FULL Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 567: Nghe trộm .

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng và Ngô Thư đều lộ vẻ sững sờ.

    Tuy kinh nghiệm diễn xuất của Đường Trọng chưa phong phú nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sức hút để người xem mua vé mà.

    Lại nói bộ phim trước của hắn đã được trả mấy triệu tiền thù lao, chẳng lẽ bộ phim này lại không được nổi một đồng sao? Kẻ đóng vai phụ một ngày cũng có thể được 50 tệ đấy.

    Nghe thấy Phùng Đại Cương nói Đường Trọng không thu được một đồng tiền thù lao, Ngô Thư không nóng nảy, vui đùa nói:
    - Vậy cũng được. Coi như là để Đường Trọng đi theo các tiền bối học tập kinh nghiệm đi.

    - Chẳng qua tôi cũng không để các cậu làm không công đâu.
    Phùng Đại Cương nói.
    - Không có tiền công nhưng lại được chia hoa hồng.

    - Chia hoa hồng sao?
    Ngô Thư lập tức hiểu ra.

    Tuy ở Hollywood, những ngôi sao hút người xem đều được chia tỷ lệ phần trăm rất cao nhưng thứ này với người trong nước vẫn rất mới lạ, không ai dám thử. Một là ngôi sao cần bảo đảm, tôi quay phim xong rồi, ông thu hết tiền bán vé vào túi mình, không đưa tiền lương cho tôi thì sao? Lại nói, nếu phim ông không kiếm được tiền hoặc bồi thường thì thế nào? Tôi không phải là một xu cũng không được à?

    Nhưng theo sự hoàn thiện và đi về hướng chính quy của thị trường điện ảnh Trung Quốc, cũng có một số người đi tiên phong đã được lợi.

    Nhân vật nam chính của bộ phim Thất tình thiên trước khi tham gia quay phim, bởi lúc đó gặp khó khăn về vốn cho nên đồng ý không lần tiền công, đợi tới khi phim công chiếu mới tiến hành chia phần trăm. Về sau bộ phim đầu tư có hơn một triệu này bán tới mấy trăm triệu tiền vé, mỗi người được chia vài triệu, khiến người ngoài nhìn vào mà ao ước. Cho nên khi được giới truyền thông phỏng vấn, hắn mỉm cười nói "nửa đời sau có thể dựa vào nó mà sống".

    Hiện giờ Phùng Đại Cương cũng muốn áp dụng chế độ chia hoa hồng sao?

    - Nói thật, bộ phim này là do mình tôi đầu tư, giai đoạn đầu tài chính cũng không sung túc lắm. Tôi và Cát U đã thương lượng, ý của hắn là chia phần trăm, đợi tới khi phim chiếu xong thì chia tỉ lệ vé bán. Tôi cũng liên hệ với Trương Thượng Hân rồi, cô ấy cũng có ý này. Hai người bọn họ rất hứng thú với cách chia hoa hồng. Đương nhiên chuyện này cũng nói rõ là bọn họ có lòng tin đối với tôi, cũng tin vào bộ phim này. Cho nên, tôi cũng chuẩn bị nói chuyện này với cậu.
    Phùng Đại Cương cũng rất thẳng thắn.
    - Nếu như cậu muốn lấy tiền công cũng không sao. Tùy cậu lựa chọn thôi.

    - Tôi cũng lấy hoa hồng thôi.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói:
    - Bọn họ có lòng tin với đạo diễn Phùng, tôi lại càng tin tưởng ông đấy.

    Đường Trọng không thiếu tiền, cho nên hắn cũng không cần sốt ruột lấy thù lao làm gì. Cho dù hắn thiếu tiền thì vài ba trăm ngàn cũng không giải quyết được vấn đề.

    Lại nói, Đường Trọng đúng là rất có lòng tin với Phùng Đại Cương. Biển chữ vàng tên hắn chính là cam đoan cho doanh số bán vẽ. Trước kia thật chưa bao giờ nghe nói hắn phải bồi thường tiền, chỉ có vấn đề là kiếm bao nhiêu tiền thôi. Nếu như hắn đồng ý mà nói thì nhất định có vô số nhà đầu tư khóc gào yêu cầu gia nhập. Nhưng hiện tại hắn tự mình đầu tư, hơn nữa lựa chọn chia hoa hồng cho bọn họ, mục đích là cột càng chặt Cát U, Trương Thượng Hân và mình thành một khối, trong quá trình quay chụp và tuyên truyền sẽ càng cố gắng hơn.

    Anh vừa là diễn viên vừa là cổ đông, mình là công cho mình thì làm sao không thể tận tâm tận lực được chứ?

    Tương lai cũng đã rõ ràng một chút, Đường Trọng không có lý do gì lại không đồng ý cả.

    - Tôi cũng muốn cám ơn sự tin tưởng của mọi người rồi.
    Phùng Đại Cương cười ha hả nói. Hắn dùng ngón tay chấm rượu, viết lên mặt bàn một con số, nói:
    - Tỉ lệ phân chia thế này, cậu cảm thấy thế nào?

    Rượu dính trên bàn biến mất rất nhanh.

    Ngô Thư và Đường Trọng liếc nhau. Ngô Thư vừa cười vừa nói:
    - Đạo diễn Phùng, ông là đạo diễn lớn, ra tay cũng không thể keo kiệt quá được.

    Ngô Thư cũng dùng rượu viết lên bàn một con số, nói:
    - Tôi thấy tỉ lệ này không tồi, ngài thấy sao?

    Phùng Đại Cương cười to, nói:
    - Như vậy đi, chúng ta ai cũng nhường một bước, lấy số chính giữa của tôi và cô nhé?

    Ngô Thư nhìn Đường Trọng, thấy hắn mỉm cười gật đầu, vì thế sảng khoái đồng ý, nói:
    - Được, chúng ta nghe theo lời đạo diễn Phùng thôi.

    - Thỏa đáng rồi. Chuyện này quyết định như vậy nhé?
    Phùng Đại Cương vừa cười vừa nói.

    - Quyết định như vậy đi. Bên ông soạn hợp đồng hay là bên chúng ta soạn đây?

    - Để bên tôi soạn hợp đồng đi.
    Phùng Đại Cương nói.
    - vừa mới ký với lão Cát, đã có sẵn mẫu rồi.

    - Được, vậy thì làm phiền đạo diễn Phùng rồi.
    Ngô Thư cũng không tranh cãi nữa. Dùng hợp đồng của Cát U, tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa. Với thân phận địa vị của Cát U, người bình thường đúng là không dám lừa bịp hắn. Thậm chí các phương diện phúc lợi, đãi ngộ còn phải tăng cao cho hắn.

    - Ba ngày sau ký hợp đồng nhé. Một tháng sau bắt đầu quay.
    Phùng Đại Cương nâng chén rượu lên, nói.
    - Hợp tác vui vẻ.

    - Hợp tác vui vẻ.
    Đường Trọng và Ngô Thư cũng bưng chén rượu lên, bốn người cụng ly, phát ra tiếng vang dễ nghe.

    Mục đích hợp tác đã thành, tâm tình mọi người đều khoan khoái dễ chịu, uống rượu lại càng vào.

    Bốn người uống hết cả một lọ Mao Đài, Phùng Đại Cương uống nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu líu lưỡi. Ngô Thư đi đứng không ổn, nhất định không có cách nào lái xe được.

    Đường Trọng tuy vẫn còn giữ được tỉnh táo nhưng hắn cũng không thể vi phạm luật giao thông, say rượu lái xe được.

    Vì vậy nhà hàng liền thay lái xe hỗ trợ tiễn bọn họ trở về..

    Ngô Thư ở Hào Giang nhã uyển tại Minh Châu. Đây là một khu chung cư cao cấp, chỉ không biết là cô mua hay thuê phòng thôi.

    Đưa Ngô Thư về nhà xong, Đường Trọng lại để lái xe chạy tới cư xá Tử Viên rồi dừng lại ở cửa vào. Hắn trả tiền xe xong liền cho lái xe bắt xe trở về, bản thân hắn tự lái xe đi vào trong.

    Nghe tiếng ô tô, Bạch Tố đang ngồi xem tivi tại phòng khách liền vội đi ra đón.

    Thấy Đường Trọng say rượu chóng mặt, cô trách cứ:
    - Uống rượu sao lại còn lái xe hả? Nếu xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Cho dù không nghĩ tới an toàn của người khác thì cũng phải nghĩ tới an toàn của bản thân chứ? Mà nếu bị cảnh sát giao thông bắt được thì phải ngồi tù đấy. Hiện tại luật giao thông càng ngày càng nghiêm khắc rồi...

    - Có người khác đưa về mà.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn thấy ánh mắt quan tâm của Bạch Tố, thò tay muốn ôm cô liền bị cô né tránh.

    Bạch Tố khẩn trương nhìn thoáng về phía sau, sẵng giọng:
    - Mấy người Bản Bản còn chưa ngủ đâu.

    - Bản Bản biết từ lâu rồi.
    Đường Trọng nói.

    - Vậy cũng không được.
    Bạch Tố cố chấp nói. Cô còn chưa muốn nói rõ quan hệ của Đường Trọng và mình cho Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản. Tuy cô biết rõ với trí tuệ của hai cô nhóc này thì chỉ sợ căn bản không thể gạt được các cô nhưng cứ coi nhưng mình bịt tai trộm chuông đi. Biết là một chuyện, bị các cô ấy vạch mặt lại là chuyện khác.

    - Bỏ đi.
    Đường Trọng cũng không muốn miễn cưỡng Bạch Tố.
    - Tôi muốn báo cáo kết quả đàm phán hôm nay với cô, phải đi vào phòng cô hay phòng tôi đây?

    - Ở phòng khách đi.
    Sắc mặt Bạch Tố phớt hồng, nói nhỏ, thầm nghĩ. Đi vào phòng tôi hay phòng anh thì chỉ sợ cũng chỉ có báo cáo trên giường thôi.

    - Hay là đi vào phòng tôi đi.
    Đường Trọng nói. Phòng hắn ở lầu một, ở phía đông phòng khách. Phía tây phòng khách là phòng của lái xe và đầu bếp. Mà trên lầu không chỉ có Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm mà còn có A Ken, cũng không tiện cho bọn họ hành động.

    - Được rồi.
    Bạch Tố đồng ý.
    - Tôi đi lên lầu đổi một bộ quần áo đã nhé?

    Mùa hè đã tới Yến Kinh, thời tiết nóng như lưa. Bạch Tố tắm xong cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, tuy vải rất dày , không thấy rõ da thịt như tuyết trắng bên trong nhưng cái dáng người lồi lõm kia vẫn được thể hiện ra hoàn mỹ trước mặt Đường Trọng, khiến cho khí nóng lại càng tràn ngập trong lòng.

    - Cô phải tin tưởng vào nhân phẩm của tôi.
    Đường Trọng tức giận nói.

    Tivi phòng khách vẫn đang mở, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đều trở về phòng riêng của mình rồi. A Ken thì không biết đi đâu, buổi tối hôm nay có về không cũng không chắc. Hắn ở bên ngoài cũng có chỗ ở mà.

    Không ai chú ý, Bạch Tố đi theo Đường Trọng vào phòng hắn, áp lực nhỏ hơn nhiều.

    Vừa mới vào phòng, thời điểm Bạch Tố quay người đóng cửa, một thân thể nóng như lửa đã ập tới.

    - Không phải là để em tin vào nhân phẩm của anh sao?
    Bạch Tố khàn giọng nói. Gần đây cô bận bịu ở công ty, vì tránh hiềm nghi nên cũng không thể thường xuyên tới ở lại biệt thự Trương Văn Uyển. Cho nên cô cũng ít cơ hội gặp mặt Đường Trọng.

    Tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi nếm cảm giác tiêu hồn kia, cô cũng rất chờ mong với loại chuyện này.

    Bị Đường Trọng ôm eo, tay còn lại của hắn cũng không an phận mà trèo lên trên điểm cao của áo ngực. Cằm hắn đặt trên bờ vai của cô, thở khí nóng vào tai cô khiến ngứa ngáy tận trong tim, giống như có vô số con kiến đang bò.

    Đường Trọng biết rõ vị trí nhạy cảm nhất trên thân thể Bạch Tố là cái tai. Vì vậy hắn quay sang, ngậm lấy vành tai cô, răng day day.

    - Đang để em tin tưởng vào nhân phẩm của anh.
    Đường Trọng nói nhỏ.
    - Anh cũng dùng nhân phẩm của anh cam đoan với em là anh nhất định sẽ làm những chuyện này....

    - Đồ lưu manh.
    Hai tay Bạch Tố đặt lên ván cửa, để Đường Trọng tùy ý khinh bạc phía sau lưng cô.

    Tay Đường Trọng vuốt ve cách một tầng vải mỏng một hồi, sau đó bắt đầu cảm thấy chưa đủ. Bạch Tố giơ cánh tay lên để hắn thực hiện động tác dễ dàng. Hắn liền luồn tay vào vạt áo trước, thời điểm bàn tay đụng vào khối thịt lồi bên trên đỉnh núi kia, hai ngón tay vừa bấm vừa xoa nhẹ.

    - Ư ư...
    Tiếng thở dốc của Bạch Tố biến thành tiếng rên rỉ rung động tâm hồn.

    Thân thể cô không ngừng dãy dụa, giống như muốn tránh bàn tay của Đường Trọng, hoặc giống như muốn Đường Trọng càng bạo lực hơn một chút.

    Ngón tay Đường Trọng vuốt ve tới đũng quần của Bạch Tố, cảm thấy nơi đó đã dính trượt rồi.

    Hắn biết rõ thân thể Bạch Tố đã chuẩn bị xong, thò tay ôm lấy cạp quần Bạch Tố rồi bắt đầu tuột nó xuống đùi, sau đó kéo khóa quần của mình xuống, bắt đầu đâm vào phía sau lưng.

    - A ...
    Hai tay Bạch Tố chống ván cửa, nửa trên gò má cũng dán lên cửa, thân thể cong thành hình cánh cung, phát ra tiếng kêu cực kỳ đau khổ hoặc cực kỳ thỏa mãn.

    Bạch bạch bạch...

    Á á á...

    Ngoài cửa, một cô bé mặc áo Spider Man đang rón rén đi xuống lầu.

    Thấy phòng khách không một bóng người, lập tức miệng cô nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, hừ lạnh một tiếng nói:
    - Hừ, tôi biết ngay là thế mà.

    Sau đó cô liền bỏ dép lê dưới chân ra, đi chân trần, dùng động tác càng nhỏ hơn đi về phía cửa phòng Đường Trọng.


    hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.

    Ngô Thư kiêu ngạo nói.

    - Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
    Phùng Đại Cương tán thưởng nói.

    - Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.

    Ngô Thư vừa cười vừa nói.

    - Nhưng cậu không có thù lao đâu.

    Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:

    - Một đồng thù lao cũng không có!
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 568: Giai nhân ước hẹn.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    nghe rõ ràng động tĩnh bên trong.

    Thế nhưng cảm giác kỳ quái xuất hiện.

    Cô cảm giác mặt mình đang động, giống như là ván cửa không muốn để cho cô tới gần, một lần lại một lần đẩy cô ra.

    Không, là cửa đang động.

    - Sao cửa lại động vậy?
    Trương Hách Bản nhỏ giọng thầm nói. Đầu của cô lui về phía sau, rất nghiêm túc nghiên cứu ván cửa một phen, không phát hiện ra có cái gì dị thường.

    Sau đó cô lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại gần.

    Vì vậy, cái loại cảm giác bị đẩy ra này lại xuất hiện.

    Đồng thời cô còn nghe thấy có tiếng va chạm lên ván cửa. Không phải là vật gì đó va chạm ở bên ngoài mà là có người va chạm ở bên trong.

    Cùng lúc đó, còn có một tiếng rên cổ quái giống như thống khổ lại như thống khoái truyền ra. Tiếng kêu này như bị áp lực cực đoan, cho nên nghe có chút vặn vẹo biến hình.

    Thế nhưng, là một người có tài khoản vip hội viên tại các loại trang web nhỏ như Trương Hách Bản mà nói, thì loại âm thanh này cũng không xa lạ một chút nào.

    Vì vậy, trong lòng cô bỗng nhiên sáng sủa, biết rõ bên trong đang phát sinh chuyện gì.

    - Hừ, lại vẫn chơi công nghệ cao.
    Trương Hách Bản chu miệng hừ lạnh nói.

    Cô đã suy đoán ra Đường Trọng cùng Bạch Tố đang làm một chút chuyện không nên ở trong phòng nhưng cô không rằng bọn hắn sẽ dựa vào ván cửa, dùng tư thế có độ khó cao như vậy để hoàn thành.

    - Thật sự là không biết xấu hổ.
    Trong lòng Trương Hách Bản thầm nghĩ.
    - Nhưng như vậy cũng tốt, bọn hắn ở gần cửa, mình cũng có thể nghe rõ chút ít.

    Lúc Trương Hách Bản toàn tâm đầu nhập vào sự nghiệp nghe lén của mình thì cô nghe thất tiếng dép lê ma sát với sàn nàh được truyền đến từ trong phòng khách.

    Lâm Hồi Âm xuống lầu uống nước, nhìn thấy trong phòng khách không có một bóng người, cảm thấy có chút kỳ quái.

    Rõ ràng vừa rồi đã nghe thấy Đường Trọng lái xe trở về, cũng nghe thấy Bạch Tố đi ra ngoài nói chuyện cùng hắn, sao bây giờ lại không có ai? Không phải Trương Hách Bản cũng xuống lầu sao? Sao cũng không thấy rồi?

    Nàng liếc một cái về phía đông phòng khách, lập tức nhìn thấy Trương Hách Bản mặc áo người nhện đang lo lắng ghé vào cửa phòng của Đường Trọng, như là đang lén nhìn vào bên trong.

    Bởi vì thân thể của cô nghiêng về phía trước cho nên vạt áo t-shirt bị bứt lên, một nửa bờ mông phấn nộn lộ liễu phơi ra. Quần lót màu hồng đều có thể thấy được rõ ràng.

    Lâm Hồi Âm nhíu mày, chuẩn bị đi qua nhắc nhở Trương Hách Bản một tiếng.

    Trương Hách Bản nghe thấy tiếng vang của dép lê trong hành lang liền quay mặt lại, nhìn thấy Lâm Hồi Âm đang đi về phía mình, cô vội vàng giơ một đầu ngón tay đặt ở bên miệng, ý bảo Lâm Hồi Âm nhỏ giọng một ít.

    Lâm Hồi Âm càng thêm nghi hoặc.

    Nha đầu kia đang làm gì đó?

    - Suỵt.
    Trương Hách Bản lại thủ thế phải yên tĩnh.
    - Chị Hồi Âm, nói nhỏ thôi.

    - Cái gì?
    Lâm Hồi Âm không kìm lòng được cũng giảm thấp giọng xuống.

    - Cho chị nghe cái này.
    Trương Hách Bản rất hào phóng nhượng một nửa địa bàn của mình, ý bảo Lâm Hồi Âm cũng dán lỗ tai lên trên ván cửa như mình.

    Lòng Lâm Hồi Âm tràn đầy hiếu kỳ, cũng làm theo chỉ thị của Trương Hách Bản.

    Rất nhanh, cô đã rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

    Cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Hách Bản, chuẩn bị quay người rời đi.

    Đúng lúc này, đột nhiên cửa gian phòng bị người mở ra.

    Trương Hách Bản không kịp phòng bị, cả người đều ngã vào bên trong.

    Lâm Hồi Âm cũng dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Đường Trọng cùng Bạch Tố trong phòng.

    - Hai người đang làm gì ở cửa ra vào thế?
    Bạch Tố kinh ngạc hỏi.

    Cái Trương Hách Bản lợi hại nhất chính là có một trái tim cường đại, có chết cũng không chịu nhận sai, cô tức giận nói:
    - Các người ở trong phòng làm gì thế? Sao ở bên trong lại có tiếng vang huỵch huỵch như thế?

    Cổ và hai gò má của Bạch Tố đều đỏ lên, nói:
    - Chúng tôi không làm cái gì.

    Đương nhiên các người không làm cái gì, bởi vì hắn đang bận làm trò với dì.
    Trong lòng Trương Hách Bản thầm nghĩ. Đương nhiên, cô là thục nữ, sẽ không nói ra lời lưu manh như vậy.

    - Chúng tôi chỉ là luận bàn võ thuật một thoáng mà thôi.
    Đường Trọng nghiêm trang nói.
    - TaeKwonDo của cô ấy lợi hại, tôi cảm thấy võ công của tôi cũng không tệ, cho nên đã so đấu một hồi.

    - Vậy sao?
    Trương Hách Bản cười lạnh. Đương nhiên cô không tin rồi, anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?

    - Đúng vậy.
    Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
    - Kết quả dĩ nhiên là tôi thắng. Võ công của tôi lợi hại hơn.

    - Thế tiếng ‘ a a a ’ kia là cái gì?
    Trương Hách Bản tiếp tục truy vấn.

    - Cô ấy bị tôi đánh trúng, cho nên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
    Đường Trọng nói.

    - Ai bị đánh tổn thương đều kêu như vậy à?
    Trương Hách Bản một bên chỉ trích còn một bên kêu lên.
    - A a a

    Tiếng kêu vừa ngọt lại vừa có sức hấp dẫn.

    Bắp chân Đường Trọng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

    - Sao cô gái này lại quá bưu hãn như vậy? Như vậy cũng được sao?

    - Trương Hách Bản.
    Bị Trương Hách Bản bắt chước tiếng trên rỉ vừa rồi của mình, Bạch Tố không nhịn được rồi. Cô lấy thân phận là trưởng bối làm giá đỡ khiển trách:
    - Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ? Không phải đã nói rồi sao? Ngày mai cháu vô cùng bận đấy.

    - Ngủ.
    Lâm Hồi Âm nói xong, xoay người rời đi.

    Cô là người thông minh, sẽ không lẫn vào chuyện này đấy.

    - Hừ. Đừng cho là tôi không biết các người đang làm gì. Trương Hách Bản tức giận dậm chân.
    - Hai người ở bên trong ăn vụng ăn ngon đấy, cố ý không cho chúng tôi biết. Tôi hận các người.

    Nói xong, cô cũng quay người chạy đi.

    - Cái gì các cô ấy cũng biết rồi.
    Bạch Tố cười khổ nói.

    Lỗ tai Đường Trọng khác hẳn với người thường, tai Bạch Tố cũng không tệ. Tuy vừa rồi hai người ở trong sự kích tình, cũng cảm thấy bên ngoài dị động.

    Bạch Tố mãnh liệt đề nghị, hai người qua loa cho xong trận này, không hoàn thành chiến đấu.

    Quả nhiên, vừa mở cửa phòng đã thấy Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm đang đứng tại cửa ra vào.
    - Đã sớm biết.
    Đường Trọng nói. Lúc Trương Hách Bản vừa mới tới, hắn cũng đã nghe thấy động tĩnh, chỉ là lúc đó ai nguyện ý dừng lại?

    - Đều tại cậu.
    Bạch Tố nói.

    - Dạ dạ phải.
    Đường Trọng gật đầu.
    - Tôi tiếp tục báo cáo công tác với cô chứ?

    - Ngày mai lại báo cáo. Tôi phải đi về ngủ.
    Bạch Tố nói, nhanh chóng rời đi.

    Đường Trọng nhìn cậu nhỏ của mình, cúi đầu cười khổ không thôi. Nghĩ thầm, thật sự là cần phải đánh đòn Trương Hách Bản.
    Mấy ngày nay Đường Trọng khá bận rộn. Tuy đã quay xong Hắc Hiệp nhưng cũng bắt đầu làm công tác tuyên truyền bộ phim này.

    Công ty đã sắp xếp xuống, một đám diễn viên chính như Đường Trọng, Trương Hách Bản, Rostock Jackson, Lý Sắt… phải liên tục tham gia các hoạt động suốt ngày đêm.

    Tham gia vào chương trình 'Hướng lên mỗi ngày', cùng mấy người MC chơi mấy trò chơi ti tiện, tham gia vào tiết mục do Trần Đan sưu 'khoảng cách tiếp xúc', kể về những câu chuyện dở khóc dở cười trong quá trình quay phim. Tiếp nhận phỏng vấn của các loại báo chí hoặc là mạng lưới internet, chụp rất nhiều ảnh, còn phải ở trên blog tác động qua lại, trả lời các câu hỏi của các bạn trên mạng đưa ra…. Thời gian ít, nhiệm vụ quan trọng, dường như không có thời gian thở dốc.

    Phim chuẩn bị chiếu vào ngày 16 tháng 7, cho nên mọi người làm việc rất khẩn trương.

    Tinh thần của Đường Trọng tràn đầy, Trương Hách Bản và Lý Sắt thì lại kêu khổ thấu trời, nói thẳng rằng không chịu được.

    Từ khi xảy ra chuyện kia, Lý Sắt cũng không dám chủ động đánh chủ ý Đường Trọng. Ngẫu nhiên đối mặt với ánh mắt Đường Trọng, cô còn vội vàng quay đi. Đường Trọng biết rõ cô đã dậy lên lòng nghi ngờ, nhưng như thế thì sao?

    Đường Trọng không quan tâm cô sẽ chạy trốn, bởi vì cô không trốn thoát. Cô có thể chạy trốn đến chỗ nào?

    Nói sau, sự nghiệp của cô đang phát triển không ngừng, chỉ sợ cô cũng không thể bỏ qua những gì đang có.

    Để cô nhận một ít dày vò cũng tốt, coi như là trước khi báo thù thu về một ít tiền lãi. Cuối cùng nhất vẫn phải đợi Hắc Hiệp, sau khi chiếu phim xong sẽ quyết định.

    Xế chiều hôm nay đã xong việc. Đường Trọng đang chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi một chút thì điện thoại đáng ghét lại vang lên.

    Đường Trọng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là số của Trương Thượng Hân.

    Đường Trọng ấn nghe, vừa cười vừa nói:
    - Thượng Hân, cô tìm tôi à?

    Trương Thượng Hân lớn hơn Đường Trọng sáu tuổi nhưng Đường Trọng cũng không gọi cô là chị Trương, bởi vì như vậy sẽ làm người già rồi. Gọi một cô gái xinh đẹp như vậy là quá tục tằng, cho nên hắn gọi cô bằng tên.

    Đường Trọng vẫn có cảm tình rất tốt đối với Trương Thượng Hân. Mấy lần mình xảy ra chuyện, cô đều đứng về phía mình hỗ trợ nói chuyện. Lần trước mình ở Tô Hàng đánh lén cảnh sát, sau khi chuyện xảy ra, cô cũng hỗ trợ nói chuyện cho nên bị một ít dân mạng tức giận mắng. Đường Trọng vẫn muốn tìm một cơ hội tốt để cảm ơn thoáng một phát đấy.

    - Đúng vậy. Tôi chuẩn bị tới thăm cậu. Có thời gian không?
    Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói, giọng nói dễ nghe.

    - Đương nhiên là có thời gian.
    Đường Trọng nói.
    - Cho dù bận thì tôi cũng không đi, chờ ở trong nhà nghênh đón.

    - Tôi biết rõ gần đây cậu rất bận, sợ cậu không ở nhà, cho nên gọi điện hỏi trước một chút.
    Trương Thượng Hân nói.
    - Vừa vặn tôi ở gần Tử Viên, hơn 10' nữa tôi đến.

    - Tốt. Để tôi bảo bảo vệ mở cửa.
    Đường Trọng nói.

    Đường Trọng từ trên giường đứng lên, gọi điện thoại cho bảo vệ ở trước cửa ra vào, để bọn hắn cho một vị phu nhân họ Trương tiến vào.

    Sau đó hắn đứng ở cửa biệt thự, đợi vài phút đã thấy Trương Thượng Hân lái một cỗ xe BMW màu trắng tới.

    Đường Trọng đi qua mở cửa xe, vừa cười vừa nói:
    - Tôi đã nói với bảo vệ, lần sau trực tiếp cho đi.

    - Nói vậy là tôi có giấy vip thông hành vào khu cư xá Tử Viên này rồi hả?
    Trương Thượng Hân từ phòng điều khiển đi ra, cùng Đường Trọng nói đùa.

    Bên dưới là quần jean màu trắng, kiểu dáng đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng hoa văn tươi đẹp. Tóc dài được buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo kính mát màu đen. Trang phục Vô cùng đơn giản nhưng cô mặc vào trông rất có phong thái, có khí chất của ngôi sao lớn.

    - Đúng vậy. Tự do ra vào.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Lúc nào cũng có thể tới.

    - Cậu không ở thì tôi tới làm gì à?
    Trương Thượng Hân trả lời.

    Sau khi nói xong mới cảm thấy câu trả lời này không ổn. Chẳng lẽ mình đến đây cũng chỉ là vì tìm Đường Trọng hay sao? Bên trong biệt thự này còn có Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản, Bạch Tố, A Ken nữa.

    - Tôi tới mời cậu tham gia chương trình của tôi đấy.
    Trương Thượng Hân vội vàng đổi chủ đề.
    - Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu còn nhớ không? o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.

    Ngô Thư kiêu ngạo nói.

    - Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
    Phùng Đại Cương tán thưởng nói.

    - Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.

    Ngô Thư vừa cười vừa nói.

    - Nhưng cậu không có thù lao đâu.

    Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:

    - Một đồng thù lao cũng không có!
     
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 569: Trương Hách Bản có phải là con gái không? .

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng mời Trương Thượng Hân vào nhà, sau đó giúp cô rót một chén trà Long Tỉnh.

    Đây là đồ uống mà cả hai người đều ưa thích. Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm không thích uống trà, họ thích uống nước khoáng hoặc là các loại nước trái cây.

    - Cám ơn.
    Trương Thượng Hân tiếp nhận nói lời cảm ơn.

    - Cô tới chính là vì muốn tôi tham gia chương trình này à?
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Gọi điện thoại không được sao? Còn phải phiền toái tự mình đến làm gì?
    - Vốn là cũng muốn gọi điện thoại đấy.
    Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói.
    - Tôi biết rõ gần đây cậu rất bận đi tuyên truyền Hắc Hiệp, cho nên tôi tự mình tới một chuyến. Nếu như cậu từ chối tôi tại chỗ thì tôi sẽ thuyết phục cậu.

    - Không tin vào nhân phẩm của tôi.
    Đường Trọng nói đùa.
    - Ta đã đồng ý rồi, làm sao có thể nuốt lời?

    - Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
    Trương Thượng Hân cười nói.
    - Thời gian quay chụp là hai ngày sau, tức là thứ bảy này. Thời gian của cậu có vấn đề gì không?
    - Tôi đã nói là sẽ không nuốt lời, cho dù bận nhưng tôi cũng phải lách vào một chút.
    - Nói thật, thật sự là tôi rất chờ mong cậu tham gia.
    Trương Thượng Hân nói.

    - Vì sao?
    Đường Trọng nghi ngờ hỏi. Bởi vì hắn biết rõ, Trương Thượng Hân cùng Quách Tử Kiến liên hợp chủ trì chương trình 'đau nhức cũng khoái hoạt' này, kỳ thật tỉ lệ xem cực cao, mà ngay cả một ít Thiên Vương Thiên Hậu thành danh hơn mười năm cũng đều đồng ý lời mời tham gia. Tai to mặt lớn hợp tác cùng cô nhiều vô số kể, tại sao cô lại chờ mong mình?

    - Bởi vì tôi không biết cậu sẽ nói cái gì, làm cái gì ở trong chương trình.
    Trương Thượng Hân nói.
    - Tôi hiểu một chút về tính cách của cậu, cho nên tôi rất hiếu kỳ đấy.

    - Tôi sẽ làm việc cẩn thận.

    Đường Trọng cam đoan nói.

    - Không sao. Cậu cứ phát huy bản chất là được rồi. Trương Thượng Hân an ủi nói.
    - Nếu như quả thật cậu có nói cái gì đại nghịch bất đạo hoặc làm chuyện gì coi trời bằng vung thì đó cũng là lăng xê cho tiết mục chúng tôi. Hay là cậu ngay tại hiện trường đánh tôi một trận?

    Đường Trọng cười khổ không thôi.

    Trương Thượng Hân là muốn nhắc tới chuyện lần trước trong buổi trao giải thưởng âm nhạc của năm, lúc trên sân khấu, chính mình đã đánh Chung Minh Vũ một trận. Bởi vì sự kiện lần đó mà mình đã thành địch của rất nhiều người. Fans hâm mộ hai bên kịch liệt chiến đấu, làm cho tỷ lệ người xem chương trình đó phát lại tăng cao, ở trên mạng internet, số lượng bài viết cũng đáng đi vào lịch sử. Thế nhưng đây là lần đầu tiên lễ trao giải âm nhạc náo nhiệt như thế.

    - Tôi đánh ở đâu?
    Đường Trọng hỏi.
    Trương Thượng Hân suy nghĩ rất nghiêm túc, nói:
    - Tát. Trực tiếp tát mặt, cũng có thể khiến cho người xem oán giận.
    - Là cô quất tôi.
    Đường Trọng nói.
    - Thanh danh của tôi đã đủ xấu rồi, nếu như đánh nữ thần quốc dân thì tôi cũng không cần lăn lộn trong hội này tiếp nữa rồi.

    Trương Thượng Hân bưng lấy chén trà lên uống một ngụm, nhìn Đường Trọng lắc đầu mỉm cười.

    - Nếu người khác làm chuyện đó với cậu, chỉ sợ là đã sớm không lăn lộn tiếp trong hội này nữa rồi.
    Trương Thượng Hân cảm khái nói.
    - Nhưng phát sinh ở trên người của cậu, ngoài việc khiến cậu tích lũy thêm nhân khí nỏng nảy từ hàng trăm vạn Fans hâm mộ ra, thật sự tôi không thấy có ảnh hưởng xấu gì. Cậu có biết không, lúc tôi nghe nói đạo diễn Ngô Sâm Lâm lựa chọn cậu làm diễn viên nam chính trong Hắc Hiệp phần 4, thiếu chút nữa tôi ăn tươi đầu lưỡi đấy.

    Đường Trọng liếc nhìn miệng Trương Thượng Hân, đường cong ưu mỹ, xinh xắn đỏ tươi, nhuận nước đọng ướt át, làm cho người ta rất muốn đi qua hôn vào một ngụm. Chỉ có điều cô đang ngậm miệng cho nên không có cách nào xem rốt cuộc đầu lưỡi cô có hình dáng gì.

    - Cậu đang nhìn cái gì? Trương Thượng Hân sẳng giọng.

    - Tôi đang nhìn cô xem nếu cô ăn tươi đầu lưỡi thật thì nó có bộ dáng gì.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Lúc ấy tôi cũng không nghĩ đạo diễn Ngô Sâm Lâm chọn tôi. Có thể là tôi may mắn.

    - Không. Là khí chất của cậu.
    Trương Thượng Hân nói.
    - Mấy năm trước tôi cùng đạo diễn Ngô Sâm Lâm hợp tác bộ phim ' Bắn nhau ', cho nên tôi cũng hiểu tính cách ông ấy một chút. Đối với việc lựa chọn diễn viên, ông ấy vô cùng bắt bẻ, thậm chí đến trình độ hà khắc. Nói cách khác, Hắc Hiệp phần 4 đã được trù bị nhiều năm, nhưng mãi cho đến năm nay mới quay. Ông ấy lựa chọn cậu, chứng minh ông ấy cảm thấy cậu chính là Hắc Hiệp thích hợp nhất. Ta suy nghĩ rất nghiêm túc, cảm thấy ánh mắt Ngô đạo thật đúng là rất sắc bén. Bề ngoài cậu dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong lại kiêu ngạo quật cường, cùng hình tượng Hắc Hiệp thật đúng là rất chuẩn xác.

    - Thì ra cô cố ý đến khích lệ tôi hả?
    Vẻ mặt Đường Trọng giật mình nói.
    - Cô yên tâm. Nhất định tôi sẽ đi tham gia chương trình của cô.

    - Chán ghét.
    Trương Thượng Hân đánh vào cánh tay Đường Trọng một cái, nói:
    - Kỳ thật lúc trước người đại diện của tôi cũng bàn bạc qua cùng đạo diễn Ngô Sâm Lâm, muốn cho tôi biểu diễn nhân vật nữ chính trong Hắc Hiệp phần 4. Sau khi đạo diễn Ngô Sâm Lâm nói tình huống của nhân vật nữ chính cho tôi biết thì tôi biết ngay tôi không thích hợp đấy. Không ngờ cuối cùng ông ấy lựa chọn Trương Hách Bản. Đây cũng là duyên phận. Trương Hách Bản diễn vô cùng tốt, đạo diễn Ngô Sâm Lâm nhiều lần trong lúc tiếp thụ truyền thông phỏng vấn đã khích lệ cô ấy đấy.

    - Đúng vậy. Trương Hách Bản muốn phát hỏa.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Ngô đạo đánh giá cô ấy rất cao. Hắc Hiệp còn chưa quay xong đã ký xuống một bộ phim tiếp theo.

    - Thật là một người may mắn. Con đường của các người đi thật thuận lợi. Trương Thượng Hân hâm mộ nói.

    - Cô đã đi đến vị trí hiện tại rồi mà còn nói với chúng tôi loại lời này sao?

    - Tôi chỉ là mới để một cái dấu chân giẫm lên thôi. Hai người quả thật là chắp cánh bay lên đấy.
    Trương Thượng Hân nói.
    - Cậu chưa chạy qua giai đoạn kia, cũng không biết những người như chúng tôi phải trải qua những chuyện gì, nhưng cũng may là đều đã qua rồi. Đúng rồi, Đạo diễn Phùng cũng tìm cậu rồi hả?

    - Ừ. Vừa mới nói qua, hắn mời tôi tham gia một vở hài kịch, tôi đồng ý rồi.
    Đường Trọng nói.

    - Cậu xem, cậu quả thật là làm cho người ta hâm mộ cùng nổi giận. Còn để cho người sống không vậy?
    Trương Thượng Hân cố ý xụ mặt nói.

    Không thể không nói, vận khí thằng này thật đúng là không phải tốt bình thường. Vốn là được đạo diễn quốc tế , Ngô Sâm Lâm coi trọng, cho hắn làm nhân vật nam chính trong tác phẩm điện ảnh tiêu biểu Hắc Hiệp phần tiếp theo. Sau đó lại được đạo diễn Phùng Đại Cương chọn trúng, sắp sửa được biểu diễn cùng một nhân vật quan trọng, diễn viên cấp bậc quốc gia Cát U. Trong hội chưa từng có một ngôi sao nào có vận khí tốt như vậy.

    - Tôi nghe Đạo diễn Phùng nói hắn cũng mời qua cô, muốn mời cô làm nữ nhân vật chính đúng không?
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Tôi còn nghe nói bởi vì cô đang rất bận nên không thể tham gia đúng không?

    - Đạo diễn Phùng nói rằng một tháng nữa bắt đầu. Sang tháng sau tôi bắt đầu biểu diễn buổi hòa nhạc tại 36 chỗ. Tôi sợ không sắp xếp được thời gian.

    Trương Thượng Hân tiếc nuối nói.
    - Tôi đã xem qua kịch bản, đối với hài kịch này vẫn là rất ưa thích đấy. Đáng tiếc.

    - Cô từ chối sao?
    Đường Trọng nghe xong, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, cảm thấy hơi hụt hẫng. Nếu như Trương Thượng Hân đồng ý biểu diễn nhân vật này thì ở trong phim, quan hệ giữa hai người bọn họ là ‘ tình lữ ’.

    ường Trọng cũng không có ý đồ gì đối với Trương Thượng Hân, chỉ là cảm thấy đóng cặp cùng với một người quen sẽ thoải mái hơn với người chưa từng tiếp xúc qua. Hơn nữa, Trương Thượng Hân không phải là một cô gái làm cho người ta chán ghét.

    - Tôi đồng ý rồi.
    Trương Thượng Hân bắt đầu cười đắc ý. Lần đầu tiên lừa gạt được Đường Trọng, nhìn thấy biểu lộ khác thường của hắn, Trương Thượng Hân vẫn là rất cao hứng đấy.

    - Vì sao?
    Đường Trọng vuốt cái mũi cười khổ. Bất luận là nữ thần hay là nữ vương, cuối cùng các cô ấy cũng đều là phụ nữ. Phụ nữ đều có trò đùa dai thiên phú.
    - Không phải cô còn phải chuẩn bị thời gian biểu diễn tại buổi hòa nhạc sao?

    - Tôi đã xem kịch bản, kỳ thật bên trong bộ kịch này, phần diễn của nữ nhân vật chính cũng không nhiều. Phần diễn chủ yếu là cha vợ cùng con rể đại đấu pháp. Tuy sau tháng bảy tôi khá bận nhưng nếu như tập chung lại các cảnh quay của tôi, thời gian hai tuần lễ cũng có thể coi là đủ rồi. Từ mấy tháng rút ra hai tuần lễ, tôi có thể làm được.

    Dừng một chút, Trương Thượng Hân nhìn Đường Trọng trêu tức nói:
    - Nói không chừng bộ điện ảnh này của chúng ta cũng có thể bán được 1 tỷ vé thì sao? Tôi cũng sẽ tiến vào cậu lạc bộ 1 tỷ vé rồi hả? Đúng không?

    Sau khi nói xong, Trương Thượng Hân cười khanh khách.

    Đường Trọng thật muốn một đầu đâm chết bộ ngực mềm mại của cô.

    Đợi đến lúc xe BMW của Trương Thượng Hân chạy nhanh đi ra ngoài, không thấy bóng dáng, Đường Trọng mới quay người trở lại biệt thự.

    Lúc này, Trương Hách Bản mặc áo t-shirt người nhện đã ngồi ở trong phòng khách ăn đào xem tivi rồi.

    - Có khách tới cũng không xuống chào sao?
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    - Tại sao tôi phải xuống? Tôi lại không thích cô ta.
    Trương Hách Bản nói.

    - Vì sao không thích?
    Đường Trọng hỏi.

    - Không chỉ có tôi không thích mà Đường Tâm cũng không thích, chị Hồi Âm cũng không thích.
    Trương Hách Bản nói.

    - Vì sao?
    Đường Trọng càng thêm kì quái.

    - Bởi vì cô ấy cao hơn chúng tôi.
    Trương Hách Bản rất tức giận nói.

    Đường Trọng nghe xong nhịn không được cười lên.

    Quả thật dáng người Trương Thượng Hân thuộc về hàng người mẫu. Cô cao chừng một mét bảy, bất luận là đi đến chỗ nào đều cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà.

    Hôm nay cô đi giày Cavans tới đây, nếu như cô đi giầy cao gót thì có khả năng còn cao hơn Đường Trọng một ít.

    - Các cô chán ghét cô ấy vì lý do này sao?
    Đường Trọng vừa cười vừa nói. Thật sự là khó có thể hiểu được tâm tư những cô gái này.

    - Anh cũng không phải ưa thích cô ta mới đúng. Trương Hách Bản nói.

    - Vì sao?

    - Bởi vì…
    Trương Hách Bản tiến đến bên người Đường Trọng, dùng da thịt mềm nhũn của cô dán vào da thịt của Đường Trọng, cái miệng nhỏ nhắn ghé bên tai hắn nói:
    - Nếu như anh cũng đặt cô ấy ở trên ván cửa như dì Bạch, như vậy, thân thể của các người không đối xứng. Dựa theo tỉ lệ khoa học, muốn bảo trì loại tư thế này, đàn ông phải cao hơn đàn bà từ 8 tới 15 cm là thích hợp nhất đấy.

    - Sắc lang.
    Đường Trọng tức giận mắng, sau đó chạy trối chết.

    Nghĩ thầm, rốt cuộc Trương Hách Bản có phải là con gái không?


    an> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.

    Ngô Thư kiêu ngạo nói.

    - Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
    Phùng Đại Cương tán thưởng nói.

    - Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.

    Ngô Thư vừa cười vừa nói.

    - Nhưng cậu không có thù lao đâu.

    Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:

    - Một đồng thù lao cũng không có!
     
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 570 : Đau cũng vui. .

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 570 : Đau cũng vui.

    Vì để tham gia tiết mục ‘Đau cũng vui’ của Trương Thượng Hân, Đường Trọng đã từ chối mấy cái quảng cáo.

    Hồi trước khi đọc báo thấy nói ngôi sao thường rất bận, một ngày phải đi mấy thành phố, Đường Trọng cũng không có khái niệm về nó. Bây giờ chính mình đã thành ngôi sao, lại còn là ngôi sao lớn, cường độ công việc liền gia tăng lên rất nhiều.

    Đường Trọng là một người lười, không ít hoạt động đều bị người đại diện từ chối. Bây giờ, công việc chủ yếu của hắn chỉ là làm công tác tuyên truyền cho Hắc Hiệp và chuẩn bị quay tiếp ‘ Bố vợ muôn năm’ của đạo diễn Phùng Đại Cương.

    Hai bộ phim này đều là hai tác phẩm lớn. Nếu có thể lấy được thành tích phòng vé không thấp thì coi như công việc một năm bận rộn của Đường Trọng đã xong.

    Cũng có không ít doanh nghiệp đến tìm Đường Trọng làm người phát ngôn, ví dụ như thời trang, hoá mỹ phẩm dành cho nam giới, thậm chí còn có thuốc chữa bệnh trĩ…Tất cả đều bị Ngô Thư từ chối hết.

    Hoàn cảnh của Đường Trọng rất đặc thù. Hắn có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp nhưng danh tiếng của hắn không phải lúc nào cũng tốt.
    Đường Trọng = phiền toái.

    Đây là cách nhìn của một số thương gia với Đường Trọng.

    Một số doanh nghiệp nhỏ muốn nhờ vào danh khí to lớn của Đường Trọng để khiến sản phẩm của mình nổi tiếng hoặc để tiêu thụ sản phẩm. Nhưng tất cả đều bị Ngô Thư từ chối. Bởi vì Ngô Thư không định hướng cho Đường Trọng như thế. Cô không hi vọng chất lượng sản phẩm của những công ty này ảnh hưởng đến hình tượng của Đường Trọng.

    Nhưng những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế lại không dám tìm Đường Trọng làm người phát ngôn. Bởi bọn họ lo lắng Đường Trọng tuỳ thời sẽ huỷ diệt chính mình cũng đồng thời huỷ diệt sản phẩm của bọn họ.

    - Không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm ra việc gì khiến người ta kinh ngạc.
    Đây là một câu trong bài luận của một nhà phân tích chuyên nghiệp khi nhắc đến Đường Trọng.

    Nhãn hiệu quốc tế muốn nhờ danh tiếng của ngôi sao lớn để tiêu thụ sản phẩm của mình nhưng quan trọng hơn là phải đảm bảo được giá trị của sản phẩm.

    Trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy. Bởi vì một nữ ngôi sao yêu thích thời trang của một nhãn hiệu quốc tế nào đó đã khiến cho rất nhiều quý phu nhân cũng yêu thích nhãn hiệu đó. Nhưng cuối cùng có một nhân viên của nhãn hiệu đó có ý tốt nhắc nhở nữ ngôi sao kia ‘ mời chị đến cửa hàng khác xem, có lẽ có bộ khác thích hợp với chị hơn’

    Không ai trên đời này có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra loại chuyện oái ăm nào.

    Sở thích của Đường Trọng rất đơn giản. Còn về việc làm ngôi sao, thì vẫn chờ Đường Tâm trở về sẽ trả lại cho cô ấy.

    Trong lòng Đường Trọng đã quyết định, sẽ đến thăm Đường Tâm vào một lúc thích hợp nào đó.

    Em gái của hắn, người thân như chân với tay của hắn, chủ nhân của cuốn bút kí khiến hắn rơi lệ kia, hiện tại cô ấy sống có tốt không?

    ‘Đau cũng vui’ có hai người dẫn chương trình là Trương Thượng Hân và Quách Tử Kiến. Mà khách mời mỗi kỳ không cố định, thường là ba đến năm người, nhưng cũng có kỳ mời cả một nhóm bảy tám người.

    Tham gia tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này, ngoài Đường Trọng còn có một ngôi sao nổi tiếng từ bộ phim ‘tôi không phải người yêu của anh’, Lý Hữu Bằng; một ngôi sao nổi tiếng từ mười mấy năm trước, sự nghiệp bao lần chìm nổi và giờ đây đang quật khởi, nam ngôi sao Trịnh Trí Bân. Trịnh Trí Bân là nghệ sĩ của một trong ba công ty giải trí lớn trong nước là Bách Niên. Bách Niên là công ty giải trí uy tín nhất trong nước. Những nghệ nhân uy tín nhất thì có tới 10 phần xuất thân từ công ty này. Còn Lý Hữu Bằng là nghệ nhân của công ty nào thì Đường Trọng không rõ lắm. Chẳng qua, hắn có thể khẳng định, nhất anh ta định không phải người của công ty giải trí Hoa Thanh.

    Về phần khách nữ cũng có ba người, một người đóng trong phim lịch sử “ Nữ Đế’ được ưa thích gần đây, được coi là một trong bốn đoá hoa của Trung Quốc, Lý Tiểu Tuyết. Còn có một nữ nghệ sĩ nhảy như David sống khiến cho tất cả trạch nam đều nghiện máy tính chỉ ở trong nhà không chịu ra ngoài, Liễu Hảo Manh.

    Đường Trọng đã nghe tên của ba cô gái này nhưng chưa từng tiếp xúc với họ nên không biết tính cách họ ra sao.

    Địa điểm quay tiết mục là ở hồ Cô Tô. Đây là một hồ nước tự nhiên dưới chân núi Minh Dương, nghe nói nó nối tiếp với hồ Tây. Khoảng cách giữa Minh Châu và Tô Hàng không xa, hai hồ nối liền cũng không phải chuyện khó.

    Khi người dẫn chương trình Trương Thượng Hân thay đồ từ xe cá nhân đi ra khiến cho mọi người ở hiện trường phải kêu lên thán phục.

    Quần đùi giàn-di làm lộ rõ cặp chân thon dài khiến cho vô số chàng trai say mê. Trên người là một chiếc áo phông ngắn tay cùng màu bó sát dáng người mảnh khảnh cùng vòng eo thon nhỏ hoàn mỹ của cô.

    Tóc dài được buộc bằng một dây nơ màu đen trông thật gọn gàng, tinh tế. Ngũ quan xinh đẹp không trang điểm đậm, cho thấy cô rất tự tin với dung mạo của mình.

    Dưới chân là một đôi ủng da màu đen trông hơi giống ủng da của nữ binh trong quân đội nhưng lại có thêm một số phụ kiện vừa mang phong cách cổ xưa lại rất cá tính.

    - Thượng Hân thật xinh đẹp.
    Trịnh Trí Bân cười khen. Một nhân vật như bọn hắn khi muốn khen một người cũng không cần che giấu.

    - Oa, chị Thượng Hân, chị thật gợi cảm nha, đẹp quá.
    Liễu Hảo Manh chạy đế ôm cánh tay Trương Thượng Hân khoa trương kêu lên.

    - Nam khách mời hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.
    Nam dẫn chương trình Quách Tử Kiến cũng mặc một bộ giàn-di trêu chọc nói.

    - Chẳng lẽ anh không cần nhìn sao?
    Lý Đồng cười trêu Quách Tử Kiến. Quách Tử Kiến cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng và còn là người đứng đầu của giới dẫn chương trình, không giống như Trương Thượng Hân chỉ là kiêm chức. Tại trong vòng hắn rất có địa vị. Hắn cùng Uông Hàn và Trương Tông được coi là ba sơn mạch lớn của giới người dẫn chương trình Trung Quốc.

    - Cô ấy đứng bên cạnh tôi, cho nên dù tôi ngẫu nhiên quay sang nhìn cũng chỉ thoả mãn một nửa.
    Quách Tử Kiến nói xong xoay người nhìn chằm chằm về chân Trương Thượng Hân, nói tiếp:
    - Nếu tôi nhìn như vậy thì mọi người sẽ mắng tôi là sắc lang mất.

    Hắn biểu lộ khoa trương lại buồn cười khiến cho mọi người cười to.

    - Anh Tử Kiến, khi nào thì bắt đầu quay vậy?
    Lý Hữu Bằng cười hỏi.

    - Khi nào thì bắt đầu quay nhỉ?
    Vẻ mặt Quách Tử Kiến giống như đang suy nghĩ thật. Đột nhiên, hắn ngoắc tay về phía trước hô:
    - Máy quay, cho Lý Hữu Bằng một cảnh đặc tả.

    Vì thế, người quay phim cách đó không xa lập tức đưa máy quay tới gần.

    Mọi người kinh hãi hô:
    - A, bắt đầu quay rồi à? Sao không nói trước chứ?

    Người quay phim cười hắc hắc, sự kiện hài thứ hai ra đời.

    Trương Thượng Hân cầm microphone đứng trước máy quay, mỉm cười nói:
    - Chắc mọi người cũng không lạ lẫm với các vị khách mời hôm nay nên tôi cũng không cần giới thiệu nữa. Chào mừng Lý Đồng, Liễu Hảo Manh, Lý Tiểu Tuyết, Lý Hữu Bằng, Trịnh Trí Bân và Đường Trọng tiến vào hiện trường ‘Đau cũng vui’ của chúng tôi. Chào mừng các bạn.

    - Xin chào mọi người, tôi là Lý Đồng.
    Lý Đồng là cô gái dịu dàng, vẫy tay cười với màn hình.

    - Chào mọi người. Tôi là Liễu Hảo Manh. Thật vui khi được gặp mọi người.
    Liễu Hảo Manh dùng thanh âm nũng nịu nháy mắt với màn hình.

    - Tôi là Lý Tiểu Tuyết. Không biết tại sao lại kéo chúng tôi đến hồ. Thật là sợ.
    Khi giới thiệu, Lý Tiểu Tuyết còn giả vờ rất lo lắng nữa.

    - Tôi là Trịnh Trí Bân, đứng ở chỗ này tôi chỉ có một cảm giác, mình già rồi.
    Trịnh Trí Bân giới thiệu rất chân thật, lại khiến mọi người cười to.

    Trong lòng Đường Trọng thầm lưu ý, nghĩ thầm, Lý Tiểu Tuyết thành danh không phải ngẫu nhiên, khi giới thiệu cô sẽ liên hệ với hoàn cảnh hiện tại của mình, còn làm bộ lo lắng, sợ hãi. Điều này làm cho khán giả thêm mong chờ vào biểu hiện của cô trong tiết mục.

    Mà kinh nghiệm ‘đoạt kính’ của Trịnh Trí Bân càng thêm phong phú. Câu nói đầu tiên đã hấp dẫn khán giả cùng khách mời ở hiện trường.

    Tất cả mọi việc đều nhờ vào trình độ học vấn. Đường Trọng biết mình còn phải học tập nhiều.

    Quả nhiên, Quách Tử Kiến liền tiếp lời:
    - Trí Bân, bây giờ anh đã biết vì sao tôi già nhanh như vậy chưa? Thấy các khách mời tham gia tiết mục ngày càng trẻ khiến tôi rất sốt ruột.

    Hai người phối hợp ăn ý sáng tạo điểm cười thứ ba.

    Đến phiên Đường Trọng tự giới thiệu. Hắn cầm microphone lên cười nói:
    - Chào mọi người, tôi là Đường Trọng. Đường Trọng bị rất nhiều người mắng và cũng mắng rất nhiều người.

    Trương Thượng Hân ‘phốc’ cười ra tiếng nói:
    - Đường Trọng, sao anh lại thẳng thắn như vậy?

    Trương Thượng Hân tiếp lời là vì muốn cho Đường Trọng cơ hội đứng trước máy quay. Bởi vì khi hai người nói chuyện thì máy quay chỉ có thể quay hình hai người.

    - Nếu tôi nói, tôi là người dân lương thiện, Đường Trọng thì mọi người phải tin tưởng nha.

    - Mặc kệ bọn họ có tin hay không, dù sao tôi không tin.
    Trương Thượng Hân nghiêm trang nói.

    Mọi người lại cười to.

    Điểm hài thứ tư trong tiết mục là do Đường Trọng và Trương Thượng Hân chế tạo.

    Trương Thượng Hân cho Đường Trọng một ánh mắt cổ vũ, ý bảo hắn làm rất tốt.

    Quách Tử Kiến tiếp lời nói:
    - Được rồi, bây giờ các vị khách mời đã giới thiệu xong, chúng ta sẽ nói về nội dung của hoạt động hôm nay một chút. Mọi người cũng biết, ‘Đau cũng vui’ là một tiết mục rất tuỳ ý. Tuy nhiên, chúng tôi tuỳ ý mà không phải tuỳ tiện.

    - Đúng vậy, chúng tôi không tuỳ tiện một chút nào.
    Trương Thượng Hân nói tiếp.

    Vì thế mọi người lại cười to.

    Lần đầu tiên Đường Trọng được thấy tính khôi hài của Trương Thượng Hân, nghĩ thầm, cô gái này huệ chất lan tâm, thật không đơn giản.
    Phải biết rằng, năng lực ẩn dấu là một khả năng rất quan trọng của một người, cần phải tích luỹ rất nhiều tri thức cùng kinh nghiệm sống mới có thể bằng vào một câu nói mà khiến người ta cười.

    Có một số người không nắm chắc độ ẩn giấu này sẽ bị biến thành thấp kém.

    Đợi khi mọi người ngừng cười, Quách Tử Kiến mới nói tiếp:
    - Tiết mục của chúng tôi mỗi lần đều dựa vào sân bãi mà đưa ra yêu cầu. Tất nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.

    Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.






    dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.

    Ngô Thư kiêu ngạo nói.

    - Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
    Phùng Đại Cương tán thưởng nói.

    - Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.

    Ngô Thư vừa cười vừa nói.

    - Nhưng cậu không có thù lao đâu.

    Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:

    - Một đồng thù lao cũng không có!
     
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 571: Dáng người thanh tú .

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng và Liễu Hảo Manh một tổ, Trịnh Trí Bân và Lý Đồng một tổ, Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết một tổ. Việc phân tổ đã hoàn thành.

    Liễu Hảo Manh đi tới kéo cánh tay Đường Trọng nói:
    - Anh yêu, bây giờ anh là của em. Đi, theo em về nhà gặp mẹ.

    Mọi người cười to.

    Trương Thượng Hân cười nói:
    - Manh Manh, cô dẫn Đường Trọng về nhà gặp mẹ liệu có thể doạ mẹ cô không?

    - Mẹ của tôi sẽ rất vui vẻ .
    Liễu Hảo Manh nói:
    - Mẹ tôi vẫn giục tôi tìm một người bạn trai, còn sắp xếp để tôi đi xem mặt nữa ấy chứ.

    Quách Tử Kiến giả vờ là đối tượng xem mặt của Liễu Hảo Manh, trừng to mắt nhìn Liễu Hảo Manh nói:
    - Chào cô, xin hỏi cô là Liễu Hảo Manh sao?

    - Tôi là Liễu Hảo Manh.
    Liễu Hảo Manh thẹn thùng gật đầu.

    Quách Tử Kiến nhìn bề ngoài của cô nói:
    - Thật xin lỗi, tôi có việc đi trước.

    Nói xong liền xoay người rời đi.
    - A, anh quay lại.
    Liễu Hảo Manh gấp giọng hô:
    - Anh phải nói rõ ràng, làm sao thấy tôi liền đi như thế?

    - Tôi…tôi lớn hơn cô mười lăm tuổi.
    Quách Tử Kiến cúi đầu nói:
    - Nếu không, tôi làm chú của cô nhé?

    Vì thế mọi người càng cười to hơn.

    Đạo diễn tiết mục cũng cười, giơ ngón tay cái với Quách Tử Kiến và Liễu Hảo Manh.

    Đường Trọng âm thầm lưu ý học tập.

    Những người này thường xuyên tham gia các tiết mục ngoài trời, năng lực nổi bật cùng tốc độ phản ứng rất nhanh.

    Thu tiết mục xong cần phải tiến hành chia cắt phim. Như vậy, nội dung nào mới được giữ lại?

    Đặc sắc, khôi hài và có thể khiến khán giả hoà mình vào nó thì có thể được giữ lại.

    Ví dụ như tiết mục ‘Đau cũng vui’ lần này có 6 vị khách quý tham gia. Rất nhiều nội dung các cuộc nói chuyện và hoạt động của họ bị cắt. Ai có thể chiếm được nhiều thời gian trong tiết mục khi chính thức công chiếu cũng là người có nhiều cơ hội đối mặt nói chuyện với khán giả nhất. Các khán giả cũng có thể hiểu biết thêm về hình tượng và năng lực của người đó hơn.

    Nếu Đường Trọng tham gia tiết mục mà đến khi chính thức công chiếu lại chỉ có vài cảnh quay thì điều đó chứng minh phần diễn của Đường Trọng không thú vị. Đồng thời cũng khiến khán giả hiểu lầm rằng Đường Trọng không được coi trọng.

    Chứ nếu hắn được coi trọng thì tại sao trong tiết mục đó lại không có hình ảnh của hắn.

    - Nếu đã đến thì phải làm tốt.
    Đường Trọng thầm nghĩ.

    - Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ công bố nội dung phần thi thứ nhất.
    Trương Thượng Hân cầm mic nói:
    - Các bạn khán giả có thể thấy, trong hồ Cô Tô được đặt rất nhiều trái bóng.

    Máy quay quay về hồ. Trong hồ Cô Tô đúng là có ba túi lưới đựng quả bóng.

    - Các vận động viên của chúng ta phải đem những trái bóng này đưa lên bờ. Thế nào? Rất đơn giản ư? Không đâu. Không đơn giản một chút nào.

    - Thứ nhất, thành viên ba đội đều phải xuống nước. Trai đẹp có, người đẹp có, đây có tính là món quà dành cho các bạn khán giả thân yêu của chúng ta không? Thứ hai, trong quá trình di chuyển bọn họ phải tuân thủ quy tắc của bóng đá là không được dùng tay. Có thể dùng chân, có thể dùng ngực, cũng có thể dùng đầu, dù sao không dùng tay là được.

    - Thật khó.
    Lý Tiểu Tuyết kêu lên
    - Đó là ở trong nước nha. Nếu dùng chân thì chúng tôi đứng làm sao được?

    - Cho nên tiết mục của chúng ta mới gọi là ‘đau cũng vui’ chứ.
    Trương Thượng Hân trêu tức nói.

    - Nếu không khó một chút thì tiết mục của chúng ta đã đổi tên thành ‘ cười cũng vui’ rồi.
    Quách Tử Kiến bổ thêm một câu.

    Lý Tiểu Tuyết biểu hiện rất đau lòng, ôm Lý Hữu Bằng bên cạnh muốn tìm an ủi.

    - Bây giờ, tất cả thành viên chuẩn bị.
    Trương Thượng Hân giơ lên chiếc còi trên cổ thổi một tiếng.
    - Mời tổ trang phục chuẩn bị quần áo cho bọn họ. Thời gian là ba phút.

    Quách Tử Kiến vung tay lên hô:
    - Let’s go!

    Vì thế, thành viên ba đội nhanh chóng chạy đến gian phòng thay đồ phía trước.

    Rất nhanh, các thành viên của ba đội đã đi ra.
    Bọn họ đã bỏ giày dép mà đi chân trần trên cát. Trên người còn có một chiếc khăn trắng che rất kín, làm cho người ta không thể nhìn thấy bên trong.

    Điều này lại khiến người xem chờ mong, không biết bọn họ thay đồ xong sẽ trông như thế nào.

    - Ơ, vẫn mặc áo choàng sao.
    Trương Thượng Hân trêu chọc nói.

    - Cởi ra.
    Quách Tử Kiên giả vờ hung ác, làm động tác xé toạc, nói.

    - Nhẹ chút.
    Trương Thượng Hân ngăn cản nói:
    - Chúng ta để mỗi thành viên có cơ hội đi trên sân khấu chữ T một lần đi. Đợi khi họ đi đến cuối sẽ cởi áo choàng ra được không?

    - Tuân lệnh phu nhân.
    Quách Tử Kiến nói:
    - Âm nhạc nổi lên.

    Âm nhạc sôi động vang lên, Lý Đồng là người đầu tiên cởi áo choàng đi lên. Trong khi cô xoay người, chiếc áo choàng trên người được hất ra, khi cô quay lại, bộ bikini màu ngó sen trên người cô lập tức thu hút ánh mắt mọi người.

    - Oa, thật gợi cảm.
    Quách Tử Kiến kêu to.

    - Quá xinh đẹp, quá sexy.
    Trương Thượng Hân cũng lên tiếng khen.

    Trịnh Trí Bân nhìn chằm chằm vào Lý Đồng cười hắc hắc, yết hầu động đậy. Máy quay cho hắn một cảnh đặc tả biểu lộ khuôn mặt.

    Lý Đồng vừa đến cuối, Lý Tiểu Tuyết liền đi ra.

    Dáng người Lý Tiểu Tuyết cao gầy, thanh tú, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, tuy phong tình hơi kém nhưng phong thái cô gái nhà bên này lại động lòng người không thôi.

    Quay người, áo choàng trên người được cởi ra, sau đó, một thân bikini màu đen Lý Tiểu Tuyết độc lập hiện ra trước mặt mọi người.

    Cô còn có chút thẹn thùng lấy tay che ngực.

    Chẳng ai ngờ chính là, thoạt nhìn Lý Tiểu Tuyết gầy như vậy mà lại có bộ ngực đầy đặn như thế.

    - Tôi…
    Quách Tử Kiến giả vờ bị kích thích, che ngực không nói lên lời.

    - Làm sao vậy, làm sao vậy? Anh còn di ngôn gì muốn nói với chúng tôi không?
    Trương Thượng Hân phối hợp lôi kéo cánh tay của hắn gấp giọng nói.

    - Tôi còn muốn sống thêm chút nữa.
    Quách Tử Kiến khàn giọng nói:
    - Để tôi được sống nhìn thêm chút nữa.

    Vì vậy mọi người cười to.

    Lý Tiểu Tuyết xấu hổ quay người lại, càng làm bờ mông gợi cảm lộ ra trước mặt mọi người.

    Người thứ ba đi ra là Liễu Hảo Manh, cô là khách quen của đài truyền hình, lại nổi tiếng từ múa thoát y. Cho nên, khi cô bước trên sân khấu chữ T nhìn có phong cách nhất.

    Tư thế chuẩn bị với bờ mông cong, quả thực là khiêu chiến ánh mắt mọi người.

    Khi cô cởi áo choàng khoác trên người, lộ ra thân hình bên trong càng khiến mọi người ở hiện trường sôi sục hơn.

    Tuy cô là người lùn nhất trong ba cô gái nhưng bộ ngực lại được chăm sóc tốt nhất. Núi nhũ run rẩy, làm cho Đường Trọng lo lắng, một đôi ngọc phong tốt như vậy có thể bị đài truyền hình cắt đi khi công chiếu không.

    - Nếu vậy thì thật đáng tiếc.
    Đường Trọng thầm nghĩ.

    Đường Trọng là một người rất giảng nghĩa khí, trong tù có mỹ danh ‘vương tử nghĩa bạc vân thiên, lòng dạ hiểm độc’. Chỉ cần ai đưa ra điều kiện hắn thấy thoả mãn thì hắn sẽ thoả mãn yêu cầu của người đó…là yêu cầu không phải nhu cầu nha.

    Hắn thấy đôi ngọc phong này xong, liền nghĩ xem phải làm thế nào để đám fans hâm mộ khổng lồ của mình vừa lòng đây. Hắn không hi vọng khi chính thức công chiếu bị cắt mất.

    Hơn nữa, dựa vào cái gì mà muốn cắt chứ? Của người ta vốn đã lớn như vậy, anh cũng không thể bắt người ta thu nhỏ lại được.

    Tất nhiên, cũng có lời đồn nói bộ ngực của Liễu Hảo manh là giả. Về điểm này thì Đường Trọng không có cách nào kiểm nghiệm được.

    Nhiều người nói hắn cái gì cũng biết nhưng thực ra có nhiều điều hắn không hiểu. Ví dụ như, hắn không hiểu Trương Hách Bản làm sao lại tính ra được 8cm đến 15cm kia, không biết sao lại chơi mấy trò chơi chỉ số thông minh thấp cùng Trương Hách Bản, không biết phân biệt ngực thật và giả.

    Quách Tử Kiến nhặt áo choàng trên mặt đất lên, chạy nhanh đến trùm lên thân thể Liễu Hảo Manh. Vừa trùm còn vừa nói lớn:
    - An toàn là nhất, an toàn là nhất.

    Trương Thượng Hân biết hắn đang trêu đùa nên phối hợp hỏi:
    - Anh Kiến, có người đến cướp Manh Manh sao?

    - Không, tôi lo lắng cho an toàn của tiết mục này.
    Quả nhiên, Quách Tử Kiến bắt đầu buộc áo. Hắn nhìn Liễu Hảo Manh nói:
    - Cô có thể lộ hàng nhưng đài truyền hình sẽ cho chiếu sao?

    - Tôi không biết cái gì mới được công khai nha.
    Liễu Hảo Manh dở khóc dở cười.

    - Thôi vậy.
    Quách Tử Kiến lại cởi áo choàng trên người Liễu Hảo Manh xuống, nói:
    - Cứ để xem đã. Nếu cấp trên không cho chúng tôi công chiếu thì chúng tôi sẽ cắt phần của cô.

    ……
    Liễu Hảo Manh uỷ khuất sắp khóc, kéo cánh tay Đường Trọng tìm an ủi.

    Trong lúc vô tình bộ ngực cực đại của cô chạm vào cánh tay Đường Trọng. Trong lòng Đường Trọng rất tức giận.

    Trên thế giới sao lại có người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy? Lúc này cô chạy tới hấp dẫn tôi, không phải là muốn tôi mất mặt trước khán giả cả nước sao?

    - Đó là một đống silicon, đó là một đống silicon.
    Trong lòng Đường Trọng thầm nói mới đem cỗ khí nóng trong cơ thể dập tắt, tiểu Đường Trọng nhất trụ kình thiên kia cũng dần cúi đầu.

    - Được rồi. Bây giờ bắt đầu tặng quà từ nam giới.
    Trương Thượng Hân cười nói.
    - Anh Trí Bân, bắt đầu đi.

    Trịnh Trí Bân ngẩng đầu bước đi. Lúc xoay người, áo choàng lộ ra một góc bả vai.

    Đợi đến khi hắn đối mặt với khán giả thì trên người chỉ còn chiếc quần bơi màu đen.

    Da thịt màu đồng, cơ bắp rắn chắc, dáng người rất đẹp.

    Các cô gái ở hiện trường hét lên, vỗ tay rầm rầm. Có thể thấy, các cô rất thích món quà như vậy.

    Người đi ra thứ hai là Lý Hữu Bằng.

    Lý Hữu Bằng rất trắng, cũng có cơ bắp nhưng cơ bụng kém Trịnh Trí Bân một chút, chẳng qua phối hợp với khuôn mặt của hắn lại khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng, tiếng kêu vang dội, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.

    Đường Trọng là người cuối cùng bước ra. Hắn đi tới, ngắn gọn, dứt khoát kéo tấm khăn mỏng trên người ra.

    Khi hắn quay người lại, khi mọi người nhìn thấy thân thể của hắn, mọi người đều giật mình, biểu lộ cổ quái giống như gặp được việc gì khó hiểu vậy.


    nhiên, trước khi đưa ra yêu cầu chúng tôi sẽ tiến hành phân tổ khách mời. Có câu nói thế này, nam nữ phối hợp thì làm việc mới không thấy mệt. Chúng ta đánh số ba vị nam khách mời trước, Trịnh Trí Bân số 1, Lý Hữu Bằng số 2, Đường Trọng số 3. Trên tay tôi có ba tờ giấy nhỏ, mỗi vị nữ khách mời sẽ chọn một tờ trên tay tôi. Trên đó viết số mấy thì các cô có thể dẫn chàng trai đó về. A, tạm thời vẫn không thể dẫn về nhà. Được rồi, bắt đầu rút thăm.

    Liễu Hảo Manh rút được số 3, đã lấy được người mang số 3,Đường Trọng.






    dy> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.

    Ngô Thư kiêu ngạo nói.

    - Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
    Phùng Đại Cương tán thưởng nói.

    - Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.

    Ngô Thư vừa cười vừa nói.

    - Nhưng cậu không có thù lao đâu.

    Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:

    - Một đồng thù lao cũng không có!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)