Đô Thị Hoa Đô Thập Nhị Thoa - Ngạo Vô Thường - Chương 27

  1. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239
    Hoa Đô Thập Nhị Thoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường


    Chương 46 - Văn phòng mát xa​


    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: truyen.org



    Ặc, có cần phải phát hỏa như vậy không? Mình cũng đâu có giống như những gì cô ấy nói. Vương Dung bị cô nàng kia quát mắng nên không hiểu gì cả, bất quá nhìn vào đôi mắt tràn đầy sát khí kia giống như trái bom sắp nổ tung thì liền hiểu được nếu lúc này mà liều mạng trêu chọc cô thì chắc chắn sẽ tan xác. Mặc kệ như thế nào thì Âu Dương Phỉ Phỉ cũng là người cùng một nhà, trước mặt người ngoài cũng phải nể mặt mũi một chút chứ, hắn liền cười cợt nhả nói:


    - Vâng, vâng, vâng, sếp dạy bảo rất đúng.


    Hừ, mặc dù nhìn điệu bộ cợt nhả của hắn thì Âu Dương Phỉ Phỉ lại muốn dùng bạo lực với hắn nhưng niệm tình trước đó hắn giữ thể diện cho mình lại còn nhận sai nữa nên cũng nể mặt mũi của hắn một chút, tuy nhiên sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như lúc nãy:


    - Chuyện này hai người đều có cái sai, quay về viết mỗi người một bản kiểm điểm, cứ vậy mà làm đi, tôi còn một số việc phải giải quyết nữa, giải tán cả đi.


    Người ngoài thì không có gì nhưng với tên tiểu tử Lưu Triết kia, từ sau khi nhìn thấy Âu Dương Phỉ Phỉ, mặc dù chưa nói chuyện nhưng ánh mắt cũng không thèm che giấu nhìn cô từ đầu đến cuối. Tất nhiên là một cô nàng xuất sắc cả về ngoại hình và khí chất như vậy thì rất hấp dẫn.


    Rồi hắn nhìn lại Chu Cầm, hắn cảm thấy không còn chút cảm giác ham muốn dục vọng, giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến Âu Dương Phỉ Phỉ. Chuyện này âu cũng là lẽ thường tình, dù sao Âu Dương Phỉ Phỉ cũng là một báu vật cực kì xuất sắc, còn Chu Cầm bất luận là về dáng người hay thân phận, khí chất đều thua xa, không cùng cấp bậc.


    Mãi đến khi Chu Cầm kéo hắn đi thì hắn mới chịu miễn cưỡng bước đi nhưng cặp mắt vẫn liếc nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ. Hoàng Dũng liền cảnh giác, để ý đến Lưu Triết rồi sau đó cũng xin phép đi ra ngoài.


    - À, thưa sếp, tôi cũng đi làm việc đây.


    Vương Dung thấy cô vẫn chưa nguôi giận nên cũng đứng dậy xin cáo từ.


    - Khoan đã, anh ở lại, đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với anh.


    Âu Dương Phỉ Phỉ chớp mắt, hình như có chút đau đầu, mệt mỏi, giọng nói cũng hơi khàn. Gần đây công việc bận bịu, có nhiều chuyện khó giải quyết lại vừa chuyển nhà nên nhất thời thích ứng không kịp, khó tránh khỏi ngủ không ngon giấc.


    Vương Dung nghe lời đóng cửa lại rồi mang đến cho cô một ly cà phê, quan tâm hỏi:


    - Sếp à, cô phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, cô mà đổ bệnh thì ai sẽ cứu vớt công ty chứ?


    - Hừ.


    Âu Dương Phỉ Phỉ liếc nhìn hắn rồi cầm lấy tách cà phê, khẽ mở miệng nhấp một ngụm, tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, vừa thưởng thức cà phê vừa nghỉ ngơi.


    - Anh rất giống với Đường chủ nhiệm kia đấy, sao nào, có việc gì cần đến tôi sao?


    Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.


    - Sao lại như vậy được chứ?


    Vương Dung cười ha ha nói:


    - Tôi chỉ thấy cô phải đối diện với tình hình quá phức tạp ở công ty này, đúng là không đơn giản chút nào, rất vất vả cho nên mới quan tâm đến cô một chút thôi.


    - Được rồi, được rồi, việc anh vỗ mông ngựa còn kém xa Đường chủ nhiệm.


    Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhếch mép, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, phất tay nói:


    - Có việc gì cứ nói, đừng làm việc buồn nôn này nữa.


    - Ha ha, sếp đúng là có con mắt hơn người, bái phục, bái phục.


    Vương Dung giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ kính nể vạn phần, sùng bái đến cực điểm, tâng bốc cô không ngớt. Mãi đến lúc Âu Dương Phỉ Phỉ để tách cà phê xuống bàn thì hắn mới cười nói:


    - Tối muốn hỏi chô một chút là cô có liên hệ gì với mấy người bạn bên nước Mỹ không? Bên kia đã có tin tức gì chưa? À, mai là cuối tuần tôi định đi thăm Miêu Miêu.


    - Hả?


    Âu Dương Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, nói:


    - Nhanh vậy sao? Mai là cuối tuần rồi à? Miêu Miêu đó có quan hệ tốt với anh lắm hay sao mà anh quan tâm như vậy?


    Cô không trả lời câu hỏi của Vương Dung.


    - À, thì cũng không tồi.


    Vương Dung nói:


    - Tôi nhìn thấy đứa bé Miêu Miêu kia lớn lên từ nhỏ. Tuy nhiên lúc nó bắt đầu đi học thì tôi lại đi ra nước ngoài làm. Mới chớp mắt mà đã 5 năm không gặp nó, đứa bé đáng thương sao lại mắc phải căn bệnh quái ác này chứ?


    - Anh đừng lôi đứa bé vào đây nữa.


    Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận nói:


    - Tôi đã xem qua lí lịch của anh rồi, anh chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi thôi.


    - Sếp, chuyện đó.....


    Vương Dung thấy cô luôn chi phối lời hắn nói nên bèn nghiêm mặt, xoa tay hỏi:


    - Ngày mai tôi phải đến thăm con bé, cô xem, cô giáo Triệu muốn hỏi thăm tình hình bên cô, tôi thì không biết phải trả lời như thế nào cả.


    - Này, tôi hơi mệt, chuyện này để nói sau đi.


    Đôi mắt trong suốt của Âu Dương Phỉ Phỉ hơi chuyển động, có vẻ muốn gây khó dễ. Cho đến bây giờ, những lúc ở cùng Vương Dung rất vất vả để có thể chiếm được thế thượng phong, tìm thấy nhược điểm của hắn, phải làm sao để đánh bại hắn bây giờ?


    Mặc dù mới về nước có 3 tháng ngắn ngủi nhưng so với phong cách làm việc qua loa ở Mỹ thì bây giờ cô đã tiến bộ rất nhiều, học được nhiều thứ. Ví dụ như thủ đoạn gây khó dễ cho người khác chẳng hạn. Nếu dùng tốt thì có thể khiến cho nhiều người không muốn đi vào khuôn khổ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy là đã đạt được mục đích của mình rồi.


    - Được, được.


    Vương Dung cười lấy lòng:


    - Đúng rồi, tôi thấy sắc mặt cô tái nhợt, mắt mệt mỏi, đỏ ngầu, hẳn là do thiếu ngủ và áp lực công việc nên buổi sáng mới uống cà phê lấy lại tinh thần, tuy nhiên nó chỉ trị được phần ngọn thôi, hay là để tôi thử mát xa cho cô nhé?


    - Mát - xa?


    Âu Dương Phỉ Phỉ đang khép hờ mắt thì nhất thời mở to mắt ra, có chút cảnh giác, nói:


    - Anh muốn làm gì?


    Vương Dung thấy vậy cũng không nói gì, mình thật lòng muốn giúp cô ấy mát xa một chút để cô nhanh chóng gọi cho mấy thầy thuốc bên nước ngoài mà thôi. Ánh mắt của bà cô già này đúng là xem mình giống như tên sắc lang rồi, tuy nhiên có người nhờ mình giúp nên hắn cũng chỉ cười và nói:


    - Sếp đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô xoa bấm huyệt, thả lỏng người, khôi phục lại sức khỏe mà thôi. Có phải bây giờ cô thấy tinh thần bất ổn, mất tập trung không? Mát xa không những giúp cô cải thiện tình trạng này mà còn tốt cho sắc đẹp của cô nữa. Thủ pháp mát xa của tôi là chính tông của Trung Hoa truyền thống, được mấy cao thủ thế hệ trước truyền lại đấy.


    Những lời hắn vừa nói không hề sai, trước đây, lúc mẹ còn sống thì đã đến bái sư để học qua một vị sư phụ nổi tiếng trong môn Bát Cực Quyền, võ thuật truyền thống của người Trung Quốc. Luyện môn võ truyền thống của Trung Quốc thì tất cả các học viên đều phải hiểu rõ nếu tập luyện qua loa thì sẽ bị nội thương khắp người. Việc mát xa lưu thông máu này đương nhiên là Vương Dung rất thông thạo rồi. Hơn nữa lúc đi lính cũng đã học lỏm được cách chăm sóc người bệnh bằng thủ pháp mát xa. Vậy nên đối với kết cấu cơ thể của con người, những huyệt vị kinh lạc hắn đều nắm trong lòng bàn tay.


    Nghe hắn nói như vậy thì Âu Dương Phỉ Phỉ tuy có chút nghi ngờ nhưng vì có ảnh hưởng đến nhan sắc nên quyết định tạm tin hắn một chút. Tuy nhiên, bất giác trên mặt hơi nóng lên, từ nhỏ đến lớn ngoài bố ra thì cô rất ít khi tiếp xúc với đàn ông. Về phần bác sĩ thì cơ thể cô rất khỏe, ít bệnh tật, mà cho dù có bệnh thì cô cũng sẽ tìm đến bác sĩ nữ.


    Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu, là vì Vương Dung thật sự không nguy hiểm sao? Hay là cảm thấy tình trạng mình không được ổn thật, rốt cuộc là như thế nào?


    Vương Dung đương nhiên không phải là bác sĩ, nhưng về phương diện mà hắn vừa nói thì có thể giỏi hơn cả bác sĩ nữa. Trong chiến tranh thì cấu tạo cơ thể người, phản ứng của thuốc và những vấn đề khác liên quan đến chuyên môn đều là bắt buộc, hơn nữa chuyện này không phải ai cũng dám làm vì nó không những liên quan đến tính mạng của chiến hữu mà còn liên quan đến mình nữa.


    Tuy nhiên cô vẫn đồng ý, Vương Dung đi tới phía sau cô, vừa định đưa tay lên ấn vào đầu cô thì đột nhiên cô quay đầu lại nói:


    - Đi rửa tay đi, hừ....


    Tưởng tượng đến cảnh này mặt cô hơi nóng lên.


    Mẹ ơi, bà cô già này đúng là khó tính mà, nếu không phải có chút chuyện cần nhờ cô thì không có chuyện mát xa giúp cô đâu. Vương Dung cũng nghe lời chạy vào toa lét rửa tay sạch sẽ rồi quay lại. Hắn dùng giọng nói giống như là có mang theo thuật thôi miên trong ấy:


    - Sếp, thả lỏng, thả lỏng, hãy tưởng tượng mình đang nằm ở một bãi biển đầy cát trắng, có ánh mặt trời, không khí ấm áp.


    Bàn tay có chút thô ráp, lực của ngón tay rất mạnh nhưng lại nhẹ nhàng đặt lên trán cô, giống như là người ta sử dụng phương pháp huyệt vị thượng trong vật lý trị liệu vậy. Bàn tay của hắn đương nhiên là không chuyên nghiệp bằng những chuyên gia nhưng đối với khả năng đả thông huyệt vị kinh lạc cơ thể thì có thể so với những bác sĩ Đông y có nhiều kinh nghiệm.


    Còn hắn thì đã cố gắng kiểm soát lực tay để đạt tới đỉnh điểm, cố gắng nhẹ nhàng xoa nắn các huyệt vị, giống như truyền năng lượng từ đôi tay mình vào trong đầu cô vậy. Hắn giống như một người vẽ thư pháp đang cố gắng vẽ những nét chữ có sức thuyết phục thật sự.


    Chuyện này cũng không phải là thần thánh gì lắm, chẳng qua là do việc luyện tập thì cũng sẽ có ngày đạt được trình độ như vậy thôi.


    - A.


    Âu Dương Phỉ Phỉ bị đau và tê vài chỗ, cau mày định né qua thì Vương Dung ngăn lại, nói:


    - Đừng nhúc nhích, phương pháp mát xa này của tôi không chú trọng đến việc dễ chịu nhưng lại rất có hiệu quả trong trị liệu, cô cứ kiên nhẫn một lúc sau là sẽ thấy tốt hơn thôi.


    - A, đau.


    Cuối cùng Âu Dương Phỉ Phỉ không nhịn được cũng phải kêu lên một tiếng
     
  2. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239
    Hoa Đô Thập Nhị Thoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường


    Chương 47 - Sự im lặng​


    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: truyen.org



    Chưa bao giờ mà cô được tận hưởng một cảm giác thoải mái đến như vậy, thỉnh thoảng cô cũng cùng với cô bạn thân của mình đến spa để hưởng thụ việc được các nhân viên nữ mát xa. Nói thật ra thì cô cũng không thích việc người khác chạm vào mình, nhưng cô bạn của cô thì lại rất thích điều ấy.


    Tuy nhiên thủ pháp mát xa của Vương Dung quả là làm cho người ta có được khoái cảm phiêu diêu rất đã. Mỗi lần tay hắn ấn vào là cả người cô lại run lên, hai gò má ửng đỏ giống như là vừa uống rượu xong, xinh đẹp và quyến rũ.


    Vương Dung cũng thường xuyên sử dụng thủ pháp mát xa này để làm tăng thêm hứng thú cho cuộc sống. Tuy nhiên phản ứng của Âu Dương Phỉ Phỉ như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhịn không được nên có chút sợ hãi. Hắn chỉ mới mát xa phần đầu của cô thôi, tại sao lại khiến cho cô bị kích thích đến như vậy chứ?


    Chiếc cổ trắng thon dài như thiên nga, khuôn mặt cũng đẹp không tỳ vết, hơi thở gấp gáp, điều này khiến cho Vương Dung dù trước nay đã quen nhìn gái đẹp thì bây giờ cũng không kiềm chế được bản thân mà nuốt nước miếng.


    Không thể không thừa nhận rằng Âu Dương Phỉ Phỉ này là một báu vật tập hợp được rất nhiều ưu điểm.


    Đáng tiếc là cô quá xuất sắc nếu không thì cưới làm vợ cũng tốt, Vương Dung thở dài thầm nghĩ.


    Cũng may mà Âu Dương Phỉ Phỉ không biết thuật đọc tâm (đọc được suy nghĩ của người khác) chứ nếu không thì đã đá cho hắn một đá bay ra khỏi cửa rồi. Đến cả điều ấy mà hắn cũng dám nghĩ đến, đúng là không biết xấu hổ.


    Cũng không biết mất bao lâu thì Vương Dung mới hoàn thành xong công việc, vỗ nhẹ vào hai bả vai cô rồi tươi cười hỏi:


    - Sếp có vừa lòng với chất lượng phục vụ của tôi không?


    Âu Dương Phỉ Phỉ nhất thời rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đỏ mặt đứng dậy:


    - Tôi, tôi làm sao vậy?


    - À, thủ pháp mát xa của tôi có thể điều trị cho cô rất nhiều, giúp cô thả lỏng người và tiến sâu vào giấc ngủ, đây là một phương thức phục hồi sức khỏe rất tốt.


    Vương Dung cười ha ha nói:


    - Chỉ cần 20 phút ngủ say là bằng với mấy tiếng ngủ chập chờn đấy.


    - Anh, anh, anh, ý anh là tôi vừa mới ngủ dậy?


    Âu Dương Phỉ Phỉ cực kì căng thẳng, mặt đỏ bừng và vội nắm chặt quần áo, nghi ngờ nhìn Vương Dung:


    - Anh, anh có làm chuyện gì bậy bạ với tôi không hả?


    Mặt mũi Vương Dung tối sầm, thầm nghĩ mình đã có lòng tốt muốn giúp cô ấy hồi phục sức khỏe, vậy mà cô ấy hưởng thụ xong lại quay ra hoài nghi mình là sao? Lúc này Vương Dung cúi mặt xuống, tức giận nói:


    - Trong vòng 20 phút tôi có thể làm rất nhiều chuyện đấy, à, ngực của sếp rất đàn hồi đấy.


    Lúc dứt lời thì hắn để lộ ra vẻ mặt hưởng thụ sảng khoái.


    - Anh....


    Âu Dương Phỉ Phỉ nhất thời nóng nảy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng để đàn ông chạm vào người. Hôm nay, trong một lúc không chú ý ngủ gật lại bị hắn lấy mất thứ quý giá, tuy nhiên chính cô lại không nhận thấy có gì lạ trên người, ngay cả cảm giác cũng không có. Sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch, càng nghĩ càng thấy oan ức, căm giận muốn chết:


    - Vương Dung, tôi, tôi liều mạng với anh.


    Cô đưa đôi tay trắng ngần ra đánh Vương Dung.


    Thấy cô có phản ứng như vậy Vương Dung cũng rất kinh ngạc. Thầm nghĩ không phải như vậy chứ? Sao lại kích động như vậy? Chẳng lẽ cô chưa từng đụng chạm với đàn ông sao? Ặc, sao lại như vậy được? Âu Dương Phỉ Phỉ này đã 25 tuổi rồi cơ mà.


    Với khả năng của Vương Dung thì tất nhiên cô nàng không thể đánh được hắn rồi, hắn khẽ cười và lùi về sau.


    Ai ngờ Âu Dương Phỉ Phỉ quá kích động, lại không có kinh nghiệm đánh nhau nên nắm tay vừa vung lên thì đã làm cái ghế của mình dịch chuyển khiến cơ thể mất thăng bằng, đầu chúi xuống đất. Mặc dù sàn nhà được làm bằng gỗ cứng nhưng nếu cô ngã cắm đầu xuống thì không chắc là không có chuyện gì xảy ra.


    Vương Dung trong lòng cười chê khả năng giữ thăng bằng quá kém của cô nàng, nhưng bất đắc dĩ cũng phải đưa hai tay ra đỡ cô ấy, tránh cho việc cô ấy ngã sấp xuống bị thương rồi nằm bệnh viện, hại công ty lão Mộ phá sản thì chắc lão ấy sẽ tìm mình để liều mạng.


    Chộp lấy Âu Dương Phỉ Phỉ khiến cô lấy lại tư thế cân bằng kì cục nên cô lại càng kích động thêm, lập tức đứng dậy và liều mạng xông lên, la hét:


    - Vương Dung, anh là đồ lưu manh, bỉ ổi, buông tôi ra.


    Phải nói là thiết kế xây dựng của văn phòng này cũng không tồi, hiệu quả cách âm rất tốt nếu không thì thư kí Lí ngồi ngoài văn phòng chắc phải đem bình cứu hỏa vào để hạ hỏa cho Tổng Giám đốc.


    Cô gái này ra tay đánh người toàn là hoa tay múa chân không ra quyền cước nào rõ ràng cả, để tránh bị "dính đòn móng vuốt" khiến tổn hại da mặt rồi ra ngoài bị người khác hiểu lầm thì Vương Dung đành phải buông cô ra.


    Ai ngờ vừa buông tay ra cô lại phóng lên đánh Vương Dung lần nữa, lần này thì mất đà và ôm chầm lấy hắn, ngã vào ngực hắn. Vương Dung theo bản năng ôm lấy cô, tay trái ôm eo, còn tay phải thì ôm một "bộ phận" bên phải của cô.


    Vương Dung ngây ngẩn cả người, còn Âu Dương Phỉ Phỉ trong nháy mắt cũng biến thành một pho tượng, "bộ phận" kia, ngoài Thích Mạn Tinh ra thì chưa từng có người nào khác chạm vào.


    Đầu ngón tay hắn rất cứng nên nắm nó rất chặt, giống như là một luồng điện khiến cô tê dại cả toàn thân.


    Chuyện xảy ra bất ngờ khiến cho cơ thể cô mềm nhũn ra, tứ chi không còn sức lực ngã vào lòng hắn. Sau đó mắt cô dán vào ngực hắn, hơi thở của đàn ông, mùi thuốc lá chui vào mũi cô, rồi chạy thẳng vào trong người cô.


    Vốn nghĩ mình rất ghét mùi vị này nhưng không ngờ là bây giờ lại có chút ngây ngất, kích thích tâm hồn thiếu nữ không thôi, máu nóng lên, hơi thở gấp gáp.


    Muốn giãy dụa nhưng cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, điều này làm cho hai má cô ửng đỏ, nhìn giống như là một thiếu nữ ngoan hiền đang rất thoải mái khi được ôm vào lòng ngực, hai mắt mơ màng như đang hưởng thụ cảm giác được ôm này.


    Nhưng hình như trong nháy mắt trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ khác thường, hóa ra vừa rồi là hắn đã lừa mình, vốn dĩ hắn không làm gì mình hết. Nguyên nhân rất đơn giản nếu hắn thật sự sờ soạng mình thì sẽ có một lực kích thích mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn mình sẽ không được yên ổn nghỉ ngơi như vậy.


    Cơ thể mềm mại của cô đang mềm mại nhất thời cứng đờ, vừa rồi đúng là không sờ, nhưng bây giờ...trời ơi, cơ thể của cô không ngừng run rẩy, đây là lần đầu tiên của cô mà lại bị người này lấy đi. Hơn nữa đầu cô lại đang chạm vào ngực hắn.


    Vừa ngại vừa xấu hổ, lại còn cả tức giận nữa. Các giác quan như bị đảo lộn, quay cuồng khi ở trong lòng hắn. Muốn giãy dụa nhưng hình như tên kia vừa túm được món đồ chơi yêu thích nên không chịu buông tay. Mặc dù hắn không vô sỉ đến nỗi muốn xoa nắn nhưng tại vì cô cứ vặn vẹo qua lại khiến cho cả cơ thể tê dại giống như từng đợt thủy triều ập tới, một đợt, hai đợt rồi ba đợt, thần kinh cô chưa bao giờ trải gia những cảm giác như vậy.


    Càng lúc càng khiến cô cảm thấy xấu hổ, loại cảm giác kích thích này giống như làm mê hoặc con người ta không ngừng. Trên khuôn mặt hoàn mĩ kia lại ửng đỏ lên, từ sâu thẳm trong lòng, không kiềm chế được nên phát ra tiếng rên nhẹ khiến cho hồn phách Vương Dung cũng bị xao động.


    Mặc dù hắn có nhiều kinh nghiệm sa trường nhưng cũng khó được nhìn thấy một báu vật như Âu Dương Phỉ Phỉ này. Bình thường là một người đẹp uy nghiêm lạnh lùng có một không hai. Nhưng một khi rơi vào trạng thái gợi tình thì cả cơ thể mềm nhũn ướt át, hơi thở gấp gáp, bên trong ánh mắt là lời mời gọi ma mị, phong tình khó cưỡng.


    Hắn không phải là thánh, lại càng không phải là khúc cây, đang ôm trong lòng một cô gái tuyệt vời như vật thì tất nhiên là không thể kiềm chế được bản thân, hơi thở hắn nhất thời cũng gấp gáp hơn, khó mà kiểm soát được bản thân.


    Chỗ kia của cô so với Chu Cầm có bé hơn một chút, tuy nhiên lại tràn đầy tính đàn hồi của con gái còn trinh, cho dù cách hai lớp áo thì hắn vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc và nóng bỏng của thứ kia.


    Tư thế của hai người rất mờ ám, bình thường cũng chỉ là bạn bè mà giờ lại ôm nhau như thế. Thấy cô không có ý định giãy dụa, cũng không quát mắng gì mà chỉ yên lặng, thẹn thùng giống như đang cổ vũ hắn. Không kiềm lòng được nên tay phải hắn khẽ bóp nhẹ, còn tay trái thì xoa nhẹ vào lưng cô.


    Về khoản này thì hắn có thừa kinh nghiệm, một cô gái chưa từng đụng chạm với đàn ông thì làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của hắn được? Lúc đầu cô còn giãy dụa yếu ớt nhưng chỉ một lúc sau, rất nhanh cả hai đã đắm chìm trong một cảm giác kì diệu.


    Hông của cô vô tình chạm phải một cái gì đó khác thường hơi nhọn khiến cô giống như bị sét đánh, cả người run rẩy.
     
  3. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239
    Hoa Đô Thập Nhị Thoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường


    Chương 48 - Tay​


    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: truyen.org



    Cảm giác tê dại như điện giật mãnh liệt hơn, ngay lúc ấy có một cảm giác bóp nghẹt cơ thể mềm mại và thần kinh của cô. Làm cho cô sau một hồi kiềm chế thì cũng phát ra tiếng rên rỉ thêm một lần nữa. Cảm giác này đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải qua, thậm chí cô chưa từng tưởng tượng ra cảm giác này lần nào.


    Có lẽ suốt quá trình trưởng thành của mình, sự kích thích từ phim, sách báo cũng sẽ làm cho tim cô đập nhanh hơn, từ nội tâm sinh ra một khát vọng tế nhị. Tuy nhiên sự giáo dục nghiêm khắc đã giúp cho cô luôn giữ được phẩm hạnh của mình một cách hoàn hảo nhất.


    Cấm kỵ việc thủ dâm, từ đầu đến cuối chính cái phẩm hạnh đó đã giúp cô vượt qua những cám dỗ.


    Cô biết mình làm đúng, nhưng lúc này Vương Dung đang không tôn trọng cô, bình thường cô sẽ phản ứng kịch liệt. Thế nhưng hai mươi mấy năm qua thủ thân như ngọc, kiên trì đến cùng thì bây giờ trong nháy mắt giống như hồng thủy ngập trời, mọi thứ lập tức bị sụp đổ.


    Phản ứng của cô đầy gợi tình, hình như Vương Dung rất giỏi khuyến khích người khác trong việc này. Hai người trong tư thế thân mật, áp sát vào nhau. Tay trái hắn đỡ thắt lưng, nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng cô. Phương pháp tiếp cận của Vương Dung rất khác thường, khiến cô bị tình dục lấn át cả lý trí. Cô dựa vào hắn như một bản năng, như một đứa trẻ mới sinh được nếm mùi vị sữa tươi, bản năng con người thúc đẩy, vòng eo mềm mại, hắn đưa tay mình xoa tròn vòng eo của cô.


    Những chỗ tế nhị chạm vào nhau khiến từng cơn tê dại kéo đến, truyền khắp người cô, cảm giác này giống như là lúc cô uống hơi nhiều rượu khiến toàn thân bay bổng lên vậy. Cho tới nay những điều cấm kỵ đó luôn trói buộc cô, đến ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảm giác phá đi điều cấm kỵ ấy, vậy mà bây giờ lại như một kẻ say thế này.


    Hẹn ngầm với nhau là không gây ra tiếng động, cô giống như là một đứa trẻ được nếm thử vị ngọt vậy, có một chút lòng tham nổi lên, khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường. Nhưng uống một ngụm, lại thêm một ngụm nữa. Eo của cô không cần Vương Dung phải nâng đỡ dẫn đường nữa mà có thể tự mình xoa nó. Thậm chí chính cô còn thấy thích làm điều này là đằng khác.


    Điều này làm cho hai tay Vương Dung được tự do. Tay trái và tay phải chiếm lấy hai bầu ngực, thủ pháp của hắn rất độc đáo, đồng thời cũng thỏa mãn được dục vọng trong đáy lòng mình. Hương vị đầu đời thật là tuyệt, nhất là khi Âu Dương Phỉ Phỉ đã kiềm nén bao lâu nay nên càng thêm thích thú.


    Cô bị mùi vị tuyệt không thể tả này chôn vùi, từ cổ họng của cô theo bản năng phát ra một tiếng than nhẹ, ngay cả cô cũng không lường trước được là âm thanh này lại tràn ngập, hấp dẫn lòng người đến như vậy.


    Cảm giác bị bóp nghẹt ngày càng mãnh liệt, cô tự làm động tác lắc lư càng lúc càng nhanh hơn, giống như có một lúc hấp dẫn thần bí khiến cô không ngừng tăng tốc. Vòng eo tinh tế và mềm mại của cô đã phát huy đến cực hạn, động tác tràn ngập sự quyến rũ.


    Cuối cùng Vương Dung nhẹ nhàng tiến về trước như một đòn công kích trí mạng. Cuối cùng cô cũng tìm thấy được sự chịu đựng đỉnh điểm của cơ thể, thân thể mềm mại như bị một luồng điện đánh trúng, run rẩy. Ngón tay thon dài trắng như ngọc cầm lấy cánh tay của Vương Dung, sau đó dùng sức để ngăn hắn lại. Từ trong cổ họng liên tục phát ra những âm thanh mà ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, rên rỉ, thở gấp như khóc, như nói.


    Còn lại một chút lý trí khiến cho cô rơi vào cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt. Mặc dù cô không thể khống chế được việc mình đang phá đi điều cấm kỵ của bản thân, nhưng cũng không thể cản trở mình thức dậy sau một đêm dài, lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, tưởng tượng một chút về chồng tương lai là ai, đây chính là cảm giác của lần đầu tiên được viết trong sách đó sao?


    Nhưng cho dù là nằm mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng đến lần đầu tiên này. Ngay cả tình huống này cũng vậy, cô không thể lường trước được, chuyện bất thình lình xảy ra rất nhanh và mạnh mẽ. Thật giống như lũ tràn về, tất cả mọi thứ đều không thể cản nó lại.


    Người cũng không đúng, địa điểm cũng không đúng, thời gian cũng không đúng luôn.


    Trời ơi, hóa ra là cảm giác này. So với đọc trong sách, so với tưởng tưởng thì không biết nó mãnh liệt hơn biết bao nhiêu lần nữa, đến ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được cảm giác này. Cô giống như một đứa bé bị lạc đường, bị cảm giác tuyệt vời này chinh phục hoàn toàn.


    Trước kia thủ thân như ngọc, cá tính kiêu ngạo. Tuy ngoài mặt không nói và cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng sâu trong nội tâm luôn thấy xấu hổ vì dục vọng muốn cùng lên giường với đàn ông của mình. Nhưng hiện tại cô đã hiểu được bản năng của một người phụ nữ nên đã tự hiểu và thông cảm cho bản thân.


    Lúc này cô vừa thẹn vừa giận nằm trong lòng ngực cường tráng của Vương Dung lẳng lặng hưởng thụ dư âm tuyệt vời còn lại. Hơi thở của Vương Dung cũng phát ra tiếng ồ ồ như mãnh thú. Ban đầu hai tay hắn còn nhẹ nhàng, bây giờ thì động tác có phần mở rộng phạm vi ra, bắt đầu dùng sức nhiều hơn và cũng không kiêng nể gì nữa. Thậm chí còn thô bạo kéo vạt áo lên và tham lam đưa tay vào bên trong.


    - Không được.


    Dựa vào một chút lý trí cuối cùng cô giãy dụa muốn đẩy tay Vương Dung ra, nhưng sức lực của đối phương mạnh hơn cô rất nhiều. Âu Dương Phỉ Phỉ hoàn toàn không thể ngăn được hắn tấn công mình, hắn tháo áo ngực của cô xuống và các ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng sờ mó. Từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy ngực của cô mềm mại và trắng nõn.


    Bàn tay có chút thô ráp sờ vào chiếc cổ trắng và thon dài như cổ thiên nga của cô, nhẹ nhàng đưa vào trong, không hề gặp chút trở ngại nào mà nắm lấy chỗ đầy đặn kia của cô.


    - A......


    Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ mặt, run rẩy kịch liệt, thân thể mềm mại vốn không còn chút lực, như người không xương nhẹ nhàng ngã vào trong người hắn. Nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy, đôi môi hồng phát ra tiếng thở gấp gáp.


    Này, này, đồ lưu manh. Tuy nhiên hai tay của cô không thể ngăn được hắn. Hoặc có thể đó cũng chỉ là kháng cự trong tưởng tượng mà thôi. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng là mình lại có một điệu bộ phóng đãng như vậy, nằm trong lòng một người đàn ông, để mặc cho hắn cố tình làm bậy. Sỉ nhục hơn chính là cũng thuận theo hắn, liên tiếp phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ.


    Tay hắn, vậy mà.....a.....a, người này đúng là tay lão luyện, kẻ xấu, tay hắn tốt xấu thế nào mà có thể như vậy? Xấu hổ muốn chết. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm giác được hắn dùng một phương thức khó mà nhìn ra được, trượt xuống phía dưới một chút. Dĩ nhiên là muốn với đến váy của cô.


    Sao lại có thể như vậy được? Lúc mấu chốt thì sự đề phòng nghiêm ngặt lại một lần nữa giúp cô. Thân thể mềm mại chợt giật mình, có một chút toan tính trong ý thức rồi bừng tỉnh, cơ thể lại run lên và đấu tranh, nhưng sức lực không đủ thì làm sao có thể ngăn được người đàn ông kia? Mặc dù cơ thể nhỏ bé giãy dụa không đáng kể, nhiều lắm thì cũng sẽ bị cho là giả bộ từ chối mà thôi. Còn Vương Dung vẫn tiếp tục không dừng, tiếp tục tấn công, cô thất thủ lần thứ hai.


    - Chẳng lẽ lần đầu tiên của mình lại bị mất ở văn phòng làm việc sao?


    Trong đầu mơ màng nghĩ lung tung không đầu không cuối.


    - Reng reng reng~~~~


    Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông liên mang hai người đang trong cơn mê loạn bừng tỉnh trở lại. Âu Dương Phỉ Phỉ lập tức tỉnh táo, trong giây lát cảm thấy tay tên kia đang làm chuyện xấu, chuẩn bị đưa tay vào trong quần lót của cô. Nhất thời cô bị dọa cho đổ mồ hôi, cơ thể vốn mềm mại cũng không biết làm sao lại trở nên mạnh mẽ. Liều mạng chụp lấy tay "kẻ trộm" kéo mạnh ra, vừa nhìn thấy bàn tay kia thì trong lòng cô liền hiểu đều là do bàn tay xấu xa này biến mình thành như vậy.


    Cô tức giận nghiến chặt hai hàm răng rồi cắn hắn một phát.


    - Á!


    Vương Dung bất thình lình bị cô cắn một cái cũng vội vàng rụt tay về. Nhìn mu bàn tay dính đầy dấu răng thì không khỏi dở khóc dở cười, nói:


    - Cô cầm tinh con gì vậy hả? Tại sao lại cắn người như vậy chứ?


    Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Âu Dương Phỉ Phỉ chợt bừng tỉnh, xoay người ra khỏi người hắn. Chân run rẩy chạy đi vài bước xong quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt hung dữ"


    - Lưu manh.


    - Ặc, lưu manh à, chúng ta nói chuyện một lát đi.


    Vương Dung sau khi bị cô cắn thì dục vọng trong người như đang bị thiêu đốt cũng nhanh chóng biến mất. Cười khổ chỉ vào điện thoại:


    - Hãy nghe điện thoại trước đi, nếu không thì thư kí của cô không thấy cô đâu sẽ mang bình chữa cháy chạy vào đấy. Cô không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng cô trong lúc này chứ?


    - Hả?


    Âu Dương Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ cúc áo đã bị mở ra, ngay cả nút thắt của áo ngực cũng không bị tên bại hoại kia mở từ lúc nào. Cúi đầu nhìn thấy một mảnh áo màu trắng thì cô vội vàng lấy áo khoác màu đen trùm vào, đỏ mặt và nhìn hắn một cách hung tợn. Lúc này nghe điện thoại quả nhiên là của thư kí gọi.


    Tinh thần có chút bất định nên Âu Dương Phỉ Phỉ nói vài câu cho có lệ rồi tắt máy. Quay đầu lại nhìn thấy Vương Dung đang có dấu hiệu chạy trốn thì liền giậm chân nói:


    - Anh, ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, không được đi đâu hết.


    Nói xong cô liền chạy vào trong phòng riêng sửa sang lại quần áo, nghĩ đến cảnh lúc nãy là thấy giật mình. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm thấy rất hoang đường, đã biết kết quả như vậy mà vẫn làm là sao? Sao lại cùng hắn làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này chứ?


    Thật ra cô cũng biết, tuy mọi chuyện là do tên kia chủ động nhưng nếu cô cật lực phản đối thì sẽ không đến mức đó. Trời ơi, Âu Dương Phỉ Phỉ ơi, cuối cùng mày làm sao vậy? Không đúng, không đúng, chắc chắn là do tên bại hoại kia ra tay, không phải là hắn biết tà thuật chứ? Cô chưa bao giờ tin vào tà ma nhưng không có nghĩa là khả năng đó không xảy ra. Ít nhất nghĩ như vậy thì cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.


    Đợi cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu biến mất thì Âu Dương Phỉ Phỉ mới bước ra khỏi phòng với hai má đỏ hồng, đúng lúc định hỏi hắn vài câu thì đã thấy tên kia giống như là vừa rồi không có việc gì xảy ra, nhàn nhã ngồi trên ghế Giám đốc, dùng máy tính, hút thuốc và còn uống cà phê của cô nữa.
     
  4. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239
    Hoa Đô Thập Nhị Thoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường


    Chương 49 - Chịu trách nhiệm, có làm quá không vậy?​


    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: truyen.org



    Nhất là gương mặt của hắn vẫn nhẹ nhàng như không, giống như trời có sập xuống thì hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt đó vậy. Nhất thời Âu Dương Phỉ Phỉ thấy bực bội trong lòng, không đánh không chịu được. Tên khốn này vừa nãy ức hiếp mình đến như vậy mà vẫn xem như không có gì sao? Hắn nên ngồi xổm ở góc tường và suy nghĩ về việc làm xấu xa của mình mới phải chứ?

    Điều làm cho cô giận hơn chính là bộ dạng ngồi hút thuốc của hắn không khác gì kẻ đi đòi nợ, mắt híp lại kênh kiệu. Bộ dạng đáng ghét của hắn giống hệt những vai phản diện trong phim. Chính việc này mà tim cô đập loạn nhịp, sao hắn lại có thể ung dung như vậy?

    Càng nghĩ càng tức, Âu Dương Phỉ Phỉ liền bước một bước dài về trước, giật lấy điếu thuốc của hắn, dập tắt. Đẩy tách cà phê ra khỏi tầm với của hắn. Còn máy tính thì bị cô dập mạnh xuống một cái.

    Bộ dạng hung hăng của cô giống như là muốn ăn thịt người vậy, Vương Dung cũng hết hồn, nhỏ giọng nói:

    - Máy tính của cô hình như cũng rất đắt đó, đập vậy bể không tiếc sao? Nếu cô không thích thì cho tôi đi.

    Máy tính xách tay, hừ, bây giờ hắn lại nói về máy tính xách tay sao? Trong ánh mắt cô sát khí ngày càng nồng đậm hơn, thầm hận mình học nhiều làm gì, sao không đến núi Nga Mi bái sư học võ này kia, ít ra thì cũng có khả năng giết chết được cái tên ghê tởm này.

    - Ok, ok, đừng nhìn nữa, nhìn như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi đấy.

    Vương Dung nhìn ánh mắt sắc bén đến bức người của cô thì cuối cùng cũng chịu thua, cúi đầu, giơ tay đầu hàng:

    - Sếp, chuyện này là do tôi không tốt, tôi sẽ kiểm điểm.

    - Kiểm điểm?

    Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn ít nhất cũng chịu đối mặt với vấn đề, hơn nữa hắn cũng chịu nhận mình sai nên cô thả lỏng người ra một chút. Khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói:

    - Vậy anh nói đi, anh sai chỗ nào? Vương Dung, nếu ngày hôm nay anh không nói đúng thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

    - Ặc, chuyện đó, tôi kiểm điểm là vì tôi không đủ bình tĩnh, đối mặt với sếp xinh đẹp tuyệt trần, đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tôi hư hỏng, tôi không khống chế được bản thân.

    Vương Dung chán nản nói.

    Xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành ư? Đều là những từ miêu tả mình thích nên tâm trạng của Âu Dương Phỉ Phỉ cũng tốt hơn một chút, ít ra thì người này còn có con mắt thưởng thức. Thật ra là cô đã quên mất rằng từ nhỏ đến lớn vì xinh đẹp nên không ít người đã từng khen cô rồi. Nge nhiều lời ca ngợi quá nên đếm không xuể, lỗ tai cũng chai luôn rồi.

    Lẽ ra cô đã miễn dịch với những lời này từ sớm, nhưng không biết vì sao lúc này nghe Vương Dung nịnh bợ như vậy lại thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Có phải là bị anh ta bắt nạt dễ quá không?

    - Nói như vậy, tất cả lỗi đều là do tôi?

    Âu Dương Phỉ Phỉ cười nhếch mép, ánh mắt có chút dữ dằn.

    - Tất nhiên là lỗi của sếp rồi.

    Vương Dung bắt đầu nói.

    - Ai bảo dáng của cô đẹp như vậy? Nhìn vào mắt của cô giống như là vì sao lấp lánh trên trời. Khuôn mặt của cô thì trắng hồng, vô cùng mịn màng. Nhìn.....~~~

    - Được rồi.

    Những lời trước đó thì còn tạm chấp nhận được, chỉ hơi quá một chút. Còn mấy lời vớ vẩn vừa rồi thì giống như là được dùng hàng ngày. Nếu hắn còn nói thêm nữa thì chắc xấu hổ đến chết mất. Chọc cho cô cười đến đỏ mặt, đôi mắt quyến rũ híp lại:

    - Ngoại trừ việc nhận sai ra thì anh không còn gì để nói sao?

    Vương Dung nhất thời trợn tròn mắt, người ngây ra như phỗng. Thầm nghĩ chắc không phải đâu. Nhìn thế này không phải là muốn mình chịu trách nhiệm đấy chứ? Không phải là chỉ sờ một chút thôi sao? Chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao? Mặt hắn có chút trắng bệch ra.

    - Này này, biểu hiện này của anh là sao hả?

    Cô nhìn thấy bộ dạng đau khổ của hắn thì hận là không thể đánh được hắn. Nếu không phải nói anh chịu trách nhiệm thì mình trưng ra bộ dạng này cho ai nhìn chứ? Mặc dù với tính cách của cô thì cũng không đến nỗi bắt hắn vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, nhưng nhìn biểu hiện đau khổ của hắn thì đúng là rất muốn kiếm một thứ vũ khí và đánh chết hắn.

    Thấy rõ trong mắt cô lộ ra sự hung dữ, muốn giết người. Trong lòng Vương Dung cũng hơi lo lắng, khóe miệng giật giật, cười gượng, nói:

    - Muốn tôi chịu trách nhiệm cũng....cũng được. Nhưng có thể chờ tôi khoảng nửa năm không? Tôi còn chút chuyện riêng chưa xử lý xong.

    Trong lòng có chút đau xót, mặc dù cô ấy có khí chất của nữ thần thật nhưng tính tình thì đúng là.....trong thời gian ngắn ở chung mà đã như vậy rồi. Nếu ở chung cả đời thì chẳng phải là phải chiến đấu mỗi ngày sao?

    Vừa nghĩ đến cảnh tượng này thì Vương Dung không nhịn được muốn đấm mình hai đấm, sờ mó cái gì chứ? Sao lại bị lỗ như vậy chứ? Nếu như muốn động vào người Âu Dương Phỉ Phỉ thì phải cưới làm vợ. Một ngày tay nhúng chàm rồi thì hậu quả khôn cùng.

    Lần này mới sờ có mấy cái mà họa đã đến rồi. Trong lúc nhất thời Vương Dung khóc không ra nước mắt. Đây chính là ăn trộm gà không thành lại còn bị mất nắm thóc, rước họa vào thân rồi.

    Âu Dương Phỉ Phỉ suýt chút nữa....té xỉu, nói chuyện thêm với hắn chắc sẽ vì tức mà sinh bệnh mất. Hắn là cái quái gì chứ, đừng nói là hắn không muốn chịu trách nhiệm, cho dù là muốn đi chăng nữa thì với địa vị, khí chất, vẻ bề ngoài, gia sản, thân phận của mình lại gả cho hắn à? Có phải là tự bôi nhọ mình hay không?

    - Được rồi, được rồi, chuyện này cứ tính như vậy đi, anh đi nhanh đi.

    Âu Dương Phỉ Phỉ không còn cách nào khác, vội vàng phất tay, rồi hình như nghĩ đến điều gì đó. Lập tức đỏ mặt, quát lên:

    - Tôi muốn anh quên hết những chuyện vừa rồi, xem như chưa từng xảy ra. Nhất là anh không được phép ra ngoài nói bừa, nếu không cũng đừng trách tôi....trách tôi....

    Vẻ mặt Vương Dung vừa vui mừng vừa đổ mồ hôi lạnh toát, đứng dậy như được đặc xá, vỗ ngực nói:

    - Sếp, sao cô không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết.

    - Anh.....

    Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến đỏ mặt tía tai.

    - Cô cứ yên tâm, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà, tôi hiểu.

    Sắc mặt Vương Dung thả lỏng vài phần, lau mồ hôi nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đốt một điếu thuốc, hít một hơi sâu:

    - Sếp cứ yên tâm đi, tôi rất kín miệng. Tôi sẽ không nói gì hết, cho dù nửa đời sau của tôi có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn thì tôi cũng không dám.....

    - Câm miệng, cút ra ngoài.

    Cô bắt đầu ôm ngực, tim cô thật sự chịu không nổi nữa, bắt đầu cầm che tách cà phê lên.

    - Được, được, tôi đi đây.

    Vương Dung vốn làm chuyện xấu nên chột dạ, không còn dám chống đối cô nữa. Hắn đưa tay ra trước trấn an cô, cười lấy lòng, bước từng bước ra ngoài. Sau khi ra đến cửa thì chợt nhớ ra một chuyện, thấp giọng hỏi:

    - Sếp, có cần gọi bác sĩ đến giúp không?

    - Cút, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy!

    Âu Dương Phỉ Phỉ giận đến mặt mày trắng bệch, nếu như cô là Võ Tắc Thiên thì đã hạ thánh chỉ cho ngũ mã phanh thây tên khốn này rồi.

    - Tôi chính là bảo vệ đây.

    Vương Dung nhìn cô, cười lấy lòng.

    - Cút!

    Âu Dương Phỉ Phỉ cầm ly cà phê mà run rẩy.

    Vương Dung thấy vậy thì chạy ra mở cửa với tốc độ nhanh nhất. Vừa mới đóng cửa lại thì hình như nghe được tiếng thủy tinh vỡ do bị đập mạnh xuống đất.

    Chạy trốn thành công, hắn không dám quay đầu lại nhìn. Hắn đổ mồ hôi ướt lưng, vỗ ngực. Thực ra nếu chuyện vừa rồi mà Âu Dương Phỉ Phỉ có nổi giận rồi đốt phòng làm việc thì hắn cũng sẽ đạp cửa mà chạy ra.

    Có điều chuyện vừa rồi, mặc dù cô ấy có im lặng, vô tình cổ vũ cho hành vi của hắn. Nhưng nói thế nào mình cũng là một người đàn ông lại đi chiếm tiện nghi của phụ nữ. Mà đó lại là Tổng Giám đốc, không phải là một cô gái trong quán rượu nào đó. Không muốn nhận cũng phải thừa nhận là mình sai, sau này không biết có bị lão Mộ kia cười nhạo không nữa?

    Bàn làm việc của thư ký Lý cách đó không xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vương Dung, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ, trên bàn của cô có một lon Red Bull còn chưa bật nắp.

    - Em gái à, dạo gần đây tính tình sếp thất thường quá. Vương Dung tiến đến chào hỏi, móc ra một vốc tiền xu. Thể hiện sự trong sạch của mình, hắn đếm được 6 đồng, nhân lúc thư ký Lý không để ý thì lấy lon Red Bull khui uống cái ực.

    - Đây là mua cho Tổng Giám đốc.

    Thư ký Lý từ trước đến giờ chăm sóc Âu Dương Phỉ Phỉ rất chu đáo, rất chuyên nghiệp, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, tức giận.

    - Cô ấy đang tức giận, cần được uống trà đá để hạ hỏa.

    Vương Dung đặt 6 đồng tiền trên mặt bàn rồi cũng không nói thêm lời nào.

    Thư ký Lý tức giận nhìn theo Vương Dung đang đi đến thang máy để xuống lầu 1. Thấy Tiểu Trương đã "hoàn thành" nhiệm vụ thay hắn đứng gác. Không có việc gì để làm nên trở về phòng trực ban.

    - Anh, anh là anh, anh là lão đại, bọn tôi cần phải làm vậy mà.

    Một đám bảo vệ bị đội trưởng Hoàng ghét bỏ đang tập trung trước phòng trực ban. Vừa thấy Vương Dung trở về thì đều nghênh đón. Nhất là lão Giang kia, khuôn mặt đầy kích động, sùng bái Vương Dung:

    - Cậu lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, dùng hai tay sờ mó Chu Cầm khiến cô ta không thể phản kháng được. Cậu chính là lão đại của bọn tôi.

    Sắc mặt Vương Dung bình thản ngậm lấy điếu thuốc mà Sấu Hầu đưa, hưởng thụ việc được Hứa Bình An đấm lưng, lão Chu đốt thuốc. Hắn nhìn mọi người nhưng không nói chuyện. Trong lòng thầm nghĩ, cái gì mà lão đại chứ? Nếu mọi người biết vừa rồi mình làm chuyện gì ở văn phòng Âu Dương Phỉ Phỉ thì không biết sẽ sẽ thể hiện biểu tình ra sao nữa, chắc là cúi đầu sùng bái, tung hô vạn tuế mất.
     
  5. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239
    Hoa Đô Thập Nhị Thoa
    Tác giả: Ngạo Vô Thường


    Chương 50 – Truyền lại kinh nghiệm​


    Dịch: Hồ Ly Tinh
    Nguồn: truyen.org



    - Lão đại, lão đại, mau nói cho bọn tôi nghe cảm xúc của cậu đi.

    Giang Hổ không biết lấy ở đâu ra cái quạt, đứng quạt cho Vương Dung, vẻ mặt nịnh nọt.

    - Ặc, không phải chính anh cũng từng sờ qua rồi sao?

    Vương Dung nhìn lão Giang kỳ quái.

    - Là tôi hỏi giúp các anh em ở đây mà.

    Giang Hồ nào dám nói là mình đã sờ soạng qua đâu, còn chưa kịp hưởng thụ thì đã bị ăn bạt tai. Nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ thể hiện trước mặt mọi người, liền quay đầu lại hỏi:

    - Mọi người thấy tôi nói có đúng không?

    - Đúng đúng.

    Sấu Hầu cười lấy lòng, mời Vương Dung ngồi xuống trước, bắt đầu ân cần xoa bóp bắp đùi Vương Dung:

    - Lão đại, anh nói đi. Lão Giang sờ một tay mà bị ăn bạt tai, còn anh dùng đến hai tay, mấy anh em ai cũng nhìn thấy anh xoa nắn được một lúc lâu lận.

    Tình bạn giữa những người đàn ông thường được hình thành nên sau một bữa ăn nhậu. Mọi người dù mới chỉ biết nhau một ngày một đêm, tối hôm qua vừa nhậu một trận nên cũng đã quen biết nhau. Mặc dù không đến mức thân thiết nhưng Vương Dung đã phần nào hòa nhập vào tập thể nhỏ này. Nói thật ra, mặc dù mới tham gia vào một thời gian ngắn nhưng Vương Dung phát hiện ra mình rất thích cái tập thể nhỏ này, mặc dù nó nhỏ và yếu nhưng khi hắn vừa "gặp chuyện không may" thì đám người này không cần biết đối phương là ai, liền chạy ra giúp đỡ.

    Hắn im lặng một lúc, nhìn tất cả mọi người, có chút ấm lòng. Nếu quay lại thời gian đi lính trước đây thì lúc mấy anh em độc thân ngồi với nhau chắc chắn trọng tâm của câu chuyện sẽ là phụ nữ.

    Hắn ngậm thuốc, ánh mắt bình thản quét qua một lượt, nói:

    - Mọi người nghe câu mềm như bông chưa? Muốn biết cảm giác thì cứ thử là biết liền.

    - Hả?

    Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn Vương Dung đến ngây người.

    Một hồi lâu sau, Sấu Hầu xấu hổ cười:

    - Lão đại lại đùa rồi, bọn tôi đâu có bản lĩnh giống anh đâu. Dám quang minh chính đại sờ mó người ta, thoát khỏi sự tra hỏi của Tổng Giám đốc và trở về nguyên vẹn.

    Mấy người bảo vệ 40, 50 tuổi, già nhưng tâm không già. Mặc dù rất muốn thử xem thế nào nhưng hậu quả thì họ không thể gánh nổi. Hơn nữa, chuyện thế này đâu mấy ai thực sự dám làm đâu?

    - Nào nào nào, tất cả ngồi xuống.

    Vương Dung móc thuốc ra, đưa cho mọi người. Sau đó giải thích những nghi hoặc của mọi người.

    - Các anh em, muốn làm được chuyện này thì phải có gan lớn, thận trọng, động tác nhanh. Cái gọi là gan lớn ấy chính là thứ quan trọng nhất, dò xét thời cơ xong thì nên ra tay ngay, tuyệt đối không được do dự và sợ hãi. Còn thận trọng là phải giỏi quan sát thời cơ hoặc tạo ra thời cơ. Về phần động tác nhanh thì chắc không cần giải thích chứ hả? Phải ra tay nhanh để người ta không kịp trở tay, đứng chết lặng mà nhìn.

    Lúc Vương Dung nói chuyện thì còn kèm thêm động tác cho tăng thêm phần kịch tích.

    - Woa!

    Lão Chu đầu tóc lấm tấm bạc cũng kinh ngạc không thôi.

    - Lão đại không hổ danh là lão đại, ngay cả chuyện này cũng nghiên cứu kĩ như vậy sao? Tôi sống 50 năm rồi, đúng là lãng phí cuộc đời mà.

    - Thế nhưng sẽ phải chịu ăn đòn đúng không? Nếu báo công an thì sẽ bị bắt mất.

    Hứa Bình An lo lắng nói.

    - Đúng vậy, đúng vậy, nếu bị ăn đòn thì phải làm sao?

    Sấu Hầu cũng thèm nhỏ dãi nhưng lại rụt rè, sợ hãi.

    - Mọi người cứ đùa, sao mà bị bắt được?

    Vương Dung hút thuốc, nhìn đám người đang ngạc nhiên.

    - Mọi người sợ rồi hả? Chúng ta là ai?

    - Sắc lang.

    Hứa Bình An thành thật giơ tay nói.

    Vương Dung quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, trừng mắt nói.

    - Đồ ngốc, chúng ta là bảo vệ.

    - Đúng, đúng, chúng ta là bảo vệ.

    Sấu Hầu mắt sáng lên, nói:

    - Hứa Bình An, con nít đừng quấy rối. Nghe lão đại nói tiếp đi. Lão đại, chúng ta là bảo vệ, vậy sau đó thì sao?

    - Thì đúng rồi, chúng ta là bảo vệ, muốn bắt ai thì đó là quyền của chúng ta.

    Vương Dung nói với vẻ mặt kiêu ngạo, bộ dạng kia không giống như hắn là bảo vệ mà giống như ngang hàng với Tổng Giám đốc vậy.

    Những quy luật ngầm bất thành văn vẫn luôn tồn tại.

    - Ặc, lão đại.

    Giang Hổ cũng thèm nhỏ dãi, nói:

    - Chúng ta là bảo vệ của công ty này, nhưng đi ra ngoài thì địa vị rất thấp. Coi như là có quy tắc ngầm nhưng cũng không thể nào đụng được vào người của Trưởng phòng Chu đâu.

    Nhìn vẻ mặt của hắn si mê rất muốn thử thêm nhưng lại sợ ăn đòn.

    - Cút, chúng ta làm nhiệm vụ của một bảo vệ, chính là bảo vệ nhân viên và tài sản của công ty.

    Vẻ mặt Vương Dung thần bí khó hiểu.

    - Lão đại, tôi hiểu.

    Vẻ mặt Sấu Hầu hồng hào.

    - Chúng ta làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho công ty. Chúng ta có thể cố ý vu khống cho trưởng phòng Chu ăn cắp rồi đưa đến phòng trực ban, sau đó thay phiên nhau lục soát người cô ấy. Đến lúc đó thì tha hồ mà sờ mó. Hay, lão đại đúng là rất hay.

    - Hay cái đầu cậu ấy.

    Vương Dung trừng mắt, tức giận đấm hắn một cái rồi quát.

    - Làm như vậy là phạm pháp, cậu muốn làm liên lụy đến những anh em khác trong phòng trực ban à? Nếu cậu làm như vậy thì tôi dám đảm bảo là ngày mai cảnh sát sẽ đến tóm cổ cậu.

    - Vậy anh nói phải làm sao đây?

    Mặc dù bị ăn đòn nhưng Sấu Hầu cũng không thèm để ý đến.

    - Hừ, chúng ta lợi dụng thân phận bảo vệ, dùng phương pháp chạm vào ngực một cách an toàn, không được 100% thì cũng 80%.

    Vương Dung cười hắc hắc, nói:

    - Tôi nói cho mọi người nghe cái này, bảo đảm mọi người có thể "tập kích" an toàn Trưởng phòng Chu, điều thứ nhất là...

    - E hèm!

    Ngoài cửa truyền đến tiếng ho của một phụ nữ, hơn nữa còn gõ cửa hai cái. Khiến mọi người hoảng sợ nhìn lại, thấy một người mặc đồ công sở trang nhã, tóc uốn, chính là Phương Vi Vi xinh đẹp, trên tay cô mang theo một cái hộp, còn mặt thì nóng lên. Thấy mọi người trố mắt nhìn mình thì cô hờn dỗi nói:

    - Mọi người là một đám sắc lang, lần sau nếu muốn nói xấu phụ nữ thì hãy đóng cửa lại.

    Nghe xong nãy giờ, thấy bọn họ càng nói càng không thể chấp nhận được nên cô mới lên tiếng.

    Nhất là đối với Vương Dung, cô phá lệ chiếu cố vậy mà giờ chỉ còn nhìn hắn bằng nửa con mắt.

    - Ôi, Trưởng phòng Phương, sao cô lại đến đây?

    Giang Hổ vội vàng đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt:

    - Bọn tôi chỉ đang nói đùa thôi, nói đùa thôi mà. Cái này là....

    Ánh mắt hắn nhìn vào cái hộp trên tay cô.

    - Đội trưởng Giang.

    Hình như là bị nói trúng tim đen nên mặt Phương Vi Vi nóng bừng lên, có chút ngại ngùng nói:

    - Tôi đi ngang qua, tiện thể tới thăm Vương đại ca một chút.

    Vương đại ca? Cả đám người già trẻ lớn bé há hốc mồm ngạc nhiên, nhất thời ánh mắt sáng rỡ lên. Bây giờ mới được mấy ngày chứ? Mà đã bắt đầu gọi là Vương đại ca rồi, lão đại không hổ danh là lão đại à.

    - Tiểu Vương.

    Hình như Vương Dung đã giúp bọn họ lấy lại mặt mũi nên Giang Hổ cũng lên giọng. Bày ra bộ dạng lãnh đạo uy nghiêm, nói:

    - Nếu Trưởng phòng Phương tìm cậu thì sao còn không mau đến tiếp chuyện đi hả? Mấy anh em chúng ta rút trước đã, sau đó sẽ quay lại nói chuyện tiếp.

    Nói xong vung tay lên, tất cả mọi người như một làn khói liền đi ra ngoài hết. Sấu Hầu ra sau cùng nên đóng cửa lại, dùng ánh mắt đen tối ra ám hiệu với Vương Dung là đừng khách khí với Trưởng phòng Phương.

    Trong phòng còn lại Vương Dung và Phương Vi Vi.

    Mặc dù Phương Vi Vi đã sớm ngờ tới là sẽ gặp phải cảnh xấu hổ này nhưng trên thực tế thì xấu hổ hơn nhiều. Mang theo cái hộp, cúi đầu, có chút ngại ngùng nói:

    - Vương…Vương đại ca. Tôi… tôi đến thăm riêng anh, vết thương của anh hôm qua sao rồi?

    - Trưởng phòng Phương, cô khách khí quá rồi.

    Vương Dung bật cười:

    - Không phải là tôi vẫn rất bình thường sao, ba chữ Vương đại ca tôi nghe nổi cả da gà đây này.

    Nhưng chung quy lại thì cô cũng rất thông minh, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Mỉm cười nói:

    - Vậy thì Vương Dung, tôi cũng muốn anh gọi tôi là Vi Vi, đừng gọi là Trưởng phòng nữa. Đều là người làm thuê cả, người khác nghe qua lại nghĩ tôi làm quan lớn thì khổ lắm.

    - Vi Vi, cô chuẩn bị đồ ăn cho tôi à?

    Vương Dung nhìn thoáng qua cái hộp, nhìn rất giống hộp đựng đồ ăn. Để tránh việc cô cảm thấy xấu hổ thì hắn chủ động nói trước.

    - Ừ, để cảm ơn chuyện tối qua anh đã giúp tôi.

    Phương Vi Vi có chút ngại ngùng nói:

    - Kẻ bắt cóc kia thật là ác độc, anh lại không chịu đi bệnh viện, tôi sợ cơ thể anh chịu không nổi nên sáng sớm đi chợ mua chân heo về nấu với đậu tương. Nghe nói sẽ giúp vết thương hồi phục nhanh chóng. Anh mau ăn đi, tôi dùng hộp giữ nhiệt nên còn nóng đấy.

    - Ồ, không ngờ là hôm nay lại có lộc ăn vậy đấy.

    Vương Dung cười ha hả, không khách khí mà cầm lấy cái hộp:

    - Vừa đúng lúc vận động hơi nhiều nên bị đói bụng.

    Cầm lấy cái thìa và ăn một cách thích thú.

    - Tay nghề của Vi Vi không tồi nha, chân heo cách thủy rất ngon miệng.

    - Anh vừa vận động nhiều à?

    Phương Vi Vi nghe hắn nói vậy thì liền che miệng cười.

    - Đúng là nhiều thật, chuyện anh quang minh chính đại "tập kích" Trưởng phòng Chu, tôi đoán là mọi người trong công ty đều biết rồi. Trên diễn đàn nội bộ của công ty có một ảnh chụp lại chuyện vừa rồi. Tôi sợ là mọi người phát tán online rộng rãi rồi xóa ảnh trong điện thoại đi.

    - Cô cũng nắm thông tin nhanh đấy chứ.

    Vương Dung vừa ăn vừa cười.

    - Thời buổi này khác trước nhiều quá, chỉ cần một cái điện thoại di động là có thể giết chết người khác rồi, sau này phải cẩn thận hơn mới được.

    - Anh vẫn còn muốn làm việc ấy à?

    Phương Vi Vi tức giận chống nạnh nói:

    - Sờ mó Chu Cầm thích đến vậy sao?

    Vương Dung chớp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt trêu chọc:

    - Rất thích, nếu như cô đồng ý cho tôi sờ thì sau này tôi sẽ không sờ cô ta nữa.

    - Hả?

    Phương Vi Vi đỏ mặt lên.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)