FULL Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 527: Trà tiên Lý Hương Quân

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 527: Trà tiên Lý Hương Quân

    - Đường Trọng, tôi muốn báo thù.
    Tô Sơn nói.

    Giọng nói của cô khô khốc, khàn khàn giống như đã rất nhiều năm rồi không nói chuyện vậy, cất tiếng cũng chỉ vì nói những lời này thôi.

    Hơn nữa Đường Trọng nghe giọng nói của cô có hơi không khỏe, hẳn là bị cảm lạnh rồi.

    Đường Trọng vội vàng choàng một cái chăn lên vai cô, trách:
    - Đêm qua cô không ngủ phải không? Cô vừa mới bị thương, nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cô có biết không hả? Cô để thân thể mệt mỏi như vậy làm sao được? Hơn nữa cô còn phải chú ý tới miệng vết thương nữa. Tuy đã bôi thuốc rồi nhưng nếu không chú ý thì nó có thể lại bị vỡ ra đấy. Vỡ ra lần thứ hai thì khó có thể khỏi hẳn lắm.

    - Tôi muốn báo thù.
    Tô Sơn lại nói.
    - Thời điểm đau nhất cũng chính là thời điểm tỉnh táo nhất. Tôi muốn dùng những thời giờ này để suy nghĩ thật kỹ phải trả thù bọn chúng thế nào.

    Nghe cô nói xong, Đường Trọng có cảm giác không rét mà run.

    Cô gái này đúng lả hung ác mà. Hung ác đối với người khác, hung ác đối với mình hơn nữa.

    Bởi đau đớn cho nên tỉnh táo. Sau đó tại thời điểm tỉnh táo cô lại nghĩ tới đại kế báo thù. Chỉ là vì muốn cho những kẻ gây tổn thương cho cô một đòn trí mạng sao?

    Chuyện này là nguyên nhân cô ngồi ở cửa sổ cả đêm không ngủ tới khi trời sáng?

    Tình nguyện đắc tội với tiểu nhân, chớ đắc tội với phụ nữ. Những lời này không biết là vị tiền bối nào nói, thật đúng là có đạo lý mà.

    - Vậy thì cũng đừng nóng vội chứ. Cô nếu bị ốm thì còn báo thù kiểu gì?
    Đường Trọng tức giận nói. Cô gái này sao lại cứng đầu thế chứ?
    - Yên tâm đi. Thù nhất định phải báo rồi. Cho dù cô không truy cứu thì tôi vẫn truy cứu. Chuyện lần này không chỉ là riêng mình cô gặp nạn mà chuyện này đã liên quan tới tôi. Cho dù tôi không mở điện toại, tôi cũng biết hiện tại tôi đã bị bọn chúng khiến toàn bộ nhân dân đứng phía đối lập rồi.

    Đường Trọng đã suy nghĩ tới hậu quả của sự kiện này, không muốn nhận nhiều điện thoại, cũng không muốn đối mặt với quan tâm thật giả của thế giới bên ngoài. Khi bọn họ chạy tới núi Hạc Minh, hắn liền lập tức tắt điện thoại.

    Chắc chắn chuyện này chỉ có một kết quả. Trước khi sự thật được đưa ra, hắn cũng không muốn giải quyết cái gì cả.

    - Làm sao tôi lại không truy cứu chứ?
    Tô Sơn cười khẽ. Cô thò tay bó sát tấm chăn trên người. Có lẽ hiện giờ cô cũng cảm thấy lạnh rồi.
    - Trước kia vẫn là tôi tìm cớ trốn tránh thôi. Tôi vẫn nghĩ là chuyện không như tôi tưởng tượng, tôi nghĩ bọn họ đều là người thân của tôi, nghĩ là bọn họ quá mạnh, thực lực tôi còn chưa đủ. Hiện giờ tôi không viện cớ gì nữa. Phải tính sổ thôi, nợ mới nữ cũ tính cùng một lượt.

    - Còn tình bạn cố tri thì sao?
    Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng. Xem ra oán hận hai bên đã chất chứa rất lâu rồi, sự kiện lần này chỉ là thuốc dẫn thôi.

    Hơn nữa nghe lời nói của Tô Sơn thì giống như trong chuyện này còn ẩn dấu chuyện khác nữa.

    - Cô định thế nào?
    Đường Trọng hỏi.

    - Tôi biết rõ một chuyện nhưng cần phải có căn cứ chứng minh chuyện này là chính xác.
    Tô Sơn nói.

    Đường Trọng nở nụ cười,, nói:
    - Không có chứng cứ, chúng ta cứ giả tạo một chút đi. Chỉ cần có người điều tra thì nhất định mọi chuyện sẽ lộ ra hết.

    - Lần này làm phiền cậu rồi.
    Tô Sơn nói.

    Đường Trọng cười nói:
    - Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi. Lúc này chúng ta cùng tiến cũng lùi. Không đưa Tô gia lên đầu sóng ngọn giố, chúng ta thề không bỏ qua.

    Đường Trọng nói chuyện với Tô Sơn một hồi, sau đó lấy chút đồ ăn và thuốc cảm cho cô, lại để cô nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới đóng cửa, ra khỏi phòng .

    Bạch Quân Dật vẫn luôn chờ ở cửa ra vào, thấy Đường Trọng đi ra liền vội tới nắm tay hắn, quan tâm hỏi:
    - Đường Trọng, Tô Sơn thế nào rồi?

    - Cô ấy rất khỏe.
    Đường Trọng vừa cười vừa Nói:
    - Chỉ là mệt mỏi quá, chưa nghỉ ngơi tốt, cần ngủ tiếp một chốc thôi.

    - Thế thì tốt rồi. Ngày hôm qua mệt mỏi quá, thân thể lại còn bị thương... Có cần phải đánh thức nó dậy cho nó ăn chút đồ ăn đã không?

    - Tạm thời không cần. Đợi tới khi cô ấy ngủ đủ rồi ăn cũng được bác ạ. Lúc đó khẩu vị sẽ tốt hơn.
    Đường Trọng nhìn Bạch Quân Dật, an ủi bà:
    - Bác à, bác cũng phải ăn chút gì đi. Vừa rồi Tô Sơn còn hỏi thăm tình hình bác đấy. Cô ấy đã như bây giờ, chúng ta không nên để cô ấy lo lắng thêm có được không?

    - Được.
    Hốc mắt Bạch Quân Dật đỏ lên, gật đầu đồng ý.

    Bà ngồi xuống trước bàn ăn, bưng bát cháo rồi húp.

    Mặc dù thực không thấy vị gì nhưng cũng phải ăn no để con gái không lo lắng.

    Đường Trọng thở dài khe khẽ, mở di động lên, phát hiện vẫn còn hai vạch sóng.

    Điện thoại vừa mở ra, tiếng tin nhắn đinh doong liền được truyền tới.

    Hiển nhiên những người kia không gọi điện được cho hắn, cũng không bỏ cuộc, sau đó nhắn tin tới hỏi thăm.

    Đường Trọng nhắn cho Bạch Tố một tin, báo cho cô biết là mọi chuyện của mình vẫn ổn, để cô đỡ lo lắng.

    Sau đó hắn căn cứ theo tin tức Tô Sơn đưa cho, bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện.

    Gọi vài cuộc điện thoại xong, Đường Trọng lại trở về phóng nói chuyện phiếm với Bạch Quân Dật. Thân thể của bà vốn không tốt, hai ngày này lại trải qua quá nhiều chuyện cho nên chút màu hồng trên mặt bà kia đã gần như biến mất, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đã gầy trơ xương giờ lại tràn đầy vẻ lo lắng, thật khiến người ta lo là bà có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

    - Những kẻ giết người không thấy máu của Tô gia này.
    Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.

    Tới buổi trưa, một cô bé mặc áo hoa, quần tím, đi giầy thêu hoa ngọt ngào đẩy cửa tới, đại khái tầm bảy tám tuổi.

    Cô bé gái này mặc quần áo rất chất phác, giống như một cô bé ở thôn quê, tuy nhiên lại không thể dấu đi linh khí tràn ngập thân thể cô.

    Đôi mắt đen láy của cô đảo một vòng, sau đó hỏi:
    - Chị tiên nữ đâu rồi?

    - Ai là chị tiên nữ thế?
    Đường Trọng hỏi.

    - Chị Tô Sơn tiên nữ ấy.
    Cô bé nói.
    - Chị tiên nữ Tô Sơn đâu rồi?

    Cô bé này gọi Tô Sơn như vậy khiến Đường Trọng rất bất ngờ, tiếng nói ngọt ngào, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.

    - Chị tiên nữ của em còn đang ngủ đấy. Em tìm chị ấy có việc gì không?
    Đường Trọng hỏi.

    - Còn đang ngủ à?
    Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngơi, nói:
    - Vậy thì anh đi với em.

    - Anh à? Đi đâu nào?
    Đường Trọng hỏi.

    - Đi gặp sư phụ đó.
    Cô bé nói.
    - Chính là Lý Hương Quân.

    Lý Hương Quân sao?

    Tinh thần Đường Trọng chấn động, nói:
    - Em nói trà tiên tìm anh à?

    - Đúng vậy đó. Bằng không thì em tới đây tìm anh làm gì chứ?
    Cô bé nói, vẫy vẫy tay bảo:
    - Đi theo em đi. Theo sát nha. Bằng không anh sẽ lạc đường đấy.

    Đường Trọng chào Bạch Quân Dật một câu, sau đó đi với cô bé này tới gặp Lý Hương Quân.

    Trong nội tâm hắn có hơi kích động, thầm nghĩ rốt cục là cũng nhìn thấy được nhân vật trong truyền thuyết này rồi.

    - Anh tên là gì thế?
    Cô bé đi phía trước, vừa đi vừa hỏi.

    - Anh tên là Đường Trọng. Em thì sao?

    - Em tên là Lý Quả Quả.
    Cô bé nói, nghĩ một chút lại hỏi:
    - Vậy anh là bạn trai của chị tiên nữ sao?

    Đường Trọng nhịn không được mà bật cười, nói:
    - Em biết cái gì gọi là bạn trai không?

    - Đương nhiên là biết rõ đó.
    Cô bé tức giận nói, rất bất mãn vì Đường Trọng hoài nghi chỉ số thông minh của cô.
    - Chính là người đàn ông cùng nằm trên một giường với chị tiên nữ Tô Sơn, rồi sinh em bé đấy. Cha em chính là bạn trai của mẹ em. Bọn họ cùng nằm trên giường là có em rồi.

    - Em thật thông minh.
    Đường Trọng cười nói.

    - Đương nhiên. Tất cả mọi người đều nói vậy.
    Lý Quả Quả dương dương tự đắc nói.

    - Vậy em nói cho anh biết, vì sao em lại gọi chị Tô Sơn là chị tiên nữ hả?

    - Ngốc thế. Bởi vì chị ấy rất đẹp mà.
    Lý Quả Quả lườm hắn nói.

    - Còn đẹp hơn cả sư phụ sao?

    Cô bé suy nghĩ chăm chú một hồi, khó xử nói:
    - Em cũng không biết ai đẹp hơn nữa.

    Những lời này của cô bé này khiến Đường Trọng càng hiếu kỳ về Lý Hương Quân hơn. Nhưng hắn sẽ biết ngay thôi.

    Lý Quả Quả nói không sai. Nếu không ai dẫn đường thì nói không chừng một mình hắn lạc đường thật.

    Đất đai của Hạc Minh sơn trang cực kỳ rộng lớn, hơn nữa xây dựng dựa vào núi, có rất nhiều địa điểm của ngọn núi căn bản không thể xóa bỏ được, trực tiếp nằm trong sơn trang này. Cho nên thực ra nơi này chính là một khu du lịch nhỏ.

    Cây cối rậm rạp, non bộ ban công, các loại hoa cỏ kỳ lạ tranh nhau khoe sắc, cũng không có chim chóc và một số động vật nhỏ. nơi này đúng là một khu rừng nhỏ.

    Lý Quả Quả ngược lại rất quen thuộc, thỉnh thoảng lại chào hỏi với mọi người, thoạt nhìn giống như một thủ lĩnh nhỏ.

    Rốt cục cô cũng mang Đường Trọng đi vào một khu lầu các bằng gỗ, hét lớn:
    - Sư phụ, con mang bạn trai của chị tiên nữ Tô Sơn tới đây rồi.

    Sau đó cô cũng không đi vào, quay người nói với Đường Trọng:
    - Anh vào một mình thôi. Em phải đi học buổi trưa đây. Chào nhé.

    Đường Trọng không biết buổi trưa cô học cái gì, đại khái chắc là có liên quan tới huấn luyện trà đạo rồi.

    - Cám ơn Lý Quả Quả, hẹn gặp lại.
    Đường Trọng nói cám ơn, đến lúc cô bé phất tay chạy đi rồi, hắn mới nhấc chân rảo bước tiến vào căn lầu gỗ gió lùa bốn phía này.

    Căn lầu do gỗ chế thành, bên trong trống trải, thỉnh thoảng có một bông hoa hay một cái bình xuất hiện, đều có tác dụng như vẽ rồng điểm mắt.

    Vị trí của căn lầu vô cùng tốt, dù là từ phương hướng nào nhìn lại cũng đều thu hết cảnh sắc bốn phía của núi Hạc Minh vào mắt.

    Hắn bàn trà điêu khắc dạng một con hạc đá đặt ở cửa sổ phía đông, đón ánh mặt trời, chịu gió núi, ngửi hương hoa thơm, nghe tiếng chim hót suốt reo, còn chưa uống trà mà lòng người đã say rồi.

    Thế nhưng lại không thấy người. Lý Hương Quân đâu rồi?

    Đang lúc Đường Trọng nghi hoặc, lối vào phía tây truyền tới tiếng bước chân.

    Sau đó liền thấy một người phụ nữ mặc một bộ áo dài màu trắng, tóc dài xõa vai dời bước tới.

    Da thịt cô trắng như tuyết, mặt như khay ngọc, mắt như ánh trăng.

    Người chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi hương trà nhàn nhạt. Đây là hương trà nhưng lại như mùi hương đặc biệt của cơ thể. Có lẽ đáp án chỉ có chủ nhân của thân thể này mới biết được.

    Cô đi từ xa tới, khí chất ung dung lộ ra từ trong bước chân.

    Vẻ đẹp của cô không rừng rực, mỗi chỗ toàn thân đều khiến người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng trong lúc cô tiếp cận lại khiến người ta cảm thấy nội tâm khẩn trương hoang mang.

    Đây là sức mê hoặc!

    Càng nhìn càng đẹp!
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 528: Xông tới

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 528: Xông tới

    Trước kia khi còn ở trường thường nghe các nam sinh nói là gặp một nữ sinh này sẽ thấy hồi hộp, Đường Trọng đều cảm thấy hơi khó hiểu.

    Không phải chỉ là con gái thôi sao? Làm gì mà phải hồi hộp chứ?

    Hiện giờ hắn rốt cục cũng đã cảm nhận được cảm giác như vậy rồi.

    - Chuyện này là...

    - Phản ứng bình thường của gà mờ gặp nữ thần sao?
    Đường Trọng thầm nghĩ. Xem ra Vương Ái Quốc nói mình là gà mờ là đúng quá rồi.



    Lý Hương Quân đi về phía, phía sau có một cậu bé cầm ấm nước theo sao. Ấm nước này hẳn là vừa đun xong, vẫn còn bốc khói nghi ngút.

    Tình cảnh này giống như Quan thế âm bồ tát trong thần thoại đi về phía trước, đồng tử cầm hoa sen chăm chú bước sau lưng vậy.

    Lý Hương Quân giương mắt nhìn Đường Trọng, thi lễ từ rất xa, sau đó trước tiếp đi tời chỗ bàn hạc đá kia ngồi xuống, giơ tay mời Đường Trọng.

    - Cám ơn.
    Đường Trọng đi tới ngồi đối diện với Lý Hương Quân, ánh mắt đáng giá người phụ nữ truyền kỳ này rất nghiêm túc.

    Lý Hương Quân là một nhân vật truyền kỳ, rất nhiều người ném cả ngàn vàng cũng không được thấy mặt. Bây giờ mình có thể thấy bà, hơn nữa còn miễn phí, tất nhiên phài nhìn nhiều hơn vài lần.

    Lý Hương Quân giống như không thấy Đường Trọng đang quan sát mình, lấy bình nước trên tay cậu bé đi phía sau, bắt đầu rửa đồ uống trà.

    Tất cả đồ uống trà trên mặt bàn đều được rửa xong rồi, lại lấy một nắm lá trà trong một cái bình sứ bóng loáng trắng như ngọc ở bên cạnh ra, thả vào trong một cái chén nhỏ màu trắng có tính chất đặc biệt, Lý Hương Quân dùng tay nhẹ nhàng quạt hương trà tới mũi Đường Trọng.

    Lá trà xanh ngắt, chén nhỏ trắng như tuyết, giống như trong tuyết xuất hiện một mầm non vậy.

    Keng... Một cậu bé ngồi ngoài cửa sổ nhẹ nhàng gõ một tiếng chuông đá. Đường Trọng giống như được nhắc nhở, lập tức nhắm mắt lại.

    Quả nhiên trong mũi truyền tới hương trà nhàn nhạt.

    Thơm nhẹ như lan, lại là hương trà độc nhất vô nhị, thấm tận vào tin gan, khiến tinh thần người ta sảng khoái.

    Keng... Lại một tiếng chuông đá vang lên. Lúc này Đường Trọng mở to mắt, thấy bát trà trước mặt đã cách hắn rất xa.

    Lý Hương Quân rót lá trà vào trong một ấm trà màu trắng khác, sau đó lại dùng muôi trúc chậm rãi đổ nước sôi vào. Lá trà bị nước sôi ngâm, lập tức nổi lên, phiêu đãng như một đám xác lá, theo nước sôi rót vào mà chìm nổi, giống như một đám người nhỏ đang nhảy múa vậy.

    Cổ tay trắng như tuyết của Lý Hương Quân nâng chén trà lên lắc lắc nhẹ, tư thế đẹp đẽ mà thong dong, khiến người ta nghĩ tới một điệu mụa.

    Keng keng keng... Đây là tiếng chuông khi tráng trà.

    Vào thời điểm Lý Hương Quân tráng trà, cứ mấy giây là cậu bé kia lại gõ một tiếng chuông đá.

    Hương trà tỏa ra bốn phía, làm cho đại não người ta ngây ngất, không biết đây là mơ hay là thực.

    Mà mỗi tiếng chuông lại cảnh tỉnh, kéo tinh thần người ta từ mộng ảo trở về.

    Tiến vào, lôi lại, tiến vào, lại lôi lại.

    Đây là kiểu khiêu khích cao minh nhất.

    Người đẹp, trà thơm, chuông đá. Cho dù là mắt, tai hay mũi đều cảm thấy được hưởng thụ.

    Ba tiếng chuông đá vang lên, Lý Hương Quân rót nước tráng lá trà vào trong mỏ chim hạc.

    Sau đó bà đặt ấm trà lên lưng hạc, lại dùng muôi trúc rót vào lá trà.

    Nước sôi nóng hổi rơi xuống tí tách, không tung tóe ra một giọt.

    Một muôi, lại một muôi.

    Sau ba muôi nước, bà buông muôi trúc, lại nâng chén trà lên, lay động giống như một loạt động tác múa cổ quá. Ấm trà như tuyết trắng biến thành đạo cụ múa của bà. Cả hai kết hợp lại càng tăng thêm vẻ đẹp.

    Keng... Một tiếng chuông đá vang lên. Lý Hương Quân bỏ ấm trà xuống trên mặt bàn.

    Bà đặt một cái ly trắng trước mắt Đường Trọng, sau đó bưng ấm trà rót nước ra.

    Màu sắc của nước trà trong khá lạ, trong veo, hương trà và hơi nước xông vào mũi.

    Đường Trọng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

    Nước trà nóng hổi trôi vào miệng, suýt nữa khiến đầu lưỡi bỏng rát.

    Thế nhưng nó lại càng kích thích độ mẫn cảm của khoang miệng và đầu lưỡi, thúc đẩy chúng cảm nhận tỉ mỉ cảm giác tuyệt vời do nước trà mang lại.

    Đường Trọng hạnh phúc nhắm mắt lại.

    Thật lâu sau, hắn mở to con mắt, uống một hơi cạn sạch nước trà còn lại trong chén, cảm thán nói:
    - Chuyến đi này đúng là không tồi.

    Lý Hương Quân cười khẽ, cũng không rót thêm trà cho Đường Trọng.

    Bà bưng ấm trà, đổ toàn bộ nước còn lại vào trong mỏ chim hạc.

    Chuyện này cũng khiến Đường Trọng thầm kêu đáng tiếc. Một bình trà như vậy, nếu có thể đưa ra ngoài thì chỉ sợ là bán được với giá trên trời thôi.

    Lý Hương Quân rót hết nước trà ra xong, sau đó lại rót nước nóng vào.

    Lúc này không phải rót chậm rãi mà cứ rót muôi lớn vào.

    Hai muôi lớn đã xong, ấm trà đầy tràn.

    Bà lại giơ tay lay động ấm trà, động tác lớn và mạnh hơn lần đầu nhiều.

    Keng... Một tiếng chuông vang dội hơn vang lên. Ấm trà dừng lay động rơi xuống mặt bàn.

    Lý Hương Quân lại lấy một chén mới, sau đó đổ nước trà vào.

    Làm xong, bà lại ra hiệu mời Đường Trọng.

    Đường Trọng biết rõ đây là nước trà lần hai.

    Màu sắc nước trà hơi đậm, màu vàng nhạt, mùi hương càng đậm hơn, giống như hương hoa.

    Uống thử xem sao.

    Từ đầu tới giờ, Lý Hương Quân không nói một lời, dùng động tác đãi khách, toàn tâm biểu diễn trà đạo.

    Chén thứ hai chấm dứt, Lý Hương Quân không pha trà nữa.

    Bà phất phất tay, cậu bé vẫn gõ chuông liền lui ra ngoài.

    - Cậu thanh niên, uống tới chén trà thứ hai là được rồi.
    Lý Hương Quân nói.

    - Vì sao vậy?
    Đường Trọng hỏi. Hắn đã dò xét rất nghiêm túc vẻ mặt của Lý Hương Quân, bên ngoài thì mới là một cô gái hai mươi mấy tuổi thôi nhưng khí chất thì lại như một phu nhân ba mươi tuổi. Hiện giờ bà lại gọi mình là thanh niên, giống như phải là một bà lão cách hắn bốn năm mươi tuổi vậy.

    - Bởi vì cậu còn trẻ.
    Lý Hương Quân nói.
    - Chén trà thứ ba, người trẻ tuổi bình thường đều uống không trôi.

    Trà nhười người, lúc trẻ con ngây thơ, thiếu niên tình cảm mãnh liệt, trung niên bình ổn, già lúc xế chiều thì hầu như mọi lý tưởng hào hùng đều không còn. Chén trà kế tiếp không thể uống bởi Đường Trọng đang ở vào lúc thanh niên tình cảm mãnh liệt.

    - Đây là thứ trà gì vậy?
    Đường Trọng hỏi.

    - Hạc Minh.
    Lý Hương Quân nói.
    - Là trà của Hạc Minh Sơn trang trồng, không nổi danh bằng trà Long Tĩnh Quan Âm, cũng không hương vị khác.

    - Nghe nói dù là thứ trà gì tới tay trà tiên cũng đều có hương vị khác người thường.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Lý Hương Quân cười khẽ, nói:
    - Là tác dụng tâm lý mà thôi.

    - Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, chính miệng nếm thử, danh bất hư truyền.
    Đường Trọng đáp.

    - Không, cậu bị che mắt rồi.
    Lý Hương Quân đáp.
    - Ánh mắt của cậu bị cảnh đẹp mê hoặc, lỗ tai cậu bị tiếng chuông mê hoặc. Miệng cậu lại bị mắt và tai mê hoặc. Tất cả các giác quan đều được phóng đại tới vô hạn.

    Lý Hương Quân rót nước trong ấm trà thứ hai vào mỏ chim hạc rồi, lại pha tiếp ấm trà thứ ba cho mình.

    Bà chỉ vào nước trà đã biến thành màu da cam, nói:
    - Đây đơn giản chỉ là một ly trà mà thôi, tại sao lại có thể bịp bợm như vậy chứ?

    Đơn giản là một ly trà mà thôi, lại có thể bịp bợm như vậy?

    Đường Trọng cảm nhận thật kỹ những lời này.

    Bản chất của mọi chuyện đã xác định, tất cả giải thích đều chỉ là bao biện thôi.

    Vẻ mặt Đường Trọng thành khẩn nhìn bà, nói:
    - Cảm tạ bà đã chỉ bảo.

    - Chỉ là luận trà thôi, nói gì tới chỉ bảo đâu.
    Lý Hương Quân đáp.
    - Tôi không hỏi lý do các người tới, cũng không muốn biết kế hoạch sau này của các người. Các người muốn ở bao lâu cũng được, có thể tự do ra vào. Tôi chỉ yêu cầu cậu một điều.

    - Yêu cầu gì vậy?

    - Đối xử tử tế với Tô Sơn.
    Lý Hương Quân nghiêm mặt nói.

    Núi Hạc Minh.

    Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.

    Tô Sơn chỉ vào con suối đang chảy róc rách nói:
    - Đây là suối Nghênh Hạc. Tất cả nước pha trà của sư phụ đều là lấy từ suối này, sau đó đun bằng củi, dùng bình sứ chứa nước, không dùng bình đồng, nước rất ngọt.

    - Thảo nào hương vị trà lại ngon như vậy.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói. Sau khi no bụng, khí sắc Tô Sơn đã tốt lên nhiều. Điều này khiến trong lòng Đường Trọng rất vui mừng.
    - Vì sao lại gọi núi này là núi Hạc Minh? Con suối này lại tên là suối Nghênh hạc? Có liên quan gì tới hạc chứ?

    - Nghe nói trước đây rất lâu, ngọn núi này còn không có tên. Một bà lão lên núi hái trà, thấy một con hạc trắng uống nước. Bà lão kêu lên ngạc nhiên, tiếng hạc cũng vang lên chín tầng trời. Về sau ngọn núi này tên là núi Hạc Minh, chỗ suối này gọi là suối Nghênh hạc.
    Sát Thánh giải thích.

    Đường Trọng suy tư một lúc rồi hỏi:
    - Phu nhân này là ai?

    - Bà ấy là tiền bối của họ Lý. Cũng chính là bà đặt tên cho núi và suối này. Tổ tông của sư phụ đều sinh hoạt trên núi này cả.
    Tô Sơn không dấu diếm, nói thẳng ra chuyện bí mật này.

    - Thật là thú vị.
    Đường Trọng cười nói. Câu chuyện này đúng là rất có sắc thái thần thoại rồi.

    - Chẳng qua cũng là chuyện xưa của người khác.
    Tô Sơn cảm thán.

    - Chúng ta cũng có chuyện xưa của mình.
    Đường Trọng nói.
    - Nói không chừng hiện giờ đã bắt đầu trình diễn rồi đó.

    Tô Hàng, câu lạc bộ Đế Vương.

    Tô Cẩm Hoài chui ra từ chiếc Mercedes, nhìn biển hiệu nơi này, trong lòng cảm thấy vui sướng. Hôm nay ở bệnh viện trông ông một ngày, vất vả lắm mới chuồn được ra đây. Hắn muốn thoải mái một phen.

    Nơi này là một trong những nơi hắn rất ưu thích tại Tô Hàng, có rất nhiều cô gái đẹp.



    Hắn sau khi đến đã gọi điện cho quản lý, quản lý cũng chuẩn bị cho hắn hai chị em sinh đôi tài hoa có học.

    Chìa khóa hắn còn cầm trong tay, đang chuẩn bị vào cửa thì một chiếc xe con đã chạy xéo tới.

    Hắn sợ hãi kêu lên tiếng, lảo đảo lùi lại phía sau, mở miệng mắng:
    - Khốn kiếp, muốn chết à? Đi nhanh như vậy làm coi chừng đâm chết người đấy.

    Kít... Xe con dừng lại. Một người đàn ông to con xông ra, mở miệng mắng:
    - Thằng ranh con, mày mắng ai đây? Có gan thì nói lại một lần nữa xem. Để tao đá đầu vào vào trong đũng quần mày cho coi.

    Tô Cẩm Hoài ở khu vực Tô Hàng này đâu có sợ ai, tuy hôm nay không mang theo vệ sĩ nhưng chỉ cần hắn hô một tiếng là lực lượng bảo vệ của câu lạc bộ Đế Vương sẽ lao ra ngay.

    - Ta chửi mày đấy. Tao chửi mày là đồ con cháu tao. Hôm nay tao đứng ở đây, mày thử động tới một đầu ngón tay của tao xem.
    Tô Cẩm Hoài chỉ vào tên to con mắng.

    Tên to con điên lên, xông lại muốn đánh Tô Cẩm Hoài. Tô Cẩm Hoài lui lại phía sau nhưng lại bị hắn túm được.

    - Mày mắng ai là con cháu hả? Mày thử mắng lại lần nữa xem.
    Tên to con túm lấy Tô Cẩm Hoài quát.

    - Bảo vệ... Bảo vệ đâu...
    Tô Cẩm Hoài la lớn.

    Bảo vệ chỗ bãi đậu xe của câu lạc bộ Đế Vương thấy xung đột liền chạy nhanh tới chỗ này.

    - Gọi người thì sao phải là anh hùng hảo hán chứ? Có bản lĩnh thì solo với ông mày xem nào.
    Tên to con khinh thường mắng, buông Tô Cẩm Hoài ra rồi bước nhanh về phía xe của mình.

    Rất nhanh, chiếc xe liền phun ra một cột khói đen rồi phóng ra ngoài.

    - Mẹ kiếp, xui thế.
    Tô Cẩm Hoài mắng với theo.

    - Tiên sinh, ngài không sao chứ?
    Bảo vệ chạy tới, quan tâm hỏi Tô Cẩm Hoài.

    - Không sao đâu.
    Tô Cẩm Hoài tức giận nói. Hiện giờ hắn nóng bừng bừng, cần tìm con gái phát tiết một phen.

    Đi tới xa xa, tên to con cầm chiếc chìa khóa nhà giao cho một ông lão đi ngược chiều lại, Nói:
    - Sư phụ, lấy được rồi.

    - Vậy thì bắt đầu làm việc thôi.
    Ông lão vừa cười vừa nói.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 529 : Một tên ăn trộm tạo nên địa chấn

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 529 : Một tên ăn trộm tạo nên địa chấn.


    Nghe nói lúc ba bốn giờ là thời điểm con người ngủ say nhất. Sau tường một toà biệt thự, một bóng đen trượt xuống từ góc tường không một tiếng động.

    Bóng đen hơi dừng lại lắng nghe động tĩnh chung quanh rồi như tia chớp di chuyển về cửa sau toà biệt thự. Động tác của hắn vừa nhanh vừa linh hoạt giống như một con chuột ra ngoài kiếm thức ăn tránh con mèo vậy.

    Lưng hắn dán trên cánh cửa, hai mắt nhìn quanh bốn phía, hai tay động đậy đằng sau.

    Cạch…

    Một tiếng cạch, cửa gian phòng liền mở ra.

    Bóng đen hơi nghiêng người, liền lẻn vào phòng, cửa sau biệt thự lại được đóng lại.

    Không biết qua bao lâu, ngọn đèn trong biệt thự sáng rực.

    - Có trộm, người đâu mau tới, có trộm…

    Thanh âm thê lương vang lên, tất cả người làm, người hầu ở trong biệt thự đều bị tỉnh giấc.

    Các cô xoa đôi mắt mơ màng chạy đến phòng khách, khi nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng khách cũng không khỏi kinh ngạc.

    Có một số người nhanh trí liền chạy đi mở cửa phòng khách để bao tiêu nhanh chóng vào nhà.

    Tuy tất cả đèn đều sáng nhưng cũng không thể xác định tên trộm đã đi hay chưa. Có một số đàn ông đi vào cũng có thêm lực lượng bảo vệ.

    Tô Vinh Bính mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, quát hai gã bảo vệ vừa chạy tới:
    - Tra. Kiểm tra từng căn phòng trống, hẻo lánh một.

    Biệt thự bọn họ lớn như vậy, tên trộm chỉ cần tuỳ tiện trốn ở một nơi hẻo lánh đều có thể ẩn thân. Chuyện đầu tiên cần làm là đảm bảo mạng sống. Nếu không, đợi đến khi bọn họ đi ngủ mà tên trộm lại ra tay thì không chừng sẽ bị nguy đến tính mạng.

    Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

    - Dạ.
    Hai gã bảo vệ đáp. Một tên xông lên tầng trên, một tên phụ trách tầng dưới.

    Trong lòng của bọn hắn cũng nghẹn khuất. An toàn cho nhà họ tô là do bọn họ phụ trách, bây giờ lại bị trộm thì không phải là đánh vào mặt bọn họ sao?

    Chỉ sợ sau việc lần này Tô Vinh Bính cũng sẽ không giữ bọn hắn ở lại làm bảo vệ nữa. Không những thế, nếu chuyện này bị truyền ra thì còn ai dám thuê bọn hắn nữa đây?

    Hành vi của tên trộm kia là vũ nhục bọn hắn. Chuyện này là vết bẩn trong lý lịch công tác của bọn họ đấy.

    Bởi vì Tô Vinh Bính là một người cha rất nghiêm túc nên nếu không cần thiết thì Tô Cẩm Dự và Tô Cẩm Hoài cũng không thích ở nơi này. Bọn họ đều có chỗ ở riêng ở bên ngoài. Cho nên hôm nay biệt thự bị , trong nhà cũng chỉ có Tô Vinh Bính cùng vợ là Quách Mỹ Trân, còn lại là hai người giúp việc và một người nấu cơm. Hai cái bảo vệ đều ở tầng trệt trong sân.

    Tô Vinh Bính nhìn về vợ Quách Mỹ Trân nói :
    - Bà đi kiểm tra xem trong nhà mất cái gì.

    Quách Mỹ Trân do dự nói:
    - Hay là đợi khi bảo vệ kiểm tra xong lại đi.

    Tô Vinh Bính biết vợ sợ hãi nên cũng không nói thêm gì.

    Mấy phút sau,hai gã bảo vệ lần lượt đến báo cáo nói đã kiểm tra mọi nơi rồi, tên trộm đã rời đi.

    - Cậu ở lại.
    Tô Vinh Bính chỉ một gã bảo vệ khoẻ mạnh, nói :
    - Tiểu Lưu ra ngoài kiểm tra xem chúng vào bằng cách nào. Tốt nhất là ra phòng điều khiển bên ngoài xem camera một lần, rồi yêu cầu bọn họ hỗ trợ điều tra xem có chiếc xe hay người nào khả nghi tiến vào khu nhà không?

    - Dạ.
    Tiểu Lưu đáp rồi bước nhanh ra ngoài.

    Lần này, Quách Mỹ Trân không chờ chồng phân phó đã dẫn hai người làm lên tầng kiểm tra.

    Tô Vinh Bính cũng lên tầng, hắn vào thư phòng của mình.

    Trong thư phòng rõ ràng có dấu vết lục lọi, còn có một lọ hoa rơi trên mặt đất không bị nát cũng không phát ra bất kì âm thanh nào. Xem ra là tên trộm kịp thời phát hiện nên đã nhẹ nhàng đặt nó ở trên mặt đất.

    Ngăn kéo bàn cũng bị lục qua, một ít văn kiện trên mặt bàn cũng hơi lộn xộn.

    Tô Vinh Bính cũng không để ý những điều này, hắn kéo một ô trên giá sách, bên trong có một cửa ngầm. Bên trong cửa ngầm là một ngăn kéo bí mật được xây sát trên tường.

    Hắn bấm hai dãy số mật mã, ngăn kéo bí mật két một tiếng liền mở ra.

    Hắn nghiêm túc kiểm tra bên trong một phen. Bên trong là đô la, tiền mặt, vật phẩm quý giá và một số tài liệu quan trọng. Tất cả vẫn còn nguyên.

    Điều này khiến hắn thở dài một hơi.

    Người an toàn, đồ vật trong két bí mật không bị mất, xem ra tổn thất lần này không lớn.

    Chẳng qua việc lần này cũng cảnh tỉnh hắn, cần phải tăng cường bảo vệ biệt thự rồi.

    Cho tới nay, hắn cảm thấy mình ở là khu nhà cao cấp tại Tô Hàng, sự bảo vệ ở đây vốn rất an toàn. Trong nhà hắn cũng thuê thêm hai gã bảo vệ nên nghĩ như vậy là đủ rồi, không ngờ vẫn bị trộm lẻn vào.

    Không những thế, tên trộm đến vào thời khắc nhạy cảm này khiến trong lòng hắn có một chút lo lắng.

    Quách Mỹ Trân gõ cửa vào phòng, tức giận nói với Tô Vinh Bính:
    - Hắn trộm đi vài bộ trang sức bằng vàng của tôi, còn có hai miếng ngọc và một ít tiền mặt nữa. Phòng của Cẩm Dự và Cẩm Hoài cũng bị tên trộm vào, không biết chúng nó có để đồ vật đáng tiền gì trong đó không. Bây giờ bọn nó không ở đây thì chỉ có thể đợi chúng nó về tự mình kiểm tra mới biết được.

    Tô Vinh Bính liền đen mặt, nói:
    - Gọi điện thoại bảo hai đứa nó về. Tôi đã bảo mấy ngày này đừng có đi lung tung cơ mà. Chúng nó đâu rồi?

    Quách Mỹ Trân không dám trái lời chồng, sai người giúp việc ở bên ngoài gọi điện bảo Tô Cẩm Dự và Tô Cẩm Hoài về nhà.

    Đợi đến khi người giúp việc ra ngoài, bà ta mới hỏi:
    - Chúng ta bị mất nhiều đồ như vậy, có cần báo cảnh sát không?

    Tô Vinh Bính suy nghĩ rồi xua tay nói:
    - Thôi. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

    Việc có trộm đột nhập vào nhà khiến tâm tình hắn không được tốt.

    Hắn vẫn có chút lo lắng.

    Có lẽ chuyện không đơn giản như vậy.

    Qua một đêm, sự kiện ngôi sao Đường Trọng đánh cảnh sát không bị phai mờ mà càng náo nhiệt, sôi động hơn.

    Vô số truyền thông tranh nhau phỏng vấn, vô số dân mạng tranh nhau chửi ầm lên, danh tiếng của Đường Trọng lại được thăng lên một độ cao mới.

    Bởi vì có cái video nội tuyến kia làm chứng nên lúc này phần đông fans hâm mộ của Đường Trọng lặng im, tình cảnh rất khác biệt so với việc hai bên cãi nhau không ai nhường ai trước kia.

    Chẳng qua, đáng quý chính là, mấy cái bạn bè của Đường Trọng khi được truyền thông phỏng vấn vẫn đều ủng hộ Đường Trọng.

    Khi Trương Hách Bản làm tuyên truyền cho bộ phim Hắc Hiệp trên truyền hình, người dẫn chương trình hỏi cô có ý kiến gì về việc tổ trưởng Hồ Điệp, Đường Trọng đánh cảnh sát, Trương Hách Bản nhếch miệng nói:
    - Đường Trọng là tên giảo hoạt, anh ấy mới không ngu ngốc đánh người như vậy đâu. Nếu anh ấy làm vậy thì nhất định là có lý do không thể không làm. Tôi đang chờ kết quả cuối cùng của việc này đây.

    Lời vừa nói ra, Trương Hách Bản cũng trở thành đối tượng công kích của cư dân mạng, mắng cô và Đường Trọng đều không phải người tốt gì, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ ‘ chuột chạy qua đường’ giống Đường Trọng và hội Chữ Thập Đỏ.

    Bởi vì hình tượng của Lâm Hồi Âm lãnh khốc, lại giữ mình trong sạch, chưa bao giờ bị truyền chuyện xấu với bất kì người đàn ông nào, và quan trọng nhất là danh tiếng của Hồ Điệp đang như mặt trời giữa trưa nên không ít thương hiệu quốc tế tìm Lâm Hồi Âm chụp ảnh quảng cáo. Bên ngoài một sân ga quốc tế, một người phóng viên hỏi Lâm Hồi Âm có ý kiến gì về chuyện này, Lâm Hồi Âm trả lời giống như phong cách của cô: không có khả năng.

    Điều khiến người ta kỳ quái chính là, dân mạng lại rất bao dung với người lãnh khốc nhất, hà khắc nhất Lâm Hồi Âm.

    Số người nhục mạ, chỉ trích cô rất ít, thậm chí có người còn đưa ra ý kiến phải suy xét lại về chân tướng của chuyện này. Bởi vì bọn họ tin rằng Lâm Hồi Âm sẽ không nói dối. Nếu cô đã nói chuyện này là không có khả năng, vậy có thể chuyện này còn có ẩn tình khác cũng nên.

    Càng khó tin chính là, chị cả của Hoa Thanh, Trương Thượng Hân quan hệ với Đường Trọng không sâu nhưng khi được phóng viên phỏng vấn, cô vẫn nói:
    - Tôi đã tiếp xúc với Đường Trọng, anh ấy là một trong những người đàn ông thông minh nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy sẽ không để cho mình rơi vào hiểm cảnh như vậy. Đây chính là phá huỷ danh tiếng cùng cuộc sống của anh ấy mà. Tôi nghĩ, bên trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân sâu xa hơn. Là một người bạn của anh ấy, tôi đang đợi một ngày chân tướng của việc này được vạch trần. Nếu như cho tôi lựa chọn, tôi sẽ chọn tin vào Đường Trọng.

    Ở một góc nhỏ, nơi ít người chú ý trên tờ báo ‘ báo chiều Minh Châu’ có đăng một tin: Cảnh sát ở khu Vân Thành của Minh Châu nhận được một vụ án phá hoại cùng trộm cắp, đã bắt được một tên trộm bị vây trong cửa chống trộm.

    Thỉnh thoảng có người đọc được mẩu tin tức này, cũng chỉ cho là chuyện đùa sau bữa cơm, cảm thấy tên trộm này thật ngốc, có thể đi vào sao lại không đi ra được chứ?

    Nhưng không ai nghĩ đến, chuyện nhỏ này lại là khúc nhạc dạo đầu cho một hồi gió bão trên quan trường.

    Văn phòng cục trưởng, Giang Đào lật xem cuốn bút ký trong tay, long mi hơi nhíu, lâm vào trầm tư.

    Bên trong bút kí có ghi rất nhiều tên người cùng một ít con số, còn có một số đồ vật mà nếu người ta nhìn thấy sẽ phải giật mình.

    Ông ta biết rõ, nếu mình đem nó ra ánh sáng thì có thể gặp được nguy hiểm cùng áp lực mà trước nay chưa từng có.

    Thế nhưng, cái đồ vật này đã rơi vào tay mình, điều này chứng minh, người kia đã quyết tâm làm lớn chuyện nhằm lật đổ đối thủ của hắn rồi.

    Ông ta lấy điện thoại di động ra, tìm số của Đường Trọng, chuẩn bị gọi cho hắn.

    Nhưng do dự một lúc ông ta liền ngắt điện thoại.

    Hắn không chủ động gọi tới, vậy thì chứng minh hắn không muốn bị người ta bắt được dấu vết trong chuyện này. Hắn giả vờ không biết chuyện này, vậy mình cũng giả vờ không biết hắn thúc đẩy chuyện này mới được.

    Đây là việc trong quan trường, là cuộc đọ sức ở cấp độ khác.

    Việc phát triển đến nước này cũng là thuận theo tự nhiên. Mình có thể làm cũng chỉ là từ đằng sau đá ra một cước, còn việc xử lý hậu quả như thế nào thì mình không cần quan tâm.

    Ông ta suy nghĩ, rồi cầm điện thoại riêng gọi điện, thanh âm cung kính nói:
    - Bí thư Trần, anh khoẻ không. Cảnh sát khu Vân Thành khi phá một vụ án trộm cắp đã lấy được một tập tài liệu trọng yếu trên người tên trộm. Tập tài liệu này có thể liên quan đến một nhân vật cấp cao ở Tô Hàng. Tôi muốn tự mình đến báo cáo với anh.

    - Anh tới đi.
    Trong điện thoại truyền đến ba chữ ngắn gọn mà có lực.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 530: Tôi muốn đấu phá thương khung

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 530: Tôi muốn đấu phá thương khung



    “Mời uống trà”, ba chữ này có hàm nghĩa đặc thù ở Trung Hoa. Là bạn bè mời nhau uống trà, là tình nhân mời nhau uống trà, đương nhiên cũng có thanh tra ban kỷ luật mời uống trà.

    Nếu ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung Hoa mời quan viên nào đó uống trà thì chỉ sợ tên quan viên kia đã bị hù đến mức muốn đái ra quần rồi.

    Giờ Tô Vinh Bính đang ở trong phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hách, là lãnh đạo tối cao nhất của ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Chiết Giang, mời ông đến văn phòng ông ta một chuyến có chuyện quan trọng cần trao đổi. Tô Vinh Bính ỷ vào địa vị của Tô gia ở Tô Hàng mà cười hỏi thăm chủ nhiệm Hách là có việc gì. Chủ nhiệm Hách chỉ nói là có chuyện cần ông giúp chứng minh là đúng, không nói gì khác nữa.

    Cúp máy xong, Tô Vinh Bính chau mày.

    Chuyện này thật sự không tầm thường chút nào.

    Hai ngày trước ăn trộm viếng thăm biệt thự của mình, ông vẫn hãi hùng khiếp vía, trong lòng có ẩn ẩn bất an.

    Giờ thanh tra ban kỷ luật lại tìm mình có chuyện gì đây?

    Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, đã nhận được điện thoại thì mình vẫn phải chạy tới đó một chuyến.

    Ở văn phòng làm việc của chủ nhiệm Hách, Tô Vinh Bính ngồi thẳng lưng trên ghế trước mặt bàn làm việc. Chủ nhiệm Hách cũng không mời ông ta ngồi xuống ghế salon tiếp khách, lộ ra thái độ muốn xử lý việc công.

    Hơn nữa, sau khi mời ông ngồi xuống chủ nhiệm Hách liền nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký hơi hơi cổ xưa, giống như là cuốn nhật ký kia có chứa một âm mưu kinh thiên gì đó.

    Chủ nhiệm Hách không nói gì, ông cũng không tiện chủ động nói chuyện. Dù sao thì thanh tra ban kỷ luật mời mình tới, người ta hỏi mình cái gì thì mình nói cái đấy thôi. Nếu mình chủ động nói ra những chuyện không liên quan, vậy là không có quy củ rồi.

    Còn nữa, nói nhiều sẽ lộ, đạo lý này ông hiểu rất rõ.

    Thật lâu sau, chủ nhiệm Hách cũng rốt cục cũng gập cuốn nhật ký lại, cầm tách trà trước mặt lên rồi uống một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Vinh Bính đang ngồi ở phía đối diện.

    Ông ta đã làm việc thời gian dài ở ủy ban kiểm tra kỷ luật này, những đối tượng gặp mặt phần lớn là phần tử mục nát. Cho nên lúc ông ta nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt sắc bén như là muốn xem thấu lục phủ ngũ tạng của người ta.

    - Bộ trưởng Tô, gọi điện mời ông tới là muốn ông giúp chúng tôi điều tra một việc. Ông không cần phải áp lực tâm lý gì đâu.

    Chủ nhiệm Hách nhìn Tô Vinh Bính rồi nói, ánh mắt sáng ngời theo dõi biểu lộ của ông. Đã leo đến vị trí này, đại đa số quan viên có tố chất tâm lý đều khác hẳn người thường. Muốn nhìn mặt mà đoán được thế giới nội tâm của bọn họ là một chuyện vô cùng không dễ dàng.

    Nhưng Hách Tướng Quốc vẫn giữ thói quen này. Vì ông ta cảm giác mình có thể từ những chi tiết tỉ mỉ mà tìm được những thứ khác thường.

    Đây giống như cao thủ quyết đấu. Một cao thủ phòng thủ vô địch nhưng không có nghĩa trong mắt đối thủ, hắn không có bất kỳ sơ hở nào.

    - Chủ nhiệm Hách khách khí quá. Tôi nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói.)

    Tô Vinh Bính nói, cảm giác trái tim càng nặng nề hơn.

    Cái gì mà không cần áp lực tâm lý? Chẳng lẽ nói chuyện này sẽ làm mình thấy “áp lực” sao?

    Chủ nhiệm Hách gật đầu, đặt cuốn nhật ký mà ông nhìn mãi vừa nãy đến trước mặt Tô Vinh Bính, hỏi:

    - Ông có biết chữ ký này không?

    Tô Vinh Bính thấy chữ ký hơi quen mắt, hình như hơi giống với chữ ký của ông. Nhưng những chữ ký mà ông dùng qua đều rất quen thuộc. Chữ ký này ông chưa thấy qua. Ít nhất thì cũng không liên quan gì đến ông.

    - Không biết.

    Chủ nhiệm Hách nhìn chằm chằm Tô Vinh Bính, hỏi:

    - Vậy ông mở nội dung bên trong ra đi.

    Tô Vinh Bính lòng đầy nghi hoặc, hơn nữa là lo lắng.

    Nhưng ông vẫn làm theo lời chủ nhiệm Hách mà mở ra.


    Mới lật đến trang thứ nhất, ông đã sợ hãi kêu lên một tiếng.

    Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ rồng bay phượng múa to đùng: Trà khách Tây Hồ.

    Đây là tư liệu do chính Tô Vinh Bính tự mình thu thập, ghi lại bí mật tư nhân.

    Chuyện này tuy vô cùng bí mật nhưng không phải không ai biết. Ví dụ như trợ lý của ông ta biết ông ta có một cái tên như vậy. Hơn nữa lúc bạn bè tụ tập cũng dùng tước hiệu này để xưng tụng.

    Chỉ là xuất hiện mấy chữ này thì cũng không có gì kỳ quái.

    Kỳ quái nhất chính là bốn chữ này căn bản được viết từ thủ bút của ông.

    Tức là, dưới tình huống mình không biết gì, hắn đã viết lên quyển Bút Ký này bốn chữ “trà khách Tây Hồ”.

    Mà quyển nhật ký này lại được chuyển đến tay thanh tra ban kỷ luật, giờ bọn họ lại muốn dùng cái này để tra hỏi mình.

    Tô Vinh Bính bỏ qua bốn chữ kia, tiếp tục mở tiếp một trang.

    Trên tờ đầu tiên ghi thói quen và lịch sinh hoạt làm việc của một số lãnh đạo quan trọng. Mọi thứ quen thuộc, bút tích quen thuộc, nội dung cũng quen thuộc.

    Vì trang đầu tiên này có nội dung giống như đúc với tờ đầu tiên của quyển nhật ký cất trong tủ bảo hiểm kia.

    Nhưng Tô Vinh Bính khẳng định chắc chắn là quyển nhật ký kia vẫn được khóa kỹ trong tủ bảo hiểm.

    Như vậy, sao lại có quyển nhật ký này?

    - Chẳng lẽ đêm qua tên trộm kia đã mở được khóa an toàn, hơn nữa còn nhìn lén được nội dung trong nhật ký?

    Tô Vinh Bính thầm nghĩ.

    Nhưng ông ta loại bỏ ngay khả năng này. Vì tủ bảo hiểm không có dấu vết bị phá hỏng. Nếu bọn chúng cường ngạnh mở khóa thì tủ bảo hiểm sẽ tự nổ tung.

    Còn nữa, sau tủ bảo hiểm chính là còi báo động. Vào đêm qua, còi báo động căn bản không vang lên.

    Tủ bảo hiểm được cất ở chỗ kín như vậy, thậm chí tên trộm còn chưa phát hiện ra.

    - Sao lại có cuốn nhật ký này?

    Tô Vinh Bính lại lật vài trang, nội dung bên trong giống như đúc nội dung cuốn nhật ký trong tủ bảo hiểm.

    Giống như là lúc Tô Vinh Bính làm nhật ký này thì còn in ra một bản. Nhưng thứ này nên in ra sao? Càng ít thì càng dễ bảo tồn.

    Lúc lật đến trang thứ 8, ánh mắt của ông không khỏi sững lại.

    Bút tích trang thứ 8 vẫn giống hệt bút tích của ông nhưng nội dung bên trong đã thay đổi.

    Bên trong chỉ có một chữ nhỏ: “Hàn.800”.

    Có lẽ người ngoài thấy chữ này thì không biết nhưng ông hiểu rất rõ ý nghĩa của mấy chữ này.

    Đây là một hạng mục bất động sản khai phát bên hồ Tây Tử, đồng ý giao tất cả công trình cát đá cho con hắn Tô Cẩm Hoài, đồng thời còn gửi vào thẻ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong có tám trăm vạn nhân dân tệ.

    Cuốn nhật ký này là do ai giả mạo?

    Còn có người nào biết rõ nội dung chuyện này sao?

    Quan trọng nhất chính là, người kia muốn làm gì?

    Vô số ý niệm hiện lên trong đầu. Gần đây, đối thủ được xưng là “trong băng tàng đao” Tô Vinh Bính của ông ta cũng có chút ngồi không yên.

    Ông biết rõ mình đang đứng cạnh vách núi cao vạn trượng, chỉ cần không lưu ý một chút là sẽ tan xương nát thịt ngay.

    Lúc Tô Vinh Bính lật xem cuốn nhật ký này, chủ nhiệm Hách cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông.

    Thấy ông gập cuốn nhật ký lại, chủ nhiệm Hách mới lên tiếng hỏi:

    - Bộ trưởng Tô, ông nghĩ sao?

    Tô Vinh Bính cười khẽ, nói:

    - Thật sự là trông rất thật. Cuốn nhật ký này là kiểu dáng tôi quen dùng, trà khách Tây Hồ cũng là ngoại hiệu của tôi, trong ngành cũng có không ít người biết. Đặc biệt là dấu tích này, quả thật giống hệt chữ của tôi. Nhưng hàng giả vẫn là hàng giả. Tôi không biết sao cuốn nhật ký này lại đến tay chủ nhiệm Hách. Nhưng tôi xin cam đoan với chủ nhiệm Hách, tôi không có quan hệ gì với cuốn nhật ký này.

    Chủ nhiệm Hách không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm.

    Thật lâu sau ông ta mới gật đầu, nói:

    - Được rồi. Chuyện cứ dừng ở đây đã. Bộ trưởng Tô công tác bận rộn, tôi cũng không làm phiền ông nữa.

    - Đây là chức trách của tôi.

    Tô Vinh Bính nói, sau đó đứng dây cáo từ.

    ------------

    Hai ngày nay Đường Trọng và hai mẹ con Bạch Quân Dật Tô Sơn đều ở trên Hạc Minh Sơn, gần như là tách biệt hoàn toàn. Thậm chí Đường Trọng còn tắt luôn cả điện thoại. Nếu không cần thiết, hắn cũng không khởi động máy.

    Ai cũng không tìm được hắn, hắn cũng an tâm hưởng thụ cảnh đẹp nơi thế ngoại đào viên này, giống như phong ba bên ngoài không có quan hệ gì với hắn vậy.

    Lúc Đường Trọng xuống núi, Lý Hương Quân đã đưa người mang thuốc tới, miệng vết thương của Tô Sơn đã khép lại nhanh chóng, bổ dưỡng thân thể cũng được.

    Như lúc bình thường, mỗi ngày Đường Trọng và Tô Sơn đều rất bận rộn. Giờ gặp phải chuyện này, hai người lại được thanh nhàn khó có được.

    Đường Trọng và Minh Sơn đi khắp Hạc Minh Sơn, đi đón ánh mặt trời, đạp sương sớm trở về, thời gian thoải mái dễ chịu.

    Vốn dĩ Bạch Quân Dật còn lo cho sức khỏe của con gái, cũng lo nó gặp chuyện này sẽ bị đả kích. Bây giờ nhìn thấy nó sống tốt như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thời cũng cảm kích Đường Trọng từ đáy lòng.

    Bà biết nếu không phải có người trẻ tuổi này nhảy vào cuộc sống của mẹ con bà thì không biết hoàn cảnh bây giờ sẽ là thế nào nữa.

    Thần Tiên Động. Đây chính là một chỗ danh lam bí mật, nếu không ở đây, du khách khó có thể phát hiện ra được. Lúc này Đường Trọng và Tô Sơn đang ở trong Thần Tiên Động.

    Trong động ẩm ướt, còn có nước rơi. Nhưng trong kỳ rừng đá lập, chỗ nào cũng có tiếng động. Ngàn hồi bách chuyển, mỗi khi cho rằng phía trước là sơn cùng thủy tận, không có đường ra thì phía trước đột nhiên lại xuất hiện ánh sáng hi vọng.

    Xoẹt....

    Tô Sơn đi đằng trước dẫm phải hố cát, cả người liền ngã xuống đất.

    Đường Trọng ở đằng sau bước nhanh tới giữ cô lại.

    Đợi đến lúc Tô Sơn đứng vững lại, hắn mới cảm giác được mình ôm nhầm chỗ rồi.

    Lúc đấy hắn không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy Tô Sơn gặp nguy hiểm liền nhanh chóng lao tới, không ngờ hai tay mình vừa vặn đặt lên bộ ngực sữa no đủ của cô.

    Đường Trọng buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

    Tô Sơn quay mặt đi phe phẩy mái tóc dài, không muốn lộ ra tình cảnh xấu hổ giữa hai người, nói:

    - Bọn họ có tìm được không?

    - Tôi không biết bọn họ có tìm được không nữa.

    Đường Trọng cười:

    - Nhưng bọn họ nhất định phải tìm. Không tìm không được.

    Vụ án Đường Trọng đánh lén cảnh sát xảy ra vào tám giờ tối ngày thứ ba. Đường Trọng đã thông qua Blog của hắn để đăng tin:

    “Người không vô tội, mang ngọc mắc tội. Trong lúc vô tình biết được một ít sự thật liền bị một đám người điên cuồng trả thù. Việc này cũng không thể khuất phục tôi được, ngược lại càng kích phát ý chí chiến đấu của tôi hơn.

    Tôi là ngôi sao, cũng là đấu sĩ. Tôi muốn xé tan tấm màn đen, đấu phá thương khung!”
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 531: Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao?

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 531: Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao?




    Ba ngày yên lặng, Đường Trọng rốt cục đưa ra đáp án đánh lén cảnh sát với bên ngoài.

    Hơn nữa mỗi một câu, không, mỗi một chữ đều kinh thiên động địa.

    Đoạn văn này số lượng từ không nhiều lắm, không cần phải người chuyên nghiệp phân tích mà tất cả mọi người vẫn có thể hiểu được đây là ý gì. Đại khái nói là vì Đường Trọng nắm giữ một số bí mật quan trọng nên đã bị người ghi hận, tiến hành trả đũa hắn.

    Mà Đường Trọng tỏ vẻ mình sẽ khuất phục chuyện này, hắn sẽ chống lại thế lực tà ác đến cùng.

    Một số dân mạng tưởng tượng bay xa còn phân tích chi tiết tỉ mỉ về câu chuyện này: Đường Trọng đã đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó của Tô Hàng nên muốn lái xe chạy trốn. Kết quả đi đến trạm thu phí đường cao tốc thì bị cảnh sát chặn đường. Đường Trọng không theo, lái xe đâm hỏng lan can rồi chạy trốn. Nếu không thì phải giải thích thế nào về hành vi ở trạm cảnh sát? Nếu không phải có nhân vật quyền quý chuẩn bị tốt thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhiều chiếc xe mặc kệ, sao lại chặn đường chiếc Audi của Đường Trọng?

    Còn nữa, Đường Trọng chính là ngôi sao lớn được vạn người theo dõi. Nếu không phải gặp chuyện bất bình hoặc chọc vào nhân vật mình không thể trêu, sao hắn lại có thể không cố kỵ đến hình tượng, không quan tâm đến tiền đồ mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy?

    Sở dĩ hắn làm vậy có khả năng là vì hắn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

    Khi Đường Trọng đăng đoạn văn này lên trang mạng, lập tức thế cục vạn người hô đánh mấy hôm trước được quay lại.

    Một số Fans hâm mộ đáng tin của Đường Trọng lập tức nhảy ra ngoài, nói “Chúng tôi không tin Đường Trọng lại làm chuyện như vậy. Đường Trọng bị oan uổng, là bị người khác hãm hại. Chúng tôi cần chân tướng, chúng tôi muốn công đạo”.

    Một số báo chí truyền thông cũng hô hào bảo hộ cho an nguy của Đường Trọng, hi vọng Đường Trọng sẽ liên lạc với bọn họ rồi nói rõ mọi chuyện, có gì mọi người còn cùng nhau đối mặt.

    Đương nhiên cũng có người nói Đường Trọng cố ý pha trộn, làm thế để trốn tránh trách nhiệm. Cách nghĩ này cũng chiếm một lượng nhất định nhưng gặp phải sự công kích cực lớn của Fans hâm mộ Đường Trọng. Tin và không tin, hai đại trận doanh lại tranh chấp kịch liệt.

    Sau khi Đường Trọng dùng điện thoại của Bạch Quân Dật xem bình luận của dân mạng thì vừa cười vừa nói:

    - Thế cục càng ngày càng hay.

    - Cho tới bây giờ tôi chưa từng hoài nghi năng lực của anh.

    Tô Sơn ngồi trên ghế đá trong tiểu viện, trong tay cầm một tách trà Hạc Minh đang bốc hơi nóng. Tách trà này là Đường Trọng pha cho cô. Cho nên chưa nói tới cái gi mà cảnh đẹp ý vui, trà đạo biểu diễn, hương vị cũng đã kém hơn cô tự tay pha rất nhiều.

    - Cô mới là cao thủ đánh cờ.

    Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nói:

    - Tô Vinh Bính nhất định không thể tưởng tượng được bảy năm trước, sau khi cô vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký kia thì liền ghi nhớ tất cả nội dung vào trong đầu. Sau bảy năm cũng không sót chữ nào. Ông ta cũng càng không ngờ, bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta. Thấy cuốn nhật ký kia, ông ta nhất định sẽ rất nghi hoặc nhỉ?

    - Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có ý chí.

    Tô Sơn cũng không cảm thấy Đường Trọng khích lệ mình là một chuyện đáng ca ngợi. Tâm cơ phụ nữ quá sâu cũng không làm cho người ta thích. Nghĩ mà xem, có một người đàn ông nào lại muốn lấy một người phụ nữ vừa cao minh vừa thủ đoạn, thù dai này về làm vợ chứ?

    - Cho nên ông ta nhất định sẽ thất bại. Lúc này vẫn là chúng ta thắng.

    Đường Trọng nói:

    - Nhưng tôi kỳ quái chính là bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta rồi. Cô làm thế có động cơ là gì?

    - Chờ xem.

    Tô Sơn ánh mắt mờ mịt che dấu đau xót:

    - Rất nhanh anh sẽ biết thôi.

    - Tôi đây sẽ chờ.


    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Chiết Giang Hách Tương Quốc nhìn chằm chằm vào phần tài liệu mà thư ký đưa lên, mày đã nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川).

    Sau khi nhận được cuốn nhật ký do thanh tra ban kỷ luật Minh Châu chuyển tới, ông ta đã tìm Tô Vinh Bính đến văn phòng để tìm hiểu. Tô Vinh Bính nói mình không nhận ra cuốn nhật ký này, bản thân ông ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cuốn nhật ký đó.

    Làm một nhân viên thanh tra, ông sẽ không tin lời Tô Vinh Bính nói, nhưng cũng sẽ không tin nội dung trong cuốn nhật ký này.

    Bên thanh tra kỷ luật Minh Châu nói là có một tên ăn trộm vì lập công chuộc tội nên đã chủ động giao cuốn nhật ký nầy ra. Chuyện này làm hắn ý thức được nguy cơ, cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.

    Đúng lúc này lại có người mời ông đến. Vì thế ông đã đè chuyện này xuống.

    Dù sao cũng không thể vì một phần nhỏ cuốn nhật ký mà điều tra một quan viên cao cấp được.

    Nhưng Đường Trọng gửi đoạn văn kia lên trang mạng, chuyện tình đã trở nên không thể khống chế được nữa.

    Hơn nữa, thẳng đến lúc này Hách Tương Quốc mới ý thức được hai chuyện này là một.

    Tô Vinh Bính trắng trợn tìm người ở Tô Hàng, mà Đường Trọng cũng không phải một chiếc đèn cạn dầu, không biết làm sao mà nắm được tay cầm của tô Vinh Bính, chuẩn bị muốn ném ông ta vào đại lao.

    Đương nhiên cách làm của thằng nhóc kia vẫn rất thông minh đấy. Hắn không tự mình chuyển cuốn nhật ký này mà để cảnh sát Minh Châu diễn trò cảnh sát bắt trộm.

    Như vậy thì đã khiến không ai biết là hắn làm, hắn cũng hoàn toàn có thể trốn tránh trách nhiệm.

    Hơn nữa, hắn chỉ sợ gây chú ý nhỉ>

    Nghe nói hắn có quan hệ tốt với con gái Tô gia là Tô Sơn. Nếu Tô Vinh Bính rơi, chẳng lẽ hắn muốn để Tô Sơn đứng ra thu thập tàn cuộc sao?

    Nếu là như vậy, có thể hiểu được lý do vì sao hắn ta lại phải vòng một vòng lớn để hoàn thành trò chơi này rồi.

    Mục tiêu của hắn chỉ là Tô Vinh Bính, hắn không muốn đối đầu với tất cả quan viên của Tô Hàng. Cho nên hắn và Tô Sơn tránh đi, như vậy thì lúc Tô Sơn về còn có thể khống chế cục diện được.

    - Trong băng tàng đao đã tìm được một đối thủ tốt rồi.

    Hách Tương Quốc dùng mấy ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhẹ giọng tán thán nói.

    Đi một bước xem ba bước, một người trẻ tuổi mà đã có tâm cơ thế này. Việc này làm cho một người thích khống chế cục diện như Hách Tương Quốc không thể không lau mắt mà nhìn.

    Nhưng hiện tại bọn hắn lại ném nan đề lên người mình.

    Mình có nên tra hay không tra?

    Tra? Bắt đầu công tác sẽ gặp phải áp lực không tưởng tượng được. Phải biết rằng Tô gia chính là gia tộc vinh dự đứng đầu Tô Hàng. Bản thân Tô Vinh Bính lại có địa vị cực cao, quan viên bám vào Tô gia lại càng nhiều vô số kể. Chỉ sợ bọn họ cũng không mong để mình tra được.

    Không tra, chỉ sợ cũng không phải do mình quyết rồi.

    Phần tài liệu này là do thư ký tìm được trên mạng. Có người tung tin là Đường Trọng đắc tội nhân vật quyền thế Tô Vinh Bính của gia tộc đệ nhất Tô Hàng. Sở dĩ cảnh sát Tô Hàng điên cuồng tìm kiếm Đường Trọng như vậy cũng vì do Tô Vinh Bính sai khiến.

    Quan trọng chính là cuốn nhật ký có quan hệ với Tô Vinh Bính đang ở trên tay mình. Nếu không tra thì chính là không làm tròn trách nhiệm. Chuyện mà ầm lên, chỉ sợ mình cũng phải giúp Tô Vinh Bính gánh một phần oan ức.

    Hơn nữa hắn đã nhận được điện thoại của một người bạn chốn quan trường ở Minh Châu, bên Minh Châu rất có nghị luận về thanh tra kỷ luật Triết Giang.

    Cục cảnh sát Minh Châu bắt được ăn trộm, hơn nữa còn lấy được cuốn nhật ký mục nát của đại nhân vật Tô Hàng tham ô đã không ít người biết. Tầng tầng báo cáo, vụ án này làm mấy người trong ban lãnh đạo vô cùng cảm kích. Giờ cục thành phố Minh Châu chuyển cuốn nhật ký đến ban kỷ luật thanh tra Minh Châu, mà ban kỷ luật thanh tra Minh Châu lại chuyển về cho ban kỷ luật thanh tra Triết Giang. Sau đó bên Triết Giang lại không có bất cứ động tĩnh gì?

    Vị người bạn kia không nói gì nhưng Hách Tương Quốc cũng biết bên Minh Châu nhất định đang mắng Chiết Giang là quan ăn hại, không phải thứ tốt.

    Đường Trọng dùng cách này để trình cuốn nhật ký lên, từ lúc bắt đầu đã thiết kế cho bọn họ một cái bẫy cao minh rồi.

    Quan trọng là mình biết rõ đây là một cái mỹ nhưng mình không thể không đội vào.

    Rầm...

    Hách Tương Quốc đập bàn một cái. Đây là thói quen của ông ta. Mỗi một lần ra một quyết định lớn, ông đều làm động tác này.

    Ông cầm máy riêng lên rồi bắt đầu gọi điện thoại, nói:

    - Bắt đầu hành động.

    Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Tô Cẩm Hoài nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa đi vào, thấy Tô Vinh Bính đang đọc báo trên ghế salon, nhỏ giọng nói:

    - Cha, bên ngoài có những lời đồn không tốt. Bên truyền thông và báo chí cũng thổi ầm lên. Con thấy giới truyền thông có thể làm một cái loa được rồi đấy...

    Tô Vinh Bính bỏ quyển báo ra, nhìn Tô Cẩm Hoài rồi nói:

    - Ngồi xuống nói chuyện đi.

    Khó có dịp cha dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Tô Cẩm Hoài không thấy vui vẻ chút nào mà còn thấy bất an.

    Mấy hôm trước hắn ném một chùm chìa khóa đi, kết quả ban đêm lại có ăn trộm vào nhà. Cho dù ăn trộm không trộm những đồ quan trọng trong nhà, trong nhà cũng không biết hắn ném chùm chìa khóa kia đi mới khiến ăn trộm thuận lợi vào nhà nhưng việc này đã thành cái cọc tâm sự trong đầu hắn, làm hắn thức trắng đêm.

    Mặc dù Tô Cẩm Hoài là người hơi ương ngạnh nhưng hắn không đần chút nào. Hắn biết chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

    Quả nhiên những ngày này dân cư mạng và truyền thông bắt đầu nói về chủ đề có liên quan đến Tô gia.

    Gia đình bọn hắn như vậy, có thể ầm ĩ nhưng không thể quá ầm ĩ được. Việc này phải khống chế cho tốt, bằng không thì sẽ vạn kiếp bất phục.

    Giống như bây giờ, một số dân mạng đã biết Đường Trọng đắc tội người nhà Tô gia, đã bắt đầu công kích nhục mạ Tô gia ỷ thế hiếp người.

    Giờ thế cục càng ngày càng bất lợi với bọn họ.

    - Cha, nếu không thì chúng ta đưa tiền để những giới truyền thông kia dọn dẹp đi. Cho dù không thể đè bẹp được thì cũng có thể thu mua một số báo chí lên tiếng cho chúng ta...

    Tô Cẩm Hoài đưa ra ý kiến của mình.

    Tô Vinh Bính xua tay, nói:

    - Không cần.

    Chuyện càng nóng thì càng đúng với quỷ kế của Đường Trọng, chỉ để chân tướng sự việc nhanh chóng bại lộ hơn thôi.

    Hắn không được chữ “Lý” thì chỉ có thể nghĩ cách đè chuyện này xuống.

    - Tên Đường Trọng kia thật dáng hận.

    Tô Cẩm Hoài cũng không còn cách khác, chửi ầm lên nói.

    - Việc cấp bách chính là phải mau chóng tìm được Đường Trọng, hủy chứng cớ đi.

    Tô Vinh Bính nói.

    - Nhưng cảnh sát cũng không tìm được Đường Trọng.

    - Không phải tìm không ra mà là bọn chúng không dám đi tìm.

    Tô Vinh Bính đập vào bàn trà trước mặt, sắc mặt khó chịu nói:

    - Bọn chúng đang trốn trên Hạc Minh Sơn kìa. Bọn người kia không dám trên chọc người đàn bà kia, chúng ta thì không quản nhiều như vậy. Con hãy dẫn người lên núi, phải mang Đường Trọng và Tô Sơn về cho cha.

    - Con hiểu phải làm thế nào.

    Tô Cẩm Hoài đứng lên, lớn tiếng nói. Hắn biết chuyện này chỉ có mình làm thì mới để cha tín nhiệm được.

    - Đi đi.

    Tô Vinh Bính vô lực xua xua tay:

    - Mang nhiều người vào. Chú ý an toàn.

    - Con biết.

    Đợi đến lúc Tô Cẩm Hoài rời đi, Tô Vinh Bính mới đi đến bên cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời sắp đen lại.

    - Chẳng lẽ mình thật sự sai lầm rồi sao?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)