FULL Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 920: Nước chảy đá mòn!


    Chương 920: Nước chảy đá mòn!

    Ngày tiếp theo, mỗi ngày Đường Trọng đều đến thăm Đổng Bồ Đề. Vừa mới bắt đầu, người Đổng gia vô cùng không thích ứng. Cho dù ai đến thăm bệnh cũng đều nhìn thấy người họ không muốn nhìn thấy, trong lòng đều vô cùng tức giận. Đặc biệt là đám tiểu bối Đổng gia biết một số nội tình, hận không thể ăn sống thịt, uống máu, băm hắn thành ngàn vạn mảnh. Nhưng bởi vì có Đổng Tân Hàng cho phép, lại có Đổng lão gia giữ im lặng về chuyện này nên bọn họ không thể nề hà. Lâu dần, bọn họ cũng thích ứng với sự tồn tại của Đường Trọng. Mọi người hoàn toàn coi hắn là người vô hình. Qua đêm đó, Đổng Bồ Đề không nói chuyện nữa. Cô nằm ngẩn người trên giường, ngẫu nhiên ngâm nga vài câu ca. Vài lần trước Đường Trọng nghe không rõ lắm nên vài lần sau hắn đã đặc biệt để ý. Đường Trọng đại khái hiểu được ý của lời ca:
    - Mong thời gian buông tha đôi mắt của em, biến em thành bia mộ;

    - Còn nhớ tới ký ức không trọn vẹn làm em hoàn mỹ;

    - Nghĩ đến lúc gặp lại rơi nước mắt mà không biết, vô tình như nước;

    - Chính là đã quên anh là ai, đã quên anh là của em hay ai Sau khi Đường Trọng trở về thì đặc biệt sưu tầm bài hát này, mới biết là tác phẩm của một vị tiền bối trong ngành giải trí. Vị tiền bối này chủ yếu biểu diễn thời trang là chủ. Tuy rằng chỉ có một số rất ít bài hát nhưng độ lan truyền cực lớn, cho tới bây giờ vẫn được người ta nhớ kỹ. Đường Trọng cũng không nói gì. Nhìn thấy Đổng Bồ Đề khô môi, hắn sẽ đi lấy nước ấm. Đợi đến khi Đổng Bồ Đề uống xong, hắn lại cầm lấy chén trà. Cũng gọt hoa quả thành miếng rồi đưa qua nhưng phần lớn đều bị từ chối. Hắn bưng hoa quả bất động, Đổng Bồ Đề nằm cũng bất động. Lâu dần, quả táo đã gọt đã chuyển vàng mà vẫn không ai ăn một miếng.
    Phần lớn thời gian, Đường Trọng đều im lặng làm bạn. Hắn ngồi ở góc phòng, không xa đầu giường bệnh của Đổng Bồ Đề. Một tượng gỗ, một con dao, không ngừng điêu khắc gì đó. Một ngày, hai ngày, ba ngày Nửa tháng trôi qua, một tháng cũng trôi qua. Trong khoảng thời gian này Đường Trọng vẫn ở Yến Kinh, cũng bồi bên cạnh Đổng Bồ Đề. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tết âm lịch càng ngày càng gần. Nhưng trong lòng mọi người hoàn toàn không có không khí năm mới. Khuôn mặt của tất cả mọi người giống như thương nhân năm nay không có thu hoạch gì. Hôm nay là ngày thứ ba mươi hai. Đường Trọng lại đến tiểu viện Đổng Bồ Đề ở. Hắn giống như lúc đến, trước tiên vào nhà vệ sinh rửa tay bằng dung dịch tiêu độc. Sau đó hắn đi vào phòng Đổng Bồ Đề, nhìn sắc mặt của cô có hồng nhuận không, nhìn môi của cô có khô để đưa cô nước ấm. Hoa quả trong giỏ thật mới, hẳn là người chăm sóc mới đưa đến hôm nay. Đường Trọng biết Đổng Bồ Đề thích táo nên hắn lại gọt một quả, cắt thành miếng rồi để trong đĩa. Hắn biết Đổng Bồ Đề sẽ không ăn. Nhưng lỡ cô ấy đột nhiên muốn ăn thì sao? Đường Trọng bưng hoa quả đứng trước giường Đổng Bồ Đề. Con mắt Đổng Bồ Đề giật giật, dùng tăm chọn một miếng cho vào miệng. Trong lòng Đường Trọng kích động không thôi. Phải biết rằng hơn trong ba mươi ngày trước, mỗi ngày Đường Trọng đều gọt một quả táo bưng đến trước mặt Đổng Bồ Đề nhưng cho tới bây giờ cô ấy đều chưa từng chạm vào. Hôm nay muốn ăn một miếng táo đã là thay đổi rất lớn rồi, thay đổi khiến người ta vui sướng. Cô ăn từ tốn giống như không thèm ăn lắm. Nhưng giờ sao cô có thể thèm ăn được? Có thể còn sống đã là kỳ tích rồi.
    Tốn rất nhiều thời gian, miếng táo này mới bị Đổng Bồ Đề nuốt sạch vào bụng. Đường Trọng bưng đĩa chờ mong nhìn cô, hi vọng cô có thể ăn tiếp miếng nữa. Đổng Bồ Đề không ăn táo mà lên tiếng nói:

    - Đỡ tôi đứng lên. Đường Trọng nhanh chóng bỏ đĩa trái cây xuống, dựng hai cái gối ở đầu giường, vô cùng cẩn thận nâng Đổng Bồ Đề dựa vào.

    - Anh không cần như vậy. Đổng Bồ Đề nói. Đường Trọng không nói gì. Không nói lời nào chứng tỏ hắn còn có thể như vậy.

    - Đây là thời gian dài nhất mà anh ở cạnh tôi đi? Đổng Bồ Đề hỏi. Đường Trọng gật đầu, nói:

    - Còn có thể lâu hơn.

    - Không.
    Đổng Bồ Đề lắc đầu. Trái tim Đường Trọng trầm mạnh xuống.

    - Đường Trọng, vì sao mà anh không lừa tôi? Ánh mắt Đổng Bồ Đề nhìn thẳng Đường Trọng, nói:

    - Anh thông minh như vậy, cho đến bây giờ đều không có chuyện gì có thể khó được anh Vì sao anh không lừa tôi?

    - Tâm tình Đường Trọng nặng nề, lại không biết phải giải thích thế nào. Cô biết đáp án. Cô hỏi vấn đề này là muốn không phải đáp án thật sự kia. Phụ nữ chính là động vật kỳ quái như vậy. Cô cần thẳng thắn thành khẩn nhưng đến khi nhận được thứ khó có thể chấp nhận, cô lại kỳ vọng đây là lời nói dối tốt đẹp.

    - Vì sao anh không đánh gãy chân anh ấy? Vì sao anh không thả anh ấy ra trước mặt tôi rồi sau lưng sai người giết anh ấy? Vì sao anh không để Khương Như Long ra tay hoặc là một người khác ra tay? Vì sao nhất định là anh? Vì sao nhất định phải là anh? Vì sao
    Giọng nói của Đổng Bồ Đề như khóc nức nở:

    - Anh làm như vậy, còn muốn sau này tôi yêu anh thế nào? Hốc mắt Đường Trọng cũng đỏ. Yết hầu hắn mấp máp, lại không phát ra tiếng nào. Hắn có thể giải thích với Đổng Tân Hàng, có thể giải thích với toàn thế giới nhưng hắn phải giải thích với Đổng Bồ Đề thế nào? Cho dù là lý do gì, đó đều là anh trai cô, anh trai ruột của cô.

    - Đường Trọng, cuối cùng là anh chán ghét tôi thế nào mà anh không chịu lừa tôi? Đổng Bồ Đề dùng chăn che mặt, khóc không thành tiếng.

    - Không phải anh chán ghét em, cũng không phải không muốn lừa em Đường Trọng ngẩng mặt, không cho nước mắt chảy từ khóe mắt xuống. Hắn không thích khóc, bởi vì đó đại biểu cho yếu đuối. Đại hồ tử cũng không thích khóc, khóc là dễ dàng buông tha. Trong hoàn cảnh nguy hiểm tuyệt vọng, buông tha liền đại biểu cho mất hết tất cả.
    - Lần trước vì cứu một người quan trọng với anh, anh đã bắt cóc em, hơn nữa đâm em ba đao. Đường Trọng áp chế cảm giác áy náy và thương tiếc dâng lên trong đáy lòng, nặng nề nói. Hắn chỉ chỉ vào bụng Đổng Bồ Đề, nói:

    - Lần trước cũng là chỗ này.

    - Giờ đây, em vì cứu anh, em lại đâm mình ba đao. Đường Trọng vỗ vỗ bụng, nói:

    - Vẫn là vị trí này.

    - Biết vì sao mà anh lẩn tránh em không? Bởi vì anh sợ đối mặt với em. Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều nghĩ đến ba đao kia. Nó khiến anh cảm thấy anh đã để em thiệt thời rất rất nhiều Bây giờ, anh thiếu em cả đời này cũng trả không hết.

    - Anh đã thiếu em thì sẽ không muốn lừa gạt em nữa. Đường Trọng nhìn thẳng vào hai mắt đẫm lệ của Đổng Bồ Đề, thâm tình nói:

    - Lúc em đâm con dao đó vào bụng, anh đã biết cả đời này anh không thể giấu giếm em gì hết. Đúng như em nói, anh có thể có trăm cách để xử lý Đổng Tiểu Bảo. Anh cũng do dự nhưng anh đã chọn cách thật sự nhất. Anh tôn trọng hắn, cũng không lừa gạt em.

    - Anh tình nguyện thành toàn cho anh ấy mà không thành toàn cho tôi?

    - Bởi vì hắn là anh trai em. Đường Trọng nói. Đi ra khỏi phòng Đổng Bồ Đề, Đường Trọng đứng trong viện thở dốc nặng nề. Có một cục đá lớn đặt trong trái tim, có thời tiết khiến trái tim người ta băng giá. Khoảng cách giữa hắn và Đổng Bồ Đề đã xa xôi đến mức mắt thường khó gặp. Phật gia từng nói nhân nào quả đấy. Mỗi loại nhân đều có một loại quả tương ứng. Trên thế giới này không có gì không giải được kết hay không mở khóa được. Nhưng giờ Đường Trọng lại thúc thủ vô sách với cái kết này. Nếu lúc ấy hắn không giẫm chân xuống thì sao? Lại rơi vào chiến đấu vĩnh viễn, sau đó lại phân ra anh sống tôi chết lần nữa? Nếu hắn đổi cách khác, đánh Đổng Tiểu Bảo thành một người tàn tật. Kết quả như vậy mọi người có thể chấp nhận không? Trên thế giới này có một loại thương tổn tên là lừa gạt, có một loại ngu xuẩn tên là tàn nhẫn với bản thân.

    - Người mệt, tâm càng mệt.

    - Cậu thấy cậu có thể thay đổi cái gì? Giọng nói của một cụ già vang lên sau lưng. Đường Trọng xoay người, nhìn thấy cụ già đầu trọc đứng sau lưng hắn. Thân hình lão cao lớn, mặc một bộ quân phục trắng, trông khí vũ hiên ngang. Nhưng ánh mắt ông cụ hơi thâm, hình như trong thời gian này không ngủ được tốt lắm. Đổng lão gia Đổng Hàn Động, một nhân vật truyền kỳ của Yến Kinh. Ánh mắt Đường Trọng cũng trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Hàn Động, hỏi:

    - Ông thì cảm thấy tôi thay đổi cái gì?
    Sắc mặt ông cụ ảm đạm, lại vô cùng hào khí nói:

    - Đổng Tiểu Bảo là đàn ông tốt của Đổng gia tôi, cũng là cháu trai mà Đổng Hàn Động tôi thấy kiêu ngạo nhất chỉ là vận khí không tốt mà thua dưới tay cậu mà thôi. Nếu Tiểu Bảo thành công, về sau ai có thể lật được Đổng gia tôi? Được làm vua thua làm giặc. Câu chuyện như vậy đều diễn ra trong lịch sử mỗi ngày. Chẳng lẽ cậu thấy tôi làm sai à?

    - Ông đương nhiên sai rồi. Đường Trọng tức giận nói:

    - Nếu không có ông trợ giúp sau lưng, nếu không có ông tính kế giúp đỡ sau lưng, chuyện tình sao có thể đi đến bước này? Ông sao có thể mất đi cháu trai của mình? Mất đi cháu gái của mình chứ?

    - Chuyện đó không quan hệ đến đúng sai, chỉ liên quan đến vận khí. Đổng Hàn Động kiên định nói:

    - Sống chết do số, phú quý ở trời.

    - Cho tới bây giờ ông vẫn cảm thấy bản thân không có lỗi lầm gì?
    - Đường Trọng, cậu cũng sẽ giống tôi, cậu cũng đi đến một bước này như tôi Con đường mà cậu đi bây giờ chính là con đường năm đó chúng tôi đi. Tôi làm bây giờ chính là thứ sau này cậu cũng sẽ làm. Ánh mắt ông lão dường như có thể nhìn thấu tất cả:

    - Đây là con đường của vương giả, cũng là con đường kiêu hùng Đường Trọng, nếu cậu không làm được thì hãy trở về nhà ôm con đi. Có lẽ cuộc sống như vậy thích hợp với cậu.

    - Cuộc sống của tôi không cần người khác đến sắp đặt. Đường Trọng phản kích nói:

    - Tôi mới là chúa tể của tôi. Tôi sẽ đi một con đường không giống vậy. Tôi khác các ông.

    - Phải không? Hai tay Đổng Hàn Động chà xát mặt mình, nói:

    - Không phải cậu đã muốn giết Đổng Tiểu Bảo sao? Cậu khác gì chúng tôi?
    - Tôi giết hắn là vì Đổng Bồ Đề.

    - Đúng vậy. Cụ già gật đầu:

    - Cho nên mới nói cậu còn không bằng Đổng Tiểu Bảo.

    - Tôi là người thắng.

    - Nhưng đối mặt với Đổng Bồ Đề, cậu đã thua.

    - Nước chảy đá mòn, ông hẳn đã từng nghe đến những lời này?

    - Đây là lời của kẻ điên lừa kẻ ngốc, sao lại có người tin chứ? Ông cụ châm biếm nói.

    - Đổng Bồ Đề là cháu gái ông, cháu gái ruột. Sao ông có thể đối xử với cô ấy như vậy? Đường Trọng muốn rống giận. Hắn thương cô, người thân của cô cũng thương cô, toàn thế giới đều cô phụ cô. Đổng Hàn Động im lặng lúc lâu, nói:
    - Tôi không tin nước chảy đá mòn nhưng tôi tin nhân định thắng thiên Đường Trọng, đừng làm chuyện gì ngăn cản bước tiến của cậu. Cậu thắng, theo lý nên thưởng thức toàn bộ thế giới của cậu.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 921: Mất hồn!


    Chương 921: Mất hồn!

    Hương trà khắp nơi nhưng không ai thưởng thức trà ngon mới pha kia. Mí mắt Khương Lập Nhân mở lớn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước như đang đánh giá Đường Trọng đang ngồi đối diện ông ta, hoặc như không để cái gì vào mắt. Sắc mặt Đường Trọng nghiêm nghị, mười ngón tay giao nhau cùng một chỗ, không gõ nhịp tiết tấu gì, sa vào âm nhạc tự tiêu khiển của bản thân. Nhưng Khương Khả Kì ngồi ở ghế so pha bên cạnh mở miệng phá vỡ im lặng, đưa thủ thế mời, nói:

    - Trà ngon này không nhiều lắm, để lạnh thì thật đáng tiếc. Nói xong tự mình cầm một tách trà nhỏ lên miệng nhâm nhi thưởng thức. Đường Trọng liếc mắt nhìn Khương Khả Kỳ một cái, cũng cầm một tách trà lên uống. Khương Như Long giống như đã hạ quyết tâm, ánh mắt hoàn toàn đặt lên người Đường Trọng, nói:

    - Ông nghĩ cháu hẳn đã sớm đến đây.
    Đường Trọng buông chén trà, vẻ mặt chân thành nói:

    - Vốn dĩ đã đến được. Cháu có một chuyện quan trọng hơn phải xử lý.

    - Vì một người phụ nữ?

    - Vì một cô gái rất quan trọng. Khương Lập Nhân cười, nói:

    - Ông nhớ trước kia ông đã nói với cháu, hi vọng cháu và Đổng Bồ Đề làm đám hỏi để hai nhà Khương Đổng hợp tác cháu lại từ chối. Giờ có lẽ hai người bọn cháu ở chung không tệ. Giờ thì đã biết rõ chưa? Chuyện gì cũng không có tuyệt đối. Lúc trước từ chối có phải rất lỗ mãng không?

    - Tình cảm không nên bị ích lợi trao đổi. Đường Trọng nói:

    - Ít nhất, của cháu không được.

    - Cho nên cháu liền phá hủy trao đổi ích lợi tình cảm của người khác.

    - Vốn dĩ cháu chỉ tỏ vẻ đồng tình với bọn họ, cũng không nghĩ muốn thay bọn họ thay đổi cái gì. Vận mệnh của mỗi người đều là do tự bản thân nắm trong tay, cũng chỉ thay đổi từ chính bản thân họ nếu bọn họ muốn thay đổi. Nhưng nếu bọn họ chấp nhận sắp xếp như vậy, cháu cũng sẽ thật lòng nói một câu chúc mừng. Ánh mắt Đường Trọng đột nhiên trở nên sắc bén, trầm giọng nói:

    - Nếu bọn họ cảm thấy cháu chướng mắt, hơn nữa muốn trừ bỏ cháu, vậy thì không thể trách cháu phản kích thích hợp được. Bọn họ thấy cháu nguy hiểm, cháu cũng hiểu được người muốn giết cháu rất nguy hiểm. Ai lại muốn bản thân sống dưới lưỡi dao và họng súng của người khác chứ? Khương Lập Nhân gật đầu:

    - Chúc mừng cháu. Cháu thành công rồi, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

    - Thắng lợi này không phải cháu muốn. Đường Trọng nói:

    - Bởi vì ngay từ đầu, cháu không muốn tham gia trận đấu này. Cháu bị người ta đá vào.
    - Như vậy Ánh mắt Khương Lập Nhân sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Trọng, hỏi:

    - Hôm nay cậu tìm đến cửa, cậu muốn nói gì với tôi?

    - Tôi muốn Đông Điện. Đường Trọng nói. Động tác uống trà của Khương Khả Kì ngừng lại, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Đường Trọng. Vẻ mặt Khương Lập Nhân bình tĩnh, giống như đã sớm dự đoán được Đường Trọng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, giọng nói ôn hòa:

    - Đông Điện không phải vẫn ở trong tay cháu sao? Như nhau thôi.

    - Tôi cần chân chính nắm trong tay. Đường Trọng nói:

    - Giống như tập đoàn Cẩm Tú. ----------------
    Đổng Bồ Đề đi rồi. Lúc Đường Trọng đến thăm cô lần nữa, phòng cô trống không, giai nhân biệt vô âm tín. Đường Trọng đến đưa hoa tươi, Đường Trọng đến đưa sách. Thậm chí người chăm sóc vẫn lui đến đưa hoa quả mới. Mỗi ngày Đường Trọng đều dùng nó để gọt hoa quả. Chỉ có Đổng Bồ Đề không ở đây. Cô cũng không nói lời gặp lại nào. Cô cũng không nhắn gì để lại, chỉ có một con rối gỗ đặt trên tủ đầu giường. Đó là con rối gỗ một mắt mà lần trước Đổng Bồ Đề bị thương, Đường Trọng đưa cho cô. Khác biệt là con rối gỗ có thêm một mắt. Con mắt này mới được khắc lên. Bởi vì thủ pháp của người điêu khắc non nớt, đao công không đủ thành thạo, theo góc độ nghệ thuật và nét đẹp thì con mắt thứ hai xa xa không bằng con mắt thứ nhất. Thậm chí hai con mắt này khác biệt như đêm và ngày. Nhưng con mắt này lại lớn hơn, sâu hơn. Đường Trọng có thể tưởng tượng ra người điêu khắc con mắt này đã dùng sức cỡ nào. Lúc trước Đường Trọng đưa Đổng Bồ Đề con rối một mắt là dặn cô có một số việc nên mở một mắt nhắm một mắt, không cần vạch rõ chân tướng máu chảy đầm đìa ra. Giờ cô để lại con rối gỗ đã đủ mắt này cho Đường Trọng là muốn nói gì với Đường Trọng đây? Ngón tay cái của Đường Trọng nhẹ nhàng vuốt ve hai ánh mắt kia, trong lòng phát ra tiếng thở dài.

    - Chúng ta thương em là chúng ta tàn nhẫn. Đường Trọng ôn nhẹ nói:

    - Bản thân em cần gì phải?

    - Lêu. Một thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Trọng, làm mặt quỷ với hắn. Cả người Đường Trọng căng thẳng, ném ra con dao như tia chớp. Đây chính là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Khi Đường Trọng ý thức được bản thân đang làm cái gì thì lập tức sửa lại động tác của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Thu Ý Hàn, nói:

    - Sao em lại đến đây? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn lập tức trở nên suy sụp, vẻ mặt uất ức nói:

    - Chúng ta đã không gặp mặt bốn mươi mốt ngày rồi. Đúng vậy. Đã không gặp mặt trong thời gian rất dài. Từ lúc bắt đầu sự kiện bắt cóc, từ khi Đổng Bồ Đề bị thương, Đường Trọng cũng không có cơ hội gặp mặt Thu Ý Hàn. Một mặt, Đường Trọng dành toàn bộ thời gian làm bạn bên cạnh Đổng Bồ Đề. Thời khắc mấu chốt nhất của cô ấy, hắn cảm thấy bản thân nên làm bạn bên cạnh cô. Một mặt khác, Đường Trọng cũng không biết bây giờ nên dùng vẻ mặt tâm tình nào để đối mặt với Thu Ý Hàn.
    Trước kia mỗi lần ở cạnh Thu Ý Hàn, tâm tình của hắn đều vô cùng yên tĩnh bình thản. Cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu vô ưu vô lự này luôn luôn có thể kích thích nhu tình yêu thương từ chỗ sâu nhất trong lòng người đàn ông. Nhưng giờ Đường Trọng không làm được. Hắn không yên tĩnh được, tâm tình của hắn cũng không bình thản. Hắn rất áp lực, áp lực như sắp nổ mạnh vậy. Hắn không muốn nói chuyện. Hắn không thể mỉm cười. Hắn thấy không hứng thú với mọi chuyện giờ sao hắn có thể đi gặp Thu Ý Hàn chứ? Nhìn thấy cô ấy thì lại nói gì với cô ấy đây? Không ngờ tới là Thu Ý Hàn lại chủ động tìm đến cửa.

    - Thật xin lỗi. Vẻ mặt Đường Trọng áy náy xin lỗi:

    - Bởi vì gần đây anh Đường Trọng nhìn ánh mắt ấm áp của Thu Ý Hàn, giọng nói trầm thấp:

    - Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu trước đây, Đường Trọng nhất định sẽ nói hắn bận cộng tác quá nên không thể gặp mặt. Giờ hắn không làm như vậy. Hắn không muốn lừa gạt cô, lừa gạt người quan trọng tín nhiệm hắn như vậy.

    - A? Chuyện gì vậy? Thu Ý Hàn kinh ngạc hỏi:

    - Là chuyện của công ty à?

    - Không phải. Đường Trọng lắc đầu:

    - Là chuyện của anh.

    - Chuyện của anh? Đường Trọng nhìn ánh mắt của Thu Ý Hàn, nói:

    - Anh kể cho em một câu chuyện, được không?

    - Được. Thu Ý Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Trọng, biết nhất định có chuyện quan trọng xảy ra, vô cùng nhu thuận gật đầu đồng ý.
    - Câu chuyện này hơi dài.

    - Không sao. Thu Ý Hàn nắm chặt tay Đường Trọng, nói:

    - Hôm nay kể không hết, mai em lại đến nghe anh kể chuyện. Ngày mai kể không hết, mỗi ngày em sẽ đều đến đây. Anh kể một ngày, em nghe một ngày. Anh kể một năm, em nghe một năm. Anh kể cả đời, em sẽ nghe cả đời. Đây là tuyên ngôn hay là thổ lộ? Tâm thần Đường Trọng hoảng hốt một trận mới lên tiếng nói:

    - Anh không giống bọn em. Trước khi anh mười tuổi, anh vẫn không biết mẹ anh là ai. Bên cạnh anh chỉ có đại hồ tử vô cùng nghiêm khắc thậm chí là hơi hà khắc. Ông ấy là cha anh Đây là một câu chuyện thật phấn khích, nghe như không chân thật lắm. Nhưng đây đúng là cuộc sống mà Đường Trọng đã trải qua. Hắn bắt đầu kể lại dựa theo trí nhớ, kể về cuộc sống thời thơ ấu của hắn, kể về hiểu biết trong ngục của hắn, kể việc hắn đấu trí so dũng khí với phạm nhân, kể việc hắn lần đầu tiên giết chết một con chó nhỏ, lần đầu tiên giết chết một con sói, lần đầu tiên nhìn thấy phạm nhân bị bắn chết. Kể về lần đầu tiên hắn đi học, lần đầu tiên hắn nhập học. Kể về chuyện Bạch Tố đi tìm hắn và hiểu nhầm, cũng kể về xung đột của hắn với nhóm Hồ Điệp. Kể về chuyện hắn kích động đi gặp Đường Tâm. Kể về mỗi bước đi phát triển buôn bán vô cùng khó khăn nguy hiểm của hắn. Đương nhiên hắn cũng nói đến Tô Sơn, nói đến Tiêu Nam Tâm, nói đến Thu Ý Hàn, cũng nói đến Đổng Bồ Đề mũ đỏ. Hắn kể về chuyện vì cứu ba mà bắt cóc bạn mình, sau đó đâm vào bụng cô ấy ba đao. Hắn kể về chuyện hắn bị người thân hãm hại suýt chết. Cô ấy đã ra tay nghĩ cách cứu hắn, trong lúc nguy cấp thậm chí đã đâm vào bụng mình ba đao Kể từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từ mặt trời lặn đến lúc hoàng hôn rực rỡ xuất hiện.
    Thu Ý Hàn lúc khóc lúc cười, cuối cùng con mắt đều trở nên sưng đỏ. Cho tới bây giờ cô đều không biết Đường Trọng có câu chuyện chua xót như vậy, cũng không ngờ hắn đã trải qua nhiều hung hiểm như vậy, gặp nhiều lần vây giết như vậy. Mãi đến lúc này, cô mới biết được hiểu biết của cô về Đường Trọng là đơn giản nông cạn cỡ nào. Cô chỉ nhìn thấy mặt ngoài, một điểm rất nhỏ bên ngoài. Đường Trọng nguyện ý để cô nhìn thấy điểm đấy. Người trong nhà coi cô là búp bê, Đường Trọng cũng coi cô là hoa trong nhà kính. Mỗi người đều bảo vệ cô quá độ, khiến cô tách xa khỏi thế giới thật. Thì ra đây mới là Đường Trọng chân chính, đây mới là cuộc sống thật sự của Đường Trọng. Anh ấy không chỉ là Đường Trọng. Anh ấy là con nhà hào môn, là thương nhân buôn bán lớn, cũng là cái đinh dài, cái gai trong xương thịt vô số người. Cô cũng hiểu được nỗi khổ tâm thì ba không cho cô và Đường Trọng yêu nhau, hiểu được nguyên nhân mẹ nói bọn họ không hợp.
    Tuy Đường Trọng mà cô yêu không giống Đường Trọng kia nhưng anh ấy vẫn là Đường Trọng. Hốc mắt Đường Trọng đỏ hồng, trên khuôn mặt tuấn dật đầy nước mắt. Hắn không khóc nhưng nước mắt luôn ở đấy, ngăn cũng không được. Quá trình kể chuyện chính là hắn lý giải về cuộc sống một lần nữa. Hắn thấy bản thân trưởng thành, thấy được chỗ thiếu hụt và lạc lõng của bản thân. Quan trọng hơn là hắn cảm nhận thấy cả người lẫn tâm đều mệt mỏi. Nếu hắn là sinh viên bình thường thì giờ đang là lúc học đại học. Nếu hắn là nam sinh bình thường thì giờ đúng là lúc chơi trò chơi tình yêu đại học. Hắn là Đường Trọng nên cuộc sống của hắn nhất định phải trầm như vậy, trọng như vậy. Trầm khiến hắn không thẳng nổi, trọng khiến hắn không đi được. Ngay từ đầu, bọn họ sẽ không cho hắn cơ hội lựa chọn. Giờ hắn lại đi trên hành trình đầy bụi gai và vô số cạm bẫy.
    Có lẽ bên cạnh hắn không có ai đồng hành nhưng hắn cũng không thể chậm một bước. Hắn muốn sống! Muốn sống tốt đẹp! Từ lúc còn rất nhỏ, trong lòng hắn đã có tín niệm như vậy. Thu Ý Hàn ôm đầu Đường Trọng vào ngực, giọng nói nghẹn ngào:

    - Đường Trọng, anh giống như đã mất hồn vậy.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 922: Đường Tâm trở về!


    Chương 922: Đường Tâm trở về!

    Hô Đường Trọng bừng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Mắt hắn đầy tơ máu, mồ hôi đầm đìa. Tiểu bảo mẫu vì hoảng sợ mà vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo vô cùng. Hắn nhanh chóng buông lỏng hai bàn tay đang bóp cổ bà ấy ra. Khụ Tiểu bảo mẫu Nê Thu ôm cổ ho khan kịch liệt, sắc mặt tím hồng, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với Đường Trọng.

    - Thật xin lỗi, tôi Đường Trọng muốn xin lỗi, lại không biết phải nói gì. Hắn gặp ác mộng. Ở trong mộng, hắn đã giết chết Tô Sơn, giết chết Thu Ý Hàn, giết chết Lâm Vi Tiếu, cũng đã giết chết Bạch Tố. Hắn đã giết chết đại hồ tử, giết chết Khương Khả Nhân Hắn giết chết tất cả người thân bên cạnh hắn.
    Hắn đứng trên một đỉnh núi lơ lửng trong mây, hai tay bóp cổ Đổng Bồ Đề lớn tiếng gào thét:

    - Bọn họ đều đã chết, cô cũng phải chết. Hắn giết chết mọi người, một mình đứng trên đỉnh núi gió lạnh gào thét. Rét lạnh, cô độc cùng với tuyệt vọng khủng hoảng phát ra từ sâu trong nội tâm. Hắn lại nghĩ đến Lang Vương mà hắn đã tự tay giết chết. Bọn họ đã chiến đấu cả ngày. Đường Trọng đầy vết thương mà tình huống của nó cũng không ổn. Đường Trọng không chết, nó cũng quật cường không chịu ngã xuống. Đó là Lang Vương chủ động công kích, cũng là lần công kích cuối cùng. Ánh mắt nó màu đỏ, hung ác lại quyết tuyệt nhằm về phía Đường Trọng. Đường Trọng cũng coi bản thân là một con dã thú, cũng điên cuồng lao về phía con sói hoang dã kia. Sau đó bọn hắn ôm nhau, quay cuồng, cào cấu và cắn xé. Đường Trọng cắn đứt cổ họng nó, hung hăng uống một ngụm lớn máu sói.
    Tanh hôi, ấm áp, kịch liệt, giống như một chén rượu lâu năm đã biến chất. Lang Vương không cam lòng chết đi. Ánh mắt nhìn về phía Đường Trọng lại như được giải thoát. Đường Trọng nghĩ nó cũng mệt mỏi. Không biết sao lại thế này. Giờ mỗi ngày Đường Trọng đều gặp ác mộng như vậy. Mỗi lần ác mộng đều xuất hiện Lang Vương này. Có đôi khu nó xuất hiện trực tiếp theo hình thức đối thủ, có đôi khi nó xuất hiện trong tiềm thức của hắn. Nó không cố định, bao phủ mỗi sợi thần kinh và tư tưởng của Đường Trọng.

    - Không sao. Tôi biết biết thiếu gia gặp ác mộng. Nê Thu hiểu ý nói:

    - Tôi nhìn thấy chăn trên người thiếu gia bị rơi nên muốn nhặt lên giúp thiếu gia. Đại hồ tử và Khương Khả Nhân đứng ở cửa phòng. Hai người liếc nhìn nhau. Đại hồ tử nói với Khương Khả Nhân:
    - Anh nói chuyện với nó. Khương Khả Nhân gật đầu, thở dài rồi xoay người xuống lầu. Nê Thu không dám ở lâu với Đường Trọng, cũng nhanh chóng đi theo xuống lầu. Đại hồ tử đặt cốc nước chanh trước mặt Đường Trọng. Đường Trọng cầm lấy uống một ngụm xuống bụng. Đại hồ tử ngồi trước mặt Đường Trọng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Trọng. Đường Trọng cũng nhìn lại ông. Vốn dĩ hắn muốn càng kiên định hơn nhưng nhanh chóng bị thua trận.

    - Con sợ cái gì? Đại hồ tử hỏi.

    - Con sợ con làm sai. Đường Trọng nói.

    - Con thấy con làm sai à?
    - Con không biết. Đường Trọng lắc đầu:

    - Con không biết.

    - Con muốn tạo ra hào môn của bản thân, con còn muốn chạy lên con đường hào môn. Giờ mỗi chuyện con làm đều chính xác hết, không phải ai có thể tránh được. Máu tươi, báo thù và âm mưu. Đại hồ tử nhìn vào mắt Đường Trọng, chân thành khuyên giải:

    - Nếu con không biết bản thân có làm đúng không thì hãy chứng tỏ bản thân con không thích hợp đi con đường này đi.

    - Đã có lúc con nghĩ Đường Trọng ngẩng đầu nhìn đại hồ tử, nói:

    - Vì sao con nhất định phải tạo ra hào môn của mình? Vì sao con nhất định phải đi con đường hào môn? Sống cuộc sống như người khác, như vậy không phải tốt hơn sao?

    - Bởi vì con sợ.
    - Con sợ cái gì?

    - Sợ chết.

    - - Ba cũng sợ chết. Đại hồ tử nói:

    - Cũng sợ con chết. Cho nên từ lúc con rất nhỏ, ba đã bắt đầu huấn luyện ý thức nguy cơ cho con, dạy con thủ đoạn giết người và sợ bị giết, cho con đánh nhau với hổ và sói, cho con biết trên thế giới này có vô số thứ có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của con Ba cảm thấy ba lựa chọn đúng. Nhưng phương pháp giáo dục như vậy khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề. Nó khiến trong lòng con tích lũy nhiều thù hận, cũng tích lũy nhiều sợ hãi và mệt mỏi. Nó khiến con làm mọi việc trên thế giới này đều thuận lợi, có thể đạt được tất cả những thứ con muốn. Nhưng lúc con đột nhiên bắt đầu nghĩ lại ba nghĩ đây cũng là lúc ba cần nghĩ lại.

    - Ba nói đúng.
    Đường Trọng kiên định nói. Nếu không có đại hồ tử, hắn đã sớm chết rồi. Sao hắn có thể quên mất huyết vũ tinh phong Hận Sơn chứ?

    - Ba đúng, vậy con sẽ không sai. Đại hồ tử nói:

    - Con thấy con sai lầm thì chứng tỏ là ba sai lầm. Đường Trọng nhìn đại hồ tử, nói:

    - Ba không cần áp đặt sai lầm của con lên người ba. Đây là lựa chọn của con.

    - Bởi vì con là con trai ta. Đại hồ tử vô cùng chắc chắn nói:

    - Ba muốn làm như vậy. Im lặng. Đại hồ tử nhìn về phía Đường Trọng, nói:

    - Con quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.

    - Đúng vậy.
    Đường Trọng nói:

    - Mệt mỏi quá.

    - Người mệt thì ngủ một giấc là được. Tâm mệt thì hãy nghĩ cách giảm bớt gánh nặng cho nó.

    - Giảm như thế nào?

    - Ba nghĩ con không nên hỏi vấn đề này. Con thông minh như vậy Đại hồ tử nói:

    - Tự hỏi bản thân đi. Con làm vậy để bé gái ấy tổn thương à?

    - Con đã từng hỏi. Đường Trọng nói:

    - Không phải.

    - Nếu như vậy thì còn vấn đề gì sao? Đại hồ tử nói.

    - .
    Đi ra khỏi phòng Đường Trọng, đại hồ tử liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khương Khả Nhân.

    - Là anh hại nó. Đại hồ tử nói.

    - Là em. Hốc mắt Khương Khả Nhân đỏ hồng, nhỏ giọng nói.

    - Nó không sao. Đại hồ tử vỗ vỗ bả vai Khương Khả Nhân, nói:

    - Nó là con trai chúng ta.

    - Nó bị áp lực quá lớn.

    - Chỉ là nó không hiểu rõ bản thân đang cần gì mà thôi. Đại hồ tử nói:

    - Khi nào thì có thể suy nghĩ cẩn thận?

    - Hôm nay.
    - Thật sự?

    - Cũng có thể là ngày mai. Đây là buổi biểu diễn ca nhạc đầu tiên sau khi album Phá Kén của nhóm Hồ Điệp được công bố. Giờ nhân khí của nhóm Hồ Điệp đã như mặt trời ban trưa, sớm đã là thần tượng đứng đầu trong ngành giải trí Trung Hoa, không, là ngành giải trí châu Á. Cho nên sau khi bọn họ công bố tin tức tổ chức biểu diễn ở bốn mươi ba thành phố quan trọng khắp châu Á thì người mê ca nhạc toàn thế giới đều điên cuồng. Cuối cùng bọn họ cũng có thể nghe thấy giọng nói thật sự của thần tượng, cuối cùng có thể không khoảng cách với nam thần nữ thần, có thể tiếp xúc trao đổi rồi. Lúc này giải trí Hoa Thanh đã tiến hành một chút cách tân, tung cướp vé trên mạng trước lễ tình nhân một ngày. Phàm là người có thể cướp được vé trước lễ tình nhân một ngày, như vậy thì một sẽ được hai. Mua được là một vé, đến lúc đó lại có thể dẫn người yêu vào bàn thưởng thức.
    Có người nói đây là chuyện lãng mạn nhất, có người nói nhóm Hồ Điệp là ngôi sao lãng mạn nhất. Có mánh lới lãng mạn, lại có ưu đãi mua một kèm một, vé biểu diễn của nhóm Hồ Điệp đã không thể dùng đến từ rực lửa để hình dung. Quả thật có thể nói là kỳ tích. Khoảng cách đến lúc tung vé vài giờ, người mê ca nhạc trên toàn thế giới đã xông vào như thủy triều khiến trang mạng tê liệt. Bộ phận kỹ thuật điều chỉnh mãi. Lúc này mới cam đoan chín giờ sẽ để người mê ca nhạc đợi chờ khổ sở lâu ngày xông vào. Chưa đầy hai mươi phút, vé vào cửa của bốn mươi ba buổi biểu diễn đã bị bọn họ cướp sạch, ngay cả hàng cuối cùng hoặc hàng gần cuối cũng không còn. Một số bạn nam đồng ý với bạn gái sẽ đi xem buổi biểu diễn lại không cướp được vé nên phát hoảng, đi xin vé xung quanh hoặc đi mua vé chênh lệch khiến vé bây giờ cao hơn rất nhiều so với vé của nhóm Hồ Điệp lúc trước. Thậm chí có một số người không tiếc tiền đưa ra giá gấp hai hoặc gấp ba để thu mua.
    Buổi biểu diễn tại Hồng Kông. Đây là buổi diễn đầu tiên trong bốn mươi ba buổi biểu diễn, cũng là thành phố đều tiên được giải trí Hoa Thanh chọn để khởi xướng. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đang trang điểm. Đường Trọng ngồi đó lại thấy đứng ngồi không yên. Bạch Tố làm bạn bên cạnh Đường Trọng, nói:

    - Đường Trọng, đừng lo. Cậu nhất định có thể làm được mà. Cậu quên rồi sao? Lúc cậu giả vờ làm Đường Tâm, lúc ấy cậu gần như không phải huấn luyện hay bồi dưỡng gì mà cứ liều lĩnh đi lên sân khấu. Không phải đã biểu diễn rất thành công sao?

    - Giờ cậu càng vĩ đại hơn trước kia, cũng càng lợi hại hơn. Trước kia có thể thì giờ cũng càng có thể Đường Trọng, bọn tôi tin tưởng cậu. Chúng tôi ở dưới sân khấu sẽ cổ vũ cho cậu. Ở trên sân khấu, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng sẽ giúp cậu.

    - Còn nữa, giờ cậu đang là thần tượng Thiên vương, là ngôi sao siêu nổi tiếng. Mặc kệ cậu đã biến thành dạng gì, Fan của cậu sẽ đều ủng hộ cậu. Bọn họ biết mỗi người đều có lúc cao trào hoặc nhạt nhòa. Lúc cậu nhạt nhòa, bọn họ không rời đi. Lúc cậu lại đứng lên, sự vui sướng kia càng xinh đẹp động lòng người hơn. Trán Đường Trọng đầy mồ hôi, nói:

    - Tôi sợ tôi quên mở miệng hát như thế nào.

    - Như thế nào mà quên được? Trước kia cậu hát rất tốt mà. Chỉ cần truyền tình cảm vào

    - Tình cảm? Ánh mắt Đường Trọng hơi mờ mịt. Trong lòng Bạch Tố nặng nề thở dài. Xem ra bọn họ còn phải nghĩ ra cách khác mới được. Thật sự không làm được thì chỉ có thể tiến hành kế hoạch trước thôi. Năm vạn người ngồi chờ đợi. Vẻ mặt mỗi người đều phấn khởi và chờ mong. Mỗi khi trên màn ảnh lớn trên sân khấu xuất hiện hình ảnh Đường Trọng hoặc động tác kinh điển thì dưới sân khấu đều vang lên âm thanh dậy sóng Đường Trọng. Đèn tắt, chỉ có ánh sáng li ti trên sân khấu.
    Khi tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên, người mê ca nhạc đều nghe ra đây chính là bài đầu tiên trong album mới của nhóm Hồ Điệp một lần sai đã qua. Bài hát đã gây chấn động và CD tiêu thụ tạo ra kỳ tích quá kinh điển vang lên trong lỗ tai mọi người khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh hỉ. Ba người biểu diễn càng thành thạo hơn. Hơn nữa bộ phận ôn tồn cũng đã xảy ra một số biến hóa, càng nhẹ nhàng hơn, cũng càng động tình hơn. Hát đến chỗ cao trào, nhóm người mê ca nhạc còn hát theo. Khi bài hát kết thúc, lượng lớn đèn bật lớn, người mê ca nhạc dưới đài mới ngạc nhiên phát hiện ra người đứng ở giữa ba thành viên của nhóm Hồ Điệp không phải Đường Trọng mà họ quen thuộc mà là Đường Tâm mà bọn họ quen thuộc trước kia. Đường Tâm mặc váy trắng đội mũ dạ đứng giữa Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm, tay cầm micro, hốc mắt ửng đỏ nói:

    - Chào mọi người, tôi đã trở về.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy


    Chương 923: Tô Sơn lên đài!


    Chương 923: Tô Sơn lên đài!

    Đường Tâm! Đường Tâm! Đường Tâm! Âm thanh như sóng thần. Tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng khi cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu này trở về. Trong buổi biểu diễn hôm nay có rất nhiều người là Fan của nhóm Hồ Điệp năm đó, thậm chí là Fan trung thành của cá nhân Đường Tâm. Bọn họ chờ đợi lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, giờ nhìn thấy Đường Tâm đứng trên sân khấu, trong lòng kích động là có thể hiểu được. Nhưng Đường Tâm trở lại, Đường Trọng đi đâu? Đây là câu hỏi trong lòng mọi người. Chẳng lẽ là vì Đường Tâm trở về nên Đường Trọng liền yên lặng rời khỏi ngành giải trí sao?
    Vấn đề là Đường Trọng bây giờ cũng không phải Đường Trọng trước kia. Giờ hắn có mấy ngàn vạn Fan và vô số người ủng hộ, sao hắn có thể dễ dàng rời đi như vậy được?

    - Đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ mọi người. Đường Tâm nhìn quanh, giơ micro nói:

    - Các bạn nhất định không thể hình dung ra giờ tôi đang kích động cỡ nào. Có thể còn sống, có thể còn sống để gặp các bạn thật tốt. Đường Tâm! Đường Tâm! Đường Tâm! Fan trung thành bị lời thổ lộ chân thành của Đường Tâm làm kích động. Từ lời Đường Tâm nói, bọn họ đã cảm nhận được mạng sống thật đáng quý và Đường Tâm còn sống thật không dễ. Còn có chuyện gì lại quý hơn mạng sống chứ? Có thể còn sống, có thể tiếp tục làm sự nghiệp mình thích, có thể thường xuyên gặp mặt người mình thích, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây?

    - Trước đây tôi thấy rất tiếc khi phải rời khỏi sân khấu, thậm chí cũng không có dũng khí nói lời tạm biệt với mọi người. May mà anh tôi đứng dậy đúng lúc, đứng dậy lúc tôi cần nhất mặc dù trước đó, chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau lần nào, thậm chí cũng chưa từng có cơ hội nói một câu nào.

    - Nhưng bởi vì tôi cần, anh ấy liền dứt khoát đứng dậy, lấy một Đường Tâm nghĩ ngợi, không khỏi nở nụ cười, nói:

    - Hình tượng thật hủy diệt. Tôi biết giờ có rất nhiều cô gái gọi anh ấy là nam thần. Mọi người nhất định nhìn thấy nam thần của các bạn lúc thay thế giả dạng hình tượng của tôi chứ? Nếu có nhìn thấy thì hãy giữ cẩn thận. Về sau có thời gian hãy cầm ra xem, nhất định sẽ khiến người ta thật vui vẻ. Mọi người cười. Đường Trọng dưới sân khấu cũng hiền lành nhìn lên. Bạch Tố đứng bên cạnh Đường Trọng, cười nói:
    - Tháng trước tôi đi thăm Đường Tâm, bác sĩ nói cô ấy đã có thể xuất viện. Lúc đó tôi đã chuẩn bị cho cậu một niềm kinh hỉ, để cô ấy xuất hiện trước mặt cậu bằng cách mà cậu không tưởng tượng được Tôi vốn muốn để cô ấy lên sân khấu vào buổi biểu diễn cuối cùng của các cậu ở Yến Kinh. Giờ thì coi như đầu tiên. Cũng may Đương Tâm vẫn nghe các cậu hát, cũng nắm không tệ về ca khúc này nên lúc hợp ca mới không lộ ra sơ hở gì.

    - Thật xin lỗi. Đường Trọng xin lỗi nói. Bởi vì tâm trạng của hắn ảnh hưởng đến công việc của toàn đội. Điều này khiến trong lòng hắn rất băn khoăn. Bạch Tố thương tiếc nhìn Đường Trọng, nói:

    - Hi vọng việc này sớm trôi qua, tâm trạng của cậu sớm tốt hơn Mọi người dưới sân khấu, còn có tôi, chúng tôi đều muốn thấy Đường Trọng hài hước lại kiêu ngạo tự tin trước kia. Đường Trọng, mau trở về đi. Mặc kệ cậu đã làm gì, chúng tôi đều thích cậu.

    - Tôi sẽ. Đường Trọng nắm chặt tay Bạch Tố, nói.
    - Đường Trọng đâu? Có một cô gái la lớn:

    - Đường Trọng đâu rồi? Có người đi đầu, những người khác cũng bắt đầu la hét ầm ĩ.

    - Đường Trọng.

    - Đường Trọng.

    - Đường Trọng.

    - Sắc mặt Đường Tâm hơi bối rối nhưng nhanh chóng trấn định lại.

    - Lúc tôi cần, anh đã đứng lên. Giờ là lúc anh ấy cần tôi, cho nên tôi muốn đứng ra. Ánh mắt Đường Tâm chuyển đến một góc trong sân khấu, giống như Đường Trọng đang nhìn cô từ đây:

    - Anh ấy chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Anh ấy sẽ không rời đi, ít nhất bây giờ sẽ không. Tôi cũng sẽ không thay anh ấy nói lời từ biệt với các bạn. Có một số chuyện để anh ấy tự nói với các bạn thì tốt hơn. Bởi vì tôi biết rõ anh ấy có thể thay thế được tôi nhưng tôi không thay thế được anh ấy. Trương Hách Bản đứng dậy giải vây giúp, cười hì hì nói:

    - Thật vui mừng khi đội trưởng tốt, người chị em tốt của chúng tôi Đường Tâm đã trở về. Giờ có một bài Không thành cho mọi người đây. Nhóm nào vỗ tay to nhất, tôi sẽ đứng hát ở chỗ đó. Rào rào Tiếng vỗ tay lấn át mọi tạp âm.

    - Sao không nói trước với anh một tiếng? Đường Trọng hỏi.

    - Bởi vì em muốn cho anh một niềm kinh hỉ. Đường Tâm ngồi đối diện Đường Trọng, nhìn Đường Trọng không nháy mắt.

    - Dì Bạch nghĩ như vậy, em cũng muốn như vậy, bọn em đều muốn anh vui vẻ một chút. Lúc ấy em còn suy nghĩ nếu em đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, anh có thể háy hoặc nhảy loạn nhịp không. Em rất mong cảnh tượng này. Không ngờ kế hoạch lại thay đổi. Yết hầu Đường Trọng mấp máy, lại không nói được gì.

    - Không được nói xin lỗi em. Em không thích nghe. Đường Tâm chặn lại nói.

    - Anh, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Đường Trọng lắc đầu. Chuyện này rất phức tạp. Hắn cũng không biết phải nói như thế nào.

    - Anh thay đổi rồi. Đường Tâm nói. Đường Trọng im lặng. Đường Tâm vươn ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Trọng, nói:

    - Anh, anh không nở nụ cười.
    Không cười? Đường Trọng sửng sốt. Hắn nghĩ hắn thật sự không cười. Cộc cộc cộc Cửa phòng làm việc bị người gõ vang.

    - Vào đi. Đường Trọng lên tiếng nói. Người vào là Cổ Anh Hùng. Ông ta cười ha hả nói với Đường Trọng:

    - Ông chủ, chỗ tôi không có trà. Biết bên cậu có cất giấu cống phẩm đại hồng bào không có trên thị trường, cậu cũng không thể giấu riêng được. Câu kia nói như thế nào nhỉ? Bạn đến có trà ngon, người xấu đến có cuốc. Đường Trọng lấy ra một hộp trà từ ngăn kéo, nói:

    - Gần đây không có khẩu vị gì, uống trà ngon nữa cũng là lãng phí. Lão Cổ là người yêu trà, hộp trà này ông cầm đi. Không nhiều lắm, khoảng hai ba lạng
    Cổ Anh Hùng thật không khách sáo cầm lấy, mở nắp hộp tham lam ngửi một hơi, thưởng thức nói:

    - Trước kia chúng ta nói một lạng đại hồng bào là một lạng vàng. Đại hồng bào phẩm chất này không phải một lạng vàng là có thể mua được. Ông chủ thưởng lớn, tôi đây cũng không khách sáo. Có đôi khi không khách sáo với ông chủ mới là cách quan hệ mượn sức tốt nhất. Cổ Anh Hùng là người thông minh. Ông ta biết bản thân nên điều chỉnh quan hệ với Đường Trọng thế nào. Cổ Anh Hùng đích thân làm, sau khi pha hai chén trà thơm rồi cầm chén trà ngồi trước mặt Đường Trọng.

    - Ông chủ, gần đây không gặp cậu trên TV nha? Cổ Anh Hùng thư hỏi. Đường Trọng đã không xuất hiện trên truyền thông trong thời gian rất dài rồi. Có một số truyền thông lấy tên của hắn viết tin cũng đều là chuyện nghi ngờ lung tung. Ví dụ như nói bạn gái định mệnh của Đường Trọng đã xuất hiện, Đường Trọng yêu mến và những tin tức màu mè.

    - Đang chuẩn bị chuyển từ trước sân khấu về hậu trường. Đường Trọng không giấu diếm, thẳng thắn nói.

    - Đường Tâm đã trở lại. Nó thích hợp với vị trí này hơn tôi.

    - Đường Tâm không tệ. Tôi cũng thích nghe cô ấy hát. Cổ Anh Hùng nói:

    - Nhưng giống như Đường Tâm tiểu thư nói vậy, cô ấy không thay thế được cậu, ai cũng không thay thế được cậu. Đường Trọng lắc đầu, không tốn thời gian vào vấn đề này, nhìn Cổ Anh Hùng nói:

    - Lão Cổ, chúng ta đã quen biết nhiều năm, thời gian hợp tác không ngắn. Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng ra. Có tôi ở đây ông không cần giấu diếm. Cổ Anh Hùng bỏ chén trà xuống, vẻ mặt chân thành nhìn Đường Trọng, nói:

    - Ông chủ, tôi nghe nói cậu chuẩn bị để tập đoàn Cẩm Tú nhập vào Đông Điện?

    - Không sai.
    Đường Trọng nói:

    - Tôi là có ý này. Đây là kết quả Đường Trọng đàm phán với Khương gia, cũng là kết quả bọn họ không thể không khuất phục. Tuy lần đàm phán này tốn nhiều thời gian, hơn nữa trong đó còn có vài lần giao thủ và đánh giá. Cuối cùng, Đường Trọng và Khương Khả Nhân vẫn là người thắng trong trận tranh đoạt lần này. Tập đoàn Cẩm Tú lấy tiền mặt và cổ phần nhập vào Đông Điện. Khương Khả Nhân đảm nhiên chủ tịch công ty. Tập đoàn Cẩm Tú còn có thêm một phó giám đốc và hai đổng sự. Nói vậy, phe phái Cẩm Tú sẽ chiếm vị trí độc đại ở Đông Điện. Đường Trọng nắm Đông Điện trong tay chẳng khác nào cầm mạch máu kinh tế của Khương gia. Đến lúc đó, Khương gia sống hay chết hoàn toàn nằm trong tay hắn. Cổ Anh Hùng cười nói:
    - Lo việc chọn người à? Đường Trọng nhìn Cổ Anh Hùng, nói:

    - Lão Cổ, không phải ông đã nghe phong thanh gì đó rồi đấy chứ?

    - Tôi đã nghe phong thanh nhưng thật ra chưa nghe thật sự. Cổ Anh Hùng nói:

    - Tôi chỉ là quan tâm một số chuyện lớn của tập đoàn mà thôi. Cho dù hôm nay tôi không đến hỏi thì không phải cậu cũng triệu tập chúng tôi đến thương lượng sao?

    - Tôi chuẩn bị để Tô Sơn đi rèn luyện. Đường Trọng nói. Hắn đang lo cho việc để Tô Sơn đến Đông Điện đảm nhiệm vị trí phó giám đốc. Lấy năng lực của cô ấy, sau khi học tập bên cạnh mẹ hắn một khoảng thời gian là có thể kế thừa tài nguyên và các mối quan hệ của bà. Mẹ tuổi đã lớn, tuy chưa từng nói đến việc ẩn lui nhưng Đường Trọng là người làm con trai cũng không thể để bà đứng mãi trên trận địa vì mình được. Nếu Tô Sơn có thể nhanh chóng trưởng thành thì cũng có thể thay thế Khương Khả Nhân được.

    - Ông chủ, tôi có đề nghị khác. Cổ Anh Hùng nói.

    - Đề nghị gì?

    - Để tôi đi Đông Điện. Cổ Anh Hùng nói:

    - Lão Cổ tôi thứ khác không nhiều lắm, lòng thành còn có hai ba cân. Sắc mặt Đường Trọng nghiêm túc nhìn về phía Cổ Anh Hùng, nói:

    - Ông đi rồi, tập đoàn Cẩm Tú làm sao bây giờ? Đối với Đường Trọng, tập đoàn Cẩm Tú càng quan trọng hơn. Bởi vì Đông Điện chính là tập đoàn cổ phần, còn có cổ đông và thế lực khác cạnh tranh và kiềm chế trong đó. Tập đoàn Cẩm Tú lại khác. Đây hoàn toàn thuộc về một mình Đường Trọng, là căn bản của Đường Trọng, là cơ sở để Đường Trọng lập nghiệp.

    - Có thể phó thác cho Tô Sơn.
    Sắc mặt Cổ Anh Hùng cũng ngưng trọng.

    - Có phải hơi nhanh không? Đường Trọng hỏi. Hắn quả thật cũng có ý định để Tô Sơn tiếp quản tập đoàn Cẩm Tú nhưng kia là lúc Cổ Anh Hùng đã lùi ra sau. Hoặc có thể nói là Tô Sơn làm hoàn thiện thêm cho Cổ Anh Hùng. Cổ Anh Hùng nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:

    - Cậu thấy cô ấy còn chỗ nào không tốt sao? Tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải nói Tô Sơn có năng lực phi phàm. Cái nhìn đại cục của tôi bé hơn cô ấy. Năng lực nắm toàn cục trong tay của cô ấy còn cao minh hơn tôi một chút. Đường Trọng ngẫm nghĩ, nói:

    - Vậy làm theo đề nghị của ông đi.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 924: Một cô gái tốt không nên phải bị thương nặng như vậy.



    Chương 924: Một cô gái tốt không nên phải bị thương nặng như vậy.

    Tập đoàn Cẩm Tú nhập vào Đông Điện cũng không khiến bên ngoài chấn động quá nhiều, chỉ là tiến hành công bố trên một số truyền thông kinh tế tài chính chuyên nghiệp thôi. Tập đoàn Cẩm Tú nhập vào Đông Điện theo hình thức tiền mặt và cổ phần. Mà nguyên chủ tịch của tập đoàn Cẩm Tú là Cổ Anh Hùng cũng điều động vào Đông Điện đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch. Có người nói đây là bước nhảy vọt của Cổ Anh Hùng, từ tập đoàn tài chính trăm ức nhảy vào tập đoàn tài chính ngàn ức. Có thể nói là có sân khấu càng khổng lồ rộng lớn để ông ta phát huy, làm tài năng của ông ta có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hơn. Nhưng cũng có người nói đây là do tập đoàn Cẩm Tú không hài lòng với công trạng của Cổ Anh Hùng nên mới đièu chỉnh. Cổ Anh Hùng thật ra chỉ là vũ khí bị tập đoàn Cẩm Tú vứt bỏ, cho ông ta vị trí bây giờ cũng chỉ là bồi thường ông ta thôi. Tuy nói rằng Cổ Anh Hùng đến Đông Điện là tay thứ hai nhưng ông ta ở tập đoàn Cẩm Tú hoàn toàn xứng đáng làoong chủ. Làm ông chủ trong vương quốc độc lập của mình dù sao cũng thoải mái hơn so với việc chạy đến làm phó chủ tịch Đông Điện tranh giành quyền lực, mạng lưới quan hệ lung tung phức tạp. Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, chủ nhân mới của tập đoàn Cẩm Tú là Tô Sơn. Cô gái hai mươi mấy tuổi này lập tức bị đưa lên sân khấu, bị nhân vật kinh tế thậm chí là tài chính toàn cầu cả nước soi xét kỹ lưỡng. Vì thế một đống thành tích vĩ đại của Tô Sơn liền bị người ta đào ra. Mười lăm tuổi kiếm được tiền để mua xe thể thao cho bản thân. Lúc ở đại học khởi đầu thành lập Hồng Ưng Hội. Cho đến lúc này, hội này vẫn là trụ cột quan trọng giúp cô nắm quan hệ cung cấp tài chính trong tay. Đích thân đàm phán với ngân hàng, thế chấp quán Cẩm Tú lấy được một số tiền khả quan với mức lãi suất thấp, một tay làm chủ hạng mục Cẩm Tú. Sau khi tập đoàn Cẩm Tú thành lập, cô ở trong tập đoàn hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thứ hai. Dưới Cổ Anh Hùng cường thế áp bách, không ngừng chiêu binh mãi mã khiến tinh anh liên tiếp gia nhập vào, cô cũng đầu tư vào tập đoàn Cẩm Tú.
    Mới đầu tư vào Cẩm Tú ba tháng đã nắm được mươi lăm ức nhân dân tệ. Nửa năm, trong tai đã nắm được hai tỷ đô la Mỹ. Hiện tại, cô có thể điều động số tiền ở Cẩm Tú đã đạt đến một trăm bảy mươi lăm ức đô la Mỹ. Ở Trung Hoa có bảng xếp hạng tổng tài sản bảy người, phái nữ xếp hai vị trí. Xếp hạng nhất là người phụ nữ họ Lí ở Hong Kong siêu nhân và có quan hệ chặt chẽ kia. Bà ta nắm kim ngạch đầu tư đã vượt qua hai mươi tỷ đô la Mỹ. Có thành tích chói mắt như vậy làm gốc, Tô Sơn lên đài cũng trở nên thuận lý thành chương. Cổ Anh Hùng trốn đi, Tô Sơn tiếp vị. Trong công ty, có thể nói là Nhận ca phái thắng lợi toàn diện nhưng Cổ Anh Hùng vẫn để lại người chiếm địa vị cao. Tô Sơn không hợp nhất bọn họ, hoặc là nói hai bên hòa hay chiến vẫn chưa thể biết được. Cho dù thế nào, tập đoàn Cẩm Tú đã vào thời đại Tô Sơn. Tô Sơn, cô gái được toàn thế giới chú ý này lại đột nhiên biến mất, biến mất trước mặt công chúng và truyền thông
    Giải trí Hoa Thanh thu công ty giải trí Bách Đại, trở thành công ty giải trí đứng đầu Trung Hoa. Khi chủ tịch Tôn Văn Lâm của giải trí Hoa Thanh trả lời phỏng vấn đã nói hai công ty đều là công ty mạnh. Lần thu mua này là vì liên hợp cường cường, xác nhập ưu thế tài nguyên, cùng nhau lớn mạnh hơn. Phóng viên hỏi giải trí Hoa Thanh có thể thu mua công ty Bác Nghệ, hợp nhất ba công ty giải trí lớn làm một không. Tôn Văn Lâm trả lời sẽ không loại trừ khả năng này.

    - Bất động sản Cẩm Tú liên hợp với tập đoàn Hoành Đại tạo thành Hoành Đại Cẩm Tú tiêu thụ bùng nổ. Cẩm Tú mới biến bờ sông Hoàng Phổ thành một phong cảnh tịnh lệ. Có tin rằng sau khi tập đoàn Cẩm Tú thu lại tài chính thì sẽ triển khai quyền cước ở giới bất động sản.

    - Cẩm Tú năng nguyên thu mua khu mỏ, bắt đầu hành trình quốc tế hóa

    - Tập đoàn Cẩm Tú là nhân tài lĩnh vực buôn bán mới xuất hiện ở Trung Hoa. Sau khi dung hợp giải trí Hoa Thanh, bất động sản Cẩm Tú, đầu tư Cẩm Tú, khai thác Cẩm Tú, các sản nghiệp buôn bán chất lượng tốt của Cẩm Tú, trong ba năm phát triển ngắn ngủi đã đạt đến quy mô khổng lồ như bây giờ. Theo điều tra kinh tế và tài chính kỳ gần đây nhất trong năm trăm ức câu lạcbộ Trung Hoa, nó đã trở thành tập đoàn có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất. Tập đoàn Cẩm Tú có chất lượng tốt, tài sản lớn. Tương lai phát triển của nó khiến vô số nhà đầu tư chờ mong. Anh vĩnh viễn không biết anh quan trọng như thế nào trong cảm nhận của mọi người đâu? Đổng Bồ Đề đã rời đi ba năm nhưng Đường Trọng vẫn bừng tỉnh lại trong mơ vô số lần. Ba đao lại ba đao, mỗi nhát dao đâm vào người Đổng Bồ Đề cũng đâm vào lòng Đường Trọng. Cơ thể đau đớn, trái tim càng đau hơn. Lấy tính mạng trả giá để cứu người, ân tình như vậy phải dùng cái gì mới trả lại được đây? Trả không hết!
    Trả không hết! Chất lượng giấc ngủ của Đường Trọng giảm xuống, ác mộng liên tục, mỗi ngày rời giường đều đau đầu như là có lợi khí dùng sức đập ở trong đầu vậy. Trong thời gian ba năm này, Đường Trọng nắm tập đoàn Cẩm Tú trong tay phát triển mạnh mẽ. Tô Sơn là một người lãnh đạo vô cùng trác tuyệt. Dưới sự dẫn dắt của cô, tập đoàn Cẩm Tú đạt được thành tích khiến bản thân Đường Trọng đều trợn mắt cứng lưỡi. Đường Trọng không biết tập đoàn Cẩm Tú cuối cùng có thể đi đến bước nào nhưng hắn vô cùng chờ mong Tô Sơn. Mặc dù Đường Trọng đã thoát khỏi ngành giải trí nhưng bởi vì hắn trực tiếp khống chế giải trí Hoa Thanh và gián tiếp khống chế giải trí Trăm Đại, hai công ty giải trí mạnh nhất Trung Hoa nên hắn trở thành ông vua không ngai của ngành giải trí Trung Hoa. Hắn có thể ảnh hưởng đến phương hướng phát triển và bước đi của toàn bộ ngành giải trí. Chỉ riêng tư đã có người xin hắn dạy giải trí. Sau khi Đường Tâm trở về rồi gia nhập nhóm Hồ Điệp, lúc mới đầu Fan của Đường Trọng vô cùng không tình nguyện. Nhưng bởi vì giải trí Hoa Thanh tuyên truyền mạnh mẽ và sao chỉ, danh tiếng của nhóm Hồ Điệp cũng không giảm như mọi người nghĩ. Nó vẫn là nhóm thần tượng nhất của Trung Hoa, nhóm các cô gái thuần khiết. Nhưng bọn họ không thể phục chế được hiện tượng Đường Trọng và thành tích đó. Đường Trọng đã trở thành một nhân vật dấu hiệu, một truyền kỳ vĩ đại của ngành giải trí. Hô Đường Trọng lại bật dậy khỏi giường. Cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng, bản thân vẫn ngồi trên giường lớn thì mới yên tâm đi xuống. Hắn đi đến phòng tắm rửa, sau đó mở vòi nước ra tùy ý để nước lạnh xối vào người. Dòng nước mạnh xả xuống cuốn đi mồ hôi trên người, lại nghênh đón giọt nước mưa vốn dĩ không nên xuất hiện trên người hắn. Đường Trọng khóc!
    Nước mắt vừa chảy ra thì đã bị dòng nước cuốn đi không dấu vết. Nhưng Đường Trọng biết hắn khóc. Hắn giống như một đứa trẻ bị uất ức đứng đó, ánh mắt quật cường nhưng là giả vờ kiên cường. Hắn phú khả địch quốc, hắn đứng đầu thiên hạ nhưng trái tim hắn lại bị người ta lấy mất một mảnh. Một mảnh kia, cho dù hắn dùng bao nhiêu tiền tài bao nhiêu sản nghiệp thì cũng không thể bù lại được.

    - Đổng Bồ Đề. Hắn ôm mặt, gào thét như một con quái thú bị thương. Rửa mặt xong, mở máy tính ra xử lý mấy bưu kiện, người hầu liền tiến vào giúp hắn mặc quần áo. Còn chưa xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa. Người hầu mở cửa ra, Thu Ý Hàn mặc một bộ lễ phục màu bạc chạy vào. Nhìn thấy Đường Trọng đồ tây giày da, Thu Ý Hàn nở nụ cười ngọt ngào nói:

    - Em còn muốn giúp anh mặc quần áo chứ.

    - Anh còn chưa mặc xong quần áo? Đường Trọng nói.

    - Chuyện này nên để con gái bọn em làm. Lúc Thu Ý Hàn nói chuyện đã đi lên sửa sang lại ca vát cho Đường Trọng, nói:

    - Thật ra không nên để anh mặc đẹp như vậy. Anh như vậy không phải giành mất sự nổi bật của chú rể sao? Chú rể là Hoa Minh. Sau khi Hoa Minh tiến vào quân đội biểu hiện rất tốt, lại có Tiền gia mạnh mẽ ủng hộ, nhanh chóng lên chức trong bộ đội. Giờ hắn lấy quân hàm trung úy điều đến một học viện quân sự tin tức kỹ thuật, trung tâm học tập quân sự. Hơn nữa nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ công tác ở tin tức bộ đội. Chiến tranh tương lai chính là chiến tranh công nghệ cao. Chiến tranh công nghệ cao đương nhiên không tách khỏi chiến tranh tin tức. Tin tức bộ đội C333 là nơi hội tụ tinh anh kỹ thuật cả người. Sau khi Hoa Minh đi vào, có lợi ích rất lớn cho việc đề cao năng lực và phát triển tiền đồ. Hắn và Lí Tuyết Phù quen biết nhau yêu nhau thời đại học. Vừa mới bắt đầu là ba mẹ Lí Tuyết Phù không đồng ý. Đến lúc Lí gia gặp chuyện không may, Hoa Minh vẫn không rời đi vẫn thành tâm đã tác động đến người Lí gia thì người Tiền gia lại cảm thấy Lí Tuyết Phù không xứng với Hoa Minh. Đôi tình nhân này chịu đủ thử thách, cuối cùng vẫn tu thành chính quả. Người Tiền gia muốn thừa lúc Hoa Minh học tập ở trường để bọn họ kết hôn. Một mặt là vì sau khi Hoa Minh công tác ở C333 sẽ rất bận rộn, sợ không kết hôn được. Ngoài ra, đàn ông đã kết hôn mới là đàn ông có trách nhiệm. Người Tiền gia hi vọng Hoa Minh khiến người ta thấy ổn định, tin cậy, ấn tượng. Điều này cũng là vì lo lắng cho con đường làm quan của hắn. Nghĩ đến Hoa Minh và Lí Tuyết Phù, trong lòng Đường Trọng vô cùng áy náy với Thu Ý Hàn bên cạnh. Thu Hồng Đồ vẫn không đồng ý để con gái qua lại với Đường Trọng, thậm chí nhiều lần tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thu Ý Hàn. Nhưng Thu Ý Hàn vẫn làm theo ý mình, gắn chặt bên cạnh Đường Trọng. Cũng vì ba nên sau khi Thu Ý Hàn trở về từ Phát cũng không vào công tác trong tập đoàn Hoành Đại mà là ở Yến Kinh mở chi nhánh Thiên Thần phụ trách khai thác ở Trung Hoa. Sau khi Đổng Bồ Đề rời đi, dường như thời gian đã dừng lại. Quan hệ giữa Đường Trọng và Thu Ý Hàn không phát triển thêm nhưng vẫn cứu giúp nhau lúc hoạn nạn và hiểu biết và tín nhiệm lẫn nhau. Đường Trọng thấy Thu Ý Hàn thiện lương, chân thành tha thiết và càng ngày cô càng có nhiều dũng khí và kiên trì. Thu Ý Hàn cũng biết Đường Trọng không phải siêu nhân, không phải người sắt. Hắn không phải vạn năng. Hắn cũng có lúc đau lòng. Lúc hắn khó khăn, cô sẽ không rời khỏi hắn, giống như cô biết hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô. Thu Ý Hàn nhìn Đường Trọng bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay nắm chặt bàn tay to của hắn, nói:

    - Anh không có lỗi với em. Em thấy như vậy rất tốt. Từ nhỏ em đã ngốc, dễ dàng thấy đủ. Đường Trọng vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng. Hai người ôm nhau một lúc, Thu Ý Hàn nhắc nhở nói:

    - Chúng ta nhanh đi thôi. Anh là khách quý của Hoa Minh. Nếu anh không đến, lát nữa Hoa Minh sẽ gọi điện thúc giục mất. Đêm qua cậu ta còn sợ anh không đi, cố ý gọi điện cho em đấy.

    - Đi thôi. Đường Trọng nói. Hôn lễ của Hoa Môn không tính là lớn nhưng từ cấp bậc người đến thì có thể thấy Tiền gia rất coi trọng Hoa Minh. Bạn học của Hoa Minh trong học viện quân sự cũng có không ít người, chứng tỏ Hoa Minh trong trường học cũng không tệ. Đương nhiên, đối với Hoa Minh, đặc biệt nhất vẫn là đám người Đường Trọng, Lí Ngọc, Lương Đào, Thu Ý Hàn ngồi một bên. Bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cũng trải qua khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Cho dù thời gian thay đổi thế nào, tình cảm của bọn họ cũng không giảm, ngược lại còn bị năm tháng bỏ thêm chút muối mà càng có hương vị hơn. Chú rể và cô dâu đến kính rượu bàn này, Hoa Minh cầm ly rượu kính mọi người một ly, sau đó một mình cầm chén rượu đi đến trước mặt Đường Trọng. Hắn dùng lực ôm bả vai Đường Trọng, hốc mắt đỏ lên nói:

    - Lão nhị, mặc kệ mày đã trải qua chuyện gì, mày vẫn mãi là đại ca tốt của tao. Đường Trọng ôm chặt Hoa Minh, nói:

    - Đối xử tốt với Tuyết Phù. Một cô gái tốt không nên phải bị thương nặng như vậy.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)