FULL Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 573: Phó ngục lòng dạ rộng rãi.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi

    sai số chương vẫn liền mạch
    Dùng ngực đẩy bóng, đây là chuyện đơn giản à?

    Bóng trong nước không có điểm tựa, chỉ cần hơi dùng sức để đẩy thì quả bóng sẽ phiêu đãng về bốn phía.

    Phải biết rằng người còn chưa đến thì lúc chạy tới đã đè ép nước đến trước. Nước trùng kích lên sẽ làm quả bóng bị lệch phương hướng.

    Cho nên Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân mới cứ thất bại như vậy.

    Nhưng sao Đường Trọng lại làm được?

    Công phu bóng đá!

    Đúng vậy, lúc đẩy bóng Đường Trọng đã dùng công phu.

    Một chiêu này của hắn thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra không đơn giản chút nào.

    Đầu tiên Đường Trọng dùng khí công tập trung quả bóng lại không để nó du đãng lung tung trong hồ nước. Sau đó lúc hắn chạy thì nghiêng người để làm giảm bớt lực cản, sức lực cơ thể có thể trực tiếp tác dụng lên bề mặt quả bóng.

    Còn có cách khác là không cần khống chế lực cản mà trực tiếp tạo cột nước đẩy bóng tới bờ.

    Cho dù là cách nào thì đối với người bình thường mà nói, đây đều không tầm thường.

    Cho nên Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân khó có thể bắt chước được.

    Kết quả trận đấu tự nhiên không cần nói cũng biết, đội của Đường Trọng và Liễu Hảo Manh đã dẫn đầu, Trịnh Trí Bân và Lý Đồng hơn đối thủ một bàn thắng hiểm, lấy được thành tích thứ hai. Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết là đội thảm bại nhất, đứng cuối cùng.

    Khâu trò chơi đã kết thúc, tiếp theo chính là khâu trừng phạt.

    Nhưng đạo diễn ra hiệu, đội quay phim tạm thời dừng lại. Nhóm khách quý và chủ trì cũng cần nghỉ ngơi một thời gian.

    Tổ chuẩn bị tiết mục vô cùng đông. Ở nhóm khách quý, lúc bọn hắn đang nghỉ ngơi, nhân viên công tác lập tức mang nước khoáng và điểm tâm hoa quả tới.

    - Đường Trọng, anh lợi hại thật đấy. Anh làm thế nào vậy?

    Liễu Hảo Manh ngồi bên cạnh Đường Trọng. Tuy trên người đã được khoác một cái khăn mỏng nhưng ngực vẫn còn lõa lồ, da thịt trắng mịn, bộ ngực sáng ngời vẫn làm người ta đau mắt.

    - Đúng vậy đấy. Đường Trọng, anh phải dạy cho bọn em đấy.

    Lý Đồng cũng cười hì hì ngồi bên cạnh Đường Trọng:

    - Anh hơn đội em sáu bàn, thật là quá lợi hại.

    - Cho dù anh dạy thì em cũng không học được đâu.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Lý Khả nhìn bộ ngực đang nhô lên của mình, khuôn mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu ăn điểm tâm.

    Cô quả thật không thể dùng ngực đội bóng như Đường Trọng được.

    - Tôi và mọi người thử qua đều thất bại hết mà cho tới bây giờ vẫn không rõ nguyên nhân là gì.

    Trịnh Trí Bân cũng khẽ cười, nói:

    - Đường Trọng, cậu nói cho chúng tôi nghe chút đi.

    - Tôi dùng khí công.

    Đường Trọng thẳng thắn nói:

    - Dùng khí công tác dụng vào mặt nước, sau đó dùng nước đánh quả bóng lên bờ.

    Đáp án của Đường Trọng nửa thật nửa dối. Nói thật là hắn quả thật dùng khí công. Nói dối chính là cho dù hắn không cần dùng khí công tác dụng lên mặt nước thì cũng có thể đánh quả bóng lên bờ. Chỉ là như vậy vô cùng khó khăn, nói ra cũng quá rợn người.

    Trong nước, chạy rồi dùng nước đá cầu càng khó khăn hơn.

    - Thì ra là cậu biết khí công à.

    Nghe thấy câu trả lời của Đường Trọng, mọi người đều thấy kinh ngạc và thoải mái.

    Nếu Đường Trọng biết khí công thì vấn đề nãy dễ giải thích rồi.

    - Biết chút thôi. Mới bắt đầu học mà.

    Đường Trọng khiêm tốn nói.

    - Học được không? Có thể dạy em không?

    Liễu Hảo Manh cầm cánh tay Đường Trọng rồi nũng nịu nói.

    - Em cũng muốn học. Từ nhỏ sức khỏe em đã không tốt, mẹ em còn lo em không sống được.

    Lý Đồng cũng lên tiếng nói.

    - Em cũng muốn học, em cũng muốn học. Chuyện tốt không thể thiếu em được.

    Lý Tiểu Tuyết cười hì hì nói.

    Lý Hữu Bằng bưng một đĩa hoa quả rồi ngồi cạnh Trịnh Trí Bân, cười cười nhìn Đường Trọng đang nói chuyện, nói:

    - Đường Trọng rất được chào đón nhỉ?

    - Đúng vậy, rất được chào đón.

    Trịnh Trí Bân cười ha hả nói qua loa. Hắn đã nhìn ra Lý Hữu Bằng không có cảm tình tốt với Đường Trọng.

    Nhưng cái này cũng không có gì kỳ quái. Hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa đều là ngôi sao đang nóng rực của ngành giải trí gần đầy. Hôm nay Lý Hữu Bằng cứ bị Đường Trọng đè đầu suốt, đối với ý kiến của hắn cũng có thể lý giải được.

    Thời trẻ tuổi, ai mà không có lúc khinh cuồng chứ?

    Lúc trẻ Trịnh Trí Bân đã trải qua chuyện như vậy. Hắn biết ngành giải trí càng ô uế và dơ bẩn hơn bên ngoài tưởng tượng. Nhưng hắn và Đường Trọng vói Lý Hữu Bằng không phải đồng lứa nên cũng không muốn đứng về ai, lúc nói chuyện vẫn giữ lập trường trung lập.

    Lý Hữu Bằng không hài lòng với câu trả lời của Trịnh Trí Bân. Nhưng hắn đã ngắm mục tiêu là Đường Trọng, đương nhiên không thể đắc tội Trịnh Trí Bân được. Nếu không hắn sẽ thành hai mặt đều là địch rồi.

    Hắn cười cười, nói:

    - Chỉ là trò chơi mà thôi, sao phải thể hiện thế chứ? Còn dùng cả khí công. Xem ra chúng ta cũng phải theo học một ít mới được, nếu không thì sẽ bị xã hội đào thải.

    - Cậu học đi. Tôi lớn tuổi rồi không học được.

    Trịnh Trí Bân nói.

    - Tôi cũng không học được. Hay là an tâm làm cho tốt chuyện của mình đi. Chúng ta làm gì có chuyện gì mà phải đánh nhau với người khác đâu.

    Lý Hữu Bằng nói.

    Tuy Đường Trọng đang nói chuyện với ba cô gái Liễu Hảo Manh, Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng, thoạt nhìn đặt hết tâm trí lên người các cô nhưng lỗ tai của hắn khác hẳn người thường, sao lại có khả năng không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân được?

    Người không bị đố kỵ thì tài trí bình thường thôi. Đường Trọng cũng không cảm thấy bị đồng sự nghị luận vài câu là chuyện giỏi giang cỡ nào. Hắn chỉ thấy Lý Hữu Bằng này lòng dạ nhỏ hẹp, về sau ít tiếp xúc mà thôi.

    Bạn học Đường Trọng quyết định hoàn toàn không để người này vào mắt nữa.

    - Nếu bọn em không sợ phiền phức thì dạy cho bọn em cũng không có vấn đề gì đâu.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói:

    - Nhưng học khí công cũng không phải là chuyện dễ dàng. Anh bắt đầu luyện tập từ lúc 10 tuổi, cho tới bây giờ đã được hơn chục năm rồi. Mỗi ngày đều 6 giờ rời giường, ngày qua ngày, năm qua năm, xuân hạ thu đông chưa bao giờ gián đoạn.

    Quả nhiên sau khi nghe thấy Đường Trọng khuếch đại độ khó thì ba cô gái đều lộ vẻ do dự.

    - Khó vậy sao? Không phải anh nói cho bọn em biết phương pháp, sau khi bọn em về luyện tập là lập tức thành công sao?

    Liểu Hảo Manh hỏi vấn đề thật sự “quá tốt”.

    - Đúng vậy. Em chắc chắn không kiên trì được rồi. 6 giờ sáng đã rời giường, cái này em không làm được.

    Lý Đồng có thói quen ngủ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nói.

    - Em cũng không được, không kiên trì nổi.

    Lý Tiểu Tuyết nói:

    - Đường Trọng, anh cố ý nói khó như vậy là vì không cho bọn em học đúng không?

    - Anh cũng muốn nhận mấy người đẹp làm đệ tử, hi vọng các em có thể cho anh cơ hội.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Nghỉ ngơi một lúc, nhân viên công tác tới thông báo, nói tiết mục đã bắt đầu.

    Vì thế bọn người Đường Trọng lại khỏi chỗ nghỉ ngơi để hứng ánh mặt trời “độc hại”.

    - Căn cứ vào quy tắc trò chơi của chúng ta, mỗi một lượt chơi, người thắng có thể yêu cầu người thất bại một thứ. Đấy chính là “trừng phạt thống khổ” của chúng tôi.

    Trương Thượng Hân cầm micro nhìn vào màn ảnh:

    - Đường Trọng và Liễu Hảo Manh là đội đứng đầu trong trận “bóng đá trên nước”, có quyền đưa ra biện pháp trừng phạt với đội thua cuộc là Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết. Đường Trọng, Liễu Hảo Manh, hai người chuẩn bị xong chưa?

    - Em nghĩ trừng phạt thế nào chưa?

    Đường Trọng nhìn Liễu Hảo Manh, lên tiếng hỏi.

    Liễu Hảo Manh lắc đầu, nói:

    - Đội chúng giành được thắng lợi, Đường Trọng chính là đại công thần, anh nghĩ cách trừng phạt đi.

    Đường Trọng cười gật đầu, nhìn Lý Bằng Hữu nói:

    - Vậy để Lý Bằng Hữu đọc một lần bài “Tam Tự Kinh” đi.

    Mọi người tức cười.

    Phải biết rằng tham gia tiết mục này, đai đa số đều có thân phận ngôi sao, đều là bạn bè của người đang trên sân khấu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, bình thường cũng sẽ không làm đối phương khó xử.

    Người thắng có thể trừng phạt người thua, mặc dù nói là trừng phạt thống khổ nhưng cũng không đến nỗi gây khó dễ làm đối phương mất mặt.


    Nếu không, lát nữa mình thất bại, bọn họ lại đưa ra yêu cầu khó thì làm sao bây giờ?

    Nhưng chẳng ai ngờ Đường Trọng lại để Lý Hữu Bằng đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.

    Người Trung Hoa vô cùng quen thuộc Tam Tự Kinh, đây là quyển sách vỡ lòng của bọn trẻ. Nhưng có bao nhiêu người có thể học thuộc lòng nguyên vẹn nó được?

    Trương Thượng Hân nhìn về phía Đường Trọng, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao Đường Trọng lại nhằm vào Lý Hữu Bằng.

    Nhưng cô lo Đường Trọng không hiểu quy định trừng phạt nên lại hỏi lại:

    - Đường Trọng, cậu xác định để Lý Hữu Bằng đọc Tam Tự Kinh chứ?

    Cô biết độ khó của vấn đề này. Nếu Lý Hữu Bằng không trả lời được thì không khí sẽ rất xấu hổ.

    Cho nên cô xác nhận lại lần nữa. Cô biết, với trí tuệ của Đường Trọng thì nhất định cậu ta sẽ hiểu ý mình.

    - Đúng vậy.

    Đường Trọng vô cùng vui vẻ nói:

    - Có phải rất đơn giản không? Nếu đơn giản thì tôi sẽ ra thêm một đề nữa.

    - ...

    Trương Thượng Hân xác định Đường Trọng đang cố ý nhằm vào Lý Hữu Bằng. Trong lòng cô mặc niệm cho Lý Hữu Bằng, không biết người này có chỗ nào làm Đường Trọng không hài lòng nữa.

    Lý Hữu Bằng vẫn đang cười nhưng ánh mắt đầy vẻ tức giận.

    Yêu cầu như vậy còn gọi là đơn giản sao?

    Hắn biết Đường Trọng đang cố ý để mình mất mặt.

    Đúng vậy, hắn không làm được. Ngoại trừ vài câu bắt đầu là “nhân chi sơ tính bổn thiện, tính gần tập tương xa” ra, những chữ đằng sau hắn quên không còn một mống.

    Trương Thượng Hân nhìn về phía Lý Hữu Bằng, cười hỏi:

    - Lý Hữu Bằng, cậu có muốn chấp nhận sự trừng phạt của Đường Trọng không?

    - Tôi không làm được.

    Lý Hữu Bằng vui vẻ nói, trong lòng lại hận không thể đâm Đường Trọng mười tám hai mươi đao. Hắn quay đầu nói với người đại diện là muốn đài truyền hình cắt đoạn phim này đi.

    Nếu không, nếu phát trên TV thì hắn sẽ mất mặt đến nhà bà ngoại mất.

    - Nhưng tôi muốn khởi động cơ chế phản khảo hạch.

    Cái gọi là cơ chế phản khảo hạch chính là lo người thắng lợi cố ý đưa ra yêu cầu khó khăn cho bên thất bại. Nói cách khác, bên thắng lợi đưa ra yêu cầu phải là mình có thể làm được, bằng không thì sẽ bị coi là cố ý làm khó dễ.

    Đương nhiên, bên thất bại từ chối trừng phạt mà đưa ra chế độ phản khảo hạch thì chứng tỏ đã vạch mặt với đối phương rồi.

    Từ khi xây dựng tiết mục “đau khổ và vui sướng” đến nay, đây là lần đầu tiên có khách quý ở trong phần tiết mục trừng phạt đưa ra chế độ phản khảo hạch.

    Không khí lập tức ngưng trọng. Mọi người đều biết hai người kia đỏ mắt rồi.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 574: Háo sắc cưỡi ngựa.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng không để hắn vào mắt nhưng ghi hắn trong lòng.

    Giờ có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao hắn lại có thể bỏ qua?

    Khoan dung độ lượng? Đó là chuyện mà thượng đế nên làm.

    Nghe thấy Lý Hữu Bằng nói ra cơ chế phản khảo hạch, Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến đều thấy đau đầu. Bọn họ nhìn về phía đạo diễn tiết mục. Đạo diễn khẽ gật đầu với bọn họ.

    Bọn họ hiểu rõ ý đạo diễn. Đường Trọng và Lý Hữu Bằng bất hòa, đây là một cơ hội để lăng xê. Tiết mục không thể gián đoạn, cho dù thế nào thì cũng phải tiếp tục.

    Bình thường chuyện như vậy bọn họ không tìm mãi không được, giờ lại có hai người này cố ý “phối hợp”, bọn họ đương nhiên muốn làm một trận giương cung bạt kiếm rồi.

    Không khí khẩn trương thì sợ cái gì? Càng như vậy thì càng hấp dẫn người xem.

    - Đường Trọng, căn cứ vào quy tắc trò chơi của chúng ta, Lý Hữu Bằng đưa ra chế độ phản khảo hạch với cậu, cậu chấp nhận hay từ chối?

    Quách Tử Kiến nhìn Đường Trọng, hỏi:

    - Nếu cậu từ chối thì vấn đề này chấm dứt như vậy. Cậu không thể nhắc lại yêu cầu trừng phạt đội thất bại.

    - Tôi chấp nhận.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn không có xem kỹ quy tắc trò chơi mà Trương Thượng Hân đưa cho, thật đúng là không biết có chế độ phản khảo hạch như vậy. Nhưng bọn họ đã nói ra rồi thì sẽ không có đạo lý trốn tránh.

    Nếu hắn từ chối thì chẳng phải chứng tỏ bản thân hắn cũng không giải quyết được vấn đề do mình đưa ra hay sao?

    Nói như vậy, không chỉ là Lý Hữu Bằng mất mặt mà hắn lại càng mất mặt hơn, còn bị người xem mắng là rắp tâm hại người, bụng dạ hẹp hòi.

    Tuy vốn dĩ hắn chính là người như vậy.

    - Vậy bắt đầu được chưa? Có cần chuẩn bị một chút không?

    Trương Thượng Hân có lòng nhắc nhở. Cô muốn cho Đường Trọng một chút thời gian để chuẩn bị.

    - Giờ có thể bắt đầu rồi.

    Đường Trọng nói. Hắn mở miệng đọc:

    - Nhân chi sơ tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu thả không dạy, tính chính dời. Viết giang hà, viết chuẩn tế. Này bốn khinh, thủy kỷ. Viết đại hoa, tung hằng nhất định. Tím ngũ nhạc, núi danh tiếng.

    Một khi Đường Trọng nghĩ lại, trí nhớ thuở bé như nước suối bừng lên.

    - Thái Văn Cơ có thể phân biệt Cầm Tạ Đạo Uẩn, có thể vịnh ngâm. Cô gái kia mà lại thông minh. Đàn ông như ngươi khi tự cảnh...

    Đường Trọng càng đọc, sắc mặt Lý Hữu Bằng lại càng khó chịu nổi. Đã nửa ngày rồi mà thằng ranh này cũng không thở gấp. Hiển nhiên hắn ta thật sự có thể đọc thuộc bản Tam Tự Kinh dài dằng dặc này.

    Hắn có bị bệnh không? Có nhớ cái gì lại đi nhớ Tam Tự Kinh?

    - Đủ rồi, đủ rồi.

    Quách Tử Kiến cười bảo ngừng, nói:

    - Đường Trọng, đã đủ rồi. Cậu đã thông qua khảo hạch. Tô nghĩ tất cả mọi người không có ý kiến gì đâu.

    Không ai có ý kiến.

    Dựa theo biểu hiện của Đường Trọng với Tam Tự Kinh, đọc thuộc lòng toàn bộ cái này cũng chỉ cần chút thời gian mà thôi.

    - Đường Trọng, cậu thật lợi hại, sao cậu có thể nhớ được chứ?

    Quách Tử Kiến nói.

    - Bởi vì đây là quyển sách vỡ lòng của đất nước chúng ta mà. Khi con bé, mỗi khi làm sai chuyện gì, cha tôi đều bắt tôi đọc thuộc lòng “Bách gia tính, “Tam tự kinh”... Có thể là khi còn bé tôi làm sai rất nhiều chuyện nên đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

    Đường Trọng cười trả lời.

    Sau đó hắn nhìn về phía Lý Hữu Bằng, nói:

    - Khi còn nhỏ nhất định Lý Hữu Bằng là con ngoan, cho tới giờ cũng chưa làm sai chuyện gì nên giờ mới không thuộc Tam Tự Kinh.

    - Khi còn bé tôi đều chăm chỉ học tập.

    Lý Hữu Bằng lạnh giọng nói. Giờ, ngay cả cười hắn cũng không cười nổi.

    Hắn biết không phải Đường Trọng có lòng tốt giải thích giải vây cho mình, hắn ta đang mỉa mai mình là con mọt sách ngoan ngoãn nghe lời đây mà.

    - Vậy nhất định cậu không đọc Tam Tự Kinh rồi.

    Đường Trọng nói.

    - ...

    Lồng ngực Lý Hữu Bằng muốn nổ tung.

    Nếu không phải đang quay phim thì hắn đã sớm xông lên đánh một trận với Đường Trọng rồi. Đương nhiên, Đường Trọng biết khí công cũng là một nhân tố nho nhỏ.

    Hôm nay xem như hắn và Đường Trọng đã kết thù kết oán rồi.

    Có thể tồn tại trong ngành giải trí, mọi người đều không phải đồ ngốc. Bọn họ đều nhìn ra Đường Trọng và Lý Hữu Bằng đang phân cao thấp. Đối với bọn họ, không có lý do gia nhập vào trận chiến này.

    - Như vậy, Đường Trọng đã thuận lợi vượt qua kiểm tra phản khảo hạch. Chúng ta tiếp tục trò chơi tiếp theo nào.

    Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói. Đứng trên lập trường của mình, cô không muốn Đường Trọng và Lý Hữu Bằng quan hệ tan vỡ mà mọi người đều biết.

    Tuy như vậy sẽ giúp đề cao tỷ lệ xem tiết mục của bọn họ nhưng lại không có chỗ tốt với hình tượng của Đường Trọng và Lý Hữu Bằng. Giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, được không bù mất.

    Đương nhiên cô cũng biết Đường Trọng có suy nghĩ của mình, cô không có cách can thiệp quá nhiều.

    Lần nghỉ ngơi tiếp theo, không khí trong khu khách quý trở nên cổ quái.

    Ba người Lý Đồng, Lý Tiểu Tuyết, Liễu Hảo Manh tụ lại một chỗ nói thì thầm với nhau. Lý Hữu Bằng chạy tới nói chuyện phiếm với Trịnh Trí Bân. Đường Trọng không đến chỗ ba cô gái kia, tránh cho ba người bọn họ khó xử. Hắn cũng không muốn đi đến chỗ Trịnh Trí Bân. Như vậy Trịnh Trí Bân sẽ bị kẹp giữa hai người, không khí càng xấu hổ thêm.

    Lý Hữu Bằng nghĩ mình “chiếm lấy” Trịnh Trí Bân chẳng khác nào cô lập Đường Trọng. Thật ra hắn không biết hành vi này của hắn lại càng làm Trịnh Trí Bân thấy phản cảm thêm. Ngược lại Đường Trọng không đi tới làm Trịnh Trí Bân âm thầm tán thưởng, nghĩ thầm người này đáng giá kết giao.

    Luận hiểu rõ nhân tâm, Lý Hữu Bằng sao có thể là đối thủ của loại quái thai Đường Trọng được?

    Trương Thượng Hân cầm hai chai nước khoáng tới, đưa một chai cho Đường Trọng, bản thân cầm lấy một chai. Lúc cô đang chuẩn bị mở một chai ra thì đã thấy Đường Trọng đưa cái chai đã mở trong tay hắn sang.

    Trương Thượng Hân nhận lấy, vừa cười vừa nói:

    - Cảm ơn.

    Đường Trọng nhận chai nước khoáng từ trong tay cô, nói:

    - Hẳn là tôi cảm ơn cô mới đúng.

    - Một chai nước mà thôi, cũng đáng được cảm ơn à?

    Trương Thượng Hân trợn trắng mắt nói:

    - Cậu là khách quý mà tôi mời đến. Lẽ ra tôi phải quan tâm cậu chu đáo chứ.

    - Tôi nói chuyện trong tiết mục ấy cô đã giúp tôi giải vây.

    Đường Trọng nói.

    - Thì ra cậu đã hiểu à?

    Trương Thượng Hân cười. Cô biết người này gian hoạt như quỷ, làm gì có chuyện gì có thể lừa được cậu ta chứ.

    - Làm sao vậy? Cậu ta chọc gì cậu?

    - Không hiểu lắm. Hắn chạy đến trước mặt người khác bàn lộng thị phi, có địch ý với tôi.

    Đường Trọng nói.

    - Có lẽ tôi biết một ít nguyên nhân đấy.

    Trương Thượng Hân nói.

    - Nguyên nhân gì?

    - Thứ nhất, hôm nay cậu biểu hiện quá ưu tú. Cậu ta thấy cậu đang đè ép danh tiếng của cậu ta.

    - Cậu đã dùng hai chữ “đệ nhất”, còn thứ hai ở đâu?

    - Thứ hai, cậu ta là bạn của Chung Minh Vũ. Nghe nói cậu ta vào ngành này là do Chung Minh Vũ đề cử.

    Đường Trọng đã hoàn toàn hiểu ra, nói:

    - Thì ra tôi “quen biết” khắp thiên hạ à?

    - Cho nên trong ngành này phải tận lực dĩ hòa vi quý. Vì cậu không biết ai sẽ ở đằng sau chọc cậu một đao đâu.

    Trương Thượng Hân nói.

    - Nếu bị uất ức thì sao? Nếu bị người khác chủ động trêu chọc thì sao?

    - Cách xử lý của người bình thường là không để ý tới hắn. Chó cắn người, chẳng lẽ người phải cắn lại nó à?

    Trương Thượng Hân mở lớn đồng tử, khẽ cười cười, cho cảm giác ấm áp tài trí.

    - Đây không phải có lợi cho con chó đó sao?

    Đường Trọng hỏi lại nói:

    - Dựa vào gì mà chó có thể tùy tiện cắn người? Vì nó là chó à? Nếu thế thì tôi cũng là một con chó cắn người cho xong. Ai cắn tôi thì cắn nó càng ác hơn.

    Trương Thượng Hân nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Đường Trọng thì khẽ thở dài, nói:

    - Cho nên, Đường Trọng, cho tới bây giờ cậu cũng không chịu thiệt.

    - Tôi cũng chịu thiệt.

    Đường Trọng nói:

    - Tôi đã tận lực để những tên trêu chọc tôi không chiếm được tiện nghi gì.

    Vì tổ tiết mục sắp xếp trò chơi cuối cùng là trò chơi lập tức nên tổ kịch đã đặc biệt tìm mấy người chăn nuôi để thuê mấy con ngựa.

    Sau khi tiết mục kết thúc thì cũng không lập tức trả ngay. Đạo diễn thấy thời gian còn sớm, nói nếu hứng thú thì có thể cưỡi ngựa dạo chơi bốn phía.

    Lúc này bọn hắn đang ở núi Sáng Dương, cách đó không xa là thảo nguyên, phía trước chính là bãi cỏ màu xanh mênh mông bát ngát, phía dưới là đủ loại ruộng bậc thang cây cải dầu. Gió khẽ phe phẩy, ánh nắng tươi sáng, thật sự là nơi ngắm cảnh rất tốt.

    Đường Trọng rất thích cưỡi ngựa vì ngựa rất tốt, đều có liên quan đến “vương tử”. Ví dụ như bạch mẽ vương tử, hắc mã vương tử. Đường Trọng thấy nó phối hợp với hình tượng của mình rất được.

    Còn có một nguyên nhân quan trọng chính là lúc trước, khi hắn xem ti vi, những đại hiệp bên trong đều mặc một áo choàng màu đen hoặc màu đỏ cưỡi ngựa chạy như điên, tư thế tiêu sái anh tuấn vô cùng khủng khiếp. Hắc Hiệp cũng là hiệp, hắc hiệp cũng có thể thúc ngựa chạy như điên mới đúng. Tiếc nuối chính là không có một con ngựa đen, bằng không thì càng phong cách rồi.

    Đường Trọng cưỡi một con ngựa yên đỏ, nói với đạo diễn:

    - Tôi cưỡi ngựa ra ngoài ngắm cảnh một chút nhé.

    - Đi đi, đừng đi quá lâu, phải nhớ giờ về đấy.

    Đạo diễn cười ha hả nói. Ông vô cùng hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của Đường Trọng. Vì cậu bé này đã mang đến cho ông quá nhiều kinh hỉ, không chỉ thắng lợi trong trò chơi mà còn lăng xê cho ông. Ông còn đang nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn, muốn mời hắn làm khách quý trường kỳ của tiết mục này.

    - Đường Trọng.

    Trương Thượng Hân đứng cạnh đạo diễn dịu dàng nói.

    Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô.

    Ánh mắt của cô khát vọng nhìn Đường Trọng, nhìn con ngựa dưới háng Đường Trọng, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.

    Đường Trọng lập tức hiểu rõ tâm tư của cô, vừa cười vừa nói:

    - Thượng Hân, không phải cô có việc muốn bàn bạc với tôi sao? Đến đây đi. Vừa vặn tôi có chút chuyện. Chúng ta sang bên kia vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.

    Đạo diễn biết ý của Trương Thượng Hân, tự nhiên toàn thành cho mỹ nữ, nói:

    - Đúng vậy đấy Thượng Hân. Đường Trọng không có nhiều thời gian, bình thường cô cũng bận rộn công tác, đi ngắm cảnh tâm sự với Đường Trọng đi. Nhiệm vụ mời Đường Trọng làm khách quý đặc biệt giao cho cô đấy.

    - Dạ đạo diễn. Tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

    Trương Thương Hân vừa cười vừa nói. Đạo diễn tìm cho cô cái cớ hoàn mỹ như vậy, cô đương nhiên phải bánh chưng đi, bánh giày lại.

    Trương Thượng Hân giơ tay lên, Đường Trọng thò tay kéo một cái đã lôi được thân thể cao gầy của cô lên lưng ngựa.

    Đường Trọng quất lên mông ngựa, quát:

    - Giá.

    Vì thế tuấn mã liền chạy như điên.

    Háo sắc cưỡi ngựa đều có tri kỷ tựa trong lòng.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 575: Ngựa sợ hãi!.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Thấy Trương Thượng Hân nhảy lên ngựa củ Đường Trọng xong, hai người chạy đi xa rất nhanh, Lý Hữu Bằng đi tới bên cạnh ba cô gái là Lý Hảo Manh, Lý Đồng, Lý Tiểu Tuyết, hạ giọng nói đầy ý vị:
    - Thoạt nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân có quan hệ không tồi nhỉ? Nghe nói Đường Trọng tham gia tiết mục khách quý là do Trương Thượng Hân mới tới hả?

    Ba cô gái đều là nhân vật thành tinh, làm sao không biết mấy chuyện thị phi này chứ?

    Các cô đều nhận ra Lý Hữu Bằng bất hòa với Đường Trọng, hiện giờ hắn lại tới trước mặt các cô nói những lời này, tất nhiên là muốn để các cô gây chuyện. Hiện trường có ba vị khách quý là nam, vì sao Trương Thượng Hân lại chỉ lên ngựa của Đường Trọng chứ? Vì sao cô lại không thể tự mình cưỡi riêng một con?

    Mọi người mà bàn luận là Đường Trọng và Trương Thượng Hân có "gian tình" thì tin này sẽ truyền ra ngoài ngay. Nếu thế thì hình tượng của hai người cũng bị tổn hại đấy.

    Trương Thượng Hân là nữ thần trong giới nghệ sĩ " ngoài chăn", thật đúng là chưa có tiếng xấu gì với đàn ông trong làng giải trí cả. Cho dù ngẫu nhiên có một chút chuyện xấu thì cũng chỉ là bọt nước trong hồ, nháy mắt đã biến mất, không lưu lại ấn tượng gì trong lòng fans hâm mộ.

    Mà chuyện xấu của Đường Trọng lại quá nhiều, cũng giống như Lý Ngang kia, là dạng nhân vật Hoa hoa công tử. Hai người nếu có quan hệ thì mọi người sẽ cho rằng Đường Trọng Đường Trọng đúng là chó không bỏ được ăn phân, vừa thấy cục xương đã nhào tới gặm hai cái. Mà Trương Thượng Hân thì ánh mắt quá kém, trở thành người thứ ba, người thứ tư không biết tự ái.

    Đường Trọng là người tính tình có thù tất báo, mà Trương Thượng Hân lại địa vị cực cao, sức ảnh hưởng cực lớn, cũng không phải là người dễ đối phó. Đắc tội với bọn họ thì chẳng có lợi ích gì.

    Cho nên tất nhiên các cô sẽ không dễ dàng nhảy vào cái hố to do Lý Hữu Bằng đào.

    - Vậy sao? Tôi cũng không rõ lắm đâu.
    Lý Đồng cười ngọt ngào.
    - Chẳng qua tôi cũng muốn đi cưỡi ngựa đó. Đáng tiếc là tôi không biết cưỡi.

    - Ha ha ha, tôi biết, tôi cưỡi ngựa mang cô đi nhé?

    Lý Tiểu Tuyết vừa cười vừa nói.

    - Tốt tốt.
    Lý Đồng vui vẻ đáp.

    Vì thế, Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng liền chạy đi tìm nhân viên công tác lấy một con ngựa.

    Lý Hảo Manh ngược lại vẫn muốn duy trì tình bạn tốt với Lý Hữu Bằng. Dù sao thì Lý Hữu Bằng cũng là ngôi sao nổi tiếng trong nước, nếu có thể hợp tác diễn một bộ phim với hắn thì nói không chừng cũng không tồi đâu, về sau chính thức tiến vào màn ảnh nhỏ.

    Chẳng qua hiện giờ hiển nhiên không phải là cơ hội thích hợp rồi.

    Vì thế Lý Hảo Manh vừa cười vừa nói:
    - Đói bụng ghê. Em đi ăn chút gì đó, anh Lý Hữu Bằng, anh có đi không?

    Lý Hữu Bằng lắc đầu. Hiện giờ làm sao hắn còn nuốt được chứ?

    Biểu hiện của Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng làm hắn rất không hài lòng. Hai cô gái này muốn trốn tránh hắn đó.

    - Vậy em đi trước, chốc nữa lại nói chuyện phiếm với anh.
    Lý Hảo Manh vẫy vẫy tay, chui vào chiếc xe tải cách đó không xa.

    Lý Hữu Bằng cảm thấy uất ức trong lòng, thấy Trịnh Trí Bân đứng trên sườn núi cách đó không xa hút thuốc. Hắn liền chuẩn bị đi qua đó xin điếu thuốc hút.

    Không biết là trùng hợp hay đoán được ý nhĩ của hắn, Trịnh Trí Bân đi xuống sườn núi, nói với đạo diễn tiết mục.
    - Đạo diễn Kim, tôi có chút suy nghĩ muốn nói chuyện với ông.

    Bước chân Lý Hữu Bằng dừng phắt lại, phẫn nộ đi về một hướng khác của sườn núi.

    Hắn cảm thấy hắn thật cô độc!

    Gió núi, biển hoa quấn quanh vó ngựa.

    Bài hát kia thế nào nhỉ? Để chúng ta giục ngựa lao nhanh, cuộc đời vui vẻ.

    Hơn nữa trong ngực còn có người đẹp làm bạn, càng đúng là cuộc đời không còn gì đẹp hơn.

    - Tôi có thể bỏ dây cột tóc ra không?
    Trương Thượng Hân hô lên.

    - Cô nói cái gì?
    Đường Trọng hỏi. Tiếng gió gào thét, tâm thần Đường Trọng hoảng hốt, không nghe thấy Trương Thượng Hân nói gì.

    - Tôi có thể bỏ dây cột tóc ra không?
    Trương Thượng Hân cao giọng hơn.

    - Được chứ.
    Đường Trọng nói.

    Vì vậy Trương Thượng Hân liền bỏ dây buộc tóc trên đầu xuống.

    Vèo...

    Mái tóc đen thoát khỏi trói buộc, tung bay theo gió.

    Sợi tóc thổi lất phất vào măt Đường Trọng, con mắt, cái mũi, khuôn mặt, khiến hắn ngứa ngáy, ngay cả trái tim cũng bắt đầu ngứa.

    Vì vậy, vòng eo vừa rồi ôm còn cảm thấy thoải mái mềm mại giờ đã nóng như một cái bếp lò.

    Thân thể Đường Trọng cũng nhích về phía sau, bờ mông cũng muốn dịch tới.

    Hắn không phải là một người đàn ông tùy tiện.

    Thế lực rơi của con ngựa khi chạy ngược lại càng khiến thân thể hắn bị đẩy áp sát về phía thân thể Trương Thượng Hân.

    Trương Thượng Hân không cảm thấy khác thường ở phía sau. Cô giống như một con chim vui vẻ giang hai cánh tay la to.

    Nữ thần văn nghệ, hiện giờ không có chút văn nghệ nào.

    - Đường Trọng à, tôi rất vui đó.
    Trương Thượng Hân cười ha hả nói:
    - Nguyện vọng của tôi rốt cục cũng được thực hiện rồi.

    - Nguyện vọng gì thế?

    - Bản thân tôi nhất định phải cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên một lần.
    Trương Thượng Hân nói.

    - Thế mà cũng coi như là nguyện vọng à?
    Đường Trọng nói.
    - Nguyện vọng này đúng là rất đơn gian, hơn nữa đây cũng chưa coi là thảo nguyên. Thảo nguyên chính thức ở Mông Cổ cơ.

    - Thế nhưng nếu không có cậu giúp tôi thì căn bản tôi cũng không thực hiện được đâu.
    Trương Thượng Hân nói.
    - Tôi thích cưỡi ngựa nhưng lại không dám cưỡi ngựa.

    - Thảo nào.
    Đường Trọng nói. Vừa rồi hắn nhìn thấy ánh mắt Trương Thượng Hân sáng quắc nhìn thân thể con ngựa dưới háng hắn, lúc hắn chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi, cô mới không nhịn được mà hô tên mình... Chứng minh cô lo lắng rằng cơ hội này sẽ vuột mất.

    Thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cô cũng không tiện biểu hiện nóng nảy, bằng không sẽ khiến người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ thì không hay. Cho dù cô không sợ chuyện xấu thì cũng phải bận tâm xem Đường Trọng có đồng ý tiếp nhận chuyện xấu này hay không. Trai gái trong ngành giải trí đều phải chú ý nhất tới hình tượng của mình.

    Đường Trọng không muốn để cô khó xử, cho nên mới cho cô lên ngựa phóng túng một phen.

    - Cái gì mà thảo nào?
    Trương Thượng Hân đưa tay vuốt mái tóc dài, lộ ra đôi má tinh xảo.

    - Thảo nào cô lại gọi tên tôi.
    Đường Trọng nói.

    - Tôi không phải là sợ cậu đi mất đâu.
    Trương Thượng Hân cười.
    - Cậu cũng quá không nói nghĩa khí rồi. Loại chuyện tốt thế này mà không mời tôi một tiếng.

    - Tôi mời cô, cô từ chối thì sao chứ?

    - Dù sao thì cậu cũng không mời rồi. Thế là cậu không có lý.
    Trương Thượng Hân mạnh mẽ nói.

    Đường Trọng cười cười, không đáp.

    Chạy hai mươi mấy phút, Đường Trọng sợ con ngựa mệt nên thả chậm tốc độ lại. Con ngựa đỏ thẫm kia giống như hiểu được tâm tư của chủ nhân, dứt khoát không thèm chạy nữa, bước chậm rì rì, thỉnh thoảng còn há mồm gặm mấy miếng cỏ xanh.

    Đường Trọng và Trương Thượng Hân cũng không xuống ngựa, ngồi trên lưng ngựa cưỡi ngựa xem hoa, nhìn phong cảnh bốn phía.

    - Đẹp quá.
    Trương Thượng Hân cảm thán.

    - Đúng vậy đó.
    Đường Trọng nói.

    Hiện giờ đúng là mùa hoa cải nở, nhìn khắp tầm mắt là một màu vàng óng.

    - Đạo diễn của chúng ta xem ra vừa ý cậu rồi, muốn mời cậu làm khách quý chỉ định của tiết mục chúng tôi.
    Trương Thượng Hân nói.

    - Cái gì là khách quý chỉ định chứ?

    - Thì là...
    Trương Thượng Hân sờ lên trán. Người này cái gì cũng không biết sao? Thật sự đúng là gà mờ của ngành giải trí mà.
    - Cậu định kỳ tới tham gia tiết mục của chúng tôi. Hoặc là mỗi kỳ tham gia tiết mục của chúng tôi.

    Đường Trọng nghĩ ngợi, vẫn quyết định từ chối, nói.
    - Tôi rất muốn đồng ý với cô. Nhưng cô cũng biết là thời gian của tôi không rõ ràng. Lúc nào tôi cũng có thể đi xa. Tôi không thể xác định là tôi có ở Minh Châu không, thậm chí tôi cũng không biết là tôi còn làm ở ngành này bao lâu...

    - Cái gì? Cậu muốn đi đâu?
    Trương Thượng Hân kinh hãi. nhiều người tranh nhau vỡ đầu để được vào ngành này, Đường Trọng ngược lại sau khi phát triển tốt rồi lại nghĩ tới chuyện rời đi.

    - Đợi tới lúc Đường Tâm trở về là tôi đi thôi.
    Đường Trọng nói.

    - Cậu cam lòng sao?

    - Cam lòng chứ.
    Đường Trọng khẳng định.
    - Ở đây không phải là con đường của tôi.

    - Vậy con đường của cậu là gì?
    Trương Thượng Hân hỏi.

    - Con đường của tôi là ngôi sao của biển rộng.
    Đường Trọng trêu chọc.

    - Không muốn nói thì thôi.
    Giọng Trương Thượng Hân hờn mát.

    Đường Trọng cười cười, cũng không vì Trương Thượng Hân oán trách mà thay đổi lập trường.

    Tạo gia tộc hào phú của riêng mình, mục tiêu như vậy rất nhiều người khó có thể hiểu được mà.

    Trương Thượng Hân cũng hiểu là giọng điệu của mình không ổn. Ai cũng có bí mật riêng, mình dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác phải thẳng thắn với mình chứ?

    - Thực xin lỗi.
    Trương Thượng Hân nói.

    Đường Trọng cười nói:
    - Không sao.

    - Cậu thật sự tiếp nhận sao?
    Trương Thượng Hân nói.

    - Tôi không nhận lời xin lỗi thì không phải là càng áy náy hơn à?
    Đường Trọng lại nói đùa.

    - Tôi thật sự không hiểu cậu. Thật ra cậu là một người rất dễ thân cận mà. Vì sao lại thường phát sinh xung đột với người khác chứ?

    - Bởi vì tôi với bọn họ đều là kẻ đê tiện cả.
    Đường Trọng nói.
    - Đê tiện gặp đê tiện, thế thì gọi là không thể đồng hành, tất nhiên phải chiếnấu một phen, phân rõ thắng bại mới được.

    - Lần đầu tiên tôi được nghe một người đánh giá bản thân như vậy đấy.
    Trương Thượng Hân cười khanh khách nói. Cô ngẩng mặt nhìn trời, mừng rỡ kêu:
    - Ồ, cậu nhìn trên trời có người thả diều kìa.

    Đường Trọng nhìn sang hướng tay cô chỉ, đánh giá nghiêm túc vài lần, nói:
    - Không phải diều đâu. Là có người đang chơi máy bay điều khiển từ xa.

    - Òa, hiện giờ máy bay điều khiển từ xa bay cao được như vậy à?
    Trương Thượng Hân kinh ngạc thán phục nói.

    - Thế này đã tính là gì chứ? Một số máy bay điều khiển từ xa chấp hành nhiệm vụ quân sự có thể bay tới ngàn mét đấy...
    Đường Trọng nói.

    Đột nhiên trái tim Đường Trọng lạnh như băng.

    Hắn ôm sát eo Trương Thượng Hân, hô:
    - Ngồi cho vững.

    Nói xong hắn liền vỗ tay vào mông ngựa phía sau.

    - Đi.
    Đường Trọng rống lớn.

    Con ngựa bị đánh đau, lập tức thoát khỏi trạng thái nghỉ ngơi, bắt đầu bỏ chạy.

    Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đường Trọng, cái máy bay còn cách cả trăm mét lúc này bay về phía người ngựa Đường Trọng.

    - Đường Trọng, sao vậy?
    Trương Thượng Hân mờ mịt không hiểu. Vừa rồi còn tốt đẹp, sao giờ Đường Trọng lại sinh ra phản ứng lớn như vậy chứ?

    - Có người muốn hại chúng ta.
    Đường Trọng nói.
    - Cúi người xuống đi.

    Trương Thượng Hân không dám nhiều lời, lập tức cúi thấp xuống, hai tay nắm chặt bờm ngựa, tránh cho mình bị ngã xuống dưới.

    Thân thể Đường Trọng cũng dán phía sau lưng Trương Thượng Hân, giảm lực cản của gió, phi như điên về phía trước.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 576: Giết chó!.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Mọi người thường chơi máy bay điều khiển từ xa bao khoảng 30-50m. Một số máy bay viên có thể đạt tới độ cao đại khái một trăm mét. Cao hơn là chuyện khó khăn phi thường rồi.

    Mà cái máy bay Đường Trọng và Trương Thượng Hân nhìn thấy này lại bay tới khoảng hai trăm mét trên không trung, thoạt nhìn trông như một điểm đen nhỏ, người bình thường căn bản không nhận ra đó là một cái máy bay được.

    Thế nhưng ánh mắt có thể nhìn rõ từng loại chim trên bầu trời Hận Sơn như Đường Trọng thì tất nhiên khác hẳn người thường. Hắn từ quỹ tích vận hành của nó mà phát hiện ra đây là một thiết bị có động cơ, không phải trôi theo sức gió.

    Ở đây núi xanh cảnh đẹp, chim hót hoa nở, đúng là nơi tuyệt vời để chơi máy bay điều khiển.

    Theo lý mà nói, xuất hiện một cái máy bay điều khiển cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên.

    Thế nhưng tại sao lại xuất hiện một cái máy bay quân dụng có thể duy trì độ cao tới 200 - 300 mét chứ? Phải biết rằng loại máy bay này dù ở chợ đêm cũng phải có giá tới cả triệu bạc mà.

    Hơn nữa nhìn kỹ từ phía dưới, quỹ tích vận hành của cái máy bay này vẫn luôn theo bọn họ, tốc độ không nhanh không chậm, giống như một con chim to nhìn chằm chằm bọn họ từ trên bầu trời vậy.

    Chuyện này khiến Đường Trọng cảnh giác.

    Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị chòm râu dài ám hại, gặp chuyện khả nghi thì phản ứng đầu tiên là phải lập tức rời đi, tới khu vực an toàn đã.

    Vì vậy hắn không hề do dự, ôm sát vòng eo của Trương Thượng Hân, đánh ngựa cho nó chạy điên cuồng.

    Kỳ thật đây chỉ là động tác thăm dò của hắn mà thôi.

    Thế nhưng động tác dò xét này của hắn thật đúng là thăm dò ra tình hình nguy hiểm thật.

    Cái máy bay điều khiển từ xa kia giống như có mắt, thấy con mồi phía dưới dự cảm thấy nguy hiểm bỏ chạy, tốc độ của nó cũng được đề cao, bay rất nhanh về hướng bọn họ.

    Hơn nữa loại bay lượn lao xuống từ trên trời cao này rất giống như chim ưng trên bầu trời, muốn bay xuống bắt thỏ trên mặt đất.

    Một bên thì chạy thẳng đường, một bên thì từ trên không trung lao xuống. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

    - Ngồi vững vào.
    Đường Trọng hét lớn.

    Trong lòng hắn thầm hận không thôi, tại sao mỗi lần đi ra ngoài hoạt động lại có người hành động chứ? Kẻ không muốn mình sống đúng là không ít mà.

    - Tiếp tục như vậy, còn có cô gái nào muốn đi ra ngoài tản bộ với mình nữa chứ?

    Đường Trọng quyết định, lần này nhất định phải giáo huấn bọn họ một phen.

    Nếu bọn chúng dám ra đây thì sẽ thế.

    - Tôi không sao đâu.
    Trương Thượng Hân đã dán ngực vào lưng ngưa nói. Trải qua phút bối rối vừa rồi, hiện giờ cô đã trấn định lại. Cô biết rõ bọn họ đang gặp nguy hiểm, kiến thức và tu dưỡng không mang cho cô bất cứ trợ giúp gì. Bây giờ những gì cô có thể làm cũng chỉ là toàn tâm tin tưởng vào người đàn ông đang cưỡi ngựa phía sau lưng cô này.

    Chiếc máy bay điều khiển từ xa lao xuống từ trên không trung rất nhanh, nhanh hơn tốc độ ngựa chạy nhiều. Khoảng cách hai bên càng ngày càng kéo gần hơn.

    Đường Trọng quay đầu lại liếc một cái để tính tốc độ chiếc máy bay, lấy ra từ lồng ngực một con dao găm, đâm mạnh vào đùi ngựa.

    Thứ Huyết Pháp!

    Dựa vào nổi đau trên chân của loài ngựa mà phát huy hết tiềm năng của bọn chúng. Thật ra đây là cách để cho con ngựa chạy nước rút điên cuồng mà thôi.

    Đương nhiên nó cũng gây tổn thương phi thường cho con ngựa, thậm chí là có khả năng thoát lực mà chết.

    Chẳng qua Đường Trọng cũng không phải là người vì bảo vệ động vật mà ném cái mạng nhỏ của mình đi. Loại cảnh một con chó con sắp bị lửa đốt hay sóng thần cuốn mà có nhân vật nữ chính xông ra cứu không bao giờ xuất hiện trên người Đường Trọng.

    Hắn chết cũng không biết xấu hổ, nhưng hắn yên tôi mình.

    Quả nhiên là một chiêu này hiệu quả phi thường.

    Vốn con ngựa đã chạy chậm dần giờ lại gia tốc, lập tức kéo dài khoảng cách giữa bọn họ vào chiếc máy bay điều khiển từ xa.

    Ngựa tăng tốc, máy bay điều khiển từ xa cũng tăng tốc.

    Cánh quạt phía trên nó chuyển động vù vù, phát ra âm thanh chói tai, sắp không thấy rõ bóng dáng nữa.

    Trên thân máy bay cũng phát ra tiếng nổ vang. Đó là tiếng nổ khi động cơ hoạt động với công suất lớn nhất.

    Vì vậy, khoảng cách vừa được kéo dãn liền bị nó xóa sổ ngay.

    Máy bay chạy động cơ dù sao vẫn chiếm ưu thế hơn gia súc. Bởi vì gia súc là máu thịt, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, chạy càng nhanh thì thể lực tiêu hao càng lớn.

    Sau mấy phút đồng hồ, con tuấn ma chạy như điên kia lại chậm dần.

    Nó há to mồm thở hồng hộc.

    Đột nhiên hai vó nó dẫm phải vũng bùn, người nhanh chóng ngã khụy về phía trước.

    Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, hai tay Đường Trọng ôm lấy Trương Thượng Hân, đầu gối dùng sức đạp một cái về phía trước, cả người bay lên trời.

    Khi Trương Thượng Hân được Đường Trọng kéo lên không trung, hai tay cô vẫn còn đang túm một dúng lông ngựa.

    Phản ứng của Đường Trọng quá nhanh, căn bản cô không thể phối hợp kịp. Cho tới bây giờ ý thức của cô vẫn còn là "níu chặt lông bờm ngựa để tránh ngã lăn xuống đất".

    Hai chân Đường Trọng rơi xuống chạm đất, sau đó liền lập tức lăn tròn trên đồng cỏ.

    Trong quá trình ngã xuống hắn đã biến hóa tư thế, lấy thân thể mình đệm phía dưới, để Trương Thượng Hân ngã lên người mình.

    Sau đó hai người liền ôm nhau quay cuồng.

    Tốc độ như ánh sáng, trong nháy mắt đã hoàn thành.

    Mà lúc này, con tuấn mã vấp ngã còn chưa kịp đứng lên, trực thăng lao tới, đâm thẳng lên lưng ngựa.

    Ầm....

    Một tiếng nổ trầm trầm truyền tới.

    Tiếng máy bay điều khiển từ xa nổ tung, đồng thời cũng khiến một con tuấn vừa có sinh mệnh lực rất lớn giờ bị nổ thành máu thịt be bét.

    Máu tươi bắn tung, còn mang theo cả ít thứ bẩn thỉu trong nội tang của con vật.

    Đường Trọng và Trương Thượng Hân khó khăn lắm mới tránh khỏi quả boom nhưng cũng không tránh được những viên "boom" này bắn khắp mặt mũi.

    Tiếng nổ mạnh chấm dứt, Đường Trọng mới ngừng lăn lộn.

    - Thượng Hân, cô có không?
    Đường Trọng lo lắng gọi.

    - Tôi không sao.
    Trương Thượng Hân ngã trên mặt đất rồi bị Đường Trọng ôm lăn một hồi, đụng tới cô choáng đầu hoa mắt, cố gắng mở to mắt nói.

    - Không sao là tốt rồi.
    Đường Trọng thở phào nhẹ nhõm.
    - Cô nhanh xem tay chân còn có thể cử động được không.

    Trương Thượng Hân giật giật tay chân, nói:
    - Không có vấn đề gì. Đường Trọng, rốt cục là ai muốn giết chúng ta?

    - Không phải muốn giết chúng ta. Bọn họ muốn giết tôi.
    Đường Trọng cắn răng nói:
    - Rất nhanh cô sẽ biết rõ đáp án thôi...

    - Fuck.
    Nhìn màn hình chỉ còn một màu trắng như tuyết, một thanh niên tóc vàng mắt xanh đấm thẳng vào mặt cỏ.

    Vị trí của bọn họ là một vùng đầy cải dầu, bốn phía là những bông cải cao hơn một mét, hoa nở tươi tốt, đầy khắp núi đồi. Bọn họ lựa chọn nơi này là "căn cứ công kích" thật đúng là không sơ hở chút nào.

    Lúc này ngồi cạnh hắn là một ông chú mặt ngựa, khoan thai hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ, lại bị đám hoa cải che khuất đầu phân tán ra, biến thành từng sợi khói nhẹ khó có thể nhìn thấy.

    - Phi Hiệp, tôi nói rồi. Loại biện pháp này vô dụng thôi.
    Ông chú mặt ngựa nói giọng khinh thường.

    - Cao bồi, ông đi chết đi.
    Thanh niên tóc vàng phẫn nộ quát.
    - Trên thảo nguyên, không có cách nào giết người hữu hiệu hơn cách này cả. Chẳng qua bọn chúng phát hiện quá sớm. Chỉ cần cho tôi một chút thời gian nữa là tôi có thể khiến bọn chúng cả người lẫn ngựa nổ thành thịt nát... Giống như con ngựa kia vậy.

    - Kết quả là sao đây?
    Cao bồi cười lạnh.
    - Để cho bọn chúng chạy thoát rồi còn gì.

    - Ông...
    Thanh niên tóc vàng cười lạnh:
    - Tôi cũng muốn xem ông hoàn thành nhiệm vụ thế nào đấy.

    - Rất đơn giản.
    Cao bồi nói, dụi điếu thuốc vào mặt đất, cầm một cây súng hai nòng Rifle, nói:
    - Bắn bọn chúng thành thịt nát.

    - Thật là chờ mong mà.
    Thanh niên tóc vàng mỉa mai.
    - Hắn cũng không phải dễ đối phó như ông tưởng đâu.

    Cao bồi không để ý tới sự vô lễ của hắn, đội mũ mềm lên đỉnh đầu, sau đó đi nhanh lên sườn núi.

    Thanh niên tóc vàng cũng đứng dậy từ địa điểm ẩn nấp, nhìn thoáng qua đám dụng cụ đã mất đi công dụng trên mặt đất, giơ chân to hung hăng dẫm đạp.

    Răng rắc.

    "Dụng cụ giám sát" rắc một tiếng liền biến thành một đám rác rưởi bị nghiền nát.

    Hắn rút súng lục từ bên hông, kéo chốt bảo hiểm, thổi một hơi vào họng súng, cũng đi theo ông chú mặt ngựa đuổi theo mục tiêu.

    Phía trước là hiện trường vụ nổ, thân hình cao bồi cúi thấp, ánh mắt nhạy cảm quét khắp bốn phía.

    Trong không khí có hương hoa cỏ trộn lẫn mùi máu tươi. Thi thể con ngựa bị nổ tung kia nằm yên tĩnh ở đó, kể lại bi kịch vừa phát sinh cách đó không lâu ở nơi này.

    Thế nhưng lại không thấy người đâu nữa.

    Đây là dốc núi, trên sườn núi đều là cỏ dại.



    Bọn họ trốn vào đâu được?

    Cỗ an toàn nhất là rừng hoa cải kia. Nếu như vậy thì muốn tìm ra bọn họ còn khó hơn lên trời.

    Thế nhưng rừng hoa cải ở phía dưới, bọn họ lại đi ngược đường lên, nếu như Đường Trọng xuống núi thì nhất định phải đụng bọn họ mới đúng.

    - Tôi đã nói là thằng ranh kia rất giảo hoạt mà.

    - Tên đáng chết. Câm miệng.
    Cao bồi mắng, ánh mắt vẫn đang đánh giá xung quanh, giống như muốn tìm ra mục tiêu của bọn họ trên nền đất vậy.

    Thế nhưng người đâu mất rồi?

    Thanh niên tóc vàng tuy đấu võ mồm với cao bồi nhưng cặp mắt của hắn cũng không nhàn rỗi.

    Hắn đi tới trước mặt con ngựa bị máy bay điều khiển từ xa của hắn nổ tan xác, nhìn chằm chằm vào thân thể nát nhừ kia, giống như trên đó có nở hoa vậy.

    Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

    Thi thể con ngựa cực lớn kia bay lên, đập thẳng vào mặt hắn.

    Phản ứng của hắn rất nhanh, chân nhún một cái, người liền bay ngược lại.

    Danh tiếng Phi Hiệp quả nhiên là danh bất hư truyền.

    Vừa lui lại, hắn vừa bắn vào xác ngựa ba phát.

    Đoàng đoàng đoàng...

    Ba viên đán bắn thẳng vào trong thịt ngựa rất dày. Một bóng đen nhảy lên từ vũng bùn, cầm trong tay một lưỡi dao sắc bén đâm về phía người dưới của Phi Hiệp.

    Hắn là Đường Trọng!

    Đường Trọng suy đoán đám người này sẽ trở về xem xét tình huống, cho nên dàn xếp tốt cho Trương Thượng Hân liền nhấc xác ngựa lên, tự mình nằm xuống dưới cái hố con ngựa bị vấp ngã, rồi lại đè xác ngựa lên, tôi co rút lại, bình tâm nín thở.

    Chôn giết!

    Đây là một kỹ thuật giết địch mà chòm râu dài dạy hắn tại Hận Sơn. Chẳng qua lúc đó bọn họ đều đánh chết một số động vật to lớn chứ không phải người.

    Đương nhiên chòm râu dài nói là : Giết người thì giết chó trước, về sau giết người như giết chó.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 577: Cho tao lý do không giết mày!.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Thanh niên tóc vàng có thể được người ta gọi là Phi Hiệp tất nhiên là bởi tốc độ hắn cực nhanh, giống như bay vậy.

    Di biến nổi lên, hắn lại có phản ứng trước tiên.

    Mũi chân đạp đất, người bay lên trời tránh né về phía sau, đồng thời liền bắn ba phát đạn về phía mục tiêu, cho rằng có người nấp sau xác ngựa mấy trăm cân này.

    Viên đạn bắn vào trong thịt, phát ra tiếng bụp bụp.

    Máu thịt văng ra!

    Ba phát đạn này bắn vào ba phía, trái, phải, giữa, mục đích là phủ kín phòng tuyến đột kích của đối phương.

    Mục tiêu tại sao lại lại ném cái xác lên không, không phải là muốn gây phiền toái cho bọn họ sao?

    Đáng tiếc là hắn đánh giá quá cao tốc độ của mình, cũng đánh giá thấp kẻ địch của mình.

    Hoặc là nói, hắn chưa hiểu rõ và coi trọng mười phần với mục tiêu đánh lén lần này.

    Nhưng có nhiều thứ không phải cố gắng là có thể thay đổi được.

    Thí dụ như thực lực chẳng hạn.

    Phải biết rằng chòm râu dài bồi dưỡng Đường Trọng "kỹ thuật tàn sát chó" này, thậm chí còn cố tình đưa tới một số sinh vật hung mãnh trên Hận Sơn tới công kích hắn. Vua sói đất hung ác, báo rừng nhanh thoăn thoát, còn cả đặc sản của Hận Sơn là loại động vật tên là Lân Miêu. Loại động vật này hình thể như mèo nhưng vuốt sắc có thể phá đá, há mồm là có thể xé thịt người. Động tác của nó linh hoạt hơn mèo rừng cả mấy chục lần, chạy nhanh như điện, khiến người ta khó lòng phòng bị.

    Đương nhiên là chất thịt của nó cũng cực kỳ ngon đó.

    Chòm râu dài thích ăn thịt loài mèo này nhất, cho nên một thời gian ngắn, mỗi ngày nhiệm vụ của Đường Trọng đều là lên núi tìm loại mèo này liều mạng.

    So với tốc độ của Lân Miêu, Phi Hiệp trong mắt Đường Trọng thật sự chẳng đáng coi vào đâu cả.

    Hắn ném thi thể con ngựa kia ra xong, cả người liền ngã sấp xuống mặt đất.

    vừa là công kích, mặt khác hắn cũng không thể xác định đạn của súng trong tay đối phương có thể đánh xuyên thịt ngựa hay không. Nếu bắn xuyên qua được thì mình không may trúng đạn thì sao?

    Thân thể hắn giống như lò xò bị nén ép, ngã xuống đất 180 độ, một tay chống đất.

    Hai chân hắn búng về phía sau, người xông về phía trước giống như đạn pháo vậy.

    Hắn chuẩn bị công kích thân dưới.

    Tay còn lại của hắn cầm chắc con dao đặc chế kia đâm vào bụng thanh niên tóc vàng.

    Phi Hiệp kinh hãi.

    Hắn lui lại, Đường Trọng đuổi theo, không ngờ Đường Trọng lại có thể đuổi theo được tốc độ của hắn, hơn nữa hiện giờ sắp đâm trúng bụng hắn rồi.

    Người trên không trung, mượn lực rất khó.

    Nhưng thân thể của hắn giống như đã mất đi sức hút của trái đất, hai chân đạp vào không khí một cái, tốc độ lui về phía sau lại nhanh hơn.

    Đường Trọng nằm trong vũng bùn dưới xác ngựa cũng chỉ là vì muốn cho đối thủ một đòn trí mạng. Hắn làm sao có thể để thằng ranh này trốn thoát được chứ?

    Hơn nữa nghĩ tới chuyện chiếc máy bay điều khiển từ xa của thằng ranh này oanh tạc người ngựa của mình, lại để hắn phải chật vật lăn lông lốc trên mặt đất trước mặt người đẹp, cả người vô tội như Trương Thượng Hân cũng suýt nữa gặp nạn, trong lòng Đường Trọng phẫn nộ không thôi.

    Thân thể Đường Trọng rùn xuống, người liền áp tới nhanh như bay.

    Vèo...

    Dao găm trong tay Đường Trọng hung hăng cắm vào vị trí bàng quang của Phi Hiệp, sau đó kéo mạnh một cái.

    Xoẹt...

    Quần áo và da thịt đều rách toang, bị mở một lỗ hổng lớn.

    Máu tươi phun ra như suối.

    Đồng thời còn có một thứ chất lỏng hôi mù như nước tiểu phun ra.

    Những động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Cho tới bây giờ, thân thể Phi Hiệp vẫn còn ngửa ra bay trên không trung chứ chưa rơi xuống mặt đất.

    Đồng tử hắn trợn to, không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mình.

    Cùng lúc đó, súng ngắn trong tay hắn lại ngắm bắn Đường Trọng một lần nữa, bắt đầu bóp cò.

    Đường Trọng vì đâm Phi Hiệp một dao, thân thể liền dùng Thiên Cân trụy hạ xuống. Lực rơi này rất mạnh, mang theo thân thể nhanh chóng hạ xuống.

    Viên đạn gào thét bay qua đỉnh đầu hắn, thân thể hắn lại chạm đất lần nữa.

    Sau khi rơi xuống đất, hắn lại thực hiện liên tiếp động tác lăn mình.

    Quả nhiên Đường Trọng đoán trước không sai.

    Cao Bồi đứng cách đó không xa đã phát hiện ra tình hình quân địch, bắn thẳng một phát đạn về phía Đường Trọng.

    Đoàng...

    Hỏa lực của súng Rifle rất mạnh. Viên đạn rơi xuống đất, bắn tung một mảng bùn đất và thảm cỏ lên không trung. Mặt đất cũng xuất hiện một cái hố to.

    - Thật là đáng chết.
    Trong lòng Đường Trọng thầm mắng.

    Lúc trước hắn suy đoán đối thủ chọn sử dụng phương pháp đánh lén bằng máy bay điều khiển từ xa nói rõ là thực lực và nhân thủ đối phương yếu. Mình mai phục dưới xác ngựa, dụ dỗ bọn họ chạy tới thì chỉ một đao là giải quyết mục tiêu. Không, tốt nhất là chọc tới cái kẻ kia bị giày vò, sau đó lấy chút tin tức có ích từ miệng hắn.

    Không ngờ tới chính là bọn họ lại đi theo tổ đội, thực lực còn mạnh mẽ như vậy. Một tên công kích gần, một tên oanh tạc từ xa. Thế này thì còn đánh đấm gì nữa chứ?

    Đến bước này rồi, Đường Trọng cũng không còn lựa chọn gì tốt.

    Giải quyết một tên trước, sau đó liền đặt mục tiêu trọng điểm vào người cầm súng Rifle trên tay kia.

    Rầm...

    Thân thể Phi Hiệp vào lúc tiếng súng vang lên đã rơi xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn vùng bàng quang bị Đường Trọng đâm thủng, biểu lộ sự kinh hoảng, lấy một bình thuốc nhỏ từ trong túi ra, đổ tất cả nước thuốc vào vết thương.

    Máu tươi phun ra hơi chậm lại.

    Sau đó hắn mở mấy cái bình nhựa ra, đổ hết bột trắng vào trong vùng da thịt bị xé rách kia. Rất nhanh, miệng vết thương đã kết thành một tầng màng trắng.

    Thế nhưng thứ đó còn lâu mới đủ.

    Hắn nhất định phải mau chóng khâu vết thương lại, nếu không thì chỉ có nước đi đời nhà ma.

    Phi Hiệp là một trong những người được tổ chức coi trọng nhất, bình thường tự cho mình rất cao, cảm thấy không có nhân vật nào là hắn không thể săn giết được. Số tiền thuê lần này nhất định sẽ tới tay dễ dàng thôi.

    Bây giờ hắn bị Đường Trọng đánh lén, sau đó đâm một dao trọng thương, cả năng lực tự vệ cũng không có. Điều này đả kích hắn lớn phi thường.

    Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi hơn người có rất nhiều. Chỉ có thể cầu nguyện Cao Bồi mau chóng giải quyết mục tiêu, dẫn hắn rời khỏi địa phương quỷ quái này thôi...

    Đương nhiên Cao Bồi có thể dẫn hắn rời đi hay không thì trong lòng hắn vẫn chẳng nắm chắc chút nào.

    Nếu mình còn sống thì hắn còn phải chia đều tiền thuê làm nhiệm vụ với mình. Nếu mình chết rồi thì hắn có thể độc chiếm số tiền đó. Nếu là mình thì mình sẽ mang hắn rời đi sao?

    Cao Bồi bắn một phát thất bại liền bắt đầu chạy về phía Đường Trọng.

    Một tay hắn cầm súng, một tay còn lại đổi đạn.

    Viên đạn mới vừa đưa vào, sau đó lại bắn một phát, thay đổi liên tục, hầu như không dừng lại chút nào.

    Bởi hỏa lực của đối thủ áp chế cho nên sau khi Đường Trọng rơi xuống đất đều không có cơ hội đứng lên.

    Cả thời gian để hắn tới bổ sung thêm một dao cho thanh niên tóc vàng vừa bị hắn đâm kia cũng đều không có.

    Lăn mình!

    Lăn mình!

    Không ngừng lăn đi!

    Thân thể Đường Trọng nhấp nhô bất quy tắc rất nhanh, mà những nơi theo lý hắn phải rơi tới đều có một viên đạn ghim vào đó.

    Hắn hoặc lăn về phía trước hoặc về phía trước, hoặc tiến lên thẳng tắp hoặc quay người lộn ngược lại.

    Cố gắng không cho Cao Bồi thăm dò được quỹ tích vận động.

    Võ công cao cũng sợ dao thái rau.

    Dao thái rau có mạnh cũng phải sợ súng.

    Trong tay Đường Trọng chỉ có một con dao găm, dưới tình huống không có cách tới gần Cao Bồi thì cũng chỉ có cách chịu bắn thôi.

    Cao Bồi sử dụng súng Rifle có thể nói là thần kỳ. Chỉ động tác đổi đạn gần như không có khe hở của hắn đã khiến người ta kinh hãi.

    Súng Rifle được kẹp dưới nách hắn, nhắm rất chính xác, khống chế tự nhiên, giống như hoàn toàn không cảm nhận thấy lực phản chấn mạnh mẽ kia vậy.

    Hắn lộ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén, vừa nổ súng vừa chạy về hướng Đường Trọng.

    Dù là Đường Trọng có quay cuồng thế nào thì vẫn luôn có một khoảng cách "không phải an toàn" với hắn.

    Bởi vì Cao Bồi có thể lợi dụng khoảng cách giữa bọn họ để nổ súng.

    Hắn là người thông minh. Hắn chạy tới chỉ là muốn không để cho khoảng cách giữa hai bên kéo ra quá xa thôi nhưng cũng không thể tới quá gần Đường Trọng, cho Đường Trọng cơ hội phản kích.

    Hắn như một thợ săn cao minh, đang đùa giỡn một con mồi giảo hoạt mà mạnh mẽ.

    Hắn điều khiển hiện trường, hắn nắm thế chủ động. Mục đích của hắn cuối cùng là đánh chết con mồi này.

    Sau đó cắt xuống một khối thi thể con mồi để đổi lấy tiền.

    Hắn làm công tác này nhiều năm rồi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thất bại.

    Bùm...

    Một tiếng súngg trong trẻo truyền tới.

    Loại tiếng súng này khác với tiếng súng mà Cao Bồi bắn. Tiếng súng của hắn nặng nề hơn.

    Một phát bắn từ phía sau lưng Cao Bồi. Cao Bồi trúng đạn.

    Hắn đặt toàn bộ tâm thần vào Đường Trọng ở phía trước. Phi Hiệp đi theo hắn bị thương làm hắn hiểu rõ đây không phải là một kẻ dễ đối phó. Hắn quỷ kế đa đoan, thân thể tàn nhẫn, chỉ cần giết chết hắn thì nhiệm vụ của bọn họ mới hoàn thành được.

    Hơn nữa vừa rồi qua dụng cụ quan sát của Phi Hiệp, hắn biết rõ đồng bọn của Đường Trọng chỉ là một người phụ nữ.

    Hắn không nghĩ là do người đó.

    Chẳng lẽ đồng đội bán rẻ mình sao?

    Hắn lo lắng lại bị trúng đạn lần nữa, thân thể liền nhanh chóng bổ nhào về phía trước, đồng thời chuyển hướng nòng súng Rifle, chuẩn bị cho cái thằng dám bắn lén sau lưng mình một bài học đích đáng.

    Quả nhiên là hắn.

    - Phản đồ.
    Cao Bồi khàn giọng nói, giơ súng chuẩn bị nhắm về phương hướng Phi Hiệp rồi nổ súng.

    Vèo...

    Một lưỡi dao sắc bén từ phía sau bay lên, cắm vào gáy Cao Bồi.

    Rầm...

    Viên đạn súng Rifle bay ra, cũng đã mất đi sự chính xác, ngoài việc đánh bay một mảng cỏ thì cũng không có bất cứ thu hoạch gì.

    Cao Bồi vẫn nắm thật chặt khẩu Rifle trong tay, thế nhưng đầu lại rũ xuống trên đồng cỏ.

    Hắn đã chết!

    Hai mắt hắn trừng trừng, mặt tràn ngập vẻ không cam lòng và uất ức.

    Kết quả tại sao lại như vậy? Kết quả tại sao lại như vậy?

    Bị đồng đội phản đối, bị người một nhà bắn lén sau lưng, đây qua thật là chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

    Hắn cho hắn là thợ săn, không ngờ lại trở thành con mồi.

    Đường Trọng cuối cùng có cơ hội đứng dậy. Hắn liền cảnh giác vọt tới gần cao bồi, sờ trái tim của hắn một cái, xác định đối phương đã hoàn toàn tử vong, lại xoáy con dao cắm sau gáy thêm phát nữa rồi mới rút ra.

    Người chết là hết nợ. Chỉ có điều cơn giận vì phải lăn mình trên mặt đất cả buổi của hắn cũng chua tiêu tan.

    Dùng dao găm lao lên quần áo Cao Bồi cho hết máu, lúc này hắn mới cất vào ngực mình.

    Đường Trọng lại định lấy khẩu Rifle tay Cao Bồi thế nhưng hiển nhiên là cái tên này yêu súng như mạng, dù chết rồi cũng không chịu buông súng ra.

    Khẩu súng bị Cao Bồi nắm quá chặt, Đường Trọng phải dẫm gãy mấy ngón tay của đối phương mới lấy được.

    Đường Trọng lắp đạn vào khảu Rifle, họng súng chỉ vào cái tên vừa bắn lén sau lưng Cao Bồi, nói:
    - Cho tao một lý do không giết mày.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)