân, nhìn đối phương thương thế có vẻ nặng thế kia chứ thật ra lấy bản lĩnh của đại yêu, có lẽ chỉ chốc lát sau là khôi phục thôi.

    Nhưng điều thâm độc là Doanh Trùng bôi kịch độc trên linh tiễn, là loại độc hắn dùng giá cao mới mua được, dù là cường giả thiên vị cũng khó mà chống lại.

    Thêm vào trận bàn tổn hại là uy hiếp trí mạng đối với Bách Cốt Thần Quân. Dưới Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền áp bức, mắt mũi tai miệng Bách Cốt Thần Quân ứa máu, thần niệm cũng bị xung kích trọng thương. Vị đại yêu này đương nhiên không có tâm tử chiến, chuẩn bị chạy thoát.

    Trong tích tắc Doanh Trùng tiếc nuối, Bách Cốt Thần Quân kia đã phá mấy tầng boong tàu, ý muốn nhảy vào đáy sông. Có điều động tác Nguyệt Nhi còn diễn ra trước khi Doanh Trùng nhắc nhở, một bóng người chặn trước Bách Cốt Thần Quân, đôi cánh tay như búa lớn múa đến, mỗi một quyền đều phát ra tiếng kim thạch rạn nứt!

    Trước kia nàng dùng Mộc Nguyên thần giáp thì cũng chỉ chống được hai mươi đòn của Bách Cốt Thần Quân nhưng lúc này hai bên ngang nhau. Chỉ là Bách Cốt Thần Quân đã sinh ý liều mạng, huyết quang lượn lờ khắp người, điên cuồng cực kỳ. Càng không tiếc phun ra yêu đan, vờn quanh người hộ vệ, sau mười đòn giao tranh, Nguyệt Nhi không thể không lùi lại nhượng bộ.

    Nhưng lúc này Trương Nghĩa đã kịp đến, hắn biết mình không phải đối thủ đối phương nên dứt khoát dùng mặc giáp va mạnh và Bách Cốt Thần Quân trước khi đối phương xuống nước, hành động bất ngờ này nằm ngoài dự liệu đối phương.

    Quản Quyền sau khi phá trận bàn, dùng Hạo Nhiên Chính Khí từ xa ép đến. Kiếm vàng ròng lơ lửng lên trời, bỗng nhiên đâm thẳng tới, lại dùng máu làm mực, viết một chữ “lao” giữa không trung. Thân thể Bách Cốt Thần Quân kia lập tức như bị dự lực nhốt lại, như có vô hạn xiềng xích quấn quanh thân hắn.

    Thấy được cảnh này, Trương Nghĩa cũng thầm thở phào rồi miệng phun máu tươi. Va chạm vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, nhưng Bách Cốt Thần Quân thân là đại yêu, thân thể mạnh mẽ không phải hạng vừa, chỉ riêng lực phản chấn đã làm hắn nội thương.

    Có điều Trương Nghĩa không chút hối hận, hắn đoán được thế tử không muốn bại lộ Khổng Tước Linh, có ý muốn giết người diệt khẩu. Hơn nữa Bách Cốt Thần Quân là yêu tộc thủy tính, một khi xuống nước thần thông mạnh mẽ, hơn nửa là sẽ quay lại đấu tiếp. Một vị đại yêu đáng sợ như nào chứ, sinh mệnh ngoan cường ra sao chứ, vì thế Trương Nghĩa khi va chạm dùng hết sức lực.

    Bách Cốt Thần Quân thấy bị nhốt, cả người lập tức nhô đao xương, thân thể bành trướng muốn hóa về bản thể tránh thoát Quản Quyền vây nhốt. Nhưng là Doanh Nguyệt Nhi đã tới sau hắn, một quyền đập ra nổ nát nửa đầu Bách Cốt Thần Quân.

    Doanh Trùng cũng đã điều khiển Phí Lôi Thần đến trước người Bách Cốt Thần Quân, trường thương ba trượng bỗng nhiêm đâm vào cắm thẳng chuôi.

    Bách Cốt Thần Quân giờ đã hiện ra bản thể, cao rộng đến hai mươi trượng, trường thương của Doanh Trùng đâm vào như xương cá nhỏ xíu đâm vào thân cá vậy, uy hiếp nhỏ rồi lại nhỏ.

    Doanh Trùng chỉ có thể lui lại dưới Linh Vệ của Trương Nghĩa che chở. Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, Doanh Trùng không khỏi đau đầu, nghĩ ngợi chẳng lẽ lại phải dùng Khổng Tước Linh sao? Bỗng lúc này vang lên tiếng nhắc nhở của Nguyệt Nhi:

    – Dùng Tà Anh thương!

    Tà Anh? Doanh Trùng có chút nhíu mày không rõ, có điều hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức nắm Tà Anh thương trong tay. Phí Lôi Giáp cao hai trượng, Tà Anh thương dài tám trượng nắm trong tay hắn có chút ngắn nhỏ.

    Nhưng không biết vì sao, khi trường thương hiện ra, Bách Cốt Thần Quân sợ hãi vạn phần, con ngươi co rút, đuôi cá đong đưa gào thét đến khản giọng.

    Khi trường thương Doanh Trùng đâm ra, Bách Cốt Thần Quân cực lực né tránh, không chút để ý xung quanh, kể cả việc bị Nguyệt Nhi đấm một quyền vào sống lưng cũng bỏ mực.

    Nhưng một thương này của Doanh Trùng là chiêu thăng tiên, giờ tuy không phải trong tuyệt cảnh nhưng sát ý trong lòng hắn tràn đầy, trường thương màu bạc nhanh như tia chớp nháy cái vượt qua mười trượng đâm vào thân thể Bách Cốt Thần Quân.

    Cũng đúng lúc này, vang lên thanh âm vội vã của Quản Quyền:

    – Mau dừng tay! Kinh xin thế tử tha hắn một mạng!

    Ngoài ra còn có một thanh âm nữ tử êm tai quen thuộc:

    – Bách Cốt này không thể giết được!

    Doanh Trùng nhận ra đó là tiểu thư Lý gia nhưng hiện tại hắn không định dừng tay cũng không thể dừng tay. Khi trường thương đã ra đã thoát khỏi khống chế của hắn, Tà Anh thương kia thân thương rung động khẽ tỏa nhiệt.

    Sau đó Doanh Trùng lập tức thấy nguyên lực to lớn điên cuồng trào vào trong Tà Anh thương. Tà Anh thương này dường như nuốt chửng tất cả Bách Cốt Thần Quân, bao gồm tinh lực, nguyên lực hay là cả tinh thần ý niệm. Cá lớn không ngừng khô quắt héo rút với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

    Doanh Trùng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, có chút không biết phải làm sao. Tốc độ hấp thụ của Tà Anh thương cực nhanh, khi Doanh Trùng lấy lại tinh thần thì nguyên khí Bách Cốt Thần Quân đã bị hút sạch. Cá lớn triệt để khô héo, hóa thành tro bụi dưới thương của Doanh Trùng.

    Sau khi hủy thi diệt tích, Doanh Trùng tay cầm Tà Anh thương, ngây ngốc quay người. Chuyện hôm nay bất ngờ vượt quá dự đoán, giờ việc cần gấp vẫn là giải quyết hậu quả.

    – Những điều Quản đại nhân thấy hôm nay đều là bí mật của Doanh Trùng, kính xin đại nhân giúp Doanh Trùng che giấu ít nhiều, đừng báo cho người ngoài.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 75: Bát Huyền Thần Quân

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    – Những điều Quản đại nhân thấy hôm nay đều là bí mật của Doanh Trùng, kính xin đại nhân giúp Doanh Trùng che giấu ít nhiều, đừng báo cho người ngoài.

    Dù là Khổng Tước Linh hay năng lực cắn nuốt yêu nguyên của Tà Anh thương, Doanh Trùng đều không muốn bị người ngoài biết.

    Cũng may Quản Quyền là đại nho đương thời, có thể tu thành Hạo Nhiên Chính Khí là quân tử thủ tín, chỉ cần thu được đối phương đảm bảo là có thể yên tâm.

    Phiền toái nhất là vị tiểu thư Lý gia kia, vị này có một hộ vệ trung thiên vị bên người, như vậy xuất thân không phải bảy họ ba mươi sáu nhà thì cũng là danh môn đại phái Nho Mặc Pháp Đạo bốn giáo.

    Theo Doanh Trùng phỏng đoán thì vị này quá nửa là đại phái Huyền Môn. Dù sao một thân đạo nguyên thuần khiết của nàng chỉ có đệ tử đích truyền Huyền Môn mới có. Nhân vật như vậy Doanh Trùng hắn không thể áp bức, thân phận thế tử An Quốc công cũng không có tác dụng gì, xem ra ngày sau chỉ có thể nghĩ cách dụ dỗ.

    Ngay khi Doanh Trùng đang nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả thì Quản Quyền cũng ngây ngốc nhìn trường thương trong tay Doanh Trùng, ánh mắt chập chờn biểu hiện mấy phần khiếp sợ, cũng có mấy phần phỏng đoán.

    Hắn không biết lai lịch thương này nhưng có thể nuốt chửng yêu nguyên, tất nhiên là thần binh thượng cổ! Còn có chiêu thương Doanh Trùng vừa dùng nữa cũng làm hắn cảnh giác. Nếu là cường giả cùng cấp sử dụng, nếu hắn không kịp đề phòng thì chắc chắn không tránh được, mà nếu không ngoài dự liệu thì đằng sau chiêu thương này còn có chiêu thương nữa đáng sợ hơn!

    Ngoài mời chào được một vị cường giả tiểu thiên vị ra, bản thân Doanh Trùng còn có vũ lực như này! Đây là thế tử An Quốc công, hoàn khố trong miệng mọi người đây sao?

    Chợt Doanh Trùng khẽ ho nhẹ đánh gãy Quản Quyền suy tư. Quản Quyền cũng hiểu đây là đối phương đang biểu hiện bất mãn vì mình “chần chờ”, đành bất đắc dĩ nói:

    – Thế tử đã không muốn bị ai biết chuyện này thì Quản mỗ đương nhiên miệng kín như bưng. Nhưng việc này chỉ là tiểu tiết, việc quan trọng nhất là Bách Cốt Thần Quân chết rồi để lại họa. Thế tử có biết vì sao Bách Cốt Thần Quân này chỉ có đại thiên vị nhưng lại làm càn mấy chục năm quanh Hàm Dương rồi không?

    Doanh Trùng không khỏi nghiêm túc lắng nghe, ban đầu hắn thấy Quản Quyền ngăn cản còn tưởng vị này yếu lòng, nhưng giờ mới phát hiện Quản Quyền nói có đạo lý.

    Bách Cốt Thần Quân là đại yêu đại thiên vị, đã có thể coi như cao nhân đương thời. Nhưng ở chốn Hàm Dương cường giả như mây này, thực lực đó còn chưa đáng nhắc đến, người có thực lực chém giết phải hơn trăm người! Nhưng Bách Cốt Thần Quân này vẫn nhảy nhót tưng bừng đến tận ngày nay, sống tốt sống khỏe trước mặt cả đám cường giả, Tần hoàng cũng coi như không thấy hắn, tuyệt đối phải có nguyên nhân.

    – Bách Cốt Thần Quân này thật ra không đáng lo nhưng nếu hắn chết sẽ liên lụy dân chúng hai bờ Thanh giang.

    Còn chưa dứt lời, Quản Quyền miệng mũi ứa máu, đây là thương thế bị hắn đè nén bạo phát. Bên trong bọt máu còn chen lẫn chút mảnh vỡ nội tạng, rõ ràng nội thương của Quản Quyền vô cùng nghiêm trọng.

    Quản Quyền không thể không tạm thời dừng nói, vội vàng lấy ra một bình ngọc uống một hơi cạn sạch. Trong bình ngọc đương nhiên là thuốc trị thương, chốc lát sau khí tức Quản Quyền đã an bình không ít, nhưng vẫn không thể mở miệng, chỉ cau mày u sầu.

    Cũng may có người thay hắn nói tiếp:

    – Nghe đồn nếu Bách Cốt Thần Quân này chết thì nhất định hồng thủy lan tràn, làm vô số bình dân ven bờ Thanh giang chịu nạn. Lời đồn này có vẻ hoang đường nhưng theo ta được biết, Thủ Chính quốc sư mấy chục năm trước từng định ra tay bắt Bách Cốt, nhưng sau đó lại thả đi, ngay cả trấn áp cũng không trấn áp, vì thế không thể không đề phòng.

    Người kia vừa nói chuyện đã ngự phong đến bên người Doanh Trùng, một thân đạo bào, dáng người như liễu rủ trong gió nhưng vẫn che mặt không thấy rõ khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lấp lánh như sao trời.

    – Yên này vừa chết, hai bờ sông sẽ có tai nạn sao?

    Doanh Trùng cũng thấy hoang đường nhưng tiểu thư Lý gia còn nhắc đến cả quốc sư Thủ Chính, Quản Quyền kia biểu tình đầy nghiêm nghị, xem ra chuyện này không thể không tin.

    Cũng là lúc này, trong quả cầu ám sắc đã phân ra thắng bại. Bát Tí Thần Tướng Quản Bất Dịch cuối cùng cũng đánh vỡ quả cầu, dùng thần giáp nhanh chóng đi xuống bên dưới, vừa thấy tình cảnh đã vui vẻ vô cùng nói:

    – Lão gia người không sao?

    Nhưng hắn nhìn quanh thì không thấy bóng dáng Bách Cốt Thần Quân đâu.

    Khi quả cầu ánh sáng vỡ, Hắc Thủy Nguyên Quân vẫn bình yên vô sự, nhưng kiêng kỵ Quản Bất Dịch mà nhanh chóng lùi xa hơn chục trượng kéo dài khoảng cách. Vị này khi nhìn hướng khoang thuyền phát hiện Quản Quyền chỉ bị trọng thương, Bách Cốt Thần Quân thì không thấy bóng dáng, nhất thời hơi biến sắc nhưng như vừa cảm ứng được gì đó, mắt đầy vẻ khó tin:

    – Bách Cốt chết rồi? Các ngươi giết Bách Cốt?

    Hắc Thủy kia cũng không chút tức giận hay căm hận, ngược lại cười ha ha hóa thành giao long đen tuyền:

    – Thú vị! Thú vị! Các ngươi lại dám giết Bách Cốt Thần Quân, như vậy thì chờ chết đi!

    Doanh Trùng còn chưa rõ ý nghĩa thì một tiếng hống đầy giận dữ, mang theo bi thương vô tận, truyền từ xa mấy ngàn dặm đến. Cũng có một luồng ý niệm hùng vĩ vô cùng ép từ bốn phương tám hướng đến.

    Doanh Trùng chỉ thấy đầu như ầm một tiếng nổ vang, không chỉ ý niệm choáng váng, miệng mũi tai mắt cũng đồng loạt tràn ra tơ máu. Mấy giây sau, đầu óc hắn vẫn ong ong, nhưng Hắc Thủy Nguyên Quân kia cười nói:

    – Năm xưa Bách Cốt và Bát Huyền Thần Quân kết thành đạo lữ, cùng tu ba trăm năm. Sau Bát Huyền Thần Quân muốn đột phá huyền thiên vị, nhưng vì yêu đan có tỳ vết mà sắp thành lại bại, lúc đó Bách Cốt Thần Quân liều mạng cứu giúp, dùng bí pháp trấn áp thần niệm Bát Huyền, tuy bảo vệ được tính mạng đạo lữ nhưng thần trí Bát Huyền hoàn toàn tan biến. Tại hạ thật khâm phục chư vị, Bách Cốt kia cũng dám giết, nhưng chết thật hay, để xem các ngươi hôm nay có ai còn sống không.

    Lời còn chưa dứt, một xúc tu khổng lồ bỗng nhiên đập xuống, không chỉ thế như vạn cân mà còn cứng rắn dị thường. Không trung cũng hiện ra mấy tia kiếm xanh lam, nhanh như điện quang sắc bén vô cùng nhưng chỉ chém ra được mấy vết thương trên xúc tu chứ không thể chặt đứt được.

    – Bát Huyền Thần Quân?

    Doanh Trùng khẽ lẩm bẩm, sau đó hắn như đột nhiên hiểu ra, đầy khó tin nhìn bên ngoài thuyền. Bát Huyền thần trí mất hết trong miệng Hắc Thủy Nguyên Quân có phải là con mực kia không? Thảo nào kiếm khách tu vi trung thiên vị, lại dùng thần giáp địa nguyên cũng chỉ có thể đấu dài dai, một mực không thắng. Vị kia đã là huyền thiên vị, sao có thể dễ dàng bị thanh sam kiếm khách chém giết chứ?

    Ý niệm mới lóe lên, xúc tu Bát Huyền Thần Quân đã đập xuống thuyền, quan thuyền vốn đã rách rưới giờ lập tức vỡ nát thành từng mảnh vụn.

    Doanh Trùng sử dụng Phí Lôi Thần vội vã né tránh, dốc hết sức lực mới miễn cưỡng tránh được xúc tu đập xuống. Có điều lúc này theo lực đập, cả người hắn đã chìm vào nước.

    Bên dưới đáy nước, mấy cái xúc tu còn lại của Bát Huyền Thần Quân cũng đang điên cuồng đuổi đánh tới.

    Doanh Trùng nhìn hướng phương xa thì thấy Nguyệt Nhi và Trương Nghĩa đều bị sóng lớn đánh văng về một phía cách xa. Gần trong gang tấc là vị tiểu thư Lý gia kia, lúc này đang có một xúc tu to lớn hạ xuống, chỉ cách hai mươi trượng là đập vào nàng ta!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 76: Thở dưới nước

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Nhìn thấy xúc tu Bát Huyền Thần Quân đập xuống, Diệp Lăng Tuyết đáy lòng lạnh lẽo. Lúc này Diệp Sơn bị sóng lớn đánh văng xa cả ngàn trượng, Thu di thì bị một xúc tu khác cuốn lấy, không đủ sức cứu viện. Nàng tuy cũng có đạo pháp nhưng rốt cuộc tuổi còn thấp, tu vi không thể đột phá thiên vị, giờ sao chống lại được huyền thiên vị chứ?

    Phía sau tuy có Doanh Trùng nhưng Diệp Lăng Tuyết không chút ký thác. Một là vị thế tử An Quốc công này tu vi chỉ ở võ úy, trước mặt Bát Huyền Thần Quân cũng chỉ là giun dế, hai là nàng cũng không cho rằng Doanh Trùng sẽ liều mạng cứu mình, dù cho vị thế tử kia tâm địa bồ tát giấu sâu dưới bộ dáng hoàn khố. Doanh Trùng kia dã tâm bừng bừng, tâm chí cao xa, dạng người này tuy không phải tuyệt tình tuyệt nghĩa nhưng cũng như cha nàng, coi bản thân lớn hơn tất cả.

    Thở dài một tiếng, Diệp Lăng Tuyết nhắm hai mắt lại. Thời khắc này ít nhiều nàng cũng hối hận, hối hận vì sao phải tới Phục Ngưu sơn, hôn sự này đằng nào cũng không thể khác, sao không nhắm mắt gả đi chứ? Vì sao nhất định phải xem rõ Doanh Trùng ra sao? Cuối cùng hối hận bản thân lo lắng cho Doanh Trùng, không để ý Diệp bá khuyên can, cố ý ở lại trên thuyền, giờ mới rơi vào tình cảnh này.

    Tuy vô số ý nghĩ lóe lên, nhưng lúc này Diệp Lăng Tuyết chỉ kịp gào lên thê lương, nhưng không như dự đoán, xúc tu mạnh mẽ kia không ập đến nàng!

    Diệp Lăng Tuyết không khỏi kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy xúc tu kia ghim đầy mũi tên như lông không tước, bên trên những lông khổng tước này đều bôi độc đen nhánh. Tình cảnh trước mắt này làm Diệp Lăng Tuyết kinh ngạc không thôi, đó không phải là ám khí Doanh Trùng dùng với Bách Cốt Nguyên Quân sao? Ám khí này thậm chí có thể xuyên thủng phòng ngự của đại yêu huyền thiên vị?

    Còn không đợi nàng kịp hồi thần, xúc tu khổng lồ tiếp tục đánh xuống lần nữa. Kịch độc trên Khổng Tước Linh chỉ làm nó hơi đình trệ mà thôi.

    – Ngươi muốn chết sao? Còn đứng im đấy làm gì?

    Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Doanh Trùng, Diệp Lăng Tuyết còn chưa hoàn hồn đã thấy bị một bàn tay sắt thép to lớn kéo đi, đồng thời còn có một bóng người hai trượng to lớn đứng trước người nàng.

    Chỉ chớp mắt vẻn vẹn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, xung kích bạo ngược, hoa sóng tung tóe, vô số sóng nước chảy ngầm.

    Bộ Phi Lôi Thần giá cao tới hai mươi vạn lạng bạc nháy mắt bị xúc tu to lớn đập nát bét.

    Doanh Trùng sớm biết mặc giáp này sao chống được một đòn giận dữ của huyền thiên vị nên đã sớm nhảy ra khỏi mặc giáp, mặc giáp đặc chế ngoài sức chiến đấu mạnh mẽ còn có một chỗ tốt nữa là vô cùng an toàn, có thể bảo vệ tính mạng ở mức cao nhất, trước sau đều có cửa thoát, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi mặc giáp.

    Phí Lôi Thần có thể ngăn cản xúc tu Bát Huyền Thần Quân trong chốc lát, Doanh Trùng thân trong nước xiết ngũ tạng rung động, miệng ho ta máu nhưng không chút hoang mang, một tay nắm chặt tay thiếu nữ biên cạnh, một tay nắm lấy lôi tẩu thạch.

    Vật này hắn đã từng dùng ở Võ Uy vương phủ, giờ là chí bảo cứu mạng hắn. Khi Doanh Trùng một chưởng bóp nát, nhất thời hắn và Diệp Lăng Tuyết như hóa thành thiểm điện, chớp mắt lùi lại phía sau, nháy mắt đã rời xa cả mấy trăm trượng. Nhưng tác dụng lôi tẩu thạch chỉ đến như này, sau khi hết một nghìn bảy trăm trượng, tử quang hết sạch, hai người lại lặng lẽ dừng lại.

    Xúc tu khổng lồ kia chắc chỉ cần một cái nháy mắt là lại đuổi kịp hai người. Doanh Trùng không khỏi chau mày, ánh mắt đầy không cam cùng bình tĩnh nhìn phía trước, vẫn đăm chiêu nghĩ cách bảo vệ tính mạng. Khổng Tước Linh cần thời gian nhét linh vũ, trong tay hắn cũng không còn viên lôi tẩu thạch nào nữa, có thể nó thủ đoạn cứu mạng dùng sạch rồi, giờ chắc chỉ ngoan ngoãn khoanh tay chờ chết.

    Đối với lần cứu người không thành công này, Doanh Trùng không có chút hối hận nào. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không! Hắn chỉ biết trong tích tắc đó không thể ngồi nhìn thiếu nữ này bỏ mình. Chỉ là không muốn đơn giản từ bỏ, dù cho có là tuyệt cảnh, hắn cũng muốn xông ra một con đường.

    Cũng đúng lúc này, tiểu thư Lý gia đột nhiên nói:

    – Nắm chặt tay ta!

    Doanh Trùng còn chưa kịp phản ứng, tay cô nàng kia đã nắm chặt hắn kéo hắn xuống nước bơi đi. Tốc độ tuy không bằng lôi tẩu thạch nhưng hơn ở kéo dài, chốc lát đã lại đi xa hai ngàn trượng.

    Đến lúc này hai người không hẹn cùng thở phào, đây rõ ràng đã là cực hạn xúc tu vươn đến, giờ muốn đuổi đập bọn họ thì Bát Huyền Thần Quân cũng cần tốn thời gian.

    Doanh Trùng len lén nhìn lên thì thấy phía sau ánh sáng lấp lánh, có Bát Huyền Thần Quân yêu nguyên cuồng liệt, có kiếm quang của thanh sam kiếm khách, có ánh tử kim mặc giáp của Bát Tí Thần Tướng, có linh quang hùng vĩ của đại tông chính Ung Châu Quản Quyền, thậm chí còn có Mộc Nguyên giáp của Doanh Nguyệt Nhi nữa, tất cả đầy hỗn loạn.

    Mấy cường giả đại thiên vị lúc này dùng toàn lực chém giết Bát Huyền Thần Quân, thân thể to lớn kia vững vàng ngăn cản từng đòn lại từng đòn. Chiến khu sóng ngầm nổi lên liên tục, cương phong kình khí không ngừng đánh ra bốn phía, dù cho đang ngâm mình trong nước, Doanh Trùng vẫn cảm nhận được áp lực.

    Doanh Trùng không khỏi âm thầm kêu khổ, trong nước còn như vậy, trên không thì sao chứ? Dù cho không thể thấy rõ nhưng theo suy đoán thì mấy chục dặm quanh đây nhất định bị kình phong san phẳng, lúc này Doanh Trùng hắn nếu dám ló đầu ra khỏi nước chắc bị đập nát bét mất.

    Ban nãy khi thoát khoải Phí Lôi Thần, lục phủ ngũ tạng đều bị xung kích, căn bản không kịp hít sâu, cứ tiếp tục như vậy thì dù không bị dư âm đánh chết, hắn cũng ngạt thở chết mất.

    Lúc này lồng ngực hắn đã khó chịu, con ngươi xoay vòng nghĩ cách phá cục. Nhưng còn không đợi hắn nghĩ ra, thiếu nữ kia than nhẹ như có như không, cánh tay mở ra áp sát người hắn, sau đó đầy khó tin hai đôi môi bắt đầu chạm nhau.

    Chỉ tích tắc hai bên chạm vào nhau, Doanh Trùng cảm thấy đầu óc trống rỗng choáng váng. Hai nắm qua hắn tuy lưu luyến thanh lâu nhưng chưa một lần chân chính chiến đấu. Mê say khó mà hình dung tràn ngập đáy lòng hắn, ấp áp trơn mềm nơi đầu lưỡi, hương thơm, hơi thở nóng bóng làm hắn run rẩy. Doanh Trùng không tự chủ được như muốn đòi lấy nhiều hơn, ra sức ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi ôn nhu cuốn lấy lưỡi nàng.

    Có điều đúng lúc này, bên hông Doanh Trùng truyền đến nhói đau, đồng thời đầu lưỡi cũng tiếp xúc đến một viên ngọc châu trong miệng nàng, lập tức một tia khí truyền vào ngực bụng hắn.

    “Đây là nạp khí châu?” Doanh Trùng lúc này hiểu ra, nạp khí châu là chí bảo Huyền Môn, chuyên giúp luyện khí sĩ Huyền Môn tu luyện khí nguyên, lúc này cũng giúp hai người hít thở dễ dàng.

    Hóa ra là như vậy, cũng không phải thiếu nữ cảm kích ân cứu mạng của hắn mà chủ động ôm ấp, mà dùng phương thức này cứu mạng hắn!

    Thú vị! Này thật không biết là tiểu thư nhà ai, tuy là chuyện cần gấp nhưng làm vậy không khỏi không để ý danh tiết? Hay là tính tình phóng đãng?

    Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì còn nghiêm trọng hơn việc ở Võ Uy vương phủ, như vậy cô bé này dù gia thế như Diệp Lăng Tuyết cũng chỉ có nước gả cho hắn làm thiếp thất.

    Tuy thấy buồn cười nhưng Doanh Trùng lại muốn hôn thiếu nữ kia tiếp. Có tiện nghi không chiếm không phải phụ danh háo sắc của hắn sao? Có điều ý niệm còn chưa thực hiện được thì đau đớn bên hông lại truyền đến, tất cả ý hươu vượn không khỏi dừng lại.

    Tích tắc sau, khi thiếu nữ đánh giá hắn đã đổi khí xong lập tức quyết đoán dời môi. Điều này làm Doanh Trùng tiếc nuối không thôi, hương vị kia thật quá tuyệt vời mà.

    Có điều giờ cũng không phải lúc lưu luyến những điều này, ánh mắt Doanh Trùng đầy nghi hoặc, dùng chấn khí truyền âm:

    – Giờ đi đâu bây giờ?​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàn Khố Tà Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang
    Chương 77: Lần đầu giao lưu

    Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn, Đại Đức Đại Uy, Ô Nha Lão Nhi
    Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
    Nguồn: 4vn.eu



    Khi Doanh Trùng thoát được ý nghĩ kiều diễm miên man trong đầu thì phát hiện bọn họ chưa hề dừng lại, vẫn luôn bơi ra xa do thiếu nữ một đường kéo hắn đi.

    Bọn họ từ lâu đã thoát vị trí Bát Huyền Thần Quân và mấy cường giả thiên vị đại chiến nhưng thiếu nữ không chút dừng lại, cũng không định ngoi lên.

    Thiếu nữ vốn không nói một lời, mãi cho đến khi Doanh Trùng định thoát khỏi nàng kéo mới khẽ giải thích:

    – Xung quanh đây nhất định có động phủ của Bát Huyền và Bạch Cốt, có thể tránh né Bát Huyền. Ngươi giết Bách Cốt, vị thần quân kia nhất định không bỏ qua ngươi, nó đã ghi nhớ khí tức của ngươi, chúng ta không trốn xa được. Thu di, Quản Bất Dịch tu vi không đủ, Quản Quyền lại đang trọng thương, đám người họ nhất định không chống đỡ được lâu.

    Doanh Trùng nghe mà đầu óc mơ hồ, vài câu sau hắn nghe hiểu, tự mình giết Bách Cốt nên Bát Huyền nhất định nhớ kỹ, đuổi giết không chết không thôi. Nhưng vì sao nhất định phải tìm động phủ Bát Huyền và Bạch Cốt? Đó chẳng phải là sào huyệt Bát Huyền sao, chạy tới đấy chẳng phải tự tìm đường chết sao?

    Có điều tuy hắn nghi hoặc nhưng không hề hoài nghi thiếu nữ, nàng ta nếu muốn hại hắn thì vô cùng đơn giản, chỉ việc buông hắn ra mà chạy một mình là xong, cần gì phải phiền phức vậy, lại còn phải không tiếc dâng môi cho hắn thơm chứ?

    Nghĩ đến nụ hôn kia, Doanh Trùng không khỏi rung động ngây dại, không tự chủ được lại nhìn đôi môi đỏ mọng kia. Không biết là do cảm giác được cái nhìn của hắn hay đã sớm như vậy, phần da trắng nõn lộ ra khỏi khăn che mặt của thiếu nữ ửng đỏ ngượng ngùng.

    Doanh Trùng thấy vậy không khỏi càng thêm ham muốn lật xốc khăn che mặt của thiếu nữ, nhìn rõ ràng gương mặt mỹ lệ động lòng người kia.

    Hắn xưa nay sát phạt quả quyết, vừa nghĩ là định làm, lập tức bàn tay vươn hướng khăn che mặt. Chỉ là hắn vừa có động tác bên hông đã đau nhói, một tia khí nguyên mạnh mẽ đâm vào làm cánh tay hắn tê dại không thể cử động.

    Doanh Trùng thấy vậy không khỏi cười khổ, xem ra vị tiểu thư này đã sớm đề phòng, hơn nữa tu vi cũng hơn xa hắn. Cẩn thận cảm ứng thì hẳn là cấp bảy, kim đan đã có, nguyên thần mới thành, rõ ràng chỉ kém mấy bước là đến tiểu thiên vị, cũng chính là tiên nhân thời thượng cổ. Lấy tuổi của thiếu nữ thì thật khó mà tin nổi.

    Huyền Môn luyện khí sĩ tuy tuổi thọ dài lâu nhưng tốc độ tu hành kém xa võ tu. Võ gia tư chất có bình thường đến đâu thì cũng chỉ cần hai ba mươi năm là vào được cấp bốn võ sư, nhưng nếu là huyền tu, thời gian này khả năng mới chỉ là nhập môn. Doanh Trùng quan sát thân hình và ngữ điệu thiếu nữ thì có vẻ nàng này còn chưa đến mười lăm, tốc độ như này quả làm người líu lưỡi!

    Có điều rất khó phán đoán tuổi tác tu sĩ Huyền Môn, hơn nữa vị tiểu thư này một mực che mặt, đây cũng chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi. Biết đâu giai nhân trong ngực hắn đã ba mươi, bốn mươi, đang diễn vai trâu già gặm cỏ non trêu đùa hắn.

    Vì mải suy nghĩ lung tung nên Doanh Trùng để mặc thiếu nữ kéo hắn đi, không lâu sau nàng đột nhiên chuyển hướng, tiến vào một thủy động. Thấy phía trước là tuyệt lộ nhưng thiếu nữ lại nở nụ cười, buông tay Doanh Trùng ra, miệng lẩm bẩm tay kết linh quyết.

    – Đến rồi!

    Cũng không biết nàng ta niệm thần chú gì mà Doanh Trùng thấy trước mắt sáng bừng. Một cánh cửa đột nhiên hiện ra trên vách đá, cột trụ hai bên trang trí xa hoa, bản biển dát vàng bốn chữ Bách Cốt Thần Đình.

    Thiếu nữ nhanh chóng bước vào, Doanh Trùng chỉ do dự chốc lát rồi cũng theo vào. Nơi này bên ngoài là sông lớn nhưng bên trong lại trống trải, dõi mắt nhìn thì chu vi phải đến ba trăm trượng, kiến trúc như một cung điện thu nhỏ hơi chút hoa mỹ.

    – Nơi này có chút khí tượng thượng cổ tiên gia!

    Doanh Trùng vừa đi vừa thở than:

    – Cũng không biết dựng thành như nào, Bạch Cốt kia có năng lực này sao?

    – Không phải Bạch Cốt làm, hắn tìm được di phủ thượng cổ tiên nhân, lại dùng mấy trăm năm cải tạo mới thành.

    Diệp Lăng Tuyết lắc lắc đầu, ánhmắt cũng nhìn quanh rồi dừng ở một đài trôi nổi giữa không trung:

    – Ngươi chữa thương ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.

    Nàng dùng đạo pháp, thân hình lở lửng trên trời, bay hướng đài cao.

    Doanh Trùng khẽ híp mắt nhìn bóng lưng nàng ta, vẻ mặt đầy đăm chiêu. Hóa ra là như vậy, nếu như đây là động phủ thượng cổ tiên nhân thì hắn ở đây còn có chút hi vọng sống sót. Cô nàng này quá nửa là đánh cược Bách Cốt Nguyên Quân còn chưa hoàn toàn nắm giữ động phủ này, đánh cược có thể sử dụng cấp pháp tiên nhân. Lý tiểu thư này mới là tu sĩ cấp bảy nhỏ nhoi, là chính tông Huyền Môn, thủ đoạn kiến thức hẳn hơn xa yêu tu.

    Cũng không suy nghĩ nhiều, Doanh Trùng trực tiếp đi dạo đến cạnh đầm nước trung ương, dùng một viên đan dược chữa thương rồi tĩnh tọa nhập định, thúc giục Đại Tự Tại huyền công chữa thương thế.

    Lúc trước giết Bách Cốt Nguyên Quân, hắn đã bị thương không nhẹ. Sau dùng Phi Lôi Giáp tan nát chống đỡ xúc tu nhưng hắn vẫn bị lực lớn xung kích, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động. Cũng may thương thế này không thành họa lớn, an dưỡng đúng lúc là khỏi thôi.

    Lúc đầu mới tĩnh tọa, Doanh Trùng còn có chút lo lắng Bát Huyền kia truy sát đến. Có điều nghĩ đến họ đã không còn đường lui, mà suốt hai khắc này bên ngoài không có động tĩnh gì nên Doanh Trùng cũng bình tĩnh lại được.

    Vừa mới nhập định, mấy canh giờ đã trôi qua, Doanh Trùng dần thấy khoan khoái toàn thân, đau đớn cũng được giảm bớt. Ngay khi hắn hóa giải huyết bầm cuối cùng nơi võ mạch, chợt thấy khí nguyên trong cơ thể đột nhiên dâng trào tăng mạnh. Trong lòng thầm vui, Doanh Trùng nào dám chậm trễ, lập tức dùng ý niệm dẫn dắt khí nguyên xung kích khôn mạch.

    Vẻn vẹn giây lát, Doanh Trùng đã không thể tự kiềm chế, gào to thành tiếng. Lúc này trong cơ thể hắn khí nguyên mạnh mẽ, đả thông khôn mạch, chốc lát sau khí nguyên tản đi toàn thân, gân cốt khẽ nổ tanh tách như có người xào nấu, không ngừng mạnh mẽ, thoải mái sung sướng khó mà diễn tả.

    Doanh Trùng cũng không dám có chút bất cẩn nào, một mực tập trung tinh thần, tĩnh tọa thi triển huyền công, ổn định khôn mạch vừa thông suốt.

    Mãi đến khi một thân tu vi của hắn vững chắc, võ mạch không thể lui bước mới dám mở mắt, lúc này tiểu thư Lý gia đã ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn đầy thâm ý.

    – Chúc mừng thế tử tiến bước võ tông cảnh! Sau khi võ mạch bị phế vẫn có thành tựu này, thật là muôn thuở hiếm thấy a! Mọi người đều nói thế tử sắp mất tước vị nhưng xem ra Trích Tinh thần giáp rõ ràng là vật trong tay thế tử rồi. Thế tử ẩn giấu thật sâu đấy, một tháng sau chắc cả triều Hàm Dương rớt hàm kinh ngạc mất.

    – Vậy cũng cần phải còn sống rời khỏi đây nữa.

    Doanh Trùng khẽ cười, không chút để ý đến trào phúng trong lời thiếu nữ, ánh mắt chỉ chăm chú đánh giá nàng ta:

    – Lý tiểu thư không thấy có gì bất công sao? Tiểu thư biết rõ lai lịch thân phận thậm chí tu vi của ta, nhưng ta lại không biết gì về tiểu thư cả. Tiểu thư theo ta đến Phục Ngưu sơn chẳng lẽ vì kiểm tra điền trang đó sao?

    Diệp Lăng Tuyết nghe vậy không khỏi khóe môi khẽ nhếch:

    – Không phải đã nói với công tử, ta là nữ quyết Mã Ấp quận thừa…

    Nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị Doanh Trùng cướp lời:

    – Lý tiểu thư cần gì phải lừa gạt ta nữa. Lý gia chỉ là một thế gia tứ đẳng, có thể nuôi dưỡng được cường giả trung thiên vị sao? Mà ta thấy những tùy tùng của tiểu thư vũ lực đều không tầm thường, tiểu thư bên người nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn giấu xa hoa. Cho nên khi mới gặp, ta đã sai người điều tra tiểu thư, vì vậy biết Lý gia không có nhân vật như tiểu thư.

    Diệp Lăng Tuyết nghe vậy thì giật mình, hóa ra khi mới gặp nàng đã bị tên này phát hiện, thảo nào hắn lại khinh bỉ nhìn mình.Có điều nàng lập tức cười nói:

    – Vậy không biết thế tử có tra ra được ta là ai?

    – Không hề.

    Doanh Trùng đầy bất đắc dĩ, hừ lạnh nói. Hắn từng đoán thiếu nữ này có thể xuất thân vương tộc, cũng từng nghĩ là vị hôn thê Diệp Lăng Tuyết kia, nhưng kết quả Dạ Hồ mang về lại làm hắn thất vọng không thôi.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)