Đô Thị Hoa Đô Thú Y - Ngũ Chí (New: C149)

  1. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Hoa Đô Thú Y
    Tác giả: Ngũ Chí

    Chương 141: Khí độc dễ cháy nổ


    Dịch: mizc0y
    Biên: tuanff10
    Nhóm dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu




    Diêu Thừa vốn cho rằng lần này mình có thể thuận lợi đào thoát, không ngờ bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ đằng sau truyền tới, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Thanh Huyên đang lái chiếc xe bồn phóng về phía mình, liền biến sắc, mở miệng mắng:

    - Khốn nạn!

    Rồi vội vàng xoay người, tăng tốc bỏ chạy thục mạng. Tuy Diêu Thừa là một cao thủ võ thuật, tốc độ chạy nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng cũng không thể bằng vận tốc ô tô được. Mắt thấy khoảng cách với chiếc xe bồn ngày càng thu hẹp, Diêu Thừa cũng có chút nóng nảy. Hiện tại gã cũng đã nhận ra Lâm Thanh Huyên muốn lái xe tông vào mình, dù hắn có là cao thủ võ thuật đi chăng nữa, mà bị chiếc xe đâm trúng thì không chết cũng dặt dẹo. Chiếc xe càng ngày càng gần, Diêu Thừa nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Nếu không phải súng của bố mày còn rơi trên xe, thì hiện tại bố đã bắn nổ lốp xe chúng mày rồi!”

    Dòng suy nghĩ còn chưa dứt, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ: “Chết tiệt, mình chỉ mải nghĩ đến súng, quên mất béng bản lĩnh của mình.”

    Gã vội đưa tay vào ngực, lấy ra một cây đinh màu đen. Giống như Cao Xuyên Hưng, Diêu Thừa cũng luyện được công phu ám khí. Mặc dù đa số thời gian hắn đều dùng súng, nhưng tuyệt chiêu ném ám khí lại không hề mai một. Diêu Thừa đang chạy băng băng bỗng quay đầu nhìn về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, cây đinh màu đen được phóng thẳng về phía trước. Mục tiêu của Diêu Thừa là lốp xe, vì gã không dám chắc liệu Lâm Thanh Huyên có thể né được ám khí của hắn hay không, cho nên đáp vào lốp cho dễ trúng. Đồng thời, Diêu Thừa cũng rất tự tin vào công phu ám khí của mình, chỉ cần mấy cây đinh găm trúng lốp xe, nhất định sẽ khiến chiếc xe trở nên vô dụng. Tới lúc đó, Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên cũng khỏi phải nghĩ đến việc lái xe đuổi theo gã nữa. Ý nghĩ này của Diêu Thừa thực ra không tệ, bất quá gã lại xem nhẹ một việc đó là kỹ năng lái xe của Lâm Thanh Huyên cũng không tầm thường, đừng nói là cảnh sát huyện Phương Đình, cho dù so với cảnh sát thành phố Thập Đức cũng thuộc loại xuất chúng. Cô chỉ cần nhìn thấy Diêu Thừa đột nhiên quay đầu, vung tay, liền biết có vấn đề, vội vàng đạp phanh, đồng thời dùng sức đánh lái, hiển nhiên tránh được mấy cây đinh do Diêu Thừa bắn ra. Một hồi còi dồn dập vang lên, do chiếc xe bồn đột ngột chuyển hướng, khiến các xe khác vội vàng nhấn còi, phanh gấp. Cũng may là không gây ra va chạm hay tai nạn gì, bằng không Diêu Thừa hẳn đã vui đến phát rồ. Bất quá, tiếng còi cất lên cũng khiến Diêu Thừa lại nảy ra một ý khác.

    “Kỹ thuật lái xe của mày dù tốt, có thể né được ám khí của tao, nhưng tao không tin những người khác trên đường cũng lái ‘lụa’ được như vậy!” Diêu Thừa nhăn răng cười, phóng ra hai cây đinh cuối cùng trong người gã. Chẳng qua, kết quả lúc này cũng không khiến gã thất vọng. Hai tiếng ‘bụp bụp’ vang lên, làm chiếc xe việt dã đi gần chiếc xe bồn của Lâm Thanh Huyên bị xịt lốp. Mang theo tiếng kêu chói tai, xe việt dã gấp gáp đổi hướng, đầu xe đâm trúng bình khí phía sau xe bồn.

    ‘Rầm’ Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc chợt vang lên. Trong lúc hoảng loạn, Lâm Thanh Huyên nhanh chóng đạp phanh, lúc này mới tránh khỏi việc xe bồn bị lực va chạm làm đổi hướng, đâm vào các xe khác, tạo thành tai nạn liên hoàn.

    - May quá, tài xế không gặp nguy hiểm.

    Thông qua kính chiếu hậu, Chu Hiểu Xuyên chứng kiến người lái xe tuy trên mặt dính máu, nhưng thần trí rõ ràng không có vấn đề gì, thậm chí ngay sau khi gặp tai nạn phát sinh, vẫn lon ton bò ra khỏi xe gọi điện thoại.

    - Không có việc gì là tốt rồi.

    Lâm Thanh Huyên cũng nhẹ nhõm thở dài, chuẩn bị khởi động xe, tiếp tục đuổi theo Diêu Thừa. Nhưng vừa lúc đó, cô bỗng ngửi thấy một mùi gì đó gay gay xộc vào mũi.

    - Mùi gì thế nhỉ? Gay mũi quá! Sao hít vào xong lại có cảm giác đau đầu, choáng váng, buồn nôn…

    Chu Hiểu Xuyên cũng ngửi thấy mùi này, nhưng nhờ có năng lượng thần bí nên đỡ cảm thấy khó chịu hơn Lâm Thanh Huyên nhiều, thậm chí là không đáng kể. Có điều, chủ xe việt dã cùng với một số người xem náo nhiệt ở xung quanh đều có cảm giác cực kỳ không thoải mái, thậm chí cảm giác còn khó chịu hơn Lâm Thanh Huyên nhiều! Chu Hiểu Xuyên nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện ở bình khí phía sau xe bồn, chỗ bị xe việt dã đâm vào, có một luồng khí tràn ra, trên bình còn có ký hiệu đầu lâu xương chéo nữa.

    - Không xong rồi!

    Chu Hiểu Xuyên biến sắc, thất thanh kêu lên:

    - Xe bồn này có lẽ chở một loại khí độc dễ cháy nổ. Vừa rồi lúc chiếc xe việt dã đâm vào, hẳn đã làm vỡ bình khí, khiến cho chất khí chứa bên trong bình thoát ra!

    - Cái gì?!

    Lâm Thanh Huyên cũng bị tin tức này làm cho giật mình”

    - Nơi này vẫn bên trong thành phố Thập Đức, nếu cứ để loại khí độc này lan rộng sẽ gây tai họa cho rất nhiều người vô tội…

    Mắt nhìn Diêu Thừa chạy như điên phía trước, Lâm Thanh Huyên cắn răng quyết định:

    - Chúng ta phải lập tức lái xe rời khỏi chỗ này, chạy thật nhanh về phía ngoại thành vắng người. Chỉ như vậy mới giảm nguy cơ xuống tới mức thấp nhất.

    Dưới tình huống hiện tại, Lâm Thanh Huyên chỉ đành buông tha ý niệm tiếp tục truy đuổi Diêu Thừa. Huống chi, nhìn theo hướng chạy trốn của Diêu Thừa, chắc là đang chạy tới cái chợ tấp nập nhât của thành phố Thập Đức. Nếu Lâm Thanh Huyên kiên trì đuổi theo mà không thể bắt được gã trước khi tới chợ đêm, thì tai họa gây ra do đám khí độc này tạo ra là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, Lâm Thanh Huyên cũng không dám chắc, thành phần của chất khí này là gì, liệu hoàn cảnh xung quanh có khiến nó đột ngột nổ hay không. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định rằng cỗ xe chết tiệt này một khi phát nổ, sức phá hoại tuyệt đối không nhỏ. Nếu xảy ra ở cạnh chợ đêm, thiệt hại nhất định sẽ thật kinh khủng. Lâm Thanh Huyên tuy rất muốn bắt giữ Diêu Thừa nhưng lại không hy vọng chứng kiến kết quả như thế!

    - Tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể làm theo lời cô thôi, mau chóng lái chiếc xe chết tiệt này ra ngoại thành đi.

    Chu Hiểu Xuyên gật đầu đồng ý với quyết định của Lâm Thanh Huyên, đồng thời cũng không quên tức gận mắng Diêu Thừa một câu:

    - Thằng bắn lén chết bầm, xe nào không lấy, lấy đi lấy cái xe chứa chất độc này, nhỡ nó phát nổ thì sao? Chẳng lẽ là gã cố tình làm vậy?

    Chu Hiểu Xuyên đã quá đề cao Diêu Thừa rồi, ngay lúc đó Diêu Thừa cũng không nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ muốn nhanh chóng cướp một chiếc xe để chạy trốn mà thôi. Mắt nhìn khí độc đang không ngừng khuếch tán, Lâm Thanh Huyên cũng không dám coi thường, càng không dám ở đây lâu, vội vàng khởi động xe, phóng về hướng ngoại thành. Mà đúng lúc Lâm Thanh Huyên quay đầu xe, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng dùng thú ngữ hướng về một chú bồ câu đang bay tới gần cửa xe, nói:

    - Có thấy miệng cống thoát nước bên kia không? Chìa khóa còng tay của bọn tao vừa mới bị một tên khốn kiếp ném vào đó, phiền mày lấy lên hộ tao nhé!

    Bồ câu nhìn qua, lắc đầu đáp:

    - Miệng cống nhỏ quá, ta không vào được.

    Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:

    - Vậy nhờ một con chuột giúp cho, nhất định phải lấy được chìa khóa cho tao! Tao cam đoan với các mày, nếu có thể lấy được chìa khóa, phàm những đứa nào tham dự, tao đều sẽ chiêu đãi một bữa ra trò để cảm ơn. Ngoài ra, tụi mày có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra, tao sẽ cố gắng thỏa mãn tụi mày! (DG: Câu này khớ nhạy cảm…)

    Chu Hiểu Xuyên sao có thể không vội cho được? Nếu không thể lấy được chìa khóa thì ít nhất trước khi cảnh sát tới, hai người không có cách nào mở được còng tay. Lúc đó, bọn họ cũng coi như bị mắc kẹt ở trong chiếc xe này. Giá như không có cỗ khí độc dễ cháy nổ kia thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng hiện tại lại khác, mặc dù hắn ỷ vào trong cơ thể có năng lượng thần bí, không e ngại loại khí độc này, chỉ là trong cơ thể Lâm Thanh Huyên lại không có loại năng lượng ấy, cùng với đó là kính chắn gió đã bị vỡ, khiến họ không thể nào tạo được không gian ít tiếp xúc với khí độc. Một khi ở bên trong xe quá lâu, hít vào quá nhiều khí độc, chả ai dám cam đoan Lâm Thanh Huyên cuối cũng sẽ bị làm sao.

    - Nếu ngươi đã cam đoan như vậy, có lẽ con chuột tham lam đó sẽ không cự tuyệt đâu. Nhân loại, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi.

    Bồ câu lập tức vỗ cánh bay đi, tìm con chuột hỗ trợ lấy chìa khóa.

    - Ha ha, xem ra lúc này, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình!

    Nhìn Lâm Thanh Huyên lái xe phóng về hướng khác, Diêu Thừa đang chạy như điên cũng nhịn không được mà cười phá lên.

    Lâm Thanh Huyên lái xe lướt đi nhanh như chớp. Vì để có thể mau chóng ra khỏi nội thành, nhằm hạn chế tối đa hậu quả, Lâm Thanh Huyên tăng tốc đến cực hạn. Cũng may, kỹ thuật lái xe của cô hơn người, có can đảm lại thận trọng, với lại lúc này đã hơn mười giờ tối, xe cộ lưu thông trên đường ít hơn ban ngày. Bằng không, cô còn chưa chạy khỏi nội thành, có lẽ đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.

    Nửa giờ sau, Lâm Thanh Huyên đã lái xe ra khỏi nội thành. Tuy vậy, vào lúc này, thần trí của cô do hít vào rất nhiều khí độc mà dần dần trở nên hỗn loạn không tỉnh táo…



     
  2. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Hoa Đô Thú Y
    Tác giả: Ngũ Chí

    Chương 142: Anh muốn em đi.


    Dịch: mizc0y
    Biên: tuanff10
    Nhóm dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu




    Khí độc đó khi khếch tán ra, nó không chỉ ảnh hưởng đến hô hấp con người mà còn tổn hại đến cả dây thần kinh con người. Dọc trên đường đi, do kính chắn gió bị vỡ nên khí độc dễ dàng vào tràn vào buồng lái. Ngay cả khi Lâm Thanh Huyên kéo tay áo lên che mũi, thì khi cô vẫn hít thở trong bầu không khí đó, kiểu gì cũng bị ảnh hưởng.

    Giờ khắc này, Lâm Thanh Huyên không chỉ cảm thấy cổ họng, khí quản và phổi khó chịu, đau đớn kịch liệt, mà cô cũng cảm giác thấy đầu óc mình choáng váng, hoa mắt, cảnh tượng trước mắt cứ chia làm đôi, thậm chí thông tin từ tai và mặt đã không trùng nhau nữa rồi. Đây là những biểu hiện của việc hệ thần kinh bị ảnh hưởng. Mặc dù đang chạy nhanh ra khỏi nội thành, xe cô trên đường trên đường không nhiều, thế nên những chiếc xe tải khác cũng rú ga phóng ầm ầm. Dưới tình huống đó, thì việc Lâm Thanh Huyên không đủ tỉnh táo để lái xe, rất có thể sẽ tạo ra một vụ tai nạn liên hoàn. Trên một giao lộ, vốn cô muốn rẽ vào đường lớn, nhưng do thần trí không được tỉnh tào nên cô đã rẽ vào cái đường nhỏ, bắt đầu chạy ngược chiều trong con đường một chiều đó. Vừa mới bắt đầu, Chu Hiểu Xuyên cũng không biết xe tải đang chạy ngược chiều. Chỉ khi qua được vài phút, có ánh sáng đèn pha rọi vào, một chiếc xe tải đang ầm ầm lao đến. Chiếc xe đó bầm còi inh ỏi cảnh báo, tiếc rằng điều đó là không đủ để Lâm Thanh Huyên tỉnh táo trở lại, cô vẫn nhấn ga lao về phía trước. Chu Hiêu Xuyên cực kỳ hoảng sợ, hét to:

    - Phía trước có xe, mau tránh đi!

    Dưới tình thế cấp bách, tiếng thét to của Chu Hiểu Xuyên vận thêm năng lượng thần bí trong cơ thể, nghe giống như tuyệt chiêu ‘Sư tử hống’ vậy. Tất nhiên, cuối cùng nó cũng khiến Lâm Thanh Huyên tỉnh táo.

    - Đáng chết, sao mình lại chạy ngước chiều vậy?

    Nhìn thấy chiếc xe tải phía trước đang ầm ầm lao đén, Lâm Thanh Huyên sợ đến toát mồ hôi lạnh, không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức đánh tay lái theo bản năng, tránh được chiếc xe tải khia trong đường tơ kẽ tóc. Tránh được rồi, cô cũng không kịp lau mồ hôi trên mặt, liền nhìn về sau coi có xe không rồi quay xe lại đường cũ.

    - Vừa rồi nguy hiểm thật, nếu đâm phải chiếc xe kia, chúng ta chắc chắn đã phải chêt rồi.

    Thoát khỏi nguy hiểm, Chu Hiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy lo lắng về việc Lâm Thanh Huyên không đủ tỉnh táo mà vẫn phóng xe trên đường, hắn đành khuyên nhủ:

    - Thanh Huyên, chúng ta bây giờ đã ra khỏi nội thành, hay là dừng xe lại đợi cứu viện đi?

    Trên thực tế, Chu Hiểu Xuyên muốn chờ đợi đám chim bồ câu mang chìa khóa đến chứ không phải là cảnh sát. Bởi vì Lâm Thanh Huyên ban nãy phóng bạt mạng, cho nên con chim bồ câu không thể nào đuổi kịp được, chứ không thì hắn đã tháo còng tay từ lâu rồi. Chỉ là Lâm Thanh Huyên lại cự tuyệt đề nghị này không chút do dự:

    - Không được! Tuy rằng chúng ta đã ra ngoại thành, nhưng chung quanh đây vẫn còn khá nhiều người ở. Cho nên chúng ta không thể đỗ xe chờ cứu viện được. Bắt buộc phải tiếp tục chạy, chạy đến khi nào tới nơi vắng người thì thôi! Nếu không với lượng khí độc này mà phát táng ra ngoài thì chắc chắn sẽ rất nhiều người vô tội bị nhiễm độc.

    Những lời này, Lâm Thanh Huyên phải cắn răng nói ra, vì hiện cô chỉ cân hô hấp là có cảm giác đau nhức, khiến cô phải cắn răng nói, mồ hôi tuôn ra như mưa. Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên lo lắng nói:

    - Chỉ là tình trạng hiện giờ của cô sao có thể tiếp tục lái xe?

    Giờ phút này hắn hối hận chính mình không biết lái xe, nến không có cách nào giúp đỡ Lâm Thanh Huyên, càng thêm hối hận về việc không mang theo cây ngâm châm nào bên mình. Chu hiểu xuyên tin tưởng, chỉ cần có ngân châm trong tay, hắn có thể dùng nó làm cầu dẫn cho năng lượng thần bí tiến vào cơ thể Lâm Thanh Huyên, giúp cô không bị nhiễm độc cũng như trị những triệu chứng mà khí độc gây ra. Lâm thanh huyên cắn chặt răng đáp:

    - Yên tâm đi, tôi còn có thể chịu được... Ít nhất là cho đến lúc lái chiếc xe này tới chỗ không người, tôi tuyệt đối sẽ không đổ gục!



    Cô nói rất mạnh mẽ và kiên định, khiến Chu Hiểu Xuyên không biết nói như thế nào cho tốt. Trong xe lại trở lên yên tĩnh. Mấy phút đồng hồ sau, vẫn là Lâm Thanh Huyên đánh vỡ sự yên tĩnh:

    - Hiểu Xuyên, anh nói chúng ta... có chết hay không?

    Tựa hồ, nàng là muốn muốn nhờ việc cùng chu hiểu xuyên trao đổi, làm cho mình bảo trì thanh tỉnh. Chu Hiểu Xuyên sửng sốt một chút, rồi dùng ngữ điệu chắc như đinh đóng cột nói:

    - Cô không nên nghĩ bậy bạ, chúng ra tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì!

    - Ha ha...

    Lâm Thanh Huyên cười nhẹ hai tiếng, lắc đầu nói:

    - Tôi không được lạc quan như anh. Tôi cảm thấy sẽ lành ít dữ nhiều.

    Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:

    - Đừng nói như vậy, cô nhất định sẽ không có việc gì.

    Lâm thanh huyên cười khổ lắc lắc đầu:

    - Cơ thể của tôi, tôi biết rõ. Hiện tại, hô hấp và hệ thống thần kinh của tôi đều đã bị khí độc này làm tổn hại. Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu, tôi sẽ hôn mê. Hơn nữa còn đang bị còng thế này thì biết chạy đi đâu. Có lẽ sau khi tôi hôn mẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

    Nói tới đây, Lâm Thanh Huyên lại cười nhẹ hai tiếng:

    - Như vậy cũng tốt, chết khi hôn mê sẽ không cảm thấy đau khổ. Chỉ là tội làm liên lụy đến anh, thật là xấu hổ.

    - Chớ nói nhảm! Cô sẽ không chết ở đây! Tuyệt đối sẽ không!

    Chu Hiểu Xuyên cơ hồ đang hét lên.

    - Hi vọng như thế đi...

    Lâm Thanh Huyên thở dài một hơi rồi không nói gì thêm nữa. Chu Hiểu Xuyên cũng không biết nên cỗ vũ cô, động viên cô như thế nào, đành phải trầm mặc theo, không nói gì. Vài phút sau, Lâm Thanh Huyên bỗng nói, lời nói khiến Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt:

    - Hiểu xuyên, Anh...Anh ấy em đi!

    - Cô nói cái gì?

    Chu Hiểu Xuyên hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

    - Em nói, Anh muốn em đi!

    Khuôn mặt Lâm Thanh Huyên đỏ bừng, lập lại lời nói của mình lần nữa. Đồng thời cô còn dùng tay chỉnh gương chiếu hậu để có thể nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên.

    - Bây giờ, hai chúng ta rất có thể sẽ chết trong chiếc xe này. Anh nghĩ như thế nào thì em không biết, nhưng em cũng không hy vọng lúc mình chết vẫn còn là một xử nữ. Em cũng muốn muốn thân thể mình được trải qua cảm giác đó...

    Nói lời này, gương mặt Lâm Thanh Huyên lộ vẻ ngượng ngùng làm say lòng người. Âm thanh của cô tuy rằng lần nhỏ đi nhiều, nhưng càng nói ra những thứ mê người:

    - Hiểu xuyên, anh hãy thỏa mãn ước nguyện của em đi!

    Chu Hiểu Xuyên không ngờ Lâm Thanh Huyên lại nói ra những lời như vậy. Quá khiếp sợ làm hắn nói hơi lắp bắp:

    - Cô đang nói đùa với tôi đấy à? Hay là hít nhiều khí độc quá nên loạn rồi? Nếu không sao cô lại đột nhiên nói linh tinh thế?

    Trên mặt Lâm Thanh Huyên đã bớt ngượng ngùng đi nhiều rồi, thay vào đó là biểu cảm chân thành:

    - Em không có nói đùa, cũng không có hồ ngôn loạn ngữ, em nói thật!

    Chu Hiểu Xuyên vẫn cảm thấy khiếp sợ:

    - Thật? Thế nhưng… cái này… sao... có thể được?

    Lâm Thanh Huyên hỏi ngược lại:

    - Vì cái gì không được? Chẳng lẽ anh không thích em? Cảm thấy em xấu lắm à?

    Chu Hiểu Xuyên vội vàng lắc đầu, đáp lại:

    - Không thể nào? Cô mà xấu thì trên đời này ai được gọi là đẹp.

    - Một khi đã như vậy, vậy thế sao lại không được? Chẳng lẽ... anh sợ?

    Nói tới đây, Lâm Thanh Huyên nhịn không được cười:

    - Em là còn gái còn chả sợ, anh là con trai thì sợ cái nỗi gì?

    Có lẽ là cảm giác mình không còn lâu nữa, cùng với chuyện mình đã hạ quyết tâm, Lâm Thanh Huyên đã bớt ngượng đi, cô trở nên lớn mật chủ động trước, thậm chí cô còn lắc hông mình theo nhịp xóc của Chu Hiểu Xuyên. Sau một phen loay hoay, vặn vẹo cái mông, cô càng trở nên thành thục khiến Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất sướng. Và thằng nhỏ cũng đã bén mùi, ngọc đầu dại chờ xung trận.



     
  3. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Hoa Đô Thú Y
    Tác giả: Ngũ Chí

    Chương 143: Có những lời này của anh, dù chết em cũng không tiếc


    Dịch: mizc0y
    Biên: tuanff10
    Nhóm dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu





    Lâm Thanh Huyên nhận thấy có một vật cưng cứng đang ép vào cặp mông của mình, làm gương mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng kiều diễm. Tuy Lâm Thanh Huyên chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết thân thể đàn ông ra sao. Trên thực tế, ngoại trừ một ít kiến thức sinh lý học được trên lớp, hồi còn cô ở ký túc xá trường cảnh sát, mỗi tối sau khi tắt đèn, mấy đứa con gái đều cùng nhau lén lút xem một số bộ phim cấp ba về tình yêu thuần khiết và hành động tình cảm. Nhìn trước nhìn sau đều không thấy có xe qua lại, hai tay Lâm Thanh Huyên giữ chắc lấy vô lăng, để chiếc xe ổn định chạy nhanh về phía trước, đồng thời quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên:

    - Anh còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn một cô gái như em chủ động từ đầu đến cuối sao?

    Cái trừng mắt này của Lâm Thanh Huyên quả nhiên là thiên kiều bá mị, khiến người ta khó có thể kháng cự. Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên một ngọn lửa hừng hực, rồi nhanh nó nhanh chóng uống bụng, và xuống thấp hơn nữa. Nếu Chu Hiểu Xuyên để ý vào nguồn năng lượng thần bí trong cơ thể mình thì hắn sẽ phát hiện được ngọn lửa thiêu đốt đó xuất phát từ hạt năng lượng thần bí. Chu Hiểu Xuyên không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên có phụ nữ ngồi trong lòng ngọ nguậy mà có thể chịu nổi. Hắn chỉ là một gã đàn ông điển hình, một kẻ chịu sự hun đúc từ phim hành động Nhật Bản (Japanese Action Videos), nhận sự dạy bảo từ những giáo viên tài đức song toàn như cô giáo Aoi, cô giáo Akiho (Yoshizawa), cô giáo Yuzuki (hem biết là ai)… Vậy nên ngay cả khi ngồi trong một chiếc xe mang theo khí độc đang phóng nhanh về phía trước, lòng hắn cũng rất khó có thể tiếp tục duy trì tỉnh táo. Huống chi nguồn năng lượng thần còn thiêu đốt nữa, làm tăng thêm dục hỏa. Chu Hiểu Xuyên bèn vươn bàn tay phải, men theo vòng eo mảnh mai có thể coi là hoàn mĩ, run rẩy tiến vào bên trong áo cô sờ soạng.

    - Ờ oh uhm…

    Một âm thanh rên rỉ khiến toàn thân người ta phải tê dại phát ra từ miệng Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng cô đã cố sức đè nén âm thanh của mình, nhưng những kích thích và khoái cảm trước nay chưa từng có khiến nỗ lực đó trở nên vô dụng. Ngược lại cô càng kìm nén, tiếng rên rỉ lại càng say lòng người. Những âm thanh “bành bạch bành bạch” nhanh chóng tràn ngập buồng lái, cả nửa người Lâm Thanh Huyên trên đều dựa vào tay lái, hai tay gắt gao giữ chặt vô lăng nhằm tránh sự cố ngoài ý muốn, hàm răng cắn chặt lại, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ tiêu hồn. Phần eo của cô cũng đung đưa theo hướng Chu Hiểu Xuyên xoa nắm. Cũng may cô là cao thủ võ thuật, bằng không lúc này chân ga đã không ổn định, khiến tốc độ xe biến đổi thất thường. Không thể ngờ rằng ở trong buồng lái đầy khí độc mà ‘làm’ cũng có vẻ kích thích và sướng đến như vậy. Kinh nghiệm cực kỳ hiếm có này nhất định sẽ làm cả hai khắc ghi suốt đời…

    Sau một hồi gió giật sấm rền, xe bồn đã tới một địa phương hẻo lánh không người, Lâm Thanh Huyên liền dừng xe, cả người rúc vào lòng Chu Hiểu Xuyên, vừa nhớ lại cảm giác tuyệt vời lúc nãy, vừa chờ đợi tử thần xuất hiện.

    - Thật là thoải mái! Thảo nào có nhiều người thích làm chuyện này đến vậy. Hiểu Xuyên, theo anh con người sau khi chết đi có biến thành quỷ hay không? Nếu thật có thể thì hay biết bao? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên Hoàng Tuyền Lộ…

    Chu Hiểu Xuyên dùng tay phải ôm chặt Lâm Thanh Huyên, vừa khích lệ nàng, lại tựa như tự thề với lòng:

    - Em sẽ không chết! Nhất định sẽ không chết! Bởi vì có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em chết!

    Lâm Thanh Huyên nở nụ cười, giờ khắc này, hai má cô ửng hồng trông cực kỳ xinh đẹp:

    - Có những lời này của anh, em dù có chết cũng không tiếc…

    Theo thời gian trôi qua, tình trạng của Lâm Thanh Huyên càng lúc càng kém. Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên luôn không ngừng cùng cô nói chuyện nhằm giúp cô bảo trì tỉnh táo, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Mười mấy hai mươi phút sau, Lâm Thanh Huyên nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê. Chu Hiểu Xuyên biết, tình huống hiện tại của Lâm Thanh Huyên là cực kỳ nguy hiểm, nếu không thể mau chóng đưa cô rời khỏi nơi tràn đầy độc khí này, đồng thời giúp cô giải độc thì hậu quả sẽ rất khó lường. May thay, đúng lúc này, con chim bồ câu đã đuổi tới nơi, giúp tránh khỏi một bi kịch.

    - Này, đây là chìa khóa mà ngươi cần.

    Sau khi lao xuống, nhả chìa khóa trong miệng vào tay Chu Hiểu Xuyên, con chim bồ câu liền nhanh chóng bay vọt lên cao, nó cũng sợ hãi thứ khí độc tràn ra từ bồn khí sau xe. Đảo vòng phía trên xe bồn, nó lải nhải nói:

    - Nhân loại, con chuột kia bảo ta nhắc ngươi, ngàn vạn lần đừng có quên phần thưởng của nó! Mà vừa rồi các ngươi cũng lái xe nhanh quá cơ. Ta ở phía sau liều mạng đuổi, thiếu chút nữa thì gãy cả gánh mà vẫn không theo kịp. May mà các ngươi dừng xe, bằng không, ta thật không biết phải đuổi tới lúc nào.

    Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng không có tâm tư tán phét, sau khi nói một câu cảm ơn, hắn vội vàng lấy chìa khóa mở còng cho Lâm Thanh Huyên, rồi ôm cô hiện vẫn còn đang hôn mê vọt ra khỏi xe, mau chóng tránh xa đám khí độc. Đến khi xác định không khí xung quanh mình thật trong lành, không có lẫn khí độc, Chu Hiểu Xuyên lúc đó mới đặt Lâm Thanh Huyên xuống, để cô nằm ngữa trên mặt đất, dùng sức ấn vào huyệt Nhân Trung, huyệt Thần Môn và huyệt Thiếu Thương của cô. Trong lòng có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc trong tay mình không có ngân châm, bằng không có thể dùng năng lượng thần bí thông qua ngân châm tiến vào cơ thể giúp em ấy giải độc…”

    Nỗ lực của Chu Hiểu Xuyên cũng không có uổng phí, tới khi hắn đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng Lâm Thanh Huyên cũng rên lên một tiếng thống khổ rồi từ từ mở mắt. Lâm Thanh Huyên tỉnh lại, ý nghĩ vẫn có chút mơ hồ, nhìn Chu Hiểu Xuyên, yếu ớt hỏi:

    - Em chết rồi sao?

    Chu Hiểu Xuyên lắc đầu:

    - Anh nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em chết.

    Lâm Thanh Huyên miễn cưỡng cười, cố sức đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:

    - Chúng ta không phải bị còng vào tay lái trong xe ư? Sao đã ra ngoài rồi?

    Chu Hiểu Xuyên hàm hồ đáp:

    - Anh đã nghĩ được biện pháp mở còng tay.

    Thấy Lâm Thanh Huyên còn muốn nói chuyện, hắn vội ngăn lại, nói:

    - Em tạm thời đừng nói chuyện, cứ bình tĩnh nằm nghỉ một lát cho tinh thần tỉnh táo.

    - Uhm.

    Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, vẻ mặt nhu thuận. Chu Hiểu Xyên ngồi xuống đất bên cạnh Lâm Thanh Huyên, rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện báo cảnh sát. Mấy phút sau, gọi xong điện thoại, Chu Hiểu Xuyên nói:

    - Anh đã báo đại khái vị trí của chúng ta cho cảnh sát. Tin rằng không lâu nữa, cảnh sát và nhân viên cấp cứu sẽ tới. Em cố kiên trì thêm chút nữa nhé.

    Lâm Thanh Huyên không nói gì, chỉ dùng sức gật gật đầu.

    Lúc này, hiệu suất làm việc của cảnh sát và nhân viên cấp cứu cũng không khiến Chu Hiểu Xuyên thất vọng. Sau chừng mười phút, hắn liền nghe thấy một hồi còi từ xa vọng lại, mấy chiếc xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cấp cứu xuất hiện trong tầm mắt hắn, đang hướng về phía hai người gào thét mà đến. Xe cấp cứu lập tức dừng lại trước mặt hai người, mấy y tá ngay lập tức nhảy xuống xe tới chỗ Lâm Thanh Huyên. Sau khi kiểm tra sơ bộ tình trạng thân thể của Lâm Thanh Huyên, liền đưa cô lên xe cấp cứu, bắt đầu triển khai trị liệu ngay tại chỗ. Tuy rằng trạng thái của Chu Hiểu Xuyên nhìn như rất tốt nhưng vẫn có y tá tới bên cạnh, vừa kiểm tra, vừa hỏi:

    - Anh cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?

    - Tôi không sao hết.

    Lời này của Chu Hiểu Xuyên là thật, bởi vì có năng lượng thần bí, nên hắn chả bị làm sao khi hít phải khí độc cả. Một y tá lại phát hiện điểm khác thường, chỉ vào chân của hắn nói:

    - Anh chảy máu thế kia, sao lại nói là mình không sao?

    - Chảy máu?

    Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, ở trên quần hắn có vết máu loang lổ.

    - Máu này là…

    Sau giây lát kinh ngạc, Chu Hiểu Xuyên phản ứng rất nhanh, nghĩ rằng đây là vết máu của Lâm Thanh Huyên. Chu Hiểu Xuyên tất nhiên không thể nói với họ thân phận thật của vết máu này, chỉ đành bịa ra một lời giải thích:

    - Ặc, sao cơ, máu này không phải của tôi. Đó là… đó là lúc tôi cùng thủ phạm giao đấu, máu của hắn văng ra, dính vào người.

    May mà y tá hỏi tiếp nữa, coi như tin hắn, bằng không, e rằng sẽ lộ tẩy hết. Chu Hiểu Xuyên bỗng nhớ tới một việc, vội vàng theo sau y tá tới bên xe cứu thương, kéo một người trong đó, hỏi:

    - Bác sĩ, cho tôi hỏi, trên xe của các người có ngân châm hay không?

    Bác sĩ bị hỏi liền sửng sốt, nhưng vẫn trả lời:

    - Ngân châm? Trên xe chúng tôi cũng không trang bị ngân châm. Tuy nhiên, tôi vẫn mang theo một bộ tùy thân …

    Chu Hiểu Xuyên nghe vậy mừng rỡ, vội vàng thúc giục nói:

    - Bác sĩ có mang theo ngân châm à? Thật tốt quá, mau mau lấy ra đây!

    Vị bác sĩ theo bản năng đưa tay vào túi áo lấy ngân châm, nhưng không có đưa cho Chu Hiểu Xuyên mà cau mày hỏi:

    - Anh cần ngân châm làm cái gì?

    - Đương nhiên là để giúp Lâm Thanh Huyên giải độc rồi.

    Chu Hiểu Xuyên nói xong, liền đưa tay đoạt lấy ống ngân châm trong tay bác sĩ, rồi nhảy ngay lên xe cấp cứu, lao tới bên cạnh Lâm Thanh Huyên.

    - Anh muốn làm gì?

    Đám y tá trên xe bị hành động này của hắn làm cho giật nảy mình.

    - Tôi đã nói rồi, tôi muốn giúp Lâm Thanh Huyên giải độc.

    Chu Hiểu Xuyên vừa nói, vừa dùng cồn sát trùng ngân châm.


    - Anh… cũng là bác sĩ sao?

    Một y tá kinh ngạc nói:

    - Tôi chưa từng nghe nói châm cứu cũng có thể tiêu độc.

    - Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là bác sĩ thú y thôi.

    Trong lúc nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên đã đưa mấy chiếc ngân châm, đâm vào huyệt Mệnh Môn, huyệt Phế Du và một số huyệt vị khác nhau của Lâm Thanh Huyên theo thủ pháp thi châm học được từ Tiền lão. Theo đó, năng lượng thần bí trong người hắn cũng tràn vào cơ thể Lâm Thanh Huyên, thay cô giải độc khí trong cơ thể, đồng thời giúp cô chữa trị những thương tổn ở hệ hô hấp cũng như hệ thống thần kinh trung ương. Lúc đầu khi nghe Chu Hiểu Xuyên nhận là bác sỹ thú y, mấy người trên xe cứu thương nhất loạt ngây người, theo bản năng liền muốn ngăn hắn “làm ẩu”, nhưng không đợi bọn họ ra tay ngăn cản, đã thấy Chu Hiểu Xuyên thi triển ra thủ pháp hành châm của mình. Mặc dù bọn họ chủ yếu học tập Tây y, nhưng vẫn có người có chút hiểu biết về Đông y và châm cứu, nhìn qua đã thấy thủ pháp của Chu Hiểu Xuyên cực kỳ cao minh.

    - Một bác sỹ thú y làm sao có thể có thủ pháp hành châm cao minh như vậy? Hơn nữa còn thi triển nó một cách tự nhiên, thành thục, sinh động như mây bay nước chảy…

    Sau khi thất kinh, một y sĩ bỗng nhớ tới một người mới nổi tiếng trong giới y học cả trong nước lẫn quốc tế, lập tức hô:

    - Anh… anh có phải là vị bác sĩ thú y thần kỳ đã dùng châm chữa khỏi cho bệnh nhân mắc bệnh dại giai đoạn phát tác đó chứ?


    - Nếu không có một bác sỹ thú y thứ hai chữa khỏi cho người mắc bệnh dại đã phát tác nữa thì tôi nghĩ người các người nói tới chính là tôi.

    Chu Hiểu Xuyên đáp, động tác đưa châm không hề chậm lại chút nào.

    - Là anh thật? Trời ạ! Không ngỡ chúng tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy anh…

    Y tá nọ nhịn không được kinh hô, nếu không phải vì lúc này Chu Hiểu Xuyên đang giúp Lâm Thanh Huyên hành châm giải độc, e rằng bọn họ đã cùng nhau xông lên, mồm năm miệng mười mà hỏi han.

    Sau khi được Chu Hiểu Xuyên châm cứu, khí độc bị Lâm Thanh Huyên hít vào đã bị hóa giải sạch sẽ. Đồng thời, những thương tổn của hệ thống thần kinh trung ương và hệ hô hấp cũng khôi phục được bảy tám phần. Lâm Thanh Huyên lập tức cảm giác được những cảm giác thống khổ giày vò cô đã biến mất sạch, cả người nhất thời nhẹ nhõm. Hiện cô đã hồi lại một chút thể lực, liền ngồi dậy. Cảnh này xảy ra khiến cho mọi người trên xe kinh hô cảm thán một lần nữa:

    - Mới đâm mấy châm mà có thể trị khỏi cho người bị nhiễm lượng lớn khí độc… Đây, đây có phải là sự thực không? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?

    - Thuật châm cứu của người này thật quá lợi hại, quá mức thần kỳ!

    - Thật không hổ là bác sỹ thú y thần kỳ! Quả nhiên có bản lĩnh thật sự, kỹ nghệ cao siêu.

    Ngay khi mấy người định vây lấy Chu Hiểu Xuyên, muốn được lĩnh giáo phương diện tri thức y học từ hắn thì bỗng có một người xuất hiện ở cửa xe, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi:

    - Lâm Thanh Huyên, cháu có khỏe không?

    Ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, Lâm Thanh Huyên nói:

    - Vu cục trưởng, sao ông lại tới đây?

    Chu Hiểu Xuyên nhìn qua, người này hắn cũng đã gặp. Vu Quốc Đào lúc này cũng nhận ra Chu Hiểu Xuyên, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này sao lại ở đây? Lúc trước ở cùng cháu gái Trương lão, hiện tại lại xuất hiện cùng Lâm Thanh Huyên. Hơn nữa có thể nhận ra, cả hai cô gái đều có chút ý tứ đối với hắn… Còn nhớ lúc trước cấp trên ở văn phòng tỉnh lại vì hắn mà gọi điện tới, có lẽ chắc cũng là vì Lâm Thanh Huyên.”

    Nói thật, Vu Quốc Đào thực sự có chút hâm mộ, thậm chí là bội phục Chu Hiểu Xuyên.


     
  4. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Hoa Đô Thú Y
    Tác giả: Ngũ Chí

    Chương 144: Chó nghiệp vụ thành tinh sao?


    Dịch: mizc0y
    Biên: tuanff10
    Nhóm dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu




    - Thì ra Chu tiên sinh cũng ở đây.

    Vu Quốc Đào chào Chu Hiểu Xuyên một tiếng sau đó ra vẻ thân thiết, thậm chí còn có chút lấy lòng nói với Lâm Thanh Huyên:

    - Tôi vừa nghe nói cháu và Chu tiên sinh chạy xe bồn chở độc khí dễ cháy nổ ra khỏi thành phố nên đã dẫn người đi tìm. Vừa nhận được tin nhắn báo nguy và địa điểm của Chu tiên sinh chúng tôi liền lập tức dẫn người qua đây. Thế nào, hai người vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì nhanh chóng gọi bác sỹ.

    Vu Quốc Đào không ngờ chính sau khi hắn nói xong những lời này thì bác sĩ và nhân viên trên xe cứu thương đều trợn trắng mắt. Nếu không rõ thân phận của Vu Quốc Đào, chỉ sợ bây giờ họ đã chỉ thẳng vào mặt hắn chất vấn: “Ông nói như @#$# ấy… Có bác sĩ thú y thần kì ở đây không? Chúng tôi dám múa rìu qua mắt thợ sao? Ông tính troll nhau đấy à?”

    - Bây giờ chúng tôi không sao.

    Lâm Thanh Huyên coi như không thấy Vu Quốc Đào lấy lòng, thản nhiên trả lời hắn một câu như vậy, sau đó dò hỏi về Diêu Thừa:

    - Có bắt được tên bắn lén chúng tôi không?

    - Không.

    Vu Quốc Đào lắc lắc đầu nói:

    - Tên đó lẩn còn nhanh hơn cá chạch, chúng tôi bố trí người xung quanh thành phố Thập Đức mà cũng không thể phát hiện hành tung của hắn.

    Lông mày Lâm Thanh Huyên khẽ nhíu:

    - Theo tôi phỏng đoán, tên đó có lẽ là đồng bọn với Cao Xuyên Hưng, không chỉ là cao thủ đạt đến Dịch Cốt cảnh hậu kỳ mà còn thông thạo súng ống! Luận về tính nguy hiểm vượt xa Cao Xuyên Hưng. Nếu không nhanh chóng bắt hắn quy án, hậu quả thật khó lường!

    - Tôi cũng cho rằng như vậy. Cho nên tôi chuẩn bị lập chốt ở các quốc lộ ra khỏi thành phố, kiểm tra mỗi người, mỗi chiếc xe rời khỏi thành phố, cũng với đó là truy lùng khắp thành phố, nhanh chóng tìm ra manh mối!

    Vu Quốc Đào gật gật đầu nói. Vì Diêu Thừa một khi còn chưa bị bắt, bọn họ không thể sống yên ổn dù chỉ một ngày. Ai biết được một kẻ tâm ngoan thủ lạt, bản lĩnh cao cường như Diêu Thừa sẽ tới lấy mạng bọn họ khi nào. Dưới tình huống như thế, Vu Quốc Đào sốt ruột không thua gì Lâm Thanh Huyên. Chu Hiểu Xuyên cũng cau mày nói:

    - Kẻ bắn lén kia vừa bỏ chạy về phía chợ, rất có thể gã sẽ còn ở lại trong nội thành. Chỉ là không biết gã sẽ ẩn thân ở đâu.

    Ngay khi hắn vừa nói xong, bỗng có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài:

    - Ta biết kẻ vừa bắn lén đang trốn ở đâu đấy!

    Chu Hiểu Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói đó là con chim bồ câu đưa chìa khóa còng tay cho hắn ban nãy. Chu Hiểu Xuyên tưởng nó đã bay mất, không ngờ rằng nó vẫn còn ở đây, lại nói ra lời kinh người như vậy. Tìm đại một cái cớ, Chu Hiểu Xuyên nhảy xuống xe cấp cứu, cùng con chim bồ câu bước nhanh tới một chỗ tối không ai để ý tới. Lúc này, cảnh sát đã dừng giới tuyến xung quanh xe khí độc. Còn đội viên phòng cháy cũng đã mặc trang phục vào bắt đầu công việc. Liếc nhìn bốn phía không có ai chú ý tới nơi nay, Chu Hiểu Xuyên dùng thú ngữ nhỏ giọng hỏi dò con chim bồ câu:

    - Mày nói thật không? Mày biết chính xác nơi kẻ bắn lén kia ẩn nấp chứ?

    - Đương nhiên là sự thật. Kẻ đánh lén các ngươi đang trốn trong tiểu khu Lục Vận.

    Bồ câu trả lời.

    Chu hiểu xuyên lại hỏi:

    - Làm sao mày biết được?

    - Ngay sau khi nhân loại đó chạy trốn thì ta đã nhờ một người bạn theo dõi rồi.

    Ngay khi nó đang nói, một con bồ câu khác bay đến, đậu lên vai Chu Hiểu Xuyên nói:

    - Đúng vậy, nhân loại đó đang ở dãy nhà số ba phòng thứ năm tầng bảy trong tiểu khu Lục Vận, ta tận mắt thấy hắn mở cửa đi vào. Lúc này chúng ta còn có mấy huynh đệ đang canh giữ xung quanh tòa nhà, giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động của nhân loại đó.

    - Chúng mày giói lắm! Cảm ơn!

    Chu Hiểu Xuyên vui vùng quá đỗi, cảm ơn không ngừng. Dù các cao thủ võ thuật luôn có sự cảnh giác rất cao, bất quá chắc chả có ai lại đi cảnh giác mấy con vật bình thường ở xung quanh mình cả, nên tụi chim bồ câu có thể ba hoa:

    - Không cần khách khí thế, chúng ta giúp ngươi, bởi vì ngươi là một bác sĩ thú y, cứu chữa không ít động vật có bệnh. Huống chi ngươi lại là nhân loại duy nhất biết thú ngữ. Nếu như ngươi bị người nọ giết chết không phải là vô cùng đáng tiếc hay sao?

    Chu Hiểu Xuyên xoay người đi về xe cấp cứu, nhưng chưa đi được hai bước lại dừng lại, khẽ cau mày thầm nhủ: “Mình nói chỗ của kẻ bắn lén cho Lâm Thanh Huyên và Vu Quốc Đào như thế nào đây?”

    Ngay khi Chu Hiểu Xuyên còn đang đau đầu suy nghĩ, lại bỗng thấy có một con chó nghiệp vụ ở phía xa thì ánh mắt hắn sáng bừng lên: “Mình có cách rồi.”

    Chu Hiểu Xuyên ra quyết định, vội bước nhanh tới trước mắt mấy con chó nghiệp vụ, nói địa chỉ chỗ Diêu Thừa trốn cho bọn chúng nghe. Bởi vì Chu Hiểu Xuyên đưa A Hổ ra làm lá chắn, cộng thêm có hai con bồ câu làm chứng nên mấy con chó cũng tin lời hắn, nhưng chúng vẫn còn nghi hoặc khó hiểu:

    - Ngươi đã biết chỗ của kẻ bắn lén trốn, sao không nói cho cảnh sát, nói cho chó nghiệp vụ chúng ta nghe làm gì?

    Chu Hiểu Xuyên cười khổ:

    - Tao không phải là không nghĩ tới báo cho cảnh sát, nhưng vấn đề ở việc bọn họ hỏi tao làm sao biết chỗ của tên đánh lén thì tao làm sao trả lời đây? Đâu thể nói là do hai con chim bồ câu báo được. Tụi mày cảm thấy nói như vậy sẽ có người tin sao?

    Mấy con chó nghiệp vụ nhất tề gật đầu:

    - Cái này quả thật là một vấn đề đấy… Vậy ngươi nói địa chỉ tên bắn lén cho chúng ta để làm gì?

    Chu Hiểu Xuyên nói:

    - Tao muốn tụi mày dẫn cảnh sát tới tiểu khu Lục Vận, nhân lúc thằng bắn lén còn chưa phát hiện mình đã bị lộ, thì bắt gã lại!

    - Nơi này cách Lục Vận tiểu khu xa như thế, cho dù chúng ta chạy mỏi chân cũng chưa chắc đã đến nơi.

    Mấy con chó nghiệp vụ đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc:

    - Huống chi, cho dù chúng ta chạy được tới nơi thì cũng không biết làm gì.

    - Không phải có tao ở đây sao? Tao sẽ nghĩ biện pháp để cảnh sát đi theo tụi mày. Hay là như vậy, Tụi mày thay nhau chạy. Một con chạy trên đường, còn lại nghỉ trên xe, mệt thì đổi chỗ cho nhau. Như vậy vừa không lãng phí thời gian cũng không làm tụi mày quá mệt. Được không?

    Mấy con chó nghiệp vụ chụm đầu hội ý, sau đó đều gật đầu đồng ý:

    - Được, cứ theo lời ngươi nói đi.

    Rất nhanh, mấy con chó nghiệp vụ bắt đầu rống lên theo phân phó của Chu Hiểu Xuyên.

    - Sao vậy?

    Mấy huấn khuyển viên vội chạy lại, muốn làm bầy chó nghiệp vụ đang “buồn bực” an tĩnh lại, nhưng chẳng thấm tháp gì. Vu Quốc Đào nghe tiếng cũng chạy lại đây, cau mày chất vấn:

    - Mấy con chó này bị gì vậy? Ồn ào gì thế? Mấy người các anh còn không nhanh làm cho chúng câm mõm lại. Lâm Thanh Huyên lúc này đang cần nghỉ ngơi.

    Mấy huấn khuyển viên nhanh chóng đổ mồ hôi:

    - Vu cục, chúng tôi đã dùng hết biện pháp nhưng không thể làm chúng bình tĩnh được. Cũng không biết mấy con chó này đang bị làm sao nữa, chuyện này có chút khác thường.

    Chu Hiểu Xuyên đứng phía sau, nhân cơ hội nói:

    - Có thể bọn chúng ngửi thấy mùi kẻ bắn lén, muốn đuổi theo hay không?

    - Sao có thể được?

    Mấy huấn khuyển viên không nhận ra Chu Hiểu Xuyên cho nên nói không khách khí chút nào:

    - Anh tưởng chó nghiệp vụ cảnh sát là thần thú à? Tuy rằng chúng thật sự đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể chỉ bằng một chút mùi mỏng manh trên người lưu lại là có thể truy tung ra kẻ đánh lén được. Huống chi mùi trên người gã sợ rằng đã bị mùi khí độc che mất rồi.

    - Sao không thử coi?

    Chu Hiểu Xuyên nói:

    - Vạn nhất mấy con chó nghiệp vụ này có thể mang chúng ta đi tìm kẻ bắn lén đấy.

    Mấy huấn khuyển viên đang đau đầu vì mấy con chó gây sức ép lại còn bị Chu Hiểu Xuyên dây dưa bên cạnh, liền dùng ngữ khí khó chịu trả lời:

    - Anh nói thử là thử thử thế nào? Anh cho mình là ai chứ?

    Chu Hiểu Xuyên không nói gì, còn Vu Quốc Đào lại bị lời nói của huấn khuyển viên làm giật mình, nhất thời mặt mũi trở lên âm trầm, quát lớn:

    - Mấy người các anh nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải xử sự văn minh lễ phép với người ngoài, có thế mà không làm được à?

    Mấy huấn khuyển viên bị giáo huấn mà sửng sốt, không hiểu sao mình lại bị chụp mũ thiếu lễ phép văn minh rồi. Nhưng thủ trưởng quát mắng dạy bảo, bọn họ không dám phản bác, chỉ có thể chập nhận thôi.

    Lâm Thanh Huyên trầm ngâm suy tư một chút rồi nói:

    - Tôi thấy rằng, lời Hiểu Xuyên nói không phải là không thể. Nếu hiện tại chúng ta không thể tìm được tên bắn lén, vậy không bằng để chó nghiệp vụ thử xem. Nếu có thể tìm được thì tất nhiên là tốt, không tìm được cũng không tổn thất gì cả.

    - Được, cũng không còn cách nào khác…

    Vu Quốc Đào gật gật đầu:

    - Chúng ta đi theo mấy con chó nghiệp vụ này thử xem! Hy vọng chúng có thể đưa chúng ta tìm ra kẻ bắn lén.

    Mấy huấn khuyển viên tuy rằng thấy làm thế có chút thừa thãi, nhưng thủ trưởng đã lên tiếng, bọn họ chỉ có thể tuân lệnh làm việc thôi. Sau khi mở dây thừng cho mấy con chó xong, mấy huấn khuyển viên cùng Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên và Vu Quốc Đào ngồi lên xe cảnh sát, chuẩn bị theo phía sau mấy con chó nghiệp vụ. Những huấn khuyển viên Vu Quốc Đào chọn mang theo đều là những huấn luận viên tài ba. Người còn lại hắn lưu lại tất cả, giúp đỡ đội viên phòng cháy xử lí cỗ xe dễ cháy nổ kia. Bất quá sau khi thả mấy con chó ra, chợt có một chuyện không ai ngờ xảy ra. Chỉ thấy mấy con chó căn bản không nghe theo mệnh lệnh của mấy huấn khuyển viên, trừ một con chạy như điên về thành phố Thập Đức, mấy con còn lại nhảy lên xe cảnh sát, ngồi xem bạn mình liều mạng chạy như điên, ra vẻ không liên quan gì đến mình. Vu Quốc Đào kinh ngạc nói:

    - Mấy con chó này làm sao vậy? Sao không chạy theo đàn mà lại nhảy lên xe ngồi?

    Kỳ thật lúc này, không chỉ có Vu Quốc Đào, mấy cảnh sát bình thường, cùng mấy người xung quanh mà cả những người hiểu rõ chó nghiệp vụ như huấn khuyển viên cũng đều choáng váng. Bọn họ vốn muốn ra lệnh cho mấy con chó đều xuống xe, nhưng mà mấy con chó nghiệp vụ ngày thường rất nghe lời, bây giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, mặc cho huấn khuyển viên nói mỏi mồm, vẫn ngồi bất đông ra vẻ cao thủ môn phái “Tha cường do tha cường, thanh phong phất sơn cương; tha hoành nhâm tha hoành, minh nguyệt chiếu đại giang” (1). Chỉ có Chu Hiểu Xuyên biết vì sao mấy con chó nghiệp vụ ngồi bất động trên xe, tuy hắn không nói ra nguyên nhân nhưng có thể thay đổi sự chú ý:

    - Các anh đừng kêu mấy con chó xuống xe nữa, có lẽ chúng muốn ở trên xe nghỉ để tí chạy thì sao? Các anh đừng phí thời gian ở đây nữa, không thấy con chó kia sắp chạy mất dạng rồi sao? Còn không mau đuổi theo.

    Vu Quốc Đào cũng phụ họa:

    - Chu tiên sinh nói không sai, đừng động vào mấy con chó nghiệp vụ, nữa chúng ta nhanh chóng đuổi theo con chó kia.

    Mấy chiếc xe cảnh sát lập tức nổ máy, đuổi theo con chó nghiệp vụ chạy như điên kia. Chỉ lát sau, tất cả mọi người đều biết vì sao chỉ có một con chó chạy như điên trên đường còn những con khác lại ngồi trên xe. Bới vì chúng đã bắt đầu “thay ca” rồi.
    Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con chó nghiệp vụ đã mỏi mệt kia ngừng lại, ngay khi huẩn khuyển viên mở của định xuống xe xem tình huống của nó thì nó lập tức nhảy lên xe, ngồi xuống thở phì phò. Cùng lúc đó một con khác đang nghỉ ngơi tiếp nhận công tác của mình, nhảy xuống xe, bốn chân chạy như điên.

    - Chuyện gì đây?

    Ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì hành động “thay ca” của đám chó nghiệp vụ. Vu Quốc Đào cũng khiếp sợ vô cùng, quay đầu nhìn huẩn khuyển viên lớn tuổi nhất hỏi:

    - Tôi không mơ chứ? Mấy con chó này đang chạy tiếp sức? Lão Lưu, các anh huấn luyện chó nghiệp vụ thành lợi hại như vậy từ bao giờ thế? Tự nhiên còn hiểu chạy tiếp sức. Được lắm, xem ra thi đấu chó nghiệp vụ toàn tỉnh năm nay các anh chuẩn bị ôm giải lớn rồi, làm vẻ vang hệ thống cảnh sát thành phố Thập Đức chúng ta.

    - Chuyện này… không phải là do bọn tôi huấn luyện mà.

    Vẻ mặt huấn khuyển viên được gọi là lão Lưu cũng đầy khiếp sợ. Mặt khác mấy huấn khuyển viên trẻ tuổi hơn nhìn nhau rồi nói nhỏ:

    - Chẳng lẽ mấy con chó này có thể ngộ ra việc chạy tiếp sức? Cái này cũng biến thái quá đi? Chúng nó thông minh như vậy từ khi nào vậy? Hay là chúng nó thành tinh cả lượt rồi?

    “Chó nghiệp vụ thành tinh...? Chắc là coi phim viễn tưởng nhiều quá rồi.” Chu Hiểu Xuyên ngồi bên cạnh, thiếu chút cười thành tiếng.

    Chừng mười phút sau, Chu Hiểu Xuyên cùng mọi người dưới sự chỉ dẫn của chó nghiệp vụ đã tới tiểu khu Lục Vận. Đến gần Lục Vận tiểu khu, mấy con chó nghiệp vụ biểu hiện hưng phấn khác thường. Thấy tình huống như vậy, Vu Quốc Đào hỏi:

    - Chúng nó làm sao vậy?

    Lúc này đây, mấy huấn huyển viên cuối cùng đã hiểu ý của chó nghiệp vụ:

    - Chúng nó hẳn là nhận ra cái gì trong tiểu khu này rồi… Chẳng lẽ kẻ bắn lén nguy hiểm thật sự… thật sự ẩn nấp trong tiểu khu này?

    Nói xong bọn họ lại chấn kinh lần nữa:

    - Nhưng khoảng cách từ đây đến chỗ kia cũng mấy chục km, cho dù mũi chúng thính đến như thế nào cũng không thể phát hiện được. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

    “Kẻ bắn lén trốn trong tiểu khu này?” Tin tức này khiến Lâm Thanh Huyên và các cảnh sát ở đây rung động.
    *****************
    (1) Nghĩa của nó là: Hắn mạnh kệ hắn mạnh, gió vẫn thổi mát núi; Hắn hoành kệ hắn hoành, trăng vẫn sáng non sông.

    Đơn giản là hắn làm gì thì kệ mịa nó.


     
  5. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    Hoa Đô Thú Y
    Tác giả: Ngũ Chí

    Chương 145: Phá cửa sổ để chạy


    Dịch: mizc0y
    Biên: tuanff10
    Nhóm dịch: Nòng Nọc
    Nguồn: 4vn.eu





    Vu Quốc Đào cũng không trực tiếp dẫn cảnh sát vào lùng bắt trong tiểu khu Lục Vận, mà đi cùng bới Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên và hai cảnh sát tới phòng bảo vệ của tiểu khu này. Hai bảo vệ đang ngồi trực ban, nhìn thấy có người lạ đột nhiên xông vào, vội vàng đúng dậy chất vấn:

    - Các anh là ai? Đến phòng bảo vệ để làm gì?

    - Cảnh sát đây!

    Lâm Thanh Huyên đem thẻ cảnh sát ra cho bọn họ xem:

    - Chúng tôi đang phá một vụ trọng án, mong các anh hỗ trợ điều tra.

    Sau khi xác minh đám người Lâm Thanh Huyên chính là cảnh sát, hai tên bảo vệ liền thay đổi thái độ:

    - Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ. Không biết các vị muốn chúng tôi làm gì?

    Lâm Thanh Huyên không khách khí, nói thẳng với bọn họ:

    - Trong tiểu khu của các anh có camera theo dõi không? Đem các đoạn phim từ mười một giờ khuya hôm nay ra cho chúng tôi xem, nhất là các đoạn phim có ghi hình cửa chính để chúng tôi điều tra.

    - Không thành vấn đề.

    Hai tên bảo vệ lập tức đi làm theo những gì Lâm Thanh Huyên phân phó, đem đoạn phim của mười giờ trước cho bọn họ xem. Coi được chừng mười phút đồng hồ sau, Chu Hiểu Xuyên chỉ vào một bóng hình trên đoạn phim:

    - Thanh Huyên cô nói xem, tên kia có phải là tên bắn lén chúng ta không?

    Lâm Thanh Hiêu quan sát một hồi lâu, sau đó mới khẳng định gật đầu:

    - Chính là hắn! Mặc dù trong đoạn phim hắn cũng không có để lộ khuôn mặt, nhưng với cái hình dáng của hắn tôi vẫn còn nhớ rõ. Đúng vậy, hắn chắc chắn là kẻ bắn lén chúng tôi.

    Có phát hiện này, tinh thần của mọi người trở nên phấn chấn hơn. Ngay sau đó, bọn họ lại xem các đoạn phim khác, đều thấy có hình dáng của Diêu Thừa. Cuối cùng, căn cứ theo đoạn băng ghi hình, bọn họ xác định Diêu Thừa đang trốn ở đây. Vu Quốc Đào vô cùng kích động nói:

    -Ha ha, có hi vọng rồi!

    Nhưng lại nhanh chóng nhíu mày:

    - Chỉ là không biết tên đánh lén đang trốn phòng nào? Chẳng lẽ chúng ta phải đi lục soát từng phòng sao? Làm như vậy không những đả thảo kinh xà, mà còn có thể gây nguy hiểm đến người dân vô tội nữa.

    Hai người cảnh sát kế bên cũng đồng ý, đăm chiêu suy nghĩ. Lâm Thanh Huyên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không có kết quả, sau đó gọi hai người bảo vệ lại chỉ vào hình ảnh của Diêu Thừa hỏi

    - Hai người các anh xem qua, có nhận ra người nào giống hệt người trong hình không?

    - Thấy có chút quen quen

    Rồi người bảo vệ nhìn chăm chằm vào đoạn phim trong mười phút, chợt nhớ ra

    - Tôi nhớ rồi, người này hình như họ Diêu, thuê phòng ở lầu 7 căn số 3. Hình như mới chuyển về đây được một tuần.


    Lâm Thanh Huyên mừng rỡ nhưng vẫn hỏi lại cho chắc:

    - Anh chắc chứ?

    - Chắc chắn!

    Người bảo vệ gật đầu đáp:

    - Người này hôm nay 10h40’ mới về, lúc đó tôi vẫn còn đi tuần tra khu chung cư, có thấy qua hắn. Tôi còn nhớ quần áo của hắn lúc đó rất bẩn thỉu, nhìn khá chật vật. Tôi hỏi thăm hắn bị làm sao vậy, hắn trả lời đường tối quá nên bị vấp ngã. Cũng nhờ có cuộc nói chuyện đó mà tôi nhớ ra hắn.

    - Họ Diêu, là cao thủ võ thuật, còn am hiểu bắn súng…

    Lâm Thanh Huyên suy tư nói:

    - Chăng lẽ là ‘Vô ảnh quỷ thủ’ Diêu Thừa? Đúng rồi, chắc chắn là hắn? Bạn cùng sinh ra tử của Cao Xuyên Hưng không có mấy người, chỉ có Diêu Thừa là tinh thông Cầm nã thủ, cho nên mới có biệt hiệu là ‘Vô ảnh quỷ thủ’. Hơn nữa tôi còn có nghe nói, Diêu Thừa có nghiên cứ về bắn súng, thậm chí không tiếc hy sinh thời gian luyện võ để học bắn.

    Lâm Thanh Huyên cũng là một cao thủ võ thuật, cho nên đối với chuyện trong giang hồ, cũng không có gì xa lạ. Vừa có đủ chứng cứ, cô liền suy đoán ra thân phận của Diêu Thừa. Vu Quốc Đào móc điện thoại ra, nói:

    - Để tôi gọi điện cho đôi đặc nhiệm chạy tới, nhất định phải bắt sống được gã. Không tưởng tượng được chó nghiệp vụ có thể truy lùng được Diêu Thừa. Lần này mà bắt được gã, chúng nó sẽ lập công đầu!

    Để cho hai cảnh sát kia ở lại phòng cảnh sát, dễ dàng thông qua camera quan sát Diêu Thừa, còn Vu Quốc Đào cùng với Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên lặng lẽ rời khỏi tiểu khu Lục Vận. Sau khi nhận điện thoại, cảnh sát đặc nhiệm lục đục chạy tới tiểu khu Lục Vận. Bởi vì có lệnh Vu Quốc Đào, nên tất cả cảnh sát đặc nhiệm đều đi xe thường đến, đã vậy còn mặt thường phục nữa. Vu Quốc Đảo không thể không cẩn thận được, hắn biết đối phó với một cao thủ võ thuật biết súng ống lại trốn giữa khu dân cư đông đúc là một điều vô cùng nguy hiểm. Dù sao không ai biết trước được, tên Diêu Thừa này bị ép vào bước đường cùng, còn thể làm ra chuyện gì. Người đến đông đủ, Vu Quốc Đào liền đem cái bản đồ tiều khu mà ban nãy hắn lấy từ phòng bảo vệ ra. Căn cứ theo bản đồ, Vu Quốc Đào chọn dược mấy điểm bắn tỉa, bố trí tay súng bắn tỉa ở đó chờ lệnh, còn lại tiến vào vây bắt. Trong quá trình vây bắt có xảy ra sự cố gì, những tay súng bắn tỉa sẽ nổ súng hạ gục đối phương. Sắp xếp xong xuôi mấy tay súng bắn tỉa, Vu Quốc Đào cùng với thiếu tá đội đặc nhiệm và các phó cục trưởng, bàn luận kế hoạch vây bắt. Cùng lúc dó, bạn hắn thông qua quản lý của tiểu khu, thông báo nhận chìa khóa sơ của của Diêu Thừa. Ngay lúc đám người Vu Quốc Đào chuẩn bị tiến vào vây bắt Diêu Thừa, thì Lâm Thanh Huyên đứng dậy chủ động xin đi bắt giặc:

    - Cho tôi đi theo với!

    Vu Quốc Dào lắc đầu cự tuyệt nói:

    - Không được, cơ thể cô còn chưa khỏe, không nên đi theo.

    Vị thiếu tá cảnh sát đặc nhiệm kia cũng có quen biết Lâm Thanh Huyên nói nửa đùa nửa nghiêm túc:

    - Vu cục trưởng nói không sai. Tiểu Lâm, em nên ở lại nghỉ ngơi cho tốt, dù sao trong vụ trọng án này em cũng đã lập công lớn rồi, cũng phải chừa miếng cá chút canh cho anh em chứ, em muốn ôm hết luôn sao?

    Nghe nói như vậy, Lâm Thanh Huyên cũng không ý kiến gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Rất nhanh, cảnh sát vây bắt đã được lựa chọn xong. Những người được Vu Quốc Đào chọn lựa ai cũng là võ cảnh cốt cánh trong đám cảnh sát cả. Phụ trách nhiệm vụ vây bắt lần này chính là đội trưởng đặc nhiệm của thành phố Thập Đức là Tiếu Duệ. Quát nhẹ một tiếng xuất phát, hắn dẫn đầu tiến vào tiểu khu, cùng với xạ thủ bắn tỉa đã được bố trí sẵn ở các vị trí trọng điểm. Còn Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên theo các cảnh sát còn lại tiến vào tiểu khu bao vây. Từng phút từng giây trôi qua, bên trong khu chung cư vẫn yên ắng như cũ.

    - Em nói xem lần vây bắt Diêu Thừa này có thuận lợi không?

    Chu Hiểu Xuyên hạ âm thanh xuống mức thấp nói với Lâm Thanh Huyên

    - Không biết chắc được.

    Lâm Thanh Huyên lắc đầu, cô cũng hoàn toàn không tin tưởng một trăm phàn trăm:

    - Dù sao chúng ta đang vây bắt một cao thủ võ thuật, chỉ cần chúng ta có một sơ suất nhỏ thôi cũng dễ tạo thành cơ hội cho hắn chạy thoát.

    Lời cô còn chưa nói hết, chỉ nghe một tiếng ‘xoảng’ đột ngột vang lên. Ngay sau đó, cửa sổ trên phòng 3 lầu 7 bị vỡ, một thân ảnh lao ra như chim, bay theo những miếng thủy tinh như phim hành động, gào thét rơi xuống.

    “Cái gì vậy?”Tất cả mọi người bất thình lình ngây người. Bởi vì ánh sáng ban đêm khá tối, mọi người cũng không biết rõ người phá cửa sổ nhảy xuống có phải là Diêu Thừa hay không, hay là cảnh sát phụ trách đi bắt hắn cho nên không dám tùy tiện nổ súng. Chỉ có Chu Hiểu Xuyên là thấy rõ diện mạo của người phá cửa sổ, lúc này lớn tướng báo hiệu:

    - Là Diêu Thừa, người này là Diêu Thừa! Hắn muốn phá cửa sổ chạy trốn!

    Lâm Thanh Huyên hít vào một hơi:

    - Gã nhất định đã nhận ra cảnh sát đến bắt mình nên đã phá cửa chạy trốn. Nhưng mà gã quên mất rằng đây là tầng bảy sao? Cho dù hắn là cao thủ võ thuật đi thì cũng đâu có khinh công, rớt xuống bảo đảm một chết hai bị thương! Xem ra, đầu óc tên này cũng có vấn đề rồi.

    Các tay súng bắn tỉa được Dương Minh báo hiệu liền sôi nổi nổ súng. Chỉ tiếc, chỉ vì ánh sang quá yếu, hơn nữa tốc độ của Diêu Thừa cũng rất nhanh, bọn họ vẫn không thể bắn trúng được Diêu Thừa. Chỉ thấy, Diêu Thừa từ trên lầu đã rớt xuống từ tầng bảy, tốc độ cũng cực nhanh. Cho đến lúc này, mọi người trong tiểu khu Lục Vận mới thấy rõ trong tay Diêu Thừa còn có cầm một vật

    - Dây thừng? Người này chuẩn bị một sợi dây thừng dài như vậy ở trong nhà, xem ra gã cũng đã tính trước sẽ có ngày hôm nay.

    Diêu Thừa phát hiện xung quanh mình toàn là cảnh sát, sau khi hai chân hạ xuống, liền như một con mèo hướng vào đường tối mà chạy như điên, để cảnh sát không kịp phản ứng, thoát khỏi vòng vây.

    - Không thể để cho hắn chạy thoát! Đuổi theo!

    Vu Quốc Đào nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đám cảnh sát đuổi theo. Hiện tại, để vây bắt Diêu Thừa, mà toàn bộ cảnh sát Đức Thị được diều động đến. Nếu mà Diêu Thừa chạy thoát, thì không phải toàn bộ cảnh sát của thành phố Thập Đức bị trở thành trò cười sao?

    Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên cũng tham gia vây bắt Diêu Thừa, bởi vì tố chất cơ thể của bọn họ tốt hơn cảnh sát thông thường, nên chỉ trong vòng mấy phút bọn họ đã lao hẳn lên phía trước. Cùng lúc dó, trên đường chạy trốn của Diêu Thừa cũng có vài cảnh sát xông ra bắt lại. Chẳng qua tốc độ chạy của hắn quá nhanh, mấy người cảnh sát đó muốn bắt được cũng không có biện pháp, chỉ trong nháy mắt Diêu Thừa đã vượt qua. Mấy tên cảnh sát không lấy làm buồn mà còn mừng rỡ, nhập bọn với đám cảnh sát đang truy bắt kia đuổi theo Diêu Thừa, định chơi lấy đông hiếp một, Diêu Thừa cho dù võ công cái thế, cũng không thể trong thời gian ngắn mà đánh gục hết, chỉ cần trong vòng một hai phút, Diêu Thừa chắc chắn chạy không thoát!

    - Cẩn thận

    Lâm Thanh Huyên vội vàng nhắc nhở:

    - Hắn là cao thủ võ thuật đó, các anh tùy tiện đánh hắn coi chừng bị thương!

    Đáng tiếc, lời nhắc nhở đó đến quá trễ.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)